Tâm Linh [Bách hợp] Âm Hôn Định Mệnh

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
375199305-256-k461994.jpg

[Bách Hợp] Âm Hôn Định Mệnh
Tác giả: Pveru8
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tên truyện: Âm Hôn Định Mệnh

Tác giả: Ngw Veru

Thể loại: Bách hợp, kinh dị, hài hước Nhân vật chính: Phạm Kiều Hân và Trịnh Thị Hồng Ngọc
Đây là truyện đầu tiên mình viết nên còn nhiều thiếu sót, các bạn đọc thấy chỗ nào không hợp lý thì cmt cho mình biết nhá. °^°
Lưu ý: Đây là câu chuyện KHÔNG có thật .

Các yếu tố trong truyện đều là HƯ CẤU, PHI LỊCH SỬ.

"Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ 😘" Tags: bachhopkinhdi​
 
[Bách Hợp] Âm Hôn Định Mệnh
Chương 1: Khởi đầu


Mùa hạ, bầu trời cao xanh phản chiếu ánh nắng rực rỡ của mặt trời.

Những đám mây trắng trôi lững lờ, thả hồn giữa không gian bao la tạo nên bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.

Những tia nắng vàng ươm vờn qua từng kẽ lá, chiếu xuống mặt đất làm cho mọi thứ trở nên lung linh và rực rỡ hơn.

Mùa hạ đẹp đẽ là thế, nhưng với cái nóng như thiêu đốt ấy khiến con người ta rơi vào trạng thái mệt mỏi và khó chịu.Trong giảng đường đại học, những ánh nắng gay gắt le lói xuyên qua những khung cửa sổ tạo thành những vết sáng chói lọi chiếu xuống mặt bàn có một cô gái đang nằm soài trên bàn, đôi mắt mơ màng hướng ra ngoài.

Vì thời tiết nắng nóng của mùa hạ mà khuôn mặt cô nhăn nhó đến khó chịu.

Cô chửi thầm: "Nóng không chịu được.

Biết bao giờ mới hết mùa hè để mình còn mặc áo hoodie đây.

Chết thật!"

Rồi cô quay sang hỏi cô bạn thân đang ngồi chăm chú nghe giảng viên giảng bài.- Ê mày!

Hè này mày có dự tính đi đâu không?Cô gái vừa đặt câu hỏi ấy là Phạm Kiều Hân, là sinh viên năm 3 đại học chuyên ngành du lịch và có một cô bạn thân cùng chuyên ngành - Nguyễn Lan Hương.

Cũng như bao người bạn đồng trang lứa đến kỳ nghỉ hè sẽ nên đi đâu, làm gì với người thân bạn bè.

Nhưng với cô, một con người "đầu tháng ăn chơi cuối tháng hết tiền" như cô thì điều này có vẻ hơi khó.- Chưa biết, chưa nghĩ tới.

Lam Hương trả lời.- Haizz, tao thì hết tiền rồi nên cũng chả biết đi đâu chơi đây.Lam Hương nghe cô bạn của mình nói vậy thì mỉa mai một câu: "Mày thì có lúc nào mà có tiền".

Cô nghe vậy thì chỉ muốn tán vào đầu con bạn mình một cái nhưng vì còn đang trong tiết học nên cô chỉ đành ậm ừ bỏ rồi cũng im lặng không nói gì nữa đến hết buổi học.Kết thúc buổi học, Phạm Kiều Hân kéo Lam Hương ra quán cafe gần đó ngồi.

Cả 2 cùng gọi 2 cốc matcha đá say để làm tiêu đi cái nóng oi bức của mùa hạ rồi bàn nhau xem hè này nên đi đâu chơi mà vừa túi tiền của cả hai.

Tự nhiên cô nảy ra một ý tưởng:- Ê mày!

Hay tao với mày về quê ngoại tao chơi đi.- Ở đó có gì vui à?- Thấy bảo hè này ở dưới đấy tổ chức lễ hội đêm trăng tròn, nghe nói là được tổ chức trong ba ngày.

Thấy sao?

Đi không?- Ờ thế cũng được.

Đằng nào cũng nào mày cũng còn tiền đâu mà đi du lịch- Mẹ cái con này.

Thôi vậy chốt nhá.

