Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn

Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn
Chương 90: Ngoại truyện: Thời cấp ba (4)



Bùi Dương cần phải bổ sung lại toàn bộ nội dung chưa học ở một tháng rưỡi trước trong vòng mười một ngày mới có khả năng thắng được vụ cá cược với Bùi Tri Lương.

Cậu phải lọt vào top 60 của khối trong kỳ thi tháng này, ban đầu Bùi Tri Lương rất không hài lòng, cảm thấy ít nhất phải top 50, bị Tô Bội Nhan ép xuống.

Mục tiêu top 70 đối với Bùi Dương trước đây không khó, thành tích của cậu tuy không phải đứng đầu, nhưng cũng thuộc top trên, thỉnh thoảng còn có thể nhảy vào top 20, 30 chơi.

Nhưng lần này Bùi Dương lại hơi lo lắng, ngoài việc không muốn học thêm ra, còn có chút toan tính muốn ở nội trú.

Cuối tuần cuối cùng, Bùi Dương ngồi bên cửa sổ khu ký túc xá giáo viên cũ, chăm chỉ làm bài tập.

Phó Thư Trạc bên cạnh đang đọc sách, Bùi Dương liếc nhìn một cái rồi khó dời mắt nổi. Lúc này là buổi chiều, ánh nắng vụn vặt chiếu lên nửa khuôn mặt Phó Thư Trạc, một bên mắt tối mờ, một bên sáng sủa trong veo.

Rất giống lần đầu tiên bọn họ gặp nhau ở lớp học, Phó Thư Trạc ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, Bùi Dương đứng trên bục giảng tự giới thiệu, vừa nhìn đã thấy hắn.

Bùi Dương cắn bút: "Cậu rất thích đọc sách à?"

Phó Thư Trạc: "Cũng bình thường."

Bùi Dương chớp chớp mắt: "Nếu có sách nào cậu thích đọc mà không có thì có thể tìm tôi, nhà tôi rất nhiều sách."

Phó Thư Trạc bỏ quyển sách trước mặt xuống, nhìn chằm chằm Bùi Dương một lúc, con mèo nào đó sắp không được tự nhiên mà quay đầu đi, Phó Thư Trạc bỗng nhiên mỉm cười: "Được."

Sợ Phó Thư Trạc hiểu lầm mình đang khoe khoang, Bùi Dương giải thích: "Thực ra tôi không thích đọc sách, nhưng chị và ba tôi đều thích, phòng sách chất đầy sách."

"Lần sau sẽ tìm cậu."

Lúc đầu còn tập trung làm bài tập, nhưng vừa mở miệng nói chuyện với Phó Thư Trạc, Bùi Dương lập tức không còn tâm trí đâu nữa.

Phó Thư Trạc: "Mệt thì nghỉ ngơi một lát."

"Ừm..." Bùi Dương nghiêng đầu hỏi, "Phòng ký túc xá của các cậu đủ người chưa?"

"Đủ rồi."

Bùi Dương lập tức lộ vẻ thất vọng, không hiểu sao lại có chút buồn bã.

Phó Thư Trạc cho rằng cậu mới chuyển đến, chỉ thân với mình nên muốn dính lấy, bèn nói: "Phòng Từ Thịnh Chương còn chỗ trống."

"Từ Thịnh Chương là ai?"

"... Bạn ngồi trước tôi."

Bùi Dương u ám nhìn chằm chằm Phó Thư Trạc... Thì ra là tên phiền phức đó, còn phiền phức hơn cậu.

Cứ rảnh rỗi là quay đầu lại tìm Phó Thư Trạc nói chuyện, lúc thì hỏi Phó Thư Trạc bài này làm thế nào, lúc thì nói trưa cùng nhau ăn cơm, đi vệ sinh cũng muốn kéo Phó Thư Trạc đi cùng.

Mấy lần Bùi Dương muốn đưa giấy cho Phó Thư Trạc đều bị Từ Thịnh Chương cắt ngang, khó chị muốn chết.

Đừng hỏi tại sao Bùi Dương không nói thẳng, vì trong mắt các bạn học cậu vẫn là một anh ngầu không ưa Phó Thư Trạc, phải giữ vững hình tượng, không thể sụp đổ.

Vì vậy, trong lớp học, Bùi Dương đều dùng vở để giao tiếp với Phó Thư Trạc, cậu còn đặc biệt mua một quyển vở giống với quyển vở Phó Thư Trạc dùng để truyền lời, đã dùng hết một phần ba rồi.

Làm xong bài tập, Phó Thư Trạc lại giảng cho cậu những bài đã bỏ lỡ, không biết có phải ảo giác hay không, Bùi Dương cảm thấy hắn giảng dễ hiểu hơn giáo viên.

