Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi

Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 50: Không đợi nổi nữa



Núi Vân Đỉnh toạ lạc trong công viên Vân Gian nằm ở nội thành. Cây cối trên núi xanh um, một con đường bậc thang nhân tạo uốn lượn dẫn l*n đ*nh. Leo lên đến đỉnh mất khoảng mười đến hai mươi phút, tất nhiên, cần phải có sức khỏe nữa.

Đối với Hạ Trăn mà nói, việc leo núi không thành vấn đề, chỉ là cô sẽ mệt đến thở không ra hơi mà thôi.

Đứng dưới chân núi, đầu óc Hạ Trăn tỉnh táo hơn một chút, rồi bắt đầu có chút hối hận, hối hận vì bị cả tá hoa hồng đó làm mờ mắt, ngay lập tức đồng ý lời cầu hôn của Bùi Thừa An.

Vừa mới cầu hôn xong đã kéo cô đi leo núi, dù chân cô gần như đã hồi phục, nhưng trong lòng vẫn còn ám ảnh tâm lý, cô không muốn leo núi vào lúc này. Chưa cưới mà đã hành hạ cô thế này, liệu có thể đổi ý không?

Ngay cả khi muốn cô vận động, cũng có thể đổi cách khác mà, vài ngày không gặp, chẳng lẽ anh không muốn đưa cô đến nơi nào vắng vẻ để tâm sự à?

Nghĩ đến một màn lãng mạn vừa rồi, cô không khỏi cảm khái.

Đi xuống dưới lầu sau giờ tan làm, cô đã nhìn thấy anh đang đứng đợi với một bó hoa hồng đỏ rực trên tay, cô bước đến chỗ anh dưới ánh mắt tò mò chăm chú của những người xung quanh, không ngờ khi anh mở cửa xe, bên trong xe đã được phủ kín những đoá hoa.

Anh lấy ra chiếc nhẫn, quỳ một gối cầu hôn cô, trong tiếng cổ vũ của mọi người và hương thơm ngào ngạt của hoa hồng, cô không kìm được mà buột miệng trêu chọc: “Anh thật là sến súa.”

Các cô gái xung quanh nghe vậy thì bật cười lớn tiếng nói: “Tôi chỉ mong cả đời được đối xử sến súa như thế này thôi!” Người nói to nhất chính là Tiểu Lê.

Hôm nay Bùi Thừa An ăn mặc chỉn chu hơn hẳn, mái tóc chải gọn gàng, trông còn đẹp trai và quyến rũ hơn thường ngày, hoàng tử trong truyện cổ tích chắc chắn cũng chỉ đến thế mà thôi.

Có lẽ bởi do anh quá đẹp trai, nên khi anh hỏi cô có thích không, cô đã không chút do dự mà nói: “Thích!” Thế nhưng giữa tiếng cười rộn rã của mọi người, cô lại cảm thấy mình quá hấp tấp, vì thế bèn phá vỡ bầu không khí lãng mạn này bằng một vấn đề rất thực tế: “Mua nhiều hoa hồng thế này chắc đắt lắm, anh thật lãng phí.”

Bùi Thừa An vẫn quỳ một gối, ngẩng đầu nhìn cô cười dịu dàng, nói: “Trước khi giao quyền tài chính trong nhà cho em, hãy cho phép anh xa xỉ một lần đi.”

Người vây xem càng ngày càng đông, ồn ào náo động, tất cả đều đồng thanh cổ vũ: “Cưới anh ấy đi… Cưới anh ấy đi…”

Cam giác bị mọi người vây quanh rất giống con khỉ trong vườn thú, Hạ Trăn chỉ muốn cùng Bùi Thừa An đến nơi nào đó không có ai, thế là cô quả quyết đưa tay phải ra, Bùi Thừa An lập tức đeo nhẫn vào ngón tay cô.

Sau đó cô kéo anh lên xe, trong xe tràn ngập hương hoa, mùi thơm thanh mát khiến người ta như lạc vào cõi mộng, đắm chìm trong ảo cảnh.

Cô cứ nghĩ anh sẽ đưa cô về nhà, không ngờ xe mới chạy một lát đã dừng lại, cô không hiểu sao anh lại đưa cô đến công viên.

“Lên núi.”

Một tia hy vọng cuối cùng của Hạ Trăn bị hai chữ này làm cho tan biến. Vừa định lên tiếng từ chối, Bùi Thừa An đã nắm tay cô kéo về hướng khác, rời khỏi cầu thang dẫn l*n đ*nh núi.

Anh dẫn cô đi vào một sảnh dịch vụ dưới chân núi, sảnh rộng rãi yên tĩnh, mang theo chút hơi lạnh. Anh quen thuộc dẫn cô đi qua một lối đi hình vòm, chẳng mấy chốc đã dừng lại trước một thang máy.

Hạ Trăn đầy nghi hoặc, Bùi Thừa An lại cố ý tỏ vẻ thần bí nói một lát nữa cô sẽ biết.

Hạ Trăn rất ít khi đến công viên chơi, trước đây mỗi lần đến công viên Vân Gian cô cũng không phát hiện nơi này có thang máy đi thẳng l*n đ*nh núi.

“Đây là mới xây xong, vẫn chưa bắt đầu quảng bá.” Bùi Thừa An giải thích.

Ngồi thang máy chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Tầm nhìn trên đỉnh núi rất rộng lớn, mặt trời phía Tây lặn một nửa ẩn trong những tia nắng chiều, đẹp không sao tả xiết.

Cô tưởng Bùi Thừa An đưa cô lên đây để ngắm cảnh, nhưng không ngờ anh lại kéo cô đến trước một ngôi nhà nhỏ tao nhã lịch sự, Hạ Trăn nhìn kỹ, thấy trên bảng hiệu có ghi: “Nhà hàng Vân Đỉnh”. Một người phục vụ mở cửa cho họ, Hạ Trăn vừa bước vào đã thấy những gương mặt quen thuộc trong nhà hàng rộng hơn trăm mét vuông ấy.

Bố mẹ của Bùi Thừa An, bố mẹ cô, thậm chí cả ông nội cô cũng có mặt.

Lâu rồi không được gặp ông nội, nhìn thấy ông, Hạ Trăn vô cùng vui mừng, nhưng cảm giác phấn khích ấy nhanh chóng bị những cảm xúc khác thay thế.

Cô có chút hoang mang.

Họ đều đang bàn bạc xem khi nào tổ chức đám cưới, tổ chức như thế nào, chỉ thỉnh thoảng hỏi ý kiến cô hoặc để cô quyết định lần cuối.

Hạ Trăn lặng lẽ thưởng thức những món ăn tinh tế, lỗ tai nghe tiếng bàn luận sôi nổi của mọi người, trong lòng cứ cảm giác như mình là người ngoài cuộc.

Thật ra, ban đầu cái gì họ cũng hỏi cô, chính là hỏi những yêu cầu của cô đối với hôn lễ các thứ, nhưng cô hoàn toàn không có ý tưởng gì, thật ra chỉ cần đăng ký kết hôn là được rồi.

Nhưng nghe được đủ loại kế hoạch của họ, tưởng tượng ra những hình ảnh ấy, Hạ Trăn bắt đầu cảm thấy chờ mong.

