Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
399109390-256-k935575.jpg

[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Tác giả: BrokenRice1983
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tiểu Thư
Tác Giả : Hữu Mao Nhi
Bản QT: khht07

Thể loại: Hiện đại, đô thị tình duyên, nhẹ nhàng, chữa lành
Nhân vật: Đinh Nghệ, Hải Linh, Chung Kỳ, Chu Mân, Mạc Hâm,...

 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
LỜI GIỚI THIỆU


Tác Phẩm: Tiểu thưTác Giả: Hữu Mao NhiĐinh Nghệ: Cô gái 22 tuổi, vừa chân ướt chân ráo rời quê lên Nam Châu lập nghiệp sau khi tốt nghiệp đại học.

Tính cách nàng hiền lành, ngoan ngoãn nhưng cũng rất bướng bỉnh, cố chấp.

Để tiết kiệm tiền thuê nhà, Đinh Nghệ cùng cô bạn thân Chung Kỳ thuê một căn phòng ở khu dân cư phức tạp.

Vô tình, nàng gặp gỡ Hải Linh – người mà mọi người vẫn hay gọi là "tiểu thư" làm ở tiệm mát xa.

Sau vài lần chạm mặt, Đinh Nghệ nhận ra mình cứ vô thức bị cô gái ấy cuốn hút.Hải Linh: Nàng 25 tuổi, là "tiểu thư" của một tiệm mát xa.

Lớn lên trong gia đình trọng nam khinh nữ, vì muốn em trai được ăn học tử tế và cha mẹ có cuộc sống tốt hơn, nàng đành chọn con đường này.

Người nhà cầm tiền của nàng thì vui vẻ ra mặt, nhưng ánh mắt khinh thường của họ đã không ít lần cứa vào tim nàng.

Rồi một ngày, nàng gặp Đinh Nghệ.

Giữa cơn mưa tầm tã, Đinh Nghệ vội vã đưa ô che cho nàng.

Rồi nhiều lần sau đó, Hải Linh lại thấy Đinh Nghệ dù rất sợ hãi nhưng vẫn hết lòng phóng sinh thằn lằn ở bồn hoa.

Những điều ấy khiến Hải Linh bắt đầu có hứng thú với cô gái ngây thơ kia.Một bên là Hải Linh dịu dàng, thấu hiểu, một bên là Đinh Nghệ thanh thuần nhưng bướng bỉnh.

Hai người dường như thuộc về hai thế giới khác biệt, chẳng biết từ khi nào lại vô tình thu hút lẫn nhau.Có lẽ ban đầu, Hải Linh chỉ đơn thuần bị cuốn hút bởi Đinh Nghệ – người con gái hội tụ tất cả những điều mà nàng khao khát.

Nhưng rồi nàng chẳng hề nhận ra, dần dà, mỗi nụ cười nàng trao cho Đinh Nghệ, dù trong lòng buồn hay vui, hy vọng hay thất vọng, thì sự dịu dàng của nàng dành cho đối phương vẫn chưa từng vơi cạn.Đó có phải là tình yêu không, Hải Linh không biết.

Có lẽ, nàng chỉ muốn được một lần ngang bướng, sống theo ý mình mà thôi!
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 1


Chiếc taxi dừng lại trước cửa một ngân hàng, Đinh Nghệ sửng sốt trong giây lát: "Đến rồi à?"

Tài xế liếc nhìn bản đồ: "Đúng vậy, chính là chỗ này."

Đinh Nghệ lấy 55 đồng từ trong túi đưa cho anh ta rồi xuống xe.

Cô đeo ba lô ra phía trước, cảm thấy hơi mơ màng.Chung Kỳ bảo cô đến khu trung tâm thành phố này, đây là nơi sầm uất nhất của thành phố Nam Châu ở khu Châu Bắc.

Là một đô thị cấp 1, giá nhà ở Nam Châu đương nhiên là cao đến đáng sợ.

Vậy mà ở một nơi như thế này, liệu có thể có chỗ thuê nhà tiện nghi như lời Chung Kỳ nói?Trước khi đến đây, Đinh Nghệ cũng đã lên mạng tra cứu một chút, bấm đốt ngón tay tính toán, với tấm bằng cử nhân mới ra trường của mình, phỏng chừng cô sẽ không thể sống nổi ở Nam Châu.

Mẹ Đinh Nghệ ở phía sau cô không ngừng nhắc nhở: "Mẹ đã nói rồi, cái nơi đó không hợp với con đâu, về huyện mình thi công chức còn tốt hơn..."

Đinh Nghệ trong lòng cũng bồn chồn.

Chung Kỳ nhắn tin lại:"Cậu không cần kiểm tra phòng đâu, tớ đã tìm hết rồi, một tháng một ngàn, hai đứa chia đều cũng chẳng đáng là bao.

Cậu tới không?

Tới thì nói, tớ đợi cậu tới xem phòng rồi ký hợp đồng luôn."

Đinh Nghệ sửng sốt: "Sao lại rẻ vậy?

Tớ tra thấy hai phòng một sảnh toàn 3000 trở lên mà..."

"Ê ê ê," Chung Kỳ ngắt lời cô.

"Cậu sẽ không nghĩ là chúng ta đi thuê căn hộ chung cư chứ?"

"Không phải sao?"

Đinh Nghệ lại ngớ người.Chung Kỳ từ chỗ ngoặt bên cạnh ngân hàng ló ra, chạy tới vỗ vai Đinh Nghệ, cười hì hì nói: "Cậu cuối cùng cũng tới!"

Chung Kỳ và Đinh Nghệ là bạn cùng phòng thời đại học, quan hệ khá tốt."

Sao mẹ cậu lại chịu cho cậu đến đây rồi?"

Chung Kỳ giúp Đinh Nghệ xách ba lô máy tính, xoay người đi về phía chỗ ngoặt."

Tớ chỉ nói là đến thử xem, sang năm về," Đinh Nghệ đáp.

Hóa ra, chỗ ngoặt bên cạnh ngân hàng này là một con hẻm nhỏ.

Khác với đại lộ Tân Giang ngăn nắp, phồn hoa bên ngoài, con ngõ hẹp dài và chật chội này kẹp giữa hai dãy tòa nhà cao lớn.

Ngay lối vào còn dựng một cánh cổng có hình thù kỳ quái, trên đó viết: Châu Thôn."

Đây là thôn lớn nhất ở Nam Châu đấy," Chung Kỳ quay đầu lại nói với Đinh Nghệ.Phong tình Lĩnh Nam thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn ngay tại cổng Châu Thôn.

Mặc dù đã 9 giờ sáng, cửa hàng điểm tâm sáng cạnh cổng vẫn đông đúc khách.

Cửa tiệm bày rất nhiều vỉ hấp, các loại điểm tâm sáng trông rất tinh xảo.Đi qua cổng thôn, như thể bước vào một thế giới khác.

Sự phồn hoa, tấp nập của đại lộ Tân Giang bên ngoài dù mơ hồ vẫn nghe thấy được, nhưng lại chẳng liên quan gì đến nơi đây.

Mọi người cúi đầu ăn điểm tâm, uống trà, trên mặt mang vẻ nhàn nhã của những người ẩn mình trong phố thị.

Trong thôn của thành phố này, đa số là người ngoại tỉnh.

Những bà mẹ trẻ đẩy xe nôi kết bè kết đội ra ngoài phơi nắng, những người đàn ông của họ có thể đang đi giao cơm hộp, cũng có thể đang gia công sản xuất bột ớt ở một nhà máy gia vị nào đó gần đây.

Càng đi sâu vào, những tiệm cắt tóc trang hoàng càng lộng lẫy, giá cả càng rẻ..."

Còn muốn đi vào nữa sao?"

Con hẻm càng đi càng hẹp, cuối cùng chỉ còn chưa đến hai mét, tối tăm và ẩm ướt.

Đinh Nghệ ngẩng đầu, nhìn những tòa nhà xám xịt hai bên áp sát mình, bầu trời chỉ còn lại một đường thẳng treo lơ lửng trên đỉnh đầu.

Cô thấy mình giống như một con chuột, đang bươn chải trong cống ngầm."

Tới rồi," Chung Kỳ dừng lại trước một cánh cửa sắt, lấy điện thoại ra gọi.Chung Kỳ là người cùng tỉnh, cũng xem như nửa người địa phương.

Cô ấy thành thạo nói vài câu bằng tiếng Nam Châu, rồi cúp máy.

Chẳng mấy chốc, cánh cửa sắt liền mở ra từ bên trong.Khi xem phòng, Đinh Nghệ đã không biết bao nhiêu lần muốn nói với Chung Kỳ: "Có thể đừng thuê ở đây không?"

