Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu

[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 100: Hoàn


Vu Tương nghe xong liền đen mặt.

Chơi tư thế nào.

Có biết mất mặt không.Lúc trước cô bảo cô sinh thì một hai đòi tự mình sinh, sợ cô vượt cạn nguy hiểm.

Ai mà biết tất cả người này đã có tính toán chứ.

Chín tháng mười ngày ngoài lúc bà dì đến thì cô không nghĩ ngơi được ngày nào cả.

Đến cả lúc sinh xong cũng vậy, chỉ nghĩ ngơi một tuần thì người này lại như trâu như hổ tỏ ra vô cùng đói khát.Thử hỏi có ai có dục vọng to lớn và điên cuồng như Bạch Thái không.Vào một ngày đẹp trời, trên nhóm cộng đồng tình yêu đồng giới xuất hiện một tin thế này.[Thỏ lang thang đụng vách tường: Mọi người ở đây cho tôi hỏi một chuyện có được không?

Chuyện là tôi và cô ấy đã lấy nhau hơn ba năm, cũng đã có hai con.

Lúc trước chưa kết hôn cô ấy luôn ân cần, ấm áp, sẵn sàng cõng tôi một đoạn đường thật xa chỉ để mua thứ tôi muốn là người rất chuẩn mực không hề có chút dục vọng nào, còn nói về nhan sắc cô ấy là người đẹp nhất trong tim tôi.

Sau khi kết hôn chúng tôi rất thường xuyên phát sinh quan hệ mỗi khi gặp nhau, do công việc của đôi bên rất bận, cô ấy phải ở lại nơi làm việc cả mấy tháng trời cho một lần làm việc.

Tôi thì nghĩ những khi đó là do bản thân quá nhung nhớ nhau nên mới quấn quýt như vậy.

Cho đến khi chúng tôi quyết định có con, cô ấy nhất quyết xung phong để bản thân mang thai với lí do sợ tôi đau và gặp nguy hiểm.

Nhưng trong thời gian chín tháng đó, tôi mới nhận ra bản thân quá ngây thơ, dục vọng của cô ấy vô cùng lớn, trừ những lúc bà dì đến thì không hề cho tôi nghỉ ngơi ngày nào cả.

Bây giờ con đã hơn ba tháng mà cô ấy vẫn ngày ngày nghĩ xem tối nay sẽ áp dụng tư thế nào.

Thật sự là bị làm đến phát khóc, mỗi khi đêm xuống tôi đều muốn chạy sang phòng con ngủ.

Đối với dục vọng to lớn của cô ấy tôi thật sự hết cách muốn cầu cứu mọi người.

Cho hỏi ở trong nhóm có ai biết cách kiềm chế dục vọng thèm khát của lão công nhà mình không.

Cứu giúp với.

Help me.]Tin tức chỉ mới xuất hiện ba mươi phút đã gần như bùng nổ bên dưới những người tham gia nhóm điên cuồng vào bình luận.[+241: Cmn, tôi đang đọc cái quần què gì vậy.

Tôi có đọc nhầm không?][+4156: Đừng hỏi tôi.

Tôi và bà xã chỉ mới ở giai đoạn nắm tay thôi.][+76235: @Sói nhỏ yêu em Lão công, chị hãy nhìn lão công người ta đi... huhu ghen tị quá.][+1135279: Tôi cũng muốn thử cảm giác ngày ngày bị làm đó.

Tiếc là tôi còn ế đây này.][+2479173: Không nói đến chất lượng, chỉ bàn về số lượng đã khiến tôi hoảng rồi, nhưng tôi thích, đúng gu tôi. (cười lưu manh)]Vu Tương vừa ngồi họp vừa lướt bình luận, càng lướt mặt cô càng đen.

Cô đang hỏi bọn họ rất nghiêm túc đó.

Có biết cô đã suy nghĩ bao lâu mới dám đăng tin này lên không, mà sao không ai giúp cô vậy.

