Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
317707729-256-k743542.jpg

[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Tác giả: GauNinn
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên đầy đủ: Tình nhân cuối tuần trở thành lão bản của tôi

Tác giả: Đồng Tâm Nan Cải Đích Hồ Diệu Diệu

Tình trạng: Hoàn thành
Số Chương: 130 + 14 PN

Thể loại: Nguyên sang, Bách hợp, Hiện đại , HE , Tình cảm , Hào môn thế gia , Ngược luyến , Gương vỡ lại lành

Vai Chính: Vưu Phi Phàm, Phoebe (Lam Phi Ỷ)
Vai Phụ: Soso, Tố Duy, Phổ Kha, Khê Nhĩ | Và các nhân vật khác
Nguồn: Wikidich.

 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Văn Án


Chúng tôi lại đến nơi lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt nhau, vẫn là cái bàn đó, vẫn là hai ly cà phê, đến nỗi nhân viên phục vụ từng phục vụ chúng tôi cũng không có thay đổi.Tôi đưa tay ra nhẹ nhàng phủ lấy ngón tay đeo nhẫn cưới của chị ấy.Nếu như đây là một cơn mơ, thì tôi nguyện ý không cần tỉnh dậy.Có được chị ấy có lẽ là điều thành công nhất trong cuộc đời của tôi, tôi đã từng bước đến cánh cửa địa ngục, cũng từng lang thang trên cây cầu Nại Hà.Nhưng mà tôi lại không đành, tôi sợ tôi đi rồi, sẽ không có ai đến mở cửa trái tim của chị ấy.Chị ấy vẫn tàn nhẫn như xưa, nhưng mà tôi vẫn chung tình như xưa.

Thật tốt, chỉ cần thế là đủ rồi.Tất cả đều bắt đầu từ phi lý cho đến bình thản, người đáng hận đáng thương cũng đã tan theo quá khứ.Chỉ có điều duy nhất, là chúng tôi đều không có ai rời đi.Đây chính là nhân gian hài kịch của chúng tôi.------------Xin vui lòng không reup trên mọi phương diện.Cảm ơn các bạn đã ủng hộ.28/07/2022
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 01


'Mùa này là mùa khiến người ta móc hầu bao để quay cuồng cả đêm trong cơn mê tình rồi đường ai nấy đi.'

Sau khi đăng câu này trên trang web hẹn hò Lala, tôi nhàn nhã uống một ngụm cà phê lạnh, cảm giác buồn nôn ập vào cổ họng khiến tôi vỗ vỗ mấy cái vào lồng ngực, mùi vị chết tiệt kia nhắc nhở tôi rằng tôi đã thất nghiệp hơn 200 ngày.

Châm một điếu thuốc để xua đi vị đắng trong miệng, ai ngờ nó càng đắng hơn, tôi cười ngượng nghịu, nhớ đến bản thân cũng đã mất đi cô ấy hơn 200 ngày, đối với tôi chữ số Ả Rập là chữ nhạy cảm lắm.

Lý do tôi là gia đình kế toán, dòng họ nhà tôi dù lớn hay nhỏ thì ở vị trí này luôn có thành công riêng của bản thân, duy nhất chỉ có tôi trong cái dòng họ này như người đứng bên lề.

Sự kém cỏi của tôi đương nhiên giành được những ánh nhìn và tiếng thở dài của tất cả những người thân của tôi, và tôi nghiễm nhiên trở thành tượng đài sống hình mẫu tiêu cực được đưa ra để dạy dỗ những lứa sau.

Thời đại học, cô bạn Soso đã từng cười nhạo tôi..."

Với cái kiểu học ương ương dở dở của cậu, thế nhưng lại làm cho người ta săn đón không ngừng, không đem một công ty sắp phá sản đưa cho cậu làm thì cậu sẽ không biết được năng lực của bản thân cậu đến đâu."

Tôi thừa nhận rằng đây không phải là chuyên ngành yêu thích của tôi.

Lẽ ra tôi nên hóng gió với chiếc bảng vẽ trên lưng rồi ăn mì gói và cười nói vô tâm.

Tất nhiên, tôi luôn sống như thế này suốt thời gian qua.

Chỉ là chuyên ngành nghệ thuật, vốn mang đậm phong cách văn học nghệ thuật đã bị thay thế bởi chuyên ngành tài chính, thời buổi bây giờ đi đâu cũng tài chính.

Lúc này, một hình đại diện chợt lóe lên ở góc dưới bên phải trang web của Lala, tần suất nhấp nháy có thể dùng từ thiếu kiên nhẫn để mô tả.

Sau khi uống ngụm cà phê cuối cùng với vẻ khinh bỉ, tôi nhấp vào hình đại diện nhấp nháy."

Ồ, tình nhân cuối tuần sao?"

Tôi sờ sờ cằm nhìn chằm chằm vào khung chat, người gửi là một người phụ nữ có tên là "Phoebe", một đoạn tin nhắn rất đơn giản, nói chung là thế này: Nếu có thời gian thì gặp mặt một lần đi, nếu hợp mắt thì có thể thử làm tình nhân cuối tuần của nhau.

Tôi nhìn vào nội dung hộp thoại với vẻ bối rối.

Thật buồn cười, bây giờ không phải 419 đã rất phổ biến sao?

Từ khi nào có cách chơi mới vậy?

Tôi cau mày và suy nghĩ về nó, và cuối cùng quyết định rằng tốt hơn là nên thử.

Suy cho cùng, không phải ai cũng giống như tôi, buồn chán đến mức phải lang thang trên mấy trang web tìm kiếm điều làm cho bản thân thoả mãn.

"Vậy cho cái thời gian hẹn gặp đi."

Sau khi vội vã gõ một vài từ, tôi lặng lẽ bắt đầu đợi hồi âm của Phoebe.

Không mất nhiều thời gian phoebe đã phản hồi, coi như là chốt hẹn.

"Then Coffee & Bar, 20h tối, Tel: 139xxxxxxxx..."

Đột nhiên, tôi cảm thấy người phụ nữ ngồi trước máy tính bên kia là người kiểu một chữ quý như vàng, cũng không cần hỏi xem hoàn cảnh của tôi, cứ thế mà đồng ý, không sợ tôi là kẻ biến thái hay lập dị sao?

Lúc này, điện thoại cố định ở nhà đột nhiên vang lên, sau tiếng bíp, tôi nghe được tin nhắn thoại của Soso"Vương Phi Phàm, nếu như cậu còn sống thì may bước ra đây cho mình, cậu là đồ đà điểu đáng chết, chẳng phải chỉ là thất tình và thất nghiệp thôi sao?

Có đáng để làm cho bản thân khó sống không?

Mình biết cậu vẫn luôn đang trốn tránh trong cái ổ chó bẩn thỉu của cậu!"

Tôi bĩu môi phớt lờ, tay khảy nhẹ một cái làm cho tàn thuốc rơi xuống, sau đó tắt máy tính.

Tôi đứng dậy đi lấy điện thoại, do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho người phụ nữ tên pheobe trước hay không, nghĩ có chút không cần thiết liền hậm hực đặt điện thoại xuống.

Tốt nhất vẫn nên xem ăn mặc thế nào đi ra khỏi cửa, nhìn cái dáng vẻ của mình bây giờ sợ đến chó thấy còn muốn đi đường vòng.

Bước vào phòng tắm và đối diện với gương, đôi mắt hốc hác và nhợt nhạt với cái đầu như cái ổ gà, giật con mẹ nó mình.

