Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1280: C1280: Con gái



Đường tộc!

Diệp Phàm và Đường Sở Sở bước đến, có người ngăn bọn họ lại: “Hai người là ai? Tới đây làm gì?"

“Tôi tới tìm cha mẹ!"

Đường Sở Sở nói.

“Cha mẹ? Nơi này không có cha mẹ cô, mau đi đi!"

Tên đệ tử của Đường tộc lạnh lùng đáp.

“Cút ngay!”

Diệp Phàm tức giận quát, trên người tằn ra uy áp kh ủng bố đánh bay vị đệ tử kia ra ngoài.

Vèo vèo vèo!!!!

Lúc này đã làm kinh động tới những người khác, đệ tử của Đường tộc vọt tới bao vây Diệp Phàm và Đường Sở Sở!

“Các người là ai? Sao dám tới đây gây sự?"

Một người đàn ông trung niên quát lớn.

Diệp Phàm vừa định lên tiếng đã thấy Dương Ngọc Lan vội vàng chạy tới, nói: “Sở Sở sao con tới đây?”

“Mọi người đừng hiểu lầm, đây là con gái của tôi cũng là người của Đường tộc!”

Dương Ngọc Lan vội vàng nói.

“Con gái của cô?”

Người đàn ông nhìn lướt qua Đường Sở Sở rồi nhìn Dương Ngọc Lan, bà vội vàng gật đầu.

Người trung niên nhìn chằm chằm Đường Sở Sở: “Chẳng lẽ con bé chính là thiên tài có huyết mạch thất phẩm mà Đại Tế Tỉ nói sao?"

“Mẹ, mẹ không sao chứ? Cha đâu?”

'Đường Sở Sở nhìn Dương Ngọc Lan nói.

“Cha con đang bế quan, Sở Sở con chưa biết nhỉ. Thật ra nhà họ Đường chúng ta là một nhánh của gia tộc tu hành giả, giờ bà nội và cha con đều sắp thức tỉnh huyết mạch. Đến lúc đó có thể bay lên trời, chui xuống đất, không gì không làm được!"

Dương Ngọc Lan hưng phấn nhìn Đường Sở Sở.

Quả nhiên Dương Ngọc Lan vẫn chưa biết con mình đã trở thành tu hành giả từ lâu. Bà vui vẻ bước tới rồi lạnh lùng nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, giờ nhà họ Đường chúng tôi đã là gia tộc tu hành. Sau này Sở Sở cũng sẽ như vậy, tuy cậu là thần tướng hộ quốc nhưng cũng chỉ là một tên võ giả nho nhỏ. Hoàn toàn không cùng một thế giới với tu hành giả, cả đời này cậu cũng không xứng với Sở Sở đâu. Mau rời khỏi Sở Sở đi đừng làm chậm trễ tương lai của nói"

Nghe xong, Diệp Phàm thấy hơi buồn cười, không ngờ sau tất cả hẳn vẫn không được mẹ vợ hoan nghênh.

“Một võ giả bé nhỏ mà cũng dám mơ ước huyết mạch của Đường tộc sao?”

Lúc này, người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Diệp Phàm.

Mặc dù lúc trước Diệp Phàm đã đối đầu với cường giả dị tộc, chấn động thế giới nhưng lại chẳng mấy ai thấy được gương mặt của hân. Vậy nên người 'Đường tộc có biết chuyện thì cũng không biết người quét sạch đám dị tộc đó lại đang đứng trước mặt mình, nếu biết thì sẽ chẳng dùng thái độ này với hắn!

“Võ giả bé nhở?”

Diệp Phàm xoa mũi, cười lạnh, hẳn đang định lên tiếng thì một giọng nói đầy uy nghiêm vang lên: "Đưa con bé vào đây, đuổi những người không liên quan ngoài!"

“Vâng, tộc trưởng!"

Người đàn ông nghe thế cung kính đáp lại, quay sang nói với Đường Sở Sở: "Mau đi với ta, tộc trưởng muốn gặp con!"

Nói xong, người đàn ông liếc nhìn Diệp Phàm: “Đuổi hắn ra!"

Lúc này, người Đường tộc bao vây Diệp Phàm, ai ngờ Đường Sở Sở lạnh lùng quát: “Ai dám động vào. anh Tiểu Phàm?”

Rầm!!!

Trong nháy mắt, khí thế kh ủng bố bộc phát ra đánh bay toàn bộ đệ tử ra ngoài. Mà người đàn ông. sắp đạt tới cảnh giới Nguyên Anh cũng bị hất bay, nôn ra máu, vẻ mặt không thể tin nổi

Soạt soạt soạt!!!!

Lúc này, ở bên trong từng bóng người phóng ra, tất cả đều đạt cảnh giới mạnh hơn Phân Thần. Dẫn đầu là một người đàn ông lạnh lùng, tỏa ra khí thế kh ủng bố. Thực lực sắp bước vào tầng thứ chín chỉ thiếu một bước là có thể đột phá Động Hư Cảnh!

“Tộc trưởng!!!"

Lúc này, đệ tử Đường tộc cung kính gọi.

Người này là Đường Tiếu tộc trưởng của Đường tộc!

“Còn chưa thức tỉnh sức mạnh huyết mạch mà đã mạnh như thế này. Xem ra Đại Tế Tỉ nói đúng, cô chính là thiên tài có thể chấn hưng tộc ta, làm cho Đường tộc trở về thời kỳ đỉnh cao!"

Ánh mắt Đường Tiếu sáng bừng cười lớn nhìn Đường Sở Sở, ông nhìn qua Diệp Phàm: “Hẳn ta là gì của cô?”

“Tôi là người đàn ông của cô ấy!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

Đường Tiếu nhướng mày, nhìn Diệp Phàm: “Cậu thấy mình xứng với cô ấy sao?”

“Xứng hay không liên quan tới ông chắc?”

Diệp Phàm không khách sáo nói.

“To gan, dám nói chuyện với tộc trưởng như thết”

Lúc này, một vài vị cường giả Hợp Đạo Cảnh và Phân Thần Cảnh đứng sau lưng Đường Tiếu tức giận.

“Cô ấy có huyết mạch của Đường tộc, tương lai sẽ là thiên tài tu hành giỏi nhất do Đường tộc bồi dưỡng, thậm chí còn có thể trở thành tiên nhân trong truyền thuyết. Cô ấy và cậu vốn là người của hai thế giới, cậu không xứng. Tất nhiên nếu cậu đồng ý thì tôi có thể nể mặt con bé cho cậu làm giúp việc của Đường tộc. May mẫn cũng có thể trở thành một tu hành giả!"

Đường Tiếu uy nghiêm nhìn Diệp Phàm.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1281: C1281: Giúp việc



Hiện tại Diệp Phàm đã thức tỉnh mệnh cách Đế Tinh, nếu không chủ động phóng khí lực trong người thì người ngoài không thể nhìn ra. Vì vậy cho dù là 'Đường Tiếu cũng không nhận ra hắn là một tu hành giả"

"Giúp việc?"

Diệp Phàm nghe xong, vẻ mặt suy ngẫm cười lạnh nói. Chap mới l𝘂ô𝔫 có 𝘵ại ﹍ T r ù m T r 𝘂 𝓎 ệ 𝔫.V𝔫 ﹍

Hắn đường đường là Đế Tinh mà bị người ta kêu làm giúp việc, chuyện này truyền ra chỉ sợ không ai tin nổi!

“Làm sao? Cậu còn không đồng ý?”

Đường Tiếu lạnh lùng nói

“Tôi thì không sao, chỉ là tôi sợ mấy người không chịu nổi thôi!"

Diệp Phàm lạnh lùng quát, hẳn vận công pháp phóng ra uy lực đè ép toàn bộ!

Rầm rầm rầm!!!

Lúc này từng tiếng sấm sét nổ vang trời!

Bên trong Đường tộc, toàn bộ bị uy thế của Diệp Phàm đè quỳ xuống, ngay cả đám trưởng lão cũng bị đẩy lùi về sau.

“Cậu..."

Ánh mắt Đường Tiếu lộ vẻ không tin được nhìn Diệp Phàm.

Mà Diệp Phàm vận một quyền đánh về phía Đường Tiếu, ông chỉ kinh ngạc rồi thi triển ấn nỗ lực chặn lại một đòn này.

Uỳnh!!!!

Diệp Phàm bộc phát Đế Khí ra trực tiếp đánh cho Đường Tiếu bay ra ngoài vừa ngã xuống đất đã nôn ra búng máu!

Tuy Đường Tiếu là cường giả tầng chín của Hợp Đạo Cảnh nhưng khi đối mặt với với Diệp Phàm đã thức tỉnh mệnh cách Đế Tĩnh thì khoảng cách này không đơn giản chỉ là một cấp bậc.

