Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

Bạch Đạo Sư
Chương 190: 190: Trò Chuyện Với Võ Sư



Vạn Vân Phong và võ sư Trần đã chào hỏi nhau , nhưng vẫn chưa giới thiệu.

Võ sư Trần lúc này cười nói .- "để ta tự giới thiệu , ta là Trần Tuấn, võ sư của võ đường mới mở, là người của trấn Cổ Loa này.

Không biết công tử họ tên là gì, từ đâu tới đây ? Ta trông công tử rất lạ, chắc là người phương xa tới"Vạn Vân Phong nghe vậy thì thi lễ .- " thật thất lễ, tại hạ họ Bạch tên Đạo , là người đông sơn.

Tại hạ chỉ mới tới đây vài ngày, xin ra mắt võ sư Trần "Võ sư Trần nghe tới cái tên Bạch Đạo thì khẽ nhíu mày, khuôn mặt có vẻ không vui mà nói .- "công tử là người Hán sao? Ta trông công tử có vẻ không giống như người Hán, công tử có phải đang nói dối ta? "Đôi mắt của võ sư Trần nhìn hắn không thấy thiện cảm, nghi ngờ lời nói của hắn.

Vạn Văn Phong trong lòng thoáng ngạc nhiên.

Võ sư Trần thực sự có đôi mắt rất tinh tường, từ lúc đến Võ giới Vạn Vân Phong đã nhiều lần giả làm người Hán, và chưa bị phát hiện bao giờ.

Mà thực ra người Việt và người Hán đi chung với nhau cũng không có nhiều khác biệt cho lắm.

Vậy mà lần này vừa nói ra đã bị võ sư Trần nhìn thấu, thật sự đáng khâm phục.

Vạn Vân Phong liền vội vàng thi lễ nói.- " võ sư Trần thật là một người có đôi mắt tinh tường , có thể nhìn ra huyền cơ.

Không dám giấu, tên thật của tại hạ là Lý Văn Hiền , là người của trấn Đào Hoa , vùng cực nam của Giao Chỉ.

Tại hạ lấy tên Bạch Đạo, tự nhận mình là người đông sơn vốn là lấy chút uy danh để tiện bề hành tẩu "Võ sư Trần nghe vậy thì lại càng nheo mắt, người đàn ông này từng trải rất nhiều trên giang hồ , không phải ai nói gì ông cũng tin được.

Ông lại nhíu mày nhìn chàng thanh niên mà hỏi .- "nếu thật sự công tử đến từ trấn Đào Hoa , thứ lỗi cho ta đắc tội.

Công tử có thể nói cho ta biết quan trấn là ai, bá chủ ở trấn đó là ai? Và hình dáng của họ như thế nào ? "Quả nhiên là người từng trải, cho dù Vạn Vân Phong mới giúp đỡ ông ta đẩy xe nhưng ông ta vẫn hỏi thăm để biết kẻ này là người thật lòng hay giả dối.

Vạn Vân Phong lại cúi đầu đi lễ .- "thưa võ sư Trần , quan trấn Nguyễn Văn An, là người Kinh như chúng ta.

Ông ta hơn 40 tuổi , người hơi mập mạp cao ráo.

Còn bá chủ trấn Đào Hoa là một người họ Trịnh tên Võ Quyết , nắm giữ dưới trướng khoảng 300 gia binh, cũng là người Việt.

Trinh Võ Quyết này mặt chuột tai dơi , người nhỏ bé nhưng rất thông minh"Nói đến đây thì thoáng dừng lại , nhìn võ sư Trần dò ý.

Khuôn mặt ông ấy đã giãn ra, xem chừng thư thái hơn , có lẽ đã tin tưởng.

Vạn Vân Phong lúc này còn thêm vài dòng khuyến mãi mà nói tiếp .- "trấn Đào Hoa có một điểm khá đặc biệt là tách biệt với những nơi khác, đường đi đến trấn Đào Hoa vừa xa lại băng qua rừng núi cheo leo hiểm trở cho nên người Hán chê không thèm tới.

Ở trấn Đào Hoa , mặc dù luật nhà Hán quy định cấm người Việt đi học và dạy học, nhưng tình trạng làm đạo sư chui, dạy chui và học chui ở trấn Đào Hoa rất nhiều.

Quan trấn và bá chủ ở đó dường như biết nhưng vẫn cứ làm lơ , thậm chí còn âm thầm khuyến khích trong bí mật"Khi Vạn Vân Phong tới tới đây, võ sư Trần mới bật cười nói .- "được rồi , ta tin công tử rồi.

Công tử chắc chắn là ở đó tới nên mới biết rõ tình hình như vậy "Lúc này ông tựa lưng vào cỗ xe bò, khẽ phẩy tay làm quạt phẩy đi mồ hôi của mình mà cười.- " trước đây ta cũng từng một lần tới trấn Đào Hoa , và ta rất bất ngờ với những chuyện ở đó.

Cứ cảm giác đó mới thật sự là mảnh đất độc lập của người Việt"Vạn Vân Phong nghe vậy thì mỉm cười , lại cúi đầu thi lễ như thể xác nhận lời Võ sư Trần nói là đúng.

Võ sư Trần lúc này lại quay sang vạn Vân Phong, khuôn mặt nghiêm khắc mà nói .- "công tử, ta nhìn công tử ăn mặc và nói năng có vẻ như là người có học.

Công tử ở trấn Đào Hoa chắc cũng được học hành không ít , phải biết rằng Kinh tộc chúng ta là con rồng cháu tiên , là dòng giống cao quý.

Công tử phải tự hào về dòng máu của mình mới đúng , tại sao lại đi nhận mình là người Hán, vốn là giặc xâm lược từ phương Bắc tới.

Như vậy không phải là quá có lỗi với tổ tiên đó sao ?"Vạn Vân Phong nghe vậy thì vội cúi đầu đi lễ.- " học trò biết rồi , tạ ơn Võ sư Trần đã chỉ dạy.

Học trò xin ghi nhớ "Lễ nghĩa đầy đủ ,võ sư Trần càng nhìn Vạn Vân Phong càng thấy yêu mến , lại mỉm cười gật đầu.

Ông liền chỉ ra về phía xa xa kia mà nói .- "Võ Đường của ta cũng ở gần đây.

Công tử hãy theo ta về đó rồi chúng ta nói chuyện tiếp "Vạn Vân Phong cũng toan đi theo, nhưng lại thấy mặt trời đã lặn, trời đã tối.

Hắn nhớ đến cuộc hẹn với ba tên bắt cóc, lúc này lại cúi đầu đi lễ nói .- "học trò xin thất lễ, hẹn võ sư Trần vào ngày mai.

Tối nay học trò có công việc quan trọng cần phải giải quyết, không thể ghé qua võ đường của người được "Võ sư Trần khẽ ồ lên ngạc nhiên.

Tên này lại từ chối tới Võ Đường của ông, chắc hẳn có việc rất quan trọng.

Ông bật cười chỉ tay về phía Vân Phong mà nói.- " nếu công tử bận việc như vậy, thôi thì chúng ta nói thẳng ra luôn đi.

Có phải tên Trịnh Võ Quyết ấy lệnh cho công tử tới đây tiếp cận ta đúng không?"Vạn Vân Phong và cả Thu nhi tròn mắt ngạc nhiên, thoáng nhìn nhau ngơ ngác.

Võ sư Trần tuy võ công cao siêu, nhưng con đường của ông không phải là đường đạo sĩ nên ông vẫn không thấy được linh hồn Thu nhi.

Thu nhi lúc này không hiểu võ sư Trần nói gì , và Vạn Vân Phong cũng thế.

Nhưng là người tinh ý, Vân Phong nhanh chóng giả vờ hiểu ý mà cúi đầu thi lễ hỏi dò .- "quả nhiên là võ sư Trần , hiểu biết thâm sâu.

Vừa nhìn đã biết ngay huyền cơ.

Học trò ngu dốt xin mạo muội hỏi tại sao người lại có thể đoán ra được như vậy?"Hắn muốn dò hỏi thêm thông tin vì sao lại như vậy, lý do gì mà võ sư Trần lại phán đoán như thế? Võ sư Trần cười nhạt, khuôn mặt nhìn về phía xa xăm mà trầm ngâm.- " ta từ lúc rời bỏ Đường Lược , bỏ nghề hộ vệ về đây mở võ đường đến giờ.

tên Đường Lược kia đương nhiên liên tục cho người tới chèo kéo mời ta quay trở lại làm việc cho hắn, đó là một chuyện.

Nhưng ngay cả tên tiết độ sứ Độc Cô Tởm của thành Đại La, tên Hán Xâm bá chủ trấn Đào Quả ở cửa biển, và cả tên Tống Thủy bá chủ Phong Châu cũng liên tục cho người tới mang quà cáp chèo kéo ta về dưới trướng.

Chỉ có tên Trịnh võ Quyết ở trấn Đào Hoa là vẫn chưa thấy tăm hơi gì , xem ra bây giờ cũng cho người tới mời ta rồi"Vạn Vân Phong nghe xong khẻ ồ lên ngạc nhiên , mà thu nhi cũng ngạc nhiên lắm.

Vậy ra võ sư Trần đã nghỉ việc và chuyển sang mở võ đường ư? Công việc hộ vệ cho Đường Lược lương cao vậy mà ông cũng bỏ , lý do là gì ? Thu nhi thật sự rất tò mò, còn vạn Vân Phong thì lại hứng thú một chuyện khác.

Chuyện võ sư Trần nghỉ việc hẳn là chuyện lớn.

Vạn Vân Phong tới trấn Cổ Loa này được một ngày rồi , nhưng lại chưa kịp nghe tin đồn về việc này, xem ra đúng là chậm trễ.

Ở Giao Chỉ , cấp độ võ sư thật sự rất cao.

Người nào mời được võ sư về dưới trướng cũng là mời được một chiến lực lớn , việc các thế lực tranh nhau mời võ sư Trần cũng là điều dễ hiểu.

Lại nói đến việc Giao Chỉ đang trong thời loạn sứ quân, nếu không tính trấn Đào Hoa xa xôi nhỏ bé thì coi như có bốn sứ quân lớn, mà Độc Cô Tởm mặc dù danh nghĩa tiết độ sứ cai quản cả Giao Chỉ nhưng với binh lực như thế thì cũng chỉ như là một sứ quân mà thôi.

Vạn Vân Phong lúc này thuận theo chiều gió, hắn cúi đầu thi lễ nhận bừa.- " quả thực như vậy, Quyết chủ sai học trò tới đây là muốn mời võ sư Trần tới trấn Đào Hoa.

Người có thể làm bất cứ công việc gì người muốn, thậm chí có thể mở một võ đường ở đó ,xin võ sư Trần nhận lời và đưa ra điều kiện của mình "Trong tâm trí của vạn Vân Phong , mời được một người cấp độ Võ Sư phải nói là một điều rất tuyệt vời cho người dân ở đó.

Võ sư Trần liền hai tay nâng đỡ Vân Phong ngẩng đầu dậy mà nói .- "công tử đừng cúi đầu nữa, ngẩng đầu lên đi, ta không thể nhận lời được"Vậy là ông ấy từ chối sao ? Không muốn xuống phía Nam sao? Vạn Vân phòng lúc này tát nước theo mưa, giả bộ ra vẻ mặt tiếc nuối mà hỏi.- " người không tới trấn Đào Hoa phải chăng người chê trấn nhỏ không chứa nổi người? Chê chủ công quá nhỏ bé, không đủ tầm để người theo phò? "Vừa dứt lời, Võ sư Trần đã xua tay mà nói .- " không phải, không phải.

Ta thật sự rất muốn theo phò một người đồng bào với mình.

Cả đời làm chó cho người Hán ta thật sự rất mệt mỏi , trong tâm trí luôn muốn kiếm một người chủ là đồng bào.

Thế nhưng công tử cũng biết cấp độ của ta, nếu ta về đầu quân cho Trịnh Võ Quyết thì hắn ta không đủ khả năng giữ ta , sẽ bị những thế lực khác nhòm ngó.

Tên Trịnh Võ Quyết ấy sở dĩ có thể ngóc đầu được ở trấn Đào Hoa bởi vì nơi đó xa xôi , và hắn giỏi ẩn mình.

Nếu bây giờ hắn thu ta về dưới trướng thì sẽ trở nên nổi bật, các thế lực kia nhìn xuống liệu có cho hắn một con đường sống? Ta không theo phò hắn là vì giữ cho cái mạng gắn được còn nguyên , chứ tuyệt đối không có ý chê bai gì cả"Thì ra là như vậy, điều này hoàn toàn hợp lý.

Quả thật Trịnh Võ Quyết không thể thu được một võ sư dưới trướng, khi mà đất nước còn loạn lạc như thế này, và người Hán vẫn đang là giai cấp thống trị.

Vạn Vân Phong trò chuyện thu được không ít tin tức.

Lúc này trời đã tối rồi, hắn phải vội tới kỹ viện Thiên Thai để gặp ba tên bắt cóc kia.

Hắn liền cúi đầu thi lễ mà chào võ sư Trần, hai người chia tay rời đi theo hai hướng khác nhau , tiếp tục những công việc khác nhau của họ.

Vạn Vân Phong hướng thẳng đến trấn Cổ Loa , hắn vẫn là muốn tiêu diệt cái đường dây buôn người kia càng sớm càng tốt..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 191: 191: Bàn Việc Trên Bàn Nhậu



Sau khi từ biệt võ sư Trần , Vạn Vân Phong cùng Thu nhi rời đi hướng đến kỹ viện Thiên Thai.

Trong lòng Thu nhi đang suy nghĩ nhiều điều mà nàng thấy kỳ lạ, ngập ngừng mở miệng nói .- "tại sao võ sư Trần lại nghỉ việc nhỉ.

Ngài ấy và phu quân ta chẳng lẽ có xích mích gì đó ? Lúc nãy ngài ấy cũng nói rằng phu quân ta liên tục đến mời nhưng ngài ấy không quay trở lại, ta nghĩ hẳn là đã có chuyện gì rồi."Vạn Vân Phong nghe vậy thì tặc lưỡi, hắn suy nghĩ một chút rồi khẽ nói.- " thì để ngày mai ta gặp lại , ta hỏi ông ấy luôn cũng được.

Bây giờ có đoán già đoán non cũng chẳng được gì.

Không phải lúc nãy ông ấy cũng có nói là chán làm nô tài cho người Hán rồi sao ? Có lẽ ông ấy mang trong mình một hoài bão lớn gì đó.

Cô nương yên tâm, ngày mai gặp lại ta sẽ moi được tin tức của ông ấy."Nói rồi vẫn an nhiên bước đi , không hề chậm hơn chút nào.

Thu nhi lại nghĩ đến việc bây giờ đi gặp ba tên bắt cóc kia, trong lòng cảm thấy không muốn.

Nàng đưa tay khẽ níu vai áo của Vân Phong mà nói.- " Tiên Sinh , có nhất thiết phải đi gặp ba tên kia không ? Chúng ta không gặp không được à? Ta thật sự không muốn thấy mặt bọn chúng"Vân Phong nghe vậy thì khẽ lắc đầu, khuôn mặt có vẻ trầm ngâm mà nói .- "phải đi, nhất định phải đi.

Ta phải moi ra được đường dây bắt cóc của bọn chúng mà diệt sạch.

Để đường dây đó ngày nào thì còn có người chịu khổ ngày đấy, để chúng cứ nhỡn nhơ như vậy ta khó chịu lắm"Thu nhi nghe vậy thì cũng không phản đối gì , bản thân nàng từng bị bắt cóc nên nàng biết cái cảm giác ấy khủng khiếp thế nào.

