Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Wattpad  [Bhtt - Abo][Edit] Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ

[BOT] Mê Truyện Dịch

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
654,365
Điểm cảm xúc
0
Điểm
36
400151325-256-k492078.jpg

[Bhtt - Abo][Edit] Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Tác giả: iamttv
Thể loại: Tiểu thuyết
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Tên: SAU KHI BẤT NGỜ ĐÁNH DẤU NỮ THẦN O LẠNH LÙNG CỦA NGƯỜI YÊU CŨ

Tác giả: Ngu Bất Miên (Phục Dung Dạ)
Nhân vật chính: Giang Từ, Cố Phỉ Nhiên.

Số chương: 144 chương chính văn + 14 phiên ngoại.

Sơ lược: Hiện đại, chênh lệch hai tuổi.

Bà xã cưng chiều độc quyền của Cố Phỉ Nhiên, giai đoạn đầu không biết trân trọng, giai đoạn sau gọi vợ yêu ơi xin tha thứ × Nữ thần lạnh lùng hơn tuổi nhạy cảm, hay ghen, có chút tính chiếm hữu.

Tag nội dung: Sinh con, đô thị, hoan hỉ oan gia, ngọt văn, ABO, cao lĩnh chi hoa.

Góc nhìn nhân vật chính: Giang Từ; Góc nhìn tương tác: Cố Phỉ Nhiên.

Khác: Bác sĩ, tình địch, nữ thần.

Tóm tắt một câu: Bà chủ nhỏ × Bác sĩ ngoại khoa.

Chủ đề: Nội tâm kiên định, một tấm chân tình không sợ hãi.

 
[Bhtt - Abo][Edit] Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Giới Thiệu


Tên: SAU KHI BẤT NGỜ ĐÁNH DẤU NỮ THẦN O LẠNH LÙNG CỦA NGƯỜI YÊU CŨ

Tác giả: Ngu Bất Miên (Phục Dung Dạ)Nhân vật chính: Giang Từ, Cố Phỉ Nhiên.Số chương: 144 chương chính văn + 14 phiên ngoại.Sơ lược: Hiện đại, chênh lệch hai tuổi.Bà xã cưng chiều độc quyền của Cố Phỉ Nhiên, giai đoạn đầu không biết trân trọng, giai đoạn sau gọi vợ yêu ơi xin tha thứ × Nữ thần lạnh lùng hơn tuổi nhạy cảm, hay ghen, có chút tính chiếm hữu.Tag nội dung: Sinh con, đô thị, hoan hỉ oan gia, ngọt văn, ABO, cao lĩnh chi hoa.Góc nhìn nhân vật chính: Giang Từ; Góc nhìn tương tác: Cố Phỉ Nhiên.Khác: Bác sĩ, tình địch, nữ thần.Tóm tắt một câu: Bà chủ nhỏ × Bác sĩ ngoại khoa.Chủ đề: Nội tâm kiên định, một tấm chân tình không sợ hãi.Giang Từ không ngờ tảng băng lạnh lùng một đêm xuân phong tối qua lại chính là nữ thần mà tình cũ ngưỡng mộ đã lâu, Cố Phỉ Nhiên.Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi buồn man mác.Hành lang bệnh viện, đối phương chú ý đến cô.Nàng đeo khẩu trang màu trắng, hai tay đút túi áo đi thẳng tới, một đôi mắt long lanh như nước mùa thu nhìn chằm chằm.Hai người bốn mắt nhìn nhau.Đến trước mặt, nàng lại dời tầm mắt đi, nhìn về phía người bên cạnh cô, nói: "Bác sĩ Giang, giường số bảy có thể làm thủ tục xuất viện rồi."

Tối qua tuy là ngoài ý muốn, nhưng nghĩ đến việc đã đánh dấu người ta rồi thì phải chịu trách nhiệm.Về sau, cùng với việc mối quan hệ của hai người ngày càng thân thiết, Giang Từ cảm thấy mình không thể làm chậm trễ nàng, liền chấm dứt đoạn quan hệ này.Sau khi đối phương nghe xong, thân hình thanh tú lạnh lùng khựng lại, sắc mắt tối sầm.Nàng không nói gì cả, xoay người rời đi.Giang Từ cứ ngỡ hai người họ đến đây là kết thúc rồi, không ngờ có một đêm khuya lái xe lang thang trên phố, lại vô tình bắt gặp vị bác sĩ Cố lạnh lùng cao ngạo kia đang đứng bên lề đường, một tay vịn vào cây, ra vẻ như sắp nôn mà không nôn được.Giang Từ nghĩ, người yêu không làm được thì ít nhất cũng xem như là người lạ có chút quan hệ, quan tâm một chút cũng không sao.Cô cho xe tấp vào lề dừng lại, rồi đi tới.Không có mùi rượu, lẽ nào là ăn phải thứ gì không ổn?Giang Từ nhìn nàng nôn khó chịu như vậy, liền thẳng thắn nói: "Chị là bác sĩ mà còn để mình ăn uống linh tinh đến đau bụng à."

Đôi mắt đẹp của Cố Phỉ Nhiên khẽ ngước lên, ánh mắt tựa như dao găm, "..."

--------------------------------------------------------------------------------------Bộ truyện này mình đã đọc xong hết, cảm thấy rất hợp gu của bản thân nên tiếp tục đào hố edit bộ ABO đầu tay này.

Truyện này mình đã có viết một bài cảm nhận trên blog Wordpress (link trong phần profile), mọi người có thể tham khảo review trước khi đọc.

Trước khi vào đọc thì mình viết một vài dòng thông tin như sau:
1.

Truyện này mình edit từ bản gốc tiếng Trung (bản RAW), không phải bản QT.

2.

Đây là BHTT, thể loại ABO.

Các bạn nào chưa biết có thể tìm hiểu trước ABO là gì trước khi nhảy hố nhé, tránh mất thời gian nếu không thấy hợp.3.

Truyện chỉ được post trên nick Wattpad này (@iamttv) và blog Wordpress của mình, mong mọi người không xem ở những link repost khác để ủng hộ công sức của editor.4.

Mình edit vì đam mê.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bằng cách vote và comment nhé!Cảm ơn mọi người đã xem truyện~
 
[Bhtt - Abo][Edit] Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Chương 1: Bị từ hôn


Trên một diễn đàn nọ: "Ngày đính hôn mà bị từ hôn thì phải tự an ủi bản thân thế nào?"

Hình minh họa là tờ giấy đính hôn bị xé làm đôi.Heo Con Mũm Mĩm: "Wow, chúc mừng nhé."

Tiểu Khả Thích Ăn Dưa: "Ít ra cũng không phải bị bỏ ngay ngày cưới.

Không sao, người sau sẽ tốt hơn thôi."

