Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMQ2FcDg4fC_G1hRMuoKM7z7aPBNWxRxn6IwxMPxGFKZm4HzVCmkwH6ZbsfY-z2KkvuQkV-76SPjxOic11cQkOG9Qd-55ujZhYHqgqClYPxaGRp5bM_dkFRDuqBbeySkdwvbCs3FX5jmMCfoBW142gT=w215-h322-s-no-gm

Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Tác giả: Lý Tiểu Đao
Thể loại: Đô Thị, Trọng Sinh, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Lý Tiểu Đao

Thể loại: Trọng Sinh, Vả Mặt, Hiện Đại

Team dịch: Bao đồng một mối lương duyên?

Giới thiệu

Tên học sinh nghèo yêu cầu tôi phải đưa cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta ba vạn mỗi tháng, nếu không sẽ không nhận sự trợ cấp của tôi.

Tôi biết anh ta cũng đã tái sinh.

Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra là để làm tổng tài.

Còn ra vẻ cao cao tại thượng đe dọa tôi: ''Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''

Tôi lập tức khóa thẻ của anh ta, mua cho anh ta một lọ thuốc ngủ, để anh ta ngày nào cũng mơ thấy mình là tỷ phú.​
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 1



Tên học sinh nghèo yêu cầu tôi phải đưa cho cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta ba vạn mỗi tháng, nếu không sẽ không nhận sự trợ cấp của tôi.

Tôi biết anh ta cũng đã tái sinh.

Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra là để làm tổng tài.

Còn ra vẻ cao cao tại thượng đe dọa tôi: ''Tôi chỉ cho cô một cơ hội này, nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''

Tôi lập tức khóa thẻ của anh ta, mua cho anh ta một lọ thuốc ngủ, để anh ta ngày nào cũng mơ thấy mình là tỷ phú.



Giờ ra chơi, Cố Cảnh Thành ôm cô bạn thanh mai trúc mã của mình đến tìm tôi đòi tiền.

Anh ta ném tờ giấy ghi số thẻ ngân hàng lên bàn, rồi ra lệnh cho tôi: ''Sau này mỗi tháng cô phải chuyển ba vạn tiền sinh hoạt vào tài khoản của Uyển Nhi.''

Ngay lập tức, mọi người xung quanh đều nhìn anh ta với ánh mắt kỳ lạ. Có lẽ họ chưa từng thấy một học sinh nghèo nào lại trơ tráo như vậy, đòi tiền người khác mà không cần giải thích.

Tôi cười chế nhạo: ''Dựa vào đâu?''

Anh ta quay đầu lại, vẻ mặt như thể 'Sao cô dám chất vấn tôi?'', khinh thường nói: ''Chỉ có ba vạn thôi mà, cần gì phải có lý do? Thậm chí ba vạn còn không mua nổi một chiếc cà vạt của tôi.''

Anh ta ngẩng cao cằm, giơ tay định thắt cà vạt.

Nhưng thứ anh ta mặc trên người không phải là bộ vest cao cấp gì cả, mà là chiếc áo hoodie bình dân mua trên mạng với giá năm trăm tệ.

Cố Cảnh Thành đã làm tổng tài quá lâu ở kiếp trước, đến nỗi quên mất mình từng là một học sinh nghèo rớt mồng tơi.

Kiếp trước, tôi đã đầu tư tiền bạc và nguồn lực để biến anh ta thành tỷ phú châu Á nhưng anh ta lại nghĩ rằng mình sinh ra để làm tổng tài, ngày thường quen ra lệnh cho cấp dưới, đối với tôi cũng chỉ dùng giọng điệu ra lệnh.

Nhưng nếu không có tôi, anh ta là cái thá gì chứ?

''Ba vạn một chiếc cà vạt? Cố Cảnh Thành, có phải anh đang mơ giữa ban ngày không? Trước khi tôi trợ cấp cho anh, anh còn không đủ tiền mua hộp cơm mười tệ.'' Tôi cười lạnh, vo tờ giấy thành một cục rồi tiện tay ném vào thùng rác: ''Hơn nữa tôi dựa vào đâu mà phải chu cấp cho cô ta? Tôi lại không phải mẹ cô ta.''

Mặt Cố Cảnh Thành tái mét, đang định nổi giận thì bị cô bạn thanh mai trúc mã Tống Hiểu Uyển che chở như gà mẹ bảo vệ con.

''Từ Nhiễm Nhiễm, sao cô độc ác thế? Ba vạn không là gì với cô nhưng lại là tiền sinh hoạt một tháng của tôi và anh Cố. Nhà cô giàu thế, giúp chúng tôi một chút chẳng phải là lẽ thường tình sao, có cần phải sỉ nhục chúng tôi như vậy không?''

Nói xong, cô ta còn tủi thân khóc lớn: ''Anh Cố, cho dù em và mẹ có phải sống lang thang ngoài đường, anh cũng không được vì em mà hạ thấp lòng tự trọng để cầu xin cô ta.''

Nhìn cô bạn thanh mai trúc mã bị người phụ nữ độc ác như tôi bắt nạt đến phát khóc, Cố Cảnh Thành đau lòng vô cùng, vội vàng kéo cô ta vào lòng nhẹ nhàng an ủi.

Kiếp trước, Tống Hiểu Uyển đã hiến một quả thận cho anh ta, anh ta tưởng đó là tình yêu đích thực, còn coi tôi là vật cản trên con đường tình cảm của hai người.

Nhưng thực tế, quả thận đó là do tôi bỏ tiền ra mua.

Trước khi phẫu thuật, Tống Hiểu Uyển đột ngột tăng giá muốn tống tiền tôi, nhờ vậy mà hai người mới có cơ hội gặp lại nhau.

