Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bể Cá - Spiral

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPxuw54Xfc8Txy5NPfI62jksNDX2rbasJQiOpvnC7c8v5b8sLY7q2VfZuJ8AHbv58zVInEopdqEsLi_iUhhRbC-xWaBOLZ9VGn5_woQ6kEmirayM-oAuAdiOElrIEzua86H_xoP2Fl2NWT4ZMP9Mq4o=w215-h322-s-no-gm

Bể Cá - Spiral
Tác giả: Spiral
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đó hẳn là kỳ nghỉ đông năm thứ hai đại học, lần cuối cùng cô đi họp lớp, khi kết thúc đã hơi muộn, bạn gái thân thiết không đi cùng hướng với cô, cô đang định về một mình thì nghe thấy có người hỏi từ phía sau: "Du Dặc, về cùng nhau không?"

Lúc đó cô và Mạnh Ngọc đã hai năm không gặp, anh bước lên sánh vai cùng cô, cô mới phát hiện anh cao lên rất nhiều.

Khi biết anh ấy thi đỗ vào trường N, Du Dặc thực sự hơi ngạc nhiên, cô thầm cảm thán đúng là người thầm lặng làm nên chuyện lớn.

"Tôi đến nhà rồi, cảm ơn cậu, cậu về cẩn thận nhé." Cô ngẩng đầu, nhìn nửa gương mặt nghiêng của anh trong bóng tối mờ ảo.

"Ừm, tạm biệt."

"Tạm biệt."

Sau khi chào tạm biệt, Du Dặc đi về phía cửa hành lang, không hiểu sao, cô đột nhiên quay đầu lại, thấy người đó vẫn đứng nguyên dưới đèn đường, cái bóng kéo dài, dài lắm.​
 
Bể Cá - Spiral
Chương 1: Tiết tử: Một bức di thư



Tôi quyết định sẽ tự sát vào ba ngày sau.

Không có lí do đặc biệt gì.

Cuộc sống đối với tôi thật sự quá đau khổ.

Nếu bạn lại hỏi tôi lí do đau khổ.

Thật ra hình như cũng không có lí do đặc biệt gì.

Tôi cảm thấy dường như bản thân đã mất đi khả năng vui vẻ.

Dừng dừng.

Không thể dài dòng.

Nếu là một bức di thư.

Thật sự dong dài quá.

Thôi thì cứ như vậy đi.
 
Bể Cá - Spiral
Chương 2: Tù nhân



Sau khi đưa ra quyết định này, Du Dực nhẹ nhàng thở phào.

Ba năm trước, cô được chẩn đoán mắc chứng trầm cảm vừa. Khi đó, cô thi trượt thạc sĩ, cả đêm không ngủ được, vừa nhắm mắt lại là khóc, không phải buồn mà phần nhiều là đau khổ, cô bị cảm xúc lấn át đến mức không thở nổi.

Sau đó, mẹ đã phải nhờ vả quan hệ để sắp xếp cho cô làm nhân viên văn phòng của một công ty nhỏ, lại vì mâu thuẫn với đồng nghiệp mà từ chức.

Công việc hiện tại của cô là dạy ngữ văn cho trẻ em tại một trung tâm giáo dục, cô không thích trẻ con và cũng không thích bố mẹ của bọn chúng. Mỗi ngày mở WeChat ra lại nhìn thấy mẹ xxx nhắc: “Cô giáo, xin hỏi biểu hiện hôm nay trên lớp của con tôi thế nào”, loại câu hỏi này là một hòn đá làm cả hồ dậy sóng. Nếu bạn trả lời một người thì sẽ phải trả lời cả lớp, nếu không trả lời thì phụ huynh sẽ khiếu nại rằng bạn vô trách nhiệm.

Tóm lại, Du Dực cảm thấy nếu có số liệu thống kê hạnh phúc thì chắc chắn nghề giáo viên không đứng nhất từ dưới lên thì cũng sẽ đứng thứ hai từ dưới lên.

Du Dực đã xin nghỉ lên cấp trên, may sao đối phương không bắt bẻ mà chỉ dặn thứ hai tuần sau sẽ mở họp.

Cô một bên trả lời OK, một bên nghĩ thầm dẹp mọe nó họp hành đi.

Ngày đầu tiên, cô chẳng làm gì cả, chỉ nằm bẹp trên giường, điện thoại để bên người đang bật gameshow, rõ ràng không có gì đáng cười, chỉ có mấy MC cười ha ha.

Hai giờ chiều mới mở app đặt thức ăn bên ngoài, trong mấy chục phút chờ đồ ăn đến, cô ngẫm nghĩ xem bản thân nên dùng cách gì để rời khỏi thế giới này.

Rạch cổ tay? Không được, quá chậm. Trước đây, cô đã từng tự làm hại mình bằng cách dùng dao rạch cổ tay và cứa mấy chục nhát hoặc nông hoặc sâu vào đùi, vết thương kết vảy rất nhanh, sau đó bong ra khỏi cơ thể từng mảng, ngỡ như chưa từng tồn tại. Ánh mắt người khác nhìn cô vẫn bình thường, giống như mọi thứ vẫn như trước, chưa từng rách nát.

Hay là chọn một tòa nhà bỏ hoang rồi nhảy xuống, hoặc là uống thuốc độc, cô còn chưa nghĩ xong.

Ngày hôm sau, mẹ gọi tới hỏi xem Tết Trung Thu có về không. Cô đáp rằng bản thân có việc bận nên không về được.

“Vậy đến ngày con nhớ gọi về hỏi thăm bà ngoại nhé.” Sau khi dặn xong thì người ở đầu dây bên kia cúp máy.

Nghĩ đến bà ngoại, cô lại cảm thấy lựa chọn tự tử của mình sẽ làm bà đau lòng.

Bà ngoại là người đối xử với cô tốt nhất thế gian.

Năm 2 tiểu học bố mẹ cô ly hôn, lúc ấy cô không hiểu ly hôn là gì, chỉ cảm thấy bọn họ không phải cãi nhau nữa thì chắc ly hôn là tốt.

Đến khi cô lớn hơn một chút, bố mẹ có gia đình riêng, có con riêng, bấy giờ cô mới nhận ra mình đã không còn gia đình nữa rồi.

Sau lại xem bộ phim 《 A Phi chính truyện 》mà Trương Quốc Vinh đóng, cảm thấy chính mình với nhân vật đều là một con chim nhỏ không chân.

Sau khi lên cấp 3 thì bắt đầu trọ ở trường. Năm lớp 11 bà ngoại bị tai nạn, cũng may không ảnh hưởng đến tính mạng. Sau bà ngoại phẫu thuật xong, cô bèn ngồi trên giường cùng bà xem 《 Nữ phò mã 》, bà ngoại đã xem nó cả đời mà không thấy chán.

“A Nam, đi học thôi.” Dứt lời, bà lại thò tay lấy túi trên đầu giường, rút ra một tờ hai mươi tệ rồi nhét vào tay cô, sức lực mạnh đến mức chẳng giống một người mới phẫu thuật xong gì cả: “Con cầm đi mua đồ ăn, học hành thật giỏi, thi vào đại học tốt nhé.”

Tiếc rằng sau đó cô không thi đỗ đại học tốt, cũng không tìm được công việc ổn định, cuộc sống như một mớ hỗn độn.

Ngày thứ ba, Du Dực bắt đầu soạn sửa lại “Di vật” của mình, tranh từng vẽ, nhật ký từng viết.

Cô có cái hộp sắt, bên trong đựng những món quà được nhận từ nhỏ đến lớn.

Kẹp tóc chị tặng, găng tay bà ngoại đan, bưu thiếp bạn bè đi du lịch gửi tới…… Còn có một bức thư?

Cô nhớ ra rồi, đây là một bức thư tình, cũng là bức thư tình duy nhất mà từ nhỏ đến lớn cô nhận được.

Thật ra Du Dực trông cũng không tệ, thỉnh thoảng sẽ có người khen cô xinh đẹp, chẳng qua tính cách quá hướng nội nên gần như không có bạn bè chứ đừng nói là bạn khác giới.

Chủ nhân của bức thư tình này — Mạnh Ngọc, là bạn cấp 3 của cô, đúng ra thì cũng là bạn cấp 2.

Mạnh Ngọc cũng giống cô, là một người sống khép kín. Thành tích của anh không đặc biệt tốt nhưng cũng không kém, không phải là đối tượng để giáo viên khen ngợi hay phê bình. Anh chẳng kết bè kết phái với ai trong lớp mà luôn chơi với một nam sinh ở lớp bên cạnh, nếu hỏi các bạn trong lớp về Mạnh Ngọc thì phản ứng đầu tiên của họ nhất định là: “Mạnh Ngọc? Mạnh Ngọc là ai? Lớp chúng ta có người này sao?”

Trước khi anh tỏ tình với cô, thậm chí bọn họ chưa từng nói chuyện với nhau một câu.

Sau tiết chào cờ vào thứ hai đầu tuần, khi trở lại chỗ ngồi, Du Dực phát hiện bức thư này kẹp trong sách ngữ văn. Trong đó viết về bản thân cô trong mắt đối phương, hơi kỳ lạ, hoặc nói có vẻ xa lạ, cô không ngờ rằng chính mình trong mắt người khác sẽ như vậy.

Cuối thư, anh không viết “Mình thích cậu” hoặc là “Chúng mình có thể đến với nhau không” mà anh lại viết: Trong lòng mình, cậu còn tốt đẹp hơn cả thứ tốt nhất thế gian.

Du Dực năm 17 tuổi không bị những lời này làm cảm động mà chỉ đọc qua loa cho xong rồi từ chối đối phương.