Mây Ngọt Ngào: "Từ thì từ, còn hơn tôi.

Ngày đính hôn mới phát hiện người tham gia buổi lễ lại là em gái song sinh của người ta, còn người ta thì đang du học nước ngoài."

Gọi Ngày Mai: "Từ thì từ, còn hơn tôi.

Ngày đính hôn, tiểu tam nam của anh ta ngoe nguẩy tới, làm bộ làm tịch nhào vào lòng anh ta, nũng nịu nói: 'Núi cạn đá mòn cũng không cùng chàng đoạn tuyệt'."

Momo: "Từ thì từ, còn hơn tôi.

Ngày đính hôn, ba tôi và ba anh ta lại ở trong nhà vệ sinh làm chuyện đó, quần còn cởi cả ra."

Trong Lầu: "Sao cậu biết quần cởi cả ra?"

Momo: "Vì là tôi mở cửa thấy." (mỉm cười)Khi lướt đến dòng này, vốn tâm trạng Giang Từ đã chẳng tốt là bao, giờ thì ngay cả tam quan còn lại trong đầu cô bị đập nát không thương tiếc.Thế giới này đúng là một cuốn tiểu thuyết máu chó khổng lồ."

Con gái nhà họ Giang các người đúng là phế vật, một alpha mà tin tức tố thì vô năng, tuyến thể vô năng, đánh dấu cũng vô năng, còn chẳng bằng một beta."

"Nhà tôi Vân Trì mà cưới nó thì chẳng khác nào hoa nhài cắm bãi phân trâu, cái hôn sự này, nhà họ Kiều chúng tôi không định nữa!"

"Hôm nay tôi đến đây chính là để trở mặt với nhà họ Giang các người!"

Giọng mắng của nhà họ Kiều trong phòng mỗi câu một cay độc, từng chữ từng câu như thể đều muốn đóng dấu lên trán cô là một alpha phế vật, vô dụng.Giang Từ đứng ngoài hành lang nghe, tâm trạng ngược lại vẫn khá bình tĩnh.Hôm nay là lễ đính hôn của cô với cô hai nhà họ Kiều – Kiều Vân Trì.Ngay từ sáng sớm đã có không ít phóng viên kéo đến.Trước cửa khách sạn còn đặt một quả khinh khí cầu, trên đó in bức ảnh khổng lồ hai người vai kề vai, tay chụm thành hình trái tim.Tại trung tâm thành phố, các màn hình quảng cáo ở trạm xe buýt đều được thay toàn bộ bằng ảnh đính hôn của họ từ rạng sáng.

Có thể nói, cả thành phố Lâm Giang đều biết hôm nay hai người họ đính hôn.Hai nhà bao trọn cả một tầng khách sạn.

Cô và Kiều Vân Trì mặc sườn xám thêu đỏ được may đo riêng, đầu cài trâm ngọc, trâm vàng, tay đeo vòng ngọc phỉ thúy.

Y phục đỏ rực, trang điểm đậm nét, xuất hiện lộng lẫy.Tin tức và khách mời đều khen hai người là đôi tài sắc song toàn, tiên đồng ngọc nữ.Quả thật là trời sinh một cặp.Sau khi buổi lễ bắt đầu, mọi thứ đều diễn ra theo đúng quy trình, cho đến khi tới bước đóng dấu ấn son, đối phương bỗng dừng lại, nhìn cô một cái.Giang Từ cảm thấy ánh mắt đó có điều gì rất khác thường.Không ngờ giây tiếp theo, cô ta cầm lấy tờ giấy đính hôn, mạnh tay xé làm đôi, rồi ném thẳng lên người cô, giọng lạnh băng:"Tôi sẽ không đính hôn với cô, bởi vì tôi đã có người mình thích.

Hơn nữa, một alpha phế vật như cô, căn bản không xứng kết hôn với tôi."

Lời vừa dứt, cả hội trường xôn xao.Khách mời kinh ngạc xong thì bắt đầu bàn tán rôm rả."

Quả thật Giang Từ đúng là một alpha vô dụng, một omega đỉnh cấp mà cưới cô ta thì thiệt quá rồi."

"Nếu là tôi, tôi cũng sẽ từ hôn."

"Chuyện này đúng là không trách được ai khác, lỗi cũng tại nhà họ Giang thôi."

Các phóng viên được mời đến dự lễ đính hôn hôm nay, ban đầu đều chỉ định chụp vài tấm ảnh lấy lệ rồi về nộp bài.

Không ngờ lại xảy ra một màn như thế này.

Bản năng nghề nghiệp khiến họ ngay khi ngửi thấy mùi "drama" bùng nổ, lập tức theo phản xạ cầm máy ảnh lao lên, giành vị trí đẹp nhất để bắt đầu chụp.Khi hiện trường bắt đầu náo loạn, nhà họ Kiều gần như không có phản ứng gì, ánh mắt hời hợt, thần thái kiêu ngạo, tựa như đối với chuyện hủy hôn này cũng chẳng mấy phản cảm.Nhưng nhà họ Giang thì khác, họ không đồng ý từ hôn, từng người đều đứng dậy bước lên ngăn cản.

Dù sao trong cuộc liên hôn này, bên được lợi nhiều nhất chính là nhà họ Giang.Trước khi hai bên kịp cãi nhau ầm ĩ, Kiều Vân Trì đã bước ra khỏi đám đông một bước, rời khỏi hiện trường.Giang Từ vốn định ở lại trấn an bà nội rồi mới đi, nhưng chẳng ngờ tình hình hoàn toàn hỗn loạn.Ban đầu còn là tranh cãi, sau đó đã thành đập đồ, đánh người, ầm ĩ không thể khống chế nổi.

Cô bèn mặc kệ, không xen vào nữa.Cô lách qua phía sau đám đông, chui vào phòng nghỉ, khóa trái cửa, tìm chiếc túi đựng quần áo trên ghế sofa rồi nhanh chóng thay đồ.Áo sơ mi trắng, quần jeans nhạt màu, giày thể thao, một bộ đồ rất thoải mái.Vốn dĩ bộ này cô định mặc sau khi lễ đính hôn kết thúc, nào ngờ lại dùng vào việc... bỏ trốn.Thay xong, Giang Từ xách theo túi đựng sườn xám, bước ra khỏi phòng nghỉ, đi nhanh ra ngoài.Không ngờ vừa rẽ sang một góc hành lang, cô đã đụng ngay mấy nhân viên khách sạn và bảo vệ đang vội vã đi tới, xem chừng là muốn vào can ngăn vụ xô xát trong lễ đính hôn.Giang Từ lập tức né sang sát tường, cúi thấp đầu.Một nhóm người lướt ào ào qua ngay trước mặt.Đợi họ đi khuất, cô mới ngoái đầu nhìn lại, siết chặt chiếc túi trong tay, nhanh bước về phía thang máy.Vừa hay thang máy đang dừng ở tầng này, cô tiến tới bấm mở.Vào bên trong, tách khỏi tiếng cãi vã hỗn loạn và những âm thanh ầm ầm của đồ đạc bị đập phá, Giang Từ khẽ thở dài một hơi.Bước ra khỏi thang máy, đi qua cửa xoay của khách sạn.Vừa ngẩng đầu, thứ đập vào mắt cô trước cả ánh nắng là bức ảnh cưới khổng lồ trên chiếc khinh khí cầu trước khách sạn, vô cùng chói lọi và bắt mắt.Chiếc khinh khí cầu này là do Kiều Vân Trì đích thân yêu cầu, thậm chí ba ngày trước lễ đính hôn mới đưa ra.

