Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNrc4cWSemmrMmRPCJgisnQbi6PqqeKeIjrgv6-8Xcfp7XxJpmGmOPwnL0sFz6sI8m094TqefiEob7sf_-yx9cxbvEAle14Ft3PKVR5FbiMqDSJnCdpc_qIGn1BjFnbq_tfNhrlfwQFbzFDVDRjCaDr=w215-h322-s-no-gm

Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Hàn Thành có một người bạn khác giới vô cùng thân thiết.

Thân đến mức có thể ngủ chung giường, ăn chung một cây kem mà không thấy gì là lạ.

Tôi góp ý bảo họ nên giữ khoảng cách.

Anh ấy cau mày, mất kiên nhẫn nói:
“Nếu giữa bọn anh có gì, thì đã xảy ra từ lâu rồi. Em có thể tin anh một chút được không?”

Rất hay. Rất thuyết phục.

Thế là, tôi cũng đi tìm cho mình… một người bạn thân khác giới.​
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 1



Khi Hàn Thành lại ở qua đêm với Giang Mẫn mà không về nhà.

Tôi đã rất bình tĩnh.

Anh ấy về nhà vào buổi trưa, mang theo điểm tâm của Hằng Phúc Lâu, nhìn thấy tôi, hiếm khi anh ấy chủ động giải thích:

“Đã lâu không tụ họp, uống nhiều quá nên bọn anh tìm một khách sạn gần đó để ngủ lại, nhưng bọn anh không ngủ chung giường, anh ngủ dưới sàn.”

Anh ấy nhấn mạnh điều này.

Dù sao lần trước cũng vì chuyện này mà chúng tôi đã cãi nhau rất to.

Tôi trách anh ấy đã kết hôn mà không chịu vạch ra ranh giới với bạn khác giới, vậy nên tôi đã kiên quyết, đòi đối chất với Giang Mẫn.

Giang Mẫn là cô gái lớn lên cùng nhóm bạn trong khu chung cư của anh ấy.

Dù là con gái nhưng tính tình lại rất thoải mái.

Với ai cũng thân thiết như anh em.

Tôi không ít lần thấy Giang Mẫn vô tư ngồi lên đùi của đám bạn trai đó, cười đùa, thậm chí không ngại dùng chung một ly rượu.

Lúc đầu, anh ấy còn kiên nhẫn giải thích.

Sau đó, anh ấy bực mình, thẳng thừng bỏ lại một câu “Nếu giữa tụi anh có chuyện gì thì đã xảy ra lâu rồi, bây giờ cũng chẳng đến lượt em lấy anh” rồi đóng cửa bỏ đi.

Buồn cười là.

Bạn bè anh ấy khuyên tôi:

“Giang Mẫn là người lớn lên cùng cậu ấy, tính cô ấy là thế, Hàn Thành thực sự chỉ coi cô ấy như trẻ con.”

Trẻ con?

25 tuổi cũng tính là trẻ con sao?

Tôi khó chịu, rồi nói nếu không biết giữ khoảng cách thì ly hôn.

Từ đó, Hàn Thành thực sự giữ khoảng cách với Giang Mẫn một thời gian, nhưng kết quả là, Giang Mẫn lại thường xuyên bóng gió khi có tôi ở đó:

“Chị dâu, chị xem, em không ngồi cạnh anh Hàn đâu nhé?

“Anh Hàn, anh đừng tham gia trò chơi với bọn em nữa, kẻo chị dâu giận.”

“Anh Hàn không còn như xưa nữa, bị xích cổ rồi, em không dám lại gần.”

Cô ấy nói những điều này đều chọn lúc có mặt tôi.

Tự nhiên tạo ra bầu không khí ngại ngùng.

Lâu dần, danh tiếng tôi nhỏ nhen, hay ghen tuông, không biết lý lẽ, ai cũng biết.

Quan hệ giữa tôi và Hàn Thành cũng từ đó mà trở nên lạnh nhạt, xa cách.

Tỉnh lại.

Tôi nhìn hộp cơm trên tay Hàn Thành, món ăn mà tôi từng rất thích, giờ lại nhạt nhẽo vô vị.

Hàn Thành cũng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi, anh ấy đặt hộp cơm lên bàn, bước đến ôm tôi, giọng nói đầy vẻ dỗ dành:

“Vợ à, em vẫn luôn muốn xem phim đúng không? Hôm nay anh không đến công ty, chúng ta đi xem bộ phim mà em muốn xem nhé, nghe nói rất hay.”

Bộ phim đó tôi đã mong đợi từ lâu.

