Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt][Edit] Đánh Thức Bị Tra Thâm Quỹ Mỹ Nữ Tỷ Tỷ - Cảnh Tiểu Lục

[Bhtt][Edit] Đánh Thức Bị Tra Thâm Quỹ Mỹ Nữ Tỷ Tỷ - Cảnh Tiểu Lục
Chương 38


Editor: __tyngh1314Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.==================================Chu Trình Lộ không để ý đến cô ấy, chỉ lật vài trang sách trong tay, nhưng hoàn toàn không đọc.

Từ Linh Tử càng cảm thấy tò mò, bất chấp việc ghế sofa có chật hay không, cô vẫn cương quyết chen lại gần."

Đừng như thế mà, chúng ta là chị em bao nhiêu năm rồi, có chuyện gì mà ngại nói chứ?"

"Mình có chỗ nào giống ngại ngùng đâu?"

"Xem kìa, cậu còn chẳng phủ nhận là có chuyện muốn nói."

Từ Linh Tử giả vờ sát lại gần nàng, "Thôi nào, đừng làm mình mất ngủ đêm nay, mau nói đi."

Chu Trình Lộ mím môi, đồng thời nhún vai, ra hiệu cho Từ Linh Tử ngồi dịch sang một chút."

Trước khi tin tức mình và Tạ Duy chia tay được chính thức công khai, Tạ Dư đã thường xuyên đến bệnh viện tìm mình.

Mỗi lần đều xoay quanh chủ đề rằng Tạ Duy và mình không hợp nhau, hơn nữa..."

Từ Linh Tử lắng nghe chăm chú, thấy Chu Trình Lộ chần chừ, liền hối thúc: "Hơn nữa cái gì?"

"Hơn nữa em ấy dường như rất lo lắng rằng mình sẽ tiếp tục ở bên Tạ Duy.

Không biết vì sao em ấy lại hiểu lầm, thậm chí còn nói rằng muốn mình hủy hôn."

Nhớ lại tình cảnh lúc đó, Chu Trình Lộ cảm thấy có chút buồn cười.Từ Linh Tử nheo mắt, không nói gì, chỉ tiếp tục thúc giục: "Còn gì nữa?"

"Em ấy còn cùng mình đi xem một bộ phim, là bộ phim gần đây được quảng bá rầm rộ về chuyện bạn trai cũ và bạn trai hiện tại.

Sau đó, mình luôn có cảm giác rằng mục đích em ấy chọn bộ phim này không đơn giản."

"Cái đó có gì mà phải đoán, em ấy làm vậy rõ ràng quá rồi còn gì."

Chu Trình Lộ nhíu mày: "Rõ ràng cái gì?"

Từ Linh Tử nở nụ cười tinh quái, cố ý lấp lửng: "Cậu đã nói với mình những điều này, chẳng lẽ trong lòng cậu không hiểu rõ ý nghĩa của sự rõ ràng đó sao?"

Sắc mặt của Chu Trình Lộ trở nên không tự nhiên, rõ ràng những lời tiếp theo nàng cần phải cân nhắc kỹ."

Có lúc mình cảm thấy đúng như mình đoán, nhưng cũng có lúc lại nghĩ mình đã suy nghĩ quá nhiều.

Chuyện này không thể hỏi thẳng được, nếu mình hiểu lầm, không chỉ gây khó xử mà còn có thể ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa bọn mình."

Từ Linh Tử đồng tình, nhưng cô ấy lại tập trung vào câu cuối cùng về sự lo lắng."

Có vẻ như cậu rất quan tâm đến mối quan hệ với Tạ Dư đấy."

"Em ấy là một người tốt, ở bên em ấy rất vui vẻ, mình không muốn vì chuyện của Tạ Duy mà gây ra xích mích với em ấy."

Từ Linh Tử nghiêm túc lại, phân tích: "Thật ra, hành động của Tạ Dư có ba khả năng: Một là em ấy ghét Tạ Duy, cố tình phá hoại chuyện tốt của hắn; thứ hai em ấy là người ngay thẳng, không thể chịu được Tạ Duy giả dối, lừa gạt cậu; cuối cùng là... em ấy có cảm tình đặc biệt với cậu."

Đặc biệt khi nói đến khả năng cuối cùng, Từ Linh Tử cố ý nói chậm lại, quan sát phản ứng của Chu Trình Lộ.Quả nhiên, Chu Trình Lộ lại nhíu mày."

Nhưng mà với khuôn mặt thiên thần của cậu, quả thật là kiểu mà các cô gái trẻ yêu thích nhất.

Nếu mình không quen cậu nhiều năm, biết rõ cậu nhàm chán và khô khan như thế nào, mình có lẽ cũng sẽ có chút hứng thú với cậu đấy."

Chu Trình Lộ tiện tay ném cuốn sách trong tay vào chân cô ấy, Từ Linh Tử giả vờ kêu đau."

Nếu cậu lo lắng như vậy, thì hãy quan sát thêm.

Nếu cảm thấy có điều không ổn, hãy nhanh chóng nói rõ ràng với em ấy.

Tránh để cô bé phải đơn phương quá lâu, sẽ ảnh hưởng đến chuyện yêu đương sau này của em ấy."

"Mình không biết mở lời thế nào."

"Hả?

Cậu thực sự định nói thật à?"

Từ Linh Tử ngạc nhiên, "Mình vừa đùa thôi, chuyện này nên thận trọng thì hơn.

Dù sao em ấy cũng còn trẻ, không như chúng ta có kinh nghiệm và mặt dày, xử lý không tốt có khi sau này gặp nhau cũng phải né tránh."

"Là cậu có kinh nghiệm và mặt dày, đánh giá bản thân thế này thì đừng kéo mình vào."

Chu Trình Lộ ghét bỏ bạn thân, rồi cũng thở dài, "Vì thế mình cũng không biết sau này phải đối xử với em ấy thế nào cho tốt."

"Cứ thuận theo tự nhiên thôi.

Dù sao thì giờ cậu và Tạ Duy đã chia tay rồi, nếu Tạ Dư vẫn như trước, thì chứng tỏ mục tiêu của em ấy là cậu.

Nếu em ấy không còn quan tâm nữa, thì có nghĩa là cậu nghĩ quá nhiều."

"Chỉ có thể như vậy thôi."

Chu Trình Lộ thấy nụ cười kỳ lạ còn vương trên môi Từ Linh Tử, không kìm được nhắc nhở: "Đừng nói lung tung trước mặt Tạ Dư, đặc biệt là những trò đùa vô nghĩa của cậu, em ấy vẫn còn ngây thơ."

"Chậc, chậc, chậc, trước đây khi còn là bạn gái của Tạ Duy, sao mình không thấy cậu bận tâm nhiều như vậy.

Bây giờ chia tay rồi, ngược lại còn quan tâm chu đáo đến em gái của người ta.

Nếu cậu không nói những điều trên, mình còn tưởng cậu có ý gì với Tạ Dư đấy."

Chu Trình Lộ lần này ném thẳng cái gối ôm: "Tránh xa mình ra!"

Gần đây, tần suất liên lạc giữa Tạ Dư và Chu Trình Lộ không giảm, nhưng phần lớn là để nói về chuyện của Trần Huyên, còn Tạ Duy chỉ được nhắc đến đôi khi.

Hơn nữa, Tạ Dư cũng không còn nhạy cảm và lo lắng mỗi khi nghe thấy tên Tạ Duy như trước, dường như người này không còn quan trọng đến thế.

"Chờ mấy ngày nữa thi xong, em và Quất Tử sẽ đến bệnh viện thăm Trần Huyên.

Cậu ấy ở đó một mình chắc chắn sẽ rất cô đơn."

"Em có vẻ hiểu tâm trạng của người nằm viện nhỉ."

Tạ Dư không để ý, thành thật đáp: "Tất nhiên rồi, lần trước chị nằm viện mà còn chán đến mức chơi game, huống chi là Trần Huyên, người ít được thăm hỏi hơn, chắc chắn sẽ cảm thấy buồn bã và đáng thương hơn."

Chu Trình Lộ cười thầm, nhưng vẫn nghiêm túc nhắc nhở cô ấy: "Tình trạng của Trần Huyên khá đặc biệt, hiện tại em ấy không thích hợp để tiếp xúc với quá nhiều người, vì vậy tốt nhất là hạn chế thăm viếng thường xuyên."

"Hửm?

Vậy bọn em không thể đến thăm cậu ấy sao?"

"Vẫn có thể, nhưng không nên thay đổi người thăm quá thường xuyên, tốt nhất là em và Trần Nhất Sư cố định đi thăm là đủ."

"Ok, em hiểu rồi."

Tạ Dư nhẹ nhõm, "May mà chị nói cho em biết, nếu không tụi em thực sự định thay phiên nhau đến thăm, nghĩ rằng như vậy sẽ náo nhiệt hơn, cũng khiến Trần Huyên cảm thấy có nhiều người quan tâm đến cậu ấy hơn."

"Sự quan tâm này có thể thể hiện sau khi em ấy xuất viện.

Bạn bè không cần phải thể hiện một lúc, thời gian sau này còn dài."

Tạ Dư truyền đạt lại lời của cô ấy cho các bạn cùng phòng, và mọi người đều nghe theo lời bác sĩ Chu."

Thời gian này chỉ có tớ với Tiểu Dư Tử thường xuyên đến bệnh viện, đợi sau này khi Trần Huyên quay lại học, Đào Tử và Hân Hân các cậu hãy giúp tổ chức một buổi tiệc chào đón cho cậu ấy."

Mặc dù không thể đến bệnh viện, Đào Niệm Hi và Giang Hân vẫn rất hào phóng chuyển tiền cho Tạ Dư để mua thêm đồ ăn ngon mang cho Trần Huân.

Trần Nhất Sư còn bàn với Tạ Dư: "Cậu nói xem, chúng ta có nên mua cho cậu ấy một máy chơi game cầm tay cũ không?

Dù sao cũng không đắt, ở bệnh viện buồn chán còn có thể chơi một chút."

Tạ Du suy nghĩ một lát rồi nói: "Mình hỏi Chị Trình Lộ đã."

"Bây giờ cậu phụ thuộc vào chị ấy quá đấy."

Dù nói vậy, nhưng Trần Nhất Sư vẫn rất nghiêm túc chờ đợi phản hồi từ Chu Trình Lộ.

Thực ra trong lòng họ đều rất tin tưởng vào ý kiến chuyên môn của bác sĩ Chu.Không lâu sau, Chu Trình Lộ đã trả lời tin nhắn.

Tạ Dư đọc xong rồi đưa điện thoại cho Trần Nhất Sư: "Chị Trình Lộ nói là có thể mua, nhưng không cần thiết."

Trần Nhất Sư tuy cảm thấy hơi tiếc, nhưng vẫn nghe theo ý kiến của Chu Trình Lộ: "Vậy thì mua thêm đồ ăn ngon vậy."

Kể từ khi chuyển đến bệnh viện Thiên An, tâm trạng của Trần Huyên ổn định hơn nhiều, nhưng cô trở nên rất khép kín, thường ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ, cả ngày cũng không nói được mấy câu.

Tạ Dư và Trần Nhất Sư đến thăm cô, ngoài những câu hỏi thăm ban đầu, phần lớn thời gian chỉ ngồi trong phòng bệnh im lặng cùng cô.Nhưng họ không vì sự "tự kỷ" của Trần Huyên mà giảm bớt tần suất thăm viếng.

Trần Huyên càng như vậy, họ lại càng không dám lơ là.Hôm đó, Trần Nhất Sư đề nghị mua một bó hoa, để thêm yếu tố mới vào phòng bệnh, thay đổi không khí."

Tiểu Dư Tử, cậu nói xem, Trần Huyên thế này, liệu có thể trở lại trường học được không?"

Tạ Dư nhíu mày: "Chị Trình Lộ nói chỉ cần tiếp tục điều trị, sau khi hồi phục thì có thể."

"Nhưng cụ thể là bao lâu?"

Tạ Dư khẽ lắc đầu: "Chị ấy nói điều đó phải phụ thuộc vào bản thân Trần Huyên."

Dù là Chu Minh Tuyết hay Chu Trình Lộ, cả hai đều đã nói với họ rằng vấn đề lớn nhất của Trần Huyên hiện nay là cô ấy đã phong bế nội tâm, không muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài, giống như trái tim đã nguội lạnh, mất đi ý chí sống."

Chúng ta phải tìm cách để cậu ấy sống lại."

Trần Nhất Sư nghe lời này của Tạ Dư, liền gật đầu liên tục, nhưng nét mặt lại không hề nhẹ nhõm: "Dù khó khăn đến đâu cũng phải thử."

Họ vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng la mắng từ phòng bệnh của Trần Huyên.

Họ liền nhanh chóng bước tới và thấy cha mẹ Trần Huyên đã đến.Bình thường họ không đến nhiều, có vài lần gặp họ nhưng giao tiếp rất ít.Mẹ của Trần Huyên khóc lóc: "Chúng ta đã làm gì nên tội mà sinh ra một đứa con gái như con.

Nuôi con lớn khó khăn lắm, con vào đại học rồi, kết quả là con không học hành tử tế, lại đi làm những chuyện không đâu.Con nhìn con bây giờ xem, ra cái gì nữa?

Một cô gái tốt lành lại cắt tóc ngắn, còn đi thích người đồng tính.

Nam hay nữ phải là gì thì làm cái đó, con cứ phải khác người để làm trò cười cho người ta làm gì!"

Cha của Trần Huyên đứng bên cạnh không nói gì, chỉ kéo tay mẹ Trần mỗi khi bà kích động, ra hiệu cho bà không nên quá kích động.Mẹ Trần hất tay ông ra, gần như chỉ vào mũi Trần Huên mà mắng tiếp: "Gửi con đến trung tâm cải tạo là để con thay đổi trước khi mắc sai lầm lớn, vậy mà con lại đi tìm người cứu con, làm như cha mẹ đang hại con vậy.Nếu con không chữa bệnh, sau này ra xã hội, người ta sẽ coi con là quái vật!"

Bà càng nói càng kích động, như thể con gái là một đứa vô ơn, đã phụ lòng cha mẹ.Trần Nhất Sư không thể chịu nổi nữa, liền xông vào."

Dì ơi, dì đừng nói như vậy với Trần Huyên nữa.

Cậu ấy thích con gái thì có gì sai?

Cậu ấy cũng không bắt ép ai phải chấp nhận tình cảm của mình.

Cậu ấy trở nên như thế này là vì không ai hiểu cậu ấy cả."

Những lần trước mẹ Trần vẫn kiềm chế, thực ra trong lòng bà rất không hài lòng với Trần Nhất Sư.Hôm nay bà đang tức giận, không cần giữ gì nữa."