Cô ta nói rằng nếu không có khinh khí cầu, sẽ không đính hôn.Giang Từ chẳng còn cách nào khác, đành phải lập tức tìm nhà sản xuất, nhờ họ tăng ca gấp rút làm cho kịp.Trong ảnh, cô đứng bên trái, tay trái khẽ đặt hờ lên eo Kiều Vân Trì, tay phải cùng cô ta tạo hình trái tim.Kiều Vân Trì nghiêng đầu tựa nhẹ vào vai cô, khóe môi cong lên, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp.Cảnh tượng lúc chụp bức ảnh ấy vẫn còn rõ mồn một trong trí nhớ, vậy mà hôm nay đã biến thành thế này, đúng là chuyện đời khó lường.Càng là thứ gượng ép, kết cục lại càng thê thảm.Giang Từ nhìn bức ảnh chừng một phút rồi thu lại ánh mắt, đi ra ven đường gọi một chiếc taxi.

Lên xe, cô nói địa chỉ công ty cho tài xế.Nếu bây giờ về nhà, chắc chắn sẽ bị tóm.Đến trường thì sẽ bị bạn bè hỏi dồn chuyện bị từ hôn.Đến lúc ấy, từng câu giải thích nối tiếp nhau, càng thêm phiền phức.

Chi bằng đi thẳng tới công ty, giải quyết hết mớ công việc mấy hôm nay.Vừa ngồi lên xe, cô liền chuyển điện thoại sang chế độ máy bay.

Tới nơi, lúc xuống xe thanh toán, cô mới bật mạng di động.Khoảnh khắc tín hiệu được kết nối, điện thoại rung lên liên tục, gần cả trăm cuộc gọi và tin nhắn WeChat.Cô chẳng buồn nhìn lấy một cái.Thanh toán xong, Giang Từ lại chuyển điện thoại về chế độ máy bay.Bảy giờ tối cô tan ca, từ công ty đi ra, bắt taxi về căn nhà đã cũ của gia đình.Trốn tránh thì vẫn là trốn tránh, nhưng những gì cần đối mặt, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Thế nhưng taxi vừa lên cầu vượt thì mưa như trút nước đổ xuống.Đúng giờ tan tầm, vốn dĩ xe đã đông, nay thêm trận mưa lớn, không ít xe bị kẹt cứng trên cầu vượt.Tiếng còi xe vang dồn dập không ngừng.Giang Từ cũng chẳng mấy sốt ruột, ngồi ở ghế sau ngẩn người.Bác tài xế cũng không vội, tranh thủ lúc chờ xe nhích lên thì mở một ứng dụng nào đó ra lướt video.[Tin mới nhất]: Chiều nay, thiên kim nhà họ Kiều thuộc Tập đoàn Kiều Thị đã tuyên bố từ hôn với Giang Từ nhà họ Giang.

Một người là omega đỉnh cấp, một người là alpha phế vật.

Ban đầu, chuyện hai người đến với nhau từng được xem là phá bỏ mọi khoảng cách về thân phận, địa vị và cấp bậc tin tức tố.

Nhưng cặp đôi từng được cả thành phố ca ngợi là "tiên đồng ngọc nữ" ấy, hôm nay sao lại đi đến bước đường này?[Thông báo khẩn]: Thành phố Lâm Giang phát đi cảnh báo mưa bão cấp đỏ.

Từ 19h đến 23h tối nay sẽ có mưa to đến mưa đặc biệt lớn, lượng mưa dự kiến đạt 400mm.

Đề nghị người dân chú ý đóng cửa sổ, hạn chế ra ngoài, đảm bảo an toàn cho bản thân.Tài xế nghe xong, lẩm bẩm: "Ôi chao, mưa lớn thật đấy."

"Cô gái này."

Tài xế dịu giọng gọi cô.Giang Từ khẽ ừ một tiếng: "Sao thế chú?"

Ông một tay giữ vô lăng, hơi nghiêng người nói: "Tin vừa rồi bảo tối nay mưa lớn, có khi mưa đến tận 11 giờ đêm.

Nhà cô lại ở đoạn đường dễ ngập nhất, năm nào cũng dâng nước đến tận nóc xe, ô tô không qua được đâu.

Tôi nghĩ, lát nữa tôi thả cô ở khách sạn hoặc nhà nghỉ, cô nghỉ lại một đêm, mai hãy về, được chứ?"

Giang Từ quay đầu nhìn ra cửa kính, mưa nặng hạt, nước mưa trên kính như những con sóng lớn xô xuống ào ạt.Có lẽ...

ông trời cũng chẳng muốn cô quay về.Cô khẽ gật đầu: "Được, cảm ơn chú."

Tài xế khoát tay: "Không có gì."

Chiếc xe di chuyển chậm chạp như rùa suốt gần hai tiếng mới rời khỏi cầu vượt.Tài xế dừng trước cửa một nhà nghỉ, thả cô xuống.Giang Từ trả tiền rồi bước ra, không mang theo ô, cô đành lấy chiếc áo vest xếp ở đáy túi trùm lên đầu, lội qua làn nước gần ngập tới mắt cá chân, đội mưa chạy nhanh vào sảnh nhà nghỉ.

Giang Từ bước vào bên trong, vắt bớt nước mưa trên chiếc áo vest, một tay xách áo đi đến quầy lễ tân, hỏi nhân viên:"Xin hỏi, còn phòng không?"

Lễ tân đáp: "Vẫn còn, nhà nghỉ chỉ còn một phòng tiêu chuẩn, nhưng bên trong đã có một vị khách.

Tuy nhiên, cô ấy nói nếu là nữ thì có thể ở chung.

Đối phương là bác sĩ của Bệnh viện Thành phố, cô hoàn toàn có thể yên tâm."

"Được."

