"Tuyết Kỳ tỷ tỷ về rồi?"
Huân Nhi tươi cười chờ trước cửa phòng, "Ừm, ta về rồi" Nàng nhéo má cô cười sủng nịnh, "Huân Nhi có thể qua phòng Tuyết Kỳ tỷ tỷ chơi không?"
Đã đứng trước cửa như thế này làm sao nàng có thể cự tuyệt được, "Có thể nhưng đừng nghịch ngợm" Tuyết Kỳ thở dài cười bất lựcPhòng nàng được thiết kế theo phong cách hiện đại hoá nên trừ Huân Nhi ra nàng thường không cho phép bất cứ ai tiến vào.
Cởi áo choàng ra để ơn 1 góc, đột ngột Huân Nhi áp sát đến, chiếc mũi nhỏ khẽ động đậy rồi nhanh chóng đổi sắc mặt, đáng lẽ ra cô tính toán chạy đến ôm nàng nàng nũng như thói quen vốn có nhưng hôm nay tâm trạng cô không được tốt do ngoài mùi hương quen thuộc của hoa nhài thì còn trộn lẫn mùi nước hoa thoang thoảng, đoán chừng là nước hoa của người phụ nữ khác nên cô lập tức hỏi.
"Tỷ đã đi đâu vậy?"
Huân Nhi đè lại giọng mắt u ám, lần nữa cảm giác lạnh sống lưng lại chạy ngang, lần này còn nghiêm trọng hơn, nàng cảm giác cả người tê rần vì Huân Nhi càng lúc càng lấn sát, đưa mặt lại gần cổ cố gắng lần ra mùi hương từ đâu đến, "Ta đi giải quyết chút việc riêng" Tuyết Kỳ suýt chút là nói vấp, "Thật sao, nhưng sao Huân Nhi lại nghe được mùi hương của nữ nhân trên người tỷ nhỉ?"
Cô nguy hiểm nói, mặt mũi cũng đen lại, nàng có chút chột dạ như bị bắt gian vụng trộm nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh.
"Vậy sao, ta cũng không để ý lắm chắc là trên đường cọ phải ai đó thôi" Nàng cố ý ngửi ngửi 1 tý, quả thật là mùi nước hoa của Nhã Phi, "Cứu mạng a" Tuyết Kỳ thầm than trong lòng, do trò đùa dai của Nhã Phi mới dẫn tới cớ sự này, tuy rằng không hiểu lý do Huân Nhi cứ mãi cố chấp với chuyện 'mùi nước hoa của ai' nhưng nàng đã lấy lại phong độ, "Đừng nghĩ nhiều nữa, từ bao giờ muội học cách tra hỏi người khác vậy hả" Leo lên giường đắp nhăn rồi mở điều hoà, nàng cố ý gạt câu chuyện này sang một bên để cô không nhắc đến nữa.
Dù Tuyết Kỳ suốt quá trình không đổi nét mặt, câu trả lời cũng không có gì lạ nhưng cô không tin vì mùi hương đó là mùi nước hoa đắt tiền cộng với mùi hương lạ của nữ nhân làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, phải nói khắp Ô Thản Thành này không có nhiều người có thể mua được thứ nước hoa đó chứ đừng nghĩa đến việc đi trên đường va quẹt với ai đó.Thấy không thể moi thêm chút tin tức nào từ nàng, cô cũng lên giường nằm bên cạnh nàng nhưng tay không ngừng vuốt ve khắp cơ thể Tuyết Kỳ, "Chuyện gì vậy?"
Nàng khó khăn quay đầu dò hỏi Huân Nhi, bàn tay cô lướt tới đâu da gà da vịt nổi lên tới đó làm Tuyết Kỳ nói chuyện không lưu loát, "Tỷ đoán xem" Đem nàng ôm trọn vào lòng ngực, vươn người lên cắn vào tai, cô nói.
"Huân Nhi đừng..đừng cắn" Nàng rùng mình, con sói đã bắt đầu lộ chiếc ranh năng của mình, cừu già chỉ có thể yếu ớt run rẩy không thể chống trả, "Muội vẫn muốn biết, hôm nay tỷ đã đi gặp ai, có thể nói không tỷ tỷ?"
Mùi dấm chua tỏa ra nồng nặc bao nhiêu thì Huân Nhi càng lớn mật bấy nhiêu, "Tiêu rồi, nữ chủ bị gì vậy?"
Tuyết Kỳ lòng hoảng loạng hỏi hệ thống, "Nghiệp mình tự gánh" Đáp lại chỉ có bấy nhiêu.