Bấm tay tính nhẩm, nhớ lại xem lần cuối cùng đi ra ngoài thanh toán hoá đơn điện nước là khi nào, đừng cười tôi làm gì, bởi vì tôi đúng thật là một con đà điểu, tôi thà trốn tránh tự một mình ôm tổn thương còn hơn đi ra ngoài rồi lại tự xoáy vào chỗ đau của bản thân.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi bước ra khỏi phòng tắm và nhìn vào tủ quần áo của mình, tôi thực sự không có bộ quần áo nào có thể khiến tôi trông nghiêm chỉnh, điều tôi sợ nhất là rắc rối, cho nên quyết đoán chọn một cái áo sơ mi kẻ ô mặc vào sau đó là cái quần kaki, cuối cùng chọn đôi giày vải cổ cao, nhìn bản thân trong gương, cũng chỉ có thế thôi, đó là tất cả những gì tôi có thể làm bây giờ.

Hình như việc trau truốt cho vẻ ngoài của bản thân ngày càng giảm, và tôi ngày càng chẳng có tiền đồ gì.

Cầm túi xách lên, tôi mới ý thức được bây giờ bản thân nghèo không còn một mảnh giấy lấy cái gì để đi hẹn hò đây, chỉ đành có thể tạ tội với cái thẻ ATM sau vậy, dùng nó để đi trẩy hội mới được.

Khi tôi bước đến cây ATM trong khu chung cư, tôi lấy ra chiếc ví xẹp đến mức không thể nào xẹp lép được nữa, bất đắc dĩ nhét nó vào cây ATM, đúng là sống nhờ vào quá khứ quá lâu rồi, cho nên tiền tiết kiệm cũng chẳng còn lại bao nhiêu, haizz, 3.000 tệ, hẹn cái cọng lông nè.Tôi đập một phát lên cái máy ATM, hành động này của tôi khiến cụ bà ở bên cạnh đang gửi tiền vào tài khoản bị hoảng sợ, tôi nhận ra bản thân đã thất lễ, nên cúi đầu xin lỗi."

Cháu xin lỗi... xin lỗi ạ...."

"Ôi, sao mấy người trẻ tuổi bây giờ lại hung hăng đến thế chứ, a...."

Tôi vội vàng rút ra 3.000 tệ cuối cùng để che mặt và tẩu thoát.

Vừa đi ra ngoài gặp phải chuyện như vậy, tôi hận không thể cắm đầu xuống ruộng biến mất cho rồi.

Haizz lại bắt đầu đà điểu rồi.

Nhìn đồng hồ, còn một đoạn thời gian nữa mới đến giờ hẹn, tôi chọn tiết kiệm nên đi bộ đến "Then Coffee & Bar", trời đã vào thu, cho nên ban đêm tiết trời có mang theo chút lạnh, nhìn chiếc áo sơ mi mỏng manh trên người tôi có chút đau đầu, khu trung tâm ngày càng náo nhiệt, khẽ thở dài cuộc sống về đêm thật sự rất phong phú, đã lâu lắm rồi tôi không được nhìn thấy cảnh này.Đã từng có lúc tôi đến nhiều quán bar khác nhau, đã từng có đoạn thời gian ăn chơi vô cùng vui sướng, cái đã từng ấy là lúc tôi còn cô ấy.

Mất đi cô ấy hình như tôi cũng mất đi tư cách tiêu khiển.Khi tôi bước vào "Then Cofffee", phát hiện còn kém 1 phút nữa là đúng 20 giờ, đây là lần đầu tiên tôi có một cuộc hẹn như vậy, cuộc hẹn này còn mang nhiều hàm ý khác nhau, đương sẽ có chút khẩn trương.

Cầm một tách latte nóng hổi, tôi nhìn nhân viên phục vụ cười tươi như bôi mật rời đi, ngay sau đó mắt lướt ngang qua, vô tình nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ công sở bước vào.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 02


Đôi môi của cô ấy có ma lực

Tôi nhấp một ngụm cà phê, dán mắt vào người phụ nữ kia, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, rất khó để tôi có thể nhìn rõ được dáng vẻ của người phụ nữ kia, chỉ có thể biết rằng bộ đồ trên người cô ấy rất đẳng cấp chắc chắn giá trị không thấp chút nào.

Bỗng chốc, tôi nhớ ra bản thân hôm nay đến đây vì có hẹn với người ta, lấy điện thoại bấm vào số của Phoebe, tình hình rất chi là tình hình, bên này tôi vừa mới đổ chuông thì người phụ nữ xinh đẹp kia cũng đúng lúc lấy điện thoại ra, bỗng nhiên tôi run lên, thế là cà phê đổ lên người tôi, mẹ kiếp, vào thời khắc mấu chốt không nên như thế chứ.

Tiếng va chạm giữa cái ly và mặt bàn khá lớn, đủ để thu hút ánh nhìn của người phụ nữ kia.

Tôi đành kẹp điện thoại vào giữa vai và đầu để giữ lấy nó, còn tay thì mau cầm khăn giấy lau cà phê bị đổ.

Khi tôi ngẩn đầu lên nhìn thì Phoebe đã đứng trước mặt tôi.

Tôi kinh ngạc nhìn người phụ nữ trước mặt mình, bỗng chốc trong lòng nảy ra câu hỏi liệu cuộc sống sắp thay đổi không.

Mái tóc dài xoăn buông xoã tự nhiên như thác nước, áo vest màu đen kết hợp với chiếc váy, tôn lên vóc dáng yêu kiều của cô ấy.

Gương mặt nét nào ra nét đó còn thêm chiếc mũi thẳng, đôi môi tô son nhạt có một loại hấp dẫn khiến người ta muốn phạm tội.

Tôi sững sờ một lúc trước khi nhận ra rằng mình lại bắt đầu thất thố.

Bỏ qua những vết cà phê đã loang ra trên người, tôi lỗ mãng đứng dậy.

"Ừm... phoebe?"

Người phụ nữ mím môi khẽ gật đầu, tôi gọi người phục vụ đến.

"Cô muốn uống gì?"

Phoebe ngồi xuống và nhìn lên người phục vụ.

"Cho tôi một ly cà phê Lam Sơn, thêm sữa không thêm đường, cảm ơn."

Nhìn người phục vụ vừa mới vâng một tiếng rồi rời đi, tôi quay đầu nhìn Phoebe.

"Chào cô, tôi tên là Vương Phi Phàm."

"Chào cô."

Sau khi nhận sự đáp lại ngắn gọn từ phoebe, tôi đột nhiên cảm thấy rằng cuộc gặp gỡ này không chỉ là một sự hớ hênh mà còn rất xấu hổ.

Bầu không khí gần như bằng không, chúng tôi ngoại trừ ai khuấy cà phê của người nấy thì căn bản không giao tiếp với nhau.

Không còn lựa chọn nào khác, tôi nhìn lên lần nữa bắt gặp khuôn mặt tuyệt đẹp của Phoebe.

"Tại sao cô lại muốn hẹn hò với tôi?"

Phoebe vươn tay chống đầu, nhướng mày nhìn tôi, nhưng trên mặt không hề có một nụ cười.

"Gặp nhau kiểu này hình như hỏi han chuyện riêng tư của nhau là điều cấm kỵ nhất, cô không hiểu chuyện này sao?"

Câu trả lời của Phoebe chắc chắn đã đẩy tôi vào thế càng xấu hổ hơn nữa, tôi cố gượng cười khẽ phàn nàn trong đầu.

