- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 410,377
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #121
Bhtt | Dạ Vĩ | Hoàn
Chương 119: Thực tập (01)
Chương 119: Thực tập (01)
Nhờ có Sa Minh Ỷ và Thôi Dịch Huyên, việc học của Mạn Vĩ Ca thuận lợi hơn rất nhiều.
Thứ nhất, nàng không cần phải vất vả đi làm thêm nữa mà có thể toàn tâm toàn ý cố gắng để trở thành một bác sĩ giỏi.
Thứ hai, "gia sư" Thôi Dịch Huyên luôn bên cạnh kèm cặp, chẳng mấy chốc mà nàng trở nên cứng cáp hơn, lý thuyết phải nói là nắm trong lòng bàn tay.Nghỉ hè năm thứ năm, Mạn Vĩ Ca tiếp tục học vượt cấp, nhanh chóng hoàn thiện chương trình của năm 6 và được cho phép thực hành tại các bệnh viện và phòng khám.
Tất nhiên, người thầy tiếp theo mà nàng tìm đến không ai khác mà chính là Nghiêm Văn Độ.Nhưng mà như Vạn Hồng Sâm đã nói, để qua cửa của Nghiêm Văn Độ không phải là chuyện dễ dàng, Mạn Vĩ Ca lần này càng phải cố gắng hơn gấp bội....Bệnh viện Đại học Y Thiên Thành, Khoa Ngoại Tổng hợpSáu giờ ba mươi sáng.Trời vừa hửng nắng, sương mỏng vẫn còn đọng nơi bậc tam cấp dẫn vào khu khám bệnh ngoại trú, ánh sáng đầu ngày rọi qua khung kính mờ khiến sảnh tầng trệt hiện lên như một bản thảo còn đang viết dở.
Mạn Vĩ Ca đứng đó, trước cánh cửa kính tự động, tay cầm thư giới thiệu có chữ ký tay của Vạn Hồng Sâm, lòng bàn tay đã hơi ẩm vì mồ hôi dù tiết trời còn se lạnh.Hôm nay là ngày đầu tiên nàng đến gặp người mà cả giới ngoại khoa đều gọi bằng một cái tên ngắn gọn: Giáo sư Nghiêm.Không ai trong giới Y học Thiên Thành lại không biết đến Nghiêm Văn Độ, Trưởng khoa Ngoại Tổng hợp, tay mổ thần sầu, tính tình cay nghiệt, nổi tiếng là "máy xay nội trú".
Học trò dưới tay ông, có người ra nước ngoài mở viện, có người thành danh trong nước, cũng có người lặng lẽ bỏ nghề giữa chừng vì không chịu nổi áp lực.Mạn Vĩ Ca biết rõ điều đó, nhưng nàng vẫn đến.7 giờ kém 10.Cô y tá trực buổi sáng nhìn thấy Mạn Vĩ Ca lần thứ ba bước ngang phòng trực, mới hơi nheo mắt nghi hoặc: "Em tìm ai?"
Mạn Vĩ Ca khẽ cúi đầu: "Em đến xin thực tập dưới sự hướng dẫn của Giáo sư Nghiêm."
Câu trả lời khiến y tá kia sững một chút, rồi khẽ cười như thể vừa nghe một trò đùa rất mạo hiểm: "Em có thư giới thiệu?"
"Dạ có ạ."
Nàng đưa tờ thư được xếp ngay ngắn.
Người y tá liếc mắt qua, lập tức nghiêm túc hơn, dẫn nàng đến phòng họp giao ban khoa.7 giờ đúng.Trong phòng họp kín, tiếng gõ bàn phím vang lên lách cách.
Các bác sĩ nội trú, thực tập sinh, y tá trưởng đã ổn định chỗ ngồi.
Cánh cửa mở ra lần nữa và ông ấy bước vào.Nghiêm Văn Độ, thân hình cao gầy, tóc đã bạc trắng nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao mổ.
Áo blouse trắng không một nếp nhăn, bảng tên đeo ngay ngắn.
Không nói một lời, ông đặt túi tài liệu xuống bàn, liếc qua cả phòng một lượt rồi dừng lại khi thấy Mạn Vĩ Ca."
Người từ đâu đến?"
Giọng ông trầm, hơi khàn, không biểu cảm.Mạn Vĩ Ca đứng dậy, cúi đầu lễ phép: "Thưa giáo sư, em tên là Mạn Vĩ Ca.
Sinh viên trường Y Thiên Thành.
Có thư giới thiệu của Giáo sư Vạn Hồng Sâm, mong được theo học dưới sự hướng dẫn của thầy."
