Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNUP2mINHGsRtlVTq8dBLtRJ0X8GLIbo7xbFJefQvqbAzpoJwfpgvt3rxS7yD7sThzX8LGvFZbn3iWMYyEgbg0YtuNjlYwe-gIb7e6b6NJlJX0b36CSoFaErSBQB02NO-ZTkDukAdcEAIN_0vyDT9vh=w215-h322-s-no-gm

Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Tác giả: Anh Đào Tiểu Tửu
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Hài Hước
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bạn cùng phòng rất thích khóc.



Khóc vì làm đổ lọ serum của tôi.



Khóc vì không nhận được học bổng.



Khóc vì phải trả lại tiền.



Nước mắt của cô ta khiến tôi mất học bổng, bị người đời xa lánh.



Nhưng cô ta không biết, cô ta đã bị con quỷ xui xẻo nhập vào người.



Là con quỷ xui xẻo ăn nước mắt.



Cô ta khóc càng nhiều thì sẽ càng xui xẻo.​
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 1: Chương 1



Bạn cùng phòng rất thích khóc.

Khóc vì làm đổ lọ serum của tôi.

Khóc vì không nhận được học bổng.

Khóc vì phải trả lại tiền.

Nước mắt của cô ta khiến tôi mất học bổng, bị người đời xa lánh.

Nhưng cô ta không biết, cô ta đã bị con quỷ xui xẻo nhập vào người.

Là con quỷ xui xẻo ăn nước mắt.

Cô ta khóc càng nhiều thì sẽ càng xui xẻo.

1

“Mạn Mạn, tôi đã nói sẽ trả tiền cho cậu mà, sao cậu lại ép tôi?”

“Một nghìn tệ đối với cậu mà nói chỉ là tiền quần áo, nhưng đối với tôi lại là sinh hoạt phí suốt hai tháng.”

Bạn cùng phòng tên Lý Tiểu Hoa nắm chặt vạt áo.

Khóc đến nghẹt thở.

Thậm chí còn nấc cục.

Tôi mờ mịt nhìn khuôn mặt xinh đẹp khóc lóc như mưa của cô ta:

“Không phải cậu đã nói với tôi rằng tuần này cậu sẽ trả tiền cho tôi, nếu cậu quên thì để tôi giục cậu một chút cũng được hay sao?”

Không đợi tôi nói xong, Lý Tiểu Hoa liền bịt lỗ tai lại, bắt đầu điên cuồng lắc đầu.

Hai b.í.m tóc vừa đen vừa sáng của cô ta bay nhảy trên không trung.

Tựa như suy nghĩ mê mang cùng tâm tình phập phồng của tôi.

“Một nghìn tệ đó! Cậu có biết đối với loại người nghèo nàn như tôi mà nói, một nghìn tệ khó kiếm như nào hay không?”

“Mỗi ngày cậu tan học chỉ đọc tiểu thuyết chơi game, sau khi tan học tôi phải chạy đi làm thêm, rửa chén bát thuê.”

“Một giờ được 12 đồng, cậu có biết tôi phải rửa bao nhiêu cái bát không?”

“Tôi rửa bát đến nỗi da tay nhăn nheo cả lại, eo đau chân c*̃ng đau, rửa bát một tháng cũng không kiếm được một nghìn tệ!”

Nghe được Lý Tiểu Hoa nói như vậy, hai người bạn cùng phòng còn lại lập tức đứng không vững.

“Trời ạ, Tiểu Hoa đáng thương quá đi!”

“Quả thật tôi rất bội phục Tiểu Hoa, mỗi ngày cậu tan học còn vất vả đi làm như vậy, không giống mấy cậu ấm cô chiêu ỷ vào trong nhà có tiền, mỗi ngày chỉ há miệng chờ sung.”

Lý Tiểu Hoa được Trần Quyên và Trương Tuệ che chở.

Ba người nhìn bàn tay mười ngón nhỏ nhắn của Lý Tiểu Hoa.

Tôi nhịn không được trợn trắng mắt.

Lại nữa, lại là kết quả này.

2

Lần trước Lý Tiểu Hoa làm đổ lọ serum của tôi.

Tôi còn chưa nói một câu, cô ta đã khóc rống lên.

Cô ta vừa khóc vừa lấy điện thoại di động ra tìm giá cả của lọ serum.

Khi nhìn thấy giá trị hơn hai nghìn, mọi người đều choáng váng.

Cuối cùng Trần Quyên lại liên tục chất vấn tôi, vì sao mang đồ đắt tiền như vậy đến trường học?

Biết rõ mỗi ngày Tiểu Hoa phải làm thêm rất vất vả, thường xuyên bất cẩn run tay.

Gia cảnh Lý Tiểu Hoa bần hàn, là sinh viên đại học duy nhất trong xã.

Tuy cô ta ăn mặc mộc mạc, quê mùa nhưng dáng vẻ đặc biệt xinh đẹp.

Giống như một đóa hoa trắng đang chớm nở.

Xinh đẹp, trong veo như nước.

Làm cho người ta liếc mắt một cái liền sinh lòng cảm mến.

Cả lớp đều thích cô ta.

Nhất là nam sinh trong lớp, lúc nói chuyện với cô ta còn cố ý hạ thấp tông giọng.

“Tống Mạn Mạn, cậu nói mau đi, cậu đừng thúc giục Tiểu Hoa trả tiền nữa được không? Cậu cũng biết Tiểu Hoa kiếm tiền không dễ dàng mà.”

Trương Tuệ ngẩng mặt đi tới trước mặt tôi, không thèm để ý sắc mặt của tôi.

Tôi thở dài nhìn về phía Lý Tiểu Hoa:

“Kiếm tiền không dễ dàng thì sao cậu còn mượn tôi tiền làm gì?”

Trước đó, Lý Tiểu Hoa mượn tiền tôi là vì cô ta thích một cái túi xách.

Giá túi không đắt, thuộc nhãn hiệu xa xỉ, chiết khấu xong chỉ có hơn chín trăm.

Lý Tiểu Hoa nghe được lời của tôi, lại lần nữa sụp đổ.

Cô ta không để ý hình tượng gào khóc, đến Mạnh Khương Nữ nhìn thấy cũng phải xót xa.

