Tâm Linh Bảo Vệ Ca Đêm

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
217168286-256-k487821.jpg

Bảo Vệ Ca Đêm
Tác giả: LKey78
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

chưa biết Tags: hdikinhdimacothat​
 
Bảo Vệ Ca Đêm
Chap 1.


- Cảm ơn quý bà con đã tin dùng dịch vụ của nhà xe chúng tôi, hiện tại xe sắp đến bến xe Miền Tây, bà con vui lòng kiểm tra tư trang, ai có gởi đồ dưới hầm xin lấy vé và liên hệ nhân viên sau khi xuống xe, một lần nữa cảm ơn bà con đã sử dụng dịch vụ của nhà xe chúng tôi.Giọng nói rè rè của anh lơ xe phát ra từ chiếc loa phát thanh ,cùng với ánh sáng từ chiếc đèn trên đầu đột ngột được mở sau cái ấn nút của bác tài làm cho tôi giật mình thức giấc.- Oaaaaaaaa !Tôi vươn cái vai đã mỏi nhừ của mình sau quãng hành trình kéo dài gần 8 tiếng, khung giường quá ngắn so với chiều dài cơ thể khiến tư thế nằm trong suốt thời gian đó không hè thoải mái chút nào.Co chân duỗi tay, tiếng khớp xương theo đó mà kêu lên răng rắc, tôi nhích người ngồi dậy, mở chai nước tu một miếng rồi sau đó xé cái bọc khăn ướt và lau mặt, một cảm giác mát lạnh, thoải mái tràn khắp cơ thể khiến tinh thần tôi phần nào tỉnh táo hơn, quay mặt nhìn ra cửa kính.

Trời đã tối om từ khi nào, tôi đưa tay trái lên xem đồng hồ.

4 giờ sáng, xe vậy mà chạy nhanh dữ, hơn dự tính của tôi cả tiếng, tôi thở dài một tiếng, bởi vì giờ này thì nhà trọ của em - người yêu của tôi còn chưa mở cửa.Xe chậm chậm đánh lái vào bến, theo bà con trên xe kéo nhau cũng lục tục đi xuống, tôi kéo cái ba lô lên lưng bước thẳng về phía trước.

Mấy chú mấy anh xe ôm thấy khách liền đi lại chèo kéo, tôi lười biếng khoác tay ý bảo không cần, ánh đèn trên cao chiếu xuống làm cho bóng tôi kéo dài lên đến bức tường đối diện, lúc này mới thấy lành lạnh, tôi khoanh tay bước nhanh về phía cổng, chiếc bóng run run theo chân, mấy mảnh giấy bị gió thổi bay là đà dưới mặt nền xi măng tráng dở.

Sài Gòn giờ này xe cộ vẫn qua lại, chỉ là không tấp nập như buổi sáng, bản thân tôi vẫn không khỏi bất ngờ và cảm thấy thú vị khi chứng kiến cảnh tượng mấy anh chị lái xe máy chở cả trăm kí rau củ, dù thời gian ở Sài Gòn cũng không phải ngắn nhưng mỗi lần thấy cảnh này, trong lòng lại muốn giơ ngón cái tán dương, chỉ là giờ lạnh quá lo mà kiếm cái quán cà phê để ngồi đợi bình minh.

Bến xe miền Tây thì đâu thiếu quán cà phê hay nhà nghỉ, chỉ cần bước nhanh qua lộ là tấp vào được một quán cà phê, cô chủ ra nhiệt tình hỏi khách.- Em trai uống gì cưng ?Cái giọng con gái miền Tây ngọt như mía lùi, không hiểu sao 4 giờ sáng mà chị chủ vẫn giữ được giọng đó.- Chị cho em lon bò cụn.Tôi kéo ghế ngồi xuống rồi đáp lời, đặt chiếc ba lô ở ghế bên cạnh, chà tay mấy cái cho ấm, chị chủ liền bưng ra lon bò cụn, cái tẩy đá cùng với ly trà nóng.- Trời Xì Gòn giờ lạnh lắm, uống miếng trà đi cho ấm.- Dạ cảm ơn chị chủ.Nhấp ngụm trà, vị đăng đắng tràn ngập khoang mồm, dòng nước ấm theo cổ họng mà tràn vào cơ thể, khiến tôi không cưỡng lại được mà "À" dài một tiếng.Tội lục ngăn kéo ngoài ba lô lấy ra gói Sài Gòn, rút một điếu kẹp giữa hai ngón tay, đưa lên miệng ngậm hờ rồi châm lửa, tôi rít một hơi thật đậm, giữ nó ở trong cuốn họng, rồi từ từ thở ra, làn khói dày theo hơi thở bay ra ngoài, gió nhẹ nhàng cuốn nó đi.

