Bùi Tri Khê nhìn người kia cả người ướt đẫm, nước vẫn đang nhỏ giọt từ đuôi tóc xuống, rõ ràng là đang cần dùng phòng tắm gấp.
Vì thế, cô thản nhiên chỉ tay: "Cậu ở phòng này, phòng tắm ở kia."
Đối mặt với "lời nhắc nhở thân thiện" đến từ người bạn cùng phòng mới, Lục Thư lí nhí đáp lại rồi lảng đi, không muốn ở lại trước mặt Bùi Tri Khê thêm một giây nào với bộ dạng này, quá mức giày vò.Bùi Tri Khê kéo lại chiếc khăn tắm hơi trễ xuống, cô thầm nghĩ: Nhím con dầm mưa, vẫn là nhím con.Lục Thư đẩy cửa phòng ngủ ra.
Giường, tủ quần áo, bàn học, đồ đạc được bài trí rất quy củ, phía nam có một ô cửa sổ sát đất rất lớn, hẳn là sẽ đón được nhiều ánh sáng.Căn phòng được dọn dẹp ấm cúng, sạch sẽ.
Thư Tú Lâm đã đến trước, giúp nàng trải sẵn ga giường chăn nệm, ngay cả chiếc gối ôm ở nhà cũng mang đến, sợ nàng ở không quen.Mưa táp vào cửa sổ đã nhỏ đi, loang ra thành từng đóa hoa nước trên mặt kính, rồi lại chảy xuống thành từng vệt dài.Lục Thư không vội đi tắm mà đứng bên cửa sổ gọi điện cho Thư Tú Lâm.
Trong khoảng thời gian không ở nhà, sau khi tan làm, nàng đều phải gọi điện báo bình an cho mẹ, nếu không Thư Tú Lâm sẽ không thể yên tâm đi ngủ."
Con yêu, về rồi à?"
Giọng Thư Tú Lâm luôn dịu dàng, khiến người ta không thể tưởng tượng ra dáng vẻ lúc bà lớn tiếng.
"Muộn thế này mới tan làm, mệt lắm phải không con?"
"Không mệt đâu ạ."
Lục Thư quen miệng trả lời như vậy, nàng không nhịn được hỏi: "Mẹ, sao mẹ không nói với con là ở chung với Bùi Tri Khê?"
"Bất ngờ không con?"
Đầu dây bên kia, Thư Tú Lâm cười vang.
"Hai đứa cũng nhiều năm không gặp rồi còn gì."
"..."
Lục Thư bị câu "bất ngờ không con" này của mẹ làm cho không nói nên lời."
Mấy hôm trước Khê Khê đến thăm mẹ, mẹ mới biết con bé về Hải Thành, cũng đang muốn thuê nhà.
Hai đứa ở chung có thể chăm sóc lẫn nhau, quá hợp rồi còn gì."
"Mẹ cũng không nói trước với con một tiếng."
Lục Thư cố gắng hạ giọng hết mức có thể, kìm nén cảm xúc sắp bùng nổ của mình.Thư Tú Lâm vẫn vui vẻ ra mặt: "Nó về mà không nói với con, chắc cũng là muốn cho con một bất ngờ đấy."
Lại là bất ngờ, Lục Thư lần thứ hai im lặng.
Nàng rất muốn nhắc nhở bà mẹ ngây thơ ngọt ngào này của mình, liệu có một khả năng là nàng không biết Bùi Tri Khê về Hải Thành là vì hai người mấy năm nay vốn dĩ không hề liên lạc hay không?Chuyện cũ chợt ùa về trong tâm trí.Lục Thư nghĩ, có lẽ người lớn đều mặc định rằng quan hệ của hai đứa rất tốt.Thư Tú Lâm và mẹ của Bùi Tri Khê quen nhau khi cùng chờ sinh, sau đó hai người lại sinh con cùng một ngày.
Trong quá trình trao đổi kinh nghiệm nuôi dạy con cái, họ thuận lý thành chương mà trở thành bạn thân.Vì vậy, từ ngày đầu tiên chào đời, Lục Thư đã bị trói chặt vào Bùi Tri Khê một cách cưỡng ép.
Năm 6 tuổi, hai người lại bắt đầu cùng nhau học múa cổ điển, nhảy suốt 12 năm.
Mãi cho đến khi mẹ Bùi Tri Khê tái hôn, mang theo cô chuyển nhà đến Bắc Lâm, hai người mới thật sự được "tách nhau ra".Gia đình thân thiết, lại cùng nhau luyện múa từ nhỏ, theo lý mà nói quan hệ của hai người không thể nào tệ được.