Cô còn dám nói?

Chính vì có những người bạn học như các cô, mà con bé mới hư hỏng thành như vậy.

Trước đây Trần Huyên để tóc dài, mặc váy, bình thường biết bao."

"Dì à, kiểu tóc và trang phục chỉ là sở thích cá nhân, có rất nhiều người đã làm mẹ rồi vẫn thích tóc ngắn và quần ngắn đấy thôi.

Dì không thể quan tâm đến nội tâm của Trần Huyên nhiều hơn sao?"

"Con gái tôi, không đến lượt cái thể loại biến thái hư các cô lo lắng!"

Tạ Dư và Trần Nhất Sư đều tức giận, họ lại bị gọi là biến thái!"

Thích người đồng tính là biến thái?

Tôi thấy như dì phân biệt phải trái không rõ ràng, sống trong gông cùm phong kiến cổ xưa mới là thật biến thái!"

Trần Huyên vẫn không mở miệng, nhưng lại thu mình vào góc.Tạ Dư nhìn thấy, lo sợ nếu cãi nhau tiếp sẽ gây ảnh hưởng lớn hơn đến Trần Huyên, đành kéo áo Trần Nhất ."

Quất Tử, đừng cãi nữa, ít nhất là không nên cãi trước mặt Trần Huyên."

Trần Nhất Sư nhìn theo ánh mắt của Tạ Dư cũng thấy Trần Huyên như muốn chui vào tường, lòng cảm thấy đau đớn, cổ họng nghẹn lại.Chu Minh Tuyết nghe y tá nói rằng cha mẹ Trần Huyên đang cãi nhau với ai đó trong phòng bệnh, liền nhanh chóng đi tới.

Trùng hợp là hôm nay Chu Trình Lộ đến tìm Chu Minh Tuyết để tìm hiểu về tình trạng của Trần Huyên, cũng cùng cô đi đến phòng bệnh.Ở hành lang bên ngoài phòng bệnh, họ nghe thấy mẹ Trần Huyên liên tục trách móc, một câu "biến thái", một câu "học sinh hư", như thể muốn đẩy Trần Nhất Sư và Tạ Dư vào đường cùng.Chu Minh Tuyết và Chu Trình Lộ cùng nhíu mày, nhưng đây là Thiên An, Chu Trình Lộ không tiện can thiệp trực tiếp.Chu Minh Tuyết bảo y tá đi trấn an Trần Huyên, đồng thời gọi mọi người ra khỏi phòng bệnh."

Bệnh nhân cần được ở bên cạnh và thấu hiểu, cũng như cần yên tĩnh để dưỡng bệnh.

Nếu không thể làm được điều này, thì lời khuyên của tôi là tạm thời không đến thăm nữa."

Chu Minh Tuyết nói điều này, rõ ràng là nhìn về phía cha mẹ Trần Huyên.Mẹ Trần vẫn chưa nguôi giận: "Vậy thì tốt, tôi với tư cách là người nhà yêu cầu sau này hai người này không được đến thăm Trần Huyên nữa!"

Bà chỉ vào Trần Nhất Sư, hận không thể đâm thẳng vào cô ấy.Trần Nhất Sư nghiến răng, bị Tạ Dư kéo lại.Chu Minh Tuyết liếc nhìn cả hai bên, trầm giọng nói: "Tôi muốn nói rằng, bất kỳ ai không có lợi cho sự phục hồi của Trần Huyên thì đều không được phép đến thăm, chứ không phải ai có quyền quyết định ai."

Mẹ Trần nhìn cô đầy kinh ngạc: "Cô là bác sĩ kiểu gì mà nói như vậy?

Tôi là mẹ của Trần Huyên, chẳng lẽ không có quyền đó?"

"Đúng vậy, nhưng nếu bà tiếp tục gây ồn ào trong khu bệnh viện này, bà sẽ không còn quyền đó nữa."

Chu Minh Tuyết quay lại nhìn Trần Nhất Sư và Tạ Dư, giọng dịu dàng hơn, "Các em cũng vậy, không được cãi nhau trước mặt bệnh nhân, hiểu chưa?"

Tạ Dư và Trần Nhất Sư đều gật đầu, tỏ ý đã hiểu.Chu Trình Lộ đứng bên cạnh quan sát mọi việc một cách tỉ mỉ, không nói gì, nhưng trong lòng đã có những suy nghĩ mới về điều trị cho Trần Huyên.Mẹ Trần tức giận bỏ đi, còn dọa sẽ khiếu nại Chu Minh Tuyết, trước khi rời đi, bà không quên liếc nhìn Trần Nhất Sư một cái.Trần Nhất Sư đợi bà đi rồi mới bộc lộ sự yếu đuối, lúc nãy cố gắng đối đáp, thực ra trong lòng cũng thấy ấm ức.

Nhưng đứng trước mặt một kẻ ác như thế, cô quyết không cúi đầu, nhưng vô cớ bị người khác chỉ vào mũi mắng là "biến thái", thì cô gái nào mà chịu nổi?Nghĩ đến đây, mắt cô đỏ lên, giọng nói cũng run rẩy: "Tiểu Dư Tử, mẹ của Trần Huyên thật sự quá đáng!"

Tạ Dư nhanh chóng rút khăn giấy ra đưa cho Trần Nhất Sư, đồng thời ôm lấy vai cô an ủi: "Đừng để ý đến bà ấy, là bà ấy ăn nói không đúng mực, không biết tôn trọng người khác.

Chúng ta cứ coi như bà ấy nói nhảm, nghe xong phải rửa tai ngay!"

Trần Nhất Sư vẫn bật khóc, nhưng khóc xong lại thấy dễ chịu hơn, nghe lời của Tạ Dự xong cũng nhanh chóng bật cười.Chu Trình Lộ đứng ở không xa, nhìn Tạ Dư dịu dàng an ủi Trần Nhất Sư và sự kiên quyết bảo vệ tôn nghiêm của cộng đồng LGBT mà họ thể hiện, nàng chìm vào suy nghĩ.
 
[Bhtt][Edit] Đánh Thức Bị Tra Thâm Quỹ Mỹ Nữ Tỷ Tỷ - Cảnh Tiểu Lục
Chương 39


Editor: __tyngh1314Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.==================================Chu Trình Lộ đứng bên cạnh quan sát một lúc, đợi khi Trần Nhất Sư bình tĩnh lại mới bước tới: "Về trường không?

Chị đưa mấy em đi."

Tạ Dư lúc này mới phát hiện ra Chu Trình Lộ cũng có mặt, vừa rồi chỉ mải dỗ dành Trần Nhất Sư hơn nữa bác sĩ Chu đứng chắn phía trước nên cô hoàn toàn không để ý đến những người khác."

Chị Trình Lộ, sao chị cũng ở đây?"

Trần Nhất Sư lau khóe mắt đỏ au, cố gắng nhếch môi cười: "Chị Trình Lộ, sớm biết chị cũng có mặt, em đã không khóc rồi."

Chu Trình Lộ nghiêng đầu, ra hiệu vừa đi vừa nói: "Chị có tác dụng ngăn khóc à?"

Trần Nhất Sư bất giác hơi ngượng ngùng: "Trước mặt chị Trình Lộ phải giữ hình tượng, không thể khóc."

Tạ Dư "chậc" một tiếng: "Quất Tử, cậu sến quá đấy."

Trần Nhất Sư lè lưỡi trêu lại, tâm trạng ủ dột lúc trước hoàn toàn tan biến.

Chu Trình Lộ trước khi lên xe quay lại nhìn hai người đang nói cười rôm rả: "Lên xe đi."

Tạ Dư có chút lo lắng về lời đe dọa của mẹ Trần trước khi rời đi, bèn hỏi Chu Trình Lộ: "Chị Trình Lộ, mẹ của Trần Huyên nói sẽ khiếu nại, có thật không?"

"Có khả năng đó."

"Vậy có ảnh hưởng đến bác sĩ Chu không?"

Tạ Dư nhớ đến việc anh trai mình, Tạ Duy, lúc trước từng bị khiếu nại oan, cuối cùng người khiếu nại tức giận đến mức lao thẳng vào bệnh viện làm loạn.

Cô cảm thấy mẹ Trần Huyên cũng không phải người dễ nói chuyện.Trần Nhất Sư cũng trở nên căng thẳng: "Chị Trình Lộ, vậy có phải em đã gây rắc rối cho bác sĩ Chu không?"

Chu Trình Lộ liếc qua gương chiếu hậu: "Ngồi cho ngay ngắn trước đã.

Nếu bị cảnh sát giao thông nhìn thấy dáng ngồi này, người bị phạt đầu tiên sẽ là chị."

Trần Nhất Sư lè lưỡi, ngoan ngoãn lui về vị trí, nhưng gương mặt vẫn nhăn nhó đầy lo lắng.Tạ Dư chủ động lên tiếng: "Bọn em chỉ lo vì vụ ẩu đả ở bệnh viện lần trước, lần này bệnh viện sẽ gây áp lực lên bác sĩ Chu.

Nếu cần thiết, em với Quất Tử có thể ra mặt giải thích, lúc đó mẹ Trần Huyên thật sự là người sai trước."

"Chị tin lãnh đạo bệnh viện Thiên An sẽ xử lý tốt chuyện này.

Còn về Trần Huyên, tôi sẽ bàn bạc với Minh Tuyết để chuyển viện cho cô ấy."

Tạ Dư sửng sốt: "Chuyển viện?"

"Nếu thái độ của cha mẹ Trần Huyên vẫn không thay đổi, chị sẽ đề nghị để em ấy đến chỗ chị tiếp tục điều trị."

Trần Nhất Sư nghe vậy cảm thấy điều này khó mà thành hiện thực: "Theo suy nghĩ của bà phù thủy đó, ở bệnh viện Thiên An đã bị coi là quái vật rồi, nếu thật sự đến trung tâm tâm thần, chắc cậu ấy sẽ bị xem là yêu ma luôn quá."

Chu Trình Lộ và Tạ Dư đồng thời nhìn cô.Trần Nhất Sư rụt cổ lại: "Lúc bà ta mắng chửi người khác vô lý như vậy, thực sự trông rất giống phù thủy mà."

Quả nhiên, chẳng bao lâu sau, việc cha mẹ Trần Huyên khiếu nại Chu Minh Tuyết đã lan truyền khắp bệnh viện Thiên An.

Tạ Duy cũng nghe được tin tức nội bộ.Vụ ẩu đả ở bệnh viện trước đó vẫn chưa lắng xuống, giờ đây bệnh viện vô cùng nhạy cảm với những đơn khiếu nại của người nhà bệnh nhân.

Đặc biệt, bệnh viện đã nhiều lần nhấn mạnh rằng phải kiên nhẫn xử lý khiếu nại, không thể đơn giản làm qua loa.Vì vậy, Chu Minh Tuyết liên tục bị triệu tập để giải trình tình huống.Tạ Duy dù không liên quan trực tiếp đến vụ việc này nhưng cũng rất quan tâm.

Nếu trong một năm bệnh viện bị khiếu nại nghiêm trọng liên tiếp, bệnh viện Thiên An e rằng sẽ mất cơ hội đạt danh hiệu trong hệ thống y tế năm nay.Điều này không chỉ ảnh hưởng đến thành tích của ban lãnh đạo mà còn ảnh hưởng trực tiếp đến tiền thưởng của nhân viên y tế.Tạ Duy nghe nói chuyện này có liên quan đến Tạ Dư, lập tức nổi cơn giận.Nhưng bây giờ không thể quát mắng cô như trước, chỉ có thể vòng vo bóng gió.Gần đây, Tạ Dư kéo dài thời gian làm thêm cuối tuần, chính đáng không về nhà.

Tạ Duy đã tìm cô mấy lần, mãi đến hôm nay mới gặp được khi cô có chút thời gian rảnh."

Anh, dạo này anh tìm em liên tục, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

"Tiểu Dư, em với bạn em dạo này nên ít đến bệnh viện hơn."

"Tại sao?

Bác sĩ Chu còn chưa nói bọn em không thể đến mà."

Giọng Tạ Duy trầm xuống: "Lần này các em gây họa không nhỏ đâu.

Nếu lại xảy ra tranh chấp với gia đình bệnh nhân, em có biết bệnh viện sẽ gặp rắc rối lớn thế nào không?"

Tạ Dư sững lại: "Nhưng đây là chuyện bác sĩ Chu nên nói với bọn em, sao anh lại quản chuyện này?"

"Em..."

Chu Trình Lộ đứng bên cạnh nghe một lúc, đưa tay ra hiệu Tạ Dư đưa điện thoại cho cô.Tạ Duy hít sâu một hơi: "Tiểu Dư, chuyện này không chỉ liên quan đến bác sĩ Chu, mà còn ảnh hưởng đến tất cả mọi người ở bệnh viện Thiên An.

Đừng để công sức của mọi người bị đổ sông đổ biển vì một đơn khiếu nại, được không?"

Chu Trình Lộ cau mày: "Tạ Duy, anh đang nói cái gì vậy?"

Tạ Duy sững người, không dám tin: "Trình Lộ?"

"Tôi đang tìm Tạ Dư để hiểu rõ tình hình, tình cờ nghe được 'cao kiến' của anh, muốn đưa ra một chút ý kiến trái chiều."

Chu Trình Lộ rất hiếm khi nói chuyện theo cách này, Tạ Duy biết ngay cô không vui."

Tôi chỉ không muốn Tiểu Dư làm căng thẳng thêm mâu thuẫn.

Trẻ con tính khí bồng bột, không biết cách khéo léo ứng xử, nếu làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng đến bệnh viện Thiên An."

"Việc bị khiếu nại là điều bình thường, vì thông tin giữa người nhà bệnh nhân và bác sĩ không đồng đều.

Là nhân viên y tế, nhiệm vụ quan trọng nhất của chúng ta là chịu trách nhiệm với bệnh nhân, chữa bệnh cho họ mới là điều cần quan tâm, chứ không phải là thỏa hiệp vô điều kiện."

"Em nói đúng, anh chỉ không muốn vì Tiểu Dư mà đồng nghiệp của anh bị liên lụy."

Giọng điệu của Tạ Duy yếu đi rõ rệt.Chu Trình Lộ lặng lẽ lắc đầu.

Bộ dạng lo lắng bị đồng nghiệp xa lánh của Tạ Duy hiện rõ mồn một.Cô càng cảm thấy lúc trước mình đồng ý lời tỏ tình của anh ta là một sai lầm."

Nếu có bất cứ vấn đề gì trong việc xử lý khiếu nại của bệnh viện, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo của Thiên An."