Tôi hài lòng dựa lưng vào chiếc ghế nhựa, nhấp thêm ngụm trà đắng, thời gian qua có lẻ lúc này chính là lúc cơ thể tôi được thả lỏng nhất, nhìn đám khói lờ mờ còn lại sau khi bị gió cuốn đi, những chuyện xảy ra với tôi suốt một tháng qua theo đó mà từng chút, từng chút một hiện về trong tâm trí.Một tháng trước.Buổi trưa hôm ấy, tôi vẫn kẹp điếu thuốc trên tay, tay còn lại cầm bộ hồ sơ xin việc phe phẩy liên tục, hành động đó cũng không thể nào sua đi cái nóng Sài Gòn vào buổi trưa, mẹ nó cảm giác chẳng khác gì ngồi cạnh lò lửa.Tôi run run đùi, đặt bộ hồ sơ lên mặt bàn, cầm ly nước tan gần hết đá uống một hơi cạn sạch, nhìn đồng hồ cũng gần đến giờ hẹn, tôi ra hiệu cho chủ quán tính tiền.

Mồ hôi nhễ nhại, ướt cả lưng cùng cái áo sơ mi trắng, tôi đứng dậy kéo quần sửa lại sơ vin cho tươm tất, quay lưng bước lên bật thềm tòa nhà.Qua mấy thủ tục chào hỏi cơ bản ở quầy lễ tân, tôi theo chỉ dẫn vào hàng ghế ngồi chờ phỏng vấn, bên cạnh tôi cũng có vài anh vài chú lớn tuổi đã ngồi từ lâu, hành lang vắng lặng, ai cũng im lặng, có lẽ mọi người ai cũng như tôi, có chút căng thẳng.

Ngồi chờ không lâu, cuối cùng cũng đến lượt tôi.Tôi đứng dậy, một lần nữa chỉnh sửa sơ vin, bước nhanh đến cửa phòng nhân sự.

Tôi mở cửa, hơi lạnh từ trong phòng theo áp suất tràn ra làm tôi hơi nổi da gà vì nhiệt độ thay đổi nhanh, hít hà một tiếng rồi đẩy cửa vào.

Trước mặt là chiếc bàn lớn, cùng cái bảng hình chữ nhật nhỏ màu xanh đặt ngay góc bàn đề "Trưởng Phòng Nhân Sự", cái chức nghe oách thật sự - tôi nghĩ, tiếng động làm anh trai đang cặm cụi gõ bằng phím máy tính ngước lên nhìn, sau đó ra hiệu cho tôi ngồi vào cái ghế nhựa phía trước mặt.- Hồ sơ !.Hắn giở giọng cộc lốc cùng chìa tay, tôi dạ một tiếng rồi đưa vội tập hồ sơ cho hắn, hắn giở ra đọc lướt qua rồi hỏi.- Cậu là Trần Mạnh Cường ?- Dạ đúng em ạ !- Đọc qua hồ sơ của cậu, tôi thấy cậu có cả bằng tốt nghiệp đại học chuyên ngành thiết kế đồ họa, tại sao cậu lại đi phỏng vấn làm bảo vệ tòa nhà ?.- À dạ !

Lí do cá nhân thôi ạ, có quan trọng không anh ?.Hắn nghe tôi trả lời thế mặt có hơi ngượng, cười trừ một tiếng rồi tiếp.- e hèm, tò mò ấy mà.

Như thế này, anh thấy trong tờ khai xin việc, vị trí em muốn ứng tuyển là bảo vệ tòa nhà ca sáng - chiều, nhưng mà tiếc quá Cường, bên a lại đủ nhân sự cho vị trí này rồi em à !.Tôi hơi thất vọng, thở dài một hơi, đầu định nói tiếng cảm ơn xin lại bộ hồ sơ rồi đi ra ngoài nhưng hắn lại thòng thêm một câu nữa.- Nhưng hiện tại công ty đang thiếu an ninh ca đêm, em có thể làm được không ?- An ninh ca đêm ấy ạ ?Tôi hỏi lại, hắn liền gật nhẹ đầu.

