Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit-Hoàn] Cung Khuynh - Minh Dã

[Bhtt][Edit-Hoàn] Cung Khuynh - Minh Dã
Chương 119 - Phát hiện của Mộ Ca


Dù sao thì hai người vẫn còn ở bên bờ dục trì nên cũng không thể quá ư phóng túng bản thân, Vệ Minh Khê giữ lại bàn tay vẫn không chịu an phận của Dung Vũ Ca lại, khẽ nói: "Vũ Ca, nơi này không được đâu...", chợt nghĩ đến việc vừa rồi mình cùng Dung Vũ Ca hành sự ngay tại bờ thềm này thì cảm thấy vô cùng thẹn thùng."

Chỉ nhi muốn chạy đi đâu thế?

Ta chỉ muốn ôm Chỉ nhi xuống hồ cùng tắm rửa thôi mà..."

Dung Vũ Ca tinh nghịch nháy mắt với Vệ Minh Khê, còn làm ra vẻ vô tội nói.

Việc Thái Hậu và Thái Hoàng Thái Hậu cùng nhau "thảo luận" tại bờ dục trì vài canh giờ dù sao mà nói thì vẫn có vài phần kỳ quái, nên nếu không phải dè chừng lời ra tiếng vào, thật tình nàng muốn Vệ Minh Khê thêm vài lần nữa, lòng chỉ thầm hận sao không thể đem Vệ Minh Khê, nữ nhân này ăn sạch sẽ mới cam lòng.Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca giễu cợt thì có chút giận hờn, khẽ đẩy Dung Vũ Ca ra khỏi người mình, nhưng Dung Vũ Ca nào để cho Vệ Minh Khê đắc thủ, ngược lại càng ôm chặt lấy nàng vào lòng, còn nghiêm túc nói: "Chỉ nhi, chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa."

"Không, không bao giờ."

Vệ Minh Khê cảm giác được hơi ấm từ cơ thể Dung Vũ Ca, từ từ dúi đầu vào cổ nàng rồi khẽ thì thầm vào tai Dung Vũ Ca, vòng tay ôm lấy nàng lại càng thêm khít khao.Sống mũi Dung Vũ Ca chợt cay cay, cứ tưởng rằng bản thân mình đang nằm mơ, lưu lạc bên ngoài bao nhiêu năm, không biết đã bao nhiêu đêm nàng nằm mộng, mơ thấy mình rúc vào lòng Vệ Minh Khê, giống như bây giờ vậy, nhưng khi bất chợt tỉnh lại sẽ tự tát mình một cái, cũng không biết bao nhiêu đêm nàng phải cố kìm nén nỗi xúc động ùa về, tự nói với mình rằng không thể quay đầu lại, nàng sẽ không bao giờ nói cho Vệ Minh Khê biết mình đã trải qua những năm tháng vất vả ấy như thế nào.

Tuy nàng biết vô số lần trong lòng mình đã sớm tha thứ cho Vệ Minh Khê, nhưng tự tôn vốn không cho phép nàng dễ dàng làm như vậy, nên thật ra đến giờ phút này, Dung Vũ Ca mới chính thức tha thứ cho Vệ Minh Khê, chỉ có Vệ Minh Khê mới có thể đem đến cho nàng khoái hoạt cùng rung động khôn cùng.Từ năm sáu tuổi khi ở ven hồ nhìn thấy bạch y nữ tử ấy, nàng đã không thể khắc chế được nỗi rung động trong lòng, cũng không biết rằng mười hai năm tình cảm đó sẽ khiến nàng dành trọn tình yêu cả đời nàng cho người ấy, và nàng cũng biết sẽ không có ai trên đời này yêu Vệ Minh Khê hơn nàng cả.Do vậy Dung Vũ Ca không hề nhắc lại chuyện cũ, chỉ yên lặng ôm Vệ Minh Khê, rồi bế nàng bước vào thuỷ trì, tỉ mỉ thay Vệ Minh Khê tắm rửa, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên từng tấc da thịt, không hề có một tia dục vọng nào, tựa như một nghi thức thần thánh nào đó, như thể thứ mình đang chạm đến là thần vật vậy.Thân thể xích loã của Vệ Minh Khê tựa vào thân thể xích loã của Dung Vũ Ca, mặc cho Dung Vũ Ca lẳng lặng tắm rửa cho nàng, trong lòng có cảm giác hạnh phúc không nói nên lời, xúc động tưởng chừng rơi lệ.

Vâng, chỉ một chút nữa thôi, chút nữa thôi mình sẽ đánh mất con người này, nếu như không giữ được nàng, nhất định mình sẽ là mẹ goá con côi sống nốt quãng đời còn lại, báo hối cả đời.Dung Vũ Ca nhẹ nhàng chải từng sợi tóc lẫn lộn sợi trắng sợi đen của Vệ Minh Khê, nào còn thấy suối tóc nhung huyền của sáu năm về trước, trái tim Dung Vũ Ca bất chợt đau nhói, tuy mẫu thân lớn hơn Vệ Minh Khê nhiều tuổi, nhưng đến nay vẫn chưa thấy sợi tóc bạc nào trên đầu người, vậy mà Vệ Minh Khê sao lại thế này?"

Nàng sao thế?"

Vệ Minh Khê thấy Dung Vũ Ca bất giác ngừng lại, nhẹ nhàng hỏi."

Ta thấy tóc bạc..."

Thanh âm Dung Vũ Ca rầu rĩ không vui, giống như những sợi tóc bạc ấy đang mọc trên đầu nàng vậy."

Ngốc quá, ta đã ba mươi chín tuổi, cũng già rồi, qua vài năm nữa có lẽ Vũ Ca cũng sẽ ghét bỏ ta."

Vệ Minh Khê nghe vậy, khẽ sững sốt rồi thản nhiên cười nói, suốt đời nàng chưa từng để ý đến dung nhan của mình, cho tới bây giờ cũng không để ý đến, nhưng bởi vì yêu Dung Vũ Ca, nàng mới nhớ ra rằng hoá ra mình đã già."

Nói bậy, mẫu thân ta cũng đã bốn mươi sáu tuổi rồi, vẫn còn trẻ mà, nàng mới ba mươi chín tuổi, làm sao già được?"

Dung Vũ Ca khẽ nhướng mày, đột nhiên cảm thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu Vệ Minh Khê vô cùng chướng mắt, làm cho tâm tình nàng cũng theo thế mà không tốt, mấy năm nay có lẽ Vệ Minh Khê cũng không khá khẩm gì hơn nàng."

Sự thật là ta lớn hơn nàng mười bốn tuổi, dù có làm thế nào thì ta cũng sẽ già trước nàng..."

Vệ Minh Khê cảm khái nói, có lẽ chuyện nắm tay nhau đến răng long đầu bạc* cũng chỉ là một chuyện xa xỉ mà thôi.*Nguyên văn: chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (1)"Chỉ nhi sẽ không già đâu, ta sẽ không để Chỉ nhi già.

Chỉ nhi cố nhịn đau, ta sẽ đem mấy sợi tóc bạc đáng ghét này nhổ xuống, sẽ không già đâu..."

Dung Vũ Ca chọn mấy sợi, nhẹ nhàng nhổ ra."

Ngốc, nó vẫn có thể mọc lại mà."

Tuy trên đầu truyền đến cảm giác tê dại, nhưng trong lòng Vệ Minh Khê lại vô cùng ngọt ngào, tuy không thể đoán được tương lai các nàng còn bao nhiêu thời gian, nhưng có giờ khắc hạnh phúc thế này thì với nàng đã rất đủ rồi!"

Ta nhất định không để cho Chỉ nhi già đi!"

Dung Vũ Ca đem mấy sợi tóc bạc nhổ xuống từ trên đầu Vệ Minh Khê bỏ vào túi hương đeo bên hông buộc lại.Khi Tĩnh Doanh cùng cung nữ bước vào thì Dung Vũ Ca đang chải đầu cho Vệ Minh Khê, mấy cung nữ nhìn thấy không hiểu rõ chỉ thầm nghĩ Dung Vũ Ca hiếu thuận, đích thân giúp Thái Hoàng Thái Hậu chải đầu, chỉ có Tĩnh Doanh là hiểu được ảo diệu trong đó..

Cảnh tượng này làm nàng nhớ đến khoảng thời gian nhiều năm về trước, Dung Vũ Ca cũng từng tận tâm chải đầu cho nương nương như thế, càng nhìn càng thấy như chuyện mới xảy ra ngày hôm qua, khoảng cách của bao nhiêu năm trời bỗng chốc như tan biến không còn, chỉ khi giật mình nhìn lại, mới nhận ra hoá ra bánh xe thời gian đã trôi qua ngần ấy năm rồi...Nhưng Tĩnh Doanh cũng hiểu, mấy năm ấy kì thật không ngắn chút nào, đối với nương nương mà nói, mấy năm ấy rất dài, tưởng chừng mỗi ngày đều dài như một năm.