“Tộc trưởng!!!"

Toàn bộ thấy Đường Tiếu hộc máu bị thương thì kinh sợ hét lớn.

“Tôi đã nói rồi, Đường tộc mấy người không chịu được đâu!"

Diệp Phàm khinh thường nói.

Soạt soạt soạt!!!!

Lúc này, vẻ mặt mọi người thay đổi không ngừng, khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.

Bọn họ không ngờ thực lực người này khủ ng bố như thế chỉ dùng một chiêu đã đánh bại tộc trưởng!

'Đường Tiếu nhìn chằm chằm Diệp Phàm với vẻ mặt không thể tin nổi!

“Kết trận!”

Đường Tiếu hét lớn, vẻ mặt lạnh lẽo nhìn Diệp Phàm, trong ánh mắt đầy tia lửa giận!

Ông đường đường là tộc trưởng mà bị hậu bối trẻ tuổi đánh bại, sao có thế chịu được chứ?

Sau khi ông ra lệnh, các trưởng lão đều chuẩn bị kết trận đối phó Diệp Phàm, nhưng lúc này một bóng này vọt ra, kêu lên: “Chờ đã!"

Bóng hình lao ra là cha của Đường Sở Sở.

Hiện tại ông đã là tu hành giả, còn là cảnh giới Kim Đan.

“Tộc trưởng bớt giận có thể là hiểu nhầm gì đó rồi, mọi người đều là người một nhà, đừng xúc động!”

Đường Chính Nhân nói với Đường Tiếu.

“Cút!"

Đường Tiếu lạnh lùng quát Đường Chính Nhân, người kia còn định giải thích ai ngờ bị Đường Tiếu tung chưởng hất bay.

Vèo vèo!!!

Chỉ bằng thực lực Kim Đan của Đường Chính Nhân sao có thể ngăn được một chiêu này, ông nằm gục trên đất nôn ra máu thở hổn hển.

“Cha!!!!"

“Chồng ơi!

Đường Sở Sở và Dương Ngọc Lan vội vàng chạy tới.

Diệp Phàm nhìn thấy cảnh này vẻ mặt lạnh lùng, rong ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét nhìn Đường Tiếu: “Ông chết đi!”

Rầm!!!

Diệp Phàm tỏa ra sát khí kh ủng bố, hắn bổ kiếm Tu La về phía Đường Tiếu.

Vẻ mặt Đường Tiếu lập tức thay đối, vội vàng dùng linh khí ngăn lại, kết quả cả người lẫn kiếm bị hất bay đi.

Nhưng còn chưa hết, Diệp Phàm tút kiếm vung về phía ông ta, kiếm quang kh ủng bố xé rách không gian, chém đôi người Đường Tiếu!

Tất cả mọi người đều ngây ra!

Diệp Phàm bước tới cạnh Đường Chính Nhân bắt đầu dùng châm trị liệu.

Được Diệp Phàm cứu chữa, vết thương của ông dần khôi phục.

“Cậu.. cậu giết tộc trưởng rồi?"

“Người của Đường tộc nghe lệnh, lập tức kết trận giết hắn!”

Lúc này, một vv trưởng lão nổi giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm, bọn họ định ra tay kết quả một ông lão xuất hiện, lạnh lùng nói: “Đủ rồi!"
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1282: C1282: Con tin cha có thể làm được



“Tham kiến đại tư tế!"

Lúc này, tất cả mọi người trong Đường tộc đều khom lưng cúi đầu trước một ông lão.

Ông lão này chính là đại tư tế của Đường tộc, là người có thực lực mạnh nhất trong Đường tộc và còn có quyền lực hơn cả tộc trưởng.

“Các người cũng muốn chết sao?"

Sau khi chữa trị xong cho Đường Chính Nhân, Diệp Phàm lạnh lẽo nhìn đám người Đường tộc. Sắc mặt Đường Sở Sở cũng tối sầm lại, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh đến thấu xương.

“Thực xin lỗi, lão phu thay mặt Đường tộc xin lỗi mọi người. Những chuyện vừa rồi đều là do tộc trưởng Đường tộc tự ý làm càn, lão phu có một lọ đan dược, có thể chữa trị vết thương cho ông ấy! Đại tư tế xin lỗi rồi lấy ra một lọ đan dược.

“Không cần!”

“Chúng ta đi thôi!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

"Xin chờ một chút”

Đại tư tế vội vàng nói rồi liếc nhìn Đường Sở Sở:

“Cô gái, lão phu rất lấy làm tiếc vì chuyện vừa rồi, nhưng Đường tộc tuyệt đối không phải là kẻ thù của cô. Cô và cha cô đều mang trong mình dòng máu của Đường tộc. Lão phu hy vọng cô có thể trở về và vực dậy uy thế của Đường tộc chúng ta, nếu cô băng lòng, lão phu sẽ lập tức tuyên bố cô là tộc trưởng mới của Đường tộc!

“Tôi không có hứng thú với vị trí tộc trưởng!"

Nhưng nếu ông muốn tôi trở về Đường tộc thì hãy để cha của tôi đảm nhận vị trí này!" Ánh mắt Đường Sở Sở khẽ lóe lên.

“Được, từ nay trở đi ông ấy sẽ là tộc trưởng mới của Đường tộc chúng ta!"

Đại tư tế chỉ vào Đường Chính Nhân rồi tuyên bố, mọi người trong Đường tộc đều vô cùng sửng sốt khi nghe thấy điều này.

"Đại tư tế, thực lực của ông ta chỉ mới Kim Đan Cảnh, e rằng không thích hợp để làm tộc trưởng!” Lúc này, một trưởng lão không nhịn được mà lên tiếng.

Bùm!!!

Đại tư tế liền tung một chưởng, gi ết chết trưởng lão đó rồi lạnh lùng nhìn đám người: "Ai có ý kiến?”

Chiêu giết gà dọa khi này khiến đám người Đường tộc cực kỳ sợ hãi, không dám phản đối nữa, đều quỳ xuống trước mặt Đường Chính Nhân: “Tham. kiến tộc trưởng đại nhân!”

Ngay cả đại tư tế cũng quỳ xuống: “Tham kiến tộc trưởng!”

Hử?

Lúc này Đường Chính Nhân vô cùng bối rối, ông không ngờ rằng mình sẽ trở thành tộc trưởng của Đường tộc, ông vẫn chưa chuẩn bị tâm lý gì mà.

"Tôi e rằng..."

Đường Chính Nhân đang muốn cự tuyệt vị trí tộc trưởng, nhưng Diệp Phàm lại lên tiếng: “Chị vị trí tộc trưởng này coi như đền bù cho chú đi. Chú đừng từ chối, hãy nhận đi ạ!"

“Đúng vậy, cha, con tin cha có thể làm được!” Đường Sở Sở cổ vũ.

Đường Chính Nhân cũng không nói thêm gì nữa, thế là ông đã trở thành tộc trưởng của Đường tộc.

Sau đó, Diệp Phàm đã biết một chút về Đường. tộc. Hóa ra Đường tộc là một gia tộc tu hành từ thời thượng cổ, hơn nữa địa vị ở thời đó cũng rất cao, là một trong chín gia tộc lớn, có huyết mạch truyền thừa vô cùng hùng mạnh và đã sinh ra rất nhiều cường giả.

Tuy nhiên, khi linh khí cạn kiệt, Đường tộc cũng dần suy tàn, thậm chí sức mạnh huyết mạch của bọn họ cũng ngày càng yếu

Cuối cùng, tộc trưởng lúc đó của Đường tộc đã dùng toàn bộ tu vi của mình để phong ấn một phần huyết mạch của Đường tộc, đảm bảo rằng Đường tộc. sẽ không bị biến mất sau năm dài tháng rộng!

Thời gian cứ thế trôi đi, một vài người trong Đường tộc đần thức tỉnh, nhưng tu vi đều sa sút không ngừng rồi trở thành người bình thường, cuối cùng phải hòa nhập vào xã hội hiện đại, ông nội của Sở Sở chính là một thành viên của Đường tộc.

Sau đó toàn bộ người của Đường tộc đều hồi phục, bọn họ cảm nhận được bên ngoài vẫn còn huyết mạch của gia tộc nên đã phái người đi tìm từng người một!

Sau khi biết được tình hình của Đường tộc, Diệp Phàm không khỏi thở dài, hẳn không ngờ gia tộc nhà Sở Sở lại có nguồn gốc như vậy.

Kế đến Đường Sở Sở dưới sự dẫn dắt của đại tư tế, cũng bắt đầu thức tỉnh huyết mạch.