Khi vừa chiếu, tôi đã rủ Hàn Thành.

Anh ấy nói bận.

Nhưng chỉ vài ngày sau, tôi thấy Giang Mẫn khoe vé xem phim trên trang cá nhân.

Hai tấm.

Mặc dù không thấy mặt, nhưng trong bức ảnh, chính là bàn tay quen thuộc và chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của Hàn Thành.

Tôi ngửi thấy mùi hương hoa lê thoang thoảng trên người Hàn Thành, mặt không biểu cảm gạt tay anh ấy ra, từ chối: “Không cần đâu.”
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 2



Tôi tiếp tục bận rộn sắp xếp hành lý.

“Lục m Bạch.”

Giọng Hàn Thành pha chút giận dữ, nhìn hành động của tôi, anh ấy kéo tay tôi lại:

“Lại chơi trò bỏ nhà đi nữa à, anh đã nói rồi, anh và Giang Mẫn không có gì cả.”

“Em biết.”

Tôi bình tĩnh rút tay về: “Hai người chỉ là bạn bè thôi.”

Có vẻ như lời nói đó làm anh ấy cảm thấy khó chịu.

Hàn Thành mặt mày không thoải mái, miễn cưỡng buông tay, nhíu mày nói: “Vậy sao em còn giận…”

“Em đi công tác.”

Tôi giải thích.

Sắc mặt Hàn Thành càng khó coi hơn, nhìn tôi rất lâu, như muốn tìm ra dấu hiệu giả dối nào đó trên mặt tôi.

Nhưng, chẳng tìm thấy gì cả.

Phản ứng của tôi vẫn bình thản.

Bởi vì, tôi đã không còn quan tâm nữa.

Anh ấy xem phim với ai, qua đêm không về với ai, hẹn hò với ai…

Đều, tùy thôi.

Thấy tôi không giận.

Hàn Thành lại càng giận hơn.

Dường như anh ấy cho rằng tôi đang giận dỗi, anh ấy cố gắng bù đắp, lấy điện thoại ra để đặt vé xem phim.

Tôi nhìn anh ấy tìm kiếm một cách lo lắng.

Cuối cùng.

Tôi không nhịn được, nhẹ giọng nhắc: “Bộ phim đó đã không còn chiếu nữa rồi.”

Ngón tay Hàn Thành dừng lại trên màn hình điện thoại.

Trong khoảnh khắc đó, tôi thấy nhiều loại cảm xúc trên khuôn mặt anh ấy.

Không khí tràn ngập sự căng thẳng.

Món ăn trên bàn, từng chút một trở nên lạnh dần.

Tôi cúi xuống, đặt món đồ cuối cùng vào vali, đóng nắp lại.

Sau ngày đó.

Hàn Thành đột nhiên trở nên nhiệt tình với tôi.

Trong mấy ngày tôi đi công tác, anh ấy đều nhắn tin hỏi thăm sáng chiều, hỏi tôi về thời gian trở về.

Tôi đã nói với anh ấy.

Ngày tôi trở về, khi ra khỏi sân bay, tôi thấy xe của anh ấy.

Chiếc Bugatti màu đen, đậu bên lề đường.

Thấy tôi, anh ấy nhanh chóng xuống xe, chủ động bước tới cầm hành lý giúp tôi.

Chỉ khi tôi đến gần xe, ở ghế phụ, tôi mới nhìn thấy Giang Mẫn.

Cô ấy ngồi bắt chéo chân, tay đặt lên cửa sổ xe, thấy tôi, cười ngọt ngào: “Chị dâu, cho em đi nhờ xe nhé, lát nữa em sẽ nhường ghế phụ cho chị mà…”

Cô ấy cười hề hề.

Miệng thì nói vậy, nhưng không có ý định di chuyển.

Hàn Thành đặt hành lý vào cốp xe, thấy tôi đứng yên, giọng có chút không thoải mái:

“Cô ấy tình cờ ở gần đây, nên xin đi nhờ, cô ấy bị say xe, nên đoạn đường này em nhường cô ấy ngồi ghế phụ nhé.”

Trước đây khi cãi nhau, tôi đã luôn nhắc lại chuyện Giang Mẫn mỗi lần đi chơi đều chiếm ghế phụ.

Tôi chưa kịp mở miệng, Giang Mẫn đã thò đầu ra khỏi cửa sổ, mắt cười híp lại tiếp lời:

“May mà hôm nay anh Hàn ở gần đây, nếu không em ở cái nơi heo hút này, cũng không thể bắt được taxi, chị dâu, chị đừng suy nghĩ nhiều, trong nhóm có ghi lại cuộc trò chuyện mà…”
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 3



Cái nhóm đó, là nhóm bạn từ nhỏ của họ.