Thời gian qua nàng cũng chưa bao giờ thấy nương nương cười hạnh phúc đến vậy, đúng vậy, cho dù trong quá khứ các nàng có nhiều thương tổn đến thế nào, thì cũng chỉ có Dung Vũ Ca mới có thể mang lại hạnh phúc cho Vệ Minh Khê, chỉ mong sao từ nay các nàng có thể mãi mãi hạnh phúc như thế.Sau lần đó, tình cảm thân thiết của nhiều năm trước hầu như đã trở lại, Dung Vũ Ca càng thêm quấn quít Vệ Minh Khê, mà Vệ Minh Khê đối với Dung Vũ Ca lại càng thêm sủng ái, sự bất an và gượng gạo giữa hai nàng cũng dần dần tan biến.

Do vậy, thái độ của Dung Vũ Ca với Cao Mộ Ca cũng cải thiện không ít, nhưng cũng đừng hy vọng Dung Vũ Ca có thể đối xử tốt với Cao Mộ Ca hơn nữa.Cái gọi là cải thiện chính là hiện tại Dung Vũ Ca không còn chủ động khiêu khích hay khi dễ Cao Mộ Ca, mỗi khi có thời gian Dung Vũ Ca đều ở lì bên người Vệ Minh Khê, hoàn toàn tước đoạt thời gian Cao Mộ Ca ở cùng Vệ Minh Khê như trước đó.

Bởi vậy Cao Mộ Ca càng ngày càng chướng mắt Dung Vũ Ca, từ sau khi nữ nhân này trở về, hoàng tổ mẫu thương nàng còn nhiều hơn thương mình, trong lòng Mộ Ca vô cùng bất bình.***Rốt cuộc một ngày kia, chính xác là sau nhiều ngày Cao Mộ Ca không thể gặp được Vệ Minh Khê, liền tức giận xông thẳng vào Phượng Tường điện, không ngờ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt là Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê y quan không chỉnh tề đang ôm nhau, dù Cao Mộ Ca còn nhỏ tuổi nhưng cũng cảm thấy được điểm quái dị trong đó."

Hai người đang làm cái gì đó?"

Cao Mộ Ca hỏi.Vệ Minh Khê xấu hổ vô cùng, vẻ mặt đỏ bừng, sao Tĩnh Doanh lại để Cao Mộ Ca vào đây chứ?

Tình cảnh lúc đó làm cho Vệ Minh Khê chỉ muốn ngay lập tức đào một cái hố để chui vào thôi, Dung Vũ Ca phản ứng nhanh nhất, nhanh chóng kéo tấm chăn lên che lấy thân thể Vệ Minh Khê, vì Vệ Minh Khê hiện tại đại khái chỉ muốn vùi mặt vào đâu đó chết dí thôi."

Ngươi nghĩ chúng ta đang làm gì?"

Dung Vũ Ca hỏi ngược lại Cao Mộ Ca, nàng biết nha đầu này trưởng thành rất sớm, vậy thôi cứ thuận thế thành chương để nha đầu này biết sớm một chút, tránh để sau này nàng bị dạy cho một đống lễ giáo luân lý thì ngày sau càng khó chấp nhận được tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê, không chừng lại làm cho tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê gợn sóng.—————-o0o————–(1) Hai câu thơ trích trong bài Kích cổ (Đánh trống) – Bội Phong – Kinh Thi:Tử sinh khế khoát.Dữ tử thành thuyết.Chấp tử chi thủ.Dữ tử giai lão.Hu ta khoát hề.Bất ngã hoạt hề.Hu ta tuân hề.Bất ngã thân hề.Dịch:Tử sinh cách trở đôi nơi,Cùng em anh đã nặng lời từ xưa.Đôi ta những nguyện cùng già,Cầm tay thủa ấy, bây giờ chưa quên.Nhưng:Cùng nhau thôi đã cách xa,Sống đâu còn đến thân ta hỡi mình.Thề xưa còn đó rành rành,Nay thôi anh đã phụ tình cùng em.=> Người đi quân dịch này nhớ gia đình, kể lại lúc mới lập gia đình, đã hẹn ước với vợ, chết sống hay xa cách cũng không bỏ nhau, lại nắm tay vợ mà hẹn nhau sống đến già.(nguồn: )
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cung Khuynh - Minh Dã
Chương 120 - Là ta nhặt được thôi!


"Không biết."

Cao Mộ Ca nhìn Dung Vũ Ca, sau đó nhìn khuôn mặt còn ửng đỏ của Vệ Minh Khê, ngơ ngác lắc đầu."

Trên đời này không chỉ có nam tử và nữ tử có thể yêu nhau, nữ tử và nữ tử cũng có thể yêu nhau..."

"Vũ Ca, Mộ Ca vẫn còn nhỏ, chờ nó lớn một chút rồi nói sau cũng không muộn mà."

Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Vệ Minh Khê lập tức mở miệng cắt ngang lời Dung Vũ Ca.Dung Vũ Ca nheo đôi mắt, nàng không chấp nhận Vệ Minh Khê lại một lần nữa lùi bước, hiện tại chỉ cần có chút gió khẽ lay động cũng làm cho thần kinh Dung Vũ Ca căng thẳng."

Mộ Ca chỉ mới sáu tuổi thôi, nó không thể nào hiểu hết được chuyện đó đâu, chờ nó lớn thêm chút nữa ta sẽ tự nói với nó."

Vệ Minh Khê nói, không phải nàng để ý đến việc Mộ Ca biết hay không, chỉ là Mộ Ca còn quá nhỏ, nên đơn giản nàng không muốn để nha đầu này phải biết quá nhiều chuyện không phù hợp với lứa tuổi của nó."

Mộ Ca, con đi ra ngoài trước đi, hoàng tổ mẫu muốn nói chuyện với mẫu hậu con."

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng dỗ dành Cao Mộ Ca."

Người này không phải mẫu hậu của ta."

Cao Mộ Ca nói những lời này xong mới miễn cưỡng xoay người đi ra ngoài, để cho Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê ở lại cùng nhau.Dung Vũ Ca nheo mắt, mình có thể không nhận nó nhưng nó không thể không nhận mình được, nói thế nào thì nói nó cũng do mình sinh ra mà, đây là sự thật không thể chối cãi."

Nếu sau này nó không thể thông cảm cho tình cảm của ta và nàng, nàng sẽ làm thế nào?"

Dung Vũ Ca giả thiết."

Đến lúc đó chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, được không?"

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, chân thành nói, khi đó, trách nhiệm của mình cũng đã hết rồi.Dung Vũ Ca nghe xong điều này, trong lòng mới có chút thoải mái, câu nói này có lẽ mới là điều quan trọng nhất đối với nàng, hiện tại tuy Vệ Minh Khê vẫn bị trách nhiệm đè nặng trong lòng nhưng có những lời này đối với nàng cũng đã đủ rồi, điều nàng mong muốn thật ra rất đơn giản."

Được chứ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bước đi, cùng du sơn ngoạn thuỷ, đi thật nhiều nơi nhé..."

Dung Vũ Ca nghĩ đến cảnh tượng ấy thì cảm thấy vô cùng hạnh phúc."

Ta sợ khi đó ta già rồi, không đi nổi nữa."

Vệ Minh Khê cười nói, cả đời này, khoảng thời gian hạnh phúc nhất chính là lúc nàng cùng Dung Vũ Ca ở Giang Nam du thuyền."

Không đâu, nếu Chỉ nhi đi không nổi, ta có thể cõng Chỉ nhi mà..."

Dung Vũ Ca khẽ vuốt ve đôi gò má thanh tú của Vệ Minh Khê, chân thành nói, cả đời này sẽ không bao giờ rời xa.Vệ Minh Khê giống như thấy được cảnh tượng Dung Vũ Ca đang cõng mình, trên môi khẽ nở nụ cười.

Kiếp này nếu không có Dung Vũ Ca, có lẽ suốt cuộc đời mình sẽ an an phận phận sống trong toà cung điện lạnh lẽo, nhốt cuộc đời trong bốn bức tường nguy nga lộng lẫy, chỉ biết mơ tưởng tới một hạnh phúc nhân sinh bình thường mà không dám đòi hỏi, cũng không dám bước tới nửa bước nào."

Vũ Ca, cám ơn nàng."

Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng nói, cám ơn nàng đã không buông tay, cám ơn nàng vẫn còn yêu ta."

Ngốc!"

Dung Vũ Ca vòng tay ôm lấy Vệ Minh Khê, hạnh phúc hay không có lẽ thật sự chỉ nằm trong một ý niệm của mình, nếu như mình lựa chọn rời đi thì làm sao còn có cảnh này được nữa?

Có lẽ rất nhiều năm về sau mình cũng có thể buông xuống, nhưng nhất định sẽ không tốt như bây giờ.

Nếu không yêu, đã không cần tức là không cần, nhưng nếu đã yêu thì cũng nên buông xuống dù không thể buông xuống.***"Ta biết hai người thế nào cũng nói ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, chừng nào lớn lên thì tự nhiên sẽ hiểu" Thấy Vệ Minh Khê vừa đi ra, Cao Mộ Ca liền nhướn mày lên tiếng trước, không cho Vệ Minh Khê kịp mở miệng nói điều gì khác.