Vậy nên việc triệt phá đường dây buôn người là việc cấp thiết mà nàng hoàn toàn đồng ý.

Cả hai bước tới từng bước tới kỹ viện Thiên Thai.

Khi trời cũng đã tối , ánh đèn được thắp lên.

Trấn Cổ Loa được thắp sáng bởi những ánh đèn ven đường trông đẹp và lộng lẫy.

Họ bước đi dọc trấn , đến một nơi được xem là lộng lẫy nhất trấn , đó chính là kỹ viện Thiên Thai.

Đèn bên trong thắp sáng rực rỡ, tiếng cười nói và cả tiếng ong bướm lả lơi.

Các cô nương làm gái ăn mặc xinh đẹp và khiê.u gợi cùng những trai chơi mà đa phần là người Hán tới hưởng thụ.

Ừ thì cũng phải thôi , người Kinh kiếm đâu ra tiền để mà tới nơi này.

Tất nhiên vẫn có người Kinh có tiền, nhưng số lượng họ rất ít.

Vân Phong và Thu nhi đứng bên ngoài , họ không muốn tiếp cận nơi ấy chút nào với cả.

Hai người đều cảm thấy đó là nơi không sạch sẽ.

Vân Phong dù gì cũng là người tu hành, đến nơi đấy thật sự ảnh hưởng rất xấu đến những người tu luyện.

Hai người đứng một lúc ở một góc đường gần đó ngần ngại , phải đợi một chút rồi mới bước tới.

Thật may mắn sao, khi mà Vân Phong chưa gặp phải những kẻ được bố trí mời khách, chưa bị vây đón bởi những cô nương kéo khách thì ba tên bặm trợn kia từ đâu ló đầu ra.

Bọn chúng nhìn thấy Vân Phong thì vội chạy lại , vừa tiếp cận đã vô cùng niềm nở đon đã .- " ôi công tử , công tử đến từ bao giờ ?sao không cho anh em chúng ta biết?"Vân Phong cười gượng, kỹ năng nịnh hót của bọn này cũng thật là mặt dày.

Lời nói ra cứ như là đã đợi sẵn mà mong chờ ghê gớm lắm vậy, hắn cười gượng mà nói .- " ta cũng chỉ mới tới đây thôi, không biết huynh đệ chúng ta đã có thể đến một nơi nào đó..."Lời nói nửa câu chưa dứt thì đã im lặng mỉm cười ý tứ.

Bọn chúng thấy vậy thì nhe răng cười, nhìn Vân Phong mà đáp.- " ha ha ha ...công tử quả nhiên là bức bối , vừa tới đã đi vào vấn đề chính.

Được rồi, bây giờ chúng ta vào quán nhậu ngoại ô trấn , nơi đó món ăn vừa ngon lại vừa tiện để chúng ta bàn chuyện lớn "Quán nhậu ngoại ô ư? Là một nơi kín đáo để bàn chuyện kín đáo, cá đã cắn câu rồi.

Vân Phong nghe chúng nói vậy thì gật đầu , vẻ mặt tán thành lắm .- "được.

Vậy chúng ta đi thôi , còn chần chờ gì nữa ?"Thế là cả lũ kéo nhau đi.

Bước chân thoăn thoắt nhanh nhẹn thoáng chốc đã đi ra ngoài trấn.

Ở ngay ven trấn có một quán nhậu, trông hơi tồi tàn.

Bọn chúng bước vào gặp chủ quán mà gật đầu, xem ra quán này và bọn chúng có mối quan hệ thân tình, không phải mối quen thì chắc cũng là người nhà.

Sau cái gật đầu của trên mặt sẹo, chủ quán lon ton chạy vô trong sắp xếp, thoáng chốc đã ra mời đón.

Ba tên dẫn vạn Vân Phong vô một căn phòng kín trong quán, đồ ăn đã dọn sẵn ra , rượu đã đặt sẵn trên bàn chỉ chờ người thưởng thức.

Vạn Vân Phong biết ba tên này đang muốn lấy lòng hắn vì nghĩ hắn có thể dựa được , bởi hắn là công tử thế gia người Hán.

Nhập vai thì phải cho giống, để thể hiện sự hào phóng và giàu có , Vạn Vân Phong lấy ra một nén bạc hướng chủ quán mà nói .- "chủ quán , bàn tiệc này hôm nay tính tiền cho ta.

Ngươi cầm lấy chút tiền này ra ngoài uống nước "Nói xong thẳng tay thẩy nén bạc cho chủ quán.

Ba tên kia nhìn theo thì khoái chí, mà chủ quán sung sướng chụp lấy nén bạc.

Phải hiểu nén bạc này đơn giản chỉ là tiền bôi trơn mà thôi , còn tiền nhậu vẫn chưa tính đến.

Hắn sung sướng cúi đầu cảm tạ rồi ra ngoài đóng cửa, đứng ở bên ngoài canh cổng.

Bên trong, ba tên kia vẫn thấy cái sự hào phóng đó nên sướng lắm.

Có thể cho tên chủ quán một nén bạc bôi trơn thì bọn chúng lát nữa sẽ được nhiều hơn , bọn chúng bắt đầu rót rượu ra mà đôn đã .- "công tử , uống chén rượu cho ấm người đã"Cả bọn nâng chén rượu lên uống.

Vạn Vân Phong tuy không thích uống rượu, nhưng trong trường hợp này không thể không uống.

Hắn nâng chén rượu lên uống ,nhưng lúc này Thu nhi bất ngờ lại có động thái lạ.

Nàng níu tay hắn mà nói.- " công tử , coi chừng bọn chúng hạ độc"" hự..." Vân Phong suýt nữa phun rượu ra ngoài , cố gắng nhịn cười mà nghĩ thầm "Thu nhi ngây thơ của ta đã bắt đầu biết nghi ngờ rồi sao ?" Suy nghĩ đó khiến hắn khó kiềm chế được cảm xúc , xém phun hết rượu ra mà cười.

Có lẽ nàng ta đã quên rằng cơ thể của nam nhân này kháng độc, cả độc tính của thanh xà còn không làm được gì hắn cơ mà.

Nhưng chuyện đó không nói ra lúc này được, bởi ba tên kia còn đang ngồi đây.

Ba tên bắt cóc đương nhiên không thấy Thu nhi, chúng không biết Thu nhi đang ở đó , chỉ thấy Vạn Vân Phong xém sặc rượu, liền hỏi .- "công tử , chẳng lẽ rượu này không đủ ngon để làm hài lòng công tử hay sao?"Vạn Vân Phong thấy vậy liền tùy cơ ứng biến , hắn đặt chén rượu xuống , ra vẻ thanh cao mà nói .- " ừ, thì ta uống rượu hảo hạng quen rồi.

Rượu này cũng ngon nhưng hơi nhạt."Miệng nói xong, tay rút cây quạt giấy phe phẩy trước mặt.

Ba tên kia thoáng nhìn nhau mà có chút ngại ngùng.

Chúng đã chuẩn bị loại rượu ngon nhất nhưng vẫn chưa làm hài lòng người khách này.

Đang không biết nói thế nào, thì Vân Phong lúc này đã vỗ cây quạt giấy vào tay mà nói .- "được rồi , vào vấn đề chính đi.

Chuyện ta nhờ ba vị anh hùng, ba vị đã làm tới đâu rồi ?"Quả nhiên là người làm ăn, mọi việc đều vào thẳng vấn đề mà không cần lòng vòng.

Ba tên kia lúc này lại thở dài lắc đầu nói.- " công tử , việc công tử nhờ chúng tôi thật sự rất khó.

Vùng đất này tuy xa xôi với kinh đô nhưng không phải là không có pháp luật , chúng tôi không thể nào coi trời bằng vung mà làm chuyện bắt cóc người về cho công tử thưởng thức được, thật sự rất khó ."Vạn Vân Phong nhíu mày.

Bọn này chắc là đang muốn làm giá đây mà.

Cái giá của hắn đưa ra chả lẽ không đủ lớn? lòng tham vô đáy sao ? Vạn Vân Phong giả vờ tức giận , hắn "hừ" một tiếng rõ to, chỉ cây quạt giấy vào mặt ba tên đó mà nói .- "ba tên vô dụng các ngươi, nhờ có chút chuyện không làm được , bộ các ngươi tưởng ta tới đây một mình mà không dẫn theo gia nô hay sao ? Chỉ là ta lạ nước lạ cái , chưa muốn gây động tĩnh lớn nên nhờ những người bản xứ làm việc.

Nếu cần, bổn công tử tự kiếm , không để các ngươi phải làm ."Nói xong đứng dậy toan bỏ đi.

Ba tên kia đương nhiên là không để mỏ vàng đi dễ dàng như vậy được, chúng vội níu Vân Phong lại mà nói .- "ối...!công tử ...hiểu nhầm rồi.

Mọi chuyện không phải như vậy, xin công tử hãy nghe chúng tôi giải thích "Vân Phong biết bọn chúng trả giá , nhưng vẫn giả bộ tức giận mà "hừ" một tiếng.

Hắn tỏ thái độ khó chịu mà ngồi xuống.

Bọn chúng thấy Vân Phong ngồi xuống rồi , vẻ mặt vẫn đang còn bực bội thì liền dịu giọng mà trình bày.- " Không giấu gì công tử , anh em chúng tôi đã bàn bạc xem mặt hàng nào tốt nhất phù hợp với công tử và đi đến thống nhất sẽ chọn cho công tử một mỹ nữ xinh đẹp về làm nha hoàn "- " Vân Phong nghe vậy thì khoăn tay trước ngực, hừ một tiếng "- " được, nếu nha đầu đó thuận mắt của ta , số tiền đã hứa lập tức đưa cho các ngươi "Nói xong lại rút tờ ngân phiếu 50 kim nguyên bảo ra phẩy một cái.

Đương nhiên hắn không đưa cho bọn chúng mà lại cất vào.

Ba tên kia cũng hiểu tiền trao cháo múc , chưa có gái cho hắn thì hắn sẽ chưa đưa tiền, điều này là hiển nhiên.

Ba tên này lúc này lại nói tiếp .- " thế nhưng việc này có hơi phức tạp, vẫn là cần có chút thời gian.

Trước tiên, chúng tôi phải đưa công tử đi xem mặt hàng , thấy mặt hàng nào ưng ý rồi lúc đó mới giăng bẫy để đem hàng về cho công tử được.

Điều này thật sự không dễ dàng , mong công tử hãy bỏ chút thời gian hợp tác và cho chúng tôi thời gian"Vạn Vân Phong nghe vậy thì ồ lên một tiếng, vẻ mặt ngạc nhiên mà nói .- "giăng bẫy là giăng bẫy như thế nào ? Các ngươi có thể lấy ví dụ cho ta hiểu rõ được không ?"Ba tên kia nghe vậy lại nhìn nhau gật đầu, bọn chúng lại cười nhạt "- " cũng không giấu gì công tử.

Chúng tôi làm trong kỹ viện Thiên Thai , đã từng thấy bà chủ giăng bẫy bắt được một mỹ nữ xinh đẹp của trấn Thạch Thần về.

Mưu kế này chúng tôi hoàn toàn có thể áp dụng lại giúp công tử kiếm được nha hoàn mà lại không vi phạm pháp luật"Lời nói rõ ràng rành mạch.

Mỹ nữ ở làng thập phần ư ? Cái này không phải là đang nói đến Thu nhi đó sao? Thu nhi tròn mắt ngạc nhiên, mà Vân Phong lúc này cũng hứng thú lắm.

Hắn lại xòe cây quạt giấy, ra vẻ bình thản rồi rút ra ba nén vàng thẩy tới mà nói .- " được , ta có hứng thú.

Các ngươi kể ta cho ta nghe mưu kế đó xem nào "Ba nén vàng luôn , quả nhiên là mạnh tay.

Ba tên kia , mỗi tên đón lấy một nén mà sung sướng.

Cầm nén vàng lên mặt suýt xoa , rồi từ từ cất vào trong người.

Bọn chúng khoái chí lắm , bắt đầu nhìn Vân Phong mà thay nhau kể.- " cũng không giấu gì công tử , mỹ nữ kia là người nhà họ Trần ở làng Thạch Thần , mọi chuyện bắt đầu là như thế này..."Và thế là ba tên kia bắt đầu kể lại quá trình giăng bẫy để bắt cóc Trần Thị Thu, mỹ nữ của làng Thạch Thần.

Mọi chuyện sẽ nhanh chóng sáng tỏ..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 192: 192: Tiếp Cận



Ba tên bặm trợn kia bắt đầu kể lại chuyện trước đây.

Nguyên lai mọi chuyện bắt đầu từ việc bà chủ của kỹ viện Thiên Thai thấy tiểu cô nương Trần Thị Thu của làng Thạch Thần quá xinh đẹp, tin chắc nếu sở hữu được sẽ là hoa khôi của kỹ viện này , đem về cho bà ta không ít tiền.

Số tiền mà bà tính toán có vẻ không hề nhỏ , từ đó mà tâm chiếm đoạt nảy sinh.

Tuy nhiên cô nương Trần Thị Thu đó lại vào tay của Triệu phu nhân, bà chủ của gánh hát Cổ Loa.

Người này cũng không phải là dạng có thể đụng tới là đụng, không phải muốn giật là giật được , vì vậy phải chờ đợi cơ hội.

Hai năm sau , khi mà Thu nhi trả hết nợ cho Triệu phu nhân, khoản nợ chuộc em trai mình.

Nàng bắt đầu gửi tiền về cho cha mẹ , những tháng lương đầu tiên của nàng.

Trần Viện nhận được tiền của con thì có chút dư giả, lúc này cảm thấy Trần Đú Cần đã 16 tuổi, đã đến tuổi cưới vợ cho nó.

Ông liền nhờ mai mối , tìm được một mối cũng môn đăng hộ đối ở đầu làng.

Sau khi mai mối, Trần viện dẫn vợ và con tới đầu làng xem mắt.

Trần đú cần khi thấy con gái nhà kia xinh đẹp thì cũng đem lòng thèm muốn, thế nhưng có một vấn đề khó.

Chuyện là ở làng Thạch thần này nó mang tiếng rất xấu , là phá gia chi tử.

Cho nên gia đình kia cũng rất e ngại , cảm thấy không yên tâm khi gả con gái mình cho nó , sợ con mình sau này sẽ phải chịu khổ.

Tuy là lo lắng như vậy, nhưng cũng không phải là cự tuyệt, gia đình nhà gái đặt điều kiện để có thể thuận cho hai bên đến với nhau.

Sính lễ gia đình đặt ra là một kim nguyên bảo cùng những thứ nghi lễ khác, và gia đình nhà gái yêu cầu Trần Đú Cần phải có công việc làm ổn định thì mới tin tưởng gả con gái của mình cho nó.

Những đòi hỏi trên của nhà gái hoàn toàn hợp lý , cho nên Trần Viện không từ chối được điều gì , đều nhận lời cả.

Ban đầu ông suy tính , một kim nguyên bảo có thể dành dụm được, các nghi lễ khác thì cũng không quá tốn kém nhiều tiền.

Còn chuyện nghề nghiệp thì chỉ cần Đú Cần về tiếp quản nghề may của ông là mọi thứ đáp ứng được yêu cầu của nhà gái.

Bố tính không bằng con tính, cuộc đời thật trớ trêu.

Khi về nhà, Trần Đú Cần không chịu học nghề may.

Hai cha con đã có những tranh cãi về vấn đề này.

