Tâm Linh BẢO BẢO! CON LÀ MA Ư? (Q2)

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
182873270-256-k837862.jpg

Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Tác giả: Trieutuyetle
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Nói về một tiểu Bảo Bảo lạnh lùng...​
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 1: giọng nói đứa trẻ phát ra từ trong bụng


'' Mẹ ơi!

Tiểu Bảo muốn ra khỏi bụng của mẹ ngay bây giờ''Trong màn đêm yên tĩnh, Nhược Tĩnh vừa chợp mắt một chút, trong lúc mơ màng sắp ngủ thiếp đi thì chợt giật mình khi nghe thấy tiếng trẻ con trong trẻo vang lên ở trong phòng mình.Bàn tay run rẩy nhanh chóng bật đèn lên, cả căn phòng đen tối trong một giây bỗng sáng bừng.

Không có ai cả!

Nhược Tĩnh tự trấn an bản thân mặc dù cả người đã đổ đầy mồ hôi hột, cô xuống giường đến bên chiếc bàn nhỏ uống nướcVừa chạm vào lọ nước chưa vặn ra thì cả căn phòng lại tối om, bóng đèn bị chập.'' Phập, '' cả căn phòng lại tối om.Lúc này cô run run đứng yên đó nhắm tịt mắt lại...tại sao lại có giọng trẻ con vào lúc nửa đêm?

Tại sao trùng hợp khi có giọng trẻ con bóng đèn lại bị tắt?

Khu cô sống hệ thống điện tốt lắm mà, bốn năm sống ở đây đâu lần nào mất điện như thế đâu?''Ai''Cô run run mấp máy hỏi ngược lại, chắc không đâu, chắc không có ai đâu.'' Tiểu Bảo chào mẹ ạ ''Cái giọng nói ấy lại phát ra, lần này cô không còn run nữa mà hét toáng lên, vứt lọ nước xuống bàn chạy lên giường chùm chăn lại, vào trong chăn lại tối om cô hỏi.'' Ngươi, ngươi là ai!?.. ta chưa có, có...con, ngươi nhận ..nhận nhầm rồi '''' Không lầm đâu mẹ, con ở trong bụng người này ''Giọng nói ấy càng trong trẻo đáng yêu thì cô lại càng sợ hãi, khóc nấc lên.'' Ngươi đùa ta, ta đâu có ngủ với ai đâu mà ta có con?'''' Mẹ không cần biết, chỉ cần biết tiểu Bảo ở trong bụng mẹ ''Nhược Tĩnh như bị sét đánh ngang tai sợ đến tái mặt, tại sao chứ?

Sao lại thế được?

Cô đâu có ngủ với người đàn ông nào đâu?

Thậm chí nắm tay cùng đàn ông cô cũng chưa bao giờ.Đứa bé này từ đâu chui ra?

Lại biết nói chuyện nữa!

Cô muốn chết quá, cô cố cho mình không khóc nữa, lâu nước mắt đi hỏi lại.'' Thế tại sao ngươi lại ở trong bụng ta?''Bóng đèn trong phòng bỗng sáng lên, cả căn phòng lại sáng, rồi một giây sau lại bị tắt, lại sáng... rồi lại tắt.Bên ngoài cửa sổ mặt trăng bỗng dưng đỏ ngầu như máu, như một quả trứng tròn đầy máu rơi xuống đất... làn gió mạnh ùa về làm cây bằng lăng cao lớn sau vườn đổ ập xuống, cô giật mình sợ hãi.Không biết vì sao lúc này trời lại mưa to, sấm lại vang lên, rõ ràng là lúc nãy trời còn trăng thanh gió mát cơ mà, cô không thể ngừng tin được, đứa trẻ này là ma.'' Tiểu Bảo nói mẹ chính là mẹ tiểu Bảo, mẹ có nghe hay không?

Nếu không nghe con sẽ phá hủy hết nơi người sống''Giọng nói trong trẻo đầy tức giận vang lên, cô càng thêm sợ khóc òa lên.Ai có thể tưởng tượng nổi khi đang chuẩn bị đi ngủ thì tự dưng có đứa trẻ nào ở trong bụng lại nói được chứ?'' Ngươi!

Ngươi là ma?'' Nhược Tĩnh hỏi, giọng vẫn như cũ.'' Xin lỗi, vừa nãy là tiểu Bảo nhất thời tức giận, tiểu Bảo xin lỗi mẹ, mẹ đừng khóc''Dưới bụng đứa trẻ kia như hối hận dịu dàng nói trấn an cô.Nhóc thật ra đã ở trong bụng cô lâu lắm rồi, nhưng nhóc không ra được cha đang tìm nhóc cũng tìm không ra.Đến tối nay nhóc thử hét lên không ngờ lại hét thành tiếng được, nghe Mạnh bà nói muốn được làm con của người trần thì phải trải qua kiếp nạn thì ra là đây!'' Tiểu Bảo không làm hại mẹ đâu, tiểu Bảo chờ cha tới đón và đưa mẹ xuống âm phủ cùng nhau''Tiểu Bảo giọng ngây thơ vang lên hoàn toàn làm cô cứng người, đứa trẻ này không muốn và không có ý định hại cô!
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 2


'' Con ở trong bụng người đợi cha tới đưa người và con xuống âm phủ''Tiểu Bảo Bảo trong bụng nhàn nhạt nói, nhưng theo lời nói lúc nãy nhất định là đứa bé trong bụng sẽ không hại cô?

Cô có thể khẳng định!Nhưng, lỡ đâu lát nữa ngủ nó hiện nguyên hình ăn thịt cô luôn thì sao?

Nhược Tĩnh nghĩ ngợi, lại nghĩ về bộ phim chiếu rạp ba ngày trước, có một con búp bê kummathong trẻ em làm hại người mẹ mua từ Thái Lan về moi ruột mẹ nó!

Nghĩ tới đây cả người lạnh toát, cô muốn bỏ chạy!Nhưng bỏ chạy cũng phải vác cái bụng này theo thì đi đến đâu nó chẳng vẫn ở đây?

Trong bụng cô???Huhu cô không muốn như thế đâu cô còn có ước mơ chưa hoàn thành mà!

Sao lại muốn cô xuống âm phủ làm gì!

Nhược Tĩnh chịu không được run run người nói nhỏ.'' Ngươi có thể bật bóng được không?

Ta không thích tối!

''Cầu mong!...cầu mong con ma nhỏ này sẽ cho bóng sáng lên.'' Được ạ '' Tiểu Bảo Bảo rất kiệm lời, chưa tới năm giây đèn đã sáng, cả căn phòng sáng bừng lên.

Cô thở phào lại nghe thấy đứa bé kia nói.'' Chẳng phải người muốn uống nước?

Con lấy nước cho người ''Cô trừng mắt lên run run người nghe giọng nói trẻ con đấy rất đáng yêu, rất dễ thương mà sao khiến cô cảm thấy sợ muốn ngất tại chỗ cho xong!Trên chiếc bàn vừa nãy cô chạy qua định uống nước có một lọ nước bị cô ném xuống lăn lông lốc trên bàn, lọ nước ấy từ từ động đậy bay lên cao, trên nắp lọ từ từ như có một sức gì đó gần như ma lực vặn chiếc nắp ra.....cái cốc ở tận ngoài phòng khách như hơi từ đâu từ từ tiến vào, cánh cửa phòng đã đóng khóa lại nghe thấy tiếng...cốc.. cốc.. như có người nào đó gõ cửa.Lúc này Nhược Tĩnh đã khẳng định cô muốn chết, cô không muốn nhìn nữa, cái lọ nước tự dưng bay lên cao lại đang chờ thứ gì đó là sao?'' Không phải sợ, cái lọ đang đợi cái cốc vào đổ nước cho người uống ''Huhu cứ mỗi lần giọng nói đáng yêu này phát ra đều làm cho cô giật mình, tiếng cốc cốc ngoài cửa phòng cô tưởng lại là một con ma.Nhưng không ngờ gõ một hồi cánh cửa phòng tự nhiên bật mở, một cái cốc màu hồng nhỏ xinh bằng sứ cô hay uống nước được đặt ở phòng khách bay vào!

Rồi đỗ từ từ ở bàn cho lọ nước lọc đó đổ nước xuống...

Nhược Tĩnh nuốt nước bọt nhìn, kì diệu lắm luôn.Lọ nước này lại từ từ bay đến chỗ cô ngay trước mặt như mời gọi cô uống!'' Ta, ta không khát đâu ''Cô chui vào chăn, sao mà giám uống nó chứ?

Của ma mà.'' Người phải uống, nếu không khu này sẽ bị phá sạch trong đêm này!

''Tiểu Bảo trong bụng nói vọng ra, thật sự thì đây là nước vong Xuyên loại nước này người phàm uống vào sẽ thấy hết thế giới tâm linh ra sao, chắc chắn phải để mẹ uống nếu không lũ quỷ ngoài kia đêm nào cũng ở ngoài cửa sổ.Nhược Tĩnh run run không giám nói thêm gì nữa, bò khỏi chăn uống sạch cốc nước ấy...cốc sữ nhỏ xinh của cô lại bay về vị trí cũ.'' Người ngoan, ngủ đi con sắp được ra rồi '' Tiểu Bảo nhẹ nhàng nói, giọng nói trẻ con không lạnh lùng như trước nữa'' Ngươi, chúng ta có thể thỏa thuận được không?''Cô hỏi, cái cô muốn chính là nó sẽ không ăn thịt mình.'' Yên tâm đi, tiểu Bảo ngoan lắm sẽ không nhân lúc người ngủ rồi ăn thịt người đâu, cũng sẽ không giống như con búp bê người xem trong rạp chiếu phim ăn thịt mẹ ruột đâu ''Tiểu Bảo luôn biết mẹ nghĩ cái gì nên đã nói ra không cần cô nói hết.Ánh!

Cô chưa kịp nói gì mà nó đã biết rồi ư?

Công nhận cô không làm được gì nó rồi.'' Vậy, ta ngủ được không?'' Nhược Tĩnh hỏi lại... giờ này đã khuya..khuya lắm rồi.'' Người ngủ đi ạ ''Bảo Bảo chúc ngủ ngon cô... cũng không nghĩ nhiều nữa cô trực tiếp đi sâu vào giấc mộng.

....

Sáng hôm sau khi thức dậy đã là 8 giờ sáng, Nhược Tĩnh uể oải vươn vai dậy lết xuống giường với tinh thần mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc.Nhất định trong ngày hôm nay cô phải đi chùa nhờ sư thầy giúp cô giết đứa bé này!!!