Bây giờ là tám giờ tối, Bùi Dương nên về nhà rồi. Đương nhiên trước khi về nhà, còn phải thực hiện "yêu cầu nghe lời" của Phó Thư Trạc.

Ngày hôm sau khi ăn KFC, Bùi Dương bị yêu cầu dọn dẹp phòng cho Phó Thư Trạc, kết quả chui vào chăn kiểu gì mà suýt chút nữa thì tự nhốt mình trong đó luôn.

Thứ Bảy tuần trước, phần thưởng học thêm mà Phó Thư Trạc muốn là để Bùi Dương giúp hắn lấy cơm một tuần, việc này đơn giản, không có sai sót gì, chỉ là cuối cùng đồ ăn ngon trong chén Phó Thư Trạc đều vào bụng Bùi Dương.

Chủ nhật tuần trước, Phó Thư Trạc bảo Bùi Dương bóp vai cho mình, kết quả người nào đó suýt chút nữa b.óp ch.ết hắn, sau khi kết thúc mặt còn đỏ như quả cà chua.

"Hôm nay phải làm gì?"

Phó Thư Trạc chống cằm: "Học thêm kết thúc rồi... Gọi một tiếng thầy Phó nhé?"

"... Cậu b**n th** thật đấy."

"b**n th** chỗ nào?" Phó Thư Trạc nhướng mày, "Thầy giáo là người truyền đạt, truyền nghề, giải đáp nghi hoặc, tôi chiếm hai trong số đó, sao lại không thể nhận một tiếng thầy được?"

Bùi Dương không tìm ra lý do để phản bác. Cậu hít thở mấy lần, cuối cùng nhỏ giọng gọi một tiếng thầy, rồi xoay người bỏ chạy.

Phó Thư Trạc nhìn bóng lưng cậu cười: "Về đến nhà nhớ báo bình an—"

...

Kết quả thi tháng nhanh chóng được công bố, sự lo lắng của Bùi Dương và sự bình tĩnh của Phó Thư Trạc tạo thành tương phản rõ rệt, may mà cậu phát huy vượt bậc, không chỉ thắng được vụ cá cược với Bùi Tri Lương, mà còn vượt lên hai mươi bậc.

"Tôi thi được hạng bốn mươi."

"Ừ, thấy rồi."

Bùi Dương hơi chán nản, nhìn Phó Thư Trạc với vẻ không vui.

Phó Thư Trạc không biết nói gì, suy nghĩ một chút, đưa tay thử xoa đầu Bùi Dương: "Bạn cùng bàn của tôi giỏi thật đấy."

Bùi Dương vui vẻ: "Sao bằng cậu được!"

"..."

Càng tiếp xúc lâu, Phó Thư Trạc càng cảm thấy Bùi Dương giống một con mèo, loại mèo hoang nhỏ không chịu bị nhốt trong nhà, nhưng lại rất nhớ nhà, rất bám người.

Bùi Dương vô thức nhếch khóe miệng: "Có phải cậu nên thực hiện lời hứa rồi không?"

Hai người họ đã cá cược trước kỳ thi, nếu Bùi Dương lọt vào top 50, Phó Thư Trạc sẽ đổi cách xưng hô "tôn trọng" hơn một chút với Bùi Dương.

Phó Thư Trạc khẽ cười: "Anh Bùi- Như vậy được không?"

"... Được."

Quá được luôn ấy chứ. Tâm trí Bùi Dương rối bời, cơ thể như có dòng điện chạy loạn, tai cũng tê dại theo giọng nói của Phó Thư Trạc.

Cậu có chút hoảng loạn, lại có chút hưng phấn.

Bùi Dương biết mình không ổn, lại không nói ra được chỗ nào không ốn.

Cho đến một tuần sau khi cậu chính thức chuyển vào ký túc xá, muốn đi báo tin vui cho Phó Thư Trạc.

Nhưng trong phòng Phó Thư Trạc chỉ có một người ở đó, những người khác đều ra ngoài chơi bóng rổ rồi.

Sự hình thành của phòng ký túc xá này cũng khá đặc biệt, vì phòng ký túc xá của lớp họ đã đủ người, Phó Thư Trạc được xếp tạm vào phòng ký túc xá của một lớp khác, nên những người khác đều không quen Bùi Dương: "Cậu tìm ai?"

Bùi Dương hơi do dự: "Phó Thư Trạc có ở đó không?"

"Cậu ấy đi tắm rồi."

Lúc này trường cấp ba bọn họ vẫn chưa có phòng tắm riêng, chỉ có hai phòng tắm công cộng mỗi tầng, môi trường cũng coi như không tệ.