Ánh sáng âm u, ban ngày cũng phải bật đèn; nệm của giường đôi không thể tả là màu gì, cũng không biết đã có bao nhiêu câu chuyện xảy ra trên đó; nhà vệ sinh thì chật hẹp đến phát sợ, khi tắm còn phải chú ý che khuất ô cửa sổ không đóng được...Chung Kỳ quay đầu hỏi: "Được không?

Đây là căn phòng tương đối không tồi ở khu này rồi."

Nhớ đến căn hộ chung cư một tháng 4000 tệ, Đinh Nghệ vẫn đành bất đắc dĩ gật đầu: "Cậu thấy được là được rồi."

Ký hợp đồng, đóng tiền thế chân, hai chiếc chìa khóa xám xịt nằm trong tay, Đinh Nghệ thở phào nhẹ nhõm.

Để tiết kiệm chi phí đi lại, cô và Chung Kỳ tìm công việc trong phạm vi 3 km.Thật ra lẽ ra phải tìm việc trước rồi mới xem phòng.

Nhưng vì cả hai đều không có nhiều tiền, đành phải ổn định chỗ ở trước rồi tính sau.

Chủ nhà là người tốt, nhắc nhở các cô: "Buổi tối đừng về nhà quá muộn."

Hai tháng sau, Đinh Nghệ mới biết, lời nói này của chủ nhà thực sự rất có lý.Lần đầu tiên tăng ca đến hơn mười một giờ, đi trong con hẻm tối đen, cô có chút nơm nớp lo sợ."

Nị chù mí a?" (Cô em làm gì vậy?)Phía sau vang lên một giọng đàn ông thô lỗ.

Khoảng cách với cô rất gần.

Đinh Nghệ sợ đến mức toàn thân lông tơ đều dựng đứng.

Cô không dám quay đầu lại."

Nị xíc ừm txùng quách?" (Cô em có biết mát xa không?)Lại một tiếng nữa, lần này Đinh Nghệ theo bản năng quay đầu lại.

Dựa vào ánh đèn lờ mờ, cô nhìn thấy một cô gái tóc dài mặc váy sát nách, phong tình vạn chủng dựa vào tường, còn gã đàn ông kia thì đang nhìn chằm chằm cô gái đó.

Cô gái chậm rãi vươn năm ngón tay mảnh khảnh, múa may một chút.Đinh Nghệ thở phào nhẹ nhõm.

Hóa ra không phải nói chuyện với cô.Tuy rằng không hiểu giọng Nam Châu, nhưng ánh mắt của người đàn ông và cách ăn mặc của cô gái đã quá rõ ràng.

Cô ấy liếc mắt qua bên này một cái.

Đinh Nghệ né tránh ánh mắt cô ấy, xoay người bước nhanh rời đi.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 2


Về đến nhà, mở cánh cửa sắt xám xịt, thấy ánh đèn trắng lóa chiếu xuống, Đinh Nghệ mới nhẹ nhàng thở phào."

Cậu sao vậy?"

Chung Kỳ đang ngủ, vẫn nhớ để lại đèn cho Đinh Nghệ.

Nghe tiếng cửa mở liền từ phòng ngủ bước ra, xoa đôi mắt hỏi."

Ừm...

Không có gì."

Đinh Nghệ tháo giày, do dự một chút, vẫn ấp a ấp úng kể lại sự việc vừa nhìn thấy."

Hả, tớ cứ tưởng có chuyện gì," Chung Kỳ xua xua tay, cầm lấy ly nước trên bàn ừng ực uống một hơi dài, sau đó liếm môi, chớp mắt với Đinh Nghệ: "Mấy cái tiệm mát xa, tiệm cắt tóc ở đây, đa phần đều ngấm ngầm làm cái này.

Cậu lần sau về trễ thì gọi tớ nhé, tớ sẽ ra đón cậu."

Đinh Nghệ cúi đầu, ánh mắt có chút dao động.

Chung Kỳ trông còn giống người phương Bắc hơn cô, cực kỳ hào phóng, về đến nhà kéo rèm cửa rồi cứ thế khỏa thân đi lại.Mái tóc dài rối tung trên bộ ngực trần, làm bỏng mắt Đinh Nghệ.

Chung Kỳ đã sớm quen với sự thẹn thùng của Đinh Nghệ, duỗi cái eo lười biếng:"Tớ muốn ngủ tiếp, cậu tắm rửa xong cũng nhanh vào ngủ đi."

"Ừm..."

Đinh Nghệ hoảng loạn trốn vào phòng tắm.Trước kia tuy rằng đã từng ở chung ký túc xá với Chung Kỳ, nhưng chưa bao giờ ngủ chung trên một cái giường như bây giờ.

Lúc Đinh Nghệ nhẹ nhàng rón rén bò lên giường, Chung Kỳ đã ngủ say.

Điện thoại vẫn sáng, được cô ấy đặt trên ngực, bộ phim truyền hình đang tạm dừng ở khuôn mặt đỏ hồng không rõ vì lý do gì của nam diễn viên.Thời tiết thật nóng, Đinh Nghệ nằm xuống thật nhẹ nhàng, cảm giác trên sống lưng mình đổ một lớp mồ hôi nóng.

Xoay người thấy điện thoại vẫn nằm trên ngực Chung Kỳ.

Thật trắng, theo tần suất hô hấp lúc lên lúc xuống.Đinh Nghệ vươn tay, nhẹ nhàng cầm lấy điện thoại, tắt đi, sau đó kéo chiếc chăn bên cạnh bị Chung Kỳ đạp ra, đắp lên ngực cô ấy....Ngày hôm sau, Đinh Nghệ thực sự không có tinh thần.

Cô ngủ không ngon.

Chẳng hiểu sao, nằm trên giường, nghe tiếng Chung Kỳ ngủ say lại cảm thấy nóng bức.Hoàn thành công việc cuối cùng, cô đóng máy tính, nghĩ thầm, xem ra vẫn nên bật điều hòa.

Dù có tốn thêm tiền điện cũng phải bật.Nhìn đồng hồ, đã hơn 10 giờ.Xuống xe ở trạm Châu Thôn, đầu ngõ vẫn rất náo nhiệt.

Càng đi vào, càng yên tĩnh.

Đến nơi đã đi qua ngày hôm qua, Đinh Nghệ cúi đầu, ngón tay nắm chặt.Dưới ánh đèn đường lờ mờ, một cô gái tóc dài dựa vào tường, trong tay cầm điện thoại có ánh sáng.

Cô gái không nhìn điện thoại mà nhìn chằm chằm mặt đất.

Đinh Nghệ không biết có phải là cô gái ngày hôm qua không.

Cô không dám nhìn nhiều, cúi đầu bước nhanh qua, cố gắng đi thật nhẹ nhàng.

Nhưng đôi sandal đế bằng đi trên nền xi măng vẫn không tránh khỏi phát ra tiếng xẹt xẹt.Cô gái kia ngẩng đầu.Đinh Nghệ cảm giác được cô ấy đang nhìn mình, trong lòng căng thẳng, ôm chặt túi xách, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh và nhìn thẳng về phía trước.

Ngay khi cô đi ngang qua mặt cô gái, cô gái lại cúi đầu xuống.Nhưng Đinh Nghệ vẫn thoáng nhìn thấy mặt cô ấy.

Lớp trang điểm hơi đậm, không nhìn ra tuổi.Trong lòng vẫn có chút tò mò.

Những người như họ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, điện ảnh, phim truyền hình.

Đối với Đinh Nghệ, họ vừa mơ hồ xa lạ, vừa rẻ tiền mà lại bí ẩn, sống trong những lời nói hoặc thèm thuồng hoặc khinh bỉ của người khác.

Thậm chí ở quê nhà cô, nhiều đàn ông còn coi việc mua bán khoái cảm này là chủ đề để khoác lác.Thoạt nhìn, họ dường như cũng không có gì khác biệt so với người thường.Đinh Nghệ bước chân nhanh hơn, con hẻm vang lên tiếng huýt sáo thô tục.Hai bức tường đen kịt hai bên dựng lên vài cánh cửa, là nơi nương náu qua ngày của một gia đình.

Cánh cửa sập đó che đậy khó khăn, dơ bẩn, dục vọng.

Ngẫu nhiên có ánh mặt trời chiếu vào ngõ nhỏ, họ cũng không ngại mà chống cửa lên, phóng thích một chút mùi vị khó ngửi.Cứ đến tối, nơi đây sẽ vang lên hết đợt này đến đợt khác tiếng đóng cửa.Lại vang lên một tiếng đột ngột.

Đinh Nghệ bỗng dưng quay đầu lại, cô gái phía sau ngẩn ra.Chiếc váy liền màu đỏ, trong đêm tối tựa như máu tươi loang lổ.

Đinh Nghệ chợt nghĩ đến không khí trong phim kinh dị, càng sợ đến mức run rẩy."

Đừng sợ..."