Nhất định là thế!'' Mẹ, người buổi sáng tốt lành ''Tiểu Bảo Bảo trong bụng hình như cũng vừa dạy liền chúc cô buổi sáng tốt lành.'' Mẹ ơi, nên chú ý tới sức khỏe, người mau đi ăn sáng đi ''Tiểu Bảo Bảo lại nói, nhóc không muốn mẹ nhịn đói vì giảm béo đâu.'' à, à, ừ ừ'' Nhược Tĩnh giật mình một cái rồi hấp tấp trả lời nhóc.1 giây...

3giây...lại 5 giây....''oaa oaa oaa'' một giọng khóc trong trẻo vang lên làm cô sốt sáng vội vàng bật người hỏi.'' Ngươi, ngươi sao thế?

Sao lại khóc, đừng khóc mà''Tiểu Bảo Bảo vẫn nức nở khóc rất đáng thương, một lúc sau nhóc từ trong bụng phát ra tiếng, giọng sụt sịt.'' Người muốn bỏ con,... người không thương con ư?

Người muốn vào chùa cho sư thầy nào đó phá con ư?

''Tiểu Bảo Bảo khóc khi đọc được suy nghĩ của cô... giọng khóc rất đáng thương làm cô bật khóc theo...

Nhược Tĩnh, mày phải làm sao đây?!
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 3


Chương 3: Tiểu Bảo sẽ ngoan mà!

-----'' Mẹ, tiểu Bảo Bảo sẽ ngoan mà, tiểu Bảo Bảo không làm gì đâu, mẹ cho tiểu Bảo Bảo bên mẹ đi ''Tiếng khóc trẻ con vang lên sau cùng tiểu Bảo không khóc nữa giọng lí nhí, nhóc muốn bên mẹ mà!Ngược Tĩnh khi nghe đứa bé trong bụng khóc thương tâm đến thế, tâm siết chặt lại!

Dù sao cô không biết nó là thế nào nhưng nó vẫn là một đứa trẻ, hơn nữa giọng lại đáng yêu đến thế... dù là ma nhưng nó vẫn là một đứa trẻ.'' Ngươi, ngươi nín đi, đừng có khóc, ngoan ngoan ''Không hiểu sao nghe đứa trẻ khóc như thế cô lại không nhẫn tâm cũng cảm thấy đau lòng, không tự chủ được đưa tay xoa xoa bụng giọng nhẹ nhàng an ủi một cách ấm áp và ôn nhu!Ngoài trời khuya kia đã khuya lắm rồi, ban nãy mưa như tức giận cứ thế chút xuống trần gian cả sấm chớp cũng loé sáng đánh gãy cả những cành cây bên lề đường bây giờ lại khác hẳn, màn đêm yên tĩnh mưa cũng ngừng rơi, sấm cũng bớt bất ngờ.Phút chốc mọi thứ lại trở về ban đầu, mặt trăng không còn đỏ như máu nữa mà từ từ chuyển thành màu vàng như quả trứng gà... gió nhè nhẹ đung đưa những cành cây bay nhè nhẹ theo gió, kêu xào xạc....Ở dưới vườn nhà Ngược Tĩnh có giọng nói khàn khàn của một đám người.'' Nhanh nhanh, làm cây trở lại vị trí ban đầu, mau cho cây gãy lắp lại chỗ cũ đi ''Một vong hồn mặc một bộ áo trắng thân hình đầy máu từ cổ xuống nhưng nhìn hiền lành và đang chỉ thị một đám vong hồn khác làm việc.'' Lão Nhất, sao phải làm như thế?

''Một tên bên cạnh không hiểu gì hỏi lại, liền nhận được cái nhìn lạnh lùng từ vong hồn chỉ thị'' thế ngươi có nghe thấy Tiểu Bảo Bảo nhắc nhở hay không?''Đám vong hồn đầy máu ở miệng lập tức ngậm miệng lại cúi đầu giúp Nhược Tĩnh nhặt từng chiếc lá dưới vườn... thực chất căn nhà cô ở không to mấy chỉ là may mắn được thêm mảnh vườn, cô trồng rất nhiều hoa và cây ở đấy trông rất đẹp, rất rực rỡ.Mà chỉ vì tiểu Bảo Bảo tức giận một chút đã hô mưa gọi gió de doạ cô, nhóc thông minh biết được mẹ rất thích vườn hoa này nhất là cây bằng lăng kia nên mới kêu lũ vong hồn làm lại từ đầu!Bên trong phòng Nhược Tĩnh trầm mạc ngồi ngơ ngác trên giường không thể chợp mắt được lăn đi lăn lại.'' Con không đợi người ngủ rồi ăn thịt người đâu, yên tâm ngủ đi ''Tiểu Bảo Bảo vọng ra, bây giờ thì nhóc biết mình đáng sợ đến thế nào rồi!Ách!

Ngược Tĩnh giật mình, thật sự cô vừa bảo không sợ nhưng không hiểu sao đầu óc vẫn nghĩ tới nếu lại ngủ như heo thì khi thức dậy chắc mình bị đứa bé này đưa đi chơi ở thiên đàng mất...khi nghe giọng nói ấy cô cười hì hì trả lời lại."

Tiểu Bảo Bảo ngươi thật đáng yêu '''' Là mẹ đáng yêu nên tiểu Bảo mới đáng yêu ''Ta biết ta đáng yêu lắm luôn!

Nhược Tĩnh trong lòng nghĩ ngợi, một lúc liền lại nghe tiểu Bảo nói."

Người ra cửa sổ nhìn xuống dưới vườn xem!

"Cô tò mò xuống giường mở cửa sổ ở ban công ra.Một trận gió lạnh tràn vào khiến Nhược Tĩnh ôm lấy bả vai, tò mò nhìn xuống màn đêm đen như mực bên dưới, không thấy gì!Chỉ là màn đêm thôi, có thấy gì đâu?'' Xoạt, xoạc...'" Hình như là tiếng chổi tre thì phải?Lập tức cả người cứng ngắc run run, một luồng sáng từ trong bụng cô phát ra bay thẳng xuống vườn phát ra ánh sáng màu vàng nhạt đủ để nhìn thấy mọi vật bên dưới.Là một đám người đang quét dọn vườn hoa của cô!Vừa quét vừa nhặt lá!Xa xa thấy cây hoa bằng lăng bị gãy cả cây đổ ập xuống từ từ được dựng lên cao... một con ma, hai con ma...ba con ma...đang kéo cái cây lên rồi trồng lại như cũ!!!!Máu, trên áo chúng đều là máu đỏ, cả mặt cũng toàn những con gì như bọ xít dán vào mặt từ từ gặm nhấm từng tấp da thịt thối rữa!Quan trọng hơn tên nào cũng không có chân, tóc dài loạng xoạng bù xù quất về phía trước... có tên đôi mắt cũng chẳng thấy ngay cả sống mũi cũng không còn, còn có tên hai bên má đều là xương xẩu... một màn này khiến cho cô càng thêm sợ hét lên thật to lắp bắp hỏi.'' kia, kia là'''' aaaaa!

Là ma '' Bên trong bụng không có tiếng gì lúc sau mới nghe thấy giọng nói trẻ con lần nữa vang lên.'' Con cũng là ma, đang trong bụng người nên người không sợ con sao'''' Nhưng ngươi đáng yêu, còn chúng, .. chúng không ăn thịt ta chứ?

'' cô lắp bắp hỏi.Biết là chúng quét vườn còn chồng lại cây bằng lăng gắn bó với cô từ năm tám tuổi cảm kích vô cùng...Nhưng lỡ như lát nữa qua ăn thịt cô thì sao?

Chúng không moi ruột, gan, tim, nội tạng cô ra ăn chứ?Tiểu Bảo bên trong thở dài cũng rất kiệm lời."

Xem rồi biết ''Làm cô khó hiểu, nhưng một lúc sau từ từ trợn to mắt mà nhìn.Lũ quỷ ấy nghe thấy tiếng hét của cô, từ từ quay đầu lại ngơ ngác nhìn cô...sau...sau đó không hẹn mà cùng nhau biến mất, cô khẽ thở ra tưởng chúng đi rồi... nhưng một lúc sau hơn ba mươi con xuất hiện trước mặt cô lơ lửng trên không trung...."

Chủ nhân, đã hoàn thành nhiệm vụ ''. một tên coi là dễ nhìn nhất từ từ tiến lên, trên tay vẫn cầm theo cái chổi tre."

Đã làm xong vườn vậy bây giờ chúng tôi có thể ăn thịt cô được chưa?

''Tên đó lại mở miệng... nhất thời ba mươi tên còn lại cùng nhau hô to '' Máu ,máu ''"Nội tạng, nội tạng ''
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 4: em bé tóc xanh


Chương 4'' Nội tạng, máu!

Nội tạng ''Lũ vong ấy vừa nói vừa ở trên không trung bay tới gần Nhược Tĩnh, trên miệng máu và ấu trùng hòa quện vào nhau, ấu trùng ăn da mặt chúng, làm máu chảy!Từng tốp dần dần đến ban công nơi cô đang đứng.Tịch Liễu trợn tròn mắt nhìn sau đó nghĩ nghĩ điều gì bỗng nhiên cười nói.'' Các anh đẹp trai đi đâu thế?

''Lũ vong hồn ''...'' Quả nhiên lúc nãy người này còn la hét nói bọn chúng là ma, mà bây giờ muốn dọa một tý liền không sợ nói chúng đẹp trai.'' Chúng tôi đang giúp cô làm lại vườn đó ''Một tên mở miệng nói sau đó cúi đầu xuống.'' à, các anh thật tốt bụng quá đi!

À mà đã làm việc tốt thì làm tới nơi tới trốn được không?

Hì hì, thật ra tôi có điều muốn nhờ các anh đẹp trai đang bay trên trời kia ''Có trời mới biết lúc này cô muốn quỳ lạy chúng nó rồi.Lũ vong hồn thảo luận gì đó sau đó quay ra hỏi lại.'' Giúp gì?

''Không đúng!

Vừa nãy bọn chúng là muốn dọa cô không ngờ vừa tới đã bị cô nhờ vả!

Thế này chẳng phải lúc nãy biết điều bay luôn không?'' Hì hì, thật ra là tôi muốn các anh giúp tôi tìm con cún trắng nhà tôi hôm trước đi lạc ''Nói xong làm động tác lau nước mắt đáng thương.'' Con cún ấy sống với tôi từ khi tôi còn là em bé, hức hức ''Đầu óc cô loạn hết, đâu có con cún nào đâu?

Cô cũng không thích chó cho nên nhất thời không biết lừa chúng như thế nào.'' Không cần tìm cún đâu, các ngươi về đi ''Đúng lúc này tiểu Bảo Bảo trong bụng vọng ra... tại sao mẹ lại có thể bịa ra chuyện như thế?

Trong khi lũ vong hồn ấy đều có khả năng nhìn xa?