Với thiên phú của mình, một khi thức tỉnh được sức mạnh huyết mạch, thực lực của cô nhất định sẽ vô cùng cường đại.

Diệp Phàm cũng tìm được chỗ đứng trong Đường tộc, bây giờ hẳn có được rất nhiều công pháp, nên phải chăm chỉ tu luyện.

Thời gian cứ thế trôi đi, chớp mắt đã hơn một tháng trôi qua.

Bây giờ trên trái đất linh khí mỗi ngày không ngừng gia tăng, có lẽ không bao lâu nữa sẽ trở lại thời kỳ đỉnh cao thời thượng cổ!

Toàn bộ thế giới cũng xảy ra những thay đổi lớn, xã hội khoa học hiện đại trước đây bị ảnh hưởng nhiều nhất, bởi vì giờ thể chất của con người đang thay đổi và nhiều người đều đã bước vào con đường tu hành.

Hơn nữa, một lượng lớn người của thượng cổ đã hồi phục và bắt đầu xây dựng lại tông môn hoặc gia tộc của mình.

Trên trái đất bây giờ, đa số các quốc gia đã không còn tồn tại, chỉ còn lại một vài cường quốc nhưng bọn họ cũng chiêu mộ rất nhiều tu hành giả để duy trì địa vị của mình.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1283: C1283: Còn khá xinh đẹp



Ở Long Quốc, tu hành giả nở rộ khắp nơi, núi Côn Lôn là nơi hội tụ linh khí của đất trời, vậy nên đã trở thành thánh địa tu luyện đầu tiên ở Long Quốc. Trật t xã hội cũng bị ảnh hưởng, nhưng có mấy vị sư phụ của Diệp Phàm ở đây, những tu hành giả khác không dám làm loạn!

Cho đến một ngày.

Bùm!!

Trong Đường tộc đột nhiên vang lên một tiếng nổ rất lớn.

Một lưỡng sức mạnh huyết mạch bộc phát ra bên ngoài, cuồn cuộn ngất trời, tỏa ra uy thế vô cùng đáng sợ!

Lúc này, một bóng người đang lơ lửng trong không trung, người này chính là Đường Sở Sở.

Linh khí của trời đất ngay lập tức hội tụ vẽ phía Đường Sở Sở rồi xông vào trong cơ thể cô.

Bởi vì linh khí này quá lớn nên đã tạo thành một vòng xoáy linh khí trên đầu Đường Sở Sở.

Sức mạnh trong cơ thể Đường Sở Sở đang dâng trào ồ ạt, tân ra uy lực huyết mạch cực đại.

Soạt!

Đại tư tế của Đường tộc đi ra, hưng phấn nhìn Đường Sở Sở: “Huyết mạch cửu phẩm, không ngờ rằng thế mà lại là huyết mạch cửu phẩm, Đường tộc có hy vọng trở lại thời kỳ hoàng kim rồi!"

Sức mạnh huyết mạch chia từ nhất phẩm đến cửu phẩm, cấp càng cao thì chứng tỏ thiên phú và tiềm lực của người đó càng mạnh.

Cho dù ở thời thượng cổ cũng cực kỳ hiếm thấy huyết mạch cửu phẩm, một khi có người thức tỉnh nhất định sẽ gây chấn động một phương, hơn nữa người đó sẽ chân chính trở thành con cưng của trời!

Đường Sở Sở bây giờ đã thức tỉnh huyết mạch cửu phẩm!

Bùm!!!

Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên từ không trung.

Sau đó không gian bắt đầu vặn vẹo, giống như có ai đó từ bên ngoài xé nát nó vậy, rồi chợt có một cái chân bước ra từ khoảng không.

Soạt, soạt, soạt!!!

Mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn không trung, tất cả đều vô cùng kinh hãi.

Một bóng người từ từ xuất hiện.

Đó là một chàng trai có lông mày rậm, đôi mắt sáng, khuôn mặt tuấn tú, mặc một trang phục màu tím, đầu ngẩng cao, thẳng lưng, toát ra một khí chất coi thường vạn vật, ngạo ngạo với tất cả chúng sinh!

Tất cả mọi người trên trái đất đều cảm nhận được một áp lực vô hình, không khí dường như bị đông cứng lại!

Chàng trai liếc nhìn trái đất, khẽ nhíu mày và tự lẩm bẩm: “Thì ra là thế giới cấp thấp, làm sao Tử Vi Đế Chủ lại có thể ở đây?”

Chàng trai liếc mắt nhìn xung quanh, dường như. chợt phát hiện ra điều gì, ánh mắt khẽ lóe lên rồi biến mất trong nháy mắt.

Soạt!

Ngay sau đó, chàng trai lại xuất hiện trước mặt Đường Sở Sở, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Không ngờ ở thế giới cấp thấp như vậy, lại xuất hiện một thiên tài có huyết mạch cửu phẩm, thật là thú vị!"

“Còn khá xinh đẹp!”

Chàng trai nhìn Đường Sở Sở từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Đúng lúc bổn thiếu đang thiếu một nha hoàn thiếp thân. Không ngờ lại tìm được sớm như vậy. Xem ra chuyến đi này cũng không hề uống phí!”

Lúc này Đường Sở Sở đã ngừng hấp thụ linh khí, mở to hai mắt, nhìn chàng trai, hỏi: "Anh là ai?”

“Cô nương, từ giờ trở đi cô sẽ là nha hoàn thiếp. thân của bổn thiếu!”

Chàng trai nhìn Đường Sở Sở rồi nói thẳng, giọng điệu tràn đây sự ngạo mạn.

Như thể đây là mệnh lệnh, bắt buộc phải tuân theo!

Đường Sở Sở nhíu mày: “Anh đang nói nhảm cái gì?”

Lúc này, đại tư tế của Đường gia cũng xuất hiện trên không trung, nói với chàng trai: “Không biết công tử.."

“Cút!"

Đại tư tế còn chưa kịp nói xong, chàng trai đã vung tay lên, một lưỡng sức mạnh ngay lập tức đánh bay ông ta.

Rầm!!!

Đại tư tế có thực lực đạt tới Động Hư Cảnh rơi thắng xuống đất, tạo thành một cái hố sâu trong lòng đất, thân thể nằm bẹp trong đó, không ngừng phun ra máu, toàn bộ xương cốt gấy nát, lục phủ ngũ tạng nát vụn, thoi thóp một hơi thở yếu ớt!

Soạt!

Thấy vậy, sắc mặt Đường Sở Sở tối sầm lại, trực tiếp ra tay, tấn công về phía chàng trai

“Tiểu cô nương, mặc dù cô đã thức tỉnh huyết mạch cửu phẩm, nhưng còn lâu mới có thể đánh được bổn thiếu!" Chàng trai mỉm cười nói

Bùm!!!

Toàn thân chàng trai trong nháy mắt bộc phát một luồng áp lực cường đại, trấn áp Đường Sở Sở

Rầm!!!

Tuy rằng Đường Sở Sở đã thức tỉnh huyết mạch cửu phẩm, nhưng vẫn không thể ngăn cản được áp lực của chàng trai, vậy nên đã hộc máu ngay tại chỗ.

Lúc này Đường Sở Sở phát hiện bản thân mình bị một sức mạnh vô hình giam căm, không gian xung quanh dường như đông cứng lại, cô không thể nào cử động được.

“Tiểu cô nương, cô có thể biết bao nhiêu người mơ ước trở thành nha hoàn thiếp thân của bổn thiếu không? Cô nên cảm thấy vinh hạnh khi được bổn thiếu để ý!"

Chàng trai đi đến trước mặt Đường Sở Sở, cười quyến rũ rồi đưa tay chạm vào mặt cô.

“Bỏ bản tay xuống!"

Vào thời khắc mấu chốt, tiếng quát lạnh lẽo của Diệp Phàm đã vang vong khắp hư không!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1284: C1284: Một con kiến cấp thấp



Ầm!!!

Một luồng khí kh ủng bố lan tràn, xông thẳng về phía thanh niên kia, người ra tay chính là Diệp Phàm.

Thanh niên thần bí kia liếc nhìn Diệp Phàm, ánh mắt lộ ra sự khinh thường, hắn ta nhẹ nhàng vung tay lên, linh khí trong vòng trăm dặm hội tụ lại, hóa thành một cự chưởng che trời lao xuống Diệp Phàm.

Ầm ầm ầm!

Một chưởng này va chạm với đòn tấn công của Diệp Phàm, phát ra tiếng nổ động trời.

Diệp Phàm liên tục lùi vẽ sau, cự chưởng khổng lồ kia bị nổ nát.

Lúc này thanh niên ngạc nhiên nhìn châm chứ vào Diệp Phàm, nói: "Không ngờ có thể cản được một chưởng này của ta, ngươi có chút bản lĩnh!”