Trả điện thoại lại, không biết Tạ Duy còn nói gì nữa, nhưng rõ ràng Tạ Dư đã nở nụ cười.Cúp máy xong, cô giơ ngón cái về phía Chu Trình Lộ: "Chị Trình Lộ, chị giỏi quá, khiến anh em cứng họng luôn!"

"Em và Nhất Sư cứ yên tâm đi thăm Trần Huyên đi.

Sau khi em ấy chuyển viện đến chỗ chị, mấy em vẫn có thể đến như bình thường."**Vu Mẫn Quyên thấy dạo gần đây Tạ Duy luôn cau mày ủ rũ, hỏi thế nào cũng không ra chuyện gì, đành phải tìm hiểu tin tức từ mấy y tá mà cô quen biết.Nghe nói về chuyện của Trần Huyên, Vu Mẫn Quyên vô cùng kinh ngạc, lập tức kéo Tạ Thành Chiêm ra khỏi thế giới video ngắn."

Lão Tạ, đừng xem nữa, có chuyện lớn đây!"

Tạ Thành Chiêm mơ màng: "Bà lúc nào cũng bảo có chuyện lớn, thế có chuyện nào với bà là chuyện nhỏ không?"

"Haiz, lần này đúng là chuyện lớn thật!

Tiểu Dư chơi chung với đồng tính, ông nói xem có nguy hiểm không?"

Tạ Thành Chiêm gãi mặt: "Hả?

Đồng tính?

Thế Tiểu Dư có phải không?"

Vu Mẫn Quyên vẻ mặt âu lo: "Tôi không biết, chuyện này phải làm rõ ngay!"

Từ sau khi Chu Trình Lộ điều đi, Tạ Duy cũng không còn cố ý ngăn cản Vu Mẫn Quyên đến bệnh viện nữa, nhưng lần này bà không nói gì với Tạ Duy mà lặng lẽ đi một mình.Dưới sự chỉ dẫn của y tá, bà tìm đến phòng bệnh của Trần Huyên.Lúc này, Tạ Dư và Trần Nhất Sư đang ngồi hai bên giường bệnh, trò chuyện với Trần Huyên, trông có vẻ rất vui vẻ.Không biết họ nói gì, bỗng nhiên Trần Huyên bật khóc, còn rất đau lòng.Tạ Dư đặt tay lên vai cô ấy, trong mắt tràn đầy thương xót và đồng cảm, bản thân cũng có chút buồn bã.Vu Mẫn Quyên đứng ngoài nhìn thấy cảnh đó, trong lòng chùng xuống.Một lúc sau, Trần Huyên khóc càng dữ dội hơn, bất chợt nhào về phía Tạ Dư gần mình hơn, ôm chặt lấy cô ấy, khóc nức nở.Tạ Dư vỗ nhẹ lên lưng cô ấy, không ngừng an ủi, còn Trần Nhất Tuệ cũng đầy vẻ lo lắng.Vu Mẫn Quyên không bước vào, nhưng bà biết rất rõ, người nằm trong phòng bệnh kia—Trần Huyên, chính là người đồng tính.

Lần trước cha mẹ Trần Huyên đã cãi nhau to trong phòng bệnh, chỉ tay vào Tạ Dư và Trần Nhất Sư mắng nhiếc, tiết lộ thông tin rằng hai người này cũng là đồng tính.Dù hôm đó số người có mặt không nhiều, nhưng tin đồn trong bệnh viện lan rất nhanh, các y tá hiển nhiên đều biết rõ chuyện này.Vu Mẫn Quyên gọi Tạ Dư về nhà, trong lòng nghĩ phải nhanh chóng dập tắt chuyện này.Bà không muốn làm lớn chuyện như cha mẹ Trần Huyên, dù sao Tạ Duy vẫn còn làm việc trong bệnh viện.Tạ Dư tưởng lại là Tạ Duy mượn danh bố mẹ để gọi mình về, nhưng khi về đến nơi mới phát hiện chỉ có mỗi Vu Mẫn Quyên."

Ba đâu rồi?"

"Ông ấy đi đánh bài với nhà cung ứng rồi."

"À, thế anh trai con đâu?"

"Nó trực."

Tạ Dư khó hiểu: "Mẹ không bảo có chuyện quan trọng sao?"

Dư Mẫn Quyên nhìn cô với vẻ phức tạp: "Đúng là quan trọng, liên quan đến con."

Tạ Dư nhíu mày: "Con làm sao cơ?"

"Con và Trần Huyên, Trần Nhất Sư, ngoài quan hệ bạn cùng lớp, còn quan hệ gì khác không?"

Tạ Dư suy nghĩ một chút: "Vẫn là bạn bè thôi ạ."

"Bạn bè kiểu gì?"

Giọng điệu của Vu Mẫn Quyên không mấy thân thiện, khiến Tạ Dư có linh cảm không lành."

Chỉ là bạn tốt thôi mà."

Vu Mẫn Quyên kể lại những gì bà thấy ở bệnh viện, cố nhịn giận mà khuyên nhủ: "Con còn nhỏ, đừng thấy mới mẻ mà bị kéo lệch lối.

Nếu con muốn học hành đàng hoàng thì cứ chuyên tâm vào học, đừng chơi với mấy người không ra gì đó."

Tạ Dư không vui: "Mẹ nói vậy là sao?

Họ là bạn con, cũng giống như mọi người khác thôi, sao lại bảo họ không ra gì, thật nực cười."

Vu Mẫn Quyên nhất quyết ép cô phải cắt đứt quan hệ với họ, không được qua lại nữa.

Tạ Dư không đồng ý.Hai người ai cũng không chịu nhường ai, cuối cùng không vui mà chia tay.Trước khi Tạ Dư bước ra khỏi cửa, Vu Mẫn Quyên đứng sau lưng cô, giọng lạnh lùng: "Nếu con cứ tiếp tục chơi với họ, thì đừng nhận mẹ nữa."

Tạ Dư vịn vào cửa, dừng lại một lát, không quay đầu lại: "Không nhận thì không nhận."

Cô mạnh tay đóng cửa, khoác ba lô rời khỏi nhà.Nhưng khi tàu điện ngầm còn ba trạm nữa mới đến trường, cô đã xuống giữa chừng.Dù Vu Mẫn Quyên không phải mẹ ruột của cô, nhưng tâm trạng cô vẫn rất khó chịu.Cuối tuần này, bạn cùng phòng đều không về nhà, đang tập trung ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ.Cô nên điều chỉnh tâm trạng trước rồi hẵng quay về, tránh ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người.Chu Trình Lộ và Từ Linh Tử vừa tập gym xong, chuẩn bị đi uống trà chiều gần đó rồi mới về.Từ Linh Tử nhìn thấy một người đi chậm rãi, cúi đầu không xa phía trước, liền chọc chọc Chu Trình Lộ: "Nhìn kìa, có phải Tạ Dư không?"

Chu Trình Lộ nhìn theo hướng cô ấy chỉ, đúng là Tạ Dư."

Gọi em ấy đi uống trà chung đi, dù sao mình cũng có nhiều phiếu giảm giá."

Chu Trình Lộ không tiện gọi to giữa đường, bèn gọi điện thoại cho Tạ Dư.Kết quả là cuộc gọi được kết nối, nhưng người phía xa dù đã lấy điện thoại ra, lại cúp máy.Từ Linh Tử tròn mắt: "Em ấy... dám cúp máy của cậu?"

Chu Trình Lộ cũng có chút bất ngờ.Dù Tạ Dư thường bận rộn, không phải lúc nào cũng bắt máy kịp thời, nhưng kiểu cúp máy thẳng thừng mà không nhắn lại giải thích như thế này thì đúng là hiếm thấy."

Có lẽ tâm trạng em ấy không tốt."

Từ Linh Tử thấy Chu Trình Lộ cất điện thoại đi, bĩu môi rồi lên xe."

Mình thấy tâm trạng cậu cũng không tốt lắm đâu."

"Trực giác của cậu ngày càng kém rồi, có muốn hôm nào đến chỗ mình kiểm tra không?"

Nếu không phải đang thắt dây an toàn, Từ Linh Tử chắc đã lao qua bóp cổ Chu Trình Lộ rồi."

Mình dù có trực giác kém cỡ nào, cũng không cần gặp bác sĩ tâm lý của cậu, được chưa?"

Chu Trình Lộ cười: "Được rồi, lái xe đi."

Xe của Từ Linh Tử từ từ lăn bánh.Khi đi qua ngã tư, Tạ Dư đã rẽ sang hướng khác, có vẻ đang đi về phía trường học.Không biết là vô tình hay cố ý, lúc xe chạy qua ngã tư, Từ Linh Tử giảm tốc độ.Chu Trình Lộ quay đầu, nhìn về phía Tạ Dư hai lần.
 
[Bhtt][Edit] Đánh Thức Bị Tra Thâm Quỹ Mỹ Nữ Tỷ Tỷ - Cảnh Tiểu Lục
Chương 40


Editor: __tyngh1314Truyện chỉ đăng duy nhất trên wattpad.==================================Quán trà chiều cách phòng gym không xa, suốt dọc đường Từ Linh Tử và Chu Trình Lộ gần như không nói gì với nhau.

Vào khách sạn chọn set trà xong, Từ Linh Tử Linh Tử thấy Chu Trình Lộ có vẻ không vui, liền cong môi trêu: "Gì đấy, bị người ta cúp máy nên bực à?"

Từ trước đến nay chỉ có Chu Trình Lộ là người không muốn bắt máy khi bị theo đuổi quá nhiều, chưa từng có ai dám thẳng tay từ chối điện thoại của cô như vậy.

Với một người không mặn mà chuyện giao tiếp xã hội như Chu Trình Lộ, không biết chuyện này có tính là một cú sốc không?Hôm nay Chu Trình Lộ mặc đồ thể thao, tóc buộc đuôi ngựa đơn giản, trông trẻ trung hẳn ra, gần như không khác gì hồi mới tốt nghiệp đại học."

Không nhỏ nhen như cậu nghĩ đâu."

Từ Linh Tử nhấp một ngụm hồng trà: "Nhưng mà lúc nãy nhìn bóng lưng của Tạ Dư trông không được vui cho lắm, hay là cậu gọi lại hỏi thử xem?"

Chu Trình Lộ liếc nhìn chiếc điện thoại đặt trên bàn, nhưng không động đậy.

"Chậc, còn nói không tức nữa."

"Giữa mình với em ấy cũng chưa thân đến mức phải hỏi han kỹ càng, làm vậy sẽ rất đột ngột."

Nếu Tạ Dư muốn trả lời thì chắc chắn đã gửi tin nhắn hoặc gọi lại rồi.

Điện thoại Chu Trình Lộ vẫn im lìm, nghĩa là Tạ Dư không muốn tiếp chuyện cô.Từ Linh Tử thở dài đầy ẩn ý: "Trình Lộ à, cậu cái gì cũng tốt, chỉ là trong chuyện giao tiếp thì hơi cứng nhắc quá."

Chu Trình Lộ nhìn cô, không mấy đồng tình, dù Hứa Linh Tử không phải người đầu tiên nói vậy."

Quan hệ giữa người với người ấy mà, đâu phải làm bài toán, không cần chính xác tuyệt đối đến thế.

Nếu cậu thật sự lo cho em ấy thì hỏi thêm một câu cũng chẳng sao cả.

Nếu sợ người ta hiểu lầm thì cứ nói thẳng lý do vì sao cậu lo cho cô ấy là được."

Chu Trình Lộ nhẹ nhàng khuấy cà phê bằng chiếc thìa nhỏ, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì.Một lúc sau, cô khẽ nói: "Thật ra mình cũng khá lo lắng cho trạng thái ôn thi của em ấy.

Dạo này Tạ Dư dành nhiều sức lực cho chuyện của Trần Huyên, mình sợ điều đó ảnh hưởng đến em ấy."

"Thành tích của em ấy chắc là không tệ chứ?"

"Tiến bộ nhiều so với trước, nhưng nếu muốn thi vào Nghiêm Trung thì không dễ đâu."

Từ Linh Tử nghĩ một chút: "Vẫn định học tiếp ngành vật liệu à?"

Chu Trình Lộ gật đầu."

Hay là để mình tìm người hỏi giúp một chút?"

"Chưa cần đâu, chắc em ấy cũng chưa nghĩ đến chuyện đó."

Hứa Linh Tử cười đầy ẩn ý: "Thú vị thật đấy.

Tạ Duy thì nghĩ mọi cách để moi được chút lợi từ cậu, còn Tạ Dư thì ngược lại, có sẵn tài nguyên lại không biết tận dụng.

Hai anh em đúng là ngoài hộ khẩu ra thì chẳng có điểm chung nào cả."

Chu Trình Lộ uống một ngụm cà phê, không đáp lại.Hứa Linh Tử đổi chủ đề: "À đúng rồi, đề tài nghiên cứu của cậu tiến triển tới đâu rồi?

Ngoài mình ra cậu còn 'nghiên cứu' ai nữa không?"

"Không còn."

"Hả?

Mỗi mình mình là chuột bạch à?

Vậy chẳng phải sớm muộn gì mình cũng hói đầu à."

Chu Trình Lộ điềm nhiên đáp: "Tối nay mình mời cơm, muốn ăn gì thì chọn, thế tóc cậu có mọc lại tí nào không?"

Hứa Linh Tử có vẻ hài lòng hơn: "Mình nói thật đấy, sợ cậu tìm không đủ mẫu thôi.

Mình quen không ít người, ai cũng sẵn sàng cung cấp thông tin.

Nếu cậu muốn, mình có thể hẹn họ ra gặp cậu.À đúng rồi, đám A Vân cũng được mà, đừng chỉ chăm chăm vào mình mình."

"Mình muốn giữ góc nhìn khách quan hơn, tạm thời không cần quá nhiều tư liệu phỏng vấn, vẫn nên lấy quan sát làm chính."

"Vậy thì bảo chị Kim giữ cho cậu một chỗ đẹp ở Mê Man Bar đi.

Trên đời này còn chỗ nào dễ quan sát các bạn lesbian hơn ở đấy chứ."

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, ngồi trong khách sạn hơn hai tiếng mới rời đi.Tạ Dư vừa đi vừa trở về trường, tâm trạng cuối cùng cũng dễ chịu hơn.

Thật ra cô tức giận nhiều hơn là đau lòng, nghĩ thông suốt rồi thì cũng chẳng còn gì nữa, tim cũng không đau.Cô gọi điện cho Trần Nhất Sư: "Quất tử nè, mình đến cổng rồi.

Cậu với mọi người muốn ăn gì?

Mình mua mang về."

