Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,599
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
325678279-256-k743660.jpg

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Tác giả: GauNinn
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên đầy đủ: Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi 2
Tác Giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu
Số Chương: 116 + 17 PN
Nhân vật chính: Vưu Phi Phàm, Phoebe (Lam Phi Ỷ)
Nhân vật phụ: Các nhân vật đã xuất hiện ở phần 1 và nhân vật mới xuất hiện ở phần 2.

Thể loại: Ngược luyến.

 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Văn Án


Người ta thường nói vượt qua được ngưỡng "Tam niên chi đau, thất niên chi dương" thì tình yêu mới có thể êm đềm trôi qua.

Người ta cho rằng sau khi vượt qua muôn trùng khó khăn gian khổ, sẽ mở đầu cho hỉ kịch nhân gian.

Khi những cái ôm ở trên giường cùng với giấc mộng bất đồng nhau đã không còn ấm áp, cho đến khi có một gương mặt xa lạ xuất hiện trong cuộc sống của chúng tôi cũng là lúc những tích tụ khuất mắc trong lòng bùng nổ.

Chúng tôi trở nên bất lực.

Cô ấy vẫn là cô ấy, vẫn là người đứng trên đỉnh thành công cúi đầu nhìn tôi bình phàm, nhưng mà khoảng cách của tôi và của cô ấy đã quá xa, xa đến mức tôi không còn thấy bóng dáng của cô ấy nữa, tựa như núi và biển, và một lần nữa đẩy chúng tôi vào vũng bùn lầy."

Em đã nói rồi, em là ngọn đèn đường của chị, mặc kệ nổi gió giông bão mặc kệ là ngày hay đêm, nó đã cắm sâu vào trái tim của em.

Có lẽ đến lúc nào đó, chị sẽ không cần em nữa, mặc kệ người kế tiếp sẽ là ai, mặc kệ mười năm sau sẽ như thế nào, chỉ cần chị quay đầu lại chị vẫn sẽ thấy em đứng ở nơi đó yêu chị."

Tôi là Vưu Phi Phàm, bởi vì Lam Phi Ỷ và con của chúng tôi, tình yêu của chúng tôi rơi vào hồi chuông đèn đỏ cảnh báo, tôi bắt đầu chống lại những kẻ cặn bã xung quanh.

01.11.2022
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 01: Tình Yêu Và Niềm Đau


"Cô là tên cải tạo lao động có tiền án cố ý giết người, cô có biết điều này có nghĩa gì không?

Là không bao giờ thay đổi được việc chó ăn cớt."

Tôi biết rõ người này ác ý cố tình khiêu khích tôi, còn có đôi lông mày nhướng lên như đang mỉa mai tôi, còn có khoé miệng nhếch lên đầy khinh bỉ, khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn khó chịu, chỉ cần câu nói này đã dễ dàng khơi dậy lửa giận trong người tôi, mấy năm qua nó đã lắng đọng dưới đáy lòng, trong một cái chớp mắt đã bộc phát.

Lưỡi dao sắc bén xẹt ngang qua, cứ thế để lại một đường trên gương mặt người phụ nữ trước mắt tôi, cổ áo bị tay trái tôi siết chặt, chiếc áo sơ mi xinh giờ đây đã nhăn nhúm chẳng còn phẳng phiêu như hình dáng ban đầu của nó, tay phải cầm dao run lên, dòng máu đỏ tươi còn độ ấm cứ thế chảy xuống ngấm vào lòng bàn tay tôi, như thể nó đang cười nhạo những tế bào đã ố vàng trong lòng bàn tay tôi, cười nhạo sự thật rằng cuộc đời tôi đầy những vết nhơ không thể xóa nhòa.

Bởi vì tức giận mà dây thần kinh tôi căng lên, tôi cố gắng kìm nén bản thân.

Tôi không thể phạm thêm sai lầm nào nữa.

Nếu sai lần nữa, đời này của tôi coi như xong rồi.

Ngay tại lúc tôi đang tĩnh lặng, thì ở phía sau có tiếng đập cửa kính dữ dội, mỗi một tiếng gõ cửa như một đòn vô hình, khiến trái tim tôi tan nát.

Tôi gục đầu liếc nhìn mớ hỗn độn ngổn ngang trong phòng bếp, nửa tiếng trước tôi đang ngâm nga giai điệu, vội vàng chuẩn bị bữa tối thịnh soạn, lúc này, món đồ ăn vỡ vụn dường như đang cười tôi, cười tôi lại lần nữa là kẻ ngu muội thất bại trong tình yêu.

Tôi không muốn bỏ qua cho người phụ nữ này, khi một người điên lên, máu sẽ sôi lên, cảm giác tê dại từ lòng bàn chân chảy ra toàn thân, tôi nhìn chằm chằm cô ta, hốc mắt cay cay, tôi không cam lòng, nhưng mà cuối cùng cái không cam lòng biến thành nụ cười lớn không thể dừng lại, cười rất khó nghe, giống như vừa khóc vừa cười.

Vứt con dao sang một bên, nắm lấy hai chân cô ta kéo ra phòng khách.

Quay trở lại nhà bếp, không gian rộng lớn này cuối cùng cũng yên tĩnh, không còn tiếng la hét tranh cãi, thậm chí người đứng ở ngoài cửa cũng không còn động tĩnh, ánh mắt cô ấy mang theo chút thương cảm và sợ hãi, tôi đi đến trước cánh cửa, chúng tôi ngăn cách nhau chỉ một cánh cửa nhưng mà giống như là bị ngăn cách giữ eo biển và khe núi, tôi nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô ấy, tấm kính này ngược với ánh sáng cũng giúp tôi có thể nhìn rõ chính mình.

Gương mặt hung dữ, tôi nghĩ đến... năm đó, tôi bò ra trong chiếc xe bị lật, giơ tảng đá đập từng cái lên đầu Triệu Thái An cho đến khi nó bê bết máu, có lẽ cũng là cái dáng vẻ này.

Tôi nở một nụ cười buồn, thở một hơi lên ô cửa kính, giơ ngón tay nhuốm máu lên vẽ hình trái tim.

Mở miệng hát: "Quãng đời còn lại, gió tuyết là chị, bình thản là chị, khốn khó cũng là chị, vinh quang là chị, dịu dàng trong tim là chị, ánh mắt cũng là chị...."

Sau đó cổ họng như mắc nghẹn, cảm giác nước mắt tràn đầy trên mắt thật tuyệt vời, nước mắt mặn mang theo nhiệt độ đại biểu cho việc tôi yêu cô ấy, yêu thì đơn giản nhưng mà lại làm tim đau như cắt, vậy mà vẫn chưa bao giờ thay đổi ý định ban đầu.

Xoay người làm giống như những ngày qua không có sóng không có gió, tôi cầm chổi quét dọn chén dĩa vỡ nát, cầm lấy khăn lau dọn đống rác trên sàn nhà, tôi không biết đã tốn bao thời gian để thu dọn lại đống hỗn loạn này, cho đến khi nhà bếp một lần nữa sáng rực rỡ, mọi thứ đều được đặt về vị trí ban đầu, sau đó mới đi ra mở cửa.

Có lẽ Phoebe mệt, cô ấy ngồi khoanh gối, vùi đầu vào trong đó, cô ấy từ từ ngẩng đầu lên khi nghe thấy một tiếng động, sau đó đứng dậy đi đến trước mặt tôi, ánh mắt lạnh lùng, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau tại Then Coffee, người xa lạ chưa từng quen.

Bầu không khí nặng nề bị một tiếng tát chói tai phá vỡ, tôi bị cô ấy đẩy ra, cô ấy đi ra không thèm quay đầu lại, đi ra khỏi nhà bếp, tôi chầm chậm bước theo cô ấy đi ra phòng khách.

Cô ấy quỳ xuống sàn nhà, nét mặt dịu dàng đã trao cho một người khác, còn mang theo sự lo lắng, bởi vì đôi lông mày đang cau chặt đã phản bội sự bình tĩnh của cô ấy, cái tên được gọi ra trong miệng cô ấy không còn là Vưu Phi Phàm, thay vào đó là một người phụ nữ mang tên Quan Thư Quân.

Đứng nhìn cảnh này với góc độ là người ngoài, thì tôi giống như kẻ phạm tội ác tày trời, nhưng mà liệu có ai biết, cái cảnh thân mật này không chỉ đốt đi đôi mắt của tôi mà còn đốt đi mất trái tim tan nát của tôi rồi.

Tôi bình tĩnh châm một điếu thuốc, xen lẫn những làn khói, tôi muốn thưởng thức gương mặt xinh đẹp của Phoebe một lần nữa, lấy hết can đảm cười tự giễu bản thân, không nhanh không chậm nói, "Đã gần mười năm rồi, tôi yêu chị, yêu không có bất cứ lý do nào hết, tình yêu của tôi cho con cũng là vì yêu ai yêu cả đường đi lối về, trải qua bao lần sống chết, mỗi ngày trông ngóng con sẽ lớn lên, đã có biết bao lần mong chờ cảnh đẹp ở tương lai, né tránh bao nhiêu người bao nhiêu vật chất, cũng không tránh khỏi việc chị thay lòng đổi dạ, đến cuối cùng, cái chị cho tôi vẫn là hình ảnh xấu xa như vậy."

Người phụ nữ tôi hết mực yêu thương vẫn hờ hững, cô ấy chẳng thèm nói với tôi một lời nào, dù chỉ một lời thôi.

Tại thời điểm này, tôi cuối cùng đã hiểu rằng Lam Phi Ỷ đã không còn yêu Vưu Phi Phàm nữa, vì vậy sự tồn tại của tôi trở thành một trò đùa, tôi cảm thấy chói mắt.

Năm tháng đã khiến tôi mất đi cái gọi là thể diện, nhưng mà cũng làm tôi hiểu được như thế nào gọi là thức thời, tôi chỉ có thể lựa chọn nhấc chân lên đi đến cửa, thuận tay cầm lấy túi đeo lên lưng.

Có lẽ lần này rời đi, có lẽ cũng là cả đời.

Cho dù có không muốn cũng không thể, tôi quay người lại nhìn khắp nơi trong căn nhà này, sau này nơi này không còn là chốn để tôi trở về.

Điều đáng tiếc, tôi không thể gặp Khuynh Phàm, vì con bé đang ở trường, mà tôi thì vội vàng muốn rời khỏi nơi này.

Tôi nghẹn ngào, ấm ức nói ra: "Có lẽ chị đã quên, hôm nay là sinh nhật tôi."

Nói xong, tôi khép cửa lại, đèn đường mờ mịt bên ngoài biệt thự không thể chiếu sáng tán cây, chỉ có một bóng người, lại là một cái đầu thu mát lạnh, giống như một vòng luân hồi, trên người vẫn mặc chiếc áo sơ mi kẻ sọc mỏng manh, một thân một mình bất lực, khóc lóc thảm thiết, mu bàn tay có lau cũng không hết được nước mắt, nơi gọi là nhà đã mất rồi, tôi nên đi đâu về đâu đây?

Hầu hết những người thất tình luôn thích dùng rượu để giải sầu.

Rượu là thứ tốt, không giải quyết được vấn đề nhưng có thể làm tê liệt thần kinh.

Nhưng đối với tôi, những ngày qua tôi đã uống đủ rồi, càng uống càng thấy rõ, càng uống thì chỉ tim đau ruột gan rã rời, tê liệt cũng chỉ nhất thời chứ không tê liệt được cả đời, nỗi đau này như bị một đám dã thú vây lấy cắn xé, như vậy coi như cũng khá thoải mái.