Chỉ cần nghĩ đến tối qua bị chơi đến sáng hông, eo, hạ thân gì đau đến nổi muốn tách rời nhau ra là cô đã muốn phát hỏa rồi.Cô đọc một hồi không thấy ai giải quyết giúp mình, chỉ có thể tắt điện thoại nghiêm túc họp cho dự án và báo cáo của Bạch thị.Buổi chiều, Vu Tương vẫn như mọi khi lái xe về biệt thự như không có chuyện gì xảy ra.

Cô vừa đi vào đã thấy Bạch Thái với khuôn mặt âm trầm ngồi trên sofa khoanh tay trước ngực, chân còn đặc biệt gác lên bàn, trên bàn còn đặt một con dao gọt trái cây.Thấy Vu Tương về Bạch Thái liền đứng dậy cầm lấy con dao chỉa thẳng về phía Vu lão bà.Vu Tương nhìn con dao chỉa tay cầm về hướng mình liền cau mày hỏi."

Làm cái trò gì vậy?"

Bạch Thái mặt đỏ bừng đầy ấm ức: "Em cầm lấy dao nè, rồi trực tiếp đâm chết tôi đi."

Vu Tương đen mặt, cô mới đi làm về rất mệt mà còn làm trò gì quái gỡ vậy."

Đừng nháo, pha giúp tôi ly nước chanh đi."

"Em còn muốn uống nước chanh, em xem đi.

Tôi làm sao dám vác cái mặt ra đường đây, chi bằng em đâm tôi một phát kết thúc tất cả đi."

Bạch Thái nhanh chóng mở điện thoại ra cho lão bà xem.

Lần này thật sự hại chết cô rồi.Vu Tương xoa xoa mi tâm bình tĩnh như cây ngay không sợ chết đứng cầm lấy điện thoại của Bạch Thái rồi xem.Một giây, hai giây, ba giây...

Cô hết nhìn điện thoại rồi lại nhìn Bạch Thái.

Lần này không phải chết một mình Bạch Thái đâu, có cả cô nữa.

Chết tiệt, làm sao dám đi gặp người nữa đây.

Hèn gì lúc cô rời công ty ai cũng nhìn cô bằng ánh mắt kì lạ.Ai mà ngờ sau một ngày làm việc, từ một tin trong nhóm như hàng vạn tin khác mà nó lại bay thẳng lên hot search kia chứ.Hot search: Giải cứu Tương gia.Câu chuyện rất đơn giản là vì tin cô đăng thật sự làm người trong nhóm tò mò, trong số đó không ít người muốn biết vị lão công dục vọng bừng bừng kia là ai nên mới áp dụng một số thủ thuật tra nguồn gốc ID.

Sau đó, bọn họ liền phát hiện trong lịch sử đăng nhập của chiếc điện thoại dùng đăng nhập tài khoản "Thỏ lang thang đụng vách tường" có ID mà bọn họ không ngờ tới.

Lại so sánh với lời kể của chủ tin liền chắc chắn chủ tin ẩn danh là ai.

Cõng một đoạn đường dài chỉ để mua thứ người muốn, không phải là Thái ca lúc đó cõng Vu Tương đi mua diêm hay sao.

Còn nữa, nhan sắc đẹp nhất trong lòng chủ tin, cho xin đi, chỉ sợ trên đời này ngoài chủ tin ra thì không ai dám đọa nhan sắc với người đó đâu.Với năng lực đỉnh cấp của đỉnh lưu một phát liền bay thẳng lên hot search.[+157: Tương gia, ngại quá, em không cứu được chị rồi.

Chị phải chuẩn bị tốt cho tối nay đó.][+467926: Bọn họ như vầy tôi làm sao dám nhìn mặt họ nữa đây, mỗi lần thấy sẽ nhớ ngay đến chuyện này.][+5386491: Nhìn Bạch Thái thế mà... chậc, thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong.

Tôi xin đi rửa mắt thêm lần nữa đây.][+102569806: Bị x đến ám ảnh...

Đau lòng thay cho Tương gia.

Chị phải nghỉ ngơi chuẩn bị tối nay cho tốt. (cười khoái chí)][+57987721: Tương gia, lần tới chị phải đổi điện thoại rồi mới đăng tin nha.

