- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 412,624
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #71
Bệnh Nan Y - Incurable Disease - Lộng Giản Tiểu Hào
70. Em khống chế anh, khống chế hết thảy tình yêu và nỗi sợ của anh.
70. Em khống chế anh, khống chế hết thảy tình yêu và nỗi sợ của anh.
Vết thương nứt ra cũng không nghiêm trọng, sau khi xử lý khẩn cấp xong, Sở Giang Lai lại được đưa nằm lên giường, bác sĩ chủ trị nghiêm khắc cấm cậu xuống giường."
Dạo này cố gắng nằm yên nghỉ ngơi!" – bác sĩ dặn.Sở Thu Bạch từ giường bệnh bên cạnh bước xuống, chân thành nói "Xin lỗi, sau này tôi sẽ để ý đến nó, không để nó tự ý làm bừa nữa, làm phiền cậu rồi."
"Không phiền!
Không phiền!" – vị bác sĩ trẻ này từng là sinh viên luân khoa dưới sự hướng dẫn của Sở Thu Bạch.
Năm đó, khác hẳn với những giáo viên lạnh lùng nghiêm khắc khác, Sở Thu Bạch ôn hòa, tâm lý ổn định, lại kiên nhẫn dạy anh rất nhiều thứ.Vừa nghe Sở Thu Bạch nói lời xin lỗi, vẻ nghiêm nghị của anh lập tức dịu xuống "Thầy Sở, vết thương tôi đã xử lý rất cẩn thận, thầy cứ yên tâm.
Ấy, thầy sao còn xuống giường, mau mau quay lại nghỉ ngơi đi.
Sớm ngày khỏe lại, chúng tôi còn trông chờ được lên ca mổ cùng thầy nữa!"
Mẹ nó!
Lại thêm một thằng mặt người dạ sói định quyến rũ anh Thu Bạch của tao!
Nói chuyện thì nói chuyện, cười toe toét đến lòi cả răng sâu ra làm gì?
Còn muốn bắt tay anh ấy?!
Muốn chết thì cứ đi chết đi!"
Bác sĩ, không có việc gì thì mau đi đi!
Anh rảnh lắm à?
Bệnh viện trả lương cho anh không phải để anh đứng đây nói nhảm đâu!" – Sở Giang Lai nằm trên giường mà vẫn không quên ra lệnh, giọng điệu y như một ông vua, háo hức quát: "Đi xem thử mấy phòng khác có ai xui xẻo giống tôi, vết thương cũng rách ra không?!"
"Sở Giang Lai!" – Sở Thu Bạch nghiêm mặt.Thằng nhóc lập tức im bặt, còn làm động tác kéo khóa miệng, ngoan ngoãn như chó con.Sở Thu Bạch quay sang đồng nghiệp, áy náy nói:
"Xin lỗi, em trai tôi đầu óc không được tốt, mong cậu đừng để ý, cứ đi làm việc đi."
"Ờ...
ồ, không sao, không sao, vậy Thầy Sở, em đi trước."
Khó khăn lắm mới tiễn được bác sĩ đi, chưa yên tĩnh được mấy phút, thì "đầu óc không được tốt" kia lại gặp phải người khiến cậu ta càng bực mình hơn.Cửa phòng bệnh bị đẩy nhẹ ra, một cái đầu đáng lẽ nên rơi mất từ lâu ló vào.Văn Nhân rón rén nói:
"Thu Bạch, em đến thăm anh đây!"
Mẹ kiếp, cô đến làm gì?
Đợi chết rồi thì chúng tôi sẽ đi thắp nhang cho cũng được mà?!Sở Giang Lai bị trói chặt trên giường, chỉ có thể trợn mắt nhìn Sở Thu Bạch đưa cô vào, còn sắp xếp ngồi xuống ngay trước giường.Cậu cũng muốn ngồi đó, nắm lấy tay anh, hôn môi anh, dán sát vào anh, rồi thì...Trong đầu tưởng tượng hàng vạn chuyện muốn làm mà tạm thời không thể, Sở Giang Lai tức đến nỗi mắt trắng dã muốn lật ngược lên trời."
Thu Bạch."
Nói thì nói, kêu cái giọng ẻo lả buồn nôn gì thế?"
Nghe nói anh nằm viện, em lo chết đi được."