Lúc ấy, tôi lại có hơi chút bất đắc dĩ, im lặng suy nghĩ.

Vốn dĩ 3 hôm trước, bản thân tôi vừa đấm nhau với lão quản lý người Tàu, bởi vì ngứa mắt hành động dê sòm của hắn với bé nhân viên mới, vì thế mà 3 năm cống hiến cho công ty, làm trâu làm ngựa cũng leo lên được vị trí trưởng nhóm thiết kế cho phòng Marketing của tôi, liền theo cú đấm đó mà tan thành mây khói.Thằng già quản lý chết tiệt liền ghi hận rồi dùng quan hệ của mình, ra sức ngăn cản những công ty mà hắn quen biết từ chối đơn xin việc của tôi, khiến bản thân tôi lâm vào đường cùng.

Chính là, giờ phút này em người yêu lại giới thiệu cho tôi công việc bảo vệ tòa nhà nơi em ấy làm việc, đằng nào trong thời gian gần tôi cũng chẳng thể nào xin được công việc mới theo đúng chuyên môn, nên gật đầu đồng ý, hai đứa suy tính là tôi làm ca sáng-chiều rồi cùng em tan ca cho tiện, nhưng mà người tính không bằng trời tính, lại xảy ra tình huống này.Thấy tôi im lặng, trưởng phòng nhân sự mất kiên nhẫn gõ gõ xuống bàn.- Em suy nghĩ đủ chưa, đã có câu trả lời chứ ?.- Thôi được !

Em xin phép làm an ninh ca đêm vậy.Hắn nghe câu trả lời của tôi liền thở phào một cái, mặt tỏ ra hớn hở hẳn.

Tôi nghĩ "Quái lạ !

Mình xin việc mà sao hắn vui thế nhỉ ?", bất quá biểu hiện khó hiểu của hắn cũng chẳng làm tôi nghĩ ngợi thêm.- Thế ngày mai em bắt đầu luôn nhé !

An ninh ca đêm giờ làm việc từ 22h đến 5h30 sáng, lương cơ bản sẽ cao hơn 50% so với ca sáng chiều, ngoài ra em sẽ nhận thêm 50% phụ cấp nữa.Nghe đến đây tôi vui như mở cờ trong bụng, mấy ngày thất nghiệp chuyện cơm gạo làm tôi rầu đến tóc bạc cả, không nghĩ rằng làm ca đêm tiền lại nhiều như vậy.

Biết thế, từ đầu xin vào ca đêm có phải không, tôi mà đem tin này báo chắc em vui lắm.

Vụ tiền lương làm tôi phấn khích đến nỗi mấy câu sau của hắn tôi chả nghe thấy gì cả, hắn lại gõ gõ bàn làm tôi giật mình mà trở về thực tại.- Này !

Em bắt đầu từ mai luôn nhé, tối mai đến sớm 30p, em liên hệ chú Tâm sdt này 08xxxxxxx.

Thế nhé !

Em còn thắc mắc gì nữa không ?.- Dạ không !

Em cảm ơn anh ạ !.Tôi cười tươi rói hướng hắn trả lời, sau đó liền xin phép ra ngoài.Trên đường về, tâm trạng vui tươi khiến đoạn đường hôm nay đẹp hẳn, tôi vừa lái xe vừa huýt sáo.

Ghé nhẹ vào quán lẩu bò thân quen, dùng một trăm hai chục ngàn ngân khố cuối cùng mua một bịch lẩu, rồi vui vẻ lái xe về phòng em.Về đến phòng trọ của em, tôi mỉm cười chào bà chủ ở đầu dãy, rồi dắt xe vào phòng .

Tôi mở cửa, em vẫn đang nằm bấm điện thoại, thấy tôi liền lườm yêu.- Nhìn cái mặt là biết xin được việc rồi đúng không ?

Tay cầm cái gì kia.- Hí hí !

Lẩu bò nhé, anh có một tin buồn cùng một tin vui em muốn nghe tin nào trước ?.Em nhặt chiếc gối nằm bên cạnh, thẳng tay ném vào mặt, tôi liền thi triển võ công né nhẹ qua bên trái rồi chụp cái gói.- Nói nhanh cho bà, ở đấy còn úp úp mở mở.Tôi cười hề hề, bỏ cái bịch lẩu ở bếp rồi ngồi cạnh kể em nghe về buổi phỏng vấn, đặc biệt hớn hở khi nói về khoản tiền lương cùng trợ cấp.