"Nếu sớm biết thế này, có đánh chết tôi cũng chẳng đăng ký tài khoản tìm tình một đêm.

Khốn kiếp!

Chết tiệt!"

Vì không muốn làm bầu không khí ngột ngạt thêm, tôi đã cố gắng hết sức mỉm cười.

"Đây là lần đầu tôi hẹn như thế này, cho nên nếu có hành vi nào xúc phạm đến cô thì mong cô thứ lỗi."

Rõ ràng là tôi không thể gây ấn tượng với Phoebe bằng một câu nói như vậy.

Cô ấy từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ thờ ơ, còn không cười được một cái, đây chẳng lẽ là người phụ nữ băng sơn trong truyền thuyết?

Phoebe đặt ly cà phê xuống, nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.

"Cô bao nhiêu tuổi?"

Tôi ngạc nhiên nhìn lại cô ấy, sau đó trả lời một cách thận trọng.

"Qua tháng nữa sẽ 25."

Và thế là Phoebe cau mày.

"Sao lại nhỏ thế?"

"Hả?

Rất nhỏ sao?

Còn cô thì sao?"

Phoebe lắc đầu im lặng như thể không hài lòng với tuổi của tôi.

"33."

Khi nhận được câu trả lời này, tôi như chết lặng, khoảng cách hai thế hệ ... trời ơi ...

"Tuổi tác không phải là vấn đề, vấn đề quan trọng là con người."

Tôi phải tự hoà giải, cảm giác như cuộc gặp gỡ này sẽ thất bại, thật là một ngày tồi tệ.

Phoebe vẫy tay.

"Tính tiền."

Tôi vội vàng lấy ví ra và hỏi.

"Cô phải đi à?

Tôi không hợp khẩu vị của cô sao?"

Phoebe nhướng mày và nhìn tôi lần nữa.

"Chỗ này không thích hợp lắm, đi theo tôi."

Có cảm giác như bị cướp mất hoa cẩm tú cầu sau đó được trả lại, thế là tôi được chọn à?

Người phục vụ cười đến chỗ phoebe.

"Cô Lam, vẫn như lần trước sao ạ?"

Tôi nghi ngờ nhìn hai người nói chuyện, không biết có ý gì, Phoebe cười và lắc đầu.

"Cô ấy thanh toán."

Nói xong, người phục vụ đưa hóa đơn cho tôi.

Tôi lấy tiền giấy ra và đưa cho cô ấy.

"Không cần thối lại."

Việc giữ mặt mũi vẫn cần phải làm, mặc dù tôi nghèo kiết xác, nhưng mà người Trung Quốc rất thích giữ mặt mũi, cho nên tui cũng tự nhiên phải thế.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 03


Tôi không kiếm tiền từ việc bán thân

Theo Phoebe ra khỏi quán cà phê, bị gió lạnh táp vào người khiến tôi rùng mình.

Đến khi định thần lại đã thấy Phoebe đi về hướng chiếc xe BMW Z4 cách đó không xa.

Ôi ...

Ánh mắt của tôi khá tốt, phải không?

Ánh mắt đầu tiền liền nhìn ra được cô ấy là người phụ nữ giàu có, hahahaha ...

Tôi cười thầm một phen, kéo cửa ngồi vào ghế phụ, tò mò nhìn vào bên trong xe, chẳng có gì ngoài lọ nước hoa ô tô, tôi nhớ mình có đọc một bài báo trên tạp chí xe hơi nói thế này:

[Xe của phụ nữ có đầy thể loại trong phim hoạt hình, nào là Hello Kitty, gấu Pooh... hoặc là chẳng có gì cả.

Người ở vế trước chắc chắn là một thiếu nữ có trái tim bé bỏng hoặc là bà mẹ đã có con.

Mà người sau nhất định là một nữ cường nhân, có sự nghiệp thành công, đa phần thì độc thân hoặc ly hôn....]

Xem ra Phoebe chỉ có thể là người vế sau, bản thân tự nghĩ xong không tự nhịn được mà cười.

Phoebe nhìn sang tôi, nhưng không khởi động xe.

Thế là chúng tôi nhìn nhau, Phoebe nhìn thẳng vào tôi.

Tôi thu lại nụ cười và ngây người hỏi cô ấy.

"Có vấn đề gì à?"

"Dây an toàn."

"Ờ ha..."

Tôi ngay lập tức thắt dây an toàn và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Phoebe nhấn ga và chiếc xe lao đi.

Cảnh đêm bên ngoài cửa sổ thoáng chốc vụt qua, chiếc xe thể thao nhỏ bé hầm hồ lướt qua dòng xe cộ, tôi đây một công dân thấp cổ bé họng lần đầu tiên được ngồi xe thể thao, cho nên tâm trạng của công dân thấp bé họng cực kỳ hưng phấn, xém chút nữa móc điện thoại ra chụp vài tấm đăng lên Weibo khoe khoang.

Trước thái độ lạnh lùng của Phoebe, tất nhiên tôi sẽ không làm vậy, vì sợ sẽ bị đá xuống xe.

Tiếng piano nhẹ nhàng du dương phát ra, khiến tôi mơ màng sắp ngủ đến nơi, Phoebe yên tĩnh lái xe, chúng tôi coi như là giao lưu tâm hồn đi.

Nghĩ nghĩ, tôi cứ vậy ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, xe đã dừng lại, bản nhạc piano vẫn đang chậm rãi vang lên, tôi bừng tỉnh không biết mình đang ở đâu nên ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phía ghế lái.

Phoebe một tay đặt lên cửa sổ một tay cầm vô lăng, mấy ngón tay mảnh mai nhịp nhịp theo tiết tấu, giống như đang đánh một khúc nhạc piano.

Chút động đậy của tôi làm cho cô ấy mở đôi mắt đang khép hờ, tôi không thể chịu nổi khuôn mặt tinh xảo của Phoebe, vì vậy dời mắt đi chỗ khác trong thất bại của bản thân.

"Tỉnh ngủ rồi thì xuống xe."

"Được."

Nghe thấy chỉ thị, tôi thế mà ngoan ngoãn cởi dây an toàn, mở cửa xuống xe, động tác rất lưu loát như sợ chậm nhịp.

Trước mắt là một đống biệt thự hai tầng với khu vườn nhỏ khang trang, tự dưng tôi thấy ghét nhà giàu ...

Tung ta tung tăng theo chân Phoebe vào biệt thự.

Cô ấy đặt chiếc túi lên bàn cà phê trong phòng khách rồi quăng tôi ở dưới lầu.

Tôi tự ý đi vòng quanh tầng 1.

Người giàu đúng là khác.

Mẹ kiếp, chỉ một cái bếp thôi bằng cả phòng ngủ và phòng khách nhà tôi.

Mấy vật dụng trong bếp loé sáng muốn chọc mù mắt tôi, phiên bản bà ngoại Lưu hiện đại ra đời.

Tôi quay đầu bước từng bước rời khỏi phòng bếp, trở lại phòng khách, ngồi khép nép trên bộ sofa da kiểu châu Âu, không biết nên làm thế nào.

Chỉ có thể chờ phoebe xuất hiện trở lại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ xuất hiện trong một nơi thế này như vậy, cảnh trong tiểu thuyết cư nhiên xuất hiện trên người tôi.

Thật kỳ diệu.

Từ trước đến nay, tôi luôn là người lạc quan, sẽ không bao giờ cảm thấy tự ti.

