Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt - Edit Hoàn] Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Thủy Nguyệt Thanh Ph

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
653,945
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
280900457-256-k3247.jpg

[Bhtt - Edit Hoàn] Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Thủy Nguyệt Thanh Ph
Tác giả: pastanista
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

•Tác phẩm: Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức


Tác giả: Thủy Nguyệt Thanh Phong
•Editor: pastanista
•Tích phân: 216,344,688
•Độ dài: 91 chương và 8 phiên ngoại


Thể loại: Xuyên thư, cổ đại, cường cường, ngọt sủng, HE
•Nhân vật chính: Ngô Ưu × Triệu Thanh Tử
•Nguồn convert: https://wikidth.com/truyen/xuyen-thu-sau-mo-ra-don-gian-hinh-thuc-X8ub8FS4CGSNdVqz (đã được sự cho phép của converter Azgad) Tags: bachhopbhttcodaieditgirlloveglngọtttbhxuyênthư​
 
[Bhtt - Edit Hoàn] Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Thủy Nguyệt Thanh Ph
Văn Án


Một sớm xuyên thư trở thành pháo hôi vai ác [1] cùng tên với mình, Ngô Ưu tỏ vẻ rất đau đầu.Nguyên chủ làm trời làm đất, không chỉ đắc tội với vai chính mà còn mạo phạm Triệu Thanh Tử - vai ác lớn nhất toàn thư.Đại vai ác Triệu Thanh Tử hai chân tàn tật, trước mặt thì ngoan ngoãn và ôn nhu, sau lưng lại giết người không chớp mắt, tính cách tối tăm điên cuồng.Sau khi nguyên chủ đâm nàng một kiếm, nàng ngoài mặt nói không sao không có trách tội, nhưng sau lưng lại phái người đâm nguyên chủ thành cái sàng rồi vứt xác nơi hoang dã.Ngô Ưu nhìn thanh kiếm trên tay mình, lại nhìn đến đại vai ác nhu mỹ Triệu Thanh Tử bị nàng đâm trúng.Đầu óc nàng trống rỗng, giọng nói nam chủ chất vấn nàng vì sao lại làm vậy truyền đến, Ngô Ưu đột nhiên lóe lên một ý tưởng.Sau đó, nàng nhìn Triệu Thanh Tử, khuôn mặt cực kỳ bi thương: "Thanh Tử, ngươi tại sao luôn chạy về phía người khác!

Ta yêu ngươi!

Ngươi nhìn ta đi!"

Nam chủ:???Triệu Thanh Tử:!!!Ngô Ưu vẫn luôn cho rằng, lần này xuyên qua chính là một cái phó bản cực kỳ khó sinh tồn, nhưng đến cuối cùng nàng mới phát hiện, độ khó của phó bản đã bị bản thân chỉnh thành đơn giản ngay từ đầu.Từ khi nàng bắt đầu thốt ra lời yêu hoang đường kia, người thiếu nữ luôn khát vọng ánh sáng liền dâng lên trái tim chân thành của nàng ấy.Triệu Thanh Tử nói: "Ta không thích thế giới này, nhưng nếu có A Ưu ngươi ở đây, ta sẽ yêu thích."

Ngô Ưu nắm lấy tay nàng, cười chân thành: "Tiểu đồ ngốc, vậy thì ta đây phải quấn lấy ngươi mỗi ngày, miễn cho ngươi còn suy nghĩ đến những chuyện khổ sở đó."

Cuối cùng, lời nói dối thành sự thật, cuối cùng hai người thành hôn.Lạc quan kiên cường xuyên thư công × tâm tàn nhẫn hai mặt vai ác thụ---[1] Pháo hôi: nhân vật phản diện hoặc xui xẻo hơn chính là nhân vật hi sinh, mục đích làm nền cho nhân vật chính.
 
[Bhtt - Edit Hoàn] Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Thủy Nguyệt Thanh Ph
Chương 1: Xuyên thư


Chương 1: Xuyên thư

Ngô Ưu làm sao cũng không thể nào nghĩ tới, bản thân sẽ bị một ngụm nước làm sặc chết, sặc chết thì cũng liền thôi, nhưng ai ngờ vừa mở mắt ra, nàng đã phát hiện trong tay mình cầm kiếm, còn đâm một mỹ nữ mặc trang phục cổ trang màu trắng ngồi ở trên xe lăn.Đầu óc nàng trống rỗng, còn không kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, nàng đã bị người đẩy ra một phen.

Ngô Ưu không có phòng bị nên ngã xuống, nàng ngã ngồi ở trên mặt đất, đang định đứng lên mắng người.Ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy một nam tử mặc áo xanh nôn nóng dò hỏi thân thể nữ tử áo trắng bị kiếm đâm trúng, nữ tử hô hấp có chút hỗn loạn, sắc mặt thì dị thường trắng bệch, nhìn qua giống như một con cá sắp chết.

Sắc mặt của nam tử thập phần khó coi, hắn lại quay đầu nhìn chằm chằm nàng, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, hắn mở miệng nói: "Ngô Ưu!

Tại sao ngươi làm như vậy!

Thanh Tử tiểu thư có thù oán gì với ngươi, ngươi lại muốn đoạt tính mạng nàng!"

Cảnh tượng này rất quen mắt, nàng giống như đã thấy qua ở nơi nào đó.

Thanh Tử???

Tên này hình như là vai ác cuối cùng trong tiểu thuyết ngược tâm mà lần trước nàng xem, vậy cảnh tượng này là...Hình như là cảnh pháo hôi vai ác Ngô Ưu tìm đường chết...Ngô Ưu nhìn thanh kiếm nhuốm máu trong tay mình, máu trên thân kiếm đang nhỏ xuống, tí tách mà đánh vào đầu óc Ngô Ưu...Oái ăm!!

Trời ạ!

Ta xuyên thành pháo hôi vai ác cùng tên trong sách.

Thậm chí là loại pháo hôi sơ cấp nhất, nói là vai hề nhảy nhót cũng không ngoa.Nguyên chủ là điển hình cho loại người ngực đại ngốc nghếch, không sợ trời không sợ đất, không chỉ đắc tội với nam nữ chủ mà còn lần lượt mạo phạm các vai ác khác trong truyện.

Sau khi đâm Triệu Thanh Tử bị thương, nàng bị Triệu Thanh Tử âm thầm đâm thành cái sàng, vứt xác ở nơi hoang dã.Lúc trước, sau khi nhân vật này chết đi, Ngô Ưu phi thường hoan thiên hỉ địa, bởi vì nhân vật này dính nam chủ như kẹo mạch nha, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng lại khiến người ta cực kỳ ghét bỏ.

Hơn nữa, tính cách nàng hung hãn, ngang ngược vô lý, ngoại trừ có khuôn mặt và một thân hảo công phu ra thì không còn gì khác.Một trận gió thổi qua, cơ thể Ngô Ưu run run, sắc mặt thậm chí còn trắng hơn Triệu Thanh Tử bị kiếm đâm vài phần, làm sao bây giờ làm sao bây giờ?

Hiện tại bản thân đã trở thành Ngô Ưu người này, chẳng lẽ xuyên qua còn cần nhìn tên sao?

Bị đâm thành cái sàng còn khó chấp nhận hơn là bị sặc chết a!!!Trương Bá Ngộ ngồi xổm xuống rồi nắm lấy tay vịn xe lăn của Triệu Thanh Tử, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngô Ưu cách đó không xa.

Hắn thấy nàng thật lâu không nói lời nào, sắc mặt trắng bệch, thân hình run rẩy liền cho rằng nàng hiểu được bản thân gây ra đại họa, hắn đang muốn mở miệng, nhưng giọng nói thống khổ của Ngô Ưu đã truyền tới."