Bùi Dương cũng bưng chậu và khăn tắm đến phòng tắm phía đông trước, đến nơi mới phát hiện không có Phó Thư Trạc, thế là cậu lại chạy ra ngoài dưới ánh mắt kỳ lạ của mọi người, đến phòng tắm phía tây, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng lưng cao gầy thanh tú ở buồng trong cùng.

Chủ nhân của bóng lưng nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn: "Bùi Dương?"

Bùi Dương hơi ngẩn người: "Ừm..."

"Sao vậy?"

Bùi Dương hoàn hồn, một luồng nhiệt xông thẳng lên não, cậu theo bản năng che mũi, giành nói trước: "Sao cậu không kéo rèm!"

"... Ngột."

Bùi Dương cảm thấy mình không chảy máu mũi mới vội vàng chạy đến kéo rèm che cho Phó Thư Trạc: "Phải kéo vào chứ, bị người khác nhìn thấy thì sao?"

"... Ở đây toàn là con trai."

"Tôi biết!"

Bùi Dương che giấu mà chạy đến buồng đối diện Phó Thư Trạc, mặt đỏ tưng bừng. Cậu chỉnh nhiệt độ vòi sen xuống mức hơi lạnh, cả người mới bớt nóng.

Quay đầu lại, cơ thể Phó Thư Trạc đã bị rèm che khuất, Bùi Dương nhất thời hối hận. Có điều cậu so sánh một chút... Của cậu ấy lớn hơn. Hừ, lớn thì cũng mềm thôi.

Tối hôm đó, Bùi Dương mơ một giấc mơ, loại mơ này trước đây cậu không phải chưa từng mơ thấy, chỉ là người trong mơ kia trước đây đều không có mặt, lần này lại có hình ảnh hoàn chỉnh.

Cậu nghe thấy đối phương dịu dàng gọi mình: "Anh Bùi."

Bùi Dương bắt đầu tránh né Phó Thư Trạc, không giao tiếp với Phó Thư Trạc, cũng không đưa giấy nữa, tan học là chạy về ký túc xá.

Cho đến một tuần sau, bọn họ lại gặp nhau ở phòng tắm. Hai người nhìn nhau hồi lâu, không khí nhất thời đóng băng.

Cuối cùng vẫn là Phó Thư Trạc nhượng bộ trước, hắn thở dài: "Tôi chọc cậu không vui à?"

"Không."

"Cậu ghét tôi rồi à?"

"... Không." Bùi Dương mếu máo muốn khóc.

Đâu chỉ là không ghét, cậu còn biến Phó Thư Trạc thành nữ chính trong mơ của mình nữa!

Phó Thư Trạc: "Vậy tại sao lại tránh mặt tôi?"

Bùi Dương chột dạ: "Tôi không có..."

Phó Thư Trạc: "Được. Vì cậu nói không có, vậy tôi tin cậu không có, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ít nhất phải nói chuyện với tôi mười câu."

Bùi Dương bẻ ngón tay đếm đếm: "Vậy bây giờ có phải là ba câu rồi không... Cộng thêm câu này là bốn câu."

Phó Thư Trạc xoa xoa tóc mái ngố tàu của cậu: "Một câu ít nhất phải hơn mười chữ."

"..." Bùi Dương tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng vui như nở hoa, cậu rất thích tiếp xúc cơ thể với Phó Thư Trạc.

Đối với việc thích một nam sinh, Bùi Dương bắt đầu tự thuyết phục bản thân, chẳng qua chỉ là đồng tính thôi mà, Phó Thư Trạc đẹp trai như vậy, thành tích lại tốt, tính cách... Ừm, tính cách thỉnh thoảng cũng tốt, thích hắn chẳng phải rất bình thường sao?

Thực ra thích một người là có dấu vết, dù sao lúc mới gặp, cậu đứng trên bục giảng, khuôn mặt của tất cả các bạn học bên dưới cậu đều không nhớ rõ, chỉ nhìn thấy Phó Thư Trạc bên cửa sổ- Trái tim bỗng nhiên đập thình thịch.

Cứ như có người xuyên qua không gian, gõ mạnh vào linh hồn cậu.

Nhưng yêu thầm đau khổ không phải tính cách của Bùi Dương, tuy ba không thích cậu, nhưng mẹ chiều cậu, từ nhỏ đến lớn Bùi Dương muốn gì cũng có, người cậu muốn đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Thế là Bùi Dương bắt đầu hành trình cưa cẩm.

Cố ý tạo ra vài động tác tiếp xúc cơ thể chỉ là cấp thấp, cậu thẳng thừng tìm một người cùng phòng bàn bạc diễn một màn đánh nhau, sau đó nói không hợp với bạn học này nên muốn đổi phòng, cuối cùng thành công trở thành bạn cùng phòng của Phó Thư Trạc, ngủ cùng một bên với hắn.

