Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 190: C190: Cậu rất mạnh



Nhóm người này là người đến từ Thanh Phong Môn.

Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn xuất hiện cùng với ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.

"Quân Thiên Sách đang ở đâu?"

Ngay lúc này Đại hộ pháp của Thanh Phong Môn trực tiếp hét lên.

"Mấy người tìm quân Thiên Sách để làm gì?"

Diệp Phàm quét mắt nhìn về phía đối phương.

"Quân Thiên Sách đã tiêu diệt gia tộc Hoàng Bộ của tôi còn g**t ch*t cháu trai của tôi, với tư cách là người đứng đầu Thanh Phong Môn, đương nhiên tôi đến đây để trả thù cho gia tộc Hoàng Bộ rồi!"

Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn lạnh lùng nói.

"Trả thù sao?”

"Kiếp sau đi!"

Diệp Phàm thờ ơ nói.

Phì!

Nói xong, đột nhiên thân hình của hắn xuất hiện trước mặt Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn, trên tay hắn cầm một con dao găm màu đen rồi đâm thẳng vào. tim người đàn ông, một nhát g**t ch*t ông ta!

Hai mắt của Đại Hộ Pháp Thanh Phong Môn trừng lớn, ông ta còn chưa có cơ hội ra tay thì đã ngã vật ra đất.

Xoạt!

Ngay sau đó Diệp Phàm lao về phía ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn, hắn giơ kiếm lên rồi vung xuống liên tục. Chưa đầy một phút sau hắn đã g**t ch*t toàn bộ ba trăm đệ tử của Thanh Phong Môn.

Toàn bộ quá trình diễn ra vô cùng gọn gàng sạch sẽ!

Khiến cho những người có mặt ở đó đều sửng sốt.

Giờ phút này, trong mắt bọn họ, mức độ nguy hiểm của Diệp Phàm đã đạt đến trình độ cực kỳ cao.

“Ông có còn muốn ra tay với tôi nữa không?”

Ánh mắt của Diệp Phàm quét qua người Phong Thiên Long Thủ khiến ông ta biến sắc.

"Cáo từ!"

Phong Thiên Long Thủ vội nói sau đó rút lui cùng mọi người.

Sau khi tận mắt chứng kiến Diệp Phàm hạ gục sở trưởng Thiên Viêm Tuân trong chớp nhoáng, Phong Thiên Long Thủ đã ngay lập tức từ bỏ ý định ra tay với Diệp Phàm.

Chàng trai này quá mạnh, không thể gây thù được! Sở trưởng Thiên Viêm Tuân cũng ôm ngực đứng dậy liếc nhìn Diệp Phàm rồi cũng nhanh chóng bỏ đi cùng với những người của Phong Thiên Long Thủ.

Mà Dương Mạc cũng đưa người của mình rút lui, †rong mắt của anh ta lộ ra vẻ không cam tâm.

Giờ phút này ở chỗ này chỉ còn lại Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và mấy người Diệp Phàm.

"Vừa rồi cảm ơn mọi người đã giúp tôi!"

Diệp Phàm nhìn Triệu Thiên Lâm, Hứa Can và đám người Thiết Thủ rồi nói.

"Diệp thiếu gia đừng khách sáo, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh!"

Triệu Thiên Lâm, Long Hồn và Hứa Gan là tiểu đội trưởng đội Long Hồn số bảy lên tiếng.

"Cậu rất mạnh!" Thiết Thủ nhìn Diệp Phàm nói ra ba chữ. "Cảm ơn lời khen của ông!"

Diệp Phàm khẽ mỉm cười.

"Diệp thiếu gia, hiện tại trong gia tộc Hoàng Bộ có người giữ chức quan nhị phẩm trong triều, đó là chức vụ rất quan trọng và địa vị cũng rất cao."

"Lần này sở tuần tra và quân đoàn Bạo Hùng đến là do nghe theo mệnh lệnh của hắn, lần này bọn chúng ra †ay nhưng không thành công, sau này chắc chắn sẽ không buông tha đâu, anh phải cẩn thận đấy!"

Triệu Thiên Lâm cẩn thận nhắc nhở Diệp Phàm.

"Cảm ơn!"

Diệp Phàm nhàn nhạt nói.

Sau đó Diệp Phàm và mấy người họ cũng vội rời khỏi chỗ đó.

"Chàng trai này quá mạnh, mạnh đến mức khiến người ta nghẹt thở!"

Hầu Tử của tiểu đội Long Hồn số bảy thở dài. Vẻ mặt của các thành viên khác trong đội cũng trở nên nghiêm túc.

Là thành viên của đội Long Hồn tức là họ được chọn ra từ hàng ngàn chiến binh của Long Quốc, bọn họ đều là những người đứng đầu về mọi phương diện.

Vốn dĩ bọn họ cảm thấy bản thân họ đã đủ mạnh rồi, thậm chí bọn họ còn có lòng kiêu hãnh rất mãnh liệt nên không coi trọng những người trẻ khác trong Long Quốc.

Nhưng hôm nay khi gặp được Diệp Phàm, bọn họ đã bị dọa cho hoảng sợ đến mức đánh mất bình tĩnh.

Khi ở trước mặt Diệp Phàm, sức mạnh mà bọn họ luôn tự hào chẳng khác nào trò đùa của mấy đứa trẻ con!

"Xem ra Long Soái không cần thiết phải phái chúng †a đến đây làm gì!"

Thiết Thủ cũng tự cười chế giễu chính mình.

Sau khi thăm dò được động tĩnh của Phòng giám sát và Sở tuần tra thì Long Chiến Thiên đã đặc biệt phát Thiết Thủ đến đây để bảo vệ chu toàn cho Diệp Phàm, nhưng xem ra bây giờ Diệp Phàm còn mạnh hơn bất kỳ ai trong số họ nữa, hắn hoàn toàn không cần người khác. bảo vệ.

Sau đó Triệu Thiên Lâm đã báo cho cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến để dọn dẹp các thi thể ở hiện trường.

Khi cảnh sát trưởng huyện Giang Bắc đến hiện trường, ông ta đã chết lặng khi nhìn thấy những thi thể chất đồng thành núi.

Không bao lâu sau tin tức hơn hai phần ba số đệ tử trong trăm nghìn đệ tử của Thanh Phong Môn bị thảm sát, tất cả các trưởng lão và Đại Hộ Pháp của Thanh Phong Môn đều bị giết đã lan truyền khắp nơi và gây chấn động Giang Bắc.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 191: C191: Người đứng đầu giang bắc



Mọi người từ mọi tầng lớp xã hội ở Giang Bắc đều sốc trước tin tức này.

Tất cả các lực lượng đều đang bàn tán về việc. Thanh Phong Môn bị tiêu diệt.

Đầu tiên phải kể đến là gia tộc Hoàng Bộ, một gia tộc lớn ở huyện Giang Bắc bị xóa sổ, bây giờ đến cả Thanh Phong Môn có trăm ngàn đệ tử cũng bị tiêu diệt. Đây là một chuyện khó tin đối với mọi người ở mọi thế lực trong huyện Giang Bắc.

Tuy nhiên điều mà các thế lực ở Giang Bắc muốn biết nhất chính là ai có thể tiêu diệt được một Thanh Phong Môn khổng lồ đó.

Chẳng mấy chốc đã có tin tức nổ ra.

Người tiêu diệt Thanh Phong Môn và tàn sát hàng chục ngàn đệ tử của Thanh Phong Môn là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, ông là cựu chiến thần số một của Long Quốc.

Mà tin tức này do chính miệng của những đệ tử của Thanh Phong Môn đã trốn thoát khỏi chỗ chết truyền ra.

Bởi vì khi đó Diệp Phàm đã nói trước mặt các đệ tử Thanh Phong Môn rằng hắn chính là đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách, vì vậy tất nhiên những đệ tử của Thanh Phong Môn đều biết.

Bây giờ họ đã trốn thoát được nên mới kể lại câu chuyện đó.

