Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ

Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 150



Trước kia cô ta thấy ấm lòng, dù sao cũng có người quan tâm đến mình.

Nhưng bây giờ, Lâm Ân thấy những thứ đó thật giả tạo, bản thân trước kia đúng là còn nhỏ, quá ngốc.

Kiếp trước cô ta mất vì bệnh. Cảm giác bị bệnh thật khó chịu, dù cô ta có nhiều tiền đến mấy, cũng không cứu được mạng mình.

Lâm Ân cảm thấy, kiếp trước cô ta đã chịu quá nhiều khổ, sức khỏe không tốt, sau này lớn tuổi mới bị bệnh, thậm chí còn ảnh hưởng đến tuổi thọ của cô ta.

Sức khỏe của bản thân là quan trọng nhất, kiếp này không thể giống như trước kia được.

Bà cả nhà họ Lâm nhìn chiếc áo vừa mặc vào, vết bẩn trên tay áo sáng loáng đ.â.m vào mắt bà.

Con nhóc c.h.ế.t tiệt này, làm việc ngày càng qua loa, bà tức giận trong lòng, mắng to: “Lâm Ân con nhóc c.h.ế.t tiệt, c.h.ế.t tiệt ra đây cho bà, trốn trong phòng làm gì! Mày giặt quần áo kiểu gì thế, lúc cởi ra thế nào, giặt xong vẫn thế!”

Lâm Ân ra khỏi phòng, nhìn bà cả nhà họ Lâm, che giấu sự lạnh lùng trong mắt, giọng điệu tủi thân: “Bà cả, cháu mới khỏi bệnh, tay không có sức, hay là bà cởi ra, cháu ra sông giặt lại một lần nữa?”

Bà cả nhà họ Lâm liếc nhìn cô ta: “Cởi cái gì mà cởi, có mấy bộ quần áo, cởi ra rồi mặc gì!”

Chỉ có thể mặc tạm, nhìn Lâm Ân cúi đầu thuận mắt, bà ta vẫn chưa hết giận.

TBC

“Bà nói cho mày biết, mày cũng mười mấy tuổi rồi, mấy năm nữa là có thể gả chồng rồi, bây giờ làm việc ngày càng qua loa, việc nhà cũng không làm tốt. Kiểu như mày, sau này nhà nào chịu lấy mày làm vợ. Sau này làm việc cẩn thận vào, lười biếng nữa thì cẩn thận bà lột da mày!”

Thấy Lâm Ân không nói gì, bà ta lớn giọng: “Bà nói là vì tốt cho mày, mày có nghe không!”

“Cháu nghe rồi, bà cả.”

Bà cả nhà họ Lâm lúc này mới hài lòng, lật tay áo hai lần, che đi chỗ bẩn, lắc m.ô.n.g bỏ đi.

“Nhớ cho gà ăn, quét dọn sân cho sạch, khắp nơi toàn phân gà, hôi c.h.ế.t đi được!”

Lâm Ân nhìn bóng lưng bà cả rời đi, cũng ghét bỏ nhìn phân gà trên mặt đất, quay đầu về phòng.

Nhìn căn phòng đơn sơ, Lâm Ân nhíu mày.

Từ xa hoa trở về giản dị thật khó, quen với cuộc sống thoải mái ở kiếp trước, Lâm Ân không thể thích nghi với cuộc sống hiện tại.

Chồng cô bây giờ hẳn vẫn còn ở Bắc Kinh, không có tiền, không có thư giới thiệu, cô ta thậm chí còn không ra khỏi được đội.

Cho dù có ra ngoài, cô ta cũng không thể đi tìm anh, bây giờ hai người đều không quen biết.

Chỉ có thể đợi sau này cải cách mở cửa, cô ta mới có thể ra khỏi thôn.

Nghĩ đến việc còn phải mất mấy năm nữa, Lâm Ân cảm thấy cuộc sống vô cùng khó khăn.

Anh Hứa thì ở ngay đội bên cạnh.

Đáng tiếc là bây giờ hai người cũng không quen biết, nói gì đến chuyện vợ anh còn sống...

Nghĩ đến đây, Lâm Ân mím môi, thật ra cô ta đã quên gần hết những chuyện hồi nhỏ rồi.

Không biết có phải vì trở về cơ thể thời thơ ấu hay không, rất nhiều chuyện cô ta vẫn nhớ rất rõ ràng.

Ví dụ như cô ta lật lại ký ức, chuyện cô ta và Lưu Nhị Nha đi đội bên cạnh xem phim, gặp được Hứa Thiệu.

Lâm Ân có chút kinh ngạc.

Kiếp trước cô ta hình như chưa từng gặp anh, rõ ràng hai người phải mấy năm sau mới quen biết.

Một người xuất sắc như vậy, cô ta đã gặp sao có thể quên được.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 151



Giống như Lâm Ân nhỏ, vừa nhìn thấy anh đã để lại ấn tượng sâu sắc, rất có thiện cảm. Đồng thời, cũng rất hâm mộ Cố Sương bên cạnh anh.

Có gì đáng hâm mộ chứ, thời gian nữa là cô c.h.ế.t rồi.

Mặc dù có chút nghi hoặc nhưng chuyện này hình như không giống với ký ức của cô ta.

Giống như Cố Giang cũng không vì cứu cô ta mà mất mạng.

Lúc đầu Lâm Ân vì chuyện này không giống với ký ức của mình mà cảm thấy bất an.

Sau đó dần dần nghĩ thông suốt, đây đều là những chuyện không quan trọng, những người không quan trọng, không ảnh hưởng được gì.

Có lẽ là ông trời tốt bụng, cố ý giảm bớt gánh nặng cho cô ta.

Dù sao thì mang trên mình một mạng người, Lâm Ân cũng rất áy náy.

Hơn nữa, Cố Giang không vì cứu cô ta mà chết. Sau này Cố Tiểu Vũ nhắm vào cô ta, cô ta cũng không cần phải nhẫn nhịn khắp nơi.

Nghĩ đến đây, Lâm Ân cảm thấy cũng coi như là chuyện tốt.