Nhưng mà trái ngược với tưởng tượng, khi em nghe tôi bảo làm bảo vệ ca đêm, ánh mắt liền đanh lại.- Tại sao lại nhận làm bảo vệ ca đêm ?.Em nghiêm giọng hỏi, tôi ý thức được vấn đề có vẻ không đúng, liền hỏi ngược.- Tại sao không thể làm bảo vệ ca đêm ?.- Anh, Anh làm tức chết bà rồi !

Hơ...hơEm liền chỉ tay tôi tức giận nói, còn quạt quạt tay ra hiệu đang nóng giận lắm.- Ủa !

Anh làm bảo vệ ca đêm có sao đâu, mắc gì giận dị ?Tôi mở tủ lạnh lấy cho em chai nước, mở nắp đưa em rồi hỏi.- Anh không biết !

Bảo vệ ca đêm vừa rồi bị té lầu mà chết, lại còn chết một cách rất tà.- Trời ạ !

Tưởng gì ?

Chỉ là tai nạn thôi, có gì mà tà, đừng có mê tín dị đoan ma này ma kia.

Yêu nhau bao lâu rồi ?

Em hiểu tính anh mà.Em điên tiết lấy tay đánh vào đầu tôi một cái đau điếng.- Hiểu hiểu cái con khỉ ?

Thôi mệt, nói anh cũng không hiểu, muốn làm gì làm.

Cẩn thận tí là được, bà đói rồi làm lẩu cho bà nhanh.- Có ngay có ngay !.Ngày hôm đó, nhẹ nhàng trôi qua như vậy.

Hôm sau, khoảng 8h tối tôi tắm rửa rồi chuẩn bị tươm tất đi làm, ngày đầu tiên phải tạo ấn tượng tốt cho dù là công việc gì đi nữa, lúc này câu nói của em "Bảo vệ ca đêm vừa rồi bị té lầu mà chết, lại còn chết một cách rất tà." lại hiện lên trong đầu, làm tôi có chút e dè.

Sau đó tôi liền lắc đầu mặc kệ, có gì phải sợ ?

Đói mới sợ chứ người chết có gì sợ chứ, chẳng phải chết là hết sao.

Tôi lại dắt con chiến mã huyền thoại, lên đường nhận việc làm bảo vệ ca đêm.
 
Bảo Vệ Ca Đêm
chap 2.


- "Để kết thúc, xin nhấn mạnh rằng, niềm tin vào sự huyền bí là nhu cầu có thật của con người, và theo các nhà khoa học, nó lớn hơn mọi chứng cớ phản bác".

- Nguồn : Báo mạng.--------------------------------------------------------------Chạy xe ở Sài Gòn buổi trưa chính là một cực hình thử thách giới hạn sức chịu đựng của con người, nhưng buổi tối thì ngược lại, tôi nắm chắc tay lái con chiến mã băng băng qua những con đường lớn nhỏ của Sài Gòn, cảm nhận sức gió nhẹ nhàng đưa vào mặt.Đúng 8h30 tôi dừng xe trước tòa nhà, sớm hơn hẳn 1 tiếng, lái xuống hầm xe liền bị một chú bảo vệ già ngăn lại.- Đi đâu ?

Giờ này tòa nhà không nhận khách.Thái độ chú có vẻ không tốt, tôi lễ phép gật đầu rồi hướng chú cười nói.- Dạ con là bảo vệ ca đêm mới chú, cho con hỏi chú Tâm ở đâu vậy chú ?.- Ờ dị hả !

Tao Tâm nè, sao mày tới sớm dữ, đợi tao xíu tao lấy quần áo cho.Chú Tâm liền đổi thái độ tích cực hơn, vui vẻ trả lời tôi rồi quay lưng đi lại chiếc bàn gỗ của chú, với tay kéo cái học bàn, chú Tâm lấy cái bọc đen bên trong rồi quay lại đưa cho tui.- Sáng thằng Vũ có dặn, chú để sẵn đồ cho mày, 9h30 mới vô ca giờ mày thay đồ, rồi đi ăn uống gì đi xíu quay lại.- Dạ con cảm ơn chú !

