"Túi đồ này của ai?"
Thanh Huyền dùng ngón trỏ chỉ vào một cái giỏ tre trên bàn.
Phan Thanh Yên khẽ đưa mắt nhìn qua rồi nói: "Là quà đáp lễ của bà Hoan sau khi con cứu bé Lan ạ."
Thanh Huyền mở giỏ đồ ra xem, nhìn sơ lược vài món rồi nói: "Đồ tốt đấy, mà bó tóc này là sao?"
Thanh Huyền cầm một bó tóc được buộc chặt lại bằng một sợi chỉ trắng, rồi giơ lên cho Phan Thanh Yên xem.
"Dạ đây là tóc bé Lan, nó sinh vào đúng giờ Tý ngày rằm, nên con xin tóc của bé nó về đưa mẹ, xem có cách nào giúp con mở đôi mắt âm dương hay không."
"Vậy thì để mẹ đem tóc này qua cho thầy Hảo đầu làng cho ông ấy làm bút cho con, rồi khi nào bút làm xong thì mẹ sẽ giúp con khai nhãn.
Thôi mẹ đi đây, để lâu sợ lại có bất trắc gì nữa."
Nói rồi Thanh Huyền đội cái nón lá quen thuộc, cầm bó tóc ấy mà đi ra ngoài.
"Mẹ đi cẩn thận ạ..."
Cạch...
Cánh cửa vừa đóng lại cũng là lúc Phan Thanh Yên mệt mỏi buông thả bản thân nằm trên bàn.
"Nguyễn Ngọc Trang Anh..."
Phan Thanh Yên cười khờ, vừa đọc thầm cái tên ấy vừa dùng ngón trỏ viết cái tên ấy lên bàn.
________
22 giờ đêm.
Phan Thanh Yên ngồi trên một chiếc ghế gỗ trong phòng mình, cùi tay chống lên khung cửa sổ, cằm thì tựa vào bàn tay, ánh mắt thơ thẩn mà nhìn ngắm vầng trăng thượng huyền cong cong thẳng thẳng hình cây cung kia đang dùng ánh sáng huyền ảo, nên thơ của nó chiếu rọi vạn vật nằm dưới trướng.
Cô lại bỗng nhớ đến lời Lệ Quỷ gọi cô là nương tử kia nói mà than thở: "Haizzzz...cô nói là sau khi tỉnh lại sẽ tìm tôi mà?
Chả lẽ quỷ mà cũng biết nói dối sao?"
"Ấy!"
Phan Thanh Yên sực tỉnh lại vỗ nhẹ vào mặt mình vài cái cho tỉnh táo lại.
"Cô ta là nữ quỷ mà, mình nhớ nhung cái gì chứ?
Chắc là bị sắc đẹp mê hoặc rồi.
Mà cô ta làm thơ cũng hay, chắc là người có học thức cao, nhà làm quan chức gì rồi, nhưng sao lại biến thành Lệ Quỷ chứ?
Hừm... hồng nhan bạc mệnh!"
Cô nghiền ngẫm một hồi rồi miệng lại bất giác đọc câu thơ mà Lệ Quỷ kia từng nói:
(1) "Hữu duyên vô khất diệc kiến ngộ,
Vô duyên hữu khẩn diệc bất diện."
Đọc xong câu thơ thì bỗng có một nụ cười phấn khích đầy ma mị vang lên rồi một giọng nói trầm ổn, dịu nhẹ khẽ thì thầm bên tai Phan Thanh Yên:
(2) "Hữu nhân vọng nguyệt tọa ỷ tử,
Hữu hồn vọng thê tọa cõi trần."
Nghe thấy thanh âm thân thuộc này Phan Thanh Yên liền quay phắt ra sau.
Đúng như những gì cô đang nghĩ, một nữ tử dáng vẻ thanh tú mỉm cười nhẹ nhàng, cong cong đôi mắt thành hình bán nguyệt đang nhìn cô.
Ánh trăng huyền diệu không tiếc ánh sáng của nó mà bay tới tô điểm cho gương mặt tinh tế ấy thêm vài phần yêu kiều, mị hoặc.
Tà váy đen dài uyển chuyển nhảy múa theo gió qua qua rồi lại lại.
Cô gái ấy từng bước lại gần cô hơn rồi nói với giọng điệu lả lơi, trêu đùa: "Nương tử, nàng đừng nhìn ta thất thần như vậy nữa, nàng không ngại nhưng ta ngại~"
"À..vâng..."