Nghe thấy tiếng gà ngoài kia kêu liên hồi, Lâm Ân nhíu mày, miễn cưỡng đi lấy thức ăn cho gà, sau đó quét sân.

Ném chổi xuống, Lâm Ân bước ra khỏi sân, quyết định ra ngoài hít thở không khí.

“Lâm Ân, sức khỏe của cô đã đỡ hơn chưa?” Hạ Văn Kiệt thấy Lâm Ân, quan tâm hỏi một câu.

Lâm Ân liếc anh ta, thấy anh ta cười ôn hòa, ánh mắt nhìn người cũng rất chân thành, thầm nghĩ người này cũng biết giả vờ.

“Khá hơn nhiều rồi.” Nhớ đến lời Lưu Nhị Nha nói, anh ta cũng cứu mình, Lâm Ân không khỏi nghĩ đến chuyện bụng mình đau mấy ngày, chính là do anh ta ấn.

“Nhị Nha nói trước đó là anh cứu tôi, cảm ơn anh nhé, Hạ trí thức thanh niên.”

Hạ Văn Kiệt không hiểu sao, luôn cảm thấy câu cảm ơn này nghe vào tai có vẻ không đúng lắm.

Cúi đầu nhìn cô ta, vẻ mặt cô ta sợ sệt, trong mắt tràn đầy lòng biết ơn, Hạ Văn Kiệt cười nói: “Không cần cảm ơn, thật ra tôi cũng không làm gì...”

“Lâm Ân!” Lưu Nhị Nha vừa ra ngoài đã thấy Lâm Ân và Hạ trí thức thanh niên mà cô ta thích nói cười vui vẻ, tức đến nỗi phổi muốn nổ tung, cô ta hùng hổ chạy tới. “Hai người đang nói gì vậy!”

Hạ Văn Kiệt thu lại nụ cười, nhíu mày.

Lâm Ân liếc nhìn Lưu Nhị Nha hấp tấp, cũng lặng lẽ nhíu mày.

Lâm Ân thực sự không quen với dáng vẻ hiện tại của Lưu Nhị Nha.

“Nhị Nha, chúng tôi không nói gì cả, trước đó Hạ trí thức thanh niên cứu tôi, tôi vừa gặp anh ấy nên cảm ơn một tiếng.”

Lưu Nhị Nha nghe xong, há miệng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi giúp cô nói cảm ơn, không cần cô nói, cô có phải muốn quyến rũ Hạ...”

Hạ Văn Kiệt lên tiếng cắt ngang lời cô ta, giọng nói không còn ôn hòa như trước.

“Nhị Nha!” Cô ấy mới chỉ là cô gái mười ba tuổi, Nhị Nha nói chuyện thật khó nghe.

Thấy Hạ trí thức thanh niên vì Lâm Ân mà mắng mình, Lưu Nhị Nha càng không vui, trừng mắt nhìn Lâm Ân.

Hạ Văn Kiệt thực sự hối hận, lúc trước không nên đối xử tốt với Lưu Nhị Nha.

Anh ta cho rằng đối nhân xử thế phải ôn hòa, quen với việc tươi cười đón người nhưng có một số người quá biết cách được voi đòi tiên, lại không hiểu từ chối.

Lúc đầu Hạ Văn Kiệt cảm thấy Lưu Nhị Nha là một cô gái chất phác, ngây thơ, sau này mới phát hiện hoàn toàn không phải như vậy.

TBC

Nhớ đến chuyện cô ta trộm trứng trong nhà cho mình ăn, mặc dù mình không nhận nhưng mẹ Lưu chỉ trích bóng gió, Hạ Văn Kiệt cũng rất xấu hổ.

Hạ Văn Kiệt biết được tâm tư của cô ta, cũng không phải là không từ chối.

Nhưng vô dụng.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 152



Hai người đều ở cùng một đội, Hạ Văn Kiệt thực sự không tránh được.

Gần đây anh ta đã cân nhắc xem có nên đổi đội không.

“Chúng tôi chỉ nói hai câu thôi, không có gì không ổn.” Hạ Văn Kiệt nói: “Hơn nữa, cũng không liên quan đến cô, hy vọng sau này cô đừng như vậy nữa.”

Nói xong, Hạ Văn Kiệt lại xin lỗi Lâm Ân, anh ta biết, Lưu Nhị Nha vì mình mới đối xử với Lâm Ân như vậy.

Hạ Văn Kiệt biết thân thế của Lâm Ân, thực ra rất thương cảm cho cô ấy. Thấy Nhị Nha bảo vệ Lâm Ân, anh ta cũng vì thế mà nhìn Nhị Nha với con mắt khác.

Cảm thấy mặc dù Lưu Nhị Nha có vấn đề ở một số phương diện nhưng bản chất vẫn là người tốt.

Không ngờ mình chỉ nói hai câu với Lâm Ân, Lưu Nhị Nha lại nói Lâm Ân như vậy.

Hạ Văn Kiệt trong lòng khó chịu, giọng nói với Lưu Nhị Nha cũng trở nên lạnh lùng.

Anh ta tính tình tốt nhưng không phải dễ chịu.

Lâm Ân liếc nhìn Lưu Nhị Nha đang tức giận, nói với Hạ Văn Kiệt: “Không sao, tôi…em về trước đây.”

TBC

Hạ Văn Kiệt thấy Lâm Ân đi rồi, mới yên tâm, cuối cùng nói với Lưu Nhị Nha: “Nhị Nha, chúng ta không thể nào, tôi và Lâm Ân càng không thể, cô không cần như vậy, vẫn nên đi tìm hạnh phúc của riêng mình đi.”

Lưu Nhị Nha không nghe lọt tai, hạnh phúc của cô ta chính là ở bên Hạ trí thức thanh niên.

“Hạ trí thức thanh niên, tại sao anh không thể chấp nhận em chứ, em thích anh như vậy!”

Hạ Văn Kiệt dừng lại một chút, thẳng thắn nói: “Bởi vì, tôi không thích cô.”

Lưu Nhị Nha nhíu mày: “Vậy anh thích ai!”

“...” Hạ Văn Kiệt dừng lại một chút, nói: “Nhị Nha, tôi thích ai không liên quan đến cô.”