Bị từng cơn gió thổi lướt qua, phố vắng làm tâm trạng tôi bình tĩnh hơn rất nhiều, đợi về đến cái ổ của tôi thì trời cũng gần sáng, vẫn như cũ, vẫn đi chân trần trên sàn nhà.

Tôi bước ra ban công và gục xuống chiếc ghế xích đu, lại không biết phải làm gì.

Tôi châm một điếu thuốc, chống cằm bắt đầu hồi tưởng, hồi tưởng về những năm tháng đã qua và khoảng thời gian gần đây, cuối cùng là lý do gì đã khiến tôi và Phoebe phải đi đến nước này....

Có lẽ rạn nứt trong những năm tháng thảnh thơi của chúng tôi, bắt đầu từ một ngày nào của nửa năm trước....
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 2: Nửa năm trước


Mỗi sớm mai thức giấc, không cần biết bên ngoài nắng hay mưa, chỉ cần mở mắt ra, đã có thể thưởng thức được vẻ đẹp của cô ấy, giống như một nghi thức thần thánh, cô ấy chính là cảnh sắc có một không hai trên đời này.

Giống như vào lúc này đây, cô ấy vẫn còn đang trong nửa tỉnh nửa mê trong giấc ngủ chập chờn, dù đang quay lưng về phía tôi, bờ vai nhỏ nhắn lộ ra trong mắt tôi khiến tôi muốn vươn ngón tay ra vuốt ve.

Dù chỉ động một chút thôi, thì từng cái cử động có thể gợi lên niềm đam mê không thể ngăn cản trong tận đáy lòng tôi.

Đột nhiên trở mình, Phoebe nheo mắt, theo thói quen vùi đầu vào vòng tay tôi mà co người lại, tôi xoa xoa mái tóc dài của cô ấy, mỗi sợi tóc đều là niềm hạnh phúc của tôi, hít một hơi thật sâu ngửi mùi thơm độc nhất vô nhị chỉ có trên người cô ấy, tôi giống như một kẻ nghiện không thể cai được, đời này của tôi không thể không có cô ấy.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt yên bình đang ngủ của cô ấy, đã gần mười năm kể từ lần gặp đầu tiên, năm tháng thật là bất công, không nhẫn tâm để lại vết chân chim trên gương mặt ấy, thật cảm ơn cuộc đời này, đã ban cô ấy cho tôi, để tôi một mình độc hưởng cảnh sắc tuyệt đẹp thế này.

Phoebe mang theo tiếng non nỉ, muốn ngẩng đầu lên gửi một nụ hôn nhẹ buổi sáng, nhưng mà tôi đã nhanh chóng ôm chặt eo cô ấy, hát bài thiếu nhi: "Con chim nhỏ nói chào buổi sáng, chị hẳn là nên đi theo em đánh nhất pháo~"Cho nên mới nói, tôi giống như một kẻ da mặt dày không có sợ khí thế nữ vương sát thủ của Phoebe, đã là một kỳ tích rồi.

Đôi mắt cô ấy lạnh lùng, chút buồn ngủ cũng đã sớm tan, sau đó lắc đầu hờn dỗi, thoát khỏi cái ôm của tôi rồi nhấc chăn xuống giường, còn tôi thì ôm cái gối vẫn còn mùi hương của cô ấy, miệng lẩm bẩm, "Băng ngàn năm còn ấm hơn chị."

Tôi chán nản và chui vào góc sô pha trong phòng ngủ, tiếp tục chơi trò giả chết, Phoebe mặc một chiếc áo khoác ngủ lụa màu đen dài đến mắt cá chân, bên trong là một chiếc váy chỉ dài từ ngực đến bắp đùi, trông cô ấy như một bức tranh xinh đẹp, dây thắt lưng buộc như không buộc, xương quai thắt ẩn thắt hiện cùng với chỗ tròn đầy đặn kia, làm cho người ta luôn có những suy nghĩ không đứng đắn.

Tôi chăm chú nhìn cô ấy hết vào phòng ngủ rồi vào nhà tắm, bận tới bận lui, sau khi làm vệ sinh cá nhân xong, cô ấy đi vào trong phòng quần áo, chọn một bộ quần áo công sở, một chiếc áo sơ mi mỏng màu vàng, cổ áo thắt nơ hình cơm bớm, quần tây hình bút chì, bỏ áo vào trong quần, làm cho lưng càng thẳng hơn.Người phụ nữ này, dáng người rất đẹp, mặc cái gì vào cũng làm cho người ta thèm khát, ít nhất Phoebe đối với tôi mà nói, giống như một liều thuốc kích dục không bao giờ hết hạn, cô ấy chỉ cần ngoắt ngón tay thôi, thì tôi đây đã thần phục dưới chân cô ấy.Người phụ nữ này, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thật lâu vào đống mỹ phẩm đắt tiền rồi bắt đầu lựa chọn.

Từ lúc thức dậy, cô ấy không thèm nói với tôi một lời nào, Phoebe tích chữ như vàng coi như là bản chất của cô ấy, tôi cũng đã quen với chuyện này rồi.

Trong lúc này tôi đang có suy nghĩ có nên tìm đề tài để nói chuyện hay không, thì cô ấy cũng đã trang điểm xong, bắt đầu thu dọn đồ đạc bỏ vào trong túi, càng im lặng thì khí chất tự nhiên của cô ấy càng trở nên hấp dẫn.Đúng lúc này, cánh cửa phòng ngủ bị người ta vội vàng đẩy ra, một bóng dáng nhỏ bé mũm mĩm xông vào, Khuynh Phàm ôm con gấu bông mà tôi gắp được cho con bé ở máy trò chơi, cái đầu như cái ổ gà, vội vàng leo lên giường nhảy loạn xạ trên đó, rồi hét lớn, "Đại Phàm!

Đại Phàm!

Con không tìm thấy vớ!"

Tôi bật cười rồi đứng dậy quăng mình xuống giường, ôm Khuynh Phàm rồi cào cào con bé, con bé ngứa cười khúc khích, "Đại Phàm!

Hôn con!!!"

Tôi ôm lấy đầu cô gái nhỏ, hôn mấy cái còn tạo ra âm thanh, nhóc con này vui vẻ cười lớn.

Phoebe đứng bên giường nhìn chằm chằm vào hai người chúng tôi một lớn một nhỏ, giọng nói cuối cùng cũng mang theo chút ấm áp, nói đâu vào đó, "Hôm nay, công ty có cuộc họp quan trọng, buổi tối có tiệc xã giao, tối nay không cần chờ cơm chị.

Chị đi trước."

Khuynh Phàm và tôi nhìn nhau, sau đó rồi quay đầu lại nhìn Phoebe, "Còn chưa ăn sáng mà!"

"Đi sớm tránh kẹt xe, đến công ty rồi tính tiếp."

"Ồ... vậy em với con tiễn chị ra xe."

Tôi bế Khuynh Phàm đi theo sau Phoebe xuống dưới nhà, lúc vào bãi đậu xe, Phoebe mở cửa xe chuẩn bị rời đi, Khuynh Phàm dang hai tay cầu mẹ một cái ôm, nhưng mà Phoebe lại không chiều theo ý của con bé, chỉ hôn lên cái trán để lại vết son.Đến lúc Phoebe ngồi vào ghế lái, tôi đứng ở bên ngoài cách cửa sổ nói, "Lái xe cẩn thận, buổi tối uống ít rượu thôi, đến lúc đó gọi cho em, em đến đón chị."

"Ừ.

Nói sau đi."

Nhìn chằm chằm vào bóng xe của Phoebe, tôi có chút cô đơn muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng tự lẩm bẩm với bản thân, "Ngày mai là lễ khai giảng học kỳ cuối của Khuynh Phàm."

Sau khi tiễn nữ vương của nhà chúng tôi đi làm, tôi ôm Khuynh Phàm đùa giỡn với con bé, "Nào, chúng ta đi vào tìm vớ!

Con còn chưa đánh răng đâu đó, tranh thủ thời gian ăn sáng.

Sau đó...."

Nhóc con kéo gương mặt của tôi lại, sau đó cắn lên tai tôi rồi lại cười, "Sau đó thì sao ạ?"

"Ngày mai, con phải đi học rồi, tranh thủ thời gian đưa con ra ngoài chơi."

Khuynh Phàm nghe tôi muốn dẫn con bé ra ngoài chơi, con bé kích động khoa tay múa chân nói, "Đi chỗ nào ạ?"

"Trước tiên, chúng ta đi qua nhà dì Soso, đón Tiểu Tráng, Đại Phàm mang hai đứa đi công viên Hải Dương!"

Con bé giãy giụa muốn tôi thả con bé xuống, tôi đặt con bé xuống đất, con bé nắm lấy ống quần tôi thúc giục, "Đi thôi!

Đừng chậm chạp!"

Ái chà, cái giọng điệu này rất giống như một tiểu đại nhân!

Đi vào phòng Khuynh Phàm, tôi kéo cái ghế nhỏ trước bồn rửa mặt, con bé sẽ bắt chước con ếch xanh nhảy ghế sau đó kêu như một con ếch.

Đây là sự ăn ý của chúng tôi, tôi bóp kem đánh răng rồi đưa bàn chải cho con bé, sau đó con bé vừa đánh răng vừa hát: "Bàn chải đánh răng nhỏ, cầm trong tay, sáng cũng đánh tối cũng đánh, đánh hết răng trên rồi đánh răng dưới, cả trong lẫn ngoài đều đánh~"Con bé còn không quên lắc mông theo nhịp, tôi cũng lắc mông theo nhịp của con bé, cuối cùng là tiếng ọt ọt súc miệng, sau đó phun bọt trong miệng ra, đến lúc rửa mặt xong, tôi sẽ bế con bé lên chơi trò máy bay, bay đến giường, tìm chiếc váy đẹp cho con bé mặc vào, cuối cùng tìm một chiếc còn thiếu, tôi chọc vào đầu con bé nói, "Nhóc con, con cho rằng giấu vớ dưới gối, thì Đại Phàm sẽ không tìm được sao?"

Khuynh Phàm tạo dáng cực ngầu như siêu nhân điện quang rồi giơ ngón tay cái lên: "Chuyến đi du lịch vớ của Tiểu Tiểu Phàm, đã bị Tiểu Phàm phát hiện rồi."

Nhóc con này, không biết làm phiền người khác là gì, lấy trò thám tử để chơi với tôi, mà tôi cũng hâm mộ bản thân tôi ghê, có thể chơi cùng nhóc con này, dọn dẹp xong căn phòng, chúng tôi tay nhỏ nắm tay lớn đi xuống dưới nhà, dì giúp việc đã làm xong bữa sáng, hai chúng tôi ngồi xuống cạnh nhau, cầm lấy bánh mì sandwich đã nướng sẵn, bôi mứt trái cây lên, rồi tặng đối phương như một món quà, cùng nhau thưởng thức.Theo như lời bà Lam Phi Ỷ, chủ hộ nhà chúng tôi nói, "Vốn cho rằng, đứa nhỏ này được em chăm sóc sẽ không kén ăn.