Con mẹ nó, anh ấy nằm viện thì liên quan quái gì đến cô?
Cô chỉ là vợ cũ thôi, vợ cũ hiểu không, ex-wife!
Cô với anh ấy chính là không còn quan hệ gì hết!
Dù cô có chết, cùng lắm anh ấy bỏ phong bì 2001 tệ là đã nhân nghĩa lắm rồi!
Ai bảo anh ấy hiền lành!"
Thật ra lần này em đến còn mang theo một người."
Má, một mình đến đã đủ ngứa mắt rồi, còn dắt thêm đứa nữa?
Bị bệnh hả?!Văn Nhân: "Nhưng sợ anh để ý, nên em bảo anh ấy chờ ngoài cửa."
"?" – Sở Thu Bạch khó hiểu nhìn cô."
Là Cố Minh Lượng."
Văn Nhân ngượng ngùng cười: "Ba mẹ em bây giờ cũng buông xuôi, đã chấp nhận anh ấy rồi.
Hôm qua bọn em còn cùng nhau ăn cơm.
Đợi anh xuất viện, lúc nào rảnh chúng ta đi công chứng giấy ly hôn luôn đi."
Việc ly hôn của họ làm quá kín tiếng, bị Văn Nhân lừa dối quá lâu khiến Cố Minh Lượng vô cùng bất an.Cô không mấy tự nhiên liếc nhìn Sở Giang Lai, do dự một chút rồi nói tiếp:
"Cố Minh Lượng cầu hôn em rồi.
Bọn em định giữa năm sau tổ chức đám cưới...
Thu Bạch, cảm ơn anh."
"Cảm ơn cái gì?
Vì anh ấy chịu làm kẻ đổ vỏ cho cô, hay vì cho phép cô ngoại tình trong hôn nhân?" – Sở Giang Lai lạnh lùng cắt ngang, "Đừng có mà giả nhân giả nghĩa nữa, biết điều thì biến sớm đi, tao..."
Cậu nói quá nhanh, cố gắng quá mức, khiến vết thương lại đau nhói, nghẹn lại không tiếp được nữa.Sở Thu Bạch vội nghiêng người kiểm tra, thấy chưa chảy máu thì sắc mặt lạnh xuống:
"Anh đang nói chuyện với bạn, em có thể yên tĩnh chút được không, đừng suốt ngày phát biểu cao kiến của mình?"
Sở Giang Lai lập tức cụp mắt, ngoan ngoãn lại.
Nhưng trong lòng vừa lóe lên ý nghĩ: Anh ấy nói Văn Nhân là "bạn"!
Tinh thần tức thì phấn chấn hẳn.A, thì ra cuối cùng chỉ là bạn bè thôi.
Nếu là loại tình bạn trong sáng, thỉnh thoảng có thêm một người bạn cũng chẳng sao.Thấy em trai cuối cùng yên lặng, Sở Thu Bạch quay lại, phát hiện Văn Nhân đang dùng ánh mắt đầy cảm kích nhìn mình, anh có chút không tự nhiên, né tránh ánh nhìn đó "Em không cần cảm ơn anh, ngược lại anh phải cảm ơn em mới đúng.
Em với Cố Minh Lượng cũng khá hợp.
Anh ta nhân phẩm tốt, lại chăm chỉ.
Khi nào anh xuất viện sẽ hẹn trước với em, chúc hai người hạnh phúc."
Ha ha, anh Thu Bạch chúc cái người đàn bà đó hạnh phúc bên đàn ông khác kìa!
Vậy thì quả nhiên chỉ là bạn bè trong sáng thôi!
Hồi đó cưới nhau đúng là chỉ để chọc tức mình!Sở Giang Lai càng nghe càng vui, càng nghĩ càng hài lòng.
Ngay cả thái độ đối với Văn Nhân cũng dễ chịu hơn nhiều.
Trước khi cô ta rời đi, cậu thậm chí còn lễ phép nói "Đi thong thả, không tiễn.
Hẹn gặp ở cục dân chính nhé!"
Một ngày trước, Sở Giang Lai nghe từ Tần Hạo tới thăm bệnh nói một từ mới: "cốt khoa".Đợi tất cả những kẻ phiền phức lăn hết ra ngoài, nằm im trên giường, nghe tiếng lật sách chậm rãi của Sở Thu Bạch, Sở Giang Lai bỗng hỏi "Anh Thu Bạch, anh có biết cốt khoa là gì không?"