Nhưng sự thật lại không phải như vậy, chỉ có thể nói, có những người trời sinh đã không hợp nhau.Lục Thư cảm thấy cả đời này, mình sẽ không thể gặp được người nào khó ưa hơn Bùi Tri Khê.Nàng hiếu động, Bùi Tri Khê lại thích yên tĩnh; nàng chê Bùi Tri Khê tính tình nhàm chán, Bùi Tri Khê lại chê nàng quá ồn ào; nàng là học sinh kém, Bùi Tri Khê lại là học bá chính hiệu.
Điểm chung duy nhất của họ là thích khiêu vũ, nhưng trên người cả hai đều có một sự kiêu ngạo, vĩnh viễn tranh giành xem ai ưu tú hơn ai, không ai chịu cúi đầu trước ai."
Vốn dĩ nghĩ con muốn dọn ra ngoài ở, mẹ đều ngủ không ngon.
Bây giờ con ở cùng Khê Khê, mẹ yên tâm rồi."
Trong điện thoại, Thư Tú Lâm vẫn đang nói, có thể nghe ra cả ý cười trong giọng nói."
Mẹ..."
"Sao thế con?"
Lục Thư muốn nói lại thôi, không nỡ phá vỡ tâm trạng tốt của mẹ, dù sao cũng đã lâu lắm rồi nàng không nghe thấy giọng bà nhẹ nhõm vui vẻ như vậy.
Sau một hồi do dự, nàng chỉ dặn mẹ ngủ sớm, đừng lúc nào cũng lo lắng cho mình.Căn phòng xa lạ, quần áo ướt sũng và cả một Bùi Tri Khê đột nhiên trở về, đúng là một ngày tràn ngập "bất ngờ".
Lục Thư thở hắt ra một hơi, dạo này công việc quá mệt mỏi, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, lại thêm trận dầm mưa, cả người dính nhớp khó chịu.
Nàng muốn đi tắm, thay một bộ quần áo sạch sẽ trước đã.Trong phòng tắm vẫn còn hơi ấm, vương lại một chút hơi nước và mùi hương thoang thoảng, rõ ràng là có dấu vết vừa mới được sử dụng.Lục Thư qua loa cởi bỏ chiếc váy ẩm ướt, vặn vòi nước, đứng dưới vòi sen nhắm mắt lại.
Dòng nước nóng ấm từ từ tưới lên lồng ngực phập phồng và vòng eo mềm mại, rồi chảy dọc xuống đôi chân thon dài.Vóc dáng của người học múa cổ điển thì không có gì để chê.
Vừa rồi ánh mắt đầu tiên của nàng cũng đã để ý đến vóc dáng của Bùi Tri Khê, cũng là do bệnh nghề nghiệp.Lục Thư dội nước thêm một lúc, muốn gột rửa đi sự bực bội, nhưng hiệu quả không tốt lắm, trong đầu nàng lại hiện lên cảnh tượng chạm mặt Bùi Tri Khê...Đúng là một khung cảnh thảm họa.Tắm xong, Lục Thư ngã vật ra giường, nhưng lại chẳng buồn ngủ chút nào.
Chuyện bạn cùng phòng là Bùi Tri Khê rõ ràng đã kích thích nàng rất lớn.
Nàng không tài nào ngờ được sẽ gặp lại Bùi Tri Khê trong hoàn cảnh như vậy.Mấy năm nay nàng không cố tình chú ý đến Bùi Tri Khê, nhưng cũng biết cô đã tạo dựng được tên tuổi trong giới vũ đạo.
Khi nàng còn là một biên đạo nhỏ không ai biết tới, thì người ta đã ẵm giải mỏi tay.Vậy Bùi Tri Khê về Hải Thành làm gì?
Nàng không nghĩ ra.Nhắm mắt rồi lại mở mắt, lặp đi lặp lại, Lục Thư vẫn không tài nào ngủ được.
Lồng ngực nàng hơi khó chịu, không biết là do sinh lý, hay là do tâm lý.Trằn trọc một hồi.Cuối cùng nàng vẫn rời khỏi giường, lê dép đi ra ngoài, gõ cửa phòng ngủ còn lại.Lần này cửa mở rất nhanh.Ở cửa, Bùi Tri Khê yểu điệu đứng trước mặt nàng, mái tóc đã được sấy khô, chiếc khăn tắm đáng chú ý lúc trước đã được thay bằng một chiếc váy ngủ màu đen.
Váy ngủ ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, ngược lại càng làm nổi bật vóc dáng của cô.Lúc này Lục Thư mới chính thức đối mặt với Bùi Tri Khê, nhìn rõ được khuôn mặt cô ở khoảng cách gần.