Đầu dây bên kia líu ríu đọc ra mấy món, Tạ Dư cúp máy mới nhớ ra cuộc gọi bị cô từ chối trước đó.Cô cắn môi, hơi khó xử.Lúc đó đang bực, tâm trạng rối bời, không muốn nói chuyện với ai, cũng sợ mất kiểm soát trút giận lên người vô tội.

Bây giờ bình tĩnh lại, lại thấy lúc ấy mình hơi nóng nảy quá.Chu Trình Lộ trước giờ vẫn đối xử tốt với cô, lại lễ phép và chu đáo.

Tạ Dư cũng luôn tỏ ra ngoan ngoãn, hiểu chuyện trước mặt chị ấy.

Giờ làm vậy, hình tượng xem ra... có khi sụp đổ rồi.Tạ Dư xách mấy hộp cơm về ký túc xá, Đào Niệm Hi chủ động đến chia giúp.

Cô vẫn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào với Chu Trình Lộ, liền âm thầm gửi gắm hy vọng vào Trần Nhất Sư.Trong phòng ký túc, người nói chuyện khéo nhất chính là Trần Nhất Sư.Vừa bẻ đôi đôi đũa, Trần Nhất Sư đã cảm nhận được ánh mắt khẩn thiết từ phía bên cạnh.Cô rụt cổ lại: "Cậu nhìn mình kiểu gì thế, muốn ăn thì qua đây."

"Mình cúp máy chị Trình Lộ hôm nay rồi, cậu nói xem giờ nên giải thích sao cho ổn?"

"Sao lúc đó lại cúp?"

"Có chút chuyện thôi."

"Thì cứ nói thật chứ sao.

Chị Trình Lộ đâu phải người vô lý."

Tạ Dư vẫn hơi lưỡng lự, Trần Nhất Sư nhìn cô đầy nghi hoặc: "Giải thích khó đến vậy sao?"

Tạ Dư thành thật nói: "Cũng không hẳn, chỉ là thấy nói dối thì không hay."

Thấy cô khó xử như vậy, Trần Nhất Sư cười: "Tiểu Dư à, cậu thật là quá thành thật.

Làm bạn với cậu thật là hạnh phúc, mà làm đối thủ của cậu cũng rất hạnh phúc đấy."

Tạ Dư trừng mắt nhìn cô ấy: "Mình thấy cậu không giống như đang khen mình đâu."

Trần Nhất Sư vừa ăn mì xào một cách nhanh nhẹn vừa nói: "Nói sao thì nói, cậu vẫn nên nói một tiếng với chị Trình Lộ, cúp máy người ta là không đúng."

Tạ Dư vuốt nhẹ màn hình điện thoại, do dự một lát, cuối cùng cũng gửi cho Chu Trình Lộ một tin nhắn WeChat:【Chị Trình Lộ, hôm nay em có chút việc nên không tiện nghe điện thoại, xin lỗi chị nhé.】Một lúc sau, Chu Trình Lộ trả lời lại, hoàn toàn không để ý chuyện đó:【Không sao.

Giờ em xong việc rồi à?】【Vâng, xong rồi ạ.】 Tạ Dư suy nghĩ một chút, lại nhắn thêm:【Chị tìm em có chuyện gì không ạ?】Lần này Tạ Dư phải đợi khá lâu, lại còn thấy khung chat hiển thị "đang nhập", khiến cô tưởng rằng Chu Trình Lộ thật sự có việc quan trọng muốn nói.Cô nghĩ, có thể chuyện gì đó quan trọng mới khiến chị ấy phải gõ lâu đến vậy, nên hít sâu một hơi, chuẩn bị tinh thần.Cuối cùng Chu Trình Lộ lại chỉ nhắn:【Không có gì, vốn định rủ em đi uống trà chiều thôi.】Tạ Dư hơi sững người:【Vậy hôm nào có thời gian mình hẹn lại nhé.】Bên kia, tay của Tạ Duy vì không hoàn thành luyện tập phục hồi đúng thời hạn, đã xuất hiện hậu quả rõ rệt: không thể làm việc quá sức.Là người có tham vọng trở thành bác sĩ phẫu thuật chính, di chứng này gần như là dấu chấm hết cho sự phát triển nghề nghiệp của anh.

Anh không vượt qua được vòng tuyển chọn vào khoa trọng điểm cũng như kỳ thi tuyển chọn hàng năm của bệnh viện, cuối cùng đành phải quyết định xin nghỉ phép về Cầm Giang tái khám.Anh chỉ nói là đi tái khám định kỳ, nhưng trong bệnh viện đã râm ran nhiều lời đồn.Vừa hay Tạ Duy đi khỏi, Vu Mẫn Quyên lại có thời gian để bắt đầu cằn nhằn với Tạ Dư.

Hồi trước Tạ Dư giận dỗi bỏ nhà đi, đến nay gần một tháng, đừng nói là xin lỗi hay nhận sai, đến một tin nhắn cũng không có.Vu Mẫn Quyên tức điên lên, ngày nào cũng trút giận lên Tạ Thành Chiêm, cuối cùng cũng khiến người đắm chìm trong video giải trí như ông ta phát cáu."

Bà giận thì đi mà mắng Tiểu Dư, lôi tôi vào làm gì!"

Vu Mẫn Quyên tức tối giật lấy điện thoại của ông ta ném lên bàn: "Con gái là tôi sinh ra một mình chắc?

Ông không phải ba nó?

Nó không mang họ Tạ sao?"

Tạ Thành Chiêm hừ mũi, quay người không thèm để ý."

Tôi chỉ bảo nó cắt đứt với mấy người kia, tập trung học hành.

Như vậy đã là quá nhẹ nhàng rồi.

Nó thì sao?

Nổi giận đùng đùng bỏ nhà đi, chẳng lẽ chúng ta làm cha mẹ còn phải cúi đầu xin lỗi nó?"

"Vậy bà nói xem, tính làm sao?"

"Lão Tạ à, lần này phải ra tay mạnh, không thì sau này càng khó dạy."

Tạ Thành Chiêm nhìn vẻ mặt của bà ta, liền cảm thấy chuyện bà ta định làm không đơn giản.

Quả nhiên, nghe xong kế hoạch của bà ta, ông thấy không chắc sẽ thành công."

Nếu Tiểu Dư thật sự giận quá rồi cắt đứt quan hệ, dọn ra ngoài sống luôn thì sao?"

Vu Mẫn Quyên khịt mũi coi thường: "Ông nghĩ nó có bản lĩnh đó à?

Nó tự kiếm được mấy đồng?

Tương lai đi học còn không phải dựa vào ai nuôi?Huống hồ tốt nghiệp rồi cũng không còn nhỏ nữa, tìm việc, tìm đối tượng cái gì mà chẳng cần quan hệ giúp đỡ?

Cuối cùng chẳng phải vẫn phải dựa vào chúng ta với cả A Duy à?

Cánh nó còn chưa đủ cứng đâu."

Tạ Thành Chiêm rít mấy hơi thuốc, không tỏ thái độ.

Vu Mẫn Quyên liên tục thúc giục ông gật đầu, ông đành đồng ý miễn cưỡng: "Tóm lại bà tự cân nhắc.

Nếu thật sự làm lớn chuyện mà không dẹp được, đừng trách tôi không ngăn bà."

Vu Mẫn Quyên đã cầm điện thoại lên nhắn cho Tạ Dư, hoàn toàn không để tâm đến lời khuyên của ông: "Con tôi đẻ ra, chẳng lẽ tôi không trị được nó?"

Tạ Dư nhìn thấy tin nhắn của Vu Mẫn Quyên, ban đầu định không thèm phản hồi.

Nhưng đọc kỹ thì thấy bà ta bảo cuối tuần phải về nhà dọn đồ.Cô nghĩ lại, những thứ cần dùng hằng ngày cô đã mang hết về ký túc xá, ở nhà chỉ còn mấy bộ quần áo trái mùa và đồ ít dùng, phần lớn để trong tủ.Tự nhiên bắt cô về dọn đồ, thật sự rất lạ.Cô trả lời lại là dạo này bận, để sau sẽ về.Không ngờ Vu Mẫn Quyên không chịu, cứ ép cô cuối tuần phải về, còn bảo đồ của cô chiếm chỗ.Lúc này Tạ Dư hiểu rồi, đây là muốn chính thức đuổi cô ra khỏi nhà.Dù sớm đã đoán có ngày này, nhưng cô vẫn không ngờ mẹ ruột của mình lại có thể tàn nhẫn đến vậy.Tạ Dư dứt khoát đồng ý, không phí lời với Vu Mẫn Quyên nữa.Cô tính toán lượng đồ cần mang đi, ngoài mấy bộ quần áo mùa khác thì phần lớn cô không muốn lấy nữa.Dù đồ không nhiều, nhưng ít nhất cũng cần một vali lớn một vali nhỏ, hơi bất tiện.

Hơn nữa nếu tự về một mình, khí thế cũng yếu đi.Cô quay lại nhìn Trần Nhất Sư đang vùi đầu làm bài tập, nhẹ giọng hỏi: "Quất tử, cuối tuần cậu có rảnh không?"

Trần Nhất Sư bị bài tập hành cho sống dở chết dở, yếu ớt đáp: "Rảnh chứ, cậu muốn hẹn tớ à?"

"Cậu có thể lái xe chở tớ về nhà một chuyến không?"

Trần Nhất Sư ngồi dậy, quay đầu nhìn cô một cách nghiêm túc.Cô có xe, lại hào sảng, bạn cùng phòng ai cần giúp gì cô cũng sẵn lòng.

Nhưng Tạ Dư chủ động nhờ cô lái xe thì đây là lần đầu tiên."

Sao vậy?"

Tạ Dư liếm môi: "Cuối tuần tớ phải về lấy ít đồ, hơi nhiều."

"Được thôi, chỉ là chuyện nhỏ."

Cuối tuần, Tạ Dư không để Trần Nhất Sư lên nhà cùng, nói là sẽ xuống nhanh, thực chất là không muốn kéo cô ấy dính vào chuyện phiền phức của nhà họ Tạ.Vu Mẫn Quyên thấy Tạ Dư về nhà thì từ đầu đã không tỏ thái độ tốt, nói năng cũng mỉa mai bóng gió.Tạ Dư đè nén sự khó chịu trong lòng, đi thẳng vào phòng, không muốn đôi co với bà ta.Vu Mẫn Quyên bị ngó lơ, sững người một lúc ngoài phòng khách, liếc mắt với Tạ Thành Chiêm.

Nghe thấy tiếng mở tủ, kéo ngăn bàn liên tục trong phòng, rõ ràng là đang thu dọn đồ đạc thật, bà ta không nhịn được nữa, đi vào phòng."

Con nghĩ kỹ rồi chứ?

Dọn ra ngoài rồi, muốn quay về sẽ không dễ dàng gì đâu.

Đừng trách ba mẹ nhẫn tâm, chúng ta làm vậy cũng là vì tốt cho con, nhưng giận dỗi cũng phải có giới hạn."

Tạ Dư hơi chậm lại một chút, nhưng không ngừng hẳn.

Cô quay lưng lại với Vu Mẫn Quyên, giọng bình thản:"Con có suy nghĩ riêng của mình.

Nếu đã không hợp với ý ba mẹ, thì con dọn ra ngoài cũng tốt, đỡ để ba mẹ phải lo nghĩ vì con."

"Cái thái độ gì vậy?

Mày thật sự dám giở mặt với tao hả?"

Tạ Dư bật cười khẩy: "Bây giờ con chẳng phải đang rất nghe lời mẹ sao, đang vội vàng thu dọn đồ đạc để cút khỏi nhà đấy thôi?"

Tạ Dư đã lập sẵn danh sách từ trước, biết rõ mình cần mang những gì, nên thu dọn rất nhanh.

Khi cô xách vali và balô từ trong phòng bước ra, Vu Mẫn Quyên tức đến mức không nói nên lời.Tạ Thành Chiêm cũng ngẩng đầu nhìn cô từ phòng khách, nhưng Tạ Dư không thèm để ý đến ông ta.Khi Tạ Dư bước đến cửa chính thì dừng lại, vẻ mặt căng thẳng của Vu Mẫn Quyên giãn ra, khóe môi hơi nhếch lên, như thể mọi chuyện đang diễn ra đúng như bà ta mong muốn.Ai ngờ Tạ Dư lại móc từ túi ra một chùm chìa khóa đặt lên tủ giày: "Đây là chìa khóa, con không giữ chìa dự phòng đâu, nếu không yên tâm thì cứ đổi ổ khóa."

Nói xong cô cũng không đợi Vu Mẫn Quyên đáp lại, liền mở cửa rời đi.

Lần này cô không hề đóng sầm cửa lại, nhưng lại như một cơn gió thoảng qua, chẳng mang chút lưu luyến nào.Vu Mẫn Quyên không thể tin nổi, quay sang nhìn Tạ Thành Chiêm mà không thốt nên lời.Tạ Thành Chiêm chau mày, như đang trầm ngâm suy nghĩ.Vu Mẫn Quyên tức tối, chạy ra cửa sổ nhìn xuống, thấy Tạ Dư đang cho hành lý vào cốp xe, bên cạnh là Trần Nhất Sư đang giúp cô.Bà ta giận tím mặt, hét lớn xuống: "Có bản lĩnh thì đừng bao giờ quay lại nữa!"

Tiếng hét xé toạc không gian, vang vọng xuống đất, lọt thẳng vào tai Tạ Dư và Trần Nhất Sư.Trần Nhất Sư không hề chuẩn bị tinh thần, bị giật mình, ngẩng đầu theo tiếng hét, thấy khuôn mặt tức giận của Vu Mẫn Quyên.Cô lúng túng vẫy tay, chẳng biết phải nói gì.Tạ Dư thì chẳng hề ngẩng đầu, như không nghe thấy gì.Sau khi xếp xong hành lý, cô thúc giục Trần Nhất Quỳ: "Quất tử, đi thôi."

Trần Nhất Sư nhìn cô một cái, rồi gật đầu.Đợi đến khi xe rời khỏi khu dân cư nhà họ Tạ, không khí trong xe mới dần nhẹ nhõm.

Cô mở hé cửa sổ, thở ra một hơi: "Vừa nãy mình suýt nghẹt thở luôn."

Tạ Dư cười: "Bị dọa à?"

"Nói thật thì, có hơi bị."

Tạ Dư thấy hơi áy náy: "Xin lỗi Quýt tử, vốn dĩ mình không định làm phiền cậu."

"Trời ơi, cậu nói thế làm gì.

Nếu cậu nói sớm là hôm nay về nhà để làm gì, mình đã lên nhà cùng cậu rồi."