Giờ thì hay rồi, mỗi ngày ăn bao nhiêu cũng than đói, người sống được em nuôi giờ thành con sói đói!"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 3: Nửa năm trước (2)


Bữa sáng ăn chưa được một nửa, thì Soso không mời mà đến còn mang theo Hà Tiểu Tráng, Khuynh Phàm nhìn thấy em trai, lập tức nhảy xuống ghế chào đón em trai, sẵn tay nhét vào miệng cậu bé miếng bánh sandwich, miệng cậu bé dính đầy mứt hoa quả, tôi bắt chéo chân bưng ly yến mạch uống, nhướng mày trêu chọc, "Chậc, cơn gió nào đưa cậu đến đây thế?"

Soso rất tự nhiên, đi vào bếp cầm lấy chén múc cháo, xong rồi đi ra ngồi xuống gần tôi, thuận tay cầm luôn miếng bánh mì trên tay tôi, nhét đầy miệng rồi ú ớ nói, "Mình bấm ngón tay tính toán, hôm nay cậu sẽ tìm mình, cho nên mình mang bảo bối nhà mình chạy như bay đến đây."

"Thôi đi, mình thấy cậu đến đây ăn ké thì có, Đại Tráng đi công tác rồi à?"

Vừa nghe tôi nói vậy, Soso đùng đùng thức giận ồn ào, "Cậu còn không biết xấu hổ mà nói, quán bar thì không thèm để ý, bây giờ công ty cũng không lo.

Gia đình mình bận rộn thế này là nhờ ai hả?

Ăn có bữa sáng là tính rẻ cho cậu rồi!"

Tôi cũng không để tâm đến lời phàn nàn của Soso là mấy, giơ tay bế Tiểu Tráng, rút tờ khăn giấy lau miệng cho cậu bé, "Bảo bối nhỏ, có nhớ mẹ nuôi không?

Ngày mai, con với chị sẽ đi học cùng với nhau, vui không?"

Thằng nhóc này bị Soso nuôi như nuôi heo, bếu u, mũm mĩm đáng yêu, cậu bé cười híp cả mắt, gật đầu, "Vui ạ."

"Rất ngoan!

Hôm nay, mẹ nuôi dẫn con và chị đi xem mấy động vật nhỏ nhé, có được không?"

"Ơ, hôm nay lương tâm online à?"

"Chút tâm tư của cậu, mình còn không biết à, mới sáng sớm chạy đến đây, chẳng phải muốn mình mang hai bảo bối ra ngoài đi chơi sao?"

Soso nhìn tôi cười cười, đẩy vai tôi cảm thán, "Quả nhiên là bạn bè tốt, cái gì cũng có thể đoán ra được."

"Vậy tranh thủ mà ăn nhanh đi, lát nữa sẽ có nhiều người ở công viên Hải Dương."

Soso không thể ngậm miệng trong khi ăn, thản nhiên hỏi: "Sao dạo này không thấy Phoebe, bận lắm à?"

Tôi sửng sốt một chút, cô ấy giơ tay quơ quơ trước mặt tôi, nói tiếp, "Cậu đang nghĩ gì vậy?"

Tôi lắc đầu và trả lời: "Không có gì đâu."

"Trong mắt cậu đã viết sẵn hai chữ - tâm sự."

Tôi đặt đũa xuống, dựa lưng vào ghế nói: "Mình mỗi ngày được ăn uống no say, vô ưu vô lo chỉ chăm sóc con, cậu nói nhảm gì thế?"

Soso cười lắc đầu, cái muỗng trong tay không ngừng khuất ly yến mạch: "Người khác có thể không nhìn thấu cậu, còn mình không nhìn thấu được sao?"

"Thật sự không có việc gì!"

Chuyển hướng đề tài, Soso đặt muỗng xuống, đứng dậy thu xếp, "Được rồi, được rồi, mình ăn nó rồi, cậu tranh thủ thời gian thay quần áo thu dọn đồ rồi đi.

Cậu trông con rất mệt, hôm nay mình lái xe."

"Đến giờ thì lương tâm cậu mới online!"

Quăng Khuynh Phàm cho Soso, tôi chạy vội lên lầu thay quần áo, đi vào trong phòng thay đồ, nhìn chằm chằm vào ngăn tủ chứa đầy quần áo mà Phoebe đã mua cho tôi, nhớ lại câu hỏi của Soso vừa rồi, tôi không biết tại sao, tim tôi thắt lại.

Có lẽ là do ngày tháng trôi qua quá nhàn nhã.

Tôi luôn cảm thấy cô ấy ngày càng bận rộn hơn và đi ngày càng xa.

Hy vọng cảm giác này là sai.

Nhưng tôi cũng quyết định tìm thời gian để tâm sự với Phoebe. ......Soso ngồi vào ghế lái, còn tôi ngồi ở ghế sau ôm hai đứa nhỏ, mỗi đứa một bên.

Thời gian trôi nhanh quá, hai đứa nhỏ này đang lớn như điên, chúng tôi cũng đang dần già đi một cách vô hình.

May mà trên đường đi không kẹt xe, vừa đến công viên Hải Dương, tôi túm cổ hai đứa nhóc chạy đến khu soát vé, Soso chạy theo sau hét: "Chạy chậm lại!"."

Trễ lắm rồi!

Sắp đến màn biểu diễn của cá heo!"

"Cá heo ~~~""Cá heo ~~~"Bọn trẻ reo hò ầm ĩ, còn tôi vội vàng đi mua vé rồi đi mua đồ ăn vặt, làm liền một mạch!Sau khi mua bắp rang với kem xong, Soso nhìn ba người chúng tôi lắc đầu, "Cậu có chắc là chiều con thế này, Phoebe không đánh chết cậu sao?"

"Cô ấy đang chìm đắm trong tiền tài rồi, làm sao có thời gian quan tâm đến mấy thứ này.

Cậu có muốn ăn kem không?

Ăn ngon lắm!"

Tôi vô tâm nói, Soso thở dài bất mãn, "Sao mình cảm giác như cậu đang cam chịu vậy?"

Tôi nhìn cô ấy khó hiểu, nghĩ mãi cũng không hiểu, "Sao là cam chịu?"

Chúng tôi bước vào sân khấu biểu diễn cá heo, tìm được một chỗ ưng ý ngồi xuống, Soso nói tiếp, "Thật không dễ dàng để ở bên nhau sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra.

Mình sợ rằng khi lành vết thương cậu sẽ quên đi nỗi đau".Tôi đưa tay lên xoa đầu Khuynh Phàm, suy nghĩ một lúc: "Mình luôn nghĩ, những kẻ đáng ghét kia đã đi hết rồi, cuộc sống bình đạm thế này, có gì mà không tốt?

Nhất định phải có sóng gió mới tốt sao?

Tiền kiếm mãi cũng không hết, gia đình quan trọng hơn sự nghiệp."

Soso búng tay, sẵn tay chọc vào đầu tôi, "Có lẽ Phoebe không nghĩ như vậy."

"Có lẽ, cô ấy làm chủ bên ngoài còn mình làm chủ trong nhà.

Thỉnh thoảng không tránh khỏi bất đồng.

Ờ thì bọn mình cũng không có cãi nhau, thậm chí giao tiếp bình thường cũng khó.

Rõ ràng là sống chung dưới một mái nhà, sao có thể cảm thấy như yêu xa!"

"Mình nói giữa hai có vấn đề, cậu còn không thừa nhận."

"Không có gì bất ổn, cũng không gây gỗ làm khó nhau, vấn đề nằm ở đâu?"

Soso khoanh tay trước ngực, nhìn tôi với ánh mắt người này không còn thuốc chữa, "Đến lúc xảy ra vấn đề, cậu sẽ biết mùi vị long trời lở đất.

Mình chỉ nói đến đây thôi, đến lúc đó cậu đừng khóc thút tha thút thít than vãn với mình, mình không giúp được gì cậu đâu."

"..."

Cả ngày chơi điên cuồng khiến tôi và Soso mệt rả rời, lúc tối thì ai về nhà người nấy, Khuynh Phàm đội chiếc vòng tai thỏ trên đầu, còn lấy tiền tiêu vặt ra mua cho Phoebe một cái, trên đường về đều cẩn thận nâng niu nó, ngay cả ăn tối cũng mang nó theo bên cạnh, nói là tặng quà cho mẹ, trông dáng vẻ con bé đầy chờ mong biểu cảm của Phoebe lúc nhận quà, tôi chỉ có thể xoa xoa đầu con bé.Sau bữa tối, hai chúng tôi ngồi trong phòng khách xem hoạt hình, quay đầu nhìn đồng hồ lớn trên tường đã gần 23 giờ, tôi dỗ dành nói, "Bảo bối, không còn sớm, ngày mai còn phải đến trường, chúng ta đi ngủ nha?"

Khuynh Phàm dụi mắt, ngáp dài, nói với giọng tỉnh bơ, "Nhưng mà mẹ vẫn chưa về!"

"Lát nữa, Đại Phàm tặng quà thay cho con nha, mẹ nhất định sẽ rất vui, nghe lời nào, chúng ta đi ngủ thôi."

"Được ạ, Đại Phàm ôm một cái!"

Khuynh Phàm giơ tay làm nũng với tôi, tôi bế tiểu yêu tinh dính người này, chậm rãi đi lên lầu, bế nhóc con đến bên giường, tôi cầm lấy truyện cổ tích Grimm, tuỳ tiện đọc một chương, không bao lâu thì con bé đã ngủ, xem ra hôm nay con bé đi chơi cũng mệt rồi, nếu không phải chờ Phoebe, thì nhóc con đã đòi đi ngủ.

Về lại phòng khách, vừa thu dọn xong cái ghế sô pha lộn xộn thì có tiếng gõ cửa, tôi xỏ dép chạy vội ra mở cửa thì thấy Phoebe đang say khướt, đầu tóc xoã xuống trông khá chật vật.

Cô ấy xiêu vẹo, ngã nghiêng dựa vào vòng tay của một người phụ nữ xa lạ, cảnh tượng này khiến tôi bất giác kinh ngạc.Tôi nhìn người phụ nữ lạ mặt này, đối phương khẽ mỉm cười, chỉ là đỡ Phoebe đi qua cái sân vườn, khiến cô ấy hụt hơi, chưa kịp hỏi thì cô ấy đã giải thích, "Cô là cô Vưu phải không?

Chào cô, tôi là Quan Thư Quân, Lam đổng uống hơi nhiều."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 04: Rời bỏ


Tôi khẽ cau mày nhìn người phụ nữ tên Quan Thư Quân này, đánh giá từ cách ăn mặc của cô ấy, trông cô ấy không giống một trợ lý thư ký.

Có trợ lý thư ký nào ăn mặc sang trọng hơn cả sếp, ít nhất là cái túi của cô ấy, nhìn cái logo thôi thì biết không phải nhân viên bình thường có thể mua được, tôi nói nhỏ vài câu, "Sao lại say thế này?

Cảm ơn cô nhé, cô Quan."

"Cô Vưu, cô khách sáo quá.

Lam đổng say lắm rồi, nhờ cô chăm sóc cho tốt."

Vươn tay đỡ lấy cánh tay Phoebe, trò chuyện đơn giản vài câu, tôi nhìn người phụ nữ kia rời khỏi sân vườn, Phoebe khẽ híp mắt, má ửng hồng vì say, tôi đau lòng đỡ cô ấy ngồi xuống sô pha, thay cô ấy tóm gọn lại mái tóc đang loạn, lấy mu bàn tay áp lên gương mặt nóng bừng của cô ấy, có lẽ là do tay tôi lạnh khiến khoé môi Phoebe hơi nhếch lên, trông rất thoải mái.Tôi chạy vào trong bếp lấy một ly nước ấm rồi trở về lại phòng khách, Phoebe cố gắng chống đỡ ngồi dậy, nhưng có cố mấy cũng không được, tôi vội vàng đỡ cô ấy, còn chế nhạo, "Không ngờ bà chủ Lam nhà em cũng có lúc không thắng được rượu, nào, uống chút nước đi."