Ban đầu giáo viên muốn để cậu đổi với bạn cùng lớp, cuối cùng Phó Thư Trạc nói với giáo viên rằng mình và Bùi Dương là bạn cùng bàn, sẽ dễ tiếp thu hơn một chút.

Ở chung một phòng càng thuận tiện cho Bùi Dương hơn, bị sốt thì chui vào người Phó Thư Trạc, sờ cổ cậu ấy nói sao lạnh thế. Lúc uống coca thì cố ý đổ lên giường mình, rồi lại không mang theo chăn đệm để thay, cầu xin Phó Thư Trạc cho mình chen chúc một đêm.

Đến đầu đông, chen chúc trên một chiếc giường cũng không nóng, rất ấm áp, Bùi Dương cứ như một chiếc lò sưởi nhỏ, chỉ là ngủ không ngoan, thích cựa quậy, Phó Thư Trạc bất lực chỉ có thể kẹp cậu vào giữa mình và tường, hai người mới không bị ngã xuống.

Lúc lên lớp, Bùi Dương không truyền lời trên vở nữa, mà xé một tờ giấy nhỏ, rồi nhân lúc giáo viên quay lưng thì chọc chọc tay Phó Thư Trạc, nhét vào lòng bàn tay cậu ấy.

Thời tiết ngày càng lạnh, Bùi Dương phát hiện đôi tay vốn thon dài của Phó Thư Trạc bắt đầu xuất hiện vết sưng đỏ, lúc này cậu mới nhận ra trên mu bàn tay Phó Thư Trạc có không ít vết sẹo nhạt màu.

Cậu lo lắng, bèn viết trên giấy hỏi: Tay cậu bị sao vậy?

Phó Thư Trạc trả lời rất qua loa: Trước đây mùa đông không giữ ấm tốt, bị nước lạnh dính vào nhiều quá nên bị nứt nẻ.

Vậy tôi ủ ấm cho cậu nhé?

Chắc chứ?

Ừ!

Bùi Dương đợi hồi lâu cũng không thấy Phó Thư Trạc đưa tay vào túi mình, cậu tưởng Phó Thư Trạc không muốn, vừa định viết giấy thì cảm thấy một bàn tay đưa đến g*** h** ch*n mình.

Bùi Dương ngây người, mặt và tai đều nóng bừng.

Trên bàn lại có một tờ giấy lăn đến: Đã muốn ủ ấm, vậy thì kẹp chặt vào.

Bùi Dương không dám nghiêng đầu, cậu thậm chí còn mơ hồ cảm thấy bên tai loáng thoáng ý cười của Phó Thư Trạc... Đồ khốn.

Giáo viên nhíu mày, hiếm khi điểm danh Phó Thư Trạc một lần: "Em đang làm gì đấy?"

Bùi Dương giật mình, điếng người khi nghĩ rằng thầy giáo đã phát hiện ra mình đang giấu tay. Không ngờ thầy bước đến và nói: "Đưa mảnh giấy ra đây."

Trong lúc hoảng loạn, Bùi Dương nhét luôn mảnh giấy vào miệng và... nuốt xuống.

Thầy giáo: "..."

Phó Thư Trạc: "..."

Thầy giáo nghiêm mặt quát: "Hai đứa, ra ngoài đứng phạt!"

"..." Cả đời Phó Thư Trạc mới chỉ bị phạt đứng có hai lần, và lần trước cũng liên quan đến Bùi Dương.

Ra đến ngoài, Phó Thư Trạc bất lực hỏi: "Cậu nuốt mảnh giấy đó làm gì vậy?"

Bùi Dương ngượng đến nói lắp: "Làm sao để người khác đọc được mấy lời đó chứ?"

"Sao lại không được?"

"Tại... tại vì..."

Bùi Dương ấp úng mãi mà không biết trả lời sao. Những từ ngữ xấu hổ như vậy, sao Phó Thư Trạc lại thấy không có vấn đề gì nhỉ...

Cậu cứ suy nghĩ lung tung suốt một tiết học, băn khoăn không biết Phó Thư Trạc có phải là trai thẳng không nữa.

Còn Phó Thư Trạc thì lo lắng cả tiết học, với cái dạ dày nhạy cảm như pha lê của Bùi Dương, ăn hơi sai một chút đã đau bụng, huống chi là nuốt cả mảnh giấy vào.

Quả nhiên tối đó Bùi Dương phải chạy vào nhà vệ sinh ba lần, tay chân lạnh toát, mồ hôi vã ra.

Phó Thư Trạc đành phải để Bùi Dương lên giường mình nằm, khẽ nói: "Để tôi xoa bụng cho."