Cô bắt đầu đắm chìm vào ảo tưởng của mình, thỉnh thoảng không kìm được mà nhếch miệng cười.

Đột nhiên trong bát xuất hiện một con tôm đã được bóc vỏ, Hạ Trăn quay đầu nhìn qua, Bùi Thừa An mỉm cười nói: “Ăn nhiều chút.”

Lúc này cô mới nhận ra, suốt bữa ăn, bao nhiêu tôm đều là do anh bóc cho. Từ đầu đến giờ cô cứ như là bước vào cõi thần tiên, cảm thấy xấu hổ, cô lén nhìn trộm qua những người lớn đang hào hứng bàn bạc đối diện, ai cũng đang tập trung thảo luận, dường như không chú ý đến cô.

Bùi Thừa An nghiêng người qua, nhỏ giọng nói với cô: “Có chỗ nào không hài lòng thì cứ nói ra, ý kiến của em là quan trọng nhất.”

Hạ Trăn lắc đầu: “Em rất hài lòng.” Cô lười động não, mà những người có kinh nghiệm như họ hiểu biết nhiều hơn, hơn nữa điều kiện năm xưa của họ lại hữu hạn, có rất nhiều tiếc nuối, bây giờ để họ thỏa sức phát huy, thoả mãn họ, cô cũng được hưởng thành quả, đôi bên cùng có lợi, rất tốt.

Nghe được lời của cô, Bùi Thừa An nở nụ cười.

Hạ Trăn đột nhiên cảm thấy mình chịu thiệt, không hài lòng nói với Bùi Thừa An: “Em thấy anh đúng là lãi lớn khi lấy được một cô vợ hời.” Cô chẳng hề làm khó anh, anh chỉ cần nói vài câu, cô đã hớn hở đồng ý. Chắc chắn là do bà Điền đứng về phe anh, lúc nào cũng nói tốt cho anh trước mặt cô. Không biết ai lúc trước nói rằng phụ nữ đừng nên chiều chuộng đàn ông quá, phải để họ chịu khổ thì sau này mới biết trân trọng. Đúng là, phụ nữ lật mặt nhanh hơn lật sách.

“Em không phải cô vợ hời, mà là bảo vật vô giá.”

Hạ Trăn nghi ngờ nhìn anh, khinh thường nói: “Bùi Thừa An, em phát hiện anh thay đổi rồi, mồm mép ngày càng dẻo quẹo.”

Bùi Thừa An nhướng mày, rồi chợt gật đầu thừa nhận: “Ừ, anh cũng thấy thế.”

Hạ Trăn lườm anh một cái. Anh mỉm cười: “Thì ra khi thích một người, có nói bao nhiêu lời buồn nôn đến mấy cũng không đủ để biểu đạt tình yêu của mình với đối phương.”

Người ta nói lời mật ngọt của đàn ông chỉ nên nghe một chút thôi, đừng có tin tưởng quá, hơn nữa bầu không khí lúc này cũng không phải đặc biệt lãng mạn gì, bối cảnh cũng chẳng hợp lắm, nhưng trái tim Hạ Trăn vẫn đập mạnh, mặt cũng bắt đầu nóng lên.

Cô xấu hổ nói: “Có phải anh ăn nhiều khoai lang mật quá rồi không?” Trên bàn có một đĩa khoai lang mật, vừa rồi Hạ Trăn ăn rất nhiều, còn Bùi Thừa An chỉ ăn một miếng, là do Hạ Trăn đút cho anh.

Sự thật ai cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng Hạ Trăn không quan tâm, dù sao thì miệng anh ngọt như vậy, nhất định phải có nguyên nhân khác.

Bùi Thừa An chỉ cười không nói, ánh mắt rời khỏi mặt Hạ Trăn trong một lát. Hạ Trăn nhìn theo ánh mắt anh, chỉ một cái liếc thôi đã đủ khiến tim cô ngừng đập.

Mọi người trở nên yên lặng như vậy từ khi nào thế hả? Sao lại nhìn hai người họ với ánh mắt đầy ái muội thế này, với cả đã nhìn bao lâu rồi?

“Tôi thấy hai đứa này càng nhìn càng xứng đôi.”

“Đúng vậy, ở đây còn ngọt ngào thế này, không biết bình thường sẽ tình tứ thế nào.”

“Trước đây tôi luôn lo lắng Thừa An không lấy được vợ, ai mà ngờ tới, hóa ra là đang đợi một cô gái tốt như Hạ Trăn.”

“Thừa An làm sao mà không lấy được vợ chứ, thằng bé hoàn hảo như thế, ngược lại là Trăn Trăn nhà tôi, chẳng có dáng vẻ con gái chút nào, tôi mới là người sợ con bé không có ai lấy.”

“Làm gì có, Trăn Trăn đáng yêu lắm, trước đây tôi rất ghen tị khi chị có một cô con gái đáng yêu ngoan ngoãn, nhưng bây giờ thì không cần ghen tị nữa rồi.”

“Tôi thấy chúng ta vẫn nên ăn cơm nhanh đi, lần khác lại bàn tiếp chuyện đám cưới.”

“Đúng rồi, mấy ngày rồi hai đứa nó chưa gặp nhau, chúng ta đừng làm chậm trễ thời gian của bọn trẻ.”

“Được được được, mau ăn nhanh thôi.”

...

Hạ Trăn: “...”

Cô không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu lặng lẽ ăn cơm, đến cả liếc mắt lườm Bùi Thừa An một cái cũng không làm được.

Ăn cơm xong xuống núi, mấy vị phụ huynh đi phía trước, sau đó lần lượt lên xe, hạ cửa kính xe xuống nói với Bùi Thừa An và Hạ Trăn một câu “Chúng ta đi đây”, rồi nghênh ngang lái xe đi mất.

Bọn họ không phải nên kéo cô lên xe, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà chờ Bùi Thừa An đến cưới hay sao? Tại sao ngay cả ông nội luôn yêu thương cô, luôn nói không nỡ gả cô đi, cũng mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt cô?

Cô không còn muốn đến Cẩm Tinh Uyển cùng Bùi Thừa An nữa, cô cảm thấy mình nên giữ kẽ một tí, hôm nay đã làm quá nhiều việc không đủ đoan trang, cô cần lấy lại hình tượng.

“Anh đưa em về nhà nhé.” Cô ra vẻ nói.

“Được.” Bùi Thừa An rất dứt khoát đồng ý.

Hạ Trăn lập tức khó chịu, nghĩ bụng anh ấy không nhớ cô sao? Mấy ngày rồi không gặp, với lại người ta hay nói tiểu biệt thắng tân hôn, anh chẳng có chút biểu hiện nào như thế cả vậy? Anh còn chưa hôn cô nữa.

Nhưng ngay sau đó sự khó chịu của cô nhanh chóng tan biến, con đường này... Không phải là đi đến Cẩm Tinh Uyển sao?

“Anh đi nhầm đường rồi.”

“Không lầm đâu.”

“Đây không phải đường về nhà em.”

“Không phải à? Đây là đường về nhà của chúng ta.”

Nhà của chúng ta... Hạ Trăn cố gắng kiềm chế nụ cười, nhưng không kiềm chế được.

