Ngày đi làm thứ ba, Nguyễn Hân Đề nhận ra Ôn Tích Hàn lại đến sát giờ.
Tuy nhiên, so với hôm qua, sắc mặt nàng đã tốt hơn rất nhiều, trang điểm cũng tinh tế hơn.
Chiếc kính không gọng vẫn ngự trị trên sống mũi cao, làm nổi bật vẻ lạnh lùng, xa cách và thêm chút cấm dục.Nguyễn Hân Đề nhấp một ngụm sữa chua, thầm cảm thán trong lòng: Đúng là người phụ nữ khiến cô thất thủ ngay từ cái nhìn đầu tiên, quá hoàn hảo, như được sinh ra để dành cho cô vậy.Ôn Tích Hàn bước đi thẳng tắp, không hề liếc ngang liếc dọc.
Khi có đồng nghiệp chào, nàng chỉ khẽ gật đầu đáp lại, lạnh nhạt nhưng không thể chê trách ở điểm nào.Khi đi ngang qua Nguyễn Hân Đề, bước chân của Ôn Tích Hàn đột nhiên dừng lại.Nuốt ngụm sữa chua, Nguyễn Hân Đề dùng đầu lưỡi liếm nhẹ môi, cười rạng rỡ chào: "Chào buổi sáng, tổng giám đốc Ôn."
Ánh mắt Ôn Tích Hàn dừng lại hai giây trên đôi môi căng mọng của Nguyễn Hân Đề, rồi lẳng lặng lướt xuống lon sữa chua trong tay cô.
Nàng "Ừm" một tiếng, giọng điệu nhàn nhạt.Nguyễn Hân Đề thấy vậy, khẽ cụp mắt, nụ cười trên môi càng sâu.
Khi Ôn Tích Hàn chuẩn bị bước đi, cô nhẹ nhàng gọi lại: "Tổng giám đốc Ôn, tài liệu mà chị bảo em sao chép đã xong hết rồi.
Chị có muốn nhận luôn bây giờ không?"
Giọng Ôn Tích Hàn hơi lạnh, không có nhiều thay đổi: "Xong rồi thì mang vào đi."
Nguyễn Hân Đề dùng lưỡi khẽ đẩy hàm trên, cười khúc khích đáp: "Vâng, tổng giám đốc Ôn."
Ôn Tích Hàn không nói thêm lời nào, đi thẳng về văn phòng.Nguyễn Hân Đề nhấp thêm một ngụm sữa chua, đợi vị sữa trên môi nhạt bớt.
Cô ôm chồng tài liệu trên bàn, tay phải nhanh chóng lướt qua góc bàn, rồi dứt khoát gõ cửa phòng làm việc của Ôn Tích Hàn.Ôn Tích Hàn tựa lưng vào ghế, nặng nề xoa hai bên thái dương.
Nghe thấy tiếng gõ cửa có quy luật, nàng vô thức nhíu mày.
Nàng tháo kính mắt ra rồi lại đeo vào, ngồi thẳng người, giọng nói lạnh lùng: "Vào đi."
Đúng như dự đoán, người bước vào là Nguyễn Hân Đề đang ôm tài liệu."
Để ở đây," Ôn Tích Hàn dùng ngón tay chỉ vào bàn, không ngẩng đầu lên nói.Nguyễn Hân Đề làm theo, đặt tài liệu xuống, nhưng không có động thái tiếp theo.
Ôn Tích Hàn nghi ngờ ngẩng đầu, nhíu mày nhìn Nguyễn Hân Đề.Nguyễn Hân Đề mỉm cười, đôi mắt tinh nghịch, nhẹ nhàng lấy lon sữa chua kẹp ở khuỷu tay ra.
Cô đưa tới trước mặt Ôn Tích Hàn, như hiến một món bảo vật: "Cho chị này, chị ơi."
Ôn Tích Hàn sững người, không phải vì hành động đột ngột của Nguyễn Hân Đề, mà vì nàng lại nhớ về chuyện đã lâu lắm rồi.Lúc đó, Nhuyễn Nhuyễn chưa đến 5 tuổi, mềm mại, đáng yêu và hiểu chuyện.
Vì nhỏ nhất nên cô bé được người lớn trong nhà cưng chiều như một nàng công chúa nhỏ.
