Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit-Hoàn] Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản

[Bhtt][Edit-Hoàn] Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản
Chương 29 (Hoàn)


Lão thái thái quay đầu cầm tay Vũ Tình: "Vũ Tình, mẹ cũng làm khổ con....con đừng trách mẹ, mẹ cũng vì mong các con tốt đẹp, trên đời này không có cha mẹ nào không mong con mình sống vui vẻ, chỉ hận không mang đến điều tốt nhất cho con mình, dẫu có là hái sao trên trời.

Mẹ rất thương đứa con gái hiếm có như con, luôn coi con là con ruột mà đối xử.

Ai làm mẹ cũng hy vọng con gái mình đi con đường bằng phẳng, thuận lợi mà đi, không chịu nhiều đau khổ.

Mẹ không phải là cố chấp không thay đổi, chỉ là cảm thấy hai con đi con đường này quá gian nan....cũng không thể có con.

Mẹ sợ hai đứa về già rồi không ai chăm sóc..."

"Mẹ..."

Vũ Tình kêu một tiếng mẹ rồi không nói bất lời nào nữa, nước mắt từng giọt chảy xuống...Lão thái thái vỗ vỗ tay của Vũ Tình, nhìn tôi: "Nói thật đến bây giờ mẹ vẫn không thể hiểu chuyện của hai con, nhưng mẹ hy vọng hai con sống thật tốt, ba mẹ không thể ở cùng các con cả đời, là ngọt hay là đắng cũng phải tự mình nếm trải.

Cha Vũ Tình ở Nhật không về được, mẹ ở đây thay ông ấy làm chủ, nói rõ với con.

Nhan Nhan, Vũ Tình vì con mà đám cưới cũng huỷ, cùng cha nó bất hoà, những chuyện này con phải nhớ.

Con và anh con giống nhau, không thể làm chuyện trái lương tâm, đường là do con đi, mặc kệ là con đã từng với ai nhưng bây giờ chỉ được sống chết cùng với một người, đừng làm ra những chuyện lung tung.

Con gái đa sự, sống chung với nhau khó tránh khỏi đụng chạm, nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện, có gì xảy ra thì phải nói chuyện với nhau cho tốt.

Đối xử thật tốt với Vũ Tình, đừng làm cho nó tủi thân.

Hai đứa các con sức khoẻ cũng không tốt, phải chăm sóc lẫn nhau, nhìn thấy các con khoẻ mạnh mẹ vui hơn có được bất cứ thứ gì..."

"Tử Sâm, Nhan Nhan, sinh được hai đứa là mẹ có phúc, hai con không gây tai gây hoạ, lại hiếu thảo vâng lời.

Làm người không thể quên nguồn cội, nếu ngay cả cội rễ mình cũng quên thì không phải là người tốt....Ba mẹ đã già, đều đã sáu mươi rồi, còn có thể sống bao nhiêu năm, sau này các con phải tự mình bước đi, các con sống tốt ba mẹ có đi cũng yên tâm....Nước mắt tôi rơi không ngừng, nước mắt Tử Sâm cũng rớt xuống đất, đây là lần đầu tiên tôi thấy Tử Sâm chảy nước mắt....Trừ nước mắt ra, chúng tôi không tìm được gì để báo đáp ân tình nặng như núi này..."

Ba mẹ, con và Nhan Nhan dập đầu với hai người!"

Tôi và Tử Sâm cúi người thật sâu dập đầu ba cái.

Nước mắt lão thái thái phút chốc rơi xuống....Hai mái đầu tóc trắng rõ ràng như vậy, nếp nhăn nơi khoé mắt cũng rõ ràng như vậy, người đều già rồi, dành tất cả tình yêu cho chúng tôi, chỉ để lại cho mình sự già yếu và tang thương.

Người không mong bất kỳ sự báo đáp nào, chỉ cầu chúng tôi được bình an khoẻ mạnh....Tôi từng vô trách nhiệm không quan tâm đến cảm thụ của người mà lựa chọn ra đi, từng nhẫn tâm làm tổn thương người nặng nề...Tôi nhớ về những ngày tôi và lão thái thái tranh cãi vui vẻ với nhau, nhớ lại khi đó có người mẹ đánh tôi mà chính mình lại chảy nước mắt, nhớ lại khi đó từng dùng tính mạng để uy hiếp mẹ rồi vô cùng ăn năn....Người già thật rồi, trên mặt đều là phong sương cùng vết tích của thời gian, đều là dấu vết vì chúng tôi mà khắc lên....Sao người có thể không già được chứ?

Người dâng hiến thanh xuân và cả cuộc đời mình cho chúng tôi; người làm sao có thể không già được chứ?

Vô tư lặng lẽ nuôi dưỡng chúng tôi nên người; trên đường đời, là người dạy tôi đạo lý, là người dạy tôi làm thế nào để sống tự lập, như thế nào làm người...Tôi còn nhớ rõ ràng người mua cho tôi kẹp tóc, quần áo đẹp đẽ, cặp sách xinh xắn, tôi còn nhớ rõ ràng vẻ mặt lưu luyến không rời và ánh mắt chời đợi khắc khoải của người khi người đưa tôi rời nhà....Nhưng bây giờ tôi chỉ có thể thấy hai mái đầu bạc, chỉ có thể nhìn hai thân ảnh già nua....Lão thái thái, mẹ là ngọn sáng khi con lạc đường, thiêu đốt mình vì chiếu sáng con đường con đi; mẹ, mẹ là liều thuốc chữa bệnh khi con bị thương, cực khổ chính mình vuốt lên vết thương của con; mẹ, mẹ là bến bờ bình yên khi con mệt mỏi, vì con hy sinh chính mình mà chống cả trời xanh...Mang thai dưỡng dục ơn trời biển, ba đời khó báo nghĩa mẹ cha...Lau khô nước mắt đứng lên đốt nến, Tiểu Hiểu nhanh chóng đổi lại vẻ hoạt bát, hát tặng lão thái thái bài Sinh nhật vui vẻ cảu Thiểm Tây.