Vu Mẫn Quyên có thể nói ra những lời như thế từ cửa sổ, ai biết trong nhà bà ta còn có thể khó nghe đến mức nào, Trần Nhất Sư thật sự thấy xót xa thay cho Tạ Dư.Lòng Tạ Dư thấy ấm áp, nỗi buồn khi bị đuổi khỏi nhà cũng vơi đi nhiều.Trần Nhất Sư hỏi cô: "Vậy nghỉ lễ rồi cậu định ở đâu?"

Ký túc xá của Đại học Nghiễm Thành không cho ở lại trong kỳ nghỉ hè hay đông.

Nếu có tình huống đặc biệt thì phải xin phép trước, nhà trường sẽ sắp xếp chỗ ở tạm thời, nhưng giờ học kỳ đã quá nửa, rõ ràng Tạ Dư không thể xin kịp."

Mình định thuê tạm một phòng gần trường để ở trong kỳ nghỉ đông."

"Hay là qua nhà mình ở đi, mình nói với chị mình một tiếng là được thôi."

"Thôi đừng, nghỉ đông đúng dịp Tết, cả nhà cậu đón Tết, mình ở ké thì kỳ lắm."

"Ây da..."

"Để sau tính tiếp."

Thấy Tạ Dư kiên quyết, Trần Nhất Sư cũng không ép, chỉ nhấn mạnh thêm lần nữa: "Nếu cậu tìm mãi không được chỗ nào thích hợp thì nhất định phải nói với mình đấy, đừng ngại gì hết."

Tạ Dư tranh thủ thời gian rảnh đi quanh khu gần trường tìm nhà, quả thật thấy không ít tờ rao vặt cho thuê, nhưng hoặc là phải ở ghép với cặp đôi, hoặc giá thuê quá cao.

Dù thu nhập từ công việc làm thêm đủ chi trả, nhưng khó mà tiết kiệm được đồng nào.Cô mở rộng phạm vi tìm nhà đến khu vực trung tâm thành phố, đặc biệt là gần bệnh viện Thiên An, có nhiều khu tập thể cũ.

Cư dân gốc đã dọn đi hết, giờ chủ yếu là người từ nơi khác đến khám bệnh thuê ở đó.Môi trường tuy không tốt, nhưng giá lại khá phải chăng.Lúc đi tìm nhà, Tạ Dư vài lần đi ngang qua khu nhà của Chu Trình Lộ, nhưng không dừng lại.

Vì đó là khu nhà cao cấp, giá thuê vượt quá ngân sách của cô rất nhiều."

Tiểu Dư, em đang tìm nhà à?"

Hôm ấy Tạ Dư đang đứng trước cửa một văn phòng môi giới bất động sản, xem những tờ thông tin nhà thuê dán trên bảng thì sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc.Cô quay lại thì thấy Chu Trình Lộ đang xách túi đồ ăn mang về, rõ ràng có chút ngạc nhiên khi thấy cô xuất hiện ở đây."

À, vâng, em định tìm một chỗ trọ ngắn hạn cho kỳ nghỉ đông."

Chu Trình Lộ hơi nhíu mày, chưa hiểu vì sao kỳ nghỉ đông mà cô lại phải tự thuê nhà.Tạ Dư sợ chị hỏi thêm, nên chủ động giải thích: "Để tiện ôn thi hơn ấy ạ."

Tác giả có lời muốn nói:Các bảo bối ơi, truyện mới "Sau khi bị chia tay tôi thành người đẹp tiền nhiều" đã được bổ sung văn án rồi nhé!

Không còn yếu tố trọng sinh nữa mà chuyển hẳn sang thể loại đô thị hiện đại.

Ai thấy hứng thú thì nhớ bấm theo dõi nha, truyện sau sẽ viết cái này đó!P/s: Tầm 11 giờ 10 phút sẽ có chương hai~
 
[Bhtt][Edit] Đánh Thức Bị Tra Thâm Quỹ Mỹ Nữ Tỷ Tỷ - Cảnh Tiểu Lục
Chương 41


Chu Trình Lộ nửa tin nửa ngờ, nhưng Tạ Dư đã nói vậy rồi, cô cũng không tiện chất vấn ngay trước mặt.

Cô liếc nhìn thông tin trên bảng nhỏ, đều là các khu chung cư gần đây, nhà đã cũ và phần lớn là thuê chung, có nơi thậm chí còn phải dùng chung bếp và nhà vệ sinh."

Gần trường không tìm được nhà nào phù hợp à?"

Tạ Dư thành thật: "Có xem qua rồi, nhưng giá không hợp lý lắm.

Những căn nhà có mức giá hợp lý thì bị các bạn khác thuê mất rồi, em tìm hơi muộn."

"Mức giá trong đầu em là khoảng bao nhiêu?

Chị sống gần đây, có thể để ý giúp em."

Tạ Dư nghiêng đầu nhìn bảng thông tin: "Tốt nhất là rẻ hơn chút so với giá trên này."

Giá trên đó vốn đã thuộc loại thấp nhất trong các trung tâm môi giới gần đây rồi, muốn thấp hơn nữa chỉ có thể tìm nhà thuê trực tiếp từ chủ.

Không phải không có, nhưng phải tốn thời gian và công sức, hơn nữa còn phải đảm bảo nhân phẩm của chủ nhà.Chu Trình Lộ gật đầu: "Được, chị biết rồi."

Tạ Dư sợ cô vì chuyện này mà mất công: "Lúc nào tiện thì chị nhìn qua một chút là được, không cần cố ý vì chuyện này mà phiền phức, em cũng đang tự tìm."

"Chị đi làm về mỗi ngày cũng ngang qua, nhìn thêm vài cái không tốn bao nhiêu thời gian."

Chu Trình Lộ lắc lắc hộp cơm trong tay: "Ăn cơm chưa?

Có muốn ăn cùng không?"

Tạ Dư lắc đầu: "Tối nay em phải đến nhà của Đình Đình, dạo này cô bé có nhiều bài kiểm tra, tạm thời thêm vài buổi học phụ đạo buổi tối."

"Vậy thì mau đi đi, đừng quên ăn cơm nhé."

Chu Trình Lộ trước giờ không chú ý đến giá nhà quanh khu vực này.

Một là cô không định bán nhà, hai là không có ý định cho thuê, không ngờ những căn nhà với điều kiện bình thường thế mà giá thuê cũng không rẻ.Ít nhất đối với một sinh viên như Tạ Dư, thì đúng là không rẻ.Tạ Dư chưa bao giờ thúc giục cô về việc tìm nhà, ngược lại, đôi khi cô lại chụp ảnh gửi một số nguồn nhà khả nghi cho Tạ Dư, nhưng không lâu sau Tạ Dư sẽ nói lý do vì sao không phù hợp.Bệnh tình của Trần Huyên đã có chuyển biến tích cực, đặc biệt là sau khi chuyển sang trung tâm điều trị tâm thần thì càng rõ rệt.

Ba mẹ cô ấy cũng đến thăm ít hơn hẳn, hơn nữa mỗi lần đến đều có Chu Trình Lộ trong phòng bệnh, nên họ cũng không nói lời nào nặng nề với Trần Huyên.Tạ Dư và Trần Nhất Sư không phải lần nào cũng cùng nhau đến thăm, trong phòng bắt đầu phân công thay phiên ngẫu nhiên.

Trần Huyên dần dần vui vẻ trở lại, mong chờ được quay lại trường học.Hôm đó chỉ có một mình Trần Nhất Sư đến thăm Trần Huyên, còn mang theo một chiếc máy chơi game cầm tay đã qua sử dụng nhưng còn rất mới, chức năng đầy đủ.

Chu Trình Lộ từng nói, tình trạng hiện tại của Trần Huyên có thể chơi game vừa phải để phân tán thời gian và sự chú ý khỏi việc lên mạng, điều đó tốt cho cô ấy.Trần Nhất Sư vừa ra khỏi phòng bệnh đã thấy Chu Trình Lộ vừa kết thúc đợt kiểm tra phòng, liền bước nhanh tới: "Chị Trình Lộ!"

Chu Trình Lộ quay đầu nhìn cô: "Hôm nay về sớm vậy à?"

"Vâng ạ, dạo này phải ôn thi cuối kỳ, áp lực lớn lắm."

"Em chẳng phải vẫn nói mình là người áp lực nhẹ nhất sao?"

Trần Nhất Sư đi bên cạnh cô ra ngoài: "Em thì áp lực nhẹ nhưng thành tích lại kém.

Trước đây còn có Tiểu Dư cùng em vượt khó, giờ cậu ấy đã vượt xa rồi, vào top ba toàn khối, chị nói xem em có áp lực không?"

Cô còn cố tình vỗ nhẹ lên mặt, ám chỉ là áp lực thể diện.Chu Trình Lộ mỉm cười an ủi: "Mỗi người có mục tiêu khác nhau.

Em chỉ muốn tốt nghiệp suôn sẻ, còn Tạ Dư thì muốn thi nghiên cứu sinh trường Nghiễm Trung, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người."

Thực ra Trần Nhất Sư cũng không quá để bụng, chỉ là khi có một bạn cùng phòng học bá, thì nói không có áp lực là không thể.Ra đến cổng khu điều trị nội trú, trước khi chia tay, Chu Trình Lộ bỗng hỏi về việc tìm nhà của Tạ Dư.

Gần đây không thấy Tạ Dư nói gì, cô không biết là đã tìm được hay chưa."

Haizz, cậu ấy cứ cứng đầu.

Em bảo cậu ấy nghỉ đông đến nhà em ở mà cậu ấy không chịu.

Bây giờ thuê nhà đắt đỏ như vậy."

"Có lẽ em ấy cảm thấy ở một mình thì hiệu quả ôn tập tốt hơn."

Trần Nhất Sư lắc đầu: "Chỉ cần nhà Tiểu Dư có chút tình cảm thôi thì cậu ấy cũng đâu cần phải đi tìm nhà giữa trời lạnh như vậy."

Chu Trình Lộ nghe ra có điều khác thường, hỏi: "Việc thuê nhà là do gia đình em ấy không đồng ý à?"

"Nếu không phải bị đuổi ra ngoài, thì làm sao phải khổ vậy."

Nói xong, Trần Nhất Sư lập tức lè lưỡi, cầu xin Chu Trình Lộ: "Chị Trình Lộ, em xin chị, đừng nói với Tiểu Dư nhé.

Em thật sự không cố ý nói hớ đâu, trước mặt người khác em chưa từng lộ nửa lời."

"Chị sẽ không nói đâu, đừng lo."

"Haizz, em chỉ thấy Tiểu Dư thật đáng thương.

Rõ ràng gia đình không đến mức nghèo rớt mồng tơi, anh trai cậu ấy cũng có công việc ổn định, không hiểu sao lại khắt khe với cậu ấy đến vậy."

Chu Trình Lộ cũng thật sự không ngờ rằng quan hệ giữa Tạ Dư và gia đình đã đến mức này, em ấy hoàn toàn không để lộ gì cả, cũng chưa từng nhắc tới.Trước khi đi, Trần Nhất Sư lại năn nỉ: "Chị Trình Lộ, nhớ đừng nói nhé, nếu không Tạ Dư sẽ thật sự giận em đấy."

Tạ Dư tuy tính tình tốt, nhưng thật ra lại rất có lòng tự trọng.

Trần Nhất Sư hiểu rõ điều đó, nên mới liên tục nhấn mạnh, sợ sai lầm của mình gây hậu quả nghiêm trọng.Chu Trình Lộ cũng hiểu nỗi lo của Trần Nhất Sư, nên chỉ cần Tạ Dư không nhắc tới, cô sẽ xem như không biết gì.

Nhưng mấy ngày gần đây cô lại đột nhiên gửi khá nhiều thông tin nhà cho Tạ Dư, khiến Tạ Dư tưởng cô đã quên chuyện này.Hôm đó sau khi Tạ Dư thăm xong Trần Huyên, Chu Trình Lộ bỗng hỏi cô đã tìm được nhà chưa, Tạ Dư lắc đầu: "Còn lại hai chỗ cuối cùng, đang mặc cả giá."

"Em chỉ định ở trong kỳ nghỉ đông thôi à?"

"Dạ, nên những chỗ tốt mà rẻ thì lại không muốn cho thuê ngắn hạn, thời gian quá ngắn."

"Vậy thì đến nhà chị ở, sao nè?"

Tạ Dư ngạc nhiên: "Ở nhà chị?"

"Em từng ở rồi mà?

Phòng khách có hài lòng không?"

Tạ Dư gật đầu: "Với em thì xa xỉ lắm rồi."

"Trước Tết chị rất bận, còn phải đi công tác ngắn hạn ở xa, thời gian ở nhà không nhiều, chắc không ảnh hưởng gì đến việc ôn tập của em đâu."

"Em không lo chuyện đó, chỉ thấy làm phiền chị thì ngại quá."

"Em ở ghép với người khác cũng là thuê, ở nhà chị cũng là thuê.

Nhưng chị không lấy tiền, em giúp chị dọn dẹp nhà cửa kiêm trông nhà được không?"

"Dọn nhà hả?

Cái này em làm được, không cần trả tiền cũng không sao."

"Vậy thì thỏa thuận xong rồi nhé.

Em bỏ công, chị bỏ phòng, trao đổi ngang giá."

Tạ Dư trong lòng vẫn thấy ngại, cuối cùng Chu Trình Lộ đành đồng ý thu tiền thuê với giá 80% giá thị trường.Tuy vẫn cao hơn so với những khu chung cư cũ, nhưng tiết kiệm được phí môi giới, lại không phải suốt ngày chạy xem nhà mới, có thể tập trung ôn thi, đối với Tạ Dư mà nói thì cũng không thiệt thòi gì.Trần Nhất Sư nghe nói cô đã tìm được nhà, cũng yên tâm hơn.

Lén quan sát cô vài lần, thấy Tạ Dư đúng là tâm trạng ổn, thái độ với mình cũng không thay đổi, cuối cùng mới hoàn toàn an tâm.Hôm đó Chu Trình Lộ đi dạo phố với Từ Linh Tử, nói là muốn xem hàng khuyến mãi trước Tết, ai ngờ đang đi thì Chu Trình Lộ lại rẽ vào khu đồ gia dụng."

Bác sĩ Chu, nhà cậu chỉ có một mình, đâu có thiếu gì đâu mà phải mua thêm?"

"Tạ Dư nghỉ lễ sẽ đến ở nhờ, dù sao cũng nên mua thêm chút đồ mới thì tốt hơn."

"Cậu một mặt sợ em ấy nghĩ nhiều nên giữ khoảng cách, mặt khác lại thương cảm cho em ấy rồi cho ở nhờ nhà, cậu không thấy mâu thuẫn à?"