Mà thay đồ ở đâu chú Tâm.Chú Tâm đưa tay chỉ vô cái phòng cạnh thang máy, rồi quay lưng đi vào chỗ ngồi.Tôi dắt xe vô góc, tay cầm bọc đồ rồi đi theo hướng mà chú Tâm chỉ, trên cửa phòng đề bảng "Phòng An Ninh" ở trên phần kính còn dán mảnh giấy "Không phận sự miễn vào", tôi mở tay nắm cửa rồi đẩy vào, giữa phòng là hai hàng ghế gỗ dài xếp tựa lưng vào nhau, phía bên trái là một hàng tủ nhỏ, kiểu tủ để vật dụng cá nhân phổ thông thường thấy, đối diện là 2 chiếc bàn gỗ lớn cùng vài cái ghế nhựa được xếp ngay ngắn phía dưới bàn, tôi để cái bọc đen lên bàn gỗ, rồi mở ra xem.

Bên trong, là một bộ đồ bảo vệ, còn có thêm một cái nón có huy hiệu phía trên, phía cuối phòng có một cánh cửa, tôi cứ ngỡ đó là toilet nên tiến đến mở cửa, nào ngờ khi mở cửa thì mới biết đó là phòng camera, bên trong có 8 cái màn hình, trên bàn toàn nút là nút, trong phòng còn có một thanh niên đang cúi đầu húp ly mì sùm sụp, tôi mở cửa hắn giật mình nhìn lên, thấy người lạ hắn vội vàng bỏ ly mì xuống rồi hỏi.- Cậu là ai ?

Ai cho cậu vào đây.- Dạ chào anh !

Em tên Cường là bảo vệ mới nhận việc hôm nay.Tôi gật đầu chào hắn.- À chào cậu, anh tên Phương.

Ca đêm 9h30 mới làm sao cậu đi sớm thế, mà cậu vào đây làm gì ?.Hắn niềm nở trả lời tôi, còn đưa tay hướng tôi, tôi liền chìa tay bắt tay hắn.- Dạ em đi thay đồ, em tưởng phòng này là toilet.- À thay đồ thì cứ thay ở phòng trước, còn toilet thì trên tầng, lúc trực đi chỗ nào cũng được, phòng an ninh không có toilet.- Dạ vậy e ra trước thay đồ.Hắn phủi phủi tay, tôi liền quay lại căn phòng phía trước để thay đồ, cũng toàn đàn ông không có gì mà ngại.Bộ quần áo bảo vệ có hơi rộng một chút, tôi phải xiết chặt dây nịt thêm nút mới miễn cưỡng vừa, bất quá sau khi đứng trước chiếc gương lớn trong phòng soi soi, cảm thấy vẫn còn ngon trai chán.

Dù vậy khi nhìn hình ảnh của mình trong gương, tôi không kìm được lòng mà thở dài một tiếng, mới mấy hôm trước còn sơ vin công sở quần tây áo trắng tinh, soái ca trong truyền thuyết, mấy cô mấy dì hàng nước dưới công ty còn không ngớt lời khen tôi ngon trai, nhìn lại tình cảnh hôm nay của mình tôi có một chút hối hận về hành động lần trước.Tự sự rất nhanh trôi qua, tôi mở cửa phòng camera chào anh Phương một tiếng, quay lại bãi xe nói vài câu xã giao với chú Tâm rồi đi uống cà phê ngồi đợi đên ca làm.Thời gian rất nhanh liền đến 9h30, tôi nhìn đồng hồ sau đó thanh toán tiền nước, quay lại tòa nhà, Chú Tâm thấy tôi liền đứng dậy đợi tôi đến.- Đây chú đưa mày cái bộ đàm, bây giờ mày đi theo chú.- Dạ dạ chú.Tôi theo chú Tâm đến thang máy, tòa nhà này có 23 Tầng, riêng 4 tầng thượng bị bỏ trống thì không cần phải kiểm tra thường xuyên, còn lại khoảng 18 tầng trừ tầng trệt thì đều là văn phòng của các công ty lớn nhỏ.