Vì cái gì!

Vì cái gì Thanh Tử ngươi luôn chạy về phía người khác, ta yêu ngươi!

Ngươi nhìn ta đi!"

Nghe xong những lời này, Trương Bá Ngộ sợ đến ngây người, hắn khẽ nhếch miệng rồi mở to hai mắt nhìn.Triệu Thanh Tử cũng kinh ngạc đến ngây người, bản thân nàng vốn tới đây để cùng huynh trưởng kết giao, Triệu Thanh Tử đã sớm biết huynh trưởng có người trong lòng.

Lần này kết giao nàng kia cũng có mặt, Triệu Thanh Tử lập tức nghĩ mọi cách bám trụ Trương Bá Ngộ để huynh trưởng có thời gian ở chung với nàng kia.Không nghĩ tới, Ngô Ưu sẽ đột nhiên xuất hiện rồi đâm nàng một kiếm, lại không nghĩ rằng có thể nghe được nàng ta nói lời yêu khiến người cảm thấy thẹn như vậy.Triệu Thanh Tử khiếp sợ, thậm chí quên mất cơn đau trên vai, trong đầu điên cuồng suy tư rốt cuộc là nơi nào xảy ra sai lầm.

Không nên a!

Toàn kinh thành đều biết người Ngô Ưu nàng thích chính là Trương Bá Ngộ, như thế nào sẽ?Nhìn nam chủ và vai ác đều bị lời nói hùng hồn của mình làm cho ngây ngốc, Ngô Ưu phi thường xấu hổ, giờ phút này nàng rất muốn sờ sờ cái mũi, nhưng hiện tại nàng còn cần phải duy trì vẻ mặt cực kỳ bi thương.Trong nguyên tác, Ngô Ưu trả lời là nàng yêu nam chủ, nàng ghen ghét, nên cuối cùng bị Triệu Thanh Tử thầm đâm thành cái sàng.Ngô Ưu suy nghĩ, nếu như nàng đã biết cốt truyện, thì liệu có thể thay đổi nó hay không?

Vì thế, linh cơ vừa động, nàng đem lời thoại của nguyên chủ đổi chủ ngữ.Lại nhìn đến Triệu Thanh Tử một thân áo trắng, đôi mắt hơi hơi trợn to, bên trong vô cùng mê mang.

Áo trắng trên vai nàng đã bị nhuộm thành màu đỏ, như là một chiếc lá phong đỏ lửa rơi xuống.Ngô Ưu cảm thấy có chút chói mắt, nam chủ đây bị choáng váng đấu óc hay sao?

Còn đứng ngây ngẩn ở kia!

Lại không gọi đại phu thì thật sự không tốt!Nghĩ đến đây, Ngô Ưu tiến lên hai bước rồi đẩy nam chủ ra, bế Triệu Thanh Tử ra khỏi xe lăn.

Trên người nữ tử có hương thơm nhàn nhạt, thể trọng nhẹ đến dọa người, nguyên chủ Ngô Ưu hàng năm tập võ, bởi vậy dễ như trở bàn tay bế người lên rồi chạy tới đại phu trong trang viên.Ngô Ưu chạy rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền bỏ lại Trương Bá Ngộ đang truy đuổi ở đằng sau.

Nàng dựa vào ký ức của nguyên chủ, rẽ trái rẽ phải rốt cuộc tới nơi cần đến.Nữ tử trong lòng ngực vẫn luôn an tĩnh không có giãy giụa, đôi mắt xinh đẹp vẫn luôn ngẩng đầu nhìn chằm chằm nàng.Ngô Ưu một cước đá văng cánh cửa, đặt nữ tử ngoan ngoãn ở trong lồng ngực nàng lên giường, sau đó gọi đại phu tới xem thương thế.Ngô Ưu ngồi ở bên cạnh nhìn đại phu kiểm tra vết thương của Triệu Thanh Tử, trong lúc lơ đãng lại đối diện với ánh mắt thẳng tắp của Triệu Thanh Tử.Bị nhìn chằm chằm khiến lòng nàng hoảng hốt, có chút xấu hổ quay đầu đi.Đại phu nói không có gì nghiêm trọng, miệng vết thương không sao, cũng không phải bộ vị trí mạng chết người, tĩnh tâm điều dưỡng là được.Ngô Ưu nghe được lời này thì thở dài nhẹ nhõm.

Từ từ!

Có phải nàng vừa mới cứu người muốn đâm nàng thành cái sàng hay không...Nghĩ đến đây, Ngô Ưu không khỏi tự tay tát mình một cái, nàng tát rất vang, trên mặt đều có dấu đỏ.Trước tình huống bất thình lình như vậy, đại phu hoảng sợ, biết được vị này chính là tiểu thư nổi danh điêu ngoa trong kinh thành, hắn thật cẩn thận hỏi: "Ngô tiểu thư, ngài đây là?"

Ngô Ưu có chút thê lương mà cười: "Ha hả...

Không có việc gì, ta đập con muỗi."

Nghĩ tới bản thân tiếp tục lưu lại nơi này, Trương Bá Ngộ bọn họ liền phải tới, vì thế nàng hạ quyết tâm cáo từ.Đi đến cạnh cửa, Ngô Ưu nhẹ dạ có chút không yên lòng, nàng quay đầu lại nhìn người ở trên giường, thấy nàng ấy vẫn đang ngơ ngác nhìn chằm chằm nàng.Thiếu nữ mặc áo trắng nhỏ xinh lại nhu mỹ, lông mi nhỏ dài, làn da non mịn.

Lúc này, trong ánh mắt nàng tựa như hiện lên tia sáng, giống như yêu tinh lạc vào phàm trần, khiến lòng người thương yêu.Ngô Ưu xem đến ngẩn người, thầm nghĩ vai ác vậy mà lại mỹ lệ giống như trong sách miêu tả.

Ngô Ưu là độc giả trung thành của quyển sách này, ngày thường đã xem qua rất nhiều tranh đồng nhân, nhưng giờ phút này Ngô Ưu cảm thấy những bức vẽ đó đều không đẹp bằng người này.Nhưng dù có đẹp thì cũng có độc, Ngô Ưu cấu mình một cái để bản thân hoàn hồn.

Nàng xoay người rồi chắp tay, vẻ mặt rất đau khổ: "Thanh Tử tiểu thư, lần này là ta có lỗi, hôm nay vô ý khiến tiểu thư bị thương, còn nói xằng nói bậy, ngày khác chắc chắn sẽ tới cửa nhận lỗi, cho tiểu thư một lời giải thích."

Sau khi suy diễn ra hình tượng dùng tình sâu vô cùng lại không thể không ẩn nhẫn một cách nhuần nhuyễn, Ngô Ưu lập tức xoay người bỏ chạy.Nguyên chủ nghe được tin tức cho nên mới cưỡi ngựa đến đây, Ngô Ưu tìm được con ngựa kia rồi quay về tướng quân phủ, vừa vào cửa liền nhốt mình trong phòng, cũng khóa chặt hết tất cả cửa sổ mới hơi hơi cảm thấy an toàn.Ngồi ở trên giường, Ngô Ưu hai tay ôm đầu gối, đôi mắt nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút thất thần.Ngoại trừ một chút choáng váng khi mới vừa xuyên qua, hiện tại Ngô Ưu đã hoàn toàn kế thừa ký ức và võ công của nguyên chủ.Ngô Ưu là nữ nhi duy nhất của đại tướng Ngô Chiêm, mẫu thân của nàng mất sớm, phụ thân bận rộn công việc ở biên quan nên không có thời gian quản giáo nữ nhi của mình.