Sinh viên ở mấy phòng bên cạnh nghe vậy đều chen vào.

Trong lúc nhất thời, phòng của tôi vô cùng náo nhiệt.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 2: Chương 2



Lý Tiểu Hoa điên cuồng đ.ấ.m n.g.ự.c mình, giống như một người bị bệnh tim vậy.

“Đúng, người nghèo chúng tôi không xứng có thứ tốt, chúng tôi phấn đấu cả đời cũng không có tư cách uống cà phê cùng các người.”

“Nhưng tôi mới 19 tuổi, tôi là con gái, tôi cũng có ước mơ!”

“Tôi chỉ muốn tặng cho mình một món quà sinh nhật tốt một chút, muốn nếm thử một miếng bánh kem bình thường mà các người đã sớm chán ghét.”

“Tôi muốn nói với bản thân mình rằng tôi cũng xứng đáng được yêu và tôi cũng có thể là một nàng công chúa như các người mà thôi.”

“Đúng, tất cả đều là lỗi của tôi, nghèo khó chính là tội lớn nhất của tôi!!!”

Lý Tiểu Hoa đúng là một nhà thơ.

Tôi co rút khóe miệng, đã dự đoán được phản ứng kế tiếp của mọi người.

Quả nhiên, một đống nữ sinh đều đứng về phía Lý Tiểu Hoa.

Lau nước mắt cho cô ta, giúp cô ta sửa sang lại tóc tai, quần áo.

Những người còn lại tụ tập xung quanh tôi.

Lòng đầy căm phẫn nhìn về phía tôi:

“Sao lại bắt nạt Tiểu Hoa!”

“Nghèo thì sao, nghèo cũng không phải là thứ chúng ta muốn chọn! Cậu có tiền là do cậu đầu thai vào nhà tốt đẹp hơn thôi!”

“Ở trong mắt cậu, có phải người nghèo chỉ xứng cày ruộng, không xứng đọc sách sao!”

“Cậu có tiền mà lại khinh thường người nghèo thì sao không dọn ra ngoài ở đi, tránh để mỗi ngày lại bắt nạt Tiểu Hoa!”

Tôi thở dài, ngẩng đầu lên xoa xoa mi tâm.

Đúng lúc này, tôi phát hiện Lý Tiểu Hoa có gì đó không đúng.

Trên đỉnh đầu cô ta xuất hiện khói đen mù mịt.

Theo tiếng nức nở của Lý Tiểu Hoa.

Những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô ta bay lên như bong bóng.

Bay thẳng vào làn khói đen mù mịt kia.

Thoạt nhìn dường như luồng khí kia đang hút nước mắt của Lý Tiểu Hoa.

4

Toàn thân tôi chấn động, không thể tin được lau mắt.

Sau khi luồng khí kia hút một lượng lớn nước mắt, hình dáng càng ngày càng rõ ràng.

Đến cuối cùng còn hình thành một bóng người nho nhỏ, thoạt nhìn tựa như một đứa bé trong phôi thai.

Đây là, quỷ xui xẻo trong truyền thuyết???

Đúng vậy, tôi có thể thấy ma quỷ.

Mà nguyên nhân có thể nhìn thấy quỷ chính là bởi vì chị họ tôi là một đứa ngốc.

Vào sinh nhật lần thứ 18 của tôi.

Chị họ Tống Phỉ Phỉ của tôi nói muốn tặng tôi một món quà độc nhất vô nhị.

Sau đó để sư phụ của cô ta - Linh Châu, mở thiên nhãn cho tôi.

Sau khi khai thiên nhãn xong, Tống Phỉ Phỉ và Linh Châu dẫn tôi ra bãi tha ma.

Cô ta nói cô ta sẽ cho tôi cuộc sống phú nhị đại mới lạ…

Tăng thêm màu sắc rực rỡ.

Cô ta nói tôi đã trưởng thành, nên có kiến thức về bộ dáng chân thật của thế giới này.

Từ nhỏ tôi đã sợ ma, chỉ có thể nói…

Tôi phải cảm ơn cả gia đình cô ta.

Cuối cùng Linh Châu còn cho tôi một tấm bùa hộ mệnh cùng một cái lắc tay.

Biểu thị chỉ cần có bất cứ thứ gì không sạch sẽ hay quỷ quái đều không thể tới gần tôi.

Bất giác, tôi chạm vào vòng tay.

Từ khi mở thiên nhãn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy quỷ trong trường học.

Lý Tiểu Hoa còn đang rơi lệ, dường như nước mắt của cô ta vĩnh viễn không bao giờ khô.

Nhưng bây giờ không phải là lúc để khóc.

Bởi vì phôi thai trên đỉnh đầu cô ta lại lớn hơn một phần.

5

Linh Châu từng nói quỷ xui xẻo dựa vào việc hút nước mắt người mà sống.

Mà người bị quỷ xui xẻo bám theo sẽ gặp tai họa không ngừng, vận rủi liên tục ập đến rồi dần dẫn đến tử vong.

Ban đầu, những con quỷ xui xẻo chỉ có kích thước như một đứa trẻ sơ sinh.

Dần dần, nó sẽ lớn lên, cao lên, mang thai rồi được sinh ra như con người.

Mà dinh dưỡng của quỷ chính là nước mắt đau đớn.

“Câm miệng! Không được khóc!”

Mắt thấy thân hình quỷ xui xẻo càng ngày càng phóng đại, tôi không khỏi có chút bối rối.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 3: Chương 3



Nhưng tiếng hét lớn của tôi giống như chọc phải tổ ong vò vẽ.

Lý Tiểu Hoa suýt nữa khóc đến đứt từng khúc ruột.

Tôi nhịn không được tiến lên một bước, muốn ngăn cản Lý Tiểu Hoa tiếp tục nuôi dưỡng con quỷ kia.

Quỷ xui xẻo càng lớn thì người ảnh hưởng càng nhiều.

Đến lúc đó tất cả những người thân cận với Lý Tiểu Hoa đều sẽ bị ảnh hưởng.

Lý Tiểu Hoa thấy tôi đi tới lại thét chói tai, ôm lấy đầu:

“Tống Mạn Mạn muốn đánh người!”

Trong lúc hoảng loạn, Trương Tuệ ôm lấy cô ta, không biết vì sao lại đụng phải ngăn tủ bên cạnh.