Đột nhiên đệ tử của chiến thần Tiêu Thiên Sách xuất hiện. Tin tức một người có thể tiêu diệt hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn lan nhanh như đám cháy rừng, bắt đầu lan ra khắp Kim Lăng và thậm chí là khắp huyện Giang Bắc.

Tin tức này lan ra khiến nhiều người cảm thấy bất ngờ.

Chiến thần Tiêu Thiên Sách là chiến thần số một ở Long Quốc nhưng ông ta đã biến mất hơn mười năm rồi.

Lúc này đột nhiên đệ tử của ông xuất hiện, lại một mình g**t ch*t hàng vạn đệ tử của Thanh Phong Môn, đương nhiên sẽ gây chấn động khắp nơi.

Thậm chí đã có tin cho rằng đệ tử này của chiến thần Tiêu Thiên Sách cũng là người đã xóa sổ gia tộc

Hoàng Bộ.

Chính chuyện này càng khiến cho người ta bàn tán dữ dội hơn về người đệ tử này.

Một khi tin tức này truyền khắp Long Quốc, chắc chắn sẽ gây ảnh hưởng rất lớn đến các thế lực bên trong Long Quốc.

Trong Bách Hoa Lâu ở Kim Lăng.

Diệp Phàm đã quay lại đây, hắn nhìn người phụ trách Bách Hoa Lâu rồi nói. “Anh đã tìm thấy dược liệu mà tôi cần chưa?”

“Thiếu chủ, ngoại trừ hà thủ ô đen ra thì những dược: liệu mà ngài cần đều đã được chuẩn bị xong!”

Người phụ trách nói.

“Không tìm được hà thủ ô đen sao?”

Diệp Phàm nhăn mặt hỏi.

Hà thủ ô đen này là dược liệu quan trọng nhất dùng để chữa trị cánh tay bị thương của Mục Kinh Thiên, không có nó thì không được.

“Thiếu chủ, hà thủ ô đen này rất quý hiếm nên các hiệu thuốc lớn không có sẵn đâu.”

“Tuy nhiên theo điều tra của Bách Hoa Lâu, có một nơi đang có một cây hà thủ ô đen.”

Người phụ trách nói tiếp. “Là ở đây?” Diệp Phàm trực tiếp hỏi.

“Là chi nhánh của Thương hội Thiên Long ở Giang Bắc”

Người phụ trách nói.

“Thương hội Thiên Long?”

“Ở Thương hội Thiên Long, vậy sao anh không mua về đi?”

Diệp Phàm lạnh lùng hỏi.

“Bẩm báo thiếu chủ, tôi đã đến Thương hội Thiên Long rồi và cũng đã đề nghị mua cây hà thủ ô đen này với giá cao nhưng đối phương lại không đồng ý, bọn họ nói nhà họ Ngụy đã đặt trước cây hà thủ ô đen này rồi nên không thể bán nó cho tôi.”

Người phụ trách giải thích.

“Nhà họ Ngụy?”

Diệp Phàm nhíu mày.

“Nhà họ Ngụy là một trong ba gia tộc lớn ở Giang Bắc và có tên tuổi ngang với gia tộc Hoàng Bộ, nhưng thực lực của nhà họ Ngụy thì không bằng gia tộc Hoàng Bộ vì thời gian truyền thừa cũng chỉ có bảy mươi tám mươi năm!”

Người phụ trách lại nói.

“Nếu đã như vậy thì tại sao bọn họ có thể nổi danh như gia tộc Hoàng Bộ, lại còn có thể khiến cho Thương hội từ chối Bách Hoa Lâu?”

Diệp Phàm tò mò hỏi.

“Bởi vì người đứng sau nhà họ Ngụy chính là Trần đại sư, ông ta là nhân vật đứng đầu Giang Bắc.”

Người phụ trách nói. 𝖳ìm‎ 𝐭ruyện‎ hay‎ 𝐭ại‎ ﹎‎ 𝖳Ru‎ M𝖳R𝖴𝒴𝐸𝘕.V𝘕‎ ﹎

“Trần đại sư, nhân vật đứng đầu ở Giang Bắc sao?” “Ông ta là ai?”

Diệp Phàm hỏi.

“Trần đại sư này là người có quyền lực nhất ở huyện Giang Bắc.”

“Mười năm trước không biết ông ta từ đâu lại xuất hiện rồi một mình ông ta càn quét khắp võ lâm Giang Bắc. Ông ta gây áp lực cho tất cả những người có quyền lực ở Giang Bắc khiến bọn họ đều phải cúi đầu, cuối cùng ông ta trở thành người đứng đầu Giang Bắc và được mọi người xưng tụng là đại sư.”

“Cũng chính vì có vị Trần đại sư này đứng sau nên nhà họ Ngụy mới trở thành một trong tam đại gia tộc ở huyện Giang Bắc, không ai dám khiêu khích bọn họI”

Người phụ trách lại nói tiếp. i “Đi, đến chỉ nhánh của Thương hội Thiên Long!” Diệp Phàm cười nhạo rồi nói.

Ngay sau đó người phụ trách của Bách Hoa Lâu ở Giang Bắc dẫn hắn đến chi nhánh Thương hội Thiên Long.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 192: C192: Thẻ khách quý kim long



"Hà tiểu thư, sao cô lại tới nữa vậy?"

"Tôi đã nói rồi, bụi hà thủ ô này đã được nhà họ Ngụy đặt trước, tôi không thể bán cho mấy người được."

Bọn họ vừa đến phân hội, một người đàn ông mặc vest đã xuất hiện, nói với người phụ trách Bách Hoa Lâu.

"Nhà họ Ngụy ra giá bao nhiêu, tôi trả gấp mười lần!" Diệp Phàm dứt khoát nói.

"Thật xin lỗi, vị công tử này, cậu có trả cao hơn mấy lần thì chúng tôi cũng sẽ không bán."

Người đàn ông mặc vest lắc đầu.

"Thật không? Vậy cái này thì sao?"

Diệp Phàm lập tức lấy ra tấm thẻ khách quý Kim Long mà nhân viên công tác đưa cho hăn hồi buổi đấu giá Thiên Long ở

thành phố Tô.

Lúc trước đối phương nói, có tấm thẻ này sẽ được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất ở thương hội Thiên Long!

Bởi vậy hắn định thử xem, nếu không được thì đành giải quyết bằng nắm đấm thôi.

Tóm lại, hắn nhất định phải có được bụi hà thủ ô này! "Thẻ khách quý Kim Long!"

Thấy thẻ khách quý Kim Long trong tay Diệp Phàm, sắc mặt người đàn ông mặc vest lập tức thay đổi, giọng điệu đầy hoảng hốt.

Thẻ khách quý Kim Long là thẻ có cấp bậc cao nhất ở thương hội Thiên Long đấy, hễ là người sở hữu tấm thẻ này đều là khách hàng tôn quý nhất của thương hội, đồng thời còn được hưởng thụ đãi ngộ cao cấp nhất!

Tên đàn ông mặc vest này là người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long, đây cũng là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy có người sở hữu tấm thẻ này!

"Công tử, ngại quá, tôi không biết ngài có thẻ khách quý Kim Long, vừa rồi lỡ xúc phạm đến ngài, mong ngài lượng thứ!"

Lúc này, ông ta lập tức cung kính cúi đầu với Diệp Phàm.

Chủ nhân thẻ khách quý Kim Long không phải là nhân vật mà một người phụ trách chỉ nhánh như ông ta có thể đắc tội, thậm chí ngay cả lãnh đạo cao cấp của thương hội Thiên Long

cũng không dám tùy tiện xúc phạm người trước mặt này!

"Giờ ông có thể bán bụi hà thủ ô kia cho tôi được không?" Diệp Phàm hỏi.

"Xin công tử chờ một lát!"

Người đàn ông mặc vest dặn dò cấp dưới, chẳng lâu sau cấp dưới kia đã mang một hộp gỗ đàn hương tới.