Mọi sự ra vẻ giữ kẽ của cô đều tan biến sau nụ cười ấy, thôi thôi, đợi lát nữa sẽ trừng trị anh thật đàng hoàng để cân bằng lại tâm trạng khó chịu này.

Từ lúc xuống xe cho đến khi lên lầu, Bùi Thừa An vẫn luôn nắm tay Hạ Trăn, chỉ đơn giản là nắm tay mà thôi. Trong thang máy chỉ có hai người họ, ngay cả Hạ Trăn cũng muốn nhân lúc không có ai mà nhào qua hôn anh, vậy mà Bùi Thừa An vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm vào con số trên cửa thang máy, không thèm liếc nhìn cô lấy một lần.

Hừ! Xem anh nhịn được đến lúc nào!

Bùi Thừa An không nhịn được bao lâu, vừa mở cửa ra, anh đã mạnh mẽ kéo Hạ Trăn vào lòng, thuận thế đẩy cô ra sau cánh cửa. “Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, nụ hôn của anh cũng rơi xuống.

Nụ hôn sau mấy ngày xa cách, như cuồng phong bão táp càn quét, bó hoa hồng trong tay rơi tán loạn trên mặt đất, quần áo hai người cũng vô cùng lộn xộn.

Không biết bao lâu sau, họ mới thở hổn hển dừng lại, trán tựa vào nhau, nhìn nhau, sau đó đều nở nụ cười.

Bùi Thừa An ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng v**t v* sau lưng cô, khoảnh khắc này, anh cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Hạ Trăn lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, cảm nhận cơ thể ấm áp của anh, những bất mãn vừa rồi đều biến mất.

Thời tiết oi bức, trong nhà lại chưa bật điều hòa, hai người ôm nhau quá chặt, vừa rồi lại hôn quá kịch liệt, giờ đây cả hai đều thấy nóng đến khó chịu, trên trán và người cũng toát hết mồ hôi.

Bùi Thừa An buông lỏng tay ra, hỏi: “Nóng không?”

Hạ Trăn thật thà đáp: “Nóng...”

Cô vừa định bảo anh bật điều hòa, chưa kịp nói đã nghe thấy anh bảo: “Vậy chúng ta đi tắm nhé.”

Không đợi Hạ Trăn kịp phản ứng, Bùi Thừa An cúi người bế cô lên, động tác lưu loát, bởi mấy ngày hôm trước đều đã thành thói quen rồi.

Hạ Trăn kêu lên một tiếng, trong lòng hoảng loạn, vội la lên: “Anh thả em xuống!”

Bùi Thừa An dừng bước, cúi đầu nhìn cô một cách thâm tình, sau đó còn chớp mắt vài cái.

Hạ Trăn: “...” Làm gì mà phải thả thính cô chứ? Rõ ràng biết cô không chống đỡ nổi: “Em tự đi được mà.”

“Anh muốn bế em.” Bùi Thừa An không cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp bế cô vào phòng tắm rồi mới đặt xuống, sau đó anh ngồi xổm bên bồn tắm, bắt đầu xả nước.

Hạ Trăn rất muốn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng quá khó. Khi Bùi Thừa An điều chỉnh xong nhiệt độ nước, đứng dậy đi về phía cô, Hạ Trăn cảm giác tim mình sắp nhảy ra ngoài đến nơi.

Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý giao phó bản thân cho anh, nhưng không phải như thế này...

Không phải lần đầu nên ở những nơi truyền thống à? Lần đầu tiên đừng bắt đầu ở một nơi khó như vậy được không?

Ngay khi Hạ Trăn lấy hết can đảm định từ chối việc tắm uyên ương, Bùi Thừa An giơ tay chạm vào mặt cô, nói: “Anh chờ em ở ngoài.”

Hạ Trăn: “...” Cô chớp chớp mắt, đều đã tin những gì mình nghĩ là sự thật, hóa ra không phải. Mặt cô lập tức đỏ bừng, gần đây cô đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn về Bùi Thừa An, quên mất rằng phần lớn thời gian anh vẫn rất nghiêm túc.

Bùi Thừa An bước ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại, Hạ Trăn nhìn cánh cửa đóng chặt, do dự không biết có nên khóa lại hay không. Cô nghĩ mãi không ra, nhưng khi quay lại nhìn vào gương, thấy gương mặt đỏ bừng của mình, cô lập tức cảm thấy rầu rĩ.

Mặt cô đỏ quá! Cô vội vàng rửa mặt, trên bệ rửa tay có mấy món mỹ phẩm dưỡng da của cô, ngẩng đầu lên, còn có khăn mặt, kẹp tóc của cô… Những ngày ở đây trước đó cô không cảm thấy gì, bây giờ lại có một cảm giác rằng “Đây chính là nhà của chúng ta”.

Nước gần như đã đầy, Hạ Trăn tắt vòi nước, đang định c** đ* thì tiếng gõ cửa vang lên. Tim cô bất giác thót lại.

“Trăn Trăn, anh mang đồ ngủ cho em.”

Cô bừng tỉnh, quả nhiên quên không mang đồ ngủ vào. Sau đó cô lại bắt đầu rối rắm, nếu đây chỉ là cái cớ của anh thì sao?

Nhưng ngay sau đó, cô nhanh chóng tự mắng mình đúng là lòng dạ tiểu nhân, cười nhẹ một cái rồi đi ra mở cửa.

Bùi Thừa An đứng ở cửa, rất quân tử đưa bộ đồ ngủ cho cô, cũng không có ý định bước vào.

Hạ Trăn nói cảm ơn rồi đóng cửa, sau đó tiện tay ấn nút khóa cửa.

Ừm, chỉ là thói quen thôi.

Hạ Trăn nhanh chóng tắm xong, trong lúc tắm cô đã điều chỉnh lại tâm trạng.

Đã nói là tối nay phải thu phục anh, sao có thể nhát gan? Sao có thể xấu hổ?

Hít sâu một hơi, cô mở cửa đi ra ngoài, ngọt ngào cười nói với Bùi Thừa An đang ngồi ở phòng khách không biết làm gì: “Em tắm xong rồi, anh mau đi tắm đi.”

Bùi Thừa An đứng dậy, từ tốn đi vào phòng tắm.

Hạ Trăn quay về phòng ngủ, thấy rèm cửa chưa kéo kín, bèn đi tới kéo lại, không để hở một khe hở nào mới yên tâm.

Cô chui vào chăn nằm xuống, trong căn phòng yên tĩnh, tiếng tim đập của cô trở nên rõ ràng đến mức lạ thường.

Bùi Thừa An tắm rất nhanh, khi anh bước vào phòng, Hạ Trăn chủ động lên tiếng: “Chưa gì đã tắm xong rồi sao?”

“Ừ, anh không muốn để em đợi lâu.”

Câu này nói ra… Hạ Trăn không tìm được lời nào phản bác. Nhưng không sao, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó: “Không sao mà, em chờ được.”

Bùi Thừa An nhướng mày nhìn cô, Hạ Trăn nhìn thẳng vào anh, vẻ mặt có chút đắc ý.

Bùi Thừa An bước đến bên mép giường, mỉm cười nhìn cô, giọng khàn đi: “Anh không chờ được.”