Chu Trình Lộ bước chân hơi khựng lại một chút, điềm nhiên nói: "Đợi em ấy dọn vào ở rồi thì mình sẽ về nhà ba mẹ."

"Ồ hô, vậy là để nguyên cả căn nhà cho người ta ở rồi còn gì."

"Thật ra mình cũng đã tính chuyển chỗ rồi.

Mình đâu còn làm ở Thiên An nữa, mà chỗ đó lại xa trung tâm, kẹt xe khủng khiếp."

Từ Linh Tử nhún vai: "Được rồi, đã nghĩ kỹ vậy thì mình không nói gì nữa."

Chu Trình Lộ mỉm cười nhìn cô một cái: "Dạo này không tính tìm người yêu à?"

"Sao, chê mình phiền à?"

"Chỉ là thấy cậu độc thân lâu quá, không giống phong cách của cậu."

"Dạo này mình đổi gu rồi, thích mấy em trẻ cơ."

Chu Trình Lộ bị một bộ bát đĩa sứ xương thu hút, chăm chú nghiên cứu.

Từ Linh Tử vốn rành về sứ xương, liền cùng cô thảo luận.Đúng lúc đó, Tạ Duy cũng đang mua đồ ở trung tâm thương mại này.

Anh ta nhìn thấy Chu Trình Lộ và Từ Linh Tử đang chăm chú xem đồ dùng nhà bếp, trong giỏ mua hàng còn có cả chăn gối mới và gối nén, tâm trạng bỗng trùng xuống.Chẳng lẽ họ định dọn về sống chung?Tạ Duy suy nghĩ lung tung một lúc, cho đến khi có người đi ngang thúc giục nhường đường.

Khi anh hoàn hồn lại thì đã không thấy bóng dáng Chu Trình Lộ đâu nữa.Việc phục hồi ở Cầm Giang diễn ra khá suôn sẻ.

Lúc trước Tạ Duy kiên quyết đòi quay về Nghiễm Thành, trung tâm hồi phục đáng ra có thể không cần lo cho anh nữa.

Nhưng anh tỏ ra đáng thương quay về, tay lại còn bị như vậy, khiến chuyên viên vật lý trị liệu không đành lòng.Điều quan trọng hơn là vì Tạ Duy từng có mối quan hệ "đặc biệt" mới được nhận vào.

Giờ vẫn chịu giúp anh tiếp tục phục hồi cũng chỉ vì nể mối quan hệ đó, khiến anh càng luyến tiếc Chu Trình Lộ.Nhưng thái độ của Chu Trình Lộ rất rõ ràng, đừng nói là quay lại, đến cả giữ liên lạc bình thường cô cũng không muốn.

Cái gọi là "sau khi chia tay vẫn có thể làm bạn" rõ ràng không áp dụng cho hai người họ.Vừa về lại Nghiễm Thành, Vu Mẫn Quyên đã ném cho anh một quả bom: nói là đã đuổi Tạ Dư ra khỏi nhà.

Tạ Duy lập tức thấy nhức đầu, trách bà không bàn trước với anh.Vu Mẫn Quyên tủi thân: "Mẹ cũng chỉ sợ con bé ảnh hưởng đến con thôi.

Nó gần gũi với con bé Trần Huyên như thế, chuyện của Trần Huyên ở bệnh viện Thiên An ai mà không biết."

"Mẹ à, Trần Huyên là Trần Huyên, Tiểu Dư là Tiểu Dư, mẹ đang làm loạn cái gì vậy!"

"Con gắt mẹ làm gì?

Tụi con ai cũng vậy, lớn rồi là cứng đầu, mẹ làm vậy chẳng phải vì tụi con sao!"

Tạ Duy đau đầu, gọi điện cho Tạ Dư, muốn em gái về nhận lỗi với mẹ, nói vài câu nhẹ nhàng dỗ dành, không ngờ Tạ Dư thẳng thừng từ chối."

Anh, chuyện này em không sai, em sẽ không nhận lỗi."

"Dù sao bà ấy cũng là mẹ, em cúi đầu một chút thì sao chứ?"

"Mẹ thì cũng không thể vu oan rồi ép người ta được, hơn nữa em cũng không cảm nhận được bà ấy xem em là con gái."

Tạ Duy hít sâu một hơi, sợ nói thêm câu nữa là cãi nhau, đành tạm đổi chủ đề: "Vậy em nghỉ rồi định ở đâu?"

"Ở nhà chị Trình Lộ."

"Ở đâu cơ?"

"Nhà chị Trình Lộ, nhưng em có trả tiền, xem như thuê nhà."

Chuyện này Tạ Duy muốn điều tra cũng không giấu được, huống hồ ở nhà Chu Trình Lộ cũng chẳng phải chuyện gì mờ ám, giấu giếm chỉ khiến người ta nghĩ ngợi nhiều.Tạ Duy suy nghĩ một lát, đột nhiên đổi giọng: "Nếu Trình Lộ đồng ý thì em cứ ở đó trước đi.

Cố gắng hòa hợp với chị ấy, mẹ thì anh sẽ khuyên thêm."

Tạ Dư không hiểu sao anh đổi thái độ nhanh thế, nhưng miễn là không đến làm phiền cô bắt cô về nhận lỗi thì sao cũng được.

Dù sao đã dọn ra rồi, ai mà còn muốn quay về!Tạ Dư là người cuối cùng rời ký túc xá.

Chu Trình Lộ cũng không làm lễ đón tiếp gì đặc biệt, khiến cô cảm thấy đỡ áp lực hơn nhiều.Ngày đầu cô chuyển đến, Chu Trình Lộ ăn tối xong thì ra khỏi nhà."

Tối nay chị trực đêm, trong tủ lạnh có đồ ăn, tủ bếp có trứng luộc và mì gói, đói thì tự xử lý.

Có chuyện gì thì gọi điện cho chị."

"Chị đi đường cẩn thận nhé."

Ban đầu Tạ Dư cũng không thấy gì, nhưng ở được một tuần, cô mới phát hiện Chu Trình Lộ hầu như tối nào cũng không ở nhà.

Cô thầm nghĩ: Hóa ra trung tâm bệnh tâm thần còn bận hơn bệnh viện Thiên An.
 
[Bhtt][Edit] Đánh Thức Bị Tra Thâm Quỹ Mỹ Nữ Tỷ Tỷ - Cảnh Tiểu Lục
Chương 42


Tuy phần lớn thời gian Tạ Dư ở nhà một mình, nhưng dù sao đây cũng là nhà của Chu Trình Lộ.

Dù hiện tại nói là cho thuê theo hình thức chia phòng, trong lòng cô vẫn rõ, chuyện này khác với những căn hộ trên các bảng thông báo của mấy trung tâm môi giới ngoài kia.Dù là về giá thuê hay điều kiện ở, ít nhiều đều mang theo một chút tình cảm riêng tư.Mấy ngày nay Chu Trình Lộ rất ít ở nhà.

Dù có về thì phần lớn cũng chỉ là ghé lấy ít đồ hoặc tài liệu gì đó, đến rồi đi vội vã.

Hoặc có lúc về thì chỉ chào hỏi sơ qua, hỏi vài câu như: "Ở có quen không?" rồi liền vào phòng, rất lâu sau cũng không thấy ra, Tạ Dư đoán là cô đang ngủ bù.Tạ Dư vốn không phải người quá tò mò.

Phòng của Chu Trình Lộ hầu như lúc nào cũng đóng kín cửa, cô cũng chưa từng có ý định nhân lúc cô ấy không có ở nhà mà lén lút vào xem xét.Chỉ là, sau khi ở được một thời gian, đến ngày phải dọn dẹp nhà cửa, Tạ Dư đã dọn xong khu vực chung và phòng của mình, rồi đứng trước cửa phòng Chu Trình Lộ mà cảm thấy khó xử.Sáng nay Chu Trình Lộ có về một lát, lúc ấy Tạ Dư đang ăn sáng, cô ấy còn vui vẻ chào hỏi cô.

Nhưng chỉ ở nhà khoảng nửa tiếng rồi lại đi, mà Tạ Dư lại quên không hỏi chuyện dọn phòng.Để đó không dọn thì rõ ràng không ổn, mà chờ lần sau gặp Chu Trình Lộ để hỏi thì chẳng biết là lúc nào, mà Tạ Dư còn có việc làm thêm với lớp học ôn thi cao học online, thời gian của cô không thể tùy tiện được.Cô do dự một chút rồi gửi cho Chu Trình Lộ một tin nhắn:【Chị Trình Lộ, phòng của chị có khóa không?

Em đang dọn dẹp nhà, những chỗ khác em dọn xong rồi, không biết có tiện để vào dọn phòng chị không?】Chu Trình Lộ không trả lời ngay, Tạ Dư đoán là cô ấy đang bận.

Cô dựng cây lau nhà vào tường, định ngồi đọc sách một lúc, chờ khi có tin nhắn rồi dọn tiếp.Khoảng gần trưa thì Chu Trình Lộ gọi lại cho cô:
"Tiểu Dư, chị nãy giờ họp nên không thấy tin nhắn của em.

Phòng chị tự chị dọn, em lo việc của mình đi."

"Không sao đâu ạ, dù gì tiện thể thôi mà." – Tạ Dư ngập ngừng một chút – "Với lại lúc trước chúng ta đã nói rồi, em sẽ giúp chị dọn dẹp mà."

Chu Trình Lộ lúc ấy cũng chỉ nghĩ là dọn phòng khách, bếp mấy chỗ như vậy thôi, ai ngờ Tạ Dư lại nghiêm túc đến mức tính luôn cả phòng ngủ chính vào."

Không sao đâu, phòng chị cũng không có gì cần dọn, cứ để đó đi."

Thấy Chu Trình Lộ không muốn cô vào, Tạ Dư cũng không ép.

Cúp máy xong, cô tiện tay gửi qua mấy tấm ảnh dọn dẹp hôm nay cho chị xem, dù sao cũng là công sức, ai chẳng muốn được công nhận một chút.Hôm đó tan ca, Chu Trình Lộ không về nhà ba mẹ, vừa hay Hà Vịnh Niên cũng vừa hết ca, hai người cùng nhau ra lấy xe."

Tiểu Chu này, tuần sau đi tập huấn học tập, em đặt vé chưa đấy?"

Chu Trình Lộ vốn định đợi Trần Huân xuất viện xong mới đi công tác, nên thời gian xuất phát sẽ muộn hơn các đồng nghiệp trong viện hai ngày."

Trưởng khoa, tối nay em đặt ạ."

"Trần Huyên tình trạng đã ổn định rồi, thật ra em đi sớm mấy ngày cũng không ảnh hưởng gì đâu."

"Dù sao cũng kịp, em vẫn muốn ca bệnh này do em tiếp nhận thì cũng do em hoàn tất."

Hà Vịnh Niên bật cười: "Tình trạng như cô ấy, xuất viện chỉ là biểu hiện tạm thời ổn định, sau đó theo dõi tái khám mới quan trọng.

Nếu theo lời bác sĩ nội trú thì bệnh án kết thúc khi bệnh nhân xuất viện, nhưng theo góc nhìn bác sĩ tâm thần như chúng ta thì có khi phải mất rất lâu sau mới là thật sự kết thúc."

Chu Trình Lộ như có điều suy nghĩ, Hà Vịnh Niên nhìn cô đầy ẩn ý:"Ở đây, em phải dần làm quen với việc một số bệnh án sẽ kéo dài, thậm chí lặp đi lặp lại."

Chu Trình Lộ khẽ gật đầu: "Em nghĩ em đã hiểu rồi."

Khi đến bãi đỗ xe, Hà Vịnh Niên lại dặn: "Đến Cầm Giang rồi, nếu bên tổ chức trách em đến trễ thì cứ tìm lão Phương, nói là do tôi tạm thời giao thêm nhiệm vụ cho em."

Đợt tập huấn ngắn hạn lần này được tổ chức ở Cầm Giang.

Ngoài trung tâm tâm thần còn có bác sĩ từ nhiều bệnh viện khác, phần lớn là những nhân tố trẻ, có tiềm năng nghiệp vụ cao.

Ai cũng muốn được đi, nhưng chỉ tiêu lại có hạn, các bệnh viện lớn và khoa trọng điểm đương nhiên được phân nhiều hơn.Bệnh viện Thiên An cũng có không ít bác sĩ tham gia, nhưng năm nay không có phần của Tạ Duy.Việc Trần Huyên có thể xuất viện trước Tết là chuyện khiến Trần Nhất Sư mừng nhất.

Lần trước cãi nhau to trong phòng bệnh với ba mẹ Trần Huyên, cô còn nghĩ Trần Huân sẽ giận mình, ai ngờ sau đó cô ấy lại càng ỷ lại vào cô hơn.

Sau này đợi đến khi Trần Huyên hồi phục, mới biết thì ra lúc cô cứng rắn đối đầu mẹ Trần, Trần Huyên đã không còn cảm thấy cô đơn hay là một kẻ dị biệt – cô ấy có đồng minh.Sau đó, Trần Huyên mới nói thật với họ: thật ra cô có một chị họ xa đối xử rất tốt, cũng biết tình trạng của cô và giữ kín rất lâu.

Chỉ là vì quan hệ không gần gũi nên không tiện lên tiếng.Lần này xuất viện, cô định đến ở nhờ nhà chị họ đó, phía bệnh viện đã đánh giá và thấy khả thi.Tuy đã nghỉ lễ, nhưng Trần Nhất Sư vẫn hào hứng phát động trong nhóm bạn cùng phòng:"Các chị em, tụi mình cùng nhau đi đón Trần Huyên xuất viện nha?"

Mọi người đều đồng ý không chút do dự.Tạ Dư hỏi: "Tụi mình chuẩn bị quà gì cho phù hợp đây?"

Cả đám bàn tới bàn lui một hồi, cuối cùng rút ra hai phương án: một con cún hoặc một con mèo.Trần Nhất Sư hơi khó xử: "Cún thì trung thành, mà mèo thì xinh quá, khó chọn ghê."

Tạ Dư cười: "Có phải cậu nuôi đâu mà cậu rối."

Đào Niệm Hi cũng do dự: "Chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến bác sĩ chuyên môn, xem loại nào hợp với Trần Huân hơn."

"Ờ ha, tụi mình hỏi chị Trình Lộ đi!" – Trần Nhất Sư quay sang giao nhiệm vụ cho Tạ Dư – "Tiểu Dư, cậu ở gần chị ấy nhất, việc này giao cho em lo đó."

"'Gần nước thì được dùng trước' dùng vậy có đúng không ta?"