Trần Viện nói với con mình rằng nghề may là nghề gia truyền ba đời, vì vậy mà nó phải có trách nhiệm kế nghiệp nghề may này, không thể thoái thác.

Thế nhưng Đú Cần là một đứa chẳng ra gì , nó đâu quan tâm đến việc kế nghiệp hay không.

Nó chê nghề thợ may chán ngắt, buồn tẻ , đòi Trần Viện cho tiền để mở tiệm rượu cưới vợ.

Trần viện lấy đâu ra tiền để mở tiệm rượu cho nó ? Tiệm may thì đã có sẵn chờ nó kế nghiệp, còn tiện rượu thì phải làm từ đầu, vốn liếng lấy đâu ra để mà kinh doanh ? Lại nói Trần Đú Cần có biết nấu nướng đâu, mở tiệm rượu ra chính là tiệm nhậu , nấu nướng không ngon ai thèm vô uống rượu? Hai cha con cãi nhau một trận, Trần Đú Cần bỏ đi chơi còn Trần Viện thì thắp hương cho tổ tiên mà khóc thút thít.

Nghề thợ may truyền đến đời ông đã là đời thứ ba, chẳng lẽ lại phải tịt ở trong tay ông , thật sự cảm thấy mình có lỗi với gia tộc.

Những điều này đã đến tai của mụ tú bà.

Mụ vẫn luôn cho người nghe ngóng động tĩnh từ trần gia , và sự kiện lần này mụ cảm thấy là một cơ hội tốt.

Mụ liền sai ba tên thuộc hạ tâm đắc, chính là tên mặt sẹo và hai đàn em này tới.

Bọn chúng bày mưu tính kế , suy tính đủ đường để giăng một cái bẫy bắt lấy con cá xinh đẹp Trần Thị Thu.

Sau khi kế hoạch đã được vẽ ra , tên mặt sẹo chỉ thị cho hai tên đàn em tới làng Thạch Thần tiếp cận Trần Đú Cần.

Khi Trần Đú Cần còn đang đi lang thang lêu lổng , hai tên đàn em liền tiếp cận mà cười nói.- " ồ vị huynh đệ kia không phải là Đú Cần đại gia của làng Thạch Thần đó sao? Nghe danh tiếng đã lâu, bây giờ mới được gặp.

Hân hạnh, hân hạnh "Trần Đú Cần thoáng bất ngờ khi có người nói về mình, nhưng thấy hai người lạ mặt thì hắn làm lơ toan bỏ đi.

Chưa kịp đi , hai tên kia đã chạy lên trước mặt nói.- " huynh đệ, làm gì chạy nhanh vậy? Chúng ta chỉ muốn thể hiện sự hâm mộ của mình thôi mà."Hai tên này lao đến trước chắn mặt Đú Cần khiến nó giật mình.

Nó nhìn thấy hai tên này có vẻ là dân đi đặt bẫy, lại bẫy được mấy con cò.

Vốn không quen không biết ,hắn lại toan bỏ đi, hai tên này thấy vậy thì thay nhau nói.- " huynh đệ , bọn ta là người từ trấn mới xuống đây đi đặt bẫy, còn lạ nước lạ cái.

Hôm nay trúng mánh bẫy được nhiều chim , muốn nhậu một bữa tại đây nhưng không biết đường.

Xin hỏi huynh đệ làng này chỗ nào gần đây bán rượu, có thể nhờ huynh đệ mua cho một vò được không?"Nói xong lại chìa hai đồng tới.

Trần Đú Cần thoáng khựng người.

Một hũ rượu ở đây chỉ tầm không tới một đồng, bọn họ đưa tới hai đồng , vậy nếu ta cứ mua một hũ rồi giấu đi một đồng thì không phải là lời một đồng sao? Trong đầu Trần Đú Cần thoáng nghĩ tới công việc làm ăn kiếm lời , hắn đưa tay cầm lấy hai đồng mà nói .- "được, để ta đi mua cho "Nói xong cầm hai đồng tiền đi mất.

Trần đú cần còn non nớt , mới chỉ 16 tuổi, chưa hiểu nhiều chuyện.

Nghe bọn chúng gọi mình là đại gia thì trong lòng đã thấy vui rồi.

Lần này mua rượu về một hũ tám hào , ôm hũ rượu quay lại gặp hai tên đấy vẫn đứng đợi mà nói.- " đây , rượu ngon nổi tiếng của làng Thạch Thần với giá 2 đồng.

Các ngươi cầm lấy "Hai tên này không hề chê đắt rẻ, vui vẻ đón lấy bình rượu , lúc này lại nói .- "huynh đệ , chúng ta có duyên , chi bằng bây giờ kiếm một chỗ nào đó mát mẻ mà nướng những con chim này , thưởng thức rượu và thức ăn ngon không phải là tuyệt vời lắm sao ? Huynh đệ ở đây có biết chỗ nào lý tưởng để chúng ta cùng nhau thưởng thức ?Trần Đú Cần vốn tham ăn , nhất là nghe nhậu thì sướng mắt, liền gật đầu lập tức.- " được , các người theo ta, ta có chỗ này rất là hợp lý "Nói xong thì dẫn hai tên đi.

Cả ba tên đến một bờ ruộng sát bên một vườn chuối , quả thực rất lý tưởng.

Lập tức vào việc, bọn chúng ngồi ngay bên vườn chuối trên bờ ruộng, bắt đầu gom lá chuối và cỏ khô để nướng chim.

Hai tên kia chủ động làm hết mọi việc, Trần Đú Cần chỉ đứng nhìn.

Bàn tay thoăn thoắt của bọn chúng nhanh chóng xử lý , những con chim được nướng chín thơm nghi ngút.

Lúc này rượu đã có sẵn, nhưng lại thiếu Ly.

Bọn chúng lấy một cái vỏ ốc gần đó làm ly, bắt đầu ngồi vào thưởng thức.

Hai tên kia niềm nở .- " Huynh đệ ngồi xuống đây đi , chúng ta hôm nay vui say một bữa "Trần đú cần ban đầu vẫn thoáng nghi ngờ, bọn này sao lại tốt bụng thế ? Nhưng chim chết vì thực , rượu thịt trước mắt khiến hắn quên hết tất cả mà ngồi xuống gia nhập bọn với chúng.

Ba tên bắt đầu nâng ly rượu bằng vỏ ốc lên thưởng thức, vừa ăn vừa nói chuyện , đủ thứ trên đời.

Khi ly rượu đầu tiên được uống xong hai tên thợ săn kia mới bắt đầu giới thiệu .- "huynh đệ ta là thợ săn.

Ta tên Hải , còn hắn tên Linh.

Chúng ta chuyên đi săn bắt chim thú về để kinh doanh quán nhậu ở ngoại ô trấn Cổ Loa.

Hôm nay gặp được Huynh đệ , cũng nghe danh Cần đại gia nổi tiếng phóng khoáng nghĩa hiệp.

Vốn đã ngưỡng mộ từ lâu, hôm nay gặp lại đúng là như lời đồn.

Huynh đệ rất thoải mái, sảng khoái.

"Nói xong cười lớn, lại rót thêm ly nữa.

Hai tên này nịnh hót không biết xấu hổ .Trần Đú Cần non nớt, nghe chúng nịnh hót thì khoái chí lắm, cười thầm trong bụng "không ngờ ta lại nổi tiếng đến vậy , ngay cả người ngoài trấn cũng biết danh tiếng của ta " nghĩ như vậy thì tự hào ngạo nghễ.

Nó có bao giờ tự nghĩ đến cái danh tiếng "Cần đại gia" của nó thế là thế nào không, ý nghĩa như thế nào? Hai chữ đại gia của nó là có được trong sự kiện ăn trộm tiền ở đền thờ Thạch Thần , rồi đi bao bọn trẻ cả xóm ăn uống.

Đây lẽ ra là một điều đáng xấu hổ, phải tự mình cảm thấy mình ngu dốt.

Khi ai đó nhắc đến cái danh hiệu đại gia thì lẽ ra nó phải xấu hổ , đằng này ngu dốt không biết còn đi ngạo nghễ tự hào về một điều mà người ta không dám tự hào.

Một tên dốt nát đi tự hào về cái sự dốt nát của chính nó, thật sự không còn lời nào để diễn tả.Cả ba tên suôn sẻ trong việc làm quen, nâng ly uống rượu đã vào guồng, nói chuyện cũng tự nhiên thoải mái hơn rất nhiều.

Khi hủ rượu vơi đi còn một nửa, mồi cũng ăn hết chẳng còn bao nhiêu, hai tên này mới nói .- "bọn ta kinh doanh quán nhậu, lẽ ra những thứ này phải mang về để làm ăn.

Nhưng hôm nay gặp được đệ và kết giao với đệ ở đây khiến chúng ta vui lắm.

Vì thế chúng ta sẵn sàng bỏ qua một ngày kinh doanh để cùng để vui thưởng phúc phần với đệ.

sau này chúng ta lại tiếp tục đi bẫy thường xuyên, nếu có dịp thì mời đệ ghé quán chúng ta làm vài ly cho thoải mái"Đú cần nghe vậy thì bật cười nói.- " được , đệ nhất định sẽ ghé thăm quán của hai huynh trong thời gian sớm nhất"Trong cơn no say , Trần đú cần không hiểu rằng mình đang bị cài bẫy.

Hai tên kia giả vờ say, đứng dậy dìu nhau cáo từ rồi đi về.

Trần Đú Cần nhìn theo bóng hai tên kia đi khuất, rồi lấy ra một đồng hai hào mà mỉm cười, khẽ tung hứng.

Số tiền này là tiền lời của hắn trong phi vụ mua rượu.

Vừa được ăn nhậu thoải mái , vừa có tiền lời cất túi đem về ,nó tự nhiên cảm thấy mình thông minh tuyệt đỉnh.

Lại thấy hai tên kia say tí bỉ thì cười nhạt.

Chỉ uống như vậy mà đã say rồi ? Trong khi hắn cảm thấy mình còn tỉnh lắm.

Nghĩ như vậy , Trần Đú Cần cảm thấy ngạo nghễ tự hào vì đô rượu của mình cao hơn, từ đó mà sinh ra tâm cao ngạo tự cho mình là anh hùng cái thế.

Đang Trong men say chiến thắng , nó cầm hũ rượu lên nốc toàn bộ phần rượu còn lại vào bụng, tỏ ra mình hùng mạnh.

Nó không biết rằng hai tên kia sống trên bàn nhậu , ngày nào cũng có rượu vào người.

Chúng thì làm sao mà say được , những kẻ đã nốc qua bao nhiêu rượu trong suốt thời gian dài, đô rượu cao ngất ngưỡng.

mục tiêu của chúng hôm nay là làm quen với Trần Đú Cần, và đã hoàn thành được mục tiêu ấy, thì phải trở về báo cáo nhiệm vụ thôi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 193: 193: Lời Mời



Một ngày hoàn hảo của Đú Cần , nó không những lời được một đồng hai Hào mà còn được ăn thịt rừng, uống rượu ngon.

Quả thật ở Giao Chỉ thời kỳ này, tiền công một ngày của người dân chỉ tầm 2 đến 3 đồng mà thôi.

Vậy mà nó phẩy tay một chút, nhậu một bữa được một đồng hai hào mang về, khiến nó sung sướng và khoái chí.

Thấy bở đào tiếp, ngày hôm sau Đú Cần ra chỗ cũ đứng ngóng trông , mong muốn gặp lại bọn chúng để làm thêm một chuyến nữa.

Tuy mong muốn là vậy, nhưng trong lòng nó vẫn nghĩ rằng làm gì có của ngon ăn như thế.

Được một lần thôi, chứ của ngon sao mà có được mãi ? Thật không ngờ , hai tên thợ săn kia lần này lại đi ngang qua chỗ đó.

Bọn chúng vẫn đi săn khu vực làng Thạch Thần này, trên tay cầm nhiều mồi ngon.

Nó thấy từ xa vui mừng lắm, nhưng vẫn giả vờ không để ý gì , đứng một góc đợi.

Khi hai tên thợ săn tới , bọn chúng thấy nó thì chủ động gọi .- " ồ, Cần đệ, đứng ở đây sao ? Thật là có duyên"Trần Đú Cần nghe gọi thì mừng rỡ , bước ra ngoài thi lễ.- " thì ra là Hải huynh và Linh huynh , chúng ta lại có duyên gặp nhau rồi"Tên Hải và tên Linh bật cười nhìn nhau, khẽ gật đầu nói .- "anh hùng Tứ Hải giai Huynh đệ, gặp nhau chắc hẳn có duyên.

Thôi chi bằng chúng ta lại kiếm chỗ nào đó để làm vài ly hàn huyên tâm sự , đâu phải lúc nào cũng có dịp như vậy"Lời nói nghe thật là hợp ý Đú Cần, rất dễ lọt lỗ tai người khác.

Tên Linh liền lấy từ trong người ra hai đồng đưa cho Đú Cần mà nói.- " hôm nay chắc lại phải nhờ huynh đệ đi mua rượu nữa rồi.

Rượu đệ mua về uống rất ngon , chúng ta uống xong cứ nhớ mãi "Hôm qua bán rượu lời nhiều tiền, mà khách hàng lại khen rượu của mình như thế này , cảm nhận tương lai buôn bán rất tươi sáng.

Lời nói của bọn chúng khiến Đú Cần sướng tai , lại có cơ hội kiếm lời rồi.

Đú cần vươn tay lấy hai đồng mà nói dứt khoát.- " được! Hai huynh đợi chút, ta đi mua rồi về ngay "Nó nói xong liền cầm hai đồng đi mất.

Khi bóng dáng Trần Đú Cần đi khuất , hai tên kia nhếch mép cười đểu.

Trần Đú Cần tưởng rằng mình là người chủ động săn đón hai bọn này , mà đâu biết rằng thực ra hai bọn này mới là người giăng bẫy bắt hắn.

Ngựa non háu đá , lại muốn thể hiện đô rượu cao siêu trước hai người huynh đệ mới quen.

Nó hiểu biết nông cạn, tưởng rằng mình là thợ săn, ai ngờ mình mới chính là con mồi.

Hai tên này vốn cũng chả phải săn được gì, những con thú này là đã chuẩn bị sẵn rồi.

Chúng đi đường vòng xuống dưới cuối làng đi ngược lên mà gặp Đú Cần , đây là ngày thứ hai chúng tiếp cận và tiếp tục thực hiện âm mưu của mình.

Trần Đú Cần không biết, từ từ sa vào cạm bẫy.

Nó mua rượu vui vẻ đi về , lần này vẫn lời một đồng hai hào nhét vào trong người.

Lại nghĩ đến sắp được nhậu thịt rừng khiến tâm trạng nó càng sung sướng.

Bọn chúng lại kéo nhau đến chỗ cũ , hai tên kia lại nướng thịt rừng lên, dọn ra và trực tiếp ngồi vào nhậu nhẹt.

Ngày trước đã quen, ngày sau lại càng thân.

Bàn nhậu là nơi gắn kết thân tình, và cũng là nơi đâm chém mãnh liệt nhất.

Thân tình hay đâm chém còn tùy thuộc vào các câu chuyện trên bàn nhậu, là những lời đồng tâm hiệp ý hay là những lời khích bác sĩ nhục, điều này sẽ quyết định tất cả.

Đương nhiên bọn này tới đây là dụ dỗ, nên những lời nói đều mở đường cho thằng bé 16 tuổi thể hiện cái tôi của mình.

