- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
[Bhtt] [Edit] [Hoàn] Nghịch Ái - Hoa Dã Li
Chương 19
Chương 19
Chương 19: Mua xe.Tối thứ bảy, đúng 6 giờ 30 Hứa Tiểu Phong đến như đã hẹn.Tầm giờ này, đa phần giáo viên đều đang ăn tối ở nhà hoặc trong căng tin, ít ai ra ngoài, nhưng trên đường vẫn có người qua lại.Một vài đồng nghiệp đi ngang thấy Hứa Tiểu Phong và Lâm Cẩm Vân đi song song vừa nói vừa cười thì tò mò hỏi hai người định đi đâu.Vì điểm đến không tiện nói rõ, họ chỉ đành trả lời qua loa lấy lệ.
Nhưng trớ trêu thay, cả hai lại đồng thời trả lời khác nhau khiến người ta càng thêm nghi ngờ về mối quan hệ mập mờ của họ.Nhưng lúc này Lâm Cẩm Vân chẳng buồn để ý đến chuyện đó, cô chỉ muốn nhanh chóng mua được chiếc xe đạp.Sau khi ngồi xe một tiếng, hai người cuối cùng cũng đến được nhà máy xe đạp đã định.Người thân của Hứa Tiểu Phong họ Tạ, đã được gọi báo trước.
Vì vậy, vừa đến cổng nhà máy, họ liền nghe thấy một tiếng huýt sáo vang lên từ xa.Lâm Cẩm Vân nhìn theo hướng đó thì thấy một bóng người đang nấp sau gốc cây long não ven đường, đang vẫy tay với họ.Chà, cứ như đang trao đổi tình báo vậy.Cô nghĩ thầm trong bụng, nhưng bước chân thì nhanh chóng theo sát Hứa Tiểu Phong.Sau khi gặp Tạ sư phụ, được dẫn đi qua mấy con hẻm quanh co, cuối cùng mới dừng lại ở cuối một con hẻm hẻo lánh.Tạ sư phụ lấy chìa khóa mở một cánh cửa gỗ bình thường phía trước, kéo nhẹ sang một bên, đèn trong phòng lập tức sáng lên.Lâm Cẩm Vân ngước mắt nhìn vào thì thấy căn phòng nhỏ chất đầy linh kiện và dụng cụ xe đạp, chính giữa đặt hai chiếc xe đạp 26 inch đã lắp ráp hoàn chỉnh.Chính là hai chiếc xe cô cần.Vừa nhìn thấy xe, bước chân Lâm Cẩm Vân như bị hút chặt, cô tiến lại gần ngắm nghía hai chiếc xe như đang chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật.Cả hai đều là xe 26 inch, một chiếc được sơn đỏ thẫm, chiếc còn lại xanh dương đậm, đầy đủ các bộ phận, kể cả giỏ xe.
Do được Tạ sư phụ lau chùi kỹ nên nếu không chú ý kỹ vào chi tiết, nhìn qua cứ ngỡ chúng vừa rời khỏi dây chuyền sản xuất.Lâm Cẩm Vân vui mừng khôn xiết, không kiềm được vươn tay đẩy nhẹ vào chuông xe.
"Đinh!" – vừa vang lên thì cả căn phòng lập tức chìm vào bóng tối."
Ủa?"
"Ây ya, cô bé, đừng gõ chuông chứ!"
Giọng Tạ sư phụ vội vã vang lên trong bóng tối "Nơi này tuy hẻo lánh, nhưng lỡ có người nghe thấy thì rắc rối to."
"Ôi, xin lỗi, xin lỗi, em vui quá nên không để ý."
Tạ sư phụ bật lại đèn, rồi nói:"Đây, chỉ còn hai chiếc này.
Tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì lớn.
Chỉ là bánh sau hai chiếc có hơi trượt, đạp mạnh quá sẽ nghe tiếng 'rắc'.
Nhưng nghĩ cô là con gái, chắc không đạp mạnh đâu nên tôi không thay.
Cô thấy sao?
Nếu không yên tâm, tôi có thể thay trục sau, nhưng phải đợi vì hiện giờ đang khan hàng."
"Không sao đâu ạ.
Thế này là tốt lắm rồi.
Cả hai chiếc em đều lấy hết."
"Được, em gái sảng khoái thật.
À, có ai hỏi thì cứ nói xe cô tự mua, thấy màu xấu nên sơn lại, hiểu chứ?"
"Vâng, em hiểu."