Nghiêm Văn Độ không nhận lấy thư.
Ông khoanh tay, ánh nhìn chậm rãi quét qua từ đầu đến chân nàng như một tấm scan y học."
Mấy giờ em đến bệnh viện?"
"Sáu giờ mười lăm, thưa thầy."
"Em học được những kỹ thuật mổ nào rồi?"
"Phẫu tích mô mềm, xử lý cầm máu cơ bản, thực hành tiêu hóa cấp cứu, chẩn đoán lâm sàng ngoại thần kinh, các nguyên tắc mổ nội soi..."
"Có bao giờ đứng bàn chưa?"
"Dạ chưa trực tiếp, nhưng đã theo dõi năm mươi sáu ca mổ tại Quốc tế Ỷ Thiên, từng phụ mổ cắt ruột thừa."
Ông gật đầu nhẹ, quay đi một bước, rồi lạnh nhạt nói: "Không cần nói nhiều.
Tôi không dạy người không đủ lì.
Em có hai tuần để chứng minh mình không vô dụng.
Vào phòng họp sáng mai đúng sáu rưỡi.
"Mạn Vĩ Ca khẽ đáp: "Dạ, thưa thầy."
Nghiêm Văn Độ đi thẳng, không quay đầu lại.Sau buổi giao ban, Mạn Vĩ Ca được phân công theo chân bác sĩ nội trú Đàm Hạo, một người đàn ông khoảng ba mươi, mặt không biểu cảm, tốc độ di chuyển thì nhanh như chạy.
Suốt hành lang dài nối từ khu chẩn đoán sang khu mổ thử, nàng không đếm nổi bao nhiêu lần phải vội vã bước nhanh để không tụt lại phía sau."
Nghe nói em là người được Giáo sư Vạn giới thiệu?"
Giọng Đàm Hạo không mang ý cười."
Dạ vâng."
"Em biết người cuối cùng được Giáo sư Vạn giới thiệu vào khoa này là ai không?"
"...Không ạ."
"Chính là tôi.
Và tôi từng bị Giáo sư Nghiêm cho nghỉ thực tập sau ba tuần vì mắc một lỗi sơ đẳng trong báo cáo huyết học.
Em nên cẩn thận."
Mạn Vĩ Ca không đáp, chỉ khẽ gật đầu.
Bầu không khí trong khoa không giống bất cứ nơi nào nàng từng đi qua: Vội vã, khắc nghiệt và không có chỗ cho sự thông cảm.Trong phòng y tá, khi Mạn Vĩ Ca xin bản hồ sơ giấy để chuẩn bị cho ca mổ chiều, một nữ y tá lớn tuổi liếc nàng từ trên xuống dưới, nói nhỏ với người bên cạnh nhưng đủ để nàng nghe rõ: "Không trụ nổi ba tuần đâu."
Mạn Vĩ Ca không phản ứng.
Nàng chỉ cúi đầu cảm ơn, cầm tập hồ sơ rồi đi thẳng....Giờ nghỉ trưa, các bác sĩ, điều dưỡng chia nhau ra ăn tại phòng nghỉ nội bộ.
Mạn Vĩ Ca không dám vào ngồi cùng, chỉ tìm một ghế trống ngoài hành lang để ăn phần cơm hộp mang theo.Lúc đang lật lại bản chụp CT của bệnh nhân mổ chiều, một bác sĩ nội trú khác, Trịnh Khả Ân bước đến, khoanh tay: "Thế nào?
Có phải rất áp lực không?"
Mạn Vĩ Ca lắc đầu: "Không ạ, em nghĩ áp lực sẽ tạo ra kim cương."
Trịnh Khả Ân mỉm cười: "Nói hay lắm, sắp tới đừng khóc nha."...16 giờ 00, Phòng mổ số 3Ca phẫu thuật đầu tiên nàng được theo dõi là một ca cắt túi mật phức tạp, bệnh nhân có tiền sử tiểu đường và huyết áp cao.
Khi vào phòng, nàng chủ động rửa tay sát khuẩn, mặc đồ đúng quy trình, đứng đúng vị trí được chỉ định, không lấn vào vùng vô khuẩn, không làm ồn, không hỏi khi không được hỏi.Đây không phải lần đầu nàng thấy máu hay mùi thuốc sát trùng, nhưng là lần đầu chứng kiến nhịp dao mổ nhanh như cắt lụa của Giáo sư Nghiêm.
Mỗi câu ra lệnh ngắn gọn, sắc lạnh, không cho phép bất cứ ai chậm dù chỉ nửa giây."