Hơn nữa, mấy bằng hữu của nguyên chủ đều là nhị thế tổ [1], vì vậy mới hình thành nên tính cách hung ác khiến người chán ghét này của nguyên chủ.[1] Nhị thế tổ (二世祖): Những người giàu có, chỉ biết ăn chơi.Nàng đỡ trán, hồi tưởng lại nguyên chủ này cũng không sống quá vui vẻ gì.Không biết bản thân có đi đến kết cục như nguyên chủ hay không, nhưng mà đã như vậy thì chỉ có thể đi một bước lại tính một bước.Xuống giường rồi cầm lấy gương đồng, Ngô Ưu không khỏi rít lên một tiếng.

Người trong gương mi như núi xa, mắt tựa thu thủy, môi đỏ tươi, khóe mắt có nốt ruồi son, quả thực là mị sắc vô biên.Cái này...

Ai có thể nghĩ, khuôn mặt thoạt nhìn thích hợp đi khiêu vũ như vậy, lại có thể nhấc tảng đá nặng năm trăm cân một lần đây...Lắc lắc đầu, nàng không khỏi nghĩ đến dung nhan tuyệt sắc của vai ác, hôm nay nhìn thấy nam chủ Trương Bá Ngộ cũng phi thường dễ nhìn.Ngô Ưu cầm lấy gương đồng hết nhìn trái rồi lại nhìn phải, càng ngắm càng cảm thấy cực kỳ sung sướng, tâm tình cũng vì vậy mà trở nên nhẹ nhàng.Bên này có người tự mình thưởng thức quên mình, nhưng mà ở một bên khác, có người lại đang suy nghĩ hỗn loạn.Sau khi Triệu Thanh Tử về đến nhà, nỗi lòng vẫn luôn không yên.

Lúc trước, khi huynh trưởng nói chuyện, nàng đều sẽ cực kỳ nghiêm túc lắng nghe, nhưng lần này lại khác.

Nàng nằm ở trên giường, hơi có chút thất thần.Triệu Thanh Thư nhìn nàng lơ đãng thì hơi có chút lo lắng, lại nghĩ đến những gì đã xảy ra lúc nãy mà Trương Bá Ngộ nói với hắn.

Hắn khẽ nhíu mày, vươn tay nhẹ nhàng dò xét cái trán của muội muội, cũng không có dấu hiệu phát sốt.Hành động của Triệu Thanh Thư đánh gãy suy nghĩ của Triệu Thanh Tử, nàng không còn thất thần, dời ánh mắt nhìn về phía huynh trưởng ở mép giường.Thấy muội muội nhìn mình, Triệu Thanh Thư thở dài, trên mặt hắn lộ ra vẻ tự trách: "Là ca ca không tốt, không có bảo vệ được ngươi.

Ngươi yên tâm, việc này ta chắc chắn phải khiến Ngô Ưu kia cho ngươi một lời giải thích, không những đâm ngươi, thế nhưng còn dám!

Còn dám..."

Triệu Thanh Thư không nói được nữa, hai chân muội muội nhà mình tàn tật, thân mình suy yếu, nếu là phu quân tương lai vô pháp thật lòng đối đãi nàng, cả đời này của nàng nhất định sẽ càng đau khổ hơn.

Triệu Thanh Thư nghĩ, nếu muội muội cuối cùng không thể thành gia, vậy thì hắn sẽ dưỡng nàng cả đời.Ai ngờ, lại có người đánh chủ ý tới trên người muội muội hắn, vẫn là một nữ nhi gia!

Không những là nữ nhi gia, mà vẫn là người không đàng hoàng!Hắn đều có thể nhẫn nhịn những chuyện này, nhưng Triệu Thanh Thư nhìn tâm tình muội muội nhà hắn bất thường, giống như có chút ý tứ với Ngô Ưu kia.Triệu Thanh Tử không biết tâm lý huynh trưởng nhà nàng lại diễn biến phức tạp như vậy, nàng nhẹ nhàng nắm tay huynh trưởng, lắc lắc đầu, lộ ra nụ cười lương thiện lại vô cùng am hiểu lòng người."

Huynh trưởng đừng giận, Ngô Ưu tiểu thư cũng không cố ý."

Triệu Thanh Thư nghe được lời này, chuông cảnh báo trong đầu xao vang.

Trong lòng tràn ngập cảm giác cải thìa nhà mình liền phải bị heo ủi mất."

Thanh Tử, ngươi thấy hỗn...

Ngô Ưu tiểu thư như thế nào?"

Nhìn vẻ mặt huynh trưởng rất thận trọng, Triệu Thanh Tử lập tức hiểu được hắn muốn biết điều gì."

Huynh trưởng, ta không có bất kỳ tình cảm nào khác với Ngô Ưu tiểu thư, chỉ là cảm thấy nàng rất thú vị mà thôi.

Ngươi biết, ta đối với bất cứ người nào cũng đều như vậy."

Nhớ tới tính tình muội muội nhà mình quá mức ôn nhu, Triệu Thanh Thư thở dài, đồng thời trong lòng lại buông xuống một tảng đá lớn.Hai huynh muội hàn huyên trong chốc lát, Triệu Thanh Thư phân phó nha hoàn chiếu cố hảo Triệu Thanh Tử, sau đó đứng dậy rời đi.Nhìn theo Triệu Thanh Thư ngày càng đi xa, cho đến khi biến mất không thấy, nụ cười trên khuôn mặt Triệu Thanh Tử mới dập tắt.

Nàng phân phó nha hoàn nâng nàng ra khỏi giường, sau đó ngồi trên xe lăn đi đến bên cửa sổ.Lúc này là cuối mùa thu, cơn mưa hôm qua đã khiến cho toàn bộ hoa quế trong đình viện rụng hết cả, gió thổi những sợi tóc lòa xòa trên trán của thiếu nữ bên cửa sổ, cũng đưa tới một chút hương thơm ngào ngạt.Triệu Thanh Tử nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, muốn cho những làn gió thu mát mẻ cuốn đi nội tâm xao động bất an của nàng.Nhưng vừa nhắm mắt lại, giọng nói bi thống của người nọ hôm nay bắt đầu quanh quẩn ở bên tai, quấy nhiễu khiến cho nàng không thể yên lòng.

Trong mắt nàng có chút ảo não, cảm thấy chính mình như vậy thật sự là dễ lừa gạt quá mức, chỉ là một chút hoa ngôn xảo ngữ mà đã rơi vào lưới của thợ săn.Hương hoa quế quấn quanh chóp mũi, ngào ngạt đến tận đáy lòng người, khiến nhân tâm cũng trở nên ngọt ngào.

Nàng không khỏi nhẹ cong khóe miệng, nghĩ đến dáng vẻ người nọ nùng liệt như vậy, thật sự khiến cho người không thể quên.Lại nghĩ tới khi nàng trị thương, người nọ tự tát bản thân một cái, hẳn là vì tự trách, bởi vì nàng ấy ngộ thương nàng.Triệu Thanh Tử nhìn thấy rất rõ ràng, lúc ấy kiếm của nàng ấy đâm về phía Trương Bá Ngộ, chỉ là trên mặt đất trơn trượt, thân thể không ổn định cho nên mới đâm kiếm đến nàng đang đứng ở bên cạnh.Sau khi đâm nàng bị thương, sắc mặt của người nọ thế nhưng còn kém hơn cả nàng, thân thể còn nhẹ nhàng run rẩy, nhất định là không nghĩ tới chuyện sẽ như thế này, sau đó cảm thấy áy náy.Khi nàng ấy rời đi, còn quật cường tỏ vẻ chính mình vọng ngôn, nhưng trên mặt không thể giấu được sự bi thương, thật đáng yêu.Khóe miệng ngày càng cong lên, ngăn cũng ngăn không được, nha hoàn ở bên cạnh nhìn dáng vẻ tiểu thư nhà mình như thiếu nữ hoài xuân, suýt chút nữa thì kinh sợ đến rớt cằm.Hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây!!Thoát khỏi những dòng suy nghĩ ngọt ngào vô cùng, trong mắt Triệu Thanh Tử lóe lên tia thống khổ, nàng liều chết túm lấy vải vóc y phục trên đùi của mình.Như vậy, nàng rốt cuộc thích gì ở ta đây...Ngô Ưu còn đang soi gương tự mình tán thưởng bản thân, hoàn toàn không nghĩ tới đại vai ác đã xuất sắc tự mình công lược xong.
 