Quả thật Cao Mộ Ca rất hận sao mình không thể lập tức lớn lên kia chứ.Vệ Minh Khê buồn cười lắc lắc đầu, hài tử này đúng là tiểu quỷ mà."

Nếu đã biết thế thì không cần hỏi nữa, nếu không lại khiến cho hoàng tổ mẫu ngươi thêm phiền.

Chuyện hôm nay người không được nói lung tung ra ngoài, vừa nhìn đã biết ngươi là một hài tử chuyên tuỳ tiện nói lung tung rồi."

Dung Vũ Ca nhíu mày nói, trước đây mình cũng láu cá thế này, vậy mà không ngờ xú nha đầu này so với mình còn tinh tường hơn."

Còn lâu ta mới nói lung tung!"

Dù sao Cao Mộ Ca cũng chỉ là một hài tử, lập tức trừng mắt với Dung Vũ Ca, ăn miếng trả miếng, ai nói mình chỉ là một tiểu hài tử bình thường, mình đâu có làm cho ngoại tổ mẫu thêm phiền giống ai kia!

Thật ra trong tiềm thức, Cao Mộ Ca cũng loáng thoáng biết cảnh tượng hôm nay mình nhìn thấy có chút gì đó bất thường, nhưng nàng nhất định sẽ không nói với người khác, hơn nữa nàng biết nói cùng ai đây?

Ngoại tổ mẫu đã nói, làm hoàng đế không thể dễ dàng tin những người bên cạnh, mọi sự tình phải đặt ở trong lòng, bất động thanh sắc, không biết đối với việc này có phải thế không?Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca trừng mắt với mình, cũng ngẩng mặt lên đáp trả, còn đâu bộ dáng của một mẫu thân?

Kỳ thật Dung Vũ Ca cũng từng lén lút nhìn ngắm Cao Mộ Ca, lòng thầm nghĩ nha đầu này bộ dáng thật khó coi, xấu xí như vậy làm sao có thể do mình sinh ra được?

Ngoại trừ đầu óc cũng không hoàn toàn chứa bã đậu ra thì chẳng có chút gì giống mình cả, từ nhỏ đến lớn mình đã khuynh quốc khuynh thành, sao nàng chẳng thừa hưởng được gì từ mình hết nhỉ?"

Chỉ nhi, xú nha đầu này chắc không phải do ta sinh ra đâu nhỉ?"

Dung Vũ Ca vô cùng nghi hoặc nói.Vệ Minh Khê nghe vậy không khỏi mỉm cười, tận đáy lòng lại thầm cao hứng, lần đầu tiên Dung Vũ Ca chủ động nhắc tới Mộ Ca, tuy rằng là ghét bỏ diện mạo nữ nhi, nhưng dù sao cũng đã tiếp nhận sự thật này.Chỉ có khi Dung Vũ Ca chấp nhận mình là mẫu thân mới có thể lo lắng hài tử của mình xấu xí thôi.

Vệ Minh Khê vẫn nhớ như in lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy Dung Vũ Ca, lúc ấy Vũ Ca cũng tầm tuổi như Mộ Ca, đôi má hồng hồng phúng phính, trời sinh đã có dáng dấp mỹ nhân rồi, hài tử Mộ Ca này ngũ quan cũng coi như thanh tú, nhưng thực sự không thể nào được như Dung Vũ Ca năm đó."

Thiếu nữ mười tám tất sẽ thay đổi, qua vài năm nữa ngũ quan của nó sẽ rõ ràng hơn, nhất định sẽ xinh đẹp mà."

Vệ Minh Khê thấy bộ dáng Cao Mộ Ca đã tức giận đến mức muốn nhảy bổ vào Dung Vũ Ca, liền vội vàng nói tốt cho nàng, trấn an cảm xúc của Mộ Ca.

Bởi vậy mới nói, bất luận là nữ nhân nào, dù lớn hay nhỏ cũng đều kiêng kị người khác nói mình xấu xí, cho dù là tiểu cô nương cũng thế thôi.

Đúng là hai mẹ con "tiểu hài tử" mà, liên tục đấu võ mồm với nhau, Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, buồn cười lắc lắc đầu.Lời Vệ Minh Khê làm cho Cao Mộ Ca vô cùng vui sướng, đối với những lời của Vệ Minh Khê nói ra, Cao Mộ Ca luôn luôn tin tưởng, nàng tin rằng qua mấy năm nữa khi mình trưởng thành, nhất định sẽ rất xinh đẹp, rõ ràng là một tiểu cô nương tràn ngập khát khao việc mình lớn lên sẽ trở thành một mỹ nữ."

Theo ta thấy thì không được đâu, bộ dáng nó đã thế này, cho dù có phát triển chắc cũng không xinh đẹp gì đâu.

Trước đây dáng vẻ ta đáng yêu cỡ nào chứ, người gặp người thích, ai gặp cũng khen ta xinh đẹp mà, ngươi lớn vậy rồi đã có ai khen ngươi xinh đẹp chưa nào?"

Dung Vũ Ca lại bồi thêm cho Cao Mộ Ca một gậy, nhất định chọc cho nàng tức khí, tất nhiên cũng không quên nâng mình lên một chút.Cao Mộ Ca vừa nghe thế quả nhiên nhụt chí, đúng là cho đến bây giờ nàng cũng chưa bao giờ được ai khen xinh đẹp, nếu có cũng chỉ khen nàng thiên tư thông minh thôi.

Nghĩ như vậy làm cho Cao Mộ Ca ỉu xìu, hoàn toàn quên mất nàng mới sáu tuổi thôi, còn chưa phát triển đầy đủ, diện mạo cũng chưa hoàn toàn định hình, vì thế Cao Mộ Ca quyết định từ nay về sau sẽ tiếp tục chán ghét cái người làm cho mọi khát khao tốt đẹp của mình biến mất này, cũng sẵn tiện giận cá chém thớt luôn tất cả những người xinh đẹp giống như Dung Vũ Ca."

Xinh đẹp thì có tác dụng gì chứ, ta thông minh thì đủ rồi!"

Cao Mộ Ca là người không chịu thua, lập tức không phục hướng Dung Vũ Ca hô."

Đúng là thương nhau củ ấu cũng tròn, ghét nhau quả bồ đào cũng méo*, ngươi không xinh đẹp nên ghanh ghét luôn những người xinh đẹp như ta chứ gì."

Tâm tình Dung Vũ Ca vô cùng sung sướng, cười rực rỡ nhưng đoá hoa xuân trong nắng sớm, đương nhiên việc khi dễ hài tử này làm cho nàng rất vui vẻ, Vệ Minh Khê nhìn mà xấu hổ thay cho Dung Vũ Ca, để cho một người tính tình như Dung Vũ Ca làm mẫu thân, xem ra cũng thật khó cho nàng.(Nguyên Văn: Không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh)"Mộ Ca là hoàng đế, không cần xinh đẹp đâu, thông minh là đủ rồi."

Vệ Minh Khê tiếp tục trấn an cảm xúc của Cao Mộ Ca, thực tội cho hài tử này."

Ngay cả hoàng tổ mẫu cũng thấy ta không xinh đẹp sao..."

Cao Mộ Ca nghe xong, qua hồi lâu mới than thầm trong miệng.Vệ Minh Khê vừa nghe liền sửng sốt, trong lòng cảm thấy khó xử, kỳ thật hài tử này không đến nỗi xấu, nhưng nếu so với dung nhan của Dung Vũ Ca thì quả thật không thể bằng.Dung Vũ Ca nhìn bộ dáng quẫn bách của Vệ Minh Khê thì cười vô cùng vui sướng, quả nhiên Chỉ nhi cũng cảm thấy nha đầu kia xấu xí, bộ dáng không giống mình chút nào, Cao Mộ Ca kia tất nhiên không phải do mình sinh ra, là nhặt được thôi!

Nghĩ được như thế rồi, tâm tình Dung Vũ Ca cũng tốt hẳn lên.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cung Khuynh - Minh Dã
Chương 121 - Mẫu tử tình thâm


Rốt cuộc thì thái độ của Dung Vũ Ca đối với Cao Mộ Ca vẫn như trước không chút gì thay đổi, nhưng nếu đem so với trước kia thì cũng có thể xem như là tốt hơn khá nhiều.

Do đó Vệ Minh Khê càng cố gắng tìm thêm nhiều cơ hội để mẫu tử các nàng ở bên nhau nhằm cải thiện mối quan hệ giữa hai nàng.Vào một ngày kia nhằm lúc trời trong nắng ấm, cây cỏ cũng bắt đầu vươn mình đón gió cùng những với hàng liễu đung đưa, Vệ Minh Khê liền nhân cơ hội rủ hai kẻ nhàn rỗi kia cùng nhau đi du xuân đạp thanh."

Hoàng tổ mẫu xem kìa, nhiều cá quá!"

Cao Mộ Ca đưa tay chỉ xuống dưới hồ, vui vẻ khoe với Vệ Minh Khê."

