Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc

Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 10: Chương 10



“Bức ảnh này là tôi chụp, tôi không thể chịu đựng được loại con gái hám tiền như các người!”

Đường Viễn trả lời rất đúng lý hợp tình, giống như hắn đã làm chuyện tốt gì đó.

Sự tình quá mức hoang đường, tôi không nói gì nhìn nam sinh ngốc nghếch kia.

“Bài post kia cũng do anh đăng?”

Đường Viễn ưỡn thẳng ngực:

“Cô dám làm mà không để người ta nói sao?”

“Nếu cô thật sự sợ người khác nghị luận thì cô đã không làm chuyện không biết xấu hổ như vậy.”

Tôi bị hắn làm cho tức cười.

Đúng là vật họp theo loài.

“Được rồi, tôi sẽ gọi luật sư liên lạc với anh.”

“Tội xúc phạm rồi tội phỉ báng, dùng bạo lực mạng hoặc các phương pháp khác công khai xúc phạm người khác hoặc bịa đặt sự thật để phỉ báng người khác, trong trường hợp nghiêm trọng sẽ bị phạt tù, giam giữ, quản chế hoặc tước đoạt quyền chính trị đến ba năm.”

“Đường Viễn, anh cứ chờ trát hầu tòa đi.”

Lúc này ngay cả giáo viên hướng dẫn cũng luống cuống:

“Tống Mạn Mạn, đều là bạn bè cả, không cần phải ra tòa án đâu.”

Lý Tiểu Hoa cũng ngừng khóc, cô ta ngẩng đầu không thể tin nhìn tôi:

“Tống Mạn Mạn, cũng bởi vì ghen tị tôi mà cô lại muốn vận dụng quan hệ và quyền lực để bạn trai tôi ngồi tù sao?”

“Cậu ấy có gì sai đâu, cậu ấy chỉ là sinh viên thôi mà!!”

23

Đám ngu ngốc này.

Tôi xoa xoa mi tâm, đột nhiên cảm thấy mọi việc không còn ý nghĩa gì nữa.

“Ha ha ha ha ha, cười c.h.ế.t tôi rồi.”

Lưu Văn đột nhiên ôm bụng nở nụ cười.

Tiếng cười của cô ấy không hợp với lớp học yên tĩnh, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều nhìn về phía cô ấy.

“Ngu ngốc, các người thật sự cảm thấy Tống Mạn Mạn bị người ta bao dưỡng sao?”

“Cô ấy họ Tống đó, Tống của tập đoàn Tống thị, ông chú kia là tài xế nhà cô ấy.”

Tôi kinh ngạc nhìn Lưu Văn.

Cô ấy áy náy nhìn tôi cười cười:

“Tuần trước, tôi vô tình biết được thân phận của cậu nhưng cũng không tiện vạch trần cậu. Chỉ là tôi thật sự không muốn nhìn thấy đám ngu ngốc này nói xấu người khác.”

Bốn chữ ‘tập đoàn Tống thị’ vừa được nói ra, Đường Viễn sợ tới mức chân mềm nhũn, đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế.

Cả lớp đều kinh ngạc nhìn tôi.

Hâm mộ, sợ hãi, hối hận, ghen ghét.

Biểu cảm trên khuôn mặt mỗi người đều vô cùng phong phú đa dạng, đặc biệt là Lý Tiểu Hoa.

Cô ta giống như bị người ta đánh một gậy vào đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm tôi.

Tôi biết sức ảnh hưởng của tập đoàn Tống thị.

Thư viện và bệnh viện của trường chúng tôi đều do tập đoàn Tống thị quyên tặng xây dựng.

Tất cả học bổng cũng do tập đoàn Tống thị bỏ vốn thành lập.

Thậm chí người phát biểu đầu tiên trong ngày kỷ niệm ngày thành lập trường cũng không phải là hiệu trưởng mà là người của tập đoàn Tống thị.

Mọi người đều cười nói rằng trường chúng tôi mang họ Tống luôn rồi.