Ngày kia xuất phát.- Oke!Sau khi quyết định chỗ sẽ đi, cả hai thống nhất sẽ về quê ngoại của Phạm Kiều Hân để chơi hội.

Sau đó, cả hai ai về nhà nấy để chuẩn bị đồ đạc cho chuyến đi vào ngày kia.Trên đường về Phạm Kiều Hân ngâm ngà một bài hát có giai điệu tươi sáng yêu đời mà cô thường hay nghe.

Nhưng khi Phạm Kiều Hân đến gần ngôi nhà của mình thì tự nhiên có một cỗ khí lạnh thổi qua, cảm giác lạnh lẽo len lỏi vào từng thớ thịt làm cô rùng mình.

Một cảm giác ớn lạnh dọc sống lưng, cô nuốt khan: "Trời đang giữa mùa hè, sao lại cảm thấy lạnh thế nhỉ?

Má chắc do tháng cô hồn nên mới cảm thấy vậy.

Thôi vào nhà lẹ".Phạm Kiều Hân nghĩ rằng mình chỉ đang gặp ảo giác, nhưng cỗ khí lạnh ấy lại để lại ấn tượng trong lòng cô khiến cô thấy bồn chồn lo lắng.

Nhưng rồi cô cũng gạt bỏ cảm giác ấy qua một bên mà vào nhà sắp xếp hành lý để chuẩn bị cho chuyến đi chơi sắp tới.Đến tối, sau khi Phạm Kiều Hân hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, cô trở về phòng mình.

Trời đã khuya, không khí ngoài trời vẫn còn nóng bức, nhưng cái nóng mùa hè không thể làm dịu đi cảm giác bất an trong lòng cô.

Hân nằm trên giường trằn trọc, cố tìm một vị trí thoải mái hơn giữa cái nóng oi bức của đêm hè.

Tiếng ve sầu kêu rả rích ngoài cửa sổ, cùng với ánh trăng mờ mờ xuyên qua rèm cửa, tạo nên một bầu không khí mơ hồ, lẫn lộn giữa sự yên bình và cảm giác rờn rợn khó tả.

Gió ngoài trời gần như ngừng thổi, chỉ còn lại cái nóng hầm hập bám chặt lấy từng góc phòng.Hân nhắm mắt, hít thở đều, dần dần rơi vào giấc ngủ.

Nhưng khi cô bắt đầu thả lỏng, hình ảnh một người phụ nữ mặc đồ trắng bỗng hiện lên trong tâm trí.

Người phụ nữ với mái tóc trắng mặc áo dài đỏ đứng dưới một gốc cây cổ thụ, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Hân, không chớp.

Không gian xung quanh tối đen, chỉ có ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống người phụ nữ ấy, làm nổi bật gương mặt nhợt nhạt đầy u sầu.Hân thấy mình đứng đó, không thể cử động hay phát ra âm thanh.

Một cảm giác sợ hãi lan tỏa khắp cơ thể, khiến cô muốn hét lên nhưng không thành tiếng.

Người phụ nữ từ từ tiến lại gần, và khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài bước chân, Hân nhận ra đôi mắt ấy chứa đầy nỗi bi thương và oán hận.Người phụ nữ đưa tay về phía cô, như muốn nắm lấy tay cô.

Nhưng ngay khi ngón tay họ chạm nhau, Kiều Hân giật mình tỉnh giấc.

Cô bật dậy, mồ hôi thấm đẫm trán, tim đập loạn xạ.

Căn phòng vẫn tối om, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc vang lên trong không gian yên tĩnh.Giấc mơ vừa rồi quá thật, như thể người phụ nữ kia đã thực sự tồn tại ngay trong phòng cô.

Hân nhìn quanh, cố trấn tĩnh bản thân, nhưng cái cảm giác ớn lạnh từ trong giấc mơ vẫn còn đọng lại, khiến cô không dám nhắm mắt lại lần nữa.Cô lắc đầu, tự nhủ rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, không có gì phải lo lắng.

Cô cố ép bản thân quên đi hình ảnh người phụ nữ bí ẩn trong giấc mơ, rồi lại nằm xuống giường.

Mắt cô nhắm lại nhưng hình ảnh khuôn mặt nhợt nhạt và đôi mắt bi thương oán hận của người phụ nữ kia vẫn cứ hiện lên.