Cô gái lấy lại tinh thần, dường như theo thói quen, nở một nụ cười duyên dáng, "Tôi cũng về nhà."

Đại khái là giọng địa phương.

Là người tỉnh ngoài, Đinh Nghệ có một nỗi sợ hãi không tên đối với những người bản địa xa lạ.

Cô không đáp lời, xoay người đi ngay.

Hai bóng dáng, một trước một sau, một cao một thấp.

Người phía trước thấp thỏm, lúc nhanh lúc chậm; người phía sau kiên nhẫn, từng bước theo sát.Đinh Nghệ lại quay đầu lại, nghiêng người nhường đường: "Cô đi trước đi."

Con hẻm này hẹp như vậy, cô nghĩ cô gái kia muốn vượt qua mình.

Cô gái xua tay, vẫn đi chậm rãi.Đinh Nghệ sửng sốt một chút, cảm thấy chắc là mình bị thần kinh rồi.Đi thêm vài bước, liền đến phòng trọ.

Đinh Nghệ cảnh giác liếc nhìn cô gái kia, rồi móc thẻ ra mở cổng.

Cô gái cũng dừng lại, còn nhìn cô mỉm cười.

Đinh Nghệ cảm thấy không thể hiểu được.Mở cửa, Đinh Nghệ chui vào.

Cánh cửa là khung chạm rỗng, qua khe hở cô nhìn thấy cô gái ấy còn nhìn xung quanh mấy lần, sau đó mới chậm rãi xoay người rời đi.Đinh Nghệ nhẹ nhõm thở phào.

Vừa rồi cô thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra câu "Tạm biệt" rồi.Thật quỷ dị.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 3


"Chúng ta bật điều hòa đi," Đinh Nghệ mặc váy ngủ trở lại phòng ngủ nói.Chung Kỳ trần trụi thân mình, bắt chéo chân trên giường xem phim, quay đầu liếc nhìn cô một cái: "Bật điều hòa làm gì, chẳng phải có quạt sao."

"Quạt không ăn thua," Đinh Nghệ ngồi trên giường, tháo khăn trùm tóc bằng vải bông ra.

Mái tóc ướt sũng xõa xuống vai."

Cậu này," Chung Kỳ khúc khích cười, lấy điện thoại ra khỏi tầm mắt.

Bộ ngực trắng nõn, đầy đặn và kiêu hãnh rung rinh theo động tác của cô ấy.

"Cậu cứ khỏa thân ngủ cùng tớ là được rồi.

Ở đây toàn khu công nghiệp dùng điện, mà bật điều hòa thì tiền điện còn đắt hơn tiền thuê nhà."

"Chỉ là..."

Đinh Nghệ không biết nên nói thế nào.

Kỳ thật, một phần nguyên nhân cô muốn bật điều hòa là hy vọng Chung Kỳ đừng khỏa thân khi ngủ.Chung Kỳ luôn thích trêu chọc Đinh Nghệ, nhưng vì trước đây chưa từng ngủ chung giường, Đinh Nghệ không nghĩ cô ấy sẽ động thủ.

Ngón tay mang theo hơi ấm chạm vào ngực, cô không kìm được kêu lên: "A!"

Sau đó đẩy mạnh Chung Kỳ ra.Khoảnh khắc đẩy Chung Kỳ, lòng bàn tay Đinh Nghệ cảm nhận rõ sự trơn mịn của làn da thiếu nữ.

Cảm giác này khiến cô hơi run rẩy, có chút lạ lẫm, nhưng cũng có chút ghê tởm.

Trước nay cô chưa từng thích tiếp xúc kiểu này với bất kỳ ai."

Làm gì làm gì, trêu cậu chút thôi mà," Chung Kỳ lẩm bẩm bò dậy.Khi Đinh Nghệ căng thẳng, môi cô mím chặt thành một đường thẳng, trông như đang tức giận."

Đừng giận mà?"

Chung Kỳ thận trọng quan sát sắc mặt cô, "Tớ không cố ý đâu."

Đinh Nghệ cảm thấy mình hơi quá đáng.

Cô cũng không hiểu sao mình lại phản ứng mạnh đến vậy.

Chung Kỳ thành tâm xin lỗi càng khiến cô cảm thấy hổ thẹn."

Dọa đến cậu à?"

Đinh Nghệ dịu giọng nói."

Không có mà," Chung Kỳ nhẹ nhõm thở phào, "Cậu không giận là tốt rồi."

Nhìn Chung Kỳ chớp chớp mắt, Đinh Nghệ vươn tay cởi bỏ váy ngủ của mình.

Tư thế này, gần như tương đồng với sự anh dũng hy sinh."

Trời ạ," Chung Kỳ trừng lớn mắt, "Cậu định... khỏa thân ngủ sao?"

"Ừ," Đinh Nghệ vẫn còn chút ngượng ngùng, xoay lưng về phía Chung Kỳ để cởi váy xuống, "Tiền điện đúng là quá mắc."

Cơ thể trẻ trung xinh đẹp giờ chỉ còn một chiếc quần lót mỏng manh.

Cổ thon dài, ngực mượt mà, lưng duyên dáng, mông đầy đặn, chân mảnh khảnh."

Dáng người cậu thật đẹp," Lúc lên giường, Chung Kỳ nằm đó nhìn cô nói, trông có vẻ ngưỡng mộ.

"Bốn năm đại học, chưa từng thấy cậu hở như vậy, da trắng quá, ghen tị ghê."

"Thật sao?"

Đinh Nghệ mặt đỏ hồng, nhìn Chung Kỳ nói, "Dáng người cậu còn đẹp hơn tớ."

"À?"

Vẻ mặt Chung Kỳ không tin, "Tớ béo thế này mà."

"Không có, ngực rất lớn," Đinh Nghệ nói rất tự nhiên.

Thật ra cô vẫn luôn cảm thấy dáng người Chung Kỳ mới đẹp, khung xương nhỏ, có da thịt, trông mềm mại và tinh tế.Dù sao cũng là bạn cùng phòng ở chung hơn bốn năm, dù có cãi nhau, cũng sẽ không thật sự giận dỗi lâu.

Hai người trò chuyện một lát, Chung Kỳ liền ngủ.

Vĩnh viễn Chung Kỳ là người ngủ trước.

Cô ấy ngủ không thật yên, tay chân thường xuyên vung sang phía Đinh Nghệ.

Lúc nửa tỉnh nửa mê, Đinh Nghệ bị một cảm xúc khác thường đánh thức.Mở mắt ra, cô thấy cánh tay Chung Kỳ vắt ngang ngực mình, đùi cũng gác lên đùi mình.Cánh tay đè trên ngực cô, khiến cô có chút phản ứng kỳ lạ.

Nơi trước ngực bị chạm vào, hơi căng tức và ngứa ran.

Đinh Nghệ hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại trái tim đang đập loạn xạ.Nếu sớm biết rằng sống chung với Chung Kỳ sẽ kỳ quái như vậy, cô đã không đến Nam Châu.

Cô ảo não nghĩ ngợi vẩn vơ, sau đó nhẹ nhàng nâng cánh tay Chung Kỳ lên."

Ừm..."

Chung Kỳ vô thức hé miệng nói mơ, đầu cũng nhích lại gần.

Đinh Nghệ bất đắc dĩ rụt tay lại, theo thói quen mà lựa chọn thỏa hiệp.Cũng không biết bao lâu sau cô mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Chung Kỳ đã thay đổi tư thế ngủ, Đinh Nghệ nhẹ nhàng thở phào....Lúc đi làm, Đinh Nghệ có chút đứng ngồi không yên.Ăn sáng xong, cô liền nhớ tới giấc mơ đêm hôm qua.

Chỉ là vài đoạn ngắn vụn vặt, nhưng cũng đủ làm cô kinh sợ, thẹn quá hóa giận.

Trong mộng, cô cầm trong tay bộ phận vừa trắng vừa mềm kia.

Cô cùng một cơ thể khác quấn quýt lấy nhau.

Quan trọng nhất là, cơ thể kia rõ ràng có cấu tạo giống như cô.Tại sao lại mơ giấc mơ kiểu này chứ?Đinh Nghệ bóp bẹp hộp sữa đậu nành, ném vào thùng rác.

Đồng nghiệp ngồi bên cạnh cô cười nói: "Sao thế?

Còn trẻ mà đã có quầng thâm mắt rồi."

Đinh Nghệ quay đầu, ánh mắt vô tình dừng lại ở cổ áo sơ mi rộng mở của đối phương.

Cô hoảng loạn "Ừm" một tiếng, rồi dời ánh mắt đi.Buổi tối, Đinh Nghệ vẫn mặc váy ngủ đi ngủ.