Mà hầu như mục tiêu tốt nghiệp của mỗi sinh viên đều là vào tập đoàn Tống thị để thực tập.

24

Trong lòng tôi thầm kêu một tiếng hỏng bét rồi.

“Người nọ đúng là tài xế nhà tôi, mặc dù tôi mang họ Tống nhưng không phải tập đoàn Tống thị.”

“Ba tôi chỉ là bà con xa của nhà bọn họ mà thôi, có chút tiền.”

Cả lớp thở phào nhẹ nhõm.

Lý Tiểu Hoa kích động, lại bắt đầu khóc:

“Tập đoàn Tống thị thì làm sao chứ. Tập đoàn Tống thị cũng không thể tùy tiện đẩy người ta vào ngục giam chứ!”

Lý Tiểu Hoa càng chảy nhiều nước mắt…

Quỷ xui xẻo trên đỉnh đầu cô ta dần dần bành trướng biến hình, cuối cùng biến thành bóng càng cao lớn hơn.

Chỉ là cái bóng kia không còn là hình tượng thiếu nữ thướt tha thon thả.

Bụng của bóng đen từ từ nhô lên, trông giống như một phụ nữ mang thai ba hoặc bốn tháng.

Tôi nhìn bụng con quỷ xui xẻo, chỉ cảm thấy tim đập càng nhanh.

Bạn học trong lớp lại bắt đầu chạy tới an ủi Lý Tiểu Hoa.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 11: Chương 11



Đúng lúc này điện thoại di động vang lên.

Tôi đi ra ngoài phòng học nghe điện thoại, thuận tiện thở ra một hơi.

Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa thân phận sẽ bị bại lộ.

“Này, Tiểu Mạn Mạn, rốt cuộc chị gái em đã xong rồi ha ha ha!”

Là Tống Phỉ Phỉ!

Tôi kích động đến đỏ cả mắt:

“Chị đi đâu vậy! Lớp em có người mang thai đó, chị có biết không!”

“Không phải, lớp em có con quỷ xui xẻo mang thai!”

25

Mất một lúc lâu, cuối cùng tôi cũng giải thích rõ chuyện của quỷ xui xẻo và tiểu quỷ.

Từ trước đến nay Tống Phỉ Phỉ vốn không đứng đắn rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc:

“Em nhất định không thể để cho cô bé kia khóc nữa, quỷ xui xẻo sinh con cần trăm người khóc.”

“Còn để cho cô ta khóc nữa, chắc trường em sẽ lên đầu tin tức mất.”

“Còn nữa, em nhất định phải đeo bùa hộ mệnh và vòng tay. Chị và Linh Châu sẽ trở về ngay, ngày mai có thể tới trường học của các em.”

Nghe vậy, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

Thời gian một ngày.

Cái bụng của con quỷ xui xẻo trên người Lý Tiểu Hoa hẳn là không lớn nhanh như vậy chứ?

Sau khi trở lại lớp, Đường Viễn lắp bắp đi lên phía trước cúi đầu trước mặt tôi:

“Xin, xin lỗi, tôi không biết đó là tài xế nhà cô.”

Cho dù chỉ là bốn chữ bà con xa.

Nhưng dù sao cũng có quan hệ với Tống gia, ánh mắt bạn học trong lớp nhìn tôi vẫn mang theo một tia kính sợ.

Bây giờ trong đầu tôi toàn là con quỷ xui xẻo kia.

Căn bản không có tâm tư nghe hắn nói cái gì, cũng không có tinh thần so đo cùng bọn họ.

Chị Phỉ nói cần đến nước mắt của trăm người là có ý gì, một trăm người?

Nhưng lớp chúng tôi cũng chỉ có hơn 50 người.

Không phải là động đất, tòa nhà dạy học sụp đổ hay là đại hồng thủy chứ?

Nếu trường học c.h.ế.t hơn một trăm người, vậy ảnh hưởng sẽ rất lớn.