“Anh Tiểu Phàm!”

Đường Sở Sở lo lắng kêu lên.

Thanh niên nhíu mày, liếc nhìn Đường Sở Sở, nhìn Diệp Phàm: “Thì ra người này là người ngươi thích, thảo nào ngươi không muốn làm thị nữ của ta”

“Nếu đã vậy ta sẽ giết hắn, như vậy ngươi có thể ngoan ngoãn làm thị nữ của ta”

Đường Sở Sở lạnh lùng nói: “Ngươi dám?”

“Một con kiến cấp thấp, có gì ta không dám giết?"

Thanh niên này khinh thường nói, nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm: "Nhãi ranh, mày tự tự sát hay để ta tiễn ngươi một đoạn đường”

Lúc này thanh niên nhìn xuống Diệp Phàm giống như một thần linh đang quan sát con kiến.

30 cực long và 50 cực tưởng vọt ra, hình thành thế long tượng kh ủng bố trên không trung.

Lần bế quan này, lực Long Tượng của Diệp Phàm tăng đến 30 và 50, tổng lực lượng là 350 vạn cân.

Hoàng Thiên Cửu Biến!

Biến thứ nhất!

Diệp Phàm thi triển biến thứ nhất trong Hoàng

Thiên Cửu Biến, lực lượng trong cơ thể tăng gấp 9 lần, đạt đến 9000 vạn cân.

Trong cơ thể Diệp Phàm tràn ngập lực lượng cuồng bạo, giống như biển rộng đang rít hào muốn hủy diệt thế giới.

Lực lượng gần 100 triệu cân, đủ để kíp nổ toàn bộ Địa Cầu!

“Chết!”

Diệp Phàm gầm lên, tung ra một quyền.

Lực lượng trong thân thể hắn hội tụ lại, sau đó điên cường bộc phát

Long Tượng Quyền xuất hiện, lực lượng một đòn này vượt qua 100 triệu cân, đạt đến trình tự kinh hãi.

Một quyền này rút cạn hơn nửa không khí Địa Cầu, hình thành một quyền hủy diệt!

Thanh niên kia nhìn thấy một quyền này, biến sắc, xuất chưởng ngăn cản.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, một tiếng nổ chấn động toàn Địa Cầu vang lên, giống như đạn hạt nhân nổ mạnh, phát ra ánh sáng ngập trời, bao phủ toàn thế giới, trời cao bị đục một lỗ to!

Thanh niên kia bị đánh lùi ra sau, kêu lên, khóe miệng chảy máu.

Thanh niên kia giận dữ, chà lau máu tươi, nặng nề nói: “Con kiến, bổn tọa đã coi thường ngươi”

“Ngươi là người đầu tiên làm ta bị thương”

“Rất tốt, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta!”

Thanh niên gằn từng câu từng chữ, hơi thở trên người điên cuồng tăng vọt

Chỉ trong nháy mắt, lực lượng của thanh niên đã đạt đến một trình tự cực kỷ kh ủng bố, lấy hẳn ta làm rung tâm, một lĩnh vực vô hình khuếch tán, bao phủ không gian trong mười dặm.

Lĩnh vực này trực tiếp phong tỏa toàn bộ không gian, Diệp Phàm bị nhốt ở trong, cảm nhận được một sự áp bách kh ủng bố, nhíu mày, lạnh nhạt nói: "Lĩnh Vực cảnh!”

Trên Hợp Đạo cảnh là Động Hư cảnh, trên Động Hư cảnh là Lĩnh Vực cảnh, đạt đến trình tự này có thể hiểu được lĩnh vực.

Một khi mở ra lĩnh vực thì có thể phong tỏa không gian xung quanh, hình thành lĩnh vực của riêng mình, nếu kẻ địch ở trong lĩnh vực của bản thân sẽ bị áp chế, ngược lại thực lực của bản thân sẽ tăng vọt.

Đây là sự kh ủng bố của cao thủ Lĩnh Vực cảnh, lĩnh vực chỉ cần mở thì có thể trấn áp kẻ địch.

Trừ khi người kia lĩnh ngộ lĩnh vực cường đại hơn, hoặc có đủ lực lượng phá vỡ lĩnh vực của đối phương, nếu không một khi rơi vào trong lĩnh vực của đối thủ hắc chắn phải chết.

Lúc này, bên trong lĩnh vực, thực lực của thanh niên phóng đại vô hạn, Diệp Phàm bị lĩnh vực trấn áp, không chỉ không cảm nhận được linh khí bên ngoài, ngay cả lực lượng của bản thân cũng bị áp chế.

Vài vị sư phụ của Diệp Phàm xuất hiện bên ngoài lĩnh vực, bọn họ nhìn thấy cảnh này, nhíu mày.

“Lại thêm một thiên kiêu đến từ thế giới khác, hơn nữa nhìn qua có thể cấp bậc thế giới kia không thấp.”

Long Ngạo nói.

“Còn không nhanh ra tay!”

Chung Vô Diệm kêu lên

“Không vội, coi như là một lần rèn luyện, để Tiểu Phàm cảm nhận trước thực lực của thiên kiêu thế giới tu hành khác”

Cổ Tam Thông bình tĩnh nói.

Bên trong lĩnh vực, thanh niên kia thuấn di xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, đánh một quyền về phía hắn, Diệp Phàm vung tay cản lại bị đánh lùi về sau.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1285: C1285: Thức tỉnh huyết mạch



Hiện giờ thực lực của thanh niên không hề thua kém Diệp Phàm, bản thân Diệp Phàm bị lĩnh vực này. áp chế, lực lượng không bẵng vừa rồi.

Ầm ầm ầm!

Tiếp theo, thanh niên này điên cuồng tấn công Diệp Phàm, hẳn ta chưa thi triển đại chiêu gi ết chết Diệp Phàm, mà coi như đây là một món đồ chơi, chuẩn bị lăng ngược chơi đùa rồi mới giết

Đối mặt với đòn tấn công vũ bão của thanh niên này, Diệp Phàm đều ngăn cản được, cho dù không ngăn cản được, nhưng dựa vào thân thể cường hãn và Nhân Đạo Hộ Giáp, thân thể hẳn vẫn không bị thường tổn gì.

Ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, Diệp Phàm thở hồng hộc lùi về sau.

Thanh niên kia lạnh nhạt nói: “Không ngờ thân thể ngươi lại cứng như vậy.”

“Ngươi chỉ có chút lực này thôi sao?”

Diệp Phàm châm chọc nói.

Những lời này của hắn lại chọc giận thanh niên kia, hơi thở trên người hẳn ta càng thêm kh ủng bố.

“Con kiến tỉ tiện, chết đi!”

Lần này thanh niên trực tiếp thi triển thuật pháp vô thượng, quát: “Phá Thiên Ấn!”

Ầm ầm ầm!

Đòn sát chiêu kh ủng bố này lao về phía Diệp Phàm với thế không thể đỡ.

Thăng Long Phá!

Diệp Phàm gầm lên, thi triển tuyệt kỹ của Ngự Long Quyết, bộc phát toàn bộ lực lượng, thậm chí hắn còn thúc giục cả lực lượng Tử Vi Đế Khí, trên người lóe sáng, hóa thành cự long màu vàng bay ra ngoài.

Gào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên, bên trong lĩnh vực, ánh sáng bản ra bốn phía, cực long màu vàng dài mấy ngàn trượng phá không chui ra, va chạm với ấn khổng lồ kia.

Ầm!

Sấm sét liên miên, vô số luồng sóng to gió lớn lan tràn, đánh sâu vào lĩnh vực.

Cuối cũng lĩnh vực bị phá hủy.

Diệp Phàm bay ra ngoài, hộc máu, bị thương nặng, thanh niên kia lại lăn nữa chảy máu, sắc mặt đen như mực, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo.

“Chết!”

Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay hắn ta, uy thế kh ủng bố.

Kiếm này là một thanh linh khí cực phẩm, uy lực cực mạnh.

Linh khí chia thành bốn cấp bậc, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, cấp bậc càng cao uy lực càng mạnh.

Linh khí cực phẩm không phải người bình thường có thể có được, uy lực của nó còn kh ủng bố hơn cả một cao thủ Lĩnh Vực cảnh.

Ầm! Thanh niên kia thao tá linh kiếm cực phẩm bay về phía Diệp Phàm, chém xuống, một kiếm này xé rách trời cao, kiếm khí vô tận lan tràn, phát ra tiếng gầm gừ giống như hung thú viễn vổ thức tỉnh, muốn phá hủy Diệp Phàm.