[Bhtt - Edit Hoàn] Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Thủy Nguyệt Thanh Ph
Chương 2: Ác mộng


Chương 2: Ác mộng

Thật vất vả đặt chiếc gương đồng trong tay xuống, nỗi lo lắng lại dâng lên trong lòng.Làm một độc giả trung thành, nhân vật mà Ngô Ưu thích nhất không phải là nam nữ chủ, cũng không phải nam phụ Triệu Thanh Thư.

Nhân vật mà nàng thích nhất vừa lúc là Triệu Thanh Tử.Nhân vật này được tác giả chắp bút cực kỳ có mị lực.

Trong nguyên tác, khi Triệu Thanh Tử còn nhỏ thì đã bị bệnh nặng một hồi, từ đó cũng trở nên tàn tật.

Khi còn bé, nàng chịu rất nhiều đau khổ, sự ấm áp duy nhất đó là ca ca Triệu Thanh Thư, cho nên vì Triệu Thanh Thư nàng có thể làm bất cứ điều gì.Triệu Thanh Thư là nhân vật nam phụ thâm tình điển hình, Triệu Thanh Tử vì muốn giúp cho ca ca cùng nữ chủ ở bên nhau, cho nên đã làm không ít chuyện xấu.Cuối cùng sự tình bại lộ, Triệu Thanh Thư không thể chấp nhận sự thật muội muội vì mình mà giết hại nhiều sinh mạng như vậy, vì thế hắn vung kiếm tự vẫn.

Triệu Thanh Tử ôm thi thể của ca ca rồi phóng lửa, chôn vùi bản thân vào ánh lửa, chuyện xưa kết thúc như vậy.Lúc ấy, khu vực bình luận quả thực giống như một bãi chiến trường, vì nhân vật Triệu Thanh Tử mà tranh tới tranh đi.

Tuy rằng nói Ngô Ưu thích nhân vật này, nhưng cũng cảm thấy nàng giết hại nhiều mạng người như vậy, này hẳn là kết cục tốt nhất cho nàng.Ngô Ưu lẩm bẩm một mình: "Nếu mình không có xuyên thành nhân vật pháo hôi đối địch thì thật tốt, hiện tại vẫn là nên ngẫm lại làm sao để trốn nàng vậy."

Trong lòng càng thêm u sầu, Ngô Ưu nghẹn đến mức khó chịu.

Bỗng nhiên, nàng lấy hai tay ôm đầu rống to: "A!!!

Ta mặc kệ!

Đi một bước tính một bước, cùng lắm thì ta tự mình xoay xở trước khi nàng muốn xử lý ta!"

Nói xong, nàng dang hai tay hai chân thành hình chữ đại (大) nằm ở trên giường, nhìn màn cửa sổ tinh xảo rồi thẩn thờ.Trong nhà huân hương nhẹ nhàng lượn lờ, có chút công hiệu khiến người buồn ngủ.Nửa ngày trôi qua, tinh thần của Ngô Ưu vẫn luôn căng chặt, hiện giờ sau khi đã nghĩ thông suốt, cả người nàng yên lặng dần dần mỏi mệt.Mí mắt của Ngô Ưu càng thêm nặng trĩu, cuối cùng tiến vào mộng đẹp, phát ra tiếng hít thở đều đều.Mở mắt ra một lần nữa, Ngô Ưu phát hiện mình đang lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống bên dưới lại thấy đình đài lầu các, có thể đang là mùa hạ, cho nên hoa sen trong hồ phía dưới nở rất là kiều diễm.Đây là tình huống gì vậy???

Nàng lại xuyên qua sao?

Đừng như vậy chứ!

Nàng đây là linh hồn sao?

Muốn xuyên qua tốt xấu gì cũng phải cho ta thân thể đi...Sau khi đánh giá xong tình huống xung quanh, Ngô Ưu thử cử động thân thể của mình, phát hiện bản thân có thể cử động theo ý muốn, nàng vì thế bay xuống muốn ngắm hoa sen.Một con cá chép lộng lẫy từ trong hồ sen nhảy ra, kéo theo rất nhiều cánh hoa sen sắp rơi xuống dưới.Ngô Ưu xuyên qua cảnh sen hồng bích, nhìn ngắm phong cảnh tuyệt đẹp, nước trong xanh, có thể thấy cá bơi thành từng đàn.Nàng duỗi tay muốn chạm vào, phát hiện trạng thái của nàng thật đúng là linh hồn, sinh vật ở nơi đây không nhìn thấy nàng, trong nước cũng không có hình ảnh phản chiếu của nàng.Trong lúc hoảng hốt, nàng nghe thấy tiếng cãi vã kịch liệt cách đó không xa truyền đến, Ngô Ưu có chút tò mò, vì vậy đi đến nơi có tiếng động.Rất xa đã nhìn thấy mấy bóng người, Ngô Ưu lại đi về phía trước vừa lúc thấy được, phát hiện trong đó có hai người nàng quen mặt.Trong lòng cả kinh, đằng trước có ba người đang giằng co với một nữ tử mặc áo trắng, nữ tử mặc áo trắng đó thình lình chính là Triệu Thanh Tử.

Mà trong số ba người kia có hai nam một nữ, người mặc áo xanh chính là nam chủ Trương Bá Ngộ, còn có một nam tử áo lam nhìn có chút giống với Triệu Thanh Tử, Ngô Ưu suy đoán hắn là nam phụ Triệu Thanh Thư.Nếu đoán không sai, nữ tử còn lại mặc áo vàng là nữ chủ Lý Oánh Oánh.Sự thật chứng minh suy đoán của Ngô Ưu là đúng, Triệu Thanh Tử ngồi ở trên xe lăn, đôi mắt rũ xuống, nghiêng đầu không nhìn đến ba người.Biểu tình của Triệu Thanh Thư như tất cả đã sụp đổ, rồi lại mang theo một chút hy vọng, thật cẩn thận hỏi Triệu Thanh Tử: "Thanh Tử, ngươi không làm những việc này có phải hay không?

Ngươi nói cho ta, ngươi không giết bọn họ, chỉ cần là ngươi nói, ca ca đều sẽ tin."

Nhìn sắc mặt huynh trưởng sụp đổ, Triệu Thanh Tử rũ mắt không nói, nàng chỉ dùng sức nắm tay vịn của xe lăn, lực đạo rất lớn, khớp xương đều có chút trắng bệch.Cuối cùng nhẹ nhàng nói một tiếng: "Không phải ta làm."

Triệu Thanh Thư nghe được lời này, xoay người nói với hai người kia một cách vui vẻ: "Các ngươi xem, muội muội ta nói những cái này đều không phải nàng làm, tính tình nàng ôn hòa thiện lương, trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó!"