Dân mạng bây giờ lợi hại lắm.

Hắc hắc.]"Aaaaaaa."

Vu Tương đọc xong liền ôm đầu hét lên.

Bên cạnh Bạch Thái cũng hét lên y vậy.Tiếng hét của hai người quả thật kinh thiên động địa đến cả Bạch Linh Vân cũng không chịu nổi.

Nhóc đang xem mẹ cho Bảo Bảo và Manh Manh uống sữa bình, nghe tiếng hét của hai chị lớn chỉ có thể đi xuống lầu nhìn hai người đã gần ba mươi tuổi đầu ở bên dưới như kẻ thiểu năng.

Bạch Linh Vân nghiêm mặt khẽ lên tiếng."

Đăng cái tin thanh minh đi, ở đó la hét, không ồn à."

Hai người: "..."______________ Hoàn ___________
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 101: Ngoại truyện: Bạch Linh Vân


Bạch Linh Vân còn được gọi với tên thân mật ở nhà là Tiểu Vân.

Tính cách của cô và gia đình thật sự trái ngược nhau.

Có những lúc Bạch Thái còn nghĩ đến việc Bạch Linh Vân cũng xuyên qua giống cô, đáng tiếc là không phải.Do lúc nhỏ bị tự bế nên dần dần hình thành tính cách lạnh lùng nhưng bên trong thực sự là cô bé ấm áp.

Bạch Thái hay đùa rằng Bạch gia mùa hè không cần bật máy lạnh cũng sẽ không bị nóng, nhiều khi còn có thể bị cảm lạnh nữa.
_____________________
Bạch Linh Vân 15 tuổi.Bạch Vận Dao đang ngồi nói chuyện với mấy vị phu nhân ở phòng khách thì Bạch Linh Vân đi vào, trên người còn mặc đồng phục học sinh."

Mẹ, con về rồi."

Cô vừa nói vừa tháo giày ra, rồi cởi áo khoác đưa cho người làm bên cạnh."

Về rồi à.

Nay học vui không con?"

Bạch Vận Dao đối với đứa con gái này chỉ hận không thể móc hết tim gan ra để yêu thương."

Ổn."

Bạch Linh Vân trả lời không nhạt không mặn.

Đối với cô đi học hay ở nhà đều có trạng thái như vậy thôi."

Bảng điểm của kì này."

Cô lấy bảng điểm trong cặp sách ra đưa cho Bạch Vận Dao."

Con lên phòng đây."

"Đi đi."

Bạch Vận Dao cầm lấy bảng điểm cũng không nhìn lấy một chút mà đặt luôn lên bàn.

Đối với thành tích học của Bạch Linh Vân bà luôn luôn có sự an tâm, điểm lúc nào cũng tuyệt đối khiến bà nhìn nhiều cũng chán chỉ mong được nhìn thấy con bảng điểm kém một lần.

Đáng tiếc con gái bà tính tình hiếu thắng thì làm gì có chuyện đó."

Tiểu Vân đấy à.

Lớn như vậy rồi sao?

Thành tích này thật sự quá xuất sắc rồi."

Mấy vị phu nhân cũng đua nhau lên tiếng hỏi.

Cho dù bọn họ không thích cũng phải tỏ ra nịnh nọt, ai bảo người ta là cẩu đầu xà Kinh Thành chứ.

Tuy bọn họ hỏi nhưng ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm bảng điểm trên bàn để xem có phải giả không."

Đúng vậy."

Bạch Vận Dao khẽ nhấp ngụm trà, mặt không tự chủ vểnh lên.

Các người thấy chưa.

Các người thấy con gái tôi chưa.

Lũ con phú nhị đại kia của các người có thể so sánh với con gái tôi sao.
_____________________Bạch Linh Vân 22 tuổi."

Làm sao đây, tim tôi đập nhanh quá."

"Thuốc trợ tim với tôi hình như không còn tác dụng nữa rồi."

"Tôi đã mang theo túi sưởi mini."

"Kể chuyện cười đi, nhỏ nhỏ thôi."