Hôm nay cô đã mua thêm một cái quạt về, hai cái quạt cùng bật chắc hẳn có thể làm dịu đi cái nóng bức buổi tối.Chung Kỳ lật người, nhìn Đinh Nghệ: "Cậu thật sự không nóng sao?

Hay là mình bật điều hòa đi?"

Đinh Nghệ nhắm mắt lại: "Không nóng, ngủ đi."
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 4


Hôm nay thật hiếm hoi được tan tầm đúng giờ.

Đinh Nghệ khoác ánh hoàng hôn, bước chân nhẹ nhàng.

Mặt đất tỏa ra hơi nóng đã hấp thụ suốt ban ngày, đi một lát cô cũng đã đổ mồ hôi như tắm.Đinh Nghệ vuốt vuốt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi, từ trong túi lấy ra một sợi dây chun, buộc tóc đơn giản thành kiểu đuôi ngựa.

Cô vốn có dáng người cao ráo, khí chất thanh tao, dù để mặt mộc vẫn rất đáng chú ý.Đúng là giờ ăn tối, khu vực quanh cổng Châu Thôn rất náo nhiệt.

Thỉnh thoảng có những người làm công sở bước đi vội vã lướt qua bên cạnh cô.

Những nam thanh niên vuốt ngược tóc, lén quay đầu nhìn trộm cô.Đinh Nghệ chẳng hề hay biết điều này, nhàn nhã tản bộ, phân vân không biết tối nay nên ăn mì xào hay bánh cuốn."

Ừm cói dui phanh txảo phảnh, diu duỳn xuấy, ừm cá lạt." (Tôi muốn một phần phở xào, thêm rau thơm, đừng quá cay.)Âm thanh có chút quen thuộc, khẩu âm kéo dài mềm mại, mang một vẻ nhu mì khó tả.

Đinh Nghệ ngẩng đầu, nhìn thấy sườn mặt cô gái kia.Có lẽ một chữ nhu cũng không thể tả hết khí chất của cô gái này.

Lông mi nhỏ dài đen đậm che giấu một đôi mắt cười — thật ra theo lý trí Đinh Nghệ phán đoán, cô ấy không cười, ít nhất khóe môi cũng không nhếch lên — nhưng cặp mắt ấy dường như đã hàm chứa ý cười bẩm sinh, nhìn từ sườn mặt, như là đôi mắt cong cong hơi híp lại.Gió đêm ôn hòa thổi qua mái tóc, những sợi tóc dịu dàng lướt qua đuôi mắt.

Cô gái vén tóc ra sau tai, để lộ vầng trán đầy đặn và trắng nõn.

Chiếc váy liền màu trắng, dáng người mảnh khảnh nhưng lại rất uyển chuyển, quyến rũ.

Ngón tay thon dài cầm điện thoại và một tờ tiền một trăm đồng.Đinh Nghệ kéo tầm mắt khỏi cô gái, chuyển sang nhìn thực đơn của chủ quán.

Hay là ăn phở xào đi, cô nghĩ."

Hỏ ừm hỏ dịa mẩy xuân bẩy?!" (Có thể dùng WeChat trả tiền không?!) Chủ tiệm giận dữ gào lên một câu, ném ra một tấm thẻ mã QR.Cô gái sững người một chút, vẫn đưa tiền mặt ra: "Bẩy dìn cấm lá, ngọ ừm xíc." (Dùng tiền mặt đi, tôi không biết.)Chủ tiệm cúi đầu lấy ra một lượt bánh cuốn: "Cảo mé a, ngọ dì cá ừm hảy hủ!" (Làm cái gì vậy, tôi bây giờ không tiện thối tiền lẻ!)Cô gái hơi nhíu mày, rũ đầu, ngón tay luống cuống trên giao diện WeChat.Máy làm bánh cuốn rầm rầm hoạt động, hơi nóng bốc lên hun vào mắt Đinh Nghệ.

Đinh Nghệ tránh làn khói bốc lên, liền nép vào bên cạnh cô gái.Cô không hiểu tiếng Nam Châu, nhưng xem tình hình thì hẳn là chủ tiệm không muốn thối tiền mặt với mệnh giá lớn như vậy, vì thối tiền lẻ phiền phức mà còn dễ nhận phải tiền giả.Đinh Nghệ liếc nhìn cô gái.

Cô gái trẻ như vậy mà không biết dùng WeChat trả tiền, cứ bấm loạn xạ trên giao diện WeChat.

Đinh Nghệ cắn cắn môi, cúi đầu nói: "Tôi giúp cô nhé?"

Cô gái ngẩng đầu liếc nhìn Đinh Nghệ một cái, rồi đưa điện thoại cho cô.Chiếc điện thoại hàng phổ thông sản xuất trong nước, dùng rất hay bị đơ.

Đinh Nghệ kiên nhẫn đợi một lát, bấm vào giao diện quét mã, rồi hướng điện thoại vào mã QR quét một chút.Mắt cô gái không chớp lấy một cái khi nhìn theo động tác của cô."

Tích ——" một tiếng, chi trả thành công.

Đinh Nghệ hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô ấy, "Xong rồi."

"Cảm ơn."

Lúc cô ấy nhận lại điện thoại, đầu ngón tay chạm vào Đinh Nghệ một chút.

Đinh Nghệ rụt ngón tay lại."

Một phần phở xào đóng gói," Đinh Nghệ quay đầu nói với ông chủ, sau đó cúi đầu mở điện thoại ra xem tiểu thuyết.

Có lẽ vì thời tiết quá nóng, cô có chút đứng ngồi không yên.

Trong lúc vô tình ngẩng đầu, thấy cô gái kia dường như đang chờ đợi, nở một nụ cười xinh đẹp với cô.Đinh Nghệ bối rối thu hồi ánh mắt.

Tiểu thuyết dừng lại ở một trang, rất lâu không có chuyển tiếp.

Ông chủ đưa phở xào ra, cô gái xách trong tay, chậm rãi xoay người rời đi.Đinh Nghệ lúc này mới dám ngẩng đầu, nhìn bóng dáng cô gái ấy vài lần.Về nhà nhất định phải đi qua con hẻm hẹp kia, nơi tập trung của cái loại kinh doanh đó, treo bảng hiệu "mát xa dưỡng sinh," nhìn vào trong còn thấy treo tranh bấm huyệt cơ thể người, kiêm tẩy tàn nhang tẩy nốt ruồi.

Nhân viên của tiệm đứng trước cửa, ăn mặc có phần gợi cảm hở hang.Đinh Nghệ xách theo phở xào, ánh mắt lướt qua những nhân viên đang nhàm chán đứng ở cửa.Trong đầu cô hiện ra hình bóng cô gái vừa rồi, trùng khớp với bóng dáng cô gái mặc váy đỏ đêm hôm trước.Cô ấy dường như rất thích mặc váy, cũng không cố ý hở hang, nhưng vẫn không giấu được bộ ngực đẫy đà cùng vòng eo quyến rũ.Đinh Nghệ lặng lẽ thu hồi tầm mắt.

Cô không muốn nhìn chằm chằm những nhân viên cửa hàng đó, giống như cô không thể nào nhìn thẳng cô gái kia vậy.Ăn phở xào, Đinh Nghệ mở Tieba.

Cô lướt một lúc trong mục tìm kiếm của Tieba, có chút nhàm chán.

Cô cúi đầu gạt hành lá trong tô phở xào sang một bên, nhớ tới phần phở xào mà cô gái kia mua, bên trên có rất nhiều rau thơm.Cô liếm môi, chậm rãi gõ ba chữ "Đồng tính luyến ái" vào thanh tìm kiếm.Trời nóng nực, tô phở xào cũng nóng hổi, cô ăn ngon lành đến mức mặt đỏ bừng.Đinh Nghệ nhớ lại thời điểm vào đại học, có hai cô học tỷ vì muốn được ở cạnh nhau mà suýt chút nữa đã tự sát.

Bố mẹ họ tìm đến tận trường học, làm ầm ĩ mọi chuyện.

Đó là lần đầu tiên cô tiếp xúc với cái gọi là "đồng tính luyến ái."

Lúc ấy chỉ cảm thấy có chút kỳ lạ.

Con gái tại sao lại thích con gái được chứ?Hiện tại cô vẫn cảm thấy quái lạ.

Phụ nữ tại sao có thể thích phụ nữ?Nhưng khi tỉnh lại từ trong giấc mơ quen thuộc, một mảnh quần lót lạnh lẽo ướt át làm cô sợ hãi đến mức đổ mồ hôi.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 5


Đinh Nghệ duỗi tay sờ soạng một chút, có chút ướt dính.

Cô không dám bật đèn, ấn sáng điện thoại mò mẫm đi thay quần lót.

Ngồi trên bồn cầu, Đinh Nghệ chống cằm.Trong khoảng thời gian này cô luôn mơ như vậy.Cuộc đời 22 năm của cô, vẫn luôn đi từng bước theo sắp đặt: thi cử, học lên, tốt nghiệp, tìm việc...