Trong nhóm không có tôi.

“Tất nhiên, nếu anh Hàn không cứu em, em sẽ méc với ba mẹ nuôi!”

Giang Mẫn tiếp tục nói, còn giả vờ đấm một cú vào ngực Hàn Thành.

Tay cô ấy duỗi ra một nửa, lại như nhớ ra điều gì, rụt lại, còn nháy mắt với tôi đầy áy náy: “Chị dâu, em quen rồi, không có ý gì đâu…”

Từ sau lần cãi nhau lớn với Hàn Thành, Giang Mẫn từ việc vô tư đụng chạm, chuyển thành việc giả vờ thận trọng khi đụng chạm.

Dường như, tất cả chỉ là do tôi tính toán chi ly, mới khiến cô ấy cố tình giữ khoảng cách với Hàn Thành.

Nhưng nếu Giang Mẫn thật sự muốn giữ khoảng cách, tại sao chưa được bao lâu lại tiếp tục qua đêm không về, hẹn hò riêng với anh ấy…

Thậm chí, tôi rõ ràng cảm nhận được ánh mắt khiêu khích từ cô ấy.

Chiêu trò nhỏ này của cô ấy, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ khiến tôi nổi giận.

Nhưng bây giờ.

Tôi lười phải đối phó, thậm chí khi Hàn Thành bảo Giang Mẫn xuống xe, tôi chỉ vẫy tay, mở cửa xe phía sau:

“Không sao, dù sao em cũng có một người bạn, tiện đường đi cùng, em và anh ấy cùng ngồi ghế sau.”

“Bạn, ở đâu?”

Chưa kịp để Hàn Thành ngạc nhiên, tôi đã nghe thấy ai đó gọi tên mình.

Quay lại nhìn, mặt tôi lập tức thay đổi.

Một chàng trai vai rộng eo thon, ăn mặc sặc sỡ kéo theo một vali hớn hở chạy tới, vừa đứng lại đã than phiền với tôi:

” m m, cậu không có tình nghĩa gì cả, mình mới vừa kéo cái vali, ngoảnh lại đã không thấy cậu đâu.”

Chàng trai nói xong, đáng thương ôm lấy cánh tay tôi, nũng nịu:

“Mình không quen ai ở đây, cậu phải chịu trách nhiệm với mình.”

Cảnh tượng này.

Khiến Hàn Thành và Giang Mẫn cùng ngẩn ra.

Rất nhanh sau đó, Hàn Thành liền phản ứng lại, kéo tôi qua một bên:

“Đây là bạn mà em nói?”

Giọng anh ấy pha chút khó chịu, nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, lông mày nhíu lại như muốn kẹp chết con muỗi.

“Đúng vậy, tôi là bạn tốt của m m, tôi tên là Thôi Nam Húc.”

Thôi Nam Húc tự nhiên bắt tay Hàn Thành, đặt hành lý vào cốp xe, rồi nhảy vào ghế sau, hớn hở vẫy tay với tôi:

” m m, mau lên xe.”

Tôi định lên xe, nhưng bị Hàn Thành chặn lại.

“Em yêu, nam nữ thụ thụ bất thân, em và một chàng trai ngồi cùng nhau, không thích hợp đâu?”

Anh ấy đứng sát tôi, tôi có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của anh ấy.

Tôi thản nhiên: “Chỉ là bạn thôi.”

Tôi liếc nhìn Giang Mẫn vẫn ngồi yên trên ghế phụ.

Ngay lúc đó, Hàn Thành im bặt.



Thôi Nam Húc kéo tôi nói chuyện suốt đoạn đường.

Khiến ghế trước trở nên im ắng lạ thường.

Không phải Giang Mẫn không thích nói chuyện.
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 4



Tính cô ấy hay nhảy nhót.

Mỗi lần đi chơi, cô ấy luôn kéo Hàn Thành trò chuyện không ngớt, từ những chuyện vụn vặt thời thơ ấu, đến những chuyện mới xảy ra trong khu chung cư, hai người trò chuyện liên tục, chủ đề luôn là những điều mà tôi ngồi ghế sau không thể tham gia.

Nhưng hôm nay.

Không biết Giang Mẫn mở đầu câu chuyện thế nào, Hàn Thành chỉ trả lời hờ hững.

Chuyến xe đáng lẽ phải dài ba mươi phút, nay chỉ mất mười lăm phút là kết thúc.

Tiễn hai người kia đi xong.