Lúc này đám người Chung Vô Diệm, Đường Sở Sở và nữ hoàng Băng Tuyết đều biến sắc, trong lòng vô cùng lo lắng, muốn ra tay nhưng lại bị Cổ Tam Thông và Tiêu Dao Tử chặn.

“Yên tâm, Tiểu Phàm sẽ không dễ dàng thua.”

Cổ Tam Thông bình tĩnh nói.

Thiên Đạo Ấn!

Vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Diệp Phàm thao tác Thiên Đạo Ấn đánh ra ngoài.

Ầm ầm ầm!

Thiên Đạo Ấn mang theo thiên uy vô thượng, giống như pháp tắc Thiên Đạo buông xuống chặn lại một kiếm kia, thậm chí thanh linh kiếm cực phẩm của đối phượng còn bị nứt vỡ, bay ra ngoài

Phụt!

Thanh niên kia bay ra hơn trăm mét, hộc máu, sắc mặt tái nhợt, hơi thở hỗn loạn.

“Con kiến đáng chết, ta muốn giết ngươi!"

“Thức tỉnh huyết mạch!"

“Thiên Lôi Thế!”

Thanh niên này bộc phát lực huyết mạch, đây là huyết mạch cấp 8, kém của Đường Sở Sở một cấp, nhưng hắn ta còn có được một thể chất cường đại nhất - Thiên Lôi Thế!

Quanh người thanh niên lập lòe vô số tia sét màu tím, cả người bị bao phú trong lôi đình, giống như một Lôi Thần giáng thế, tỏa ra uy thế hủy diệt.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1286: C1286: Con rối thiên cấp



“Nửa bước vương thể!"

Tiêu Dao Tử nhìn chãm châm vào người thanh niên này, ánh mắt ngưng tụ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.

Trong thế giới tu hành có nhiều loại thể chất khác nhau, nhưng thể chất mà người tu hành thức tỉnh phần lớn đều là linh thể, trên linh thể còn có vương thể, hoàng thể và các thể chất ở các cấp độ khác.

Nửa bước vương thế là thể chất sắp tiến hóa 'thành vương thể, đã vượt qua linh thể, nhưng vẫn chưa thực sự chuyến hóa thành vương thế!

Mà Thiên Lôi thể của thanh niên này chính là nửa bước vương thể, tuy rằng chỉ có nửa bước, nhưng cũng đã nắm giữ một phần sức mạnh của vương thể, cho nên sức mạnh thể chất của người này cực kỳ kh ủng bố!

Huyết mạch cấp tám lại kết hợp với nửa bước của vương thể, đủ để sức chiến đấu của người này tăng lên thêm mấy cấp!

"Chết!"

Trong mắt thanh niên tràn ngập những tỉa chớp có ánh sáng màu tím, cậu ta nhìn Diệp Phàm và gầm lên, cậu ta vung tay lên, toàn bộ sức mạnh của Thiên lôi thể trong người đều bị k1ch thích bộc phát ra, kết hợp với sức mạnh huyết mạch của cậu ta, trực tiếp hóa thành một con rồng sấm.

Thân thể của con rồng sấm có màu tím, xé toạc bầu trời, mang theo hơi thở hủy diệt vô tận, bay thẳng về phía Diệp Phàm.

Bất cứ nơi nào mà con rồng sấm này đi qua thì hư không đều bị tiêu diệt, tỏa ra hơi thở hủy diệt bao trùm toàn bộ trái đất.

Vào lúc này, mọi người trên trái đất đều có cảm giác như ngày tận thế sắp đến, con rồng sấm sét đáng sợ kia khiến họ run rẩy trong lòng, mặc dù con rồng sấm sét này không nhắm vào họ, nhưng nó vẫn khiến họ cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt trước cái chết!

Lúc này, Diệp Phàm cau mày, lạnh lùng nhìn chấm chãm con rồng sấm sét kia.

Uy lực của đòn này vượt qua Lĩnh Vực Cảnh và đạt đến một tầm cao mà trước giờ chưa từng có!

"Mau ra tay đi, nếu tiếp tục không ra tay, Tiểu Phàm sẽ không còn nữa!"

Lúc này, Chung Vô Diệm hét lên với Cổ Tam Thông và Tiêu Dao Tử.

Đường Sở Sở và Băng Tuyết Nữ Vương đang muốn liều lĩnh lao về phía trước, nhưng Cổ Tam Thông lại ngăn cản bọn họ, nói: "Chờ một chút!"

Lúc này, Cổ Tam Thông, Tiêu Dao Tử, Long Ngạo đều đang nhìn chãm châm Diệp Phàm, muốn xem hãn có thể chịu được một đòn này hay không!

Tử Vi Đế Quyết!

Đế ấn!

Ánh mắt của Diệp Phàm ngưng lại, trực tiếp hét lớn, hẳn rốt cục kích hoạt Tử Vi Đế Quyết, Tử Vi Đế Khí trên người hẳn trực tiếp bộc phát ra, một cái đế ấn màu tím nhanh chóng ngưng tụ ở giữa hai tay hẳn!

Bùm!

Trong khoảnh khắc, đế ấn màu tím bùng nổ với ánh sáng rực rỡ, tạo thành hình ảnh mờ nhạt của một vị hoàng đế trong hư không và trấn áp về phía con rồng sấm sét kia.

Kèm theo một tiếng động lớn kinh thiên động địa, dưới sự trấn áp của tượng hoàng đế kia, con rồng sấm kia bị vỡ ra thành từng tấc một, cuối cùng hoàn toàn bị nổ tung thành từng mảnh!

Phụt!

Người thanh niên phun ra một ngụm máu ngay tại chỗ, hai mắt trợn to, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

"Chết"

Lúc này, Diệp Phàm nhìn chằm chằm vào thanh niên kia, rốt cuộc bắt đầu phản kích.

Hắn thi triển Ngự Long Tại Thiên, cơ thể hẳn trong nháy mắt hóa thành bóng một con rồng, xuất hiện rước mặt thanh niên này, điều khiển đế ấn và tấn công về phía cậu ta

Mà khi thanh niên kia nhìn thấy đế ấn bay tới, sắc mặt của cậu ta thay đổi và vung tay lên, một tia sáng từ trong cơ thể b ắn ra, trong nháy mắt hóa thành một bóng người, chặn đế ấn của Diệp Phàm!

Bùm!

Lập tức, thân thể Diệp Phàm bị chấn động, liên tục lui về phía sau, ánh mắt nhìn thoáng qua bóng người kia, nhíu mày.

Bóng người này có làn da màu đồng cổ, đôi mắt trống rỗng, hoàn toàn không có hơi thở sự sống, trông giống như một thi thể, nhưng trên người lại tản ra hơi thở đáng sợ khiến người ta rùng mình.

"Con rối!"

Tiêu Dao Tử nhướn mày và nhìn chấm chẵm vào bóng người này.

Hiển nhiên bóng người này không phải người, mà là một con rối!

"Trong giới tu hành có những người chuyên luyện chế con rối, một khi con rối được luyện chế thì không hề cảm thấy đau đón, sức chiến đấu rất đáng sợ.

Nhưng muốn luyện chế được một con rối thì rất khó khăn và cần rất nhiều dược liệu quý hiếm nên không phải ai cũng có thể sở hữu được một con rối!

Thanh niên này có thể mang theo một con rối mạnh mẽ như vậy bên người, điều này cho thấy thân phận của cậu ta không hề đơn giản

“Giết anh ta!”

Thanh niên kia hét lên với con rối.

Bùm!

Con rối này lập tức xuất hiện ở trước mặt Diệp Phàm, đấm ra một quyền, bộc phát ra uy lực khiến người ta phải nghẹt thở.

Không gian trước mặt Diệp Phàm sụp đổ tại chỗ, hắn cảm thấy toàn thân có một cảm giác nghẹt thở mãnh liệt.

Hiển nhiên, sức chiến đấu của con rối này đã đạt tới trình độ vượt quá sức chịu đựng của Diệp Phàm.

Bùm!

Đúng lúc này, Tiêu Dao Tử ra tay, ông ấy lập tức đi tới trước mặt Diệp Phàm, đánh ra một chưởng, đánh cho con rối này lùi lại.

"Con rối thiên cấp!"

"Người trẻ tuổi, xem ra bối cảnh của cậu không hề đơn giản!"

Tiêu Dao Tử liếc mất nhìn con rối rồi nhìn thanh niên nói.

"Lão già chết tiệt, ông cũng muốn chết phải không, vậy thì cùng chết đi!"

"Giết, giết hết bọn chúng!"
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1287: C1287: Huyết mạch bảo vệ



Sắc mặt thanh niên trở nên dữ tợn và hét lên đầy giận dữ.

Bùm!

Một hơi thở kinh khủng lại bùng lên từ con rối, nó vung nắm đấm lao về phía Tiêu Dao Tử.

