Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
ABLVV86vE6cW8ut6awvEUBvG8Lam-0ebe1q1eTyfKLlGe51cpAfvuURNezXSbd60sUgNCaG6ZE2TFQ8cxMiE0x8khE2Gh-LRi2z5ZbqR4YzN8H0mjCnzI7zc4rjLWOpVB1qSPTCu-cIMjfJG5FfDhtc5viAu=w215-h322-s-no-gm

Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Tác giả: Nhị Tiểu
Thể loại: Đô Thị, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Giới thiệu

Diệp Phàm ta là một người không thể trêu vào!

Vì sao ư?

Vì ta có bảy vị sư phụ là cường giả của cường giả.

Đại sư phụ khuynh quốc khuynh thành, thần bí như tiên! Nhị sư ph

Tam sư phụ, Y Thánh Qúy Cốc, y thuật cao siêu!

Tử sư phụ Sát Thằn Tu La, sát phạt thiên hạ!

Ngũ sư phụ Long Vưong Điện Chủ, quyền đỉnh phong!

Lục sư phụ Chiến Thần Thiên Sách, quét ngang các nước! Thất sư phu Bách Hoa Chi Chú, yêu diêm như bọ cạp!​
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1: C1: Bảy vị sư phụ diệp phàm xuống núi



“Tiểu Phàm, bây giờ con đã học thành tài, nên xuống núi rồi. Sau khi xuống núi, con hãy thừa kế vị trí minh chủ Vũ Minh của vi sư, dẫn dắt giới võ đạo Trung Quốc trở nẻn lớn mạnh hơn!”

Lúc này, trên núi cửu Long Trung Quốc.

Một lão giả râu tóc bạc phơ mặc trường bào, dáng vẻ tiên phong đạo cốt nhìn một thanh niên mặc trường sam bằng vải thô bên cạnh.

“Tiếu Phàm đừng nghe nhị sư phụ của con, cái chức minh chủ Vũ Minh kia chẳng có tác dụng gì hết, chỉ là hư danh thôi, không bằng làm cốc chủ Quỷ Cốc của ta. Quỷ Cốc của ta có ba nghìn đệ tử, tùy con sai bảo!”

Lúc này, một lão giả đế tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen nói với thanh niên.

“Tiểu Phàm à, sau khi xuống núi con làm sát thủ đi, đế cái tẽn Sát Thần Tu La uy chấn giới sát thủ một lần nữa!”

Một người đàn ông mặc bộ đồ dính máu, sắc mặt lạnh lẽo, tỏa ra khí thế sát phạt đi tới, lạnh lùng nói VỚI thanh niên.

“Đừng nghe tứ sư phụ của con nói linh tinh. Làm sát thủ gì chứ, tốn sức còn không được cảm ơn. Vị trí điện chủ điện Long Vương của ta vẫn luôn bỏ trống vì con đó, nếu con trở thành long vương mới thì có thế nắm quyền thiên hạ, say giấc bên mỹ nhân!1′

Lúc này, một lão giả tóc bạc mál đầu, thân hình mập mạp, trông như phật Di Lặc nhìn thanh niên, cười híp mắt nói, toàn thân lô vè thô tue.

“Đường đường là nam nhi thân cao bảy thước thì phải góp sức cho đất nước, rong ruổi chiến trường, bảo vệ quốc gia, sao có thế hưởng thụ? Tiếu Phàm, con xuống núi thì gia nhập quân Thiên Sách đi. Với năng lực của con, con tuyệt đối có thế dẫn quân Thiên Sách chấn hưng tên tuối, đánh cho các nước địch không dám xâm phạm ranh giới Trung Quốc chúng ta nữa. Đến lúc đó, con chính là chiến thần thế hệ mới của Trung Quốc chúng ta, trở thành anh hùng được muôn dân kính trọng và ngưỡng mộ, tốt biết bao nhiêu!”

Tiếp đó, một giọng nói to như chuông đồng vang lẻn.

Một người đàn ông trung niẽn thân hình vạm vỡ, gương mặt rắn rỏi đứng đó, tỏa ra uy thế thiết huyết tràn đầy cảm giác áp lực, đôi mẳt sắc bén chăm chú nhìn thanh niên.

“Các ông nói vớ vấn gì thế! Khó khăn lắm Tiểu Phàm mới xuống núi một chuyến, vậy mà các ông lại bảo thằng bé đi chém giết, chẳng may Tiểu Phàm nhà chúng ta bị thương thì sao?”

Một giọng nói nũng nịu khiến xương cốt người ta tê dại thình lình vang lên.

Sau đó, hương hoa lan tỏa.

Một người phụ nữ mặc váy hoa, dáng vẻ thướt tha, vóc dáng ma quỷ uốn éo đi tới bẽn cạnh thanh niên. Bà kéo một tay của đối phương, nói bằng chất giọng cuốn hút:

“Tiếu Phàm đừng nghe lời mấy lão già này. Giờ con đẫ trưởng thành rồi, nên tìm phụ nữ ấy. Trong Bách Hoa Lâu của vi sư có rất nhiều cô gái xinh đẹp, sau khi xuống núi con hãy cầm Bách Hoa Lệnh mà ta đưa cho con tới Bách Hoa Lâu chọn tùy ý!”

“Chung Vô Diệm, bà đang dạy hư Tiếu Phàm đấy. Bà không sợ vị kia đi ra đánh bà hả?”

Lão giả đề tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen kia hừ mũi nhìn người phụ nữ này.

Nhâc đến vị kia, sắc mặt thiếu phụ hơi thay đối. Bà liếc nhìn nơi nào đó trên núi rồi nói: “Người ta vẫn chưa xuất quan, không nghe thấy đâu!”

“Nhị sư phụ, tam sư phụ, tứ sư phụ, ngũ sư phụ, lục sư phụ, thất sư phụ, con xin nhận tấm lòng của mọi người. Lần này con xuống núi đã có kế hoạch riêng, mọi người không cần bận tâm về con đâu. Sau này con không ờ trên núi, mọi người phải tự chăm sóc bản thân thật tốt đó! Khi nào đại sư phụ xuất quan thì mọi người báo cho bà một tiếng, nói là con xuống núi rồi. Khi nào xong việc con sẽ trở về thăm mọi người!”

Diệp Phàm nhìn sáu vị sư phụ có mặt ở đây, cúi đầu chào từng người.

“Con xuống núi đi! Nhưng Tiếu Phàm à, con phải nhớ con là đồ đệ của chúng ta, ngoại trừ chúng ta không ai có thể bắt nạt con. Ai dám bắt nạt con thì không cần khách khí!”

Lão giả râu tóc bạc phơ, mặc áo bào trắng vừa vuốt chòm râu đã bị Diệp Phàm nhổ mất một nửa vừa nói.

“Nhị sư phụ yên tâm, con sẽ không làm mọi người mất mặt đâu!”

Diệp Phàm nở nụ cười xấu xa, sau đó xoay người đi xuống chân núi.

Sau khi Diệp Phàm đi khỏi, sáu vị sư phụ của hẳn mang vẻ mặt khác nhau.

“Tiếu Phàm mang nợ máu, lần này thằng bé xuống núi nếu thân phận bị lộ thì e là sẽ dẫn tới vô số sát khí.”

Lão giả để tóc dài xõa vai, mặc áo bào đen lên tiếng, ánh mắt sâu thăm thẳm.

“Ai dám động đến Tiếu Phàm, ta sẽ lấy mạng kẻ đỏ!1′

Người đàn ỏng mặc bộ đồ dính máu kia sắc mặt chợt lạnh lẽo, ngùn ngụt sát khí, trên người tỏa ra một tầng huyết khí khiến không gian xung quanh như đóng băng, ông hệt như một vị tu la sát phạt thiên hạ!

“Yên tảm đi, với năng lực của thằng nhóc này, ai dám động vào nó thì chắc chắn kẻ xui xẻo là đối phương!”

Lão giả bạc trắng mái đầu, thản hình mập mạp cười ha hả nói.

“Vô Diễm, bà bảo người của Bách Hoa Lâu âm thầm chú ý tới Tiếu Phàm để tránh xảy ra chuyện!”

Lão giả râu tóc bạc phơ nói với người phụ nữ bên cạnh.

“Yên tâm, ta sắp xếp từ trước rồi. Kẻ nào dám động đến Tiểu Phàm, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết!”

Người phụ nữ này bĩu môi, ánh mắt tàn nhẫn như bò cạp độc.

Trong khi đó, trẽn đỉnh núi nào đó thuộc núi Cửu Long.

Một cô gái mặc váy cung đình màu trắng, đeo khăn che mặt đứng đó. Mái tóc đen được buộc lại bằng một sợi dằy, bay phất phơ theo gió.

Cỏ gái này có khí chất thoát tục, ấn hiện như tiên, tựa thần tiên hạ phàm, mang lại cảm giác chỉ có thể ngắm nhìn từ xa chứ không thể khỉnh nhờn.

Đôi mắt như làn nước mùa thu chăm chú nhìn theo Diệp Phàm đi xuống chân núi, chất chứa bao cảm xúc phức tạp!

Chẳng mấy chốc Diệp Phàm đã tới chân núi.

Cùng lúc đó, một chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng dừng lại dưới chân núi.

Một người đàn ông trung niên mặc đồ Tôn Trung Sơn và một cô gái xinh đẹp bước xuống xe.

Trên gương mặt cô gái này đượm vé ảu lo.

“Chú Cung, Y Thánh Quỷ Cốc sống ở đây thật sao?”

Cô gái nhìn người đàn ông trung niên bẽn cạnh và hỏi.

“Thưa tiếu thư, tôi cũng không chắc, dù sao Y Thánh Quỷ Cốc đã biến mất mấy chục năm. Mấy năm nay, một đám quan chức quyền quý muốn tìm ông ấy khám bệnh nhưng đều không có kết quả.”

Người đàn ông mặc đồ Tôn Trung Sơn nhíu mày, trầm giọng nói.

“Thôi kệ, đây là cách duy nhất có thể cứu mạng ba cháu, dù thế nào cháu cũng phải thử một lần!”

Vẻ mặt cô gái trờ nên nghiêm nghị, sau đó cô chuẩn bị đi lẽn núi.

“Hai người muốn tìm Y Thánh Quỷ Cốc sao?”

Diệp Phàm đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người.

“Cậu là ai?”

Người đàn ông trung niên biến sắc, làm tư thế chiến đấu chắn trước mặt cô gái, nhìn Diệp Phàm đầy cảnh giác.

“Đừng lo, tôi không phải người xấu! Hai người muốn tìm Y Thánh Quỷ Cốc hả?”

Diệp Phàm hờ hững hỏi.

“Đúng vậy. Anh biết Y Thánh Quỷ Cốc sao?”

Giang Tuyết hỏi Diệp Phàm.

“Biết chứ, ông ấy là tam sư phụ của

Diệp Phàm thẳng thắn thừa nhận.

“Anh là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc thật ư? Vậy anh có biết Y Thánh Quỷ Cốc đang ở đâu không? Anh có thế dẫn tôi đi gặp sư phụ của anh được không?”

Giang Tuyết nghe Diệp Phàm nói vậy, lập tức kích động nói.

“Hai người không cần tìm ông ấy nữa, tam sư phụ của tôi đã cất kim châm từ lầu rồi, không cứu người nữa!”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Gì cơ?”

Mặt Giang Tuyết biến sắc, cơ thế yêu kiều bổng run rấy.

Két két két!

Đúng lúc này, mấy chiếc xe thương vụ đột nhiên dừng ở đây, hai mươi mấy người đàn ông đô con hung ác cầm dao phay xuống xe.

Bọn họ đi thẳng tới chỗ Giang Tuyết.

“Các người là ai? Muốn làm gì?”

Người đàn ông trung niên bên cạnh Giang Tuyết lập tức thay đối sắc mặt, nhìn đám người này quát to.

“Giang đại tiểu thư, có người không muốn cô trở lại Thiên Hải, vì vậy xin lỗi nhé!”

“Xông lên!”

Người đàn ông để đầu đinh trong nhóm người này nhìn Giang Tuyết, lạnh lùng cất lời.

Gã vung tay lên, những người khác liền xông tới.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 2: C2: Nữ chủ tịch xinh đẹp



“Tiếu thư, chạy nhanh đi!”

Thấy đám đàn ông cầm vũ khí sắp đuổi kịp, người đàn ông trung niên mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn hét lên, sau đó lao đến, hai tay ra quyền đối phó với đám người này.

Ầm ầm ầm!