Cố Cảnh Thành tự ý biển thủ công quỹ để mua biệt thự, mua xe sang cho cô ta, trả món nợ cờ b.ạ.c khổng lồ của mẹ cô ta, tôi đã nhẫn nhịn. Cố Cảnh Thành tái sinh còn muốn nối lại tình xưa với cô ta, tôi cũng không ngăn cản nhưng anh ta lại muốn tiếp tục tiêu tiền của tôi để báo đáp ân tình một quả thận của Tống Hiểu Uyển, dựa vào đâu chứ? Có phải anh ta nghĩ tôi là đứa ngốc không?
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 2



Tôi tức giận đến bật cười, lấy điện thoại ra định thông báo cho nhà trường hủy bỏ trợ cấp cho Cố Cảnh Thành, không ngờ anh ta lại chủ động nói: ''Từ Nhiễm Nhiễm, cô không cho cô ấy tiền, vậy thì tôi cũng không cần trợ cấp của cô nữa.''

Cái giọng điệu đe dọa này là sao?

Giống như việc anh ta nhận trợ cấp của tôi là đang bố thí cho tôi, còn muốn tôi biết ơn?

Kiếp trước tôi đúng là mắt mù rồi, lại đi thích một tên đàn ông giả tạo đã không có số làm tổng tài nhưng lại mắc đủ thứ bệnh của tổng tài như thế này. Tôi lật lại sổ ghi chép chuyển khoản cho anh ta trong hai năm qua, cố nén cơn buồn nôn nói: ''Cố Cảnh Thành, nếu anh là đàn ông và còn chút liêm sỉ thì hãy trả lại số tiền anh đã tiêu của tôi. Tôi xóa bớt cho anh, tổng cộng là tám mươi vạn.''

''Tám mươi vạn? Mười năm nữa tôi trả lại cô tám trăm vạn!''

Cố Cảnh Thành cười khẩy, tiếp tục đe dọa tôi: ''Nhưng Từ Nhiễm Nhiễm, cô nghe cho rõ này, tôi chỉ cho cô một cơ hội này. Nếu bỏ lỡ, cô có quỳ xuống cầu xin tôi cũng không được.''

Tôi vắt hết óc cũng không tài nào hiểu nổi, sự tự tin ''kỳ lạ'' của anh ta từ đâu mà có.

Anh ta không nghĩ rằng mười năm sau mình sẽ đứng đầu danh sách những người giàu nhất Forbes, chỉ cần động ngón tay là có thể khiến gia đình tôi phá sản sao?

Cười c.h.ế.t mất, anh ta thực sự nghĩ mình là thiên tài tự thân làm nên sự nghiệp sao? Không biết rằng anh ta đang dựa hoàn toàn vào sự nâng đỡ của gia đình tôi. Cung cấp cho con ch.ó tài nguyên, hỗ trợ kỹ thuật và nguồn lực quan hệ thì con ch.ó cũng có thể trở thành người giàu nhất. Anh ta không biết ơn thì thôi, lại còn ảo tưởng rằng tôi cũng giống như những kẻ nịnh nọt phải vội vàng lấy lòng anh ta.

Nhìn dáng vẻ tiểu nhân đê tiện ''không nịnh nọt anh ta, mười năm sau sẽ cho tôi biết tay'' của anh ta, tôi trợn tròn mắt.

Tôi tìm người đóng băng thẻ trợ cấp của anh ta, rồi viết một tờ giấy nợ tám mươi vạn.

Cố Cảnh Thành tức giận ấn dấu vân tay, còn hung hăng buông lời đe dọa ''cô đừng hối hận'' rồi ôm cô bạn thanh mai quay đầu bỏ đi.

Tôi hối hận, hối hận vì kiếp trước đã nuôi ra con sói mắt trắng này, càng sợ anh ta hối hận rồi lại đến quấn lấy tôi.

Tan học về nhà gọi tài xế đến đón, tôi vừa mở cửa xe thì bị người ta từ phía sau đẩy mạnh một cái.

Tôi loạng choạng bước đi, nếu không có người tốt bụng đỡ một cái, tôi đã ngã nhào xuống đất.

Nhịn cơn giận nhìn kỹ lại, là Cố Cảnh Thành.

Anh ta đang đẩy Tống Hiểu Uyển đang khóc, nước mắt rơi đầy mặt vào xe, sau đó cũng ngồi vào. Lúc đóng cửa xe còn không quên chỉ thị cho tôi: ''Mẹ của Uyển Nhi bị chủ nợ đánh vào viện rồi, tình hình không ổn, cô tự bắt xe về đi.''

Rồi anh ta quay sang ra lệnh cho tài xế: ''Lái xe đến bệnh viện ngay.''

Bác tài xế nhìn anh ta như nhìn một thằng ngốc, không nói hai lời, lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát.

Cố Cảnh Thành tức giận đạp mạnh vào lưng ghế phụ: ''Lái xe! Làm trễ nải bệnh tình của dì Tống, hậu quả như nào anh không gánh nổi đâu!''

Bác tài xế bình tĩnh chụp lại bằng chứng phạm tội của anh ta, sau đó tắt máy xuống xe, trực tiếp khóa hai người trong xe: ''Có hai tên thần kinh đột nhiên xông vào xe, làm hỏng ghế da thật, còn dọa tiểu thư nhà tôi. Tôi đã khống chế được hai người, xin cảnh sát đồng chí lập tức xuất cảnh.''

Tôi phì cười, khoanh tay nhìn Cố Cảnh Thành trong xe ra vẻ tổng tài uy phong.

Quả nhiên... không có tôi, anh ta chẳng là gì cả.

Tống Hiểu Uyển ở trong xe khóc nức nở, điều này khiến Cố Cảnh Thành vô cùng đau lòng.
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 3



Anh ta hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn tôi, giống hệt như một chiến binh vì tình yêu mà bán rẻ lòng tự trọng: ''Từ Nhiễm Nhiễm, tôi có thể nhận trợ cấp của cô nhưng đừng mơ tưởng rằng tôi sẽ thích cô.''