Hai tên kia lúc này hướng Đú Cần mà hỏi .- "Cần đệ cũng đã đến tuổi lấy vợ , sao còn chưa chịu đi tìm ý trung nhân? Đã có ai chưa ,có cần chúng ta mai mối?"Trần Đú Cần sau một hồi thưởng thức rượu ngon và thịt thơm , trò chuyện qua lại thân tình, lúc này mới kể về chuyện của mình .- " Hai huynh hỏi thì đệ mới nói.

Thực ra đệ cũng được mai mối cho một mối rất được, nữ tử ở đầu làng xinh đẹp.

Thế nhưng gia đình đó lại yêu cầu đệ phải có việc làm ổn định.

Bản thân đệ cảm thấy không thích hợp với nghề thợ may, muốn mở một quán rượu kinh doanh.

Nhưng phụ mẫu cấm cản, bắt ép phải kế nghiệp nghề may của gia đình, khiến cho đệ vô cùng khổ tâm.

"Lời nói vừa xong , tên Hải lập tức trợn mắt ra vẻ phẫn nộ mà nói .- " làm gì có chuyện đấy ? Có cha mẹ nào mà như vậy ? Con mình muốn mở quán rượu làm ăn lại cấm cản không cho.

Lẽ ra phải ủng hộ con mình làm ăn mới đúng, thật sự không thể tin được "Lời nói của tên Hải này rất thâm ý , mà cái đầu non nớt của Đú Cần không hiểu được.

Một nửa sự thật không phải là sự thật.

Trần Viện đúng là không muốn con mình mở quán nhậu, nhưng là vì muốn nó kế nghiệp nghề thợ may gia truyền.

Tên Hải chỉ nói vế đầu , không nói vế sau, khiến lời nói làm người ta hiểu nhầm rằng Trần Viện cấm cản con mình làm ăn, không cho nó phấn đấu.

Điều này tạo cảm giác phẫn nộ cho người trong cuộc.

Tên Hải nói xong, tên Linh lập tức bồi vào.- " bậc làm cha làm mẹ cần phải tạo điều kiện cho con mình làm ăn, nếu con mình muốn mở quán rượu phải ủng hộ và giúp đỡ nó mọi mặt.

Đằng này lại ngăn cấm, rõ ràng là không đúng , rõ ràng là sai rồi"Đú Cần nghe bọn chúng nói vậy, trong lòng tự nhiên sinh oán hận và phẫn nộ.

Đôi mắt bắt đầu trừng lên, siết ly rượu trong tay mà nói .- "đã không cho đệ mở quán rượu , lại còn bắt ép đệ phải học may.

Cái nghề may ấy chán chết , suốt ngày ngồi còng lưng may vải ,có được bao nhiêu tiền đâu? Tại sao lại cứ cố chấp , khiến đệ thật sự không hiểu nổi"Dứt lời liền nâng ly rượu uống cạn, thái độ hậm hực.

Trong giây phút nâng ly ngắn ngủi đó, hai tên kia nháy mắt với nhau ngầm ra hiệu điều gì đó.

Có vẻ như mọi chuyện đều đúng như kế hoạch, bọn chúng tiếp tục bơm đểu.

Tên Hải lại nói.- " chuyện mấy ông già bà già cổ hũ rồi, bọn họ chỉ nhìn bằng đôi mắt già nua của họ để mà nói , đâu có hiểu rằng thời thế mỗi lúc một khác.

Lớp trẻ mới là thế hệ năng động và cởi mở hơn lớp già, cứ cấm cản không giúp ích gì cho thế hệ trẻ mà chỉ càng khiến nó bị chôn vùi tài năng , điều này ta hiểu"Tên Hải nói một câu đánh trúng tâm lý của Trần Đú Cần.

Tuổi của Trần Đú Cần đang là tuổi nổi loạn, ở tuổi này con người ta còn nông nổi và bồng bột tự cho mình là đúng.

Những lời của cha mẹ thường bị những người trong độ tuổi này coi là cổ hũ thiếu hiểu biết, đây cũng là thời khắc dễ mắc sai lầm nhất trong cuộc đời con người.

Trần Đú Cần nghe tên Hải Nói trúng tâm ý của mình thì lại càng phẫn nộ , nốc thêm một ly rượu nữa mà ấm ức nói .- "nếu phụ mẫu mà tin tưởng ta, bây giờ ta mở được quán rượu, cưới vợ phát triển tương lai sự nghiệp trở nên giàu có.

Không phải chính ông bà cũng được nhờ hay sao? Vậy mà cứ ngăn cấm.

Đáng giận , đáng giận"Hai tên kia khẽ cười , một nụ cười rất kín, xem như đã khích bác thành công.

Chúng bây giờ bắt đầu chuyển sang dụ dỗ, một tên cười nhạt nói .- " nói thật với đệ , mở quán rượu chính là đệ có đôi mắt tinh tường, suy nghĩ sáng suốt.

Hai chúng ta vốn là kinh doanh quán nhậu , đi bắt thú rừng về làm món cho người ta.

Bán đông khách thì lời nhiều tiền đút túi , khi nào ế thì lấy ra ngồi nhậu luôn.

Chẳng mất đi đâu được, mà tiền thu nhập về lại nhiều hơn mở tiệm vải rất nhiều, đệ nói có phải không?"Tên kia nghe vậy thì gật đầu ngay lập tức, hướng mặt về Trần Đú Cần mà phụ họa thêm vào .- "không sai.

Chim trời cá nước nhiều như vậy , bắt bao giờ mới hết ? Đã vậy lại không phải bỏ tiền vốn ra mua , chỉ việc săn về và làm món ăn thôi.

Nếu đệ mở được một quán nhậu ngay trong làng này mới chính là đắc địa , là chọn đúng thời cơ , tương lai cực kỳ tươi sáng.

"Liên tục khen ngợi và bàn vào , cứ như là rót mật vào tai.

Trần Đú Cần nghe vậy thì khẽ ồ lên một tiếng, chính những điều này là những điều mà hắn muốn nghe.

Dường như trong tâm tưởng đã có tính toán từ trước, liền hướng hai tên kia thi lễ .- "vậy nếu như đệ mở quán rượu, hai huynh có đồng ý giúp đỡ và chỉ đường cho đệ hay không?"Hai tên kia nghe vậy thì đều bật cười, nâng ly rượu lên mà nói.- " đệ và chúng ta là huynh đệ thân thiết với nhau như vậy, đã cùng nhau chia ngọt xẻ bùi thế này, chẳng lẽ chúng ta không thể giúp đỡ được đệ hay sao? Chỉ cần đệ nói một lời , chúng ta sẽ giúp đỡ đến từng chi tiết nhỏ "Trần Đú Cần nghe vậy thì mừng rỡ càng mừng rỡ hơn, sung sướng trong lòng lắm.

Hai tên kia đương nhiên thấy được phản ứng này của nó , liền tiếp tục chém gió.- " thêm nữa , nếu đệ thực sự đã quyết tâm mở quán nhậu, thôi thì chi bằng ngày mai theo chúng ta lên trấn thăm quan quán rượu của chúng ta , từ đó nhìn vào mà học hỏi.

Sau này trở về mở quán rượu trong làng này cũng dễ dàng hơn, có phải không?"Cái gì mà huynh đệ thân thiết chứ? Chẳng qua chỉ gặp nhau có hai lần thôi mà.

Lời nói lừa dối này người có kinh nghiệm tự khắc nhận ra , nhưng Đú Cần thì không hiểu chuyện, trong lòng tin tưởng ghê lắm.

Hắn lập tức cúi đầu thi lễ.- " Vậy ngày mai đệ sẽ theo các huynh lên trấn thăm quan công việc của các huynh , mọi chuyện đều trông cậy ở các huynh , mong được các huynh chiếu cố giúp đỡ ."Hai tên kia nghe vậy thì bật cười .- " đó là điều đương nhiên.

Chắc chắn chúng ta sẽ giúp đệ, đừng quá khách sáo "Nói xong, cả ba tên lại nâng ly rượu lên uống cho tình huynh đệ thêm thắm thiết, cho tình cảm thêm dạt dào , cho vận mệnh chúng đan xen vào nhau.

Trần Đú Cần thực sự không hiểu rằng mình đang bước thêm một bước chân nữa vào trong cạm bẫy tăm tối của bọn chúng..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 194: 194: Đại Nhân Vật Xuất Hiện



Đúng như đã hẹn trước , Trần Đú Cần cùng hai tên thợ săn lên ngoại ô trấn Cổ Loa tham quan quán rượu của bọn chúng.

Đến nơi, tất nhiên bọn chúng mời hắn vô bàn rồi mời nó ăn nhậu.

Lướt mắt qua một lượt quanh quán, Trần Đú Cần cảm thấy rất thích thú.

Rượu lúc nào cũng có sẵn, thịt lúc nào cũng ở đó ,chỉ cần động tay một cái là có bàn nhậu ngay.

Với một kẻ ham ăn nhác làm như nó , đây có thể gọi là thiên đường.

Sau khi uống vài ly ngà ngà , rượu vào lời ra , hai tên kia bắt đầu bốc phét.

Chúng vẽ ra một tương lai vô cùng tươi sáng , một tương lai mà nếu Đú Cần mở tiệm rượu.

Lúc đó nó sẽ có thu nhập cao, ăn chơi vui vẻ , trở thành một người có địa vị trong làng được người người kính nể.

Nó sẽ trở thành ông chủ quán rượu , oai phong lẫm liệt.

Rồi hàng loạt những viễn cảnh tươi đẹp các được vẽ ra khiến thằng bé 16 tuổi mê đắm trong cái viễn cảnh ấy.

Sau khi đã rót mật vào tai một hồi khiến Đú Cần quyết tâm mở tiệm rượu, hai tên này bắt đầu mới nói .- "vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản...!à không phải , là bắt đầu vượt qua thử thách.

Thứ đầu tiên để khởi nghiệp làm ăn là phải có vốn trước đã , phải có tiền vốn để khởi nghiệp.

Ta hỏi thật, đệ đã có trong tay bao nhiêu tiền vốn rồi?"Đầu tiên là tiền đâu , muốn làm bất cứ việc gì cũng phải có tiền cái đã.

Không tiền thì nói ai nghe ? Đương nhiên việc mở quán rượu phải cần tiền, mà không chỉ cần tiền đâu, còn cần nhiều thứ nữa.

Trần Đú Cần dường như đã có dự định trước, liền chắp tay khi lễ với Hai huynh đệ nhậu ấy mà nói .- "Hai huynh, đệ mới khởi nghiệp , thực sự không có tiền.

Có câu "đưa người thì đưa qua sông , tiễn Phật thì tiễn tới Tây Thiên".

Hai huynh đã giúp đỡ thì hãy giúp cho trót , không biết Hai huynh có thể giúp đỡ cho đệ một chút vốn để làm ăn..."Quả nhiên vẫn là muốn dựa vào hai tên này , thế nhưng chưa nói dứt câu thì hai tên ấy đã xua tay mà cười nhạt .- "Hiền đệ , chúng ta giúp đệ là đã giúp quá nhiều rồi, nếu bây giờ cả tiền vốn mà đệ cũng muốn chúng ta giúp đỡ thì thôi để chúng ta tự làm luôn đi , khỏi cần đệ nhúng tay vào.

Đệ nói có phải không?"Tên kia vừa nói dứt lời , thì lập tức tên còn lại đã gật đầu tán thành.- " đúng vậy.

Đồng tiền đi liền khúc ruột, làm cái gì đệ cũng phải biết tự dùng nội lực bản thân.

Chúng ta giúp đỡ thì chỉ giúp đỡ những thứ khác chứ không thể nào mà giúp tất tần tật như vậy được.

Đệ muốn thể hiện mình có tài năng thì cũng phải tự mình gồng gánh một thứ gì đó đi chứ ? Chung quy lại là không thể mượn tiền được đâu"Trần đú cần nghe vậy thì thu người lại, nó cảm thấy lời bọn họ nói cũng không sai.

Bọn họ đã hứa giúp đỡ nó rất nhiều việc , bây giờ cả việc bỏ tiền ra cũng giúp đỡ nó nốt thì nó còn làm được cái gì? Lúc này tên Hải lại nói xen vô .- "xưa nay con cái lập nghiệp đều nhờ tới phụ mẫu giúp đỡ , chẳng lẽ phụ mẫu của đệ không thể cho đệ được vài nén vàng để mà mở quán rượu hay sao?"Lời nói này như trúng vào vết đau của nó , khiến nó thoáng rơi vào trạng thái trầm tư.

Cha mẹ nó dành dụm tiền bạc được một kim nguyên bảo cho nó cưới vợ, nó không những lấy đi xài hết còn bị âm mất một kim nguyên bảo trong vụ kỹ viện, khiến chị gái nó phải đi làm ca kỹ suốt hai năm qua để trả nợ cho nó.

Bây giờ mà nói , trong nhà Trần Viện chắc cũng chỉ có ít tiền mà thôi , số tiền 2 năm qua Trần viện dành dụm cũng không tới vài nén vàng.

Có thể hiểu rằng khi nhà gái đòi sính lễ là một kim nguyên bảo thì Trần Viện vẫn chưa có tiền đủ tiền để trả ngay.

Lại nói chuyện ông muốn con ông kế nghiệp nghề gia đình, đương nhiên sẽ không đồng ý cho nó mở tiệm rượu.

Trần Đú Cần hiểu điều này, cho nên trong lòng cảm thấy vướng mắc.

Đang lúc suy tư thì tên Linh lại mở mở lời nói .- " nam tử hán, đại trượng phu.

Đã trưởng thành rồi thì tự mình đứng vững trên đôi chân của mình, dựa dẫm mãi vào phụ mẫu cũng không phải là điều hay.

Tự làm tự ăn , sao đệ không thử tự mình kiếm tiền mà mở tiệm rượu? Đệ thấy ta nói có đúng không?"Cái gì mà nam tử hán chứ ? Cả ba tên ngồi đây đều là nam tử Việt cả.

Cũng học đòi nói chữ nghĩa, ba tên đang bốc phét thì bất ngờ ngay lúc này có một người cao lớn bước vào.

Người này khuôn mặt bặm trợn, trên mặt có một vết sẹo lớn nhìn rất hung dữ.

Hai tên Hải và Linh vừa thấy đã reo lên .- " Nguyễn đại ca , đại ca đã tới rồi..."Nói xong liền bật dậy rời bàn đon đã ra đón, khiến Trần Đú Cần rất tò mò.

Khi tên mặt sẹo ấy bước vào , cả hai tên liền giới thiệu.- " Nguyễn đại ca, xin giới thiệu.

Đây là huynh đệ mới mà chúng đệ làm quen được, là Trần Đú Cần ở làng Thạch Thần"Nói xong thì lại quay về phía Trần Đú Cần mà giới thiệu .- " để ta giới thiệu cho đệ , vị đại ca này cùng họ Trần với đệ, tên là Trần Văn Nguyễn, là anh hùng Hào Kiệt ở phía ngoại ô này.

Đều là huynh đệ với nhau cả "Nói xong thì cười khanh khách.

Trần Đú Cần thấy vậy thì vội đi lễ , mà tên mặt sẹo kia khẽ gật đầu nói.- "thì ra là Cần đệ đấy ư? Ta nghe hai đệ của ta nhắc về đệ rất nhiều ,lời nói nào cũng đều khen tấm khen tắc.

Hôm nay là mời đệ tới đây chơi , quả thật là rất hữu duyên.

Hân hạnh gặp mặt"Đú Cần nghe khen ngợi vậy thì trong lòng vui lắm , nhưng bên ngoài vẫn cúi đầu thi lễ , ra vẻ khiêm tốn .- "Đại ca đã quá khen rồi, đệ nào có tài đức gì đâu.