Tủ trong ký túc xá của chúng tôi cao bằng một người lớn.

Phía dưới là cái bàn.

Khi ngăn tủ của Lý Tiểu Hoa bị đụng trúng, đồ vật bên trong ào ào rơi xuống đầu Lý Tiểu Hoa.

Có rất nhiều loại nước hoa, kem, mặt nạ và rất nhiều thứ khác nữa.

Một nữ sinh trong phòng ngủ đối diện sửng sốt.

Lập tức chất vấn:

“Tiểu Hoa, không phải chai nước hoa màu vàng này của tôi ư, sao lại ở trong tủ của cậu?”

6

Cô gái này tên là Lưu Văn, bình thường cũng rất thích mua mỹ phẩm dưỡng da.

Cô ấy mơ ước trở thành một blogger trang điểm.

Cho nên sau khi tan học sẽ ở trong phòng ngủ quay phim trên điện thoại di động.

Gia cảnh Lưu Văn không tệ.

Toàn bộ sinh hoạt phí xa xỉ của cô ấy đều được cô ấy dùng để mua đủ loại mỹ phẩm.

Tuy nhiên, mỹ phẩm dưỡng da và mỹ phẩm trang điểm của cô ấy thường xuyên bị mất.

Rất nhiều đồ bị mất mà cô ấy mới chỉ kịp dùng qua một lần.

Vì chuyện này, quan hệ giữa cô ấy và bạn học trong phòng ký túc xá đặc biệt kém.

Bởi vì Lưu Văn hoài nghi mấy nữ sinh khác trộm đồ của cô ấy.

Lưu Văn cắn môi đi lên phía trước, nhặt chai lọ quen thuộc trên mặt đất lên.

Tâm tư cô ấy tinh tế tỉ mỉ, từ sau khi đánh mất đồ đạc đều dùng d.a.o nhỏ khắc chữ L dưới đáy bình.

“Lý Tiểu Hoa, cô giải thích một chút đi, vì sao đồ của tôi lại ở chỗ này của cô?”

Không khí trong nháy mắt an tĩnh lại.

Rốt cuộc Lý Tiểu Hoa cũng ngừng khóc.

Cô ta mờ mịt ngẩng đầu chớp chớp mắt:

“A Văn, cậu đang nói cái gì vậy, không phải cậu tặng những thứ này cho tôi sao?”

“Cậu nói cậu mua những thứ này để quay video, có vài sản phẩm cậu dùng không thích hợp, ném đi thì tiếc nên mới tặng tôi.”

“Cô có ý gì?”

Lưu Văn thiếu chút nữa tức c.h.ế.t tại chỗ.

Ngực cô ấy phập phồng kịch liệt, cánh môi run rẩy, chỉ trong chốc lát, cô ấy đã hôn mê bất tỉnh.

7

Một đám nữ sinh thét chói tai, lập tức gọi cấp cứu.

Mấy cô gái khác trong phòng của Lưu Văn đỡ cô ấy đến phòng y tế của trường, những người khác cũng đều rời đi.

Lý Tiểu Hoa ngồi xổm trên mặt đất yên lặng nhặt đồ.

Vừa nhặt đồ vừa che mặt khóc lớn:

“Hu hu, Lưu Văn có ý gì chứ, vì sao cô ấy lại muốn đổ cho tôi trộm đồ của cô ấy chứ?”

“Tôi không biết mình đã đắc tội với cô ấy lúc nào!”

Dưới sự tấn công của Lý Tiểu Hoa, hai người bạn cùng phòng lập tức tin lời cô ta.

Tôi lui về phía sau một bước ngửa đầu nhìn con quỷ xui xẻo từ màu xám nhạt biến thành màu xám đen kia.

Quỷ là *m v*t, tập hợp tất cả vận rủi, tai họa, hung sát, đại bại vào một thể.

Mà quỷ xui xẻo là thứ đặc biệt nổi bật nhất.

Người bị quỷ xui xẻo nhập vào thân sẽ bị suy giảm dương khí, thân thể phát lạnh, rất dễ dàng hấp dẫn quỷ vật khác.

Xem ra ký túc xá này không thể ở được nữa…

Tôi gửi cho Tống Phỉ Phỉ một đống tin nhắn WeChat nhưng không thấy trả lời.

Cũng không biết cô ta lại chạy đến vùng đất khỉ ho cò gáy nào rồi.

Buổi chiều học xong, nam sinh mà Lưu Văn thích thầm đã thổ lộ với Lý Tiểu Hoa.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 4: Chương 4



Lúc này, những người vốn đứng bên cạnh Lưu Văn đều đứng về phía Lý Tiểu Hoa.

Tất cả mọi người cảm thấy Lưu Văn ghen tị với Lý Tiểu Hoa nên mới hãm hại cô ta.

Nhìn Lý Tiểu Hoa thẹn thùng…

Nhận thức của tôi đối với cô ta lại sâu thêm một tầng.

Lúc trước Lý Tiểu Hoa vốn chẳng để ý đối với cậu chàng kia.

Hôm nay cậu ta thổ lộ, đoán chừng là cô ta đã sớm sắp xếp sẵn.

Lưu Văn lập tức trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, hết đường chối cãi.

8

Phòng học cách ký túc xá khá xa.

Nữ sinh trong lớp tụm năm tụm ba kéo tay nhau.

Bóng dáng lẻ loi của tôi và Lưu Văn trong đám đông đặc biệt nổi bật.

Ánh mắt các cô gái từ trên người tôi chuyển sang trên người Lưu Văn.

Vừa đánh giá cô ấy vừa xì xào bàn tán, chỉ là âm thanh kia thật sự không tính là nhỏ.

“Thật là không biết xấu hổ, cũng không biết lúc trước cô ta còn không biết xấu hổ đi khắp ký túc xá tìm đồ làm gì.”

“Chúng ta đi học, còn người ta tới đây để quay cung đấu mà!”

“Toàn thân trên dưới chỉ toàn là đồ giả, sao không dùng đầu óc vào việc học đi nhỉ!”

Lưu Văn đỏ mắt cúi đầu, nhanh chóng đi qua bên cạnh tôi.

Tôi giữ chặt cổ tay cô ấy.