Nhưng tôi không biết chuyện gì đang xảy ra bây giờ, đột nhiên trong đầu xuất hiện hình ảnh Mộ Tịch Nhiên nhìn tôi với chiếc vali trong tay và nói:

"Tôi sẽ không đi cùng em cả đời, em ngoại trừ giặt đồ nấu cơm thì còn sẽ làm gì nữa?

Trên người tôi, mỗi một đồ vật đều là người khác tặng.

Một cái LV đều không thể thoả mãn được tôi, tất cả chỉ còn lại trong quá khứ.

Phi Phàm, buông tay tôi đi."

Đó là những lời cuối cùng cô ấy nói với tôi, và sau đó cô ấy dứt khoát rời đi, mang tất cả đi, chỉ để lại một mình tôi đơn độc.

Tôi đưa tay ra để che trái tim mình, cơn đau nhói từ trong tim ra ngoài.

Cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống cầu thang, tôi mới xốc lại tinh thần, nhìn lên cái cầu thang hình dạng xoay tròn.

Phoebe mặc một chiếc váy ngủ một mảnh bằng lụa, đã tẩy đi lớp trang điểm trên mặt, trông không giống như một người phụ nữ đã hơn 30 tuổi, vẫn còn trẻ tuổi, và cô ấy vẫn xinh đẹp đến động lòng người.

Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy, ngoại trừ nhìn cô ấy ngây ngốc thì tôi bây giờ còn làm gì được đây.

Trên tay Phoebe cầm một chai rượu vang, rót vào ly sau đó đưa cho tôi.

Tôi thầm nghĩ trong đầu không biết chai rượu này đắt đến mức nào.

Nhìn chiếc ly cao dài tinh xảo được điểm chút rượu vang vào, dưới ánh đèn bỗng chốc lại quyến rũ hơn.

Phoebe ngồi bên cạnh tôi, ưu nhã nhấp một ngụm.

"Cô không uống à?"

Tôi và cô ấy thật sự thiếu nói với nhau, đa số là biểu đạt bằng hành động, tôi lắc đầu, sau đó cụng ly với cô ấy rồi mới uống một ngụm rượu.

Với tôi mà nói làm thế này là muốn thêm dũng khí, còn trong mắt cô ấy có lẽ hành vi này biến thành lỗ mãng.

"Tôi nghĩ chúng ta nên vào vấn đề chính."

Khi cô ấy nói lời này, cô ấy đưa tay ra gom lại mái tóc dài, tôi ngập ngừng nhìn cô ấy đang dịch đến gần tôi.

"Cô nói, tôi nghe."

Tôi cho rằng cô ấy là kiểu người phụ nữ đã quen người khác vây quanh nịnh hót lắng nghe, cho nên tôi bày ra cái vẻ chăm chú lắng nghe cô ấy nói.

Mà hình như cô ấy cũng rất hài lòng, nói tiếp.

"Tôi cần một thân thể, nhưng không cần có cảm tình.

Cô hiểu không?"

Tôi đương nhiên là hiểu ý của cô ấy rồi, gật đầu ý bảo cô ấy tiếp tục nói.

"Cô hiểu là được, cuối tuần cô có thể gọi cho tôi, tôi sẽ đi đón cô, sau đó chúng ta cùng qua ngày cuối tuần.

Nhưng vào ngày thường, chúng ta tốt nhất không cần liên lạc với nhau, nếu cuối tuần cô có kế hoạch khác thì có thể nói với tôi.

Yêu cầu của tôi không nhiều lắm, cơ thể cô khoẻ mạnh không có thói quen xấu là được.

Tiền không là vấn đề, cô nói một con số đi."
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 04


Xấu hổ trên giường

Sau khi nghe câu nói của cô ấy, tôi tròn xoe mắt, chết lặng không biết phải trả lời cô ấy như thế nào.

Đây hoàn toàn là một cuộc giao dịch thể xác, cô ấy khoanh tay trước ngực dựa vào ghế sô pha, uể oải chờ tôi trả lời.

Tôi sắp xếp lại suy nghĩ của bản thân, sau đó đứng dậy.

"Tôi không phải là người ăn không ngồi rồi, cũng không đến mức bán thân, cô xem tôi là gì?"

Rõ ràng câu trả lời của tôi không làm cảm xúc của cô ấy dao động, cô ấy chỉ nhún vai và nghiêng đầu nhìn tôi.

"Nếu nói như vậy thì cô không đồng ý à?"

Tôi nhìn xuống cô ấy, nhưng thấy rằng khí chất của tôi không thể sánh được với cô ấy chút nào.

Tôi biết rất rõ rằng nếu tôi bước ra khỏi cánh cửa này, chắc chắn sẽ không tìm được đường về nhà.

Hít một hơi thật sâu.

"Tôi chỉ muốn làm cho cô hiểu rằng, tôi không phải là loại gái ở quán bar lượn lờ.

Tôi đến đây không phải để kiếm tiền."

Cô ấy vui vẻ gật đầu.

"A?

Như vậy không phải tốt hơn sao?"

"Cho nên, chúng ta bình đẳng với nhau, chẳng qua là muốn tìm người sưởi ấm, cho nên mời cô không cần định nghĩa lộn xộn."

Cô ấy đứng dậy và đưa tay vuốt cái cổ áo nhăn nheo của tôi.

"Đi lên dọn dẹp chút đi, tôi chờ cô ở trong phòng."

Không có bất kỳ nhắc nhở dư thừa nào, tôi bước lên lầu với một chút tức giận, lần mò hồi lâu mới tìm được căn phòng cho khách.

Ngay lúc tôi vừa đẩy cửa bước vào, tôi đã thốt lên rằng phòng khách xa hoa quá, nhà giàu chết tiệt, nhà giàu chết tiệt ...

Tôi cầm chiếc áo tắm dài bước vào nhà tắm, cởi chiếc áo sơ mi bị làm bẩn ra, mở nước vào bồn, sau đó ngâm mình hưởng thụ.

Dù có cúi đầu dưới mái hiên cũng không sao.

Sau khi ngâm mình thoải mái, tôi mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng bước ra ngoài.

Tìm một căn phòng có ánh sáng và nhẹ nhàng mở cửa, Phoebe đeo kính gọng đen trên tay cầm chiếc ipad, chán nản mà lướt ngón tay trên màn hình.

Sự có mặt của tôi cũng không khiến cô ấy ngẩng đầu lên, tôi đứng ở cửa không biết có nên vào hay không.

"Nếu cô không phiền, thì đứng cả đêm cũng được."

Phoebe vẫn không nhìn lên, tôi nhận ra rằng tôi đã bước đến giường của Phoebe.

"Đêm nay, tôi... ngủ...

ở đây sao?"

"Nếu cô cảm thấy ngại, thì có thể ngủ trong phòng cho khách, hoặc phòng khách cũng được."

"Ha ha ..."

Tôi cười gượng hai tiếng, đi đến bên kia giường, ngồi xuống chỗ có thể xa nhất, sau đó chui vào trong chăn.

Rầu rĩ không biết nên làm sao bây giờ, lén lút lộ ra hai con mắt nhìn Phoebe, cô ấy vẫn còn nghịch Ipad.

Cứ thế này cũng không phải là cách, nên làm sao bây giờ....

Không có trâu thì dắt chó đi cày, đã đến nước này rồi thì thôi phóng đãng một lần đi, bất cứ giá nào cũng phải làm!

Tới gần Phoebe, tôi bá đạo cướp đi chiếc Ipad trên tay cô ấy.