''Đừng, em không muốn anh Cố hy sinh lớn như vậy vì em.'' Tống Hiểu Uyển chỉ vào mũi tôi và mắng lớn: ''Từ Nhiễm Nhiễm, cô thật quá bỉ ổi, lại ép buộc anh Cố ở bên cô. Cô đừng mong được như ý, tôi tuyệt đối không cho phép cô dùng tiền để làm nhục lòng tự trọng của anh Cố.''

''Đừng nói nữa Uyển Nhi, vì em, chuyện gì anh cũng nguyện ý làm.''

Tôi: ''?''

Có ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của tôi không? Tôi chỉ muốn báo đáp xã hội nên mới dùng tiền trợ cấp cho một học sinh nghèo, tôi có lỗi gì? Hơn nữa chuyện tôi thích Cố Cảnh Thành là chuyện của ba năm sau.

Tại sao hai người lại tỏ ra như đôi uyên ương mệnh khổ bị tôi chia rẽ vậy?

Lúc này cảnh sát đến, họ trực tiếp mời hai người ra ngoài.

Mặt Cố Cảnh Thành đen sì, trừng mắt nhìn tôi hỏi: ''Từ Nhiễm Nhiễm, cô có ý gì? Dùng cách này để gây sự chú ý với tôi, cô thật là trẻ con.''

Tôi ra hiệu cho chú cảnh sát về đầu óc của anh ta, nhỏ giọng nói: ''Hai người này có vấn đề về thần kinh, tôi đề nghị đưa thẳng đến bệnh viện.''

Sau đó tôi cười nói với Cố Cảnh Thành: ''Không có ý gì cả, tôi chỉ nhờ chú cảnh sát đưa hai người đến bệnh viện thôi.''

Chú cảnh sát nhìn hai người họ với vẻ nghi ngờ, ăn mặc keo kiệt nhưng lại vênh mặt lên trời, không coi ai ra gì, đúng là không bình thường: ''Hai người muốn đến bệnh viện?''

''Đúng!''

Chú cảnh sát bừng tỉnh: ''Ồ, vậy thì lên xe, tôi đưa hai người đến đó.''

Còn đưa hai người họ đến bệnh viện nào thì tôi không biết.

Chỉ là nửa đêm tỉnh dậy, thấy Cố Cảnh Thành gọi cho tôi 56 cuộc và hơn 99 tin nhắn trên WeChat, tôi biết hai người họ không đến bệnh viện nào đàng hoàng.

Nửa giờ trước, tin nhắn cuối cùng Cố Cảnh Thành gửi cho tôi là: ''Yêu cầu cô trong vòng ba phút phải nghe điện thoại của tôi, nếu không thì tự nhận lấy hậu quả!''

Anh ta lại lên cơn tổng tài hống hách rồi.

Tôi ngáp một cái, tắt máy và ngủ thẳng.

Hôm sau, khi đến căng tin trường để bê nước phục vụ cho hội thao, tôi thấy Cố Cảnh Thành và Tống Hiểu Uyển đang ăn cơm.

Nghe nói hai người bị nhốt trong khoa tâm thần một đêm, cuối cùng vẫn nhờ nhà trường ra mặt bảo lãnh mới được thả ra.

Lớp trưởng thì thầm bên tai tôi than thở: ''Trước kia thấy hai người này bình thường mà, sao tự dưng lại phát bệnh thế nhỉ? Tối qua Cố Cảnh Thành gọi điện cho tất cả các bạn trong lớp, nói rằng mình là tỷ phú tương lai, chỉ cần bây giờ góp đủ năm trăm tệ để chuộc thân, mười năm sau sẽ trả gấp trăm lần. So với lần Tần Thủy Hoàng gọi điện thoại phong tôi làm đại tướng quân thì trò lừa đảo này còn vô lý hơn.''

Tôi phun nước ra ngoài.

Hóa ra nạn nhân còn nhiều hơn tôi tưởng.

Tối qua, ba tôi và các giám đốc có tiếng tăm trong công ty đều nhận được điện thoại của Cố Cảnh Thành, anh ta nói rằng mình có một dự án hợp tác chắc chắn sẽ phát tài, chỉ cần cứu anh ta ra khỏi khoa tâm thần là được.

Sáng nay, ba tôi sợ đến nỗi mắt thâm quầng, phải mở cuộc họp khẩn cấp, phỏng đoán có phải tin tặc đã tiết lộ bí mật của công ty hay không, nếu không thì tại sao lại có người điên gọi điện đến số nội bộ của họ.

Chuyện này thực sự không thể trách Cố Cảnh Thành.
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 4



Anh ta mồ côi từ nhỏ, không có người thân để nương tựa. Vất vả lắm mới có một cô bạn thanh mai trúc mã nhưng mẹ của cô ta lại là một con bạc. Hai người không có một xu dính túi, tất nhiên phải bám lấy những người xung quanh tôi để sống.

Kiếp này tôi không muốn dây dưa gì đến hai người họ nữa, định bỏ đi thì bị lớp trưởng kéo lại, ra hiệu cho tôi tiếp tục xem kịch.

Cố Cảnh Thành lại lên cơn.

Anh ta cầm cốc nước cam, lắc như lắc rượu vang. Nhìn miếng bít tết giá mười lăm tệ trước mặt, khóe miệng anh ta cong lên một nụ cười chế giễu: ''Cái thứ rác rưởi này cũng xứng gọi là thức ăn? Ném xuống đất cho chó cũng không thèm ăn.''

''Anh Cố, em biết anh khinh thường thứ rẻ tiền này nhưng anh đói cả ngày rồi, ăn tạm một chút đi.''

Cố Cảnh Thành hừ lạnh một tiếng: ''Cho dù có c.h.ế.t đói thì thứ rác rưởi này cũng không xứng vào bụng tôi.''