Lúc trước quá thê thảm, nàng xấu hổ không dám nhìn thẳng vào cô quá lâu.Bảy năm, một khoảng thời gian có thể tạo ra thay đổi rất lớn, đặc biệt là bảy năm từ ngây ngô đến trưởng thành.Rõ ràng là quen nhau từ nhỏ, nhưng Lục Thư lại có một cảm giác xa lạ khó tả, phải mất chút công sức mới có thể ghép nối người trước mắt với những ký ức trong quá khứ.
Vì thế, nàng cứ nhìn người trước mặt, nhìn hơi lâu một chút...Ngũ quan tinh xảo hơn trước, vẻ thanh tú lạnh lùng của tuổi trưởng thành xen lẫn vài phần gợi cảm.
Làn da trắng sứ mặc đồ đen, vừa quyến rũ vừa cổ điển.
Nàng chợt hiểu ra vì sao Cảnh Tích lại nói đây là gu của mình."
Có chuyện gì không?"
Bùi Tri Khê lên tiếng khi thấy Lục Thư không nói gì.Bùi Tri Khê vừa mở miệng, ngay lập tức kéo Lục Thư về thực tại.
Giọng nói nhạt nhẽo như nước đun sôi để nguội, không mang theo chút hơi ấm nào.
Vẫn là Bùi Tri Khê của ngày trước.Lục Thư tuy mê cái đẹp, cũng thích phụ nữ, nhưng chưa đến mức mê muội quên hết mọi thứ.
Giọng nàng không lớn không nhỏ: "Là mẹ tôi bảo cậu ở chung với tôi à?"
Bùi Tri Khê kiệm lời như vàng: "Ừ."
Lục Thư không hỏi thêm gì nữa, nói thẳng: "Chờ tìm được nhà rồi, tôi sẽ dọn đi."
Đây là kết quả sau khi nàng đã suy nghĩ kỹ, nàng nghĩ Bùi Tri Khê cũng sẽ không vui vẻ gì khi phải sống chung một nhà với mình.Thấy dáng vẻ cứng đầu đó, Bùi Tri Khê không hề ngạc nhiên.
Cô chớp chớp mắt, nói một câu "Tùy cậu".Lục Thư cũng đoán được Bùi Tri Khê sẽ trả lời như vậy.
Không thể không nói, hai người họ đều rất hiểu đối phương, cho dù đã nhiều năm không gặp."
Trước khi cho thuê lại được, tôi sẽ tiếp tục trả tiền nhà."
Lục Thư nói thêm.
Căn nhà này là do Bùi Tri Khê thuê, nàng không thích chiếm hời của người khác, đặc biệt là của Bùi Tri Khê."
Không cần, tôi vốn dĩ cũng định ở một mình."
"Vậy thì vừa hay."
Với điều kiện kinh tế và tính cách của Bùi Tri Khê, đúng là cô sẽ không cân nhắc việc ở chung với người khác."
Còn chuyện gì khác không?"
Bùi Tri Khê hỏi không chút cảm xúc."
Không có."
Lục Thư hừ khẽ một tiếng.Ngay sau đó, nàng còn chưa kịp phản ứng đã bị cánh cửa chặn lại bên ngoài.Lục Thư đứng sững tại chỗ, nhìn cánh cửa rồi cười lạnh.
Không hổ là Bùi Tri Khê, mới nói có mấy câu mà không khí trong phòng đã lạnh đi mấy độ.
Nàng tò mò kiếp trước Bùi Tri Khê có phải sống trong một tòa lâu đài băng ở Nam Cực không.*Tối hôm sau, buổi biểu diễn diễn ra theo đúng kế hoạch.Xem xong buổi diễn, Lục Thư và Cảnh Tích đến một quán rượu nhỏ ven hồ gần nhà hát.Khu thương mại gần nhà hát rất phát triển, ăn uống vui chơi không thiếu thứ gì, khung cảnh cũng rất đẹp.Lục Thư chọn một chỗ ngồi cạnh cửa sổ rồi lướt điện thoại, những tin tức cho thuê nhà sặc sỡ khiến nàng đau cả đầu.
Hoặc là quá xa, hoặc là đắt đến vô lý.
Chuyện tìm nhà khác này dĩ nhiên là nàng giấu Thư Tú Lâm, nếu mẹ nàng biết, lại bắt đầu lo lắng, rồi lại lao tâm khổ tứ đủ điều."
Lục Xá Dư."
Cảnh Tích quen miệng gọi như vậy.