Lưu Nhị Nha nhíu mày, trực giác cho cô ta biết Hạ tri thức thanh niên có người mình thích rồi.

Đáng tiếc, cô ta không biết là ai.

Lưu Nhị Nha tức giận về nhà, Lưu Tam Nha tò mò nhìn, không biết chị hai của cô ta lại làm sao nữa.

“Tam Nha, sau này không được nói chuyện với Lâm Ân, nghe rõ chưa!”

Tam Nha: “...”

Cô ấy vốn không thân với Lâm Ân, ngược lại là chị hai của cô ấy không phải vẫn luôn thân thiết với Lâm Ân sao, người ngoài còn tưởng hai người là chị em ruột.

Đây là cãi nhau sao?

Tam Nha có chút tò mò, Lâm Ân không phải vẫn luôn rất biết cách dỗ dành chị hai của cô ấy sao, vậy mà hai người cũng có thể cãi nhau, Tam Nha cảm thấy có chút kỳ lạ.

Cô ấy ừ một tiếng, coi như trả lời.

...

Buổi sáng còn có nắng, buổi chiều trời dần dần u ám, bầu trời nổ một tiếng sấm, mưa như trút nước.

Những người đang làm việc vội vã về nhà.

Bà cả nhà họ Lâm vỗ vỗ quần áo, cau mày nhìn bầu trời tối tăm, gọi Lâm Ân ra.

“Mưa to thế này, Tráng Tráng không mang ô, sắp tan học rồi, Lâm Ân, mau đi đưa ô cho Tráng Tráng!”

Tráng Tráng là con trai cưng của bà cả nhà họ Lâm.

Lâm Ân cau mày, nghe tiếng sấm ầm ầm trên bầu trời, mưa càng lúc càng to, mặt đất lầy lội.

“Nghe thấy chưa, mau đi!”

Không thể từ chối, Lâm Ân đành nhịn, mặc áo tơi, cầm ô lao vào màn mưa.

Áo tơi là của người lớn mặc, trên người Lâm Ân lúc này còn là một cô bé thì trở nên rộng thùng thình, Lâm Ân ôm chặt cánh tay, lội từng bước đến trường tiểu học xã.

Trận mưa này đến đột ngột, khiến nhiều học sinh bị kẹt lại trong trường.

Có người đến đón con như Lâm Ân, cũng có người lao thẳng vào mưa, bất chấp mưa lớn về nhà.

“Này, Tiểu Vũ, chúng ta chạy thẳng về nhà đi!” Người nói là con trai của dì Thúy Hoa nhà bên, Tiểu Hổ, cũng là bạn học của Cố Tiểu Vũ.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 153



Nhìn vẻ mặt háo hức muốn thử của Tiểu Hổ, Cố Tiểu Vũ còn do dự.

Liếc mắt ra ngoài, cô bé sáng mắt lên, kéo Tiểu Hổ lại.

“Không cần đâu, anh rể đến đưa ô cho tôi này!”

Nói xong, Cố Tiểu Vũ vẫy tay: “Anh rể!”

Hứa Thiệu liếc nhìn một lượt đám học sinh và giáo viên dưới mái hiên.

Nghe thấy giọng nói của Cố Tiểu Vũ, anh nhanh chóng xác định được vị trí của cô bé.

Anh bước tới, đưa chiếc ô trong tay cho Cố Tiểu Vũ, sau đó nói với Cao Tiểu Hổ: “Cậu, đi theo tôi.”

Cao Hổ hơi tiếc vì không được tắm mưa, nghe Hứa Thiệu nói vậy thì gật đầu.

Ngẩng đầu nhìn anh một cái, anh rể của Cố Tiểu Vũ cao thật!

Sau này cậu ta cũng phải cao như vậy!

Cố Tiểu Vũ cười híp mắt nhận lấy ô, hỏi: “Anh rể, sao anh lại đến đưa ô cho em, anh hai em đâu?”

“Ngã một cái, nằm ở nhà.”

“...” Cố Tiểu Vũ hơi chê, lớn thế rồi mà còn ngã. “Thế anh cả em đâu?”

Hứa Thiệu im lặng một lúc, nghĩ đến cảnh tượng vừa nhìn thấy, cong khóe miệng, ho một tiếng nói: “Lúc anh hai em ngã, cũng đá ngã anh ấy, hai người đều nằm ở nhà rồi.”

“...” Cố Tiểu Vũ càng chê hơn, thật đáng thương cho anh cả.

Bên cạnh nghe được lời này, Cao Tiểu Hổ ôm bụng cười không ngừng. “Thảm quá ha ha ha!”

“Cười cái gì mà cười, không được cười!” Cố Tiểu Vũ nói với Cao Tiểu Hổ.

“Anh rể, đi thôi, chúng ta về nhà.” Cố Tiểu Vũ mở ô, cô bé vội về trêu anh hai.

Lâm Ân không ngờ lại gặp Hứa Thiệu ở đây, cô ta buột miệng thốt ra: “Anh Hứa!”

Giọng nói của Lâm Ân theo tiếng mưa truyền đến tai Cố Tiểu Vũ.

Cố Tiểu Vũ vô thức liếc nhìn anh rể, thấy anh không phản ứng gì, cô bé quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng gọi, tò mò không biết cô gái kia đang gọi ai.

Sau đó cô bé nhìn thấy một cô gái lạ mặt đang nhìn chằm chằm vào anh rể bên cạnh mình.

Còn rất kích động, trông giống như quen anh rể của cô bé.

Cố Tiểu Vũ cau mày, sau đó nói: “Anh rể, hình như cô ấy đang gọi anh.”

Thực ra Hứa Thiệu đã nghe thấy câu “Anh Hứa.” nhưng anh không nghĩ là gọi mình.

Anh không quen người phát ra giọng nói đó, hơn nữa, ở đây còn có một số giáo viên, biết đâu cũng có người họ Hứa thì sao.

Hứa Thiệu thậm chí còn lười liếc mắt nhìn, chỉ muốn về nhà sớm.

Nghe Cố Tiểu Vũ nói vậy, Hứa Thiệu ngạc nhiên, nghiêng đầu liếc nhìn về phía đó.

“Không quen” Hứa Thiệu nói.