Ông chủ căng tin đang rán bít tết là người nóng tính, ông ta đập d.a.o xuống thớt: ''Hai người dùng phiếu giảm giá gọi một phần bít tết rẻ nhất ở đây, bắt tôi tặng thêm một phần mì Ý thì được, còn kén chọn nữa, ăn thì ăn, không ăn thì cút!''

''Ông là cái thá gì mà dám nói chuyện với tôi như vậy. Tin hay không tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là khiến cửa hàng của ông phá sản.''

Tống Hiểu Uyển đứng bên cạnh lo lắng khuyên anh ta: ''Anh Cố đừng làm thế, họ làm ăn nhỏ cũng chẳng dễ dàng gì.''

Lớp trưởng đứng xem kịch thì nhéo đùi liên tục, cuối cùng vẫn không nhịn được cười.

Cười một cái không sao, thế mà lại thu hút được sự chú ý của Cố Cảnh Thành.

Khoảnh khắc anh ta nhìn về phía tôi, lông tơ trên cánh tay tôi dựng đứng lên.

Tôi thậm chí còn chưa kịp bê nước khoáng quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc vẫn không thoát được, bị Cố Cảnh Thành chặn ở cuối hành lang, mắt đỏ ngầu, tay chống nạnh: ''Từ Nhiễm Nhiễm, cô phải trả giá vì đã chọc giận tôi!''

Tôi ngước mắt nhìn trời, cuối cùng tôi đã gây ra tội lỗi gì mà phải chịu sự tra tấn phi nhân tính này?

''Sao thế, thấy tôi và Uyển Nhi ở bên nhau, cô ghen rồi à? Nghĩ ra cách này để trả thù tôi, Từ Nhiễm Nhiễm, cô cũng chỉ có chút bản lĩnh này thôi.''

''Nhưng tôi khuyên cô nên tiết kiệm sức lực, cất những trò quyến rũ tôi đi. Tôi đã đính ước với Uyển Nhi rồi, tuyệt đối không thể ở bên cô.''

''Sau này tránh xa hai chúng tôi ra, nếu để tôi phát hiện cô còn có ý định vượt quá giới hạn, tôi sẽ không tha cho cô.''

''...''

Tôi cố gắng nhớ lại kiếp trước, tại sao mình lại thích Cố Cảnh Thành?

Lúc đó anh ta không phải là đối tượng được gia đình tôi chú trọng bồi dưỡng, có rất nhiều người xuất sắc và có tương lai hơn anh ta nhưng tôi lại cảm thấy Cố Cảnh Thành khác biệt, không phải người bình thường.

Bây giờ mới phát hiện ra anh ta thực sự không phải người bình thường.

Tôi cắt ngang lời tự tin của anh ta, phũ phàng vạch trần sự thật: ''Dùng cách này để trốn nợ, anh đúng là thông minh.''

Đừng tưởng tôi không để ý, Cố Cảnh Thành đã lén nhét mấy miếng thịt bò vào miệng. Anh ta không có tiền trả tiền ăn lại không muốn mất mặt nên mới diễn một vở kịch lớn như vậy.

Nhà ăn có quy định, học sinh nghèo có thể rửa bát để trừ tiền ăn nhưng Cố Cảnh Thành đã từng một đời là tỷ phú, sao có thể hạ mình xuống bếp rửa bát đũa? Tất nhiên là phải đẩy hết cho Tống Hiểu Uyển làm.

Còn tôi chỉ là công cụ trốn nợ tốt nhất của anh ta mà thôi.

Bị tôi vạch trần, Cố Cảnh Thành tức giận đến đỏ mặt, đ.ấ.m vào bức tường sau lưng tôi.

Tôi tốt bụng nhắc nhở anh ta: ''Ở đây có camera, dám động vào tôi một ngón tay, số tiền nợ của anh sẽ tăng gấp đôi.''
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 5



''Mười năm sau...''

''Đừng nói mười năm, mười ngày anh cũng không chịu nổi, sẽ bị đói chết.''

Sự mỉa mai tr*n tr** của tôi đã hoàn toàn tổn thương đến lòng tự trọng nhạy cảm và yếu đuối của Cố Cảnh Thành.

Anh ta buông tôi ra, tức giận đến mức bật cười: ''Vậy thì chúng ta hãy cùng chờ xem.''

Đại hội thể thao của trường chính là cơ hội tốt nhất để Cố Cảnh Thành lật ngược tình thế.

Ngày hôm đó, trường sẽ mời các ông lớn trong giới kinh doanh đến tham quan, mọi học sinh nghèo đều sẽ tích cực tham gia thi đấu, nếu thể hiện tốt sẽ được chọn để nhận cơ hội được tài trợ.

Năm nào Cố Cảnh Thành cũng là quán quân chạy dài, thêm vào đó thành tích học tập luôn nằm trong top 3 toàn trường.

Rất nhanh đã thu hút sự chú ý của một ông chủ bất động sản.

Giáo viên chủ nhiệm lập tức kéo Cố Cảnh Thành lại, khen ngợi anh ta hết lời: ''Tổng giám đốc Lý, em Cố là một mầm non tốt của Thanh Hoa, tài trợ cho cậu ấy chắc chắn không sai.''

Kiếp trước, Cố Cảnh Thành thực sự đã thi đỗ vào Thanh Hoa nhưng không phải là mầm non tốt mà là mầm họa. Ai dính vào cũng xui xẻo.

Tổng giám đốc Lý hài lòng gật đầu: ''Được, sau này công ty chúng tôi sẽ tài trợ cho cậu học sinh này năm nghìn tệ mỗi tháng, cho đến khi cậu tốt nghiệp đại học.''

''Năm nghìn tệ?'' Sắc mặt Cố Cảnh Thành lập tức sa sầm xuống: ''Năm nghìn tệ, ông đang sỉ nhục tôi sao?''