Bên giường bệnh sát vách, vị chủ nhiệm ngoại khoa trẻ tuổi nhất Giang Hỗ nghiêng đầu nghĩ một lúc, đáp "Em hỏi cụ thể chút đi?
Trong lĩnh vực chuyên môn, anh rất tự tin.
Trừ Chu Trị Bình ở khoa xương, trong bệnh viện này chắc không ai hiểu cốt khoa hơn anh."
Đối với từ này, Sở Giang Lai lại có cách hiểu riêng.
Cốt khoa là gì?
Chính là Sở Giang Lai đánh gãy chân hết tất cả những ai cậu cho rằng không xứng với anh Thu Bạch.
Ban đầu định ném ngoài đường, nhưng anh Thu Bạch thương xót, nên cậu đành nhẫn nhịn đưa hết bọn họ đến bệnh viện khoa xương.Để ngăn Tông Minh làm hại Sở Giang Lai một lần nữa, bàn tay phải của Sở Thu Bạch bị thương rất nặng, vết dao cắt chéo từ mu bàn tay kéo dài xuống tận lòng bàn tay.Sở Giang Lai nằm ngửa không nhìn rõ mặt anh, trong tầm mắt chỉ thấy vạt áo và một đoạn băng trắng quấn nơi bàn tay phải.
Nhớ lại máu tuôn xối xả từ người anh ngày hôm đó, mắt cậu cay xè.Sở Giang Lai nhắm mắt lại, hỏi:
"Anh Thu Bạch, có phải anh rất yêu em không?"
Sở Thu Bạch không trả lời.Phòng bệnh lặng ngắt, ngay cả tiếng thở cũng ngưng lại.Sở Giang Lai tưởng tượng gương mặt anh, tưởng tượng vẻ bình thản cố kìm nén tình cảm nơi ấy, lồng ngực chợt mềm nhũn, ngay cả giọng nói cũng trở nên dịu dàng "Rõ ràng anh yêu nghề cứu người như vậy, thế mà vẫn sẵn sàng vì em mà tay không chặn dao...
Các anh bác sĩ là dùng đôi tay để mưu sinh, nếu chẳng may bị thương tay phải, sau này lấy gì mà cầm dao mổ?"
Có thằng em trai này bên cạnh, tiến độ đọc sách của Sở Thu Bạch chậm đến phát bực.
Nguyên cả buổi chiều, anh chỉ đọc được một dòng chữ, khẽ thở dài "Đao kiếm không có mắt.
Em tính tình tệ hại, trên người ngoài cái mặt ra thì chẳng có ưu điểm nào, cũng xem như là dựa vào gương mặt để sống.
Nếu chẳng may bị dao chém, hủy cả mặt rồi, thì sau này em lấy gì mà sống?"
Con chó con này chỉ biết anh tận tụy cố gắng làm một bác sĩ tốt, lại không biết anh vì ai mà làm vậy.
Treo hồ lương y, chẳng qua là muốn tích đức cho nó.
So với nó, một bàn tay thì có là gì?"
Anh Thu Bạch."
"Ừm?"
Gần đây cậu nói nhiều hơn hẳn, Sở Thu Bạch mệt mỏi ứng phó, nhưng vẫn không kìm được mà nín thở lắng nghe."
Hôm nay anh nói với Lăng Vũ, rằng anh đã có người mình thích...
Người đó, có phải là em không?"
Im lặng, lặng im vô tận.Sở Giang Lai cười, trông như rất vui nhưng cũng như chẳng phải."
Anh nói, người anh thích không thích anh.
Sao lại không thích được chứ?
Anh Thu Bạch, em thích anh, yêu anh, em..."
"Đừng nói nữa."
Sở Thu Bạch bỗng nhắm chặt mắt, như không chịu nổi, dùng tay bịt tai, từ chối nghe thêm: "Sở Giang Lai, đừng nói nữa."
"Không, em muốn nói."