Giang Từ rút chứng minh thư từ ốp điện thoại ra.Chưa đến ba phút, thủ tục nhận phòng đã xong.Cô cầm thẻ phòng và chứng minh thư chuẩn bị lên lầu thì từ phía ghế sofa trong sảnh bỗng vang lên tiếng hô hoảng hốt:"Có người ngất xỉu!"

"Có bác sĩ nào không?

Có người ngất xỉu!"

"Này!

Tỉnh lại đi, tỉnh lại!"

Giang Từ khựng lại, quay người nhìn theo hướng phát ra tiếng động.Một người phụ nữ trung niên ngất lịm trên sofa, miệng sùi bọt trắng, mắt trợn ngược, tứ chi cứng đờ, toàn thân co giật dữ dội.Là động kinh.Giang Từ buông rơi túi đồ trong tay, vo tròn chiếc áo khoác rồi lao nhanh về phía đó, nhưng mới chạy được hai bước thì từ trong đám đông đã bước ra một người phụ nữ.

Người ấy sải bước đến, đỡ lấy nửa người trên của người phụ nữ trung niên, nhanh chóng đặt bà nằm nghiêng xuống sàn, kê một chiếc áo dưới đầu, rồi nhẹ nhàng ngửa đầu bà ra phía sau.Động tác thuần thục, chuyên nghiệp.Người phụ nữ trung niên vẫn co giật, nôn ra dịch tiết."

Mọi người tránh ra một chút."

Người kia lên tiếng.Đám đông lập tức lùi về phía sau vài bước, chỉ dám đứng xa quan sát, sợ gặp phải rắc rối.Khi vòng vây đã giãn ra, người phụ nữ ấy rút từ túi ra một chiếc găng tay y tế dùng một lần, xé bao, đeo vào tay phải, rồi đưa ngón trỏ và ngón giữa vào khoang miệng bệnh nhân, nhẹ nhàng giúp bà lấy hết dịch tiết ra ngoài.Khi nàng đang cấp cứu, bên cạnh có người khẽ thì thào:"Sao cô không bóp nhân trung, ấn tim đi?

Để người ta nằm như thế này sao được?

Cô có phải bác sĩ không đấy?

Đừng chữa bừa."

"Đúng đó, nhỡ mà chữa sai thì sao."

"Cô này rốt cuộc có hiểu không vậy."

"Đây là mạng người đấy."
 
[Bhtt - Abo][Edit] Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Chương 2: Cô tắm trước, hay tôi trước?


Ngay khi đám người vẫn đang bàn tán, chỉ trích người phụ nữ kia, ở cửa bỗng vang lên tiếng "ào ào" ồn ào, một nhóm người ùa vào.Giang Từ nghe tiếng động liền quay đầu nhìn.Bước vào chừng hơn mười người, đi đầu là một quý bà tóc mai điểm bạc, sống mũi đeo kính lão, dáng vẻ trầm ổn, đĩnh đạc.Theo sau bà là mấy người trung niên, cuối hàng là vài thanh niên trẻ, thứ tự đứng rõ ràng, chừng như có phân cấp.Hẳn là lãnh đạo và nhân viên của một công ty hoặc đơn vị nào đó.Cô lễ tân tiếp Giang Từ ban nãy không biết từ lúc nào đã ra đón, lễ độ nói vài câu.Vị quý bà kia gật đầu, vẻ mặt hiền hòa.Sau đó, lễ tân quay người tiến về phía ghế sofa, nói với mọi người: "Mọi người yên tâm, đây là bác sĩ ngoại tổng quát của Bệnh viện Thành phố, rất chuyên nghiệp."

"À, thì ra là Bệnh viện Thành phố."

"Ngoại khoa của Bệnh viện Thành phố đâu phải dễ đặt lịch, phải xếp hàng rất lâu."

"Người này may thật, vừa hay gặp được bác sĩ, chứ không thì chẳng ai biết phải làm thế nào."

"Đúng rồi đấy."

Mọi người bàn tán rồi cũng thở phào nhẹ nhõm.Giang Từ cũng từ từ buông chiếc áo khoác đã vo lại làm gối đầu, thì ra là bác sĩ của Bệnh viện Thành phố, bảo sao động tác chuyên nghiệp đến vậy.Khi bệnh nhân lên cơn động kinh, không thể bấm nhân trung hay ép tim, mà phải để họ nằm nghiêng, để dịch tiết chảy ra ngoài, đảm bảo đường thở thông suốt, rồi chờ họ tự hồi phục.Đó là điều cô học được từ cô út của mình.Nghĩ tới đây, Giang Từ chợt nhận ra, người sẽ ở chung phòng với mình chính là một trong số họ, quả thực khiến bản thân cũng yên tâm hơn hẳn.Khoảng năm, sáu phút sau, người phụ nữ trung niên trên sofa dần ngừng co giật, bắt đầu lấy lại ý thức.

Bà mở mắt, ánh nhìn còn mơ hồ, như thể chưa biết mình đang ở đâu, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, nhận ra mình vừa lên cơn bệnh.Trường hợp này cần đưa đến bệnh viện, nhưng trời mưa lớn thế này, không biết xe cấp cứu có chạy tới được hay không.Dù thế nào, mong bà ấy bình an vô sự."

Còn ổn chứ?"

Nữ bác sĩ hỏi."

Cũng ổn, chỉ là hơi đau đầu."

Người phụ nữ đáp.Nhân viên khách sạn lập tức lấy một chai nước khoáng đưa tới, nhưng vẫn đứng cách xa, không dám lại gần.Bởi trên sàn còn vương đầy dịch tiết.Lúc này, nhóm người Bệnh viện Thành phố tiến lại.

Vị quý bà dẫn đầu ngồi xuống, đơn giản kiểm tra cho người phụ nữ, còn bắt mạch."

Tiểu Cố, liên hệ bệnh viện gần đây xem có thể đưa đi được không."

Bà nói.Nữ bác sĩ vừa cứu người đứng dậy, rút điện thoại từ túi ra: "Được, cháu gọi ngay."