Ông ta nhận lấy, đưa cho Diệp Phàm: "Công tử, bên trong chính là hà thủ ô!"

Diệp Phàm mở hộp ra, bên trong là một gốc dược liệu màu đen, là hà thủ ô mà hắn muốn!

"Bao nhiêu?" Diệp Phàm hỏi.

"Công tử, ngài là khách quý bậc nhất của thương hội chúng tôi, ngài cứ cầm bụi hà thủ ô này đi, không cần trả tiền!"

Người đàn ông mặc vest lấy lòng nói.

"Tốt vậy àI"

Diệp Phàm cười khẽ.

"Ông chủ Lưu, bụi hà thủ ô đã chuẩn bị xong chưa?" Lúc này, một gã đàn ông trung niên dẫn người vào. Truyện Sắc

"Ngài Ngụy, ngại quá, tôi đã bán bụi hà thủ ô kia cho người khác rồi!"

Người đàn ông mặc vest nói. "Cái gì? Bán cho người khác?"

"Không phải tôi đã đặt trước rồi à2 Nói hôm nay đến lấy hàng, sao ông lại bán cho người khác? Ông bán cho ai?"

Gã đàn ông trung niên thay đổi sắc mặt, vội kêu lên.

"Cho tôi!"

Diệp Phàm thản nhiên lên tiếng.

Tạch!

Gã trung niên lập tức lia mắt về phía Diệp Phàm, con ngươi tối hẳn đi: "Cậu là kẻ nào? Lại dám giành đồ với nhà họ Ngụy tôi?"

"Ông chỉ đặt trước, không phải giao dịch, hà thủ ô này không thuộc về ông!"

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

"Ranh con, cậu biết nhà họ Ngụy muốn tặng bụi hà thủ ô này cho ai không?”

Gã trung niên lạnh lùng trừng Diệp Phàm. "Không muốn biết!" Diệp Phàm nói xong định xoay người rời đi.

"Bụi hà thủ ô đó vốn định mang đi tặng cho Trần đại sư đấy!"

Gã trung niên quát lên.

Ông ta vừa dứt lời, hai người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long và Bách Hoa Lâu đều giật mình, vậy mà nhà họ Ngụy mua hà thủ ô để cho Trần đại sư dùng?

"Trần đại sư?"

Diệp Phàm liếc gã trung niên.

"Không sai, Trần đại sư muốn bụi hà thủ ô này, ranh con, cậu cũng dám giành đồ với Trần đại sư?"
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 193: C193: Đồ đệ của hai vị đại lão đỉnh cấp long quốc



"Biết điều thì giao ra đây, tôi sẽ không kể tội cậu với Trần đại sư, bằng không cậu cũng đừng hòng trông thấy mặt trời ngày mail"

Gã trung niên đắc ý vênh váo.

"Trần đại sư là cái thá gì!"

Diệp Phàm khí phách vứt lại một câu rồi quay người đi tuốt.

Gã trung niên sững sờ, hồi lâu vẫn không phản ứng. "Đồ vô lại!"

Chờ đến khi ông ta tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức tối sâm, trong mắt tràn ngập vẻ giận dữ.

"Ông chủ Lưu, thằng ranh kia có lai lịch gì thế?" Gã trung niên liếc sang người đàn ông mặc vest.

"Không rõ, có điều bên cạnh cậu ta là người phụ trách Bách Hoa Lâu, chắc hẳn cũng là người Bách Hoa Lâu!"

Người đàn ông mặc vest nói. "Bách Hoa Lâu?"

"Được lắm Bách Hoa Lâu, dám không thèm để Trần đại sư vào mắt, chờ đó cho tôi!"

Gã trung niên lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người bỏ đi.

Ánh mắt người phụ trách phân hội Giang Bắc của thương hội Thiên Long khẽ lóe lên, ông ta rút điện thoại ra, bấm một dãy số.

Sau khi Diệp Phàm rời khỏi thương hội Thiên Long vẫn chưa trở về Bách Hoa Lâu mà đến phân điện ở Kim Lăng của điện Long Vương.

Giờ phút này, trong phân điện, Phong Thiên Long Thủ đang ngồi ngay ngắn, Tống Mạch cung kính đứng trước mặt ông ta.

"Tên nhóc này là đệ tử của chiến thần Thiên Sách?"

Phong Thiên Long Thủ khế nhướng mày.

"Những đệ tử Thanh Môn trốn thoát được nói vậy, trước đó thằng nhóc kia cũng tự thừa nhận mình là đệ tử chiến thần Thiên Sách!"

Tống Mạch lên tiếng.

"Thì ra là đệ tử chiến thần Thiên Sách, chẳng trách thực lực lại mạnh như thết"

Ánh mắt Phong Thiên Long Thủ khẽ chớp lóe.

"Long Thủ, đại nhân, không xong rồi, có người xông vào đây!"

Lúc này, một tên thành viên điện Long Vương vội vàng chạy vào bẩm báo.

"Ai dám xông vào địa bàn điện Long Vương, thật to gan!" Tống Mạch biến sắc, quát. "Tôi!"

Đúng lúc này, giọng nói Diệp Phàm truyền đến từ bên ngoài, hắn nghênh ngang bước vào.

Phong Thiên Long Thủ và Tân Mạch quay đầu, lúc nhìn thấy Diệp Phàm, sắc mặt cả hai đều thay đổi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

"Không cần căng thẳng như thết"

Diệp Phàm bước tới, ngồi xuống, bắt tréo chân, dáng vẻ thoải mái tùy tiện.

"Trước giết hai vị Long Tướng của tôi, sau ngông cuồng xông vào phân điện của điện Long Vương, công tử cũng không để điện Long Vương vào mắt nhỉ!"

Phong Thiên Long Thủ trầm giọng nói.

"Nếu tôi muốn, toàn bộ điện Long Vương sẽ là của tôi, giết mấy tên Long Tướng, xông vào phân điện có gì không thích hợp?"

Diệp Phàm khinh thường hỏi.

Tống Mạch nghe xong khế hít một hơi, người này phách lối thật, lại dám thốt ra những lời này.

"Hừ, công tử ngông quá nhỉ, điện Long Vương là điện đứng đầu Long Quốc, không phải hạng tôm tép nào cũng có thể mơ ước!"

Phong Thiên Long Thủ lạnh lùng nói.

Soạt!

Diệp Phàm dứt khoát để lộ nhẫn Long Vương.

Thứ này vừa xuất hiện, biểu cảm của Phong Thiên Long Thủ và Tống Mạch lập tức cứng đờ.

Hai người trợn tròn mắt, trên mặt đầy vẻ rung động. "Nhãn Long Vương?"

"Sao cậu lại có nhãn Long Vương?"

Phong Thiên Long Thủ khó tin vào mắt mình.

"Ông nói xem?"

Diệp Phàm cười khẽ.

"Điện chủ là gì của cậu?"

Ánh mắt Phong Thiên Long Thủ chăm chú, nhìn Diệp Phàm không chớp mắt.

"Ông ấy là Ngũ sư phụ của tôi!" Diệp Phàm bĩu môi.

Tạch!

Sắc mặt Phong Thiên Long Thủ và Tống Mạch lại thay đổi, tràn ngập rung động.

"Cậu... Cậu là đệ tử của điện chủ?"

"Không phải cậu là đệ tử chiến thần Thiên Sách à? Sao có thể..."

Diệp Phàm nghiêm túc hỏi: "Chiến thần Thiên Sách là Lục sư phụ của tôi, điện chủ điện Long Vương là Ngũ sư phụ của

tôi, có vấn đề gì không?"

Lời này của hắn vào tai hai người kia như sấm rung chớp giật.

Người này không chỉ là đệ tử chiến thần Thiên Sách mà còn là đệ tử của điện chủ điện Long Vương?

Thế mà hăn lại là đồ đệ của hai vị đại lão đỉnh cấp Long Quốc ư?