Anh ấy chủ động mở cửa ghế phụ:

“Ngồi ghế trước đi.”

Tôi nhìn anh ấy một lúc, ngồi yên không động đậy, từ chối nhẹ nhàng:

“Em ngồi phía sau ổn mà.”

“Mệt rồi, về nhanh đi.”

Tôi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trong im lặng, tiếng đóng cửa của Hàn Thành nặng hơn và vang hơn bình thường.

Hàn Thành mặt đen kịt bước vào nhà.

Tôi vừa thay giày xong, bước ra khỏi cửa, liền thấy anh ấy ngồi trong phòng khách hút thuốc.

Ngọn lửa đỏ rực phản chiếu lên khuôn mặt anh ấy, biểu cảm đan xen giữa sáng và tối.

“Người đó có quan hệ gì với em?”

Hàn Thành hút một hơi thuốc mạnh, rồi dập tắt vào gạt tàn, ngẩng đầu hỏi tôi.

Tôi nhìn anh ấy, giọng điệu bình thản:

“Bạn thân thôi.”

“Một người đàn ông cao một mét tám lại làm bạn thân với em? Lục m Bạch, chuyến công tác lần này em đi với anh ta đúng không? Cả mấy ngày liền ở cùng một người đàn ông…”

Càng nói càng tức, Hàn Thành giận dữ đá vào vali.

Tôi cũng nổi giận, mở vali ra, nhìn vẻ mặt đầy giận dữ của anh ấy, tôi châm chọc lại: “Đi công tác, với đồng nghiệp có cả nam và nữ, tính tình anh ấy tốt, hợp nhau, thì bọn em làm bạn thân thì có gì sai?”

“Tất nhiên là có vấn đề! Anh ta là đàn ông! Đàn ông thì làm sao là bạn thân được?”

“Sao vậy? Có thể có bạn thân nữ, thì không thể có bạn thân nam à?”

Một câu nói đã làm anh ấy nghẹn lời.

Tôi chưa bao giờ thấy nhiều biểu cảm đến thế trên khuôn mặt Hàn Thành.

Có ngạc nhiên, có hối hận, lại có ấm ức.

Cuối cùng, anh ấy gần như nghiến răng nói ra một câu:

“Giang Mẫn không giống, cô ấy từ nhỏ đã lớn lên cùng bọn anh, nếu có gì thì đã xảy ra từ lâu rồi…”

“Em và Thôi Nam Húc cũng không giống, có thể tin tưởng nhau một chút được không?”

Tôi cắt lời anh ấy, nói chắc chắn.

Hàn Thành bị nghẹn họng.

Cả mấy ngày sau đó, chúng tôi chiến tranh lạnh.

Mấy ngày qua đi trong im lặng.

Bố mẹ anh ấy gọi chúng tôi đến ăn cơm.

Trong bữa ăn, bố mẹ chồng nhận ra không khí không ổn, liền bóng gió nói với Hàn Thành:

“Thành, m m vì con mà xa quê, con không thể đối xử tệ với m m được.”

Tôi và Hàn Thành là bạn đại học.

Tôi là con một.
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 5



Theo kế hoạch ban đầu, sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ về quê làm việc.

Nhưng vì anh ấy, tôi đã quyết định ở lại đây.

Nghe lời bố mẹ, Hàn Thành dịu lại.

Trước khi ra về, anh ấy chủ động nắm tay tôi:

” m m, anh…”

Chưa kịp nói hết câu, Hàn Thành đã bị ai đó ôm cổ.

“Hàn ca, hiếm khi anh về, tụ tập một chút đi?”

Là Giang Mẫn.

Cô ấy lại một lần nữa không kiêng dè gì mà ôm vai bá cổ Hàn Thành.

Nhưng lần này, Hàn Thành không cười đáp lại như mọi khi, mà đẩy tay cô ấy ra, nhìn tôi đầy lúng túng.

Giang Mẫn cũng nhận ra tôi, “chậc” một tiếng, bắt đầu nháy mắt:

“Hóa ra là chị dâu à?”

Nói xong, cô ấy còn cẩn thận lùi lại một bước, vừa vặn đụng trúng một nhóm người đi cùng.

“Hàn Thành, mày về mà không nói gì trong nhóm, nếu không nhờ Giang Mẫn thấy mày, thì mày trốn thoát mất rồi!”

“Đúng vậy, hiếm khi mọi người đông đủ, cùng nhau tụ tập chút chứ?”

Nhóm người hò reo.

Rõ ràng Hàn Thành có chút động lòng.

Nhưng khác với trước đây, anh ấy không lập tức đồng ý, mà dùng ánh mắt hỏi ý tôi.