Rướn người nhẹ nhàng hôn lên trán cô ấy, hình như hành động của tôi quá đột ngột làm cho Phoebe hơi ngả nguời về phía sau, nhưng mà không có chán ghét đẩy tôi ra.

Tim tôi đập nhanh, tôi có thể cảm thấy máu dồn lên và tôi cảm thấy khí nóng khắp người.

Khi nụ hôn của tôi lưu luyến dừng trước môi cô ấy, Phoebe quay đầu đi.

Tôi thất bại nhìn cô ấy, cô ấy không nhìn tôi.

"Cái gì cũng có thể, nhưng đừng hôn môi tôi."

Tôi hiểu, môi là nơi muốn cùng người mình yêu hôn nhau trằn trọc, còn nếu đã không có tình cảm, hôn môi là chuyện hết sức dư thừa.

Tôi gật đầu hiểu ý, đem nụ hôn đến tai cô ấy, đây là khu vực nhạy cảm của tất cả phụ nữ, tôi nhẹ nhàng thở ra, rất nhanh đã làm cho cơ thể Phoebe có phản ứng.

Sau đó tôi di chuyển nụ hôn đến cổ.

Một cảnh làm tình nên có nhiều cảnh vuốt ve.

Tôi không phải là người nóng nảy.

Tôi thích dạo đầu cho cuộc yêu hơn.

Cái cảm giác được khiêu khích và bị khiêu khích luôn khơi dậy dục vọng sâu thẳm trong mỗi con người.

Phoebe không thờ ơ, cô ấy vươn tay nhẹ nhàng ôm tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển nhẹ của cô ấy bên tai, tôi bật cười, dù sao thì phụ nữ tuổi 30, 40 cũng như lang như hổ thôi.

Điều gây mất hứng chính là, tôi bất ngờ ngồi dậy nhìn thẳng vào cô ấy nói:

"Tôi còn trẻ, thể lực tốt, cơ thể khoẻ mạnh.

Tôi không có thói quen xấu nào ngoại trừ việc hút thuốc, coi như cũng có thể đáp ứng được yêu cầu."

Hành vi này là không thể giải thích được đối với cô ấy, cũng không thể giải thích được với bản thân tôi.

Phoebe cau mày thật sự muốn đánh tôi mấy cái, nhưng mà tôi nhanh mắt đưa tay ra ngăn cô ấy lại.

Tôi cúi xuống và hôn lên môi cô ấy.

Cái nơi này ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã cám dỗ tôi, tôi rất muốn âu yếm nó, muốn thông qua hành vi này tìm hiểu cảm xúc của cô ấy lẫn cả hành vi nữ, tôi muốn vượt rào thật nhanh.

Rõ ràng là Phoebe không ưng cái dạng này của tôi, cô ấy dùng hết sức đẩy tôi ra, xoay người xuống giường đi vào trong nhà tắm, một cuộc yêu khởi đầu tốt đẹp đã bị hành vi của tôi phá hỏng.

Tôi ngồi bên đầu giường hối hận không thôi.

Chờ cô ấy đi ra quay về phòng lần nữa, tôi nhìn cô ấy đầy vẻ hối lỗi.

"Tôi không thể kiểm soát được, cho tôi chút thời gian, xin lỗi."

"Tôi mệt rồi, ngủ đi."

Tôi cam chịu nằm trên giường, Phoebe tắt đèn đầu giường, bầu không khí ái muội đã biến mất hoàn toàn, tôi bực bội mím miệng, mọi hành vi của tôi hôm nay đều quá thần kinh.

Này ...

đà điểu, ngủ thôi.

Căn phòng im ắng đến nỗi tôi không dám trở mình vì sợ làm phiền người phụ nữ bên cạnh, tôi cảm thấy hơi buồn cười, tôi không thể giải thích được, lúc này tôi đang nằm bên cạnh một người lạ mà tôi không biết tên thật của cô ấy, làm gì đây, có cái gì làm được đâu, cứ như vậy mà nằm.

Tôi thực sự không thể ngủ được, vì vậy nhích người đến gần Phoebe, quyết định ôm lấy cô ấy, coi như liều một phen.

Vươn tay nhẹ nhàng ôm cô ấy, thế mà cô ấy thật sự không có cự tuyệt ta, một chút phản kháng cũng không có, thật là tuyệt!

Tôi có thể ngửi thấy mùi hương độc đáo của cô ấy, đó không phải là mùi hương của sữa tắm hay nước hoa, đó là mùi cơ thể, tôi dường như say mê mùi hương này, cô ấy quay lưng lại với tôi, tôi gục đầu vào gáy cô ấy, mùi hương cứ thế xâm nhập vào mũi tôi.

Có tác dụng thôi miên, mí mắt tôi bắt đầu giãy giụa, trong đầu tôi lại hiện ra gương mặt của Mộ Tịch Nhiên.

Đã từng được người cưng chiều ôm vào lòng, khoé mắt cong cong, khoé môi nở một nụ cười đầy sức sống, cô ấy đem đầu tôi áp vào cổ cô ấy, miệng ngân nga một giai điệu không rõ.

Những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc tôi, khẽ nói:

"Phi Phàm, ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm nữa."

Phoebe đột nhiên xoay người làm tôi ở trong hồi ức đẹp tỉnh lại, đầu cô ấy rút vào lòng ngực tôi, đưa ngón tay sờ sờ mặt tôi.

"Cô khóc."

Tôi sửng sốt trước câu nói của cô ấy, phát hiện gương mặt thật sự ướt, hít hít cái mũi, đưa tay gạt đi những giọt nước mắt kỳ lạ.

Cô ấy ngẩng đầu dùng ánh mắt nhìn thấu tâm can người khác nhìn tôi, tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 05


Băng sơn đối xử với người đều là thế này

"Tôi là người sống tình cảm, vào những lúc này rất dễ rơi lệ, cô đừng bận tâm đến tôi.

Tôi sẽ cố gắng kìm chế."

Tôi chỉ có thể dùng một cái cớ qua loa để nói với cô ấy, mặc dù biết rõ Phoebe không dễ bỏ qua như vậy.

Nhưng cô ấy cũng không làm khó tôi, chỉ ra lệnh.

"Đi ngủ đi."

Tôi ôm chặt cô ấy vào lòng.

Đột nhiên, tôi cảm thấy rất an tâm, cảm giác đã lâu không có ấm áp thế này, tôi nhắm mắt lại thầm nói, chúc cô ngủ ngon.

Thế giới này có rất nhiều người cần sự ấm áp, chẳng hạn như bạn hay là tôi, chúng ta dường như thức trắng đêm trên chiếc giường lớn nhỏ khác nhau, không có vật vã, cũng không có trằn chọc, chỉ cần một cái ôm là đủ.

Đứng tại chỗ chờ đợi, thế là người đợi tôi, tôi đợi người, ai cũng không lay chuyển bước chân, thế nên tôi bỏ lỡ người, người cũng bỏ lỡ tôi.

Chúng ta lại gặp những ai?

Khi tôi thoải mái mở đôi mắt, mơ hồ nhìn xung quanh, hoàn cảnh xa lạ, ánh sáng lờ mờ hắt vào từ cửa sổ kính suốt xuống sàn nhà từ từ kéo suy nghĩ của tôi trở lại.

Phát hiện trong lòng ngực có thêm một người, Phoebe....

Tôi cụp mi xuống, lặng lẽ chiêm ngưỡng khuôn mặt xinh đẹp của Phoebe, tôi như nhặt được một bảo bối, một vẻ đẹp quý giá không chê vào đâu được.