Song giờ đây, Du Dực năm 25 tuổi đọc được những lời này mới nhận ra có được một tình cảm chân thành đáng quý biết nhường nào.

Cô khó khăn vớt vát lại chút hình ảnh về lần gặp cuối cùng của bọn họ trong hồi ức.

Có lẽ vào kỳ nghỉ đông năm hai đại học, đó là lần cuối cùng cô đi họp lớp. Lúc kết thúc đã hơi muộn, bạn nữ mà cô quen lại không cùng đường, cô đang định về một mình thì nghe thấy phía sau có người hỏi: “Du Dực, chúng ta cùng về không?”

Khi đó, cô và Mạnh Ngọc đã hai năm không gặp, anh đi lên trước sóng vai với cô, bấy giờ cô mới phát hiện anh cao lên rất nhiều.

“Nhà cậu cũng ở bên này ư?”

“Ừ.”

Hai người không thân thiết, hơn nữa trước đây đã từng xảy ra chuyện như thế nên muốn trò chuyện để giảm sự xấu hổ cũng không biết phải nói gì.

Sau khi trao đổi về đại học và chuyên ngành thì bắt đầu rơi vào sự im lặng kéo dài.

Biết được anh thi đỗ đại học N, Du Dực thực sự thoáng giật mình, cô không khỏi cảm thán anh quả là người im lặng lại làm nên chuyện lớn.

“Tôi về đến nhà rồi, cảm ơn cậu, trên đường về nhà cậu nhớ cẩn thận đấy.” Cô ngẩng đầu, nhìn nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối của anh.

“Ừ, tạm biệt.”

“Tạm biệt.”

Sau khi tạm biệt, Du Dực đi về phía hành lang, không biết tại sao, cô đột nhiên quay đầu lại, trông thấy người nọ vẫn còn đứng yên dưới đèn đường, bóng đổ xuống thật dài, thật dài.

Hết chương 1
 
Bể Cá - Spiral
Chương 3: Bồ Câu trắng



Du Dực đảm bảo, từ bé đến lớn cô luôn là người xui xẻo, cũng chưa từng hối lộ ông trời thứ gì.

Chẳng qua bạn có tin rằng có chuyện trùng hợp như vậy không?

Thật sự trùng hợp như vậy.

Vào buổi chiều ngày hôm đó, trong phần kết bạn trên WeChat của Du Dực xuất hiện một chấm đỏ.

Người đó nhắn: Chào Du Dực, mình là Mạnh Ngọc.

Khoảnh khắc ấy, trong đầu cô xuất hiện rất nhiều suy nghĩ. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, không lẽ cậu ấy còn thích mình ư? Không không không, bớt tự mình đa tình đi, biết đâu người ta chỉ định tiện tay kết bạn thôi thì sao? Nhưng mà mấy năm gần đây cô đã hủy kết bạn với tất cả bạn cũ, anh lấy được phương thức liên hệ của cô từ đâu chứ?

Rốt cuộc vì sao anh lại kết bạn với cô, thật phiền.

Giao diện trên điện thoại nhảy qua nhảy lại giữa WeChat với Weibo, mãi mà cô vẫn chưa ấn chấp nhận.

Giây phút đó, cô mới ý nhận ra rằng hạ quyết tâm chết đi là một việc rất khó, còn lựa chọn sống sót lại rất dễ dàng. Rất nhiều nhiều người đứng bên bờ vực nhìn rất lâu xuống dưới vực thẳm, thật ra họ đều đang chờ một người bằng lòng kéo họ lại.

Cuối cùng, Du Dực vẫn chấp nhận lời mời kết bạn. Không biết vì sao mà cô luôn cảm thấy Mạnh Ngọc chính là khúc gỗ giữa đại dương mênh mông kia.

My0731: Mình là Mạnh Ngọc.

Sau đó là một sticker xin chào.

Oui: Ừ ừ, tôi là Du Dực.

Sau khi trả lời cô mới chợt cảm thấy bản thân cũng quá ngốc nghếch.

My0731: Cậu có đang ở thành phố C không?

Oui: Có, sao vậy?

My0731: Chuyện thế này, gần đây cô Cung đang nằm viện, nghe nói là ung thư phổi giai đoạn cuối. Các bạn trong lớp ở thành phố C định tổ chức một buổi tới thăm cô.

Cô Cung là giáo viên chủ nhiệm kiêm giáo viên ngữ văn cấp 2 của họ. Vì là một học sinh có thành tích bình thường, Du Dực chưa bao giờ được cô giáo ưu ái, cũng vì thế nên khi nghe được tin tức này cô không quá ngạc nhiên hay đau buồn. Trong lúc cô còn đang do dự có nên đi hay không thì đối phương lại nhắn tin.

My0731: Thứ bảy tuần sau cậu có rảnh không?

Oui: Thứ bảy á? Hình như không được, thứ bảy tôi phải lên lớp.

My0731: Cậu sắp thi à?

Oui: Không phải, tôi đang làm việc tại trung tâm giáo dục.

My0731: À, vậy khoảng mấy giờ thì cậu lên lớp xong, mình có thể tới đón cậu, muộn chút cũng không sao đâu.

Cuối cùng, cô không thể cưỡng lại sự nhiệt tình của đối phương, đành hẹn gặp nhau tại quán Starbucks trên đường Lâm Giang lúc bốn rưỡi.

“Có hẹn với người khác rồi, đành phải lùi việc chết lại vậy.” Cô đăng những lời này lên tài khoản Weibo không ai chú ý.

“Này, Tiểu Du, tuần trước cô không tới nên không biết thứ sáu đã xảy ra chuyện gì thú vị đâu.” Sau khi kết thúc buổi họp, Lý Tuệ Linh ngồi bên cạnh cô vội vàng buôn dưa lê.

“Xảy ra chuyện gì thế?”

“Cái cô Lâm ở lớp bên cạnh ý.” Cô ấy vừa nói vừa liếc liếc Lâm Phàm ngồi nghiêng phía trước: “Thứ sáu tuần trước, học sinh Trương Tử Duệ của lớp đó, chính là cậu nhóc đầu dưa hấu ý, mẹ của cậu nhóc ấy chạy đến chỗ chúng ta làm ầm ĩ rồi tung ảnh tằng tịu ra khắp mặt đất. Chẳng hiểu mặt cô ta dày đến mức nào mà hôm nay còn có thể bình thản tới đi làm nữa.”

“Uầy, thế á.” Cô giả vờ giật mình.

“Sao mà giả được, có ảnh hẳn hoi. Hơn nữa, chẳng phải lần trước chính mắt Giả Phi nhìn thấy cô ta lên xe của bố Trương Tử Duệ sao, các cụ có câu thỏ khôn không ăn cỏ gần hang, mà……”

Du Dực không quá để tâm nghe cô ấy kể chuyện. Việc ngoại tình không có gì mới mẻ, hôn nhân giống như một quả táo thối vậy, nam ném nó vào thùng rác, còn nữ lại cố nhịn sự buồn nôn mà nuốt nó xuống.

Thứ tư đương lúc đi làm, cô chợt bắt gặp Lâm Phàm đang ôm đồ dùng cá nhân.

“Đi à?”

“Ừ.”

Có lẽ sau lần gặp thoáng qua này, các cô sẽ không bao giờ gặp lại giữa thành phố to lớn nữa. Ngoài tòa nhà, trên bầu trời cao rộng, một đàn chim bồ câu trắng bay qua.

“Tôi đang đứng ngoài cửa Starbucks, áo màu đen, quần jean, đi một đôi giày Martin đen.” Cô cúi đầu vừa nhìn xem hôm nay bản thân mặc gì vừa miêu tả với đối phương.

Bỗng nhiên sau lưng có một bàn tay vươn ra vỗ bả vai cô.

Cô quay đầu thì trông thấy Mạnh Ngọc.

Sao cô lại có cảm giác anh còn cao hơn lần gặp trước thế nhỉ, vả lại có vẻ… Trông đẹp trai hơn? Thật ra mà nói, tuy cô không có cảm giác rung động với Mạnh Ngọc, nhưng anh thực sự khá đẹp: Mắt hai mí, mũi cao, đầu nhỏ vai rộng, chẳng qua lúc đi học ăn mặc khá giản dị nên không đẹp đến mức thu hút thế này.

“Nè.” Anh đưa cho cô một cốc Latte, còn nóng.

“Cảm ơn cậu.” Cô giơ tay nhận.

Mặc dù cô không dung nạp được caffeine nhưng nếu để đối phương biết thì thật là phiền toái, vì vậy cô vẫn cứ nhận rồi cầm trong tay, không định uống.

“Mình có lái xe đến đây, hiện đang đỗ ở đằng trước.” Mạnh Ngọc dẫn cô băng qua đường: “Cậu mặc ít thế, có lạnh không?”

Du Dực nhìn xuống áo dệt kim đen của mình: “Tôi không lạnh, còn chưa vào thu mà.”

“Ừm. Cậu làm giáo viên ở Bác Văn hả?”

“Ừ, tôi dạy ngữ văn.”

“Mình nhớ trước đây cậu học đại học chuyên ngành báo chí mà, sao giờ lại đổi ngành thế.”

“Đâu còn cách nào khác, hiện nay công việc không dễ tìm, chỉ có trung tâm dạy thêm thiếu người thôi.”

“Bình thường cuối tuần cậu cũng phải đi làm ư?”

Du Dực đột nhiên cảm thấy Mạnh Ngọc thật là ngốc, dạy thêm thì đương nhiên cuối tuần sẽ bận nhất rồi?