Trước đây khi hai người còn là bạn qua mạng, Lục Thư lừa cô ấy tên mình là Lục Xá Dư, cô ấy cũng tin thật."
Hửm?"
"Cậu thật sự không định quay lại sân khấu à?"
Xem xong buổi diễn, Cảnh Tích đột nhiên cảm khái.Lục Thư nhìn màn hình điện thoại, không ngẩng đầu, máy móc trả lời: "Không."
Cảnh Tích không hỏi tại sao, trước đây cô ấy đã hỏi không dưới một lần, câu trả lời luôn là "mệt lắm".
Cô ấy chống cằm nhìn Lục Thư: "Nhưng cậu ở trên sân khấu rất đẹp, rất có sức hút."
Một vũ công, khoảnh khắc có sức hút nhất dĩ nhiên là khi đứng ở trung tâm sân khấu, nếu không thì làm sao xứng đáng với những khổ cực đã trải qua, những giọt mồ hôi đã đổ?Lục Thư không phản bác, nhưng cố gắng lảng sang chuyện khác, nàng hỏi một cách đầy lý lẽ: "Bình thường tôi không đẹp à?"
"Đẹp, cậu đẹp nhất."
Cảnh Tích nói theo ý Lục Thư.
"Nhưng khi cậu nhảy múa có một sức hút rất khác, thật đấy."
Bình thường Lục Thư phóng khoáng tùy hứng, làm theo ý mình, tương phản rất lớn với vẻ dịu dàng tao nhã trên sân khấu.
Chính vì sự tương phản này, cảm giác kinh diễm khi Cảnh Tích lần đầu xem Lục Thư biểu diễn trực tiếp, đến bây giờ vẫn không thể quên được.
Trong mắt cô ấy, Lục Thư sinh ra là để dành cho sân khấu, việc Lục Thư không làm diễn viên múa thật sự quá đáng tiếc.Lục Thư không chịu nổi những lời sến súa, nàng lườm Cảnh Tích một cái: "Cậu thôi đi."
Cảnh Tích không nói thêm nữa.
Tính cách Lục Thư là vậy, rất khó thuyết phục, trừ khi là chính nàng muốn.
Thấy Lục Thư cả đêm cứ cắm cúi vào điện thoại, cô ấy tò mò hóng hớt: "Chat với ai đấy, đối tượng mập mờ à?"
Đối tượng mập mờ đâu không thấy, chỉ thấy một loạt tin cho thuê nhà.
Cảnh Tích ngớ người: "Mới chuyển nhà mà, cậu lại xem nhà làm gì?"
"Tớ muốn đổi nhà."
Lục Thư nói."
Tại sao?"
Cảnh Tích tha hồ tưởng tượng.
"Không lẽ tối qua cậu kích động đến mức tỏ tình với bạn cùng phòng, dọa người ta sợ chạy rồi chứ?"
"Cậu cũng thật biết tưởng tượng," Lục Thư bị Cảnh Tích làm cho cạn lời.
"Cái chị gái lạnh lùng mà hôm qua cậu thấy ấy, là con gái của bạn mẹ tớ, bọn tớ nhảy múa cùng nhau từ lúc 6 tuổi."
"Thanh mai của cậu à?"
Lục Thư nghẹn họng, nói vậy cũng không sai.
Nhưng quan hệ của nàng và Bùi Tri Khê, dùng từ "đối thủ cạnh tranh" để miêu tả thì hợp hơn.
Hai người cùng nhau nhảy múa bao lâu thì cũng làm đối thủ bấy nhiêu năm.Cùng nhảy múa với Lục Thư, vậy chắc chắn cũng xuất thân từ múa cổ điển.
Cảnh Tích chợt vỡ lẽ: "Tớ nhớ ra rồi, có phải cô ấy chính là...
Bùi Tri Khê không?"
Nghe thấy ba chữ "Bùi Tri Khê", giọng Lục Thư trầm hơn hẳn: "Phải."
"Bảo sao quen thế, hai năm trước tớ còn cùng bạn xem buổi diễn của cô ấy ở Bắc Lâm, cô ấy nhảy múa có linh khí lắm."
Cảnh Tích không tiếc lời khen ngợi.Lục Thư không tiếp lời Cảnh Tích.
Tuy Bùi Tri Khê khá kín tiếng, nhưng chỉ cần hơi quen thuộc với giới múa cổ điển, không ít người đã từng nghe qua cái tên này.Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt Lục Thư tối sầm lại.
Nàng nhấp một ngụm rượu nhỏ, vị chua chát lướt qua đầu lưỡi, lan ra khắp khoang miệng.Cảnh Tích quay lại chủ đề chính: "Vậy sao không ở chung, tớ thấy cũng tốt mà, dù sao hai người cũng lớn lên cùng nhau."