Sợ đánh thức cô ấy, tôi chỉ có thể duy trì một tư thế, đó là ôm cô ấy vào lòng, tư thế này dường như có cảm giác của một cặp phu thê nhiều năm, phải biết rằng tôi chỉ quen cô ấy chưa đầy 24 giờ.

Tôi đoán hẳn là cô ấy cũng cô đơn, cũng chỉ cần một cái ôm ấm áp mà thôi, sẽ không đặt tình cảm của bản thân vào đó, lần gặp gỡ này, người nào động tâm thì người đó nhất định sẽ thất bại thảm hại, tôi tự nhủ bản thân không cần động tâm, nếu không tôi sẽ rất thống khổ.

Lúc này, đôi mi dài và dày của Phoebe khẽ run lên, tôi biết cô ấy sắp tỉnh dậy nên giả vờ như đang ngủ và nhắm mắt lại.

Tôi nghĩ thầm trong lòng: Chào buổi sáng, Phoebe.

Người phụ nữ trong vòng tay của tôi nhẹ nhàng trở mình đem cánh tay tôi nâng lên rồi hạ xuống, ngay sau đó tôi nghe tiếng đóng cửa vang lên, tôi đoán cô ấy đi vào nhà tắn.

Cho nên tôi cũng đứng dậy thoải mái rời giường, đi vào nhà tắm bên phòng cho khách.

Khi tôi xuất hiện ở phòng ngủ Phoebe, cùng với chiếc áo sơ mi kẻ ô trước ngực có vết cà phê, thì cô ấy đã không còn ở đây, tôi vội vàng đi xuống lầu, phòng khách cũng không thấy bóng người, cho nên đi vào phòng bếp.

Cũng may cô ấy đang đưa lưng về phía tôi, bận rộn pha cà phê, sáng sớm không làm nữa sáng, uống thứ này, cuộc sống thượng lưu là thế này sao???

Tôi đến gần cô ấy, đưa tay ra nhẹ vỗ lên vai cô ấy.

"Hi, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Vẫn thờ ơ như thế, tôi cũng đã quen với thái độ của cô ấy.

Tách ra khỏi cô ấy, tôi đến chiếc tủ lạnh 2 cửa giống tủ quần áo vậy, tôi rất sợ mở ra thì chẳng có gì bên trong đó, sau khi mở ra xong, tôi mở trong mắt ngạc nhiên, wow, kho báu má ơi, cái gì cũng có, nhìn mấy cái nhãn nguyên liệu nấu ăn, đều là hàng nhập khẩu, ngay cả một chai nước suối cũng là của Điểu Ngữ.

Tôi với lấy thịt xông khói, trứng và bánh mì cắt lát, đã đến lúc phải khoe với cô ấy.

Phoebe cầm ly cà phê đã pha và bước ra khỏi bếp mà không thèm nhìn tôi, tôi nhún vai tỏ vẻ rất thoải mái, ngày tháng cũng trôi qua lâu quá rồi, tôi cũng không còn biết hôm nay là thứ mấy, tháng nào, thuận tay tôi lấy điện thoại ra nhìn, ồ, là chủ nhật nha.

Tôi bắt đầu bật lửa, nấu chút cháo, nướng chút bánh mì cộng thêm trứng chiên, sợ Phoebe không ăn được dầu mỡ cho nên tôi quét lên chút bơ vàng, làm bánh sandwich đơn giản, đột nhiên tôi mắng thầm trong đầu.

"Bản thân mình còn chưa làm nhiều như thế này, shit."

Mang bữa sáng vào phòng khách, thấy Phoebe vừa đọc tạp chí kinh tế, vừa uống cà phê.

Tôi nhẹ nhàng đặt mâm đồ ăn xuống, giật lấy ly cà phê trên tay cô ấy.

"Phụ nữ, đến tuổi nhất định phải trân trọng cơ thể của mình để sau này về già mới không bệnh, ăn một chút gì đi."

Lời nói của tôi bị Phoebe phớt lờ, cô ấy đặt tờ báo trên tay xuống, nhìn chằm chằm vào bữa sáng tôi làm, và mím môi.

"Cô làm thì cô ăn đi, tôi không đói bụng."

"Này, người là sắt cơm để no.

Hà tất gì cô lại không chăm sóc cho bao tử của cô thế?"

Phoebe thiếu kiên nhẫn đẩy chiếc bánh sandwich tôi mang ra qua một bên, lạnh lùng nhìn tôi.

"Tôi nói không cần."

Lòng tốt của tôi bị từ chối, tự nhiên trong lòng có chút tức giận, cắn một miếng sandwich cho hả giận, lúc này chuông cửa vang lên.

Phoebe đứng dậy đi mở cửa thì một người đàn ông mặc vest bước vào với thứ gì đó.

"Lam tổng, bữa sáng của Cô."

Phoebe gật đầu, nhận lấy thứ từ tay người đàn ông, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Khốn kiếp, thì ra là có người cung phụng tận răng, thảo nào coi thường bữa sáng bình dân của tôi, sinh hoạt của giới nhà giàu tôi không dám xúc phạm, thôi bỏ đi.

Phoebe cầm lấy bữa sáng cao sang kia đến nhà ăn, tôi cũng bưng mâm đồ ăn kẻ bình dân đi vào theo, không so sánh thì thôi chứ mà so sánh thì thật xấu hổ.

Cái phần điểm tâm sáng tinh xảo, món súp thơm phức, còn có cái bánh sandwich đúng nghĩa, tôi bĩu môi húp mấy muỗng cháo liên tiếp, nuốt vào trong sự tuyệt vọng.

Phoebe ngồi một bên vừa ăn sáng vừa dán mắt vào tạp chí kinh tế.

Tôi hiểu ngay, cô ấy nhất định là một người phụ nữ thành đạt, còn là kiểu bày mưu lập kế điều khiển giang sơn, khống chế kế sinh nhai của không biết bao nhiêu người.

Còn tôi là kẻ bình dân sợ trèo không tới, thôi thì nhìn nhan sắc của cô ấy cho đã thèm đi.

Tôi dọn dẹp nhà bếp, nhìn bản thân từ trên xuống dưới phát hiện bản thân có một mùi khó chịu thật xấu hổ, một mình ngồi trên sô pha, không biết bao lâu sau Phoebe mới đi ra khỏi nhà ăn, nhìn thấy tôi vẫn còn ở đây.

Cô ấy lại dùng ánh mắt nhìn thấu tâm can kia nhìn tôi, làm tôi sởn cả tóc gáy.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 06


Lạc vào hồi ức (1)

"Cô luôn thế này sao?"

Tôi bị hỏi như thế không biết trả lời thế nào, nhìn cô ấy nghi hoặc.

"Cái gì mà như thế này?"

Cô ấy chỉ vào quần áo của tôi.

Tôi hiểu ý cúi đầu nhìn quần áo của mình.

"A, a.

Ngày hôm qua, trong lúc chờ hẹn gặp cô, bị đổ chút cà phê, không có đồ để thay, cho nên tạm bợ vậy đi."

Cô ấy cau mày, có thể thấy cô ấy là một người rất chú trọng trong cuộc sống, đối với người có yêu cầu cao với cuộc sống, nhìn cái bộ dạng này của tôi chắc đã làm cô ấy chướng mắt, cho nên cô ấy sẽ đem hết mọi thứ tồi tệ đổ lên người tôi.