Vừa dứt lời, anh đã cúi xuống hôn cô. Hai chân anh quỳ trên giường, hơi thở rối loạn, chăn quá vướng víu, anh đưa tay định kéo ra nhưng chính anh lại đè lên mép chăn nên không kéo nổi. Không còn cách nào khác, anh tạm thời buông Hạ Trăn ra, đứng xuống giường rồi xốc chăn lên, sau đó cởi áo choàng tắm ném sang một bên.

Hạ Trăn mở to mắt nhìn anh, khi anh ném áo choàng tắm ra, đôi mắt của cô không kìm được mà nhìn xuống, thấy cơ thể săn chắc cùng đôi chân dài thẳng tắp của anh, còn có chỗ đang nhô lên…

Cô cảm thấy máu trong người dồn hết lên đầu, thậm chí không nhận ra mình vừa nuốt nước bọt.

Nhưng Bùi Thừa An nhìn thấy.

Thực ra, mặt anh cũng đang rất đỏ, toàn thân đều nóng bừng. Anh không muốn lãng phí thêm thời gian nữa, chân dài bước một bước, trong chớp mắt đã đè lên người Hạ Trăn.

Nụ hôn nóng bỏng từ cổ dần di chuyển xuống dưới, chiếc áo ngủ không biết đã bị ném ra từ lúc nào. Hạ Trăn cảm giác rất nhiều dây thần kinh ngủ quên nhiều năm trong cô nay đều được anh kích hoạt, rõ ràng môi anh rất nóng, nhưng khi chạm vào người cô lại khiến cô run rẩy không ngừng.

Anh rất kiên nhẫn, dù cô nhận ra rằng dường như anh đang phải kiềm chế rất vất vả.

Bàn tay anh đặt lên nơi bí mật nhất của cô, động tác dịu dàng hết mức. Anh lại hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, ánh mắt đắm đuối nhìn vào cô cũng đang đ*ng t*nh, khàn giọng hỏi: “Được không em?”

Hạ Trăn thầm nói trong lòng: “Cái này còn cần phải hỏi sao?”

Nhưng cô không nói ra, mà đưa tay đẩy Bùi Thừa An ra. Anh vốn chỉ đang chống tay, trọng tâm không vững, dễ dàng bị cô đẩy ngã nằm sang một bên. Hạ Trăn nhanh chóng lật người, đè lên người anh.

Cô hơi nhổm người lên, cười tinh nghịch nói: “Anh đã sẵn sàng chưa?”

Ánh mắt của Bùi Thừa An từ mặt cô dần dời xuống. Hạ Trăn nhìn theo ánh mắt anh, thấy ngực mình đang ép lên ngực anh, tạo ra một đường cong quyến rũ.

Cô cảm giác được chỗ ấy của anh vừa cử động, chạm vào cô.

Nụ cười của cô cứng lại.

Bùi Thừa An bật cười, hai tay nắm lấy cánh tay cô, nâng đầu lên hôn cô một cái, rồi dùng chút lực. Hạ Trăn chỉ cảm thấy tầm nhìn xoay chuyển, cuối cùng lại biến thành cô nằm dưới.

A! Cảm giác quyền chủ động bị cướp mất: “Em muốn ở trên!”

“Em không được.”

“Anh không biết là không được tuỳ tiện nói người khác không được sao?”

Bùi Thừa An cười, vừa hôn môi cô vừa mơ hồ nói: “Ngoan, sau này cho em ở trên.”

“Không…”

Cô còn muốn nói gì đó, nhưng không nói tiếp được nữa, vì Bùi Thừa An đã sẵn sàng. Cô hồi hộp nhìn anh, vừa sợ hãi vừa mong đợi.

“Trăn Trăn, anh yêu em.” Từ cuối cùng vừa rơi xuống, anh không nhịn được nữa, hòa làm một với cô.



Trong phòng tràn ngập hơi thở ** *n, hô hấp của hai người cuối cùng cũng bình ổn, chỉ còn những cơ thể áp sát vào nhau cảm nhận tiếng tim đập dồn dập.

Bùi Thừa An ôm Hạ Trăn, Hạ Trăn vòng tay ôm lấy người anh, tựa đầu lên vai anh.

Cả hai đều chưa ngủ, cũng không nói gì, cứ lặng lẽ nằm ôm nhau như vậy, nhưng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, vô cùng tốt đẹp.

“Bùi Thừa An, em cũng yêu anh.” Hạ Trăn đáp lại lời anh đã nói trước đó với cô.

Bùi Thừa An hôn lên trán cô một cái: “Chúng ta sẽ yêu nhau cả đời.”

Hạ Trăn dụi vào người anh, dịu dàng nói: “Ừm.” Cô cảm thấy mình thật sự rất yêu anh, yêu đến mức không muốn rời xa dù chỉ một khắc. Cô lại ôm chặt anh hơn, như thể chỉ có như vậy mới bày tỏ được cảm xúc của mình.

“Trăn Trăn…” Bùi Thừa An gọi.

“Ừ?” Hạ Trăn đáp, giọng mềm mại.

“Em… Đừng cử động…”

“Tại sao?” Cô không nhịn được lại dụi vào anh.

Bùi Thừa An thở mạnh một hơi, lập tức trượt người xuống một chút, hôn lên môi cô, tay cũng bắt đầu lướt trên người cô.

“Bùi Thừa An! Em muốn đi ngủ!”

“Lát nữa ngủ sau.”

“Lát nữa trời sáng rồi!”

“Vậy sáng rồi ngủ.”

Hạ Trăn: Hu hu hu, mệt mỏi quá…
 
Bạn Trai Quá Đứng Đắn - A Ninh Nhi
Chương 51: Ngoại truyện



Buổi chiều cuối tuần, con trai vẫn đang ngủ trưa, tôi chợp mắt được nửa tiếng đã tỉnh, một giấc ngủ trưa nửa tiếng đã là đủ, đây cũng được cho là giờ giấc khoa học nhất.

Nửa tiếng sau, tôi đi gọi Trăn Trăn dậy, không thể để cô ấy ngủ quá lâu, nếu không tối đến cô ấy sẽ lại nói không ngủ được và lén chơi điện thoại. Dỗ cô ấy đi ngủ là một việc khiến tôi rất đau đầu, mặc dù tôi có đòn sát thủ, cũng có đủ sức lực để thực hiện, nhưng tôi vẫn mong cô ấy ngoan ngoãn hơn một chút.

Ngoài ra, việc gọi cô ấy dậy cũng không dễ dàng gì, để được nằm ngủ nướng, cô ấy thường làm nũng chơi xấu, thậm chí còn đe dọa tôi.

Trước sự làm nũng của cô ấy, tôi thật sự khó lòng chống đỡ, chỉ có thể nhẹ nhàng dỗ dành. Còn những lúc cô ấy mè nheo chơi xấu, tôi thực sự bất lực, rõ ràng đã đồng ý sẽ dậy, thậm chí cô ấy còn tự tuyên bố rằng nếu không dậy nổi sẽ là cún con, cô ấy đúng là cũng có ngồi dậy, nhưng chỉ một lát sau, cô ấy lại nằm xuống.

Đối với việc bản thân nói mà không giữ lời, cô ấy dứt khoát thừa nhận một cách thản nhiên.