Lâm Ân hơi kích động chạy tới, thấy ánh mắt xa lạ của anh, cô ta mới phản ứng lại.

Cô ta dần bình tĩnh lại, liếc nhìn cô gái bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm mình, Lâm Ân nhận ra ngay đó là Cố Tiểu Vũ.

“Cái đó, anh Hứa, trước đây khi xem phim chúng ta đã gặp nhau, anh còn nhớ em không?”

Nhìn khuôn mặt bình tĩnh của anh, Lâm Ân không khỏi bổ sung thêm một câu. “Em tên Lâm Ân, đi cùng chị Nhị Nha, có chị Sương Sương... lúc đó còn cho em một ít đồ ăn vặt nữa.”

Lại một câu anh Hứa, khiến Hứa Thiệu cau mày.

Hứa Thiệu nhướng mắt, liếc nhìn cô ta: “Chúng ta không quen, gọi tên tôi, cô gái có chuyện gì không?”

TBC

Lâm Ân hơi buồn vì câu nói chúng ta không quen của anh, nghe anh hỏi vậy, Lâm Ân khựng lại, cô ta chỉ thấy anh nhất thời xúc động.

Hai người thực sự chỉ gặp nhau một lần.

Lúc đó Lâm Ân chỉ dám lén nhìn anh, không dám nói gì.

Lâm Ân không khỏi nhìn anh thêm lần nữa.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 154



Lúc này anh mới ngoài hai mươi tuổi, kiếp trước khi họ quen nhau, anh đã gần ba mươi.

Thực ra ngoại hình không có gì khác biệt nhưng khí chất lại hoàn toàn khác nhau...

Kiếp trước khi gặp anh, anh đã là một ông trùm thương giới quyền lực, thâm sâu khó lường.

Ánh mắt tùy ý liếc nhìn cũng khiến người ta không dám nhìn thẳng, lạnh lẽo vô cùng.

Bây giờ anh chỉ là một thanh niên trí thức về nông thôn, sống trong một vùng quê đơn sơ, ăn mặc tùy ý, ánh mắt nhìn người có phần hờ hững, không lạnh lùng.

Chỉ là, ánh mắt anh nhìn mình như người xa lạ, vẫn khiến Lâm Ân có chút không thoải mái.

Bây giờ anh vẫn chưa phải là anh Hứa của cô ta...

“Anh rể, chúng ta đi nhanh thôi!” Cố Tiểu Vũ đột nhiên lên tiếng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Ân.

Hứa Thiệu ừ một tiếng, ấn vai Cao Tiểu Hổ đang đứng xem náo nhiệt bên cạnh thúc giục cậu ta quay người: “Đi thôi.”

Lâm Ân cứ thế bị bỏ mặc, cô ta há miệng định nói gì đó thì ba người kia đã bước vào màn mưa, nhanh chóng trở nên mờ nhạt.

TBC

Lâm Ân quả nhiên không hợp với Cố Tiểu Vũ, cô ta không khỏi nghĩ.

“Lâm Ân! Cô làm gì vậy!”

Bị người đẩy một cái từ phía sau, Lâm Ân loạng choạng suýt ngã.

Cô ta quay người lại, Lâm Tráng tỏ vẻ không kiên nhẫn: “Đến muộn thế này, còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Giật lấy chiếc ô trên tay Lâm Ân, ánh mắt Lâm Tráng lại liếc sang chiếc áo tơi trên người cô ta.

Lâm Ân trong lòng run lên, siết chặt ngón tay vào áo tơi, nhanh chóng nói: “Nhanh đi thôi, bác cả đang đợi anh ở nhà.”

Nói xong, Lâm Ân lại chạy vào mưa, cô ta nhìn ánh mắt của Lâm Tráng, biết anh ta đang để mắt đến chiếc áo tơi trên người cô ta.

Biết đâu lại muốn làm ơn cho ai đó.

Còn cô ta về thế nào, Lâm Tráng sẽ không quan tâm.

Lâm Ân vừa mới khỏi bệnh, nếu về nhà trong mưa, chắc chắn sẽ lại ốm.

Thấy Lâm Ân cứ thế chạy đi, Lâm Tráng cau mày, miệng lẩm bẩm một câu.

“Chạy nhanh thật...”

Anh ta quay đầu hét vào trong lớp: “Lâm Tuấn! Tao có ô rồi, cùng về thôi!”

...

Nửa đường, mưa dần tạnh.

Cố Tiểu Vũ nhớ đến chuyện vừa rồi, không nhịn được nói: “Anh rể, cô Lâm Ân đó chắc chắn không có ý tốt, sau này anh đừng để ý đến cô ta nữa được không?”

Hứa Thiệu còn chưa kịp nói gì, Cao Tiểu Hổ đã lên tiếng. “Sao thế? Cô ta chọc gì đến cậu à?”

Cậu ta thấy cô ta cũng chẳng làm gì mà!

Cố Tiểu Vũ trừng mắt nhìn cậu ta, lớn tiếng nói: “Tôi không thích cô ta, không được à!”

Cố Tiểu Vũ cũng không nói rõ được lý do, tóm lại là cứ nhìn thấy Lâm Ân là cô bé rất không thích.

Hứa Thiệu đáp lại, nói: “Anh cũng không thích cô ta.”

Thấy anh rể đứng cùng chiến tuyến với mình, Cố Tiểu Vũ lập tức đắc ý nhướng mày với Cao Tiểu Hổ.

Về đến nhà, cô bé vui vẻ chạy đến phòng Cố Hải: “Anh hai, nghe nói anh bị ngã, em đến thăm anh!”

“Anh thấy em là đến xem trò cười của anh thì có.” Giọng Cố Hải yếu ớt truyền đến.

“Ha ha ha.”

“...” Cố Hải biểu cảm ai oán, biết ngay mà.

Một căn phòng khác, Cố Giang không nhịn được nói: “Đáng đời, xì--”

Anh ta đưa tay xoa xoa xương cụt đau nhức.

Sau này phải tránh xa tên ngốc Cố Hải kia ra, đang đi đàng hoàng ở phía trước, đột nhiên bị đá một cái, Cố Giang không kịp trở tay ngã thẳng lên người Cố Hải, hai người ngã lăn ra thành một cục.