“Được rồi, được rồi, cởi bỏ hiểu lầm sẽ không có chuyện gì nữa. Đường Viễn, cậu mau lên diễn đàn xin lỗi, làm sáng tỏ hiểu lầm đi.”

Giáo viên hướng dẫn đi ra bắt đầu hòa giải, chỉ là cuối cùng học bổng vẫn dành cho Lý Tiểu Hoa.

26

Tôi không nghĩ cô ta hiểu được sự khác biệt giữa học bổng giành được bằng thực lực là như thế nào.

Thế nhưng trước mắt tôi cũng không dám trêu chọc Lý Tiểu Hoa nữa.

Đợi lát nữa cô ta lại òa khóc, làm cho căn nhà sụp đổ.

Tòa nhà của trường học đều là do công ty xây dựng nhà tôi xây đó.

Nói xong chuyện học bổng, giáo viên hướng dẫn còn nói cuối tuần ngày mai sẽ tổ chức hoạt động.

Sẽ cùng lớp bên cạnh đến một khu thắng cảnh, lớp chúng tôi sẽ phụ trách việc nướng thịt ngoài trời.

Tôi nhất thời cảm thấy lạnh cả người.

Khu thắng cảnh đó ở chỗ chúng tôi là ngọn núi cao nhất.

Dọc theo đường đi đều là quốc lộ quanh co gập ghềnh.

Đến lúc đó… sẽ không trực tiếp lật xe chứ?

Nghĩ đến hình ảnh xe buýt chở đầy người lăn lộn rơi xuống núi…

Tôi không khỏi hết hồn hết vía.

Buổi tối trở lại ký túc xá, tôi càng nghĩ càng không thích hợp.

Lý Tiểu Hoa lại vô cùng cao hứng, còn không quên tìm Lưu Văn gây phiền toái:

“Cậu có thể đừng ở trong phòng ngủ bái láy búp bê này mãi được không? Quá dọa người rồi.”

Động tác bày hoa quả của Lưu Văn dừng một chút, không để ý đến cô ta, tiếp tục cho búp bê đồ ăn vặt.

Lý Tiểu Hoa không vui:

“Cậu còn như vậy thì tôi phải nói với giáo viên hướng dẫn đấy, trong trường học không được dùng những đồ mê tín này!”

Trần Quyên cũng lập tức đứng lên:

“Đúng thế, nuôi con búp bê đen như mực làm gì, nửa đêm tôi rời giường đi vệ sinh đều bị dọa gần chết!”

“Ký túc xá cũng không phải nhà cô mở, sao cô có thể tùy ý để đồ đạc ở đây!”
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 12: Chương 12



27

Lưu Văn xụ mặt không nói một tiếng, chỉ coi Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên là không khí.

Lý Tiểu Hoa nháy mắt với Trần Quyên.

Trần Quyên đi lên phía trước quét đồ trên bàn xuống đất.

Con búp bê bịt mắt kia tự nhiên cũng ngã xuống đất, cũng nứt thành hai nửa.

Khi rơi xuống đất, vải đỏ trên mắt búp bê rơi xuống…

Lộ ra một đôi tròng mắt đỏ thẫm.

Chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí tôi còn không kịp phản ứng, con búp bê đã rơi xuống đất.

Lưu Văn trắng bệch ngã ngồi dưới đất:

“Xong rồi, toàn bộ xong rồi.”

Khi con búp bê vỡ vụn, trong tai tôi vang lên một tiếng rít cực kỳ chói tai.

Một đám khói đen bốc lên từ con búp bê vỡ nát.

Chỉ chốc lát sau, một đứa bé màu đen mắt đỏ đứng trên mặt đất.

Nó nhìn chằm chằm vào từng người chúng tôi.

Trên gương mặt xanh đen… tất cả đều là hận ý hủy thiên diệt địa.

Tôi chưa bao giờ mệt mỏi như lúc này.

Mỗi ngày Lý Tiểu Hoa đều nhảy nhót điên cuồng tự tìm cái chết.

Mỗi một ngày đều làm cho tôi hối hận vô cùng, vì sao hôm đó mình lại cứu cô ta chứ.