Mấy vị cổ đông tập đoàn bình thường hô mưa gọi gió bên ngoài giờ phút này ở trong phòng họp bắt đầu luống cuống, có người còn mang cả thuốc trợ tim, trợ thần kinh ra uống.

Bọn họ cứ nghĩ Vu Tương quản lí tập đoàn đã đáng sợ rồi.

Ai ngờ vào hai năm trước trực tiếp giao tất cả cho Bạch Linh Vân quản lí chứ.

Nói về vị tổng giám đốc mới này chỉ có thể miêu tả bằng hai từ lãnh khốc, một lời không hợp liền mang bọn họ đi đông đá.

Cô ta đã lạnh thì thôi đi, cả ngày cứ mang theo cả cái bắc cực đi cùng."

Chào các vị."

Màn hình ở giữa phòng họp đột nhiên mở ra, nử tử ngồi tự trên ghế tay cầm điếu thuốc hít một hơi rồi phả ra, giọng cô lạnh đến nổi xuyên qua màn hình mà mấy vị cổ đông đều lạnh đến run cầm cập.Sau khi họp xong Bạch Linh Vân nhìn chàng trai trẻ mặc quân phục ngồi đối diện mình đang cười liền cau mày."

Cháu không trong quân đến đây làm gì?"

Chị cô Bạch Thái có hai đứa con song sinh, trai là Vu Mạnh Quyết, gái là Vu Tuệ Lâm cả hai đứa đều nhỏ hơn cô hai tuổi.

Bình thường giống chị em hơn cô cháu."

Đến thăm cô nhỏ một chút không được sao?"

Vu Mạnh Quyết cười cười đáp."

Nói tiếng người đi."

Cô hiểu anh em nhà họ Vu này lắm.

Thăm cô, chắc trời sập."

Cháu đưa Lạc Lạc đến mua sắm, tranh thủ Lạc Lạc đang nói chuyện với bà, ghé đây một chút."

Bạch Linh Vân khẽ gật đầu.

Lạc Lạc là cháu gái duy nhất của tư lệnh Trang, trong ấn tượng của cô thì con nhóc đó là cô bé rất tinh nghịch và sắp thành cháu dâu của cô.Hai người nói chuyện một hồi thì Vu Minh Quyết cũng đứng dậy rời đi đón người cho kịp chuyến bay về Giang Thành.

Trước khi đi hắn còn không quên nhắc nhở cô nhỏ."

Ít hút thuốc lại, không tốt cho sức khỏe đâu."
_____________________Bạch Linh Vân 27 tuổi.Bạch tổng của tập đoàn đá quý Bạch thị nổi danh nam bắc.

Xinh đẹp, tài giỏi, quyền thế cô hầu như có tất cả, là người phụ nữ hoàn hảo trong mắt mọi người.

Năm hai mươi tuổi cô chính thức quản lí tập đoàn Bạch thị, chỉ sau năm năm đã đưa Bạch thị sánh ngang với Khương thị, cùng Khương thị chia đôi giang sơn.Đáng tiếc người quen biết cô đều cho rằng cô chính là cái bắc cực di động đã gần ba mươi đến mảnh tình vắt vai cũng không có."

Mẹ, mẹ không quản sao?

Tiểu Vân cũng đã sắp ba mươi rồi."

Bạch Thái không chịu được nữa mà đi tìm mẫu thân đại nhân lên tiếng.

Con nhóc đó có tiền đồ cô rất vui nhưng tiền đồ và tình yêu phải song hành với nhau nó mới hoàn mĩ."

Tiểu Vân tự nó có chính kiến, mẹ không can thiệp."

Bạch Vận Dao xoa xoa mi tâm.

Thật sự bà có muốn can thiệp cũng không được."

Mẹ còn không can thiệp nó với tính cách thối đó của nó ai mà yêu cho nổi.

Có ai muốn lấy cái bắc cực về nhà, mùa hè thì tốt, còn mùa đông thì trực tiếp đóng băng..."

"Khụ...khụ..."

Bạch Vận Dao nghe Bạch Thái cằn nhằn lại nhìn người phía sau Bạch Thái thì không khỏi tằng hắng ra hiệu.Bạch Thái nhìn mẹ mình liền cau mày.