Cô ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía tôi.

“Không phải chuyện xấu.”

Tôi nhẹ nhàng khuyên nhủ cô ấy:

“Tránh xa Lý Tiểu Hoa một chút không phải là chuyện xấu.”

Lưu Văn cắn môi không nói gì, nhìn tôi thật sâu, sau đó đẩy tay tôi ra rời đi.

Lý Tiểu Hoa như người nổi tiếng được mọi người vây quanh.

Quỷ xui xẻo bay trên đỉnh đầu cô ta không ngừng lượn lờ.

Luồng khí đen giống như dòng nước chậm rãi lưu động, một lát sau hội tụ thành dây thừng màu xám.

Lý Tiểu Hoa cùng cô gái bên cạnh cười nói.

Sợi dây màu xám kia dần dần bò vào trong miệng của cô gái bên cạnh.

Quỷ xui xẻo đang phát tán vận xui, sợi dây màu xám kia đều do những giọt nước mắt của cô ta biến thành.

Hình ảnh quỷ dị khiến tôi sởn gai ốc, giữa mùa đông giá rét mà sau lưng đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Xem ra, Lý Tiểu Hoa sắp gặp chuyện bất hạnh rồi.

9

Chờ tôi ăn cơm tối xong trở lại ký túc xá, tôi mới phát hiện Trương Tuệ luôn có quan hệ tốt nhất với Lý Tiểu Hoa đang thu dọn đồ đạc.

Cô ấy dọn dẹp giường chiếu, quay đầu lại bắt đầu đóng gói quần áo trong ngăn tủ.

Đây là… muốn đổi phòng ký túc xá?

“Nhường một chút.”

Cửa ký túc xá bỗng nhiên bị người đẩy ra.

Lưu Văn trầm mặt kéo một cái vali lớn đi vào.

Nhìn thấy tôi, sắc mặt cô ấy tốt hơn vài phần, miễn cưỡng nở nụ cười:

“Tống Mạn Mạn, về sau chúng ta chính là bạn cùng phòng.”

Tôi đưa tay chỉ Trương Tuệ.

Lưu Văn gật đầu:

“Đúng, tôi và Trương Tuệ đổi phòng ký túc xá rồi.”

Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên lưu luyến giúp Trương Tuệ thu dọn đồ đạc.

Đặc biệt là Lý Tiểu Hoa, cô ta bất mãn bĩu môi:

“Ở đây đang tốt lành, tại sao phải đổi ký túc xá? Thật là…”

“Tuệ Tuệ, cậu đi rồi, tớ nhớ cậu thì phải làm sao bây giờ…”

Trương Tuệ vươn tay thân mật xoa xoa tóc Lý Tiểu Hoa:

“Thầy chủ nhiệm đã bảo chúng tớ đổi rồi, mà tớ ở ngay sát vách, cậu nhớ tớ thì sang bên cạnh là được mà.”

Không giống với sự náo nhiệt ở chỗ Trương Tuệ.

Chỗ Lưu Văn vắng ngắt.

Người trong phòng ký túc xá nhìn cô ấy bận trong bận ngoài, ngay cả giúp một tay cũng không có.

Tôi thở dài, giúp Lưu Văn ôm chăn đi tới.

10

Sau khi Trương Tuệ đi, Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên lập tức đi sang phòng ký túc xá bên cạnh.

Trần Quyên còn cẩn thận đóng cửa phòng ký túc xá lại.

Cửa gỗ màu trắng ngà đóng lại, trong phòng lập tức vang lên tiếng cười nói.

Không cần nghe cũng biết, đợi lát nữa bọn họ lại bắt đầu nói xấu Lưu Văn.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 5: Chương 5



Tôi lười xen vào những chuyện này.

Tống Phỉ Phỉ cũng không biết đã đi đâu, gọi điện thoại cho cô ta hai ngày mà cũng không ai nghe.

Tôi vô cùng lo lắng lấy điện thoại di động ra, tiếp tục ấn dãy số quen thuộc kia.

“Ai da mẹ nó chứ, sao thứ đồ này ghê tởm vậy!”

Rốt cuộc đầu dây bên kia cũng vang lên âm thanh quen thuộc, tôi không khỏi có chút kích động.

“Alo, chị à, chị có ở đó không?”

Tống Phỉ Phỉ không để ý tới tôi mà tiếp tục nói chuyện với Linh Châu sư phụ.

Xem ra cô ta vô tình nhấn phải nút nghe rồi.

“Linh Châu, thứ này chính là thực não thú mà cô nói, thích đuổi theo người thông minh. Mẹ nó chứ, vậy không phải chúng ta trở thành mục tiêu của nó hay sao?”

“Ai da, chờ một chút, vì sao nó lại vòng qua người tôi? Có ý gì? Nó khinh thường tôi á!”

“ĐM nó chứ! Bọn mày đứng lại cho tao! Dám phỉ báng tao à, đám yêu quái này dám phỉ báng tao sao a a a!!!”

“Tút tút tút…”

Tôi mờ mịt cầm điện thoại di động.

Rốt cuộc Tống Phỉ Phỉ tới chỗ nào vậy? Thú ăn não là cái gì?

Tôi bực bội vò mái tóc.

Linh Châu và Phỉ Phỉ không đến, phải giải quyết quỷ xui xẻo kia như thế nào đây, chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn nó lớn mạnh, sinh con?

11

“Bộp!”

Con búp bê trên bàn Lưu Văn ngã xuống, cô ấy cô lập tức chắp tay trước ngực, khẩn trương xin lỗi.

“Xin lỗi cục cưng, không phải mẹ cố ý, mẹ lập tức mua đồ uống yêu thích bồi tội với con nhé.”

Hả?

Cái quái gì vậy?

Tôi quay đầu nhìn kỹ, mới phát hiện trên bàn Lưu Văn đặt một con búp bê bằng đất đen kịt.

Con búp bê bằng đất này to bằng bàn tay, trên mắt còn buộc một miếng vải đỏ.

Lưu Văn cung kính đặt búp bê đất ở giữa bàn.

Nghiêm túc gọt một quả táo đặt trước mặt búp bê, vội vã đeo túi đi ra ngoài.

Lúc này trong phòng chỉ còn lại một mình tôi.