Hôm ấy, Ôn Tích Hàn đi học về, còn đang thay giày ở cửa, Nhuyễn Nhuyễn đã vui vẻ chạy ra đón, gọi bằng giọng nũng nịu: "Dì ơi, cuối cùng dì cũng về!"
Nàng đưa tay vuốt mái tóc mềm của cô bé, dịu dàng cười nói: "Đúng rồi, dì về rồi."
Nhuyễn Nhuyễn cọ cọ tay nàng, bĩu môi nhỏ giọng than vãn: "Nhưng dì đi lâu lắm, chờ mãi chờ mãi dì mới về, dì hư!"
Nàng bị Nhuyễn Nhuyễn chọc cười, ngồi xuống dỗ dành: "Dì sai rồi, dì xin lỗi Nhuyễn Nhuyễn nhé?"
Nhuyễn Nhuyễn hờn dỗi "Hừ" một tiếng, nắm chặt tay nàng, giọng vẫn nũng nịu, ngọt ngào: "Con muốn dì chơi với con."
"Được."
Nàng đặt cặp sách lên sofa, vừa ngồi xuống chưa được hai phút thì Nhuyễn Nhuyễn lại đến gần.
Cô bé chống tay lên đầu gối nàng, nhìn xung quanh một lượt rồi hạ giọng, bí mật nói: "Dì ơi, con cho dì cái này hay lắm nè?"
Cô tò mò: "Cái gì hay thế?"
"Suỵt," Nhuyễn Nhuyễn giơ ngón trỏ nhỏ xíu lên, ra vẻ người lớn: "Đồ hay mà mẹ không được biết đâu."
Sau đó, cô bé vất vả thò tay vào túi quần."
Cho dì nè," Nhuyễn Nhuyễn như hiến bảo vật, đưa viên kẹo sữa bò khó khăn lắm mới lấy ra được cho nàng.
Đó là kẹo sữa bò vị dâu tây nhập khẩu.
Chỉ có khoảng bốn viên, nhưng vì tay Nhuyễn Nhuyễn nhỏ nên cô bé cầm trông như đầy cả một nắm."
Đây là?"
Nàng từ từ cầm lấy một viên.Nhuyễn Nhuyễn ngẩng cằm, vẻ mặt đầy mong đợi và cầu được khen: "Bà ngoại cho con đó.
Con chưa ăn viên nào hết, muốn để dành cho dì ăn."
Ký ức dần chồng lên hiện tại.
Khuôn mặt ngây thơ của Nhuyễn Nhuyễn dần được thay thế bằng khuôn mặt của Nguyễn Hân Đề.
Đặc biệt là ánh mắt mong chờ và cần được khen ngợi trên gương mặt Nguyễn Hân Đề giống hệt hồi nhỏ, chỉ khác là giờ đây, trong ánh mắt ấy còn có sự dò xét và một chút cẩn trọng vì sợ bị từ chối.Ôn Tích Hàn hơi sững sờ.
Đến khi nàng lấy lại phản ứng, tay nàng đã nhận lấy lon sữa chua.
Vẫn là sữa chua vị dâu tây.Cô nuốt khan, giọng nói trở nên gượng gạo: "Cảm ơn."
Nguyễn Hân Đề ngay lập tức vui vẻ ra mặt, đôi mắt ánh lên nụ cười rạng rỡ, giọng nhẹ nhàng: "Chị thích là được rồi."
"Nhuyễn..."
Ôn Tích Hàn khựng lại.
Tâm trí nàng vẫn chưa kịp thoát khỏi hồi ức thì bất ngờ nghe thấy giọng điệu có phần trêu chọc của Nguyễn Hân Đề.
Nàng cau mày, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Nguyễn Hân Đề, đây là giờ làm việc."
Nguyễn Hân Đề nhún vai, nụ cười vẫn không giảm.
Cô nói với giọng điệu nghiêm túc hơn: "Được rồi, vậy tổng giám đốc Ôn, em xin phép ra ngoài."
Ôn Tích Hàn bực bội vẫy tay, ra hiệu cho cô nhanh chóng rời đi.Sau khi Nguyễn Hân Đề đi, Ôn Tích Hàn lại không nhịn được so sánh cô với Nhuyễn Nhuyễn hồi nhỏ.
Nàng vẫn không thể hiểu được, bao năm không gặp, Nhuyễn Nhuyễn không những không nhận ra nàng, mà còn trở nên... lầy lội như thế này.Buổi trưa, Nguyễn Hân Đề vẫn đi ăn ở căng tin với Chu Huyên.