“Đúng vậy, tôi chỉ rảnh thứ ba thôi.”

Dọc đường, hai người họ giống như đang tham gia chương trình hỏi đáp vậy. Mạnh Ngọc hỏi, cô đáp, ngại thì không ngại, chủ yếu là cô khát.

“Cậu không thích Latte à?” Anh nắm vô lăng hỏi cô.

“Không có.” Dứt lời, cô giơ lên uống một ngụm. Chất lỏng còn hơi ấm áp, vị đắng của cà phê kết hợp với vị ngọt của sữa hòa quyện với nhau, ngập tràn khoang miệng.

Cô đã 4-5 năm không uống cà phê. Hình như bỗng có một năm chỉ cần uống cà phê là sẽ buồn nôn, cô thử lên mạng tìm kiếm mới biết được trên thế giới còn có người không uống được cà phê. Du Dực không muốn cô phụ lòng tốt của đối phương nên miễn cưỡng uống trong phạm vi cho phép để bớt phiền toái.

Không phải tất cả con người đều có quy luật sinh tồn của riêng mình sao? Cuộn tròn và lẩn tránh là quy luật sinh tồn của cô.

Hết chương 2
 
Bể Cá - Spiral
Chương 4: Ngốc nghếch



Người bị ung thư phổi giai đoạn cuối gầy chỉ còn da bọc xương, Du Dực bỗng dưng nhớ về bộ phim hoạt hình Stickman Pk mà cô đã xem khi còn nhỏ.

Người phụ nữ giỏi giang, nhiệt huyết trong trí nhớ nay lại nằm im trên giường bệnh như bị mất nước, bà hỏi han tình hình gần đây của những cô cậu học trò cũ.

Bầu không khí thăm hỏi ấm áp chợt biến thành ngày hội khoe khoang công thành danh toại. Một số người mỉm cười đắc chí, trong khi những người khác lại cúi đầu như thể đang nghe đọc thành tích thời cấp 2.

Mạnh Ngọc đứng trước cô. Đương khi cô ngẩng đầu định xem nét mặt của đối phương thì không ngờ cũng trong khoảng khắc đó hai ánh mắt chạm phải nhau, cô như bị điện giật vội cúi đầu.

Điều này khiến cô nhớ tới ngày tổ chức lễ tuyên thệ thứ 300 của trường.

Giáo viên trên sân khấu phát biểu dõng dạc hùng hồn, học sinh dưới sân khấu cầm sách lẩm bẩm.

Cảm thấy buồn chán, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt cô bắt gặp Mạnh Ngọc, tim đập nhanh vô cùng.

Khi đó cô đã nói với Mạnh Ngọc rằng mình không thích anh.

Sau đó, trên đường tự học buổi tối về nhà, dường như Du Dực muốn tìm một lời giải thích hợp lý cho mâu thuẫn này, lời giải thích của cô là không có lời giải thích, nếu mọi chuyện đều có lời giải thích thì con người không phải là sinh vật phức tạp. Sở dĩ loài người đứng trên đỉnh kim tự tháp là do có nhiều hành vi vô lý.

Bọn họ đến muộn, vào đứng không lâu thì ra ngoài.

Mọi người cùng thảo luận xem buổi tối ăn gì, Du Dực muốn viện cớ rời đi. Tiếc rằng cô không có bạn tốt, tốt đến mức có thể gọi điện thoại giúp cô thoát thân ngay lúc này.

Thật ra trước đây cũng không phải là không có, chẳng qua sau khi vào đại học thì mỗi người một nơi, dần dần trở nên xa cách.

Cô lại không phải người biết gắn kết các mối quan hệ. Nếu đa số người trên thế giới đều nắm chặt tay để làm giảm tốc độ cát xói mòn thì cô lại là người mở rộng tay mặc nó rời đi.

“Mạnh Ngọc, nghe nói gần đây cậu ở……” Một người béo đen đặt tay lên vai anh. Do vóc dáng người đó hơi lùn nên phải nghiêng tay mới tạm với được tới anh, hình ảnh này trông khá buồn cười.

Du Dực lấy bừa lí do chào hỏi với các bạn nữ rồi rời khỏi bệnh viện.

Ngoài trời đã ngả hoàng hôn, cửa kính bệnh viện như được mạ một lớp vàng, phản chiếu ánh sáng chói mắt.

“Du Dực… Phù…” Anh thở phì phò đuổi theo.

“Hử?” Cô vừa mới đeo tai nghe lên lại đành tháo một bên xuống.

“Cậu không đi ăn với mọi người ư?” Bộ dáng th* d*c của anh trông thật giống cá nóc trong phim hoạt hình.

“Tôi đã báo với Ngô Tư Tư rằng tôi còn việc bận rồi.” Cô nhịn cười.

“Ồ, vậy mình đưa cậu về nhà nhé?”

Du Dực ngẩng đầu nhìn anh, thực sự không hiểu vì sao trên đời này sẽ có người lúc 25 tuổi với lúc 17 tuổi trông chẳng khác tí nào. Cô không nhắc đến ngoại hình mà là cảm giác anh mang lại cho người khác, nó tựa như một cây thông xanh cao chưa quá đầu gối giữa tuyết trắng, bốn mùa không thay đổi được sự kiên định và lòng chân thành của anh.

||||| Truyện đề cử: Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên |||||

Người như vậy cô chỉ từng gặp được một người, phần lớn sau khi rời trường bước chân vào xã hội sẽ trở thành con buôn gian xảo, bọn họ kết bạn vì lợi ích, rồi lại vì lợi ích mà cắt đứt liên hệ.

Từ nhỏ chúng ta đã được dạy rằng giữa người với người thì lòng chân thành là điều quan trọng nhất, có đúng như vậy không? Đối với cô, giữa những người trưởng thành mà chỉ dựa vào lòng chân thành là dễ bị tổn thương nhất.

Nói những lời tốt đẹp, uốn mình theo người mới là tiêu chí qua lại.

Dù cô hiểu nhưng coi thường nó nên mới chịu nhiều đau khổ.

Cô không trả lời câu hỏi của anh mà hỏi ngược lại: “Mạnh Ngọc, cậu còn thích tôi không?”

Một câu hỏi bất ngờ làm tai anh nhanh chóng ửng đỏ như bị lửa đốt: “Hả… Mình…”

“Nếu cậu còn thích tôi thì chúng mình yêu nhau đi. Nếu cậu không thích tôi, sau này chúng ta đừng liên lạc với nhau nữa.”

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai nói chuyện, không khí như tạm dừng vài giây, Du Dực cảm thấy chính mình đã có đáp án, xấu hổ đến độ muốn tìm hố chui vào, quay người định đi.

Mạnh Ngọc lại giữ chặt tay cô.

Hình như đây là lần đầu tiên cô nắm tay với một người khác giới.

“Chuyện đó… Mình…”

“Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”

“Vì sao?”

“Cái gì vì sao?”

“Vì sao đột nhiên lại đưa ra đề nghị như vậy?”

“Không vì sao cả, nghĩ đến lại đột nhiên muốn đề nghị thôi.”

Thật sự không lừa anh, cô là một người xúc động, nghĩ đến gì là phải làm cái đó, dù sao cô luôn coi mỗi ngày là một ngày sống cuối cùng.

“Vậy cậu… Cậu có bằng lòng không?”

“Bằng lòng chuyện gì?”

“Chuyện… Yêu đương ấy.”

“Anh hỏi vớ vẩn thế, chẳng phải em đã hỏi anh trước sao? Ngốc nghếch.” Hai từ cuối cô nói rất nhỏ.

“Gì cơ?” Anh nở nụ cười khờ khạo.

“Em bảo anh là đồ ngốc.”

“Anh không hề.”

“Ừm.”

Đi rồi lại đi, cô bỗng nhiên buông tay, đối phương ủ rũ tai như sắp cụp đến nơi.

“Tới rồi.” Cô chỉ vào xe anh.

“Lần sau chúng ta đừng nắm tay như vậy, em muốn thế này cơ.” Cô mở bàn tay ra, làm động tác hai tay đan mười ngón vào nhau.

“Ừ.” Anh nhìn cô cười, ánh mắt sáng rực.

Xem ra cún con thật sự rất dễ dỗ.

“Em muốn ăn gì không?”

Mặt trời đã hoàn toàn lặn xuống, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói.

Mạnh Ngọc sớm biết cô lấy cớ bận việc để về trước.

“Em không muốn ăn gì cả.”

Ban nãy uống vào mấy ngụm cà phê, bây giờ cảm giác khá đầy bụng.

“Không ăn tối không tốt cho cơ thể đâu, em gầy quá, đừng kiêng khem gì.” Anh nghiêm túc nhắc nhở.

Cô thề, cô thật sự không ăn kiêng giảm béo. Hơn nữa, sao anh có thể trợn mắt nói dối thế nhỉ, mặc dù cô không mập nhưng cũng đâu có gầy.

“Không phải.” Cô lắc đầu: “Em thực sự không có hứng ăn.”

“Chỉ ăn một chút thôi được không.”

Hết chương 3
 
Bể Cá - Spiral
Chương 5: Gót chân Achilles



Cuối cùng bị anh kéo đi ăn nửa bát hoành thánh.

“Anh đi về cẩn thận nhé.” Cô tháo đai an toàn chuẩn bị xuống xe.

“Ừ, về đến nhà thì báo cho anh một tiếng.” Anh lưu luyến dặn dò.

Du Dực đột nhiên ghé sát vào anh, hôn nhẹ một cái vào má anh, đôi môi mềm mại tựa như một con bướm khẽ chạm rồi lại giương cánh bay.