Chú Tâm nhấn nút tầng G, thang máy rất nhanh liền di chuyển.*ding* một tiếng, thang máy dừng lại sau đó cửa tự động mở ra, tầng G này chính là sảnh tiếp tân mà lúc sáng tôi phỏng vấn, tôi đi theo bác Tâm dọc hàng lang để đi tuần, giờ này cơ bản các văn phòng đã đóng cửa, chú Tâm đưa tôi thêm một chiếc đèn pin, tôi hơi thắc mắc vì lúc này đèn của tòa nhà vẫn còn sáng, chú Tâm liền trả lời.- Đúng 10h cửa tầng hầm bãi xe sẽ đóng lại, đèn của tòa nhà cũng tắt luôn, đi tuần chỉ có thể dùng đèn pin này.

Mày cứ yên tâm một số tầng vẫn còn mở ít đèn, mày có sợ không ?.Nghe chú nói tôi gãi đầu cười cười.- Đàn ông thanh niên có gì mà sợ chú, với lại con cũng đi chung với chú mà sợ gì ?.- Đâu có, tao đi với mấy 3 tầng đầu để giải thích công việc cho chú mày nghe, còn lại mình chia ra mà đi chứ không đi chung.Nói đoạn chú chỉ chỉ vào bộ đàm nói.- Lúc chia ra mà tuần có gì cứ dùng bộ dàm này liên lạc, thằng Phương phòng cam cũng có một cái.

Thôi tao với này lên tầng trên tao chỉ tiếp cho.Tôi theo chú Tâm bắt đầu học hỏi, thật ra công việc cũng đơn giản, chính là tôi với chú chia nhau đi tuần, 19 tầng thì mỗi người chia hai ra mà đi, tôi đi 9 tầng trên còn chú đi 10 tầng dưới, lúc đi tuần cứ đi dọc hành lang xem có gì khác lạ, chuyển tầng hoàn toàn có thể dùng thang máy, sau khi kiểm tra xong một tầng phải mở bộ đàm báo cho anh Phương dưới phòng cam, một đêm sẽ đi 3 lần vào lúc 10h đêm, 2 giờ và 5 giờ sáng, thời gian còn lại có thể tập trung ở phòng camera nghỉ ngơi.

Công việc quá đơn giản tôi chỉ cần nghe chú Tâm nói một lần là có thể tự tin làm ngay, sau khi đi lên tầng 3 thì tôi bắt đầu phải tự đi tuần khu vực của mình.- Thôi chú mày đi tuần từ tầng 19 đến tầng 11, cứ đi thang máy từ tầng cao nhất xuống, đây bấm thang thì bấm tầng 20 rồi đi xuống, tòa nhà này không có tầng 18, đây này chú mày thấy không 20 rồi tới 19 rồi 17.

Đó !

Tầng 20 thật ra là tầng 19.- Ủa sao kì dị chú ?Chú nói tôi mới để ý, bảng điều khiển thang máy đúng là không hề có tầng 18.- Ừ tòa nhà người ta làm vậy, tao không biết chú mày cứ theo đó mà làm, nên nhớ cẩn thận chút, có chuyện gì điện đàm liền cho tao với thằng Phương.- Dạ con biết rồi !

Con đi chú !- Ừ.Tôi dạ như vậy nhưng trong lòng có chút thắc mắc, công việc đơn giản như vậy thì có gì mà cẩn thận, "Chắc người già họ hay lo như vậy" tôi nghĩ.Tôi bước vào thang máy rồi bấm tầng 20, thang máy nhanh chóng đóng lại, hình ảnh của chú Tâm cũng theo đó mà khuất theo cửa của thang.

Bây giờ, tôi chính thức bắt đầu công việc bảo vệ đêm của mình, bất quá lòng cũng có chút phấn chấn, công việc khá nhàn lương thì rất ổn, tôi cảm thấy tôi rất may mắn.Lại *ding* một tiếng, thang máy sau hồi di chuyển liền dừng lại, phía trên bảng điện tử hiện số 20, cửa thang từ từ mở ra, tầng này đèn đã tắt hết, ánh sáng từ thang máy hắt ra làm không gian có chút lờ mờ, mà ánh sáng từ thang máy cũng chẳng thể vương xa, nó chỉ chiếu được một khoảng không phía trước mặt.Tôi cúi xuống bật đèn pin, bắt đầu rọi về phía xa xa, dọc hành lang là mấy căn phòng lọng kính, tôi bắt đầu đi ra khỏi thang máy, cửa thang khép lại, chút ánh sáng theo đó mà mất dần.