Xú hài tử đúng là xú hài tử, cá thì có gì đẹp đâu?

Bản thân mình từ năm sáu bảy tuổi đã hơn xa nàng, ngay cả cầm kỳ thi hoạ cũng đã bắt đầu học hành nghiêm túc.

Nhớ năm ấy sơ ngộ Vệ Minh Khê, nhìn thấy nàng ở nơi đó một mình đơn côi, dáng vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng, không ngờ rằng cả đời này cũng không thể quên được, cảnh tượng ấy chớp mắt đã qua mười năm rồi."

Dung Vũ Ca thầm nghĩ."

Chỉ nhi, đã lâu rồi ta không nghe tiếng đàn của nàng, cũng không thấy Chỉ nhi thổi tiêu nữa..."

Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nói, thật sự đã lâu rồi không thấy Vệ Minh Khê như thế.Vệ Minh Khê nghe vậy, thân mình khẽ run lên, bước đi cũng dần chậm lại, nàng quay lại nhìn Dung Vũ Ca, khẽ nhoẻn miệng cười, nụ cười chan hoà cùng ánh nắng tháng ba làm cho cảnh sắc cũng thêm mê người.Cao Mộ Ca ở cách đó không xa thấy cước bộ Vệ Minh Khê vốn đã chậm giờ lại càng thêm thong thả, trong lòng lại một phen tư vị, mình vốn trông mong mẫu thân trở về thì sẽ được thêm nhiều người thương, nhiều người yêu hơn nữa, không ngờ chẳng những không nhiều hơn mà ngược lại Hoàng tổ mẫu cũng không thân cận với mình như trước, từ đó đến nay lúc nào cũng đi cùng với mẫu hậu như hình với bóng cả."

Nữ nhân cùng nữ nhân cũng có thể yêu nhau."

Lời Dung Vũ Ca nói trước kia bất tri bất giác đánh sâu vào tâm trí chưa thành thục của Cao Mộ Ca, làm cho tâm trí chưa thành hình kia bắt đầu nhận thức quan niệm như vậy.

Cho đến mấy năm sau chính bản thân nàng cũng hồn nhiên không biết, thì ra nàng quả thật đã tiếp thụ quan điểm của Dung Vũ Ca.Lúc này bước chân ba người đã đi đến bên kính hồ, nơi đó sừng sững một toà mộng đình, lan can được điêu khắc từ bạch ngọc, còn có thể ngắm hồ nước núi cao, thích thú nhất là trên nóc còn gắn một viên dạ minh châu cực lớn.

Để làm toà đình các này, tiêu phí đâu chỉ là vạn kim, nay bất chợt nghĩ đến Vệ Minh Khê mới nhận ra bản thân chưa từng xa hoa như vậy.

Nhìn trăng nhớ người, nàng ngày ngày đêm đêm thương nhớ Dung Vũ Ca, cứ nghĩ rằng nếu có ngày nàng trở về thì có lẽ cũng chỉ còn lại dung nhan đang từ từ tàn phai này, rồi nàng sẽ tiếc thương người trong mộng giờ đây như cánh hoa tàn úa.

Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca phong tư xinh đẹp, âm thầm thở dài cảm thán, chờ đợi sáu năm trời, rốt cục cũng chờ được người trở lại."

Ven hồ từ khi nào xây đình này vậy?

Từ khi hồi cung ta cũng chưa từng chú ý, thực rất khác biệt, nhìn là thích được ngay."

Dung Vũ Ca vuốt ve từ bàn đến lan can, nghĩ rằng cũng không phải Vệ Minh Khê xây, Vệ Minh Khê vốn là người không bao giờ phô trương lãng phí, kiến trúc nơi này so với trong cung cực kỳ xa hoa, quả thật là hiếm hoi, như thể là chính mình xây nên vậy."

Khi nàng không ở đây, ta thường ở ven hồ nhìn trăng nhớ người, không chịu được trống trải liền sai người xây nên đình này, lường trước nàng trở về hẳn sẽ thích."

Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, chỉ có bản thân nàng hiểu được nỗi khổ tương tư kia, không có gì có thể bù đắp được ngoại trừ Dung Vũ Ca.

Nhớ lại vô số đêm nhìn từng gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ cùng vầng minh nguyệt lạnh lẽo cô đơn, lại nhìn kính hồ trống rỗng, tâm không thể chịu nổi như thể bị cái gì gặm nhấm vậy.

May thay mọi đau khổ nay đã biến thành hồi ức, nếu Dung Vũ Ca không trở về, chính mình cũng không biết phải đối diện với tình cảnh ấy bao nhiêu năm?"

Ta đã nghĩ Chỉ nhi nhất định là người không hiểu phong tình nhất thiên hạ, nhưng mà, không nghĩ Chỉ nhi cũng có hành động hoang đường bỏ ra ngàn vàng để có được một nụ cười của mỹ nhân, nhưng quan trọng là ta lại rất yêu thích những lúc hiếm hoi Chỉ nhi hoang đường như thế."

Dung Vũ Ca cười vô cùng rực rỡ, thật đúng là mỹ nhân cười, khuynh thiên hạ.Mặt mày Vệ Minh Khê ửng đỏ, ngượng ngùng xoay đi, uổng phí mình tự cho là đọc sách thánh hiền lại đi tu kiến toà đình các hết sức xa xỉ thế này, quả thật hoang đường, may mà đình này cũng không lớn, bằng không thật sự là mỹ nhân hoạ quốc.

Có nụ cười này của hồng nhan, chớ trách hôn quân hoang đường, Vệ Minh Khê lúc này cũng hiểu được rồi.Ngay lúc Vệ Minh Khê bị Dung Vũ Ca trêu đến quẫn bách, Cao Mộ Ca đột nhiên hét to làm cho nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi."

Hoàng tổ mẫu, mau tới đây!"

Cao Mộ Ca bất mãn Vệ Minh Khê chỉ lo cùng Dung Vũ Ca đàm luận, lớn tiếng quát to, thành công dành được sự chú ý của Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê liền nhanh chân bước đến chỗ Cao Mộ Ca.Dung Vũ Ca có chút giận, thật vất vả mới có cơ hội cùng Chỉ nhi liếc mắt đưa tình, đều bị xú nha đầu này phá hỏng, thật sự là chướng mắt mà!

Lí do Vệ Minh Khê muốn đi du xuân đạp thanh, trong lòng Dung Vũ Ca biết rõ, nhưng một chút cũng không cảm kích, chán ghét xú nha đầu này còn không kịp, làm sao có khả năng cùng nàng bồi dưỡng tình cảm mẹ con?

Đương nhiên, Dung Vũ Ca nghĩ thầm vậy nhưng cũng không định phá hư màn hứng trí này của Vệ Minh Khê, nhưng cũng không có tinh thần bồi tiếp Vệ Minh Khê cùng Cao Mộ Ca.Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca không có phản ứng bài xích quá mãnh liệt, bèn tìm cớ rời đi, lưu Dung Vũ Ca cùng Cao Mộ Ca một chỗ.Vệ Minh Khê vừa li khai, thần sắc không kiên nhẫn liền lộ ra trên mặt Dung Vũ Ca, Cao Mộ Ca thấy thế cũng mặc kệ, nữ nhân này càng thế mình lại càng không thích, làm gì có mẫu hậu nào như Dung Vũ Ca?

Trong lòng Cao Mộ Ca cũng đủ loại không tình nguyện."

Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không chấp nhận ngươi!"

Dung Vũ Ca lập tức hiển lộ lập trường của mình."

Ta cũng không muốn nhận ngươi!"

Cao Mộ Ca đồng dạng khinh thường nói."

Hừ!"

Khó có dịp ý kiến các nàng đạt thành nhất trí, Dung Vũ Ca thực vừa lòng với kết quả này."

Hừ!"

Cao Mộ Ca cũng nóng nảy hừ lạnh một tiếng, làm cho Dung Vũ Ca có chút không thoải mái, mình có thể ghét bỏ nàng, nhưng nàng không thể ghét bỏ mình, có một mẫu thân xinh đẹp như vậy, nàng nên cảm thấy vinh quang mới đúng, Dung Vũ Ca bá đạo nghĩ."

Nói cho ngươi biết, không cần biết có việc gì, cũng không được dính lấy Hoàng tổ mẫu, nàng là của ta!"

Dung Vũ Ca thực là ấu trĩ, lập tức tuyên thệ chủ quyền với tiểu hài tử."

Nàng là Hoàng tổ mẫu của ta, cũng không phải là Hoàng tổ mẫu của ngươi, dựa vào cái gì mà nói nàng là của ngươi?"

Cao Mộ Ca mất hứng hỏi ngược lại."

Nàng chính là nữ nhân của ta, không được bám lấy nàng!"

Dung Vũ Ca không lừa được tiểu hài tử, chỉ có thể vô lại nói thế."

Mặc kệ ngươi!"

Cao Mộ Ca khinh thường quay đầu bước đi, nói tiếp mình cũng nói không lại, Hoàng tổ mẫu không phải của mình nàng, không muốn cùng nàng nói chuyện.