Khuôn mặt Trương Bá Ngộ trào phúng, hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu từng chữ: "Không phải ngươi làm?

Vậy vì sao Vân Cô sẽ xuất hiện ở chỗ này, vì sao vị trí vết thương lại giống với kẻ cắp kia!"

Hắn lại quay đầu nói với Triệu Thanh Thư: "Ta kính phẩm cách quân tử của ngươi, ngươi kỳ thật biết những chuyện này do chính muội muội ngươi làm, ngươi chỉ là muốn bao che nàng thôi!

Ngươi chỉ không muốn tiếp thu muội muội của mình là một ác ma giết người không ghê tay!"

Triệu Thanh Thư như bị sét đánh, từng lời Trương Bá Ngộ nói đều như chém vào lòng hắn.

Hắn nhìn muội muội ở phía sau, lại nhìn đôi mắt người hắn yêu tràn đầy thù hận.Hắn chỉ cảm thấy thập phần thống khổ, tim đau như cắt.

Ngô Ưu, Mạc Tử Nghĩa, còn có mười vạn binh lính chết trận đều bị chính muội muội hắn làm hại, mà hết thảy nguyên do lại là vì nàng muốn giúp hắn thực hiện ước nguyện được ở bên Oánh Oánh.Triệu Thanh Thư tự cảm thấy mình vô pháp trách tội muội muội, hắn không có tư cách đi trách tội nàng, cho nên hắn tự trách mình.

Nếu hắn không có ý nghĩ xằng bậy, có phải hết thảy đều sẽ trở nên bất đồng hay không?Hắn cười phá lên, rồi lại chảy nước mắt.

Sau đó, hắn rút ra phối kiếm bên hông rồi cắt ngang cổ, ngã xuống trên mặt đất.Ngô Ưu lơ lửng bên người Triệu Thanh Tử , trơ mắt nhìn thảm trạng này phát sinh nhưng lại không có cách nào ngăn cản.

Quay đầu nhìn về phía Triệu Thanh Tử, phát hiện ánh mắt nàng mất đi thần thái, trong mắt chỉ có trống rỗng vô tận, tuyệt vọng cùng với hối hận đến thấu xương.Trương Bá Ngộ và Lý Oánh Oánh bị biến cố như vậy làm cho kinh ngạc đến ngây người, bọn họ ôm lấy Triệu Thanh Thư rồi che lại cổ hắn, nhưng lúc này đã không còn tác dụng gì nữa.

Ngô Ưu nghe thấy bên tai truyền đến âm thanh vật nặng ngã xuống, Triệu Thanh Tử ngã xuống xe lăn, giãy giụa bò về phía ca ca.Một thân áo trắng cũng đã dơ bẩn, Ngô Ưu muốn đi nâng dậy nàng, nhưng bàn tay lại xuyên qua thân thể nàng.

Lúc này, tuy Ngô Ưu đang là linh hồn, nhưng cũng cảm nhận được loại cảm giác hít thở không thông.Lúc này, một lão giả bay ra từ căn phòng ở phía sau, trên má của lão giả có một vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy xương, máu vẫn còn rỉ ra.

Nàng túm lấy Triệu Thanh Tử lại một phen đoạt lấy Triệu Thanh Thư vào phòng.Những gì tiếp theo liền giống như trong nguyên tác, ngọn lửa lớn thấu trời nuốt chửng ba người, như là muốn thiêu đốt sạch sẽ mọi tội ác.

Ngô Ưu nhìn xuyên thấu qua cửa sổ, nữ tử xinh đẹp không giống người phàm đang ôm lấy huynh trưởng trong lồng ngực, nhẹ nhàng cười, nụ cười đặc biệt ôn nhu.Nàng nói: "Huynh trưởng, chúng ta về nhà, kiếp sau ta nhất định sẽ không tùy hứng như vậy nữa.

Ngươi có thể tha thứ cho ta sao?"

Đến cuối cùng, giọng nói nàng còn mang theo một chút run rẩy cùng với tiếng khóc.Ngô Ưu cảm thấy trái tim nàng đau đớn kịch liệt, lại một lần nữa cảm thấy ngạt thở vô cùng."

Không cần!!!!"

Từ trong mộng bừng tỉnh, trái tim Ngô Ưu đập kịch liệt, cả người đều toát mồ hôi lạnh, vừa mở mắt đã thấy nàng nằm ở trên giường, nàng xoa xoa cái trán, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô khốc.Xuống giường mang giày vào, khi đứng dậy mới phát hiện cả người nàng vô lực, suýt nữa thì té ngã.

Sau khi chỉnh lý tốt trạng thái của mình, Ngô Ưu tự rót cho bản thân một ly nước trà, ngửa đầu uống cạn một lần, thở ra một hơi dài.Nàng cảm nhận được trái tim nàng đập rất nhanh, thì ra là một giấc mộng a...

Không, đây không phải mộng, đây là tương lai.Nhưng nàng thật sự sẽ mặc kệ nàng ấy sao?

Câu hỏi này cứ lởn quởn ở trong lòng Ngô Ưu, trong lúc nhất thời làm nàng lưỡng lự.Bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa, làm lòng nàng cả kinh."

Tiểu thư, ngoài cửa có khách tới chơi, nói là Triệu Thanh Thư từ Vĩnh Định hầu phủ cầu kiến."

Thì ra là thị nữ, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi."

Đã biết, mời hắn chờ một lát."

Hưng sư vấn tội [1] tới, nàng lại nghĩ tới cảnh trong mộng.

Lúc trước khi đọc tiểu thuyết, bản thân nàng không quá yêu thích nhân vật Triệu Thanh Thư, cảm thấy hắn có chút yếu đuối, có phong độ quá mức quân tử[1] Hưng sư vấn tội (兴师问罪): phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương.Nhưng mà nên gặp thì vẫn phải gặp, nàng sửa sang lại y phục của bản thân, sau đó đi tới chính sảnh.Triệu Thanh Thư ngồi ở trong sảnh uống trà, cũng lễ nghi khí độ không kém, thập phần ưu nhã.

Dáng vẻ hắn như trong mộng, có lẽ là vì vừa làm ác mộng xong, nàng nhìn hắn thì trong đầu sẽ tự động truyền đến hình ảnh hắn tự vẫn.Nàng nhắm mắt lại, này còn có thể không tốt lắm!"

Không biết Triệu tiểu hầu gia giá lâm nên không có từ xa tiếp đón, không biết có phải là vì chuyện của Thanh Tử cô nương không?"

Triệu Thanh Thư cũng đang đánh giá nữ tử trước mắt, dáng vẻ kỳ thật giống với lời đồn trên phố, diễm lệ vô cùng.

Nhưng mà xét thấy người này có ý tưởng không an phận với muội muội mà hắn quý trọng nhất, còn lớn mật đâm nàng bị thương, cho nên sắc mặt hắn vô cùng xấu."

Phải, xá muội rộng lượng, không so đo với ngươi, nhưng ta thì khác.

Ngô tướng quân là trưởng bối mà ta kính trọng, hắn nửa đời trấn thủ biên cương, ta cũng sẽ không quá mức làm khó dễ nữ nhi của hắn, ta chỉ đưa ra một chút yêu cầu."

Ngô Ưu nhướng mày: "Mời nói."

Triệu Thanh Thư lại đánh giá Ngô Ưu một chút, cảm thấy người này chỗ nào cũng đều không xứng với muội muội nhà hắn."

Vọng Ngô tiểu thư từ nay về sau chớ có dây dưa tiểu muội nhà ta."