Phạm Kiều Hân xoay người liên tục, tìm một tư thế thoải mái hơn để xua đi cảm giác bất an.

Dần dần, nhịp thở cô đều lại, cơ thể bắt đầu thả lỏng và cũng vì sự mệt mỏi đã kéo cô vào giấc ngủ lần nữa.Sáng hôm sau, những ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua rèm cửa.

Phạm Kiều Hân tỉnh giấc, đôi mặt vẫn mơ màng.

Cô ngồi dậy, vươn vai một cách lười biếng, cảm nhận sự ấm áp của nắng sớm lần tỏa khắp cơ thể.Cảm giác nặng nề của đêm qua dường như đã tan biến, nhường lại cho sự thoải mái và tươi mới của buổi sáng.

Hân bước xuống giường, cô không hề nhớ một chút nào về cơn ác mộng và cảm giác sợ hãi đêm qua.

Mọi thứ trong đầu cô bây giờ chỉ là những dự tính cho ngày mới và kế hoạch chuẩn bị cho chuyến đi chơi vào ngày mai.Cô nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng, để lại phía sau không gian mờ ảo của căn phòng đêm qua.

Hân không hề nhận ra rằng, giấc mơ đêm trước chỉ là sự khởi đầu của những điều kỳ lạ đang chờ đợi cô phía trước.
 
[Bách Hợp] Âm Hôn Định Mệnh
Chương 2: Về Ngoại


Ngày hôm sau, khi nắng sớm len lỏi qua những tán cây, Phạm Kiều Hân và bố mẹ của cô cùng Lam Hương lên xe về quê ngoại.

Trên xe, ánh nắng ban mai rọi qua cửa xe làm bừng sáng lên khuôn mặt tươi cười của Kiều Hân.

Cô vui vẻ quay sang nói chuyện vói Lan Hương, cô đã quên đi hoàn toàn giấc mộng kì lạ đêm đó mà chỉ còn lại niềm háo hức khi sắp về quê ngoại.Nhìn ra ngoài, mọi thứ xung quanh được người dân trang trí rất lộng lẫy, hoành tráng tạo nên không khí nhộn nhịp.

Dọc con đường, những dây đèn lồng được treo khắp nơi, lung linh trong ánh nắng yếu ớt của buổi chiều tà.

Những gian hàng nhỏ cũng bắt đầu bày biện cùng tiếng nói cười rôm rả của mọi người.

Kiều Hân cũng thấy háo hức hơn.- Cuối cùng cũng tới nơi.Vừa tới nơi, Phạm Kiều Hân đã chạy thẳng xuống xe vươn mình một cái để làm dịu đi sự mệt mỏi khi ngồi trên xe.

Cô nhìn cảnh vật xung quanh vừa quen thuộc vừa mới lạ khiến cô cảm thấy háo hức và mong chờ.

Dù vậy cô vẫn cảm thấy một cảm giác bứt rứt khó chịu lạ thường như có gì đó đang nhìn mình.- "Này Hân!

Mày bị sao vậy?"

Nghe Lam Hương hỏi, cô giật mình thoát khỏi cái cảm giác làm cô ngột ngạt ấy: " À không... không có gì.

Vào trong thôi."

Cô bỏ qua cảm giác đó mà cùng Lan Hương và bố mẹ bước vào trong nhà chào ông bà.Sau khi thu xếp đồ đạc xong, Phạm Kiều Hân cùng mọi người xuống ăn cơm.

Trong bữa cơm, vì lâu ngày không gặp nên ai nấy cũng vui vẻ trò chuyện nhờ vậy mà bữa cơm nhộn nhịp hơn bình thường.

Chỉ riêng cô mải suy nghĩ về cảm giác chiều nay mà vẻ mặt cứ thất thần không động đũa.- "Mày lại sao vậy?"

Lam Hương vỗ nhẹ vai cô hỏi.

Cô để ý thấy Kiều Hân có vẻ không tập trung, vẻ mặt có chút thất thần ko để ý gì.- "Gì vậy?"

Cô giật mình quay sang nhìn Lam Hương vẻ mặt khó hiểu.- "Gì là cái gì?

Thấy mày từ chiều đến giờ cứ thừ mặt ra thế?

Ốm à?"