Nhưng hố mạnh không địch nổi bầy sói, mặc dù sức chiến đấu của người đàn ông trung niên này không tồi, nhưng đối mặt với nhiều người cầm theo vũ khí chém như vậy, khó có thể đánh lại tất cả, lập tức có người nhản có hội lao đến chồ Giang Tuyết.

Giang Tuyết thấy cảnh tượng như vậy, sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, liên tục lùi về sau, kết quả chật trân ngã thắng về phía sau.

Nhưng Giang Tuyết chưa ngã xuống đất, mà bị Diệp Phàm đỡ được, ngã vào trong lòng ngực hắn.

Lúc này, mấy người kia cầm khảm đao chém về phía Giang Tuyết, không chút thương hoa tiếc ngọc!

‘Tiếu thư!”

Người đàn ông trung niên hét lên khi thấy Giang Tuyết gặp nguy hiểm, cũng vì vậy anh ta sơ ý bị chém trúng một đao, máu tươi văng khẳp nơi.

Vút! Vút! Vút!

Đúng lúc này, Diệp Phàm vung tay, vài vệt sáng bạc bẳ n ra, trực tiếp đâm thắng vào trên người mấy người này, lập tức bọn họ không thế cử động.

Giang Tuyết thấy vậy, phản ứng đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng đứng dậy, cảm ơn Diệp Phàm: “Cảm ơn anh!”

“Không có gì!”

Diệp Phàm tùy ý nói, liếc mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên đang bị đám kia bao vây tấn công, lại b ắn ra mấy chục vệt sáng bạc, dừng trên người nhóm người này.

Trong phút chốc, toàn bộ đám người cầm khảm đao này không thế cử động, giống như bị điểm huyệt, trên người bọn họ đều cắm một cây ngân châm!

Lúc này, trong ánh mắt của người đàn ông trung niên hiện lên sự khiếp sợ, nhìn về phía Diệp Phàm, trong lòng rất chấn động.

“Cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp!”

Người đàn ông lấy lại tinh thần, nhìn Diệp Phàm nói.

“Vừa rồi anh đã thi triển quân thế quyền của quân Thiên Sách đúng không!”

Diệp Phàm nhìn đối phương, nói.

“Cậu cũng biết chiêu thức quân Thiên Sách?”

Người đàn ông nhìn Diệp Phàm, kinh ngạc.

Diệp Phàm hơi mỉm cười, không nói

gì.

Người sáng lập quân Thiên Sách chính là lục sư phụ của hắn nên tất nhiên hắn biết!

“Tôi đã từng là một phần của quản Thiên Sách, sau này bị thương nên xuất ngũ!”

Người đàn ông mở miệng nói, khi nóỉ lên quân Thiên Sách, ánh mắt lộ ra sự tiếc nuối, sắc mặt có chút cỏ đơn.

“Chú Cung, chú bị thương rồi!”

Giang Tuyết nhìn thấy miệng vết thương không ngừng đố máu trên người người đàn ông này, nói.

“Tiểu thư, không sao, một vết thương cỏn con mà thôi!”

Người đàn ông này lắc đầu.

Vụt!

Đột nhiên Diệp Phàm vung tay lên, một cây ngân châm đâm vào miệng vết thương của người đàn ông này, ngay lập tức miệng vết thương dừng đố máu.

“Thuật châm cứu thật lợi hại.”

Người đàn ông này cảm thấy kinh sợ trong lòng, nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt kính nể, sau đó nhìn về phía Giang Tuyết: ‘Tiếu thư, chí sợ đám người này do bên nhị gia phái đến, xem ra mấy người nhị gia muốn xuống tay với vị trí gia chủ nhà họ Giang trong lúc gia chủ bệnh nặng, chúng ta phải nhanh chóng chạy về Thiẻn Hải, tuyệt đối không thế để nhị gia ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Giang!”

“Nhưng chúng ta vẫn chưa mời được Y Thánh Quỷ Cốc, bệnh của ba phải làm sao bây giờ?”

Giang Tuyết sốt ruột nói.

“Mặc dù tam sư phụ của tôi sẽ không ra tay, nhưng các người có thế tìm tôi!”

Đột nhiên Diệp Phàm nói.

“Anh nguyện ý ra tay cứu ba của

tôi?”

Giang Tuyết kinh ngạc nhìn Diệp Phàm.

“Không phải mấy người đến từ Thiên Hải hay sao, vừa lúc tôi cũng muốn đi Thiẽn Hải, mấy người đưa tỏi đi Thiên Hải, để báo đáp, tôi sẽ cứu ba của cô một mạng!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“Nhưng bệnh của ba tôi rất nặng, đám y sư kia đều nói chỉ có Y Thánh Qủy Cốc mới có thế chữa được!”

Giang Tuyết nhíu mày, nhìn Diệp Phàm.

“Tôi mạnh hơn tam sư phụ của tôi nhiều, ngay cả tôi cũng không cứu được ba cô, vậy cô đi tìm tam sư phụ của tôi cũng vô dụng!”

“Có muốn tôl cứu hay không? Không cần tôi đi đây!”

Diệp Phàm bĩu mối, nói thẳng.

Nếu không phải hẳn không muốn lãng phí sức lực đi đến Thiên Hải, còn lâu hắn mới phí thời gian cứu người, bởi vì tam sư phụ từng nói, người của Quỷ Cốc không phải ai cũng cứu!

“Cảm ơn anh, hiện tại chúng ta xuất phát luôn đi!”

Giang Tuyết vội vàng nói.

Tỉếp theo, ba người bọn họ lái xe đi đến Thiên Hải.

Dọc đường đi, Giang Tuyết tự giới thiệu một chút, cô là đại tiểu thư của nhà họ Giang, một trong năm gia tộc lớn ở Thiên Hải.

“Cỏ là người Thiên Hải, vậy cỏ có biết Đường sở sở không?”

Diệp Phàm nhìn Giang Tuyết, hỏi.

‘Đường sở sở?”

“Đó chính là nữ chủ tịch xinh đẹp nhất Thiên Hải, không chỉ đẹp như thần tiên, hơn nữa còn là một thiên tài thương nghiệp chân chính.”

“Hai năm trước, lão chủ tịch của Đường thị và con trai cả bị tai nạn xe cộ, lão chủ tịch không cứu được nên bỏ mình, con trai cả của nhà họ Đường tàn tật hai chân, trở thành một kẻ tàn phế, toàn bộ Đường thị loạn thành một nồi cháo, mấy tập đoàn lớn khác lúc nào cũng làm khó dề, muốn thâu tóm Đường thị.”

“Trong lúc Đường thị nguy nan nhất, đại tiểu thư đã biến mất mấy năm nhà họ Đường đột nhiên xuất hiện, dùng năng lực của bản thân ốn định cục diện rối loạn của Đường thị, hóa giải sự chèn ép của mấy tập đoàn lớn. Chỉ trong hai năm ngẳn ngủi đã làm tài sản của Đường thị tăng gấp mười lần, trở thành tập đoàn lớn đứng đầu Thiên Hải như hiện tại, được người gọi là kỳ tài thương nghiệp!”

“Nữ chủ tịch xinh đẹp này chính là một truyền kỳ, không ai không biết không ai không hiếu!”

Giang Tuyết cảm thán, nói.

“Vợ của tôi ưu tú vậy sao!”

Diệp Phàm sờ cằm, tự hào nói.

“Vợ của anh?1

“Ý của anh là

Giang Tuyết sửng sốt khi nghe Diệp Phàm nói vậy.

“Đúng vậy, Đường sở sở là vợ tôi!”

Diệp Phàm nói thẳng.

Nghe vậy, Giang Tuyết và chú Cung đang lái xé cũng bị kỉnh ngạc, vẻ mặt không thế tin nối.

Đường Sở Sở chính là người đẹp đứng đầu Thiên Hải, hơn nữa có thiên phú thương nghiệp rất mạnh, người theo đuổi cô ấy nhiều không đếm xuế.

Ngay cả đám công tử thiếu gia hào môn quý tộc quận Giang Nam cũng vô cùng si mê cô ấy.

Nhưng Đường Sở Sở lại cực kỳ lạnh nhạt với những người đàn ông đó, không cho bọn họ cơ hội đến gần.

Bởi vậy Đường sở sở được gọi là nữ thần lạnh lùng!

Nhưng hiện tại lại có người nói nữ thần lạnh lùng là vợ của anh ta, ai nghe cũng cảm thấy khiếp sợ!

“Công tử, anh đang nói đùa đúng không?”

Giang Tuyết nói.

Hiến nhiên cô không tin lời của Diệp Phàm.

Bởi vì ngay cả đám con cháu quyền quý còn bị nữ thần lạnh lùng Đường sở Sở có cả trí tuệ và sắc đẹp chướng mắt, sao có thế trở thành vợ người khác như vậy?

Không tin thì thôi!

Diệp Phàm không giải thích nhiều.

Trải qua lộ trình hơn tiếng đồng hồ.

Cuối cùng đám người Diệp Phàm cũng đến Thiên Hải.

“Nơi này chính là Thiên Hải sao? Đủ phồn hoa, náo nhiệt hơn cửu Long rất nhiều!”

Diệp Phàm nhìn cảnh tượng đô thị phồn hoa ngoài cửa số, cảm giác như người nhà quê lần đầu vào thành phố!

Năm tuổi hằn đã bị đại sư phụ đưa vào sau núi cửu Long, mười mấy năm, hắn chưa từng rời khỏi núi cửu Long, bây giờ trở về đô thị, tằm trạng rất khác!

Sau đó, bọn họ đi vào trong một khu biệt thự xa hoa.

Đây chính là nhà họ Giang!

“Công tử, chúng ta đã đến nơi!

“Đúng rồi, còn chưa biết nên xưng hô thế nào?”

Giang Tuyết nói với Diệp Phàm.

“Gọi tôi là Diệp Phàm là được, đi thôi!”

Diệp Phàm nói.

“Anh Diệp, mời!”

Ngay sau đó, Giang Tuyết dẫn Diệp Phàm đi vào bên trong biệt thự.

Lúc này trong biệt thự có không ít người, đều là người của dòng chính và chi thứ nhà họ Giang.

Trong số đó có một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu trắng, để chòm râu đang ngồi hút xì gà trên sô pha, tư thái klẻu ngạo, không đặt người khác vào mắt.

Ông ta chính là nhị gia nhà họ Giang, chú hai của Giang Tuyết, Giang Thiên Dương.

“Tiếu Tuyết đã về rồi!”

Giang Thiên Dương thấy Giang Tuyết xuất hiện, hai tròng mẳt hơi híp lại, nói.

“Sao hả? Chú hai rất thất vọng khi thấy tôi trở về sao?”

Giang Tuyết nhìn chú hai, lạnh lùng

nói.

Cô hiểu rất rõ tâm tư của chú hai, vẫn luôn mơ ước vị trí gia chủ nhà họ Giang, lần này nhân lúc ba bị bệnh nặng đã liên hợp với người trong gia tộc ý định cướp vị trí, vì vậy không tiếc sai người gi ết chết cháu gái ruột của mình!

“Tất nhiên là không, chú chỉ quan tâm Tiếu Tuyết thôi.”

“Dù sao lền này cháu đi tìm kiếm Y Thánh Quỷ Cốc, người có thể cứu được anh cả!”

“Không biết Tiểu Tuyết tìm thấy vị Y Thánh đó chưa?”

Giang Thiên Dương cười nói.

“Chưa, nhưng tôi mời được đệ tử của Y Thánh Quý Cốc.”

“Có anh ấy, chẵc chắn ba sẽ không sao!”

Giang Tuyết nói xong, nhìn về phía Diệp Phàm: “Anh Diệp, ba tôi ở trên tầng, mời!”

Lúc này người của nhà họ Giang đều sửng sốt khi nhìn thấy Diệp Phàm tuổi còn rất trẻ.

“Tiểu Tuyết, thằng nhóc này là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc? Không phải cháu bị lừa rồi chứ?”

“Bộ dáng này của nó chính là một tên nhóc nông thôn, sao lại là đệ tử của Y Thánh Quỷ Cốc được?”

Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm,

nở nụ cười lạnh lùng.

“Đúng vậy, thằng kia, mày từ đâu đến, dám chạy đến nhà họ Giang lừa đảo, lá gan khõng nhỏ, nhanh chóng cút đi!”

Giang Phong, con trai của Giang Thiên Dương chỉ vào Diệp Phàm, mắng to.

Bốp!

Diệp Phàm liếc nhìn Giang Phong, trực tiếp giơ tay tát bay ra ngoài, nằm trên mặt đất nôn ra máu.

“Ồn ào!”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 3: C3: Bà xã anh đến đây



“Phong Nhi!”