Sở Giang Lai cố gắng gượng ngồi dậy, vết thương đau nhói, nhưng cậu muốn nói cho rõ ràng, muốn nhìn vào mặt anh, vào mắt anh, dõng dạc nói hết tất cả.Tay phải Sở Thu Bạch băng bó dày, Sở Giang Lai không dám chạm, chỉ dám nắm lấy bàn tay trái, để vành tai trắng xanh kia lộ ra khỏi kẽ tay."
Hôm đó, em ở trên xe phát hiện anh không có ở nhà, tưởng rằng anh bỏ đi rồi, em tức điên, đầu óc chỉ nghĩ làm sao tìm được anh mang về.
Nhưng sau đó biết Tông Minh đã đến, tự nhiên em chẳng giận nữa.
Nhìn thấy hắn bước vào cửa, em sợ đến run,,," Sở Giang Lai cười khổ: "Từ khi có trí nhớ đến giờ, em chưa từng sợ đến vậy.
Em sợ hắn nổi điên, sợ hắn hại anh, sợ em sơ suất chọc giận hắn... sợ anh vĩnh viễn không về nữa..."
"Anh Thu Bạch, em biết, em đã làm nhiều chuyện sai, làm anh tổn thương.
Nhưng xin anh tin em thêm một lần, cho em một cơ hội nữa!
Em biết sai rồi, em thật sự rất yêu anh, không thể mất anh."
"Sở Giang Lai, có lẽ em không hiểu thế nào là yêu."
Sở Thu Bạch nhíu chặt mày, đôi môi nhợt nhạt nhưng hình dáng dịu dàng, trông thật mềm mại.
Nếu năm mười chín tuổi Sở Giang Lai đã từng ngắm kỹ, phát hiện anh có đôi môi yếu ớt mà như đang chờ người che chở thế này, thì cậu nhất định không nỡ làm ra những chuyện tàn nhẫn như thế.Nhưng đã không còn lựa chọn.
Họ không thể quay lại quá khứ.Sở Giang Lai đã hơn hai mươi, chẳng còn cơ hội dừng lại nữa.
Vậy nên cậu chỉ có thể lặng yên nghe, nghe anh Thu Bạch dùng vẻ đau khổ mâu thuẫn mà nói với cậu "Bắt cóc, giam cầm, sỉ nhục...
Không ai đối xử với người mình yêu như vậy.
Em không phải yêu anh, chỉ là thích anh, thích cơ thể anh thôi."
Sở Thu Bạch dừng lại, khó mà mở lời, nhưng sau một thoáng yên lặng vẫn quyết định nói hết.
Anh lúc nào cũng vậy, yếu ớt mà kiên cường, dẻo dai đến mức khiến Sở Giang Lai ảo tưởng rằng vĩnh viễn không thể phá vỡ anh."
Giống như thích một món đồ, một quyển sách, một trái bóng, một chiếc xe đạp, không khác gì cả.
Em chỉ thích nắm quyền sở hữu, chứ không phải là yêu."
Một quyển sách, một trái bóng, một chiếc xe đạp?
Anh ấy lại đem mình so với xe đạp?!Mà mình, Sở Giang Lai, làm sao lại đi thích một chiếc xe đạp?!
Không phải, mình vốn chẳng thích đọc sách, không đá bóng, lại càng ghét mấy chiếc xe đạp chạy loạn ngoài đường, không biết giữ luật!Nhưng nhìn đôi mắt khép chặt, lông mi run run, chóp mũi đỏ ửng kia...
Sở Giang Lai không thốt nổi một câu nặng lời, ngẩn người hồi lâu, mới ngốc nghếch nói "Anh Thu Bạch, em không có thích xe đạp."
"Anh đâu nói em thích xe đạp."
Sở Thu Bạch mở mắt, mắt ươn ướt: "Đó chỉ là một ví dụ."
"Nhưng sao anh có thể so sánh bản thân với mấy thứ đó!"
Sở Giang Lai siết chặt tay trái không bị thương của anh, khẩn thiết nhìn anh: "Anh Thu Bạch, tin em đi.
Em thật lòng yêu anh, những chuyện ngu xuẩn đó là vì em quá khao khát anh cũng sẽ yêu em.
Em rất ngu, chẳng hiểu gì, nhưng em hiểu thế nào là yêu, thế nào là thích, đều là do anh dạy em, là anh khiến em hiểu!"