Cô ấy nói: “Thì hôm nay cứ xem như làm cún con một ngày đi, làm thú cưng riêng của anh. Thú cưng của anh hôm qua quá mệt mỏi, yêu cầu được nghỉ ngơi. Tất cả đều là lỗi của người chủ như anh đấy, đã nói là không làm nữa, nói chỉ 20 phút thôi, nói chỉ một lần nữa thôi, nhưng anh thì sao, đồ lừa đảo! Vắt kiệt sức của em còn chưa đủ, giờ lại không cho em nghỉ ngơi bổ sung thể lực, tối nay anh không được chạm vào em nữa, hừ! Nếu dám đụng vào người em thì anh chính là cún con. Giờ em không vui, em muốn ngủ đến khi trời đất đảo lộn luôn.”

Tôi...

Đương nhiên, lúc này tôi vẫn có thể sử dụng đòn sát thủ, phần lớn thời gian cô ấy sẽ giống như một chú thỏ con bị hoảng sợ mà xốc chăn bật dậy, đôi khi cũng sẽ thách thức tôi với câu “Tới đi.” Hầu hết chiêu này đều phát huy tác dụng, và buổi sáng sẽ bắt đầu bằng một màn h**n ** hoàn hảo, tôi rất thích.

Thật ra, không phải lúc nào tôi cũng ép Trăn Trăn phải dậy ngay khi tôi gọi, tôi cũng không phiền khi phải thực hiện một việc có độ khó không hề nhỏ như này, ngược lại, tôi thấy khá thích thú, nhìn cô ấy lúc thì hờn dỗi, lúc lại mè nheo, dáng vẻ lười nhác như một chú mèo nhỏ khiến tôi cảm thấy vô cùng đáng yêu. À, cả lúc cô ấy vội vội vàng vàng vì sắp trễ giờ đi làm cũng rất đáng yêu.

Những điều này, tôi tuyệt đối sẽ không nói cho cô ấy biết, nếu không cô ấy sẽ giống như một chú mèo con nổi giận giơ móng vuốt ra cào người, hoặc như một chú cún con há mồm cắn tôi.

Nhưng nếu phải đánh thức cô ấy vào buổi trưa, đòn sát thủ của tôi lại không thể sử dụng, bởi vì con trai thường chỉ ngủ hơn một tiếng là dậy, thời gian không đủ, trừ phi con được ông bà nội hoặc ông bà ngoại dẫn đi.

Cũng không phải tôi không có cách, ví dụ như vừa rồi, cô ấy đồng ý dậy nhưng lại nói rằng không mở mắt nổi, cũng không có sức, tôi liền bế cô ấy vào phòng sách, hôn hít một hồi lâu, cô ấy sẽ tỉnh táo ngay.

Con trai chưa tỉnh dậy, sợ bật TV sẽ làm ồn đến con, nên những lúc như này chúng tôi thường ngồi trong phòng sách đọc sách hoặc lướt mạng, khi Trăn Trăn nhìn thấy điều gì thú vị sẽ gọi tôi xem cùng. Mặc dù tôi cảm thấy những đoạn video hay câu chuyện hài hước mà cô ấy xem thường rất ngốc nghếch, nhưng nhìn cô ấy cười ngờ nghệch, tôi cảm thấy vẫn là rất đáng xem.

Hôm nay Trăn Trăn không lên mạng mà lại lục lọi đống sách cũ bố mẹ tôi vừa mang đến hôm qua.

Tôi không phải là người thích hoài niệm, những quyển sách cũ đều đã được sắp xếp gọn gàng, nên tôi cũng không có ý định lôi ra xem lại.

Nhưng Trăn Trăn lại rất hứng thú, cô ấy nói muốn khám phá bí mật thời thơ ấu của tôi. Tôi cũng không có ý kiến gì, để mặc cô ấy đi, dù sao tôi cũng chẳng có bí mật gì để giấu.

Nhưng không ngờ cô ấy vừa lục được một lúc đã phá lên cười, không hiểu sao tôi lại có cảm giác không ổn.

Cô ấy lấy từ một quyển sách giáo khoa tiểu học cũ ra một tờ giấy đã ngả vàng, cười đến nỗi không dừng lại được, rất nhanh đã đọc xong, sau đó nén cười, đọc nội dung bức thư với giọng điệu tình cảm: “Bùi Thừa An: chào bạn, đầu tiên mình xin tự giới thiệu, mình là Khương Tiểu Văn của lớp hai. Không biết bạn có biết mình không, mỗi ngày mình đều đi ngang qua lớp của bạn, bạn ngồi ở bàn cuối, chỉ cần quay đầu là có thể nhìn thấy mình. Với cả, giờ giải lao tiết thể dục, bạn đứng hàng cuối trong lớp, còn mình đứng đầu bên lớp mình, lúc xoay người vận động, hẳn là bạn cũng thấy được mình… ”

Tôi sửng sốt, đây là bức thư tình tôi nhận được hồi nhỏ, tôi không biết tại sao nó vẫn còn, vì bình thường tôi đều sẽ trả lại cho người gửi.

Trăn Trăn vừa đọc vừa cười, thỉnh thoảng liếc nhìn tôi với ánh mắt trêu chọc, cuối cùng tôi cũng không nhịn được mà ngắt lời cô ấy: “Trăn Trăn, đừng đọc nữa.”

“Tại sao chứ, viết hay mà.” Cô ấy chớp chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ không chút ác ý, nhưng tôi biết, mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Tôi giải thích với cô ấy: “Đó là những lá thư anh nhận được hồi nhỏ, có lẽ là do anh quên trả lại thôi.”

Trăn Trăn nhoẻn miệng cười: “Ồ... chắc là nhiều quá nên sót lại? Nhưng không đúng, nó kẹp trong sách giáo khoa, chẳng lẽ anh không nhìn thấy, chắc là anh có tình cảm với người ta nên giữ làm kỷ niệm, hì hì.”

“Không phải...”

Trăn Trăn lập tức ngắt lời tôi, thoải mái nói: “Ây da, anh đừng sợ, chồng em từ nhỏ đã có sức hút như vậy, em siêu tự hào, hơn nữa đó là giai đoạn mới bắt đầu biết rung động, em hiểu mà.”

Cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của cô ấy, trong lòng tôi cười thầm, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra nghiêm túc: "Em mới tiểu học mà đã biết rung động rồi sao?"

Chủ đề đột ngột chuyển sang cô ấy, cô ấy hơi sửng sốt, nhưng rất nhanh đã lấy lại nụ cười tinh nghịch khiến tôi chỉ muốn bắt cô về phòng xử lý một trận: "Đúng vậy, giống anh thôi."

"Anh không hề, rung động đầu đời của anh bắt đầu từ khi gặp em." Câu nói thật này chắc chắn sẽ bị Trăn Trăn cho là lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại là sự thật.