Lòng bàn tay ấm áp đặt lên bụng, dường như làm dịu bớt cơn đau. Điều này khiến Bùi Dương nhớ đến hồi nhỏ, mỗi lần cậu đau bụng, mẹ đều xoa bụng nhẹ nhàng cho cậu như thế này.

Cậu nghĩ, Phó Thư Trạc nhất định là một người dịu dàng. Mặc dù đôi khi cũng hơi xấu tính.
 
Bạn Đời Mắc Bệnh Alzheimer Của Hắn
Chương 91: Ngoại truyện: Thời cấp ba (5)



Bùi Dương tưởng rằng việc chuyển đến trường mới sẽ rất khó khăn, không ngờ chỉ trong chớp mắt một học kỳ đã trôi qua, kỳ nghỉ đông mà mọi người mong đợi đã đến.

Trước đây Bùi Dương cũng háo hức mong chờ kỳ nghỉ, song năm nay lại có cảm giác buồn bã mất mát.

Cả một học kỳ trôi qua, cậu thậm chí còn chưa thuộc hết tên các bạn cùng lớp, chỉ toàn quấn quýt bên Phó Thư Trạc.

"Cuối cùng cũng được nghỉ rồi, mau đến nhà tao chơi đi, chơi nửa tháng luôn!"

Tin nhắn này là từ người bạn thân thời nhỏ của Bùi Dương gửi đến. Trước đó họ đã hẹn nhau sẽ gặp trong kỳ nghỉ đông, nhưng đến lúc này Bùi Dương lại bắt đầu do dự.

Kỳ nghỉ đông vốn không dài, trừ thời gian Tết ra thì cũng chỉ có nửa tháng để chơi.

"Thôi, tao có kế hoạch khác rồi."

"??? Làm gì thế, trừ khi mày đang yêu, còn không thì lý do nào cũng không chấp nhận được!"

"Không phải đang yêu, mà là đang theo đuổi."

"Đệt!"

Một câu "đệt" đủ để thể hiện sự sửng sốt của người bạn. Cậu ta liên tục hỏi dồn, có phải bạn cùng lớp không? Có xinh không? Trông thế nào? Có ảnh không?

"Mày giữ bí mật nhé, đừng nói với ai. Là bạn cùng lớp, cực kỳ đẹp, đẹp tuyệt trần, còn ảnh thì đừng mơ."

Phó Thư Trạc không biết từ lúc nào đã đến bên cạnh, hỏi: "Vẫn chưa về à?"

Bùi Dương lúng túng che điện thoại: "Không phải đang đợi cậu sao?"

Phó Thư Trạc: "Tôi về khu ký túc xá giáo viên cũ, không tiện đường."

"..." Bùi Dương chợt nhận ra, "Vậy không phải Tết này cậu sẽ ở một mình à?"

"Ừm."

Bùi Dương mím môi: "Hay là cậu đến nhà tôi đi? Giường nhà tôi rất rộng, mẹ tôi chắc chắn sẽ rất vui khi cậu đến."

Phó Thư Trạc bật cười, tiện tay vén lại mấy sợi tóc rối trên đầu Bùi Dương: "Thôi, như vậy không hay."

Hắn cũng không nói tại sao lại không hay, Bùi Dương khuyên mãi mà Phó Thư Trạc vẫn không đồng ý, đành phải thôi.

"Vậy tôi có thể đến thăm cậu không?"

"Được." Phó Thư Trạc mỉm cười bất đắc dĩ, "Tôi có ngăn được cậu đâu."

Kết quả là ngày thứ hai của kỳ nghỉ, Bùi Dương đã hớn hở chạy đến.

Cậu còn mang theo một đôi găng tay và một chiếc khăn quàng cổ: "Này, quà nghỉ đông."

Phó Thư Trạc liếc nhìn đôi găng tay trên tay Bùi Dương, là cùng một kiểu, giống hệt nhau.

Bùi Dương giải thích qua loa: "Tôi lười chọn nên mua cùng kiểu luôn..."

"Cảm ơn."

"Khách sáo gì chứ!" Thấy Phó Thư Trạc nhận quà, Bùi Dương vui vẻ nằm dài xuống giường hắn, "Cậu không ra ngoài gì sao?"

"Ra ngoài làm gì?"

Phó Thư Trạc không nói, thực ra hắn đã nhận dạy kèm, với thành tích của hắn thì dạy học sinh cấp 1, cấp 2 là dư sức, thêm vào đó giá cả sẽ rẻ hơn sinh viên đại học và giáo viên, nên nhiều phụ huynh rất sẵn lòng.

Dù kỳ nghỉ ngắn nhưng kiếm được đồng nào hay đồng đó.

Bùi Dương bật dậy như cá chép: "Bọn mình đi chơi trượt ván đi!"

"Tôi không biết chơi."