Cố Giang còn chưa kịp định thần, chỉ nghe thấy một tiếng “Á”, sau đó bị Cố Hải hất ngã xuống bãi bùn bên cạnh.

Cố Giang ngã xuống bãi bùn, cả người choáng váng.

May là cơn đau đã đánh thức lý trí của anh ta.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 155



Khó khăn quay đầu lại, nhìn Cố Hải đang kêu gào bên cạnh, anh ta hận không thể đá cậu ta một cái.

Cuối cùng, hai người vẫn tập tễnh dìu nhau về nhà.

Nhìn khuôn mặt ủ rũ của chồng, Lưu Ngọc có chút buồn cười.

Chế nhạo Cố Hải xong, Cố Tiểu Vũ lại chạy đến chỗ Cố Giang, quan tâm tình hình của anh cả.

Tâm trạng Cố Giang tốt hơn nhiều.

Trần Quế Lan bôi thuốc cho Cố Hải, không nhịn được lại mắng con trai vài câu, bảo cậu ta sau này bớt hấp tấp lại.

Cố Hải gật đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn, ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan ngoãn hơn.

Mưa liên tục mấy ngày, cuối cùng cũng tạnh.

Trưa nắng to, Cố Sương đem chăn ra ngoài phơi.

Ăn cơm xong lại lật mặt, phơi hai tiếng thì cất vào.

TBC

Trưa không ngủ trưa, Cố Sương hơi buồn ngủ nhưng vẫn cố gắng tinh thần nói chuyện với Hứa Thiệu.

Cô thấy mấy hôm nay anh có vẻ hơi kỳ lạ, rõ ràng trước đó còn rất nhiệt tình với chuyện này, đột nhiên lại lạnh nhạt.

Chẳng lẽ cô không còn sức hấp dẫn nữa sao?

Nghe cô nói, Hứa Thiệu im lặng, anh không muốn sao? Anh cũng nhịn rất khổ sở.

Anh mở lời: “Kỳ kinh nguyệt của em vẫn chưa đến.”

Cố Sương ngẩn ra, rất nhanh đã hiểu ý anh, chậm rãi nói: “Anh nói em có thai sao?”

Hứa Thiệu ho một tiếng, nói: “Còn sớm, không biết có nhầm không, qua một thời gian nữa mới có thể xác định chắc chắn được.”

Mặc dù vậy, Hứa Thiệu vẫn rất cẩn thận, không dám đụng vào cô.

Nên là vậy rồi.

Cố Sương tính toán, kỳ kinh nguyệt của mình đúng là đã chậm một thời gian, cộng thêm trong sách nói tháng sinh của đứa trẻ là tháng 12, đúng là khoảng thời gian này nên có trong bụng.

Cô xoa xoa bụng, vẫn chưa có cảm giác gì.

Hứa Thiệu vòng tay qua eo cô, nhỏ giọng nói: “Mặc dù vẫn chưa chắc chắn lắm nhưng anh thấy cẩn thận một chút thì tốt hơn...”

Nói rồi, Hứa Thiệu dừng lại một chút, giọng có chút do dự: “Nếu em muốn thì cũng không phải là...”

“...” Cố Sương lập tức nói: “Không không, em không muốn!”

Cô còn chưa đến mức đói khát như vậy!

Hứa Thiệu có chút tiếc nuối nuốt những lời còn lại vào bụng, thật ra nếu cẩn thận một chút thì cũng không phải là không được.

...

Lại qua một thời gian, Hứa Thiệu cuối cùng cũng xác định cô đã có thai.

Nhà họ Cố vui mừng lắm, đặc biệt là bà nội Cố, đây là đứa con của đứa cháu gái bảo bối của bà.

“Bà thấy Sương Sương cháu đừng nấu cơm nữa, hai đứa sang nhà ăn đi.” Bà nội Cố nói.

“Sương Sương, bà nội nói đúng, người có thai phải cẩn thận.”

Đối mặt với sự quan tâm của gia đình, Cố Sương ngoan ngoãn đồng ý.

Ngoài việc không cho cô nấu cơm, bà nội Cố cũng không cho cô động tay vào việc gì khác, đi lại cũng bắt cô chậm lại.

Cố Sương xoa xoa bụng nhỏ bằng phẳng, cảm thấy mình như bị coi là đồ dễ vỡ.

“Bà nội, cháu đến huyện mua ít vải vóc gì đó, may quần áo cho đứa trẻ.”

Đến lúc đứa trẻ ra đời, thời tiết đang lạnh, mũ hổ, áo nhỏ, áo bông nhỏ, có thể từ từ chuẩn bị rồi.

“Được, bà đi cùng cháu, da trẻ con non, phải mua vải tốt một chút, hỏi Viên Viên xem có vải tốt nào không.”

“Vâng.”

Bà nội Cố muốn đi cùng cô, Cố Sương cũng không từ chối.

Về lấy tiền phiếu, bây giờ mua đồ không cần phải dè dặt nữa.

Các loại phiếu không thiếu, mẹ chồng cô tháng nào cũng gửi cho cô.

Còn có đồ ăn ngon.
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 156



Hứa Vi ở trong quân đội cũng nhớ đến họ, chỗ anh ấy gần biển, gửi cho họ rất nhiều hải sản khô, mùi vị rất tuyệt.

Đến cửa hàng bách hóa.

Trần Viên Viên thấy bà nội Cố và Cố Sương cùng đến, vui mừng lắm.

“Bà nội Cố, lâu rồi không gặp, sao bà lại rảnh rỗi đến đây vậy.” Giọng Trần Viên Viên thân thiết.

Bà nội Cố cười vui vẻ: “Sương Sương nói muốn đến mua đồ, bà không yên tâm, nên đi cùng cháu.”

Trần Viên Viên có chút tò mò, có gì không yên tâm chứ, trước đây Sương Sương cũng một mình đến mà, ồ, thỉnh thoảng có đồng chí Hứa đi cùng.

Bà nội Cố đặt rổ xuống, nói với Trần Viên Viên: “Viên Viên, bà mang đến cho cháu ít rau nhà trồng, cho cháu nếm thử.”

