Chương 0:Thiên duyênBầu trời tối đen, mặt đất đỏ rực sáng lên, tiếng nổ của những ngôi sao chạm vào mặt đất liên miên cộng với tiếng của mọi thứ đổ sập cháy rụi tạo nên một bản hòa ca thật chói tai, tiếng gào than, cầu cứu của nhân loại điểm xuyết vào bản hợp âm cũng thú vị, ta loáng thoáng nghe thấy những lời cầu nguyện của nhân loại, chúng cầu xin nhưng vị thần chúng thờ phụng cứu rỗi chúng.
Trong thoáng chốc ta đã thấy thật buồn cười, nhìn chúng ngu ngốc cầu xin những vị thần mà chẳng kẻ nào đáp lại.
Xét cho cùng thì thực ra chúng không đáng được cứu, những sinh vật của xác thịt chất đầy tham lam, dục vọng và cả sự ngu ngốc khi nghĩ mình là sinh vật thượng đẳng.Cuối cùng chúng chẳng là gì cả, chẳng có tí giá trị sưu tầm gì cả ai cũng giống ai, không ít thì nhiều từ già đến trẻ tâm hồn chúng đề tỏa ra những dòng khí hôi thối của tâm hồn chúng, cơ bản thì cũng chẳng cần cơn mưa lửa này thì chúng cũng đã đang chết dần chết mòn rồi.Ồ kia rồi, giữa cái đống tạp nham nào xác nào kẻ đang thoi thót có một mùi vị đặc biệt của linh hồn.
Nó làm ta phấn khích và thắc mắc phải lận lội đến tận thế giới nay.Kia rồi một đứa trẻ còn đang thoi thót, linh hồn nó thật đặc biệt, ít nhất là trong mắt ta, một linh hồn tuyệt đẹp tựa như một đóa sen đang nở nơi bùn lầy, không hề vẩn đục.Ta tiến tới lấy hình dạng một thiếu nữ với áo choàng màu trắng với điểm xuyết là vài bông hoa đỏ mà nhân loại hay gọi là Bỉ ngạn hoa nở rộ trên khắp áo,mái tóc đen tuyền mượt mà với nước da trắng hồng, đôi mắt xanh như bầu trời những ngày quang đãng.
Thằng bé không hề cầu nguyện với bất kì ai, khuôn mặt nó hoàn toàn trở nên vô cảm, nó nằm dưới những lớp tường đổ sập nhưng vẫn sống tuy đang bị thương khá nặng máu có vẻ đã mất nhiều,bỏng, sứt sát, bầm đạp khắp người, một số mảnh gạch đá đã đâm vào người nó, một mảnh ở đâm vào phía bên trái ngực, cũng nhỏ thôi, một mảnh đề lên chân, nếu cứ tiếp tiếp tục thì chắc chắn sẽ được du nhập xuống Cõi âm và được "tẩy rửa" mất, thật lãng phí.Một đứa trẻ mới 7 tuổi thật đáng yêu như một con búp bê, mái tóc đỏ cam thật hiếm thấy,đôi mắt vô hồn, không hề kêu la gì cả .Ta vẩy tay hất tung mọi vật xung quanh bế đứa bé lên và hỏi: "Này nhóc con ngươi có tin vào thần linh không?"
Thằng bé không có bất kì phản ứng nào, cũng phải thôi mới vài phút trước nơi đây vẫn còn là một vùng đất phồn hoa với sử ồn ã và hoan lạc giả tạo của nhân loai, nhưng giờ chỉ là một đống hoang tàn, thực sự thì nó mất nhiều máu quá rồi, ta quyết định nhìn vào tâm trí nó để xác nhận lần cuối, "Thật bất ngờ, ngươi hiểu nhanh thật, nếu có thần linh thì điều này đã không diễn ra, nhưng có vẻ hiểu chuyện hơi trước tuổi nhỉ?
À mà điều ngươi nghĩ đúng một nửa thôi nhóc.
Nhưng quyết định rồi ngươi sẽ thành vật sưu tầm của ta, đổi lại ta sẽ là " người mẹ thứ hai" của ngươi."
Ta hôn lên trán nó chữa lành mọi vết thương trên cơ thể, khiến chúng chưa từng tồn tại, đưa nó chìm vào giấc ngủ và tặng nó một món quà đầu đời, một món quà và cũng là một lời nguyền- khả năng "nhìn nghe và cảm nhận"."
Thế giới này còn nhiều thứ để thấy lắm, không phải chỉ những con số và quy luật chán ngắt mà nhân loại đang đề ra đâu.
Giờ đây ngay thời khắc này đứa trẻ của nhân loại đã hết trong đám cháy và con đã được sinh ra, đứa trẻ của ta."
Ta nói rồi bước một bước đến cánh cổng của một trại trẻ mồ côi ở phía bên kia của đại dương, cách nơi vừa rồi cả nửa vòng trái đất, bên ngoài một cánh rừng.Chỗ này cũng tốt đấy nếu để chăm sóc một đứa trẻ của nhân loại và hơn nữa ở đâu rất gần với cánh cổng đến " Phía bên kia" của thế giới, các tiên linh cũng xuất hiện nhiều ở đây, tránh cho nhỏ buồn.Ta đặt nó nằm ở phía ngoài cổng trại trẻ, được rồi giờ đặt tên gì cho nó đây, à đặt là "Lotux" đi tên đầy đủ là " Lycoris Lotux" đi đằng nào thì nó cũng giống bông hoa sen mà.
Ta viết một tờ giấy và ghim nó vào áo của đứa trẻ"Đứa trẻ tên Twilight Lotux xin hãy chăm sóc nó, đứa trẻ vừa trải qua một chuyện kinh khủng xin đừng hỏi nó về quá khứ."
Sau khi viết xong ta nhẹ nhàng đặt nó xuống và rời khỏi thế giới đó.