Chỉ cần mẹ nhờ như thế trong vòng chưa đầy một phút bọn chúng sẽ lôi hết những con cún màu trắng ở cả cái thành phố này về nhà bây giờ!Nhóc thở dài một hơi rồi ra lệnh cho chúng lui đi.Sau khi trước mặt đã không còn ai nữa Nhược Tĩnh mới giám thở ra đóng thật chặt cửa phòng chạy thẳng vào giường chôn chân trong trăn...Tiểu Bảo Bảo thấy nhịp tim mẹ đập mạnh biết chắc mẹ sợ hãi nên thở dài vọng ra." ngoan, mẹ ngủ đi khuya rồi ạ ''Ngược Tĩnh ''...'' sao cô lại cảm thấy đây như là một ông cụ đang chăm sóc cho cháu chắt mình như thế?'' Tiểu Bảo Bảo, cha ngươi là ai thế?

''Tiểu Bảo Bảo trầm ngâm một hồi giọng nói trong trẻo vang lên trong phòng nhỏ.'' Cha con là người lạnh lùng nhất thế gian!

Nhưng trong lòng rất ấm áp ''Rồi không nói gì nữa!

Nhược Tĩnh để tay lên trán ôm đầu nghĩ nghĩ điều gì chợp mắt lúc nào không hay!Thôi kệ gặp quỷ thì gặp quỷ, đằng nào mình cũng không sợ mấy chẳng qua chúng đáng sợ lắm thôi, chuyện ngày mai để mai tính...Bên ngoài yên tĩnh mặt trời bắt đầu mọc và bắt đầu một ngày mới.Ngày thứ hai tỉnh lại còn sớm Nhược Tĩnh nhớ ra tối qua lũ ma ấy giúp cô sửa lại vườn liền chạy ra xem xét.Ừm!

Đẹp, như cũ!Không để ý lắm Nhược Tĩnh lại lon ton chạy vào nhà mở tủ lạnh lấy ra một gói mì cùng với bánh mì ra ăn thay bữa sáng.Nói thật thì cô không biết nấu ăn, nhớ mấy năm trước cùng cha mẹ đi dự tiệc đối tác làm ăn, bữa tiệc không lớn lắm con cái của gia đình ấy bằng tuổi cô mà vào bếp tự tay nấu đồ ăn ngon ơi là ngon!

Về nhà cha mẹ khen con cái nhà người ta không ngớt... lúc đó cô ngồi mà nghe đến mòn cả tai... về sau quết tâm tập nấu nướng cô ốp một quả trứng vui mừng bưng ra cho cha mẹ xem...Kết quả là mẹ cô đang ngồi bôi lại ít son thấy con gái nấu được một đĩa trứng liền kích động đến nỗi nhảy bật lên, vết son cũng theo đó mà lệch đi nhìn rất buồn cười... bà gọi cha cô.'' Anh ơi!

Về xem con gái biết dán trứng rồi này!

'' nước mắt còn lưng tròng như thể tiến chồng đi nhập ngũ vậy.Quả thật sau đó cô mới hiểu vì sao cha mẹ vui mừng thế!Chợt cảm giác mắt mình cay cay, định thần lại đã thấy mình khóc, nước mắt cứ thế chảy xuống nhìn quả trứng trong tủ lạnh.Cha mẹ mất rồi!

Nhớ tới nỗi nhìn thấy quả trứng cô liền nhớ đến ngày đầu tiên năm mười lăm tuổi tập dán trứng ấy."

Sau này tiểu Bảo Bảo sẽ dán trứng cho mẹ ăn!

'' Tiểu Bảo Bảo trong bụng vọng ra.'' Nhóc, ngươi không biết nấu ăn!

'''' Con nấu ăn ngon hơn mẹ '''' Hứ, không nói với ngươi nữa ''Cô bật cười, cái ông cụ non đang trong bụng cô này thật như người lớn, như một ông cụ vậy đấy.'' Cốc.. cốc'' tiếng đập cửa bé bé vang lên nhưng cô có thể nghe thấy liền ra cửa mở.Vừa ra đến ngoài không thấy ai tò mò cô gãi đầu một cái lẩm bẩm.'' Sáng sớm có ai mà đi chơi trò này?

''Định đóng cửa vào nhìn xuống dưới thấy một vật thể lạ khiến cô kinh ngạc há hốc mồm la lên..OMG là, là ai đây?

Em bé này quá... quá là đẹp trai, đáng yêu nữa...xem kìa trên miệng lại cười như hoa nhìn cô...

ừm rất đào hoa.'' Cháu chào cô ạ ''Đứa bé tóc xanh khoanh hai tay lại rất lễ phép.'' Nhóc, cháu là con nhà ai?

'''' Cháu có thể tự giới thiệu không ạ?'' em bé kia nháy mắt một cái, đôi mắt đen như viên trân châu dưới đáy đại dương xanh thẳm lóe sáng.'' Được, nhóc giới thiệu đi ''Cô vui vẻ quỳ xuống cạnh cậu bé đáng yêu xoa xoa đầu nhóc, mái tóc màu xanh ( Lạc: ừm!

Ai đây nhỉ?

Cậu bé tóc xanh ai nhớ không?)'' Cháu rất đẹp trai và đáng yêu phải không?

Hihi cháu là tiểu Miêu gọi cháu là anh Miêu đẹp trai cũng được ạ, năm nay cháu bốn tuổi rồi ''Em bé ma cười khanh khách.

Đúng vậy!

Đây không ai khác chính là tiểu Miêu tự mãn!Anh Miêu đẹp trai đấy!!!
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 5: Anh Miêu tự mãn


#5: Anh Miêu tự mãn.

------

Nhược Tĩnh thích thú nhìn tiểu Miêu hết vuốt vuốt mái tóc xanh lại bẹo má nhóc!'' cô ơi, cho tiểu Miêu xoa bụng được không ''Em bé ma nhe răng cười, tiểu Bảo Bảo đang ở trong này.Bàn tay nhỏ nhắn để trên bụng Nhược Tĩnh, em bé ma giọng trong trẻo vang lên.'' Tiểu Bảo Bảo!

Anh Miêu đẹp trai tới tìm nhóc đây ''Tiểu Bảo Bảo trong bụng mặt méo xệch đen như đít nồi.Anh Miêu đến có phải xem nhóc vất vả hay không?'' Tự mãn '' nhóc không muốn thấy tên tự mãn này nữa đâu.'' hihi gọi anh là anh đi tiểu Bảo Bảo, mấy hôm nay với tiểu Trân cùng cha đi chơi ngang qua đây liền thăm nhóc nè ''Tiểu Miêu vuốt tóc, nhóc vẫn đẹp trai ngời ngời như cũ, cười tươi rói.Người ngạc nhiên nhất không ai khác chính là Nhược Tĩnh, cô mắt mở to lắp bắp nửa ngày mới ra lời.'' Cháu bé ... cháu sao, sao biết '''' Hihi, tại cháu thông minh mà, cháu đi đây chào cô ạ, hãy nhớ cháu là tiểu Miêu đẹp trai nha'''' Tiểu Bảo Bảo, hãy sống những tháng ngày như ta lúc trước, thật ra ở bụng mẹ vui lắm hihi anh Miêu đẹp trai về ăn cơm với cha mẹ ''''...'' Tiểu Bảo Bảo!

Thế anh về đây là để nhóc xem tiết mục tự mãn à?

Nhóc đẹp trai không kém đâu nha.''...'' Nhược Tĩnh; nhóc này là ma ư?

Sao đáng yêu thế?

Tự mãn hơi cao rồi, chắc mẹ nó cũng tự mãn như vậy nhỉ?Nói xong tiểu Miêu chạy lon ton đến cửa chính muốn rời đi liền nghĩ về cái gì đó lại lon ton chạy lại phía cô.'' Cái này là tiểu Miêu đẹp trai tự làm đó, gặp quỷ cô lấy nước này đổ vào chúng là chúng sẽ chết liền ''Tiểu Bảo Bảo muốn mở miệng cảm ơn, kết quả còn chưa phát ra tiếng đã thấy em bé ma tiểu Miêu cười khúc khích trả lời.'' Haizz anh biết anh tốt bụng nên không cần phải cảm ơn anh đâu hihi anh đi đây tiểu Bảo bé bỏng của anh, Lô Lô chộm mèo bảo anh gửi ngàn lời yêu đến em ''''...'' lại lần nữa tiểu Bảo Bảo không theo kịp tính tự mãn này...

Chỉ thấy tiểu Miêu cười rất tươi rồi về nhà ăn cơm với cha mẹ.'' Tiểu Bảo!

Nước này ta uống vào con có bị sao không?

''Đúng thật khi cậu bé tiểu Miêu kia đưa cho và nói cô đã nghĩ đến một chuyện.Chính là uống vào phá tiểu Bảo Bảo trong bụng đi!
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 6


Chương 5: Thế nào là âm dương?

----------'' Bảo!

Tiểu Bảo... nếu ta uống nước thứ thuốc đó chắc sẽ phá được con đi phải không?

''Lập tức trong đầu cô muốn xoá bỏ tên nhóc trong bụng này đi, nếu không có nó thì tốt biết bao... nó không phải là người, nó là ma!Tiểu Miêu Miêu đưa cho cô thứ thuốc đó cô liền muốn uống hết để không có quan hệ gì với ma quỷ!

Tiểu Bảo Bảo trong bụng nghe như thế nhất thời im lặng không nói nên lời.Thì ra mẹ nhóc vẫn không thương nhóc!

Thì ra lúc đó lần đầu tiên nó khóc trong đời chỉ là mẹ nhất thời hoảng hốt mà thôi... thì ra mẹ không thương nhóc!

Sao mẹ lại vô tâm đến như vậy?Bên trong bụng Nhược Tĩnh tiểu Bảo Bảo mắt long lanh nước, sự lạnh lùng non nớt nhất thời bị phá bỏ, những đoạn đường ruột của Nhược Tĩnh với nhóc gắn liền với nhau... nhóc nhìn lại bên trong bụng mẹ, nơi mình được bao bọc an toàn... nhìn thế này cũng không phải giống với những đứa trẻ khác hay sao?

Chẳng phải cũng được từ bụng mẹ sinh ra như con người tại sao mẹ lại không thương?Tiểu Bảo Bảo nhớ tới một câu lúc anh Miêu tự mãn rời đi đã âm thầm nói với nhóc.'' Tiểu Bảo Bảo à!

Con người với ma như chúng ta suy nghĩ đều trái ngược nhau, có thể nhóc không hiểu nhưng sẽ nhận ra sớm thôi, nhóc phải cố lên vì mẹ nhóc không giống như tiểu Trân của ta đâu''Giờ phút này nhóc đã hiểu anh Miêu là ý như thế nào rồi!Nhược Tĩnh cầm lọ nước em bé ma đưa cho mắt cay cay, nên uống hay không?