Trần Viên Viên thấy bà nội Cố đến cửa hàng bách hóa mua đồ, còn nhớ mang rau đến cho, cô ấy rất cảm động.

“Cảm ơn bà, cháu định tan làm sẽ đi mua rau, giờ không cần đi nữa rồi!” Trần Viên Viên nhìn rồi cười nói: “Tươi hơn rau mua nhiều!”

“Vừa mới hái ở ruộng về, chắc chắn là tươi.” Bà nội Cố cũng cười.

“Viên Viên à, ở đây cháu có loại vải nào tốt không, phải mềm. Không phải Sương Sương có thai rồi sao, đến lúc đó dùng cho đứa trẻ.”

Mắt Trần Viên Viên sáng lên, nhìn Cố Sương, kinh ngạc nói: “Nhanh vậy sao, chúc mừng cô, Sương Sương, sắp làm mẹ rồi.”

Trong giọng nói còn có chút ghen tị, cô ấy kết hôn sớm hơn Sương Sương, bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì.

Cố Sương cũng cười.

Bên cạnh có khách hỏi Trần Viên Viên, Trần Viên Viên lấy cho người ta loại vải họ muốn, tranh thủ nói với họ: “Bà nội Cố, Sương Sương, hai người thích loại nào thì nói với cháu.”

“Được!” Bà nội Cố đáp: “Cháu bận trước đi, chúng tôi không vội.”

Mua xong đồ ở cửa hàng bách hóa, từ chối lời mời ăn cơm của Trần Viên Viên, hai người trở về.

~~

TBC

Nhà họ Hứa.

Viên Quỳnh Phương nhận được thư con trai gửi đến, biết con dâu cũng đã có thai, vui mừng khôn xiết.

Vài tháng nữa bà sẽ được làm bà ngoại! Bây giờ lại sắp được làm bà nội!

Trước đây nhìn con nhà người ta, bà ghen tị không chịu được.

Bây giờ, cuối cùng cũng không cần thèm con nhà người ta nữa rồi.

Hứa Anh đã mang thai hơn năm tháng, bụng dần lớn lên, cũng không tiện đi lại khắp nơi.

Chồng cô ấy cũng không yên tâm, đưa đón đi làm, cô ấy muốn vềnhà họ Hứa, liền bỏ công việc để đi cùng.

Hứa Anh còn có chút không vui, cảm thấy anh ta quan tâm đến đứa trẻ hơn, còn giận dỗi anh ta.

Trước đây cô ấy chưa có thai, sao không thấy anh ta chu đáo như vậy.

Hơn nữa còn không cho cô ấy ăn no, Hứa Anh rất không vui.

Viên Quỳnh Phương biết chuyện, mắng Hứa Anh một trận.

“An Lương đối tốt với con mà con còn không vừa ý à, lúc mẹ mang thai các con, cha con có quan tâm gì đâu, người còn không ở bên cạnh.”

“Trước đây con khỏe mạnh, còn muốn An Lương ngày nào cũng vây quanh con sao, người ta cũng có công việc của mình chứ.”

Hứa Anh không nói gì, vẻ mặt có chút tủi thân, cô ấy chỉ thuận miệng nói thôi mà.

Địch An Lương vội nói: “Mẹ, vợ con nói đúng, là con làm chưa tốt. Trước đây quan tâm chưa đủ, sau này con sẽ chú ý.”

Viên Quỳnh Phương cười với con rể: “Mẹ biết là con tốt nhưng con cũng đừng chiều chuộng nó quá.”

Bà lại nhìn Hứa Anh, vẻ mặt nghiêm túc hơn một chút, nói: “Còn nữa, An Lương không cho con ăn cũng là vì tốt cho con, ông ngoại con cũng nói rồi, bụng con hơi to rồi, lại không phải song thai, đến lúc đó sinh con sẽ rất khó. Để con vận động nhiều, ăn ít thôi, là vì tốt cho con.”

Hứa Anh thành thật nói: “Mẹ, con biết rồi...”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 157



Bà lại dặn Địch An Lương: “An Lương, con đừng mềm lòng, nếu không là hại A Anh.”

Địch An Lương vốn nghĩ vợ mình thực sự vất vả rồi, thấy cô ấy hiếm khi tỏ ra đáng thương như vậy, có chút mềm lòng, nghĩ xem có thể cho vợ ăn nhiều hơn một chút không.

Nghe vậy lập tức kiên định suy nghĩ, nói: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ để ý A Anh.”

Viên Quỳnh Phương nhìn cô, nói: “Không được, mẹ cũng phải dặn dò A Thiệu, Sương Sương cũng có thai rồi, để nó chú ý một chút.”

Vừa dứt lời, Hứa Anh đã kinh ngạc nói: “Mẹ, Sương Sương cũng có rồi ạ!”

Viên Quỳnh Phương gật đầu.

Cô ấy sắp được làm cô rồi, Hứa Anh rất vui, sờ bụng nói: “Mẹ yên tâm đi, A Thiệu đã học được nghề từ ông ngoại rồi, nó chắc chắn biết những điều này.”

Chỉ cần nhìn cách A Thiệu quan tâm đến Sương Sương thì đâu cần người khác dặn dò chứ.

“Cho dù nó biết, mẹ cũng phải nói.” Viên Quỳnh Phương nói.

Như vậy bà mới yên tâm, nói thế nào thì cũng là tấm lòng của bà.

Viên Quỳnh Phương tính toán thời gian, năm nay ăn Tết, Sương Sương có lẽ vẫn đang ở cữ, còn định để A Thiệu đưa cô về thăm nhà, xem ra là không về được rồi.

Hứa Anh ăn cơm ở nhà mẹ đẻ, sau đó thong thả rời đi.

“Chị A Anh, chị về rồi ạ.” Triệu Vân Phi nhìn thấy Hứa Anh, nở nụ cười vui vẻ, tiến lên chào hỏi cô.

Thấy Địch An Lương, cô ta cũng mím môi cười gọi một tiếng anh rể.

“Là Vân Phi à, em ăn cơm chưa?”