Nghe được lời này, Ngô Ưu ngẩng đầu nhìn thẳng người ở trước mặt, đôi mắt Triệu Thanh Thư lớn lên có chút giống với Triệu Thanh Tử, không khỏi khiến nàng lại lần nữa nhớ tới đôi mắt tràn ngập tuyệt vọng trong mộng.Nếu là trước đây, nàng nhất định có thể đáp ứng vô cùng sảng khoái, nhưng hôm nay vô luận làm sao nàng cũng không mở miệng được.Lý trí cùng với tình cảm đang liều mạng xé rách, cuối cùng Ngô Ưu đưa ra quyết định.Suy tư xem nên nói như thế nào: "Triệu công tử rộng lượng, Ngô Ưu vốn thoải mái đáp ứng đề nghị này."

Nàng bình tĩnh, lại nói: "Đáng tiếc tâm ý của ta đã quyết, lệnh muội chính là người ta yêu, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!"

Triệu Thanh Thư nhìn giữa mày nữ tử vô cùng kiên định, hắn cau mày vô cùng chặt.

Một mặt, hắn cảm thấy nữ tử cùng nữ tử yêu nhau, thật sự có chút kinh thế hãi tục.

Về mặt khác, hắn lại nghĩ tới lời đồn đãi trong kinh thành, nàng hẳn là thích Trương Bá Ngộ.Vì thế hắn mở miệng dò hỏi: "Ngươi không phải thích đích trưởng tôn của Thường An Hầu - Trương Bá Ngộ sao?"

Ngô Ưu bị nghẹn một chút, nguyên chủ xác thật yêu thích Trương Bá Ngộ, chuyện này vô pháp phản bác, nhưng chính nàng cũng không có khả năng nói cho hắn khối thân xác này đã đổi tâm...Vì thế Ngô Ưu giả vờ đau lòng: "Không, ta chấp nhất theo đuổi cũng không thể đổi lấy hắn ngoái đầu nhìn lại, thế nhưng không có khả năng, ta cũng đã sớm từ bỏ Trương công tử."

Triệu Thanh Thư nhìn dáng vẻ nàng không giống như làm bộ, cau mày lại hỏi: "Vậy từ khi nào ngươi thích muội muội nhà ta?"

Lục tìm ký ức trong đầu, nàng thoáng nở một nụ cười ngọt ngào: "Vào Thất Tịch hội đèn lồng năm trước, lệnh muội mặc một thân áo trắng.

Dưới ngọn đèn dầu, nàng thấp thoáng giống như tiên tử hạ phàm, làm ta vừa gặp đã thương."

"Cho nên ngươi chỉ thích dung mạo muội muội ta!"

Nhịn xuống dục vọng muốn chửi thề, ấn tượng của Ngô Ưu đối với Triệu Thanh Thư rớt xuống số âm.Hết sức kìm chế để mình không dùng một quyền đánh gia hỏa này thành mắt gấu trúc, nàng khiến giọng nói của bản thân vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng: "Không phải, này chỉ là bắt đầu tương ngộ, sau này ta lại dần dần phát hiện lệnh muội thập phần ôn nhu và thiện lương, bị phẩm tính của nàng làm khuất phục!"

Triệu Thanh Thư nhìn biểu tình nàng chân thành, nhưng không biết vì sao trong lòng hắn luôn có cảm giác quái dị, nội tâm hơi hơi bất an.Đều đã nói đến như vậy, nhưng gia hỏa này vẫn cứ cứng đầu.

Triệu Thanh Thư kỳ thật rất ôn hòa, cũng không có bao nhiêu lực công kích, nhìn một người không biết xấu hổ như Ngô Ưu thế nhưng không có một chút sức chống cự.Hắn chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.Nhìn Triệu Thanh Thư rời đi, nàng ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, cũng không thấy cái gì.

Nàng khẽ nhíu mày.

Chẳng lẽ ta nghe lầm??

Ta rõ ràng cảm giác được có ai ở trên đó.Có lẽ là chính mình quá khẩn trương.

Nàng xoay người đi về phòng, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút, sau đó sắp xếp lại cốt truyện sẽ xảy ra tiếp theo.Bên trong Vĩnh Định hầu phủ, thiếu nữ mặc áo trắng lẳng lặng mà ngồi bên cửa sổ, nghe một lão giả hắc y báo cáo, không biết nàng đang nghĩ gì."

Nàng thật sự nói như vậy?"

"Đúng vậy, ta nấp ở phía trên xà nhà nghe được, đây là những lời nàng nói với công tử."

Nếu Ngô Ưu ở đây giờ phút này, nàng sẽ phát hiện lão giả này là vị nào đã xuất hiện ở trong mộng.Trong mắt thiếu nữ hiện lên thần sắc phức tạp: "Vân Cô vất vả, ngươi trước lui xuống đi."

"Vâng!"

Đợi đến khi Vân Cô đi rồi, Triệu Thanh Tử bắt đầu lẩm bẩm một mình: "Hội đèn lồng năm trước sao?

Thì ra cái nàng thích chính là vẻ ngoài của ta."

Nàng tự giễu cười một tiếng: "Thôi thôi."
 
[Bhtt - Edit Hoàn] Sau Xuyên Thư Mở Ra Đơn Giản Hình Thức - Thủy Nguyệt Thanh Ph
Chương 3: Tặng trâm


Chương 3: Tặng trâm

Mấy ngày nay, Ngô Ưu đều nhốt mình ở trong phòng.

Một mặt là vì sắp xếp lại cốt truyện, quyết định bước hành động và phương án tiếp theo.

Về mặt khác là vì muốn để cho bản thân không bị giết như trong cốt truyện.

Trong nguyên tác, Ngô Ưu bị dụ dỗ ra cửa, sau đó bị giết.

Rốt cuộc, võ công của nguyên chủ không yếu, đáng tiếc lại thiếu cảnh giác, cốt truyện này có lẽ đã thật sự thay đổi, cho nên đến lúc này cũng không có ai tới dụ dỗ nàng.Nàng suy nghĩ, lại cảm thấy chuyện này không có khả năng.

Một mỹ nhân điên phê có thù tất báo như Triệu Thanh Tử, nàng đâm nàng ấy chọc thành một cái lỗ thủng lớn như vậy, nàng ấy sao có thể dễ như trở bàn tay buông tha nàng.Nàng ngưng viết kế hoạch lại, lười biếng duỗi người một cái.Gõ gõ cái đầu có chút nặng nề của mình, mấy ngày nay nàng cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Bởi vì sợ Triệu Thanh Tử tới trả thù, tất cả cửa sổ đều bị nàng đóng lại.

Trước khi xuyên qua đây, bản thân nàng cũng là một sinh viên y học bình thường, nhưng sau khi xuyên qua Ngô Ưu lại phát hiện ra, nàng càng thích hợp đi diễn xuất hơn.Đáng tiếc a...

Xem ra chuyên ngành nàng học đến nay dường như không có bao nhiêu tác dụng, quen cấu tạo thân thể con người sau đó cho công phu của nàng tăng thêm trợ lực, đánh người càng thêm trí mạng sao?Ngô Ưu run run, làm thế giới tràn ngập tình yêu và hoà bình không tốt hơn sao?

Đánh đánh giết giết nhiều không tốt.Đang suy nghĩ miên man, ngoài cửa lại truyền đến thanh âm: "Tiểu thư, Triệu tiểu thư của Vĩnh Định hầu phủ tới."

Tới!

Quả nhiên diễn xuất nghiệp dư vẫn không lừa được bậc thầy diễn xuất chân chính, chính nàng rốt cuộc đang cảm thấy may mắn cái gì...