"Tôi dạy cho- Nhớ gọi tôi là thầy Bùi."

"..." Đúng là phong thủy luân chuyển.

Gần nhà Bùi Dương có một công viên trượt ván, mùa đông không có nhiều người chơi ván trượt, nhưng vẫn có không ít nam nữ tụ tập. Bùi Dương và Phó Thư Trạc vừa xuất hiện đã thu hút nhiều ánh nhìn, bởi ở độ tuổi này, những chàng trai không phải kiểu "Smart" mà còn đẹp trai, khí chất tốt thì thật hiếm.

Bùi Dương tìm một chỗ ít người, đặt ván trượt xuống đất: "Cậu thử đứng lên xem."

Phó Thư Trạc chưa từng tiếp xúc môn thể thao này, lúc bước lên ván còn vụng về không biết nhấc chân nào trước.

"Giẫm vào giữa một chút, không thì ván sẽ nghiêng, rồi thử đặt chân kia lên- Gối hơi cong một chút, vai thả lỏng ra—"

Ván trượt không được ổn định, với người mới, sẽ rất khó khăn khi kiểm soát.

Phó Thư Trạc đứng không vững, chưa được một lúc đã sắp ngã, Bùi Dương vội vàng nắm lấy tay hắn, thậm chí còn lén ôm eo hắn một cái.

Thật là sung sướng.

Bùi Dương nghiêm túc nói: "Để tôi đỡ cậu thử xem."

Cậu nắm chặt tay Phó Thư Trạc không buông, tiếc là có một lớp găng tay nên không cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay.

Biết thế đợi ngày mai mới tặng găng tay.

Chậc.

Chỉ riêng việc tập đứng vững trên ván đã tốn mất nửa tiếng, cả hai đều đổ mồ hôi, Bùi Dương thừa cơ nói: "Cởi găng tay ra đi, nóng quá."

Phó Thư Trạc liếc nhìn cậu: "Được."

Bàn tay Phó Thư Trạc rất đẹp, nhưng vào mùa đông vì bị chứng tê cóng nên hơi sưng, Bùi Dương nắm mà không dám dùng sức, tim đập thình thịch rất lớn.

"Không đau đâu, chỉ hơi ngứa thôi."

"Vậy chúng ta thử trượt nhé."

Bùi Dương tiếc nuối buông tay Phó Thư Trạc ra, làm mẫu cho hắn xem. Cậu đặt chân trước thẳng đứng trên ván, gối hơi cong, sau đó dùng chân sau đẩy về phía trước. Khi tốc độ đã đủ thì nhanh chóng đặt chân sau lên ván, chuyển sang tư thế trượt và lướt một vòng lớn rồi quay trở lại.

Bùi Dương thở hổn hển: "Đã hiểu chưa?"

"Hiểu sơ rồi."

Hiểu là một chuyện, thực hành lại là chuyện khác, Phó Thư Trạc thử mấy lần đều không trượt được, có lẽ không có duyên với môn thể thao này.

Bùi Dương hơi nản: "Có lẽ do thầy Bùi dạy không giỏi."

Phó Thư Trạc bật cười: "Nói bậy, thầy Bùi dạy rất tốt, tại học sinh quá ngu thôi."

Bùi Dương cười khì: "Đồ ngốc."

Đã không dạy được thì cũng không ép, xem Bùi Dương chơi cũng rất thú vị.

Phó Thư Trạc đi theo sau, nhìn Bùi Dương cưỡi ván trượt tự do len lỏi giữa đám đông, thậm chí còn trượt một vòng quanh bồn hoa bên cạnh cầu thang, thu hút một tràng huýt sáo.

Nhưng Bùi Dương không đi xa, chẳng mấy chốc đã quay lại, phóng thẳng về phía Phó Thư Trạc.

Bùi Dương như một chú công xòe đuôi cầu tìm bạn đời, muốn biểu diễn một kỹ thuật khó là nhào lộn trên không. Do mùa đông quần áo quá dày ảnh hưởng đến sự linh hoạt của cơ thể, không thể duỗi người ra, tuy nhào lộn thành công nhưng lại không đứng vững trên ván, loạng choạng ngã về phía trước do quán tính.

Không biết là cậu ngã quá chuẩn, hay Phó Thư Trạc đỡ quá chuẩn, hai người đụng trúng nhau, cùng ngã xuống đất.

Bùi Dương cưỡi trên eo Phó Thư Trạc, ngơ ngác một lúc, mặt chỉ thiếu một chút nữa là chạm vào môi Phó Thư Trạc, may mà kịp dừng lại.

"Vẫn chưa đứng dậy à? Eo sắp gãy rồi."

"... Ồ." Bùi Dương đỏ ửng tai, lẩm bẩm không phục, "Mình có nặng vậy đâu..."