Chuyện này... Chuyện này quá khó tin!II

Ngay cả Phong Thiên Long Thủ cũng ngây ra chừng mấy giây mới lấy lại tinh thần.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 194: C194: Vị trí long vương đương nhiên thuộc về thiếu chủ



"Thuộc hạ ra mắt thiếu chủ!"

Chờ đến khi Phong Thiên Long Thủ lấy lại tinh thần, ông ta đã quỳ xuống chào Diệp Phàm.

Tống Mạch cũng vội vàng quỳ theo.

"Lần này ông tới đây là để báo thù cho nhà họ Hoàng Bộ à, quan hệ giữa ông và bọn họ tốt quá nhỉ?"

Diệp Phàm nhìn chằm chäm Phong Thiên Long Thủ đến khi đối phương biến sắc: "Thưa thiếu chủ, lần này tôi đến đây theo lệnh của Cuồng Sư Long Quân."

"Cuồng Sư Long Quân?" Diệp Phàm híp mắt.

Vị Cuồng Sư Long Quân này chính là một trong bốn đại Long Quân, chỉ đứng sau Long Vương!

"Đúng vậy, quan hệ của Cuồng Sư Long Quân và Hoàng Bộ Quyền không tệ. Lần này ông ta biết được nhà họ Hoàng Bộ bị diệt nên sai tôi truy tìm hung thủ, khiến Hoàng Bộ Quyền mắc nợ ông ta, giúp ông ta giành được ghế Long Vương trong đại hội tranh đoạt vị trí Long Vương!"

Phong Thiên Long Thủ nói.

"Ai cũng mơ ước vị trí Long Vương, đúng là tính toán trăm đường!"

Diệp Phàm cười khẩy, khóe mắt khẽ liếc Phong Thiên Long Thủ: "Tôi thấy mấy vị Long Thủ khác đều canh me vị trí Long Vương như hổ rình mồi, sao ông không tính toán gì?"

“Thuộc hạ không dám!"

Phong Thiên Long Thủ cúi đầu nói.

"Không có gì không dám, sống phải có dã tâm!"

Diệp Phàm nói.

"Thuộc hạ một lòng trung thành với Long Vương, giờ điện chủ đã truyền lại nhãn Long Vương cho thiếu chủ, vậy vị trí điện chủ của điện Long Vương đã thuộc về thiếu chủ! Thuộc hạ sẽ lập tức triệu tập mọi người, thông báo thiếu chủ đã quay về."

Phong Thiên Long Thủ khom lưng nói.

"Không gấp, chờ đến khi bắt đầu đại hội Long Vương rồi tính!"

Diệp Phàm thản nhiên nói: "Tạm thời tôi không muốn quá nhiều người biết thân phận của mình, kể cả vị Cưồng

Sư Long Quân kia, ông hiểu không?"

"Thuộc hạ hiểu rõ!"

Phong Thiên Long Thủ gật đầu.

"Theo dõi Cuồng Sư Long Quân sít sao, báo cáo tất cả động tĩnh của ông ta cho tôi!"

Diệp Phàm lạnh lùng ra lệnh.

"Vâng!"

Phong Thiên Long Thủ cung kính nhận lệnh.

Ngay sau đó, hắn đưa phương thức liên lạc của mình cho ông ta, vỗ vai đối phương: "Tôi không thích kẻ phản bội nên tốt nhất là ông đừng có giở trò gì, bằng không sẽ còn chết thảm hơn cả nhà họ Hoàng Bộ và người Thanh Môn đấy."

Dứt lời, Diệp Phàm quay người đi thẳng.

"Phù..."

Sau khi hắn rời đi, Phong Thiên Long Thủ hít sâu vài hơi, trên trán túa đây mồ hôi lạnh.

Đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được uy áp mạnh mẽ như vậy kể từ khi lên làm Long Thủ nhiều năm Về trước, ngay cả khi gặp mặt bốn đại Long Quân cũng không có!

Khí thế này, ông ta chỉ từng được cảm nhận được từ trên người điện chủ mà thôi.

Hôm nay đệ tử của điện chủ lại cho ông ta cảm giác

y hệt, thậm chí còn ngột ngạt, cường đại hơn cả lão điện chủ!

"Vị thiếu chủ này đúng là sâu không lường được."

Phong Thiên Long Thủ nặng nề híp mắt, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

"Long Thủ đại nhân, kế tiếp chúng ta phải làm gì?”

Tống Mạch lên tiếng.

“Thông báo cho cấp dưới, chuyện hôm nay tuyệt đối không được truyền ra ngoài, nếu bị phát hiện, giết không that"

Phong Thiên Long Thủ lạnh lùng quát.

"Vâng!"

Tống Mạch gật đầu.

Sau khi rời khỏi phân điện của điện Long Vương, Diệp Phàm quay về Bách Hoa Lâu.

"Thiếu chủ, hiện giờ bên ngoài đều đang đồn ngài là đệ tử của chiến thần Thiên Sách, ngài có cần tôi đè tin tức này xuống không ạ?"

Người phụ trách Bách Hoa Lâu dò hỏi.

"Không cần, muốn truyền thì cứ để bọn họ truyền, dù sao thì chẳng lâu nữa bọn họ cũng sẽ biết hết!"

Diệp Phàm không phản đối.

Chờ đến cuộc tỷ võ quân đoàn, thân phận đệ tử chiến thần Thiên Sách của hắn cũng không giấu được.

Giờ thả chút tiếng gió, hù dọa mấy người đang nhăm nhe quân đoàn Thiên Sách một phen cũng không tệt

Ngay sau đó, Diệp Phàm bắt tay vào điều chế thuốc chữa trị cánh tay Mục Kình Thiên.

Xương cánh tay của Mục Kình Thiên đã bị vỡ nát †oàn bộ, chậm trễ nhiều năm như vậy, nếu chỉ dựa vào Cửu Châm Quỷ Cốc thì không thể trị dứt điểm được.

Tuy nhiên trong Quỷ Cốc có một loại thuốc mỡ đặc biệt tên Hắc Ngọc Đoạn Tục khiến xương gãy mọc lại, vừa khéo chữa trị cánh tay của Mục Kình Thiên.

Diệp Phàm đang chế tạo loại thuốc mỡ này. Chớp mắt, màn đêm đã buông xuống.

Thiên Hải, Sở Hà đang gọi điện thoại: "Đã lấy lại cổ phần của ông hai nhà họ Đường, Đường Chính Nghĩa. Tôi cũng đã lấy được liên lạc của ông ba nhà họ Đường thông qua quân đoàn chủ quân đoàn Thiên Lang, chắc. hẳn số cổ phần kia sẽ nhanh chóng tới tay thôi. Về phần những cổ đông nhỏ khác của Đường Thị, tôi cũng đã âm thầm khống chế toàn bộ."

"Rất tốt, tiến hành bước tiếp theo đi!"

Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng đàn ông trầm thấp đầy lôi cuốn.

"Tôi hiểu rồi!" Sở Hà trả lời, cuộc gọi liền chấm dứt.

"Rốt cuộc anh đang làm gì?" Anh ta không nhịn được lẩm bẩm.

Cùng lúc đó, tại Đế Đô.

"Đệ tử chiến thần Thiên Sách thì sao, lão phu nhất định sẽ khiến hắn phải chôn cùng nhà họ Hoàng Bộ chúng ta. Cho dù chiến thần Thiên Sách có xuất hiện cũng không cứu được hắn!"

Sau khi Hoàng Bộ Quyền biết được biến cố xảy ra ở Kim Lăng thì vô cùng giận dữ, lập tức gọi một cú điện thoại.

Sở tuần tra và sở giám sát đều rước tới một trận nghị luận, thậm chí sự việc liên quan đến đệ tử chiến thần Thiên Sách còn truyền đến tận Đế Đô làm khắp nơi dậy sóng.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 195: C195: Sóng gió sắp đến



Căn cứ Chiến Bộ.