Thổi xong nến đến cầu nguyện, cắt bánh ngọt rồi bắt đầu ăn cơm, Tiểu Hiểu và Lộ Diêu mặt đáng khinh quét bánh ngọt lên mặt Đậu Đậu, không biết Đậu Đậu ngốc thật hay giả ngốc, chẳng những không phản kháng còn cười hì hì, nói trơn trơn thật là thoải mái.

Lão ba và lão thái thái cùng thân gia trò chuyện vô cùng thân thiết, có thể thấy được những lời lão thái thái vừa nói làm họ cảm động vô ngần.

Vũ Tình vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nắm tay tôi chưa từng buông lỏng...Ăn cơm xong mọi người ngồi với nhau nói chuyện phiếm, trò chuyện một lúc Tiểu Hiểu và Lộ Diêu phải về nhà chuẩn bị cho buổi tối quay về Tây An.

Lão thái thái tiễn họ ra cửa, lấy ra hai bao lì nhét vào tay hai người:"Mẹ, người làm gì vậy!

Cho tụi con bao lì xì làm gì."

Tiểu Hiểu vừa nói vừa đưa lại, Lộ Diêu cũng từ chối: "Mẹ, người làm vậy không phải là quá khách sáo sao."

Lão thái thái nở nụ cười: "Đứa ngốc, năm mới, coi như là mẹ cho các con tiền mừng tuổi."

"Mẹ, tụi con lớn vậy rồi người còn muốn cho tiền mừng tuổi!

Mau nhận lại đi."

Lão thái thái nắm tay Lộ Diêu: "Xa Xa, mặc dù mẹ già rồi nhưng không ngốc , quan hệ của con và Tiểu Hiểu mẹ cũng đoán được tám chín phần mười.

Hai con đều rất tốt, như vậy mẹ cũng yên tâm một chút, đến già bốn người các con đều có bạn.

Mẹ cho con tiền thì con cầm đi, với mẹ còn khách sáo cái gì."

Lộ Diêu xoay nghiêng nhìn Tiểu Hiểu một cái, cười nhận lấy bao lì xì:"Cảm ơn mẹ."

Tiểu Hiểu cũng nhận lấy:"Cảm ơn mẹ."

"Nhanh đi đi, về nhà đoàn viên sớm một chút, cho ba mẹ các con vui lòng."

Tiểu Hiểu và Lộ Diêu cảm động ôm lấy lão thái thái, trong đôi mắt ngấn lên ánh nước...Buổi tối tôi và Vũ Tình đưa hai người đến sân bay, Lộ Diêu đá tôi vô số cái, nói lễ mừng năm mới cô ấy không đá được giờ phải bù trước.

Tiểu Hiểu hưng phấn không ngừng kêu gào nói cuối cùng cũng làm cho lão Phật gia bãi giá hồi cung, mình chịu khổ sở bấy lâu đã công đức viên mãn.

Tôi và Vũ Tình cũng thật lòng vui thay cho hai người, chúng tôi bốn người hạnh phúc vui vẻ sống tốt bên nhau, mất đi bất cứ người nào cũng không vui được như vậyVề đến nhà Vũ Tình đứng lặng ở cửa sổ nhìn ra ngoài, không nói lời nào.

Tôi đem áo khoác tới khoác lên người cô ấy"Nghĩ gì thế?"

Cô ấy mỉm cười: "Đang nghĩ về những lời hôm nay mẹ nói..."

"Lão thái thái nói nhiều như vậy, chị đây là muốn nói tới câu nào?"

Cô ấy chậm rãi dựa vào người tôi: "Em nghĩ chị muốn nói câu nào?"

"Dạ.....'đối xử thật tốt với Vũ Tình, đừng để nó tủi thân.'"Cô ấy bật cười, vòng tay qua thắt lưng tôi: "Em chịu để cho chị tủi thân sao?"

"Không làm được."

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, cười khẽ: "Chị biết em không làm được."

Tôi cười một cái, ôm cô ấy không nói gì.Hồi lâu sau, cô ấy nhẹ nhàng thở dài: "Tử Nhan... chúng ta thật vất vả."

Tôi bước lên kéo màn cửa sổ lại, đứng trước mặt cô ấy: "Vũ Tình...đều qua hết rồi..."

Cô ấy nhìn tôi, trong đôi mắt sáng ngời long lanh ánh nước, cô ấy đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi:"Ừ, đều đã qua hết...."

Tôi ôm cô ấy, vùi đầu trong mái tóc mềm mại của cô ấy, cảm thụ mùi hương dịu nhẹ trên người cô ấy"Vũ Tình."

"Ơi?"

"Em muốn nghe chị đánh đàn..."

Cô ấy rời ra, nhìn tôi nở nụ cười: "Ừ."

Xoay người kéo tay tôi lên lầu, đẩy cửa ra, cô ấy từ từ ngồi vào bên đàn dương cầm.