Cho tới bây giờ, cô vẫn chưa thể thoát ly khỏi thân phận học sinh.Trước kia luôn có người nói cho cô biết cần làm gì, nên làm gì.

Nhưng giờ thì không còn nữa.Đương nhiên cô cũng không thể nào đi hỏi Chung Kỳ.

Một cô gái, lại luôn mơ những giấc mộng xuân về một cô gái khác, điều này đã không còn bình thường rồi phải không?...

Cô gái trong mơ sẽ không phải là Chung Kỳ chứ?

Chỉ nhớ rõ một cơ thể trắng nõn, khuôn mặt mơ hồ.

Trong giấc mơ, thị giác của cô bị làm mờ đi, xúc giác lại được tăng cường.

Cơ thể cô lơ lửng như chìm trong nước, một người kề sát cô, cùng cô theo tình triều lên xuống, sướng đến nỗi giống như hai con cá.Đinh Nghệ trong lòng một trận khó chịu.

Tưởng tượng đến mối quan hệ bạn cùng phòng đơn thuần của cô và Chung Kỳ, cô càng cảm thấy khó chịu hơn.

Bạn cùng phòng và bạn bè bình thường không giống nhau, mang theo chút tính chất thân nhân.

Nghĩ đến việc chính mình lại có ham muốn về cơ thể của thân nhân, Đinh Nghệ liền rợn người.Một lần nữa nằm về lại trên giường nhắm hai mắt, nhưng lại khó có thể đi vào giấc ngủ.

Sáu giờ sáng, trong thành thôn đã thức tỉnh.

Các cửa hàng bán bữa sáng phục vụ người lao động bên ngoài bắt đầu ầm ầm ầm hấp màn thầu, làm sữa đậu nành.

Ở trong căn phòng gần như không có cách âm, cô có thể nghe rõ ràng tiếng hàng xóm thức dậy đánh răng.Cũng không biết khi nào cô lại ngủ thiếp đi.

Lúc bị Chung Kỳ đánh thức, đúng lúc là tám giờ."

Cậu muốn đi ra ngoài à?"

Đinh Nghệ dụi mắt hỏi cô ấy."

Ừm."

Chung Kỳ chớp chớp mắt, mặc nội y vào.Thứ Bảy hằng ngày, Chung Kỳ thường ngủ đến tận trưa mới dậy.

"Hẹn hò sao?"

Đinh Nghệ không hiểu sao lại thở phào nhẹ nhõm, "Cùng Tiểu Tưởng à?"

Chung Kỳ làm bộ ngượng ngùng một chút: "Ai nha, bát tự còn chưa xem đã nói vậy rồi."

Tiểu Tưởng là đồng hương của Chung Kỳ, lúc Chung Kỳ mới tới đây là anh ấy đã giúp đỡ chăm sóc cô.

Đinh Nghệ cũng đã gặp Tiểu Tưởng một lần, anh ta hơn các cô mấy tuổi, khá đẹp trai, và cũng học cơ điện giống các cô.

Nghe nói anh này được vài công ty lớn tranh giành, cuối cùng được một công ty niêm yết tuyển về làm kỹ sư máy móc công trình.Đinh Nghệ gật đầu: "Được thôi."

Thời đại này, đừng nói một lần gặp, ngay cả gặp mặt thoáng qua cũng chỉ là chuyện một buổi tối."

Hôm nay cậu có về không?"

Đinh Nghệ nằm trên giường, trông rất giống một cô độc oán phụ.

Chung Kỳ đứng trước gương lớn mặc quần áo, vừa nhìn Đinh Nghệ trong gương: "Nói gì thế, đương nhiên phải về rồi."

Kết quả, khoảng hơn 7 giờ tối, Chung Kỳ gọi điện cho Đinh Nghệ, nói rằng Tiểu Tưởng muốn đưa cô ấy và vài người đồng hương đi bờ biển nướng thịt.

Đinh Nghệ vừa nghe giọng cô ấy phấn khích liền biết không khuyên được."

Vậy cậu cẩn thận một chút nhé, nhớ phải chia sẻ vị trí cho tớ," Đinh Nghệ nói."

Ok, hôm nay cậu cũng đừng tự mình ra ngoài nhé, mai mình cùng đi dạo phố!

Hắc hắc tạm biệt nha."

Đinh Nghệ cúp điện thoại, mới nhớ ra mình chưa ăn cơm tối.

Ở nhà nằm cả ngày, cũng lười ăn cơm hộp vừa đắt vừa nhiều dầu mỡ.

Cô thay một bộ đồ thể thao đơn giản, định ra ngoài chạy bộ một chút, tiện thể mua cơm về.Con hẻm có chút oi bức.

Đi qua con hẻm nhỏ đó, Đinh Nghệ không kìm được liếc mắt vào bên trong."

Người đẹp ơi, có muốn mát xa không?"

Một phụ nữ cao gầy, ngồi trên ghế trước cửa hàng, cười cười dùng giọng phổ thông lơ lớ hỏi.Đinh Nghệ quay mặt đi, định không để ý đến bà ta.

Kế bên là một cửa hàng khác, dường như cũng nghe thấy tiếng người bên ngoài, có người ra ôm khách.

Chiếc váy liền màu đỏ phóng đại trong tầm mắt Đinh Nghệ.Cô gái hơi sững sờ một chút, ngay sau đó cười duyên nói: "Chù mé á, xây lù nuẩy tú ừm phoong co?" (Làm cái gì vậy, ngay cả bé gái cũng không buông tha à?)Đinh Nghệ sửng sốt một chút.

Tiếng cười "Ha ha ha" của người phụ nữ phía sau truyền đến, cô mới nhận ra cô gái ấy đang nói chuyện với người phụ nữ gầy kia.

Tiếng cười của hai người khiến Đinh Nghệ cảm thấy mình thật ngốc.

Cô sầm mặt, quay đầu định đi."

Chờ một chút!"

Cô gái mặc váy đỏ liền tay giữ cô lại.Đinh Nghệ quay đầu, mới phát hiện khoảng cách giữa mình và cô ấy rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nhỏ trên mặt đối phương."

Có thể giúp tôi một chút được không?"

Cô gái vẫn cười, mắt trái của cô ấy có một nốt ruồi lệ chí."

Chuyện gì?"

Đinh Nghệ chỉ bất động thanh sắc né tránh cô ấy một chút.

Gia giáo tốt đẹp khiến cô không thể bỏ mặc mà rời đi.Cô ấy giơ điện thoại trong tay lên, giọng nói có chút nhu mì, mang theo khẩu âm đậm đặc: "Cái điện thoại này của tôi, không biết dùng."

Người phụ nữ gầy vẫn khanh khách cười, như thể cô ta nghe được bao nhiêu chuyện buồn cười vậy."

Em gái à, tay nghề Hải Linh tuyệt lắm," Chu Mân lại khanh khách cười, châm điếu thuốc, dáng vẻ như đang xem kịch vui.Vừa thấy Đinh Nghệ, Chu Mân liền biết, cô bé này chắc chắn là sinh viên vừa tốt nghiệp đã tới Nam Châu kiếm sống.Chu Mân ngày thường rất chướng mắt sinh viên.

Đại học Nam Châu ngay gần đây, một số nam sinh sẽ lảng vảng qua, bỏ ra vài trăm tệ để hôn hít, sờ soạng tìm kiếm niềm vui.

Nhưng cũng chỉ cắn răng một cái, dù sao cũng chỉ vài trăm tệ thôi mà.

Còn nếu lên giường, lại đòi nữ giới tay bắt tay dạy dỗ họ, mệt chết đi được.

Thà rằng mấy gã đàn ông làm công xung quanh, sức khỏe tốt, Chu Mân tự mình cũng sẽ sướng, dù có ai xin khất nợ cô cũng chấp nhận.

Còn nữ sinh viên thì sẽ ngẩng cằm nhìn các cô một cách khinh thường, cứ như thể các cô là những con giòi bọ bò ra từ cống rãnh, nhìn thấy thôi cũng bẩn mắt mình.Chu Mân còn muốn hỏi một chút, các người giỏi giang như vậy, tại sao còn phải đến loại hẻm nhỏ này, tìm quần áo rẻ tiền mà mua, tìm tiệm cắt tóc rẻ tiền để làm tóc?

Hừ!Đinh Nghệ hơi nhíu mày: "Chỗ nào không biết dùng?"

"Thẻ ngân hàng, liên kết không được," Hải Linh vén tóc ra sau tai, phong tình vạn chủng cười một chút.Đinh Nghệ cảm thấy cô gái này cũng kỳ lạ, hôm đó mua phở xào, cô ấy trông không có vẻ... làm sao mà nói nhỉ...