Đại ca tới đây rồi vậy xin mời ngồi vào bàn uống với chúng đệ một ly"Lời Đú Cần có lẽ hơi quá phận, với bàn nhậu này dù gì cũng là hai tên kia mời.

Thế nhưng hai bên này vừa nghe Đú Cần xong nói xong đã lập tức tán thành, chúng bật cười nói lớn .- "đúng vậy , đúng vậy.

Đại ca vào ngồi với chúng đệ đi , uống vài ly cho vui "Tên mặt sẹo nghe vậy thì mỉm cười, nhưng lại lắc đầu nói .- "chuyện uống rượu để lát nữa rồi tính ,ta vẫn còn nhiều việc phải làm "Nói xong thì đi vào một bàn trống ở góc, lấy từ trong tay nải ra một số giấy tờ gì đó mà xem chăm chú lắm.Trần Đú Cần vẫn ngồi cùng bàn với hai tên kia , nhìn về hướng tay mặt sẹo mà cảm thấy tò mò hỏi .- "Hai huynh , Nguyễn đại ca làm công việc gì ,xem chừng có vẻ là một công việc giấy tờ ?"Hai tên Hải và Linh liền quay lại nhìn nó , miệng xuýt xoa .- " đệ có điều không biết.

Nguyễn Đại ca là người làm ăn lớn, tài sản nhiều, cho vay và thu nợ.

Trước giờ đại ca đã giúp đỡ rất nhiều người khởi nghiệp thành công.

Nhiều người làm ăn không có tiền liền tìm tới Nguyễn Đại ca nhờ vả, sau khi được giúp số vốn đã mở tiệm kinh doanh trở nên giàu có phát đạt.

Nguyễn Đại ca chính là đại nhân ở khu vực này"Những lời nói của bọn chúng vào tai Đú Cần gần tựa như nắng hạn gặp mưa rào, khiến nó sướng lắm.

Nó bây giờ chính là đang cần tiền để khởi nghiệp, lại nghe nói người kia hỗ trợ tiền thì vui mừng , liền hỏi gấp.- "giúp đỡ như thế nào, khởi nghiệp như thế nào ? Liệu đệ có thể nhờ huynh ấy giúp vốn ? Xin hai huynh hãy nói rõ hơn"Lời nói khẩn cầu, hai tên kia đang xuýt xoa , nghe Trần Đú Cần hỏi vậy thì lại khẽ cau mày lắc đầu .- đệ thì không được.

Đệ hiện chưa có gia đình vợ con , vẫn đang nương nhờ phụ mẫu.

Trường hợp của đệ thì Nguyễn Đại ca sẽ không cho vay vốn làm ăn đâu, trừ khi đệ cưới vợ và tự chủ về tài chính của mình mới được"Tưởng chừng gặp quý nhân, hóa ra lại không phải.

Điều này cảm giác như bị tạt một gáo nước lạnh vậy, nó chuyển sang tiu nghỉu, giọng nói cũng trở nên rụt rè .- "Vậy đệ không thể vay vốn từ Nguyễn Đại ca sao?"Hai tên kia nhìn gần nó với cô đôi mắt thông cảm, khẽ gật đầu mà nói .- "đệ thì không được.

Thôi đừng buồn, mọi chuyện vẫn còn có cách khác.

Từ từ rồi tính "Ba tên lại nâng ly rượu lên uống, trong lòng có những suy tính khác nhau.

uống cạn chén rượu , tâm trạng khó tả.

Đú Cần đang suy tư, hai tên kia lúc này lại nhìn nhau mà nói .- "Nguyễn Đại ca hình như đã xong việc rồi , hay là chúng ta ra chỗ đại ca xin chơi vài ván"Đú Cần khẽ ồ lên ngạc nhiên, chơi vài ván đây là chơi vài ván gì ? Nó chưa kịp hỏi thì hai tên kia đã nói với nó .- "nào , đệ ra đây ngồi chơi với chúng ta luôn đi.

Ngồi một mình làm gì cho buồn?"Nói xong đứng dậy đi về phía tên mặt sẹo.

Cả ba tên ngồi vào bàn, tên mặt sẹo lúc này thu giấy tờ lại nhìn ba tên mà nói .- " sao? Các đệ đến tìm ta có chuyện gì?"Tên Hải và tên Linh xuýt xoa cười toe toét mà nói .- "nếu bây giờ đại ca không bận nhiều việc , chi bằng lấy bầu cua ra lắc vài ván đi.

Chúng đệ cũng đang ngứa tay "Trần Đú Cần khẽ ồ lên ngạc nhiên.

lắc bầu cua tôm cá sao ? Cái này là một hình thức đánh bạc , nó đã từng nghe qua nhưng chưa chơi bao giờ.

Tên mặt sẹo nghe vậy thì mỉm cười gật đầu .- " tưởng là chuyện gì , nếu các đệ thích, đại ca đây luôn sẵn sàng chiều các đệ"Được một cái gật đầu của tên mặt sẹo, hai tên kia vui mừng cười toe toét .- "được, được.

Để chúng đệ đi lấy dụng cụ "Nói xong lập tức chạy đi đem một bàn bầu cua tới để xóc đĩa.

Bàn bầu cua đã được đặt ra, tên mặt sẹo cầm bát úp lên đĩa, bên trong có những con xúc xắc , tổ chức lắc bầu cua đánh bạc.

Hai tên Hải và Linh rút máy hào trong người ra, quay sang nhìn Đú Cần mà nói .- "đệ biết chơi cái này không ? Đơn giản lắm, chơi rất vui.

Để chúng ta chỉ đệ chơi "Trần Đú Cần nghe nói đánh bạc lắc bầu cua thì khẽ lắc đầu, trong lòng ban đầu khước từ mà nói .- "thôi , hai huynh chơi đi.

Đệ ngồi xem là được rồi"Hai tên kia cười nhẹ , gật đầu nói .- "ừ ,nếu đệ Không chơi thì thôi vậy, chúng ta cũng không ép"Nói xong lắc tiền hào trong tay , quay sang nhìn tên mặt sẹo.- " đại ca , lắc đi"Tên mặt sẹo khẽ gật đầu , vung tay xóc đĩa.

Tiếng xúc xắc bên trong lục cục, lắc xong đặt đĩa xuống mà nói .- "các đệ, xin mời "Tên Hải và tên Linh nhanh chóng đặt vào bản bầu cua, mỗi tên một hào , vẻ mặt vui vẻ.

Trần Đú Cần ở bên cạnh quan sát, bước đầu làm quen với một trong "tứ đổ tường" , đó là đánh bạc..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 195: 195: Những Đồng Tiền Đầu Tiên Kiếm Được



Bàn bầu cua tôm cá cũng đã đặt ra, người đặt cửa cũng đã đặt xuống.

Tên Hải và tên Linh đặt mỗi người một hào vô ô đã chọn, tên mặt sẹo lúc này lại nói.- " được rồi , ta mở bát đây"Chiếc bát vừa mở ra , tên Hải và tên Linh đã reo lên.- " trúng rồi , ta trúng cả rồi "Trần Đú Cần nhìn mọi chuyện một cách chăm chú, cảm giác thôi thúc muốn tham gia lắm.

Tên mặt sẹo lúc này lấy trong tay nải ra một túi tiền để xuống bàn.

Sức nặng của túi tiền để xuống nghe một tiếng vang lên, bên trong thấy tiền cạ vào nhau loảng xoảng, xem ra là chứa rất nhiều tiền.

Hắn mở túi tiền ra, tiền xu và nén bạc bên trong trào ra ngoài , lúc này mới nói .- "hai đệ , mỗi đệ ăn được một hào "Đồng thời chung tiền cho bọn họ.

Trong thoáng chốc đã có một hào đút túi, bọn chúng cầm cất vào người trước mắt Trần Đú Cần , khiến nó bắt đầu thèm muốn.

Trong mắt nó mơ hồ nghĩ đến một con đường làm giàu.

Lúc này tên mặt sẹo lại úp bát lại .- " được rồi, các đệ đặt tiếp đi"Hai tên kia ra vẻ trầm ngâm, suy nghĩ một hồi lúc , lưỡng lự bên này rồi lưỡng lự bên kia , cuối cùng cũng đặt vào một ô đã chọn.

Tên mặt sẹo lập tức lắc bát , khi chiếc bát mở ra, hai tên Hải và Linh lại reo lên.- " trúng tiếp rồi , hay quá "Tên mặt sẹo sắc mặt không có gì thay đổi , chỉ khẽ mỉm miệng cười .- " hai đệ hôm nay hên đấy, trúng liền hai lần"Đồng thời lại lấy tiền chung cho bọn chúng.

Trần Đú Cần thấy tay mình giật giật , ngứa ngứa.

Nó vẫn còn hai đồng bốn Hào , là tiền lời mua rượu hôm bữa vẫn đang giữ trong người.

Nó khẽ mon men lấy bốn hào ra , nắm chặt trong lòng bàn tay.

Khi tên mặt sẹo úp bát lại nói.- " được rồi , đặt tiếp đi "Tên Hải và tên Linh lại trầm tư ngẫm nghĩ một hồi, rồi đặt vào một ô trong đó.

Ngay lúc này , Trần Đú Cần không nhịn được thèm muốn, cũng muốn được ăn tiền liền rút một hào ra đặt lên .- " cho đệ đặt với , đệ đặt ô này "Cả ba người bọn chúng thấy Trần Đú Cần đặt tiền thì bật cười mà nói.- " phải vậy chứ , đã chơi là anh em chơi hết.

Hai người chơi , một người lại đi ngó người khác thì thật mất vui"Nói xong lại lắc mạnh, xóc đĩa.

Khi bát mở ra , cả ba người reo lên.- "ối ...trúng rồi ...trúng rồi."Trần Đú Cần lần đầu tiên đánh bạc đã ăn ngay, liệu có phải là may mắn ? Tên mặt sẹo lúc này lấy tiền thẩy cho từng người mà cười nhạt .- "các đệ hôm nay may mắn đấy, tiền ăn được của các đệ đây"Ba tên nhận lấy tiền ăn bạc của mình lên tay, mà Trần Đú Cần mân mê số tiền ấy.

Đây, kiếm tiền thật dễ.

Ánh mắt Trần Đú Cần lúc này đã rực cháy đam mê , cảm nhận nếu trúng nhiều một chút nữa thì có thể mở quán rượu.

"Mà việc gì phải mở quán rượu khi mà tiền kiếm dễ như thế này? ngày nào cũng tới đây chơi là giàu rồi hay sao?" suy nghĩ một cách nông cạn và đần độn , nó chắc tay siết chặt tiền của mình.

Lúc này trên mặt sẹo lại nói .- "được rồi , đặt đi, đặt đi..."Thế là cả ba tên ăn tiền vui vẻ khí thế đặt tiền vô ô bầu cua tôm cá, đánh bạc quên thời gian.

Đánh bạc được một hồi , lắc bầu cua được một lúc lâu , Trần đú cần và hai tên kia mỗi người ăn được một mớ tiền, tiền hào tiền xu leng keng trong tay.

Tên mặt sẹo bỗng nhiên lại nói .- " thôi , đến giờ rồi.

Ta phải đi làm việc, không chơi với các đệ được nữa rồi "Lời nói vừa dứt, Trần Đú Cần cảm thấy rất tiếc nuối, chưa kịp nói gì thì hai bên kia đã cười tươi nói.- " đại ca lại có việc à ? Vậy đại ca đi nhé, ngày mai mong đại ca lại tới "Tên mặt sẹo khẽ ừ một tiếng, gom đồ đạc và cả túi tiền của mình cất vào trong tay nải rồi rời đi.

Lúc này ba tên còn lại bắt đầu bàn tán.

Trần Đú Cần siết chặt tiền trong tay của mình , nghe tên Hải và tên Linh xoen xoét với nhau khoe chiến tích.

Tên Hải nói.- " hôm nay thật may mắn, ta ăn được tới ba đồng, còn ngươi thì sao?Tên Linh cũng cười toe toét , lắc lắc tiền trong tay mà khoe.- "ta cũng may mắn, ăn được với bốn đồng , nhiều hơn ngươi"Trần đú cần khẽ chột dạ , trong lòng cảm thấy tiếc nuối.

Nó hôm nay ăn được 2 đồng rưỡi , là ít hơn hai tên kia.

Nó suy nghĩ gì đó rồi nói.- " đại ca thua tiền nhiều như vậy liệu huynh ấy có tức giận không? Có quay trở lại không?"Lời Đú Cần vừa dứt, hai tên kia đã trố mắt quay sang nhìn nó mà nói .- "Nguyễn đại ca là người giàu nhất vùng ven trấn này , ăn vài ba đồng hay thậm chí vài ba nén bạc cũng chẳng là gì của đại ca.

Việc thua chút tiền với đại ca chỉ như vui chơi , hắt mũi một cái mà thôi.

Có gì mà quan trọng?"Trần đú cần nghe vậy thì khẽ ồ lên ngạc nhiên, không ngờ đại nhân vật này lại giàu có đến thế.

Nếu như tiền với đại ca quá nhiều và thoải mái như vậy, khả năng kiếm được vài nén bạc hay thậm chí vài nén vàng để mà mở tiệm rượu không phải là điều xa vời.

Nghĩ như vậy càng khiến cho nó tâm tư.

Trong tay Đú Cần bây giờ là bốn đồng chín hào, xem như làm tròn 5 đồng.

Nó cầm 5 đồng đi về nhà, so với ngày công của xứ này thì có thể nói là nó cầm hai ngày công lao động của một người dân trong tay.

Vừa có tiền , vừa ăn nhậu thoải mái, đây là một cách kiếm tiền vô cùng sung sướng.

Càng nghĩ càng thấy đê mê , nó tưởng như trước mắt nó là một chân trời mới mở rộng ra với một tương lai huy hoàng và rực rỡ.

Những mơ ước của nó dần được thắp sáng, tất cả hi vọng vào bàn bầu cua tôm cá.

Đắm chìm trong cơn sung sướng ấy , nó đi về nhà một cách vui vẻ.

Về đến nhà đã gặp cha nó đang buồn phiền , có vẻ như cha nó đã đợi nó từ lâu.

Hai cha con lại bàn về chuyện kế nghiệp gia đình và cưới vợ, ông bố khuôn mặt đau khổ nhìn con mà nói .- " Cần nhi , con phải biết rằng nghề may của gia đình là nghề đã trải qua được ba đời..."Trần Viện mới nói tới đây , chưa dứt lời thì con ông đã gạt phắt ngang mà cãi .- " có rất nhiều ngành nghề, đâu nhất thiết cứ phải làm nghề may ? Tại sao cha vẫn cứ ép buộc con như vậy ? Con đã chọn nghề bán rượu thì sẽ đi theo nghề mà mở tiệm rượu , cha đừng có ngăn cản vô ích "Trần Viện nghe vậy thì khuôn mặt nhăn nhó , bước tới trước mặt con, hai bàn tay run run mà cố gắng khuyên nhủ .- "Cần nhi , con kế nghiệp gia đình thì mọi thứ đều đã có sẵn, chỉ cần vào và làm thôi.

Bây giờ mở tiệm rượu thì cần phải có một số vốn lớn, chúng ta lấy đâu ra để lo cho con?"Vừa nói tới đây , Trần Đú Cần nghe vậy đã bật cười.- " ha ha ha...!con bây giờ đã trưởng thành , có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân và gia đình , không cần phụ mẫu phải lo lắng nữa.