Nhưng từ đầu đến cuối, cô vẫn không thấy bóng dáng Ôn Tích Hàn.
"Chị ấy không ăn trưa sao?"
Cô gạt bỏ nghi ngờ trong lòng.
Trên đường quay về, cô ghé vào cửa hàng tiện lợi ở tầng một và mua một đống đồ.Chu Huyên ngạc nhiên: "Hân Đề, em mua nhiều đồ ăn thế để làm gì?"
"Em muốn trữ một ít đồ ăn vặt.
Khi nào chán miệng thì lấy ra ăn cho đỡ thèm," Nguyễn Hân Đề nói.
Cô cầm mỗi loại kẹo mềm trên kệ một ít, rồi đến kẹo cứng vị trái cây, các loại kẹo que.
Cuối cùng, cô chọn thêm một vài gói bánh quy, bánh mì và đồ ăn vặt để lót dạ.Chu Huyên nghe thấy có lý, cũng cầm một cái giỏ mua hàng và bắt đầu chọn đồ.Sau khi hoàn thành công việc, Ôn Tích Hàn nhìn đồng hồ, mới có mười phút sau giờ nghỉ trưa.
Nàng đứng dậy, xoa xoa phần gáy đau nhức, cầm điện thoại nhắn cho Thích Cảnh Ninh: "Tớ xong rồi.
Cậu đến chưa?"
Thích Cảnh Ninh trả lời rất nhanh: "Vừa đến.
Cậu xuống đi."
"Ôn Tích Hàn: Ừ."
Sau khi lưu các tài liệu quan trọng trong máy tính, Ôn Tích Hàn sắp xếp lại bàn làm việc, rồi ra khỏi văn phòng, nhấn nút thang máy xuống tầng một.Ở bãi đỗ xe của công ty, Thích Cảnh Ninh ngậm một chiếc kẹo que, dựa vào xe, một tay đút túi áo khoác màu nâu, mái tóc dài xù lên, toát ra vẻ lười biếng.
Thấy Ôn Tích Hàn đến, cô nhếch môi, đưa chiếc kẹo que còn lại trong túi cho bạn."
Cảm ơn," Ôn Tích Hàn vừa nói xong, nàng chú ý đến chiếc kẹo que lại có vị dâu tây.
Vẻ mặt nàng cứng lại trong khoảnh khắc.Thích Cảnh Ninh nhìn thấy sự thay đổi của bạn, nhíu mày nói: "Sao thế?
Cậu không phải thích nhất vị này à?"
Vẻ mặt Ôn Tích Hàn vẫn bình thường.
"Không có gì, chỉ là chợt nhớ ra một vài chuyện."
Thích Cảnh Ninh bật cười, huých vai Ôn Tích Hàn, rồi nhìn chiếc xe màu đen phía đối diện và nói: "Nếu tớ nhớ không nhầm thì đó là xe của hàng xóm cậu đúng không?"
"Ừm."
Thích Cảnh Ninh sờ cằm, đầy ẩn ý: "Làm ở Lê Hải, mà lại đi một chiếc xe thế này thì chức vụ chắc không thấp đâu."
Vừa nói, cô vừa nháy mắt với Ôn Tích Hàn, vẻ tò mò: "Sao nào, tổng giám đốc Ôn thân yêu của tớ, đã có lựa chọn thích hợp nào chưa?"
Ôn Tích Hàn lườm một cái, lách qua Thích Cảnh Ninh và ngồi vào ghế phụ.
"Không quen."
"Ha.
Tò mò là bản năng của con người mà."
Thích Cảnh Ninh thong thả nổ máy xe, lại vơ đũa cả nắm: "Tớ không tin cậu không chút tò mò nào.
Vừa vào công ty đã có một tin nóng thế này."
"..."
Ôn Tích Hàn đưa tay lên trán.
"Tớ đâu phải cậu."
"Với lại, đó là đời sống cá nhân của người khác, không nên bàn luận quá nhiều."
"Biết rồi, biết rồi."
Thích Cảnh Ninh giả vờ là học sinh ngoan: "Ôn giáo sư của chúng ta nói đúng."
Giọng điệu của Thích Cảnh Ninh giống Nguyễn Hân Đề đến năm phần.