Anh ngẩn ngơ ngồi yên vài phút rồi mới hồi phục lại tinh thần.

Hôm sau tan làm, Du Dực đang nấu mỳ ở nhà mới chợt nhớ ra bản thân còn có một anh bạn trai.

Giữa trưa, anh hỏi cô có muốn ăn tối cùng anh không, Mạnh Ngọc ở tại khu mới Phụng Bắc, bọn họ có thể nói là một người trời nam một người đất bắc nên cô từ chối lời mời của anh.

“Anh ăn chưa?” Du Dực nhắn cho anh.

Trên giao diện chat lập tức hiện “Đối phương đang nhập tin nhắn…”. Đáp lại cô là một bức ảnh.

Có thể nhìn ra anh đang ngồi trong một quán rượu, người ngồi đối diện đang nướng thịt.

Du Dực bắt chước anh cũng gửi một bức ảnh sang.

“Ai bảo em không chịu đi ăn với anh cơ.” Gửi thêm một cái icon kiêu ngạo.

“Xa quá, anh lại phải lái xe mất hơn một tiếng tới đây. Nhưng mà, bây giờ anh đang ăn với ai đấy?”

“Một người bạn nam của anh.”

Trong quán rượu, Mạnh Ngọc ôm điện thoại cười ngây ngô.

Người đàn ông ngồi đối diện liếc anh, tỏ vẻ buồn nôn: “Toàn mùi yêu đương.”

Mạnh Ngọc chẳng thèm quan tâm, tiếp tục ôm điện thoại trả lời cô: “Tưởng Dục Thần, em có biết không? Hồi xưa cậu ấy học cùng trường với chúng mình,”

“Có phải cậu bạn trước đây luôn về nhà cùng anh không.”

“Đúng rồi, trước đây nhà cậu ấy là hàng xóm của anh.”

“Thì ra là thế. Anh biết không? Lúc đó rất nhiều bạn nữ khóa mình cho rằng hai anh là một đôi đấy.”

Mạnh Ngọc buông điện thoại ra, vô cùng nghiêm túc hỏi ông bạn thân đã quen nhiều năm: “Tưởng Dục Thần, mày thích nam hay nữ?”

“Vãi lìn luôn.” Anh ấy tức giận đến mức suýt thì ném đũa sang: “Mày quen tao 25 năm, mày thử nói xem tao thích nam hay nữ? Thằng điên.”

“Em yên tâm, cậu ấy thẳng.” Anh gửi tin nhắn, lâu sau vẫn chưa thấy cô trả lời.

“Hừ, tao cảnh báo trước, vừa mới yêu nhau một ngày mà đã bị xơi tái như thế, cẩn thận người ta chỉ chơi đùa với mày thôi đấy.”

Mạnh Ngọc nhíu mày: “Mày cảm thấy thế ư?”

Tưởng Dục Thần cảm thấy mình không thể đáp được câu hỏi này.

“Nhưng mà tao thích cô ấy lắm.”

Đương nhiên anh ấy biết Mạnh Ngọc rất thích cô.

Mạnh Ngọc không như anh ấy, anh ấy nổi tiếng nghịch ngợm gây sự, còn Mạnh Ngọc từ bé đến lớn đều rất ngoan ngoãn. Trước nay chưa từng thấy anh buồn phiền vì chuyện gì, dường như anh vĩnh viễn mang dáng vẻ bình tĩnh thong dong như vậy.

Chỉ đúng hai lần anh ấy thấy Mạnh Ngọc bộc phát cảm xúc, cả hai lần đều vì cô.

Lần đầu tiên là khi anh viết thư tình bị từ chối. Lúc đó, Tưởng Dục Thần còn cười cợt rằng anh dùng cách cũ rích để tỏ tình thì đương nhiên con gái nhà người ta sẽ từ chối rồi. Mạnh Ngọc chẳng thèm quan tâm đến Tưởng Dục Thần, một mình ném bóng vào rổ rồi lại nhặt bóng, cứ thế lặp đi lặp lại hai động tác này. Một lát sau, Tưởng Dục Thần mới phát hiện ra sự bất thường của anh, khuyên anh nghỉ ngơi một lúc nhưng Mạnh Ngọc lại làm như không nghe thấy. Cuối cùng, cả người anh đầy mồ hôi giống như con gà rơi vào nồi canh nằm bệt dưới giá bóng.

Lần thứ hai là vào năm bốn đại học. Lúc đó, anh đang học cao học tại một trường bên nước ngoài, Tưởng Dục Thần gọi tới định kiếm một bữa, cuối cùng Mạnh Ngọc lại rủ đi uống rượu. Phải biết rằng trước giờ chỉ có anh ấy rủ Mạnh Ngọc đi uống rượu chứ chưa bao giờ Mạnh Ngọc lại chủ động rủ đi cả. Tưởng Dục Thần cứ ngỡ mặt trời mọc đằng Tây, kết quả hóa ra là người ta xóa QQ của anh, còn anh làm như mây mù che phủ, bầu trời sập xuống mà uống say bí tỉ.

Khoảng thời gian trước Mạnh Ngọc bảo với anh ấy rằng anh chuẩn bị về nước làm việc, lúc ấy đã nhậm chức ở Cao Thịnh.

Tưởng Dục Thần đoán được vì sao anh lại trở về, trái lại cũng không ngăn cản. Từ trước đến nay Mạnh Ngọc luôn là người có chính kiến, không ai có thể can ngăn được anh, Tưởng Dục Thần chỉ giỡn chơi: “Mày đúng là vị thánh tình yêu.”

Do đó, khi tối qua Mạnh Ngọc gọi tới kể rằng mình với Du Dực đang yêu nhau, trong lòng Tưởng Dục Thần trăm bề ngổn ngang.

“Mày ngủ đến giờ vẫn chưa tỉnh hả?”

“Không, tao vừa mới về nhà.”

“Củ lạc giòn tan? Đệch mợ, chẳng phải mày mới về đây chưa được mấy ngày sao? Không đúng, không phải hôm nay chúng mày vừa mới gặp nhau ư? Sao lại thế này? Mày chắc chắn cô ấy không lừa mày chứ? Cô ấy không vay tiền mày chứ?”

Mạnh Ngọc cũng không nói rõ mà chỉ giải thích rằng cô không lừa đảo.

“Vậy cô ấy có yêu mày không?” Tưởng Dục Thần tiếp tục tra hỏi.

“Chắc là không.”

Anh cũng cảm thấy rất hoang đường, tại sao cô lại muốn ở bên người mình không yêu đây.

Song, anh không thể từ chối cô, được ở bên cô là điều anh hằng mong ước. Nhiều năm qua, chỉ cần thấy cô cười là anh đã thỏa mãn, chỉ cần ánh mắt cô bằng lòng dừng lại một giây vì anh thì anh cũng cam tâm tình nguyện chịu lăng trì xử tử.

“Mạnh Ngọc, mày được đấy.”

Trước sự giễu cợt của bạn thân, anh cũng chỉ biết mỉm cười.

“Anh nhớ em.” Du Dực vừa mới tắm xong đã nhận được voice của Mạnh Ngọc.

Nghe có vẻ như đã uống say, giọng điệu lười biếng còn kèm theo giọng mũi.

“Thế thứ ba em tới chỗ anh rồi mình đi ăn nhé.”

Người phía bên kia không trả lời, vài phút sau, một cuộc điện thoại gọi tới.

“Alo, Mạnh Ngọc, anh uống say rồi đấy à?”

“Không.”

Cô có thể chắc chắn là anh say.

“Anh rất nhớ em.” Người ở đầu dây bên kia đột nhiên nói.

Những cô gái khác khi nghe được bạn trai mình nói vậy chắc hẳn sẽ cảm thấy ngọt ngào, nhưng không rõ vì sao cô lại cảm thấy buồn, không biết đáp lại anh thế nào, chỉ đành nghịch làn váy ngủ.

“Đệt, mày gọi cho ai đấy, tao cứ tưởng mày đang nói nhảm cơ, mau cúp máy đi, sao uống say rồi còn biết gọi điện thoại nữa chứ.” Một giọng nam loáng thoáng truyền đến.

“Tao không say, mày mới say.” Con sâu rượu phản bác, ôm điện thoại kể lể: “Tưởng Dục Thần, ngày 28 tao bay đến thành phố C. Nhưng mà tao không biết cô ấy còn nhớ tao không, tao đã hỏi rất nhiều người, họ đều nói không có phương thức liên hệ với Du Dực. Tao rất sợ cô ấy quên mất tao, tao thực sự rất sợ.”

Du Dực không cúp máy mà im lặng nghe anh lải nhải.

Cô không phải là người thích khóc, vậy mà chẳng hiểu sao nước mắt cứ thế tuôn rơi, nó giống như vòi nước bị hỏng vậy, muốn đóng cũng không đóng nổi.

Năm tư đại học, cô đã xóa hết QQ của bạn bè cũ.

Thật ra có rất nhiều người chưa từng trò chuyện với cô, chỉ riêng Mạnh Ngọc cứ đến lễ tết lại gửi cho cô một tin “Nguyên Đán hạnh phúc”, “Chúc mừng năm mới”, “Đoan Ngọ vui vẻ”…

Cô thoáng do dự, cuối cùng tự nhủ có lẽ anh tiện tay nhắn thôi, dứt khoát chọn xóa bỏ.

Hết chương 4
 
Bể Cá - Spiral
Chương 6: Nắm tay



“Tối hôm qua tao không làm gì kỳ quặc chứ.”