Lúc này, hơi thở tỏa ra từ con rối này trực tiếp khiến toàn bộ không gian trái đất rung chuyển, hiển nhiên không thể chịu được áp lực của nó!

Võ phá thương khung!

Lúc này, Cổ Tam Thông đột nhiên ra tay, ông trực tiếp sử dụng tuyệt kỹ mà mình đã dạy cho Diệp Phàm trước đó, vung một quyền về phía con rối kia.

Rầm rầm rầm!

Với cú đấm này, bầu trời vỡ vụn tại chỗ, một luồng sức mạnh hung bạo đến tận cùng đánh thẳng vào con rối, phát ra một tiếng động lớn.

Ngay lập tức, thân thể của con rối này trực tiếp nổ tung, vỡ thành từng mảnh, biến thành một đống mảnh vụn, bị phá hủy hoàn toàn!

Phụt!

Thanh niên kia thì bị đánh bay ra ngoài và hộc máu lần nữa, trong ánh mắt cậu ta lộ ra vẻ khó tin.

"Các... Các người..."

Sắc mặt của người thanh niên không ngừng thay đổi, trông cực kỳ khó coi.

"Cậu có thể đi chết đi được rồi!”

Cổ Tam Thông nhìn thanh niên này và nói một cách lạnh lùng, trước đó ông không có ra tay vì muốn biến cậu ta thành đối tượng luyện tập của Diệp Phàm, hiện tại đối phương không còn tác dụng nữa, đương nhiên sẽ trực tiếp tiêu diệt!

Dám động vào đồ đệ của ông, làm sao có thể buông tha một cách nhẹ nhàng được?

Bùm!

Ngay lập tức, Cố Tam Thông vung một chưởng ra định tiêu diệt thanh niên này, nhưng vào thời điểm quan trọng, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể đối phương bộc phát ra, hóa thành một bóng đen vô hình, đón nhận một chưởng của Cổ Tam Thông.

"Huyết mạch bảo vệ!"

Cổ Tam Thông cau mày, lại tăng mạnh sức mạnh của một chưởng này, cố gắng trấn áp bóng đen này.

"To gan!"

Lúc này, từ trên người thanh niên truyền ra một tiếng gầm lạnh lùng, giống như một cường giả chí tôn đang tức giận, một lưỡng sức mạnh càng đáng sợ hơn bộc phát ra, chặn một chưởng của Cổ Tam Thông.

Bùm bùm bùm!

Một giây tiếp theo, không gian xung quanh thanh niên vặn vẹo và vỡ vụn trong nháy mắt, bỏng người này trực tiếp bị một luồng sức mạnh vô hình bao phủ, biến mất tại chỗ!

"Xem ra thân phận của người này thực sự không đơn giản, không chỉ có huyết mạch bảo vệ, còn có một tầng sức mạnh do một cường giả chí tôn để lại trong cơ thể để bảo vệ cậu ta!"

Cổ Tam Thông bình tĩnh nói.

“Cảm ơn hai sư phụ đã ra tay!”

Diệp Phàm lên tiếng cảm ơn.

“Sức mạnh của thẳng nhóc con thật sự tăng lên rất nhanh!”

"Sau trận chiến lần này, chắc hắn sẽ tăng thêm rất nhiều!"

Cổ Tam Thông nhìn Diệp Phàm, cười nói.

“Thực lực của con còn chưa đủ mạnh!"

Diệp Phàm trịnh trọng nói, vừa rồi chỉ một con rối thôi mà suýt chút nữa đã đưa hẳn lên đường, điều này khiến hắn càng thêm khao khát thực lực mạnh mẽ!

"Vội vàng thì không thành công, với thực lực hiện tại của con, cho dù là ở những thế giới tu hành khác cũng không hề yếu!"

Tiêu Dao Tử bình tĩnh nói.

Tiếp theo, Diệp Phàm lại bế quan thêm mấy ngày, thực lực lại tăng lên rất nhiều.

Lần này sau khu xuất quan, Diệp Phàm dự định đi đến núi Cửu Long, hẳn muốn quay về gặp Đại sư phụ.

Rốt cuộc hắn đã ra ngoài lâu như vậy, vẫn luôn nghĩ đến Đại sư phụ của mình.

Bây giờ là lúc để quay về xem thử!

Ngay sau đó, Diệp Phàm mang theo Đường Sở Sở trực tiếp đi đến núi Cửu Long, về phần Nữ Hoàng Băng Tuyết thì có việc phải trở vẽ Băng Tuyết Thần Quốc, mấy vị sư phụ của hẳn cũng cùng hắn trở về!

Núi Cửu Long nấm ở khu vực Trung Bộ của Long Quốc!

Cả ngọn núi trông như chín đầu rồng xếp chồng lên nhau nên gọi là núi Cửu Long, nhìn vô cùng hùng vĩ và đồ sộ, không thua kém gì núi Côn Lôn!

Mà đây chính là nơi Diệp Phàm đã sống mười mấy năm, cũng là nơi hắn gặp được bảy vị sư phụ của mình!

"Núi Cửu Long, tôi đã trở lại!"

Trong sơn điện của núi Cửu Long, Diệp Phàm đứng ở đây và hét lên.

"Đại sư phụ!"

Lập tức, Diệp Phàm lao về phía hang động nơi Đại sư phụ của hắn đang ở.

Rầm rầm rầm!

Đúng lúc này, vô số tiếng gầm vang lên trên bầu trời của núi Cửu Long.

Hư không trong bán kính ngàn dặm đều vỡ nát, có cảm giác bầu trời sụp đổ, hố đen vô tận bao phú một nửa bầu trời.

Những luồng hơi thở làm người khác nghẹt thở. lan tràn ra từ lỗ đen trên hư không kia, ngay lập tức áp. chế toàn bộ người trên trái đất và khiến mọi người phải quỳ xuống đất.

Phụt phụt phụt!

Lúc này, Diệp Phàm, Đường Sở Sở và bốn vị sư phụ đều bị áp chế quỳ xuống đất tại chỗ, điên cuồng hộc máu.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1288: C1288: Không phục



Lúc này, Diệp Phàm, Đường Sở Sở và bốn vị sư phụ đều bị áp chế, quỳ trên mặt đất, điên cuồng nôn ra máu, ánh mắt bọn họ lộ ra vẻ không thể tin được nhìn chằm chằm vào hố đen vô tận trong hư không.

Không chỉ bọn họ, mà toàn bộ người dân trên Trái Đất đều bị chấn động, thậm chí không thể ngẩng đầu lên, hoàn toàn bị áp chế, không thể cử động.

Ngay sau đó, từ trong lỗ đen, có mấy bóng người bước ra từ trong không trung, tổng cộng có hơn hai mươi người, bao gồm có nam lẫn nữ, có già lẫn trẻ.

Tất cả những người này đều có tóc dài và mặc quần áo cổ xưa, trên người toát ra tiên khí xuất trần, giống như Tiên nhân giáng thế!

Diệp Phàm nhìn những người này, mí mắt giật điên cưỡng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.

Hắn khẳng định những người này chắc chắn đều là Tiên nhân, bởi vì khí tức toát ra trên người bọn họ giống hệt khí tức trên người của tổ tiên điện Bồng Lai trước đó, nhưng khí tức của bọn họ còn đáng sợ hơn!

Mà còn có thể tạo ra uy thế kh ủng bố như vậy, khiến Diệp Phàm và mấy vị sư phụ không có sức phản kháng, e rằng chỉ có Tiên nhân trong truyền thuyết mới có thể làm được!

Chỉ là Diệp Phàm không hiểu tại sao Tiên nhân lại xuất hiện ở đây?

Hơn nữa, ngay lần đầu tiên đã có nhiều người như vậy, đúng là huy động nhân lực!

"Trì Dao, đang ở đây!"

Một người phụ nữ trong nhóm này có ngoại hình tình xảo, vô cùng cao ngạo lạnh lùng, nhìn chằm chằm núi Cửu Long, lạnh lùng nói.

"Không ngờ người này không chỉ trốn ở một vị diện cấp thấp mà còn trốn trong một thế giới rác rưởi như vậy, thật sự là không ngờ tới. Chẳng trách chúng ta tìm kiếm bấy lâu nay vẫn không tìm được!"

"Vốn là Nữ Đế Trì Dao lại sa đọa như vậy, thật sự khiến người ta cảm thấy tiếc nuối!"

Lúc này, trong nhóm có mấy người nam nữ nhỏ tuổi hơn đang thảo luận, trong lời nói đây vẻ giễu cợt và khinh thường.

"Được rồi, đi làm việc chính thôi!"