Sao mình nói thế mà tên nhóc này không trả lời gì?'' Tiểu Bảo Bảo biến mất mẹ sẽ vui thì mẹ muốn làm gì Tiểu Bảo Bảo cũng vui hết '''' Mẹ muốn tiểu Bảo Bảo đi, Tiểu Bảo Bảo sẽ đi... nhưng tiểu Bảo Bảo chỉ muốn mẹ vui, không muốn thấy mẹ khóc đâu, người vui lên nhé''Tiểu Bảo Bảo cười, sâu trong đôi mắt nước mắt đã lăn ra mà nhóc không cất thành tiếng, mẹ không muốn mình thì mình nên đi...cha đằng nào cũng không tìm được mình nữa rồi...Nhược Tĩnh giật mình ý thức được lời tiểu Bảo Bảo nói, nhưng!

Tại sao lại không nỡ?

Giọng nói đáng yêu này rõ ràng nhóc đang khóc nhưng không giám khóc to để cô nghe thấy.Nhóc này sợ cô nghe thấy nó khóc sẽ mềm lòng ư?

Nó muốn cô vui vẻ, nó muốn cô được yên nó sẵn sàng ra đi theo mong muốn của cô?Nhất thời nghĩ đều đây Nhược Tĩnh nước mắt rơi xuống như mưa, làm sao lại lần nữa mày có thể nhẫn tâm nói với thằng nhóc là không muốn nó?

Làm sao lại muốn phá bỏ nó nữa?...'' Tiểu Bảo Bảo, ta!

Ta xin lỗi con...ta không cho con đi đâu, thứ nước này là để đổ lên những con ma ác thôi, con đáng yêu, con của ta!

Ta xin lỗi ta làm con sợ rồi ''Cô không nhịn được khóc thành tiếng, người và ma như thế có thể ở cùng nhau ư?

Nhưng cô Nguyện ý, vì nó là con cô...'' Mẹ, nói thật ư?

'''' Thật, tiểu Bảo Bảo từ giờ ta chính thức là mẹ con không xa cách ''Cô lau nước mắt xoa xoa bụng phẳng lì của mình cười.'' Ai bảo là từ bây giờ?

Mà từ lâu lắm rồi''Tiểu Bảo Bảo cũng cười theo không khóc nữa... mẹ không muốn bỏ nhóc đi rồi, mẹ vẫn thương nhóc.Căn phòng bé nhỏ có hai mẹ con, con nhỏ trong bụng cười khanh khách cùng mẹ...ấm áp vô cùng...Chẳng phải ư?

Tình mẫu tử luôn luôn là vĩnh cửu...'' Cốc...cốc cốc..'' tiếng gõ cửa rồn rập vang lên '' Nhược Tĩnh, hhuhu Nhược Tĩnh ơi, Hy Ni nó, nó ''Giọng một phụ nữ trung niên khóc không nên lời vừa gõ cửa vừa gọi tên cô, giọng nói này là giọng địa phương.Cô chạy ra mở cửa liền thấy người phụ nữ trung niên đó vì khóc mà đôi mắt sưng húp cả người có vẻ như vì lo lắng nhiều mà gầy gò đi.'' Bác hai sao vậy?

Hy Ni bị sao thế?

Mau vào nhà nói con biết, bác đừng khóc có gì từ từ nói ''Nghe thế người phụ nữ lại càng kích động hơn khóc nhiều hơn theo cô vào nhà, ngồi xuống ghế mới lau nước mắt nói.'' Hy Ni nó dạo gần đây rất khác lạ, nó cứ như một người khác vậy không giống như Hy Ni ngày thường hiền lành mà rất ác, lúc nãy ta thấy nó ngồi ở cửa sổ lầu hai nguy hiểm lại cầm cả một con mèo đen cắn con mèo kia'''' ta thấy lạ.. liền, liền từ sân chạy lên lầu thấy nó đã ăn hết con mèo kia, con mèo sống... nó thấy ta liền nhảy xuống bắt ,.. nó nói muốn ăn thịt, uống máu ta...hức ... nó là con gái ruột ta nuôi lớn hiểu rõ nhất sao nó lại bị như thế?'' Bác Hai nức nở kể.'' Ta phải chạy mới thoát được nó, ta không biết thế nào nữa... liền đi tìm thày bói cuối xóm xem hộ, bây giờ con bé đã bị bắt qua nhà ông ấy để trừ tà... nói là có vong ác theo nó ''Nói đến đây bà tái mặt, sự lo lắng ăn sâu trong tâm trí... chỉ có thể chạy tới đây gặp Nhược Tĩnh nhờ con bé đi với thôi...Nhược Tĩnh giật mình, em họ cô thế mà bị vong ác đi theo nhập vào!

Lại ăn xác mèo sống, muốn uống máu mẹ ruột ư?

Vote nào!
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 7


Chương 7: Sư thầy đã biết!

Nghe Bác Hai nói vậy Nhược Tĩnh giật mình!

Em họ cô thế mà bị vong ác nhập?

Ăn xác mèo sống, lại còn muốn lấy máu mẹ ruột?Nhất thời cô cũng lo lắng nhảy khỏi ghế nhìn người phụ nữ trung niên nói.'' Bác hai, đi thôi, con đi cùng bác, Nhất định em ấy sẽ không bị sao đâu!''Con bé Hy Ni này ngày thường hiền lành đáng yêu sao bây giờ lại bị thế này?

Cô gấp gáp cùng bác hai đi ra khỏi nhà, không quên cầm cả lọ nước diệt vong cậu bé tóc xanh đáng yêu lúc nãy vừa cho cô.Đường từ nhà tới xóm cuối của thầy bói ấy cũng không xa lắm, cô và bác hai hai người đi bộ ven theo đường, trời lúc này đã tối mịt chỉ nghe thấy tiếng còi xe xa xa bên đường...Cô giật mình khi vừa bước đi lại nhìn thấy nhiều ma đến thế...Bên đường kia đi giữa đường là một cô gái mặc áo trắng đứng ở đó, một chiếc xe ôtô lao nhanh qua...

Nhược Tĩnh muốn hét lên nói cô gái kia là có xe đến nhưng một giây sau cô càng sợ hơn.Vậy mà cô gái ấy lại không bị sao cả, vẫn đứng đó để chiếc ôtô xuyên qua, quay đầu lại mặt cô gái ấy đầy máu từ từ chảy xuống... mặt Nhược Tĩnh trắng bệch nhất thời định hét lên nhưng lại nghe thấy tiếng tiểu Bảo Bảo trong bụng.'' Mẹ đừng hét, không sao đâu cứ giả vờ như không thấy chúng thì chúng sẽ không làm hại mẹ, tuyệt đối đừng để chúng biết mẹ nhìn thấy chúng ''Tiểu Bảo trấn an mẹ, nhóc thở dài.. lại một vong ác nữa nhập vào người vô tội rồi, nhưng có nhóc ở đây đừng hòng đụng vào mẹ được.Bác hai đi trước đã đi được một đoạn thấy Nhược Tĩnh vẫn ở tít sau thì quay đầu lại hỏi to '' Nhược Tĩnh, nhanh, nhanh lên.

''Nhược Tĩnh mới ý thức được mình đang cách bác rất xa liền nói với tiểu Bảo Bảo đừng lo rồi chạy nhanh tới chỗ bác hai...Hai người đi được một lúc liền tới cổng nhà thầy bói, ở cổng nghe thấy tiếng khóc cười của một cô gái quen thuộc vang lên khiến Nhược Tĩnh hoảng hốt.'' haha ta là vong ác thì sao?

Thầy bói như ông thì làm được cái gì ''Một lúc sau lại la hét khóc lớn.'' huhu thầy à thả tôi ra đau quá, đau quá ''Bác Hai đứng ngoài liền chảy nước mắt run run chạy vào bên trong nhà, Nhược Tĩnh nhanh chân theo sau.Ở sân nhà thầy bói này đều treo tỏi, nghe nói tỏi tránh ma rất tốt.Có cả lá dâu tằm trừ tà.... khắp nơi đều có bùa ngải màu vàng Viết lên những dòng chữ khó hiểu, cô nhanh chân tiến vào thấy Hy Ni nằm dưới chiếu hai mắt long xòng xọc, bọt từ miệng chảy ra rất nhiều, gò má xanh xao gầy gò....cứ la hét ầm ĩ nói những câu đáng sợ...Người thầy bói này được coi là thầy bói siêu nhất phố, ai bị nhập đều trừ khỏi được nên cô cũng yên tâm nhưng nhìn em họ bị như thế cô không chịu nổi, thấy nó đang vùng vẫy muốn trốn khỏi thầy sư thì liền cùng bác hai đi tới giữ tay chân nó, liền nghe thầy sư hỏi.'' Ngươi là quỷ gì?

Sao lại nhập vào người vô tội, không muốn đầu thai phải không?'''' ngươi không nói ta bổ bụng ngươi, ta mổ đầu ngươi ''Ông thầy bói đã hơn 80 nhưng vẫn rất hồng hào khỏe mạnh làm những động tác lên đầu xoa khiến Hy Ni lại kêu lên đau đớn trợn tròn mắt... nhưng vong trong bụng không nói gì.Một lát sau nó mới cười nói.'' haha ta chết oan, ta chết oan, ta không có nhà cửa, ta muốn lấy người này làm vợ, sinh con cho ta ''Giọng nói này chính là giọng nữ nhưng chính giọng của Hy Ni...tên quỷ nhập vào mượn thân xác nó để nói.'' Ngươi là ma cô bé này là người ngươi không hiểu ư?

Ra khỏi đây nếu muốn được đầu thai... ngươi bao nhiêu tuổi, chết ở đâu... muốn làm gì ta sẽ giúp ngươi thực hiện.

'' sư thầy nói nhẹ.Giường như những truyện như thế ông đã gặp phải nhiều lần.'' 97, 97 tuổi ''Vong ác trong bụng Hy Ni là đã 97 tuổi ư?'' Thế ngươi biết cô bé ngươi nhập vào làm hại là bao nhiêu tuổi hay không?'''' 18 tuổi '''' Vậy ngươi biết sai chưa?

'''' Chưa, ta muốn ăn cô ta, muốn ăn thịt người ''Tên vong lại càng thêm hung dữ muốn trốn thoát nhưng đã bị sư thầy dán bùa lên trên trán, không nhúc nhích nổi...Thầy bói nhìn qua bác hai nói.'' không cần phải lo, nó sắp ra rồi không sao ''Lúc này bác hai mới thở phào nhẹ nhõm, run run dữ lấy tay Nhược Tĩnh.Nhược Tĩnh lúc này nhìn đến ngây người, cô thấy,.. thấy được tên vong này gầy gò già nua bên trong em họ cô...cô cầm lấy tay bác hai an ủi

.