Sau khi tỉnh rượu, anh chỉ thấy cuộc đối thoại giữa bản thân với Du Dực dừng tại lúc cô nói muốn tới ăn cơm với anh. Sau đó còn có một cuộc gọi dài đến 24 phút, lại là chính anh gọi. Nhưng anh đã hoàn toàn quên mất nội dung.

Tưởng Dục Thần vừa mới tỉnh đã nhận được cuộc gọi của Mạnh Ngọc.

“Chắc là không, tối qua mày luôn gọi Du Dực, nói khoảng 12 nghìn câu anh rất nhớ em thôi.”

“……” Sau đó đã bị cúp máy.

“Thằng hâm.” Anh ấy ném điện thoại lên sô pha rồi tiếp tục ngủ.

Bên này, Du Dực mới họp sáng xong, cô đọc được tin nhắn Mạnh Ngọc gửi tới: “Tối qua anh uống say.”

Nghĩ đến cuộc gọi tối qua, cô thực sự vừa muốn khóc vừa muốn cười. Lúc ấy hình như anh đã về đến nhà, nhưng làm thế nào anh cũng không cúp máy mà cứ quấn lấy cô như một đứa trẻ, cuối cùng cô đành phải nhẫn tâm dập máy trước.

“Chà, có phải Tiểu Du đang yêu không, cười hạnh phúc quá.” Giáo viên cùng văn phòng hỏi cô.

Cô sờ mặt mình: “Rõ ràng lắm hả?”

“Chứ còn gì nữa, cô làm việc ở đây mấy năm, lần đầu tiên tôi trông thấy nét mặt này của cô đó.”

“Vâng, tôi mới quen bạn trai không lâu.”

“Bảo sao, đang giai đoạn yêu đương nồng nhiệt mà, aiz, bạn trai cô là người ở đâu thế? Người địa phương hả?”

“Vâng, anh ấy là bạn cấp 3 của tôi.”

“Ồ, thanh mai trúc mã kia mà.”

Sau đó lại bâng quơ hàn huyên hai câu, đúng ra mà nói thì đối phương bắt đầu có xu thế tra hỏi hộ khẩu, Du Dực bèn đáp qua loa có lệ cho xong.

Nhân lúc tới giờ ăn trưa rảnh rỗi, Du Dực chạy ra cầu thang gọi điện thoại cho anh.

“Lần sau anh uống ít thôi nhé.” Bên cầu thang toàn tàn thuốc, cô vừa gọi vừa dùng mũi giày đá tàn thuốc đi.

“Anh biết rồi, tối hôm qua anh đã nói gì với em thế.”

“Anh chẳng nói gì cả, chủ yếu là một số… Hmmm… Lời làm nũng?”

“Khụ… Ngày mai em định tới chỗ anh nhỉ?” Lảng sang chuyện khác quá rõ ràng đấy, quý ngài.

“Anh không muốn ư?”

“Anh cầu mà không được ý chứ, em tới vào buổi chiều đúng không?”

“Vâng, em phải dừng tại trạm nào nhỉ?”

“Toà nhà Quảng Thiên nhé, tới nơi anh sẽ đón em.”

“Chẳng may anh lại tăng ca thì phải làm sao?”

“Chắc chắn là không.”

“Vì sao anh biết được? Nhỡ may mà?”

“Có lẽ bởi anh cũng được coi là ông chủ chăng?”

“Dạ, ông chủ.”

“Em gọi anh là gì cơ?”

“Mạnh Ngọc.”

Lần đầu tiên anh cảm thấy tên mình được gọi lên hay đến vậy, có lẽ tình yêu là một loại thuốc mê hoặc tâm trí chăng.

Đây là lần thứ hai Du Dực tới Phụng Bắc. Lần tới trước cách đây hai năm là đi xem buổi biểu diễn. Bên này là khu mới, chỉ trong hai năm đã mọc lên không ít nhà toà cao tầng.

Cô vừa ra khỏi trạm tàu điện ngầm đã trông thấy Mạnh Ngọc đứng bên đường.

“Em thấy Phụng Bắc thay đổi nhiều thật.”

“Trước đây em từng tới rồi à?” Anh mở cửa xe để cô vào.

“Vâng, hai năm trước ca sĩ em thích tổ chức buổi biểu diễn tại sân vận động Thanh Áo. Lúc ấy em còn cảm giác chưa mấy phồn hoa, hiện tại tất cả đều là trung tâm thương mại với toà nhà cao tầng.”

“Dĩ nhiên rồi, em có muốn ăn gì không?”

“Phải hỏi anh mới đúng chứ? Em không ăn đồ sống, những thứ khác thì đều được tất.”

“Ừm, đồ Vân Nam được không? Em có ăn được cay không?”

“Được ạ, không quá cay là được.”

Lái vài phút tới một trung tâm thương mại, lúc đi ngang qua quán trà sữa nổi tiếng trên mạng, Mạnh Ngọc hỏi cô có muốn uống không.

Cô lắc đầu: “Cái này phải đợi lâu lắm.”

“Bao lâu cơ?”

“Tầm bốn năm chục phút đấy.”

“Bình thường mà, lát nữa mình ăn xong rồi xuống dưới lấy là được.”

“Anh đừng rơi vào cái bẫy của chủ nghĩa tiêu dùng.” Du Dực kéo anh đi tìm thang cuốn.

Nhà hàng anh chọn có hương vị khá ngon, chẳng qua giá cả hơi cao.

Thật ra từ trang phục anh mặc và xe anh lái có thể nhìn ra thu nhập của anh rất tốt. Cô bắt đầu lo lắng tới vấn đề tiêu dùng khác nhau giữa hai người. Nếu hẹn hò cũng không thể để đối phương chi trả mãi được, ngoài ra còn có ngày kỷ niệm hay sinh nhật gì đó, quà cáp lại là một khoản không nhỏ. Thu nhập của cô từ Bác Văn khá ổn, trừ đi tiền thuê nhà và chi phí điện nước cố định, vả lại bình thường cô cũng không mấy hứng thú với hàng hiệu thì mỗi tháng trước đây cũng tiết kiệm được mấy nghìn tệ.

“Này, em đang nghĩ gì thế?” Mạnh Ngọc cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Không có gì ạ, em đang nghĩ đến chuyện công việc thôi. Anh bảo gì nhỉ?”

“Anh bảo là anh đi lấy đồ uống.” Anh giơ điện thoại ra trước mặt cô để cô nhìn thấy hóa đơn đặt hàng trên đó.

“Anh đặt bao giờ vậy?”

“À, anh đặt trước lúc ăn.”

“Anh muốn uống à?” Du Dực không rõ tại sao anh cứ cố chấp với một cốc trà sữa như vậy.

“Cũng tạm, có lẽ là vì anh giỏi chờ đợi chăng?”

Cô không biết anh nói vậy có ý gì khác không. Cô hút một ngụm, hương vị tàm tạm, nhưng nếu cô đi một mình thì chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian và tiền bạc vào một cốc thức uống như thế.

“Anh đưa em về nhà nhé?”

Du Dực mở điện thoại ra xem, mới hơn 6 giờ.

“Còn sớm mà, nếu không chúng mình đi dạo một lúc đi?”

“Ừ.” Đối phương nhanh chóng đồng ý.

Trước đó không xa có một cái công viên, hai người định dạo quanh một vòng.

Du Dực là một người rất tinh tế, cẩn thận đến mức phát hiện đối phương dùng tay trái cầm đồ uống chứ không dùng tay phải.

Tuy nhiên cô lại cố ý cầm đồ uống bên tay trái.

Anh không chủ động nắm tay em thì em cũng không nắm tay anh đấy.

Nhưng còn chưa đi đến công viên thì đã uống hết, cốc rỗng bị ném vào thùng rác ven đường.

Cái này không phải lấy cớ nhưng chẳng biết Mạnh Ngọc thật sự ngượng ngùng hay đang giả ngu giả ngơ mà toàn hỏi cô mấy thứ không đâu.

Đi rồi lại đi, cô thực sự không chịu nổi nữa, dừng lại hỏi anh: “Anh có muốn nắm tay không?”

Anh thoáng sửng sốt rồi giơ bàn tay ra nắm lấy tay cô.

“Ngốc nghếch.”

“Anh á?”

“Chứ không thì ai vào đây?”

“Sao em cứ thích bảo anh ngốc nghếch thế.” Mạnh Ngọc dùng ngón tay cái nhéo nhéo kẽ giữa ngón cái và ngón trỏ của cô.

“Có phải anh đã muốn nắm tay em từ lâu không?”

“Ừ, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em.” Anh thú nhận rất thẳng thắn.

“Vậy mà anh còn muốn em chủ động.”

Mạnh Ngọc cao hơn cô khá nhiều, từ góc độ của anh nhìn xuống thì thấy được hai má cô phúng phính như hai cục kẹo bông, rất muốn xoa bóp.

“Không đâu, sau này anh sẽ chủ động nắm tay em, nhé?”

Hết chương 5
 
Bể Cá - Spiral
Chương 7: Bươm bướm (hơi H)



“Có người đi qua.” Du Dực đẩy anh ra, môi bị gặm sưng lên.

Đây chính là cái giá phải trả cho sự xúc động của cô.

Quay lại hai mươi phút trước, cô chuẩn bị xuống xe về nhà, bỗng trông thấy ánh mắt mong chờ của “Cún con” trên ghế lái.

Vì thế cô ghé sát vào Mạnh Ngọc hỏi: “Anh từng hôn bao giờ chưa?”

Cô không cần đáp án của anh, chỉ cần anh hôn.

Không biết ai đã chạm môi trước, chỉ biết môi của con gái mềm mại như thạch trái cây vậy, khiến người ta không kiềm chế được muốn phá nát, muốn cắn xé, để lộ mặt nguyên thủy nhất để nếm vị ngọt của cô.