Biết thế lúc nãy đừng dừng lại.

Như vậy đã có thể hôn được rồi.

Còn có thể xem phản ứng của Phó Thư Trạc, xem hắn có ghét không.

Bùi Dương có một sự tự tin khó hiểu, cậu cảm thấy mình và Phó Thư Trạc không chỉ đơn thuần là bạn bè, bạn bè nào lại thường xuyên chen chúc ngủ trên chiếc giường ký túc xá một mét, lại còn dùng chân sưởi ấm tay chứ?

Nhưng Bùi Dương lại không chắc chắn lắm, dù sao từ "đồng tính" đối với người bình thường vẫn còn quá gây sốc.

Nếu Phó Thư Trạc thật sự chỉ xem cậu là bạn...

Những suy nghĩ rộn ràng của Bùi Dương lại lạnh đi, cậu như đà điểu rụt đầu về, cứ làm bạn thế này cũng tốt.

...

Cả kỳ nghỉ đông trôi qua trong sự mập mờ, Bùi Dương thường xuyên đến tìm Phó Thư Trạc, đôi khi còn ngủ lại.

Mùa đông rất lạnh, trong phòng lại không có máy sưởi, ôm nhau sưởi ấm là chuyện bình thường mà nhỉ? Sáng hôm sau thức dậy chân quấn vào nhau cũng bình thường mà nhỉ? Vô tình cọ xát mà... cứng lên... cũng bình thường phải không?

Song điều khiến Bùi Dương không vui là Phó Thư Trạc luôn không chịu đến nhà cậu, mời đến ăn Tết không được thì thôi, đến cả Tết Nguyên Tiêu cũng không chịu đến.

Bùi Dương cảm thấy thất vọng, không hiểu Phó Thư Trạc đang nghĩ gì.

Tết Nguyên Tiêu qua đi là phải đi học, học kỳ mới bắt đầu, ai cũng vui vẻ, người thì vì đã chơi đã trong kỳ nghỉ, người thì vì nhận được nhiều tiền mừng tuổi.

Tiền mừng tuổi của Bùi Dương cũng không ít, khác với các bạn khác phải nộp cho ba mẹ, cậu được tự quản lý tiền của mình.

Miễn là không tiêu xài phung phí, trước khi mua đồ lớn báo với gia đình một tiếng, muốn dùng thế nào cứ dùng.

Phó Thư Trạc cũng nhận được tiền mừng tuổi, hai phong. Một phong là từ phó Hiệu trưởng Đổng Thế Trác, hai trăm tệ, một phong là từ Bùi Dương.

Cậu ở nhà suy nghĩ mãi, nghĩ rằng không thể để Phó Thư Trạc cô đơn không có lì xì, nhưng mình là bạn cùng lứa, cho tiền mừng tuổi cũng không phù hợp.

Vì vậy cậu đi bóp vai cho mẹ, nũng nịu xin mẹ gửi một phong lì xì cho bạn cùng lớp, tiện thể viết lời chúc.

Tô Bội Nhan còn ngạc nhiên xác nhận hai lần: "Không phải bạn gái thật à?"

"Không phải mà!" Bùi Dương tìm một cái cớ, "Bạn ấy luôn giúp con học thêm, phải cảm ơn bạn ấy."

"Vậy mẹ phải cho phong lớn mới được- Dương Dương của mẹ đã lớn rồi, biết cách cư xử rồi."

Bùi Dương chỉ biết cười khan.

Phó Thư Trạc nhận lì xì, đồng thời Bùi Dương cũng nhận được quà sinh nhật từ Phó Thư Trạc- Một cái ván trượt đắt tiền, phải hơn sáu trăm tệ.

Đối với hai mươi năm sau không đáng là bao, với họ lúc này thì đó là số tiền rất lớn.

Bùi Dương vừa vui vừa đau lòng: "Đắt quá... Cậu còn tiền không?"

Phó Thư Trạc không nhịn được cười: "Không phải còn có tiền mừng tuổi mẹ cậu cho sao?"

Bùi Dương lo lắng vô cùng: "Nhưng cậu đâu biết trước được, nếu không có lì xì thì cậu chẳng phải hết tiền rồi sao?"

"Đùa cậu thôi, vẫn còn chút tiền." Phó Thư Trạc như vô tình hỏi, "Cậu nhắc đến tôi với gia đình nhiều không?"

Bùi Dương ngượng ngùng hồi tưởng: "Cũng bình thường... chỉ nói cậu giúp tôi học thêm thôi."

Phó Thư Trạc: "Vậy là tốt, nhắc ít thôi."