Nhưng mà tôi còn sự lựa chọn nào khác sao, tôi có thể làm gì bây giờ?

Đi đâu thay quần áo?

Về nhà, đi thế nào đây?

Phoebe cầm lấy chìa khoá trên bàn cùng với túi xách.

"Đi thôi, tôi đưa cô về."

Khi cô ấy nói thế thì tôi cũng rất nghe theo cô ấy, nhưng mà trong lòng lại có chút mất mát, chẳng phải hôm nay là chủ nhật sao?

Lời nói đến bên miệng vẫn nuốt lại.

Khi ngồi vào xe cô ấy, thông qua kính xe tôi nhìn căn biệt thự ngày càng xa, tôi nghĩ có lẽ sau ngày hôm nay, chúng tôi sẽ không gặp lại nhau nữa.

Cái kết nhất định là thế này, thái độ của cô ấy đối với tôi không hài lòng cho lắm.

Cái bộ dáng chật vật này của tôi không có cách nào trở thành đối tượng 419 lâu dài của cô ấy.

Nói cách khác, một người như tôi không thể nào lọt vào mắt cô ấy.

Tôi cười chế giễu bản thân, nên trở về cuộc sống vốn có của tôi, coi như đây là trải nghiệm miễn phí cuộc sống có tiền đi, Vương Phi Phàm.

Sau khi đọc địa chỉ khu nhà của tôi, tôi nhắm mắt lại, khẽ hít thở sâu, tôi muốn nhớ kỹ mùi hương chỉ thuộc riêng về cô ấy, nhớ thật sâu.

Đến lúc Phoebe mở miệng nói thì cũng đã đến khu nhà của tôi.

Tất nhiên là chán nản, tôi mỉm cười mở cửa xuống xe, lúc đóng cửa cũng không quên nói với cô ấy vài câu.

"Cảm ơn cô hôm qua đã chiêu đãi tôi, lái xe chú ý an toàn."

Phoebe không nói gì, chỉ gật đầu, tôi đứng lặng nhìn chiếc xe cô ấy rời đi.

Không có chút ý định nào muốn dừng lại.

Trong miệng tôi lẩm bẩm.

"Tạm biệt, Cô Lam."

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng chỉ là chuyện xảy ra trong vòng 24 giờ, nhưng nó đã thay đổi hoàn toàn tâm trạng của tôi.

Tôi bước lên cầu thang từng bước, tâm trạng thấp thỏm không thể tả được, tôi dừng lại dựa vào tường, Mộ Tịch Nhiên cũng thế một đi không quay đầu lại.

Kéo vali đi thẳng đến chiếc BMW của người đàn ông kia rồi chui vào trong chiếc xe đó, phóng đi.

Người đàn ông kia vốn dĩ không nên xuất hiện, như vậy sẽ không huỷ hoại tôi.

Tôi vẫn còn nhớ rõ mình đã bị cô lập và bất lực như thế nào khi đứng trong văn phòng.

Anh ta nắm lấy cổ áo tôi với vẻ mặt đầy tự tin, cầm bản kế hoạch của công ty, mặt mày hớn hở nói tôi đánh cắp tâm huyết của anh ta, còn trên máy tính của mỗi đều là video giám sát có tôi trong đó.

Tôi giống như kẻ hề, có người đứng đó nhạo báng, cũng có người mắng tôi vô sỉ, hầu hết đều giễu cợt tôi.

Mặt tôi vô cảm nhìn Tịch Nhiên, mong cô ấy có thể giải vây cho tôi, cô ấy là trưởng phòng của bộ phận tài chính, cô ấy có thể chứng minh cái thời gian trong video giám sát kia, khi đó là tôi cùng với cô ấy đang dùng bữa tối trong một nhà hàng Tây sang trọng.

Nhưng chính là cô ấy đứng bất động ở xa, trong tay chính là bảng báo cáo mà tôi đưa cho cô ấy.

Cuối cùng, cô ấy không đứng ra giúp tôi, mà bảng báo cáo kia chính là bước đệm để tôi thăng tiến lên quản lý cấp trung của công ty.

Cuối cùng, tôi cũng đã hiểu rõ hết mọi việc, cô ấy bảo tôi về công ty đến bàn làm việc của người đàn ông kia tìm tài liệu, chỉ để tạo cơ sở cho tôi hôm nay mang một cái nồi đen không chính đáng.

Tâm huyết của tôi trở thành của người khác, ngay lập tức tôi mang tiếng xấu trong công ty, cuối cùng không thắng được sự đồn đãi và áp lực cho nên thoát ly khỏi đó.

Ngày cả cô ấy rời bỏ tôi, tôi cũng không có đủ dũng khí để hỏi cô ấy, tại sao cô ấy lại đối xử với tôi như thế, tại sao mối tình ba năm của cô ấy với tôi lại thua bởi một người đàn ông vừa mới xuất hiện?

Chẳng lẽ cô ấy không biết, người đàn ông kia đang lợi dụng cô ấy rồi leo lên đầu cô ấy sao.

Phản bội tôi, Mộ Tịch Nhiên rốt cuộc cô có thể nhận lại được cái gì?
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 07


Lạc vào hồi ức (2)

Kết thúc hồi ức, tôi mở cửa phòng, lần đầu tiên tôi giác ngộ nên dọn dẹp căn phòng này và trở lại cuộc sống bình thường.

Rèm cửa đã lâu rồi không mở ra, đồ đạc trong nhà phủ một lớp bụi, tôi xoắn tay áo lên quét dọn sơ qua, không biết tại sao sóng mũi cay cay, có cảm giác muốn khóc, có kìm thế nào cũng không kìm được.

Hôm ấy trời mưa giông, sau khi tan sở, tôi đang mày mò với con xe điện của mình trong bãi đậu xe của công ty, bất ngờ có một chiếc xe dừng lại trước mặt, tôi bối rối nhìn lên, cô ấy vẫn luôn mỉm cười.

Trong khoảnh khắc ấy, tôi bị khóe môi hơi cong lên của cô ấy bắt lấy, cô ấy đưa tay ra vẫy gọi tôi.

"Tiểu Phàm, em đang làm gì thế?"

"Trưởng phòng Mộ?

A, con cừu nhỏ của tôi không nghe lời, không chịu chạy."

"Là vậy sao?

Lên xe đi, tôi đưa em về nhà."

"Không cần, làm phiền cô quá."

"Bên ngoài mưa rất lớn, lái cừu con không an toàn, mau lên đây đi."

Đó là lần tiếp xúc gần gũi đầu tiên của tôi với cô ấy.

Cô ấy là cấp trên trực tiếp của tôi, cho nên tôi cũng không tiện trò chuyện với cô ấy, nhưng trên đường đi, Tịch Nhiên tìm nhiều chủ đề khác nhau để hâm nóng bầu không khí trên xe.

Mà luận lý thành chương là cô ấy rất nhanh ngồi ở trong nhà tôi, uống một ly trà nóng, sau đó tần suất xuất hiện càng nhiều hơn.

Sau tết Nguyên Đán, công ty tổ chức họp thường niên, cô ấy uống say bí tị, tôi đành ôm cô ấy về đến nhà, cô ấy ôm chặt lấy tôi, tôi cũng không rõ cảm giác là như thế nào, nhưng mà tôi biết trái tim tôi đập mãnh liệt.

Cô ấy vùi vào lòng ngực tôi, đòi hôn, sau đó chúng tôi say sưa triền miền trên sô pha, cho đến ngày hôm sau chúng tôi vẫn ôm không thể tách rời.