Tiền mở tiệm rượu tự con sẽ đi làm ăn kiếm ra để mở , không phiền đến phụ mẫu lo lắng "Lời nói nghe oai hùng phết , khiến Trần Viện thoáng giật mình ngơ ngác, không hiểu nó đang nói cái gì.

Trần Đú Cần lúc này oai phong lẫm liệt , rút trong người ra hai đồng đưa cho cha mà nói.- " đây, cha cầm lấy tiêu xài.

Cái này là tiền lời con đi làm ăn mà có được, cha nhận lấy "Nói xong đặt hai đồng vào tay cha.

Trần Viện thoáng ngơ ngác, không tin vào mắt mình.

Ông nhìn vào hai đồng ấy cảm thấy vừa mừng vừa lo, rất là ngạc nhiên.

Mừng là con mình đã biết kiếm tiền, lo là không biết đồng tiền này có trong sạch hay không? Nghĩ vậy, ông run run giọng nhìn con mà hỏi .- " Cần nhi , tiền này từ đâu mà con có?"Trần Đú Cần nghe vậy thì lại bật cười, vẫy tay một cái rất dứt khoát .- " tiền đâu có không quan trọng , mà quan trọng đây là đồng tiền sạch do chính tay con làm ra.

Không ăn trộm, không ăn cắp của ai , cha lo cái gì ?"Nói xong thì phẩy tay đi vào trong nhà mất.

Trần viện cầm hai đồng tiền con mình kiếm được trên tay , bàn tay run run mà muốn ứa nước mắt.

Đây là những đồng tiền đầu tiên mà nó kiếm được, chỉ cần không phải tiền bẩn thì đây chính là hạnh phúc của gia đình này.Trần viện nắm hai đồng tiền ấy đi vào nhà , nhẹ nhàng đặt vào một cái đĩa rồi dâng lên trên bàn thờ.

Ông chỉ có một mụn con trai , nó nói tiền này là tiền chân chính, ngoài việc tin tưởng nó thì ông không còn cách nào khác.

Ông thắp lấy nén nhang, cúng hai đồng trước bàn thờ tổ tiên mà khấn vái .- "hương hồn các bậc tiền nhân của Trần gia.

Hôm nay con trai của con là Trần Đú cần đã bắt đầu biết kiếm tiền, hai đồng này là tiền nó kiếm được bằng mồ hôi của nó.

Điều này nói rằng nó đã trưởng thành , Trần gia có người nhờ cậy rồi.

Con cũng không mong ước gì hơn, như vậy cũng đủ để cảm thấy hạnh phúc.

Cầu xin tổ tiên tiếp tục phù hộ cho huyết mạch nhà họ Trần được thịnh vượng, để cho Cần nhi có được tương lai tươi sáng"Nói xong thì vái lạy , thắp nhang lên lư hương, khẽ gạt nước mắt đã rưng rưng.

Mặc dù đã thắp nhang cúng bái như vậy, nhưng trong lòng Trần Viện vẫn rất ưu tư.

Ông tự lừa dối mình là con ông nói thật , nhưng trong sâu thẳm thâm tâm mình ông không tin tưởng điều đó chút nào..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 196: 196: Chơi Lớn



Đêm hôm đó, ở căn nhà của người thợ may Trần Viện, tiếng dế kêu và tiếng côn trùng bay đêm tựa như bản nhạc đồng quê du dương.

Trong khung cảnh màn đêm yên tĩnh như nó vẫn thường như thế, Trần Đú Cần trằn trọc không ngủ được, suy tính về ngày mai.

Trong đầu nó liên tục xuất hiện những hình ảnh kỳ lạ, nhắm mắt lại là thấy những con xúc xắc bầu cua đang lăn lóc , những pha đặt trúng ăn tiền làm say đắm lòng người.

Nó cảm thấy thời gian trôi qua thật chậm, chỉ mong trời sáng nhanh nhanh để quay lại nơi ấy "làm việc".

Trong tâm tưởng của thằng nhóc này , một tương lai rộng mở có được từ những con súc sắc kia đã khai sáng cho nó.

Sáng hôm sau, nó lại chủ động mò lên quán trên trấn mà không cần ai mời cả.

Khi nó vừa lên trên đấy, bước vào quán chào hỏi, hai tên kia vừa thấy hắn đã vui mừng niềm nở đón.- " ôi Cần đệ , mới sáng sớm đã lên đây chơi sao? Mời vào, mời vào.

Quý hóa quá, quý hóa quá.

"Sự niềm nở ấy , sự ân cần ấy làm bất cứ ai cũng phải yêu mến.

Trần Đú Cần vui vẻ bước vào trong , hai tên kia lại đôn đã dọn mồi nhậu ra bàn mời nó.

Rượu thơm thịt ngon đều dọn sẵn, ăn bữa cơm này không hề tốn một đồng nào, quả nhiên là huynh đệ thân tình.

Nhưng tâm trí của Trần Đú Cần bây giờ không còn đặt vào mâm rượu thịt này nữa , nó đang nghĩ đến bản bầu cua kia.

Lúc này ngập ngừng hỏi .- "Hai huynh , Nguyễn đại ca hôm nay có tới không?"Câu hỏi này rất rõ ràng , đây chính là một con bạc đã nghiện.

Hai tên kia hiểu điều này, chúng bật cười mà nói.- " ha ha ha ha ha, đệ có phải đã thích trò chơi hôm qua rồi không?"Trần Đú Cần tủm tỉm cười, khẽ gật đầu e thẹn như gái mới về nhà chồng.

Hai tên kia lúc này lại khẽ thở dài trầm ngâm.- "Nguyễn Đại ca là một người làm ăn lớn, lúc ở chỗ này lúc ở chỗ kia , cũng không biết có đến đây hôm nay hay không ? Mọi chuyện còn chờ vào may mắn nữa, không thể cưỡng cầu"Trần Đú Cần nghe vậy thoáng thất vọng, nó khẽ thở dài một tiếng.

Hôm nay nó đã mang theo tiền và chuẩn bị sẵn sàng cho một ngày làm việc mới.

Nếu tên mặt sẹo kia không đến thì không thể kiếm được tiền, sẽ rất thất vọng.

Ba tên đang ngồi trên bàn uống vài ly, rượu thơm thịt ngon nhưng Đú Cần lúc này không còn chút hứng thú.

Cái mà nó mong chờ vẫn là cơ hội kiếm tiền, khi mà mặt nó đang ủ rủ thì bất ngờ hai tên kia la lên .- "Nguyễn đại ca tới kìa , hôm nay đại ca tới sớm vậy?"Vừa nghe thấy tên Nguyễn đại ca, Trần Đú Cần đôi mắt đã sáng rỡ nhìn ra ngoài.

Từ xa xa, bóng dáng tên mặt sẹo ấy đang bước dần tới ,sau lưng vẫn là cái tay nải của hắn.

Như hôm trước , cả bọn bay vào chào hỏi mấy câu đôn đã đón tiếp , rồi tên ấy lại đi vào một góc bàn lấy giấy tờ ra xem.

Trần đú cần biết lúc này không nên làm phiền.

Nó ngồi đó chờ đợi , một lúc sau khi lên mặt trẹo làm xong việc, Trần Đú Cần mới nhìn sang hai tên kia mà hối.- " hai huynh, ra rủ đại ca chơi cái trò hôm qua đi "Hai tên kia nghe Trần Đú Cần hối thì bật cười gật đầu.- " ta biết , ta biết, đệ chắc chắn là đã thích rồi"Nói xong liền tới bàn của tên mặt sẹo mà rủ rê.

Tên mặt sẹo đồng ý , dàn bầu cua lại được dọn ra.

Lần này mọi chuyện trơn tru mượt mà hơn hôm qua, cả ba tên đều nhập bàn vào.

Tên mặt sẹo lấy túi tiền của hắn ra đặt lên bàn, tiền bên trong lại trào ra ngoài.

Trần Đú Cần sướng híp mắt, khởi động cơ tay chuẩn bị bắt đầu làm việc một ngày mới.

Tên mặt sẹo đặt tay lên sóc đĩa mà nói.- " được rồi, đặt đi, đặt đi"Tiếng nói báo hiệu một ngày "làm việc" mới của Đú Cần bắt đầu.

Ba tên liền đặt ô của mình.

Vì là ván đầu tiên trong ngày, mỗi người đặt một hào làm nóng.

Đú Cần đặt ô bầu , tên Hải đặt ô cua , tên Linh đặt ô cá.

Cả ba đều đặt rất dứt khoát , một tiếng nói lớn của tên mặt sẹo vang lên.- " được rồi , mở bát "Ngay lập tức cái bát được mở ra, bên trong là ba xúc xắc bầu.

Tên Hải và tên Linh ồ lên tấm tắc.- " mới ván đầu tiên Cần đệ đã ăn ba rồi sao? Thật là may mắn"Trần Đú Cần nhìn vào ba xúc xắc bầu mà cảm thấy mãn nguyện lắm, hắn ưỡn ngực ngẩng đầu mỉm cười.

Ngay lập tức, tên mặt sẹo bốc trong túi tiền ra ba hào thẩy vô ô bầu của nó.- " đây, tiền ăn được của đệ đây"Tiếng tiền hào chạm vào nhau phát ra tiếng kêu tựa âm thanh du dương của một bản nhạc từ thiên giới , khiến cho con bạc đê mê.

Đú cần đặt một ăn ba , một cú chạy đà hoàn hảo.

Nó vươn tay lượm tiền ăn được của mình, siết tiền vào lòng bàn tay.

Khởi đầu như thế thật vô cùng thuận lợi, báo hiệu một ngày làm ăn phát đạt của nó chăng? Nhưng nó chẳng qua chỉ là ảo tưởng , cuộc đời không như nó nằm mơ.

Bọn chúng tiếp tục chơi , sau một hồi lắc bạc thì bọn chúng bắt đầu thua.

Chơi một hồi cả ba tên đều cháy túi cả ,chúng tặc lưỡi lắc đầu nói .- "hôm nay xui quá , thua sạch rồi"Trần Đú Cần bậm môi xót ruột , tiền ngày hôm nay đã không còn đồng nào, cảm giác không cam tâm.

Lúc này tên Hải bất chợt nói .- "đại ca, cho em mượn 10 đồng chơi tiếp.

Em không cam tâm "Tên Linh nghe vậy thì cũng nói theo .- "cho em mượn 10 đồng với, ngày mai em làm việc có tiền rồi em trả lại cho đại ca "Tên mặt sẹo nghe vậy thì chỉ mỉm cười, hắn nhẹ nhàng gật đầu mà không hề lưỡng lự , rút trong túi tiền ra đưa cho mỗi tên 10 đồng một cách nhẹ nhàng không hề toan tính.

Trần Đú Cần thấy vậy thì cũng muốn , mắt sáng rỡ lên mà nói.- " đại ca , cho đệ mượn 10 đồng với , đệ cũng muốn chơi tiếp"Tên mặt sẹo cũng chỉ mỉm cười , lấy 10 đồng đưa cho nó.

Nó đón nhận 10 đồng mà sung sướng , không để ý rằng ba tên kia đã lén nhìn nhau với ánh mắt sắc bén, như thể đây là mưu kế đã vạch sẵn của bọn chúng.

Cảm giác cứ như chúng đang từ từ đưa con mồi vào bẫy.

Cả bọn lại tiếp tục lắc bầu cua.

Tên Hải lúc này đưa hẳn một đồng đặt xuống mà nói.- " đệ đặt một đồng cái này.

Đã chơi thì chơi cho lớn, cứ đặt tiền hào thì bao giờ mới gỡ lại vốn để trả cho đại ca đây"Trần Đú Cần khẽ ồ lên, nghe cũng có vẻ có lý.

Tên Hải nói xong thì tên Linh lập tức tiếp lời .- "đệ cũng đặt một đồng vào cái này, đặt nhiều ăn nhiều , nhanh hòa vốn.

Chứ mà cứ đặt tiền hào thì đến bao giờ mới xong?"Trần Đú Cần thấy vậy thì lại càng bị thôi thúc bởi lợi nhuận , cũng thuận theo chiều gió rút ra một đồng đặt xuống .- "đệ cũng đặt một đồng.

Đặt nhiều thì ăn nhiều, thế thôi "Lời nói dứt khoát và mạnh mẽ thể hiện quyết tâm cao độ của chàng trai 16 tuổi đang mưu cầu lập nghiệp.

Tên mặt sẹo khẽ gật đầu mỉm cười.- " được! Xóc đĩa , mở bát "Nói xong lập tức vung tay lắc bầu cua rồi mở bát ra.

Cái bát vừa được lấy ra , lúc này cả ba tên kia đều ồ lên.- " trúng rồi, chúng ta lại trúng rồi "Ba tên này cảm giác sung sướng , sau một hồi thua cuối cùng bọn chúng cũng có lại cái cảm giác chiến thắng.

Tên mặt sẹo lại lấy trong túi ra ba đồng mà thẩy cho mỗi tên một đồng, vui vẻ nói .- "ba đệ chơi như vậy thật sảng khoái, ta thích, ta rất thích "Lời nói như khuyến khích động viên.

Trần Đú Cần cầm một đồng trong tay mà sung sướng , trong lòng thầm nghĩ "phải rồi , đặt lớn ăn lớn, chơi một ngày là đủ tiền để mở tiệm rượu rồi.

Cần gì phải đánh từ từ ?".

Lúc này khoái chí lắm.

Vậy là bọn chúng từ đặt cược tiền hào đã tăng hẳn lên thành tiền đồng , độ chịu chơi tăng lên gấp 10.Lần này đã may mắn hơn , bọn chúng bắt đầu ăn lại.

Không chỉ gỡ lại vốn, trả lại 10 đồng cho tên mặt sẹo mà còn ăn thêm mỗi tên vài chục đồng , đứa nào trong tay cũng lẻng xẻng tiền.

Tên mặt sẹo bỗng nhiên hạ giọng nói .- "thôi , tới giờ rồi.

Ta phải đi làm việc đây, hẹn đệ khi khác chơi tiếp"Lời nói vừa xong, cả ba tên đều tỏ ra thất vọng, bọn chúng xem ra còn muốn chơi nữa.

Trần Đú Cần lúc này là sung nhất, liền đưa tay níu lấy tay tên mặt sẹo mà nói .- "Nguyễn đại ca, có bận việc gì quan trọng lắm không? Hãy ở lại chơi với bọn đệ thêm chút nữa"Đáp lại sự níu giữ đấy , tên mặt sẹo lại mỉm cười rất là dịu dàng và hiền từ ,hắn nói .- " không được, công việc của ta đều là công việc quan trọng kiếm tiền vàng chứ không phải tiền đồng , tiền hào như các đệ.

Ta không thể trễ , đến giờ là phải đi ngay.

Đại ca cũng muốn ở lại chơi với các đệ lắm, thực sự chơi rất vui.

Nhưng cái gì ra cái đó, công việc là công việc, vẫn phải ưu tiên trước"Nói xong thì gom đồ lại.

Trần Đú Cần nhìn theo thì tiếc nuối lắm.

Khi tên mặt sẹo gom đồ xong, thấy Trần Đú Cần còn thèm muốn thì lại khẽ vỗ về .- "được rồi , ngày mai đại ca đây rảnh nguyên ngày.

Đại ca sẽ tới đây sớm cùng các đệ chơi nguyên cả ngày để đền bù cho hôm nay , các đệ thấy được không?"Lời nói này mới đúng là trọng điểm, cả ba tên nghe xong đều ồ lên sung sướng.- " được, được.