Tôi vừa định trèo xuống giường để nhìn kỹ con búp bê.

Chỉ thấy một bóng đen từ con búp bê bay ra.

Cái bóng nhảy lên bàn hai cái.

Biến thành một đứa bé mặt xanh có răng nanh, bộ mặt dữ tợn.

Đầu em bé đặc biệt lớn, dường như chiếc cằm đã bị người ta gọt đi một nửa.

Trong mắt không có đồng tử, một mảnh trắng bệch.

Tôi nuốt nước bọt trong hoảng sợ.

Thứ này… không phải là tiểu quỷ Thái Lan trong truyền thuyết đấy chứ?

“Oa oa oa.”

Tiểu quỷ kia quay đầu nhìn tôi, ánh mắt trắng bệch đột nhiên biến thành màu đỏ tươi.

Tôi nhanh chóng giơ điện thoại lên giả vờ đang chơi game.

Kỳ thật tim cũng sắp nhảy đến cổ họng rồi.

Tiểu quỷ đi lòng vòng, thấy trong ký túc xá chỉ có một mình tôi.

Vẫn nhịn không được tò mò đi tới dưới giường của tôi.

Bám lấy lan can, leo lên từng bước.

Tốc độ đặc biệt nhanh, cơ hồ là trong nháy mắt,

Lộ ra nửa thân thể nho nhỏ trên giường tôi.

12

Giờ phút này, trong lòng tôi điên cuồng ân cần thăm hỏi tổ tông đời thứ mười tám của Tống Phỉ Phỉ.

Hai bàn tay đen kịt của tiểu quỷ kia đã ấn lên giường của tôi.

Mắt thấy nó sắp bò lên giường tôi.

Tay phải tôi giơ điện thoại di động, tay trái giả vờ tùy ý vẫy vẫy:

“Kỳ quái, sao mùa đông lại có muỗi nhỉ?”

Khi tôi duỗi cánh tay ra, chiếc vòng trên cổ tay lộ ra.

Tiểu quỷ đột nhiên kinh hãi, thét chói tai một tiếng rồi bay ra xa hai mét.

Nó có chút kiêng kỵ nhìn tôi một cái, hóa thành một làn khói đen lại rụt về trong búp bê đất kia.

Lý Tiểu Hoa không bình thường, không nghĩ tới Lưu Văn cũng là một kẻ điên cuồng.

Con búp bê đen thui này.

Thường là do tà thuật sư Thái Lan chế tạo.

Họ bắt những đứa trẻ bị sẩy thai hoặc c.h.ế.t non, nướng cằm bào thai bằng những ngọn nến đặc biệt.

Bởi vì nhiệt độ mà cằm thai nhi nóng chảy, sẽ nhỏ giọt thành dầu thi thể.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 6: Chương 6



Bởi vì nhiệt độ mà cằm thai nhi nóng chảy, sẽ nhỏ giọt thành dầu thi thể.

Tà thuật sư trộn lẫn dầu t.h.i t.h.ể cùng với một khúc xương ngón tay của đứa nhỏ và một ít m.á.u thịt ở trái tim nó.

Dùng bí pháp cho vào bùn, điêu khắc thành búp bê.

Chỉ cần cung phụng tốt tiểu quỷ, tiểu quỷ có thể hoàn thành mệnh lệnh chủ nhân truyền đạt.

Tiểu quỷ lợi hại còn có thể trộm dương khí trên người người khác cho chủ nhân của mình.

Nhưng một khi cung phụng không cẩn thận, tiểu quỷ cắn trả chủ nhân cũng cực kỳ lợi hại.

Tôi sờ bùa hộ mệnh nóng lên dưới cổ.

Hay là nhanh chóng đổi ký túc xá nhỉ?

Mặc dù sợ hãi nhưng trong lòng tôi lại có một loại cảm giác chờ mong xem phim kinh dị, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp đây?

Quả nhiên tôi được di truyền cái gen b**n th** của gia đình mà!

13

Hơn mười giờ tối, Lý Tiểu Hoa và Trần Quyên mới về tới phòng ký túc xá.

Trần Quyên nhìn thấy Lưu Văn lại đặc biệt không cam lòng.

Nhất là sau khi nhìn thấy búp bê đen trên bàn, cô ta lại càng khó chịu:

“Ha ha, người xấu hay tác quái, người có lòng xấu xa mua đồ chơi cũng xấu xí ghê.”

Lưu Văn không nói gì, chỉ cúi đầu đọc sách.

Lý Tiểu Hoa liếc mắt nhìn Trần Quyên một cái, lập tức lấy di động ra bắt đầu gọi điện thoại:

“A Viễn, em về ký túc xá rồi. Ai da, đáng ghét, thật buồn nôn…”

A Viễn chính là nam sinh mà Lưu Văn thích, cô ấy thích Đường Viễn nhiệt liệt mà thẳng thắn.

Cô ấy sẽ thường xuyên mua đồ ăn vặt cho Đường Viễn, sẽ chạy đi đưa nước khi Đường Viễn chơi bóng.

Mà thoạt nhìn Đường Viễn cũng có ấn tượng tốt với Lưu Văn.

Tôi từng cho rằng hai người bọn họ đã ở bên nhau, không ngờ lại có một Lý Tiểu Hoa ngang nhiên chạy tới.

“Em cũng thích anh nhất, ai da, anh đừng tặng đồ cho em, anh cứ giữ lại sinh hoạt phí để dùng đi, đừng mua đồ cho em làm gì.”

Lý Tiểu Hoa gọi điện thoại, thân thể nhanh chóng biến thành bánh quai chèo.

Mà sắc mặt Lưu Văn cũng càng ngày càng đen.

Nhìn bộ n.g.ự.c cô ấy tức giận phập phồng, thậm chí tôi còn bắt đầu lo lắng cho Lý Tiểu Hoa.

Nhưng thôi, im lặng là vàng!

Lưu Văn không nói gì, chỉ trầm mặt không ngừng đặt đồ trước con búp bê.

Đồ ăn nhẹ, bánh trái cây.

Cô ấy còn cố ý làm cho búp bê một cái bàn nhỏ, thoạt nhìn có hình có dạng, búp bê kia rất giống thổ địa trong miếu.

Lúc Lưu Văn đặt bánh ngọt, Lý Tiểu Hoa nhìn cô ấy vài lần.