Người ấy chen ra khỏi đám đông để gọi điện, Giang Từ vô thức quay đầu nhìn theo.Nàng mặc sơ mi trắng, tay áo xắn đến giữa cẳng tay, để lộ một đoạn da thịt trắng mịn; quần âu đen ôm dáng, giày cao gót mảnh, vòng eo thon gọn, đôi chân dài miên man.Áo tôn dáng, mà người cũng càng tôn áo.Trước đây vì cô út trong nhà, Giang Từ đã đến khoa ngoại tổng hợp Bệnh viện Thành phố không ít lần, nhưng dường như chưa từng gặp vị bác sĩ này.Theo sự xuất hiện của bác sĩ, bầu không khí trong sảnh cũng dần lắng xuống.Mọi người lần lượt quay về, ngồi dọc theo bức tường.Dự báo thời tiết nói mưa sẽ kéo dài đến tầm mười một giờ tối mới ngớt, nên đám người kia cũng không định thuê phòng ở lại.Chỉ là muốn tìm chỗ tránh mưa trong sảnh, chờ trời tạnh rồi đi.Dù sao bây giờ giá phòng nghỉ cũng đã bị đẩy lên gấp mấy lần, ở một đêm thôi cũng đủ khiến họ phải làm việc mấy ngày mới kiếm lại được.Giang Từ ôm chặt chiếc áo khoác ướt sũng trong tay, quay lại chỗ vừa bỏ cái túi xuống, cúi người nhặt lên ôm vào ngực rồi bước đến chờ thang máy.Vì mưa lớn, khách đến thuê phòng tối nay rất đông, nên cô phải chờ đến lượt thứ ba mới xếp được vào thang máy."

Xin lỗi mọi người, có thể cho chúng tôi chen lên trước được không?

Ở đây có bệnh nhân cần nghỉ ngơi, mưa quá lớn nên xe cấp cứu không đến được."

Thang vừa đến tầng mười, hai bác sĩ dìu người phụ nữ trung niên lúc nãy đi tới.Vị trí của cô vốn ở khá phía sau, nghe vậy gần như theo phản xạ lùi lại, nhường chỗ trống.Những người khác thấy thế cũng vội vàng nhường đường.Bác sĩ và người phụ nữ trung niên đồng thời cúi đầu: "Cảm ơn, cảm ơn."

"Không sao, bệnh nhân ưu tiên mà."

Mọi người đáp lại.Cô lùi về phía sau tiếp tục đợi thang máy.Không hiểu có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng Giang Từ luôn cảm giác mọi người bắt đầu nhìn mình, hơn nữa ánh mắt còn có chút khó hiểu.Chẳng lẽ trên mặt mình dính gì sao?Cô nghi hoặc, ôm cái túi trong lòng cao hơn một chút để che mặt, rồi lấy điện thoại trong túi quần sau ra, bật camera, nghiêng đầu soi kỹ hai bên.

Trên mặt chẳng dính thứ gì, sạch sẽ tinh tươm.Cô buông điện thoại xuống, còn chưa kịp nghĩ nhiều thì ngoảnh lại đã thấy không chỉ người đứng chờ thang máy mà cả mấy người tránh mưa trong sảnh cũng đang nhìn về phía mình, sau đó thì ghé sát tai nhau thì thầm.Giang Từ nghi hoặc nhíu mày: "?"

Đúng lúc cô thấy kỳ lạ, vị bác sĩ họ Cố từ phía sảnh bước tới, giày cao gót gõ đều trên nền đá.Vừa nãy trong sảnh cách quá xa nên cô cũng không nhìn rõ mặt, lúc này vừa tiến lại gần, cô mới phát hiện vị bác sĩ Cố này quả thật rất xinh đẹp.Làn da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, lông mi rậm dài, sống mũi cao, đường nét gò má sắc nét mà vẫn hài hòa, khí chất thiên về lạnh lùng.Nói chung, là một kiểu mỹ nhân thanh lãnh tiêu chuẩn.Đặc biệt là giữa suối tóc đen mượt bất chợt lộ ra một bên tai trắng trẻo xinh xắn, trông như tai mèo con.Trước thang máy người đứng kín, chẳng còn chỗ để chen, nên bác sĩ Cố dừng lại cách cô chưa tới hai bước.Khoảng cách gần đến mức Giang Từ có thể ngửi thấy mùi hương mạn đà la nhàn nhạt trên người nàng, thậm chí còn nhìn rõ được lớp lông mịn trên vành tai ấy.Lần đầu tiên Giang Từ thấy có người có đôi tai đáng yêu đến vậy.Keng - thang máy đến.Mọi người cất điện thoại, lần lượt bước vào thang máy.Giang Từ cũng thu hồi suy nghĩ, xếp hàng theo vào, nhưng vừa bước chân vào thì thang máy đột nhiên vang lên tiếng "tít tít tít" cảnh báo.Trong khoảnh khắc, mọi người bên trong đồng loạt quay đầu nhìn về phía cô.Kể cả bác sĩ Cố vừa theo ngay sau mà còn chưa kịp bước vào, cũng đứng ngoài cửa, ánh mắt nhìn thẳng chằm chằm về phía cô.Lần này, Giang Từ đã hiểu vì sao mọi người lại nhìn mình như vậy.Giang Từ xách theo quần áo và túi, lặng lẽ bước ra khỏi thang máy.

Vừa ra, tiếng cảnh báo liền ngưng bặt.Giang Từ: "..."

Cánh cửa thang máy khép lại, chậm rãi bắt đầu chạy.Người đi hết, nơi này chỉ còn lại cô và bác sĩ Cố, hai người đứng một trái một phải, yên lặng như hai vị thần giữ cửa.Chẳng bao lâu, nhóm bác sĩ vừa ở sảnh cũng đi tới, kéo bác sĩ Cố trò chuyện.Giang Từ nghe loáng thoáng mấy câu, biết được họ đang đi công tác dự hội thảo, mới từ ga tàu cao tốc đến đây cách hai tiếng trước.Vốn định quay lại bệnh viện họp, nhưng gặp cơn mưa lớn nên đành ở lại đây một đêm, sáng mai mới về.Chưa nói chuyện được bao lâu, thang máy đã xuống.Giang Từ đứng đầu hàng, bước vào đầu tiên, đưa tay tìm số chín rồi ấn xuống.Phòng của cô là 907.Cố Phỉ Nhiên là người thứ hai bước vào.

Nàng nghiêng người, đưa tay tìm nút tầng, nhưng khi vừa chạm tới thì phát hiện nó đã được ấn rồi.

Mi mắt khẽ run, nàng rút bàn tay thon dài về, rồi bước lên đứng cạnh Giang Từ.Giang Từ đứng ở góc cũng không nhận ra Cố Phỉ Nhiên đã đứng sát bên mình, trong đầu chỉ xoay quanh một chuyện:Cô ấy không ấn nút... vậy chẳng lẽ cũng ở tầng chín?Giang Từ lập tức căng thẳng, chắc không trùng hợp thế chứ?"

Ê, lão Lý, vào sâu trong chút."

"Bộ tưởng đây là xe buýt à?

Bên trong chỗ đâu mà nhích, mấy người ra ngoài đợi chuyến sau đi."

Bọn họ có đến hơn chục người, thang máy một lượt chắc chắn không chở nổi.