Cao Mộ Ca tự mình chạy đến bên hồ chơi một mình.Hiện tại quả thực Dung Vũ Ca vô cùng phiền chán Cao Mộ Ca, ở trước mặt Vệ Minh Khê còn phải che giấu nỗi chán ghét đối với nha đầu này.

Nếu không có nha đầu này, ngày ngày nàng cùng Vệ Minh Khê gặp nhau càng thêm vô ưu vô lo, càng thêm ngọt ngào như mật mới phải, Dung Vũ Ca thầm nghĩ.Có lẽ là lão thiên nghe được âm thanh tiếng lòng Dung Vũ Ca, ngay lúc Dung Vũ Ca thầm nghĩ Cao Mộ Ca biến mất sẽ tốt bao nhiêu thì Cao Mộ Ca đột nhiên ngã xuống hồ, hồ này phụ thân nàng, Cao Hiên cũng từng say rượu ngã vào, vận mệnh có đôi khi trùng hợp như thế.Dung Vũ Ca đang ở cách xa Cao Mộ Ca, nàng mơ hồ nghe được thanh âm Cao Mộ Ca cầu cứu, Dung Vũ Ca liền quay đầu tìm kiếm, lúc nhìn thấy Cao Mộ Ca ở trong nước giãy dụa, chính lúc chuẩn bị nhảy xuống hồ cứu người, thân mình lại dừng lại.

Trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một loại thanh âm, không cần đi, đây là việc ngoài ý muốn, Vệ Minh Khê cũng sẽ chỉ biết đây là việc ngoài ý muốn, nếu không có Cao Mộ Ca, nàng cùng Vệ Minh Khê có thể an tâm rời hoàng cung, không còn trách nhiệm cùng gánh nặng, có thể có một cuộc sống tự do tự tại ở ngoài cung.Không được, nhi tử Vệ Minh Khê đã chết, nếu Cao Mộ Ca cũng không còn, Vệ Minh Khê sẽ rất khó có thể chịu nổi...Vệ Minh Khê còn mình ở bên cạnh, nàng sẽ thương tâm, nhưng rồi sẽ bình phục, Cao Mộ Ca vốn đã không nên sinh ra, nàng chết đi như vậy, có lẽ chính là thiên ý, khúc mắc giữa nàng cùng Vệ Minh Khê sẽ biến mất, tâm ma sâu trong lòng Dung Vũ Ca không ngừng thuyết phục.Cao Mộ Ca nhìn thấy Dung Vũ Ca xuất hiện, không ngừng hướng Dung Vũ Ca cầu cứu: "Dung Vũ Ca, cứu ta, Dung Vũ Ca, cứu ta..."

Dung Vũ Ca ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng trong tâm nàng lại không ngừng giãy dụa, bóng ma giấu kín trong lòng Dung Vũ Ca rốt cuộc cũng chiến thắng.

Nàng không giết Cao Mộ Ca, chỉ là không xuất thủ cứu nàng mà thôi.

Sau khi nghĩ được như vậy, tựa hồ thật sự có thể làm như thế, nàng chần chừ cước bộ chuẩn bị rời đi."

Mẫu hậu cứu ta, mẫu hậu..."

Cao Mộ Ca nhìn thấy Dung Vũ Ca xoay người thì vô cùng sợ hãi, theo bản năng liền liên tục cầu cứu, Dung Vũ Ca là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của nàng.Một tiếng "mẫu hậu" kia, làm cho lòng Dung Vũ Ca khó chịu, nàng bịt tai lại, mình không phải mẫu hậu của nàng, không phải, không phải..."

Mẫu hậu..."

Thanh âm cầu cứu kia càng ngày càng mỏng manh, nhưng hai tiếng "mẫu hậu" lại vô cùng rõ ràng.Tâm Dung Vũ Ca giống như dây cầm đứt đoạn, một tiếng bén nhọn vang lên, Dung Vũ Ca không thể khống chế được liền nhảy xuống nước, bơi về phía Cao Mộ Ca, đó là liên hệ huyết mạch không thể nào cắt đứt, chuyện này vô luận Dung Vũ Ca có muốn phủ nhận thế nào cũng không thể thay đổi, huống hồ hổ dữ còn không ăn thịt con...Dung Vũ Ca ôm lấy Cao Mộ Ca, trong nháy mắt theo bản năng ôm thật chặt.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cung Khuynh - Minh Dã
Chương 122 - Thừa nhận


Các ngự y bận rộn vây quanh người Cao Mộ Ca, Dung Vũ Ca nhìn khuôn mặt tái nhợt của Cao Mộ Ca, trái tim như bị bóp chặt, kia chỉ là một hài tử mà thôi!

Dung Vũ Ca xoay người li khai khỏi tẩm cung hoàng đế, lòng nàng rối bời, càng không có cách nào khác để có thể nhìn khuôn mặt không một tia huyết sắc của Cao Mộ Ca mà không động dung, nàng thực muốn rời khỏi phòng, đi ra ngoài hít thở không khí, nàng không thể không thừa nhận rằng trong lòng nàng nảy sinh cảm giác áy náy.Vệ Minh Khê nhìn thấy Dung Vũ Ca rời khỏi phòng, nàng có chút lo lắng cho Dung Vũ Ca, từ khi Dung Vũ Ca ôm Cao Mộ Ca trở về, sắc mặt vẫn âm trầm như thế, nhưng Vệ Minh Khê một lòng đều đặt lên người Cao Mộ Ca, không để ý đến Dung Vũ Ca, cũng không chú ý tới Dung Vũ Ca rời khỏi phòng.

Giờ phút này cảm xúc của Vệ Minh Khê cũng không phải tốt lắm, nàng đã mất đi Hiên nhi, nếu Mộ Ca lại có mệnh hệ gì, Vệ Minh Khê cũng không biết mình sau trăm tuổi phải làm thế nào mới có thể đối mặt với nhi tử mình.

Lúc này đột nhiên nàng sinh ra một loại cảm giác không phải, có phải vì thiên địa không chấp nhận được tình yêu của nàng và Dung Vũ Ca, cho nên mới khiến cho lão thiên trừng phạt, phải chịu tội tuyệt tự?

Nếu thực sự là trời phạt, Vệ Minh Khê mong mỏi cỡ nào có thể một mình mình gánh vác.Vệ Minh Khê dám thừa nhận tình yêu của nàng cùng Dung Vũ Ca, nhưng cũng không có nghĩa nàng thừa nhận điều đó là đúng, cho nên trong lòng cũng luôn dằn vặt chính mình."

Thái Hoàng Thái Hậu, Hoàng Thượng hiện tại không còn đáng ngại nữa, chỉ cần chờ Hoàng Thượng tỉnh lại, lại tu dưỡng thêm một thời gian là có thể bình phục..."

Chữa trị xong, ngự y thu hồi hòm thuốc, vội vàng hướng Vệ Minh Khê bẩm báo.Vệ Minh Khê đang khẩn trương giờ mới hơi thả lỏng được, lúc này phát hiện không biết từ khi nào Dung Vũ Ca đã không còn trong phòng, Vệ Minh Khê phân phó ma ma chăm sóc Mộ Ca rồi mới ra ngoài tìm Dung Vũ Ca.Ban đêm vẫn có chút lạnh, ánh trăng thanh khiết lạnh lùng trên cao phủ xuống đại địa một màn ánh sáng, Vệ Minh Khê dựa vào cảm giác của mình tìm kiếm, ở chỗ sâu trong ngự hoa viên nhìn thấy Dung Vũ Ca đang ngồi xổm, ôm lấy đầu gối, Dung Vũ Ca như vậy làm cho Vệ Minh Khê đau lòng.

Nếu bình thường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cảm xúc của Dung Vũ Ca sẽ không dị thường như thế, nếu không phải chuyện ngoài ý muốn..., sẽ không, Vệ Minh Khê tin tưởng Dung Vũ Ca, trên thực tế Vệ Minh Khê không muốn đoán thêm nữa."

Ngự y nói chỉ cần chờ Mộ Ca tỉnh lại, tu dưỡng thêm một chút thời gian là sẽ không còn trở ngại..."

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cúi người vuốt ve đầu Dung Vũ Ca, ôn nhu nói."

Ta không quan tâm tới nàng!"

Rõ ràng trong lòng Dung Vũ Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng ngoài miệng lại vẫn cậy mạnh."

Nàng có quan tâm, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Từ bao giờ nàng lại trở nên không tự nhiên như vậy?"

Vệ Minh Khê khẽ mỉm cười nói, có đôi khi nàng cảm thấy Dung Vũ Ca tựa như một hài tử mãi không lớn nổi."

Ta sẽ không bao giờ, rõ ràng ta muốn nàng chết đuối!"

Dung Vũ Ca đứng lên lớn tiếng quát Vệ Minh Khê, kỳ thật giờ phút này Dung Vũ Ca chính là phô trương thanh thế.Nàng đã làm sai, tuy rằng biết nếu mình không nói cho Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê cũng sẽ lựa chọn tin tưởng mình, nhưng nàng không muốn lừa dối Vệ Minh Khê, chính mình đã từng có ý niệm u ám như thế trong đầu, thậm chí cũng nghĩ đến phản ứng của Vệ Minh Khê, tự tuyên án mình có tội hay không.