Từ khi có ký ức, tôi đã thường xuyên được nghe những lời khen ngợi, một nửa là khen tôi có vẻ ngoài đẹp trai, một nửa là khen tôi thông minh. Tôi không biết tiêu chuẩn của cái gọi là đẹp trai là gì, chỉ cảm thấy ai cũng như nhau, nếu thật sự phải nói đến sự khác biệt rõ ràng, thì đó chỉ là kích thước của mắt to hay mắt bé, dáng người mập hay gầy. Mắt tôi không to không nhỏ, nhưng tôi nghĩ trẻ con mắt to khá dễ thương, mấy đứa trẻ mập mạp cũng rất đáng yêu. Mà tôi bởi vì cơ thể lớn nhanh, dáng người hơi gầy, tự cho rằng chẳng liên quan gì đến cái gọi là đáng yêu. Tất nhiên, không ai nói tôi đáng yêu, chỉ nói tôi đẹp trai, đẹp và đáng yêu khác nhau, khác nhau thế nào, trước đây tôi không rõ.

Tôi cảm thấy Trăn Trăn là người vừa đáng yêu vừa xinh đẹp, nhưng Trăn Trăn cũng từng nói tôi đáng yêu vài lần. Điều này khiến tôi rất ngạc nhiên, thậm chí hơi... hoảng sợ, cái từ này, làm sao có thể dùng để nói về tôi? Chỉ có nhân tài như Trăn Trăn mới tùy tiện dùng từ như vậy.

Từ năm lớp năm tiểu học, tôi đã bắt đầu nhận được không ít những mảnh giấy hay thư từ các bạn nữ, chủ yếu là nói rằng tôi học giỏi, muốn làm bạn gái của tôi. Tôi đều lịch sự trả lời, bảo rằng chúng tôi còn nhỏ, chưa đến tuổi làm bạn trai bạn gái, khuyên các bạn ấy nên chăm chỉ học hành, ngày càng tiến bộ.

Còn vì sao lúc đó tôi nghĩ rằng còn nhỏ thì không được yêu đương, là vì tôi từng nghe người lớn nói dì của tôi mới 16 tuổi đã yêu đương, như vậy là không đúng, ảnh hưởng đến bản thân và cả người khác. Tôi cảm thấy chuyện yêu đương cũng không ảnh hưởng nhiều đến tôi, nhưng tôi không muốn làm ảnh hưởng đến người khác, nên tôi từ chối tất cả.

Nhiều bạn nữ nhận thư trả lời của tôi xong sẽ viết lại một bức khác, nói rằng khi nào lớn sẽ làm người yêu sau, sau đó, đương nhiên, không có sau đó.

Chỉ có một bạn nữ khiến tôi cảm thấy rất bối rối, cô bạn đó chính là Tiết Nam. Không biết từ lúc nào, bắt đầu có người nhìn tôi với ánh mắt trêu ghẹo nói rằng cô dâu của cậu thế nào. Tôi vô cùng kinh ngạc, cái tên Tiết Nam này, tôi biết đến cũng từ miệng của họ. Vốn tưởng rằng chuyện này qua vài ngày sẽ hết, nhưng không ngờ càng lúc càng nhiều người biết, thậm chí ngay cả mẹ tôi cũng biết, còn lấy ra trêu chọc tôi.

Lúc trước tôi không hề biết Tiết Nam là ai, sau bởi vì chuyện này mà tôi biết đến cô bạn đó, tôi không phải người đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài, nếu nhìn theo tiêu chuẩn bây giờ, ngoại hình của Tiết Nam cũng xem như khá ổn, nhưng trước đây tôi lại không thấy cô bạn này đáng yêu. Tiết Nam có vẻ rất tự tin, biểu cảm mang theo chút kiêu ngạo, tất nhiên đó là đối với người khác, còn khi đứng trước mặt tôi, Tiết Nam có vẻ hơi ngại ngùng.

Do chuyện này cứ bị đồn thổi mãi, ảnh hưởng đến tôi ngày càng lớn, cuối cùng có một lần tôi đã nói vài lời hơi khó nghe. Sau đó điều này cũng gây ảnh hưởng không tốt đến Tiết Nam, chỉ là không ngờ rằng nhiều năm trôi qua, Tiết Nam vẫn ôm mối hận trong lòng.

Tình cảm của Tiết Thần đối với Trăn Trăn không hề đơn giản, tôi đã nhận ra ngay từ lần đầu gặp anh ta, may mắn là Trăn Trăn dường như không có cảm giác gì vượt quá mức tình bạn với anh ta. Thật ra lúc đó tôi cũng không quá chắc chắn, nhưng cũng không để ý quá nhiều, dù gì lúc ấy mới quen nhau, không phù hợp thì cũng không cần cưỡng cầu.

Lần đầu gặp Trăn Trăn, quả thật tôi thấy cô ấy rất thục nữ, cười lên trông rất ngọt ngào, nhưng nhìn vào đôi mắt cô ấy là biết, cô ấy không hề dịu dàng như vẻ bề ngoài. Tôi thích đôi mắt của cô ấy, mang theo nét ranh mãnh, lại có chút gì đó... hư hỏng, loại ánh mắt mà chỉ cần nhìn là đã biết đang tính toán nghịch ngợm làm chuyện xấu.

Khi cô ấy nói thích tôi, tôi biết cái thích đó có lẽ giống như cảm giác khi thấy hoa cỏ xinh đẹp bình thường thôi. Có lẽ bởi vì đã có quá nhiều người thích vẻ bề ngoài của tôi, ngưỡng mộ thành tích học tập và năng lực trong công việc của tôi, đột nhiên có một người không mê mẩn ngoại hình của tôi, cũng không quan tâm hay không muốn biết đến thành tựu của tôi, tôi lại cảm thấy hứng thú với cô ấy hơn.

Khi tôi ngỏ lời hẹn hò, biểu cảm của cô ấy khiến tôi muốn bật cười, cũng có chút cảm giác chiến thắng. Biểu cảm của cô ấy cho thấy kế hoạch của cô ấy đã bị tôi phá vỡ.

Thời gian đầu yêu đương với Trăn Trăn, tôi nhận ra cô ấy dường như luôn có điều gì đó trăn trở, tình cảm dành cho tôi cũng chưa hẳn là tình yêu. Tôi không biết cô ấy đang bối rối về điều gì, chỉ cảm thấy cô ấy chưa thực sự sẵn sàng cho mối quan hệ này. Nhưng tôi nghĩ rằng, tình cảm cần phải được vun đắp, chậm rãi vun đắp tình cảm mới có thể ổn định và bền lâu. Tôi thích cảm giác từ từ xây dựng mối quan hệ này, điều đó khiến tôi an tâm hơn, nếu ngay từ đầu cô ấy đã cuồng nhiệt như những cô gái từng tỏ tình với tôi, có lẽ tôi sẽ lo lắng rằng mọi thứ chỉ như bong bóng xà phòng, đẹp đẽ trong phút chốc, lại dễ dàng tan biến.

Thật lòng mà nói lúc đó tôi không mấy tin tưởng Trăn Trăn, luôn cảm giác nếu một ngày nào đó cô ấy không còn điều gì rối rắm nữa, có lẽ sẽ nói lời chia tay với tôi. Thực ra mà nói, tôi rất không muốn điều đó xảy ra.

Chúng tôi quen nhau qua mai mối và bắt đầu hẹn hò, hai người xa lạ đột nhiên trở thành người yêu, sự thay đổi đó thực sự khiến người ta khó mà thích nghi. Thời gian đầu, cả hai đều khá ngượng ngùng, tôi vốn ít bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, còn Trăn Trăn thì lại viết hết cảm xúc lên trên mặt, có đôi lúc cô ấy rầu rĩ mà lén cắn môi, thực ra tôi đều nhìn thấy, nhưng tôi sẽ giả vờ như không nhìn thấy gì, nếu không cô ấy sẽ càng ngượng ngùng.