Vậy hẹn đại ca ngày mai"Tên mặt sẹo khẽ gật đầu rồi ôm tay nải đi mất , lúc này ba tên ở lại mới xuýt xoa đếm tiền , mỗi tên cầm trong tay vài chục đồng ,tương ứng là vài nén bạc.

Trần Đú Cần đang mơ màng, lâng lâng hạnh phúc, nào biết đâu mình sắp sa vào cạm bẫy cuộc đời.Nhắc lại một chút về đơn vị tiền tệ ở võ giới.

Đơn vị là tiền đồng ,bỏ qua các vấn đề về lạm phát thì giá trị của một xu tương ứng với 1000₫ hiện tại .Một hào như vậy sẽ tương ứng với 10.000 đ , mà một đồng lúc này tương ứng với 100.000đ.

Lạm phát năm số 0 .Nén bạc là đơn vị riêng trong thế giới tu chân, một nén bạc bằng 10 đồng, tương ứng 1 triệu đồng hiện tại .Mà một nén vàng bằng 10 nén bạc, là 10 triệu đồng .Một nén vàng lớn, còn được gọi là một kim nguyên bảo, bằng 10 nén vàng, sẽ có giá trị 100 triệu đồng .Ở thời hiện tại, khi cuộc sống vật chất dư giả , 100 triệu nghe có vẻ không lớn lắm.

Nhưng nếu về những vùng nông thôn, lựa chọn những gia đình nghèo nhất, nhà tranh vách nứa thì sẽ hiểu rằng với họ , 100 triệu rất là lớn.

Ở thời Giao Chỉ thuộc võ giới lúc này là thời Bắc thuộc, người dân đương nhiên nghèo đói.

Một kim nguyên bảo với họ là một số tiền khổng lồ không dễ dàng mà có được..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 197: 197: Sập Bẫy



Trần Đú Cần trúng lớn , sung sướng trở về nhà.

Bước về nhà đã thấy cha đứng đợi, ông nhìn con mình mà ưu phiền.- " con đi đâu giờ mới về? Dạo này cha thấy con lạ lắm, thức khuya dậy sớm, không biết đã có chuyện gì ?"Trần Đú Cần cười nhạt, nó phẩy tay một cái .- "con đi đâu là chuyện của con, cha làm gì hỏi lắm vậy? Không phải là con ra ngoài đường đi làm ăn kiếm tiền đấy sao?"Nói xong thì rút ra hẳn một nén bạc mà đưa cho ông .- "đây, tiền lời hôm nay, cho cha lấy tiêu xài "Nói xong thẩy một cái.

Nén bạc thẩy ra, Trần viện theo quán tính đưa tay đón lấy.

Cầm nén bạc trên tay nhưng khuôn mặt ông có khỏe không hề vui, nhìn nén bạc ông càng lo lắng hơn mà hỏi .- "Cần nhi , nén bạc này ở đâu mà con có được ? Không phải làm chuyện bậy bạ gì chứ?"Ông hỏi con trong tâm thế lo lắng, không ngờ lại làm thằng nhóc tức giận.

Nó quay sang quát ông một tiếng rõ to.- " cha thì suốt ngày lắm chuyện, con đi làm kiếm tiền về cha cũng không vui , vậy thật lòng cha muốn con phải như thế nào ?"Trần Viện khựng người , lần đầu tiên trong đời nó dám nạt ông như vậy.

Trái tim ông như nghẹn lại , cảm thấy vô cùng đau khổ.

Nó sau khi nạt ông thì hừ một tiếng rồi đi vô nhà mất.

Ông cầm nén bạc trên tay mà cảm thấy rất lo lắng.

Nếu con ông là người tài giỏi và siêng năng thì ông không lo lắng đến vậy , đương nhiên ông sẽ vui mừng.

Nhưng ông biết con ông là người như thế nào, nó ham ăn nhác làm , không chịu học tập, tài năng không có thì làm sao có khả năng một buổi sáng kiếm được một nén bạc đưa cho ông ? Chắc chắn có điều gì mờ ám, điều này ám ảnh tâm trí ông, sợ rằng mang lại tai họa sau này.

Dẫu cũng biết như thế, nhưng ông hỏi thì nó không nói , tình hình này càng khiến ông ưu phiền.

Đú Cần sau khi nạt cha xong thì vô trong nhà , nó nhanh chóng quên đi chuyện của cha mà lại nghĩ đến chuyện đánh bạc.

Nhớ lại lời hứa của Nguyễn đại ca sẽ chơi nguyên ngày với nó khiến nó cảm thấy sung sướng.

Nó suy tư đến việc ngày mai sẽ ăn bao nhiêu tiền, sẽ đặt bao nhiêu.

Tất nhiên là sẽ chơi lớn.

Ngày hôm đó nó suy nghĩ nhiều, những toan tính cho ngày mới thành công.

Nó đâu biết rằng "mật ngọt chết ruồi".

Sáng hôm sau nó đi sớm, trời vừa sáng đã đứng dậy đi.

Trần viện nhìn thấy thì lo lắng nhưng không biết phải làm gì , quyết định theo dõi.

Ông lén đi sau , nhưng dường như nó biết được nên bước chân rất nhanh.

Tuổi trẻ chân lẹ , ông theo không kịp nó rồi bị nó bỏ đi mất , cũng chẳng biết nó đi đâu.

Ông về nhà tiếp tục công việc thường ngày, đợi đến trưa vẫn không thấy nó trở về ăn cơm.

Trong nhà, mâm cơm dọn ra sẵn vẫn không thấy con đâu.

Vợ ông thấy con không về thì lo lắng hối thúc.

Ông toan đi tìm, lúc này bên ngoài có một cỗ xe ngựa chạy tới.

Trần viện cảm thấy bất an khi nhìn cỗ xe ngựa ấy.

Ông thấy trên xe có hai người bước xuống, chúng bước vào trong nhà hỏi lớn.- " đây có phải là nhà của ông Trần Viện , phụ thân của Trần Đú Cần không ?"Trần Viện nghe vậy thì thoáng giật mình, trong lòng vừa mừng vừa lo.

Mừng là có tin tức con mình, lo là không biết nó đã gây nên chuyện gì.

Lần trước ở vụ kỹ viện Thiên Thai , cũng có hai người tới tìm, rồi rốt cuộc nó gây ra chuyện động trời.

Lần này cũng hai người tới tìm, dù là hai người khác nhưng ký ức kinh hoàng trở về khiến ông lo lắng.

Không phải nó gây chuyện gì nữa chứ? Ông lo lắng bước ra nói .- "tôi chính là Trần Viện , thân phụ của Trần Đú Cần đây.

Hai người tìm tôi có chuyện gì?Hai tên vào nhà đó không ai xa lạ , chính là tên Hải và tên Linh.

Hai tên chỉ về phía Trần Viện mà nói .- "con ông lên chỗ quán nhậu của chúng tôi ăn nhậu không trả tiền, bây giờ ông lên đó chuộc con về.

Chúng tôi đang giữ con của ông , yêu cầu ông lên đó để giải quyết hậu quả của nó"Trần Viện khuôn mặt thoáng nhăn nhó, nhưng trong thâm tâm lại thở phào nhẹ nhõm.

May quá, chỉ là ăn uống trong quán nhậu không trả tiền, không đến độ phải nợ nần chồng chất như vụ kỹ viện Thiên Thai.

Ông lúc này gật đầu nói.- " được , được , đợi tôi chút"Nói xong liền đi vào trong nhà.

Nếu ăn nhậu không trả tiền thì cùng lắm một hai lượng bạc là được.

Hôm qua nó còn đưa cho ông một nén bạc , ông lấy trong túi của vợ mình ra thêm một nén bạc nữa để đi.

Cỗ xe ngựa ở bên ngoài đợi , cả ba người lên xe ngựa rời làng Thạch Thần tới trấn Cổ Loa.

Giữa trưa nắng, mặt trời đã đứng bóng và sắp chuyển sang chiều.

Khi cỗ xe ngựa đã tới vùng biên trấn Cổ Loa, dừng lại trước một cái quán nhậu.

Trần viện thấy cái quán nhậu đã đóng cửa không buôn bán.

Ông thoáng ngạc nhiên, thế nhưng hai tên kia lại nói .- "con ông trong nhà , mời ông vô giải quyết"Nói xong thì tới mở cửa.

Trần viện không muốn vào , nhưng những người này nói đang giữ con của ông, ông không vào liệu có được không ? Thế là đành phải lết chân vào trong đó.

Khi vừa vào trong nhà , ông đã thấy con trai mình bị trói quỳ một góc, khuôn mặt bầm tím vì bị đánh.

Vừa thấy mặt ông nó đã khóc rống lên.- " phụ thân , hu hu hu...cứu con , cứu con với.

Con chết mất..."Nhìn thấy con mình bầm dập, Trần Viện hoảng hốt vô cùng.

Con đau thì cha mẹ xót , ông run run lại gần ôm lấy con mà hỏi.- " cần nhi , rốt cuộc con đã làm chuyện gì mà lại bị trói, bị đánh như thế này?"Câu hỏi vừa dứt , Trần Đú Cần còn chưa kịp mở miệng , hai tên kia đã bật cười lớn.- " ha ha...!làm gì ư ? Nó ở đây đánh bạc và nợ tiền của chúng tôi , số tiền nợ đã lên tới 3 kim nguyên bảo.

Ông bây giờ lo tìm ba kim nguyên bảo để trả cho chúng tôi , rồi chúng tôi cho ông chuộc con"Lời nói tựa sét đánh ngang tai.

Trần Viện giật mình muốn ngất xỉu , tưởng chừng trời đất sụp đổ trước mặt mình.

Ba kim nguyên bảo với những người lao động bình dân như ông là một con số khổng lồ, ông đào đâu ra để trả bây giờ ? Ông quay lại nhìn con mà hỏi.- " Cần nhi, chuyện này có thật hay không?"Trần Đú Cần đôi mắt ứa lệ , quay sang nhìn ba tên kia mà nói trong ấm ức.- "là các ngươi , các ngươi lừa ta , các ngươi cố ý giăng bẫy lừa ta "Tên Hải và tên Linh nghe vậy thì bật cười khả ố.- "lừa người thì đã sao? Chúng ta có ép ngươi đánh bạc không , hay là tự ngươi đòi đánh? Chúng ta có ép ngươi vay tiền không, hay tự ngươi đòi vay ? "Nói xong lại đưa tờ giấy nợ ra, trên đó có dấu vân tay điểm chỉ của Trần Đú Cần mà nói .- " khi ngươi ăn tiền, ngươi cười sung sướng , có bảo chúng ta lừa ngươi không? Đến khi ngươi thua hết tiền, đòi chúng ta cho vay, rồi điểm chỉ vào tờ giấy này , có ai ép buộc ngươi không? Không ai ép buộc cả, là ngươi tự nguyện làm mọi chuyện.

Bây giờ nói rõ ra , lúc ngươi ký giấy nợ , lúc ngươi đánh bạc đều có nhiều người tới đây ăn uống và chứng kiến.

Nếu bây giờ kiện ra quan, chúng ta cũng sẽ đi cùng ngươi"Lời nói vừa dứt, khuôn mặt trần đú cần tái mét lại.

Quả thật không sai , những lời đấy của chúng hoàn toàn đúng.

Không ai ép buộc nó cả , chỉ có điều nó không hiểu một số chuyện.

Trần Viện nhìn khuôn mặt của con cũng đoán được sự tình , lúc này nhăn nhó mà than.- "trời ơi , cần nhi ơi là Cần nhi.

Con có hiểu cờ gian bạc lận là gì không? Những người đánh bạc luôn có một kỹ năng nào đó giúp họ giành chiến thắng, con làm sao ăn được cờ bạc của người ta?"Trần Đú Cần bây giờ đã hiểu chuyện, nhưng cũng đã muộn.

Không sai, tên mặt sẹo kia có khả năng lắc bầu cua theo ý muốn của mình.

Đó là kỹ năng hắn tập luyện trong một thời gian rất dài, chính là một tên làm việc trong sòng bạc.

Những ngày qua nó ăn được tiền đều là do bọn chúng thả cho ăn , rồi ngày cuối cùng mới giăng bẫy bắt nó.

Nhấp nhả liên tục , khiến nó say máu vào cờ bạc, không những trắng tay còn gây ra khoản nợ ba kim nguyên bảo.

Trần viện lúc này ấm ức bật khóc, ngửa mặt lên trời mà than.- " trời ơi là trời, sao tôi khổ thế này ? Hỡi ông trời ơi , con đã làm gì nên tội mà ông trời đầy đọa con như thế ?"Tiếng than của Trần Viện không khiến bọn kia mủi lòng , bọn chúng nghe than thì lại bật cười nói.- " ông làm gì mặc xác ông, bây giờ lo ba kim nguyên bảo trả nợ cho chúng ta, bằng không chúng ta xử nó "Trần viện lúc này phẩn nộ , giận con mà nói .- "xử nó thì xử đi, ta cũng không đào đâu ra ba kim nguyên bảo mà trả cho các ngươi.

Mặc kệ các ngươi muốn làm gì nó thì làm "Trần Đú Cần nghe vậy thì tái mét mặt, nhìn cha mình mà cầu xin .- "Phụ thân , người để mặc con chết sao?"Trần Viện im lặng không nói , bản thân ông lực bất tòng tâm, thật sự cũng không biết phải làm gì bây giờ.

Lúc này tên mặt sẹo gật đầu cười lạnh.- "được, ông nói thế thì ta chiều ý ông"Hắn đứng dậy, rút sau nhà ra một cây đao sáng bóng , vỗ lên thân đao một tiếng "keng..." rùng rợn mà đi tới.

Hắn vươn cao cây đao lên , động tác chém đầu người.

Trần Đú Cần mặt cắt không còn giọt máu, mà Trần Viện hoảng hốt không kém , ông vội đưa thân người lên che cho con mà hỏi .- " ngươi...!ngươi...!định làm gì ?"Lời nói ấy vừa dứt , tên Hải từ sau lưng tên mặt sẹo bước tới , đưa tờ giấy ra trước nói .- "tờ giấy này không phải là tờ giấy nợ mà là tờ giấy bán mạng.

Thằng con ông đã bán mạng cho chúng tôi với giá 3 kim nguyên bảo.

Bây giờ chúng tôi chặt đầu nó , sau đó đem tờ giấy này lên quan thì cũng chẳng phải chịu trách nhiệm gì đâu"Trần viện hoảng hốt quay phắt lại nhìn con mình.

Khuôn mặt tái mét của nó chứng tỏ rằng đây chính là sự thật.

Nó thì không biết đọc chữ , trong lúc vay nợ đâu có biết trên tờ giấy vay nợ ghi cái gì? Chỉ thấy được chữ ba kim nguyên bảo là nó hiểu nên đưa tay nhấn đại điểm chỉ.

Đến lúc hiểu ra mọi chuyện thì hỡi ôi đây lại là tờ giấy bán mạng , xem ra cuộc đời nó sắp tàn rồi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 198: 198: Gặp Lại Mụ Tú Bà



Trong một quán nhậu ở ven trấn Cổ Loa, bên trong có mấy người đang làm chuyện mờ ám.

Cửa nẻo thì đã đóng cả, không ai biết bên trong có chuyện gì .Trần viện lúc này đang nhìn con trai của mình mà thất vọng tột độ , trong lòng lo lắng không biết phải làm sao.

Tên mặt sẹo lúc này đưa tay búng vào thanh đao một cái , tiếng kim loại vang lên khiến cha con Trần Viện dựng tóc gáy.

Hắn nâng đao lên và nói.- " được rồi, tình phụ tử đến đây chấm hết.