''Vị học sinh này, năm nghìn tệ là đã không ít rồi, đủ cho cậu chi tiêu hàng ngày ở trường rồi.''

Anh ta hếch mũi, cười khẩy chế giễu: ''Ngành bất động sản đã đi xuống rồi, sau này cũng chẳng còn triển vọng phát triển gì nữa. Tôi miễn cưỡng chấp nhận sự tài trợ của ông cũng được, kết quả ông chỉ cho tôi năm nghìn tệ. Sau này tôi lấy gì để kéo đoàn đội nghiên cứu? Tôi không giống những học sinh nghèo chỉ biết ăn bám chờ chết, tương lai tôi sẽ là người dẫn dắt nhóm nghiên cứu vươn tới đỉnh cao công nghệ trên trường quốc tế, nếu ông không tài trợ nổi thì nhường vị trí cho người khác đi.''

Nói xong, không thèm để ý đến khuôn mặt tím tái vì tức giận của Tổng giám đốc Lý, anh ta quay đầu bỏ đi.

Giáo viên chủ nhiệm tức điên lên, hét lớn: ''Cố Cảnh Thành!''

Anh ta quay lại, hai tay đút túi: ''Sau này đừng giới thiệu tôi cho những công ty đang trên đà đi xuống như thế này nữa. Người tài trợ cho tôi ít nhất phải có giá trị tài sản cao hơn ba mẹ Từ Nhiễm Nhiễm. Tôi sẽ xem xét kỹ năng lực của họ, không đạt tiêu chuẩn thì không đủ tư cách tài trợ cho tôi.''

Lời nói này của anh ta khiến Tổng giám đốc Lý tức giận không nhẹ. Mặc cho hiệu trưởng và giáo viên chủ nhiệm xin lỗi thế nào thì ông ta vẫn nhất quyết không chịu tài trợ cho bất kỳ học sinh nghèo nào của trường tôi nữa.

Còn liên lụy đến hai người bạn học vô tội khác.

Hai chị em sinh đôi từ nhỏ được ông bà nuôi lớn, nghe nói có công ty muốn tài trợ cho các em học đại học, cảm động đến mức rơi nước mắt. Kết quả lại bị Cố Cảnh Thành làm loạn, cơ hội không còn, hai chị em ngồi bệt xuống đất khóc nức nở.

Tôi không nhìn nổi nữa, tiến lên an ủi: ''Không sao, Tập đoàn Từ thị sẽ tài trợ cho các bạn.''

''Thật sao?''

''Thật mà, mỗi tháng cho mỗi người một vạn đủ không?''

''Không không không, nhiều quá, một tháng hỗ trợ cho bọn tôi hai nghìn tệ là đủ rồi.'' Hai chị em quỳ xuống đất dập đầu với tôi: ''Cảm ơn cậu, sau này sau khi tốt nghiệp đại học, chị em bọn tôi chắc chắn sẽ báo đáp ân đức to lớn của cậu.''

Xem, trên đời này vẫn còn người biết biết ơn.
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 6



Đại hội thể thao của trường kết thúc, lớp tổ chức hoạt động liên hoan.

Là hai con sâu gạo không xu dính túi, không ngoài dự đoán lại đến đây ăn chực.

Cố Cảnh Thành không bỏ ra một xu nào, còn ngồi ở vị trí chủ tọa bắt bẻ đủ kiểu: Trang trí kém, phục vụ kém, món ăn kém, chỉ thiếu điều không viết hai chữ chê bai lên mặt.

Giáo viên chủ nhiệm và các bạn học đều sắp phát điên vì hai người họ rồi.

Ban ngày Cố Cảnh Thành không chỉ làm cho một nhà đầu tư bỏ đi, còn khiến lớp chúng tôi mất đi hai tấm huy chương đáng lẽ phải có.

Nguyên nhân là do Tống Hiểu Uyển nhảy xa bị ngã, đập vỡ đầu gối.

Cố Cảnh Thành đang tham gia cuộc thi chạy tiếp sức đường dài đột nhiên ném bỏ gậy tiếp sức, bế Tống Hiểu Uyển chạy vào phòng y tế.

Còn uy h.i.ế.p bác sĩ: ''Không chữa khỏi cho cô ấy thì tôi sẽ hỏi tội ông!''

Thấy chúng tôi không ai để ý đến anh ta, người từng được mọi người vây quanh như Cố Cảnh Thành làm sao ngồi yên được. Anh ta đổ thẳng cốc bia đã uống một ngụm vào đĩa cá nướng trước mặt, sau đó không ngừng gõ ngón tay lên mặt bàn, lạnh lùng chất vấn: ''Ai chọn chỗ này vậy? Sao gu thẩm mỹ kém thế?''

Cố Cảnh Thành biết rõ nhà hàng này là do nhà tôi mở, chính là cố tình gây khó dễ cho tôi.

Lớp trưởng không nhìn nổi nữa, đáp trả: ''Bạn học Cố, chúng tôi đều thấy ở đây rất tốt, bạn thấy chỗ nào không hài lòng vậy?''

''Tốt sao?'' Cố Cảnh Thành cười khẩy: ''Cậu đã từng thấy nhà hàng thực sự tốt chưa? Thật đáng tiếc, cả đời này cậu cũng sẽ không được thấy.''

Tống Hiểu Uyển cũng hùa theo: ''Có những người sinh ra đã mang số phận nghèo hèn, anh Cố đừng chấp nhặt với họ, cả đời này họ cũng không thể sánh bằng anh.''

Một kẻ thì ra sức khoe khoang, một kẻ thì ra sức nịnh bợ, hai người đúng là trời sinh một cặp.

Tôi giữ c.h.ặ.t t.a.y lớp trưởng đang run rẩy vì tức giận, cười nói: ''Tỷ phú tương lai ăn cơm chắc không cần bọn nghèo kiết xác như chúng tôi trả tiền đúng không. Hôm nay tiền liên hoan của lớp làm phiền tỷ phú trả nhé.''