Nhẹ nhàng mở nắp đàn lên, cô ấy nhìn tôi khẽ nói:"Tử Nhan...đây là câu chuyện của chúng ta, 'Tears' của chúng ta."

Tôi cười, gật đầu một cái.Âm thanh chậm chạp phiêu tán dưới những ngón tay cô ấy, trong không khí phảng phất sự đẹp đẽ lẫn ưu thương....

Phím đàn trắng đen, dung nhan xinh đẹp, cô ấy tựa như thiên sứ không nhuốm khói lửa nhân gian, đẹp tựa như mộng ảo....Tôi đứng tựa cửa im lặng nghe, lặng lẽ nhìn, nghe giai điệu duyên dáng mà đau thương, nhìn chúa tể nắm giữ sinh mạng của tôi...từng chuyện từng chuyện ngày xưa hiện ra trước mắt, mỗi hình ảnh xoay tròn biến đổi, vui vẻ, bi thương, hạnh phúc, tuyệt vọng....Mỗi một đoạn đều rõ ràng như vậy, mỗi một đoạn đều sống động trước mắt tôi, tôi hèn nhát lùi bước, cô ấy kiên cường dũng cảm; tôi đần độn ngây ngô, cô ấy thông minh tài trí, vẻ mặt lạnh lùng điềm tĩnh của cô ấy khi mới quen biết, đến nụ cười dịu dàng ấm áp của cô ấy sau này....Mỗi phút mỗi giây ở bên cô ấy đều khắc sâu vào trí óc tôi, mỗi động tác mỗi nét mặt của cô ấy đều kết chặc vào linh hồn tôi...Có quá nhiều chua cay và nước mắt, nhiều đến mức không còn nhớ rõ, nhiều đến mức đếm không thể hết.

Hai lần đi qua sát cạnh tử thần, hai lần quẩn quanh bên bờ sinh tử, là trời cao thương tình không để chúng tôi sinh ly tử biệt, là số phận an bài không để chúng tôi kẻ ở người đi...Trên con đường chông gai đi tìm hạnh phúc, chúng tôi cứ như vậy một bước lại một bước đi qua, chúng tôi cứ như vậy dựa vào nhau vuốt lên những vết thương của nhau.

Đi qua mưa tuyết phong sương, đi qua gập ghềnh hiểm trở, cuối cùng cũng tìm được ánh mặt trời chói lọi phía cuối đường, thấy được nụ cười hạnh phúc của nhau...Khúc nhạc kết thúc, cô ấy từ từ bước tới trước mặt tôi, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, chóp mũi tôi dán lên sống mũi cô ấy, nhắm mắt lại chạm vào trán cô ấy, cô ấy luồn tay vào tóc tôi, giọng nói ấm áp trong suốt lay động cằm tôi:"Nghe hay không?"

"Nghe hay."

"Tử Nhan, chị muốn cả đời đánh đàn cho em nghe..."

Tôi cười, mở mắt, tách khỏi người cô ấy một chút:"Hầu Vũ Tình, cô có đồng ý cưới Vương Tử Nhan làm vợ không?

Dù cho thuận lợi hay khó khăn, khoẻ mạnh và giàu có cũng luôn chăm sóc cô ấy, yêu thương cô ấy, mãi không chia lìa."

Cô ấy vui sướng vô bờ nhìn tôi, đôi mắt ngân ngấn nước, ánh mắt chứa chan yêu thương cùng chờ đợi tha thiết:"Tôi đồng ý."

Cô ấy nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi, nhìn sâu vào mắt tôi, mỉm cười nói: "Honey, do you take me for your lawful wedded wife, for better for worse, for richer for poorer, in sickness and in health, to love, honor, and cherish?

"Tôi cười một cái, nâng mặt cô ấy lên"I do!"Tôi cầm lên một lọn tóc của cô ấy, thắt chung với tóc của mình:"Vương Tử Nhan, Hầu Vũ Tình, ta lấy danh nghĩa Đức cha thiêng liêng tuyên bố các con kết làm vợ chồng .

Thượng đế kết hợp hai người với nhau, bất luận điều gì cũng không thể chia lìa "Cô ấy nở nụ cười ngọt ngào, đến gần tôi, dung nhan xinhh đẹp ở trước mắt tôi: "Vương Tử Nhan, em chính là thượng đế của Hầu Vũ Tình..."

Nói xong giữ lấy mặt tôi, nồng nhiệt hôn lên môi tôi...Tôi còn chưa kịp nói Hầu Vũ Tình, chị cũng là thượng đế của Vương Tử Nhan, còn chưa kịp nói từ nay về sau chúng ta kết làm vợ chồng, em chồng chị vợ, chị chồng em vợ...Vũ Tình, cảm ơn chị cho em mọi thứ, cảm ơn chị cho em tình yêu bao dung vô tư, cảm ơn chị luôn tha thứ cho sự ngu ngốc của em, cảm ơn chị cùng em đi qua mưa gió, không bỏ rơi em....Khi em yếu ớt là chị cho em ấm áp, khi em mệt mỏi là chị cho em sức mạnh, là chị dùng sự kiên cường và quả cảm của chính mình tranh đấu cho hạnh phúc của chúng ta, là chị dùng nụ cười hoà tan tất cả ưu phiền và mỏi mệt của em, là chị không ngại em ngu dốt mà chỉ dạy em từng bước nhảy đơn giản, là chị không ngại em không hiểu âm nhạc một lần lại một lần kiên nhẫn hát cùng em bài hát cổ lỗ 'Người là gió tôi là cát'*...Kiếp này, chúng ta làm bạn giữa cõi trần, nương tựa vào nhau.