Ngay sau đó, trong số họ, một lão giả có dáng vẻ lên phong đạo cốt, hơn bảy mươi tuổi, mái tóc bạc phơ, mặc một bộ quần áo màu trắng, mở miệng nói.

Ngay lập tức, đám người này đi thẳng đến núi Cửu Long, người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng hét lên: "Trì Dao, còn không mau cút ra đây!"

Vào lúc này, khi đám người Diệp Phàm nghe được tiếng kêu của người phụ nữ này đều thay đối sắc mặt, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trì Dao là tên của Đại sư phụ của Diệp Phàm!

Bọn họ đến đây vì Đại sư phụ, nhìn đáng vẻ này, chắc chắc người đến không có ý tốt!

"rong lúc nhất thời, sắc mặt Diệp Phàm rất khó coi, hân nhìn chằm chằm đám người này, hét lên: “Các người là ai? Các người muốn làm

“Sâu kiến ở đâu ra, lại dám sủa bậy ở đây?”

Một người đàn ông trong đám người khinh thường nhìn Diệp Phàm, ánh mắt kia như nhìn một con giun đế, đây vẻ khinh thường, hắn ta vung tay lên, một luồng năng lượng cuồng bạo đánh thẳng lên người Diệp Phàm.

Phụt!!

Cơ thể Diệp Phàm bay ra ngoài ngay tại chỗ và đụng phải một tảng đá, lực va chạm mạnh khiến tảng đá vỡ vụn, hẳn ngã xuống đất, điên cuồng nôn ra máu, lục phú ngũ tạng bị phá huỷ.

“Đúng là phế vật!"

Người đàn ông đó chán ghét nói.

"Hứa Phóng, ngươi tính toán với một người hèn mọn bình thường làm gì?"

Lúc này, một thanh niên trẻ khác, phong thái hiên ngang, nhìn về phía người đàn ông kia nói:

"Không có gì, chỉ vui đùa thôi mài”

Người đàn ông này xem thường nói, trong mắt ông ta, Diệp Phàm chỉ là một món đồ chơi có thể tùy ý đùa giỡn.

Vào lúc này, Diệp Phàm lại cảm thấy vô cùng bất lực, bị đả kích rất nặng.

Trước đây hẳn cho rằng mình đã là kẻ vô địch trong thế hệ trẻ, hẳn có thế trấn áp ngay cả những người được gọi là thiên tài của giới tu luyện, nhưng trước mặt đám người trẻ tuổi có thân phận Tiên nhân này, hẳn giống như sâu kiến, không có sức phản kháng, để người khác tùy tiện giẫm đạp, chơi đùa với mình, điều này khiến Diệp Phàm bị đả kích rất lớn.

"Sao nào? Sâu kiến, ngươi còn không phục?”

Người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm, chế nhạo.

"Không phục!!!"

Đôi mắt Diệp Phàm đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào đối phương rồi giận dữ hét lên.

Tuy không mạnh bẵng đối phương nhưng hẳn sẽ không bao giờ khuất phục!

"Không phục đúng không?"

"Vậy thì bản công tử sẽ làm cho sâu kiến trong. thế giới rác rưởi này phải khuất phục!"

Người đàn ông này nhìn thấy ánh mắt của Diệp Phàm, có một loại cảm giác bị khiêu khích, vẻ mặt hắn ta trở nên lạnh lẽo, vung tay một cái, Diệp Phàm lại không tự chủ mà đập xuống đất một lần nữa!

Phụt phụt!!

Diệp Phàm đập mạnh xuống đất, điên cuồng nôn ra máu, thậm chí còn nôn ra cả nội tạng và thịt vụn.

Lúc này, Diệp Phàm có cảm giác như toàn bộ. xương cốt trong cơ thể đều tan ra.

Nếu cơ thể của hắn không phải là long cốt, được Nhân Đạo Hộ Giáp bảo vệ, e rằng bây giờ hắn đã hóa thành bột rồi!

Còn bốn vị sư phụ của Diệp Phàm và Đường Sở Sở thì vừa tức giận vừa lo lắng!

"Sâu kiến, có phục hay không?"

Người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm, hừ lạnh một tiếng.

"Không phục!

Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi, dùng hết sức lực hét lên!

"Sắc mặt của người đàn ông càng lạnh lẽo hơn, một cỗ áp lực kinh khủng đè ép lên người Diệp Phàm.

Răng rắc!!!

Đột nhiên, xương cốt trong cơ thể Diệp Phàm phát ra tiếng răng rắc, xương của hẳn tuy là long cốt, nhưng giờ phút này vẫn khó có thể chịu đựng được áp lực khủng khiếp này!

Đương nhiên nếu là xương bình thường thì đã hóa thành bột từ lâu rồi, nhưng bây giờ xương của Diệp Phàm chỉ bị gãy, đã rất nghịch thiên rồi!

Dưới sự đè ép này, Diệp Phàm không ngừng nôn ra máu, xương cốt khắp người vỡ vụn, nội tạng đều bị nát, thậm chí hai viên Kim Đan trong cơ thể cũng mơ hồ có dấu hiệu bị nứt.

Vào lúc này, Diệp Phàm giống như một người bình thường bị Thái Sơn đè lên, toàn thân có cảm giác bị ép thành bột phấn.

“Anh Tiểu Phàm!!"

"Dừng tay!!"

Đường Sở Sở và mấy vị sư phụ của Diệp Phàm hét lên.

Lúc này, người đàn ông kia lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, về phần đám người xung quanh, bọn họ đều giống như đang xem kịch, không có một chút thương hại hay đồng cảm nào. Trong mắt bọn họ, Diệp Phàm chỉ là một con kiến hèn mọn, không khác gì súc sinh, cho dù có bị giết, bọn họ cũng sẽ không có bất kỳ dao động tâm lý nào!

"Sâu kiến, phục không?"

Người đàn ông kia nhìn Diệp Phàm, lại hét lên.

Lúc này, Diệp Phàm đã không còn sức để nói nữa, nhưng hắn vẫn cố gắng hết sức, dựa vào ý chí cực kỳ mạnh mẽ của mình, thoi thóp kêu lên: "Không phục!"

Thấy sâu kiến hèn mọn này thả chết chứ không chịu khuất phục, vẻ mặt người đàn ông kia trở nên lạnh lẽo, hơi mất kiên nhẫn, đang định tiễn Diệp Phàm lên đường.

Nhưng vào lúc này, một tiếng hét lạnh lùng tàn nhẫn vang lên bên tai người đàn ông kia, khiến hẳn ta cảm thấy như mình sắp rơi vào Địa Ngục tử vong trong nháy mắt!

"Dám động đến đệ tử của bản cung, ngươi thật đáng chết”

Khi giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn và uy nghiêm này vang lên.

Ầm một tiếng, cơ thể người đàn ông kia lập tức nổ tung, biến thành bột mịn, không để lại chút dấu vết nào.

Lúc này, sắc mặt những người đi cùng người đàn ông kia đều thay đối, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.

Bọn họ đồng loạt nhìn qua, không biết từ lúc nào, một người phụ nữ mặc váy trắng thuần, đeo mạng che mặt, tóc dài xõa xuống vai đã xuất hiện ở đây.

Người phụ nữ này chính là Đại sư phụ Trì Dao của Diệp Phàm!

Người phụ nữ này vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh liền giảm mạnh, một cảm giác ngột ngạt không thể giải thích được lan ra.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1289: C1289: Còn chưa đủ tư cách



Ánh mắt lạnh lùng của Trì Dao nhìn đám người này, bà ấy đi thẳng tới chỗ Diệp Phàm, nắm lấy cổ tay hẳn, một cỗ lực lượng kh ủng bố và thuần khiết điên cuồng rót vào cơ thể hắn.

Khi cỗ lực lượng này của Trì Dao xâm nhập vào cơ thể Diệp Phàm, các cơ quan nội tạng bị vỡ và kinh mạch xương cốt bị gãy trong cơ thế Diệp Phàm bắt đầu lành lại một cách kỳ diệu.

Tuy nhiên, sau khi Trì Dao vận chuyển cỗ lực lượng này, khuôn mặt dưới mạng che mặt của bà ấy có hơi trắng bệch.

Rất nhanh, cơ thể của Diệp Phàm đã được khôi phục, thậm chí hắn còn cảm thấy thực lực của mình cảng mạnh hơn, hắn nhìn Đại sư phụ của mình, cảm kích nói: "Cảm ơn Đại sư phụ!"

"Thằng nhóc này, sao con lại cứng đầu như vậy?"

Trì Dao nhìn Diệp Phàm lớn tiếng mắng hẳn, tuy có vẻ như đang mắng mỏ nhưng trong lời nói lại có chút đau lòng,

"Đại sư phụ, con là đệ tử của người, tuy thực lực của con không bằng người khác, nhưng khí thế của con không thể thua được!"