Anh hấp tấp cạy hàm răng cô ra, đầu lưỡi trượt vào trong khoang miệng. Chiếc lưỡi mềm mại ướt át tựa như rắn nước quấy phá trong khoang miệng, sau đó quấn lấy đầu lưỡi cô, kéo ra ngoài m*t mát đến tê dại.

Mạnh Ngọc buông cô ra, Du Dực thấy bờ môi anh đỏ bừng, chẳng biết do son của cô hay là vừa rồi bị gặm.

“Anh đưa em lên nhé?” Giọng nói của anh trầm thấp hơn so với bình thường.

“Vâng.” Cô không hề cố ý, chẳng qua đúng lúc liếc mắt trông thấy thứ nằm g*** h** ch*n anh đang phồng lên thôi.

Khu nhà cũ không có thang máy, cô sống trên tầng năm, đèn cảm ứng bằng âm thanh của mấy nhà tầng dưới đều bị hỏng. Trong bóng tối, Mạnh Ngọc một tay nắm cô một tay bật đèn pin.

“Tới rồi.” Cô chỉ vào căn hộ bên trái.

Nhưng mà bàn tay đang nắm cô không chịu buông ra.

“Lại một lần nữa nhé?” Anh cúi người, trưng cầu ý kiến cô.

“Ừm.” Được cô cho phép anh mới hôn lên.

Lần này dịu dàng hơn so với ban nãy, anh ngậm môi cô một lúc mới vươn lưỡi hòa quyện với cô.

Không biết anh đặt tay lên eo cô từ khi nào, anh không dám lộn xộn mà chỉ nhẹ nhàng v**t v*, song chính động tác nhỏ ngày lại càng thêm tra tấn.

Cô cảm giác chân mình đã sắp mềm nhũn, q**n l*t đã ướt từ lúc ở trên xe, hiện tại càng lầy lội, dính đầy chất lỏng nhớp nháp.

Đối phương cũng không tốt hơn bao nhiêu.

Từ giây phút đầu tiên cô hôn lên, Mạnh Ngọc đã cảm thấy bản thân như biến thành ngọn núi lửa phun trào. Từ đầu đến chân đều nóng bừng, toàn bộ nhiệt độ đều dồn xuống nơi nào đó, d*c v*ng nhanh chóng ấp ủ, bành trướng, rồi nổ tung.

Anh buông môi cô ra, chuyển tới bên tai và cổ.

“Ngứa em.” Cô bị bàn tay đặt trên eo v**t v* đến ngứa ngáy, không kìm được khẽ run rẩy, hơn nữa, bụng dưới bất ngờ chạm phải một th* c*ng r*n.

Tiếng hít thở bên tai chợt trở nên dồn dập.

Mạnh Ngọc ôm cô “Hút” mấy miếng, cho đến khi cô nhắc anh cần phải trở về mới lưu luyến buông ra.

“Chưa từng.”

Du Dực bật đèn, bỗng nhận được một câu trả lời không đầu không đuôi của anh.

“Gì ạ?”

“Anh chưa từng hôn ai cả, chỉ có em, vừa rồi.”

“Vâng.” Nếu trước mặt cô có gương thì chắc hẳn sẽ trông thấy bản thân đang cười toe toét đến tận mang tai: “Anh có thấy khó chịu không.”

“?”

“Cái đó đó.” Vết ửng hồng vừa mới tan đi lại dần hiện lên.

Lát sau anh mới đáp: “Em hỏi nữa sẽ thực sự khó chịu đấy.”

Cô rất biết điều không hỏi tiếp nữa.

Mạnh Ngọc trả lời tin nhắn của cô xong lại không lập tức lái xe rời đi mà rút một điếu thuốc ra châm.

Anh không muốn để cô biết việc mình hút thuốc, tâm lý này rất kỳ lạ. Bạn hy vọng trở nên hoàn hảo không tì vết trước mặt người yêu, song lại thầm mong đợi cô ấy có thể chấp nhận được những gì không hoàn hảo của mình. Nguoi

Mấy ngày nay với anh tựa như một giấc mơ vậy. Anh thực sự rất sợ hãi đó là một giấc mơ, cho dù ai trong số họ tỉnh lại trước thì đều sẽ tan biến như bong bóng.

Nhanh chóng hút xong điếu thuốc, đầu lọc thuốc bị anh dùng giấy gói lại rồi ném vào thùng rác ven đường. Anh đứng dưới bầu trời đêm, ngẩng đầu nhìn ánh sáng hắt ra từ ô cửa sổ nhà cô, sau đó lái xe về nhà.

Trước đây anh cũng từng mơ thấy Du Dực. Trong mơ, phần lớn là dáng vẻ cô thời cấp 3 một bên làm bài thi một bên cau mày, hoặc là mái tóc bị gió thổi tung bay giữa trán trong giờ thể dục.

Giấc mơ hôm nay lại khác. Bọn họ ôm hôn nhau trên một cái sô pha chật hẹp, cô ngồi trên đùi anh, dùng đôi môi đỏ mọng để lại vệt nước trên mặt, cổ, xương quai xanh của anh.

Đột nhiên, tay cô đè xuống thứ đã cứng rắn từ rất lâu kia, bàn tay mềm mại vừa bóp vừa xoa nó: “Anh muốn không?”

Anh không biết trả lời thế nào, cả người cứng đờ như pho tượng bị Medusa hóa đá.

đ** l*** **t *t linh hoạt của cô quấn lên vành tai anh: “Anh muốn không?”

Cảm xúc và lý trí trong đầu không ngừng đấu tranh, giằng co.

Bỗng nhiên, cô dẫn dắt tay anh phủ lên n** m*m m** trước ngực, miệng vẫn mấp máy hỏi: “Anh muốn không?”

Đương lúc cảm xúc hoàn toàn lấn át lý trí, một tiếng chuông vang lên.

Tỉnh mộng.

Trên màn hình điện thoại hiện báo thức 8 giờ.

Anh tắt báo thức đi, một tay che mắt, một tay nắm lấy thứ đang dựng thẳng dưới thân, vừa tưởng tượng lại cảnh trong mơ vừa tuốt thứ trong tay, sau một lúc bèn ưỡn hông b*n r*.

Đôi khi yêu đương cũng mang tính quy luật. Thứ ba cô tới khu mới tìm anh, cuối tuần anh tới khu phố cũ tìm cô, ăn một bữa cơm, xem một bộ phim. Anh ngày càng thêm dính người, mỗi lần đưa cô về nhà đều đòi hôn rất lâu, lâu đến độ cô cứ ngỡ mình sẽ bị thiếu oxy mà chết.

“Vậy khi nào anh mới về?”

“Chắc là thứ sáu tuần sau.” Anh cúi đầu, chăm chú nghịch ngón tay cô.

“Thế anh có muốn… Em đi đón anh không?” Cô chưa từng yêu đương, nhưng cô đoán đây hẳn là yêu cầu cơ bản giữa những đôi yêu nhau.

“Liệu có xa quá không?”

“Ừm… Cũng bình thường, nếu em ngồi tàu điện ngầm thì mất một tiếng.”

“Ừ, nếu mệt quá thì em đừng miễn cưỡng bản thân.”

“Không đâu.”

Sang tuần là Tết Trung Thu, cô sẽ về chỗ bà ngoại mấy ngày. Hôm nay hiếm lắm mới được gặp nhau thì ngày mai anh lại phải đi công tác đến tuần sau mới về. Cô tự dưng cảm thấy không đành lòng, có lẽ đây là tác dụng phụ của mối quan hệ thân mật chăng.

Trung Thu, bà ngoại hỏi cô rằng có chàng trai mình thích không, cô thoáng do dự rồi vẫn lắc đầu.

Cô không rõ cảm xúc thích ra sao, ở bên anh làm cô rất an tâm, nhưng anh đối với cô chưa tới mức không thể thay thế.

Nếu anh rời đi có lẽ cô sẽ thấy mất mát, nhưng cùng lắm thì trở lại cuộc sống trước kia, dù sao đây cũng không phải lần đầu tiên cô trải qua những chuyện như thế này.

Hết chương 6
 
Bể Cá - Spiral
Chương 8: Vóc dáng (hơi H)



Nội dung trò chuyện giữa hai người đều là những việc nhạt nhẽo vô vị, ví dụ như một ngày ba bữa ăn gì, đã tan làm chưa.

“Anh nhớ em.” Du Dực tắm xong đọc được tin nhắn.

“Anh lại uống say à?”

“Anh không uống rượu, anh thật sự rất nhớ em.”

“Chẳng phải ngày mốt anh sẽ về ư.”

“Vậy là còn tận 48 tiếng, 2880 phút.”

Cô cạn lời gọi video call cho anh.

“Em gội đầu hả? Mau đi sấy đi kẻo bị cảm.” Anh nhấc máy, còn chưa tắm, đang mặc một cái áo dệt kim màu nâu nhạt.

“Thế em cúp nhé.”

“?”

“Em sấy tóc thì đâu thể nói chuyện.”

“Không sao, anh có thể xem em sấy tóc mà.” Anh nâng một bên mặt.

“Nếu vậy chẳng phải anh sẽ rất nhàm chán sao.”

“Không đâu, anh có thể học cách sấy tóc cho em.” Anh nghiêm túc nói.

Kệ anh đi.

Du Dực đặt điện thoại lên giá bên cạnh gương của bồn rửa tay, cắm giắc cắm máy sấy rồi bắt đầu sấy tóc.