Kỳ thật Dung Vũ Ca quả thật rất ấu trĩ, nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng trải nghiệm qua lần nào cảm giác bởi vì áy náy mà nhận sai, cho nên không biết xử lý thế nào với nỗi áy náy trong lòng.Vệ Minh Khê nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó ôm lấy Dung Vũ Ca: " Nàng cũng không bị chết đuối, không phải sao?

Bất luận như thế nào, kết quả cuối cùng cũng đều là ngươi cứu nàng."

Vệ Minh Khê ôm Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca không có tội, người có tội là mình, mình mới là nguyên nhân gây nên hết thảy, cho nên Vệ Minh Khê không nỡ trách cứ Dung Vũ Ca.Phản ứng của Vệ Minh Khê làm cho Dung Vũ Ca an tâm, kia vừa như sư tử cuồng bạo, nháy mắt liền trở nên ôn hoà, thân mình dựa vào Vệ Minh Khê, thì thào tự nói: "Ta có thể lựa chọn cứu nàng sớm hơn, nhưng ta do dự, một khắc ấy ta đã nghĩ nàng chết cũng tốt, ta sẽ không còn phiền não, dù sao cũng không phải ta đẩy nàng xuống, ta không có tội, nhưng nàng lại vẫn gọi ta là mẫu hậu, ta cũng rất sợ hãi, ta lại có thể trơ mắt nhìn hài tử của mình chết đuối mà thờ ơ..."

Dung Vũ Ca đem Vệ Minh Khê ôm thật chặt, nàng biết điều vẫn luôn không muốn thừa nhận đã không còn có thể thờ ơ được nữa, loại cảm giác này làm cho nàng khủng hoảng, nàng không biết phải giải thích cùng đối mặt như thế nào, nhưng nàng rất muốn Vệ Minh Khê biết, nàng biết Vệ Minh Khê biết.Vệ Minh Khê nhẹ nhàng vỗ về lưng Dũng Vũ Ca: "Dung Vũ Ca không sợ trời không sợ đất lại sợ làm mẫu thân sao?"

Vệ Minh Khê nhẹ nhàng cười hỏi."

Vệ Minh Khê!"

Dung Vũ Ca nổi giận hướng cổ Vệ Minh Khê cắn một cái.

Đáng giân, Vệ Minh Khê nói trúng tim đen như thế để làm chi?

Kỳ thật Dung Vũ Ca vẫn không chấp chận tình cảm của mình cùng Vệ Minh Khê là một tồn tại nghịch luân, nhưng nếu thừa nhận Cao Mộ Ca, thì mình là mẫu thân Cao Mộ Ca, mà Vệ Minh Khê lại là nãi nãi của nàng, liên hệ huyết mạch như thế, lần đầu tiên làm cho Dung Vũ Ca cảm giác cấm kỵ cùng nghịch luân.

Nhưng mà Dung Vũ Ca nghĩ lại thì thấy, hiện tại Vệ Minh Khê đã có dũng khí như thế, so với nàng mình lại càng thêm nhát gan!"

A!

Đau..."

Vệ Minh Khê làm bộ bị đau, Dung Vũ Ca xót xa liền lập tức buông cổ Vệ Minh Khê ra, Dung Vũ Ca không nỡ làm đau Vệ Minh Khê.Vệ Minh Khê nở nụ cười, Mộ Ca lần này xem như nhân hoạ đắc phúc, Dung Vũ Ca có thể tiếp nhận Mộ Ca, đó chính là tâm nguyện lớn nhất của mình.***Cao Mộ Ca tỉnh lại, phản xạ có điều kiện quay đầu tìm kiếm Dung Vũ Ca, nhìn thấy Dung Vũ Ca ở một bên mới hơi hơi an tâm."

Hoàng tổ mẫu, nàng là kẻ xấu xa nhất, ta rơi xuống hồ, ta kêu nàng, nàng cũng không cứu ta..."

Cao Mộ Ca ở ngay trước mặt Dung Vũ Ca lại tố cáo nàng."

Ta không cứu ngươi, vậy ngươi như thế nào sống lại a?"

Dung Vũ Ca nhướng mày, dám tố cáo ta, hừ, không biết người ta đã sớm nói với Chỉ nhi rồi."

Không biết, sau đó trẫm không nhớ rõ."

Kỳ thật Cao Mộ Ca nhớ rõ trước khi mình hôn mê đã nhìn thấy Dung Vũ Ca hướng chỗ mình bơi lại, bất quá nàng hạ quyết tâm dù có chết cũng không thừa nhận."

Ồ, có người nói không nhận ta, thế mà đến cuối cùng sợ chết lại kêu mẫu hậu, xú hài tử đó là ai nhỉ?"

Dung Vũ Ca cố ý lớn tiếng nói, Cao Mộ Ca đỏ mặt, không tự nhiên bổ nhào vào lòng Vệ Minh Khê, không dám nhìn Dung Vũ Ca, cũng không thèm để ý đến Dung Vũ Ca nữa."

Tiểu hài tử tốt thế này, sao lại xấu..."

Dung Vũ Ca thấy Cao Mộ Ca chiếm vị trí ưa thích của mình, tính tiếp tục khi dễ nàng, bất quá lại bị Vệ Minh Khê nhẹ nhàng nhéo cái eo một chút.

Dung Vũ Ca uỷ khuất nhìn Vệ Minh Khê, Chỉ nhi bất công, ánh mắt Dung Vũ Ca lên án."

Không phải người nào đó đã nói phải làm một mẫu thân tốt sao?"

Vệ Minh Khê cười hỏi."

Ta cũng chưa từng nói như vậy!"

Dung Vũ Ca bĩu môi, tuy rằng lúc trước trong nháy mắt thần kinh không bình thường đã nghĩ như vậy, nhưng nàng sẽ không làm như vậy, ngẫm lại mới thấy một nữ tử phong hoa tuyệt đại mà dĩ nhiên lại là mẫu thân của một hài tử, như thế thực giết chết phong cảnh a.Vệ Minh Khê cười lắc đầu, để cho Dung Vũ Ca làm một mẫu thân tốt quả thật rất khó khăn, ngày sau không khi dễ Mộ Ca đã là tốt lắm rồi.
 
[Bhtt][Edit-Hoàn] Cung Khuynh - Minh Dã
Chương 123 - Lời hứa kiếp sau (Hoàn)


Bàn tay Dung Vũ Ca trượt trên mái tóc Vệ Minh Khê, khuôn mặt Vệ Minh Khê trẻ hơn rất nhiều so với tuổi chân chính của nàng, nhưng không biết vì sao mái tóc vốn đen mượt lại càng ngày càng nhiều sợi bạc, đã gần như không thể một sợi rồi một sợi nhổ đi là có thể giải quyết, nhìn thế không hiểu sao khiến cho lòng Dung Vũ Ca cảm thấy chua xót, bàn tay đang lần từng sợi lại càng thêm cẩn thận."

Đầu ta càng ngày càng nhiều tóc bạc, ta già đi, Vũ Ca lại càng đẹp hơn," Vệ Minh Khê nhìn mình cùng Dung Vũ Ca trong gương, nhẹ nhàng thở dài nói.

Dung Vũ Ca phong tình không hề giảm, giống như vò rượu Nữ nhi hồng chôn giấu lâu năm, càng ngày càng tinh thuần, hương vị càng thơm nồng, trải qua trang điểm vẫn phi thường đẹp mắt như trước, mà chính mình lại không còn trẻ nữa, điều ấy không thể không khiến Vệ Minh Khê cảm giác được nỗi bi ai quân sinh ta đã lão (người sinh ta đã già).Dung Vũ Ca cười lắc đầu: "Chỉ nhi cảm thấy mấy năm qua, tình yêu của ta dành cho nàng có vì thời gian qua đi mà thuyên giảm không?"

Vệ Minh Khê lắc đầu, mấy năm nay, tình yêu cùng sự che chở mà Dung Vũ Ca dành cho mình không những không giảm mà còn tăng, người một lòng một dạ thế này, còn gì để cầu đây?"

Chỉ nhi trong lòng ta vẫn đều dừng lại ở khoảnh khắc hai ta sơ ngộ, kia bạch y nữ tử thời niên thiếu đứng bên hồ thổi tiêu, kia bóng dáng lạnh lùng lãnh đạm như tiên tử lạc bước chốn phàm trần, chưa từng thay đổi, bất luận ngày sau Chỉ nhi có như thế nào, kí ức này cũng mãi là vĩnh hằng."

Trong mắt Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê vẫn đều là đẹp nhất, vĩnh viễn cũng sẽ không thay đổi.Cao Mộ Ca đứng ở cửa gõ một chút, khiến cho Dung Vũ Ca cùng Vệ Minh Khê chú ý, kỳ thật cảnh tượng các nàng vô cùng thân thiết, ấm áp, mấy năm nay Cao Mộ Ca cũng không hiếm thấy, bình thường đều đi đường vòng né qua.