Nhưng thang máy bên cạnh vẫn còn chạy loanh quanh tầng hai mươi mấy, không ai muốn đợi nên cố chen vào, ồn ào giục mọi người dịch vào trong.Giang Từ bị ép phải đứng thẳng người, ôm chặt cái túi, áp sát vào phía sau, đôi giày đã không biết bị giẫm bao nhiêu lần, mũi giày in đầy dấu chân.Sau khi giằng co khoảng một phút, thấy thang máy thật sự không thể nhét thêm, mấy người nọ mới chịu bỏ cuộc.

Cửa thang máy từ từ khép lại.Thang máy dừng lần đầu ở tầng ba.Sau đó, thang máy dừng ở tầng năm, tầng bảy, rồi đến tầng chín thì bên trong chỉ còn lại cô và bác sĩ Cố.Cửa thang máy mở ra, Cố Phỉ Nhiên bước ra trước.Giang Từ thò tay vào túi quần jeans mò thẻ phòng, đi theo phía sau nàng, vừa đi vừa liếc số phòng trên cửa: 903, 905, 907.Giang Từ tìm thấy 907, nhưng bác sĩ Cố cũng dừng lại ngay trước cửa phòng này."

Bíp", tiếng quẹt thẻ vang lên trong hành lang trống trải.Ngón trỏ cùng ngón giữa thon dài của Cố Phỉ Nhiên nhẹ nhàng kẹp thẻ, nghiêng bàn tay ấn xuống tay nắm cửa.

Cửa hé ra một khe nhỏ, nàng vừa định bước vào, chợt nghĩ tới điều gì đó, liền quay đầu nhìn về phía Giang Từ vẫn đang ngẩn người, ánh mắt dịu dàng:"Vào đi."

Nói xong, nàng đẩy cửa mở rộng hơn rồi bước vào.Giang Từ bất lực xoa ấn đường, một cảm giác ngượng ngùng khó tả len lỏi trong lòng.

Nhưng nhà nghỉ chỉ còn lại duy nhất một phòng tiêu chuẩn này, nếu không ở thì cô đành phải xuống sảnh ngồi chờ cả đêm, thật sự là chẳng còn lựa chọn nào khác.Giang Từ khẽ thở dài, đặt túi quần áo xuống, bước chân nặng như chì đi vào phòng.Đèn đã bật sẵn, không gian ấm áp với tông gỗ tự nhiên.

Vừa bước vào đã thấy hai chiếc giường đơn trắng tinh, cuối giường phủ khăn màu xám.Giữa hai giường đặt một tủ nhỏ, bên trên có điện thoại và vài món như hộp khăn giấy.Giang Từ đặt túi xuống rồi thay dép.Đôi giày của cô đã bị mưa làm ướt sũng, mỗi bước đi trước đó đều có thể vắt ra nước, mang vô cùng khó chịu.Đổi dép xong, cô cúi người xách đôi giày, đẩy cửa nhà tắm, dựng nghiêng chúng xuống sàn, treo chiếc áo khoác ướt lên giá phơi.Làm xong tất cả, Giang Từ mới quay trở ra phía trong.Hai chiếc giường, có nên lịch sự nhường cho đối phương chọn trước không nhỉ?Đang nghĩ xem phân giường thế nào, Giang Từ vô tình quay đầu, liền thấy trên giường bên trái, gần nhà vệ sinh, đã đặt sẵn một chiếc máy tính xách tay và túi màu đen.

Nhưng lúc nãy rõ ràng bác sĩ Cố không hề xách theo bất cứ thứ gì.À...

Giang Từ chợt nhớ ra.Bảo sao lễ tân nói khách cùng phòng là bác sĩ, bảo cô yên tâm.

Thì ra cô ấy đặt phòng trước mình và đã vào đây trước rồi.Giang Từ yên tâm đi tới chiếc giường bên phải, sát cửa sổ sát đất."

Cô tắm trước hay tôi tắm trước?"

Cố Phỉ Nhiên vừa hỏi vừa cởi áo sơ mi, kẹp lấy cổ áo, đi qua treo nó lên lưng ghế.Trên áo vẫn còn mùi khó chịu còn sót lại từ khi nãy, mặc rất bức bối.Khi bị hỏi Giang Từ vô thức quay lại, không ngờ đối phương đã cởi áo, tuy bên trong vẫn mặc áo lót ba lỗ, nhưng Giang Từ vẫn lập tức quay mặt đi, phi lễ chớ nhìn:"Cô tắm trước đi, tôi đợi một lát."

Cố Phỉ Nhiên khẽ "ừ" một tiếng, rồi quay người vào phòng tắm.Giang Từ thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
[Bhtt - Abo][Edit] Sau Khi Bất Ngờ Đánh Dấu Nữ Thần O Lạnh Lùng Của Người Yêu Cũ
Chương 3: Kỳ phát nhiệt


Bác sĩ Cố vào phòng tắm, đóng cửa lại, chẳng bao lâu sau đã vang lên tiếng nước ào ào.Phòng này quả thật chẳng cách âm chút nào.Giang Từ liếc nhìn, rồi quay ra bên cửa sổ sát đất, lấy điện thoại ra, tắt chế độ máy bay.Góc trái màn hình hiện hơn trăm cuộc gọi nhỡ, hàng chục tin nhắn.

Cô chẳng thèm đọc, mở thẳng WeChat.Cả một màn hình đỏ chói toàn tin chưa đọc."

Rè rè rè... rè rè rè..."

Giang Từ định chọn vài tin trả lời thì điện thoại đổ chuông, vốn muốn từ chối, nhưng thấy người gọi là Tiểu Ninh.Giang Từ trượt nhận: "Alô, Tiểu Ninh."

"Chị!

Chị cuối cùng cũng nghe máy, dọa em chết khiếp!"

Giang Ninh ở đầu dây bên kia như vừa rút hết hơi, ngồi bệt xuống thảm.Giang Từ khẽ cười: "Xin lỗi, làm em lo rồi."

Cô ngẩng tay trái, liếc xem đồng hồ: "Giờ bên đó chắc là nửa đêm, sao em chưa ngủ?"

Giang Ninh vẫn ngồi dưới đất, chưa đứng dậy, trong lòng còn run: "Em thức trắng đêm gọi cho chị, nhắn tin liên tục, sợ chị vì bị hủy hôn mà nghĩ quẩn."

Nàng ở chỗ này sốt ruột sắp điên rồi, nếu không vì đêm nay không có chuyến bay, chắc nàng đã lao về ngay.Giang Từ an ủi: "Không có đâu, chuyện chẳng to tát gì, chị sẽ không nghĩ quẩn."

Giang Ninh co gối ôm chặt, đặt cằm lên đầu gối: "Thế sao chị không trả lời tin nhắn, em lo lắm."

Giang Từ ngẩng nhìn mưa tạt ào ào lên cửa kính, đưa ngón trỏ khẽ chạm lên mặt kính lạnh buốt: "Tính cách bà nội thì em biết rồi, để mọi người bình tĩnh lại, sáng mai chị sẽ nói chuyện."