Phoebe dựa vào trong lòng ngực tôi, ngoan ngoãn uống nước, tôi biết cô ấy dốc sức làm việc, đi sớm về trễ, các buổi tiệc luôn quấn lấy cô ấy, thực sự rất vất vả, tôi đau lòng xoa huyệt thái dương dặn dò, "Lần sau đừng có uống liều mạng như thế, để cho cấp dưới uống cản bớt đi, tiền có kiếm mãi cũng không hết, đến lúc cơ thể suy sụp, em với con phải làm sao đây?"

Phoebe đẩy cái ly trong tay tôi ra, lông mày nhíu chặt, trông tỉnh táo hơn lúc nãy, còn mạnh mẽ phản bác lại, "Em có biết thành tích hàng năm của Kiệt Thế và Trác Tuyệt như thế nào không?

Em có biết hai công ty có bao nhân viên không?

Các dự án chính phủ mở ra đấu thầu, có biết bao nhiêu công tham gia không?

Trong cái xã hội phức tạp này, tất cả đều phụ thuộc vào một ly rượu mà quyết định thắng thua, chị không sao hết, em với con ở trong nhà sống yên ổn không phải được rồi sao?"

Nói xong, Phoebe đẩy tôi ra, tức giận đi lên trên tầng 2, cô ấy lấy hết sức đỡ lan can đi lên trên, tôi không có ý trách móc cô ấy, thôi coi như cô ấy mất bình tĩnh gây rối với tôi vậy, tôi vẫn đi theo cô ấy muốn đỡ cô ấy đi lên, nhưng mà cô ấy xua tay từ chối.Tôi đứng lại ở đó, cho cả hai đủ thời gian để tiêu biến cuộc tranh cãi vừa rồi, khi tôi bước vào phòng ngủ, Phoebe đã nằm quay lưng về phía tôi, chiếc giường này cũng không còn ấm áp.

Tôi tắt đèn, rồi đi qua phòng cho khách, trằn trọc trở mình, cũng không phải nằm suy nghĩ cái gì hết, chẳng qua bị mất ngủ mang lại cảm giác khó chịu. .....Tôi mệt mỏi nhìn chằm chằm lên trần nhà, chờ đến trời sáng, đi ra khỏi phòng khách, Phoebe đã chỉnh chu ngồi ở đó, cứ như thể người say tối qua không phải là cô ấy mà là tôi.

Tôi ngồi xuống bàn ăn nhìn bữa sáng mới ra lò, còn Phoebe thì vẫn cầm cái ipad trên tay xem tin tức, tôi muốn trêu ghẹo cô ấy vui vẻ, cho nên đứng dậy ngồi xuống kế bên cạnh cô ấy, tay lấy cái máy tính bảng, cười ngây ngô, "Vợ à, có thể giúp em rửa cái này không?"

Phoebe lãnh đạm nhìn tôi, "Rửa gì?"

"Em nè."

Hiển nhiên, kiểu trêu chọc thứ cấp này không có tác dụng thúc đẩy tình cảm của hai chúng tôi, cô ấy không nói gì, thở dài, cầm khăn giấy lau môi, "Chị ăn no rồi."

Cứ như vậy, cô ấy đứng dậy chuẩn bị rời đi, tôi đấu tranh nội tâm giữa tức giận và bình tĩnh, cuối cùng tôi ngồi thẳng người, vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô ấy, cô ấy dừng bước chân, cúi đầu nhìn tôi, "Chị rất bận, hôm nay có việc quan trọng còn đang đợi chị xử lý, buổi tối còn phải đi tiếp bộ trưởng bộ tài nguyên, cho nên chị không có thời gian chơi đùa với em"Tôi chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô ấy, cố gắng lấy sự bình tĩnh còn sót lại, mỉm cười nói, "Hôm nay là ngày khai giảng của Khuynh Phàm, có chuyện gì còn quan trọng hơn chuyện của con?"

Phoebe lạnh lùng xua tay tôi ra, xoa xoa cổ tay rồi điềm nhiên đáp: "Chẳng phải từ lâu, chúng ta đã nói rõ rồi sao, em sẽ chăm con còn chị lo công việc của công ty, khai giảng em đưa con đi đi."

Bộp một tiếng, tôi đập tay xuống bàn một cái, cuối cùng tôi cũng đánh mất đi sự bình tĩnh còn sót lại, lớn tiếng, "Hôm qua, em dẫn Khuynh Phàm đến công viên Hải Dương, con bé còn lấy tiền tiêu vặt của con bé mua quà cho chị, ngóng trông chị cả đêm, còn chị thì sao?

Bởi vì công việc mà uống say không biết cái gì, em không trách chị, vậy hôm nay thái độ của chị là sao đây?

Công việc, công việc, thích công việc như vậy sao, vậy cái gia đình này phải làm sao đây?

Hôm nay, nếu như em không nhắc chị, chắc có lẽ con mấy tuổi rồi chị cũng không biết."

Trong mắt Phoebe hiện lên một chút ngạc nhiên nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng, hơi ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm, cuối cùng cầm túi xách và túi tài liệu trên bàn bước đi không ngoảnh lại.

Ngay sau đó, tiếng khóc của đứa trẻ phát ra từ lối lên cầu thang, tôi vội vàng chạy đến bế con bé Qingfan: "Ngoan, đừng khóc, đừng khóc".Khuynh Phàm ôm chặt lấy đầu tôi, khóc đến nỗi mặt mũi rơm rớm nước mắt: "A...a...

Đại Phàm đừng cãi nhau với mẹ...

đừng cãi nhau mà...."

"Không cãi nhau, không cãi nhau ... ngoan, đừng khóc."

Tôi xoa đầu con rồi dỗ dành, khoé mắt tôi cay cay.

Em thà chấp nhận chị tranh cãi la mắng em, còn hơn nhìn thấy chị bất động thanh sắc rời đi, cuối cùng thì cũng có lúc lòng người nguội lạnh, đã nhiều năm trôi qua, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.Tôi khép lại đoạn ký ức kia.

Tôi đứng trước ga xe lửa với chiếc ba lô trên lưng, cảm giác như đã trải qua mấy kiếp.

Tôi ngồi xuống một cái thang với điếu thuốc trong miệng, chẳng hề bận tam đến xung quanh, điện thoại tôi còn pin nhưng mà giống như đã hỏng rồi, chẳng có bất kỳ tin tức nào.Tôi biết rất rõ tính khí của Phoebe.

Cho dù cô ấy đã từng yêu tôi, thì đến lúc mỗi người một nơi, thì cũng giống như bậc quân vương bạc tình bạc nghĩa, đày phi tử vào lãnh cung, cho dù có khóc lóc như thế nào, thì người này cũng sẽ không tỏ bất cứ thái độ nào, nghĩ lại thì hoá ra tôi chưa bao giờ vượt qua được sự thờ ơ của cô ấy, nhưng dù vậy, tôi không hận cô ấy.Sân ga đông đúc như một rạp hát nhỏ, có hợp có tan, mỗi cái ôm đều là mở đầu hay kết thúc một câu chuyện.

Mà chỉ có riêng tôi là khác biệt, nếu không có cuộc chia tay buồn sẽ không có nước mắt, tôi muốn rời xa nơi đây.Không quan trọng điểm đến là đâu, tôi chỉ muốn rời đi mà không có bất kỳ ràng buộc nào, những ràng buộc đó hình thành bởi tình yêu rồi đến tình thân và bạn bè, tôi muốn vứt bỏ tất cả mọi người ở đây.

Đi đến một nơi xa lạ và bắt đầu một cuộc sống mới mà không bị quấy rầy, nghĩ đến cuộc sống mới của tôi sẽ không có Lam Phi Ỷ.Tôi cho rằng, tôi sẽ rất buồn, sẽ khóc đau thấu tâm can, nhưng mà giờ mới phát hiện, khi một người đã chết tâm, thì sẽ không còn cảm thấy đau đơn nữa, chỉ còn lại sự bình tĩnh và tìm ra hướng đi mới.

Cứ thế, tôi dập điếu thuốc, đứng lên cười nhạo bản thân, "Vưu Phi Phàm, đến nơi đâu mới có thể chứa một kẻ mất trí như mày?"

Một ý nghĩ nào đó vụt qua, nó giống như một con đường sáng dẫn lối cho tôi, tôi mở ba lô ra kiểm tra đồ đạc, lấy hết tiền mặt trong ví ra, đập vào mắt tôi là tấm hình tôi chụp chung với Phoebe, cô ấy tựa đầu vào vai tôi, khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt và khóe mắt hơi cong, có lẽ giờ khắc ấy, cô ấy đã từng có hạnh phúc mà tôi cũng cười thoải mái.Đột nhiên, tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn lần nữa, không phải không muốn nhìn, mà sợ tấm hình này sẽ làm quyết tâm rời đi của tôi dao động, tôi vội vàng đóng ví lại, cầm tiền trong tay, tôi sẽ để cho nó quyết định tôi sẽ đi đến nơi nào xa nhất, vậy thì cứ đến đó thôi.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 5: Nửa năm trước (3)


"Xin chào, với số tiền này tôi có thể mua được vé đến thành phố xa nhất nào?"

Rõ ràng câu hỏi ngu ngốc của tôi đã khơi dậy những ánh nhìn thiếu kiên nhẫn từ người bán vé, cô ta nói với thái độ không tốt: "Đi đâu cũng không biết?

Những người phía sau vẫn đang xếp hàng, nhanh lên".

Tôi quay lại nhìn đoàn người phía sau, đành phải thản nhiên nói: "Vậy nhanh nhất cho tôi một vé tàu đi Thành Đô.

Cảm ơn cô!"

"Thành Đô phải không?

Thời gian nhanh nhất là 10 giờ 30 phút sáng, còn 20 phút nữa mới soát vé.

Chỉ có ghế hạng nhất thôi.

Muốn không?"

"Muốn!"

Tôi đưa tiền và rời đi, tôi ngậm chiếc vé màu xanh lam trong miệng chạy về phía sảnh chờ, sợ rằng tôi sẽ bỏ lỡ chuyến tàu, nhìn những người khách trên đường lướt qua tôi, tôi cảm thấy rạo rực trong người.

Tôi biết tôi vẫn còn yêu Phoebe, có lẽ là yêu có chút mệt mỏi.

Ơn trời tôi đã không có lỡ giờ xuất hành, tôi nhảy lên khoan tàu, tôi tìm đúng chỗ, đặt balo và ngồi xuống, cho đến khi sân ga bắt đầu chạy ngược chiều với tôi, tôi quay đầu nhìn sân ga, cứ nhìn như thế cho đến khi sân ga khuất mắt, tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng mà tôi muốn thấy, cũng không có cảnh rượt đuổi theo như trong phim, tôi chỉ là một người rời khỏi thành phố này với đống thất bại.

Thành Đô, một thành phố thật xa lạ, tôi chỉ nghe nói ở đó có vô số món ngon, người ở đó còn có thú tiêu khiển, mỗi buổi sáng sẽ làm một tách trà nóng, nghiêng đầu nhìn con đường dài vô tận ngoài cửa sổ, khung cảnh phẳng lặng và hoang sơ nơi này của Thành phố biển làm nên nét độc đáo của cuộc sống, một thành phố biển buồn.