Phan Thanh Yên thẹn thùng thu lại tầm mắt của mình.
"Tuy hiện tại nàng vẫn chưa thấy được ma quỷ nhưng nàng vẫn có thể thấy ta, vì chúng ta đã có tơ duyên với nhau rồi."
Trang Anh nâng tay trái của Phan Thanh Yên lên, dùng dầu ngón tay mát lạnh của mình mà xuýt xoa chạm vào cái vòng chỉ đỏ trên đó.
Cái chạm này khiến thân thể Phan Thanh Yên tê rần, theo phản xạ cô muốn rút tay mình ra nhưng đồng tử cô lại vô tình nhìn xuống sàn nhà thì mới thấy chỉ có một cái bóng của mình thôi, thế là cô ngoan ngoãn để yên tay không dám nhúc nhích lệch đi một xăng ti nào.
Nếu cô gái xinh đẹp trước mắt này mà là người thì cô đã cách xa từ thuở nào rồi, nhưng đây là quỷ!
Thậm chí còn là Lệ Quỷ!
Làm trái ý nàng một chút thì không biết hậu quả sẽ ra sao nên cô không dám manh động.
"Nếu nàng không nhớ tên ta thì ta sẽ nhắc cho nàng nhớ.
Ta tên Trang Anh, Nguyễn Ngọc Trang Anh.
Hay nàng có thể gọi ta là nương tử hoặc là cách gọi của thời nàng... là gì ấy nhỉ?
A!
Là vợ!
Đúng rồi nàng có thể gọi ta bằng vợ!"
Trang Anh càng nói càng hưng phấn, nhìn vẻ mặt nàng hiện tại cứ như một cô bé đang vui sướng vì vừa nhận được kẹo vậy.
"Nàng không động khẩu gì vậy?
Sao cứ lặng thinh mãi thế?
Nàng thích ta ư?"
Trang Anh từ vẻ mặt phấn khởi dần chuyển sang ủ rủ.
Phan Thanh Yên thấy nàng như sắp khóc liền cuống cuồng, cô xưa giờ vốn không giỏi vỗ về, gặp mấy đứa con nít thì một là chọc nó cười cho đôi bên cùng vui, hai là chọc nó khóc cho một mình cô vui thôi, chứ dỗ dành thì cô chịu.
"Chị đừng khóc!
Em thích chị!
Em thích chị lắm!"
Nghe được câu này từ chính miệng Phan Thanh Yên, Trang Anh lại nở một nụ cười, gương mặt tủi thân vừa rồi cũng trở nên tươi hơn hoa xuân.
"Là nàng nói thích ta, ta không hề ép buộc gì nàng."
Phan Thanh Yên lại có cảm giác bị lừa hay sao ấy nhỉ?
Mà thôi kệ, cô cũng gật đầu coi như thừa nhận.
Đứng trước một Lệ Quỷ thì ai mà gan hùm mật gấu mà dám làm trái ý nàng cơ chứ.
"Nàng tên là gì?
Sinh năm bao nhiêu?"
"Em..em tên Phan Thanh Yên, sinh năm 1978, năm nay sắp qua tuổi 21 rồi."
Trang Anh hơi khom người xuống, xoa đầu cô.
Cái xoa đầu này tuy lạnh lẽo nhưng không hiểu sao cô lại rất thích cảm giác này, nó cứ mát mát, nhột nhột và đặc biệt là vô cùng dễ chịu.
"Ta sinh năm 1182, mất năm 1199..."
Khi nói đến năm mất giọng nói Trang Anh dần nhỏ lại, cổ họng cũng dần nghẹn ứ.
Trong lòng Phan Thanh Yên cũng trầm xuống, đang ở độ tuổi đẹp nhất đời con gái mà lại chết, ai nghe thấy mà không phải xót xa?
Trang Anh ngã thân mình về phía trước, hai tay vồ tới ôm lấy Phan Thanh Yên vào lòng.
"Sau 800 năm ròng rã... cuối cùng ta cũng đợi được nàng..."
Phan Thanh Yên không quan tâm đến việc nàng là Lệ Quỷ hay cái lạnh bất chợt ập tới nữa, cô chỉ nhẹ nhàng vuốt lưng an ủi nàng.