"Quả nhiên hản là đệ tử chiến thần Thiên Sách! Không ngờ thực lực thằng nhóc kia lại mạnh đến thế, ngay cả cao thủ thuật sĩ như Thiên Viêm cũng bị hắn giết trong một nốt nhạc. Tên Tiêu Thiên Sách kia biến mất lâu như vậy lại bồi dưỡng ra một tên đồ đệ yêu nghiệt!"

Long Chiến Thiên thở dài.

"Long Soái, giờ thận phận của hắn đã bị lộ, e rằng rất nhiều người sốt ruột không chờ nổi, dù sao cũng không ai biết liệu có phải đệ tử chiến thần Thiên Sách xuất hiện vì chuyện năm đó hay không!"

Một người đàn ông mặt chữ điền mặc trường sam màu đen đứng trước Long Chiến Thiên nói.

"Năm đó đám người kia vì tư lợi mà làm những. chuyện kia với quân đoàn Thiên Sách, nếu không phải do lấy đại cục làm trọng, tôi đã tiễn cả đám lên đường hết rồi, giờ thằng nhóc kia xuất hiện vì chuyện này thì cũng xem như quả báo của bọn chúng!"

Long Chiến Thiên hừ lạnh.

"Bây giờ người này xuất hiện, chỉ e bọn họ sẽ đoán được chiến thần Thiên Sách còn sống, sẽ nghĩ mọi cách diệt trừ hắn và quân đoàn Thiên Sách, hủy diệt tất cả thế lực của chiến thần Thiên Sách!"

Người đàn ông mặc trường sam màu đen trầm giọng nói.

"Bọn chúng dám? Năm đó tôi đã tha cho bọn chúng một lần, giờ còn dám xăng bậy nữa thì đừng trách sao. tôi không nể tình!"

Vẻ mặt Long Chiến Thiên lạnh lẽo như hàn băng nghìn năm.

"Cậu lập tức cử người theo dõi bọn chúng gắt gao, có bất cứ hành động mờ ám gì thì lập tức báo cáo cho. tôi!"

Long Chiến Thiên ra lệnh.

"Vâng!"

Người đàn ông mặc trường sam màu đen cung kính gật đầu.

Trong một căn biệt thự thần bí tại Đế Đô, một đám người đang tụ tập lại một chỗ.

"Đệ tử Tiêu Thiên Sách xuất hiện, xem ra lão vẫn chưa chết!"

"Lẽ nào lão muốn đệ tử mình báo mối thù năm đó?"

"Xem ra chúng ta cần tăng nhanh tốc độ, nhất định phải diệt gọn quân đoàn Thiên Sách. Chỉ cần quân đoàn Thiên Sách không còn, dù Tiêu Thiên Sách có xuất hiện lần nữa cũng không thể gây ra sóng gió gì."

"Đúng thế, cả tên đồ đệ của lão nữa, nhất định phải diệt trừ!"

"Không, khoan hãy giết thằng nhóc đó, cứ khống chế nó lại đã, nói không chừng về sau sẽ trở thành con cờ để chúng ta đối phó Tiêu Thiên Sách."

Mấy bóng dáng không ngừng nghị luận.

Cuối cùng, một ông lão đội nón rộng vành màu đen âm u đề nghị, những người khác rối rít gật đầu.

Đế Đô, Bách Hoa Lâu.

Cơ Như Yên bước vào một căn phòng.

Bên trong có một người phụ nữ luống tuổi phong thái thướt tha đang ngồi, bà ấy mặc một chiếc sườn xám

màu trắng tỉnh, toát lên ý vị chín chắn trưởng thành.

Đây chính là phó lâu chủ của Bách Hoa Lâu, đồng thời cũng là mẹ ruột của Cơ Như Yên, Trần Sư Sưt

"Mẹ" Cơ Như Yên bước tới trước mặt Trần Sư Sư, nói. "Xử lý thế nào?"

Trần Sư Sư khẽ nhấp một ngụm trà.

"Các cứ điểm lớn của Lâm Phiệt ở Long Quốc đã bị thanh trừ toàn bộ, có điều thiếu chủ ra tay còn nhanh hơn con!"

Cơ Như Yên nói kháy.

"Xem ra vị thiếu chủ này rất có bản lĩnh!" Trần Sư Sư nhẹ nhàng lên tiếng.

"Ngài ấy rất mạnh!" Ánh mắt Cơ Như Yên lấp lóe.

"Có thể khiến con thốt ra lời này, mẹ rất tò mò muốn biết rốt cuộc đối phương là nhân vật như thế nào đấy!"

Trần Sư Sư cười khẽ: "Chẳng qua sau đợt này xem như chúng ta hoàn toàn lật mặt với Lâm Phiệt rồi, họ nhất định sẽ không chịu giảng hòa, chuyện tiếp theo cần con sắp xếp thật kỹ!"

"Nếu bọn họ dám ra tay, con chắc chắn sẽ khiến bọn họ hối hận xanh ruột!"

Trong mắt Cơ Như Yên thoáng qua một tia lạnh lão. "Đúng rồi, còn chuyện này!"

Vẻ mặt Trần Sư Sư bỗng dưng đầy phức tạp. "Chuyện gì ạ?”

Cơ Như Yên tò mò hỏi.

"Có thư từ trong nhà gửi tới."

Trần Sư Sư vừa dứt lời, Cơ Như Yên lập tức biến sắc, lạnh nhạt hỏi: "Bọn họ gửi thư làm gì?"

"Gọi con về nhà đấy!"

Vẻ mặt Cơ Như Yên đầy lạnh lếo: "Không thể nào!"

"Mẹ biết con không muốn về nhưng trong nhà bảo con nhất định phải về. Nếu con không đồng ý, bọn họ sẽ thực thi cưỡng ép."

"Vậy con sẽ giết hết bọn họ!"

"Đừng rút dây động rừng, với năng lực của con và Bách Hoa Lâu hiện tại, đối phó với Lâm Phiệt còn được chứ chưa đủ để lật đổ nhà họ Cơ, thiếu nhiều thứ lắm. Trừ khi lâu chủ quay về, có lẽ bọn họ còn kiêng ky một hai phần!"

Trần Sư Sư nặng nề nói.

"Mẹ, không cần lo lắng, con sẽ xử lý chuyện này!"

Dứt lời, Cơ Như Yên lạnh lùng xoay người ra ngoài.

"Haiz..."

Trần Sư Sư thở dài một hơi thật sâu.

Ngoài phòng, Cơ Như Yên siết chặt hai tay đến mức rÏ máu, ánh mắt tràn ngập thù hận!

Trong đầu cô ấy bỗng hiện lên một bóng dáng.

"Là hắn..."

Cơ Như Yên lẩm bẩm.

Long Quốc, trong một căn biệt thự xa hoa sang trọng y hệt cung đình.

Một người đàn ông dáng người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, trên ngươi mặc sơ mi trắng đang ngồi trên ghế, toàn thân đối phương toát lên khí chất phi phàm không giống người thường.

Sau lưng gã là hai cô gái nóng bỏng đang xoa bóp bả vai, thế mà cả hai đều là cao thủ Huyền Cảnh!

Giờ phút này, một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước mặt gã bẩm báo.

"Cậu chắc chắn lão Bát bị tên đệ tử của chiến thần Thiên Sách g**t ch*t?"

Người đàn ông lắc lư ly vang đỏ, nhấp một ngụm, lạnh nhạt hỏi.

"Chủ nhân, dựa theo kết quả điều tra, tên đệ tử của chiến thần Thiên Sách đã dẫn người diệt sạch nhà họ. Hoàng Bộ, lão Bát là cung phụng của nhà họ Hoàng Bộ, nhất định cũng đã bị hắn gi

Áo đen cung kính nói.

"Đồ đệ chiến thần Thiên Sách lợi hại thế à, giết được cả lão Bát, thú vị đấy! Mau đi tra rõ gốc gác tên kia cho tôi!"