Diệp Phàm nghiêm túc nói.

"Không ngờ Nữ Đế năm đó tung hoành Chư Thiên Vạn Giới lại nhận sâu kiến phế vật như vậy làm đệ tử của mình, kết bạn với dân đen, ngươi đã thật sự sa đọa rồi!"

Lúc này, người phụ nữ cao ngạo lạnh lùng nhìn Trì Dao với vẻ mặt mỉa mai rồi cười lớn.

Trì Dao nhìn thoáng qua đối phương, cơ thể bà ấy lập tức biến mất.

Bốp!

Đột nhiên một tiếng tất vang lên

Người phụ nữ đó bị tát mạnh một cái khiến cô ta liên tục lùi lại, khuôn mặt tỉnh xảo kia hiện lên một dấu bàn tay màu đỏ, mà người vừa ra tay là Trì Dao!

“Trì Dao, ngươi...”

Ngay lập tức, người phụ nữ che mặt lại và nhìn chăm chằm vào Trì Dao với vẻ mặt hung dữ, dáng vẻ như muốn chém bà ấy ra thành từng mảnh!

"Đệ tử của bản cung mà ngươi có thể tùy ý xúc phạm sao?”

Trì Dao nhìn người phụ nữ này bằng ánh mắt lạnh lùng, trên người phát ra uy thế đáng sợ, bao trùm không gian, khiến cho nhóm nam nữ ở hiện trường không dám nói một lời nào nữa.

Ánh mắt của người phụ nữ bị tát kia đầy oán hận nhưng lại không dám mở miệng

"Nữ Đế, ta không ngờ đã lâu như vậy mà ngươi vẫn ác liệt như vậy, khí thế vẫn mạnh mẽ như ngày nào!"

"Nhưng bây giờ ngươi như đèn đã cạn đầu, ngươi nghĩ ngươi còn có thể cầm cự được bao lâu!”

Lúc này, lão giả tiên phong đạo cốt nhìn Trì Dao, thản nhiên nói.

Ông ta vừa nói xong, mọi người đều giật mình.

Đôi mắt của nhóm nam nữ kia mở to, nhìn chằm chằm vào Trì Dao, cảm thấy vô cùng khiếp sợ.

Sắc mặt của Diệp Phàm lập tức thay đổi, hắn nhìn Đại sư phụ của mình với ánh mắt khó tin.

Đại sư phụ của hẳn luôn rất thần bí và cường đại, làm sao có thể là đèn đã cạn đầu?

Còn Trì Dao nghe lão giả nói vậy, có vẻ rất bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Lão già, cho dù bản cung là đèn đã cạn đầu, thì vẫn có thể tiễn ngươi lên đường, ngươi có tin không?"

"Đương nhiên là lão phu tin, trong trận chiến năm đó, ngươi một mình đánh xuyên qua Cửu Trọng Thiên, gi ết chết vô số cường giả, với thực lực của lão phu, cho dù Nữ Đế muốn giết ta, lão phu cũng không thể cản được, nhưng nếu lão phu đã dám đến đây, tất nhiên phải có sự chuẩn bị!"

Lão giả nói xong, ông ta vung tay lên, một con dấu màu đen lớn xuất hiện trên tay ông ta, bên trên có khắc tứ đại Thần thú: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước và Huyền Vũ, vô cùng khí thế!

Trì Dao nhìn thấy con dấu lớn này, vẻ mặt hơi thay đổi, nói: 'Không ngờ tên đó lại đưa thứ này cho ngươi, trách sao ngươi dám đến đây!

"Nữ Đế Trì Dao, ngươi nên biết rằng, có nó ở đây, với thực lực bây giờ của ngươi, không thể nào là đối thủ của lão phu, nếu lại đánh nhau, e rằng thế giới này có lẽ sẽ không còn tồn tại nữa. Đến lúc đó, đồ đệ yêu quý của ngươi e rằng cũng sẽ xong đời, ngươi có chắc. muốn làm như vậy không?”

Lão giả nhìn Trì Dao thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh, nhưng lại là uy h**p!

"Ngươi cảm thấy căm được món đồ chơi này thì có thể uy h**p bản cung sao?"

"Chỉ bằng ngươi, còn chưa đủ tư cách!"

Trì Dao lạnh lùng hét lên.

Trong khoảnh khắc, một luồng khí tức khiến người ta nghẹt thở phát ra từ cơ thể Trì Dao, nhưng lường khí tức này không lan rộng mà bao bọc lấy lão giả kia.

Đột nhiên, sắc mặt lão giả thay đổi, đôi mắt ông ta mở to, không thể tin được nhìn Trì Dao: "Ngươi... sao ngươi lại làm vậy, ngươi điên à?"

Lúc này, lão giả bị sốc đến mức không thể nói chuyện rõ ràng!

Nhưng Trì Dao đột nhiên ra tay, tung ra một chưởng: "Cút đi!!!!"

Ầm ầm!!!

Khi Trì Dao tung ra một chưởng này, lão giả kia hoàn toàn không có khả năng phản kháng nên đã bị đánh bay ra ngoài, tất cả những người đi theo ông ta cũng bị đánh bay ra ngoài.

Đám người này bay thắng vào lỗ đen, ngay lệ tức biến mất ở trong đó.

Ngay sau đó, Trì Dao vấy tay, lỗ đen nhanh chóng khôi phục, nhanh chóng trở lại hình dáng ban đầu.

Mọi thứ lập tức trở lại bình thường như không có chuyện gì xảy ra!

Phụt!!!!

Nhưng vào lúc này, Tỉ Dao đột nhiên nôn ra máu, mặt nạ che mặt rơi xuống, lộ ra khuôn mặt thật sự của bà ấy!

Mi thanh mục tú, đôi mắt đen sáng ngời, chiếc mũi thẳng trơn láng, đôi môi anh đào đỏ mọng, đôi tai trong suốt như ngọc, những đường nét trên khuôn mặt gọn gàng và tinh tế tạo nên một khuôn mặt hoàn hảo.

Đại sư phụ của Diệp Phàm vô cùng xinh đẹp, không có chút tì vết nào, đúng là khuynh quốc khuynh thành!

Vào lúc này, Đường Sở Sở và bốn vị sư phụ của Diệp Phàm vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy dáng vẻ thật của Đại sư phụ Diệp Phàm.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Trì Dao, trước đó đối phương vẫn luôn che mặt khi gặp người khác!

Trong số đó, chỉ có Diệp Phàm là đã từng nhìn thấy được dáng vẻ thật sự của Đại sư phụ!

Đó là năm hắn mười tuổi, trong một lần ngoài ý muốn, hắn đã kéo mạng che mặt của Đại sư phụ xuống, lúc đó lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư phụ đã vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt của Đại sư phụ đã in sâu vào tâm trí hân, hắn sẽ không bao giờ quên được!

Cho đến hôm nay, khi nhìn thấy dáng vẻ của Đại sư phụ một lăn nữa, trong lòng Diệp Phàm vẫn vô cùng phấn khích!

Khuôn mặt này dù đặt ở đâu cũng đủ gây chấn động lớn!

"Đại sư phụ, người thấy thế nào?"

Nhưng Diệp Phàm rất nhanh đã phản ứng lại, nhanh chóng đi tới bên cạnh Đại sư phụ, vẻ mặt lo lắng nói.

“Ta không sao!”

“Ta đi bế quan một chút!"

Trì Dao lau vết máu trên khóe miệng, loạng choạng bước vào bên trong hang núi, nhưng chưa bước được vài bước thì bà ấy đã ngất đi

"Đại sư phụ!"

Diệp Phàm thay đổi sắc mặt, lao tới ôm lấy Đại sư phụ, liên tục kêu lên: "Đại sư phụ, người thấy thế nào? Đại sư phụ, người tỉnh lại đi!"

Lúc này Diệp Phàm ôm lấy Đại sư phụ đi về phía hang núi kia, đặt Đại sư phụ xuống, bắt đầu chữa trị.

Nhưng dù Diệp Phàm có cứu chữa như thế nào, thì Đại sư phụ của hẳn vẫn hôn mệ, hơi thở ngày càng yếu đi, sinh lực dường như có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào!

"Đại sư phụ, người không thể chết, người tuyệt đối không thể chết!"

Diệp Phàm nằm chặt tay Đại sư phụ hét lên.

Lúc này, Diệp Phàm nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt kiên định nhìn Đại sư phụ của mình: "Đại sư phụ, con sẽ không để người chết!”

Tiếp theo, Diệp Phàm đã thực hiện một hành động không thể tưởng tượng được!
 
Back
Top Bottom