Cậu ép chặt tay trái anh lên ngực mình, trong mắt tràn đầy sự trang nghiêm khó hiểu "Em thích anh, yêu anh, chỉ yêu anh.
Ngoài anh ra, cả đời này chưa từng có ai khiến chỗ này của em đau đớn đến vậy..."
Nhịp tim đều đặn vang trong lòng bàn tay, như thể đang nắm trọn cả trái tim."
Anh Thu Bạch, em từng hoang tưởng có thể dùng bạo lực trói buộc tất cả tình cảm của anh, kể cả yêu và hận.
Nhưng thật ra, anh cũng như vậy, anh cũng đang khống chế em, thống trị em, chi phối em, chi phối tất cả yêu và sợ hãi của em."
"Anh Thu Bạch, cả đời này anh còn có thể yêu nhiều người khác, anh có sự lựa chọn.
Nhưng em thì không, em chỉ có mình anh...
Cả đời em, nhiều người đối xử rất tệ, em cũng chẳng buồn chẳng đau.
Nhưng anh đối xử tốt với em, chỉ có anh mới khiến em thấy đau..."
Đôi mắt Sở Giang Lai sáng rực, lấp lánh như ánh sáng.
Có lẽ trong mắt Sở Thu Bạch, cậu lúc nào cũng tỏa sáng như vậy.
Vĩnh viễn khoác một lớp ánh vàng, như thân tượng Phật, thậm chí rực rỡ hơn cả thế.
Cậu giống như một ngôi sao chói lòa, khiến người ta không kìm được bị thu hút, muốn hái xuống, giấu vào trong chăn riêng mình.Trên thế gian này, nhiều sinh vật đều có tính hướng sáng rõ rệt.
Mà Sở Thu Bạch rất tầm thường, cũng từng tham lam muốn độc chiếm ánh sáng ấy.Nhưng mắt là cơ quan giỏi lừa dối nhất.
Thế giới con người thấy đều do mắt truyền đến não, rồi não gia công tưởng tượng, ngay từ đầu mắt đã đánh lừa chúng ta.
Ngôi sao Sở Thu Bạch nhìn thấy cũng chẳng phải của ngày hôm nay, ánh sáng đó phát ra từ hàng tỷ năm trước, cho dù lấp lánh cũng chẳng thuộc về hiện tại.Tình yêu của Sở Giang Lai cũng như hộp cá mòi quá hạn, chẳng ai biết còn giữ được bao lâu, tất cả chỉ có thể đoán.Nhưng Sở Thu Bạch đã quá mệt, không muốn đoán nữa.Sở Giang Lai rất tệ, ích kỷ, tàn bạo, nhẫn tâm, vì thỏa mãn dục vọng mà bất chấp thủ đoạn, làm sai quá nhiều.
Nhưng Sở Thu Bạch cũng chẳng tốt lành gì, cố chấp, yếu đuối, rụt rè, bỏ lỡ quá nhiều cơ hội để bình tĩnh thương lượng, để nói hết lời một cách êm đẹp.Xét đến tận cùng, bọn họ vốn là cùng một loại người — những kẻ điên cố chấp, để mặc yêu hận tung hoành, để nỗi đau ngấm ngầm thành căn bệnh nan y.Mạng Sở Giang Lai thật lớn, mất bao nhiêu máu vẫn còn sống.
Sở Thu Bạch thành tâm cảm tạ Bồ Tát, hứa sẽ cứu thêm nhiều người, tích thêm công đức.
Cầu xin Bồ Tát cho họ trăm năm an bình, lặng lẽ sống hết đời.Nhưng thuốc trị trầm cảm có nhiều tác dụng phụ, bây giờ Sở Thu Bạch đến lật sách cũng run, căn bản chẳng thể cầm nổi dao mổ.Yêu hay không, hận hay không, muốn hái sao hay trăng...
Sở Thu Bạch không muốn nghĩ, anh mệt rồi, chỉ muốn mau chóng hồi phục."
Anh Thu Bạch, tiếp tục yêu em có được không?
Em sẽ cố gắng, trở nên tốt hơn, xứng đáng được anh thích hơn."
Ngốc à, được yêu đâu cần phải cố gắng.
Thích chưa từng hỏi đáng hay không đáng, chỉ hỏi dám hay không dám.