Sơ mi trắng lạnh nhạt nói.

"Vâng. Nhưng mà chủ nhân, giờ nhà họ Hoàng Bộ không còn, chúng ta có cần bồi dưỡng một thế lực khác. ở quận Giang Bắc không?"

Áo đen hỏi.

"Ba dòng họ lớn ở Kim Lăng chỉ còn lại hai nhà, sau lưng nhà họ Ngụy là Trần đại sư, không thể động vào, sai người đến nhà còn lại đi!"

Sơ mi trắng lên tiếng.

"Tôi hiểu rồi!"

Áo đen gật đầu, chuẩn bị rời đi.

"Đúng rồi, bên phía Quỷ Cốc có động tĩnh gì không?"

Bỗng nhiên sơ mi trắng lại hỏi tiếp.

“Tạm thời không có gì!"

Áo đen dừng bước, lắc đầu.

"Làm xong chuyện tôi giao chưa đấy?"

Sơ mi trắng dò hỏi. . Đam Mỹ Cổ Đại

Áo đen vội vàng đáp: "Tất cả đều xong xuôi hết rồi ạt

"Rất tốt, chẳng lâu sau ông đây sẽ trở thành chủ nhân thật sự của Quỷ Cốc!"

"Sư phụ ơi là sư phụ, không phải người không vừa mắt tên đệ tử này sao? Đã vậy con sẽ khiến người chống mắt lên nhìn xem, rốt cuộc ai mới có tư cách trở thành chủ nhân của Quỷ Cốc!"

Sơ mi trắng lạnh lùng lẩm bẩm, trong mắt lóe lên tia sáng khiếp đảm, ly rượu trên tay lập tức hóa thành bụi.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm, khắp quận Giang Bắc bỗng lan truyền một tin tức, một lần nữa chấn động khắp nơi, dấy lên một đợt sóng gió ngút trời!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 196: C196: Danh tiếng của diệp thiếu chấn động giang bắc



Sáng sớm hôm sau, có một tin tức chấn động Giang Bắc!

Đó chính là Bách Hoa Lâu ở Giang Bắc tranh đoạt một gốc dược liệu với Trần đại sư, làm Trần đại sư tức giận.

Bởi vậy hôm nay Trần đại sư đã ra lệnh cho các thế lực lớn ở giới võ đạo Giang Bắc đi tiêu diệt Bách Hoa Lâu, cướp lại dược liệu!

Tin tức này làm cả quận Giang Bắc chấn động!

Trần đại sư là ai?

Đó chính là người đứng đầu Giang Bắc, một người trấn áp giới thế tục và võ đạo ở Giang Bắc, không ai dám đối địch!

Bác Hoa Lâu cũng dám đoạt đồ với Trần đại sư, khác gì nhổ răng trong miệng hổ, tìm chết hả?

Tất nhiên cũng có nhiều người biết được thân phận thật sự của Bách Hoa Lâu.

Nhưng dù như vậy, trong mắt bọn họ, Bách Hoa Lâu dám đối địch với Trần đại sư, tự tìm đường chết!

Ở địa giới Giang Bắc, cho dù là Bách Hoa Lâu có lai lịch không đơn giản, đối địch với Trân đại sư cũng không chiếm được chỗ tốt!

Trần đại sư vừa ra lệnh, tất cả thế lực trong giới võ đạo Giang Bắc trực tiếp xuất quân!

Long Quốc chia thanh giới thế tục và giới võ đạo. Giới thế tục là thế giới xã hội bình thường.

Còn giới võ đạo là thế giới của các thế lực võ đạo, tương đương với giang hồ trong phim truyền hình.

Lịch sự của Long Quốc kéo dài, từ xưa đã có vô số thế lực.

Cho đến nay, trong Long Quốc vẫn còn rất nhiều tông môn võ đạo hoặc gia tộc võ đạo còn tồn tại.

Các thế lực võ đạo này hình thành giới võ đạo ở Long Quốc!

Nhưng bước vào thời đại mới, hơn nữa phía chính phủ áp chế, các thế lực võ đạo giấu mình đi, bởi vậy dân chúng bình thường cũng không biết đến sự tồn tại của giới võ đạo.

Chín quận ở Long Quốc, trong các quận đều có rất nhiều thế lực võ đạo.

Ở quận Giang Bắc cũng có rất nhiều thế lực võ đạo.

Trước kia Trần đại sư đại sư, một mình quét ngang cả giới võ đạo Giang Bắc.

Bởi vậy cả giới võ đạo Giang Bắc đều rất nghe lời

Trần đại sư!

Lần này Trần đại sư ra mệnh lệnh, tất cả các thế lực ở giới võ đạo Giang Bắc bay thẳng đến Bách Hoa Lâu.

Lúc này, Bách Hoa Lâu trở thành tiêu điểm chú ý của cả Giang Bắc!

Ở Bách Hoa Lâu, trong một căn phòng.

Tay phải của Mục Kình Thiên bị bao bọc bởi một lớp. thuốc dán màu đen, đây chính là kem Hắc Ngọc Đoạn Tục do Diệp Phàm phối chế.

“Thiếu chủ, thuốc dán này thật sự có thể làm tay của Mục Kình Thiên khôi phục bình thường sao?”

Đồ Phu nhìn cánh tay của Mục Kình Thiên, lo lắng hỏi. Mặc dù ông ta biết y thuật của Diệp Phàm cao siêu, nhưng trong lòng vẫn có chút không yên.

“Yên tâm, đợi đủ mười hai canh giờ, cánh tay của quân đoàn trưởng Mục có thể hoàn hảo như ban đầu!”

Diệp Phàm tự tin nói.

“Thuốc dán này thần kỳ như vậy sao? Nếu có thể cho các chiến sĩ quân Thiên Sách bị thương dùng, giúp bọn họ khôi phục sức chiến đấu, còn có thể không bị tàn tật thì tốt quá”

Mộ Bạch nhìn kem Hắc Ngọc Đoạn Tục, ánh mắt lóe lên.

“Ông nói cũng có lý, ông cầm phương thuốc này đi đi, đến lúc đó trở về, chế tạo ra kem Hắc Ngọc Đoạn Tục, cho các chiến sĩ quân Thiên Sách bị thương sử dụng!”

Diệp Phàm đưa kem Hắc Ngọc Đoạn Tục cho Mộ Bạch.

“Thiếu quân chủ, phương thuốc này quá trân quý, tôi không thể nhận.”

Sắc mặt Mộ Bạch thay đổi, vội vàng nói.

“Chỉ là một phương thuốc mà thôi, không phải thứ gì quá trân quý, ông cứ cầm đi!”

Đồng thời hắn lại viết thêm mấy phương thuốc cho. đối phương, nói: “Mấy phương thuốc này là phương thuốc tạo ra nước thuốc Tẩy Tủy và Rèn Thể.”

“Đến lúc đó trở về quân Thiên Sách, dựa theo. phương thuốc chế tạo ra nước thuốc Tẩy Tủy, sao đó chọn ra một đám chiến sĩ có nghị lực, cho bọn họ ngày. ngâm ba lần, có thể tăng lên thực lực của bọn họ trong thời gian ngắn!”

Mộ Bạch nhìn mấy phương thuốc, vô cùng kích động.

“Thiếu quân chủ, có mấy phương thuốc này, sức. chiến đấu của quân Thiên Sách có thể tăng lên nhanh chóng, có khi trong lần đấu võ quân đoàn lần này, quân Thiên Sách sẽ không đứng bét nữa!”

Mộ Bạch vui mừng nói.

“Lần đấu võ quân đoàn này, tôi không chỉ muốn quân Thiên Sách không đứng bét, mà còn bắt được top 1, tái hiện lại huy hoàng năm đó của quân Thiên Sách!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Thiếu quân chủ, còn chưa đầy một tháng sẽ diễn ra đấu võ quân đoàn, đến lúc đó không chỉ có cuộc tỷ thí đoàn thể, có có một người thực chiến... Mấy quân đoàn lớn khác bồi dưỡng được không ít thiên tài, muốn lấy được top 1 không hề dễ dàng!”