Giằng co mãi cũng không tốt, "Ta chỉ đi vào phòng đấu giá để đưa đồ, thật sự chỉ vô tình cọ phải ai đó thôi" Nàng yếu thế nhưng cố giữ mạng sống bằng cách giữ chặt tay Huân Nhi lại rồi xoay người dỗ dành, từ tư thế chui rút trong lòng cô thì giờ đây nàng đẩy Huân Nhi vào trong lòng ngực vuốt ve đầu dỗ dành.
Huân Nhi thuận thế đem nàng ôm thật chặt, cố gắng thay thế mùi hương lạ bằng mùi của bản thân.
Để cô vừa lòng thậm chí hía người còn thay phiên nhau đi tắm, đến khi Huân Nhi xác nhận lại thì mới tươi cười trở lại như cũ.
Đêm tối phát hiện Huân Nhi chưa ngủ, nàng kéo cô lại rồi nói "Ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm để đến nơi chiêu mộ của Già Nam học viện" Cô ôm trong an tĩnh, suy nghĩ liên miên đến gần nửa đêm rồi mới chìm vào giấc, và khi mặt trời vừa mới ló dạng cũng là lúc Huân Nhi tỉnh dậy, thấy người kia vẫn còn ngủ say, cô sủng nịnh hôn lên trán rồi trở về phòng mình chuẩn bị.
Sau đó Tuyết Kỳ tỉnh lại mà không thấy cô đâu, cũng gần đến lúc khởi hành nên nàng nhanh chóng chuẩn bị tươm tất rồi ra khỏi phòng, như mọi lần thì Huân Nhi đã đứng bên ngoài chờ sẵn, hai người nắm tay cùng dạo bước.
Đang đi thì nàng thấy có bóng dáng quen thuộc "Tiêu Ngọc?"
Tiêu Ngọc - biểu tỷ của Tuyết Kỳ."
Tiêu Ngọc biểu tỷ lâu rồi không gặp" Huân Nhi nghĩa lễ chào hỏi trước, "Lâu rồi không gặp Huân Nhi" Nàng ta cũng lời đáp lời, "Tiêu Ngọc biểu tỷ vẫn như vậy, chân vẫn rất đẹp" Chỉ là câu nói đùa như lại động vào chỗ đau của Tiêu Ngọc, cũng y như cốt truyện nhưng người bị rượt đánh không chỉ có Tiêm Viêm mà còn có nàng.
Chỉ là vô tình gặp phải Tiêu Viêm sau đó vô tình nhìn thấy Tiêu Ngọc đang tắm mà nàng bị gắn mác là rình mò người khác đi tắm, bởi vậy mỗi lần nhìn thấy Tiêu Ngọc nàng đều phải mỉa mai vài câu cho hả giận.
"Quá khen, Tuyết Kỳ biểu muội cũng không khác gì, mặt vẫn lạnh ngắt" Tiêu Ngọc nghiến răng cười đáp trả, "Hừ!"
Cả 2 đồng thanh không thèm nhìn mặt nhau, "Hai người đừng cãi nữa" Huân Nhi can ngăn, biết câu chuyện giữa hai người nên cô cũng không nói nhiều, dù gì chỉ là hiểu lầm.
Tại nơi chiêu mộ
Vì có được đặc quyền từ Tiêu Ngọc nên mọi người trong Tiêu gia được đi cửa sau, nhưng lại có người nằm chắn ngay trước cửa cổng, "Học trưởng?
Chắc đã ngủ rồi mọi người cứ vào đi" Tiêu Ngọc thấy kỳ quái nhưng nhanh chóng bỏ qua, còn nàng đã biết rõ ý định của người này.
Vừa bước vào thì bị khí áp đè xuống làm tất cả khó khăn trong việc di chuyển, chỉ còn nàng và Huân Nhi có thể đứng vững, nhanh chóng bao trùm đấu khí lên mọi người.
"Vị học trưởng này cũng thật biết tiếp đã người mới" Tuyết Kỳ chăm chọc, "Biết sao được lão sư đã dặn phải làm như thế, học muội thứ lỗi" Nàng cũng không tính toán nữa, vốn dĩ Tiêu gia đi cửa sau thì cũng phải có cách đối xử khác, bắt đầu tiến vào thì gặp một tên đang bắt nạt người mới, vốn dĩ nàng chẳng thèm quan tâm nhưng...
"La Bố ngươi làm gì thế!"