Chắc tại vì lá bùa kia quá mạnh chưa tới năm phút sau Hy Ni liền hét thật to sau đó nôn ra một cục máu to..Một con gió mạnh ùa đến làm mọi thứ lây động cuối cùng gió ngừng lại...sư thầy mới mở miệng nói.'' nó đi rồi, haizzz nó bảo ở bệnh viện chết ở giường bệnh A hình như con gái con mấy hôm trước bị bệnh nên vào viện nằm ở giường kia nên nó mới đi theo và làm hại con bé'''' Từ giờ không sao rồi, vong này dễ sử lý dọa là đã sợ...bây giờ không cần lo nữa, cho con bé uống nước giải vong này ''Bác hai đỡ Hy Ni dậy, lúc này hình như con bé đã tỉnh dậy ngơ ngác thấy mẹ đưa cho nước liền uống vào.'' Hy Ni, em biết lúc nãy xảy ra cái gì hay không ?'' cô hỏi cô bé..." chị họ, sao chị lại ở đây, em nhớ chị lắm, mà em bị sao vậy?

Sao lại ở đây, cả mẹ nữa ''Cô bé không nhớ gì cả, Nhược Tĩnh thở phào nhẹ nhõm,. còn sợ là con bé tỉnh dậy sẽ sợ hãi.'' Không có chuyện gì mình về thôi, mau qua đây cảm ơn sư thầy''Bác hai đỡ con bé dậy cười nhẹ nhõm nhìn sư thầy.Sư thầy lắc đầu nói không sao ba người về đi.Nhược Tĩnh theo sau vừa ra đến cửa liền nghe sư thầy hốt hoảng gọi cô.'' cô gái trẻ, con ở lại một lát ta có chuyện cần hỏi ''Bước chân cô cứng đờ, không phải sư thầy biết tiểu Bảo Bảo ở trong bụng cô rồi chứ?
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 8+9


Chương 8+9

-------

'' Cô gái, ở lại ta có việc cần hỏi ''Nhược Tĩnh cùng bác hai đỡ người định ra về, bước đi tới ngưỡng cửa nghe liền sững sờ quay đầu lại, trong lòng bất giác lo lắng không ngừng: Chẳng lẽ sư thầy đã biết ư?'' Sư thầy!

Có chuyện gì không?

''Mặc dù trong lòng còn sợ hãi nhưng Nhược Tĩnh lấy lại can đảm mỉm cười nhìn về phía sư thầy đã hơn tám mươi tuổi kia, ánh mắt sư thầy từ lúc cô vào cho tới giờ đều đã tái nhợt trắng bệch...ánh mắt sư thầy dò xét trên người cô, ánh mắt lợi hại dừng trên vùng bụng phẳng lì của Nhược Tĩnh, giống như biết trong đó có thứ gì không được lương thiện lắm!'' Con ngồi xuống chiếu, xòe tay ra ta bắt mạch cho, âm khí bên người con rất mạnh ''Sư thầy tay chỉ xuống chiếc chiếu mới màu đỏ dưới đất nơi em họ cô vừa nằm xong, một tay cầm vòng cườm bồ tát không ngừng niệm Phật, chiếc vòng cườm mỗi lần được ngón tay sư thầy xoay vòng kêu tạch...tạch...phát ra tiếng nhỏ, từ đầu sư thầy đều ngồi đấy miệng lẩm bẩm '' nam mô a di đà phật ''Nhược Tĩnh nuốt nước bọt, sớm muộn cô cũng biết âm khí bên người này là của ai rồi, lúc này cô muốn chết quá, tại sao sư thầy tư nhiên lại xen vào?Sư thầy thật không uổng là giỏi nhất trong phố nhưng... bây giờ phải làm sao?

Trong lòng nguyện cầu trăm lần đừng có chuyện gì xảy ra ở đây, tiểu Bảo Bảo cũng đừng xảy ra chuyện gì!'' Mẹ cứ yên tâm tiểu Bảo Bảo sẽ không sao đâu ''Đang lo lắng thì giọng nói trong trẻo không nóng không lạnh của tiểu Bảo Bảo trong bụng phát ra...nghe câu này cô mới thở ra, đưa tay cho sư thầy.Sư thầy bắt mạch cho cô, một lúc sau cả mặt đều trắng bệch, trợn tròn mắt mà nhìn cô sợ hãi lui tay về thật nhanh.Vốn dĩ sư thầy tưởng âm khí mạnh một chút có thể xử lý nhưng khi bắt mạch, âm khí này quá lớn làm ông không kiểm soát được, sinh thời đã là thầy bói nên đương nhiên thấy người khác gặp nạn hơn nữa lại âm khí cao đến thế ông không thể không giúp...Huống hồ nếu ông không giúp cô gái này thì còn người thứ hai có thể giúp hay sao?Nhược Tĩnh bình tĩnh nhìn xem biểu hiện của sư thầy, quả nhiên như cô dự đoán, đang muốn mở miệng nói thì sư thầy đã chen ngang.'' Trong bụng con có thứ gì đó không tốt ''Thấy cô gái trước mặt vẻ mặt không chút bất ngờ ông thở dài nói tiếp.'' Đứa bé trong bụng con không phải là người, mà là ma!

Theo ta thấy linh khí rất mạnh, nếu sinh ra chắc chắn sẽ hại người... nhưng nó lại không hề làm hại ai!?

"Ông biết đứa bé này đã được hơn bảy mươi chín ngày, nếu là đứa trẻ ma khác tuyệt đối sẽ không ngoan ngoãn như vậy!

Vậy thì vì sao?" sư thầy, con...con đã sớm biết, thầy có thể cho qua được không?

Đây là con của con!

''Giọng nói cô mang chút khẩn trương lo lắng nhìn về phía thầy sư.'' đứa bé này không bình thường, sau này nhất định sẽ làm hại người tan cửà nát nhà''Sư thầy từ từ đứng dậy cầm lấy một cây kéo to đến gần cô vươn tay cắt một sợi tóc của cô nhúng vào một bầu nước màu đỏ như máu... hình như lúc này hành sử của sư thầy không đúng với lúc đầu thì phải...sao càng lúc như càng điên loạn như thế?'' Ngươi nhập vào sư thầy?

'" tiểu Bảo Bảo phát ra...#Chương 9:Một lúc sau khi Nhược Tĩnh để ý ngước lên đã thấy gương mặt sư thầy sưng vù tím tái, từng tấc da thịt chảy dòng chất lỏng đỏ thẫm...cô giật mình lại thấy hốc mắt sư thầy hai viên thủy tinh trắng từ từ lòi ra, dần dần rơi bộp xuống sàn...hai hốc mắt trắng đầy máu...Phải nói lúc này hiện ra một khung cảnh vô cùng quỷ dị, đã khuya những cây nến được sư thầy thắp lên trong căn phòng này còn sáng lấp lánh giờ khắc này một cơn gió to thổi tới làm lung lây những cây chuối, cây quanh nhà thổi vào làm nến tắt, căn nhà tối om lại kèm theo tiếng cười ghê rợn của thầy sư..'' haha ngươi thông minh, ta không phải thầy sư lúc nãy, ta chính là quỷ haha''Hắn ta theo vào nhập vào thầy sư ư?Thầy sư bị nhập ư?

Trong đầu Nhược Tĩnh ong ong hình ảnh máu mẹ vừa thu vào mắt mình, con ngươi thu lại cố gắng bình tĩnh không sợ hãi...'' Ngươi, ngươi sao lại nhập vào thầy sư?''Trong màn đêm đen giọng nói cô vang lên không chút sợ hãi... từ nhỏ cô đã được bạn bè ghép với cái gianh thích mạo hiểm, thường xuyên nửa đêm đùa nhau tới nghĩa trang cuối làng hù dọa người bắt nạt họ vào ban ngày...Cũng đã xem rất nhiều phim ma cô cảm thấy không chút lạ lẫm, thêm nữa có một tiểu Bảo Bảo trong bụng thì cô sợ gì chứ?'' Ha ta là tới lấy mạng ngươi không sợ sao?

Ta thấy ngươi cũng được hay là đi theo làm ma quỷ như ta sẽ vui lắm ''

Từ đầu tới cuối cô không biết vong hồn này là gì?

Hắn muốn gì?Đang suy nghĩ trong bóng đêm nghe thấy tiểu Bảo Bảo đã nói.'' Mẹ, lọ nước lúc nãy tiểu Miêu cho đâu rồi?

Mau lấy ra ''Đúng thế!

Giờ mới để ý trên tay trái cô đang cầm lọ nước ấy mà cậu bé tóc xanh cho vội vàng mở nắp ra đổ lên người vong ác này, trong đêm cô có thể thấy lờ mờ được hắn bị thứ nước này đổ vào người đau đớn gào thét như lợn bị chọc tiết da mặt bị bấc da chảy thêm nhiều máu hơn lăn đi lăn lại t trên đất rồi... từ từ... biến mất.''phập'' đèn sáng lên....'' Mẹ mau chạy ra trước khi sư thầy tỉnh lại ''Không trả lời, cô theo lời tiểu Bảo Bảo nói chạy thật nhanh ra cửa một mạch thừa sống sợ chết chạy về nhà đóng mạnh cửa lại thở hổn hển không thành lời.'' Tiểu Bảo Bảo, lúc nãy là có chuyện gì?

Sao tên quỷ kia nhập vào sư thầy?

''Cô tò mò hỏi, lúc nãy suýt thì chết...may mà có lọ nước em bé tóc xanh đưa cho.'' tên đó là thuộc hạ của một kẻ biến thái nhất ở âm phủ, đối đầu với Hạ gia của cha và con ''Cha?

Cha tiểu Bảo Bảo là ai?

Thậm chí cô chưa bao giờ thấy.'' Hắn là ai?

Cha con?'''' Là chồng mẹ đấý ''Nhược Tĩnh ''..'' bó tay vì cô muốn đập đầu vào gối chết đi ngay tại lúc này!Ha!

Chồng cô ư?

Mẫu đàn ông lý tưởng của cô phải như tổng giám đốc Hạ Thị thần bí mới phải...'' Ta không nói đùa '''' Rồi người sẽ biết cha là ai sớm thôi ''''..'' đây là ý gì?

Cô chỉ muốn có đứa bé này ai bảo cô muốn thấy cha nó?

---------P/s : tớ không hiểu thế giới tâm linh cho lắm nên không thể bộc lộ hết được từ ngữ miêu tả... các cậu thông cảm cho tớ nhé...
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 10


Hai mẹ con tiểu Bảo Bảo luyên thuyên một hồi lâu rồi chìm vào giấc ngủ, Nhược Tĩnh mơ mơ màng màng cảm thấy thân thể mình có thứ gì không đúng.