Tôi ngáp một cái, híp mắt không tự chủ được nhớ lại khoảng thời gian chiến tranh của chúng tôi....

———————————————————————————————————————————

Từ ngày hôm đó, tôi và Phoebe giống như khách thuê phòng sống chung dưới một mái nhà, đương nhiên là ngẩng đầu không thấy cúi đầu không gặp, cũng chẳng nói lời nào với nhau, đến ngay cả bữa tiệc gia đình cuối tuần, Tố Duy với Phi Tuấn mang theo con của hai người đến làm khách, cũng không thể hàn gắn đi cái vết nứt khó hiểu giữa tôi và Phoebe.

Một đêm nào đó, sau khi dỗ Khuynh Phàm đi ngủ, tôi đứng trước cửa phòng làm việc, do dự một hồi lâu, không biết có nên đi vào trong đó trò chuyện với Phoebe hay không, coi như là tôi nhận sai, coi như ngày hôm đó tôi phát cáu không đúng.

Ngay vào lúc tôi do dự, lại vô ý nghe được Phoebe gọi điện thoại.

"Đã trễ vậy rồi, sao còn chưa ngủ?"

"......"

"Phải rồi, lần trước cảm ơn cô đã đưa tôi về."

"....."

"Tối mai sao?

Để tôi nghĩ đã... chắc không có vấn đề....

được rồi, chúng ta đi ăn nhẹ với nhau."

"....."

Tôi giật mạnh gấu áo, gục đầu xuống trong tuyệt vọng, cảm thấy rất khó chịu.

Dù chỉ có ba câu nhưng tôi có thể nghe thấy sự vui vẻ thoải mái nào đó trong giọng điệu của Phoebe.

Có lẽ tôi đã đặt tâm tư quá nhiều vào Khuynh Phàm, chăm lo cho con bé, đã quên đi mất bước chân của Phoebe chưa từng chậm lại.

Tôi nhấc bước đi về phía phòng khách, sau lưng có tiếng mở cửa, tôi quay lại nhìn Phoebe, cô ấy đang cầm một chiếc ly rỗng, chắc là ra ngoài pha cà phê để tiếp tục làm việc.

Tôi quay lại trước mặt cô ấy, cầm lấy cái ly, lặng lẽ bước xuống nhà bếp, cô ấy không từ chối tôi mà cũng không nói một lời với tôi.

Tôi pha một ly cà phê Lam Sơn, vẫn pha theo cách cũ thêm sữa không thêm đường, sau đó quay trở lại phòng khác, Phoebe chống tay lên lan can bằng gỗ, thần sắc khá thoải mái.

Cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, tôi cười nói: "Uống cà phê nhiều không tốt, sau này uống trà đi."

"Được, nghe lời em."

Cùng cô ấy trở lại phòng làm việc, tôi đặt cà phê lên bàn, rất thức thời chuẩn bị rời đi, Phoebe mở miệng cản tôi lại, "Phi Phàm."

"Sao vậy?"

Cô ấy khoanh tay trước ngực, dựa vào ghế, giống như đang sắp xếp lại câu từ, tôi yên lặng chờ, trong lòng mang theo chút mong đợi, cho đến khi cô ấy mở miệng, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, "Trong khoảng thời gian này, công ty đang chuẩn bị một dự án lớn, chị khá bận, cho nên không để tâm đến cảm xúc của em."

Tôi biết, cô ấy đã cho tôi một bậc thang tốt nhất, nhưng mà tôi vẫn có chút hụt hẫng, tôi ghé vào hôn lên trán cô ấy, ôm lấy cô ấy bằng cả hai tay rồi nhỏ giọng xin lỗi: "Hôm đó... em mất bình tĩnh, chị bận như vậy em lại không cân nhắc đến trạng thái của chị, là em không đúng, thật xin lỗi."

Phoebe quay lại nhìn tôi, mỉm cười và quàng tay qua cổ tôi và nói: "Em đi nghỉ ngơi đi".

"Em biết rồi, chị cũng đừng làm muộn quá, nghe lời."

"Đọc xong phần tài liệu này, chị sẽ đi ngủ."

Một cái cuối tuần quý giá cứ thế trôi qua, sau khi tôi đưa Khuynh Phàm đi học nội trú ở trường, lái xe đến siêu thị, tôi vừa chọn trái cây vừa suy nghĩ, có nên làm chút điểm tâm trà chiều mang qua côn ty cho Phoebe không.

Bỗng nhiên, một người phụ nữ đi ngang qua tôi, mùi nước hoa quen thuộc và bóng lưng xinh đẹp của cô ấy khiến tôi có chút sững sờ.

Tôi vội vàng đặt trái cây xuống, nhìn xung quanh, người phụ nữ kia đã biến mất trong tầm mắt của tôi, tôi thất vọng thì thầm: "Làm sao có thể...

Tịch Nhiên ở Berlin sẽ không quay về."

Về đến nhà cũng đã qua giờ ăn trưa, tôi chiếm trọn phòng bếp, bận rộn chuẩn bị bữa trà chiều, thậm chí dì bảo mẫu còn thò đầu ra nói đùa "Tiểu Phàm, cháu thật siêng năng, lại chuẩn bị đồ ăn cho Lam đổng à?

Để dì vào hỗ trợ cháu!"

"Không cần đâu ạ, để cháu tự làm.

Lát nữa dì vào bếp dọn dẹp giúp cháu nha."

Tôi đặt bánh bao kim sa vào trong hộp giữ nhiệt, lại làm thêm một salad hoa quả cùng với nước ép trái cây.

Bữa trà chiều đủ màu sắc và hương vị đã sẵn sàng.

Tôi ngâm nga một bài hát nhỏ đi vào chỗ đậu xe, mặc dù trước kia có không ít lần tôi mang đồ ăn chiều đến cho Phoebe, Phoebe cũng không có nói gì, cho nên lần nào tôi cũng cho là đúng.

Ngồi vào trong xe, nhìn đồng hồ, chà!

Đã sắp 4 giờ rồi, trễ chút nữa thì cái này không được gọi là trà chiều nữa rồi, tôi phóng trên đường suýt chút nữa là vượt đèn đỏ, tôi nghiêng đầu nhìn hộp điểm tâm trên ghế phụ, mỉm cười rồi lắc đầu, nguyện cả đời này làm những điều nhỏ nhặt, chỉ cần người khác không thấy phiền, chỉ cần có thể làm cô ấy vui thì tôi cũng vui.

Đến công ty, chào lễ tân một tiếng, sau đó mới vào trong thang máy đi lên lầu, từ xa nhìn thấy Thư ký Đỗ đang dọn dẹp bàn làm việc, tôi từ xa vẫy tay: "Chào!

Thư ký Đỗ, đã lâu không gặpp."

Thư ký đồ ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn hộp cơm trên tay, bỗng nhiên thốt lên, "Phi Phàm, Lam đổng đã tan làm rồi!"

Tôi ngây ra, "Hả... cô ấy tan làm rồi à?"

"Đúng vậy, nghe nói là có cuộc hẹn cá nhân, cho nên về sớm.

Nhưng mà gần đây công ty có rất nhiều việc, hiếm thấy cô ấy về sớm như vậy.

Có lẽ cuộc hẹn này rất quan trọng."

"Oh... như vậy sao...."

Tôi hơi thất vọng xoay người định rời đi, chợt nghĩ ra cái gì đó, quay người trở lại hỏi: "Vậy cô có biết cô ấy đi gặp ai không?"

Thư ký Đỗ lắc đầu, tôi cũng không làm khó xử cô ấy, dù sao thì đây cũng là thân tín của Phoebe, cho dù biết rõ mối quan hệ giữa tôi với Phoebe, thì cô ấy cũng không thể tuỳ ý nói, tôi nhìn hộp đồ ăn trong tay, cuối cùng cười đặt lên bàn thư ký Đỗ: "Đây, đây, đây, đi làm rất vất vả, Phoebe cũng không có ở đây, vậy thì cho cô nếm thử tay nghề của tôi."

Tôi giả vờ thoải mái, không đợi Thư ký Đỗ từ chối, hai tay tôi trống trơn rời khỏi toà nhà văn phòng.

Nhớ lại cuộc nói chuyện đêm qua, tôi bừng tỉnh, hôm nay Phoebe có hẹn, tôi cũng không nghĩ ngợi gì nhiều, tôi ngồi vào trong xe, dù sao thì cũng rảnh, hôm trước Soso nói Đại Tráng quá bận, cho nên cũng nên chỉnh đốn lại bản thân lo công việc của tôi.

Vừa mới khởi động xe, điện thoại đột nhiên vang lên, trên màn hình hiện lên tên của Dư Kiêu, quả thực rất kỳ quái, bạn tù của tôi giống như một vị thần, nếu tôi không tìm cô ấy, thì cô ấy như chết rồi, điều để chứng tỏ cô ấy còn sống là còn nằm trong thông tin liên hệ của tôi.

"Lão Dư, hôm nay là ngày lành gì đây, sao lại đưa cậu đến đây a?"

Dư Kiêu không tự nhiên mà tìm tôi, cô ấy là người sống rất trầm ổn càng không có gì khác thường, lúc này cũng không ngoại lệ, giọng nói thản nhiên, "Tôi với Ngữ Mộng ra ngoài ăn tối, cậu đoán xem bọn đã gặp ai?"

Hiển nhiên, Dư Kiêu thấy tôi im lặng không nói gì, cô ấy tiếp tục nói, "Địa chỉ nhà hàng đã gửi qua WeChat cho cậu, đến đây đi, coi như bạn cũ gặp lại hẹn ăn một bữa, đến rồi từ từ trò chuyện với nhau."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 6: Nửa năm trước (4)


Dựa theo định vị mà Dư Kiêu gửi cho tôi, tôi nhanh chóng tìm được chỗ nhà hàng Dư Kiêu đang ở.

Nói chính xác thì đây là một hội quán bí mật, ở ngoài cửa trông rất bình thường không có gì đặc biệt, chỉ có mấy tên vệ sĩ mặc vest đứng nghiêm chỉnh trông coi.

Dư Kiêu đứng ở cửa chờ tôi, hai đứa tôi nhìn nhau cười rồi ôm một cái, có lẽ cô ấy là khách quen ở đây, cho nên chỉ cần nháy mắt với đám vệ sĩ thì tôi có thể thoải mái đi vào.Đi theo sau Dư Kiêu, tôi còn vô tâm mà cười nhạo, "Được nha, mỗi ngày đi theo Giản tiểu thư, toàn được ăn ngon nhậu sướng, ra vào mấy câu lạc bộ cao cấp."

Dư Kiêu không dừng lại, tức giận trả lời: "Câu lạc bộ này vốn là do Giản Mộng mở, thỉnh thoảng mình mới đến ngồi một chút, đừng có nói mình như tiểu bạch kiểm được phú bà bao nuôi vậy chứ, mình vẫn có sự nghiệp riêng của mình mà."

Trong hội sở được trang trí xa hoa cao cấp như thế nào, tôi không dám phê bình, dù sao thì cũng là nơi của kẻ có tiền đến, cần gì phải lo lắng.

Đi một vòng lớn không biết đã lạc đến chốn hồng trần nào nữa, cô lễ tân đã đứng sẵn ở cửa, dẫn chúng tôi đi vào phòng riêng, lịch sự giải thích: "Giản tổng nói cô ấy đi qua phòng Lam đổng chào hỏi, mời hai vị ngồi ở đây chờ.