Mọi người cũng nhận ra điều này.

Mặc dù đã kết hôn, nhưng nhóm bạn này của anh ấy, ít nhiều gì cũng có chút xa cách với tôi.

Một là vì tôi không ở trong nhóm của họ, hai là vì Giang Mẫn…

Có mặt tôi, họ không thoải mái.

“Hay cùng đi với mọi người nhé?”

Hàn Thành thử hỏi tôi.

Tôi nhận thấy bầu không khí căng thẳng.

Giang Mẫn là rõ ràng nhất, cô ấy chu môi, nháy mắt liên tục với những người xung quanh.

Tất cả mọi người đều chờ câu trả lời của tôi.

Không mong tôi đi, nhưng lại mong tôi để Hàn Thành đi.

Như họ mong muốn.

Tôi rút tay khỏi tay Hàn Thành, giọng nói bình tĩnh nhưng ấm áp, nói:

“Vậy em tự bắt xe về nhà.”

Không ai nói gì.

Bầu không khí trở nên im lặng một cách kỳ lạ.

Một lúc sau.

Hàn Thành muốn nói gì đó, nhưng dường như là thở phào nhẹ nhõm, lại có chút áy náy:

“Vậy, anh sẽ về sớm.”

Anh ấy cam đoan với tôi.

Còn tôi, chỉ cười nhạt, bước ra khỏi sân.

Khi quay lưng đi.

Không biết ai đó thốt lên:

“Hàn Thành, chị dâu đổi tính rồi sao? Không ghen với Giang Mẫn nữa? Còn để anh đi cùng chúng ta?”

Mười một giờ đêm.

Hàn Thành vẫn chưa về.

Tôi cũng không hỏi.

Vì tôi vừa hẹn với Thôi Nam Húc.

Cùng với vài người bạn, chúng tôi đến quán bar sôi động nhất trong vùng.

Nhạc sôi động đập vào màng nhĩ, mang lại cảm giác muốn quên đi tất cả, chúng tôi chọn một bàn rộng rãi, nhanh chóng nhập cuộc vui.

Sau vài ly, người bên cạnh tôi đột nhiên phấn khích chỉ về một phía và hét lên:

“Trời ơi! Bên kia chơi thật đã.”

Mọi người nghe thấy liền hào hứng quay đầu lại.

Tôi cũng quay lại nhìn.

Hóa ra là người quen.
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 6



Bên đó, chính là bàn của đám bạn từ nhỏ của Hàn Thành, bảy nam một nữ, trên bàn đầy chai rượu.

Hàn Thành ngồi ở ghế chính, vì khoảng cách xa nên không nhìn rõ mặt, nhưng động tác là đang cúi đầu xem điện thoại.

Rất nhanh, điện thoại trong tay anh ấy bị Giang Mẫn giật lấy, rồi cô ấy bước lên ngồi lên đùi anh, ôm cổ anh, giơ cao chai rượu trong tay.

Mọi người đã quá quen thuộc với cảnh đó, thậm chí còn đứng dậy hò reo:

“Có vẻ là đang chơi trò vua, đút rượu bằng miệng.”

“Cô gái này thật đỉnh! Vừa bị yêu cầu cởi nội y, cô ấy không ngần ngại rút ra treo lên cổ người bên cạnh, hành động này, mười người Trương Phi cũng không bì kịp.”

“Một nam một nữ thì thấy rồi, nhưng chưa thấy bảy nam một nữ bao giờ.”

Mọi người đều cười, tôi thì không.

Bởi vì tôi thấy, Hàn Thành đặt điện thoại xuống, trong tiếng reo hò của mọi người, để Giang Mẫn ngậm rượu cúi xuống, hé môi đáp lại…

Thật kinh tởm.

Giang Mẫn chưa kịp đút rượu.

Thì tôi đã bước tới.

Tát mỗi người một cái.

Cảnh tượng trở nên rất khó coi.

Đám bạn Hàn Thành cố gắng giải thích rằng chỉ là đùa giỡn, Giang Mẫn thì tỏ ra ấm ức nói rằng chỉ là trò chơi.

Còn tôi, mặt không cảm xúc, ném chiếc nội y mà cô ấy còn treo trên cổ người đàn ông khác vào mặt cô ấy, rồi quay lưng đi.

“Thích chơi, thì đợi tôi và Hàn Thành ly hôn rồi chơi tiếp.”

Trước khi đi, tôi đã nói như vậy.

Tôi rất nghiêm túc.

Vì tôi thật sự mệt mỏi rồi.