Tính cách bà nội...

độc đoán, chỉ biết mình, trái ý là mắng, là đánh.

Năm xưa chính mình không chịu nổi nên ra nước ngoài, để chị ấy ở lại.Bao năm qua, chị ấy ở bên bà chịu nhiều ấm ức.Giọng Giang Ninh nhỏ hẳn: "Vậy chị..."

"Chị ổn.

À, dạo này em ở nước ngoài thế nào, học hành thuận lợi không?"

Giang Từ quan tâm hỏi.Tốt nghiệp cấp ba đã sang nước ngoài, mỗi năm về chẳng được mấy lần, không biết cô nhóc này có chăm sóc bản thân tốt không.Lần trước về, đã thấy gầy đi nhiều.Thấy Giang Từ không muốn nhắc nữa, Giang Ninh cũng không hỏi lại, trả lời: "Thuận lợi lắm, tháng sau bảo vệ xong là lấy được bằng."

Giang Từ "ừ" nhẹ: "Tốt nghiệp rồi, định ở lại nước M làm hay về nước?"

Giang Ninh: "Em định về."

Trốn bấy lâu, cũng nên trở lại, không thể để chị ấy một mình gánh mọi chuyện trong nhà.Nghe em ấy nói sẽ về, tâm trạng ủ ê cả ngày của Giang Từ bỗng sáng hẳn: "Tốt, về thì báo chị, chị ra sân bay đón."

Giang Ninh cười: "Ừm, được.

Chuyện hủy hôn, chị đừng nghĩ nhiều nhé, không sao đâu."

Giang Từ cười dịu dàng: "Biết rồi."

Cúp máy, Giang Từ xem WeChat, trả lời vài người thân thiết.Còn lại mấy kẻ hóng chuyện, cô không buồn đáp.Về chuyện hủy hôn, thật ra Giang Từ cũng chẳng có gì để nói.

Một omega đỉnh cấp, chê một alpha tin tức tố vô năng là bình thường.

Huống chi gia thế, địa vị hai bên vốn không xứng, người ta hủy hôn cũng dễ hiểu.

Chỉ là với bà nội, chắc sẽ phải tốn chút tâm sức.Hy vọng mai khi về, cơn bão sẽ nhẹ đi.Đặt điện thoại xuống, Giang Từ nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước vẫn đều đều, vị bác sĩ này chắc còn tắm lâu.Nhân lúc này xuống lầu ăn chút gì tạm vậy, bụng đói meo, hôm nay bận cả ngày chưa bỏ gì vào bụng.Giang Từ xuống tầng, bước ra cửa nhà nghỉ, một cơn gió mạnh ào tới, tóc bay tung... trông chẳng khác gì Sadako bước ra từ tivi.Mưa đã rơi suốt mấy tiếng, nước ngập trước cửa đã dâng đến tận đầu gối.Quả thật trận mưa này to quá mức.Nhưng mưa lớn như thế này thì đi đâu mua đồ ăn bây giờ?Bất đắc dĩ, Giang Từ đành quay lại nhà nghỉ, mua một ly mì ly, hai chai nước khoáng và hai lon bia.Phòng nhà nghỉ có ấm đun nước, nhưng cô không dám dùng.Thế là Giang Từ mua mì ở dưới sảnh xong, cô ghé quầy lễ tân lấy nước sôi, rồi bưng mì về phòng.Mì ngon nhất là lúc vừa mềm vừa còn hơi cứng, từ dưới sảnh đi lên, thời gian ngâm vừa đúng chuẩn."

Bắt đầu ăn thôi!".

Giang Từ mở nắp mì.Mì ăn nhiều sẽ ngán, nhưng thỉnh thoảng ăn một lần, mùi vị vẫn thơm phức.Nếu có thêm chút hành lá, rau mùi, trứng ốp la, xúc xích, với ít dưa muối thì đúng là hoàn hảo.Xoẹt —Giang Từ đang ăn ngon lành thì cửa phòng tắm bất ngờ mở ra.Giang Từ há hốc mồm ngửa đầu nhìn lên, vừa nhìn thấy, cô hoàn toàn chết sững.Vị bác sĩ họ Cố kia mặc một bộ váy ngủ xẻ cao kiểu áo choàng tắm màu đen, mái tóc dài ướt sũng như thác nước buông xuống vai, cổ áo hơi trễ, da dẻ trắng mịn đối lập với màu đen của áo tắm.Nàng bước mấy bước, ánh đèn ấm áp hắt xuống như phủ lên người nàng một lớp ánh vàng mềm mại.Áo choàng nhà nghỉ vốn màu trắng đơn giản, rõ ràng bộ đồ này là nàng tự mang theo.

Giang Từ nghĩ vậy."

Cô đi tắm đi, tôi đã dọn phòng tắm rồi."

Cố Phỉ Nhiên lấy máy sấy tóc từ vali, cắm điện rồi bắt đầu sấy tóc.Tiếng máy sấy vo vo vang lên."

Ờ...

được.".

Giang Từ nhận ra mình nhìn hơi lâu, vội cúi đầu ăn mì, chưa đầy một phút đã ăn sạch.Ăn xong, hớp một ngụm bia, Giang Từ đứng dậy vào phòng tắm.Giang Từ tắm rất nhanh, chỉ khoảng hai mươi phút là ra, vẫn mặc chiếc sơ mi và quần dài lúc trước.Áo tắm ở nhà nghỉ quả thật cô không dám mặc, mà cũng không mang đồ ngủ, chẳng lẽ trần truồng đi ra?

Thế nên đành mặc đồ cũ.Hy vọng vị bác sĩ Cố kia không nghĩ mình ở dơ.Cố Phỉ Nhiên đang ngồi ở bàn làm gì đó, nghe tiếng động liền quay lại, ánh mắt đảo qua người cô một vòng, rồi đi tới vali, cúi xuống lấy ra một bộ quần áo ở ngăn trên cùng, đưa cho cô: "Nếu không ngại, cô có thể mặc bộ này.

Đã giặt rồi, rất sạch sẽ."

"À... cảm ơn, cảm ơn cô.".

Người này đúng là tốt tính thật.Giang Từ đi tới, hai tay nhận lấy, ôm quần áo vào phòng tắm thay.Bên trong còn kèm cả một bộ đồ lót dùng một lần.Dù không hiểu vì sao vị bác sĩ này lại tốt bụng đến vậy, nhưng có đồ để thay thì vẫn hơn là không có.Thay xong, Giang Từ đứng trước gương nhìn một lượt.Bộ đồ là áo thun trắng in mây đơn giản và quần short đen.