Ôn Tích Hàn liếc nhìn cô bạn, rồi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thầm nghĩ: Liệu có phải Nhuyễn Nhuyễn ở gần A Ninh lâu quá nên bị lây, rồi mới thành ra như bây giờ không?Sau khi đỗ xe, Thích Cảnh Ninh đọc số điện thoại cho nhân viên phục vụ: "Đã đặt bàn trước rồi."
"Hai vị phải không?
Mời đi lối này."
Nhân viên phục vụ dẫn hai người đến bàn đã đặt trước, rồi mỉm cười đưa thực đơn.Thích Cảnh Ninh thuận tay đưa cho Ôn Tích Hàn.
"Tích Hàn, cậu chọn đi."
Cô giải thích thêm: "Buổi trưa thời gian ngắn, ăn lẩu dễ bị ám mùi.
Tối chúng ta đi ăn sau nhé.
À, món mao huyết vượng¹ ở đây cũng được lắm."
Ôn Tích Hàn gọi món mao huyết vượng, thêm một bát canh và một đĩa rau theo mùa.
"Cậu xem có muốn gọi thêm gì không?"
"Chỉ vậy thôi."
Thích Cảnh Ninh gọi thêm một món ăn vặt rồi đưa máy tính bảng cho nhân viên phục vụ."
Khụ khụ."
Sau khi nhân viên phục vụ rời đi, Thích Cảnh Ninh hắng giọng hỏi: "Tích Hàn, hai ngày đi làm này cậu thấy thế nào rồi?"
"Cũng được," Ôn Tích Hàn nhấp một ngụm trà.
"Vẫn đang thích nghi."
"Thế thì tốt rồi."
Thích Cảnh Ninh ho vài tiếng, rồi vòng vo hỏi: "Không phải cậu bảo cô cháu gái nhỏ của cậu đang làm trợ lý cho cậu sao?
Thế nào rồi?
Lâu không gặp, có thay đổi nhiều không?"
Ôn Tích Hàn không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm cô bạn.
Thích Cảnh Ninh bị nhìn đến hơi chột dạ, nửa đùa nửa thật: "Không lẽ?
Con bé vẫn chưa nhận ra cậu à?"
Đặt chén trà xuống, Ôn Tích Hàn đẩy gọng kính xuống, vẻ mặt khó hiểu, giọng nói cũng không rõ cảm xúc: "Ừm, vẫn chưa nhận ra tớ."
Thích Cảnh Ninh bật cười khoái chí: "Cô cháu gái nhỏ của cậu cũng ghê gớm đấy.
Bao nhiêu năm rồi, không biết giờ đã thay đổi thành ra sao nữa."
"Tớ còn nhớ có lần con bé đến cổng trường đón cậu tan học.
Mặc một chiếc váy công chúa nhỏ, mềm mại, xinh xắn y như một nàng công chúa thật.
Miệng lại còn ngọt, thấy tớ mà về nhà đòi mẹ sinh thêm em gái đấy."
Có lẽ nhớ lại chuyện cũ, vẻ mặt Ôn Tích Hàn dịu đi đôi chút.
Nhưng chỉ vài giây sau, nàng lại xoa thái dương, giọng điệu trở nên lạ lùng: "Con bé...
ừm... thay đổi rất nhiều."
Nàng dừng lại, nhìn Thích Cảnh Ninh và nói đầy ẩn ý: "Khi nào gặp cậu sẽ biết."
-------------------Lời của tác giảNói nhầm rồi.
Hôm nay, tổng giám đốc Ôn lại thật sự muốn đi ăn lẩu...Chú thích[¹] Mao huyết vượng (hay còn gọi là lẩu nội tạng) là một món lẩu nổi tiếng của vùng Tứ Xuyên, Trung Quốc, có vị cay nồng đặc trưng.Món ăn này bao gồm nhiều loại nguyên liệu chính, được nấu cùng nước lẩu đậm đà, bao gồm: Mao: Khăn lông bò (lá sách) Huyết: Huyết vịt hoặc heo Vượng: Lòng lợn và các loại nội tạng khácNgoài ra còn có: Thịt bò, tôm, đậu phụ, nấm, giá đỗ, và nhiều loại rau củ khác.Món lẩu này nổi tiếng bởi sự kết hợp của nhiều hương vị cay, tê (từ tiêu Tứ Xuyên), mặn, và thơm nồng.Dưới đây là ảnh món ăn Mao huyết vượng lấy từ trang web Chinese Food Wiki