Lam Hương hơi lo lắng rồi đặt tay lên trán mình với trán mình kiểm tra "Cũng đâu có nóng".- "Ừm không có gì đâu" Kiều Hân không trả lời câu hỏi của Lam Hương để mặc cô kiểm tra cho mình rồi đứng dậy cùng mọi người dọn dẹp bàn ăn.Dọn dẹp xong thì cũng đã 19h, lễ hội cũng bắt đầu Phạm Kiều Hân cùng cả nhà đi xem hội.

Đây là lễ hội đêm trăng tròn mỗi năm tổ chức một lần mà lần này lại đúng vào dịp họ về thăm.

Bà ngoại cô kể rằng, đây là lễ hội truyền thống cầu cho mùa màng bội thu và xua đuổi tà ma và được tổ chức trong ba ngày.

Đặc biệt, có một nghi thức bí ẩn mà chỉ những người trong làng mới biết.Trên đường tấp nập người quay lại, đám trẻ con nối đuôi nhau đùa nghịch, những cặp đôi nắm tay nhau đi dạo.

Cô và Lam Hương cũng vì thế mà càng thêm háo hức, hai người đi hết quán này đến quán nọ, ăn hết món này món kia gạt bỏ những suy nghĩ trong bữa ăn mà hòa vào đám đông đi xem hội.Sau khi đi chán chê mọi chỗ, Phạm Kiều Hân đi cùng mọi người đến tập trung vây quanh đám lửa trại nghe ông trưởng làng phát biểu và xem các tiết mục văn nghệ.

Giữa không gian rực rỡ của lửa trại và khói hương, bỗng cô cảm thấy bầu không khí quanh mình có phần u ám lạnh lẽo, một cỗ khí lạnh từ đâu truyền đến quấn quanh mình khiến cô không khỏi rùng mình mà lạnh sống lưng.

Cảm giác bất an lo lắng dâng lên, chợt cô nhìn thấy một người con gái mặc áo dài đỏ nhìn cô rồi thoắt ẩn thoắt hiện trong đám đông.Một lúc lâu sau Kiều Hân không còn cảm thấy cỗ khí lạnh đó nữa và cũng không nhìn thấy cô gái kia đâu, cô hoang mang không biết chuyện gì vừa xảy ra, không biết cô gái đó là ai nhưng cô lại có cảm giác vừa lạ vừa quen.- "HÚuuuu...

NGẦU QUÁ ANH ƠI" Kiều Hân giật mình thoát khỏi những suy nghĩ về cô gái kia khi nghe tiếng hò hét của Lam Hương.

Cô gạt đi những suy nghĩ ấy coi như đó chỉ là ảo giác do đám lửa trại mà thôi rồi cô cùng với cô bạn thân của mình xem hết các tiết mục còn lại.Đến 22h, lễ hội cũng gần kết thúc mọi người cũng đã về bớt, cô cảm thấy hơi buồn ngủ nên đã kéo Lam Hương về theo.

Về đến nhà, thấy bà và bố mẹ còn đang ngồi ở phòng khách, cô chào mọi người rồi xin phép lên phòng đi nghỉ Lam Hương cũng theo sau.Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô lên giường nằm trằn trọc mãi không ngủ được, hình ảnh người con gái đó cứ quanh quẩn trong đầu cô.

Cô tự hỏi không biết cô gái đó là ai?

Tại sao lại nhìn mình như vậy?

Đặt ra câu hỏi nhưng lại không có đáp án.

Cô lại chợt nhớ đến khuôn mặt của cô gái đó, khuôn mặt mang vẻ u ám đáng sợ nhưng lại có phần đau khổ bi thương.Phạm Kiều Hân cũng không hiểu tại sao mình cứ nghĩ đến cô gái đó, cứ có cảm giác đã nhìn thấy cô ấy ở đâu nhưng mãi chẳng thể nhớ ra là ở đâu.

Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cô dần chìm vào giấc mộng khiến cô không thể nào quên được.

Cô đâu biết sau lần cô nhìn thấy cô gái đó và mơ giấy mơ ấy, cuộc đời cô sẽ thay đổi như thế nào?

Liệu cuộc sống bình yên hiện tại có còn nguyên vẹn hay không?

(Mặc dù nó không bình yên cho lắm=)) )_ _ _ _ _Hôm nay viết đến đây thôi.

Chúc mọi người buổi tối vui vẻ 🤗
 
Back
Top Bottom