Phong Thiên Dương thấy con trai bị đánh, sắc mặt thay đổi, trực tiếp đứng lẽn, sắc mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm: “Nhóc con, mày dám động vào con trai tao, người đâu!”

Ngay lập tức một đoàn vệ sĩ mặc quần áo màu đen lao ra, bao vây Diệp Phàm.

“Chú hai, chú muốn làm gì? Anh Diệp chính là người tôi mời về khám bệnh cho ba tôi, chú không được phép động vào anh ấy!”

Giang Tuyết tức giận nhìn Giang Thiên Dương.

“Chỉ bằng một tên nhóc chưa đủ lỏng cánh này, nó có thế chữa hết bệnh cho anh cả? Nó chỉ là một tên giang hồ lừa bịp, bắt lại!”

Giang Thiên Dương lạnh lùng quát to.

Ngay lập tức một đám vệ sĩ lao vào Diệp Phàm.

Vụt vụt vụt!!!

Diệp Phàm vung tay lên, một đống ngản châm bắt ra, trực tiếp cắn lẽn trẽn người đám vệ sĩ kia, một đám ngã xuống đất.

Bịch!

Giang Thiên Dương và đám người nhà họ Giang ờ đây nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thay đối sẳc mặt.

“ông cảm thấy y thuật của tôi không được, đúng không?”

Diệp Phàm nhìn Giang Thiên Dương, nói.

“Đúng vậy, thắng oắt nhà mày.”

Giang Thiên Dương nhìn Diệp Phàm, đang định nói gì đó thì bị đối phương ngắt lời.

“Tam sư phụ từng nói, ai dám nghi ngờ y thuật của Y Thánh Quỷ Cốc, không thể tha thứ!”

Diệp Phàm lạnh nhạt nói, anh vung tay lên, một câu ngân châm đảm vào ngực của Giang Thiên Dương.

A a a a!!!

Ngay lặp tức, Giang Thiên Dương nằm liệt trên mặt đất, lăn qua lộn lại, thống khổ kêu r3n.

“Anh Diệp, ông ta..”

Giang Tuyết nhìn thấy vậy, nhăn mày lại.

“Không sao, không chết được!”

Diệp Phàm nói xong, đi thắng lẻn tầng.

Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang nằm trên giường, xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương, bộ dáng bệnh nguy kịch, đây là gia chủ nhà họ Giang, Giang Thiên Thanh!

“Anh Diệp, người này là ba tôi, xin anh hãy cứu ba tôi!”

Giang Tuyết nhìn ba, ánh mắt lộ ra

sự thống khổ, cầu xỉn Diệp Phàm.

“Ba của cô không phải bị bệnh, mà bị trúng độc!”

Diệp Phàm nhìn lướt qua Giang Thiên Thành đang nằm trên giường.

“Trúng độc? Không thể nào?”

Giang Tuyết kinh sợ.

“Tại sao gia chủ lại trúng độc được? Không lẽ do nhị gia làm?”

Chú Cung đứng bên cạnh mở miệng

“Độc này không phải tên kia có thế có được!”

“Tôi đi giải độc, chuyện còn lại các người tự giải quyết!”

Diệp Phàm nói, trực tiếp ném ra một cây ngân châm, đâm vào một huyệt vị trên người Giang Thiên Thành, sau đó hai tay xoay nhẹ ngân châm, trên ngân châm bắt đầu tỏa ra chút ánh sáng, một sức mạnh thần bí tiến vào trong cơ thể của Giang Thiên Thành thông qua ngân châm.

Giang Tuyết đứng một bên, khẩn trương nắm chặt tay.

Phụt!

Rất nhanh, Diệp Phàm rút châm ra, nâng Giang Thiên Thành dậy, đối phương trực tiếp nôn ra một ngụm máu đen.

“Ba!”

Giang Tuyết thấy vậy vội vàng hét

lên.

“Độc trong cơ thể ba cô đã được rửa sạch sẽ, tiếp theo chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian sẽ không có vấn đề

gì!”

Diệp Phàm nói.

“Anh Diệp, cảm ơn anh, nhà họ Giang chúng tôi sẽ không bao giờ quên ơn của anh!”

Giang Tuyết kích động nhìn Diệp Phàm, nói.

“Đảy là báo đáp việc hôm qua cô trở tôi đến Thiên Hải!”

“Con người của tôi không thích thiếu nhân tình!”

Gặp lại!1

Diệp Phàm lưu loát sạch se nói, sau đó đi thẳng ra bên ngoài.

Lúc này Giang Thiên Thành chậm rãi mở mắt, hơi thở trở lại bình thường.

“Ba!”

“Gia chủ!”

Giang Tuyết và chú Cung cùng kêu lên.

Diệp Phàm đi xuống tầng, người của nhà họ Giang sợ hãi nhìn theo hân.

Giang Thiên Dương còn nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết, cả người bị tra tấn, không còn chút sức lực.

Diệp Phàm liếc nhìn đối phương, vung tay lên, ngân châm trên người đối phương biến mất, ông ta cũng không kêu nữa.

“Sau này còn dám nghi ngờ y thuật của Quỷ Cốc, chết!”

Diệp Phàm lạnh nhạt phun ra một câu, làm không khí của cả căn biệt thự đông lại.

Người của nhà họ Giang dại ra.

Chờ đến khi bọn họ lấy lại phản ứng, Diệp Phàm đã biến mất không thấy.

Vị trí trung tâm của Thiên Hải chính là CBD của cá Thiên Hải.

ở một nơi tấc đất tấc vàng như vậy, có một tòa cao ốc cao hơn trăm mét.

Nơi này chính là tập đoàn Đường thị, tập đoàn đứng đầu Thiên Hải!

Lúc này Diệp Phàm xuất hiện ờ đây.

“Đây là công ty của bà xã sao, đủ khí phái!”

Diệp Phàm nhìn tập đoàn Đường thị, cảm thán một câu, đang định đl vào thì bị bảo vệ ở cửa ngăn lại.

“Ăn mày chui đâu ra vậy, nơi này là nơi cậu có thể tùy tiện đi vào hả?”

Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, khinh thường nói.

“Ăn mày?”

“Anh nói tôi là ăn mày?1

Diệp Phàm kinh ngạc, nói.

“Đúng vậy, đang nói cậu đó, nhanh cút đi!”

Bảo vệ chỉ vào Diệp Phàm, kêu gào nói.

“Anh gặp qua ăn mày nào đẹp trai như tôi không?”

Diệp Phàm không vui nói.

“Lại đẹp cũng là ăn mày, cút nhanh, đừng ảnh hưởng đến hình tượng của tập đoàn Đường thị chúng tôi!”

Tên bảo vệ này khinh thường nói.

“Tôi đến tìm bà xã!”

Diệp Phàm nói.

Bà xã của cậu? ở tập đoàn Đường

thị?

II

Bảo vệ liếc nhìn Diệp Phàm.

“Đúng vậy. Cô ấy chính là chủ tịch của tập đoàn Đường thị các người, Đường sờ sở!”

Diệp Phàm nói thẳng.

“WTF? Cậu nói chủ tịch là vợ cậu?”

“Nhãỉ ranh, tìm đánh đúng không, chỉ bằng cậu cũng dám nói chủ tịch là vợ cậu, nằm mơ chưa tỉnh đúng không!”

Bảo vệ nhìn Diệp Phàm, sắc mặt đầy sự châm chọc khinh thường.

Chủ tịch của bọn họ có tiếng là nữ chủ tịch xinh đẹp đứng đầu Thiên Hải, nữ thần lạnh lùng tiếng tăm lừng lẫy, sao có thế tìm một thằng ăn mày làm chồng? Thực sự là làm trò cười cho thiên hạ!

“Nói nhảm với tẽn đó làm gì, ném văng ra!”

Một tên bảo vệ khác không kiên nhẫn nói/

Bọn họ đang định ra tay với Diệp Phàm, kết quả hai ngân châm b ắn ra.

Trên người hai tên bảo vệ này, mồi người bị đâm một cây ngân châm, không thế cử động.

“Sao cứ phải ép tôi ra tay vậy!”

Diệp Phàm bĩu môi, trực tiếp bước vào tập đoàn Đường thị.

Trong một phòng họp của tập đoàn Đường thị.

Một đám lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị đang ngồi ờ đây, phía trước bọn họ là một người phụ nữ rất trẻ đẹp, mặc bộ trang phục công sở màu đen.

Người phụ nữ này mới hơn hai mươi, đôi mẳt đen nhánh trong trẻo, đôi môi mềm mại căng mọng, cộng thẻm gò má hồng hồng với đường cong tuyệt đẹp, da thịt vô cùng mịn màng, tạo nẻn một người đẹp quốc sằc thiên hương.

Nhưng trên khuôn mặt tuyệt đẹp này lộ ra vài phần lạnh lùng, cả người tản ra khí chất lạnh nhạt, cho người ta cảm giác cao không thể với tới!

Lúc này đôi mày đẹp của cô đang nhíu lại, nhìn mọi người ở đây, nói: “Các vị, ý của mấy người là định bãi miền chủ tịch là tôi sao?”

“Chủ tịch, chúng tôi bãi miễn cô bởi vì vấn đề của cô, làm cho tập đoàn Đường thị chúng tôi xuất hiện tổn thất cực lớn, lợi ích của các vị cổ đông ở đây cũng đều bị tổn thất.”

“Chủ tịch không nên gánh vác trách nhiệm này sao?”

Lúc này, một người phụ nữ trang điểm quyến rũ ngồi bên cạnh mỉm cười, nhẹ nhàng nói.

“Đúng vậy, cô cần thiết phụ trách trách nhiệm này, bới vậy hội đồng quản trị chúng tôi quyết định bãi miễn chức vụ chủ tịch của cô!”

Một ông già khác nói thẳng.

‘Đúng vậy, cần thiết bãi miễn!’

Không ít lãnh đạo và thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường thị phụ họa nói, một cảnh tượng ép vua nhường ngôi!

“Bã xã, anh đến rồi!”

Đúng lúc này.

Đột nhiên cửa phòng họp bị mớ ra.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Diệp Phàm.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 4: C4: Anh ấy là chồng tôi



Theo giọng nói của Diệp Phàm vang lên, hắn vọt thẳng vào văn phòng, ánh mắt đảo qua một vòng thì thấy được Đường sờ sờ.

“Bà xã, CUỐI cùng cũng gặp được em!”

Nhìn thấy Đường Sở sở, Diệp Phàm vui mừng kêu lên, lao thẳng về phía đối phương.

‘Thằng nhóc này chui đâu ra đấy, dám tự tiện xông vào phòng họp của tập đoàn, mau ra ngoài ngay!”

Lúc này, một người quản lý tập đoàn đứng lẽn, chắn trước mặt Diệp Phàm.

“Tỏi tìm vợ tôi, liên quan gì đến ông?”

Vậy đợi ở phòng khách đi!’

Diệp Phàm nhìn lướt qua đối phương một cái, không vui nói.

“Cậu…”

“Người đâu rồi!”

Vị quản lý này đầu tiẻn là tức giận, lập tức kêu lên.

Ngay tức khắc, một đám bảo vệ xông vào.

“Các anh làm ăn kiểu gì mà lại để xảy ra chuyện này? Phòng họp của tập đoàn là nơi để người khác tùy tiện xông vào à, các anh còn muốn làm việc ở đây nữa không đấy?”

Giám đốc điều hành chỉ tay vào đám bảo vệ rồi quát lên.

“Tổng giám đốc Hứa, thành thật xin lỗi, là do chúng tôi thất trách!”

Một người đội trưởng đội bảo vệ liên tục gật đầu, ánh mắt liếc nhìn Diệp Phàm: “Người đâu, bắt thằng nhóc này lại cho tôi!”

Lúc này, đám bảo vệ này lập tức muốn nhào về phía Diệp Phàm, kết quả…

“Dừng tay!”

Đường sở sở đột nhiên lên tiếng.

“Chủ tịch, thằng nhóc này, cậu ta…”

“Anh ấy là chồng tôi!”

Tổng giám đốc Hứa kia vừa mới mở miệng đã bị Đường sở sở cắt ngang lời.

Mà một cảu nói của Đường sở sở đã làm cho toàn bộ đám giám đốc điều hành, giám đốc tập đoàn Đường Thị ở đây còn có đám bảo vệ kia kinh ngạc, một hồi lâu vẩn chưa lấy lại tinh thần.

“Ạnh Tiểu Phàm, anh xuống núi rồi à!”