Kiếp này, em nhất định cùng chị sống chết không chia lìa.

Em muốn dùng tất cả thời gian còn lại của mình bảo vệ chị, chăm sóc chị, dành cho chị tất cả yêu chiều, em muốn gánh lấy tất cả đau lòng và phiền não của chị....

Nếu như em rời chị đi trước, em nhất định sẽ không uống chén canh Mạnh bà đó, em sẽ chờ chị, cam nguyện ở cầu Nại Hà làm một linh hồn cô độc.

Nếu như chị đi trước em, như vậy kiếp sau nhất định phải nhớ, ở thế giới ngàn năm sau có một người yêu chị sâu đậm là em...Em không nói chị biết em muốn trở thành đôi chân của chị không phải là vì có giày bảo vệ, mà là em muốn thay chị chịu đựng đường xá bùn lầy nhấp nhô, thay chị đạp bằng chông gai hiểm trở của cuộc sống; em không nói chị biết, sở dĩ chuông gió tạo thành âm thanh êm tai dễ nghe là vì nó va chạm vào lòng mình, chỉ cần là chị muốn nghe, em sẽ dùng lòng mình vì chị va chạm để tạo nên âm thanh êm dịu nhất trên đời...Nếu như kiếp sau chị là trăng sáng giữa trời, em nguyện làm một ngôi sao tầm thường lặng lẽ ở bên cạnh bảo vệ chị; nếu như kiếp sau chị là đoá hoa xinh đẹp, em nguyện làm một chiếc lá xanh nhỏ bé vì chị làm nền; em nguyện vì chị ở dưới Lôi Phong Tháp quét bụi ngàn năm; nguyện ở nhân thế cày bừa chăn trâu chờ chị dệt lụa; nguyện không quan tâm gì cả nhảy vào phần mộ cùng chị hoá thành đôi bướm bay đi; nguyện ở sông Ngân chờ chị một đời....Vũ Tình, tha thứ cho em vì chưa từng nói một câu 'em yêu chị', chưa từng tặng chị một bó hoa hồng, tha thứ cho em chưa từng nói một câu lãng mạn, chưa từng cùng chị thề non hẹn biển.

Nhưng em không cảm thấy hối tiếc, tiếc nuối duy nhất của em là không thể cho chị một hôn lễ lãng mạn, mặc lên cho chị chiếc váy cưới trắng ngần, cho chị làm cô dâu hạnh phúc nhất....Vũ Tình, em chỉ có thể dùng lời thề không đổi may cho chị chiếc váy đó, dùng năm tháng tươi đẹp sau này vì chị làm nên thảm đỏ, dùng tình yêu đến vô cùng của mình tạo nên sảnh cưới mộng mơ....Kiếp sau, hy vọng chúng ta vẫn là nữ, trong biển người mênh mông cảm thụ nhịp đập của đối phương, ở phố phường đông đúc tìm kiếm ánh mắt của đối phương; kiếp sau, hy vọng chúng ta vẫn là nữ, vẫn yêu đến quên bản thân mình, vẫn dắt nhau đi qua mọi khó khăn gian nan, vẫn ôm hôn nhau quên cả đất trời, vẫn cảm nhận được sự dịu dàng tinh tế của nhau, nắm tay nhau nhìn hết phồn hoa tịch mịch buổi hoàng hôn, dưới ánh tà dương tựa sát vào nhau nếm trải chua cay mặn ngọt...Vũ Tình, mong tình yêu của chúng ta đời đời kiếp kiếp luân hời trong sáng lạn vĩnh hằng; mong cho đôi bàn tay chúng ta mười ngón đan chặt mãi không chia lìa, sống chết có nhau, vĩnh viễn không chia cách..[*]Bài hát 你是风儿我是沙 là nhạc phim trong Hoàn Châu cách cách.[**]Có truyền thuyết khi con người chết đi xuống âm phủ sẽ đến Thập điện diêm vương, trong đó Điện Diêm Vương thứ 10 (Thập Điện Chuyển Luân Vương) cai quản việc chuyển kiếp đầu thai.

Tại điện này có cầu Nại Hà bắc qua sông Vong Xuyên hình cầu vồng, rất trơn.

Ven sông Vong Xuyên, có một tảng đá, gọi là Tam Sinh Thạch.

Những kẻ giết người, gian ác phải leo qua cầu, dưới sông đầy thuồng luồng, cá sấu; hai đầu cầu lại lại có bầy chó ngao sẵn sàng cắn xé.

Những linh hồn được đi đầu thai trở lại làm người đều phải qua Vong Đài (đài quên), uống canh Quên Lãng của Mạnh bà để quên hết chuyện kiếp trước.

Canh Mạnh Bà khiến người quên đi hết thảy, Tam Sinh Thạch ghi lại kiếp trước kiếp này của con người.
[***] Ở đây tác giả nhắc đến những điển tích cổ Trung Quốc dùng để chứng minh cho tình yêu vĩnh cửu.

Lôi Phong Tháp nằm trong truyện Thanh xà Bạch xà, Hứa Tiên vì đợi Bạch Xà mà cam nguyện quét lá đa nơi tháp Lôi Phong.

Hóa thành đôi bướm như truyện Lưu Sơn Bá Chúc Anh Đài yêu nhau tới cuối đời lại cùng chết bên nhau.