Ngắm một lát, Mạnh Ngọc chợt phát hiện có gì đó không ổn. Cô đang mặc một chiếc váy ngủ hai dây màu trắng, không may là nước trên tóc nhỏ xuống làm ướt vải, núi đôi trước ngực gần như trong suốt, thấp thoáng có thể thấy q**ng v*. Hơn nữa, vì động tác sấy tóc mà một bên dây có xu thế trượt xuống.

Anh định nhắc nhở cô, nhưng tiếng máy sấy quá to nên cô không nghe được tiếng trong điện thoại. Rơi vào đường cùng, anh đành phải… Mang theo cảm giác tội lỗi ngắm tiếp.

Ngực cô nom rất to, chúng khẽ đong đưa theo động tác tay, kèm theo eo cô vừa thon vừa mảnh lại làm nổi bật thêm độ to của ngực.

Toi rồi, không thể nghĩ tiếp, nghĩ nữa anh sẽ bốc khói mất.

Du Dực sợ anh chờ lâu nên sấy được gần khô thì dừng lại, hoàn toàn không biết nội tâm đối phương đã trải qua sự đấu tranh mạnh mẽ thế nào.

Cô thò lại gần cầm điện thoại lên, chợt thấy mặt và tai của đối phương đều đỏ.

“Anh bật điều hòa hả? Có phải anh để nhiệt độ hơi cao không.” Cô nghi ngờ hỏi, lẽ ra bên thành phố B cũng khoảng hai mươi mấy độ, không cần thiết bật điều hòa chứ.

“Không…”

“Vậy có phải anh mặc nhiều quá hay không, liệu anh có muốn thay quần áo chăng?”

“Khụ…” Anh mất tự nhiên mở miệng: “Vừa rồi, chẳng qua là, lúc em sấy tóc đã làm ướt váy.” Du Dực nhìn theo ánh mắt anh, cô quên dán đầu v* nên váy ướt có thể trông thấy thứ bên trong.

Dứt lời, bên phía cô chợt tối om, đến khi cô cầm lại điện thoại thì đã thay sang một cái áo ngắn tay màu đen.

“Sao ban nãy anh không nhắc em?”

“Anh có nhắc mà em không nghe thấy.”

“Nếu thế thì anh phải kiên quyết cúp điện thoại chứ.”

“Ừ, lần sau anh nhất định sẽ cúp.”

“Anh… Tại sao mặt anh vẫn còn hồng?”

“Thế hả?” Anh dán mu bàn tay vào má, hình như hơi nóng thật.

“Có phải anh bị cái đó không…”

“Cái nào?”

“Cứng.”

Âm cuối chui vào lỗ tai anh, thứ vốn đã xẹp xuống nay hoàn toàn ngẩng đầu. Trước khi yêu cô, anh thật sự không nghĩ bản thân sẽ là người dễ có phản ứng sinh lý, ngay cả khi xem AV cũng không dễ dàng cứng lên như vậy.

“Liệu có khó chịu lắm không?”

“Vì sao em cứ hỏi vấn đề này vậy.” Anh vừa xấu hổ vừa buồn cười.

“Tại em tò mò á, trong tiểu thuyết đều viết nam cứng quá lâu sẽ rất đau, có thật không anh?”

“Có hơi hơi.” Thật ra sẽ khó chịu, cứng quá lâu làm q** đ** sung huyết đến đỏ tím, nhưng anh không thể nói kỹ càng tỉ mỉ được.

“Vậy anh có muốn giải quyết một chút không?”

“Không cần đâu, đợi một lúc là nó tự xẹp xuống thôi.”

“Liệu em… Có thể xem nó không?” Đến rồi, một thứ tên là xúc động lu mờ lý trí.

Mạnh Ngọc hít sâu một hơi: “Không được.”

“Vì sao? Ban nãy anh đã ngắm ngực em mà.”

“Không phải, không có, ban nãy là ngoài ý muốn, hơn nữa anh cũng chưa thấy rõ, em mặc quần áo mà.” Anh hoảng loạn đáp.

“Thế anh muốn nhìn không?” Đề tài dần dần trở nên người lớn.

“Anh…”

“Em cho anh xem, anh cũng cho em xem nhé.”

Mạnh Ngọc không rõ vì sao cô cứ nhất quyết đòi nhìn chỗ đấy. Trong suy nghĩ của anh thì đó là một giao dịch không công bằng. Thân thể của con gái tốt đẹp, thuần khiết biết bao, mà d**ng v*t của đàn ông lại vô cùng dơ bẩn, xấu xí. ban

“Đi mà?” Lần đầu tiên Du Dực dùng giọng điệu làm nũng nói chuyện với anh.

Thế này thì ai mà chịu được.

Đối phương cam chịu gật đầu như cô vợ nhỏ. Thực ra mục đích của cô thật sự rất trong sáng, cô chỉ —— thèm khát cơ thể của anh thôi.

Du Dực thành thạo cởi áo phông trên người ra. Cô không mặc nội y, b** ng*c trắng nõn lộ ra, còn nảy lên vài cái vì động tác cởi.

Có một thời gian rất dài cô khá tự ti với b* ng*c khủng của mình. Vì ngực to nên cánh tay cũng sẽ thô hơn những người khác, vai có vẻ rất dày. Do đó, cô vô cùng ghét mặt áo dệt kim, mặc vào trông cứ như lực sĩ. Lúc chọn nội y cũng sẽ không chọn áo lót có m*t độn và gọng nâng mà dùng áo lót thể thao hoặc áo không gọng kiểu Pháp, nhìn vào cảm giác không quá to.

Cô thấy phụ nữ hiện đại đang quá khắt khe với dáng người mình: Ngực quá to, ngực quá nhỏ, đầu v* quá thâm, nơi riêng tư quá nhiều lông, cánh tay quá thô, đùi quá nhiều thịt, mông không đủ cong…… Thời gian gần đây cô mới học được cách nhìn thẳng vào vóc dáng của bản thân.

Một phần là nhờ Mạnh Ngọc, anh luôn than cô gầy. Cô từng khó hiểu hỏi anh rằng anh đang nói thật lòng hay đang lấy lòng cô.

“Sao em lại hỏi vậy? Anh thật sự cảm thấy em rất gầy, em xem cổ tay mình có một mẩu kìa, mỗi lần anh nắm nó đều sợ nó sẽ bị bẻ gãy.”

“Cổ tay ai mà chẳng nhỏ, nhưng cánh tay của em rất thô, eo cũng không mảnh, đùi cũng rất thô…” Cô miêu tả không đúng tí nào về dáng người mình.

Mạnh Ngọc tỏ vẻ khiếp sợ nhìn cô: “Tại sao em lại cảm thấy vậy? Ý nghĩ của anh hoàn toàn ngược lại với em, anh cảm thấy em vô cùng tốt, thật đấy. Vả lại, nếu gầy với mảnh là tiêu chuẩn cái đẹp thì tốt nhất nên thích mấy bộ xương trong đại học y ấy, đừng thích con người làm gì.”

Du Dực nghe vậy thì kể cho anh nghe quãng thời gian cô học đại học.

Câu lạc bộ đại học đi liên hoan, vì lúc ấy là mùa hè, cô nhớ mình đã mặc một cái áo phông tương đối bó, nếu nói theo cách hiện tại thì chính là phong cách BM. Nào ngờ một nam sinh từ đằng sau đi lên đột nhiên quay sang nói với cô: “Du Dực, tôi mới phát hiện ra… Cánh tay cậu thô thật đấy.”

Nam sinh khoảng trên dưới hai mươi tuổi rất đáng trách, khi nói và làm chẳng bao giờ suy xét đến cảm nhận của người khác. Cô bị nói vậy thì chỉ muốn tìm cái lỗ chui xuống đất.

Mạnh Ngọc nghe xong còn tức hơn cả cô: “Anh thấy cậu ta đúng là nhiều chuyện, em để ý làm gì, đừng canh cánh trong lòng mấy lời của người không có tố chất……”

Nếu hôm nay không nhắc tới chủ đề này thì có lẽ cô cũng quên mất rồi.

Tuy nhiên, đối với cô lúc đó thì đây là một việc rất tổn thương. Dù cô không có được vóc dáng người mẫu nhưng cũng chưa đến nỗi bị người ta bảo là “Béo” hay gì đó. Về sau, cô còn điên cuồng giảm béo một thời gian, gầy thì gầy thật, mà chẳng may cũng bái bai luôn bà dì.

Khi ấy, bác sĩ vừa kê thuốc cho cô vừa trách: “Mấy cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi nhịn ăn nhịn uống đến mất kinh nguyệt mới biết sợ. Con gái phải trắng trẻo mũm mĩm mới đáng yêu, trước đây các cụ đều nói ăn được ngủ được là tiên……”

Giới nữ nên ngừng lo lắng về vóc dáng của bản thân.

Bởi vì cái đẹp là có một không hai, nó không phải một thước đo.

Hết chương 7
 
Bể Cá - Spiral
Chương 9: Hoang đường (hơi H)



Do tiếp xúc với không khí lạnh nên đầu v* trở nên cứng, nhô hẳn ra.

“Sao anh không nói gì?”

Anh… Không phải… Lúc này anh nên nói gì đây?

“Anh cảm thấy anh… Có hơi… Choáng.”

Anh nghi ngờ bản thân là b**n th**. Bởi anh rất rất muốn xoa bóp ngực cô, hút một miếng, sau đó vùi chính mình vào.

“Đến lượt anh đó.”Cô cầm gối đặt trước ngực, b** ng*c bị đè chặt.

Anh ngượng ngùng cầm quần, nỗ lực chuẩn bị tâm lý.

