"Đi đâu đây?"
"Chỗ cũ đi, tui thấy mỗi chỗ đấy được nhất, vừa vắng người lại vừa có thể chill chill ngắm cảnh""Ô kê!"
Pizzzzzz...
Chiếc xe điện chậm rãi di chuyển với tốc độ 20km/h.
Hôm nay Mai và Linh rủ nhau đi chơi để kỷ niệm chuỗi 100 trên tiktok.
Mai phụ trách việc mua bánh kem, còn Linh thì mua đồ ăn vặt và đồ uống rồi lái xe đến đón Mai.
Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện trên trời dưới đất cuối cùng cũng đến nơi.
Mai nhanh chóng bày đồ ăn ra còn Linh thì quay video để về làm capcut giật giật.
Xong xuôi mọi thứ, hai đứa mới bắt đầu thưởng thức đồ ăn.
Thỉnh thoảng kể chuyện cười mà mình làm hồi xưa ra với nhau rồi cười ha hả như mấy đứa khùng.
May là nơi này ít người đi qua nên hai đứa cũng không ngần ngại.
"Ê bà nhớ thằng crush của tui năm hồi lớp 9 không"
"Ê nha má!
Tui không hiểu sao hồi đó thích thằng đó dữ vậy"
"Thật!
Tại hồi đấy mình kiểu cứ thấy đứa nào học giỏi thì thích thôi, kiểu ngưỡng mộ người ta ấy"
"Ngày xưa hai mình chả cùng crush chung thằng giỏi nhất lớp đấy thây"
"Ừ...
đúng rồi!
Má điên thật"
"Giờ tao nhìn lại crush cũ thấy nó cứ làm sao sao ấy"
"...
Như c- Ê sao bà ăn hết bim bim rồi!?"
"Thì ăn thôi!
Tui thấy nó còn mấy miếng bơ vơ quá nên dốc hết vào mồm cho chúng nó đoàn tụ với anh em đã khuất luôn"
"Má!"
"..."
"Chill nhề!
Cảm giác bình yên vãi"
"Vui nữa!
Ước gì hai mình cứ thế này mãi thôi"
"Mới đó mà bọn mình chơi với nhau 4 năm rồi đấy, còn ba năm nữa thôi có khi mỗi đứa lại một nơi"
"Khà...!"
"!!!"
"Gì vậy bà Mai, tự nhiên làm gì kinh vậy"
"Ủa tui làm gì đâu?"
"Tự nhiên bà hà hơi vô mặt tui làm gì?
Nổi hết cả da gà rồi nè"
"Hỏi chấm!
Tui hà hơi vào mặt bà đâu, tui còn đang mải ăn cay cay..."
"..."
"... tui không có ngửi thấy mùi cay cay...
"
"Ê nha trời còn chưa tối hẳn đâu, bà đừng có trêu tui như vậy"
"Tôi yếu tim đấy sợ nha sợ nha, người ta ngất ra đấy bây giờ"
"Ủa thật mà!
Tay còn nổi da gà đây này..."
"...
Ê tự nhiên yên tĩnh vãi, nãy còn nghe thấy tiếng cá bơi mà..."
"Khì khì khì... !"
"Kéc két két kéc..."
Những tiếng động lạ vang lên đứt quãng.
"Ê bà ơi tui sợ vãi thôi mình về đi"
"Tui cũng sợ, còn đồ ăn thì sao..."
"Kệ đi má, chết toi bây giờ, tự nhiên càng ngày càng lạnh..."
Mai xoa xoa tay nổi da gà vì lạnh, thỉnh thoảng liếc nhìn xung quanh.
Linh thì tìm lấy chìa khóa xe, hai đứa leo lên xe thì cảm thấy đỡ sợ hơn chút.
Chỉ cần phóng xe về nhà là ổn.
"Ê-... xong rồi xong rồi t-oang rồi bà ơi...
"
"Xe không đi được... làm sao í má!!!..."
Giọng Linh bắt đầu nức nở như tiếng sét đánh ngang tai của Mai.
Linh cố gắng giữ bình tĩnh liên tục khởi động xe điện nhưng đều không thể di chuyển nó một chút nào.