"Thế cậu bảo cậu không gần à?"

Tạ Dư: "Mình... cạn lời rồi."

Sau khi biết được sự phân vân của tụi nhỏ, Chu Trình Lộ cho một câu trả lời rõ ràng: "Có thể cân nhắc nuôi một con mèo vàng hoặc mèo nội địa (mèo ta)."

"Hả?

Tụi em còn tưởng chị sẽ chọn chó cơ."

Mấy ngày nay vì công việc, Chu Trình Lộ buộc phải ở lại chỗ này.

Dù sao cũng không thể cứ mãi không về nhà ngủ qua đêm, nghe ra cũng có vẻ không ổn.Cô và Tạ Dư ngồi trên sofa trong phòng khách, cùng xem ảnh mèo và chó mà tụi bạn cùng phòng của Tạ Dự đã chọn lọc cả ngày trời.

Hầu hết đều là giống thuần chủng."

Hiện tại điều cô ấy thiếu là sự bầu bạn, nhưng lại không cần kiểu bầu bạn quá quấn người.

Hơn nữa cũng không thích hợp đi ra ngoài thường xuyên, nên nuôi mèo sẽ phù hợp hơn.

Nhưng mấy giống mèo quý thì tạm thời đừng nghĩ tới, Trần Huyên cần học cách tự chăm sóc mình trước rồi mới có thể chăm sóc thú cưng, đúng không?"

Tạ Dư gật đầu: "Đúng vậy, với lại nuôi một con mèo mướp, còn có thể giúp tăng cảm giác thèm ăn."

Chu Trình Lộ không ngờ cô ấy lại nghĩ theo hướng đó.

Sau khi Tạ Dư nói xong, cô tưởng tượng ra cảnh một con mèo mướp đang ăn uống ngon lành, không nhịn được bật cười."

Cách nhìn nhận của em thật đặc biệt đấy."

Bốn cô gái trong phòng ký túc đi đón Trần Huyên xuất viện, Trần Nhất Sư ôm theo một bé mèo đáng yêu, vừa đi bên cạnh Trần Huyên vừa cười tít mắt giới thiệu đặc điểm của chú mèo này.Chu Trình Lộ tiễn các cô ra ngoài, nhân tiện quan sát phản ứng của Trần Huyên với mèo.Đào Niệm Hi cảm thán: "Tiểu Dư, bây giờ đến Trần Huyên cũng có mèo rồi, chỉ còn thiếu cậu thôi đó."

Tạ Dư bĩu môi, ra hiệu rằng mình không vội.Chu Trình Lộ chợt nhớ lại lần trước cả nhóm cùng đi cat café chơi với mấy bé mèo Golden Chinchilla, nghĩ đến lại thấy vui, nghĩ bụng sau này có dịp có thể giới thiệu cho Tạ Dư làm quen hai bé mèo Ragdoll của Từ Linh Tử.Giang Hân cười đùa tiếp lời: "Tiểu Dư bị dị ứng lông mèo mà, bảo cậu ấy nuôi mèo là lo cho cậu ấy hay là hại người ta vậy?"

Chu Trình Lộ ngạc nhiên, liếc nhìn Tạ Dư, thấy cô không phủ nhận gì, chỉ mỉm cười.Xem ra chuyện này cả phòng ký túc đều biết, bản thân Tạ Dư càng không thể không rõ.Chu Trình Lộ tùy ý chen vào một câu: "Vậy bình thường mấy người đi chơi với mèo không cho em ấy đi cùng, chẳng phải hơi tội sao?"

Trần Nhất Sư nghe thấy liền quay đầu bổ sung: "Bọn em rất quan tâm đấy, thường xuyên gọi video cho cậu ấy để 'hút mèo qua mạng' nha~"Tạ Dư dường như không nhận ra Chu Trình Lộ hỏi câu đó là có ẩn ý, phản ứng cũng không có gì đặc biệt, vẫn vui vẻ trò chuyện cùng bạn bè.Chu Trình Lộ tiễn các cô đến cổng bệnh viện, thấy xe của chị họ Trần Huyên đã đợi sẵn bên ngoài, nên cũng không đi thêm.Cô bước đến cạnh Trần Huyên, nhẹ nhàng vuốt ve chú mèo mướp đang ngủ trong lòng cô ấy: "Sau khi về nhà nếu có gì không quen hoặc không thích nghi được, cứ liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

Trần Huyên mím môi, giọng nhỏ: "Cảm ơn bác sĩ Chu, chị đã giúp em rất nhiều rồi."

"Em là bệnh nhân của tôi, có thể giúp được em, tôi cũng rất vui."

Trần Huyên ngẩng đầu cười với cô, từ khi chuyển sang trung tâm tâm thần, cô ấy lại bắt đầu biết cười rồi."

Về đi nhé, rồi mọi chuyện sẽ dần ổn thôi."

Trần Nhất Sư và các bạn hẹn nhau hôm nay ngoài việc đón Trần Huyên còn sẽ đi ăn một bữa để chúc mừng.

Tạ Dư lại không vội lên xe, gọi Chu Trình Lộ lại.Chu Trình Lộ quay đầu: "Sao vậy?"

Tạ Dư hơi do dự, bước lên: "Chị Trình Lộ, cụ thể chị đi công tác vào ngày nào vậy?"

"Sáng ngày kia."

"À, vậy à."

Tạ Dự cúi đầu, không biết đang nghĩ gì.Chu Trình Lộ đợi một lúc không thấy cô nói thêm gì, vừa định mở miệng thì nghe thấy Trần Nhất Sư gọi từ bên kia đường."

Mau qua đi, không thì lát nữa Trần Nhất Sư bị phạt vì đậu xe đấy."

Tạ Dư quay đầu vẫy tay với cô, ra hiệu sẽ qua ngay.Rồi cô quay lại nhìn Chu Trình Lộ: "Vậy mai chị có trực không?"

Chu Trình Lộ lắc đầu: "Tạm thời thì không."

"Vậy mai nói chuyện tiếp nha."

Tạ Dư cười cười, nhẹ nhàng chạy về phía bạn mình.Hôm sau, Tạ Dư định đi siêu thị một chuyến, nhưng lại thấy tủ lạnh đầy ắp nguyên liệu không biết ai mua về, rõ ràng sáng hôm qua còn trống trơn.Cô đoán chắc là hôm qua khi đến nhà chị họ Trần Huân ăn cơm, chị Trình Lộ đã mua sẵn.Tối qua cô về nhà khá muộn, còn đặc biệt gửi tin nhắn báo cho Chu Trình Lộ.

Đối phương nhắn lại bảo cô chú ý an toàn.

Khi cô về đến nơi, đèn tường ở phòng khách vẫn bật, nhưng Chu Trình Lộ không ra ngoài phòng.Tạ Dư vểnh tai nghe thử, không thấy động tĩnh gì.

Cô liếc qua tủ giày ở cửa, thấy đôi dép trong nhà của Trình Lộ vẫn ở đó.Ra đi sớm vậy sao?

Tạ Dư nghĩ hôm nay mình ngủ say quá, không nghe thấy chút tiếng động nào.Cô lục tủ lạnh một hồi, dựa theo công thức trên mạng mà chuẩn bị vài món ăn.

Ngày mai chị Trình Lộ đi công tác rồi, cô muốn nấu cho chị ấy một bữa thật ngon.

Dù gì ở nhờ lâu thế, vẫn chưa có dịp cảm ơn tử tế.Với Tạ Dư, nấu ăn còn khó hơn làm bài.

Bò hầm cà ri với khoai tây với cô đã là món khá khó rồi.

Cô làm từng bước một theo hướng dẫn trên mạng, thỉnh thoảng lại ghé nồi ngửi thử, sợ bị cháy.Bận rộn cả buổi sáng, cuối cùng bò hầm cà ri khoai tây, sườn rang muối, cánh gà sốt coca cũng xong.

Tạ Dư gói kỹ đồ ăn, đợi Chu Trình Lộ tan làm về.Buổi trưa cô ăn qua loa, chiều thì ở trong phòng luyện đề, còn làm mấy bài đọc hiểu tiếng Anh.

Đột nhiên ngoài phòng khách vang lên tiếng bước chân gấp gáp, cô sững người, rồi đột ngột căng thẳng đứng bật dậy.Lẽ nào có trộm?

Ai lại đến vào giờ này?Tạ Dư cẩn thận mở cửa phòng, thò đầu ra xem, thì thấy bóng dáng Chu Trình Lộ vừa biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.Là chị Trình Lộ à?Tạ Dư bước đến trước cửa phòng Chu Trình Lộ, thấy chị đang lục tìm gì đó, liền gõ nhẹ vào cánh cửa chưa đóng hẳn."

Chị Trình Lộ, hôm nay tan làm sớm vậy?"

Chu Trình Lộ quay đầu liếc cô một cái rồi tiếp tục bận rộn: "Ừ, lịch thay đổi đột xuất, chị phải đi công tác ngay bây giờ."

"Hả?

Hôm nay đi luôn sao?"

Tạ Dư theo bản năng nhìn về phía bàn ăn với mấy món đã chuẩn bị sẵn.

Cô vốn còn định nấu thêm một món canh, đợi Trình Lộ về rồi cùng ăn.Phòng khách và phòng ăn nằm cạnh nhau, nên nếu không cố ý vào bếp thì sẽ không thấy bàn ăn.

Có lẽ lúc nãy Trình Lộ đi thẳng vào phòng nên không để ý.Chu Trình Lộ cũng bất đắc dĩ: "Bệnh viện báo đột xuất, nói có đồng nghiệp có bệnh nhân phải đón, không đi được nữa.

Phần thuyết trình trước công chúng thì đổi chị lên thay, nên phải đến sớm để chuẩn bị."

Tạ Dư không hiểu quy trình cụ thể, chỉ thấy hơi tiếc.

Nhưng công việc là quan trọng, chuyện đó cô hiểu."

Vậy chị đi đường cẩn thận nhé."

Chu Trình Lộ đã sắp xếp hành lý từ trước, lần này về nhà chỉ là để lấy thêm vài tài liệu và bệnh án đang theo dõi.

Không lâu sau, cô xách vali nhỏ, đeo ba lô bước ra.Tạ Dư nghiêng người nhường lối, rồi theo bản năng đi cùng ra cửa, lặng lẽ nhìn chị thay giày.Bầu không khí hơi im lặng đến kỳ cục, khiến cả hai đều cảm thấy nên nói gì đó để phá tan khoảng lặng.Chu Trình Lộ liếc nhìn cô trước khi mở cửa: "Chị đi mấy ngày không có ở nhà, nếu có chuyện gì em có thể gọi cho Từ Linh Tử, chị đã nói trước với cô ấy rồi."

"Em có chuyện gì đâu, không cần phiền đến chị Linh đâu ạ."

Mặc dù bình thường Từ Linh Tử hay đi chung với Trình Lộ, nhưng gần cuối năm chắc cô ấy cũng bận tối mắt với công ty."

Ở nhà một mình nhớ chú ý an toàn."

Chu Trình Lộ mở cửa, cúi xuống xách vali.

Tạ Dư giúp chị giữ cửa, lại vô thức bước theo hai bước: "Chị đi đường bình an nhé, chị Trình Lộ."

Đợi đến khi Chu Trình Lộ bước vào thang máy, Tạ Dự mới khép cửa lại.Thật ra thời gian Chu Trình Lộ ở nhà mỗi ngày cũng không nhiều, có đi công tác hay không cũng chẳng khác mấy.

Nhưng Tạ Dư vẫn cảm thấy có gì đó khác biệt, cụ thể là gì thì cô cũng chẳng nói rõ được.Lúc đi ngang qua phòng khách, cô liếc mắt nhìn bàn ăn — mấy món đó, có lẽ chỉ còn mình cô ăn thôi.------------------Tác giả có lời muốn nói:Tuy truyện này không có nhiều người đọc, nhưng có các bạn động viên khen ngợi, mình thật sự rất cảm động và vui lắm luôn hahahahaha P/S: Khoảng 11h sẽ có chương 2 trong ngày nhé~
 
[Bhtt][Edit] Đánh Thức Bị Tra Thâm Quỹ Mỹ Nữ Tỷ Tỷ - Cảnh Tiểu Lục
Chương 43


Chu Trình Lộ vừa rời khỏi nhà không bao lâu, điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, khiến Tạ Dư giật mình.

Bình thường cái điện thoại này thỉnh thoảng cũng đổ chuông vài lần, nhưng không kéo dài, mà Tạ Dư thì chưa bao giờ bắt máy, dù sao cũng toàn là người tìm Chu Trình Lộ.Tạ Dư dĩ nhiên cũng không biết Chu Trình Lộ đã cài đặt chế độ để lại tin nhắn thoại nếu cùng một số gọi đến ba lần liên tiếp.

Khi giọng nói của Ninh Lan bất ngờ vang lên, Tạ Dư theo phản xạ định đưa tay nhấc ống nghe."

Lộ Lộ à, mai mẹ phải đi công tác, tối nay con về nhà ngủ nhé, mẹ với ba con đều muốn nói chuyện với con một chút."

Tạ Dư gãi gãi mặt, thầm nghĩ: Có lẽ dì Ninh Lan vẫn chưa biết chị Trình Lộ đã đổi lịch công tác đột xuất.

Lúc nãy thấy chị ấy vội vàng thu dọn đồ, chắc là chưa kịp báo cho gia đình.Ninh Lan lại nói tiếp: "Dạo này con thường về nhà, mẹ với ba con cũng bàn rồi, hay là con chuyển hẳn về ở luôn đi.

Dù sao cũng không làm việc ở Khiên An nữa, ở bên đó chi bằng về nhà cho tiện."

Lúc này Tạ Dư đơ người ra — ý của dì Ninh Lan, là đúng như cô nghĩ sao?Chị Trình Lộ dạo này... vẫn thường xuyên về nhà ở sao?

Nhưng chị ấy đâu có nói là... phải trực cơ mà?Tạ Dư chìm vào suy nghĩ.

Mặc dù giọng Ninh Lan vẫn vang lên, nhưng tựa như trở nên mơ hồ.

Cuối cùng dì ấy còn dặn vài chuyện sinh hoạt lặt vặt, rồi cúp máy.Tin nhắn thoại đó không dài, nhưng lại mang đến cho Tạ Dư rất nhiều thông tin, đặc biệt là điều gây chấn động nhất — rốt cuộc Chu Trình Lộ thời gian qua đã đi đâu?Trước đây cô chỉ nghĩ Chu Trình Lộ hơi bận quá mức, tưởng là do cuối năm lượng bệnh nhân đông, không ngờ lại là như vậy.