“Anh chỉnh lại camera đi, để thế này em không nhìn thấy.” Cô yêu cầu rất nhiều.

Anh chỉnh lại camera theo ý cô, ống kính nhắm vào phần th*n d*** của mình. Kinh nghiệm sống 25 năm nói cho anh biết rằng hiện tại anh đang làm một việc rất hoang đường. Song anh đâu còn cách nào khác, ngay từ khi chấp nhận lời đề nghị đầu tiên của cô thì anh đã hoàn toàn không thể sống theo quỹ đạo cuộc sống trước đây rồi.

Quần dài màu đen được cởi ra, q**n l*t màu xám thít chặt lấy d**ng v*t to lớn, đ*ng q**n ẩm ướt dịch nhầy tiết ra trước đó.

“Bó chặt thế khó chịu lắm nhỉ?”

“Ừm.” Giọng anh nhẹ bẫng, tiếng hít thở lại trở nên nặng nề.

“Vậy thì anh mau thả nó ra đi.”

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ kéo q**n l*t xuống, d**ng v*t bị cất giấu rất lâu chợt b*n r*.

Du Dực cảm thấy bản thân cũng hơi choáng váng, làm một người phụ nữ độc thân thì đương nhiên cô đã mần không ít phim, kích cỡ của anh thật sự… Không nhỏ, đủ dài, đủ thô.

“Bình thường bao lâu anh sẽ an ủi một lần?” Giọng cô đứng đắn như đang làm một cuộc điều tra vậy.

“Một hai lần một tháng.”

“Thế bây giờ anh có muốn không?”

Mạnh Ngọc hiểu ý cô, anh cam chịu nắm lấy “c** nh*” của mình.

Tuy rằng thật sự có lỗi với anh, nhưng không rõ vì sao cô lại rất mê xem đàn ông tự sướng.

Cô đã từng u mê một đoạn phim ngắn trên đầu trang web nào đó. Video dài chưa đến ba phút, trong đó có một người đàn ông Hàn Quốc đang vừa hút thuốc vừa tự sướng, cô phải xem đi xem lại ít nhất một trăm lần.

“Anh có cần em phối hợp làm gì đó không? Trừ chuyện kia.”

“Ừm… Em tự xoa ngực được chứ?”

Cái này thì đơn giản, cô thường xuyên làm. Cô nâng một tay lên x** n*n như đang nhào bột, chỉ có điều tự mình xoa bóp hoàn toàn không có cảm giác.

Tuy nhiên, cô vẫn nghe thấy tiếng th* d*c khẽ khẽ của đối phương. Anh nắm lấy thân gậy tuốt lên xuống liên tục, q** đ** sưng to đến mức đỏ tím, trên đỉnh còn chảy ra chút dịch trắng.

Cô dùng hai đầu ngón tay nắm đầu v* x** n*n, kéo căng.

Nhìn tốc độ tay anh ngày càng nhanh, tiếng th* d*c cũng trở nên rõ ràng, ngón cái lướt qua lỗ sáo, chất nhầy trắng đục chảy ra như một sợi chỉ bạc.

Thật muốn dùng miệng an ủi anh. Khẩu giao là một sở thích t*nh d*c khác của cô, cô hoàn toàn không cảm thấy bẩn hay khó chịu chút nào. Đây là một việc làm cô càng thêm hưng phấn.

Đôi bên đều tập trung vào cử động của tay, quên mất sự giao lưu bằng ngôn ngữ.

Du Dực trông thấy đùi anh gồng lên, gân xanh trên d**ng v*t vằn nổi, biết anh sắp bắn.

Anh ngồi dậy, ra sức tuốt vài cái, q** đ** giật giật rồi b*n r* dịch lỏng trắng đục, nhỏ xuống sàn nhà, bóp vài cái như đang vắt sữa bò, lại b*n r* ít t*nh d*ch.

Sau khi bắn xong, thứ đó nửa cứng nửa mềm nằm g*** h** ch*n, được chủ nhân dùng giấy vệ sinh lau sạch sẽ.

“Em cúp máy đây.” Rõ ràng cô là người đề nghị trước, xong việc lại ngượng ngùng vội vàng cúp máy như một tên trộm.

Kể từ sau tối hôm đó, hai người đều ngầm hiểu không nhắc lại sự việc kia.

Vì Du Dực đã hứa với anh sẽ đến sân bay đón nên cô báo với đồng nghiệp một tiếng rồi tan làm trước. Chưa tới giờ cao điểm buổi chiều, khoang tàu điện ngầm khá ít người.

WeChat hiện ra thông báo tin nhắn mới, cô tưởng Mạnh Ngọc tới trước bèn mở ra xem, hóa ra là một người bạn cùng phòng đại học của cô gửi thiệp mời đám cưới vào trong nhóm.

Sau tốt nghiệp cô không còn liên hệ với bạn cùng phòng nữa, toan từ chối thẳng.

Ai ngờ một người bàn cùng phòng khác lại nhắn riêng hỏi cô định mừng bao nhiêu tiền.

“Tôi chưa chắc có thời gian để đi.” Cô trả lời.

“Hả? Thế à, không sao, nếu cậu không đi thì tôi đi cùng với Cát Tư Ni vậy.”

Nhìn thấy cái tên này, cô vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Qua mấy ngày nữa rồi tính vậy, hiện tại tôi vướng chút việc, nói chuyện sau nhé.”

Lúc cô đến, Mạnh Ngọc đã tới rồi, anh kéo hành lý đứng bên cạnh một cái cột.

“Anh chờ em có lâu không?” Cô rảo bước.

“Không đâu.” Anh lắc đầu: “Ôm một cái.” Anh dang rộng đôi tay ôm cô vào trong lòng ngực.

Hôm nay anh dùng nước hoa Cologne, trên quần áo thoang thoảng mùi gỗ.

Cằm cọ cọ vào đỉnh đầu cô.

“Ôm lâu thêm tí nữa nhé.” Trán cô có thể cảm nhận được cử động của anh khi nói chuyện.

“Mọi người xung quanh đang nhìn chúng mình kìa.” Cô chọc chọc ngón tay vào cánh tay anh.

Anh buông cô ra, theo đó nắm lấy tay cô.

Buổi tối khi đang ăn cơm, Du Dực kể với anh về việc ban chiều.

“Vì sao em không muốn đi, quan hệ giữa em với họ không tốt hả?”

“Vâng, thật ra cũng không phải.” Quan hệ giữa cô với Cao Yến thì bình thường, sống cùng bốn năm, tuy có va vấp nhỏ nhưng cũng không phải mâu thuẫn lớn.

“Vậy thì tại sao em lại không đi?” Anh nghịch lắc tay trên cổ tay cô.

“Thực ra… Kể ra thì rất dài.”

“Em có bằng lòng kể anh nghe không?”

Mặc dù chuyện này đã qua ba năm, nhưng trước nay cô luôn cảm thấy đây là vướng mắc, giờ là lần đầu tiên cô muốn chia sẻ toàn bộ với người khác.

“Khi em học năm cuối, trường có chỉ tiêu nghiên cứu sau đại học, lúc ấy có bốn năm người cùng cạnh tranh.Vào kỳ nghỉ đông, giảng viên gọi tới dặn chúng em chuẩn bị cho việc này. Sau đó, một người bạn cùng phòng khác của em cũng nhận được tin, cô ta mời em cùng chuẩn bị, cùng tham gia thi. Sau lại, em và cô ta cùng nhau tính điểm năng lực, nhận thấy điểm không cao bằng một nữ sinh khác nên em bảo không đi nộp tài liệu nữa, chuẩn bị tập trung thi lên thạc sĩ. Kết quả anh có biết là sao không? Điểm mà cô ta với em tính không phải điểm thật, có một số nội dung thi cô ta không tính vào. Chưa hết đâu, lúc ấy mọi người biết được điểm của cô ta nên cũng không ai đi nộp tài liệu, giảng viên bảo cô ta mời thêm một người vào thay thế, có lẽ năm nay có thêm hai chỉ tiêu. Cuối cùng cô ta lại mời một người khác, trong khi thật ra điểm thành tích và điểm năng lực của em không hề thấp hơn so với người kia.” lau

Chuyện này nghe thì không đến mức xem là “Chuyện lớn trong đời”, nhưng lúc ấy cô thật sự suy sụp. Cô với Cát Tư Ni luôn cùng nhau đi học, cùng nhau ăn cơm, không hẳn là bạn thân nhưng cũng là bạn bè, chính vì chuyện này mà cuối cùng không thèm nói chuyện với nhau nữa.

Khi Mạnh Ngọc lau nước mắt cho cô, cô mới nhận ra mình đang khóc. Du Dực lúng túng quệt nước mắt, dù sao khóc trước đám đông thế này rất xấu hổ.

“Anh có cảm thấy em nhỏ nhen không?”

“Không hề.” Anh nắm lấy tay cô: “Cô ta quá thực dụng và vụ lợi. Anh tin cuộc đời sẽ luôn cân bằng giữa được và mất. Hiện giờ cô ta khôn lỏi nhận được chút ngon ngọt, nhưng cách hành xử đó khó đảm bảo sau này cô ta sẽ không ngã đau.”

Du Dực không đồng ý, cô rất muốn hỏi anh rằng vậy thì tại sao cô lại luôn mất đi.

Tuy nhiên, cô biết việc oán giận này nên dừng ở đây. Sự an ủi của người khác là quà tặng của mối quan hệ, nếu là quà thì cũng chỉ có giới hạn, nên nói đến đây, cũng chỉ có thể nói nhiều chừng ấy.

Hết chương 8
 
Back
Top Bottom