Lúc này nguồn sáng duy nhất chính là chiếc đèn pin, tôi tự tin bước về phía trước, đi dọc theo phía hành lang, rọi đèn xung quanh kiểm tra, bên trong mấy căn phòng bằng kính là bàn ghế cùng máy tính ngổn ngang, rất nhanh tầng 20 được tôi kiểm tra kĩ lưỡng, tôi với tay cầm bộ đàm, ấn vào nút bên cạnh.- Tầng 20 bình thường nha chú !Rè rè.....- Ừ mày cứ đi xuống tiếp đi, lần sau xong câu nhớ nói Over !.

Over !- Dạ !

Over !.Tôi thoải mái đi từng tầng kiểm tra, khoảng 1 tiếng hơn vòng tuần của tôi kết thúc, tôi từ tầng 11 bấm thang xuống tầng hầm B, bước vào phòng thay đồ rồi ngồi ở cái ghế gỗ ở cửa, trong phòng có một lốc nước suối, tôi mở một chai ra uống.

Nghe tiếng động chú Tâm từ phòng cam đi ra ngoắt tôi vào, tôi mở cửa kéo ghế ngồi cạnh chú và anh Phương.- Sao rồi, quen chưa ?.- Dạ cũng quen rồi chú.- Ừ !

Công việc cũng đơn giản, có gì hỏi không chú chỉ cho.- Dạ cũng không có gì chú, ủa mà mình ngồi ở đây tới 2h mới đi tuần tiếp hả chú !.- Ừ đúng rồi !

Quên dặn mày, 2h bắt đầu tuần nhưng phải chú ý, đi nhanh một chút trước 3h sáng phải xuống B, nếu tuần không kịp cũng kệ trước 3h sáng phải đi xuống B ngay.Chú Tâm nói với tôi với một vẻ khá nghiêm trọng, tôi không hiểu liền hỏi.- Ủa sao vậy chú ?.- Ừ !

Nguyên tắc ở đây nó vậy, mày đừng hỏi nhiều cứ làm theo, nhớ trước 3h sáng phải xuống B nghe chưa.- Dạ con biết rồi.Chứ Tâm ừ một tiếng, sau đó với tay mở tivi ở góc phòng, lúc này tôi mới để ý ở góc phòng đúng là có một cái tivi nhỏ, chú Tâm châm chú xem một bộ phim gì đó, tôi hơi thắc mắc là từ lúc tôi bước vào tới giờ, anh Phương chỉ ngồi quay lưng về tôi với chú, châm chú xem lên màn hình camera, không hề động đậy hay nói gì.

Tôi nghĩ chắc lão này lười nên ngủ cmnr cũng nên, chú Tâm kéo thêm cái ghế để gác chân, chú ngồi chắn ngang giữa tôi với cả anh Phương, tôi lười để ý thêm liền móc điện thoại ra để đọc truyện, tôi mê truyện lắm đặc biệt là truyện trinh thám, tôi đọc ngấu nghiến bất kỳ bộ trinh thám nào mới ra, bây giờ mở điện thoại tiếp tục bộ Đề Thi Đẫm Máu của tác giả Lôi Mễ.

Thời gian chầm chậm trôi qua, đồng hồ lúc này điểm khoảng 1 giờ 50, chú Tâm liền tắt tivi sau đó kéo tôi ra ngoài, tôi vừa đóng cửa vừa nhìn lén bóng lưng của anh Phương, kì lạ là ổng vẫn im re ngồi tư thế châm chú vào màn hình.Tôi với chú Tâm lên tầng rồi chia nhau ra, tôi lại bấm thang lên tầng 20 bắt đầu công việc hơi hơi quen thuộc, cửa thang máy một lần nữa mở ra, giờ khuya tôi cũng hơi rén, nên bước nhanh hơn lần đi tuần trước, đột nhiên bộ đàm kêu rè một tiếng làm tôi giật thót tim, trong đó liền phát ra tiếng của chú Tâm.- Alo alo Cường !

Nhớ 3h phải xuống tầng hầm nghe.

Over !.Tôi thở phào một hơi, nhém dọa chết tôi rồi.- Dạ con biết rồi chú !

Over !.Việc 3h sáng thì có gì mà quan trọng phải nhắc đi nhắc lại như vậy, tôi quăng chuyện đó ra đằng sau mà tiếp tục đi tuần.

Đột nhiên
 
Back
Top Bottom