Đường sờ sở cũng không thèm để ý tới sự ngạc nhiên của mọi người, dứt khoát đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Phàm, vẻ mặt kích động, ánh mắt dịu dàng như nước, tính cách của một người lãnh đạo cấp cao lạnh lùng kia đã không còn sót lại chút nào, trong nháy mắt đã biến thành một người vợ nhỏ đã lâu ngày chưa gặp lại chồng mình.

“ừm, mấy sư phụ của anh cuối cùng cũng đồng ý cho anh xuống núi!”

“Bà xã, anh nhớ em muốn chết!”

Diệp Phàm ôm lấy Đường sở sở.

“Em cũng nhớ anh!”

Đường sở sở rúc vào lòng Diệp Phàm, thân mật ngọt ngào nói.

“Chủ tịch, người này là chồng cô sao?”

“Cô kết hỏn từ khi nào thế, sao chúng tôi không biết?”

Lúc này, cô gái xinh đẹp vừa mới nói chuyện kia đưa mắt đảo quanh một vòng, lộ ra vẻ kinh ngạc hỏi.

Mà các vị giám đốc điều hành ờ đây cũng bàn luận sôi nối, ngạc nhiên không thôi.

Bọn họ chưa từng nghe nói Đường Sở Sở kết hôn, hơn nữa vị Chủ tịch này luôn luôn lạnh lùng đến tột cùng, từ chối vô số lời tỏ tình của các anh chàng nhà quyền quý, bây giờ sao đột nhiên lại xuất hiện một ông chồng chui từ đâu ra thế?

Đây đúng là một tin tức giật gân!

“Chúng tôi chưa kết hôn, nhưng anh ấy là người chồng mà Đường Sở Sở tỏi thừa nhận!”

“Tổng giám đốc Mã, cô có ý kiến gì không?”

Đường sở sở nhìn cô gái kia, vẻ mặt lạnh nhạt nói, khí thế của một vị cấp trẽn lại toát ra trên người cô.

“Đây là chuyện riêng của Chủ tịch, chúng ta đương nhiẽn không có xen

“Nhưng hiện giờ chúng ta đang mở hội nghị tập đoàn, nhưng lại có người không liên quan đến tập đoàn xuất hiện ở đây, có phải là không hay lắm không?”

Vị cô gái xinh đẹp tên Mã Yến thản nhiên nói.

“Các người mờ cuộc họp là muốn bãi nhiệm vị trí Chủ tịch của vợtôl phải không?”

Diệp Phàm đột nhiên lên tiếng.

“Chủ tịch không làm tròn trách nhiệm, làm hại đến quyền lợi của tập đoàn bị tốn thất, đương nhiên nẻn bãi nhiệm!”

Lúc này, Tổng giám đốc Hứa kia thẳng thắn nói.

“Ông muốn bãi nhiệm vợ tôi ư?”

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía vị Tổng giám đốc Hứa này.

“Đúng vậy!”

Lúc này, Tổng giám đốc Hứa nói dứt khoát.

Bốp!

Diệp Phàm đột nhiên giơ tay tát một bạt tai, trực tiếp đánh vị giám đốc điều hành tập đoàn Đường Thị này ra ngoài.

Uỵch uỵch!

Vị Tổng giám đốc Hứa này bị tát bay ra xa mấy mét, đập xuống đất đến hộc máu.

Ôi không!

Nhìn thấy Tống giám đốc Hứa bị đánh, sắc mặt của những người khác ở đây đều thay đổi.

“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa không?”

Vẻ mặt Diệp Phàm vẫn nghiêm túc.

“Cậu lại dám đánh Tổng giám đốc Hứa sao?”

“To gan quá rồi đấy!”

Lúc này Mã Yến chỉ tay vào Diệp Phàm, tức giận quát lên.

“Cô cũng muốn bãi nhiệm vợ tôi đúng không?”

Bốp!!

Ánh mắt Diệp Phàm quét về phía Mã Yến, đối phương vừa định lên tiếng, kết quả đã lãnh trọn một bạt tai

Người phụ nữ này cũng bị tát ngã xuống đất, trẽn khuôn mặt bôi trét đầy phấn son in ra một dấu tay.

Lúc hai vị giám đốc điều hành của tập đoàn bị đánh, các giám đốc điều hành khác ờ đây đều sợ tới mức mặt tái mét, nhao nhao lui về phía sau, cách xa Diệp Phàm.

“Cậu… Sao cậu dám đánh tôi?”

“Bảo vệ đâu, mau bắt cậu ta lại!”

Mã Yến nằm trẽn mặt đất, ôm mặt hét lớn.

“Ồn ào!

Diệp Phàm nhíu mày, vung tay lẽn, một cây châm bạc lập tức đâm vào người Mã Yến khiến cô ta câm miệng.

Mà đám bảo vệ kia lại bày ra vẻ mặt khó xử, nếu là người khác mà dám gây chuyện ở đây, bọn họ chắc chắn sẽ bắt lại mà không hề nương tay..

Nhưng bây giờ, người gây chuyện này chính là chồng của Chủ tịch, đám bảo vệ nhỏ bé như bọn họ sao dám động tay chứ?

“Còn ai muốn bãi nhiệm vợ tôi nữa?”

Ánh mẳt Diệp Phàm đảo quanh những người ở đảy.

“Thanh niẽn kia, cậu làm như vậy là phạm pháp đấy, cậu đừng tường là có Đường Sở Sở giúp cậu thì cậu có thế coi trời bằng vung!”

Lúc này, một vị giám đốc của Đường Thị nhìn Diệp Phàm quát.

Mà Diệp Phàm lại đi thẳng về phía đối phương.

“Mau kêu người tới, ngăn cậu ta lại, ngăn cậu ta lại!”

Vị giám đốc này nhìn Diệp Phàm đi tới, sắc mặt tái mét, hét lớn.

“Anh Tiếu Phàm, bỏ đi!”

Đường sở sở nói với Diệp Phàm.

“Vợ tôi đã xin tha giúp ông rồi, coi như ỏng may mắn!”

Diệp Phàm dừng bước, hậm hực nói với đối phương.

“Mọi người, hôm nay mấy người tổ chức hội nghị này là muốn bãi nhiệm tỏi, rốt cuộc là thật sự suy nghĩ cho công ty hay là vì h@m muốn cá nhân thì ta không quan tâm.”

“Nhưng vị trí Chủ tịch của tôi là do năm đó ông nội tự tay giao cho tôi, tôi sẽ không dễ dàng giao nộp như vậy.”

‘Vê phần khó khăn và tốn thất mà hôm nay công ty phải đối mặt, tôi chẳc chắn sẽ tìm cách giải quyết từng chuyện một, xin các vị giám đốc tin tưởng tôi, cho tôi thêm một chút thời gian!”

Đường Sở Sở nhìn mọi người, nghiêm túc nói.

“Chủ tịch Đường, vậy chúng tôi sẽ cho cô môt cơ hôi.”

“Trong vòng ba ngày, nếu cô không có một giải pháp tốt, vậy chúng tỏi đành phải bãi nhiệm vị trí Chủ tịch của cô rồi, đến lúc đó, cho dù bà cụ Đường có cầu xin giúp cô cũng vô dụng!”

Một vị giám đốc khác quả quyết nói, mà ông ta vừa nói xong thì Diệp Phàm đã nhìn lướt qua ông ta một cái, khiến ông ta sợ tới mức run lẩy bấy, lập tức ngậm miệng lại.

“Được, chỉ cần ba ngày, trong vòng ba ngày, tôi nhất định sẽ cho mọi người một cảu trả lời thỏa đáng!”

“Anh Tiểu Phàm, chúng ta đi thôi!”

Nói xong, Đường Sở sở lập tức muốn dẫn theo Diệp Phàm rời đi, kết quả lại nhìn thấy Mã Yến khỏng nhúc nhích, cô nói: “Anh Tiếu Phàm, cô ấy…”

Diệp Phàm nhìn lướt qua Mã Yến, hắn đi tới, vung tay lẽn, chảm bạc trẽn người đốl phương lập tức biến mất.

Lúc này, thân thế Mã Yến khôi phục bình thường, cỏ ta thở hồng hộc, vừa sợ vừa giận nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

‘Tôi nói cho cô biết, nếu lần sau cô còn dám không tôn trọng với vợ tôi, vậy tôi sẽ không chỉ cầm kim đâm ngươi như vậy đâu!”

Diệp Phàm nhìn Mã Yến hừ lạnh, sau đó đi theo Đường sở sở rời khỏi phòng họp.

“Khốn khiếp!!

Mã Yến tỏ vẻ tức giận quát lên.

Mà các giám đốc điều hành khác đều thở hổn hển, bị Diệp Phàm dọa sợ đến nỗi toát mồ hôi íạnh sau lưng.

‘Thằng nhóc này xuất hiện từ đâu ra thế? Tàn ác quá!”

Những giám đốc điều hành cấp cao có mặt bắt đầu bàn tán về Diệp Phàm.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 5: C5: Tên cặn bã



Tại tập đoàn Đường Thị, trong văn phòng Chủ tịch, Đường sớ sớ và Diệp Phàm đi vào.

Vừa bước vào phòng làm việc, Diệp Phàm đã ôm lấy Đường sở sở, thân mật nói: “Bà xã, anh nhớ em chết đi được!”

“Thật sao? Có Đại sư phụ ở đấy, anh vần còn có thể nhớ tới em sao!”

Đường sở sờ hờn dổi nói.

“Đương nhiên là nhớ rồi, em là người vợ mà anh đã chọn, không nhớ em thì nhớ ai chứ!”

Diệp Phàm cười hì hì nói, theo đó ánh mắt cũng nhìn Đường sờ sờ: “Đúng rồi, bà xã, thản thể Huyền m của em thế nào rồi, không tái phát nữa chứ?”

“Kế từ lần được Tam sư phụ trị liệu xong thì không tái phát nữa!”

Đường sở sở nói.

“Vậy thì tốt rồi, lần này anh xuống núi chính là muốn triệt đế trị tận gốc thân thể Huyền m của em, để em không còn bị âm khí này giày vò nữa!”

Diệp Phàm trầm giọng nói.

Trên người Đường sờ sở mang thân thế Huyền m cực kỳ hiếm thấy, mỗi khi cứ đến lúc trăng rằm, trong cơ thể sẽ bộc phát một lượng lớn khí âm hàn, khiến cho cô sống không bằng chết.

Năm năm trước, ông cụ nhà họ Đường vì muốn cứu chữa cháu gái mình, cuối cùng đã vận dụng tất cả mối quan hệ, dẫn theo Đường Sở Sở mười lăm tuổi đến núi Cửu Long, xin Tam sư phụ Y Thánh Quỷ Cốc của Diệp Phàm cứu chữa!

Vốn dĩ Y Thánh Quỷ Cốc đã có phương châm là sẽ không ra tay cứu người nữa.

Nhưng khi đó Diệp Phàm nhìn thấy Đường sở sở tiều tuy, bị khí âm hàn tra tấn vô cùng đau đớn, trong lòng hắn đã sinh lòng thương hại, lập tức xin Tam SƯ phụ ra tay, vì thế Y Thánh Quỷ Cốc mới đồng ý ra tay cứu giúp.

Sau đó, Đường sờ sờ đã ở trên núi Cửu Long tiếp nhận trị liệu của Y Thánh Quỷ Cốc.

Lần này thấm thoát đã ba năm trôi qua, mãi đến khi Đường sở sở mười tám tuổi, ỏng nội lại không may qua đời, cỏ mới xuống núi trở về nhà họ Đường.

Mà trong ba năm này, vẫn luôn là Diệp Phàm chăm sóc Đường sở sở, mối quan hệ giữa hai người thiếu nam thiếu nữ cũng ngày càng đi lên, cuối cùng nảy sinh tình cảm với nhau, sinh ra tình yêu!

“Anh Tiểu Phàm, anh tu thành châm thứ năm của cửu Châm Quỷ Cốc chưa?”

Đường sở sờ kỉnh ngạc nhìn Diệp Phàm, lúc trước cỏ ở núi cửu Long đã biết được muốn diệt trừ tận gốc tai họa ngầm của thân thế Huyền m thì nhất định phải vận dụng y thuật bất truyền trong Quỷ Cốc là châm thứ năm của cửu Châm Quỷ Cốc mới được.

Mà lúc đó, mặc dù Y Thánh Quỷ Cốc có thế thi triển châm thứ năm trong Cửu Châm Quỷ Cốc nhưng vần không giúp Đường Sở Sở triệt đế trị tận gốc, mà đã giao phần trị liệu còn lại cho Diệp Phàm, nhưng lúc đó Diệp Phàm mới tu được châm thứ ba trong cửu Châm Quỷ Cốc.