"Còn nữa, xe này không có giấy tờ, không biển số.
Ở quê thì sao cũng được, nhưng trong thành phố thì coi chừng công an kiểm tra.
Tốt nhất nên làm như Tiểu Phong, bỏ chút tiền mua biển và giấy tờ, cậu ấy biết đường đi nước bước."
"Vâng ạ."
Tạ sư phụ báo giá, Lâm Cẩm Vân nghe xong thấy còn rẻ hơn dự tính, lòng rất cảm kích, lập tức nhận lấy chìa khóa, thanh toán và không ngớt lời cảm ơn."
Đừng cảm ơn tôi, phải cảm ơn chính cô mới đúng."
"Chính em?"
"Ừ.
Tiểu Phong kể chuyện của cô, nói cô nhịn ăn nhịn uống, ăn bánh ngô cả ngày để dành tiền mua xe, nghe mà tôi thấy xót.
Tôi cũng có con gái, nên chẳng nỡ lấy đắt của cô."
"À... thật ra không đến mức Tiểu Phong nói đâu ạ.
Chỉ là mua liền hai chiếc nên hơi kẹt tiền chút.
Em cũng không đến nỗi ăn bánh ngô suốt đâu."
Lâm Cẩm Vân cười gượng gạo.Hứa Tiểu Phong đứng bên cạnh, nhìn tai cô đỏ bừng, cố nín cười đến sắp chịu không nổi.Vì việc mua xe hơi mất thời gian, đến lúc họ đạp xe về đến trường thì đã gần 10 giờ đêm.
Lâm Cẩm Vân cảm thấy có lỗi, vì Hứa Tiểu Phong còn phải đạp xe về nhà, đến nơi chắc cũng rất khuya.
Nhưng Hứa Tiểu Phong chẳng mấy để tâm, chỉ lấy xe của mình từ nhà xe rồi nói:"Nhớ khao giò heo đấy!"
Nói rồi vội vã rời đi.Lâm Cẩm Vân tiễn hắn đi rồi quay lại nhìn hai chiếc xe đỏ và xanh trong nhà xe, lòng ngọt như được rót mật.⸻Sáng hôm sau đúng 6 giờ rưỡi, Lâm Cẩm Vân đã dậy.Ăn vội vài chiếc bánh quy, cô xách túi xuống lấy xe.Chọn chiếc đỏ, cô đạp xe về nhà, xe kêu lách cách suốt dọc đường, nhưng gió thì vẫn nhẹ nhàng lướt qua như bay.Nhìn đồng hồ thì chỉ mất hơn một tiếng là đến nơi.Cô lấy chìa khóa định mở cửa thì cửa từ trong bật mở, nửa khuôn mặt của Lưu Phượng thò ra."
Má ơi, hết hồn à!"
Lưu Phượng bị cô làm giật mình, vỗ ngực thở dốc."
A Vân, chị không bị ma dọa mà bị em dọa sợ chết điếng đấy."
"Ha ha, xin lỗi chị dâu, em quên chào trước."
"Sao em lại về nhà?
Lại còn đạp xe nữa!"
Lưu Phượng tròn mắt: "Trời ơi, xe đẹp thật đó!
Mẹ ơi, A Vân về rồi!"
Chỉ một tiếng gọi của Lưu Phượng, cả nhà ùa ra sân."
Sao con đạp xe về?"
"Trường tặng xe nhân ngày Nhà giáo, con đạp về luôn."
"Đứa nhỏ này, về thì về, cũng đạp chậm thôi, mồ hôi nhễ nhại rồi kìa."
Quách Xuân Lan nói rồi định vào lấy khăn lau mồ hôi cho cô.
Tưởng Lan nghe vậy thì nói: "Để con lấy cho" rồi đi vào.Lưu Phượng nghe nói xe là trường phát thì ngưỡng mộ không thôi, trầm trồ:"Xe đẹp quá chừng.
Vậy giờ tuần nào em cũng về được rồi nhỉ!
Trường chỉ phát cho em thôi hả?
Người khác có không?"
"Vâng, từ giờ tuần nào em cũng về.
Không phải ai cũng được phát đâu."
"Này, A Vân, xe em sao không có biển?
Chưa đăng ký à?"
Lâm Cẩm Vân cười, ngắt lời:
"Chị dâu, cho em uống miếng nước trước được không?"
"Ừ đúng rồi, nó mới về mà con hỏi hoài.
Đi đi, đi tới trại vịt."