Tôi đặt hóa đơn trước mặt anh ta, Cố Cảnh Thành nhìn lướt qua không nói gì.

Tôi lập tức kêu lên: ''Ba nghìn tệ đối với bạn học Cố chắc không đáng là bao nhỉ.''

Đừng nói ba nghìn tệ, trên người Cố Cảnh Thành còn không có nổi ba mươi tệ, anh ta biết tôi đang cố tình chọc tức anh ta nhưng vì sĩ diện nên vẫn cầm hóa đơn đi ra ngoài, lúc đi còn kéo theo Tống Hiểu Uyển bên cạnh.

Khi quay lại, trên cổ Tống Hiểu Uyển không còn thấy miếng ngọc bội truyền gia nữa.

Cô ta trừng mắt nhìn tôi đầy ác ý, như thể tôi là người đã bán miếng ngọc bội truyền gia của cô ta để phô trương vậy.

Đúng lúc này, có một nhóm người không mời mà đến xông vào buổi liên hoan.

Họ không nói hai lời đã túm lấy Tống Hiểu Uyển kéo ra ngoài.

Nhìn cách ăn mặc thì giống như đám côn đồ đầu gấu, trong miệng còn chửi bới tục tĩu: ''Mẹ cô nợ bọn tôi tiền cho vay nặng lãi, hôm nay cô mà không trả được, đừng trách anh em bọn tôi không khách sáo.''

''Là mẹ tôi nợ các người, các người đi tìm bà ấy đi. Tôi chỉ là học sinh, tôi không có tiền.''

Tống Hiểu Uyển sợ đến mặt cắt không còn giọt máu, nắm chặt góc bàn không chịu buông.

Dù sao cũng là bạn học, mấy người con trai trong lớp muốn cứu cô ta nhưng lại bị đám côn đồ cầm d.a.o dọa lui lại.

Tên cầm đầu đám côn đồ cầm thẻ sinh viên của Tống Hiểu Uyển lắc lư trước mặt cô ta, nói sáng nay mẹ cô ta đã trốn khỏi bệnh viện, trước khi đi còn để lại một lá thư nói nợ mẹ thì con phải trả, muốn đem Tống Hiểu Uyển bán cho bọn chúng để trừ nợ.
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 7



Tôi đột nhiên nhớ đến kiếp trước, Tống Hiểu Uyển bán thận, thậm chí còn tống tiền tôi, chắc cũng là do mẹ cô ta ép buộc.

Nhưng kẻ đáng thương ắt có chỗ đáng trách.

Cô ta không nên vì muốn bám vào cái cây to là Cố Cảnh Thành mà hại c.h.ế.t tôi.

Ngay khi Tống Hiểu Uyển bị kéo đi, cô ta đột nhiên hét lớn: ''Có tiền, tôi có tiền. Bạn trai tôi là tỷ phú tương lai, anh ấy đã hứa với tôi sẽ giúp tôi trả tiền.''

''Tỷ phú tương lai?''

Thấy đám côn đồ không tin, cô ta vội vàng đảm bảo: ''Thật mà, sau này bạn trai tôi sẽ có rất nhiều tiền, chút nợ cờ b.ạ.c này đối với anh ấy chẳng là gì cả. Các người xem, anh ấy đến kìa...''

Mọi người đều nhìn theo hướng Tống Hiểu Uyển chỉ.

Chỉ thấy từ nhà vệ sinh bước ra một cậu sinh viên nghèo nàn, cả người cộng lại không quá hai nghìn tệ.

Anh ta còn nói khoác lác: ''Mẹ cô ấy chỉ nợ các người hơn một trăm vạn thôi mà, tôi trả thay bà ấy.''

Sau đó quay sang mượn giấy bút của nhân viên phục vụ, viết tên mình lên đó một cách thành thạo như ký séc ở kiếp trước: ''Mười năm sau tôi sẽ trả cả gốc lẫn lãi gấp mười lần cho các người.''

Đám côn đồ cười phá lên, trực tiếp xé tờ giấy nợ thành từng mảnh vụn ném vào mặt Cố Cảnh Thành.

Chậc chậc chậc, cảnh này mà tôi cũng thấy ngượng thay anh ta.

Thấy đám côn đồ không nể mặt, Cố Cảnh Thành kéo tôi ra khỏi đám người đang hóng hớt: ''Từ Nhiễm Nhiễm, cô giúp cô ấy trả số tiền này, tôi sẽ cân nhắc làm bạn trai của cô.''

Tôi: ''Hả?''

''Tôi có thể cho cô có được con người này nhưng trái tim này mãi mãi là của Uyển Nhi.''

''Anh Cố đừng làm vậy!''

Cố Cảnh Thành nhắm mắt tuyệt vọng, như thể sắp hy sinh thân mình, nắm lấy vai tôi, định cưỡng hôn tôi.

Tôi theo phản xạ tát anh ta một cái, cố nhịn cơn buồn nôn mắng: ''Anh bị bệnh à, từ bao giờ tôi nói thích anh?''

Cố Cảnh Thành nghiêng đầu, dùng lưỡi đẩy đẩy má trái đang sưng đỏ, cười lạnh: ''Giả vờ cái gì? Kiếp trước cô yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại cơ mà.''

''Làm ơn, anh có tái sinh thì cũng mang theo chút não đi được không. Kiếp trước tôi đúng là thích anh nhưng đó cũng là chuyện ba năm sau. Tôi bây giờ không quen anh, đừng có tự rước lấy nhục.''

''Quả nhiên… cô cũng có ký ức kiếp trước.''

Cố Cảnh Thành không hề bất ngờ, dù sao kiếp trước cả ba chúng tôi đều c.h.ế.t cùng nhau.

Anh ta và Tống Hiểu Uyển đều đã tái sinh, không có lý do gì tôi lại là ngoại lệ.