Sau đó trực tiếp say vào giấc mộng kinh khủng.Cô đang đi trên đường liền bắt gặp một con mèo đen, chú mèo đen thấy cô theo phản xạ như đang sợ hãi vồ lấy cô và kêu một tiếng '' meo '' thật to.... rồi cả người nó phát nổ như quả bom hẹn giờ, máu bay be bét bắn lên người cô, lên mặt cô.Cô sợ hãi hét lên một tiếng nhìn tay mình toàn máu, một giây trước là một con mèo đen hung dữ, một giây sau bỗng nhiên trở thành một hũng máu bắn lên cô, Nhược Tĩnh run người lấy tay lau mặt nhưng càng lau vết máu ấy trên tay cô chảy xuống ngày một càng nhiều hơn!Trong mơ cô điên cuồng cào lấy khuôn mặt mình đến nỗi da thịt bong ra từng lớp, từng lớp một.... lúc đó bắt đầu trời lại đổ cơn mưa làm khu rừng âm u lạnh lẽo cô lạc vào thêm quỷ dị hơn, cơn mưa to làm cây cối thêm nghiêng ngả trong đêm lạnh lẽo...Máu trên mặt cũng vì thế mà được mưa cuốn trôi đi, khuôn mặt cô càng thêm đau, cô gào khóc tìm người tới cứu, la hét trong vô vọng mà chẳng có lấy một bóng người...Thu mình dưới một gốc cây lớn cô khóc nức nở vì sợ hãi.Đây là đâu?

Lúc nãy con mèo đen kia cô gặp nó là ở ngoài đường trên đường đi làm từ công ty về, nhưng khi con mèo nổ tung ra thì cô như bị xuyên qua một thế giới khác trở lại một khu rừng lớn...Chẳng nhẽ đây là địa ngục ư?

Nhưng địa ngục sao lại như thế?

Đang trong lúc nghĩ ngợi thì một tràng âm thanh truyền đến, tiếng kêu '' U u u u'' từ ngoài bìa rừng tiến tới ngày một gần, cứ ngỡ chính là có người tới cô sẽ được cứu, cô mừng rỡ hét lên.'' Có ai không?

Cứu tôi với, tôi bị lạc ở đây '' Sau đó cô chạy thật nhanh tới chỗ phát ra tiếng bước chân dồn dập..... nhưng, hiện ra trước mắt cô lại một cảnh tượng kinh hãi vô cùng!

Là một đoàn người không có đầu, chúng xếp thành từng hàng như hành quân hua hua tay đi cùng nhau.Trên người chúng toàn máu, mặc lên những bộ áo rách màu trắng nổi bật đến khiếp sợ chính là từng khúc ruột từ từ lòi ra ngoài cùng với máu tràn ra.Chúng là quỷ?

Hay là ma?

Nhược Tĩnh không giám hét lên mà lần này tuyệt vọng ôm lấy đầu, nước mắt cứ thế chảy xuống sợ hãi ngồi bệt xuống đất!Những tiếng '' U u u '' của chúng phát ra ngừng hẳn khi nghe thấy có người gọi, lũ người không đầu đứng lại nhìn cô gái trước mắt đang ngồi bệt xuống đất mà cười haha...

Từng tiếng cười ghê rợn phát ra khiến cô muốn đập vỡ miệng của chúng ngay lập tức.'' haha, có thịt ăn rồi, có thịt ăn...mau, mau lấy búa về đây, bổ đầu, xẻ thịt ăn...

ăn...

ăn..máu, uống máu...'' Một tên cười khà khà, giọng khàn hòa với tiếng côn trùng trong đêm tối nhờ có ánh sáng của mặt trăng cô mới có thể thấy được lờ mờ thân hình chúng, đều bị đứt đầu...

Tên kia loà xoà đi tới, tay cầm một chiếc búa to, búa bổ củi tới gần cô!Chúng là muốn dùng búa bổ cô ư?
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 11


Từng chiếc bùa to được lũ quỷ không đầu kéo trên đất tạo nên những tiếng kêu '' Rạch rạch '' từng tấc đất bị lưỡi sắc của búa tung lên mặt đất, nhìn qua ánh sáng của chiếc búa lóe lên sắc nhọn nguy hiểm vô cùng!Chúng là muốn bổ cô như bổ củi ư?

Nhược Tĩnh đầu ong ong sợ cũng có chút tức giận, ngồi sụp xuống nhìn chúng từ từ đi tới và dơ từng chiếc búa lên.Không biết sao cô cảm giác chúng như những chú hề phim hành động Mỹ , rất hống hách và tàn nhẫn... một bộ phim '' Chú hề oreveo'' cô đã xem, cũng có cảnh tượng y như vậy, máu me đầy chúng...Chúng càng tiến sát đến Nhược Tĩnh lùi về phía sau theo bản năng của mình, bảo vệ sự sống!Chúng tới gần mùi máu tanh xồng xộc bay lên khoang mũi Nhược Tĩnh khiến cô muốn nôn nhưng không thể nôn ra nổi, từ từ lùi lại cuối cùng một cây cổ thụ to sau lưng chặn khiến cô không thể lùi thêm được nữa.Gì chứ?

Tại sao lúc nãy cô lại hét lớn?

Lại gọi lũ quỷ này về cứu?

Cô thật chán sống rồi mà!!!

Vẻ mặt cô trắng bệch, cô thừa nhận rằng mình tham sống sợ chết...

'' Các ngươi, các ngươi là ma!

Đừng tới...đừng tới đây!

''Nhược Tĩnh cầm khúc gỗ gì đó tiện tay dơ lên như muốn đánh vào người chúng nhưng nhìn những cây búa sắc nhọn đang lóe sáng trong đêm ấy cô biết mình chỉ là một quả cà chua nhỏ cho chúng phanh thây ngay tại khu rừng này thôi.Nhưng!

Nhưng...sao khúc gỗ cô cầm lại lạnh và trơn đến thế?

Ngước đầu lên nhìn, thì ra không phải khúc gỗ mà là một cục xương, không biết là xương người hay xương động vật nhưng lúc này nhìn vào nó lại nhìn vào lũ quỷ cô chắc chắn đây chính là xương người..'' Cầu xin các anh tốt bụng đó, anh quỷ đẹp trai ''Nhược Tĩnh nuốt nước bọt cố không để mình cười lên khi đi nói mấy con ma không đầu là '' Anh đẹp trai ''...Lũ quỷ không đầu ''...'' họ đẹp trai???Vừa nói Nhược Tĩnh vừa cháp tay cầu xin chúng.Chúng cứ cười, tiếng cười ghê rợn tỏa ra làm khu rừng tối tăm thêm tàn khốc hơn bởi những chiếc búa trên tay chúng.Từng chiếc búa dơ lên cao... và từ từ hạ xuống, hạ xuống....

Nhược Tĩnh hét lên theo bản năng chạy chốn nhưng có lực gì đó rất mạnh khiến cô không thể bước đi nổi...sự mạnh mẽ kết thúc sự sợ hãi dâng trào cô nhắm nghiền mắt lại mặc cho số phận đưa đẩy, đằng nào cũng chết thôi thì hãy chết luôn đi, nhưng tiểu Bảo Bảo của cô ở đâu?

Cô đưa tay sờ lên bụng lại nghe thấy tiếng khóc thút thít của Tiểu Bảo Bảo.'' Mẹ không thương Bảo Bảo, Bảo Bảo thương mẹ lắm, Bảo Bảo thương mẹ nhất '' tiếng khóc trong veo vang lên, cô trạch lòng ngước lên nhìn những cây búa đã chĩa xuống đỉnh đầu và bả vai mình......hai giây thôi, thân xác cô bị lũ quỷ không đầu này phanh thây!!!.'' Ai giám động vào người của Hạ Dật Phong tôi?

''Trong rừng tối âm u một giọng nói lãnh khốc vang lên, khiến động tác của lũ quỷ đứt đầu dừng lại, ngơ ngác quay nơi này lại quay nơi khác.Hạ Dật Phong Chẳng phải là giêm vương ư? ...Một bóng đen cao lớn xuyên qua những tán cây bắt đầu xuất hiện, anh mặc trên mình chiếc áo len cao cổ huyền bí, làn da trắng như đám mây trắng trên trời xanh, mái tóc đen, vầng trán rộng nhô ra cân bằng với tỉ lệ khuôn mặt cực phẩm...tựa như thần Ai Cập cổ đại xuất hiện cứu lấy cô.Ngược Tĩnh nghe được giọng nói lạnh lùng của anh mở to mắt ra nhìn người đàn ông đang từ từ xuất hiện trước mặt, cô ngơ ngác nhìn anh, nhìn đến ngẩn người....

Đây là vị cứu tinh của cô!!

Nước mắt lại rơi tùm lum trên khuôn mặt vì quá xúc động... hơn nữa lại được một người đẹp trai như thế cứu mình..Hạ Dật Phong mặt lạnh lướt qua chúng đang cầm trên tay những chiếc búa khẽ dùng tay phẩy một cái một chiếc vải đỏ hiện ra bay lơ lửng trên bầu trời âm u không sao không trăng, tấm vải đỏ ngấm vào không khí dần dần có thứ ma lực gì đó như năm châm hút lấy lũ quỷ không đầu, chúng la hét cầu xin tha mạng nhưng đã không kịp, từng chiếc búa cùng chúng bay lên bị vải đỏ bé bằng gang tay gói trọn lấy rồi thu nhỏ lại, chiếc vải đỏ lại bay lên cao, bay xa không biết bay tới đâu.Anh bước tới gần cô đang sợ hãi khóc nức nở dưới gốc cây cổ thụ bên cạnh là những khúc xương người, thân hình bé nhỏ cô run run.Nâng cằm cô lên ngắm nhìn khuôn mặt cô, bàn tay anh rất lạnh nâng lấy cằm Nhược Tĩnh khiến cô giật mình nhìn anh chăm chú sau đó không thấy anh có ý mở miệng bèn lên tiếng trước.Giọng nói trong trẻo của cô vang lên'' Cảm ơn anh!

''

Hạ Dật Phong nhếch môi, đôi tay lạnh lướt qua đôi môi hồng nhỏ nhắn nói một câu.'' May em không sao!

Sẽ gặp sớm thôi, cô gái của tôi ''Sau đó anh biến mất không còn bóng dáng ấy nữa,...

Nhược Tĩnh hoảng hốt đứng dậy chạy mãi, chạy mãi đi tìm anh...cô thực sự cảm giác anh ở rất gần mình nhưng không thể với tới, cô vẫn chưa biết anh tên gì......'' Mẹ, mẹ ơi!

Sáng rồi mau dạy đi mặt trời mọc đến đỉnh đầu rồi kìa ''Giọng nói dễ thương của tiểu Bảo Bảo vang lên từ trong bụng muốn đánh thức cô.Ngược Tĩnh mệt mỏi tỉnh lại mở to mắt thấy cả người mình đầy mồ hôi, hơn nữa đêm qua là mơ ư?

Sao cảm giác chân thực tới thế?Giấc mơ ấy cô gặp người đàn ông ấy để lại cho cô ấn tượng tới thế hóa ra chỉ là giấc mơ!!!