Như Ngưu Lang Chức Nữ bị chìa lìa bởi sông Ngân
Nói một chút về chuyện come out của hai chị không được đề cập rõ trong truyện, không phải là truyện bị viết thiếu mà là do chị Tử Nhan nói chỉ muốn độc giả nhìn vào những khoảng thời gian lạc quan tươi đẹp, không muốn tạo thêm bi thương vì cuộc đời đã quá nhiều đau khổ.

Quả thật là khi thừa nhận với gia đình hai người đã vượt qua rào cản vô cùng lớn, dưới đây là câu chuyện được kể lại bởi chị Tiểu Hiểu khi nói chuyện với độc giả:Sau khi hai người thừa nhận với cha mẹ, lâu chủ của các bạn (Tử Nhan) bị lão thái thái đánh cho một trận, sau đó bị giam lòng, không cho bước ra cửa một bước.

Lâu chủ phu nhân của các bạn thì mỗi ngày ở nhà âm thầm chịu đựng, không khóc cũng không la, như vậy thật sự làm người ta lo lắng nha!

Về sau ba ba của lâu chủ phu nhân cũng biết chuyện, ra tay ngăn cản , lâu chủ phu nhân của các bạn vô cùng anh dũng dùng phương thức hết sức dũng mãnh màcome out, công ty cũng không muốn, nhà cũng không lấy, xe cũng không màng tới, đến cha cũng không cần luôn, dù sao thì có hay không cũng vậy.

Ba ba của lâu chủ phu nhân choáng váng, nếucòn không đồng ý thì cái building của ông ấy game over rồi, chưa tới vài ngày đã ỉu xìu xuống.

Lâu chủ của các bạn giống như heo bị nhốt nửa tháng, không nói một câu, một cái rắm cũng không phóng.

Lão thái thái nóng giận nói để chính cậu ấy chọn lựa, có vợ thì không có mẹ, có mẹ thì không có vợ.

Lâu chủ của các bạn thu mình lại, không ăn cơm cũng không ngủ, tự tra tấn bản thân hai ngày, lúc đi ra đầu bù tóc rối, quỳ xuống trước mặt lão thái thái, nói chọn vợ không cần mẹ!

Mẹ tôi ơi, chuyện đó thật sự là.....hi sinh hết sức oanh liệt.

Lão thái thái lúc đó tức giận đến mức ngất xỉu, phải đưa đi bệnh viện cấp cứu.

Sau đó lâu chủ phu nhân của các bạn đến thăm bà, cũng không biết nói gì với lão thái thái, ngày hôm sau liền chia tay với lâu chủ!

Lâu chủ của các bạn gần như sống không nổi, giam mình trong phòng, mỗi lần nhìn thấy cậu ấy đều là đang nằm sấp trên sàn nhà, không ầm ĩ cũng không nói chuyện, chỉ có nước mắt rớt xuống....Aizzz....nhớ tới tôi thật muốn khóc!Lâu chủ của các bạn là người trọng tình trọng nghĩa, một bên là mẹ một bên là vợ, không có bên nào đều không thể sống yên ổn được!

Lâu chủ phu nhân của các bạn yêu lâu chủ đến chết đi sống lại, sau khi chia tay mỗi ngày đều ở nhà đánh đàn dương cầm, nước mắt ào ào tuôn xuống, ngón tay đàn đến cứng ngắc.Hai người làm khổ tôi và lão Phật gia, hết chạy bên này lại chạy sang bên kia, vừa chạy bên kia xong lại quay về bên này.

Sau đó lão thái thái bắt đầu bức hôn.

Từ sau khi tên súc sinh Ngụy Trung Hiền kia chạm vào người lâu chủ các bạn, lâu chủ của các bạn đã cong hoàn toàn rồi, đối với đàn ông triệt để kháng cự.Lâu chủ các bạn gần như mắc bệnh trầm cảm, một chữ cũng không nói, tiều tuỵ không còn hình người, không kết hôn sợ lão thái thái xảy ra chuyện không hay, mà kết hôn thì chính mình lại sống không nổi.

Aizz....làm người thật là khổ nha!Nghe lâu chủ các bạn định kết hôn, lâu chủ phu nhân cực kỳ bi thương, một người bay về Mỹ.

Lâu chủ của các bạn nhẫn nhịn chịu đựng, mặc kệ công ty vật liệu xây dựng, mọi thứ khác cũng buông bỏ hết.

Ở nhà chờ chết.Về sau, lâu chủ các bạn về Đế Hào dọn đồ, thấy lâu chủ phu nhân để lại một bức thư.

Lúc ấy gầnnhư không sống nổi nữa.Aizz....Thật sự là bức thư đó làm bao nhiêu nhẫn nại kiên trì chịu đựng của lâu chủ các bạn đều nát bét hết.Có lẽ bản thân không còn muốn sống nữa hay thế nào đó, tự mình đi ra ngoài lao ra cho xe đụng, lá lách bị đâm thủng, thiếu chút nữa là xong rồi.