Mộ Bạch nói.

“Tôi nói có thể là có thể!”

Diệp Phàm tự tin nói.

“Thiếu chủ!”

Người phụ trách Bách Hoa Lâu đi vào truyền mệnh lệnh của Trần đại sự cho Diệp Phàm.

Nghe được những lời này này, sắc mặt đám người Mộ Bạch thay đổi.

“Trần đại sự này thật sự điều động tất cả thế lực trong giới võ đạo Giang Bắc?”

“Quyền lực của ông ta lớn đến vậy?”

Đồ Phu khiếp sợ nói.

“Tôi muốn xem xem giới võ đạo Giang Bắc lợi hại đến mức nào.

Diệp Phàm khinh thường nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 197: C197: Hơn 5000 võ giả



Một tiếng sau.

Bên ngoài Kim Lăng Bách Hoa Lâu.

Đường phố xung quanh đã bị phong tỏa.

Hơn 5000 võ giả xuất hiện ở đây.

Trong đó có cả cao thủ Nhân cảnh, Huyền cảnh, thậm chí có cả cao thủ cấp bậc Địa cảnh.

Cảnh tượng này còn kh*ng b* hơn cả quân đoàn mấy vạn người!

Đã nhiều năm rồi Long Quốc chưa xuất hiện trường hợp có nhiều võ giả tụ lại như vậy!

Đám người Diệp Phàm bước ra.

“Mấy người chính là người của giới võ đạo Giang Bắc?”

Diệp Phàm liếc nhìn 5000 võ giả, lạnh nhạt nói.

“Mày là ai? Chúng tao muốn tìm người phụ trách Bách Hoa Lâu!”

“Trần đại sư có lệnh, lập tức giao ra hắc thủ ô, nếu không giết không tha!”

Một người đứng đầu tông môn võ đạo Giang Bắc, thực lực Địa cảnh lạnh lùng quát.

“Hắc thủ ô?”

“Không có!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Hắn vừa dứt lời, sắc mặt của đám người này lập tức. thay đổi.

“Nếu đã vậy, đừng trách bọn tao không khách khí!”

“Muốn trách chỉ trách mấy người đắc tội người không nên đắc tội!”

Cao thủ Địa cảnh kia lạnh lùng nói.

Bọn họ trực tiếp ra tay, muốn tiêu diệt Bách Hoa Lâu!

Âm!

Lúc này, ánh mắt của Diệp Phàm lộ ra sát ý, vứt ra một đoản kiếm màu đen, nhảy vào trong đám người này, mở ra cuộc tàn sát điên cuồng.

Mười phút sau.

Hơn 5000 võ giả bị Diệp Phàm giết không dư thừa!

Lúc này, bên ngoài Bách Hoa Lâu, xác chết la liệt!

Diệp Phàm lạnh nhạt đứng đó, giống như một con chim ưng cao ngạo!

“Giới võ đạo Giang Bắc chỉ có chút bản lĩnh này?” Diệp Phàm nhíu mày. Một giới võ đạo mà chỉ có chút thực lực này.

Thảo nào Nhị sư phụ sẽ nói giới võ đạo Long Quốc. bây giờ không được!

Một đoàn người cách đó không xa nhìn thấy cảnh này, ngây ra như phông!

Nhóm người này chính là người của nhà họ Ngụy! Bọn họ cũng chỉ muốn xem xem Bách Hoa Lâu bị diệt như thế nào, kết quả lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Các cao thủ giới võ đạo Giang Bắc lại bị một người trẻ tuổi tiêu diệt?

Sao có thể?

Lúc này Diệp Phàm nhìn về phía đám người nhà họ Ngụy: “Mấy người là ai?”

“Thiếu chủ, bọn họ là người nhà họ Ngụy.”

Người phụ trách Bách Hoa Lâu nói.

“Người nhà họ Ngụy? Trở về nói cho Trần đại sư kia, hắc thủ ô đã không có, muốn thì tự đi tìm!”

“Còn dám ra tay với Bách Hoa Lâu, tao sẽ biến ông †a thành người chết đầu tiên ở Giang Bắc!”

Diệp Phàm nói. “Mày... Mày là ai?”

Người nhà họ Ngụy chấn động, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Mấy người có thể gọi tôi là Diệp thiếu!” “Diệp... Diệp thiếu?”

Giọng nói của người nhà họ Ngụy run rẩy, trực tiếp. chạy khỏi đây.

Tiếp theo, tin tức một người thần bí tên là Diệp thiếu đã g**t ch*t toàn bộ cao thủ giới võ đạo Giang Bắc. nhanh chóng lan truyền!

Mười năm trước, một m*nh tr*n đại sự trấn áp giới võ đạo Giang Bắc!

Bây giờ, một mình Diệp thiếu thần bí g**t ch*t cả giới võ đạo Giang Bắc.

Tên tuổi của Diệp thiếu chấn động cả Giang Bắc!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 198: C198: Quyết sống chết ở ven hồ kim lăng



Sau khi vị Diệp thiếu này tàn sát giới võ đạo Giang Bắc không lâu.

Trần đại sư thả tin khiêu chiến Diệp thiếu ở ven hồ Kim Lăng!

Các thế lực khắp Giang Bắc lại lần nữa sôi nổi bàn tán!

Từ lúc trở thành người đứng đầu Giang Bắc, Trần đại sư chưa từng ra tay nữa.

Bây giờ đối phương lại muốn khiêu chiến Diệp thiếu. Đây là một chuyện lớn!

Rất nhiều người tò mò không biết Diệp thiếu có tiếp thu lời khiêu chiến không.

“Khiêu chiến tôi?” “Xem ra ông ta không muốn sống nữa.”

Diệp Phàm biết được Trần đại sư kia muốn khiêu chiến hắn, lạnh lùng nói.

Rất nhanh, tin tức Diệp thiếu đồng ý lời khiêu chiến truyền ra.

Một tiếng sau.

Quyết sống chết ở ven hồ Kim Lăng! Điều này làm cả Giang Bắc sôi trào!

Lập tức, vô số quyền quý, gia tộc, thế lực chạy đến ven hồ Kim Lăng.

Bọn họ muốn chứng kiến trận đại chiến thế kỷ này!

Trận chiến này kéo theo sự chú ý của vô số người ở quận Giang Bắc.

Thậm chí rất nhiều thế lực ở Long Quốc cũng bắt đầu chú ý trận khiêu chiến này!

Ở một nơi nào đó của Kim lăng. Hai người mặc áo choàng đen trắng đứng đó.

Có mấy người đứng sau bọn họ.

Người mặc áo choàng đen lạnh nhạt nói: Phàm kia muốn đánh một trận với Trần đại sư?

“Đây là một cơ hội tốt”

“Nhân lúc tên nhóc này đánh nhau, chúng ta ra tay bắt lấy hắn, trả lại sỉ nhục lúc trước!”

Người mặc áo trắng nói: “Tôi nghe nói thực lực của Trần đại sư này không đơn giản, nhưng tên nhóc kia cũng dám tiếp thu lời khiêu chiến của ông ta, xem ra hắn †a cũng không đơn giản, quả nhiên là con trai của Diệp Thiên Long!”

“Hừ, tôi muốn xem xem thằng nhãi này mạnh đến mấy!"

Người mặc áo choàng đen khinh thường nói.

Ven hồ Kim lăng là hồ lớn nhất ở Kim Lăng.

Lúc này, xung quanh hồ đã bị vô số chiến sĩ quân quận vệ phong tỏa, không có thân phận địa vị không được phép đến gần.

Cách ven hồ Kim Lăng mấy ngàn mét.

Một mình Diệp Phàm đi đến.

Hăn cũng không cho người khác đi theo.

Chỉ là giết một người mà thôi, không phải chuyện gì †o tát!