Sau một thời gian ở bên nhau, chúng tôi trở nên thân thiết hơn, tình cảm của tôi dành cho Trăn Trăn cũng ngày càng sâu sắc, điều khiến tôi vui vẻ chính là, Trăn Trăn dường như cũng bắt đầu động lòng với tôi, nhưng tôi phát hiện cô ấy vẫn còn tâm sự gì đó. Điều này làm tôi bất an, tôi cứ nghĩ là vì Tiết Thần, tôi biết Tiết Thần đang theo đuổi Trăn Trăn, và điều đó khiến tôi hơi thiếu tự tin, dù sao họ cũng đã quen biết nhau nhiều năm, rất hiểu lẫn nhau, Trăn Trăn cũng rất tán thưởng cậu ta.

Tiết Nam đã đến tìm tôi, đại khái muốn nói là Trăn Trăn không hợp với tôi, rằng Trăn Trăn và Tiết Thần hợp nhau hơn, hơn nữa hai người họ quen biết đã nhiều năm, Tiết Thần đối với Trăn Trăn không giống những cô gái khác. Ngoài ra, Trăn Trăn đã từng thích Tiết Thần, chỉ là nghĩ rằng Tiết Thần không thích mình nên vẫn luôn giấu trong lòng. Giờ đây Tiết Thần đã nhận ra tình cảm của anh ta dành cho Trăn Trăn, chỉ cần anh ta mở lời, chắc chắn Trăn Trăn sẽ dao động. Có điều Trăn Trăn là một cô gái có đạo đức, hiện giờ vẫn đang quen tôi nên sẽ rơi vào tình cảnh khó xử. Mục đích của Tiết Nam chính là muốn tôi chủ động buông tay.

Đối với suy nghĩ tự cho mình là đúng của Tiết Nam, dù tôi khinh thường nhưng trong lòng vẫn có chút để ý. May mắn là Trăn Trăn đã nói rõ với tôi rằng cô ấy không có loại tình cảm đó với Tiết Thần, tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại phát hiện, trăn trở của Trăn Trăn càng ngày càng nặng nề hơn.

Tình cảm của chúng tôi ngày càng tốt đẹp, ở bên Trăn Trăn là khoảng thời gian tôi vui vẻ nhất, trước đây tôi không chú ý đến giờ tan làm, chỉ tập trung vào tiến độ công việc. Nhưng từ khi có Trăn Trăn, tôi cũng giống như những đồng nghiệp khác, cứ đến ba bốn giờ chiều là lại thường xuyên nhìn đồng hồ.

Trăn Trăn là một cô gái rất đặc biệt, đôi khi còn khá nghịch ngợm, cố ý nói những lời mập mờ để trêu chọc tôi, lúc đó tôi mới nhận ra, hoá ra tai mình lại nhạy cảm đến vậy. Mỗi lần cô ấy thấy tai tôi đỏ lên thì trông có vẻ rất phấn khích, như thể vừa làm được chuyện gì ghê gớm lắm, cô ấy không biết vì sao tai tôi lại đỏ lên, cũng không biết khi nhìn thấy vẻ đắc ý của cô ấy, tôi muốn trừng phạt cô ấy đến nhường nào. Nhưng tôi đều nhịn xuống, không phải vì không dám chịu trách nhiệm với cô ấy, mà bởi vì tôi biết rõ mình thực sự thích cô ấy, càng ngày càng thích, cũng đã nghiêm túc suy nghĩ đến tương lai của cả hai. Thực ra quá trình cân nhắc đó rất ngắn, tôi chắc chắn rằng mình muốn ở cạnh cô ấy suốt quãng đời còn lại.

Khi nhìn thấy tờ kế hoạch mà Trăn Trăn đưa cho, tôi chỉ ngạc nhiên thoáng qua đã hiểu rõ, kết hợp với trăn trở trước đây của cô ấy, cùng tâm sự nặng nề gần đây, cuối cùng tôi cũng hiểu được. Nói như thế nào nhỉ, đối với những chuyện như vậy, trong lòng tất nhiên sẽ có chút cảm xúc, nhưng cảm xúc của tôi chỉ vừa mới chớm nở thì đã bị lời giải thích cùng lời tỏ tình sau đó của cô ấy nhấn chìm.

Trăn Trăn nói đừng liên lạc với cô ấy trong hai ngày, tôi biết cô ấy sợ tôi sẽ không tha thứ. Qua từng câu từng chữ, tôi cảm nhận được sự áy náy của cô ấy, biết rằng trong lòng cô ấy không hề dễ chịu, mà tôi không muốn nhìn thấy cô ấy như vậy, tôi thích nhìn thấy cô ấy vui vẻ, thích nhìn nụ cười của cô ấy.

Tôi gọi điện cho cô ấy, nhưng không ngờ cô gái nhỏ này lại không nghe máy, thậm chí còn tắt máy.

Nếu đã như vậy, tôi đành để cô ấy dằn vặt thêm một ngày nữa đi, coi như là hình phạt, để giảm bớt sự tự trách trong lòng cô ấy.

Tôi định ngày hôm sau tan làm sẽ đến gặp cô ấy, nhưng đột nhiên công ty yêu cầu tôi đi công tác nước ngoài, không có thời gian gặp cô ấy nữa, tôi chỉ đành nhắn tin, để cô ấy tự suy ngẫm.

Xa cách nửa vòng Trái đất với cô ấy trong một tuần, lần đầu tiên tôi cảm nhận được nỗi đau khổ của sự nhớ nhung, thời gian như kéo dài vô tận, chất lượng giấc ngủ cũng kém đi rất nhiều, rõ ràng rất mệt, nhưng trong đầu lại toàn là hình bóng của cô ấy.

Cuối cùng cũng về nước, tôi muốn đến gặp cô ấy ngay lập tức, nhưng sự đời không như ý, còn phải giải quyết công việc, buổi tối lại có tiệc xã giao không thể không đi. Nhưng cũng không sao, dáng vẻ phong trần mệt mỏi chắc cũng không hay ho gì, nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau đi tìm cô ấy cũng được.

Tôi hủy kế hoạch leo núi ngày hôm sau, nhưng không ngờ chúng tôi lại lỡ mất nhau như vậy, thật đúng là chuyện tốt thì luôn gặp trắc trở.

Cô ấy đi leo núi, rõ ràng là vì tôi, điều này khiến lòng tôi vui sướng vô cùng. Tôi mang theo tâm trạng háo hức và chờ đợi đến dưới chân núi, lại nhận được tin cô ấy bị thương.

Vết thương của cô ấy không nghiêm trọng, nhưng tôi vẫn rất đau lòng. Cô ấy vốn không phải người cẩn thận, tôi phải tự mình chăm sóc cô ấy mới yên tâm, vì thế tôi đưa cô ấy về nhà ở Cẩm Tinh Uyển. Ban đầu, tôi dự định sẽ bắt đầu sửa sang lại căn nhà trong vài ngày tới, sau đó đưa cô ấy đến rồi cầu hôn cô ấy. Kế hoạch bị phá vỡ, nhưng không ngờ mẹ tôi đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, tôi thật sự rất cảm ơn mẹ.