Cô đang nói, tự dưng ho làm gì.

Nhưng khi cô bình tĩnh lại liền cảm nhận được phía sau gáy thật lạnh.

Cô cười cười cổ không khác gì robot mà quay nhìn về phía sau, cố gắng nở nụ cười thật tươi."

Tiểu Vân..."

"Chị định ở bao lâu?"

Bạch Linh Vân mặt lạnh không mặn không nhạt hỏi."

Một tuần."

Bạch Thái cười cười nhưng nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo."

Hôm nay mom có về không mẹ?"

Bạch Linh Vân lại quay sang hỏi Bạch Vận Dao.

Mom trong miệng cô dùng để gọi Thẩm Tư Đàn còn mẹ luôn dùng để gọi Bạch Vận Dao."

Không con.

Tư Đàn dẫn Manh Manh đi thực tế, tuần sau mới về."

Nhớ lúc nhỏ tham gia show thực tế Manh Manh hát rất hay, cứ nghĩ sẽ theo con đường giống Vu Tương, ai ngờ sau khi lớn lại có hứng thú với y học.

Từ con đến cháu ai cũng làm bà hãnh diện."

Dạ."

Bạch Linh Vân gật gật đầu xem như đã hiểu.

Sau đó liếc mắt về phía quản gia lạnh giọng phân phó."

Hôm nay làm hai phần cơm là được."

Bạch Thái: "...Tiểu Vân."

Cô nhìn bóng dáng Bạch Linh Vân đi lên phòng thì nghẹn họng đầy trăn trối.

Đứa em gái này có phải là khắc tinh của cô không.

Cô yêu thương, lo lắng cho nó, nó nở lòng nào bỏ đói cô vậy.Bạch Linh Vân đi lên phòng liền nằm dài ra giường, trực tiếp đốt cho mình điếu thuốc.Chuyện tình yêu không phải cô không muốn, chỉ là người phụ nữ cô đợi mãi chưa chịu quay trở về.

Còn bắt cô đợi bao lâu nữa chứ, hay muốn cô cho người trực tiếp bắt về.

Cô mà bắt về người phụ nữ đó sẽ không xong đâu.

Dám mang trái tim cô đi chơi lâu như vậy._____________________ Hoàn NT
 
[Bh] Ảnh Hậu Của Vương Hậu
Chap 102: Ngoại truyện: Thẩm Đình Ninh


Năm đó từng có một cô gái mang trong người đầy hoài bão.

Cô chấp nhận đứng phía sau Thẩm Tư Đàn nhìn chị ấy cứu người còn mình chế thuốc.

Đáng tiếc, trong mắt mọi người những thứ đó lại là trò vô bổ của tuổi trẻ.

Cả Thẩm gia ai ai cũng muốn cô đi theo con đường mà cả gia tộc định ra.Cho đến một ngày vụ sạt lỡ núi đó xảy ra, ba mẹ cô vĩnh viễn bị chôn vùi trong đó, không bao giờ quay về nữa.

Lúc cô nhìn thấy thi thể của bọn họ được đưa ra ngoài đã là ngày thứ hai mươi trong vụ sạt lỡ, cô nhìn rõ sự bất lực của y học lúc đó.

Họ không thể giúp ba mẹ cô cải tử hoàn sinh, cũng không thể giúp thi thể ba mẹ cô lành lặng thêm một chút cho bọn họ mất đi dễ chịu một chút.Cô bắt đầu chán ghét y học, chán ghét những việc Thẩm gia làm và tìm mọi cách trả thù những kẻ liên quan đến vụ sạt lỡ đó.

Đầu tiên là những kẻ nắm trong tay chính quyền lúc đó, từng kẻ một cô không tha cho ai cả.

Rõ ràng lúc đó họ có thể giải tán người dân dưới núi nhưng họ không làm vậy, ai ai cũng lo cho tiền đồ tương lai của mình mà bỏ mặt những người dân nghèo khổ bên dưới, để rồi có hai vị bác sĩ hết lòng vì tính mạng con người vùi thân nơi đó.Chuyện cô liên tiếp gây chuyện khiến Thẩm gia gà bay chó sủa, Thẩm Tư Đàn cũng ngày ngày đi dọn tàn cuộc của cô.