Hai vị có căn dặn thì không?"

"Cô đi ra ngoài trước đi."

"Vậy không làm phiền hai vị nữa."

Sau khi đuổi khéo được cô lễ tân kia, cửa đóng lại, Dư Kiêu tự tay pha một ấm trà ngon để tiếp đãi tôi, bắt đầu chủ đề: "Phoebe ở bên cạnh."

Tôi hờ hững nhún vai: "Cô ấy cả ngày bận giao lưu, quen rồi.

Không biết vòng tròn quá lớn hay thế giới nhỏ quá, quanh đi quẩn lại vẫn luôn gặp người quen."

"Bỏ chuyện đó sang một bên, đã bao lâu rồi chúng ta đã không gặp nhau?

Một hay hai năm?"

"Cậu còn dám hỏi?

Mình không đi tìm cậu thì cậu cũng chẳng thèm tìm mình."

"Mình là người sống rất khiêm tốn, đâu phải cậu không biết.

Thời gian không chừa một ai, những ngày tháng cải tạo lao động giống như là chuyện của kiếp trước rồi."

Dư Kiêu đưa ly trà nóng đến trước mặt tôi, buồn vô cớ thở dài, tôi mỉm cười thổi hơi nóng nhấp một ngụm, trà này thật thơm!

Lúc này, cánh cửa đã được mở ra, kết thúc cuộc nói chuyện giữa hai chúng tôi.

Giản Ngữ Mộng mặc một chiếc áo khoác da mô tô bảnh bao.

Chiếc quần da tôn lên đôi chân thon thả của cô ấy một cách hoàn hảo.

Đôi giày cao như quỷ càng làm nổi bật vóc dáng cao ráo của cô ấy, vẫn trang điểm lộng lẫy và xinh đẹp như ngày nào.Cô ấy để túi xách sang một bên, chống tay vào lưng ghế, thoải mái chào tôi: "Vưu Phi Phàm, đã lâu không gặp."

Nói xong, cô vui vẻ ngồi xuống bên cạnh Dư Kiêu, Giản Ngữ Mộng cầm tách trà của Dư Kiêu lên, cẩn thận nhìn vào tách trà, trên tách trà trắng có một vết son môi, cô ấy tự tay rót trà, sau đó nhắm ngay vào vết son của Dư Kiêu rồi uống, nói cho hay thì đó coi như là hôn gián tiếp, tôi không nhịn được nhếch mép cười, còn âm thầm oán, hai cái người này yêu nhau không biết nhiêu năm rồi, còn chưa đủ mệt sao.

Giản Ngữ Mộng dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của tôi, cô ấy chống cằm nhìn thẳng vào tôi: "Nói chuyện yêu đương kiểu này, cho đến giờ chỉ ngại ít chứ không ai chê nhiều đúng không?"

Tôi vẽ những vòng tròn bằng ngón tay dọc theo tách trà, bất đắc dĩ hỏi lại, "Vậy hai người gọi tôi đến đây là muốn tôi nhìn hai người thể hiện tình cảm à?"

Giản Ngữ Mộng lắc đầu: "Nếu có bản lĩnh, cô đi qua bên kia thử thể hiện tình cảm cho bọn tôi xem đi."

"Quên đi, chúng tôi là kiểu phu thê già, không thể hiện nổi."

Nói đến trọng điểm, Giản Ngữ Mộng bắt đầu nói thẳng vào vấn đề: "Tôi mở câu lạc bộ này lâu rồi, người ra vào đều là những người có lai lịch lớn.

Cô có biết ai đang dùng cơm tối với Phoebe của cô không?"

"Nếu biết rõ thì tốt, chỉ đáng tiếc, cho đến bây giờ tôi không có hỏi cô ấy về chuyện công việc của cô ấy."

"Vưu Phi Phàm, đến lúc nào thì cô với điềm tĩnh được hả?

Nếu nhẫn quá lâu sẽ có lúc sinh nghi."

Dư Kiêu yên lặng nghe Giản Ngữ Mộng trêu chọc, nụ cười trên mặt tôi biến mất, tôi nghiêm túc nhìn cô ấy, cảm giác bữa tối này của Phoebe không hề đơn giản.

Giản Ngữ Mộng dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn, nói tiếp: "Quan Thư Quân, cô có biết người này không?"

Cái tên này không quá xa lạ, tôi trả lời không chút do dự, "Mấy ngày trước, Phoebe có tham gia bữa tiệc, là người phụ nữ tên Quan Thư Quân đưa cô ấy về nhà, xem như đã gặp một lần, có vấn đề gì sao?"

"Nhà họ Quan cũng là một công ty lâu đời, từ quan chức đến dân làm ăn, đều có quan hệ vô cùng tốt.

Mấy năm qua, nhà họ Quan đã tham gia vào các dự án xây dựng cũng như cung cấp vật liệu xây dựng, công việc kinh doanh phát đạt.

Một nửa đấu thầu dự án lớn do chính phủ phê duyệt, đều nằm trong tay họ hết.

Tôi nhớ Kiệt Thế, Trác Tuyệt của nhà họ Lam, bao gồm cả Bắc Thịnh Quốc Tế, đều không tách rời khỏi ngành bất động sản.

Thực lực của nhà họ Quan không thua gì nhà họ Lam, bữa cơm này coi như là kết liên minh, hợp tác cùng có lợi, nhưng...."

Mặc dù tôi không tham gia vào quá trình phát triển của công ty đã lâu, nhưng những gì Giản Ngữ Mộng nói hẳn là rất quan trọng, người phụ nữ này, giờ phút này còn muốn bán cái nút, tôi khẽ nhíu mày nhìn cô ấy: "Nói trọng điểm!"

"Quan Thư Quân là chủ tịch đương nhiệm của công ty, về địa vị danh tiếng vật chất, coi như là một bản sao của Phoebe, điều quan trọng là... xu hướng giới tính cũng giống Phoebe.

Cô nói xem, đáng lý hai người này phải đấu với nhau cô sống thì tôi chết, không ngờ lại có thể cùng nhau đi ăn cơm, không khí bên cạnh cũng rất tốt!

Hơn nữa, dù có say cũng phải đích thân đưa Phoebe về nhà, thật hiếm lạ."

Giọng điệu của Giản Ngữ Mộng rất nhẹ, nhẹ đến nỗi khiến lòng tôi nặng trĩu, nhưng trong đó chút ý vị khiến tôi không có gì để phản bác, Dư Kiêu rót đầy trà cho tôi rồi vội vàng xoa dịu bầu không khí: "Đừng có nghe Ngữ Mộng nói bậy, chuyện quan hệ hợp tác rất bình thường, đừng suy nghĩ lung tung."

"Chẳng qua, chuyện Quan Thư Quân thích phụ nữ, mọi người trong vòng đều biết cô ấy là thành viên đứng đầu câu lạc bộ, tôi luôn dành một phòng cho cô ấy, cứ hai ba ngày lại đổi một người phụ nữ khác đến đây vui chơi, cũng không sợ phiền.

Vưu Phi Phàm, lời cảnh báo của tôi, nói thật luôn khó nghe, cô thích nghe thì nghe không thì thôi.

Lòng người khó mà đoán trước, huống chi cô là người từng trải, cho dù Phoebe có bất động như núi, không có nghĩa là Quan Thư Quân không thể không đào ra, tục ngữ có câu tất cả đều có thể."

Dư Kiêu nhận thấy bầu không khí không ổn, vội vàng chuyển đề tài: "Được rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta đều đói bụng, tôi sẽ nhờ người dọn đồ ăn, tôi đặc biệt thích tay nghề của đầu bếp ở đây, Phi Phàm, cậu nhất định phải nếm thử."

Giản Ngữ Mộng giống như muốn đuổi khéo Dư Kiêu đi, mờ miệng đề nghị, "Lão Dư, em xuống hầm rượu lấy giúp chị một chai rượu đi."

Dư Kiêu kinh ngạc nhìn cô ấy, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải rời đi: "Được rồi, hôm nay em đi xem chai nào thích hợp uống hơn."

Nhìn Dư Kiêu rời đi, Giản Ngữ Mộng thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã đuổi khéo Dư Kiêu đi, cô không lo lắng đến chuyện mất thể diện, có phải cô và Phoebe có vấn đề không?"

Tôi mệt mỏi đưa tay lên che mặt xoa xoa, thở dài u sầu, sau khi im lặng một lúc lâu, tôi mới hỏi Giản Mộng Ngữ: "Cô có sợ một ngày nào đó, cô và Dư Kiêu sẽ mất một phần tình cảm chân thành và nhiệt huyết, thứ còn lại chỉ là thói quen không nỡ bỏ đi, mọi thứ đều trở nên vô vị, có ăn cũng vô vị nhưng bỏ thì lại tiếc?"
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 7: Tỉnh giấc


Hình như vấn đề của tôi rất đáng để thảo luận, Giản Ngữ Mộng nhướng mày, đang chuẩn bị trả lời thì có tiếng gõ cửa cắt ngang, chúng tôi cho rằng là nhân viên phục vụ mang đồ ăn đến, không ngờ người xuất hiện là Quan Thư Quân.

Người Trung Quốc có câu nói không sai, nhắc tới ai thì người đó sẽ xuất hiện.

Chỉ là trên tay cô ấy đang cầm một ly rượu, làm như đến đây muốn mời một ly, ở phía sau là Phoebe, ánh mắt cô ấy rơi trên người tôi, cũng không nhìn ra được trạng thái của cô ấy.Quan Thư Quân lại có chút ngạc nhiên, bắt chuyện: "Thật có duyên, không ngờ cô Vưu cũng ở đây."

Giản Ngữ Mộng cười đáp: "Hôm nay tôi đến hội sở, chủ yếu là muốn chiêu đãi Phi Phàm, bạn cũ ôn chuyện thôi, không ngờ lại có duyên vậy, tình cờ lại gặp được Quan tổng và Lam đổng, mọi người có muốn cùng ăn với nhau không, làm không khí thêm náo nhiệt."

"Nếu như đã gặp nhau rồi, vậy thì cùng ăn cơm với nhau đi, chỗ này là địa bàn của Giản tổng, tôi đây cung kính không bằng tuân mệnh."

Quan Thư Quân vui vẻ nhận lời mời, cũng không có khách sáo từ chối, trực tiếp kéo ghế ra ý mời Phoebe ngồi xuống, Dư Kiêu vui vẻ đi vào phòng, có kích động nói, "Tôi chọn được một chai rượu trái cây hơi nặng đô, vị này không sai... a... mấy người...."

Cô ấy nhìn rõ mọi người ở hiện trường, chưa kịp nói xong còn ấp úng, Giản Ngữ Mộng vỗ ghế nhường Dư Kiêu ngồi bên cạnh, bàn tròn không lớn nhưng chỗ ngồi của từng người rất được chú trọng, còn tôi ngược lại giống như cẩu độc thân, độc chiếm một chỗ.