“ừm, anh đã tu đến châm thứ năm, nhưng muốn triệt đế trị tận gốc thân thể Huyền m của em nhất định phải đợi đến đêm trăng tròn mới được, cho nên chúng ta vẫn phải đợi thêm một thời gian nữa!”

Diệp Phàm gật đầu.

“Anh Tiếu Phàm, anh thật lợi hại!”

Đường Sở Sở bày ra vẻ sùng bái nói.

“Đó là đương nhiên, chồng em là người lợi hại nhất!”

“Đúng rồi, hôm nay tại sao những người kia lại muốn bãi nhiệm em, là công tỵ xảy ra chuyện gì sao?”

Diệp Phàm hỏi Đường sớ sớ.

“ừm, đích thật xảy ra chút chuyện.”

“Sản phẩm kinh doanh chính của tập đoàn Đường Thị chúng em chính là sản phẩm chăm sóc da làm đẹp, luôn chiếm 70% doanh số của Thiên Hải thậm chí là thị trường quận Gỉang Nam.”

“Một tuần trước, tập đoàn Cung Thị là tập đoàn lớn thứ hai Thiên Hải đột nhiên phát hành một sản phẩm gọi là Hồi Xuân Sương, chỉ cần bôi một lần là có thế cái thiện làn da trên phạm vi rộng, thậm chí loại bò hết tất cả những nếp nhăn và tàn nhang, hiệu quả rất mạnh, vừa phát hành đã gây ra chấn động rất lớn, ảnh hưởng trực tiếp đến lượng tiêu thụ của công ty em, hiện giờ lượng tiêu thụ sản phấm của Đường Thị vẫn không ngừng giảm xuống.”

“Mà lúc trước Đại thiếu gia của Cung Thị vần luôn theo đuổi em, thậm chí đã từng nói chỉ cần em làm người phụ nữ của anh ta, anh ta sẽ hợp tác với Đường Thị cùng nhau khai phá Xuân Sương, chỉ là em vẫn chưa đồng ý. Bởi vậy những giám đốc kla cảm thấy nguyên nhản từ em mới dẫn đến lợi ích tập thể bị tổn thất, hơn nữa còn có một số người đứng ờ phía sau màn giật dây, nên mới có hội nghị bãi nhiệm hôm nay!”

Đường sở Sở ngồi trên sô pha nói lại chi tiết, cô xoa xoa huyệt thái dương, bởl vì việc này làm cho cô hao tốn rất nhiều tâm tư sức lực!

“Anh còn tường là chuyện gì, thì ra là việc này, quá đơn giản!”

“Bà xã, anh sẽ viết cho em mấy công thức, em cầm cho người đi sản xuất, đến lúc đó hiệu quả chắc chần có thể gi ết chết cái Hồi Xuân Sương kia trong chớp mắt!”

Diệp Phàm xem thường nói.

Đường Sở Sở nhìn Diệp Phàm: “Anh Tiểu Phàm, anh nói thật sao?”

“Đương nhiên, trong y thuật Quỷ Cốc có các loại cỏng thức dược liệu, làm đẹp dưỡng nhan, trị sẹo, công thức trị liệu các loại bệnh tật, anh có một đống, hơn nữa còn có hiệu quả rất trâu bò!”

“Bảy giờ anh sẽ viết những công thức này cho em!”

Diệp Phàm nói xong, trực tiếp cầm giấy bút trẽn bàn làm việc của Đường Sở Sở lên, bắt đầu viết.

“Đây là công thức của đan Trú Nhan, chỉ cần uống một viên là có thể trong nháy mắt làm cho bản thản trẻ hơn mười tuổi!”

“Đây là công thức của kem trị sẹo, chỉ cần bôi một lớp mỏng lẻn đó thì bất kỳ vết sẹo nào cũng có thể mờ đi trong nháy mắt, sẽ khỏng còn đế lại bất kỳ dấu vết nào!”

“Đây là…”

Diệp Phàm lưu loát viết mười tờ công thức, Đường sở sớ nhìn những công thức này, lộ ra ánh mắt rung động không thôi, tuỳ tiện lấy một trong những công thức này thôi là đã có giá trị liên thành rồi, một khi tiêu thụ sản phẩm được sản xuất ra, chắc chắn tạo ra sức ảnh hưởng còn mạnh hơn cả Hồi Xuân Sương!

‘Anh Tiểu Phàm, anh tuyệt vời quá!J

Đường Sở Sở vui mừng ôm Diệp Phàm, hôn một cái.

“Sau này có anh ở đây, không ai dám bắt nạt em!”

Diệp Phàm tự tin nói.

“Anh Tiếu Phàm, anh vừa mới xuống núi, vẫn chưa có chổ ở đúng không!”

Đường sở sờ hỏi.

“ừm, anh đây không phải là tới nương nhờ bà xã sao?”

“Bà xã, em phải thu nhận anh chứ!”

Diệp Phàm ôm Đường sở sở nói.

“Lúc trước em có mua một căn biệt thự, hay là anh chuyến đến ở cùng em đi!”

Đường sờ sở nói, chỉ là vừa nói xong, trẽn mặt cô đã ửng đỏ.

“Được!”

Diệp Phàm không chút do dự đồng

ý.

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi!”

Đường sở Sở nói với ra ngoài.

Cửa văn phòng được mở ra.

Một người phụ nữ mặc áo sơ mi trắng kết hợp với áo khoác đen, phía dưới là một chiếc váy bó sát mông cộng thêm đôi giày cao gót màu đen, có diện mạo xinh đẹp đang cầm một tài liệu đi vào.

Chủ tịch, người này…’

Tỏn Tiểu Tiếu nhìn Đường Sở Sở kẽu lên, ánh mẳt liếc mắt nhìn Diệp Phàm, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhóc này chính là chồng của Chủ tịch sao, diện mạo cũng chẳng có gì đặc biệt!

Hiện glờ tin tức Đường sở sở có chồng đã sớm truyền khắp tập đoàn Đường Thị.

“Tiểu Tiếu, cô tới đúng lúc lắm, cô cầm hai công thức này đi lập tức thông báo cho người của bộ phận nghiên cứu và phát triển, dựa theo phương pháp trên bắt đầu nghiên cứu và sản xuất ra hai sản phẩm này.”

“Nhưng chuyện này phải giữ bí mật, tuyệt đối không thế đế cho người ngoài biết được, cho dù là giám đốc điều hành cỏng ty cũng không thế biết!”

Đường Sở Sở giao còng thức của đan Trú Nhan và kem trị sẹo cho Tôn Tiếu Tiếu.

“Vâng, Chủ tịch!”

Tôn Tiểu Tiếu gật đầu.

“Bà xã, bây giờ chúng ta về nhà được chưa?”

Diệp Phàm lẽn tiếng hỏi.

“Chúng ta đến trung tâm thương mại mua cho anh mấy bộ quần áo trước đã, sau đó mới về nhà!”

Đường Sở Sở nói.

“Mua quần áo? Bà xã, anh không còn đồng nào trong người đâu!”

Diệp Phàm xẩu hổ nói.

“Không sao, có em đây!”

“Bà xã, em đối xử với anh tốt quá

“Vậy chúng ta đi thôi!”

Diệp Phàm ôm Đường sở sờ hôn một cái.

“Tên cặn bã!”

Trong lòng Tôn Tiểu Tiếu âm thầm khinh bỉ nói.

Cô ấy không ngờ Chủ tịch lại tìm được người chồng có diện mạo chẳng ra sao như thế, còn là một kẻ ăn bám, quả thực chính là tên cặn bã.

“Chắc chắn là Chủ tịch đã bị hắn lừa gạt, mình nhất định phải giúp Chủ tịch đuổi tên cặn bã ăn bám này đi mới được!”

Tôn Tiếu Tiểu âm thầm liên tướng, thắng thắn nhận định Diệp Phàm là một tên cặn bã lừa gạt thiếu nữ hồn nhiên!
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 6: C6: Dám tơ tưởng vợ tao đúng là thiếu đòn mà



Trước cửa tập đoàn Đường Thị, hai bảo vệ gác cửa vẫn đứng bất động ở đó.

Đường Sở Sở đi ra cửa, nhìn hai người này: “Họ…”

“Bọn họ không tin em là vợ anh, không cho anh vào trong, vì vậy anh đành phải châm kim vào bọn họ.”

Nói xong Diệp Phàm rút klm bạc trên người bọn họ ra.

Kim bạc được rút ra, hai bảo vệ lập tức xụi lơ ra đất, thở hổn hển.

“Chủ tịch!”

Hai người cuống quít đứng dậy chào Đường sờ sờ.

“Anh ấy là chồng tôi. Lần sau đừng cản anh ấy nữa.”

Đường sở sở chỉ vào Diệp Phàm và nói.

“Vâng, vảng.”

Đầu tiẻn hai bảo vệ thoáng kinh ngạc, tiếp đó gật đầu lia lịa.

Sau đó, Diệp Phàm và Đường sờ sở rời khỏi Đường Thị.

“Anh ta là chồng của chủ tịch thật à?”

“Sao có thể chứ? Chủ tịch là nữ thần trong lòng tôi, vậy mà cô ấy có chồng rồi!”

Hai bảo vệ lộ vẻ mặt tan nát cõi lòng.

Không chỉ hai anh bảo vệ này tan nát cõi lòng.

Vô số nhân viên trong tập đoàn Đường Thị coi Đường Sở Sở là nữ thần trong mộng cũng tan nát cõi lòng sau khi biết tin tức này.

Trong một văn phòng khác của tập đoàn Đường Thị, Mã Yến bị Diệp Phàm làm bẽ mặt đang gọi điện thoại kế khố.

“Đường thiếu, anh nhất định phải phân xử cho tôi, mặt tôi bị tát chảy máu đó, tuyệt đối không thế bỏ qua chuyện này như vậy được!”

Mã Yến gọi điện thoại, nói với vẻ mặt dữ tợn.

Sau đó Mã Yến cúp điện thoại, lấy tay che mặt, biếu cảm lạnh lùng, trong mắt lóe lên vẻ lanh lẽo như rằn đôc.

Nhà họ Đường.

Sau khi cúp máy, Đường Phong tức đại thiếu gia nhà họ Đường đi thẳng vào một căn phòng, hét to với người đàn ông trung niên trong phòng: “Ba ơi xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Vội VỘI vàng vàng còn ra thế thống gì!”

Người đàn ông trung niên này là Đường Chính Nghĩa – nhị gia nhà họ Đường.

Lúc này ông ta đang thảnh thơi pha trà. Thấy bộ dạng nóng nảy của Đường Phong, ông ta trách mắng.

“Ba à, giờ là lúc nào rồi mà ba còn tảm trạng pha trà.”

Đường Phong đi tới trước mặt Đường Chính Nghĩa, uống hết tách trà ba mình vừa pha xong.

“Đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào Đường Sở Sở bị bãi nhiệm rồi?”

Đường Chính Nghĩa hờ hững nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Ấy Đến Xem Concert Của Tôi
2. Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
3. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
4. Hạnh Phúc Của Kẻ Ngốc
=====================================

“Không phải, là chồng của Đường sờ Sở. Hơn nữa hôm nay tên này còn đại náo cuộc họp của tập đoàn, đánh lão Hứa và Mã Yến trước mặt mọi người!”

Đường Phong lập tức kế lại đầu đuôi ngọn nguồn chuyện xả ra trong phòng họp Đường Thị ngày hôm nay.

Nghe Đường Phong nói xong, Đường Chính Nghĩa nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng: “Còn có chuyện này hả?”

“Đúng vậy! Con cũng không ngờ đấy. Bình thường Đường Sở Sở có vẻ kiêu ngạo lạnh lùng, không gần gũi với đàn ông, ai dè cô ta đã tằng tịu với người ta từ lâu rồi, vậy mà còn giả vờ cao quý thuần khiết. Thật nực cười!”

Đường Phong châm chọc.

“Nhị gia!”

Lúc này, một người giúp việc của nhà họ Đường đi đến gọi Đường Chính Nghĩa.

“Sao vậy?”

Đường Chính Nghĩa nhìn đối phương.

“Gia chủ nhà họ Cung dẫn theo con trai đến cầu thân!”

Người giúp việc nói.

“Ha ha ha, xem ra hôm nay có trò hay đế xem rồi đảy!”

“Đi thôi!”

Đường Chính Nghĩa đặt tách trà xuống, cười khẽ.

Trong khi đó, ở cửa trung tâm thương mại.

Đường sở sở vừa mới mua cho Diệp Phàm một bộ quần áo thì nhận được cuộc gọi từ mẹ mình. Cô lập tức nhíu mày.

“Bà xã sao thế?”

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở và hỏi.