Mai ngồi sau cũng nhảy xuống kiểm tra xem bánh xe có kẹt ở đâu hay bị gì không.
Một hồi vẫn không tìm ra vấn đề, hai đứa co rúm người ngồi tựa lưng vào chiếc xe run rẩy sợ hãi.
"Tui sạc đầy điện rồi màaaa...!
Rốt cuộc vấn đề ở đâu hức ...
Điên vãi"
"Hay bỏ xe ở đây đi, bây giờ mình chạy về trước rồi sáng mai ra xem...
Nếu xe còn thì lấy còn không thì thôi của đi thay người"
"Chứ còn ở đây thêm giây phút nào nữa thì tui sợ hai mình chỉ còn cái thi thể thôi"
"Hãi vãi"
"Ừm...
Vậy đi, tui cũng sợ...
à!
Gọi xem có ai đến đón mình được không, chứ chạy thì đến bao giờ mới về tới nhà"
"Ừ ha!
Mình còn điện thoại kia cơ mà..."
...
"Má không thể gọi được ...là sao?
Hỏi chấm"
"Ê nha càng ngày càng giống mấy bộ phim kinh dị vãi..."
"Có khi nào cái chết của mình sẽ mở đầu một câu chuyện nào đó như trong phim không"
"Sao bà còn đùa được zậy bà Mai..."
Thấy Mai còn có tâm trạng nói đùa như vậy Linh cũng đỡ sợ hơn nhiều.
"Haizzz...
Thôi mình đi bộ về đi!"
"...
Tui nghĩ là mình khong có về được rồi... bà nhìn xem có phải trời đang tối nhanh hơn bình thường không" Mai vừa nói vừa ngước mặt nhìn hướng bầu trời
"..."
"Này còn là hơn bình thường gì nứa, là mây đen mịt mù giăng lối rồi!
Thôi phen này xong rồi, tui còn chưa viết di chúc nữa..."
"...
Sao bà còn đùa được zậy!"
Mai nhăn mặt trề môi nhìn về phía Linh.
Linh: "..."
"Bà nói ai đùa cơ!?
Chứ không phải người đùa trước là bà ả trời"
"Hehe thôi thì ít nhất trước khi lên bàn thờ thì mình cứ ăn hết đồ ăn trước đi!
Để vậy phí quá"
Linh còn chưa kịp lên tiếng thì Mai đã ngồi xuống uống một ngụm trà chanh rồi.
"..."
"Ê nha sao chill dứ!
Thấy bà như thế tự nhiên tui hết sợ ngang..."
"Thì đằng nào cũng toang rồi, mình cứ làm bữa no trước rồi tính sau... lo sợ cũng đâu có thay đổi được kết cục..."
"...
Trong mấy bộ kinh dị nhân vật chính đều nói thế đấy"
Linh và Mai không cùng trường phái, Linh hay đọc mấy thể loại ngôn tình học đường hoặc mấy truyện nhẹ nhàng hài hước.
Còn Mai thì thích những thể loại giả tưởng, hành động, kinh dị, 18+, tu tiên, các loại vân vân.
"Chắc sau này toi phải đọc mấy thể loại kinh dị giật gân thôi, có gì gặp mấy chuyện như này còn bình tĩnh không la hét mất mặt..."
"Đấy là nếu như tui có thể còn sống 🙂))"
"Ô kê!
Còn sống thì tui sẽ giới thiệu bà mấy bộ này hay lắm"
"..."
"Ê bà ơi!
Tui cứ có cảm giác lành lạnh ở bụng í ..."
"...
Má bụng bà bị thủng kìa...Vãi bụng tui cũng thế này"
"..."
Linh không nghĩ tới cái chết đột ngột như vậy không làm cô sợ hãi mà chính sự gan dạ của Mai mới khiến cô cảm thấy kinh dị.
"Làm sao mà bà có thể nhìn thẳng vào cảnh máu me kinh khủng như thế vậy"
Mai - người đang loay hoay tìm tòi lỗ thủng ở bụng - nghe vậy mới ngấc đầu nhìn Linh.
"Tại lần đầu tui thấy nội tạng người ngoài đời thui... nhưng mà chả thấy gì, đen thui"
"..."