Điện thoại trong túi quần tôi rung lên, tôi lấy ra ở dưới bàn nhìn rõ là tin nhắn WeChat, do Phoebe gửi đến.[Sao em lại ở đây?][Không phải vừa rồi cô Giản đã có nói rồi sao.][A, vậy thật sự rất trùng hợp.][Có gì muốn nói thì đợi về nhà rồi nói.]Cho nên, tình huống tiếp theo rơi vào một bối rối khó tả, cũng may, Giản Ngữ Mộng là một người già đời, mời rượu không ngừng nghỉ, người tinh mắt có thể nhìn thấy cô ấy cố ý mời rượu Quan Thư Quân, Dư Kiêu ngồi kế bên rót rượu rất chuyên nghiệp, chỉ cần Giản Ngữ Mộng nâng ly, cô ấy lập tức cầm lấy chai rượu rót vào, sau đó nói chuyện với tôi và Phoebe.Quan Thư Quân bị mời có chút thích ứng không kịp, đồ ăn trên bàn cũng chẳng ai động, chai rượu đỏ đã cạn, nói đơn giản thì Giản Ngữ Mộng cố ý không cho Quan Thư Quân và Phoebe có tương tác với nhau, còn ý bảo tôi quan tâm Phoebe nhiều hơn.Dư Kiêu ngồi xuống kế bên tôi cùng với chai rượu, còn nhỏ giọng dặn dò, "Bọn mình chỉ giúp đỡ đến được đây thôi, cô Quan kia chẳng phải là người tốt, cậu nhìn xem Ngữ Mộng mời rượu Phoebe, cô ta đều chắn hết, còn cậu thì hay lắm, nhìn không ra được là người tốt."

Sau ba vòng uống rượu, Giản Ngữ Mộng vượt trội hơn Quan Thư Quân, người phụ nữ này được ngâm trong thùng rượu à, chẳng thấy say gì hết, cô ấy gọi nhân viên đến dặn dò, "Quan tổng uống say, đỡ cô ấy về phòng khách nghỉ ngơi, chăm sóc cho tốt."

Sau khi Quan Thư Quân bất tỉnh nhân sự được đỡ đi, Phoebe cũng đứng dậy cảm ơn: "Cảm ơn Giản tổng và cô Dư đã tiếp đãi chu đáo, lúc nào có thời gian, nhất định cho chúng tôi mặt mũi đến nhà chúng tôi làm khác, đã lâu rồi không tụ tập."

"Với quan hệ của lão Dư và Phi Phàm, cô đừng có khách sáo như thế, tôi đã gọi người lái tay, hai vị về nghỉ ngơi thật tốt."

Dư Kiêu dìu Giản Mộng Ngữ đến phòng riêng nghỉ ngơi, sau đó mới cùng chúng tôi đến bãi đậu xe, Phoebe ngồi thẳng lên xe, Dư Kiêu kéo cánh tay tôi lại, muốn nói lại thôi, tôi dừng chân lại xoay người nhìn cô ấy: "Sao thế?"

"Phi Phàm, cậu cũng biết, mình và Ngữ Mộng sẽ không bao giờ xen vào chuyện người khác, hôm nay Quan Thư Quân dẫn Phoebe đi vào trong hội sở, cô ấy một mực...."

Nhìn bộ dạng do dự của Dư Kiêu, tôi ổn định tâm tư, thuận miệng nói: "Nói đi, năng lực chịu đựng của mình rất tốt, không phải cậu không biết sao?"

"Cô ấy luôn ôm eo Phoebe.

Sự tương tác của hai người quá mức thân mật, là Ngữ Mộng thấy, cho nên mới bảo mình gọi cậu đến ăn bữa cơm.

Cậu tìm thời gian tâm sự với Phoebe đi, nếu tiếp tục như vậy...."

Dư Kiêu chưa kịp nói xong, tôi đã duỗi tay ôm lấy cô ấy: "Lão Dư, cám ơn cậu."

Ngồi vào trong xe, Phoebe chợp mắt, tôi nghiêng đầu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, thở dài nắm ngón tay lạnh ngắt của cô ấy, Phoebe mở mắt yên lặng nhìn tôi, tôi đang đợi cô ấy nói gì đó, Nhưng cô ấy quá yên lặng, vì tôi đã bỏ cuộc.

Cho đến khi xe tấp vào sân vườn, tôi đề nghị: "Chúng ta đi dạo trong vườn đi, để giải rượu, được không?"."

Ừa."

Sau khi xuống xe, tôi nắm tay Phoebe chậm rãi đi dạo quanh khu vườn, cũng không thể im lặng hoài nên bắt đầu chủ đề: "Em nghe thư ký Đỗ nói gần đây công ty rất bận.

Lại có dự án lớn à?"

"Đúng vậy, có dự án lớn hợp tác với Quan tổng, là khu đất trống cạnh bờ biển đang chờ chính phủ đấu thầu.

Kiệt Thế Trác Tuyệt làm không được, cần phải hợp tác với bên ngoài để xây dựng.

Thực lực của Quan tổng không thể coi thường, hợp tác vẫn tốt hơn đối đầu."

"Hôm nay, bữa cơm này ảnh hưởng đến hai người nói chuyện công việc sao?"

Phoebe xoay người đối mặt với tôi, hai tay chắp sau lưng từ từ lùi về sau, cô ấy cười lắc đầu, "Cũng không có gì, dù sao cũng chỉ là bữa ăn nhẹ.

Hôm nay em đến công ty à?'Tôi ấm ức gật đầu, "Làm chút điểm tâm trà chiều, nhưng mà chị đã đi rồi."

Phoebe mỉm cười ôm lấy bả vai tôi, áp đầu lên chóp mũi tôi hỏi: "Vậy đồ ăn đâu?"

Tôi vòng tay ôm eo cô ấy, sẵn tiện hôn một cái lên trán, "Cho thư ký Đỗ rồi."

Cô tức giận than thở: "Cứ như vậy mà đưa bữa trà chiều tình yêu cho người khác sao?"

"Tại chị không có ở đó, nếu không có ai ăn cũng hỏng.

Em thấy cô ấy cũng bận rộn, cho nên đưa cho cô ấy!"

"

Sau này không được phép cho người khác, chị không ăn thì em ăn."

"Chủ nghĩa phát xít à?"

"Chỉ phát xít với em!"

Tôi ôm chặt lấy Phoebe, tận hưởng hơi ấm đã mất từ lâu, rồi chợt nhớ ra điều gì đó: "Hôm nay đi siêu thị mua sắm, em gặp một người có bóng lưng rất giống ..."

Phoebe ngẩng đầu lên nhìn tôi chằm chằm: "Giống ai?"

"Mộ Tịch Nhiên.

Nghĩ lại làm sao có thể, cô ấy định cư ở Đức sẽ không trở về."

Phoebe đôi mắt sâu không thấy đáy, vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: "Sao, nhớ người cũ sao?"

Tôi bế cô ấy lên, thoải mái cười ta: "Sếp lớn nhà em ghen à?"

"Thả chị xuống!

Nhà chúng ta ngoại trừ Hỷ Đa Đa trung thành nhất, tính cả em trong đó, ghen thật phí phạm!"

"Ha!

Chị dám so sánh em với chó?

Khen người kiểu này thật đúng xót xa!"

Phoebe lại ôm tôi, tựa đầu vào vai tôi, tôi không nhìn rõ biểu cảm của cô ấy, tôi chỉ lặng lẽ nghe cô ấy nói: "Em có nhớ chị đã nói gì với em rất lâu về trước không?

Em là đèn đường, đứng yên ở đó, vẫn luôn đứng ở đó soi sáng dẫn lỗi chị về nhà." —————————————————————"Cô gì ơi?

Cô?"

Bị người đẩy một cái, đánh thức tôi khỏi cơn mơ, tôi mơ màng mở mắt, đang ở đâu đây?

Trời đất quay cuồng, đưa tay dụi mắt, mới trấn tĩnh: "Sao vậy?"

"Đã đến trạm cuối, cô tỉnh lại đi."

Nhân viên phục vụ dịu dàng chỉ vào bến xe, tôi nhìn xung quanh, trong xe đã không còn ai, hỏi ngược lại: "Đến Thành Đô rồi sao?"

"Đúng vậy!"

"Thật xin lỗi...."

Quãng đường 13 tiếng đồng hồ, một giấc ngủ thật dài, trông tôi rất mệt, lưng thì đau, tôi đỡ eo đi ra bến xe, không có mục đích cũng không có con đường muốn đi, tôi mê mang cực độ, tiếp theo tôi nên đi đâu?
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần Ii
Chương 08: Thu Kỳ


Rời khỏi ga tàu hoả, tôi vừa mở điện thoại ra xem vừa đi đến điểm đón xe taxi.

Vốn định lên Baidu xem thử có khách sạn nào quanh đây tốt không, nhưng một bóng người đã va vào tôi, khiến điện thoại tôi rơi xuống đất.

"A!

Xin lỗi, xin lỗi cô!

Có đụng cô bị thương chỗ nào không?"

Chàng trai sau lưng cõng cây đàn ghi ta, vội vàng xin lỗi rồi nhặt điện thoại của tôi lên, lấy áo lau sạch màn hình, tôi cầm lấy điện thoại, nhìn qua cũng không thấy bị hỏng, cho nên cũng định cất bước rời đi, "Không sao, tôi không sao, tôi cũng có phần trách nhiệm vì không nhìn đường."

Chàng trai ở phía sau tôi không ngừng nói xin lỗi, cuối cùng cũng đi theo bước chân tôi ra điểm đón xe taxi, bắt đầu trò chuyện làm quen về Thành Đô: "Tôi nhìn cô trông không giống là đến đây công tác, có vẻ như cô đang đi du lịch?

Vừa rồi tôi thực sự bất cẩn, như vậy đi, để bày tỏ lòng xin lỗi của tôi, cái này cho cô!"

Chàng trai lấy ví tiền ra, cầm danh thiếp đưa cho tôi, tôi nhìn tấm danh thiếp nghi hoặc, "Đây là cái gì?"

"Đây là homestay do anh trai tôi quản lý, ở tại Thành Đô cũng có chút danh tiếng.

Để bày tỏ lòng xin lỗi, cho nên sẽ cho cô ở miễn phí."

Tôi từ chối đẩy tay cậu ta ra, "A... tôi nhận lời xin lỗi và ý tốt của cậu, miễn phí gì đó thì thôi đi."

Chàng trai lại mặt dày nói, "Nếu như cô không nhận ý tốt của tôi, vậy thì giảm giá cũng được!"

Ahhh, giới trẻ ngày nay không biết xấu hổ là gì hết sao?

Tôi mặc kệ cậu ta, xe taxi vừa chạy tới, tôi mở cửa bước lên, ngay sau đó chàng trai cũng ngồi vào trong xe, còn báo địa chỉ, "Bác tài...

đi đến đường Xuân Tây."

Tôi ngồi ở ghế kế bên tài xe, quay đầu lại liếc cậu ta, "Cậu!

Cậu là keo dính sao?

Bỏ cũng không bỏ được."

Chàng trai đặt cây đàn qua một bên, mỉm cười, "Được rồi, coi như duyên số cho chúng ta tình cờ gặp nhau, lát nữa tôi sắp xếp cho cô một phòng, rồi giới thiệu cho cô vài món ngon của Thành Đô, tấm chân thành cùng với lòng nhiệt tình của tôi, cô nhất phải chấp nhận."

Thật sự hết cách.

Sau khi xuống xe, tôi thậm chí còn không biết tên người ta, thế mà lại có lá gan đi theo cậu ta vào thang máy của một toà nhà.

Khi cái homestay nổi tiếng trong miệng cậu ta xuất hiện trong tầm mắt tôi, tôi thầm thở dài, cũng may là không bỏ lỡ nơi ở tốt thế này.

Chủ homestay là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, nước da ngăm đen, có râu quai nón, thoạt nhìn trông giống kiểu người nếu đi trên đường sẽ không quay đầu lại.