Bánh ngọt kia nổi tiếng với giá cả đắt đỏ, một miếng cắt lát nho nhỏ đã mất hơn năm mươi tệ.

Lưu Văn hừ lạnh một tiếng, đẩy miếng bánh ngọt về phía búp bê.

Tôi thở dài nằm xuống, xem ra sau này, ký túc xá không còn cuộc sống yên bình nữa.

14

Trong lúc ngủ mơ màng màng, tôi nghe thấy tiếng sột soạt.

Tôi cúi người nhìn xuống, mới phát hiện Lý Tiểu Hoa đã rời giường từ lúc nào.

Cô ta đứng trước bàn Lưu Văn, chột dạ nhìn chung quanh một hồi.

Liền mở túi đựng bánh ngọt kia ra, ăn ngấu nghiến.

Gia cảnh Lý Tiểu Hoa bần hàn, từ sau khi đỗ đại học liền tự thưởng cho bản thân đủ loại bánh ngọt.

Từ đó bắt đầu điên cuồng mê luyến các loại đồ ngọt.

Tôi nhắm mắt giả chết.

Cô ta ăn cắp của ai cũng được, sao lại ăn cắp bánh của tiểu quỷ.

Loại tiểu quỷ này rất chú trọng bảo vệ đồ ăn của mình, không biết lát nữa sẽ phát sinh cái gì đây.

Tôi trở mình, bắt đầu tự thôi miên.

Tôi không thấy gì cả.

“Khụ khụ.”

“Thình thịch.”

Lý Tiểu Hoa thống khổ ôm cổ, sắc mặt đỏ bừng trong đêm tối.

Một lát sau cô ta đụng ngã ghế, té xuống mặt đất.

Miệng há to như một con cá sắp chết.

Tôi đột nhiên ngồi dậy, sau đó nổi giận đùng đùng xoay người xuống giường.

Mấy người đã xong hay chưa!

Sau khi bật đèn lên, Lưu Văn và Trần Quyên đều bị đánh thức, mấy người nhìn thấy bộ dáng Lý Tiểu Hoa ngã xuống đất đều bị dọa sợ nhảy dựng lên.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 7: Chương 7



Trần Quyên lại xông lên ôm Lý Tiểu Hoa, bắt đầu thét chói tai:

“Tiểu Hoa, cậu làm sao vậy, có phải cậu bị hạ độc rồi không, có người hạ độc cậu đúng không? Là Tống Mạn Mạn hay là Lưu Văn, cậu nói đi!”

15

Rốt cuộc tôi nhịn không được nữa, xông lên đẩy cô ta ra:

“Độc cái mẹ gì! Cô ta ăn vụng bánh ngọt của Lưu Văn bị nghẹn rồi, còn không mau cấp cứu đi!”

Trần Quyên luống cuống chân tay co rụt người lại.

Tôi chỉ có thể ôm lấy Lý Tiểu Hoa, bắt đầu dùng nắm đ.ấ.m ấn bụng trên của cô ta.

Qua một hồi lâu, Lý Tiểu Hoa mới ho khan hai tiếng, phun ra từ trong miệng một quả anh đào.

Lưu Văn lạnh mặt, giọng nói rít ra từ kẽ răng:

“Lý Tiểu Hoa, cô thiếu ăn như vậy sao, hơn nửa đêm còn lén ăn vụng bánh ngọt của tôi?”

Lý Tiểu Hoa rụt rè ngẩng đầu lên.

Bởi vì ho khan nên khuôn mặt cô ta đỏ bừng, xinh đẹp như cánh hoa đào.

Cô ta chớp chớp hàng mi dài vểnh lên:

“Bánh gì, cậu đang nói gì vậy?”

“Tôi, có đôi khi tôi quá mệt mỏi thỉnh thoảng sẽ mộng du, chẳng lẽ vừa rồi tôi lại mộng du?”

“Thực xin lỗi, là lỗi của tôi! Có phải tôi làm gì có lỗi với cậu không? Tôi bồi thường, nhất định sẽ bồi thường!”

Tôi cạn lời nhìn cô ta.

Sau khi Lý Tiểu Hoa thích nói dối đến mức độ nhất định, hình như lại không đáng ghét như vậy nữa.

Mỗi ngày cô ta mở miệng, tôi liền cảm giác như mình đang xem kịch vậy.

Có cảm giác như ‘A, hóa ra còn có thể làm như vậy sao?’, vừa thỏa mãn vừa kinh ngạc không thôi.

Lưu Văn không phản bác mà cười lạnh một tiếng:

“Không phải cái gì cũng có thể ăn.”

Tôi vô cùng đồng ý, bởi vì tiểu quỷ kia thấy Lý Tiểu Hoa không hề hấn gì, tức tối ngã nhào trên không trung.

16

Động tác và vẻ mặt của nó nói cho tôi biết, chuyện này tuyệt đối không xong.

Nghĩ cũng biết, tiểu quỷ mà Lưu Văn mua với giá cao này vốn để đối phó với Lý Tiểu Hoa.

Kết quả ngày đầu tiên Lý Tiểu Hoa đã đắc tội với tiểu quỷ, cũng không cần Lưu Văn ước nguyện.

Linh Châu nói tiểu quỷ là oán khí lớn nhất trong quỷ vật.

Hơn nữa tâm trí nó thấp, đặc biệt để ý đồ đạc của mình.

Đơn giản mà nói chính là rất bảo vệ đồ ăn.

Chắc phải đổi lấy mạng của cô ta thay cho hai miếng bánh ngọt này.

Tôi uống một cốc nước, trong lòng phiền vô cùng.

Tuy rằng Lý Tiểu Hoa là một đứa ngốc, tôi cực kỳ chán ghét cô ta.

Nhưng trơ mắt nhìn cô ta chết… trong lòng luôn có chút là lạ.

Có phải tôi có chút thánh mẫu không?

Nhưng dù sao đó cũng là bạn học, là một mạng người.

Tôi mở điện thoại ra, Tống Phỉ Phỉ và Linh Châu vẫn không có phản hồi gì, cũng không biết khi nào hai người họ trở về.

Mang theo đầy bụng tâm sự, tôi quay trở lại giường, trở mình một hồi lâu mới ngủ tiếp.