"tao" như vậy."

Đưa đây, tôi xem giúp chị," Đinh Nghệ rút tay ra khỏi túi đồ thể thao."

Thẻ ngân hàng của tôi ở bên trong," Hải Linh đưa điện thoại cho cô, mỉm cười, nốt ruồi lệ chí ở khóe mắt cũng trở nên sinh động và quyến rũ hơn.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 6


Đinh Nghệ phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.Hải Linh đi phía trước cô.

Cô ấy dường như cũng không cố tình uốn éo vòng eo, nhưng chiếc váy liền màu đỏ kia lại phác họa rõ đường cong eo thon, mắt cá chân trắng nõn ẩn hiện theo mỗi bước chân.

Đinh Nghệ mím môi, cúi đầu.

Bàn tay đặt trong túi bắt đầu đổ mồ hôi.Cô phát hiện mình không thể từ chối yêu cầu của Hải Linh.

Dù là nhờ cô giúp xem điện thoại, hay kéo cô cùng vào phòng lấy thẻ ngân hàng, cô đều không thể từ chối.Đi qua sảnh ngoài của tiệm mát xa, phía sau là một loạt phòng nhỏ có vách ngăn.

Đinh Nghệ nhìn vài lần, căn phòng này lại sạch sẽ một cách bất ngờ, ga trải giường trắng đến chói mắt.

Ánh đèn lờ mờ, chiếu ra những hạt bụi lơ lửng trong không khí."

Ví tôi ở trong này," Đi đến cánh cửa của căn phòng cuối cùng, Hải Linh đột nhiên dừng lại.

Đinh Nghệ không chú ý, liền đâm sầm vào người cô ấy.Hải Linh thấp hơn cô một chút, chóp mũi Đinh Nghệ vừa vặn chạm vào đầu cô ấy.Mùi hương thanh mát dễ chịu của mái tóc trước tiên xộc vào khứu giác Đinh Nghệ, ngay sau đó xoang mũi bỗng nhói đau.

Đinh Nghệ cau mày, che kín mũi."

Nị mụ dẹ hác ma?" (Cô không sao chứ?) Hải Linh quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nhưng vội vàng hỏi.Đinh Nghệ đoán được cô ấy hỏi mình có sao không, liền xua xua tay nói hàm hồ: "Không có việc gì..."

"Ừm hủ di xí lá......" (Thực xin lỗi nha) Cô ấy như thể khi sốt ruột, liền không nói được tiếng phổ thông nữa."

Mụ xìa." (Không có việc gì)Câu này Đinh Nghệ học được từ Chung Kỳ, phát âm hơi kỳ lạ, mang theo cách nhả chữ rõ ràng của người phương Bắc.Hải Linh ngẩn người, không kìm được mím môi bật cười, đôi mắt sáng lấp lánh.Gương mặt Đinh Nghệ ửng đỏ.

Cô hiếm khi nói đùa với người khác."

Vào đi," Hải Linh nhìn cô, vỗ vỗ chiếc giường mát xa trong phòng ngăn, "Rất sạch sẽ."

Lúc Hải Linh không cười, đôi mắt lại giống như đang cười, cong cong; môi là hình chữ "M" tiêu chuẩn, môi trên có môi châu; mũi cô ấy tuy không cao nhưng trông rất thanh tú; mặt cô ấy rất nhỏ, cằm lại mượt mà, hẳn có thể xem là mặt trái xoan; làn da cũng rất trắng, cổ thon dài...Đinh Nghệ ngồi xuống, nhân lúc người kia tìm thẻ ngân hàng, cô quan sát từng chi tiết trên người cô ấy.Cô ấy khác với bất cứ người nào bên cạnh Đinh Nghệ.

Đinh Nghệ cũng không nói rõ được khác nhau ở điểm nào."

Cái này đây," Hải Linh ngồi bên cạnh Đinh Nghệ, hai tay cầm thẻ ngân hàng đưa qua, "Tôi muốn liên kết nó với ví điện tử."

"Ừm, tôi xem thử," Đinh Nghệ nói chuyện mang theo giọng mũi."

Chờ một chút," Hải Linh lại từ trong túi xách lấy ra một cái bình nhỏ, "Tôi có thuốc mỡ ở đây."

Đinh Nghệ thuận theo ngẩng mặt lên, mặc cho cô ấy dùng khăn giấy bôi thuốc mỡ lên mũi mình."

Cái chị ở ngoài kia, cô đừng bận tâm," Giọng Hải Linh thật nhẹ, "Tôi sợ chị ta lừa cô.

Chị ta nam nữ đều không kiêng."

Đinh Nghệ nhìn mặt Hải Linh gần ngay trước mắt, đôi môi khô khốc khẽ mấp máy: "Vậy còn cô?

Côcũng vậy phải không?"

Hải Linh sửng sốt, ngay sau đó bật cười, môi châu trên hàm răng trắng tinh giãn ra khi cười: "Ý em là tôi cũng sẽ lừa cô sao?"

"Ừm...

Không phải..."

Đinh Nghệ hoảng loạn nhắm chặt mắt."

Xong rồi."

Hải Linh nhẹ nhàng thổi khí lên mũi cô.

Đinh Nghệ nhắm mắt lại, cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra ngoài.Liên kết thẻ ngân hàng không phải là chuyện phức tạp gì, nhưng Đinh Nghệ cúi đầu loay hoay mãi nửa ngày."

Có khó lắm không?"

Hải Linh sáp người đến gần.Tiếng điều hòa trong phòng hơi lớn, giọng Hải Linh nói chuyện nhỏ nhẹ lại mơ hồ, nhưng vẫn cực kỳ rõ ràng lọt vào tai Đinh Nghệ, thậm chí ngay cả một tiếng hít thở cũng không thoát."

Sắp xong rồi," Đinh Nghệ ngẩng đầu, đưa điện thoại cho cô ấy, "Chị cài đặt mật khẩu thanh toán đi."

"Mật khẩu..."

Hải Linh cắn cắn môi, ngón tay thon dài cọ xát điện thoại.

Đinh Nghệ cho rằng cô ấy sợ mình nhìn thấy, liền quay đầu đi."

Cứ lấy ngày hôm nay đi," Đinh Nghệ nghe thấy Hải Linh khẽ nói.

Cô ấy nói vậy làm tư thế quay đầu của Đinh Nghệ ngược lại có chút ngượng ngùng.

Cô sờ sờ tai mình một chút, quay đầu lại nhìn Hải Linh."

Cảm ơn," Hải Linh cười nói."

Vậy tôi đi trước đây," Đinh Nghệ kéo tầm mắt từ đôi môi đỏ mọng, trơn bóng của cô ấy về, liền định đi ra ngoài.

Trong này quá nóng.

Lưng bộ đồ thể thao của cô đều ướt đẫm."

Chờ một chút," Hải Linh giữ chặt cổ tay cô, "Hay là, tôi mát xa giúp cộ một lát nhé?"

Đinh Nghệ theo bản năng kéo cổ tay mình ra khỏi tay cô ấy.Hải Linh vẫn cười nhìn cô: "Tay nghề của tôi không tệ đâu."
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 7


"Không cần."

Thời tiết quá nóng.

Đinh Nghệ lau đi vầng trán đầy mồ hôi, quay đầu lại nói.

Cô đã đi vào một nơi như thế này là rất kỳ quái rồi, còn mát xa làm gì nữa...Hải Linh cũng không miễn cưỡng cô.

Đinh Nghệ đi phía trước, cô ấy theo sau, dẫn Đinh Nghệ ra ngoài."

Sau này tôi có thể tìm cô giúp đỡ chứ?"

Hải Linh dựa vào tường, cười hỏi.Dáng cô ấy dựa vào tường, cùng những lời nói ái muội thoát ra từ miệng, khiến Đinh Nghệ nhớ tới cái đêm hôm đó, cảnh cô ấy và gã đàn ông kia giao dịch không lời.

Cô cảm thấy có chút bực bội khó chịu."

Được."

Đinh Nghệ quay đầu đi mất....Đinh Nghệ đợi đến nửa đêm, Chung Kỳ cuối cùng cũng không trở về.

Đinh Nghệ gọi điện thoại cho cô ấy, Chung Kỳ nói muốn ở bờ biển xem mặt trời mọc.Đinh Nghệ nói: "Cẩn thận một chút," cô dừng lại một chút, "Cẩn thận đừng để bị chiếm tiện nghi."

"Tớ biết mà, cậu mau ngủ đi, tạm biệt ~" Giọng điệu phấn khởi như vậy, vừa nghe là biết sẽ thức suốt đêm.Đinh Nghệ chuyển điện thoại sang chế độ đổ chuông trước khi đi ngủ.Một đêm không mộng mị, ngủ cực kỳ ngon.Sáng hôm sau cô vươn vai rời giường, rửa mặt đánh răng, sau đó hâm lại bữa sáng đã mua ngày hôm qua.Chung Kỳ khi trở về mặt mũi bơ phờ, ngã vào giường ngủ say sưa.