Sớm chiều ở chung cùng Trăn Trăn vài ngày, rất vui vẻ cũng rất mãn nguyện, tất nhiên, cũng rất dày vò.

Tôi không phải là người thích nói nhiều, Trăn Trăn thì ngược lại, tôi rất thích nghe cô ấy nói chuyện. Có một số người nói nhiều sẽ khiến tôi cảm thấy phiền phức, nhưng Trăn Trăn thì khác, tôi thấy rất náo nhiệt, rất thú vị. Ví dụ như khi cô ấy tò mò hỏi xem có phải tôi đi công tác cùng Lữ Mộng Kỳ hay không, thật sự rất đáng yêu.

Về Lữ Mộng Kỳ, tôi biết Trăn Trăn khá để tâm đến cô ta, dù sao cô ta cũng là đồng nghiệp của tôi, liên hệ trong công việc rất nhiều. Ừ, sự lo lắng của cô ấy không phải là không có lý, Lữ Mộng Kỳ dù biết tôi đã có bạn gái nhưng vẫn không có ý định từ bỏ, bình thường trong công việc sẽ luôn tìm cơ hội tiếp cận tôi, lúc đầu tôi đã khéo léo bày tỏ lập trường của mình, nhưng dường như không có tác dụng.

Tôi không hiểu nổi người như Lữ Mộng Kỳ, quá mức cố chấp, cũng không nhìn rõ thực tế.

Chúng tôi là đồng nghiệp, nên trước mặt người khác tôi vẫn giữ thể diện cho cô ta, nhưng không có nghĩa tôi sẽ mãi như vậy.

Có lần, vài đồng nghiệp cùng nhau đi ăn trưa, Đậu Soái hỏi tôi khi nào kết hôn với Trăn Trăn, Lữ Mộng Kỳ lại tỏ vẻ ngạc nhiên, nói rằng tôi và Trăn Trăn không xứng đôi, và rằng tôi nên ở bên một người có sở thích và năng lực giống mình, như vậy mới có thể sống một cuộc sống hài hoà, ý của cô ta chắc là đang muốn ám chỉ cô ta mới là người thích hợp, tuy rằng tôi không nghĩ giữa tôi và cô ta có sở thích gì chung, còn về năng lực, tôi không muốn đánh giá, nhưng cô ta hát có hay bằng Trăn Trăn không? Còn sự hòa hợp, chỉ khi ở bên Trăn Trăn tôi mới cảm nhận được vẻ đẹp của từ này.

“Tôi phù hợp với ai nhất, tôi là người rõ ràng nhất, cô cũng nên hiểu rõ bản thân không phù hợp với người nào đi.” Khi đó tôi đáp lại Lữ Mộng Kỳ như vậy, cũng chẳng bận tâm đến phản ứng của cô ta, quay sang nói với Đậu Soái: “Tôi đã bàn với cô ấy về thời gian kết hôn, nhưng Trăn Trăn chưa chuẩn bị sẵn sàng, tôi phải tiếp tục cố gắng mới được.”

Lữ Mộng Kỳ cũng không chịu hết hy vọng sau những lời tôi đã nói, tối hôm đó cô ta đến ký túc xá của tôi, nhưng tất nhiên tôi không cho cô ta vào.

Cô ta đã uống rượu, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, và tôi cũng không khách sáo với cô ta làm gì, có gì nói nấy, lời thật lòng thì dễ làm tổn thương người khác, nhưng tôi không cần phải lo lắng về việc làm tổn thương cô ta. Việc này có đồng nghiệp khác nhìn thấy, tôi đã nói đến mức này, Lữ Mộng Kỳ cũng không tiếp tục dây dưa. Hai tháng sau, cô ta từ chức, nghe nói chuyển sang làm cho một công ty thực phẩm với mức lương khá cao.

Những chuyện này, lúc đó tôi không kể với Trăn Trăn, khi cô ấy hỏi bóng gió, tôi cũng không nói, bởi tôi phát hiện ra khi cô ấy cảm giác có nguy cơ, cô ấy sẽ đặc biệt... nhiệt tình. Tất nhiên, tôi không muốn cô ấy cứ mãi lo lắng, sau khi chúng tôi thống nhất được thời gian kết hôn, tôi kể lại toàn bộ sự việc cho cô ấy, cô ấy như trút được gánh nặng trong lòng, vui vẻ và nhiệt tình hơn bao giờ hết.

“Bùi Thừa An, bao nhiêu năm rồi mà miệng anh vẫn ngọt thế nhỉ.” Trăn Trăn nheo mắt nhìn tôi, rõ ràng là không tin tưởng tôi.

“Ngọt sao?”

“Ngọt.”

“Em không thử thì sao biết được?”

“Được thôi.”

Như tôi mong đợi, Trăn Trăn nhào vào lòng tôi, môi cô ấy cũng tìm đến tôi.

Tôi cảm thấy môi của Trăn Trăn mới thật sự ngọt, là vị ngọt khiến tôi phải nghiện, khiến tôi mất kiểm soát.

“Trăn Trăn, tay đừng có mà... sờ lung tung.” Tôi nắm lấy đôi tay đang làm loạn của Trăn Trăn, cô ấy luôn như vậy, rõ ràng biết không phải lúc thích hợp, rõ ràng biết tôi sẽ không thể làm gì được cô ấy vào lúc này, nhưng vẫn táo bạo trêu chọc. Mà đến tối thì lại không dám nữa. Đúng là khiến tôi vừa yêu vừa hận.

“Em đâu có sờ lung tung, em sờ rất có mục đích mà.” Cô ấy cười đắc ý.

Tôi có thể không trừng trị cô ấy sao?

Không thể.

Biết mình chơi với lửa quá đà đến mức dẫn lửa lên người mình, Trăn Trăn lập tức ngoan ngoãn, vô cùng đáng thương xin tha. Tôi quyết định cho cô ấy một bài học, không thể mềm lòng được. Tôi bế cô ấy đặt lên bàn làm việc, hai ba bước đã cởi được quần áo cô ấy, sau khi trêu chọc khiến cô ấy đ*ng t*nh, tôi bắt đầu c** q**n áo của mình, nhưng đúng lúc này, một tiếng khóc to vang lên cắt ngang chúng tôi.

“Con trai tỉnh rồi.” Tôi nói.

Trăn Trăn ôm lấy tôi, r*n r* trong lòng tôi. Tất nhiên tôi hiểu lý do, dù bản thân cũng đang rất khó chịu, nhưng thấy cô ấy tự làm tự chịu, tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ, ừm, tối nay cô ấy sẽ rất nhiệt tình.

“Anh đi xem.” Tôi nói.

“Em không muốn anh đi.”

“Được, vậy thì để con khóc thêm chút nữa.”

Trăn Trăn: “Không được, tội nghiệp thằng bé lắm, anh đi đi.”

Cô ấy buông tôi ra, bắt đầu mặc quần áo, tôi khó khăn dời ánh mắt đi, cố gắng đè nén d*c v*ng trong cơ thể, rồi đi vào phòng xem con trai.
 
Back
Top Bottom