Quách Xuân Lan liếc Lưu Phượng, thúc giục.Lưu Phượng bĩu môi rồi theo Lâm Vĩ Kiện đi ra ngoài.Quách Xuân Lan dặn dò mấy câu cũng rời đi.Lúc này, Tưởng Lan đưa khăn cho Lâm Cẩm Vân lau mồ hôi.Lâm Vĩ Khang từ nhà vệ sinh đi ra, thấy cô thì hét lên đầy hưng phấn, kéo tay cô nhảy tưng tưng:"A Vân về rồi!
A Vân về rồi!"
Tưởng Lan cũng vui mừng, nhưng thấy khăn sắp rơi khỏi tay Lâm Cẩm Vân, vội ngăn hắn:"Vĩ Khang, để em ấy lau mồ hôi đã nhé?"
"Ồ.
Được."
Hắn ngoan ngoãn đứng im, chờ cô lau xong mồ hôi.Lâm Cẩm Vân cảm kích nhìn Tưởng Lan, vừa lau vừa trao ánh mắt khen "ngoan quá" cho Vĩ Khang.Ai ngờ, hắn chờ cô lau xong lại nhào đến hỏi:"A Vân, em mua kẹo cao su chưa?"
Lâm Cẩm Vân ngớ người."
Trời ơi, em quên mất tiêu rồi."
"Thế còn kẹo sữa Bạch Thố?"
"Cũng... chưa mua.
Xin lỗi..."
"Truyện tranh thì sao?"
"Cũng... cũng chưa mua.
Xin lỗi, tuần sau em mang về cho nhé?"
Đến giờ phút này, Lâm Cẩm Vân mới nhận ra mình đã vội vàng về đến mức nào."
Xạo!
Em nói làm bạn là sẽ mua.
Đã móc ngoéo rồi mà còn xạo!"
Lâm Vĩ Khang không ngờ rằng cô chẳng mang gì về, lập tức vừa giận vừa tủi, đẩy cô ra rồi giận dỗi bỏ vào phòng.Tưởng Lan chẳng hiểu chuyện gì, hỏi:"Gì mà làm bạn?"
"Không có gì đâu.
Là lỗi của em, em đã hứa mua mà quên mất.
Em vào xem anh ấy."
Thấy anh trai quay lưng không chịu nói chuyện, Lâm Cẩm Vân nhớ lại anh dù vụng về nhưng rất giữ lời hứa, luôn nghiêm túc, thậm chí cố chấp làm theo mọi điều cô dặn.
Như lúc nãy, Tưởng Lan ngăn mà anh vẫn nghe lời.
Điều đó chứng tỏ anh vẫn đang thực hiện lời hứa hôm cô đi.Mà cô thì lại phụ lòng anh.Cô kéo nhẹ áo hắn, dỗ dành:"Em dẫn anh đi mua ngay bây giờ được không?"
Lâm Vĩ Khang quay đầu ngờ vực hỏi:"Bây giờ?
Đi đâu mua?"
"Ra ngoài mua.
Mua cho anh gấp đôi luôn, chịu không?"
"Gấp đôi là kẹo gì?"
"Ha ha, gấp đôi không phải tên kẹo.
Nghĩa là mua hai phần: hai truyện tranh, hai gói Bạch Thố, hai gói Big Babol luôn."
"Wow, vậy mình đi mau!"
Lâm Vĩ Khang lập tức thay đổi thái độ, kéo cô lao ra cửa.Dù Lâm Cẩm Vân mệt rã vì thiếu ngủ và đạp xe từ sớm, cô vẫn cố gắng chiều lòng hắn.Tiếng reo hò của Lâm Vĩ Khang vang vào bếp, nơi Tưởng Lan đang rửa bát, cô ấy nghe vậy đoán hai anh em đã làm lành, môi mỉm cười, lòng cũng nhẹ đi.Nghe tiếng chân vui nhộn như sắp đi đâu đó, Tưởng Lan đặt bát xuống bước ra:"Hai người định ra ngoài à?"
"Vâng, em dắt anh ấy đi mua đồ ăn."
"Em trông mệt lắm đấy, hay để chị dắt anh ấy đi, em đi nghỉ ngơi chút."
"Không sao đâu, bọn em đi rồi về ngay."
Tưởng Lan còn muốn nói gì thêm nhưng Lâm Vĩ Khang đã không đợi được mà kéo cô ra cửa.
Lâm Cẩm Vân đành cười, không nói không sao rồi cùng anh trai bước ra khỏi nhà.