"Tớ với cô ta bát tự không hợp," Lục Thư nhấn mạnh, "Chỗ nào cũng không hợp."
"Trước đây là trước đây, biết đâu bây giờ lại hợp mắt nhau thì sao?"
Cảnh Tích cười trêu nàng.
"Trước đây cậu chẳng phải cũng tưởng mình là gái thẳng à?"
Lục Thư: "Không có khả năng."
Cảnh Tích nhận ra, cứ nhắc đến Bùi Tri Khê là tâm trạng Lục Thư lại chùng xuống.
"Cậu ghét cô ấy đến vậy à?"
Gương mặt Lục Thư ửng đỏ, mang theo chút men say.
Nàng không trả lời thẳng, "Cậu biết trước đây ngoài nhảy múa ra, thú vui lớn nhất của cô ta là gì không?"
Cảnh Tích đầy tò mò: "Là gì?"
Ký ức ngủ quên bắt đầu trỗi dậy, Lục Thư chậm rãi thốt ra một câu: "Là xây dựng niềm vui của mình trên sự đau khổ của tớ."
Cảnh Tích ngạc nhiên, rồi cười trên nỗi đau của người khác: "Với cái tính của cậu mà cũng có người bắt nạt được à?"
Lục Thư không trả lời.
Trong ấn tượng của nàng, Bùi Tri Khê rất ít khi cười, trừ những lúc áp đảo được mình, cô sẽ nở một nụ cười nhạt đầy cao ngạo và khó hiểu.Kỳ nghỉ hè năm cấp ba, Bùi Tri Khê kèm nàng học thêm, đến giờ nàng vẫn còn nhớ như in.
Khi đó Bùi Tri Khê mỗi ngày đều giảng toán cho nàng, tiện thể châm chọc mỉa mai: "Lục Thư, cậu ngốc chết đi được, giảng ba lần vẫn không hiểu."
Sợ bị người lớn nghe thấy, nàng chỉ dám lén cãi lại: "Bùi Tri Khê, tôi có cầu cậu dạy tôi đâu."
Bùi Tri Khê thản nhiên như không: "Dì Lâm bảo tôi qua dạy cậu."
Nàng nghiến răng nghiến lợi: "Cậu có thể từ chối mà."
Bùi Tri Khê tiếp tục thản nhiên: "Tôi cũng tò mò xem rốt cuộc cậu ngốc đến mức nào."..."
Nhưng mà cô ấy đẹp thật, hoàn toàn không ghét nổi."
Một tiếng cảm thán của Cảnh Tích kéo Lục Thư về thực tại.Cảnh Tích lại nói: "Nếu là les thì tốt rồi.
Nếu là tớ, ngày nào cũng để cô ấy bắt nạt cũng cam lòng."
Lục Thư chỉ cười cười, không bình luận gì về lời Cảnh Tích nói.
Nếu Cảnh Tích mà bạo dạn như lời nói, thì đã không độc thân đến bây giờ, vẫn còn lún sâu trong mối tình cũ."
Vậy cô ấy là gái thẳng à?"
"Làm gì có nhiều người cong thế?"
Lục Thư hỏi ngược lại.Cảnh Tích lộ ra vẻ mặt "thật đáng tiếc".
Trong mắt cô ấy, phụ nữ nên ở bên phụ nữ, loại mỹ nhân cực phẩm này lại càng nên ở bên một mỹ nhân khác.
Cặp với mấy gã đàn ông hôi hám kia đúng là phí của trời.Lại một ly rượu nữa cạn.
Cảnh Tích đột nhiên nói: "Lục Thư, tớ vẫn hơi lo cho cậu."
"Lo gì?"
"Nếu hai người ở chung, cậu chắc chắn mình sẽ không thấy sắc nảy lòng tham chứ?"
Cảnh Tích tỏ ra nghi ngờ.
Tóc đen dài, eo thon chân dài, khí chất tuyệt vời, lại cùng giới vũ đạo, hoàn toàn phù hợp với hình mẫu lý tưởng của Lục Thư.Mấu chốt là còn là gái thẳng, hội của các nàng cứ như bị dính lời nguyền, dễ dàng yêu phải gái thẳng nhất.Cảnh Tích vừa dứt lời, Lục Thư đã buột miệng: "Sẽ không!
Thích cậu ta ấy, tôi điên rồi chắc?!"
Tác giả có lời muốn nói:Bùi Lạnh Lùng: Tốt nhất là cậu nên nhớ kỹ những lời vừa nói đấy.