“Đại thiếu gia nhà họ Cung tới nhà hỏi cưới em.”

Đường sở sở trả lời.

“Hỏi cưới? Tên này to gan thật, dám tranh bà xã với anh!”

Diệp Phàm bĩu môi hừ lạnh.

“Anh Tiếu Phàm yẻn tâm đi, em sẽ không đồng ý.”

Đường sở sở cầm tay Diệp Phàm, kiên định nói.

“Đồ ngốc, đương nhiên là anh tin tưởng em. Nhưng có người tơ tưởng vợ anh, anh không cho phép. Đi nào, tới nhà họ Đường!”

Diệp Phàm vuốt mũi Đường Sở Sở, đi thắng tới nhà họ Đường.

Nhà họ Đường nằm ở vùng ngoại thành Thiên Hải, diện tích hơn trăm mẫu, là một trang vlẽn bao gồm nhiều biệt thự, cực kỳ xa hoa, phô bày khí thế của nhà họ Đường!

Lúc này, trong đại sảnh nhà họ Đường.

Bà cụ Đường ngồi trên ghế thái sư ờ chủ vị, tinh thần quắc thước, rất có khí thế.

Bẻn phải là Đường Chính Nhân – lão đại nhà họ Đường, cũng là ba của Đường Sở Sở. Nhưng Đường Chính Nhân ngồi trên xe lăn, dáng vẻ tiều tụy. Tiếp nữa là Đường Chính Nghĩa và con trai Đường Phong.

Bên trái bà cụ Đường là một người đàn ông trung niên và một cậu thanh niên. Bọn họ là gia chủ Cung Thẳng của nhà họ Cung – một trong năm gia tộc lớn nhất Thiên Hải, và đại thiếu gla nhà họ Cung tẽn Cung Thanh.

“Ông chủ Cung, hiện nay Cung Thị các ông đã nghiên cứu ra Hồi Xuân Sương khiến thành tích của Đường Thị chúng tôi tuột dốc không phanh. Lúc này ông đến nhà họ Đường chúng tỏi cầu thân, e là không thích hợp!”

Bà cụ Đường nhìn Cung Thắng và nói.

“Bà cụ Đường, nếu nhà họ Đường chịu gá Đường tiếu thư cho nhà họ Cung chúng tôi, thì sau này Đường Thị và Cung Thị là người một nhà, chúng tôi sẽ hợp tác VỚI Đường Thị cùng mờ rộng việc kinh doanh Hồi Xuân Sương, như vậy chẳng phải là vẹn cả đôi đường hay sao?”

Cung Thắng mỉm cười đáp lời.

“Chuyện này…”

Trong mẵt bà cụ Đường lóe lên tia sáng.

“Thưa bà Đường, chú Đường, dì Đường, cháu đã đem lòng yêu mến sở Sở từ lâu. Chỉ cần sở sớ làm vợ cháu, cháu đảm bảo nhất định sẽ đối xử tốt với cô ấy. Hơn nữa, đến lúc đó hai nhà chúng ta kết thông gia chắc chắn sẽ phát triển mạnh hơn. Đây là chuyện tốt, một mũi tẽn bắn hai đích!”

Cung Thanh vội vàng lẻn tiếng.

“Sở Sở nhà chúng tỏi được Cung thiếu yêu mến như vậy là vinh hạnh của con bé. Tôi cảm thấy mối hỏn sự này rất tốt!”

Mẹ của Đường sờ sờ là Dương Ngọc Lan tươi cười nói.

“Con không đồng ý.”

Đúng lúc này, giọng nói của Đường Sở Sở đột ngột vang lẻn.

Cô dẫn theo Diệp Phàm đi thẳng vào phòng.

“Sở Sở!”

Cung Thanh nhìn Đường Sở Sở, trong mắt tràn ngập d*c vọng.

“Cung Thanh, tôi đã nói với anh là tôi không thích anh, anh đừng có dảy dưa nữa cơ mà!”

Đường sở sở nhìn Cung Thanh, lạnh lùng quát.

“Sở Sở à, anh nghe nói hôm nay một đám thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị bẳt tay nhau muốn bãi miễn em. Nếu em không lấy anh thì e là không lâu nữa, Đường Thị sẽ càng ngày càng thảm!”

Cung Thanh híp mắt nói.

‘Anh dang uy hiêp toi dây à?”

Sac mât Dircrng Sa Sa trcr nên lanh lùng.

“Anh chî dang nôi cho em biet em lây anh mai là loi thoat duy nhât cüa em và ca Diràng Th athôi diêm hiên tai.”

Cung Thanh ngao nghê nôi.

Bôp!

Oôt nhiên, mot cai bat tai dânh bay Cung Thanh. Anh ta dap vào ghe, làm chiée ghé kia va vun.

“Dam ta tirông va tao, dung là thiéu don ma!”

Diêp Phàm lanh lùng cat loi.

Contrai!”

Cung Thắng thấy con trai bị đánh, tức thì mặt biến sắc, vội vàng hét lên.

Lúc này, ánh mắt của mọi người nhà họ Đường đều đố dồn vào Diệp Phàm.

“Thằng nhóc chết tiệt, mày dám đánh con trai tao?”

Cung Thắng nhìn con trai bị đánh sưng mặt, tức giận chỉ vào Diệp Phàm hét lên.

“Tôi không thích người khác chỉ tay vào tôi.”

Diệp Phàm lạnh lùng nói.

Rắc!

Một giây sau, ngón tay của Cung Thắng bị Diệp Phàm bẻ gãy.

“Á!

Cung Thắng ỏm ngón tay gãy, kẻu gào thảm thiết.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 7: C7: Không có nhà không có xe không có tiền



Cung Thắng bị bẻ gãy ngón tay, sắc mặt của mọi người nhà họ Đường cũng thay đối, lộ vẻ kinh hãi.

Bọn họ không ngờ thằng nhãi này lại ra tay ác như vậy!

“Bà cụ Đường, thằng nhãi này là người nhà họ Đường ư? Nhà họ Đường các người muốn khai chiến với nhà họ Cung chúng tôi sao?”

Cung Thắng ôm ngón tay gãi, nhìn bà cụ Đường với vẻ mặt dữ tợn.

“Xin lỗi ông chủ Cung, kẻ này không phải người nhà họ Đường chúng tồi. Cậu ta ra tay với ỏng tuyệt đối không liên quan gì đến nhà họ Đường chúng tôi.”

Bà cụ Đường vội vàng nói.

“Thằng nhãi kia, rốt cuộc mày là ai?”

Cung Thằng nhìn Diệp Phàm chòng chọc.

“Anh ấy là chồng tỏi.”

Đường Sở Sở thẳng thắn nói.

Sẳc mặt của mọi người nhà họ Đường và Cung Thắng, Cung Thanh đều thay đổi.

“Sở Sở, con nói lỉnh tinh gì thế?”

Dương Ngọc Lan, mẹ của Đường sở Sở vội vàng lẽn tiếng.

“Đường Sở Sở, em có chồng rồi ư? Không thể nào!”

Cung Thanh che mặt, nhìn Đường sở Sở với vẻ mặt khó tin.

“Nhớ cho kỹ, mày còn dám tơ tưởng vợ tao thì lần sau không chỉ ăn một cái tát như vậy đâu!”

Diệp Phàm liếc nhìn Cung Thanh, lạnh lùng nói.

“Mày…”

Cung Thanh giận dữ nhìn Diệp Phàm, định ra tay nhưng bị ba mình kéo lại.

“Nhãi ranh, tao ghim mày rồi đó!”

Cung Thắng nhìn Diệp Phàm, lạnh lùng quát một câu rồi kéo con trai ra khỏi nhà họ Đường.

“Cậu chính là thằng nhóc hôm nay đại náo phòng họp của tập đoàn Đường Thị, còn ra tay đánh người, tự xưng là chồng của sở sở phải không?”

Lúc này, bà cụ Đường nghiêm nghị nhìn Diệp Phàm.

“Đúng vậy!”

Diệp Phàm trá lời, thái độ tùy ý.

“Nói đi, rốt cuộc cậu và sở sở có quan hệ gì?”

Bà cụ Đường chất vấn.

“Sở Sở là vợ tỏi, bà nói xem chúng tôi có quan hệ gì?”

Diệp Phàm khẽ nhún vai, hờ hững trả lời.

“Cậu đừng nói bậy, sở sở nhà chúng tỏi vẫn chưa kết hôn, sao lại là vợ cậu được?”

Dương Ngọc Lan chỉ vào Diệp Phàm, hét lên.

“Thưa bà, thưa ba mẹ, đây là anh Tiếu Phàm, đệ tử của thầy thuốc đã chữa bệnh cho con lúc trước. Trong ba năm con ở trên núi, anh Tiếu Phàm vẫn luôn chăm sóc con. Con và anh Tiếu Phàm đã đính ước với nhau từ lâu.”

Đường Sở Sở giải thích. Bởi vì không tiện tiết lộ danh hiệu của tam sư phụ của Diệp Phàm nẻn cô khỏng nói ra.

cả nhà họ Đường chỉ có ông cụ Đường và Đường Sở sở biết tam SƯ phụ của Diệp Phàm chính là Y Thánh Quỷ Cốc nổi tiếng khắp Trung Quốc. Những người khác chỉ biết năm xưa ông cụ giao Đường sở sở cho một vị cao nhân trên núi chữa trị, không biết người chữa trị là ai!

“Thú vị thật! Thằng nhãi này giỏi lắm, khỏng ngờ cậu lại bắt được đại tiếu thư nhà họ Đường chúng tôi.”

Đường Phong ở bên cạnh cười khẩy.

“Sở Sở, sao con không nói cho mọi người biết chuyện này? Còn nữa, sao con có thế đính ước với thằng nhóc này chỉ vì cậu ta chăm sóc con vài năm?”

Dương Ngọc Lan bất mãn nói với Đường sở sở.

“Thưa mẹ, con thật lòng thích anh Tiếu Phàm!1′

Đường sở sở trầm giọng nói.

Thấy dáng vẻ kiên quyết của Đường Sở Sở, Dương Ngọc Lan nhìn sang Diệp Phàm: “Chàng trai à, cậu có nhà không?”

“Không có!”

Diệp Phàm lắc đầu.

“Cậu có xe không?”

Dương Ngọc Lan tiếp tục hỏi.

“Cậu có tiền không?”

Dương Ngọc Lan lại hỏi tiếp.

Không có!”

Diệp Phàm trả lời.

“Cậu không có nhà, không có xe, không có tiền, vậy cậu dựa vào đâu mà bắt sở Sở nhà chúng tôi làm vợ cậu?

Nếu Sở Sở nhà chúng tôi chung sống với cậu thì cậu lấy gì nuôi con bé?”

Mặt Dương Ngọc Lan lặp tức biến sắc. Bà ta hét lên, ánh mắt nhìn Diệp Phàm tràn đầy bất mãn.

“Tôi biết y thuật!”

Diệp Phàm nói.

“Y thuật? Cậu có giấy phép hành nghề y không?”

Dương Ngọc Lan lạnh lùng chất vấn.

“Giấy phép hành nghề y? Tôi không

có!”

Diệp Phàm lẳc đầu. Anh đường đường là truyền nhân của Y Thánh Quỷ Cốc, đâu cần thứ kia.

“Ngay cả giấy phép hành nghề y cũng không có, vậy mà cậu còn dám nói mình biết y thuật? Tôi thấy cậu là thầy thuốc nông thôn thì có. Cậu cảm thấy hạng người như cậu có xứng đôi với sở Sở nhà chúng tôi không?”

Dương Ngọc Lan chỉ trích bằng lời lẽ sắc bén.

“Mẹ đừng nói nữa, anh Tiểu Phàm rất tốt.”

Đường sờ sờ VỘI vàng lên tiếng.

“Sở sở à, con còn trẻ, vẫn chưa biết gì hết. Hơn nữa, trước đây con ở cùng cậu ta lâu như vậy, khó tránh khỏi bị cậu ta lừa. Mẹ tuyệt đối khỏng thế đế con hồ hồ. Thằng nhóc này không có gì cả, đến cỏng việc đàng hoàng cũng chẳng có. Cậu ta không xứng với con. Nếu con thành đỏi với cậu ta thì sau này nhất định sẽ hối hận!”

Dương Ngọc Lan không ngừng nói với Đường Sở sở.

“Sở Sở à, mẹ cháu nói rất đúng. Cháu là đại tiếu thư nhà họ Đường, giờ còn là chủ tịch Đường Thị, cháu đại diện cho mặt mũi của cả nhà họ Đường ta. Nếu cháu kết hôn với cậu ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì nhà họ Đường ta còn mặt mũi nào nữa? Đến lúc đó, cả nhà họ Đường và Đường Thị đều trở thành trò cười trong miệng người khác!”