Nhưng Hàn Thành không đồng ý.

Anh ấy đuổi theo tôi về nhà:

“Em yêu, bọn anh thật sự chỉ là chơi trò chơi thôi, Giang Mẫn luôn giỡn như vậy với bọn anh, bọn anh hoàn toàn không coi cô ấy là con gái…

“Em yêu, em cũng đã tức giận rồi, cùng lắm anh thề sau này không giỡn với họ nữa…

“Lục m Bạch, anh cũng đâu nói gì khi em đến quán bar với đám con trai!”

Anh ấy càng dỗ càng mất kiên nhẫn.

Cuối cùng, anh ấy vò đầu hét lên với tôi.

Lúc này, tôi đã sắp xếp xong hành lý.

Đồ đạc của tôi khá nhiều, không thể thu dọn hết một lần.

Nhưng bây giờ tôi không muốn ở lại với anh ấy thêm một giây nào nữa:

“Tránh ra.”

Tôi lạnh lùng nhìn cánh tay anh ấy chắn trước mặt tôi, ngước mắt lên, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh.

Thật sự đau lòng không phải là cãi nhau ầm ĩ.

Mà là như tôi bây giờ.

Mọi thứ, đều không còn ý nghĩa.

Hàn Thành bị biểu cảm của tôi làm cho sợ hãi, bóng dáng cao lớn hơi cứng lại, khuôn mặt đỏ bừng vì rượu trở nên tối sầm, anh ấy nghiến răng:

“Em cứ phải so đo như vậy sao!”

“Hàn Thành, anh có chấp nhận được nếu tôi ngồi trên đùi Thôi Nam Húc như thế không?”

Tôi hỏi.

Hàn Thành đứng sững lại.

Tôi cười nhạt, tiến gần anh ấy một bước: “Anh không chấp nhận được, anh thấy chúng tôi đi công tác, ngồi chung ghế sau, đã giận dỗi với tôi cả mấy ngày…”

“Vậy tại sao anh lại đòi hỏi tôi phải giả vờ không thấy?”

“Chuyện này không giống nhau!”
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 7



Hàn Thành buột miệng:

“Anh là đàn ông, em là phụ nữ, anh ra ngoài sẽ không bị ai lợi dụng!”

Nghe những lời Hàn Thành nói.

Tôi một lần nữa bị sốc.

Thậm chí, tôi cảm thấy như lần đầu tiên nhận ra con người thật của anh ấy.

Cơ thể không tự chủ run rẩy, khó tin nói:

“Vậy nên, các anh vẫn luôn biết, rằng hành vi của Giang Mẫn là sai trái, là buông thả, là kinh tởm…”

“Nhưng, chỉ vì cô ấy là phụ nữ, nên các anh vui vẻ hưởng thụ cảm giác chiếm đoạt cô ấy?”

Hàn Thành bị tôi nói đến mức không thể thốt ra một lời.

Giống như tấm màn che đã bị vạch trần, mặt anh ấy lúc xanh lúc trắng, không tự chủ tránh ánh mắt tôi.

Tôi đã nói đúng.

Tôi không nhịn được cười:

“Thôi Nam Húc, là tôi cố ý tìm đến để chọc tức anh.”

Hàn Thành quay lại nhìn tôi, mặt lộ vẻ vui mừng.

Ngay sau đó, tôi nói tiếp: “Vì lúc đầu tôi nghĩ rằng, anh chỉ chưa hiểu rõ ranh giới trong quan hệ nam nữ, muốn anh tự mình cảm nhận và hiểu ra…

“Nhưng tôi đã sai, anh không phải không biết, chỉ là thích thú với nó.”

Tôi mạnh mẽ đẩy anh ấy ra.

Hàn Thành cao một mét tám mấy, không kịp phản ứng, đã ngã ngồi xuống đất.

Tôi không thèm nhìn:

“Hàn Thành, ly hôn đi, nếu không tôi sẽ càng khinh thường anh hơn.”

Hàn Thành không đồng ý ly hôn.

Thậm chí anh ấy còn kéo cả bố mẹ tôi vào cuộc.

Hàn Thành có hình ảnh rất tốt trước mặt bố mẹ tôi.

Học vấn cao, đẹp trai, bố mẹ cũng có trí thức, vừa tốt nghiệp đã tự mở công ty, khi cưới còn thể hiện rất nhiều sự chân thành.

Vì thế, họ giúp Hàn Thành khuyên tôi.

Nhưng chỉ vài ngày, tình thế đã thay đổi.

Bởi vì Hàn Thành đã trở nên nổi tiếng.