Suy cho cùng nàng khi còn sống cũng chỉ là một cô gái yếu đuối, mệnh yểu nên mới mất sớm.
Đâu ai muốn biến mình thành kẻ xấu?
Nàng biến thành Lệ Quỷ cũng đâu phải ý muốn của nàng?
Đời người vô thường, sống không rõ bao lâu, chết không rõ ngày tháng.
"Ta và nàng kết âm duyên không phải là chuyện vô tình, thật ra tất cả đều là do kiếp trước của chúng ta có nợ nhau một mối lương duyên..."
________
Ngày 8 tháng 11 năm 1199.
XOẢNG
Trang Anh mạnh tay hất văng mọi thứ trên mặt bàn, chén bát rơi xuống vỡ ra tạo thành âm thành leng leng khó chịu.
"Ta đã nói không gả là không gả mà!"
CHÁT!
Trần Lương Uyển-mẹ kế nàng giáng một cú tát trời giáng lên má nàng khiến cái má trắng Hồng thường ngày trở nên nóng hổi, đỏ ửng.
"Láo xược!
Ai cho phép con nói như vậy?"
Trang Anh bị tát cho một cú điếng người liền tức giận mà la lên: "Bà không phải mẫu thân tôi!
Bà không có quyền dạy dỗ tôi!"
Trang Anh chưa hả giận liền liếc xéo qua người phụ thân vô dụng của mình-Nguyễn Ngọc Khuynh Anh.
"Chính thê vừa mất đã vội tìm kế thất!
Ông thương mẫu thân tôi kiểu vậy hả!?"
CHÁT!
Khuynh Anh không nương tay mà tát Trang Anh một cái rõ kêu.
Ông trừng mắt với Trang Anh phẫn nộ nói: "Tao cho mày sang nước kế bên học hỏi về, rồi mày học cái thói ăn nói hỗn hào như thế hả!?
Phí tiền phí của!
Nếu không theo giáo huấn của tổ tiên khi con cái sang 15 tuổi thì cho nó đi học hỏi 2 năm rồi trở về thì tao gả mày đi lâu rồi!"
Trần Lương Uyển thấy phu quân mình tức giận bèn đi đến vuốt ngực ông.
"Lão gia bớt giận... con bé còn nhỏ không hiểu sự đời."
Khuynh Anh ném cho Trang Anh một ánh mắt trách móc rồi nói: "Mày mà được nửa phần như em kế của mày thì tốt rồi!
Dòng họ Nguyễn Ngọc cao sang như vậy mà có đứa con thất thố như mày đúng là nghiệp chướng trời giáng!"
Trang Anh xem lời hai người này nói như gió thoảng qua tai mà không để ý nữa lườm đôi phu thê kia một cái rồi chạy ra ngoài chỉ quăng lại một câu: "Tôi qua nhà Song Nguyệt, khi muốn tự khắc mò về, không cần tới bắt!"
"Mày!"
Khuynh Anh bất lực nhìn Trang Anh rời đi.
"Tiểu thư đợi nô tỳ!"
Tiểu Kiều-người hầu riêng của nàng vội chạy theo nàng
________
Ngày 29 tháng 12 năm 1199.
"THẢ TA RA!
TA KHÔNG MUỐN GẢ MÀ!"
Trang Anh cật lực vùng vẫy và kêu gào thảm thiết nhưng hai người đàn ông mạnh khỏe kia vẫn vô tình mà dùng tay mình kẹp bắp tay nàng không nói không rằng kéo nàng đi.
Trần Lương Uyển thấy Trang Anh đau khổ như vậy liền cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt tỏ vẻ thương xót như mẹ già mất con.
Khuynh Anh thấy vậy cũng vỗ vai an ủi bà, nhẫn tâm nói: "Đem nó đi đi!
Gả cho công tử nhà Trần là phúc đức cả đời của mày tụ lại đấy!"
Hai người đàn ông to khỏe nghe thấy vậy bèn kéo mạnh tay hơn để đưa nàng đi nhanh hơn.
"AAAAAAA ÔNG KHÔNG PHẢI PHỤ THÂN TÔI, ÔNG LÀ ĐỒ CẦM THÚ BÁN CON!"
Trang Anh dùng hết sức cự quậy nhưng sức nữ nhân làm sao so với sức lực của nam nhân được?
Huống hồ đây còn là hai người đàn ông khỏe mạnh nữa.