Để ván giường đ.â.m c.h.ế.t cô ta còn đỡ hơn để cô ta liên lụy người khác.

Lúc này, quạt điện trên trần nhà đột nhiên bắt đầu xoay.

Rèm cửa sổ trong phòng cũng tự động không cần gió.

Đèn huỳnh quang trên đỉnh đầu lóe lên rồi tắt.

Trong phòng lập tức biến thành một mảnh đen kịt.

28

Mà cuối cùng, Trần Quyên và Lý Tiểu Hoa ý thức được điểm không thích hợp.

Hai người thét chói tai một tiếng, ôm chặt lấy nhau.

Lưu Văn run rẩy, bàn tay cố gắng nhặt búp bê trên mặt đất lên.

Chỉ là tay chưa chạm vào…

Quạt trần trên trần nhà lao về hướng chúng tôi.

Quạt điện vẫn đang xoay tròn với tốc độ cao, nếu bị đụng phải, đầu cũng có thể bị cắt thành đôi.

Búp bê màu đen bay bên cạnh quạt điện.

Dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm vào Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên.

Mà Lý Tiểu Hoa tựa hồ đã bị dọa đến tê liệt.

Cứ như vậy há miệng trừng mắt, không nhúc nhích chờ quạt điện đụng vào.

Xong rồi, xong rồi.

Lý Tiểu Hoa sẽ c.h.ế.t tại đây luôn sao!

“Rầm!”

Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc.

Một sợi dây màu xám kéo trúng quạt điện.

Tôi kinh ngạc nhìn chiếc quạt điện rơi xuống giữa đường.

Đây, đây là tình huống gì?

Quỷ xui xẻo trên đỉnh đầu Lý Tiểu Hoa hiện thành vô số sợi chỉ xám.

Rất nhiều sợi chỉ xám bay về phía tiểu quỷ kia.

Tiểu quỷ thét chói tai một tiếng, xoay người bỏ chạy.

Nhưng vẫn bị sợi chỉ xám quấn lấy, trong chốc lát liền biến thành một con nhộng.

29

Con nhộng lẳng lặng trôi nổi trên không trung, một lát sau trở nên càng ngày càng nhỏ.

Thoạt nhìn giống như là bị quỷ xui xẻo nuốt chửng.

Quỷ xui xẻo đại chiến tiểu quỷ Thái Lan?

Tôi không dám thở mạnh, toàn thân cứng ngắc nhìn một màn thần kỳ lại quỷ dị này.

“Tách…”

Lưu Văn đứng lên mở đèn phòng ngủ một lần nữa.

Tôi bị ánh sáng đột ngột ập đến, vội vàng nhắm mắt lại.

Chờ đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, trong phòng ngủ hỗn loạn vô cùng, quả thực giống như một cơn bão quét qua.

Mà bụng của quỷ xui xẻo kia đã biến thành bụng lớn.

Cái bụng kia to như quả bóng cao su, mắt thấy cũng sắp sinh.

Tôi nhịn không được hít một ngụm khí lạnh.

Muốn, muốn sinh?

Tống Phỉ Phỉ nói mỗi lần quỷ xui xẻo sinh hạ, một thai trăm con…

Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên còn ôm chặt lấy nhau.

Thấy quạt rơi xuống đất, mình bình an vô sự.

Lý Tiểu Hoa không nhịn được đỏ hốc mắt:

“Hu hu, hù c.h.ế.t tôi rồi hu hu…”

Tôi thật sự không thể nhịn được nữa xông lên che miệng cô ta lại:

“Con mẹ nó nữa, cô có thể đừng gào khóc nữa được không!!!”

30

Trần Quyên đẩy tôi ra, Lý Tiểu Hoa khóc càng thương tâm:

“Tống Mạn Mạn, cô làm cái gì vậy, vì sao cô luôn muốn bắt nạt tôi?”