Chắc là hôm qua đã vui chơi không ít."

Cùng Tiểu Tưởng phát triển tới mức nào rồi?"

Lúc Chung Kỳ tỉnh lại đã gần tối, Đinh Nghệ xách theo hai hộp cháo vào cửa, hỏi.Chung Kỳ xoa đôi mắt: "Ai nha, cái này tớ nên nói thế nào đây."

Đinh Nghệ mở nắp hộp cháo: "Chẳng lẽ cậu thành người đầu tiên thoát ế của ký túc xá chúng ta?"

Chung Kỳ ngượng ngùng gật đầu: "Ừm, coi như vậy đi."

Đinh Nghệ động tác khựng lại, cười nhạt nói: "Cái gì gọi là 'coi như'?"

Chung Kỳ đi rửa tay, không khách khí kéo một hộp cháo về phía mình: "Tưởng Lễ người này á, có chút gian manh, ai..."

Đinh Nghệ đưa một muỗng cháo vào miệng, liếm liếm khóe môi: "Chung Kỳ, cậu đừng để bị người ta lừa đấy."

"Tớ bị hắn lừa á?"

Chung Kỳ như nghe thấy chuyện cười, "Bố mẹ anh ấy sống gần nhà tớ mà, nếu mà dám lừa tớ, bố mẹ tớ dám đem bố mẹ hắn xử lý luôn."

Đinh Nghệ cúi đầu nói: "Chính cậu cũng nên cẩn thận một chút."

"Ngày hôm qua anh ấy... hôn tớ," Chung Kỳ thấp giọng nói."

Ồ..."

Đinh Nghệ ngây người, sau đó phản ứng lại, mình có nên kích động la lớn một chút không.

"Mạnh bạo."

"Mạnh bạo cái gì mà mạnh bạo..."

Chung Kỳ hiếm khi đỏ mặt, "Anh ấy còn chưa tỏ tình đâu."

"Ồ..."

Đinh Nghệ cắn cái muỗng, cũng không biết nói gì.

Chung Kỳ là người hoạt bát nhất ký túc xá của các cô, cấp ba đã bắt đầu có bạn trai.Kinh nghiệm yêu đương bằng không của Đinh Nghệ, ngoài việc kêu cô ấy cẩn thận một chút, cũng chỉ có thể kêu cẩn thận một chút.

Vì thế cuối tuần này cứ thế trôi qua.Buổi tối trước khi ngủ, Chung Kỳ mới nhớ ra: "Cậu hôm nay không đi ra ngoài mua quần áo à?"

"Không."

"Vậy tớ cuối tuần đi với cậu nhé."

"Được."...Một tuần này, Đinh Nghệ mỗi ngày đều đi đường vòng về nhà, tránh đi qua con hẻm nhỏ kia.

Cái cảm giác choáng váng khi bước chân vào tiệm mát xa hôm đó vẫn còn rất ma quái.Hải Linh mang lại cho cô cảm giác kỳ lạ, cũng đã bị tạm thời bỏ lại sau lưng.Lại đến thứ Sáu, Chung Kỳ chắp tay trước ngực nói: "Tiểu Đinh Đinh, ngày mai tớ lại không thể đi dạo phố cùng cậu...

Chúng ta Chủ Nhật đi ra ngoài được không?"

Đinh Nghệ cười cười: "Không sao, Chủ Nhật cậu cứ nghỉ ngơi đi, tớ đi một mình cũng được."

Nói thì nói vậy, nhưng Chủ Nhật Chung Kỳ ngủ như chết.

Lúc Đinh Nghệ một mình ra cửa, vẫn cảm thấy có chút thê lương.

Đi đến gần con hẻm nhỏ kia, Đinh Nghệ nghĩ nghĩ, vẫn là cất bước đi qua.Dù sao cũng chỉ là đi ngang qua mà thôi.Ra cửa không còn sớm, ánh nắng bốn giờ nghiêng nghiêng chen vào con hẻm, vẫn còn cảm nhận được hơi nóng rát của mặt đất khi nắng gắt hai giờ chiều.

Hải Linh không ngờ lại có thể gặp Đinh Nghệ vào lúc này.Đinh Nghệ với đôi chân thon dài dưới lớp quần jean màu xanh nhạt, áo thun trắng, để lộ hai cánh tay trắng đến chói mắt, không che dù, đội mũ lưỡi trai trên đầu."

Ai!"

Đinh Nghệ bước chân nhanh nhẹn đi qua, vành mũ che khuất tầm mắt.

Hải Linh ở phía sau cô kêu một tiếng, sau đó cũng bước nhanh theo qua.Chu Mân đang ở trong phòng ăn dưa hấu, nghe tiếng Hải Linh, thò đầu ra nhìn thấy bóng dáng mảnh khảnh của Hải Linh lao ra ngoài.

Chu Mân lùi vào tiếp tục gặm dưa hấu, lầm bầm một câu: "Txí xin." (bệnh tâm thần)Đinh Nghệ làm bộ không nghe thấy Hải Linh gọi mình, cúi đầu đi thẳng về phía trước.

Nhưng tiếng gót giày sandal dồn dập nện lên mặt đất phía sau mách bảo cô rằng Hải Linh vẫn đang theo sau.

Vẫn là một trước một sau, một cao một thấp, người phía trước co quắp, người phía sau kiên nhẫn."

Mấy ngày trước, có phải cô cố ý đi theo tôi?"

Đinh Nghệ đột nhiên dừng lại.Hải Linh cuối cùng cũng đuổi kịp.

Cô chạy theo quá gấp, lúc đứng yên thì thở hổn hển, vì không che dù nên mặt bị phơi nắng đến đỏ bừng.Cô ấy dựa vào tường, Đinh Nghệ liền càng bức bối.

Cô cảm thấy chính mình chẳng khác mấy gã đàn ông đáng khinh kia."

Hôm đó... gã kia đi theo cô mà..."

Hải Linh vén sợi tóc rũ trên mặt ra sau tai, thở hổn hển, nhẹ giọng nói.

"Tôi biết, cô khinh thường những người như tôi mà..."

Đinh Nghệ không cách nào nói "Không phải."

Suy nghĩ và hành động của cô không phải đang khinh thường cô ấy sao?

Nhưng mâu thuẫn là, mỗi khi cô thấy cô đơn, lại không tự chủ được mà đi đến nơi này.Chỉ là không ngờ, hôm đó chính Hải Linh đã chặn tên đàn ông bám theo mình.Nhìn vành tai trắng nõn của Hải Linh dưới mái tóc đen, Đinh Nghệ cắn cắn môi: "Cảm ơn."

Vì những lời này của Đinh Nghệ, Hải Linh trông rất vui vẻ, mím môi cười.

Dáng môi cô ấy đặc biệt đẹp, cười rộ lên càng tăng thêm nét đẹp của đôi gò má nở nang."

Cô ngày thường," Đinh Nghệ liếm liếm đôi môi khô khốc, "có mát xa cho phụ nữ không?"

Hải Linh hơi sững lại, ngay sau đó vuốt lại tóc bị gió thổi tung, nở nụ cười xinh đẹp nói: "Có chứ."

Đinh Nghệ nhìn cô ấy nghĩ, mình suy cho cùng chẳng khác gì tên đàn ông kia.

Đều giống nhau.
 
[Bhtt] [Ai] [Hoàn] Tiểu Thư
Chương 8


"Cô muốn đi ra ngoài đi dạo phố ư?"

Hải Linh hỏi."

Ừm..."

Đinh Nghệ cúi đầu, nhìn Hải Linh.

"Lúc tôi về có thể tìm cô không?"

Hải Linh sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ: "Đương nhiên có thể.

Cô ây giờ, đi mua đồ một mình sao?"

"Ừm."

Đinh Nghệ gật đầu, đột nhiên điện thoại trong túi rung lên."

Vậy có muốn tôi đi cùng cô không..."

Hải Linh chưa nói hết câu, Đinh Nghệ đã lấy điện thoại ra từ trong túi: "Alo?...

Chỉ cần cổ vịt thôi ạ?

Vâng.

Thế còn bánh kem thì sao?...

Được rồi, vậy pudding thì sao?Giọng Đinh Nghệ thật dịu dàng, đôi mắt cũng ôn hòa cong lên.

Cô hẳn là đang nói chuyện với bạn bè.Hải Linh lùi lại một bước, nhưng vẫn không chớp mắt nhìn cô.Đinh Nghệ cúp điện thoại, đút vào túi, nhìn Hải Linh cười nói: "Tôi đi trước nhé?

Lúc về sẽ tìm chị."