TBC

Triệu Vân Phi nói: “Vừa ăn xong rồi, chị A Anh, chị định về ạ?”

“Ừ.” Hứa Anh trả lời.

Triệu Vân Phi cũng định ra ngoài, ba người cùng đi một đoạn đường.

Hứa Anh thuận miệng nói: “Nghe nói dạo này em đang đi xem mắt, thế nào, nếu không có người phù hợp, có thể để anh rể em giới thiệu cho em một người, đơn vị anh ấy cũng có nhiều thanh niên ưu tú lắm. Em và A Thiệu cũng trạc tuổi nhau, A Thiệu đã kết hôn, sắp có con rồi đấy.”

Địch An Lương cũng cười nói: “Vân Phi ưu tú như vậy, các chàng trai trong đơn vị chúng anh được lợi rồi.”

Triệu Vân Phi khựng lại một chút, nhỏ giọng nói: “Xem mắt gì đó, em không vội, hay là để sau này nói sau đi.”

Thực ra cô ta không muốn đi xem mắt, là người nhà thấy cô ta đến tuổi rồi, thúc giục muốn cô ta đi xem mắt.

Triệu Vân Phi không còn cách nào khác, đi đến, sau khi gặp mặt đối phương, không có cảm giác gì, thậm chí còn có chút phản kháng, Triệu Vân Phi càng kiên định suy nghĩ của mình.

“A Thiệu sắp có con rồi sao...” Triệu Vân Phi có chút ngẩn ngơ, mím môi nói: “Không ngờ anh ấy lại kết hôn nhanh như vậy, vậy thì anh ấy nhất định rất thích vợ mình rồi?”

Hứa Anh thấy Triệu Vân Phi hỏi đến Hứa Thiệu, trong lòng khẽ giật mình, nhớ đến Vân Phi và A Thiệu từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, hồi nhỏ hình như rất thích chạy theo sau lưng A Thiệu.

Cô ta sẽ không có ý với A Thiệu chứ! Hứa Anh trợn tròn mắt.

Hứa Anh quay đầu nhìn Triệu Vân Phi, Triệu Vân Phi có chút do dự, sao vậy, lời cô ta có vấn đề gì sao?

“Đúng vậy, Sương Sương ấy, là một cô gái tốt, không chỉ A Thiệu rất thích cô ấy, cả nhà đều rất thích cô ấy.” Hứa Anh nhấn mạnh giọng điệu, chậm rãi nói. Vì vậy, Vân Phi à, em vẫn nên từ bỏ ý nghĩ này đi! A Thiệu đã kết hôn rồi, hai người không có tương lai đâu!

“Vân Phi, em cũng tranh thủ một chút đi, A Thiệu coi em như em gái, nó chắc chắn cũng mong em hạnh phúc.”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 158



Em gái ư, Triệu Vân Phi nghĩ đến người đó, có chút ngẩn ngơ, ừ một tiếng, nói: “Chị A Anh, chị cho em địa chỉ của A Thiệu đi, em gửi cho vợ anh ấy ít đồ.”

“Không cần đâu, bên chị sẽ chuẩn bị.” Hứa Anh nói.

“Chị A Anh, chị không coi em như em gái sao, em gửi cho chị dâu và cháu trai tương lai chút đồ, là chút tấm lòng của em.” Triệu Vân Phi nghiêm túc nói.

“Thôi được rồi.” Hứa Anh thấy cô ta khá chân thành, cũng không từ chối nữa.

“Chị A Anh, A Thiệu đã kết hôn rồi, còn anh A Vi thì sao, bây giờ anh ấy có đối tượng chưa?” Nhìn thấy sắp đến cổng đại viện, Triệu Vân Phi không nhịn được hỏi.

“Chưa đâu, cả ngày không phải huấn luyện thì cũng là đi làm nhiệm vụ. Muốn giới thiệu bạn gái cho A Vi nhưng chẳng gặp được người đâu. Chỉ biết qua loa cho xong, nói sau này rồi tính...”

Nói đến đây, Hứa Anh có rất nhiều điều muốn nói.

Trong mắt Triệu Vân Phi thoáng qua một tia vui mừng, thấy Hứa Anh buồn phiền, cô ta đè khóe miệng đang cong lên, an ủi: “Lần trước em đến đơn vị của anh ấy biểu diễn, cũng không thấy anh A Vi đâu, nghe nói anh ấy đi làm nhiệm vụ rồi, chắc là bận lắm.”

“Bận mấy cũng phải giải quyết vấn đề cá nhân chứ, cứ kéo dài như vậy thì những cô gái tốt đều bị người khác chọn hết. Đợi đến khi A Vi lớn tuổi rồi, các cô gái sẽ chê mất! Tính cách vốn đã cổ hủ vô vị, giống như cái bình đựng nước vậy.”

Nói xong, Hứa Anh có chút chê bai.

“Sao lại thế được, anh A Vi làm việc lớn bảo vệ đất nước, là anh hùng, sao lại chê bai được chứ.” Triệu Vân Phi không nhịn được nói: “Em thấy tính cách anh A Vi khá tốt, chín chắn đĩnh đạc...”

Hứa Anh liếc nhìn Triệu Vân Phi, cười nói: “Vân Phi này, em nhìn ai cũng tốt...”

Triệu Vân Phi nhẹ giọng nói: “Vốn dĩ là như vậy mà, anh A Vi không phải còn biết gửi đặc sản cho mọi người sao, anh ấy chỉ là không biết nói lời hay, thực ra rất biết quan tâm đến mọi người. Dì Viên chia cho nhà em một ít, em nếm thử rồi, vị rất ngon.”

“Em thích thì chị bảo A Vi lần sau gửi nhiều hơn, chị sẽ mang đến cho em.”

Triệu Vân Phi liên tục xua tay, mặt đỏ bừng nói: “Không cần không cần, anh A Vi đã bận lắm rồi, thôi đừng làm phiền anh ấy nữa.”

“Có gì mà phiền chứ, dì Triệu cũng không ít lần gửi đồ ăn ngon cho nhà chị, hơn nữa A Vi gửi nhiều vốn dĩ là để chia cho mọi người.”