Anh ta nhướng mắt bỏ qua thằng em trai rồi nhìn thẳng vào tôi, thằng nhóc còn ôm vai tôi, hớn hở nói, "Anh, em kéo khách về cho anh nè."

Người đàn ông kia mỉm cười gật đầu với tôi, thấp giọng hỏi, "Hà Hoà, em lại gây phiền phức cho người khác nữa sao?"

Tôi ngạc nhiên nhìn cậu nhóc, "Cậu tên là ha ha à?"

"Gì mà ha ha chứ!

Họ là Hà, tên là Hoà!"

"Ồ... là Hà Hoà."

Lúc đăng ký nhận phòng, chúng tôi nói chuyện phiếm đôi câu với nhau, điều khiến tôi cảm động nhất chính là câu nói của anh Hà Hoà: "Khi lòng không giải quyết được thì hãy ra ngoài chơi, ngắm nhìn rừng sâu núi xanh đáy biển, lúc đó tự nhiên trong lòng sẽ rõ ràng, chuyện gì nên chuyện gì không nên, có lẽ hiện tại không mấy vui vẻ, nhưng đã bước đi bước này, thì hãy phó mặc cho phong cảnh giải quyết."

Hà Hoà ngồi không được bao lâu thì đứng dậy rời đi cùng với cây đàn ghita trên lưng, duyên phận thật sự ngắn ngủi.

Tôi cầm chìa khoá đi lên phòng, mở cửa ra phát hiện đã có người ở bên trong, tôi đứng ở trước cửa đối mặt với hoàn cảnh xa lạ, có chút chưa thích ứng kịp, ánh mắt nhàn nhạt nhìn người phụ nữ đang quay lưng về phía tôi, động tác tay của người phụ nữ dừng lại, quay đầu nhìn về hướng tôi, cô ấy cười với tôi một cái, rồi nói ra câu chào quen thuộc, "Xin chào!"

Người phụ nữ đội một chiếc mũ lưỡi trai, mái tóc dài buộc thành đuôi ngựa, mặc một chiếc áo hoodie màu xám đơn giản, quần jean rách màu xanh và một đôi giày thể thao bụi bặm, nước da màu lúa mì khỏe mạnh, gương mặt của cô ấy phải nói là thuộc kiểu gương mặt khi nhìn thấy lần đầu bạn khó có thể mà quên được, vẻ ngoài của cô ấy thật phóng khoáng không bị gì ràng buộc, cho nên trên người toả ra một nguồn năng lượng, tôi dựa vào cửa châm điếu thuốc, cẩn trọng hỏi, "Có thể hút không?"

Người phụ nữ ném thứ trong tay sang một bên và cười đến gần tôi: "Tất nhiên, sẵn tiện cho tôi ké một điếu."

Thế là chúng tôi bắt đầu làm quen từ một điếu thuốc, người phụ nữ ngậm lấy điếu thuốc, bộ dáng rất soái khí, cô ấy hiếu kỳ hỏi, "Đi chơi một mình à?

Sẵn đây giới thiệu, tôi tên là Thu Kỳ, ba tôi họ Thu, mẹ tôi họ Kỳ, tôi có họ nhưng không có tên, cho nên bạn bè tôi hay gọi tôi là Thu Vô Danh, còn cô thì sao?"

"Vưu Phi Phàm, một mình đến đây."

Thu Vô Danh nhả một làn khói ra, nói đùa, "Đó là cái tên Phi Phàm nha."

Sau đó, cô ấy nhìn tôi từ trên xuống dưới đánh giá, "Cô ăn mặc với mang đồ thật đơn giản."

"Nói đi là đi, cho nên cũng chẳng mang theo gì, chỉ mang theo người."

Cô ấy bị lời nói của tôi chọc cười, Thu Kỳ chỉ vào giường nói, "Đang vào mùa thấp điểm, chỉ có hai người chúng ta trong căn nhà này, nếu như cô không để ý, vậy chúng ta có thể kết bạn đi cùng nhau.

Dù sao thì tôi cũng đi có một mình."

"Rất hân hạnh, nếu cô không để ý, thì tôi hy vọng có thể đi theo cô, tôi nhìn cô, trông có vẻ hay đi ra ngoài du lịch lắm nhỉ."

"Đúng là vậy, đi du lịch có thể gây nghiện, coi bốn bể là nhà... tôi giúp cô dọn giường nhé."

Tôi chưa kịp từ chối thì Thư Kỳ đã nhiệt tình chọn cho tôi một chiếc giường, lấy ga trải giường và chăn bông từ trong tủ xuống, tôi bỏ ba lô xuống, ngồi trên ghế nhìn cô ấy, nói chuyện phiếm: "Mới đến mà đã làm phiền cô quá, để tôi tự làm là được rồi."

"Thuê mấy căn dạng ký túc xá này, nên chuẩn bị bộ chăn drap gối nệm mà dùng, dù sao dùng bên ngoài cũng không sạch sẽ.

Gần đây, Thành Đô trở lạnh, bộ đồ cô đang mặc chắc không qua được cơn lạnh này đâu.

Tôi đoán cô mới xuống ga tàu đã tới đây.

Lát nữa tôi với cô đi dạo, sẵn mua một số đồ dùng cần thiết cho chuyến đi."

Tôi nhướng mày và nói đùa: "Làm sao cô biết từ ga tàu đến đây?

Đi khá vội, cho nên đến đây mua ít đồ là đủ rồi."

"Đi ra ngoài chơi, không ngồi tàu thì là máy bay, đoán đâu trúng đó."

"Cô thật sự rất biết làm người ta dở khóc dở cười!

Một người vui tính như cô chắc hẳn kết bạn được với rất nhiều người."

"Cũng tuỳ người thôi, như cô cho tôi một điếu thuốc, tôi sẽ đáp trả lại tương ứng.

Cái này gọi là tương trợ."

Thu dọn đồ đạc xong, tôi và Thu Kỳ rời khỏi khách sạn vừa trò chuyện vừa cười đùa, kết quả không ngờ Thu Kỳ lái một chiếc xe jeep cũ kỹ của Bắc Kinh, thân thể đầy bùn nhưng chẳng khác gì một bộ đồ diễn nào đó, tôi cũng không thích đi dạo cho lắm, nên Thu Kỳ dẫn tôi đến một cửa hàng bán quần áo, chọn mấy cái áo khoác cùng với áo lông, sẵn mua thêm cái vali nhỏ.

Sau khi cất đồ vào cốp xe, chúng tôi đến một con hẻm nhỏ để ăn uống, Thu Kỳ đến từ phương Bắc cho nên trên người cũng mang theo sự cởi mở của người phương đó, nói tiếng Đông Bắc cũng rất vui tai.

Cuối cùng vào lúc chạng vạng, chúng tôi mới tìm được một quán lẩu kín đáo bên đường, Thu Kỳ đập bàn một cái, "Ông chủ, cho tôi một tá bia giải khát."

Tôi xấu hổ, dở khóc dở cười nhìn chằm chằm cô ấy, "Cô lái xe đó!

Còn gọi bia nữa."

"Sợ cái gì chứ, cùng lắm thì gọi taxi về, ngày mai quay lại lấy xe!"

Thế là hai đứa mở tiệc ăn uống no say, uống bia cũng không cần ly, cứ cầm chai lên mà nốc, mặc dù trời đã cuối thu, thời tiết cũng bắt đầu lạnh, nhưng mà bia lạnh kết hợp với nồi lẩu sôi sùng sục, thật là sảng khoái.

Chỉ trong nháy mắt, mấy chai bia đã vào bụng, không ngờ ngày đầu tiên đến Thành Đô lại có thể gặp được một người thú vị như vậy, quả là một khởi đầu thuận lợi.

Thu Kỳ kể về một loạt những câu chuyện kỳ lạ và thú vị mà cô ấy gặp phải trên đường, trong khi tôi đang cười thì điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông, tôi nhìn chằm chằm vào cái tên trên màn hình, tiếng cười đột ngột dừng lại, Thu Kỳ theo ánh mắt tôi nhìn vào điện thoại, "Nghe đi!"

Nhìn thấy cái tên Phoebe nhấp nháy trên màn hình, lúc này tim tôi như hoá đá, điện thoại vừa ngắt tôi lập tức cầm điện thoại tắt máy, Thu Kỳ trêu ghẹo tôi, "Lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi biết ngay cô có chuyện xưa."

Tôi nâng chai bia lên cụng với cô ấy, mỉm cười khẳng định, "Đừng nói đến chuyện của tôi.

Chuyện xưa của cô chắc còn thú vị hơn cả tôi.

Tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?"

Thu Kỳ trả lời mà không cần suy nghĩ, "Điểm đến của tôi là vùng núi nghèo khó Cam Tư, sẽ đi ngang quá Á Đinh Đạo Thành.

Cô có dám đi cùng tôi không?

Dù sao thì nó cũng gần Khang Định."

Nhắc đến Á Đinh Đạo Thành, tôi sững sờ trong giấy lát, tôi vẫn còn nhớ đến tác phẩm "Ngang qua thế giới của em" của Trương Gia Giai, được chuyển thể thành phim mấy năm trước, bộ phim này rất ăn khách.

Tôi phải ăn vạ Phoebe mấy chập, Phoebe mới chịu bớt chút thời gian đi ra rạp xem với tôi.

Tôi nhớ Đặng Siêu có chia sẻ trên "Radio Love Song":

"Tôi nói nhỏ cho mọi người biết, có một nơi gọi là Đạo Thành, tôi muốn nắm tay mang người tôi yêu nhất đến đó, cùng nhau ngắm nhìn bầu trời trong xanh, ngắm núi tuyết phủ trắng, ngắm hoa vàng trên cỏ xanh, cùng xem một câu chuyện cổ tích mùa thu.

Tôi muốn nói với cô ấy, nếu như trong trái tim tôi không có em, sẽ chết nơi đất lạ!

Tôi muốn nói với cô ấy, yêu nhau là phải mãi mãi ở bên nhau."

Trong rạp chiếu phim tối om, Phoebe dựa đầu vào vai tôi, mười ngón tay tôi siết chặt vào nhau, có thể cô ấy còn chưa hiểu rõ hết bộ phim, nhưng đã thì thầm nói, "Trong trái tim em có một vị trí như vậy không?

Nếu như có, vậy đợi đến lúc chị về hưu, khi chúng ta dần già đi, có thể mang chị đến nơi đó được không, chị giao cho em hết toàn bộ thời gian quãng đời còn lại của chị cho em."

Lúc này, Thu Kỳ rút khăn giấy đưa tới trước mặt tôi, tôi bối rối ngẩng đầu nhìn cô ấy, Thu Kỳ mỉm cười, cuối cùng thở ra một hơi, "Cô ngã bệnh rồi."

Tôi nín khóc mỉm cười phản bác lại, "Tôi vẫn ổn."

"Không, linh hồn của cô sinh bệnh nặng.

Có lẽ, cô vội vàng rời bỏ một thành phố nào đó để đến đây, là vì muốn cứu rỗi bản thân."

Không biết vì lý do gì, nhưng câu nói ngắn gọn của Thu Kỳ đã chạm vào chỗ đau sâu nhất trong tim tôi, tôi cầm lấy khăn giấy, che mặt lại, tại một thành phố xa lạ, tôi để mặc cho sự hối hả tấp nập của nơi này che phủ lên trái tim đau nhức nhói của tôi.
 
Back
Top Bottom