Nhưng khi diệp Phàm đi vào ven hồ Kim Lăng, chuẩn bị đi vào lại bị đám chiến sĩ quân quận vệ ngăn cản.

“Hôm nay ven hồ Kim Lăng bị giới nghiêm, xin rời đi!”

Chiến sĩ quân quận vệ nói thẳng, hiển nhiên bọn họ coi Diệp Phàm là một người bình thường.

Diệp Phàm không biết nói gì.

Bởi vì trận chiến giữa hản và Trần đại sư nên ven hồ Kim Lăng bị giới nghiêm, nhưng bây giờ hắn lại bị ngăn ở ngoài không vào được, đủ hài hước!

“Người trẻ tuổi, cậu cũng muốn đi xem trận chiến giữa Trần đại sư và Diệp thiếu sao?”

Diệp Phàm đang định nói ra thân phận, một giọng nói tang thương truyền đến từ phía sau.

Diệp Phàm quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một vị lão giả và một thiếu nữ xuất hiện.

Thiếu nữ kia vừa mới thành niên, buộc tóc đuôi ngựa, nhìn rất hoạt bát tinh nghịch.

Vị lão giả kia hiền từ nói. “Đúng vậy!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Vậy cậu đi vào cùng tôi đi!” Lão giả nói.

“Bái kiến Tư lão!”

Đám chiến sĩ quân quận vệ cung kính nói với lão giả này, trực tiếp tránh đường.

Cứ như vậy, Diệp Phàm đi theo lão giả đến ven hồ Kim Lăng.

Lúc này, nơi này đã có mấy trăm người tụ lại, tất cả đều là người có quyền ở Giang Bắc, còn có vài gia chủ của gia tộc hào môn, tóm lại đều là nhân vật có uy tín danh dự.

“Xin chào, tôi là Tư Thiên Thiên!”

Thiếu nữ buộc đuôi ngựa chào hỏi.

“Tôi là Diệp Phàm!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói.

“Anh cũng là võ giả sao?”

Tư Thiên Thiên tò mò hỏi.

“Cô đoán?”

Diệp Phàm mỉm cười nói.

“Con nhóc ngốc, cháu cho rằng võ giả đều là cải trắng sao?”

Lão giả kia bất đắc dĩ cười nói.

“Ông nội, không phải trở thành võ giả là chuyện rất đơn giản sao? 12 tuổi cháu cũng đã là võ giả rồi!”

Tư Thiên Thiên không cho là đúng, nói.

Diệp Phàm nghe thiếu nữ nói mình trở thành võ giả lúc 12 tuổi, ánh mắt lộ ra sự ngạc nhiên.

12 tuổi có thể bước vào Nhân cảnh, trở thành võ giả, không phải ai cũng làm được điều này!

“Thiên Thiên, không thể nói lung tung!”

Lão giả kia nghe thấy Tư Thiên Thiên nói vậy, sắc. mặt thay đổi, quát lớn.

Tư Thiên Thiên thè lưỡi, không nói nữa.

“Công tử, cháu gái của tôi nói hươu nói vượn, cậu đừng để ý!"

Vị lão giả kia nhìn Diệp Phàm, nói.

“Không sao!”

Diệp Phàm nói.

“Ông nội, ông nói xem hôm nay ai sẽ thắng?”

Tư Thiên Thiên không nhịn được, lại lên tiếng hỏi.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 199: C199: Thất vọng



“Thực lực của Trần đại sư đứng đầu Giang Bắc, hơn nữa đã 10 năm trôi qua, thực lực của ông ta cũng đã tăng lên từ lâu, mặc dù Diệp thiếu kia rất mạnh, sợ rằng cũng không phải đối thủ của Trần đại sư!”

Lão giả này khẽ vuốt râu, phân tích nói.

Diệp Phàm nghe vậy, mỉm cười, không tỏ ý kiến!

“Hình như công tử không tán thành ý kiến của tôi?”

Lão giả nhìn về phía Diệp Phàm.

“Ai thắng ai thua, rất nhanh sẽ biết!”

Diệp Phàm nói.

“Nhanh nhìn, đó là gì?”

“Hình như là một người!"

Đột nhiên có người chỉ về phía mặt hồ, hô lên.

Ở phía mặt hồ, một người đạp chân trên mặt hồ đi đến!

Cảnh tượng này làm mọi người cực kỳ chấn động, giống như đang xem phim võ hiệp!

“Trần đại sư!”

“Là Trần đại sư!" Lúc bóng người này đến gần, rất nhiều người hét lên.

Người này mặc một bộ áo dài màu trắng, ngũ quan rõ ràng, tản ra uy áp vô hình!

Ông ta chính là Trần đại sư, người đứng đầu Giang Bắc!

“Trần đại sư này quá lợi hại, vậy mà có thể đứng trên mặt nước!”

Tư Thiên Thiên ngạc nhiên nói.

“Sợ rằng tu vi của Trần đại sư đã đạt đến cảnh giới cực cao!”

Lão giả vuốt râu, cảm thán. “Người họ Diệp kia đâu?” Trần đại sư đứng trên mặt hồ, lạnh nhạt nói.

Mọi người nhìn nhau, muốn nhìn xem Diệp thiếu kia có đến hay không.

“Lòng muốn chết của ông rất mạnh!” Diệp Phàm chậm rãi đi đến mặt hồ, lạnh lùng nói.

“Cậu ta?”

Vị lão giả và cháu gái Tư Thiên Thiên đều rất sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Phàm bước ra.

Những người còn lại đều nhìn về phía Diệp Phàm. “Cậu chính là Diệp thiếu kia?”

Trần đại sư nhìn chằm chằm Diệp Phàm, lạnh nhạt nói.

“Đúng vậy!"

Diệp Phàm lạnh lùng nói, cũng dẫm lên hồ nước như đi trên đất bằng.

Cảnh tượng này làm tất cả mọi người kinh ngạc! “Người này còn trẻ, thực lực lại mạnh như vậy!” Không ít người sôi nổi bàn tán.

“Cậu ta chính là Diệp thiếu kia?”

Tư Thiên Thiên lẩm bẩm nói.

“Vậy đi tìm chết đi!"

Trần đại sư nhìn Diệp Phàm, tung ra một chưởng về phía hắn.

Ầm.

Hư không truyền đến một tiếng nổ mạnh, toàn bộ không khí đều bị nứt vỡi

Rắc! Đối mặt với một chưởng này của đối phương, Diệp Phàm lại tung ra một chưởng, hai chưởng va chạm với nhau.

Ngay lập tức, bàn tay của Trần đại sư bị Diệp Phàm đánh dập nát.

“Mày..

Trần đại sư nhìn chằm chằm Diệp Phàm, vô cùng khiếp sợ.

Ngay cả cao thủ Địa cảnh cũng không cản được một chưởng này của ông ta, nhưng Diệp Phàm không chỉ chặn được, còn đánh nát bàn tay của ông ta.

Thực lực này vượt xa tưởng tượng của ông ta!

“Người đứng đầu Giang Bắc? Chỉ có chút bản lĩnh này?”

“Ông làm tôi rất thất vọng!” Diệp Phàm nói. Trần đại sư nghe thấy những lời này thì cực kỳ tức giận, gầm lên, bộc phát ra toàn bộ sức mạnh, hội tụ vào tay trái, đánh thẳng về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm bước lên, trực tiếp đánh nát tay trái của Trần đại sư, một tay khác bóp cổ Trần đại sư.

Lúc này, Trân đại sư đứng đầu Giang Bắc ngã xuống trong tay Diệp Phàm.

Tất cả những người có mặt ở ven hồ đều kinh ngạc. đến ngây người!

Không khí yên tĩnh, lặng ngắt như tời!

Âm ầm ầm.

Đúng lúc này.

Bên kia hồ nước truyền đến tiếng nổ lớn.

Mấy bóng người vọt ra từ trong hồ, lao về phía Diệp. Phàm.
 
Back
Top Bottom