Cô ấy chiều chuộng tôi, lúc đó tôi còn nhận định, cuộc đời này của tôi đã có đúng người.

Mặc dù chúng tôi có cùng giới tính, nhưng mà cũng không trở ngại sự phát triển nhanh chóng tình cảm của chúng tôi.

Khi tôi ở trong bếp bận rộn, cô ấy sẽ bất thình lình xuất hiện sau lưng tôi, rồi ôm tôi từ phía sau, cũng thích làm nũng rồi chơi xấu, rồi mua những món đồ chơi nhỏ mà tôi thích, sau đó cùng tôi ngồi bệt trên sàn nhà chơi đùa cả ngày.

Ba năm không dài nhưng lại rất đau.

Cô ấy thay đổi từ khi nào?

Cái thay đổi này tôi không nhìn thấy rõ, cô ấy thường xuyên ra vào các câu lạc bộ cao cấp, giao dịch cùng với các loại đàn ông đủ màu da, hơn nữa cũng không quan tâm đến cảm xúc của tôi, cô ấy dựa vào chính bản thân để kiếm tiền, nhưng mà tham vọng của cô ấy ngày càng tăng thêm.

Chúng tôi cũng chưa từng có hứa hẹn gì với nhau, nhưng tôi luôn thực hiện những lời hứa để cho cô ấy hiểu rõ được tình yêu của tôi, và tin cậy tôi.

Cuối cùng, tôi vẫn không theo kịp bước chân của cô ấy, cô ấy bỏ đi theo người đàn ông và cắt đứt mọi liên lạc với tôi, suy cho cùng thì tôi cũng quá thiếu hiểu biết về thiên hạ.

Vì vậy, tôi không chỉ mất đi tình yêu, sự nghiệp mà ngay cả đồng nghiệp từng thân thiết cũng khịt mũi coi thường tôi.

Danh tiếng của tôi không đáng một xu.

Thế là tôi ẩn nấp, không nghe không thấy, ban đầu còn có bạn bè đến an ủi khai sáng cho tôi.

Đến sau cùng, chẳng còn ai đến tách trà cũng lạnh, đương nhiên tôi cũng vui vẻ thoải mái.

Tôi cười nhạo, loại sinh vật này thật không thể tin được.

Ai động lòng thương cảm ắt hẳn là người bị tổn thương.
 
[Bhtt][Edit][Hoàn] Tình Nhân Cuối Tuần Phần I
Chương 08


Cô Soso đại giá quang lâm

Chìm trong hồi ức, tôi bất chợt bừng tỉnh, bất giác trong nhà đã được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ.

Tôi bật điện thoại cố định, nghe lại tin nhắn, đa số là của Soso, bạn của tôi không nhiều lắm, chỉ có cô ấy là người tâm đầu ý hợp với tôi, lâu rồi chúng tôi không gặp nhau.

Nguyên nhân là do tôi, lúc này đột nhiên nghe được tin nhắn từ ba.

"Vưu Phi Phàm, con thật quá đáng!

Sinh nhật lần thứ 80 của ông nội còn không tới, đứa con trời đánh!"

Tôi tắt tin nhắn ghi ấm, đi lấy một lon coca rồi nằm trên chiếc ghế ở ban công, vừa hút thuốc vừa uống coca đã trở thành thói quen xấu của tôi, mặc dù biết đối với cơ thể không tốt nhưng mà đời này tôi không thể thay đổi.

Đột nhiên tôi cảm thấy sự tồn tại của Phoebe giống như một giấc mơ, những giấc mơ đẹp đến rồi đi rất nhanh, thật ra chỉ mà một giấc mơ nhưng tôi lại vô tình nhầm lẫn nó thành hiện thực, thứ duy nhất có thể chứng minh sự xuất hiện của cô ấy trong tôi, bằng chứng duy nhất của sự tồn tại có lẽ là chuỗi số điện thoại kia.

Tôi đưa tay ra do dự không biết có nên gửi tin nhắn cho cô ấy không?

Có lẽ cô ấy sẽ không trả lời tôi khi cô ấy nhìn thấy nó, vậy tại sao tôi phải tự làm bẽ mặt mình, nhưng tôi muốn quan tâm xem cô ấy đã về đến nhà an toàn chưa....

Tựa như là cuộc chiến giữa ác ma và thiên sứ, tôi nhìn xung quanh không biết nên lựa chọn thế nào.

Trong lúc vô thức, tôi vô tình nhấp vào nút gọi cho cô ấy, ngay cả bản thân cũng không biết, cho đến khi giọng nói của Phoebe ở bên kia phát ra.

"Alo?"

Tôi hoảng sợ nhìn vào màn hình, làm thế nào mà tôi gọi được chứ?

"Là tôi, cô về đến nhà chưa?"

Vẫn là câu đáp lời ngắn gọn của riêng Phoebe.

"Ừm, đã tới."

"A, vậy được rồi."

Vừa định mở miệng nói tiếp, cô ấy đã vội vàng cúp điện thoại.

Tôi thở dài, tôi có phải là người không được người ta chào đón không?

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Mở cửa, nhìn thấy Soso tay xách bia và đồ ăn.

Cô ấy chẳng nói lời nào, chỉ cười đẩy tôi đi vào bên trong.

Cái kiểu tự nhiên như ở nhà này không phải ai cũng làm được.

Soso nhìn quanh phòng tôi, cà khịa.

"Chà, cái ổ chó cũng không tới nỗi nào nha.

Đứa trẻ này còn rất thích sạch sẽ."

Khoé miệng tôi cười run rẩy, trong lòng nghĩ

'Hahahahaha, thật may là cô ấy không đến sớm, nếu không mình lại bị mắng chửi không thương tiếc.'

Tôi lấy một lon coca từ trong tủ lạnh đưa cho cô ấy.

"Cô Soso đột nhiên đại giá quang lâm đến đây không biết có việc chi?"

Cô ấy đảo mắt và ậm ừ khinh bỉ.

"Nói tiếng người đi!

Cậu có biết chúng ta đã bao lâu không gặp mặt không?

Cái gì mà đột nhiên hả?

Cậu có biết cửa phòng nhà cậu bị mình gõ biết bao lần không?"

Đương nhiên là tôi không biết, cô ấy móc điện thoại ra đưa ra tấm ảnh, tay kia kéo lấy tai tôi.

"Đại hiệp, xin tha cho tiểu nhân!

A!

Ai da!

Đau...

đau..."

Bất thình thình Soso chơi trò bạo lực làm tôi phải xin tha, cô ấy đưa điện thoại đến trước mặt tôi.

"Này, cậu xem đi, đây là bức ảnh cuối cùng chúng ta chụp chung cùng nhau, nhìn xem thời gian chụp lúc đó là khi nào, đọc to lên coi!

Cậu nói xem cậu bao nhiêu tuổi rồi hả, còn chơi trò bốc hơi khỏi thế giới này!

Không đi ra khỏi cửa, không hé răng, không lên mạng, không bày tỏ tâm trạng, điện thoại không nhận, nhắn cũng không trả lời lại.

Cậu đang nháo cái gì thế?"

Nói xong, Soso buông tay, tức giận đứng dậy đi đi lại lại trong phòng khách.

Tôi không thể chịu được sự lắc lư của cô ấy.

"Không phải mình cũng còn ổn sao?

Đừng đi tới đi lui, làm mình chóng mặt quá."
 
Back
Top Bottom