Vị này chính là người đã lừa gạt người khác, khiến cho bọn họ quay vòng vòng đây.Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả ca ca ở bên nàng sớm chiều mới biết được muội muội là một quái vật máu lạnh.Sắp xếp tốt cảm xúc, nàng vừa định cáo ốm cự tuyệt.

Nhưng nàng lại nghĩ đến, nếu bản thân ở trong nhà không đi ra, nàng ấy cũng sẽ ra tay bằng cách khác, huống hồ hai người đã kết thành thù, nếu nàng lại lần nữa lảng tránh, nút thắt này vĩnh viễn không thể cởi bỏ.Triệu Thanh Tử cũng không phải sát nhân cuồng ma.

Nếu không có ích lợi hay hòa hảo gì, nàng sẽ không cảm thấy hứng thú, huống chi nàng rất quý trọng người đối tốt với nàng, tỷ như ca ca của nàng.Sau khi hạ quyết tâm, Ngô Ưu quyết định gặp Triệu Thanh Tử một lần, nếu có thể thuận thế khiến cho nàng ấy không còn ác ý với nàng thì càng tốt.Cùng lúc đó, trong đại sảnh tướng quân phủ, Triệu Thanh Tử ngồi ở trên xe lăn, phía sau chỉ dẫn theo một tiểu nha hoàn giúp nàng đi lại.

Hôm nay, nàng vẫn mặc một thân áo trắng, có vẻ rất là thuần tịnh.Trên đầu nàng đơn giản cài một cây trâm xanh biếc, khóe môi nở một nụ cười nhẹ.Triệu Thanh Tử nhìn bài trí xung quanh phòng, Ngô phủ chính là tướng môn, hết thảy bày biện đều lấy đơn giản làm chủ.

Đại Hân triều trọng văn khinh võ, cho dù dưới tình huống cường địch rình rập xung quanh, bọn họ vẫn cứ trọng văn khinh võ, không có bao nhiêu thay đổi.Ánh mắt nàng trầm trầm, trong mắt hiện lên vài phần châm biếm và khinh thường.

Hoàng đế cữu cữu kia của nàng thật đúng là yếu đuối bất kham.

Nếu là nàng, nàng hoàn toàn không cần sợ, trực tiếp khai chiến với bọn họ, đánh cho bọn sài lang hổ báo sợ hãi, bọn họ chẳng lẽ còn dám vươn răng nanh với ngươi sao?Ngô Ưu vừa tiến vào sảnh đã nhìn thấy khóe miệng của thiếu nữ nhếch lên nụ cười trào phúng, vừa nhìn lại thì thấy nàng nhất phái ôn nhu và thuận theo.Trong lòng không khỏi cảm khái, người này không đi diễn kịch thật đúng là nhân tài không được trọng dụng."

Thanh Tử tiểu thư, làm ngài đợi lâu."

Nghe thấy giọng nói của Ngô Ưu, Triệu Thanh Tử có vài phần cao hứng, nhưng nàng không có biểu lộ ra, chỉ là cười nhạt đáp lại: "Ngô tiểu thư chưa từng chậm trễ ta, không cần như thế.

Lần này ta tiến đến là vì chuyện của huynh trưởng, trước đó vài ngày hắn tới phiền nhiễu ngươi, gia huynh chỉ là quan tâm ta nên mới có thể rối loạn đúng mực, thỉnh tiểu thư không cần lo lắng."

Không, chân chính làm ta lo lắng chính là ngươi...Tuy trong lòng oán giận như vậy, nhưng nàng vẫn quy củ trả lời mình không để trong lòng.Nàng nhìn bờ vai trái của Triệu Thanh Tử, đáng tiếc bị quần áo che đậy nên cũng không thể nhìn được cái gì.Triệu Thanh Tử thấy nàng ấy nhìn chằm chằm miệng vết thương của nàng, sự ngọt ngào không thể khống chế mà dâng lên trong lòng, tim hơi đập nhanh hơn.Từ sau ngày ấy, Triệu Thanh Tử đã phái người chú ý Ngô Ưu, muốn nắm bắt hành tung của nàng, nghe cấp dưới báo cáo bốn ngày nay nàng chưa từng ra cửa, thậm chí cự tuyệt tất cả hồ bằng cẩu hữu [1] đến mời nàng.[1] Hồ bằng cẩu hữu (狐朋狗友): bạn bè không tốt.Điều này hoàn toàn khác với tính tình, phong cách thích chạy khắp nơi đùa giỡn lúc trước của nàng, Triệu Thanh Tử lo lắng nên quyết định tự mình tới cửa.Luôn nhốt mình ở trong phòng lâu thì không tốt, phải nghĩ biện pháp thỉnh nàng ấy đi ra ngoài, nàng tuyệt đối không phải muốn cùng nàng ấy đi dạo phố đâu, chính là như vậy!Triệu Thanh Tử cảm thấy lòng bàn tay có chút mồ hôi, nàng nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, không biết nên nói ra như thế nào.Ngô Ưu nhìn nàng ấy đỏ mặt, còn dùng sức nắm lấy khăn tay đến biến dạng.

Trong lòng nàng hơi kinh hãi, đây là hận nàng nhiều bao nhiêu a.

Ngươi xem, mặt tức giận đến đỏ lên, nàng ấy nhất định xem cái khăn tay kia là nàng.Sau khi chuẩn bị tốt tâm tình, Triệu Thanh Tử lấy hết can đảm nói với Ngô Ưu ở phía đối diện: "Không biết Thanh Tử hôm nay có may mắn mời Ngô tiểu thư ra ngoài hay không?"

Nghe được lời này, sắc mặt vốn hồng nhuận của Ngô Ưu thoáng chốc có chút trắng bệch.

Trong lòng có giọng nói không ngừng gào thét lớn: "Tới!

Tới!

Quả nhiên vẫn trốn không được a!"

Vì bảo mệnh, kỹ thuật diễn xuất của Ngô Ưu đều tiến bộ rất nhiều.

Nàng ra sức ho khan vài tiếng, giọng nói cũng trở nên có chút nghẹn ngào mỏng manh, trên mặt tràn ngập mong đợi cùng bất đắc dĩ: "Triệu tiểu thư tương mời, ta vạn phần vui sướng, nhưng gần nhất ngẫu nhiên cảm phong hàn, thân thể cực kỳ không khoẻ, xin thứ lỗi ý tốt của tiểu thư."

Triệu Thanh Tử nghe vậy thì trong lòng quýnh lên, buột miệng thốt ra: "Một khi đã như vậy, tại sao không uống thuốc?"

Nói xong câu này, nàng đột nhiên ý thức được không đúng.

Ấn theo tình huống bình thường, nàng không nên biết rõ nhân gia có uống thuốc hay không.Ngô Ưu nghe lời này cũng ý thức được không đúng, nhưng nếu trực tiếp vạch trần thì có thể sẽ khiến nàng ấy thẹn quá thành giận.

Vì thế, nàng nhẹ nhàng tiếp nhận câu chuyện."

Người tập võ, thân thể cường kiện.

Lại nói tiếp cũng thật mất mặt, nhưng mà ta sợ nhất chính là uống thuốc, thuốc thật đắng."

Triệu Thanh Tử thấy nàng không phát hiện có cái gì đó không đúng, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lại nghe thấy nàng nói lời này, rất là không tán đồng."

Thuốc đắng dã tật trị bệnh rất tốt, thân thể của mình cần phải hảo hảo chú ý, chớ để bệnh vặt lại biến thành bệnh nặng, năm đó hai chân của ta là..."

Câu chuyện đột nhiên bị dừng lại, Triệu Thanh Tử nắm chặt vải dệt trên đùi, thân thể có chút phát run.Ngô Ưu nhìn nàng, cũng cảm thấy trong lòng thập phần hụt hẫng.