Sau đó lão thái thái thật sự không nhìn nổi nữa, chỉ cần mạng sống của con gái bà, còn những cái khác mặc kệ.Chuyện của hai người bọn họ có thể làm thành phim truyền hình rồi...------------------------Toàn Văn Hoàn------------------------
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Tình Yêu Gian Nan Của Nữ Tài Xế Cùng Nữ Lão Bản
Chương 30 - Tử Nhan trả lời độc giả Phần 1


Hậu Vũ Đẳng Thiên Tình Reply Ngày 2011-03-26 21:49:45 Các vị bằng hữu gần xa, chúc mọi người buổi tối tốt lành, ta chính là người được lâu chủ của mọi người nói đến - Vũ Tình, lúc trước ta đã đáp ứng nàng khi toàn văn hoàn sẽ cùng những bằng hữu đã ủng hộ nàng bấy lâu gặp mặt, mọi người đừng hiểu lầm, cũng không phải ta kiêu căng tự cao tự đại, toàn bộ quá trình nàng viết ta cũng có mặt, ta cùng nàng đều xem thật kỹ càng từng câu trả lời, hồi âm của mọi người, trong lòng chúng ta lại tràn ngập ấm áp....Rất nhiều bằng hữu đều quan tâm đến cuộc sống của chúng ta bây giờ, ta có thể nói chúng ta hiện tại thực hạnh phúc, cũng hiểu được phải quý trọng, bởi vì có thể ở cùng nhau thật sự không dễ dàng, sự chúc phúc của mỗi người từng cái từng cái chúng ta đều nhận được.

Ta cũng tặng cho mọi người một lời chúc tốt đẹp nhất, hy vọng những người yêu nhau vĩnh viễn không phân li.Reply Ngày 2011-03-26 21:54:36Ôi mẹ ơi, Vũ Tình này cũng thật là quá tỉ mỉ.

Có mấy chữ mà đánh chậm như vậy!

Chậm trễ ta nổi tiếng!

Mọi người khỏe, không thể tưởng tượng được ta đây cũng có giá nga.

Lời đầu tiên ta xin giới thiệu, ta là Tiểu Hiểu mà lâu chủ của mọi người đã nói đến trong phần kết đây.

Lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên mới gặp trường hợp này, có chút khẩn trương nha.Reply Ngày 2011-03-26 22:17:23Tiểu Vương Bát thật có thể hại chết bốn người bằng một cái máy tính!

Vương Bát tinh này đúng là thiếu ăn đòn, cư nhiên đem chuyện ta câu dẫn nàng trên giường đều đem chiêu cáo ra hết, tên này là do ai chống lưng mà cái gì cũng dám viết trên đó?!

Làm cho Trương lão ta đây thật không biết vứt mặt vào đâu, thật là không tiền đồ!

Thực hối hận đem nàng giao cho kẻ gian ác!

Đánh cũng không thể đánh, quả thật là đem người bức tới nghẹn chết!

Vũ Tình theo nàng là mãn kiếp hỏng mất, cả ngày một bộ dế nhũi!

Thực học không ra một chút tốt nào, đều biến thành phân thối!

Kết văn, nhân tiện cho ta hỏi thăm mọi người, hy vọng mọi người đều sống thật tốt, hoạt bát sôi nổi, đừng học theo tiểu Vương Bát!

Quý trọng cuộc sống, quý trọng sức khỏe, cũng phải quý trọng những người trước mắt.Reply Ngã Đích Thiến Ảnh 2011-03-26 22:45:38 Ta hiện tại muốn biết dạ dày Vũ Tình đã tốt hơn chưa?[

Tác giả: Lâu chủ mọi người, mỗi ngày đều miệng đối miệng uy thuốc.

Phu nhân lâu chủ của mọi người hiện tại thật xinh đẹp chậc chậc]Reply Tiểu Khiên Bút 2011-03-26 22:57:27Tiểu Hiểu!

đem chuyện ngươi với lão phật gia của ngươi đều nói ra a!

Ta còn nhớ Tử Nhan lúc trước có nói qua, với tính cách Lộ Diêu nhất định sẽ có một tràng tình yêu oanh oanh liệt liệt, mà cái đối tượng oanh oanh liệt liệt đó là ngươi, ngươi là muốn làm lâu chủ hay là phu nhân lâu chủ đây?[Hắc hắc, cái kia, là chuyện của chúng ta, nói ra cũng rất dài.

Chính là sau khi lão phật gia đi Thượng Hải gần 3 tháng, ta liền dũng mãnh xuất kích.

Sau này nàng đã bị ta thuận lợi tóm lấy, bị sức quyến rũ của ta câu đi!]Reply Yisara 2011-03-26 23:00:20   Vậy bây giờ lâu chủ vẫn là làm tài xế chuyên chức à???????????[Lâu chủ các ngươi cũng không phải là tiểu tài xế, hiện tại nàng đang mở một cửa hàng cũng lớn.

Đến chỗ nào cũng là Vương lão bản, đệ đệ muội muội ta còn trông cậy vào nàng nuôi sống đây.

Ngươi nói ta lúc đó như thế nào lại xui xẻo vướng phải một cái đầu gỗ như vậy chứ.

Ai...........]Reply NANAKO_MM 2011-03-26 23:11:01Rất rất rất muốn biết bộ dạng của Vũ Tình nha.

Miêu tả trong văn, ngay cả tôi cũng động tâm.[Ta đây tiết lộ một chút a.

Bộ dạng phu nhân lâu chủ của mọi người, nói như thế nào đây, có diểm giống với Tưởng Cần Cần, nhưng cũng không quá giống nhau.

So với Tưởng Cần Cần thì ánh mắt nàng có thần hơn, khuôn mặt gầy hơn.