Tiêu Ngọc chỉ vào hắn, hiếm thấy biểu tỷ lại 'anh hùng nghĩa hiệp' nên nàng cũng cười xem kịch vui, "Ta chỉ đang dậy dỗ người mới cách biết tôn trọng tiền bối mà thôi" La Bố không dừng mà đánh càng hăng, hắn vừa đánh cười rất khoái chí, đáp ứng toàn bộ những thứ nàng ghét nhất, quá ngứa mắt Tuyết Kỳ phóng ám khí đi tới ghim vào chân hắn, La Bố ngã quỵ xuống đất không biết lý do "Cảm ơn tiền bối, à không sư huynh đã tiếp đón chúng ta theo cách rất đặc biệt" Nàng cười cười nói cho mọi người, nhìn thì giống như La Bố đang quỳ lạy họ, đám người Tiêu gia vui vẻ bước qua.
Còn Huân Nhi thì cười khúc khích thì thầm với nàng, "Tỷ tinh nghịch thật đó", "Suỵt" Nàng nháy mắt ra hiệu cô giữ bí mật.
"Các vị xin dừng bước" Giọng người phụ nữ lạ vang lên, "Lão sư, Ngọc nhi thật nhớ người" Tiêu Ngọc chạy đến nũng nịu nói, "Nha đầu này thiệt là" Người đó sủng nịnh nhìn Tiêu Ngọc rồi lại 'thân thiện' liếc qua La Bố.
"Vị này tiểu thư có thể khai báo cấp bậc cũng như tên tuổi được rồi" Nhược Lâm trong chờ nàng, trò mèo khi nãy cô ta biết là nàng cố ý làm, "Tiêu Tuyết Kỳ, 16 tuổi, đấu sư 3 tinh" Dựa vào người Huân Nhi mang chút lười biếng, nói xong che miệng ngáp 1 tiếng.
"Ra là thiên tài của Tiêu gia" Nhược Lâm vui mừng như nhặt được bảo vật, xung quanh nghe nàng khai báo tu vi xong không khỏi hít khí lạnh, "Còn vị tiểu thư đây?"
Nhược Lâm hướng về Huân Nhi, "Tiêu Huân Nhi, tuổi 15, đấu giả 9 tinh" Lại thêm một tiểu quái vật xuất hiện cùng một ngày làm Nhược Lâm có chút thụ sủng nhược kinh.
"Cấp bậc của hai vị hoàn toàn đủ khả năng vào Già Nam học viện" Nhược Lâm cười rạng rỡ, "Xin thứ lỗi Nhược Lâm đạo sư, nhưng liệu ta có thể xin nghỉ phép một năm được không?"
Nụ cười của Nhược Lâm dần tan rã, "Một năm quá dài" Nàng cũng sớm biết sẽ không được chấp thuận.
"Chỉ cần ngươi chống đỡ được 20 chiêu từ ta, ta sẽ cho phép ngươi nghỉ phép" Nhưng sau một hồi suy nghĩ, Nhược Lâm suy tính phần thắng nắm trọn trong tay nên mới đồng ý, "Cảm ơn, Nhược Lâm đạo sư, mong đạo sư thủ hạ lưu tình"
"Chúng ta bắt đầu" Nhược Lâm cầm roi chỉa về hướng nàng, "Nhược Lâm, tu vi đại đấu sư 5 tinh" Tuyết Kỳ nắm bắt được tu vi của Nhược Lâm, chuyện bây giờ là phải làm sao thắng mà không để nàng ta quá nghi ngờ, "Cẩn thận Tuyết Kỳ đồng học" Nàng trước tiên động thủ, nàng ta vung roi không chút lưu tình, "Tam thiên lôi động" Tiêu Tuyết Kỳ nhanh nhẹn né tránh, tốc độ vững vàng chờ đợi Nhược Lâm xuất hết hai mươi chiêu.
Nhược Lâm chỉ dùng 1 nửa thực lực nói cách khác hai người có thể đánh ngang tay, "Mười chín, hai mươi" Tuyết Kỳ chờ đợi đòn hai mươi xuất rồi dùng Bát Cực Băng trực diện cùng Nhược Lâm đối kháng, nàng ta thở dài "Đồng học, ngươi được phê duyệt, một năm sau ta ở Già Nam học viên đợi ngươi", "Đa tạ Nhược Lâm đạo sư thủ hạ lưu tình" Nàng chấp tay cúi đầu cảm tạ, bước 1 của kế hoạch - thông qua.
Đang muốn tìm Huân Nhi chia sẻ niềm vui thì nhìn ra gương mặt kia sớm đã u ám đầy mây đen, nàng cần lý do để giải thích, bước 2 - tạm thời thất bại.