Chuyện ở quán bar không biết bị ai quay lại và đăng lên mạng.

Thế là, toàn mạng đều biết chuyện Giang Mẫn ngồi lên đùi người đã có vợ, dùng miệng đút rượu, bị vợ của người đó tát thẳng mặt…

Dư luận hoàn toàn chỉ trích Giang Mẫn và Hàn Thành:

【Thật hèn hạ! Biết người ta có vợ còn bám theo?】

【Không phải chỉ bám theo người có vợ, ai cô ấy cũng bám, không thấy nội y còn treo trên cổ người khác sao.】

【Trời ơi! Xe buýt công cộng à?】

【Gã đàn ông này cũng ghê tởm, bao nhiêu người như thế mà không sợ bệnh à.】

Lúc đầu, Giang Mẫn còn đôi co với cư dân mạng, nói rằng họ có tâm địa xấu xa, nhìn ai cũng nghĩ người đó giơ bẩn, giữa họ chỉ là tình bạn trong sáng cùng lớn lên từ nhỏ.

Nhưng cư dân mạng không tin.

Bắt đầu điên cuồng tìm kiếm thông tin, các loại tài khoản của cô ấy.

Kết quả càng tìm càng nhiều.

Cô ấy mặc áo của bạn, ngủ trên giường của bạn, uống chung một ly trà sữa, ăn chung một cây kem, mười ngón tay đan vào nhau.

Lần quá đáng nhất, cô ấy quấn khăn tắm lén vào phòng tắm riêng dành cho nam, ngâm mình cùng “anh em”.
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 8



Tất cả những điều này cô ấy đều đăng lên mạng, trong từng dòng chữ chú thích toát lên vẻ đắc ý.

Giang Mẫn nổi tiếng rồi, Hàn Thành cũng nổi tiếng rồi.

Đám bạn từ khu chung cư của anh ấy cũng nổi tiếng rồi.

Ai có bạn gái đều chia tay, ai độc thân cũng không còn cơ hội tìm được tình yêu.

Các trang tin tức gọi họ là Bạch Tuyết và bảy chú lùn.

Cư dân mạng nói đây là lần Bạch Tuyết bị bôi nhọ thê thảm nhất.

Nhìn tất cả những điều này, trong lòng tôi cảm thấy có chút hả hê.

Giang Mẫn giống như một khối u độc, trong mối quan hệ giữa tôi và Hàn Thành, càng ngày càng lớn.

Tôi đã cố gắng tìm cách cắt bỏ, nhưng Hàn Thành luôn không quan tâm.

Bây giờ, khối u phản ứng ngược lại, còn tôi thì rút lui trước…



Sau mấy ngày làm tâm điểm, dư luận cuối cùng cũng bị dập tắt.

Đám bạn của Hàn Thành đều là những cậu ấm giàu có, quyền lực ở địa phương, chỉ trong một đêm, những bình luận tiêu cực bị xóa sạch.

Tài khoản của Giang Mẫn cũng bị xóa hoàn toàn.

Chưa đầy vài ngày sau.

Bố mẹ Hàn Thành đến tìm tôi.

Họ cầu xin tôi đi thăm Hàn Thành, nói anh ấy uống rượu đến mức nôn ra máu.

Khi phát hiện và đưa vào bệnh viện, anh ấy đã hôn mê sâu, cấp cứu cả đêm mới giữ được mạng sống, nằm trên giường bệnh, miệng không ngừng gọi tên tôi

Họ nói:

” m m, bố mẹ biết lần này là lỗi của Hàn Thành, nhưng vì tình nghĩa vợ chồng, con đến thăm nó một lần, coi như bố mẹ cầu xin con…”

Tôi đến bệnh viện.

Hàn Thành gầy đi nhiều.

Bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình trên người anh ấy, khuôn mặt nhợt nhạt gần như trong suốt, chỉ khi thấy tôi, khuôn mặt mất hồn ấy mới hiện lên một tia sáng.

Tôi bước tới, ngăn anh ấy đang cố gắng ngồi dậy.

“Khi nào xuất viện?”, tôi hỏi.

Đôi mắt Hàn Thành sáng lên, cố gắng mở miệng:

“Tuần sau, m m, em có phải sẵn sàng tha thứ cho anh không, anh hứa, nếu em cho anh thêm một cơ hội, anh tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm như trước, anh sẽ giữ khoảng cách với Giang Mẫn…”

“Khi anh xuất viện, chúng ta sẽ làm thủ tục ly hôn.”

Tôi phá vỡ ảo tưởng của anh ấy.