Bà cụ Đường nghiêm mặt nói.

“Chàng trai đã nghe thấy chưa? Cậu không phải là đối tượng kết hôn phù hợp của nó, mau biến đi!”

Dương Ngọc Lan quát Diệp Phàm.

“Tôi muốn ờ cùng ai, không ai có thể quản được! Tôi đã nhận định Sở Sở là vợ tôi thì không ai có thể thay đổi!”

Diệp Phàm bình tĩnh cất lời.

Dương Ngọc Lan tức nổ phổi.

“Sở Sở, con nhất quyết muốn ở bẽn người này sao?”

Bà cụ Đường nhìn Đường sở sở, gằn giọng nói.

“Thưa bà, thưa mẹ, con đã nhận định anh Tiểu Phàm là người chồng duy nhất trong đời này.”

Đường sở sờ kiên quyết nói.

“Đường sở sở, cô muốn ở bên thắng nhãi này thì đừng có làm chủ tịch Đường Thị nữa, nếu không chuyện chủ tịch Đường Thị kết hôn với một tên nhà quê mà đồn ra ngoài thì nhà họ Đường sẽ mất hết thế diện!”

Đường Phong nhân cơ hội xen lời.

“Đúng thế, nếu sở sở kết hôn với người này thì cháu không được làm chủ tịch Đường Thị nữa!”

Bà cụ Đường dứt khoát nói.

“Thưa bà, cháu đã có cách đối phó với Hồi Xuân Sương của Cung Thị, vì vậy hiện tại cháu không thế từ chức chủ tịch. Cháu xin lồi.”

Nói xong Đường sở sở nhìn Dương Ngọc Lan và Đường Chính Nhân ngồi trẽn xe lăn: “Thưa ba mẹ, con biết ba mẹ không thích anh Tiểu Phàm, nhưng con sẽ cho ba mẹ thấy sự lựa chọn của con không sai!”

Sau đó, Đường sờ sờ dẫn theo Diệp Phàm rời đi.

“Sở Sở! Con nhóc này muốn chọc tôi tức chết mà!”

Dương Ngọc Lan vô cùng tức giận.

“Thôi mà Ngọc Lan, Sở Sở đã lớn rồi, chúng ta không nên can thiệp nhiều vào chuyện của con bé!”

Đường Chính Nhản nói.

“Ông thì biết cái gì? Hôn nhản là chuyện lớn cả đời, nếu sờ sờ kết hôn với thằng nhà quẻ kia thì tỏi còn mặt mũi nào mà ra ngoài gặp người khác? Đến lúc đó, ông báo tôi ăn nói với người thân bạn bè thế nào? Nói con rể tôi là một thằng vô dụng không có xe, không có nhà, không có tiền, không có việc làm sao? Ông đã biến thành một kẻ vô dụng, lẽ nào còn muốn con gái tìm một thằng chồng vô dụng?”

Dương Ngọc Lan chỉ vào Đường Chính Nhản, mắng mỏ không kiêng nế

gì-

Đường Chính Nhân không phản bác, chỉ thở dài một hơi, không nói gì nữa, nét mặt đượm nỗi cỏ đơn.

“Đủ rồi!”

Bà cụ Đường nghiêm nghị quát.

“Chính Nghĩa, con đi điều tra lai lịch của thằng nhóc kia! Còn nữa, con đi giải thích với nhà họ Cung, nói người này không có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Đường chúng ta.”

Bà cụ Đường nói với Đường Chính Nghĩa.

“Vâng thưa mẹ.”

Đường Chính Nghĩa gật đầu.

Khu biệt thự Tử Kinh là khu biệt thự cao cấp ở Thiên Hải, người sống ở đỏ ai ai cũng quyền cao chức trọng, giàu sang phú quý.

Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào căn biệt thự số 3 trong khu biệt thự này.

“Đảy là căn biệt thự dạo trước em mua lúc chuyển ra khỏi nhà họ Đường. Sau này anh Tiểu Phàm sống ở đây nhé!”

Đường Sở Sở nói.

“Vậy có phái là chúng ta ở chung một phòng không?”

Diệp Phàm nhìn Đường sở sở, nở nụ cười sâu xa.

Đường sở Sở đỏ mặt, cúi đầu đáp: “Nếu anh Tiếu Phàm đồng ý thì Sở sở…”

“Cô bé ngốc nghếch, anh đùa em thôi! Em chuấn bị một căn phòng khác cho anh đi!”

Diệp Phàm trêu ghẹo.

“Ồ!”

Đường sở sở thoáng ngẩn ngơ, sau đó gật đầu, ánh mẳt lộ vẻ thất vọng.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 8: C8: Nợ máu diệt môn



“Anh Tiểu Phàm, đây là phòng của anh, anh cần gì cứ nói với em!”

Đường Sở Sở dẫn Diệp Phàm vào một căn phòng.

Có giường, tủ, máy tính, đầy đủ mọi

thứ!

“Thế này là quá đủ rồi!”

Diệp Phàm cảm thán nói.

Lúc này, điện thoại Đường sở sở vang lên, cô nghe máy, nói: “Được, tôi lập tức trở về!”

“Anh Tiếu Phàm, em cần xử lý một số việc trong công ty. Anh nghỉ ngơi trước đi, xong việc em sẽ về!”

Đường sở sở nói với Diệp Phàm.

“Đi đi, có gì không giải quyết được thì nói với anh!”

“Nhớ kỹ, em là vợ của Diệp Phàm này, không ai có thể bắt nạt em!”

Diệp Phàm nói.

Đường Sở Sở trực tiếp hỏn nhẹ lẽn môi Diệp Phàm, sau đó quay người rời đi.

“Cô gái nhỏ này trưởng thành thật

rồi!”

Diệp Phàm sờ môi, cười nhẹ.

Xoạc!

Sau đó, biếu cảm của Diệp Phàm thay đối, trở nên nghiêm túc.

Hắn lấy ngọc bội đeo trên cổ xuống.

Ngọc bội này một mặt khắc hình dị thú, một mặt khắc chữ Diệp, chất liệu xem ra cũng khỏng tầm thường!

Đây chính là tín vật gia truyền của nhà họ Diệp!

Diệp Phàm nắm chặt ngọc bội, hình ảnh đêm đẫm máu mười tám năm trước hiện lên trong đầu.

Mười tám năm trước,

Diệp Phàm chỉ mới ba tuối.

Đêm hôm đó, một nhóm người bí ẩn đã đột nhập vào nhà họ Diệp g iết chết hàng trăm thành viên nhà họ Diệp, để che chở cho hần và mẹ hẳn chạy trốn, ba hắn đã chết thảm dưới lưỡi kiếm của bọn chúng.

Mẹ của Diệp Phàm dẫn hắn chạy trốn, nhưng chúng vẫn đuối giết không tha.

Vi sự an toàn của Diệp Phàm, mẹ Diệp đã để hắn vào thùng rác, bán thân dẩn dụ đám người kia, cuối cùng một đi không trở lại!

“Tiếu Phàm, sau này con phải tự chăm sóc bản thản, đặc biệt là ngọc bội trên người con, là tín vật gia truyền của nhà họ Diệp, con nhất định không được làm mất, càng không được để người khác phát hiện!”

Đẽm đó, mảy đen dày đặc, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt!

Mẹ của Diệp Phàm bỏ hằn vào thùng rác, nói những lời cuối cùng với hẳn rồi rời đi.

Mà hắn ở trong thùng rác ba ngày ba đêm, đến khi sắp chết, sư phụ của hắn xuất hiện đưa hắn đến núi cửu Long!

Nhớ lại cảnh tượng đêm đó của mười tám năm trước, Diệp Phàm siết chặt tay, móng tay cẳm vào lòng bàn tay chảy máu, hắn cũng không hề nhận ra!

Một cỗ sát ý đáng sợ toát ra từ khắp người hẳn, ngưng tụ thành máu tươi, tràn ngập cả căn phòng, khiến người ta có cảm giác như đang ờ trong địa ngục Tu La!

Ba, mẹ!”

“Con nhất định sẽ báo thù cho hai người!”

“Món nợ máu của một trăm lẻ tám người nhà họ Diệp, nhất định phải trả!”

Diệp Phàm vẻ mặt kiên quyết, hét lên từng chữ.

Suốt những năm qua Diệp Phàm chưa bao giờ quên món nợ máu của nhà họ Diệp.

Lần này hắn xuống núi một là đế chữa bệnh cho sở sở, hai là để tìm ra kẻ sát nhân đã giết sạch cả nhà họ Diệp năm đó, bắt chúng nợ máu phải trả bằng máu!

Chỉ là chuyện này đã qua mười tám năm, muốn điều tra hung thủ là ai cũng không dễ dàng!

“Xem ra chỉ có thế mượn thế lực của Thất sư phụ!”

Diệp Phàm lấy ra một cái lệnh bài, trẽn đó viết hai chữ “Bách Hoa”!

Đây là Bách Hoa Lệnh năm đó Thất sư phụ cho hẳn, có thế huy động lực lượng của toàn bộ Lầu Bách Hoa.

Lầu Bách Hoa bề ngoài là địa điểm bẳn pháo hoa lớn nhất Trung Quốc, nhưng thực ra là tố chức tình báo lớn nhất Trung Quốc!

Đủ loại tình báo, miền là có thế trả nổi, Lầu Bách Hoa đều có thế điều tra ra!

Khả năng tình báo này thậm chí đến cả phía chính phủ Trung Quốc cũng không sánh bằng!

Tuy nhiên, những người biết sự thật về Lâu Bách Hoa đều là những chức sắc hoặc lão đại giang hồ đứng trên đỉnh cao ở Trung Quốc, người bình thường chỉ biết Lầu Bách Hoa là nơi đàn ông thích đi nhất!

Diệp Phàm định huy động sức mạnh của Bách Hoa Lâu để điều tra kẻ sát nhân đã giết cả gia đình hắn mười tám năm trước!

Cùng lúc đó, Thiên Hải, trong nhà họ Cung, một trong năm gia tộc lớn.

Cung Thắng ngón tay bị quấn băng gạc, vẻ mặt u ám, con trai Cung Thanh mặt sưng vù, trong mắt lộ ra vẻ hung ác.

“Ba, chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.”

“Con muốn ả tiện nhản Đường Sở Sở và tiếu tử kia phải trả giá đắt, còn có nhà họ Đường, con muốn bọn chúng phái sụp đổ hoàn toàn!”

Cung Thanh hét lên với vẻ mặt hung

dữ.

“Phế vật!”

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng truyền đến.

Một người đàn ông tóc rối bù, mặc áo choàng đen đi tới, nhìn Cung Thanh lạnh lùng nói.

“Hạ đại sư!”

Cung Thắng và Cung Thanh vội vàng đứng dậy cung kính chào người đàn ông.

“Bảo hai người đi cầu hôn, vậy mà lại bị người ta đánh thành như vậy, đúng là phế vật!”

Vị Hạ đại sư này không chút khách khí quở trách.

Tuy nhiên, Cung Thắng và con trai ông ta Cung Thanh không dám phản bác.

“Đại sư, lần này là lỗi của chúng tôi, chủ yếu là do một ngươi đàn ông đột nhiên xuất hiện, tự nhận là chồng của Đường sở sở, là hắn đả thương chúng tỏi!”

Cung Thẳng nói.

‘Chồng?

Đột nhiên, sắc mặt Hạ đại sư trầm xuống, trong mẳt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Đường sở sở cư nhiên có đàn ông? Xem ra chúng ta không thể chờ được nữa!”

“Đại sư, ngươi định làm gì?”

Cung Thắng hỏi.

“Hai người mau đi, trực tiếp mang Đường sở sở về cho ta!”

“Bất luận dùng h gì!”

Hạ đại sư vẻ mặt u ám nói.

“Cái này..

Cung Thắng cau mày.

‘Sao? Có vấn đề à?1

“Hay là đã chiếm được Hồi Xuân Sương nên không muốn làm việc cho ta nữa?”

Hạ đại sư lạnh lùng liếc nhìn Cung Thắng.

“Đương nhiẻn không phải, chỉ là Đường sở sở dù sao cũng là đại tiếu thư nhà họ Đường, chúng ta nếu trực tiếp ra tay với cô ta, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng không tốt!”

Công Thắng đáp.

Hạ đại sư đột nhiên vươn tay tóm lấy cổ Cung Thắng, lạnh lùng nói: “ông muốn làm trái lệnh của ta sao?”

Không dám!