Phó Thư Trạc và Bùi Dương thời cấp ba hoàn toàn là hai người ở hai độ tuổi tâm lý khác nhau, Bùi Dương còn đang băn khoăn bài tập hôm nay khó quá, ngày mai ăn gì, cuối tuần sẽ qua thế nào...

Mà Phó Thư Trạc đã bắt đầu nghĩ cách kiếm tiền, lên kế hoạch cho tương lai, thậm chí còn cân nhắc đến việc không nên để lại ấn tượng quá sâu đậm trước mặt ba mẹ Bùi Dương, dù là ba mẹ cởi mở đến đâu cũng khó chấp nhận được việc con mình là người đồng tính.

Một khi ba mẹ phát hiện ra điều gì đó, Bùi Dương có thể phải đối mặt với việc chuyển trường lần thứ hai, bị ép chia cách với hắn, đối với một người nhạy cảm như Bùi Dương, đó chắc chắn là một đòn thảm khốc.

Trong lòng Phó Thư Trạc, Bùi Dương thuần khiết và rực rỡ như một đóa hồng duy nhất trong hoang mạc tĩnh lặng, rung động là điều tất yếu.

Nhưng họ vẫn chưa có khả năng tự làm chủ cuộc đời mình, trước khi có thể, không thể để bất kỳ ai phát hiện ra.

Hắn không thể hủy hoại cuộc đời của Bùi Dương.

Chẳng qua kế hoạch không theo kịp biến hóa, việc không biết Phó Thư Trạc có thích mình hay không đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trạng của Bùi Dương, thậm chí cả việc học tập.

Thế mới nói yêu sớm ảnh hưởng đến học tập không sai.

Bùi Dương không ngừng thăm dò, lúc vui lúc buồn, lo được lo mất.

Phó Thư Trạc nhịn đến cuối kỳ lớp mười một, lần đầu tiên trong đời bỏ qua lý trí, kéo Bùi Dương đang ngơ ngác ra bên cửa sổ nói: "Anh thích em."

Tim Bùi Dương đập như trống, suýt tưởng mình nghe nhầm.

Cậu nhìn môi Phó Thư Trạc mấp máy, chỉ muốn hôn lên.

Tuổi trẻ dám nghĩ dám làm, cậu vừa lơ đãng đáp: "Vậy chúng ta đang yêu nhau... nhưng anh không được cãi nhau với em, nhiều nhất nửa năm cãi một lần, không, một năm cãi một lần..."

Vừa nói vừa từ từ tiến đến gần Phó Thư Trạc, trong khoảnh khắc câu nói vừa dứt, cậu đẩy Phó Thư Trạc vào tường và hôn lên, nhân lúc Phó Thư Trạc ngẩn người co giò chạy mất.

Phó Thư Trạc chỉ muốn nói rõ tâm ý để ổn định tâm trạng của Bùi Dương chứ không định yêu đương. Nhưng nụ hôn này quá bất ngờ, hắn nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập- Và đôi tai đỏ bừng nóng ran.

Phó Thư Trạc đang thất thần thì bị âm thanh chuông vào học chặn ở cửa, thầy Vật lý không nể mặt: "Tiết này em đứng học cho tôi!"

Bùi Dương ngồi ở chỗ, niềm vui trong mắt như muốn trào ra, thành ra trong mắt các bạn cùng lớp, cậu trông như vui vì thấy người gặp họa, càng khẳng định thêm "sự thật" về việc cậu không hòa hợp với Phó Thư Trạc.

"Sự thật" này dưới ba điều của Phó Thư Trạc đã kéo dài đến tận khi tốt nghiệp.

Một, không được nói với bất kỳ ai họ đang yêu nhau. Hai, không được thân mật trước mặt người khác. Ba, thành tích học tập không được sa sút.

Nghe có vẻ tồi và nhẫn tâm, nhưng đây thực sự là cách duy nhất để bảo vệ tình cảm của họ ở thuở niên thiếu. Nếu bị phát hiện, họ có thể phải đối mặt với sự sỉ nhục, ác ý của bạn bè cùng trang lứa, sự quở trách của thầy cô và ba mẹ, bị ép chia xa.

Bùi Dương không trưởng thành và hiểu chuyện đến thế, có hơi ấm ức.

Nhưng Bùi Dương cũng hiểu được, Phó Thư Trạc vốn đã cô độc một mình rồi, nếu nhà trường phát hiện họ yêu nhau sau đó đuổi học Phó Thư Trạc thì cả đời hắn sẽ tan nát.

Phó Thư Trạc cũng vậy, hắn mong Bùi Dương được lớn lên bình an vui vẻ, không thể để cuộc đời cậu tan vỡ trong tay mình.

Họ giấu kín mối tình trong niềm tin bảo vệ lẫn nhau cho đến đại học, mới khó khăn bước ra ánh sáng.
 
Back
Top Bottom