“Cô lái xe sang, ở biệt thự, có tiền tiêu không hết, cô đã đủ hạnh phúc rồi, tại sao còn muốn đối xử với tôi như vậy?”
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 13: Chương 13



“Hiện tại tôi sẽ trả lại cho cô một ngàn tệ, vậy là xong chứ gì.”

“Đừng tưởng rằng cô cho tôi mượn tiền là có thể chà đạp tôn nghiêm của tôi!”

Lý Tiểu Hoa vừa khóc vừa mở điện thoại di động ra chuyển khoản cho tôi.

Tôi đâu có rảnh quan tâm tới một ngàn tệ này?

May mắn là lần này Tống Phỉ Phỉ nhanh chóng nhận điện thoại:

“Alo chị à, khẩn cấp rồi! Sắp sinh, lập tức sẽ sinh, em vẫn còn ở trong ký túc xá đây!”

Giọng nói ở đầu dây bên kia vô cùng bình tĩnh:

“Tiểu Mạn Mạn, em đừng hoảng hốt, em xem bây giờ mấy giờ rồi.”

Tôi đoạt lấy di động của Lý Tiểu Hoa liếc nhanh một cái:

“Mười một giờ, mười một giờ lẻ một phút tối.”

“Em mau trốn vào trong nhà vệ sinh đi, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng đừng mở cửa, mau đi!”

Tống Phỉ Phỉ cúp điện thoại, mọi người trong ký túc xá đều kinh ngạc nhìn tôi và Lý Tiểu Hoa.

Nhất là Trần Quyên, bộ dáng tùy thời chuẩn bị xông lên giúp Lý Tiểu Hoa ra mặt.

Tôi bắt lấy cổ tay Lưu Văn, khi nhìn ánh mắt không rõ nguyên do của cô ấy, tôi chỉ đành kéo cô ấy vào nhà vệ sinh, khóa trái cửa.

Còn không quên dùng cây lau nhà giữ chặt cửa chính, thuận tiện phong kín cửa sổ nhà vệ sinh, tắt đèn điện.

Động tác thuần thục như nước chảy mây trôi, liền mạch lưu loát.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, tôi và Lưu Văn đã ở trong nhà vệ sinh.

“Tống Mạn Mạn, cậu làm gì thế?”

Trong bóng tối, tôi bịt miệng Lưu Văn lại:

“Im lặng, đừng nói chuyện.”

31

“Thịch thịch thịch.”

Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên nhìn nhau đứng trong phòng ký túc xá.

Hai người đều ngơ ngác đứng nhìn tôi làm một loạt hành động vừa rồi.

Giờ phút này thấy có người gõ cửa, Lý Tiểu Hoa tiến lên mở cửa.

Trên cửa nhà vệ sinh có lắp một tấm kính, tôi và Lưu Văn nín thở lặng lẽ nhìn ra ngoài.

Người tới là Trương Tuệ, trong tay cô ta cầm con d.a.o gọt hoa quả, không nói lời nào, mặt không chút thay đổi đứng ở cửa.

“Tiểu Tuệ, có chuyện gì vậy?”

Trần Quyên đi lên phía trước vừa mới nói một câu, Trương Tuệ đã đ.â.m một d.a.o vào bụng cô ấy.

Tôi bịt kín miệng Lưu Văn và mình lại.

Bịt kín cả tiếng thét chói tai kế tiếp.

“Trương Tuệ, cô làm gì vậy, cô điên rồi sao!”

Lý Tiểu Hoa thét chói tai một tiếng nhào tới, Trương Tuệ lập tức đứng lên, lại bị Trần Quyên ôm lấy.

“Tiểu Hoa, chạy mau, chạy mau!”

Quả nhiên Lý Tiểu Hoa lập tức chạy trốn, vừa chạy vừa kêu la.

Rất nhanh, trên hành lang đã vang lên tiếng thét chói tai điên cuồng của cô ta.

Mà Trần Quyên lại bị Trương Tuệ kéo lại.

Chỉ chốc lát Trần Quyên liền hôn mê bất tỉnh.

Trương Tuệ cầm d.a.o đột nhiên xoay người nhìn về phía phòng vệ sinh.