Còn lại thì không thể tiết lộ thêm nữa a.]Reply Tại Viễn Xử Khán Nhĩ 2011-03-26 23:03:47 Tiểu Hiểu,người thân trong nhà sau khi biết quan hệ của lâu chủ cùng phu nhân thì có phản ứng gì?

Bọn họ có công khai không? [Ai nha, Chuyện của hai nàng nói đơn giản.

Sau khi hai nàng công khai bị hành hạ một hồi, đều sống không bằng chết a!

Nói ra dài dòng lắm.]Ta muốn nghe chi tiết a.

Lão thái thái cuối cùng có chấp nhận Vũ Tình không?

Còn ba ba của Vũ Tình thì sao?

Có thái độ gì?

Ta muốn biết a.Reply 2011-03-26 23:32:43[Ai, Ta đây liền theo các ngươi nói a.

Sau khi các nàng công khai, lâu chủ của các ngươi bị lão thái thái đánh một trận tơi tả, còn bị giam lỏng, không cho bước chân ra khỏi nhà một bước.

Phu nhân lâu chủ của các ngươi liền mỗi ngày ở nhà chịu đựng, Không khóc không nháo, việc đó càng làm người lo lắng a!

Sau đó ba ba phu nhân lâu chủ của các ngươi cũng biết, cùng lão thái thái nháo lên, phu nhân lâu chủ của các ngươi vô cùng anh dũng dùng phương pháp cứng rắn công khai, từ bỏ công ty, nhà cửa, xe, ngay cả ba ba cũng không cần, dù sao có hay không đều giống nhau.

Ba ba của phu nhân lâu chủ cũng choáng váng, nếu không đồng ý tòa cao ốc của hắn liền xong đời, không quá vài ngày liền xong.

Lâu chủ của các ngươi trong vòng nữa tháng đều cùng heo giống nhau, một câu cũng không nói, một cái rắm cũng không đánh.

Lão thái thái sốt ruột nói cho nàng lựa chọn, có phu nhân sẽ không có mẹ, có mẹ sẽ không có phu nhân.

Lâu chủ của các người tự giam chính mình, cơm không ăn, ngủ không ngủ, tra tấn chính mình hai ngày, thời điểm đi ra ngoài thì tóc tai bù xù, đùng một cái liền hướng lão thái thái quỳ xuống, nói chọn phu nhân, không chọn mẹ!

Ông trời của ta!

Tình cảnh kia, thật sự là...... tráng liệt đến cả ta đều nhanh hy sinh.

Lão thái thái lúc ấy liền giận đến ngất xỉu, được đưa tới bệnh viện làm phẫu thuật.

Sau đó phu nhân lâu chủ các ngươi đến gặp bà bà, cũng không biết lão thái thái nói cái gì mà hôm sau liền cùng với lâu chủ chia tay!

Lâu chủ các ngươi dường như là không muốn sống, lại đem chính mình tự giam vào phòng, mỗi lần ta nhìn đến nàng, nàng đều nằm úp sấp trên sàn nhà, không nháo cũng không nói, mà nước mắt vẫn chảy...

Ai..

Nhớ tới ta đều muốn khóc a!

Lâu chủ các ngươi là người nặng tình nặng nghĩa, một bên là mẹ một bên là phu nhân, bên nào nàng cũng không bỏ được, nàng không thể sống thanh thản khi thiếu mất một trong cả hai!

Phu nhân lâu chủ của các ngươi yêu lâu chủ đến chết đi sống lại, sau khi chia tay nàng đều mỗi ngày ở nhà đánh đàn dương cầm, nước mắt ào ào chảy xuống, ngón tay đều đàn đến tê dại.

Hai nàng gây sức ép nhưng lại làm ta cùng lão phật gia chịu khổ, chạy hết bên này đến bên kia.

Sau lại lão thái thái bắt đầu bức hôn, từ sau khi cái tên súc sinh kia chạm qua lâu chủ của các ngươi, nàng liền hoàn toàn cong, đối với nam nhân triệt để khán cự.

Lâu chủ của các ngươi giống như bị uất ức trầm cảm, một chữ cũng không nói.

Tiều tụy đến không ra cái hình dáng gì, không kết hôn lại sợ cái lão thái thái làm ra cái chuyện gì tổn hại thân thể, kết hôn chính mình lại sống không nổi.

Ai............. lúc đó thật là khó khăn !

Phu nhân lâu chủ nghe nói lâu chủ của các ngươi muốn kết hôn cực kì bi thương, liền một mình bay đến Mỹ.

Lâu chủ các người liền buông hết cái gì cũng không muốn, cái gì cũng không quản.

Ngay tại nhà chờ chết.

Viết liền một mạch nhiều chữ như vậy, các ngươi cho ta thở một cái coi.Reply Bạch Dương Ái Thanh Thảo 2011-03-26 23:25:19Thải linh!!

Lâu chủ nhìn giống người nào a![Nàng a, nàng trông giống như Freja.

Chỉ là ánh mắt không quá giống nhau, ánh mắt Freja có điểm thâm thúy hơn.

Nhưng mà không đẹp bằng ta ha!]Reply SơnThủy1986 2011-03-26 23:36:09  Tiểu Hiểu ngươi còn chưa nói xong chuyện lâu chủ cùng phu nhân lâu chủ sau khi công khai a![Ta đây nói tiếp nè.

Sau khi lâu chủ các ngươi dọn dẹp này nọ, thấy phong thư của phu nhân lâu chủ lưu lại.

Lúc ấy thật sự là sống không nổi.

Ai........Thật sự là ép chết.