“Phanh!”

“A!”

Tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền đến, mấy người trong phòng ký túc xá đồng loạt bị dọa sợ đến nỗi phải lập tức ngồi dậy.

Giường của Lý Tiểu Hoa đổ sụp.

Phòng ký túc xá của chúng tôi có 4 giường, giường trên là giường, giường dưới là tủ và bàn học.

Giường của Lý Tiểu Hoa gãy thành hai đoạn, ngăn tủ và bàn học cũng gãy nửa.

Cô ta bị kẹt giữa một đống gỗ.

Đùi bị một đoạn gỗ nhọn đ.â.m thủng.

Máu đỏ tươi chảy đầy đất.

17

Thời khắc mấu chốt, Trần Quyên thét chói tai một tiếng, hôn mê bất tỉnh.

Tôi và Lưu Văn liếc nhau, cô ấy mất tự nhiên quay đầu đi.

Nhìn m.á.u chảy thành dòng, nếu đ.â.m vào động mạch chủ, có khả năng Lý Tiểu Hoa mất m.á.u quá nhiều mà chết.

Lý Tiểu Hoa nhìn thấy vết thương trên đùi, lập tức phát huy sở trường đặc biệt của mình.

Cô ta vừa khóc vừa la lớn, thiếu chút nữa đã tính đến chuyện hậu sự luôn rồi.

Tôi tìm thấy thắt lưng buộc chặt đùi cô ta.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 8: Chương 8



Trong lúc đó Lưu Văn cũng giúp tôi nâng tấm ván gỗ lên, là cô ấy gọi điện thoại cấp cứu.

Mặc dù Lưu Văn một lòng muốn trả thù Lý Tiểu Hoa.

Nhưng khi cô ta gặp chuyện không may.

Lưu Văn có vẻ rất hối hận.

Cô ấy cắn môi không nói một lời.

Lặng lẽ thay Lý Tiểu Hoa rửa sạch mảnh vụn gỗ trên vết thương.

Tôi cũng có thể hiểu được cô ấy, đều là bạn học cả, lại là cô gái trẻ tuổi.

Cho dù có tranh cãi có mâu thuẫn, ai có thể nhẫn tâm nhìn người ta chết?

Chỉ là thỉnh thần thì dễ, tiễn thần thì khó.

Lưu Văn mời tiểu quỷ này đến, chuyện tiếp theo rất khó nói.

Lý Tiểu Hoa khóc sướt mướt được người ta đưa đến bệnh viện.

Bác sĩ trong trường đều hoảng sợ, nói thẳng nếu đưa tới muộn một chút, người sẽ không sống được.

Truyền m.á.u rồi làm phẫu thuật xong, cuối cùng Lý Tiểu Hoa cũng không sao.

Chỉ là bị thương ở đùi, cần ngồi xe lăn một thời gian.

Bởi vì ván giường đột nhiên gãy, tất cả chi phí ở bệnh viện của Lý Tiểu Hoa đều do trường học gánh vác.

Hơn nữa trường học còn cho Lý Tiểu Hoa năm vạn tệ làm tiền bồi thường.

Thậm chí thay cô ta miễn trừ toàn bộ học phí hai năm sau.

18

Trong lúc Lý Tiểu Hoa nằm viện, cuối cùng phòng ký túc xá cũng yên tĩnh một thời gian.

Tính tình Lưu Văn vốn cởi mở, từ sau khi nuôi tiểu quỷ lại trở nên đặc biệt quái gở.

Tôi và cô ấy thường xuyên ở trong phòng ngủ mắt to trừng mắt nhỏ, có đôi khi một ngày cũng không nói được hai câu.

Gần đây tiểu quỷ của Lưu Văn cũng rất an phận.

Từ khi Lưu Văn mua máy tính bảng, mỗi ngày tiểu quỷ kia đều ngồi trước máy tính xem phim hoạt hình.

Chỉ là thời gian tốt đẹp luôn ngắn ngủi.

Sau khi Lý Tiểu Hoa ở bệnh viện hơn mười ngày, rốt cuộc đã xuất viện.

Tôi vừa vặn đi ngang qua cửa bệnh viện trường học, phát hiện bạn trai cô ta đang đẩy cô ta từ bệnh viện trường học đi ra.

Tôi khiếp sợ nhìn Lý Tiểu Hoa.

Ngắn ngủi hơn mười ngày, rốt cuộc cô ta đã làm những gì vậy!!!

Chỉ thấy quỷ xui xẻo vốn to bằng đứa bé đã trưởng thành, biến thành bộ dáng thiếu nữ mười mấy tuổi.

Bóng xám mơ hồ đã có cả đường cong.

Gần đây, Lý Tiểu Hoa ngâm mình trong biển nước mắt hay sao?

“Bíp bíp…”

Không đợi tôi nhìn kỹ, chiếc xe cách đó không xa đã bấm còi.

Chắc mẹ lại bảo tài xế đưa đồ tới cho tôi.

Tôi hoảng loạn nhìn bốn phía một chút, ngoại trừ Lý Tiểu Hoa thì không có người quen nào khác nhìn thấy.

Vì thế tôi đè mũ trên đỉnh đầu xuống, bước nhanh mở cửa xe vọt vào:

“Ai da chú Lưu, sao chú lại tới đây, không phải cháu đã nói khi đến trường học phải khiêm tốn một chút sao!”

Chú Lưu ủy khuất nhìn tôi:

“Đây đã là xe rẻ nhất rồi.”

Tôi bĩu môi, ba tôi nhàn rỗi không có việc gì lại đổi xe trong nhà một lần.

19

Bởi vì gia thế, từ thời trung học, lúc nào bên cạnh tôi cũng có đầy người vây quanh.

Nam sinh, nữ sinh, giáo viên, bạn học.

Tôi chán ngấy việc bị mọi người vây quanh nghị luận.

Vì vậy để có thể yên tĩnh học đại học, tôi luôn đặc biệt mộc mạc trong trường học.

Mỗi lần lấy đồ từ trong tay chú Lưu, tôi đều cố ý tìm một nơi xa xôi một chút.

Sợ đứng trước cửa ký túc xá bị người ta bắt gặp, dẫn đến nghị luận.