Tôi và Lưu Văn cùng nhau ngồi xổm xuống.

32

Trương Tuệ ghé vào cửa kính nhà vệ sinh nhìn một chút, còn thử mở cửa.

Cô ta thử hai cái thấy cửa bị khóa trái, lại giơ d.a.o rời đi.

Tôi và Lưu Văn ngồi xổm trên mặt đất, không dám thở mạnh.

Tiếng khóc và tiếng la hét vang lên khắp hành lang.

Bên ngoài, có thể đã có vô số Trương Tuệ khác nữa.

Trần Quyên ngã ở cửa, một nửa người ở trong phòng, một nửa người ở ngoài phòng.

Máu từ cơ thể cô ấy chảy dọc theo khe cửa, nhanh chóng thấm ướt đôi dép của tôi.

“Trần Quyên… Trần Quyên sẽ c.h.ế.t sao?”

Lưu Văn đã bị dọa đến choáng váng, há miệng vài lần mới run rẩy hỏi.

Tôi vùi đầu vào đầu gối.

Sẽ chết, phải không?

Chảy nhiều m.á.u như vậy chắc chắn sẽ chết.

Tôi nên ra ngoài giúp Trần Quyên cầm m.á.u nhưng cửa phòng ngủ đã mở ra.

Trần Quyên lại rất béo, một mình tôi căn bản kéo không nổi cô ấy.

Rồi trong lúc kéo cô ấy…

Còn có một người khác giống như Trương Tuệ lao ra c.h.é.m loạn chúng tôi.

Tôi sợ đến lúc đó chẳng những không cứu được Trần Quyên mà còn liên lụy đến mình và Lưu Văn.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 14: Chương 14



Lưu Văn lau nước mắt đứng dậy, cô ấy hoảng hốt giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi:

“Tống Mạn Mạn, đừng đi ra ngoài, chúng ta đừng đi ra ngoài có được không?”

“Nhà tôi chỉ có một mình tôi nếu tôi xảy ra chuyện thì ba mẹ tôi phải làm sao bây giờ, bọn họ sẽ phát điên mất.”

33

Trong nhà vệ sinh không quá rộng rãi, không khí yên tĩnh đến mức làm cho người ta hít thở không thông.

“Ai da, còn hung hãn nữa à, đi ra cho tao!”

Tôi đột nhiên đứng lên.

Tống Phỉ Phỉ, là giọng nói của Tống Phỉ Phỉ!!!

Tôi đột nhiên mở cửa xông ra hành lang.

Trên hành lang, Tống Phỉ Phỉ và Linh Châu đang đại sát tứ phương.

Nhìn thấy tôi, Tống Phỉ Phỉ nhếch miệng cười:

“Tiểu Mạn, đừng gây thêm phiền phức, mau trở về phòng, nhớ khóa cửa lại!”

Nhìn thấy hai người bọn họ, tôi lập tức thở dài một hơi.

Nhất là Linh Châu sư phụ, khiến tôi cảm thấy an toàn hơn hẳn.

Lá gan đã trở lại, khí lực cũng trở nên lớn hơn.

Một mình tôi kéo Trần Quyên về ký túc xá, cũng nhanh chóng khóa cửa lại.

“Lưu Văn, tôi khóa kỹ cửa rồi, mau ra đây hỗ trợ!”

Vóc dáng Trần Quyên cao ráo, một d.a.o vừa rồi của Trương Tuệ đã c.h.é.m vào bụng và n.g.ự.c cô ấy.

May mắn là con d.a.o gọt hoa quả kia rất nhỏ, vết thương rất sâu nhưng không lớn.

Hai chúng tôi luống cuống tay chân cầm m.á.u cho cô ấy.

Ánh mắt Lưu Văn lấp lánh tìm hiểu về tôi:

“Tôi nghe thấy chị gái của cậu gọi người kia là Linh Châu, là Linh Châu đại sư trên truyền hình đó sao!”

“Hóa ra chị ấy biết bắt quỷ à, vậy những gì chị ấy phát sóng trực tiếp đều là thật?”