''Vậy thì tốt quá, tôi không cần phải chứng minh gì nữa, nếu cô ngoan ngoãn lấy tiền ra, mười năm sau, tôi sẽ bảo đảm nhà cô bình an vô sự, nếu không... cô cũng biết hậu quả của việc chọc giận tôi rồi đấy.''

Cố Cảnh Thành luôn luôn thù dai, việc đầu tiên sau khi trở thành tỷ phú chính là trừ khử những kẻ từng bắt nạt mình.

''Nhưng đừng quên, nếu không có tôi, kiếp này anh sẽ không thể trở thành tỷ phú được đâu.''

''Ồ, vậy sao?''

Tôi bất lực lật mắt, sợ rước họa vào thân, quay người nhanh chóng rời khỏi chiến trường.

Cố Cảnh Thành còn đuổi theo sau đe dọa tôi: ''Từ Nhiễm Nhiễm, tôi đảm bảo cô sẽ phải trả giá đắt cho quyết định sai lầm hôm nay.''

Sau đó, tôi nghe lớp trưởng kể lại câu chuyện xảy ra sau khi tôi rời đi hôm đó.

Để thoát thân, Cố Cảnh Thành nói với những người đòi nợ rằng anh ta có quan hệ với ông chủ của họ. Kiếp trước ông chủ của họ vì muốn kiếm tiền nên đã nịnh bợ anh ta nhưng đáng tiếc là anh ta không để mắt tới.
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 8



Kiếp này chỉ cần họ nể mặt anh ta xóa nợ thì mười năm sau, anh ta chắc chắn sẽ dẫn họ cùng làm ăn kiếm nhiều tiền hơn.

Kết quả là họ tưởng anh ta bị bệnh thần kinh, trực tiếp dùng nắm đ.ấ.m và chân đá vào anh ta.

Nếu không phải lớp trưởng lén báo cảnh sát thì hai người họ đã sớm bị ném xuống sông Hoàng Phố cho cá ăn rồi.

Lớp trưởng chỉ đạo các bạn học chuyển bàn của Cố Cảnh Thành và Tống Hiểu Uyển ra ngoài, cậu ta nói: ''Hai người này đã nghỉ học rồi, nói là đi khởi nghiệp kiếm tiền rồi.''

Tôi biết chuyện này. Cách đây hai ngày, Cố Cảnh Thành còn nhắn tin khiêu khích tôi, nói rằng sẽ sớm khiến tôi thân bại danh liệt, còn hỏi ở kiếp trước tôi có hối hận không?

''Nếu như lúc trước cô không dẫn người đi bắt gian, nhắm một mắt mở một mắt ngầm cho phép Uyển Nhi tồn tại. Có lẽ cô vẫn có thể là phu nhân của tỷ phú. Đáng tiếc chính cô lại không thể dung thứ cho cô ấy.''

Tôi trả lời anh ta: ''Anh là cái thá gì mà còn muốn nuôi tiểu tam bên ngoài, anh xứng sao?''

''Ha~ Bây giờ xem ra Uyển Nhi quả thực hợp làm phu nhân của tỷ phú hơn cô.''

''Cút xa ra đi, đồ ăn bám.''

Kiếp trước, Cố Cảnh Thành giấu tôi biển thủ công quỹ để mua biệt thự, xe sang cho Tống Hiểu Uyển và chuyện hai người họ âm mưu hãm hại tôi, tôi đều biết. Tôi nhẫn nhịn là để tìm ra bằng chứng khiến anh ta phải ra đi tay trắng. Đến khi nắm chắc quyền lực trong tay tôi mới đến vạch trần bộ mặt thật của đôi nam nữ chó má này.

Lúc đó, Tống Hiểu Uyển đã mang thai sáu tháng, đang vì chuyện tranh giành quyền lực mà vắt óc suy nghĩ.

Thấy tôi đến bắt gian, cô ta còn tỏ ra đắc ý. Chỉ là khi luật sư tuyên bố Cố Cảnh Thành không được lấy một xu nào, Tống Hiểu Uyển không ngồi yên được nữa. Cô ta lén vào bếp mở bình gas, còn nhân lúc tôi không để ý đẩy tôi vào đó, định g.i.ế.c người diệt khẩu.

Ngay trước khi bình gas phát nổ, tôi dùng một tay kéo cả hai người họ vào.

Ba mạng nhà họ làm đệm lưng cho tôi, tính thế nào thì tôi cũng không chịu thiệt.

Kiếp này, tôi vốn không muốn dây dưa gì đến hai người họ nữa. Nhưng Cố Cảnh Thành nhất quyết muốn lật mặt với tôi, vậy thì không còn cách nào khác.

Ba ngày sau, tôi theo ba đến cơ sở ươm tạo khởi nghiệp, gặp được Cố Cảnh Thành.

Anh ta nghỉ học cắm rễ ở đây, muốn sao chép lại con đường thành công của kiếp trước.

Nhưng nào có dễ dàng như vậy?

Công ty nào sẽ tin tưởng một học sinh cấp ba đã bỏ học?

Kiếp trước, anh ta có bằng đại học Thanh Hoa, có sự giới thiệu của tôi nên anh ta mới có thể đứng trên bục diễn thuyết nói lên ý tưởng của mình trước các giám đốc điều hành bận trăm công nghìn việc.

Nhưng kiếp này, anh ta thậm chí còn không có tư cách vào cửa, vẫn phải mua chuộc bảo vệ để lén lút lẻn vào.

Cố Cảnh Thành thấy tôi thì đắc ý lắm, ra vẻ nghiêm túc giấu bản kế hoạch kinh doanh của mình ra sau lưng: ''Tôi hợp tác với ai cũng không hợp tác với tập đoàn Từ thị. Từ Nhiễm Nhiễm, cô đừng mơ tưởng nữa.''