Cung Thắng lập tức nói với vẻ mặt đau khổ.

“Sư phụ, đừng mà, chúng tôi sẽ làm theo lời ngài!”

Cung Thanh vội vàng quỳ xuống đất nói.

Bịch!

Ngay lập tức, Hạ đại sư vung tay, Cung Thẳng ngã xuống đất nôn ra máu.

“Nhớ kỹ, ta muốn Đường sờ sờ nguyên vẹn xuất hiện ở trước mặt ta, nếu không…

Khi Hạ đại sư nói câu cuối cùng, ông ta liếc nhìn Cung Thắng và Cung Thanh.

‘Đã rõ!”

“Tôi sẽ đi làm ngay bây giờ!

Cung Thắng run lên, vội vàng gật đầu rồi cùng con trai rời đỉ.

“Có cơ thể Huyền m này, ta hoàn toàn có thế chữa trị nội thương, thực lực lại tiến thêm một bước!”

Đôi mắt của Hạ đại sư lóe sáng, lẩm bấm một mình.

Trong nháy mắt, màn đêm buông xuống!

Trong phòng Diệp Phàm.

Lúc này, hắn đang khoanh chân ngồi ở trên giường, toàn thân xuất hiện một ít màu xám tạp chất.

“Không ngờ trong cơ thể của mình còn có rất nhiều tạp chất, xem ra cần phải tiếp tục nỗ lực, mới có thể đạt tới trình độ phi phàm như Nhị sư phụ nói!”

Diệp Phàm lẩm bấm một mình.

Anh đứng dậy và đi về phía phòng tắm, chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ.

“Mình thích tắm~”

Chỉ là khi Diệp Phàm mở cửa phòng tắm ra, liền sửng sốt.

Trong phòng tắm, một cô gái đang ngâm mình trong bồn tắm, vừa hát vừa thổi bong bóng xà phòng.

Nhưng cô gái này không phải Đường Sở Sở!

Lúc này, cô gái liếc nhìn Diệp Phàm, hai người nhìn nhau.

Sau vài giây im lặng ngẳn ngủi, một tiếng hét đột nhiên vang lên, vang vọng khắp biệt thự.
 
Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 9: C9: Diệp phàm không được



“Tôi không biết trong phòng tắm có người!”

Diệp Phàm hoàn hồn, nhìn cô gái nói.

“Anh là ai? Ra ngoài mau!”

Trần Tiếu Manh kéo khăn tắm che trước mặt, quát Diệp Phàm.

“Sao vậy?”

Lúc này, Đường sở sở chạy vào.

“Chị họ, trong nhà có lưu manh, báo cảnh sát đi!”

Trần Tiếu Manh kêu lên với Đường

Sở Sở.

“Cái đó, tôi không biết trong phòng có người đang tắm, tôi không phải lưu manh!”

Diệp Phàm giải thích.

“Tiểu Manh, đừng sợ, anh Tiếu Phàm không phải lưu manh, trước mặc quần áo đi!”

Đường Sở Sở kéo Diệp Phàm ra khỏi phòng tắm.

Tại đại sảnh lầu một.

Diệp Phàm ngồi trên sô pha nhìn Đường sở sở: “Bà xã, sao trong nhà em còn có người phụ nữ khác vậy?”

“Em quên nói với anh, em họ em đến Thiên Hái học đại học, nên mới ở cùng em!”

‘Xin lỗi, là em sơ suất!

Đường Sở Sở nói.

“Em họ của em?”

“ừm, em ấy tẽn là Trần Tiếu Manh, là em họ xa của em!”

Đường sở sờ gật đầu.

“Chị họ, sao chị không báo cảnh sát bắt tên lưu manh này đi!”

Lúc này, Trần Tiếu Manh mặc một bộ đồ ngủ pikachu đi ra, nhìn Diệp Phàm phẫn nộ nói.

‘Vóc dáng không tệ!’

Diệp Phàm liếc nhìn Trần Tiếu Manh, cỏ ấy có một gương mặt trong sáng ngây thơ, chỉ cao 1 m65 nhưng chổ cần phát triến đều đã phát triển đầy đủ!

“Này, tên lưu manh kia, anh nhìn cái

gì?”

Trần Tiếu Manh che thân, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.

“Tiếu Manh, em hiểu lầm rồi. Anh Tiếu Phàm không phải lưu manh, anh ấy là chồng của chị!”

Đường sở sở vội vàng nói.

“Chồng của chị?”

“Cái gì?”

“Chị họ, chị có bạn trai lúc nào vậy?”

Sao em lại không biết?”

Trần Tiếu Manh sửng sốt một lúc, sau đó hét lẻn kinh ngạc.

“Không phải bạn trai, mà là chồng!”

“Sở Sở là vợ của anh!”

Diệp Phàm đính chính.

“Cái này..

Nhất thời, Trần Tiếu Manh ngây ra.

“Những chuyện này chị sẽ từ từ nói cho ngươi biết!”

“Hiện giờ anh Tiếu Phàm cũng sẽ ở với chúng ta, trước đây chị không kịp nói cho em biết, khiến mọi người xấu hố, xin lỗi, Tiểu Manh!”

Đường sờ sờ nói.

“Chị họ, chuyện này không liên quan gì đến chị, là tên này nhìn em tắm, anh phải xin lỗi em!”

Trần Tiếu Manh chỉ vào Diệp Phàm nói.

“Em đi tắm không khóa cửa, sao có thế trách anh?”

Diệp Phàm bĩu môi.

“Trước đây trong nhà chỉ có tôi và chị họ, sao tôi phải khóa cửa?”

Trần Tiếu Manh chống tay nói:

“Cho nên đây là lỗi của anh, không liên quan đến tôi!”

“Được rồi, anh đi tầm đây!”

Diệp Phàm nói một câu rồi rời đi.

“Chị họ, chị tìm chồng kỉếu gì vậy? Thật đáng ghét!”

Trần Tiểu Manh tức giận kêu lên, bờ vai nhỏ run run!

“Được rồi, Tiểu Manh, đừng tức giận, hai người mới biết nhau còn chưa quen thân, sau khi thân thiết em sẽ biết anh Tiếu Phàm là người thế nào!”

Đường sở sở giải thích nói.

“Chị họ, mau nói cho em biết giữa chị và anh ta rốt cuộc là có chuyện gì?”

Trần Tiếu Manh kéo Đường sở sở hỏi.

Nửa giờ sau, Đường sở Sở giải thích đại khái mọi chuyện,

Em hiểu rồi!”

Trần Tiểu Manh hiếu ra, nói: “Chị họ, mặc dù anh ta rất tốt với chị, nhưng em cảm thấy anh ta không phải người tốt, chị phải cẩn thận!”

“Chị tin tưởng anh Tiểu Phàm!”

Đường sờ sờ mỉm cười.

“Ôi? Mùi thơm quá!”

Trần Tiếu Manh bỗng khịt mũi, cô ấy đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Chí thấy Diệp Phàm bưng hai bát mì cà chua trứng bước ra.

“Anh nấu sao?”

Trần Tiếu Manh nhìn món mì cà chua trứng thơm ngon, ngạc nhiên nói.

“Không phải anh nấu thì em nấu chắc!”

“Nào, bà xã mau ăn đi, trong tủ lạnh không có gì, anh làm chút mì, ngày mai mua ít nguyên liệu, nấu cho em một bữa thịnh soạn!”

Diệp Phàm liếc Trần Tiếu Manh một cái rồi nói với Đường sở sở.

“Tôi trước nếm thử một chút!”

Trần Tiếu Manh cầm đũa lên muốn ănmột miếng, Diệp Phàm lại nói: “Không phải em nói anh là lưu manh sao? Sao anh dám ăn đồ do lưu manh làm?”

“Hừ, có chị họ ờ đây, tôi sợ gì chứ?”

Ngay lập tức, Trần Tiểu Manh khịt mũi bắt đầu ăn.

Mì này ăn ngon quá?’

Trần Tiếu Manh lên tiếng khen ngợi.

“Anh thực sự biết nấu ăn à!”

Trần Tiếu Manh tò mò nhìn Diệp Phàm bằng đôi mắt to tròn.

“Đương nhiên, anh chính là đầu bếp!”

Diệp Phàm khoe khoang.

Những năm tháng ở núi Cửu Long, Diệp Phàm đều phụ trách đồ ăn của sư phụ, mà những lão già đó khấu vị tệ lắm, buộc Diệp Phàm trực tiếp luyện kỹ năng nấu ăn có thế so sánh với thần bếp!

“Thôi đi, mới cho anh ba lọ màu nhuộm anh đã dám mớ xưởng nhuộm rồi!”

Trần Tiếu Manh trợn mắt nhìn Diệp Phàm, còn chưa nói hết, một bát mì đã hết.

“Còn nữa không?”

Trần Tiểu Manh nhìn Diệp Phàm.

“Ăn nhiều thế này, khó trách lớn như

Diệp Phàm nói đùa.

Mà Trần Tiểu Manh sửng sốt một chút, sau đó nhìn ngực mới hiếu ra, lập tức ủy khuất nhìn Đường Sở sở: “Chị họ, người đàn ông của chị dám trêu chọc em kìa!”

“Được rồi, đế chị đi lấy thêm mì cho

em!”

Đường Sở Sở bất đắc dĩ nói.

Tiếp theo, ba người ngồi cùng nhau ăn tối, Diệp Phàm thu dọn sạch sẽ, định trở về phòng.

“Anh Tiếu Phàm, anh có muốn đến phòng em không?”

Lúc này, Đường sờ sờ tắm xong mặc một bộ đồ ngủ ren nhìn Diệp Phàm, mặt có chút đỏ, ánh mắt thẹn thùng, dáng người hoàn mỹ cùng khuôn mặt xinh đẹp, khiến người ta phải loạn nhịp!

“Cái gì? Bà xã, em muốn ngủ cùng anh à!”

Diệp Phàm hai tay ôm eo Đường sở Sở, cười nói.

Em..:

Đường sở sở sắc mặt trong nháy mắt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Diệp Phàm.

Diệp Phàm ôm Đường Sở sở vào phòng cô, đặt cô lên giường.

Mà hơi thở Đường sở sờ có chút dồn dập, hai mắt hơi hơi nhắm lại, mặc cho Diệp Phàm muốn làm gì thì làm.

“Bà xã, ngủ ngon!”

Nhưng mà, Diệp Phàm cũng không làm gì, chỉ hôn lên trán Đường sở Sở rồi rời khỏi phòng.

Đường sở sở nhìn Diệp Phàm rời đi, có chút cảm giác mất mát.

Ngay sau đó, Trần Tiểu Manh lẻn vào phòng, leo lẻn giường của Đường Sở Sờ

‘Tiếu Manh, sao em lại tới đây?”

Đường sờ sờ hỏi.

“Em thấy anh ta bế chị vào phòng, còn tưởng đêm nay chị họ sẽ rơi vào tay giặc, nhưng mà sao anh ta lại bỏ đi rồi?”

Trần Tiếu Manh nói.

“Không biết!”

Đường sở sở lắc đầu.

Từ lâu trong lòng cô đã coi Diệp Phàm là chồng của mình.

vốn dĩ cô dự định đêm nay sẽ trao thân cho Diệp Phàm, trở thành vợ thật của hẵn, không ngờ đối phương lại khỏng làm như vậy, điều này khiến Đường sờ sở cảm thấy có chút trống rỗng, cô cũng không biết Diệp Phàm đang nghĩ gì.

“Đối mặt với người đẹp như chị, lại ngỏ ý đưa tới cửa, mà còn có thế dửng dưng như vậy, người này không có vấn đề gì chứ?”

Trần Tiếu Manh suy nghĩ rồi nói.

“Em đang nói bậy gì đó?”

Đường sờ sờ mặt u ám nhìn Trần Tiếu Manh.

“EM không nói bậy, chị họ, với vẻ đẹp và dáng người của chị, người đàn ông kia có thể không bị hấp dẫn, trừ khi là do anh ta không được!”

“Chị họ, em phải nói với chị, nếu anh ta thật sự không được, chị cũng đừng ở bên anh ta nữa, nếu không phải thủ tiết cả đời đó!”

Trần Tiếu Manh vội vàng khuyên

nhủ.

Mà nếu Diệp Phàm biết Trần Tiểu Manh nói mấy lời này, sợ là sẽ tức đến hộc máu

Hắn đường đường là một người đàn ông oai phong, nhưng lại bị nói là không được, đó không phải là một cái tát vào mặt sao? Nói không chừng hằn sẽ lập tức làm cho con nhóc kia biết rốt cuộc hắn có được hay không!
 
Back
Top Bottom