34

Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, đưa một cô gái bị thương đi.

Trong đó, Lý Tiểu Hoa là người bị thương nặng nhất.

Quỷ xui xẻo sinh con, vì trong thời gian rất ngắn cần phải hấp thụ được đủ nhiều nước mắt.

Nó trực tiếp đưa tới rất nhiều ác quỷ.

Ký túc xá nữ vốn có âm khí rất nặng, những ác quỷ này lập tức nhập vào người mấy cô gái.

Ở trong ký túc xá c.h.é.m loạn khắp nơi, không biết bị thương bao nhiêu người.

Mà người có quan hệ tốt với Lý Tiểu Hoa sẽ dính xui xẻo càng nặng, đương nhiên sẽ bị thương nặng hơn một chút.

Trải qua một buổi tối vô cùng hỗn loạn.

Sáng hôm sau, tôi bị Song Phỉ Phỉ đánh thức ở nhà.

“Tiểu nha đầu, sợ hãi không?”

Tống Phỉ Phỉ nói ngày hôm qua có hơn 60 cô gái bị thương.

Hầu hết là do bị thương ngoài da.

Nghiêm trọng nhất là Trần Quyên và Lý Tiểu Hoa.

Mặt Lý Tiểu Hoa bị người ta vạch be bét, còn què một chân.

Trường học bồi thường cho gia đình Lý Tiểu Hoa một khoản tiền.

Người nhà cô ta cũng buông tha chuyện này.

Sau chuyện lần này, nghe nói hiệu trưởng bạc đầu chỉ sau một đêm.

Ngày hôm sau trực tiếp tìm đến Linh Châu, nhờ đại sự treo kính bát quái ở khắp phòng ký túc xá, còn bố trí trận pháp.

Khi tôi trở lại trường học, Lý Tiểu Hoa vẫn còn ở trong bệnh viện.

Đường Viễn tới bệnh viện thăm cô ta.

Nhưng vừa nhìn thấy mặt cô ta, ngày hôm sau trở về liền nói chia tay với Lý Tiểu Hoa.

35

“Ai da, còn Lý Tiểu Hoa kia, tôi sẽ vẽ cho cô ta một tấm bùa bình an.”

Tống Phỉ Phỉ vừa ăn bánh ngọt, vừa đưa vòng tay ra:

“Về sau tan học cũng đừng nằm chơi nữa, theo chị luyện một chiêu thức, lỡ như có chuyện gì còn có thể tự bảo vệ mình.”

Tôi uống một ngụm trà sữa, tuy rằng chuyện này đã qua nhiều ngày.

Tôi vẫn sẽ bừng tỉnh trong giấc ngủ.

“Chị à, sao quỷ xui xẻo này lại dọa người như vậy, còn có thể hiệu lệnh vạn quỷ?”

Tống Phỉ Phỉ lau miệng:

“Cũng không phải hiệu lệnh vạn quỷ, chủ yếu là do ký túc xá của em đã nhiễm quá nhiều rủi ro và âm khí.”

“Vừa có tiểu quỷ vừa có quỷ xui xẻo, đương nhiên là nơi lý tưởng để ma quỷ tụ tập xuất hiện.”

“Quỷ xui xẻo chỉ dẫn dụ một chút là ác quỷ liền theo tới.”

“Cho nên, làm người, nhất định phải tươi cười.”

Tôi vô cùng tán thành gật đầu.

Người già thường nói, khóc quá nhiều sẽ đánh mất rất nhiều phúc khí.

Đúng là rất chính xác!

Cô gái thích cười không hẳn sẽ may mắn.

Nhưng mỗi ngày đều khóc cũng chưa chắc đã khá hơn.

Hy vọng sau này Lý Tiểu Hoa có thể thay đổi tật xấu này của cô ta.

Thế nhưng cô ta đã bị hủy dung, còn què chân.

Cuộc sống sau này sợ là không dễ chịu…

[Hoàn]
 
Back
Top Bottom