Đi đến cổng đại viện, Hứa Anh nói: “Bọn chi về trước đây, Vân Phi, hôm nào rảnh thì cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Được.” Triệu Vân Phi gật đầu.

Chia tay Triệu Vân Phi, Hứa Anh chọc vào cánh tay của chồng, giọng điệu có chút khó xử: “Anh nói xem cô nhóc Vân Phi này, có phải có ý với A Thiệu không nhỉ?”

Địch An Lương: “?”

Im lặng một lát, anh ta không nhịn được hỏi: “Em nhìn ra thế nào vậy?”

Hứa Anh dùng giọng điệu đương nhiên nói: “Cô ấy và A Thiệu quen biết từ nhỏ, hồi nhỏ thường chơi với nhau. Vừa biết A Thiệu có con rồi, giọng điệu có chút buồn bã...”

TBC

“Ôi, cô ấy thích ai không thích, lại thích A Thiệu, nếu như trước đây thì cũng khá hợp. Nhưng bây giờ A Thiệu đã có Sương Sương rồi, chỉ có thể xin lỗi cô ấy thôi.”

“Em muốn cô ấy làm em dâu của em, cũng không phải là không có cơ hội.” Địch An Lương lúc này nói một câu.

Hứa Anh nghe vậy, đột nhiên quay đầu lại, giọng điệu hung dữ: “Anh có ý gì vậy?”
 
Bạch Nguyệt Quang Của Nữ Phụ
Chương 159



Địch An Lương nhìn một cái là biết cô ấy nghĩ sai rồi, thở dài nhắc nhở: “Em quên rồi à, em còn có một đứa em trai nữa. Anh thấy người ta thích A Vi thì phải, sao em lại nghĩ đến A Thiệu chứ?”

“!!!” Hứa Anh dừng bước, chìm vào suy tư.

“Vân Phi thích A Vi?”

“Nên là vậy.” Địch An Lương nói: “Cô ấy nói đến A Vi thì giọng điệu rõ ràng khác hẳn.”

Tâm tư của cô gái nhỏ còn chưa giấu giếm được tốt lắm, anh ta nhìn một cái là ra, không biết sao vợ mình lại chậm hiểu như vậy.

“Sao Vân Phi lại thích A Vi được chứ, bọn họ chẳng có gì liên quan cả, tuổi tác còn chênh nhau năm sáu tuổi cơ mà!” Hứa Anh nói.

TBC

“Chuyện tình cảm thì ai nói trước được.”

Địch An Lương bình tĩnh nói: “Năm sáu tuổi thì sao chứ, lại không phải mười lăm, mười sáu tuổi. Chỉ cần thích thì đều không thành vấn đề.”

Hứa Anh suy nghĩ một chút, thấy có lý. Lại suy nghĩ lại cuộc đối thoại vừa rồi, hình như đúng là có chút không ổn.

Hứa Anh chủ quan cho rằng cô ấy có ý với A Thiệu nên vô thức bỏ qua, tưởng cô ấy coi A Vi như anh trai.

...

Cố Sương ở nhà liên tiếp nhận được hai kiện hàng gửi từ thành, một kiện là nhà họ Hứa gửi, còn một kiện...

Cố Sương nhìn tên, Triệu Vân Phi?

Không quen biết.

Đợi Hứa Thiệu về nhà, Cố Sương hỏi anh, Hứa Thiệu ngẩn người rồi trả lời: “Bạn, quen biết từ nhỏ, ở cùng một đại viện.”

Biểu cảm của Cố Sương lập tức thay đổi, cô nhướng mày, kéo dài giọng: “Thanh mai trúc mã à?”

Nghe thấy giọng điệu trêu chọc của cô, Hứa Thiệu bình tĩnh trả lời: “Không giống em và Triệu Trường Vũ đâu.”

“...” Cố Sương bị nghẹn một chút, sơ suất rồi, quên mất tên họ Triệu kia.

“Mau xem xem người ta gửi cho anh cái gì.” Cô vội vàng chuyển chủ đề.

Hứa Thiệu cúi đầu nhìn kiện hàng, nói: “Có thể là gửi cho em đấy.”

Cố Sương không tin, nói: “Em và cô ấy không quen biết, sao lại gửi cho em được chứ.”

Hứa Thiệu mở kiện hàng ra, thấy đồ Triệu Vân Phi gửi đều là đồ dùng cho phụ nữ và trẻ em, quả nhiên không phải gửi cho anh.

Cố Sương thấu lại gần, xem ra đúng là gửi cho cô.

Có vẻ như đã chuẩn bị rất chu đáo, váy dành cho bà bầu, chất vải sờ vào rất thoải mái, còn có một bộ quần áo trẻ em màu xanh, cả nam và nữ đều mặc được, nhỏ nhỏ, đặc biệt đáng yêu.

Cố Sương nghe nói Triệu Vân Phi này quen biết Hứa Thiệu từ nhỏ, còn nghĩ đến cốt truyện của nguyên tác, phát hiện hình như cô ấy không có đất diễn, trong sách không xuất hiện.

“Hai bên phụ huynh quan hệ khá tốt, nhà cô ấy cũng thường xuyên tặng quà cho mẹ anh.” Hứa Thiệu vừa mở thư vừa nói.

Liếc mắt đưa cho cô, tiếp tục nói: “Nghe chị cả nói, bảo là chút quà nhỏ, không có gì, cô ấy đối xử với mọi người tốt thì thích tặng quà.”

Cố Sương nhận lấy thư nhìn một chút, nét chữ thanh tú, giọng văn chân thành, là sự quan tâm bình thường. Không nhắc đến Hứa Thiệu nhiều lắm, ngược lại khá quan tâm đến cô.

“Vậy tại sao cô ấy lại đối xử tốt với em như vậy? Mối quan hệ của hai người rất tốt, yêu ai yêu cả đường đi lối về?”

“Cũng tạm.” Hứa Thiệu từ từ nói: “Có một thời gian cô ấy thường xuyên tìm anh...”

“Tìm anh làm gì?” Cố Sương tò mò hỏi.

Hứa Thiệu nhìn cô, thong thả tiếp tục nói: “Tìm anh, hỏi thăm chuyện của anh trai anh.”
 
Back
Top Bottom