Một cơn gió thổi qua, đôi mắt Hải Linh giống như tro tàn.

Cô chớp chớp mắt, mím môi cười: "Được."

Đinh Nghệ xoay người đi được hai bước, như nhớ ra điều gì đó, quay đầu lại nói: "Cô vừa nói gì?

Lúc tôi vừa nhận điện thoại ấy?"

Hải Linh ôm khuỷu tay nóng rát, cười nói: "Tôi cũng quên mất rồi, cô mau đi đi."

Nhìn bóng lưng cao gầy của Đinh Nghệ biến mất, Hải Linh mới xoay người, cúi đầu bước về.

Gió mùa ẩm ướt vẫn cứ thổi, cô giơ tay lau khóe mắt.Chu Mân cùng vài người đã ở cửa chuẩn bị ăn cơm tối.

Nhìn thấy Hải Linh chậm rãi trở về, Chu Mân gọi cô một tiếng: "Nị xịc chỏ phàn mầy á?" (Ăn cơm chưa?)Hải Linh đang cúi đầu ngẩn ngơ, nghe thấy Chu Mân gọi mình một cách kỳ lạ, mới ngẩng đầu cười cười nói: "Mụ." (Chưa.)Bên cạnh có một thợ mát xa đang ngồi xổm hút thuốc cười một cách quái gở.

Chu Mân tuy miệng mồm không tốt, ngày thường cũng làm vài hoạt động trái pháp luật, nhưng đối với những người phụ nữ xung quanh thì vẫn khá tốt tính.

Đặc biệt là đối với Hải Linh.

Ăn uống xong, Chu Mân đi sang cửa hàng bên cạnh, tìm Hải Linh một lúc lâu, phát hiện cô ấy đang ở trong nhà vệ sinh tháo trang sức.Chu Mân rất khó hiểu: "Tỉm cải dì cá lọc choóng á?" (Sao giờ lại tẩy trang?) Màn đêm sắp buông xuống, thời điểm các cô bận rộn nhất cũng sắp tới rồi.Hải Linh quay đầu lại cười cười: "Cấm dạch ừm xoẻng pha choóng." (Hôm nay không muốn trang điểm.)Chu Mân khoanh tay, cau mày nhìn cô: "Né cẩy dạch, nị hủ ừm tuây lù." (Mấy ngày nay, em thật sự không bình thường.)Động tác rửa mặt của Hải Linh dừng lại một chút, sau đó dùng tiếng phổ thông nói: "Chị Chu, sau này em không muốn làm cái này nữa."

Chu Mân thở dài: "Cũng đúng thôi, em còn trẻ.

Có vài cửa tiệm không làm cái này, em có thể đi tìm xem.

Bất quá à, lại mệt, tiền lại không nhiều lắm đâu."

Bên cạnh phòng, chiếc giường mát xa kẽo kẹt rung động.

Chỉ chốc lát sau, liền truyền đến tiếng rên rỉ đầy áp lực của người phụ nữ.Chu Mân xua xua tay, xoay người đi rồi....Đinh Nghệ tùy ý đi dạo, mua vài món quần áo thích hợp mặc đi làm, sau đó lại giúp Chung Kỳ mua đồ ăn vặt, rồi ngồi taxi về.

Đến cổng Châu Thôn, lấy điện thoại ra xem thì đã hơn 8 giờ tối.Cô nói muốn đi tìm Hải Linh.Đến nỗi vì sao lại đi tìm cô ấy, Đinh Nghệ cũng không nói lên lời.

Trò chuyện sao?

Nói gì đây?

Cô nghĩ nghĩ, vẫn là về nhà cất đồ đạc trước đã.Đèn rực rỡ vừa lên, Đinh Nghệ cố tình vòng qua con hẻm nhỏ kia.Chung Kỳ đã tỉnh, mắt ngái ngủ mơ màng rửa tay, ngồi ở phòng khách ăn gì đó.

Thấy Đinh Nghệ tắm xong lại ra thay một bộ quần áo khác, cô ấy kỳ lạ hỏi: "Cậu còn muốn ra ngoài à?"

"Ừm."

Đinh Nghệ gật đầu, đi vào phòng ngủ thay quần áo.

Mở tủ quần áo ra, nhìn thấy tầng dưới là khăn trải giường được xếp gọn gàng.

Ngón tay thon dài do dự lướt trên khăn trải giường, cuối cùng vẫn cầm lấy chiếc khăn trải giường, nhét vào trong ba lô."

Hôm nay tớ... muốn đi gặp một người bạn trên mạng," Đinh Nghệ vác ba lô lên, nói với Chung Kỳ.Chung Kỳ trừng lớn mắt: "Cái gì?"

Cô ấy ném miếng cổ vịt đang cầm trong tay, đánh giá Đinh Nghệ từ trên xuống dưới.

Chung Kỳ phát hiện cô bạn cùng phòng ngày thường lôi thôi lếch thếch lại được chuẩn bị có chút tinh xảo.

Không trang điểm, nhưng tóc lại rất gọn gàng; bộ đồ đơn giản thoải mái, nhưng lại phá lệ thanh lịch.Chung Kỳ xông tới gần, ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng như có như không.

Đinh Nghệ ngày thường đâu có bao giờ dùng nước hoa?

Đây tám phần là Đinh Nghệ giả rồi!"

Tình hình thế nào hả?

Cậu có bạn trên mạng mà tớ sao không biết?

Nam hay nữ?"

Chung Kỳ trừng lớn mắt, kích động đến mức hơi run rẩy."

Nữ," Đinh Nghệ rũ mắt xuống, dưới cái nhìn chằm chằm của Chung Kỳ có chút né tránh.Sự hứng thú vừa được Chung Kỳ khơi dậy lập tức xìu xuống: "Nữ à?"

Cô ấy lại nhìn Đinh Nghệ một cái.

"Mà tớ nói này, cậu phải cẩn thận đấy, nhiều nữ sinh bị bạn trên mạng lừa lắm, thận còn bị đào đi rồi..."

"Ừm, tớ biết.

Hôm nay nếu không về, sẽ gọi điện thoại cho cậu."

"Được rồi..."

Chung Kỳ nhìn bóng lưng Đinh Nghệ, sờ miếng cổ vịt đã gặm dở trên bàn, nửa ngày sau mới ngơ ngác phun ra một câu từ miệng:"Dựa (đcm).

Ma huyễn."...Đinh Nghệ cúi đầu đi trong con hẻm nhỏ.

Trời tối, thỉnh thoảng có người lướt qua bên cạnh cô.

Cô không dám ngẩng đầu, cứ như đang làm chuyện lén lút.Đi đến đầu con hẻm, Đinh Nghệ từ xa đã nhìn thấy một cô gái tóc dài dựa vào cửa, đôi vai trần trắng đến chói mắt, làm lóa cả mắt Đinh Nghệ.

Cô gái cúi đầu nhìn mặt đất, điện thoại sáng lên, nắm chặt trong tay nhưng không dùng đến."

Hi," Đinh Nghệ bước tới, nhẹ giọng nói.Hải Linh đột nhiên ngẩng đầu.

Cô ấy không trang điểm, đôi mắt cong cong vì bất ngờ mà hơi mở to, mím môi cười: "Cô thật sự đến ư?"

"Tôi không phải đã nói sẽ đến tìm cô sao?"

Đinh Nghệ cũng mỉm cười."

Vào trong nhé?"

Giọng Hải Linh thật khẽ, đôi mắt không nhìn Đinh Nghệ, như thể lời mời của cô ấy rất vô lễ, sợ bị từ chối."

Ừm," Đinh Nghệ gật đầu.Mắt Hải Linh lại cong lên, hàng mi dài đổ bóng xuống khóe mắt.

Cô ấy đi phía trước, dẫn Đinh Nghệ đi vào trong.

Đinh Nghệ nhìn bóng dáng yểu điệu của cô ấy, ngón tay nắm chặt ba lô.Hải Linh mở cánh cửa căn phòng trong cùng, quay đầu mỉm cười nói: "Vào đi."

Đinh Nghệ bước vào, không nói một lời mà cởi giày, rồi nằm xuống.Hải Linh rửa sạch tay, lấy ra miếng bịt mắt, đeo lên cho Đinh Nghệ.

Cô nhìn thấy đôi lông mày thanh tú của Đinh Nghệ khẽ nhíu lại một chút, liền nói: "Cái này là dùng một lần, rất sạch sẽ."

Đinh Nghệ "Ừm" một tiếng, cảm nhận được ngón tay mềm mại và ấm áp nhẹ nhàng chạm vào một bên tai mình."

Quần áo, phải cởi," Hải Linh khom lưng, hơi thở phả vào trán Đinh Nghệ.

Trong căn phòng, không khí có chút nóng lên.
 
Back
Top Bottom