.....

Ở nơi nào đó có một giọng nói trầm vang lên.'' Vợ, sắp gặp lại rồi ''
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 12


Chương 12: Hắn là ai?

----------

Sáng sớm không khí trong lành làm tinh thần người ta cảm thấy dễ chịu vô cùng, nhẹ nhõm vô cùng.

Nhược Tĩnh định thần lại lấy tay vỗ bốp bốp vào mặt cho tỉnh ngủ rồi lồm cồm bò dậy đi vệ sinh cá nhân.Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô ra ngoài bếp lấy gói mì ăn liền định luộc nhưng lại bị giọng nói trẻ con nào đó chặn lại.'' Nhược Tĩnh!

Mẹ ăn nhiều mì tôm vậy sẽ không tốt, không được ăn mì ''Động tác cô hơi dừng lại hỏi.'' Thế ta ngặm đất ăn à, ta đói sắp chết rồi đây này!

'''' Nếu muốn mẹ có thể gặm đất, tuyệt đối không cho ăn mì ''Giọng nói chắc nịch truyền ra khiến cô như muốn phát hỏa, gia hỏa nhỏ này sáng ra đã quản thúc cô rồi, thôi thì đã lỡ cầm rồi ăn luôn vậy.Không chần chừ cô bẻ miếng mì tôm ra ăn khô, vừa ăn vừa hỏi lại tiểu Bảo Bảo.'' Bổn cô nương đang đói, không thể nhịn ''Tiểu Bảo Bảo lúc này ''...'' bó tay với mẹ rồi...'' con đã liên lạc được với cha rồi, cha sắp tới đây ''tiểu Bảo thở dài, cuối cùng thì nhóc cũng sắp được thoát khỏi bụng mẹ rồi đây, còn phải chăm sóc mẹ nữa, hai mươi mốt tuổi đầu rồi mà chẳng biết nấu nướng, ăn mì như vậy sẽ rất dễ xấu đi ảnh hưởng tới sức khỏe hơn nữa sẽ bị cha dìm xuống không ngóc đầu lên được, vì cha quá hoàn hảo.Nhược Tĩnh nghe được mắt trợn to lên, vẻ mặt kinh ngạc.'' Tên đó xấu không?

Chắc bụng phệ chứ gì?

Hay là cả người đầy máu không có đầu ''Tưởng tượng đến cảnh người chồng ma của cô là một con ma đứt đầu hay thân hình me mét máu thì....

Cô không giám nghĩ tiếp...Mà khoan đã cô vừa mới nghĩ gì vậy?

'' Người chồng ma ư?

'' Nhược Tĩnh giật mình, còn lâu cô mới lấy một tên ma quỷ làm chồng, trừ phi hắn thật đẹp trai và nhiều tiền...'' Người nghĩ quá rồi, cha đẹp trai lắm nhưng mẹ thấy tiểu Bảo cũng sẽ bất ngờ cho xem ''Tiểu Bảo Bảo nhếch miệng cười giọng không nhạt không trầm vang lên khiến Nhược Tĩnh thêm tò mò.Và đêm ấy... thứ gì đến cũng phải đến, lúc đang nằm trên giường mắt lim dim ngủ thiếp đi thì Nhược Tĩnh giật mình tỉnh lại, nguyên nhân chính là trời bắt đầu đổ cơn mưa xối xả, từng hạt mưa hòa vào gió đông lạnh giá kèm theo những tia chớp trên trời tạo nên một đường rạch ngang như ranh giới cõi âm đang kết nối với cõi dương... từng tiếng sấm lớn vang lên khiến Nhược Tĩnh cảm thấy sợ.Bóng đèn treo lơ lửng trên trần nhà cuối cùng lại bị tắt đi.''Phập '' cả căn phòng tối om, cô nằm trên giường nhắm mắt lại ngủ, vì lim dim sắp ngủ nên bây giờ cơn buồn ngủ lại kéo đến, điện bị tắt cũng không sao, ta lo ngủ trước đã!'' Tách tách '' cơn gió ngừng thổi hẳn trong phòng nhỏ của Nhược Tĩnh phát ra tiếng kêu của chiếc ghế gỗ gần cửa sổ mà cô thường dùng ngồi ngắm thành phố khi về đêm''kẽo kẹt '' tiếng ghế kêu lên, Nhược Tĩnh mở mắt ra ngồi dậy mơ màng lấy tay dụi dụi mắt.Chiếc ghế gỗ của cô bên cửa sổ vừa lung lay, vừa chuyển động!

Chuyện gì thế này?

Tưởng đang nằm mơ cô lấy tay dụi mắt lần nữa, lần này một thân hình cao lớn xuất hiện.Anh vẫn mặc trên mình chiếc áo len cao cổ như cũ, mái tóc đen được chải chuốt gọn gàng, đôi môi mỏng nhếch lên...hai tay khoanh trước ngực, đôi chân dài thẳng tắp vắt chéo lên nhau tạo thành một dáng ngồi đầy quền lực...Ánh mắt ôn nhu nhìn lên cô gái đang hoảng hốt mở to mắt trên giường...Hạ Dật Phong mở miệng: Anh nói.'' Chào em, tân nương của tôi!

''Nhược Tĩnh chỉ biết há hốc mồm lại run sợ hét lên, đây chẳng phải người cứu cô ở trong mơ sao?

Sao lại có thật!

Chắc đây đang là mơ phải không?
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương: 13


Chương 13: Em muốn xuống âm phủ?

-------

'' Chào em đến với thế giới của Hạ Dật Phong tôi''Trong căn phòng ngủ một giọng nói trầm ấm vang lênNhược Tĩnh ngước lên sợ hãi nhìn người ở phòng mình không biết từ đâu chui ra

Đây chẳng phải là người đã cứu cô trong giấc mơ đáng sợ đó ư?

Mắt Nhược Tĩnh nhìn chằm chằm vào Hạ Dật Phong run rẩy.Anh vẫn mặc bộ quần áo len cao cổ màu đen huyền bí ấy, hai chân dài thảnh thơi ngồi vắt chéo trên ghế của cô mà ngả ra sauHạ Dật Phong nhếch môi nhìn cô gái ở bên giường, thấy cô nhìn mình bằng ánh mắt ngạc nhiên có sợ hãi có bèn cau mày'' Thế nào?

Tôi đẹp trai không?

''Nhược Tĩnh ''...'' '' A, ma, ngươi là ma!

Bảo bảo con đâu rồi ''Nhược Tĩnh cả buổi mới tiêu hóa nổi câu nói của anh.

Anh đẹp trai tới nỗi một người hết sức kì thị đàn ông như cô cũng có ý nghĩ phải suy nghĩ lạiNhưng bây giờ nửa đêm nửa hôm tự nhiên có một tên rất đẹp trai từ đâu bay vào mà không phải là mở cửa hay gõ cửa thì hắn ta chắc chắn không được bình thường cho lắm....

Chắc chắn không bình thường.... hắn không phải con người ư?'' Bảo Bảo, lăn ra cho cha ''Cùng với tiếng hét chói tai của cô Hạ Dật Phong gọi Bảo BảoNhược Tĩnh nghệ thấy anh gọi tiểu Bảo Bảo thì ngừng lại ý nghĩ bỏ chạy cùng la hét!

Chẳng lẽ đây chính là?!!!!!!

Là ai kia kia sao?'' Bảo Bảo muốn ở bụng mẹ ''Lúc này tiểu Bảo Bảo mới mở miệng lạnh lùng nóiNhóc ghét cha, tại sao cha không tìm nhóc sớm hơn?

Cha có biết lúc đó nhóc sợ thế nào hay không?Nhóc cũng biết hiện tại cha và Nhược Tĩnh chưa quen nhau chưa yêu nhau nhóc phải ra ngoài mới hàn gắn hai người này được... nhưng vẫn muốn nhõng nhẽo thêm chút nữa!'' Tự lăn ra hoặc là về lại Cẩm Cầu Yêu ''Cẩm Cầu Yêu là nơi tàn khốc nhất để huấn luyện ra những giêm vương trong tương lai thuộc dòng họ Hạ nhà hắn ở dưới đó.Cẩm Cầu Yêu khiến một con người hoà đồng hay cười biến thành một tảng băng di động lạnh lùng và lãnh khốc!'' Bảo Bảo lăn ra là được chứ gì?

''Trong bụng tiểu Bảo nhăn nhó mặt màyÔng đây đã lạnh lùng thế này mà cho đến đó chắc là một tảng băng di động nguyên chất cho mà xem'' Mẫu thân yêu dấu, con ra khỏi bụng mẹ nhé ''Nhược Tĩnh mắt chữ A mồm chữ O tai cô nghe hai người nó chuyện càng thêm ngạc nhiên'' Cha đẹp trai nhưng không dễ dãi ''Hạ Dật Phong phun ra một câu bá đạoÁnh đèn nê - ông bật sáng cả căn phòng.... tiểu Bảo Bảo cười bò nhếch môi khinh thườngCha rất đẹp trai.... còn dễ dãi thì ai biết được?Tiểu Bảo Bảo s sẽ có diện mạo ra sao?
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 14+ 15: Bảo Bảo lăn ra ngoài nhé!


Chương 14 + 15: Bảo Bảo lạnh lùng lăn ra khỏi bụng mẹ rồi!'' Lăn thì lăn, con lăn luôn ''giọng tiểu Bảo Bảo không lạnh không nhạt vang lên trong bụng Nhược Tĩnh, cô cắn môi nhìn về phía Hạ Dật Phong, dáng người anh cao lớn hơn mét tám, đứng trước cửa sổ hai tay khoanh lại ngước xuống nhìn cô'' Ngươi, ngươi là ma ư?

''Cô mấp mấy môi lùi ra sau'' Em nghĩ xem, tôi chính là ai ''Anh nhíu mày lưới biếng hỏi, sau đó cười nhẹ nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô gái'' Vậy, Vậy chúng ta có thể nói chuyện một chút không?

''Đêm!

Ánh trăng chiếu ngoài cửa sổ len qua tấm rèm hồng phấn của căn phòng nhỏ, giọng nói Nhược Tĩnh trong trẻo như nước làm anh nhịn không được cười nhẹ sau đó gật đầu ý bảo mời cô nói'' Tôi biết anh là ma quỷ , còn tôi là người...

Tiểu Bảo Bảo trong bụng tôi là, là của riêng tôi '''' Người với ma không thể đến được với nhau, cũng như hai đường thẳng song song nên xin anh tha cho tôi, mỗi đêm rằm tháng bảy tôi sẽ thắp nhang cho anh ''Nhược Tĩnh gấp gáp nói, chỉ mong tên này đừng có ý gì với cô, cầu mong là vậy!