"Sao bà không thắc mắc bị thủng lỗ to như thế mà mình vẫn có thể nói chuyện vậy"
"Ê nha giờ mới nghĩ tới, sao lại thế nhỉ?"
"Tự nhiên nhắc tới tui thấy hơi chóng mặt nha... muốn ngủ, thôi tui ngủ trước đây!
Có gì kiếp sau mình dậy rồi chơi tiếp"
"Má vãi thật!"
"Thôi mình cũng đi thôi!
Haizzz...bố mẹ ơi, con đi đầu thai đây mặc dù còn chưa báo hiếu cho hai người nữa"
"Huhu..."
Hoá ra cái chết lại nhẹ nhàng đến vậy, không nghĩ tới bị thủng một lỗ to khủng bố thế kia mà không có một tí cảm giác đau nào.
Linh sau đó cũng bất động nằm cạnh Mai.
Cả hai đứa đều không biết cảnh tượng sau khi họ ngỏm rực rỡ như thế nào.
Chiếc vòng cổ đôi tưởng chừng như hàng bình thường mua trên shoppe lại bất ngờ phát sáng.
Ánh sáng không chói lóa như mặt trời mà dịu nhẹ như mặt trăng ân cần bao bọc lấy cơ thể của hai đứa.
Khoảng một tiếng sau ánh sáng mới dần dần ảm đạm rồi tắt hẳn.
Cách đó xa xa xuất hiện mấy bóng người đang đi tới.
Họ đều là người sống ở gần đây bị thu hút bởi ánh sáng kỳ lạ nên mới chạy tới kiểm tra.
"Ủa đâu rồi ?
Nãy còn thấy mà"
Lâm chính là người phát hiện ra ánh sáng có vấn đề và bảo với mọi người.
Lúc đầu mọi người đều nghĩ đó chỉ là ánh đèn pin bình thường do mấy người soi ếch nhái.
Nhưng khi họ nhìn thấy nó mới thấy kỳ lạ.
Họ chưa bao giờ thấy thứ gì có thể phát ra ánh sáng tuyệt đẹp như vậy.
Nó không chỉ là ánh sáng thông thường với công dụng giúp con người nhìn rõ sự vật.
Mà nó còn mang đến cho con người ta cảm giác thư thái, bình yên như một bữa ăn bình thường bên gia đình vậy.
Khi nhìn vào thứ ánh sáng đó mọi tâm trạng khó chịu tiêu cực đều như ngủ yên chỉ còn lại sự an yên tĩnh lặng.
Mọi mỏi mệt trong cơ thể như được rửa sạch, tràn đầy sức sống.
Họ muốn biết cái gì có thể tạo ra được thứ ánh sáng kỳ diệu như vậy.
Thứ ánh sáng làm người ta liên tưởng đến mặt trăng luôn dịu dàng êm đềm soi đường chỉ lối cho những con người lạc trong đêm tối.
Nhưng khi họ tới nơi thì ánh sáng đã biến mất.
Mọi người chia nhau ra tìm kiếm xung quanh với hi vọng được nhìn thấy ánh sáng đó một lần nữa.
"A!
Sao ở đây lại có hai đứa con gái?!"
"Cái gì!
Còn sống không?"
"...Hình như là đang ngủ, tao thấy chúng nó còn thở"
"Vãi máu me be bét thế kia mà đang ngủ cái gì, mau gọi xe cấp cứu đi"
Cách đó không xa là nơi Lâm phụ trách tìm kiếm.
Cậu nghe thấy tiếng hét mới chạy lại đây xem tình hình.
"Không nghĩ tới lại để bọn chúng chạy thoát..."
Cậu lẩm bẩm.
"Mày nói gì vậy tao nghe không rõ" Bạn thân Lâm là Khang tưởng cậu đang nói với mình hỏi lại.
"Không có gì... tao chỉ thấy máu me thế kia hơi sợ thôi"
"Ừ nhỉ, mày chỉ cần thấy tí máu thôi là đã mơ ác mộng mấy ngày rồi... thôi chuyện này để người lớn giải quyết đi, bọn mình đi về trước"
Khang khoác tay lên vai Lâm kéo cậu đi về hướng khác không thấy máu.
"Ừm..."