Xem ra cô đúng là đã làm phiền đến Chu Trình Lộ rồi.

Có điều chị Trình Lộ là người tốt, vừa cưu mang cô, lại sợ cô cảm thấy áy náy, nên mới âm thầm né tránh như thế.Tạ Dư khẽ thở dài — như vậy thì không ổn.Nếu việc cô đến ở thực sự gây ra phiền toái lớn như vậy cho chị Trình Lộ, vậy thì cô thà chuyển sang nhà của Trần Nhất Cư còn hơn.Cô lặng lẽ hâm nóng lại món ăn đã nấu hồi sáng, không làm thêm canh nữa, rồi một mình ngồi xuống chiếc bàn ăn dài dùng bữa.

Bình thường cũng ăn một mình, nhưng tâm trạng lại chưa bao giờ nặng nề như lúc này.Tạ Dư cứ mãi suy nghĩ phải làm sao để nói chuyện rõ ràng với Chu Trình Lộ, đến mức chẳng buồn quan tâm món ăn có ngon hay không.Ninh Lan gọi điện tìm Chu Trình Lộ, lại còn gọi mấy cuộc liên tiếp, biết đâu thực sự có việc gì quan trọng.

Tạ Dư lập tức nhắn báo với Chu Trình Lộ, chị ấy vừa đến ga tàu cao tốc, chỉ nhắn lại vài câu đơn giản.Rửa bát xong, Tạ Dư lưỡng lự một lúc rồi chủ động nhắn thêm cho Chu Trình Lộ.Dấu hỏi trong lòng cô vẫn còn treo lơ lửng, càng nghĩ càng thấy chuyện Chu Trình Lộ không ở nhà mà không nói gì, có vẻ không đơn giản như mình từng nghĩ.Cô muốn hỏi trực tiếp, nhưng lại chẳng tìm được cái cớ nào.

Ngồi trước màn hình gõ đi gõ lại, cuối cùng chỉ dám nhắn một câu:【Chị Trình Lộ, chị đến Cầm Giang an toàn chưa ạ?】【Chị đến khách sạn rồi, lát nữa phải đi làm quen quy trình với bên tổ chức.

Em ăn cơm chưa?】【Ăn rồi ạ.

Còn chị thì sao?】【Vừa nhận cơm hộp do ban tổ chức phát.】Chu Trình Lộ tiện tay chụp hai tấm hình gửi qua, Tạ Dư phóng to lên xem — thật ra cũng ổn.Càng trò chuyện, Tạ Dư càng không tìm được cơ hội để chuyển sang chủ đề kia, dứt khoát từ bỏ, đợi chị Trình Lộ về rồi nói trực tiếp cũng được.【Quất tử rủ em chơi game, em đi trước đây, nói chuyện sau nhé, bye bye.】Quả nhiên Trần Nhất Sư đang gọi cô online, hôm nay cả bốn người trong ký túc xá đều có mặt, chuẩn bị lập đội leo rank.

Nhưng Tạ Dư thì cả buổi chẳng tập trung, chỉ bám theo mọi người "ăn hên", giết địch không được bao nhiêu, chỉ số KD cũng chẳng đẹp.Trần Nhất Sư nói thẳng: "Tiểu Dư, chị Trình Lộ không ở nhà, lẽ ra cậu phải vui mới đúng, sao trông buồn buồn vậy?"

Tạ Dư nhạt giọng: "Tại sao mình phải vui?"

"Mỗi lần nghỉ lễ, điều mong chờ nhất là không có phụ huynh ở nhà, sướng biết bao!"

Vừa nói xong, Trần Nhất Sư lại tiện tay mở thêm ván mới, Tạ Dư vẫn chơi kiểu "cá mù", đi sau đội hình, loot đồ hoặc cứu người là chính.

Bốn người vừa chơi vừa tán gẫu, chẳng mấy chốc đã vài tiếng trôi qua.Giang Hân ngáp dài liên tục: "Không được rồi, mình không thể chơi thêm, chị mình sắp rút dây mạng mất."

Đào Niệm Hi cũng mệt: "Mình đi xem show tí rồi ngủ luôn."

Trần Nhất Sư vẫn còn ham: "Tiểu Dư, hay hai đứa mình chơi đôi tiếp nhé?"

Tạ Dư không buồn ngủ, nhưng cũng không muốn chơi nữa: "Mình muốn làm vài bài toán."

Ba người còn lại lặng thinh...Tinh thần yêu học của Tạ Dư bây giờ khiến cả đám bái phục.

Nhớ lại mấy tiếng vừa rồi chơi game với một học bá, còn tưởng bản thân giỏi lắm.

Nhưng học bá có thể chơi game vài tiếng mà không ảnh hưởng, tụi mình thì không dám.Trần Nhất Sư giả vờ khóc: "Thôi mình đi đánh đơn vậy."

Tháo tai nghe xuống, Tạ Dư định đi rửa mặt rồi làm bài.Thoát game rồi mới phát hiện, hóa ra Chu Trình Lộ đã nhắn cho cô từ hai tiếng trước:【Hôm nay mẹ chị có nói gì thêm không?】Tạ Dư chớp chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào cho hợp, mà lại trễ mất hai tiếng rồi.

Giờ này chắc chị Trình Lộ đã ngủ, mai còn phải tham gia phát biểu.Nhưng không trả lời thì cũng không ổn, Tạ Dư nhíu mày, thà nãy chơi game với Quýt tiếp còn hơn.Cô thở dài, vẫn quyết định nhắn lại, sợ chị Trình Lộ tưởng mình cố tình không trả lời:【Dì không nói gì cả.

Em nãy chơi game với Quất tử nên không thấy tin nhắn.

Chị ngủ sớm nhé.】Chu Trình Lộ không nhắn lại nữa, chắc là ngủ rồi.Tạ Dư làm xong bài tập, tâm trạng khá lên, đối chiếu đáp án xong thì càng vui.

Cô chụp lại bài, tiện thể tag ba người còn lại trong nhóm "ăn gà".Rất nhanh, cả ba đều thả like, bình luận cũng y chang nhau: "Hừ."

Sáng hôm sau ngủ dậy, Tạ Dư phát hiện Chu Trình Lộ cũng đã thả like, còn bình luận thêm một câu: "Thức khuya hại sức khỏe, nhớ giữ gìn."

Tạ Dư gõ trán, nhớ ra tối qua vừa chơi game, vừa làm bài, lại quên không bật chế độ riêng tư với bạn bè.Trần Nhất Sư gửi tin riêng trêu cô: 【Tiểu Dư, nhìn là biết không có kinh nghiệm, chơi game thức khuya còn dám không chặn phụ huynh, bị chị Trình Lộ tóm rồi chứ gì.】【Chị ấy từ bao giờ thành phụ huynh của mình thế?】Tạ Dư thầm nghĩ, chị Trình Lộ chia tay anh cô lâu rồi, quan hệ đó sớm đã không còn tồn tại.【Gần như là vậy rồi, hiểu không?

Giờ cậu ở nhà chị ấy, chị ấy không quản cậu thì ai quản?】Tạ Dư lại nghĩ, từ lúc cô dọn tới đây, chị Trình Lộ còn suýt bị "đuổi ra ngoài".

Nếu có kiểu quan hệ phụ huynh như vậy, thì để dùng cho Vu Mẫn Quyên còn hợp hơn.【Cậu đi chơi game đi cho rồi.】**Chuyến công tác lần này của Chu Trình Lộ không dài, khoảng một tuần, bên tổ chức cũng biết sắp Tết, ai cũng mong được về nhà.

Dù có phải trực, thì ít nhất cũng được ở lại thành phố của mình, dành nhiều thời gian bên gia đình hơn.Tạ Dư và Chu Trình Lộ không nhắn tin nhiều, mỗi ngày chỉ vài ba câu báo bình an, hoặc nếu có thông báo gì từ ban quản lý tòa nhà mà Tạ Dư không xử lý được thì sẽ nhắn cho Chu Trình Lộ.Hôm đó, Tạ Dư vừa kết thúc tiết học online, đang định ngủ một lát thì Chu Trình Lộ bất ngờ hỏi cô có định về nhà ăn Tết không.Tạ Dư nhớ lại giọng điệu và thái độ của Vu Mẫn Quyên khi đó — bao lâu nay không hề liên lạc, ai mà muốn về để bị đối xử lạnh nhạt chứ.Nhưng cô vẫn giữ một chút đề phòng, sợ nếu mình nói không về thì Chu Trình Lộ sẽ phải tìm nơi khác đón Tết.【Vậy còn chị thì sao, chị về nhà ăn Tết không ạ?】【Đêm Giao thừa chắc sẽ về ăn cơm, mùng Một với mùng Hai là lịch trực của chị.

Nếu em không có kế hoạch gì, thì đến nhà chị ăn cơm giao thừa nhé?】Tạ Dư cắn môi, lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào.Chu Trình Lộ lại nhắn thêm một câu: 【?

Có kế hoạch gì rồi à?】【Tạm thời chưa có nơi nào đi.

Nếu chị không chê thì em xin đi ăn ké vậy.】Chu Trình Lộ vài ngày nữa sẽ về, Tạ Dư nghĩ nếu có thể nói rõ mọi chuyện trước đêm giao thừa, rồi mới qua ăn cơm, chắc cũng không sao.Tạ Dư đặt trọng tâm vào bữa tối hôm Chu Trình Lộ về nhà — lần đi công tác hôm trước cô chưa kịp nấu cho chị ăn, lần này trở về, nhất định phải bù lại.Chu Trình Lộ về tới nhà đã là chập tối, Tạ Dư lại nấu lại ba món hôm trước.

Tay nghề đã thuần thục hơn, còn mùi vị thì... cô cũng không nhớ rõ lần trước ra sao.Chu Trình Lộ mang theo nhiều hành lý hơn lúc đi, có vẻ là quà lưu niệm từ ban tổ chức?Tạ Dư đứng ngoài cửa phòng, không dám vào ngay.Chu Trình Lộ mở túi quà ra trước, lấy ra từng món một, toàn là đồ mới của năm nay.Tạ Dư cảm thán: "Phúc lợi của bệnh viện tốt thật."

Chu Trình Lộ lấy ra một cái hộp khá to, Tạ Dư liếc thấy bao bì, còn tưởng là máy chơi game mới?Thì ra chị ấy đưa thẳng hộp cho cô: "Cái này không phải được phát, là giải thưởng rút thăm trúng được."

Đây là mẫu máy chơi game cầm tay mới nhất, đúng loại tụi cô từng góp tiền mua cho Trần Huân."

Lúc ở bệnh viện, chị thấy em có vẻ cũng thích chơi game cầm tay."

Tạ Dư đúng là có hứng thú, nhưng không đến mức phải có bằng được.

Dù sao máy này cũng mắc, cô phải dạy thêm rất nhiều mới đủ tiền mua."

Chị cũng không có thời gian chơi đâu, em thích thì cầm đi."

Tạ Dư đẩy lại: "Không được, chị đã tặng em điện thoại rồi, giờ lại tặng máy chơi game nữa, không được đâu."

"Để ở nhà cũng phí thôi." — điều này thì đúng.Nhà Chu Trình Lộ đúng là có nhiều phần quà, từ công ty Hứa Linh Tử, đơn vị bố mẹ, hoặc chỗ làm của chị ấy."

Vậy chị bán lại đi, bán hàng cũ cũng lời nhiều mà."

Chu Trình Lộ cười: "Thật ra chị không rành mấy cái này."

Tạ Dư nghiêm túc nói: "Nếu chị muốn bán, em giúp chị, em hay lướt mấy chỗ đó mà."

Chu Trình Lộ nhét hộp vào tay cô, quay lại sắp xếp hành lý: "Được, lần sau em giúp chị bán mấy món khác, cái này thì không tính."

Tạ Dư nhìn cái hộp, liếm môi: "Chị Trình Lộ, chị không sợ em chơi nghiện rồi thức đêm à?"

"Chị tin em có kỷ luật," Chu Trình Lộ liếc nhìn cô, "với lại máy này toàn game chơi đơn, không cần lập đội."

Tạ Dư nhất thời không biết đó là chị tin cô thật, hay... không tin.Nhưng được tặng quà ai mà không vui.

Cô chợt nhớ anh trai mình cũng là bác sĩ, sao chưa từng thấy mang gì về nhà?Đúng lúc đó, Chu Trình Lộ cũng nhắc đến Tạ Duy: "Chị gặp Tạ Duy ở ga tàu, dạo này cậu ấy có tìm em không?"

Tạ Dư lắc đầu: "Không, anh ấy bảo dạo này bận."

Chu Trình Lộ cau mày, suy nghĩ chốc lát.Tạ Dư thấy căng thẳng, dè dặt hỏi: "Anh ấy lại làm phiền chị à?"

"Chắc là chỉ đi đón đồng nghiệp, tình cờ gặp thôi."

Vừa dứt lời, chị đã thấy nét mặt căng thẳng của Tạ Dư, khựng lại, "Đừng lo, chị chỉ hỏi vậy thôi."

Tạ Dư đem hộp máy chơi game cất vào phòng, lại chạy đến cửa phòng Chu Trình Lộ: "Chị Trình Lộ, em nấu mấy món tối nay, chị thử xem nhé."

Chu Trình Lộ khựng lại: "Em cố tình chuẩn bị?"

Tạ Dư cũng hơi hồi hộp, dù gì tối nay cũng định tìm cơ hội nói chuyện rõ ràng.

Chị Trình Lộ tốt như vậy, lại cưu mang cô, không thể để chuyện chị ấy phải dọn khỏi nhà chính mình tái diễn."

Vâng, em có chuyện muốn nói với chị."

Mỗi khi hồi hộp, Tạ Dư lại vô thức liếm môi.Chu Trình Lộ thấy cô vừa liếm môi, trong lòng dâng lên cảm xúc khó nói thành lời.Bữa tối thịnh soạn, Tạ Dư vẫn đầy vẻ lo lắng, còn không quên nhắc chị đề phòng Tạ Duy.

Những nghi ngờ mà Chu Trình Lộ từng cố gác lại vì bận rộn nay lại bắt đầu dâng lên.Chị từng nghĩ giảm tiếp xúc là được.

Huống chi Tạ Dư đang tập trung ôn thi, không đến mức phân tâm.Nhưng sắp đến Tết rồi, giờ mà nói trắng ra thì sợ ai cũng không vui.Chu Trình Lộ cố tình kể thêm chuyện chuyến công tác, chỉ để Tạ Dư không có cơ hội mở lời.------------------Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai hai người họ sẽ phát hiện ra là hiểu lầm nhau thôi 23333
 
Back
Top Bottom