Nụ cười nhạt trên mặt Hạ Dật phong cứng ngác chuyển sang u ám, sau anh lại nhếch môi một cái tạo cho người ta cảm giác thật nguy hiểm và lo lắng!'' Có được không?

'' thấy anh sắc mặt tối sầm Nhược Tĩnh nắm chặt tay lại cảm giác lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi bèn hỏi lại, giọng nói mang chút lo lắng cùng sợ hãi'' Không ''Giọng nói lạnh lùng vang lên'' Tiểu Bảo lăn ra rồi thì đừng quậy phá, ta rất lâu sẽ trở lại ''Anh không cho phép cô được nói những lời này, muốn thoát khỏi Hạ Dật Phong này ư?

Còn lâuAnh rời đi vì không muốn nghe những lời này, anh sẽ khó chịu khi nghe cô nói... vì...

Nhược Tĩnh là của Hạ Dật Phong anh.'' Cha đi bắt Hoả Nguyệt ư?

''Tiểu Bảo hỏi lạiBóng đen cao lớn bước đi trong đêm nghe thấy khựng lại anh nói'' Hoả Nguyệt có khả năng rất lớn sẽ tới đây quấy nhiễu, bảo vệ cô ấy!

''Rồi biến mất không còn thấy bóng dáng đâu để Nhược Tĩnh đau khổ vò đầu bứt tai...

đến giờ chân cô vẫn còn run

Mà khoan đã, hắn ta nói là sẽ không bao giờ để cô thoát ư?

Nực cười, còn lâu cô mới đi thích một người lạnh lùng như hắn ta'' Tiểu Bảo chào mẹ ''Bên giường một giọng nói trong trẻo phát raGiọng nói quen thuộc này không phải phát ra từ bụng cô!!!

Đây là?Nhược Tĩnh giật mình quay lại, thấy trên giường của mình có một em bé tí hon nhỏ nhỏ khoảng 2 tuổi Em bé ấy không cười chỉ nhếch môi một cái nhìn cô, vẫy vẫy tay, bàn tay nhỏ nhỏ trắng muốt mũm mĩm lại còn mập mập rất đáng yêuOa oa~~ cái phải chú ý ở đây chính là mái tóc của em bé nha, mái tóc ngắn màu tím nhạt, màu tóc này nhìn như tóc tự nhiên, chắc chắn là vậy rồi, tóc màu tím kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng nhàn nhã kia khiến Nhược Tĩnh ngây ngốc tại chỗ #15Không chỉ mái tóc tím nhạt mà đôi mắt lại đen nhánh, to tròn như những vì sao lấp lánh trên bầu trời, ánh mắt em bé tiểu Bảo ẩn chứa tâm sự với lạnh lùng nếu lúc này nhìn vào thì cũng chẳng đọc được suy nghĩ gì của em bé lúc nàyThân hình nho nhỏ như một con gấu bông, lùn lùn thật đáng yêuNếu nói em bé tóc xanh ấy đẹp trai và đáng yêu thì đúng thật, em bé ấy có vẻ đẹp của sự tự mãn hay cười và hay thả thính rất đáng yêu... thì tiểu Bảo Bảo tóc tím nhạt của cô lại đẹp theo vẻ trầm tĩnh cùng lạnh lùng....

Một từ chỉ có thể miêu tả lúc này chính là '' lời lẽ văn chương của tác giả không thể miêu tả được hết vẻ đẹp của Tiểu Bảo Bảo này!''Nhược Tĩnh ngây ngốc rồi một lúc oà khóc không khống chế nổi cảm xúc rồi... nước mắt cô lưng tròng, trong lòng nghĩ oà một tiếngCô chắc chắn là người mẹ đẻ con dễ nhất thế giới này rồi, làm gì có #15Khônghai bốn tháng đến khi đứa bé sinh ra lại không cảm giác đau đớn?

Con chui ra lúc nào cô còn không haySau đó lại bật cười khúc khích chạy đến bên giường ôm lấy cục bông, à không, tảng băng lạnh lùng tí hon kiaCô ôm lấy nhóc lăn đi lăn lại trên giường mình, hôn lên má nhóc rồi lại vuốt tóc.... như thể đây chính là một con búp bê bé nhỏ mà cô chính là một đứa bé thích búp bê'' Mẹ, buông, khó thở ''Tiểu Bảo Bảo nhăn mày, mặt đen như đít nồi gỡ tay Nhược Tĩnh đi vì quá chặt, mẹ quá kích thích rồi'' Haha tiểu Bảo, con ra lúc nào sao ta không biết?

'''' chui ra ''''...'' tên nhóc này sao vừa ra đã lạnh lùng như thế này?

Giống với hắn ta thậtNhưng tại sao tóc một người màu đen huyền bí, một người lại tóc màu tím nhạt?'' Tiểu Tĩnh, mẹ đã 23 tuổi rồi, không được trẻ con như thế '''' Làm gì có ai thèm lấy mẹ ngoài cha?

''Gò má Tiểu Bảo hồng hồng phun ra những câu người lớn, mà người lớn là Nhược Tĩnh còn trẻ con mới là nhóc mà giờ ngược lại... nhóc không hề như con nít nhàNhóc cũng biết nhóc đẹp trai mà'' Tiểu Bảo à, nói mẹ nghe con là con của ai đi ''Càng nhìn cô càng nghi ngờ'' Con của cha và mẹ, vậy mẹ có thấy hai người nào chỉ ngủ chung, đắp chăn lên là sáng hôm sau đó tự nhiên có em bé hay chưa?

''Nhược Tĩnh ''...'' cạn lời, cô bó tay chấm cơm chấm vê nờLúc này cô muốn đập đầu vào gối tự tửCâu nói '' làm gì có hai người nào mà ngủ chung đắp chăn lên ngủ tới sáng rồi sáng hôm sau đó tự dưng có em bé chưa '' của Bảo Bảo thật là haha cô cười không phanh!!!Hết chap 14+15

----

Chúc các bạn có một kì nghỉ lễ vui vẻ nhé!

TT Ik nào,

Cầu 400like...200 cmt!!!
 
Bảo Bảo! Con Là Ma Ư? (Q2)
Chương 16: Chuyến về quê kì lạ (1)


#16: Chuyến về quê kì lạ!

-------

Nhược Tĩnh nhìn chằm chằm tiểu Bảo Bảo tí hon đang khoanh hai tay trước ngực như một cục bông nhỏ, miệng Bảo Bảo nhếch lên nhìn cô như nhìn một đứa bé nhỏ hơn mình.'' Nhược Tĩnh!

Con nói người nghe này, là con gái không được tùy tiện nhìn người như thế bị hiểu lầm là háo sắc nha ''Cô: ''..."

Đây là một sinh vật lạ vừa mới từ trên trời rơi xuống nha, làm sao nó là con cô được?Lại còn nói cô háo sắc nữa, tùy tiện cái gì?

Chính bé con kia mới khiến cho cô kinh ngạc màÔng cụ non này!

Aizza bất quá chắc đây là tổ tông đời trước nhà cô đang hiện nguyên hình nói chuyện với cô có phải hay không?Cô lập tức cười hì hì véo má Bảo Bảo'' Tổ tông à, người hiện nguyên hình về là muốn báo mộng cho con ư?

Sao con cảm thấy người giống tổ tông mười tám đời trước của con vậy?Tâm linh tương thông, đúng rồi..haha Nhược Tĩnh gãi gãi mái tóc tím nhạt của Bảo Bảo tủm tỉm cườiKhuôn mặt non nớt trắng như sữa tựa như đụng vào sẽ tan chảy của Tiểu Bảo Bảo khẽ cau lại nhíu mày nhìn côCái gì mà tổ tông mười tám đời trước?

Nhóc chính là con của mẹ nha!Nhóc con để yên cho mẹ xoa tóc một lúc sau mới nói" Chào Nhược Tĩnh, ta chính là ông tổ nhà con từ thế kỷ XVlll mau gọi ta là ông tổ đi ''Bảo Bảo bắt trước giọng ông nội gia gia khàn khàn nói, phải nói là giống đến bảy, tám phần khiến Nhược Tĩnh tự dưng ngừng động tác nhìn lại nhócHứ, thích nói nhóc là cụ non nhóc liền muốn chơi với mẹ nha, giờ nhóc mới nhận ra: thật ra Nhược Tĩnh ngây thơ hơn nhóc thật đấy'' Tiểu tử, cái gì mà tổ tông thế kỉ XVlll (18)?

Hứ đùa chứ tổ tông như con ta xin tổn thọ ''Nhược Tĩnh khinh thường nhìn nhóc một cái.

Sau đó lại ai nha một cái túm cổ áo sơ mi tí hon của nhóc lên mà đặt nhóc vào lòng mình âu yếm'' Nhóc con, tiểu Bảo đây chính là con ư ?

''Với câu hỏi của Nhược Tĩnh nhóc trực tiếp ngước mặt lên, cái miệng nhỏ hồng hồng hơi chúm chím cười lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ nhỏ cùng với má lún đồng tiền hai bên má hồng cười khúc khích nhìn cô'' Thế Tiểu Bảo từ trong dạ dày người chui ra sao?

''Cô: ''..'' tên tiểu tử này luôn đặt ra những câu hỏi hóc búa muốn làm cô tức giận àTừ trong dạ dày đi ra nghĩa là cô ăn đồ ăn vào tiêu hóa sẽ ra được nhóc ư?'' Thôi, thôi ~ ta lạy con''nhược Tĩnh phì cười phát ra tiếng...

Tại vì có nụ cười vừa nãy của tiểu Bảo mà bao nhiêu tức giận đều bị xóa tanLúc nãy tiểu Bảo vừa cười!

Nhóc cười rất đẹp trai... nụ cười sáng rạn như ánh chiều tà chiếu xuống tạo ra muôn ngàn sắc màu khiến người ta ngây ngốc... một cậu bé con ba tuổi mà khiến cô suýt nữa không chấp nhận nổi nữa rồi.Trong căn phòng nhỏ hai mẹ con luyên thuyên... giờ này trời đã hừng đông rồi, tiếng gà gáy báo hiệu một ngày mới tới... hoạt động của con người ngoài phố lại tấp nập như mọi khi..... nó cứ như một vòng tuần hoàn không có hồi kết'' Côc cốc... cốc '' tiếng gõ cửa nhà lại gấp gáp vang lên khiến Nhược Tĩnh cứ ngỡ có người cầm gạch mà đập cửa, cô hốt hoảng chạy ra xem aiTên này chắc chắn phải cần cầm nồi niêu xoong chảo ra tẩn rồi nha.'' Chị họ, hức...

Anh Khải Uy ở quê bị trúng tà, mắt long sòng sọc... cứ nói muốn nhảy sông tự tử.. hức ''Ngoài cửa hòa với tiếng gõ, Đập cửa là giọng một cô bé khóc lóc thảm thiết.
 
Back
Top Bottom