Cô hại một người, chị ấy liền cứu một người dần dần cô trở nên phản nghịch và ghét chị ấy hơn bao giờ hết.

Nhưng cô cũng biết điều, chỉ cần cô gây chuyện Thẩm Tư Đàn chắc chắn sẽ giúp cô dọn dẹp cho đến ngày hôm đó cô nhìn thấy viên đạn bay thẳng vào đầu chị ấy.

Lúc đó, cô đã rất hoảng loạn muốn chạy đến nhưng cũng muốn bỏ chạy thật xa, cuối cùng đôi chân không nghe lời kia đã kéo cô chạy đi như kẻ vô trách nhiệm."

Chết tiệt, mình làm cái trò gì vậy?"

Cô ngồi trên ghế ở công viên ôm lấy đầu.

Hình ảnh lúc đó chưa từng phai nhạt đi dù chỉ một chút.

Cảm giác trái tim như bị bóp nghẹn lại đến không thở nổi.

Thế giới trước mắt vốn đã tối tăm nay đến tia sáng duy nhất cũng không còn, cô hoàn toàn không biết bản thân sẽ ra sao."

Cô gái, cứu tôi với."

Thẩm Đình Ninh đang ôm đầu nghe giọng nói hoảng loạn của người đàn ông phía sau mình liền cau mày."

Núp sau lưng một cô gái, anh không thấy nhục nhã à."

Cô đang rất bực bội đó.

Đừng có chọc cô phát điên."

Khỉ thật, mày có đóng tiền bảo kê không thằng khốn."

Lại thêm mấy giọng nói nữa vang lên.Thẩm Đình Ninh nhìn ba kẻ bậm trợn phía trên lại nhìn người đàn ông yếu ớn bên dưới thì thở dài đứng dậy.

Cô cũng không phải kẻ tốt lành gì thì lấy tư cách gì cứu giúp anh ta."

Cô gái tự giác đấy, không muốn liên lụy thì biến sang chỗ khác đi."

Thẩm Đình Ninh đã định bước đi, cô nghe xong liền dừng lại.

Nhìn khuôn mặt ngạo nghễ, đắc ý của ba tên đó cô đột nhiên chỉ muốn đánh cho một trận."

Phải chi lúc khác, tâm trạng tôi đang không tốt, cảm phiền một chút."

"Cô em tưởng mình là ai, xéo đi."

Tên to con nhếch môi đầy khinh bỉ, hắn đưa tay định sờ vào người Thẩm Đình Ninh kiếm chút tiện nghi.

Cô gái trước mặt thật sự rất đẹp nha.Thẩm Đình Ninh nhìn bàn tay dơ bẩn của gã sắp chạm vào người mình thì trực tiếp tung cho gã một đấm vào mặt."

Đồ bà chằng..."

Tiếp đó là hai tên đồng bọn kia của gã.

Bọn họ bị đánh đến nổi chỉ biết tung võ mồm mà mắng."

Cô cừ thật đấy..."

Anh ta nhìn một màn đánh nhau lưu loát của Thẩm Đình Ninh chỉ có thể đưa ngón cái lên."

Không đi, muốn bọn chúng kéo đồng bọn đến đây?"

Thẩm Đình Ninh cũng không nhiều lời mà trực tiếp bỏ đi, phía sau nhanh chóng xuất hiện thêm cái đuôi.Cô không hiểu sao bản thân cuối cùng lại đi theo tên đó về nơi anh ta ở.

Không phải lúc đầu là anh ta đi theo cô hay sao.

Nhưng nơi anh ta ở cũng thật đặc biệt, nhìn thế nào thì nó cũng là cái bệnh viện chứ không phải nhà."

Này là bệnh viện của tôi, nơi này muốn làm ăn thì phải đóng tiền bảo kê, nhưng tôi làm gì có tiền chứ."

Anh ta vừa nói vừa gãy gãy đầu đầy ái ngại."