Nàng cùng Dung Vũ Ca mấy năm nay vẫn cãi qua cãi lại, có Vệ Minh Khê ở giữa làm dịu quan hệ, nhưng thật ra lại bình an vô sự, nhìn vào cũng có hình thức ở chung riêng.

Chỉ là mấy năm nay, Cao Mộ Ca đã trưởng thành, chính trị cũng đều có chủ trương của chính mình, ý kiến không hợp nhau liền thành cơm bữa, Dung Vũ Ca thấy đôi cánh Cao Mộ Ca đã đủ cứng cáp, trước đó hai năm, cũng chính là lúc Cao Mộ Ca mười bốn tuổi nàng đã lui về, để Cao Mộ Ca tự mình chấp chính.Để Cao Mộ ca tự mình chấp chính, chính mình làm chủ, Cao Mộ Ca đột nhiên cảm nhận được áp lực một mình gánh vác giang sơn xã tắc, ngược lại có phần kinh sợ hướng Vệ Minh Khê thảo luận việc quốc gia đại sự, trưng cầu ý kiến.

Khi Dung Vũ Ca nhiếp chính, gặp phải lúc ý kiến không hợp nhau, đều là để Vệ Minh Khê quyết định, ở trong cảm nhận của Cao Mộ Ca, Vệ Minh Khê so với Dung Vũ Ca cũng có lực ảnh hưởng hơn.Dung Vũ Ca nhìn Cao Mộ Ca liền không vui, lúc lão nương nhiếp chính thì nha đầu kia cả ngày đều muốn tự mình làm chủ, tranh cãi với mình mãi không yên.

Tốt lắm, lão nương mừng rỡ vui vẻ bỏ xuống gánh nặng lớn như vậy, có thể cùng Chỉ nhi cả ngày ngọt ngào tình cảm, cho ngươi tự mình chấp chính làm chủ, ngươi lại cả ngày đều đến phiền Chỉ nhi nhà ta, nha đầu kia càng lớn lại càng đáng ghét!"

Yêu, không phải Hoàng Thượng rất có khả năng sao?

Chính mình làm chủ là tốt rồi, để làm chi lại đến phiền Hoàng tổ mẫu của ngươi?"

Dung Vũ Ca nhướng mày nói, thật ra nha đầu kia lớn lên cũng đẹp mặt hơn một chút, nhưng so với mình vẫn còn kém xa, có ba phần rất giống Vệ Minh Khê, ba phần rất giống mẫu thân, Vệ Minh Khê cùng mẫu thân nhìn là thương được ngay, mẫu thân không cho mình lại kêu nàng là xú nha đầu, nên đành phải gọi là Hoàng thượng.

Dung Vũ Ca đối đãi với Cao Mộ Ca vẫn đều khống chế ở mức năm phần thân, năm phần khoảng cách xa lạ, không tính lạnh lùng, nhưng cũng không tính là vô cùng thân thiết."

Trẫm không tới trưng cầu ý kiến của ngươi, Hoàng tổ mẫu không chê trẫm phiền là được rồi."

Cao Mộ Ca nhíu mày, mình ngày ngày bận rộn, không có thời gian rỗi bồi nàng đấu võ mồm, tuy rằng vốn đã đấu từ lớn đến bé, ngày nào đó mà trong phòng Hoàng tổ mẫu không có nữ nhân này thì tốt rồi, tuy thế Cao Mộ Ca cảm thấy đó là chuyện không có khả năng, nữ nhân này nếu không có Hoàng tổ mẫu bên người liền đặc biệt luống cuống, như thể có bệnh."

Ta và Hoàng tổ mẫu ngươi đã quyết định đi Đông Đô lễ phật, nhân tiện xuống Giang Nam du ngoạn, một đoạn thời gian rất lâu sẽ không trở về."

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê nghiêm túc nói.

Như vậy là có thể tránh xa được Cao Mộ Ca, Cao Mộ Ca cũng nên độc lập, tổng không thể luôn ỷ lại Hoàng tổ mẫu, làm một Hoàng đế không có chủ kiến như thế.Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc khi Dung Vũ Ca thình lình đưa ra đề nghị, nhưng nhìn thấy nét chân thành trong mắt Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê cũng ngầm đồng ý, nàng biết, Dung Vũ Ca muốn chân chính tự do, Mộ Ca đã mười sáu, xử lý chính vụ càng ngày càng thành thục, có Vũ Dương ở đây, còn có văn võ bá quan, mình cũng có thể yên tâm đi Giang Nam.Cao Mộ Ca lập tức nhìn về phía Vệ Minh Khê, mong xác nhận lời Dung Vũ Ca nói không phải là sự thật, nhìn thấy Vệ Minh Khê gật đầu, liền có chút uể oải.

Hoàng tổ mẫu gật đầu chứng tỏ kết cục đã định, Cao Mộ Ca tuy trong lòng không nỡ nhưng cũng không nói thêm gì nữa.***Dung Vũ Ca rúc vào lòng Vệ Minh Khê: "Rốt cục cũng đợi được nàng trưởng thành, mấy năm nay chờ đợi thực vất vả."

Dung Vũ Ca nói xong còn cọ cọ cổ Vệ Minh Khê."

Vũ Ca mấy năm nay vất vả rồi."

Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca, ngón tay còn ở trên lưng Dung Vũ Ca mà nhẹ nhàng vuốt ve, thực làm khó cho Dung Vũ Ca bị trói buộc nơi hoàng cung này hơn mười năm."

Lòng ta cam tâm tình nguyện."

Dung Vũ Ca như biết ý nghĩ trong lòng Vệ Minh Khê, nhẹ nhàng nói."

Nếu không gặp ta, Vũ Ca hẳn là càng thêm hạnh phúc, càng tiêu sái..."

Vệ Minh Khê đau lòng Dung Vũ Ca, Dung Vũ Ca một thân này cơ hồ đều bị hủy trong tay mình, có đôi khi đêm khuya tỉnh mộng, Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca đều tự trách mà rơi lệ, cả đời này người nàng nợ nhiều nhất là Dung Vũ Ca."

Ta không để ý đến giả thiết đó làm gì, gặp chính là gặp, nói không chính xác được, ta sinh ra trên đời này chính là vì nàng mà sinh, vì nàng mà đau, vì nàng mà tử."

Dung Vũ Ca nói, nhân sẽ thành quả, quả cũng sẽ thành nhân.(cái này có lẽ là thuyết nhân-quả của đạo Phật)"Nếu có kiếp sau, kiếp sau ta sẽ vì nàng mà sinh, không đọc nhiều sách vở, không để ý đến ánh mắt thế nhân, chỉ vì nàng một người dũng cảm.

Kiếp sau, chúng ta sẽ cùng nhau đều là nữ tử."

Vệ Minh Khê thanh nhã nở nụ cười, nụ cười ấy so với đóa thanh liên còn tao nhã thanh khiết hơn nhiều lắm."

Được, đây là Chỉ nhi nói đấy nhé, kiếp sau cũng không được đổi ý."

Dung Vũ Ca vui vẻ nở nụ cười, nếu có kiếp sau, nàng nhất định sẽ khiến Vệ Minh Khê trả lại toàn bộ tình cảm kiếp này, bù đắp lại tình yêu dành cho mình không đủ.

Vệ Minh Khê nói những lời hứa hẹn cũng thế, lời tâm tình cũng vậy, lại làm cho mình cảm động cùng vui vẻ rất lâu, bình thường Vệ Minh Khê rất ít khi nói những câu tình cảm như vậy.Vệ Minh Khê gật đầu, dùng tay phải ngón út ngoắc lấy ngón út Dung Vũ Ca, không phải lời tâm tình, là hứa hẹn."

Chỉ nhi, Chỉ nhi..."

Dung Vũ Ca vẫn lặp đi lặp lại nhũ danh Vệ Minh Khê."

Ừ?"

Vệ Minh Khê hơi hơi nhướn mày."

Nàng cần phải nhớ kĩ ta, đừng quên..."

Dung Vũ Ca nắm lấy tay áo Vệ Minh Khê, chân thành nói.Dung Vũ Ca trước kia không tin có kiếp này kiếp sau, nhưng từ hôm nay trở đi, nàng bắt đầu tin tưởng.***Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca đi qua Đông Đô, dọc theo lộ tuyến hơn hai mươi năm trước nam hạ, vẫn hướng nam mà đi, xa cách hơn hai mươi năm, trở về chốn cũ, Giang Nam mưa bụi mênh mang, phảng phất như kí ức từ kiếp trước, cảm giác xa lạ mà quen thuộc, khiến cho Vệ Minh Khê trong nhất thời lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, lại không biết dùng lời nào miêu tả.Dung Vũ Ca đứng ở đầu thuyền dưới làn mưa cùng Vệ Minh Khê, nàng còn nhớ rõ năm đó sau khi Vệ Minh Khê đoạt được quân thủ vị, cảnh tượng du thuyền trên sông, vô số khuê trung nữ tử chưa gả đem tú cầu ném cho Vệ Minh Khê nữ phẫn nam trang.