Ừm... Có khả năng là tôi đến để đầu tư cho người khác, không hề hứng thú với anh ta.

Thực ra kiếp trước ba tôi coi trọng nhất là đàn anh Tô Dật của tôi.

Anh ấy cũng là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường Thanh Hoa, làm người khiên tốn, làm việc đáng tin cậy, về tư tưởng cũng chín chắn hơn Cố Cảnh Thành rất nhiều.

Ba tôi có ý muốn se duyên cho hai chúng tôi, muốn bồi dưỡng anh ấy thành người kế nhiệm.

Chỉ tiếc là kiếp trước người tôi thích không phải anh ấy, Tô Dật chỉ có thể ấm ức làm phó tổng giám đốc của tập đoàn.
 
Bạn Trai Tỷ Phú Tái Sinh
Chương 9



Có thể nói, Cố Cảnh Thành chỉ là tỷ phú trên danh nghĩa, còn người thực sự nắm quyền trong tập đoàn là Tô Dật.

Vì tôi, anh ấy đã ấm ức quá lâu, kiếp này tôi sẽ trả lại vinh quang vốn thuộc về anh ấy.

Chỉ sau nửa giờ diễn thuyết ngắn ngủi, ba tôi đã quyết định đầu tư cho anh ấy.

Sau khi hoạt động kết thúc, Tô Dật cố ý tìm tôi để cảm ơn: ''Nghe nói là nhờ sự giới thiệu nhiệt tình của em nên chủ tịch Từ mới đích thân đến nghe tôi diễn thuyết, cảm ơn em. Nếu không có em, e rằng tôi sẽ không có cơ hội tốt như vậy.''

Tôi ngượng ngùng xua tay: ''Thực ra em không làm gì cả, chủ yếu là do anh quá ưu tú.''

Kiếp trước, để giúp Cố Cảnh Thành, tôi đã cướp mất cơ hội tỏa sáng lần này của Tô Dật.

Khiến anh ấy phải lãng phí mấy năm trời ở những vị trí bình thường.

May mà anh ấy đủ nỗ lực phấn đấu, nắm bắt được cơ hội khác, nếu không tôi sẽ mang tội lớn.

Lần này tôi trả lại cơ hội cho anh ấy. Tô Dật nhanh chóng thể hiện năng lực phát triển sự nghiệp, trở thành cánh tay đắc lực của ba tôi.

Tôi cũng như nguyện thi đỗ vào trường đại học Thanh Hoa, gia nhập nhóm nghiên cứu của Tô Dật.

Sau đó Tống Hiểu Uyển cố ý đến trường tìm tôi, trước mặt tôi khoe khoang: ''Anh Cố đã huy động được vốn đầu tư rồi, mặc dù năm trăm vạn hơi ít nhưng đây chỉ là bước đầu tiên để anh ấy trở thành tỷ phú thôi. Tin rằng không quá mười năm, anh ấy sẽ trở lại vị trí ban đầu.''

Rồi khinh thường nhìn tôi một cái nói: ''Cô đã làm phu nhân tỷ phú lâu như vậy, kiếp này cũng nên đến lượt tôi hưởng phúc rồi.''

''Yên tâm, tôi nhường phúc này cho cô.''

Chưa kịp để Cố Cảnh Thành đích thân đến trước mặt tôi khoe khoang thì tin dữ đã truyền đến.

Cố Cảnh Thành bị lừa, người ta chỉ cho một chút ngọt ngào là lừa được hết cả gốc gác của anh ta. Bằng sáng chế bị người ta mua với giá một đồng, ý tưởng cốt lõi của công ty khởi nghiệp bị sao chép, thậm chí cả trang web gốc vất vả lắm mới mở được cũng bị tấn công không còn.

Liên tiếp nhiều lần khởi nghiệp thất bại, Cố Cảnh Thành không ngồi yên được nữa, anh ta đến trường chặn tôi: ''Từ Nhiễm Nhiễm, có phải cô làm không? Sợ tôi khởi nghiệp thành công, sợ tôi sẽ trả thù cô đúng không?''

Tôi chớp chớp mắt, tỏ vẻ vô tội.

Tô Dật đứng chắn trước mặt tôi, tốt bụng nhắc nhở anh ta: ''Có phải là bạn học Cố không? Tôi đã nghe nói về chuyện của cậu. Ý tưởng và lý tưởng khởi nghiệp của cậu là đúng nhưng lòng người hiểm ác, sau này cậu vẫn nên cẩn thận hơn.''

''Có đến lượt anh nói à? Tô Dật, kiếp trước anh chỉ là con ch.ó làm việc kiếm tiền cho tôi thôi, giả vờ cái gì, cút đi!''

Cố Cảnh Thành vẫn luôn cho rằng việc trở thành tỷ phú là công lao của mình, không liên quan gì đến tôi hay Tô Dật.

Nhưng anh ta đã nhầm, nếu không có hai chúng tôi, vị trí tỷ phú căn bản không đến lượt anh ta.

Tô Dật dùng sức nắm lấy tay anh ta, không cho anh ta tiến gần tôi nửa bước.

Đôi mắt đen láy của Tô Dật dưới cặp kính gọng vàng đang ánh lên vẻ lạnh lẽo: ''Cậu còn đến quấy rầy Nhiễm Nhiễm nữa thì đừng trách tôi không khách sáo.''

Sau đó đích thân tiễn anh ta ra khỏi trường.

Kiếp trước, vì có tôi bảo vệ, con đường khởi nghiệp của Cố Cảnh Thành quá thuận lợi.

Khiến anh ta quên mất thế giới này tàn nhẫn và đen tối đến mức nào.

Mặc dù anh ta mang theo ký ức kiếp trước, có tầm nhìn xa trông rộng về các ngành công nghiệp mới nổi trong tương lai nhưng muốn khởi nghiệp thành công cũng không phải chuyện dễ dàng.
 
Back
Top Bottom