Nhìn khuôn mặt Hàn Thành đau đớn gần như méo mó, những giọt mồ hôi dần trượt xuống từ thái dương, giọng anh ấy khàn đặc như nghẹn lại:

” m m, anh không ngoại tình, em biết mà, đó chỉ là trò đùa, em không thích, anh hứa sau này sẽ giữ khoảng cách với họ!”

” m m, anh xin em, đừng rời xa anh…”

Hàn Thành thấy tôi không động lòng, liền đi xuống giường, quỳ trước mặt tôi.

Điều này làm ống truyền dịch rơi xuống, gây ra tiếng động lớn, kim truyền bị lệch, rách tay, máu bắn tung tóe…

Rất thảm hại, rất thê lương.
 
Bạn Thân Khác Giới? Em Cũng Có
Chương 9



Chưa bao giờ Hàn Thành thành ra như thế này cả.

Nhà anh ấy có điều kiện tốt, anh ấy đẹp trai.

Từ trước đến nay, luôn có các cô gái vây quanh anh ấy.

Người kiêu ngạo như anh ấy, lẽ nào phải cúi đầu cầu xin một cô gái?

Lẽ ra tôi nên cảm động.

Nhưng, tôi không cảm động.

Tôi chỉ đứng từ trên cao nhìn xuống anh ấy, không có ý định cúi xuống đỡ, lắc đầu từ chối:

“Không được.”

Sự lạnh lùng của tôi làm tổn thương Hàn Thành.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng nỗi đau đớn cùng sự tuyệt vọng của anh ấy, thậm chí còn có chút không hiểu.

“Rõ ràng là Giang Mẫn chủ động gạ gẫm anh, dù anh không từ chối, nhưng cũng không làm gì có lỗi với em! Sao em cứ phải bám lấy không buông!”

Anh ấy gào lên trong cơn suy sụp.

Dường như làm vết thương rách ra, máu từ eo và bụng thấm ra, đỏ thẫm kinh hoàng.

Tiếng động nhanh chóng kéo theo cả bố mẹ hai bên đến.

Nhìn thấy cảnh này.

Mọi thứ trở nên hỗn loạn.



” m m, Hàn Thành đã sai, nhưng kẻ chủ mưu là Giang Mẫn, Hàn Thành chỉ coi con bé như em gái, cũng bị lừa…”

“Người ta nói, trăm năm mới chung một con thuyền, ngàn năm mới chung một giường, con và Hàn Thành đã đi cùng nhau suốt chặng đường này, chúng ta đều thấy, có nhất thiết phải đến mức này không?

“Bố hứa, chỉ cần con và Hàn Thành không ly hôn, từ nay trở đi, nhà, xe, công ty và tiền tiết kiệm, tất cả đều do con giữ, nếu có lần sau, để Hàn Thành ra đi tay trắng!”

Bố chồng lên tiếng bảo đảm.

Ông có quyền lực tuyệt đối trong gia đình.

Quả nhiên, bố mẹ tôi đã động lòng.

Họ tỏ vẻ do dự.

” m m, lần này nhà Hàn cũng có thành ý, Hàn Thành thế này… cũng thật sự biết lỗi rồi…”, mẹ tôi kéo tôi nói thầm.

Bố tôi muốn phản đối, nhưng bị mẹ tôi trừng mắt, kéo tai ông:

“Ông Lục, tôi biết ông muốn nói gì, con gái chúng ta có thể nuôi được, nhưng… đứa bé trong bụng m m cũng không thể thiếu bố.”

Phải, tôi đang mang thai, được một tháng.

Ban đầu tôi định tìm cơ hội bỏ thai, không ngờ lại bị bố mẹ phát hiện.

Người lớn luôn coi trọng sinh mạng hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Họ nhìn Hàn Thành, mặc dù không nói ra, nhưng vẻ mặt đã dịu lại so với lần đầu gặp.

Rõ ràng, họ muốn cho Hàn Thành thêm một cơ hội.

Cuối cùng, tôi đồng ý cho Hàn Thành một cơ hội.

Chỉ cần anh ấy không liên lạc với Giang Mẫn trong một tháng, tôi sẽ không nghĩ đến chuyện ly hôn nữa.

Có sự chứng kiến của hai bên bố mẹ.

Anh ấy vui mừng ra mặt, đồng ý ngay lập tức.

Dường như anh ấy nghĩ rằng đề nghị của tôi chỉ là một việc dễ dàng.

Bố mẹ hai bên cũng thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ có tôi mới biết.

Với anh ấy, đây là một ván cược anh ấy chắc chắn thua.
 
Back
Top Bottom