Lâu chủ của các ngươi lực nhẫn nại lớn như vậy đều toàn bộ sụp đổ.

Phỏng chừng là chính mình muốn chết hay sao đó, vừa ra khỏi cửa liền đâm đầu vào xe.

Làm cho lá lách đâm nát, xém chút là không qua khỏi.

Sau đó lão thái thái thật sự không chịu được nữa, chỉ cần con gái nàng còn sống, nàng cái gì cũng sẽ không quản nữa.

Chuyện hai người bọn họ thật sự có thể đem làm thành phim truyền hình.]Reply An Tĩnh Lữ Hành Giả 2011-03-26 23:48:46Sau đó thì sao?[Sau đó chính là, phu nhân lâu chủ các ngươi nghe tin lâu chủ vừa dạo một vòng quỷ môn quan liền giống như điên rồi gấp gáp trở về nhìn nàng lần cuối.

Kết quả lúc hai người gặp nhau liền cùng nhau cùng một chỗ.

Ha lâu chủ ngoan cố của các ngươi chính là dùng một cái lá lách để đổi lấy phu nhân a.

Ai..........]Reply RaniTala 2011-03-26 23:54:16Tiểu Hiểu tỷ ngươi cùng Xa Xa công khai thì sao?[Hai chúng ta cùng các nàng không giống nhau, lão phật gia cơ bản là không ai quản, còn ta có đệ đệ muội muội, kết hôn hay không cũng không có gì đáng ngại haha]Lâu chủ reply 2011-03-27 13:21:56Chào mọi người, buổi trưa hảo, hôm qua đi có hơi gấp gáp, không thể cùng mọi người chào hỏi cũng không thể cùng hảo hảo cảm tạ mọi người.

Cảm ơn sự chúc phúc của mọi người.

Lâu chủ sẽ ghi tạc trong lòng.

Đối với chuyện của Tiểu HIểu cùng Lộ Diêu, lâu chủ không có viết ra, một mặt là bởi vì đó dù sao cũng là chuyện riêng tư của hai nàng, lâu chủ không cùng trải qua nên viết ra cũng không chân thật, không chuẩn xác.

Lâu chủ cũng không biết Tiểu HIều khi nào thì yêu thượng Lộ Diêu, nhưng là nữ nhân trong phút chốc thể hiện ra tình yêu say đắm có đôi khi đủ để gắn chặt tình cảm cả đời.

Chuyện của các nàng cũng không có dễ dàng như Tiểu Hiểu nói, Tính cách bướng bỉnh của Lộ Diêu cũng làm cho Tiểu Hiểu ăn rất nhiều khổ, các nàng cũng từng tránh né, hiểu lầm, chính là cuối cùng vận mệnh vẫn đem các nàng đến bên nhau.

Có thể đây là ý trời .......Có bằng hữu nói muốn lâu chủ viết thêm chuyện xưa khác, kỳ thật là chuyện rất thống khổ.

Nếu là hứa hẹn, lâu chủ nhất định sẽ viết.

Nhưng lâu chủ thật sự không có biện pháp làm ra hứa hẹn, cũng sợ phụ sự mong đợi của mọi người.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, cũng không có chuyện vui nào kéo dài mãi.

Cảm ơn mọi người cho tới bây giờ vẫn đều ủng hộ.

Lâu chủ chỉ hi vọng câu chuyện này có thể ở trong xã hội ồn ào phù hoa này mang cho mọi người một tia ấm áp cùng thanh mát, còn những thứ khác đối với lâu chủ đều không quan trọng........Nhân sinh của mỗi người đều tuyệt diệu như nhau, sau lưng mỗi người đều có khổ đau, cay đắng, chua xót, ngọt ngào nhưng những điều này chỉ có người nào từng trải qua mới có thể hiểu rõ, cảm nhận rõ.

Hy vọng mọi người ở đây đều có một cuộc sống vô tư hạnh phúc, có một trái tim vui tươi khỏe mạnh.

Lâu chủ sẽ luôn cầu chúc cho mọi người, chúc mọi người bình an, hạnh phúc.Lâu chủ reply 2011-03-28 21:04:51Lâu chủ có thời gian sẽ hồi đáp, sẽ không cứ như vậy liền rời đi.

Lâu chủ nghĩ với tính cách thích náo nhiệt của Tiểu Hiểu nhất định sẽ còn tiếp tục.

Tất cả mọi người sống được thật tốt, quý trọng người bên cạnh vạn sự đều tốt đẹp.

Duy trì tốt tâm tình, tươi sáng tâm tính, lâu chủ tin tưởng, mỗi người đều sẽ có được hạnh phúc.Reply E Sợ Tà Dương 2010 2011-03-28 20:57:16 Hôm nay cùng bạn bè thảo luận về văn của lâu chủ và lâu chủ, kiên định trước khó khăn, hoàn mỹ, trực tiếp làm cho mọi người hướng về phía trước đầy hy vọng.[Cám ơn ngươi!

Kỳ thật lâu chủ cũng không hoàn mỹ, chính là câu văn điểm tô sắc đẹp cho lâu chủ mà thôi...

Ân!

Thực ra, trong văn này, lâu chủ đã giấu đi rất nhiều yếu tố thực tế.

Nếu lâu chủ đem những yếu tố đó viết ra hết, có thể lâu chủ trong văn này bị tìm tòi, người cũng sẽ hoàn toàn thay đổi, tạo cho mọi người càng nhiều u buồn].Tbc...
 
Back
Top Bottom