Nhớ tới cảnh tượng năm đó, Dung Vũ Ca không khỏi mỉm cười.Dung Vũ Ca mở dù che cho Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê ngẩng đầu nhìn tán dù che khuất mưa phùn, liền biết phía sau là Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê xoay người mặt hướng Dung Vũ Ca, tay rất tự nhiên nắm lấy bàn tay Dung Vũ Ca.

Năm đó khi nàng đi đến nơi Giang Nam xa lạ này, lòng đầy bất an, cũng đã từng gắt gao cầm tay Dung Vũ Ca như thế.

Hơn hai mươi năm sau, lại cũng ở địa phương ấy mà cầm tay Dung Vũ Ca, làm cho Vệ Minh Khê ngàn vạn cảm khái, chính mình cho tới bây giờ còn không nghĩ tới nhiều năm sau như vậy còn có thể cùng Dung Vũ Ca tay trong tay, bất đồng so với năm đó chính là, cảm giác an tâm lúc này ngày ấy cũng chưa từng có qua."

Cho tới bây giờ ta chưa từng nghĩ mình sinh thời còn có cơ hội đến Giang Nam."

Ngữ khí Vệ Minh Khê vẫn thản nhiên như trước, mang theo chút cảm giác hạnh phúc nhàn nhạt."

Năm đó lúc mang nàng đến Giang Nam, trong lòng ta một chút chắc chắn cũng đều không có, may mà ta vẫn cứ kiên trì, hết thảy cố gắng đều đáng giá."

Dung Vũ Ca kề môi sát vào khuôn mặt Vệ Minh Khê, nói cũng kỳ quái, tóc trắng trên đầu Vệ Minh Khê cũng không ít, duy độc khuôn mặt này lại thay đổi không nhiều, vẫn là khuôn mặt mười năm trước, hay là do mình yêu nhất khuôn mặt này cho nên mới chưa từng thấy nàng già đi?"

Chỉ là nhiều năm như vậy, cảnh đẹp Giang Nam rốt cục cũng có thể chậm rãi thưởng thức, không cần vội vàng như năm đó."

Vệ Minh Khê mỉm cười nói, xoay người vòng tay ôm lấy vòng eo xinh đẹp của Dung Vũ Ca."

Giang Nam tốt thì tốt, có điều mùa xuân khí hậu có phần không thoải mái."

Dung Vũ Ca khẽ nhíu mày, dọc theo đường đi, mưa xuân hẳn sẽ liên miên không dứt."

Rốt cuộc không phải địa phương chúng ta sinh trưởng, vẫn như trước, đối với Giang Nam chúng ta chỉ là khách qua đường."

Vệ Minh Khê cười nói, Dung Vũ Ca thực sự là ở một chỗ mãi đã dưỡng thành tập quán."

Ừ, vậy ở Giang Nam vài tháng, qua một thời gian nữa chúng ta đi đại mạc cưỡi ngựa, đi Đông hải thả câu được không?"

Dung Vũ Ca cao hứng nói, nghĩ đến có thể mang Vệ Minh Khê đi khắp chân trời góc bể liền dị thường hưng phấn,Cưỡi ngựa?

Vệ Minh Khê hơi hơi sửng sốt, nàng còn giống như có thể cưỡi ngựa được sao?

Nàng ngần này tuổi rồi vẫn còn có thể cưỡi ngựa?

Rõ ràng Dung Vũ Ca cũng không còn nhỏ, sao vẫn giống năm đó còn tràn đầy tinh lực như vậy?

Vệ Minh Khê rất hâm mộ Dung Vũ Ca, đối với tương lai cũng hiếm hoi lộ ra vẻ hi vọng cùng chờ đợi."

Được, ngày sau làm gì cũng cùng nàng đi."

Vệ Minh Khê nói xong, đem môi quấn lấy đôi môi Dung Vũ Ca, tán dù che khuất thân hình hai nữ tử đang ôm nhau, đáng tiếc giờ phút này xuân sắc hai bên bờ sông Giang Nam lại không người thưởng thức.Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca ở Giang Nam mấy tháng, từng ngày trôi qua thật ra lại sống một cuộc sống khoái hoạt tựa thần tiên.***Nhân sinh cũng thực biến đổi khôn lường, lúc các nàng sắp rời khỏi Giang Nam đi Đông hải, Vệ Minh Khê bởi vì thích ứng không được khí hậu ẩm thấp Giang Nam nên nhiễm phong hàn, trận phong hàn nho nhỏ này lại làm Vệ Minh Khê bệnh không dậy nổi.

Dung Vũ Ca vội vàng đem nàng về cung tĩnh dưỡng, bệnh ngày càng chuyển xấu, thân thể Vệ Minh Khê đã yếu lại càng yếu, Dung Vũ Ca cũng không dám đem nàng xuất cung nữa.Ngự y nói với Dung Vũ Ca, từ sau khi Thái Hoàng Thái Hậu thay Hoàng Thượng chấp chính, thân thể xương cốt đã bắt đầu mỗi ngày một kém, chính là Thái Hoàng Thái Hậu lại không chuẩn cho bọn họ nói với Thái Hậu cùng Hoàng Thượng, lần này đi Giang Nam, một phen bị bệnh lại tổn hại thân thể đã sớm không đủ nguyên khí, thời gian sợ cũng không còn nhiều lắm.Dung Vũ Ca biết thân thể Vệ Minh Khê từ sau cái chết của Cao Hiên đã không tốt lắm, tĩnh dưỡng như thế nào cũng đều không được, tuy mấy năm nay không có bệnh gì, nhưng thực ra là tránh nhiệm chưa hết, Vệ Minh Khê không dám bệnh mà thôi, giờ trách nhiệm hết rồi, buông xuống hết thảy, thân thể kia vốn nguyên bản cứng rắn chống đỡ liền trong nháy mắt sụp đổ.Đêm đến, Dung Vũ Ca cắn ngón tay mình mà rơi lệ, tay bị cắn đến chảy máu cũng hồn nhiên không biết, bất luận Vệ Minh Khê khuyên thế nào nước mắt cũng không cầm nổi.

Nước mắt của Dung Vũ Ca làm Vệ Minh Khê chỉ biết bất lực nhìn, cuối cùng theo bản năng ôm chặt lấy Dung Vũ Ca, lúc này nàng mới ngừng khóc.***Từ lúc ấy đến sau đó vài năm, hai người hết sức quý trọng từng khắc thời gian cùng một chỗ, yêu nhau đã không dễ dàng, mỗi một ngày được ở bên nhau đều phải càng thêm hạnh phúc hơn so với trước kia.Nữ đế trị vì được mười bốn năm, Thái Hoàng Thái Hậu Vệ Minh Khê toạ hoá, hưởng thọ sáu mươi hai tuổi, ngày hôm sau, Thái Hậu Dung Vũ Ca cũng mất, hưởng thọ bốn mươi tám tuổi.

Hai hậu không cùng hai đế hợp táng, mà lại táng ở sườn tây lăng hoàng đế, cùng lịch đại* đế vương đế hậu hợp táng bất đồng, mộ nhị đế gần nhau, lưỡng hậu cũng gần nhau, sách sử gọi là Đông lăng cùng Tây lăng, mà Đông lăng cùng Tây lăng lại xa xa cách trở.(*lịch đại:trước đó, trong lịch sử)Sách sử viết: Dung Hậu hiếu liêm vô song, sinh tiền thường bồi tiếp bên người Vệ hậu..._Toàn văn hoàn_————-o0o————-Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chết cùng ngày, khẳng định là Dung Vũ Ca tự tử, quá trình tự tử, ngẫu nhiên khảo sát về "ngược" xem có muốn viết phiên ngoại không hay như thế này là được rồi?

Chính văn Cung Khuynh cuối cùng cũng đã xong rồi.

Cung Khuynh có vài tình tiết làm cho người xem tức giận, Minh Dã nay tỏ ra thực có lỗi, có lẽ lúc ấy ta xem xét không đủ trưởng thành, nếu đổi một phương thức khác, kết quả có thể bất đồng hay không?

Có lẽ là viết thiếu, nhưng vô luận thế nào, hố này cũng kết thúc rồi.

Minh Dã vẫn không đủ thành thục, nhiều chỗ hành văn về cư xử trong tiểu thuyết này đều không đủ, cảm tạ mọi người duy trì cho tới nay, đặc biệt nhìn những độc giả cuối cùng.

Hố mới là "Mỹ nhân liên", có rảnh thì mời đến ngồi xem, sẽ không phải là một hố quá dài.————-o0o————-
Giữ đúng lời hứa, đầu tháng nha, coi như là quà Trung thu muộn cho mọi người ^^Ước gì chap này chỉ dừng lại ở đoạn hai nàng ở Giang Nam, đọc đi đọc lại vẫn rơi nước mắt, haizz, quả thực cái gì đẹp đẽ luôn mỏng manh và dễ vỡ...
 
Back
Top Bottom