Nàng cứ thế trong tuyệt vọng bị kéo đi, nước mắt dàn dụa tèm nhem cả khuôn mặt làm mất hết khí chất tiểu thư đài cát của nàng, hai bắp tay bị kẹp đến đau nhói như muốn đứt lìa vậy.
________
Ngày 30 tháng 12 năm 1199.
Trên đường xá mọi người tưng bừng nhộn nhịp, nhà nào nhà nấy cũng đi ra ngoài xem (3) Lễ Thân Nghinh của thiếu gia nổi tiếng ăn chơi trác táng nhà họ Trần và tiểu thư quyền quý xinh đẹp của dòng họ Nguyễn Ngọc.
Chiếc kiệu đỏ rực được 8 chàng trai lực lưỡng khiên lên với vài cô gái tươi trẻ, trên tay mỗi người là một trái cẩm túc cầu làm bằng vải đỏ tươi được nối với chiếc kiệu nổi bật, đi trước kiệu là 5 người nhà trai bao gồm chú rể mặc một chiếc hỷ phục đỏ tươi thêu hoa văn màu vàng óng đi giữa, phụ mẫu của chú rể đi theo sau và hai người nữa.
Cùng theo đó là một nhóm gồm 10 tỳ nữ 5 người trước kiệu, 5 người sau kiệu cười vui vẻ vừa đi vừa rãi hoa, rãi giấy sặc sỡ sắc màu.
Không khí náo nhiệt hô hoán, ai ai cũng ham vui mà rạng rỡ đi theo nhìn ngó buổi lễ.
Nhưng trong đó có một thân hình nữ nhân khoác một bộ trang phục màu đỏ ngấm ngầm đi song song với chiếc kiệu.
Trên mặt nữ tử này không có vẻ gì là hoan hỉ gì mà chỉ hướng mắt dõi theo chiếc kiệu.
Trang Anh trong kiệu mà bần thần không chống cự gì nữa, chỉ khẽ đưa tay vén một tấm màng vải màu đỏ chói mắt một khoảng vừa đủ nhìn ra ngoài mà khó có người phát giác, rồi dùng ánh mắt trông ngóng nhìn ra ngoài, đảo mắt qua lại như muốn tìm ai đó.
Nàng nhớ lại lời nói với người trong lòng của nàng, Dương Song Nguyệt-kiếp trước của Phan Thanh Yên.
Nếu cô xuất hiện và đi song song bên phải kiệu hoa thì hẹn nhau buổi tối nàng sẽ lén trốn ra ngoài rồi cả hai cùng nhau đi biệt tích, sống cuộc sống an nhàn chỉ có hai người.
Nhưng đời không như là mơ, nàng đã nhìn muốn hoa cả mắt rồi nhưng vẫn không thấy người thương đâu.
Nước mắt nóng hổi cũng dần chảy ra từ khóe mắt, từ từ lăn xuống rồi ướt đẫm cả một phần của bộ hỷ phục.
Nàng thực sự đang rất đau lòng, người nàng thương cũng thương nàng nhưng lại bỏ mặc nàng cưới người khác.
Nàng lấy tay bịt miệng lại vì sợ phát ra âm thanh khiến người ngoài hoài nghi, nhưng tiếng thút thít thì làm sao kiềm nén?
Lệ vẫn cứ rơi, cổ vẫn cứ nấc, lòng vẫn cứ đau...
Nhưng nàng nào biết, Song Nguyệt thật sự đã đến.
Cô còn cố tình mặc một bộ trang phục màu đỏ rồi đi song song với chiếc kiệu nữa.
Nhưng lại đi bên trái...
Người trong lòng là người trong mộng, người trong mộng là người cứ hoài trông mong...
________
*Giải thích:
-Hán Việt
(1) "Hữu duyên vô khất diệc kiến ngộ,
Vô duyên hữu khẩn diệc bất diện."
-Ý nghĩa:
"Có duyên không cầu cũng gặp gỡ,
Không duyên có cầu cũng không gặp."
-
Hán Việt:
(2) "Hữu nhân vọng nguyệt tọa ỷ tử,
Hữu hồn vọng thê tọa cõi trần."
-Ý nghĩa:
"Có người ngắm trăng tại ghế dựa,
Có hồn đợi vợ tại cõi đời."
(3) Lễ Thân Nghinh: Lễ Rước Dâu.