Clamp."
"Gạt lên."
"Cắt!"...Nửa tiếng sau, ca mổ hoàn tất với tốc độ gần như không tưởng.
Ông tháo găng tay, quay sang liếc nàng một cái."
Không tệ, ít ra biết cách im lặng."
Rồi ông đi thẳng.Trên đường rời phòng mổ, Đàm Hạo nói nhỏ: "Đừng vội vui.
Đó là khen kiểu không vướng víu.
Mà như vậy đã là hiếm lắm rồi."
Mạn Vĩ Ca mỉm cười không đáp....9:20 tối.Ánh đèn trắng lạnh phản chiếu lên lớp gạch men, bóng người qua lại không dứt.
Tiếng giày y tế chạm xuống sàn hòa cùng âm thanh máy monitor, tiếng bệnh nhân rên rỉ, tiếng gọi nhau ngắn gọn đầy áp lực."
Chuẩn bị xe đẩy."
"Lấy máu gấp."
"Gọi nội soi, ca này có xuất huyết tiêu hóa."
Mạn Vĩ Ca đứng giữa phòng trực, trong bộ đồ xanh dương rộng thùng thình, lưng thẳng nhưng hai tay đã bắt đầu lạnh.
Trực đêm đầu tiên, không ai nói nàng sẽ dễ dàng.
Thậm chí không ai nói chuyện với nàng.Đàm Hạo là bác sĩ trực chính tối nay.
Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi quay sang dặn: "Từ 23 giờ trở đi sẽ là giờ cao điểm.
Đừng cản đường.
Đừng rời khỏi vị trí.
Đừng hỏi những gì có thể quan sát được.
Muốn học?
Mở mắt to ra."
Nói xong, anh rảo bước đi mất.Bệnh nhân đầu tiên.Một cụ bà khoảng bảy mươi, huyết áp tụt, mất nước, nghi có biến chứng tim mạch.
Nàng chủ động đẩy cáng, phối hợp cùng y tá đo chỉ số sinh tồn, nhưng một bác sĩ trẻ hơn đứng gần lườm: "Cô không phải y tá.
Là thực tập sinh thì nên đứng sau quan sát, đừng tỏ ra mình biết gì."
Mạn Vĩ Ca khựng lại, không phản bác.
Nàng lùi lại, lặng lẽ ghi lại các triệu chứng và diễn biến.
Nhưng đôi mắt thì vẫn dán vào nhịp tim và từng phản ứng lâm sàng.00:41, Tai nạn xe máy.Một thiếu niên được đẩy vào, đầu gối rách toạc, máu chảy lênh láng.
Người nhà gào khóc bên ngoài.
Một y tá non kinh nghiệm lỡ tay làm rơi gạc vô khuẩn xuống sàn.
Người thiếu niên giãy lên.Không ai kịp phản ứng, chính Mạn Vĩ Ca là người đầu tiên đưa tay giữ chặt vai cậu bé, giọng rõ ràng mà vững chãi: "Không sao đâu, có tôi ở đây."
Đàm Hạo liếc qua: "Giữ nguyên tư thế đó, đừng để cậu ta lăn người.
Còn lại để tôi."
Máu bắn vào vạt áo blouse trắng, mùi tanh xộc vào mũi, nhưng nàng không chớp mắt.03:17, Trẻ em sốt cao co giật.Một bé trai được bế vào, toàn thân nóng ran, mặt tím tái.
Mẹ bé khóc nức nở: "Nó ngừng thở mất rồi!"
Một nhóm bác sĩ đổ về, Mạn Vĩ Ca bị đẩy ra ngoài.
Nhưng nàng không bỏ đi.
Nàng đứng nép sát tường, lặng lẽ quan sát toàn bộ quy trình cấp cứu bao gồm làm sạch đường thở, truyền hạ sốt, hồi sức hô hấp.
Có những chi tiết mà trên lớp không dạy, chỉ có thực địa mới thấy được.05:30, Cuối ca trực.Cả phòng như vừa đi qua chiến dịch.
Đèn vẫn sáng, nhưng bước chân đã chậm lại.
Mạn Vĩ Ca ngồi ở cuối hành lang, tay vẫn cầm bảng ghi chép, mắt hơi mỏi, vai đau nhưng không dám ngủ.Đàm Hạo đi ngang qua, thoáng nhìn thấy nàng vẫn thức.
Anh hơi nhướng mày, rồi buông một câu: "Không tệ."
Mạn Vĩ Ca không đáp, chỉ khẽ gật đầu....