Trong nguyên tác đã từng nhắc tới, Triệu Thanh Tử thích nhất khiêu vũ, nếu hai chân nàng khỏe mạnh, nói không chừng nàng sẽ là thiếu nữ sáng ngời nhất kinh thành này.Nhìn Triệu Thanh Tử đắm chìm trong bi thương, đầu hơi hơi buông xuống, Ngô Ưu có thể nhìn đến mái tóc đen nhánh của thiếu nữ chỉ mang một cây trâm bích ngọc đơn giản.Trong lòng nàng khẽ động, cũng không có quên bản thân lúc này đang giả vờ cảm nhiễm phong hàn.

Ngô Ưu lấy tay áo che mặt rồi đi đến trước người thiếu nữ, nàng lấy xuống kim trâm hình con bướm ở trên tóc mình, nhẹ nhàng cài lên cho thiếu nữ.Cây trâm này có chút diễm lệ, giống như chính con người Ngô Ưu, nhưng cài ở trên tóc Triệu Thanh Tử cũng không có vẻ đột ngột.Ngô Ưu ở trong lòng cảm khái, quả nhiên người đẹp mang cái gì cũng dễ nhìn.Triệu Thanh Tử bị hành động của nàng làm cho thoát khỏi sự bi thương, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại ở trước mặt.

Ngô Ưu dùng tay áo che khuất mặt, chỉ để lại một đôi mắt mang theo ý cười, phía dưới đôi mắt còn có nốt ruồi son, đuôi mắt nhếch lên, trong ánh mắt là vô hạn phong tình.Ngô Ưu nhìn Triệu Thanh Tử, thấy nàng có chút ngây ngốc, tuy không biết ý của nàng ra sao, nhưng quan trọng vẫn là lấy được hảo cảm: "Ta nhận hảo ý của tiểu thư, nhưng hôm nay không thể ra ngoài cùng tiểu thư, cho nên cây trâm này là lễ vật bồi tội của ta, tuy rằng hơi nhỏ, nhưng cũng là một phen tâm ý của ta."

Nói xong, Ngô Ưu gia tăng ý cười: "Vọng tiểu thư cả đời có thể vui vẻ khoái hoạt, mọi việc trôi chảy."

Triệu Thanh Tử không biết chính mình đi ra tướng quân phủ như thế nào, trong đầu tất cả đều là cặp mắt mị hoặc nhân tâm kia.Trở lại phòng của mình, nàng theo thói quen ngồi ở bên cửa sổ.

Mỗi khi nỗi lòng nàng hỗn độn, nàng sẽ ngồi ở nơi này, cảm nhận được những làn gió nhẹ nhàng thổi qua, còn có âm thanh lá cây sàn sạt, tâm của nàng sẽ trở nên trầm tĩnh.Nhưng gần đây, phương pháp này lại ngày càng vô dụng, vừa mở mắt hay nhắm mắt đều là giọng nói, tướng mạo của người nọ.

Tựa như hiện tại, chính mình vừa nhắm mắt thì đã nhìn thấy đôi mắt nhếch lên kia.Nàng nhịn không được mắng thầm một tiếng: "Thật là hồ ly tinh!"

Lúc này bốn phía không người, cho nên không ai có thể nhìn thấy tiểu thư ngày thường ôn nhu không biết giận cũng sẽ thẹn quá hóa giận rồi mắng người.Nàng duỗi tay lấy xuống cây trâm trên đầu, toàn thân cây trâm kim sắc, trên đỉnh chóp còn có hai con bướm, hai con bướm nép vào nhau, một con toàn thân màu trắng bạc, một con được khảm hồng bảo thạch trên cánh.Lại nghĩ tới người quấy nhiễu mình không được an bình kia cũng thường xuyên mặc y phục màu đỏ, màu đỏ giống như con bướm khảm hồng bảo thạch trên cánh này.

Mặt nàng đột nhiên đỏ lên, Triệu Thanh Tử quen nghĩ nhiều, nhìn kiểu dáng của cây trâm này dường như là tràn ngập ám chỉ.Nàng lại nhẹ nhàng hừ một cái, nói: "Không biết xấu hổ!"

Ngô Ưu cũng không biết đồ mình tùy tiện đưa lại khiến Triệu Thanh Tử suy nghĩ nhiều như vậy, nàng giờ phút này đang đắm chìm trong niềm vui sướng vì tìm được đường sống trong chỗ chết.Đồng thời, hôm nay xem ra, Triệu Thanh Tử hẳn đã phái người nắm giữ hành tung của nàng.

Bằng không, nàng ấy làm sao sẽ biết được nàng không uống thuốc...Để tránh cho Triệu Thanh Tử nghi ngờ, Ngô Ưu phái nha hoàn đi mua thuốc chữa thương hàn trở về, mỗi ngày đều nấu.

Sau đó bưng vào trong phòng, đổ vào bên trong bồn hoa.Trong phòng tức khắc tràn ngập mùi thuốc, che lấp khí vị của huân hương, kỳ thật có vài chỗ Ngô Ưu cũng không lừa Triệu Thanh Tử, tỷ như nàng thật sự không thích uống thuốc, thật sự rất là sợ đắng.Ngô Ưu che lại cái mũi, rơi lệ đầy mặt, vì chính mình có thể sống đến đại kết cục, ta nhẫn!Trong lòng nàng tức khắc dâng lên vô số lý tưởng hào hùng.

Dù rằng nàng không có bàn tay vàng, nhưng bằng sự thông minh tài trí của nàng, nàng nhất định có thể xuôi gió xuôi nước, nói không chừng về sau còn có thể trở thành nhân vật truyền kỳ của thế giới này, nhân vật nổi tiếng thiên cổ đây!Ngẫm lại tương lai tốt đẹp, Ngô Ưu tràn đầy động lực.

Nàng cầm lấy bút lông bắt đầu múa bút thành văn, quyết định những bước tiếp theo của kế hoạch.Đột nhiên lại nghĩ, bản thân nếu là muốn an ổn, có quan hệ tốt với nam chủ không phải là không được...

Nhưng khi ý niệm này nảy ra, lại xuất hiện một tràng lửa lớn trong mộng, cùng với Triệu Thanh Tử bị lửa lớn thiêu rụi.Đôi mắt tuyệt vọng kia cứ lởn quởn ở trong đầu, vứt đi không được...Lúc này, nàng ấy còn không có bắt đầu làm chuyện ác, còn có thể cứu vớt.

Nếu là nàng hợp tác với nam chủ thì chỉ có thể giữ được tính mạng của nàng, còn hai huynh muội bọn họ đều sẽ chết.Nghĩ đến đây, Ngô Ưu dừng bút.

Chỉ cảm thấy chưa bao giờ đau đầu như vậy, nếu là nàng không ở trong thân thể này thì tốt rồi.

Ta nhất định sẽ không hề cố kỵ đối tốt với ngươi, chính là sai lầm đã đúc thành, ta dù cho muốn cảm hóa ngươi, cũng cần phải chú ý phương thức và phương pháp.A, quả nhiên làm chúa cứu thế khó như vậy, suy nghĩ quá nhiều cũng khiến cho người bị đè nén khổ sở.Triệu Thanh Tử nàng hẳn là càng khổ sở hơn ta đi, vì sao không học được cùng ca ca nàng gánh vác đây...Lại qua mấy ngày nữa chính là Bách Hoa yến, khi đó nàng sẽ bắt đầu lạc lối, ta nhất định phải ngẫm lại biện pháp cứu nàng...
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back