Cô kéo cổ áo lên gần mũi, ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ của hoa dành dành, rất dễ chịu.Hoàn toàn đối lập với mùi hương mạn đà la trên người nàng ấy.

Không biết mùi nào mới là mùi tin tức tố của đối phương.Trước đây, Giang Từ không thấy việc mình bị tin tức tố vô năng có gì nghiêm trọng, nhưng bỗng nhiên lúc này lại cảm thấy...

đúng là vô dụng thật.Thôi kệ, vô dụng thì vô dụng vậy.Cô kéo nhẹ vạt áo, xoay người mở cửa phòng tắm bước ra, tay khoác bộ đồ vừa thay ra....

Ừm?

Vị bác sĩ đó đâu rồi?Ra khỏi phòng tắm, thấy phòng trống trơn, chẳng thấy bóng dáng ai, chẳng lẽ bác sĩ Cố ra ngoài rồi?"

Có thể cho tôi mượn một lon bia được không?".

Một giọng nói vang lên từ phía cửa sổ sát đất.Giang Từ nhìn theo, thấy một cánh tay trắng thon giơ lên, trong tay cầm lon bia cô mua dưới sảnh lúc nãy.Thì ra đang ngồi dưới sàn cạnh cửa sổ.Giang Từ đặt bộ quần áo ở tay lên ghế: "Ừ, tất nhiên là được."

"Cảm ơn".

Nàng hạ tay xuống, ngửa đầu uống.Không khí bỗng trở nên yên ắng."

Muốn cụng lon không?"

Nàng bỗng quay đầu nhìn sang, đôi mắt sáng như có tinh tú, rất đẹp.Giang Từ không tìm ra lý do để từ chối, gật đầu, vòng qua cuối giường rồi ngồi xuống tấm thảm bên cạnh nàng.Rèm cửa sát đất hé một khe nhỏ, có thể nhìn thấy mưa rơi tí tách đập vào kính, thỉnh thoảng lại lóe lên tia chớp sáng rực như ban ngày."

Tôi biết cô đấy, cô Giang".

Nàng nói.Giang Từ vừa định uống một ngụm bia để xua bớt khoảng lặng khó xử, nghe vậy liền hạ lon bia xuống: "Cô biết tôi?"

Biết... theo nghĩa nào?Cố Phỉ Nhiên cúi đầu lấy điện thoại, mở một ứng dụng, lướt tìm vài giây rồi đưa màn hình cho Giang Từ.Giang Từ đổi bia sang tay kia, nhận lấy điện thoại và bấm phát.Ngay giây sau: "..."【 Thiên kim tập đoàn Kiều thị tuyên bố hủy hôn với Giang Từ nhà họ Giang, một người là omega đỉnh cấp, một người là alpha với tin tức tố và tuyến thể vô năng... 】Đoạn video này có hơn hai triệu lượt thích, hơn trăm ngàn bình luận và hơn hai trăm ba chục ngàn lượt chia sẻ.Mọi người quả thật rất thích hóng chuyện.Giang Từ mím môi, nở một nụ cười có chút bất đắc dĩ.Chẳng trách lúc đợi thang máy lại có nhiều người nhìn như vậy, thì ra là nhận ra mình rồi.Giang Từ siết chặt lon bia, trả lại điện thoại cho đối phương, rồi tươi cười nói:"Lượt thích cũng cao phết."

Cố Phỉ Nhiên nhận lấy điện thoại, hỏi: "Cô thật sự không bị tin tức tố ảnh hưởng sao?"

"Không."

Giang Từ khẽ lắc đầu."

Tin tức tố vô năng" và "tuyến thể vô năng" nghĩa là...cô vừa không có thời kỳ phát nhiệt, cũng sẽ không bị kỳ phát nhiệt của omega ảnh hưởng; đồng thời, cô không thể đánh dấu bất kỳ omega nào, và những omega đỉnh cấp có thể đánh dấu ngược cũng không thể đánh dấu chính mình.Nói đơn giản, ngoài việc có tuyến thể ra thì cô chẳng khác gì một beta.Nói thẳng ra hơn, một alpha phế vật.Giang Từ uống một ngụm bia.Cố Phỉ Nhiên cũng uống một ngụm, ánh mắt nhìn ra khe hở của tấm rèm cửa sổ sát đất, khẽ nói đầy hàm ý: "Thảo nào."

"Thảo nào gì?"

Giang Từ thuận miệng hỏi.Cố Phỉ Nhiên: "Thảo nào tôi đến kỳ phát nhiệt, tin tức tố tỏa khắp cả phòng, mà cô lại chẳng có chút phản ứng nào."

"Hả?".

Gương mặt Giang Từ lộ vẻ kinh ngạc.Nàng đang trong kỳ phát nhiệt ư?

Nhưng tại sao mình lại hoàn toàn không ngửi thấy gì?À, đúng rồi.Vừa nãy mình mới nói xong là bản thân "tin tức tố vô năng", sẽ không bị tin tức tố của omega ảnh hưởng.Giang Từ khẽ cười: "Không có phản ứng cũng tốt, ít ra cô không cần lo tôi sẽ làm ra... chuyện gì vượt quá giới hạn."

Giang Từ vừa nói xong, bỗng cảm giác vai mình nặng xuống, hương mạn đà la nồng nàn ập tới.Cô cúi mắt nhìn sang người bên cạnh.Bác sĩ Cố ngã xuống dựa vào người cô, nhiệt độ cơ thể nóng đến kinh ngạc.Giang Từ tuy không bị ảnh hưởng bởi kỳ phát nhiệt của omega, nhưng bản thân omega khi vào kỳ phát nhiệt lại vô cùng khó chịu và đau đớn; muốn giảm bớt, chỉ có hai cách, một là được alpha đánh dấu, hai là dùng thuốc ức chế."

Bác sĩ Cố, cô ổn không?"

Giang Từ đặt lon bia xuống, chống tay đứng dậy, nửa quỳ trên thảm để đỡ lấy nàng.Cố Phỉ Nhiên từ từ co chân dài lại, hai tay siết chặt cổ áo ngủ, chậm rãi cúi đầu, cố gắng chịu đựng mẫn cảm và khó chịu mà kỳ phát nhiệt mang lại."

Bác sĩ Cố...".

Giang Từ căng thẳng gọi nàng.Cố Phỉ Nhiên không thể trả lời, cơ thể nghiêng ngả sắp ngã hẳn xuống.Thấy vậy, Giang Từ vội đưa tay đỡ, ôm chặt nàng vào lòng, qua hai lớp quần áo vẫn cảm nhận rõ rệt sự nóng bỏng ấy.Ở đây không có thuốc ức chế, mà bản thân mình lại là một alpha vô dụng... phải làm sao bây giờ?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back