Thế anh mở bệnh viện làm gì?

Không phải kiếm tiền à."

Thẩm Đình Ninh đi vào quan sát bệnh viện anh ta mở một chút.

Cái bệnh viện này thật nhỏ, nếu ở thành phố nó chỉ được xem như phòng khám mà thôi.

So với Thẩm gia thì cái này không là gì cả, thiết bị chữa trị cũng là hàng lỗi thời mà cô chơi chán từ mấy chục năm trước."

Tất nhiên không phải.

Tôi muốn cứu người thôi, cô xem ở đây làm gì có bệnh viện nào ngoài chỗ tôi chứ."

"Sáo rỗng."

Thẩm Đình Ninh trực tiếp quay đi lên tầng.

Dù sao nơi này của anh ta bệnh viện nhưng nó còn vắng hơn cả nghĩa địa, cô chiếm của anh ta một phòng chắc không sao đâu."

Bác sĩ, bác sĩ, cứu người với."

Thẩm Đình Ninh vừa đi lên lầu đã nghe tiếng ồn ào từ bên dưới.

Cô đứng trên lầu nhìn xuống hai tên cảnh sát đang đẩy một cô gái vào, trên người cô ta không bị thương nhưng rõ ràng nội tạng bên trong đã bị tổn thương rất nặng.Cô nhìn anh ta luống cuống tìm nguyên nhân thì đen mặt.

Vậy mà bảo cứu người, đợi anh ta cứu thì người ta đã ngỏm rồi.

Nhưng chết tiệt, cô lo làm gì chứ, có phải chuyện của cô đâu."

Nội tạng có bị thương, ở vùng gan."

Cô quan sát anh ta một hồi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa.

Tên này còn lang băm hơn cả cô."

Cô... cô cũng là bác sĩ."

Anh ta nghe xong thì lắp bắp hỏi."

Không phải."

Thẩm Đình Ninh trực tiếp chối rồi quay người đi.

Bác sĩ?

Cô mà là bác sĩ cái gì chứ.

Cô chỉ là kẻ oán hận y học mà thôi.Anh ta nhìn theo bóng lưng Thẩm Đình Ninh, cô gái may mắn này hôm nay được cứu rồi.

Một người chỉ nhìn bằng mắt có thể chuẩn đoán tình trạng bệnh nhân thì làm sao không phải bác sĩ chứ.

Rõ ràng cô ấy là một bác sĩ rất cừ.Thẩm Đình Ninh cũng không ngờ bản thân vì mấy lời nói của một tên lang băm mà lại lần nữa cầm lấy dao phẩu thuật.

Cứu người là sứ mệnh của kẻ học y sao.

Thật nực cười.Cô dường như không hiểu chính bản thân mình nữa rồi.

Cả người nóng lên, máu chạy khắp huyết quản, cảm giác lo lắng cho bệnh nhân mà trước kia chưa từng xuất hiện nay lại xuất hiện trong người cô.Cô nhìn anh ta cười như có được cả thế giới khi cứu được bệnh nhân.

Lần đầu tiên cô cảm thấy bản thân thật may mắn khi trở thành bác sĩ."

Tôi phải đi rồi.

Sau này tôi có thể đến đây không?"

Cô phải đi rồi.

Thời gian không cho phép cô ở lại đây nữa, nếu không Thẩm Tư Đàn sẽ toi mất."

Nơi này luôn chào đón cô."

Anh ta nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Chính anh ta cũng cảm nhận được cô gái trước mặt thật sự đã thay đổi rồi."

Cô tên gì?"

"Thẩm Đình Ninh."

"Cái tên thật hay."

Anh ta nhếch môi.

Tên thật hay, đến con người cũng thật thú vị.

Anh ta nhìn Thẩm Đình Ninh đã rời đi liền hét lên."

Tôi là Diệp Hạo.

Sau này cô cứ đến đây, nơi này chào đón cô.

Chúc cô thượng lộ bình an, mọi chuyện như ý."

Thẩm Đình Ninh khẽ cười.

Xem ra cô đã có nơi trở về._____________________ Hoàn NT
 
Back
Top Bottom