Chú Lưu cạn lời đưa cái túi trong tay cho tôi:

“Mạn Mạn, cháu đừng lén lút mãi như vậy được không?”

“Người ngoài không biết còn tưởng rằng chúng ta đang giao dịch vật phẩm phi pháp đấy chứ!”

Tôi cúi đầu nhìn chung quanh:

“Đừng nói nữa, đi mau, đi nhanh lên.”

Đến khi tôi đi đến dưới tầng ký túc xá, mới phát hiện không khí có chút quái dị.

Rất nhiều nữ sinh đang nói chuyện phiếm thấy tôi, lập tức ngậm miệng lại.

Mà chờ đến khi tôi vừa đi, âm thanh líu ríu lập tức lại vang lên.
 
Bạn Cùng Phòng Rất Thích Khóc
Chương 9: Chương 9



Tôi có chút hồ nghi, thế nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Tài nấu nướng của thím Lưu vô cùng tốt, mỗi lần đều làm cho tôi chút đồ ăn ngon để chú Lưu mang đến.

Nhân duyên của Lý Tiểu Hoa tốt hơn nhiều so với tôi và Lưu Văn.

Cô ta vừa trở lại ký túc xá, rất nhiều nữ sinh đã mua đồ ăn đến thăm cô ta.

Đây mới đúng là chúng tinh phủng nguyệt, náo nhiệt phi phàm.

Tôi tận lực cách xa bọn họ một chút.

Quỷ xui xẻo kia lớn quá nhanh, tôi thật sự không muốn nhìn thấy Lý Tiểu Hoa khóc nữa.

20

Buổi chiều phải họp lớp, bạn trai Lý Tiểu Hoa đã chờ ở dưới tầng ký túc xá trước mười mấy phút.

Trần Quyên cõng Lý Tiểu Hoa xuống cầu thang, Trương Tuệ và một nữ sinh khác khiêng xe lăn.

Thể hiện đầy đủ cái gì gọi là quan tâm bạn học, hữu nghị giúp đỡ lẫn nhau.

Tôi bất động thanh sắc liếc nhìn quỷ xui xẻo kia một cái.

Vừa rồi không nhìn lầm, bởi vì Trần Quyên rất thân cận với Lý Tiểu Hoa.

Trên người Trần Quyên cũng dính không ít xui xẻo.

Lưu Văn đờ đẫn đi theo bên cạnh tôi, cũng không nói chuyện với tôi.

Tôi bị cô ấy nhìn đến nỗi trong lòng sợ hãi, vừa định bước nhanh hơn.

Lưu Văn gọi tôi lại:

“Tống Mạn Mạn, có phải cậu cảm thấy tôi bị bệnh thần kinh phải không?”

Cô ấy rũ mắt cười khổ một tiếng:

“Quả thật tôi rất hận Lý Tiểu Hoa, muốn hù dọa cô ta, cho cô ta một bài học.”

“Nhưng tôi chưa từng nghĩ tới việc g.i.ế.c người, chưa từng có.”

Tôi xoay người đánh giá Lưu Văn từ trên xuống dưới.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô ấy gầy đi rất nhiều.

Hai má lõm xuống, đáy mắt xanh mét.

Có thể nhìn ra được, sau khi Lý Tiểu Hoa gặp chuyện không may, cô ấy không có một giấc ngủ ngon.

Tôi thở dài:

“Con búp bê kia… cậu vẫn nên tìm cơ hội tiễn đi đi, nuôi thứ kia vốn không có lợi với cậu.”

Lưu Văn cắn môi, không nói một tiếng rời đi.

Trước khi bị Lý Tiểu Hoa bôi nhọ…

Cô ấy vốn là một cô gái thích nói thích cười.

21

Họp lớp chủ yếu là để thông báo về học bổng.

Tôi và Lý Tiểu Hoa là những người có khả năng đạt học bổng nhất.

Ngay khi người hướng dẫn tuyên bố học bổng là của tôi.

Đầu tiên Lý Tiểu Hoa có chút mờ mịt, sau đó là ủy khuất, cuối cùng nước mắt ‘lộp bộp’ rơi xuống giống như trân châu.

Trần Quyên càng tức giận bất bình đứng lên:

“Thầy giáo, Tống Mạn Mạn được một lão già bao nuôi, đâu có tư cách tranh học bổng với người ta, đúng là không biết xấu hổ!”

Cái gì?

Tôi không hiểu lắm nhìn Trần Quyên.

Nữ sinh trong lớp đều nhỏ giọng phụ họa, còn có người lấy khăn giấy ra bắt đầu an ủi Lý Tiểu Hoa.

Trần Quyên thấy tôi mù mờ không rõ.

Bèn cười nhạo một tiếng:

“Giả bộ cái gì chứ, trên diễn đàn của trường đăng đầy kia rồi!”

Tôi mở trang web ra nhìn, tiêu đề bắt mắt đập vào mắt.

[Thực hư chuyện nữ sinh khoa quản lý kinh tế bị bao dưỡng.]

Trong đó còn có mấy tấm hình, có ảnh tôi khom lưng vào xe, còn có ảnh tôi từ trong xe đi ra.

[Kiểu dáng xe này là nhập khẩu thuần túy, không có hai triệu sẽ không mua được.]

[Mọi người phóng to hình ảnh ra xem đi, trên ghế lái có một ông chú ngồi kìa.]

[Hay là ba cô ấy?]

[Lầu trên à, có ai thấy ba chột dạ như vậy không. Mọi người cứ nhìn mặt cô ta đi, vừa nhìn đã biết quan hệ của bọn họ không trong sạch rồi.]

Khu bình luận chỉ toàn từ ngữ ô uế.

Thậm chí bắt đầu có người thảo luận về ý nghĩa của việc học tập và những chuyện bất công khác trong xã hội.

22

Tôi cầm điện thoại di động đi tới trước mặt Lý Tiểu Hoa:

“Tiểu Hoa, không phải bức ảnh này là do cô chụp đấy chứ?”

Lý Tiểu Hoa còn chưa nói gì, bạn trai Đường Viễn đã nhảy dựng lên:

“Tôi không cho phép cô nói xấu Tiểu Hoa, cô ấy là cô gái lương thiện nhất, đơn thuần nhất trên đời này!”
 
Back
Top Bottom