Đã đến giờ hành quyết, lão già mau tránh ra"Nói xong liền đưa cây đao lên cao, tưởng như mũi đao chọc tới trần nhà.

Trần Đú Cần run rẩy đái cả ra quần, mà Trần Viện vội lấy thân mình che cho con, nước mắt dàn dụa mà cầu xin .- " đại nhân , xin hãy từ bi cho con trai ta một con đường sống.

Ơn này ta nguyện suốt đời không quên , ghi lòng tạc dạ ."Tên mặt sẹo nghe vậy thì cười lạnh, hắn lắc đầu lạnh lùng nói .- "chúng ta không cần người khác ghi lòng tạc dạ, cũng chẳng cần ai phải biết ơn chúng ta.

Sống trên đời này , chúng ta chỉ quan tâm đến tiền.

Ba kim nguyên bảo là số tiền ông cần phải trả cho nó, nếu như ông không có thì chúng ta buộc phải đoạt mạng nó tại đây "Nói xong thì lại vươn cây đao lên một lần nữa.

Trần Viện hoảng sợ, trong lúc bí thế lập tức gật đầu .- "được rồi, được rồi.

Ba kim nguyên bảo phải không ? Hãy cho ta thời gian vài ngày để ta đi xoay sở, nhất định sẽ có đủ cho ngươi "Vì lo lắng cho tính mạng con trai mình,Trần viện cũng chỉ nói nói bừa vậy thôi, bản thân ông không nghĩ ra phải làm sao để kiếm được ba kim nguyên bảo, thậm chí có bán nhà cũng không đủ.

Nhưng trước mặt thì cứ nhận lời cái đã, giữ được tính mạng của con mình rồi mọi thứ tính sau.

Cứ tưởng như thế có thể yên ổn, nhưng tên mặt sẹo lại lắc đầu.

Hắn cắm cây đao xuống nền đất một cái, cười lạnh lùng mà nói.- " ông nói mấy ngày là mấy ngày ? Ta làm sao biết được ? Bọn ta không quan tâm cái hẹn mấy ngày đó của ông.

Nên nhớ rằng bọn ta là dân làm ăn , lúc lắc bầu cua ăn tiền bọn ta đều chung ngay lập tức , có bắt con trai ông phải hẹn mấy ngày rồi mới chung tiền cho nó không? Bây giờ nó thua thì nó phải trả ngay lập tức , không được chậm trễ.

Bằng không, giết không tha "Lời nói vô cùng tàn nhẫn, hắn vừa nói xong, tên Thái và tên Linh bước lên cũng gầm lên một tiếng đồng loạt .- "giết không tha..."Trần Đú Cần mém xỉu , nước mắt thậm chí không chảy ra , nó thậm chí không dám khóc.

Những tên kia vừa mới lúc sáng còn huynh đệ tình thâm với nó, còn ngọt ngào tình cảm , bây giờ đã trở mặt 180 độ mà trở nên lạnh lùng ác độc với nó như vậy sao? Đúng là lòng người hiểm ác, nó biết thì đã quá muộn.

Bọn này dường như muốn dồn nó vào chỗ chết , nó không biết nó đã làm gì nên tội.

Trần viện cũng có suy nghĩ ấy , không biết tại sao bọn chúng lại ép con ông vào chỗ chết.

Ông run run nói .- "các người có chém đầu con ta thì cũng đâu có lợi ích gì cho các người.

Thôi thì chi bằng cho ta vài ngày để ta xoay sở, có tiền thì vẫn hơn.

Bây giờ các ngươi chém đầu nó thì các ngươi cũng đâu lấy được ba kim nguyên bảo kia ?"Lời nói của ông nghe có vẻ có lý , thế nhưng bọn chúng không quan tâm.

Tên mặt sẹo rút cây đao ra khỏi mặt đất mà gầm lên.- "CHÉM ĐẦU..."Tên mặt sẹo vừa dứt lời , tên Hải và tên Linh lập tức vươn đầu lên gầm theo.- " GIẾT KHÔNG THA..."Những lời này dường như không hề có một chút lòng từ bi nào, hay có ý định gì đó khác, cứ như là phải giết cho bằng được.

Trần Viện tuyệt vọng , ông quỳ sụp xuống trước mặt chúng mà lạy lục van xin .- "cầu xin các người , các người hãy cho con trai ta một con đường sống.

Trần Viện này xin lấy mạng mình ra mà đổi cho nó "Nước mắt đầm đìa, Trần Viện quỳ sụp đó lạy lục.

Trần Đú Cần bây giờ mới cảm thấy thương cha mình , ông lam lũ cả đời để cho nó những gì tốt nhất mà ông có thể, nhưng nó lại làm ông bao lần buồn phiền.

Lần này ông lại dùng cả tính mạng của mình ra chỉ để đổi cho mạng của nó.

Nó ứa nước mắt mà nói.- " Phụ thân , con sai rồi , con đã sai rồi"Lời nói đã quá muộn, liệu còn có thể cứu vãn được không ? Tên mặt sẹo lúc này lại cười lạnh- " ha ha ha, chặt đầu ông thì làm cái gì? Ông chỉ là một lão già , chặt đầu ông rồi quan phủ bắt ta thì sao? Nên nhớ, bên trong tờ giấy này là con ông bán mạng chứ không phải ông.

Chặt đầu con ông thì được, chứ chặt đầu ông , ta sợ bị quan bắt đi tù à nha"Nói xong thì lại vung đao lên , đặt lưỡi đao kề ngay cổ Trần Đú Cần , ánh mắt sắc lạnh.

Hắn đưa lưỡi lè ra l**m môi một cái tựa như đang thèm mùi máu tanh, trông thật kinh tởm.

Trần Đú Cần tưởng chừng đứng tim mà chết, xem ra đã tuyệt vọng.

Trần Viện đương nhiên không thể cam tâm nhìn huyết mạch duy nhất của Trần gia bị tuyệt, ông gào lên một tiếng "không..." , lao tới ôm chầm lấy con mình , dùng thân mình che chở cho con.

Ông òa khóc .- " ta xin các người , ta cầu xin các người.

Chỉ cần các người tha cho con ta , các người muốn ta làm gì cũng được"Lời nói đẫm nước mắt , cũng chỉ vớt vát một chút tia hi vọng mong manh nào đó.

Thế nhưng cái hi vọng mong manh này dường như lại là cái bọn chúng muốn.

Tên mặt sẹo nhấc lưỡi đao ra, lại cắm phập xuống đất.

Hắn ghé sát mặt Trần Viện , khuôn mặt kinh tởm của hắn với nụ cười nhếch mép mà hỏi .- " ta hỏi ông một câu, ông nói sẽ làm tất cả , bất cứ chuyện gì để cứu con mình, có đúng không?"Trần Viện nhìn khuôn mặt sắc lạnh của hắn ,vòng tay lại siết chặt con trai ông hơn, khẽ gật đầu .- "đúng vậy , chỉ cần các người tha cho con ta , ta sẽ làm tất cả những gì các người muốn, bất cứ chuyện gì các người yêu cầu ta đều chấp nhận"Tên mặt sẹo liếc ra nhìn hai thằng đàn em , mà hai thằng đàn em cũng nhìn hắn mà gật đầu.

Có vẻ như đây mới là mục đích của bọn chúng , tên mặt sẹo lúc này ra lệnh .- "hai người ở đây canh chừng thằng nhóc này , không được để nó chạy thoát.

rõ chưa?"Hai tên đàn em lập tức gật đầu hô " RÕ..." một tiếng rất to.

Tên mặt sẹo lại quay sang nhìn Trần viện mà hất hàm.- "muốn cứu con của lão, lão theo ta ra đây"Nói xong liền đi ra phía sau.

Trần Viện run run đứng dậy , không muốn rời con mình.

Hai tên Hải và Linh thấy vậy thì trợn mắt hối thúc.- "còn không mau đi nhanh lên , đại ca ta đổi ý chém đầu con ông bây giờ."Trần Viện nghe vậy thì giật nảy mình , lập tức nhấc chân đi theo tên mặt sẹo kia.

Trần Đú Cần tưởng như đầu lìa khỏi cổ, bỗng dưng hy vọng sống lại được mở ra khiến nó hi vọng lắm , nó nhìn theo bóng lưng của cha mình mà chờ mong.

Thật sự có thể sống sót mà rời khỏi đây hay không đều trông cậy vào ông ấy.

Trần Viện theo tên mặt sẹo đi ra sau nhà, rời khỏi nhà bước vào khu vườn phía sau một đoạn thì thấy có một người đàn bà đang ngồi đó.

Mụ ta ngồi trên một cái ghế, trước mặt đặt một cái bàn , trên bàn có một ly trà , xem mụ ta trông có vẻ rất thưởng thức.

bà ta uống ly trà một cách sành điệu , đặt ly trà xuống sành điệu không kém , rồi vỗ tay xuống bàn, nhìn Trần viện mà nói .- "lão già , lâu rồi không gặp , lão vẫn khỏe chứ ?"Trần Viện giật mình khi nhìn thấy người đàn bà ấy.

Bà ta đang ngồi đó ,cùng hai tên hộ vệ phía sau , chính là hai tên ngày trước mò tới nhà ông.

Và người đàn bà ấy không ai xa lạ , là mụ tú bà ở kỹ viện Thiên Thai.

Trong khoảnh khắc giật mình ngơ ngác , ông nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện , chỉ tay về người đàn bà ấy mà tức giận nói .- "mụ ...mụ...!chính mụ là người đã giăng bẫy bày ra mọi chuyện này , chính mụ là người đứng sau lưng thao túng tất cả mọi chuyện "Trước thái độ đó của Trần Viện , mụ tú bà bật cười khanh khách.- "ta an bài thì đã sao ? Ta giăng bẫy thì đã sao ? Nếu ông quản con ông tốt thì đã không có chuyện này.

Nếu con ông không xông vào đánh bạc thì ai làm gì được con ông ? Nếu có trách thì trước tiên hãy trách bản thân ông không biết dạy con, và trách con ông ham mê ăn tiền cờ bạc.

"Trần viện tối sầm mặt lại không nói được điều gì.

Mụ nói không sai , mụ nói ông không biết dạy con là đúng.

Nếu ông biết dạy con thì con ông đã không hư hỏng thế này.

Ông cay đắng lắm , không hiểu mình đã gây thù chuốc oán gì mà bị mụ ta nhắm đến như vậy.

Lúc này mụ ta hất hàm ra lệnh, lập tức một tên lấy đâu ra một cái ghế đặt phía trước bàn, đối diện với mụ.

Mụ chỉ vào cái ghế mà nói.- " lão già, mời ngồi "Lời nói nghe lịch sự ghớm nhỉ? Trần Viện nhìn mụ mà cảm thấy khốn nạn vô cùng.

Ông cũng không từ chối , mặc dù rất căm thù nhưng vẫn lững thững bước lại ngồi vào ghế.

Lần này hai người đối diện nhau , cách nhau một cái bàn.

Tên mặt sẹo đứng sau lưng Trần viện , vỗ vào vai ông một cái khiến ông giật mình.

Hắn cười nhạt nói .- " này lão già, lúc nãy ông đã nói là ông sẽ làm tất cả để cứu con trai mình.

Bây giờ vị phu nhân này sẽ cho ông một cơ hội, ông hãy biết ơn và nói chuyện cho tử tế vào"Một cơ hội ư ? Biết ơn ư ? Thật sự quá khốn nạn.

Chính lũ này đã giăng bẫy hại gia đình ông, cũng chính lũ này lại bắt ông phải biết ơn chúng vì cái sự khốn nạn của chúng đã dành cho ông.

Trên đời này thực sự có chuyện nực cười như vậy sao?Vậy thì cuối cùng cũng lật bài ngửa , người phụ nữ này thực sự muốn gì ?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 199: 199: Sự Phản Bội Của Người Cha



Trong khu vườn vắng, mụ tú bà đối mặt Trần viện với ánh mắt sắc lẹm.

Trần viện tâm trạng lo lắng , không biết mụ đàn bà nham hiểm này sẽ làm gì, nhưng ông biết chắc rằng bà ta không tốt đẹp gì cả.

Mụ tú bà bất ngờ trừng mắt nhìn Trần viện mà nói .- "con ông đã bán mạng cho ta, bây giờ ta hoàn toàn có thể lấy mạng nó.

Ta hỏi lại ông một lần nữa, ông có thực sự muốn giữ mạng cho con trai ông không?"Câu hỏi nghe thừa thải , Trần Đú Cần là huyết mạch duy nhất của Trần gia, Trần Viện không giữ cái mạng cho nó thì còn làm gì ? Ông cay đắng gật đầu.- " tôi đương nhiên là muốn giữ mạng cho nó ,dù bất cứ điều gì tôi cũng có thể chịu đựng được.

Xin bà cho tôi biết bà muốn gì ở tôi, và tôi có thể làm gì để chuộc con mình ?"Lời nói từ tận đáy lòng của một người cha , mụ tú bà nghe vậy thì mỉm cười gật đầu.- " chuyện thì đơn giản.

Muốn chuộc con thì phải trả tiền mà thôi.

Ta biết ông không có tiền nên ta có thể chỉ cho ông một cách để kiếm tiền, ông không những có thể chuộc con mà còn có tiền mở quán rượu cho nó"Nói xong thì nhìn tên mặt sẹo khẽ gật đầu ra hiệu.

Tên mặt sẹo hiểu ý, liền cầm tờ giấy bán mạng của Trần Đú Cần để lên trên bàn, đồng thời mụ tú bà kia cũng lấy hai kim nguyên bảo đặt lên trên tờ giấy ấy ,trước mặt Trần Viện.

Nhìn thấy hành động ấy , ông ta rất ngạc nhiên.

Bà ta lúc này chỉ vào hai kim nguyên bảo cùng tờ giấy bán mạng mà nói.- " ta biết ông có một đứa con gái rất là xinh đẹp.

Thôi thì hãy gả bán cho ta, ta sẵn sàng mua với giá 5 kim nguyên bảo.

Ông không những chuộc lại được tờ giấy bán mạng này mà còn có hai kim nguyên bảo mang về để mở quán rượu cho con, thực hiện tâm nguyện của nó , như vậy là vẹn toàn rồi phải không?"Trần Viện nghe vậy thì trợn mắt tức giận, lập tức lắc đầu .- "không thể nào! Cái này đâu phải là gả bán , cái này là bán con gì làm đ*.

Trần Viện ta tuyệt đối không làm điều này."Mụ tú bà nói từ "gả bán" là cách nói lập lờ.

Người ta hay nói từ gả bán có nghĩa là con gái gả chồng cũng giống như bán cho người ta, là đã trở thành con của nhà người ta, cha mẹ ruột không còn có quyền can thiệp.

Nhưng gả bán có nghĩa là gả con để hai trẻ đến với nhau, là dựng vợ gả chồng xây dựng gia đình hạnh phúc, chứ không phải bán con để đi làm gái lầu xanh.

Mụ tú bà rõ ràng là chơi chữ , gian lận chữ nghĩa.

Thử hỏi trên đời này có loại cha mẹ nào đem con gái mình đi bán cho lầu xanh chứ ? Trần Viện đương nhiên cự tuyệt, mụ tú bà thấy thế thì bật cười đểu giả.- "ông không bán thì thôi , ta cũng không ép buộc gì "Nói xong quay sang nhìn tên mặt sẹo mà ra hiệu.

Tên mặt sẹo lập tức cầm cây đao lên mài vào cục đá bên cạnh vài đường nghe ken két , rồi bắt đầu vung đao chém vào cành cây một cái gọi là "thử đao".

Cành cây bị chặt rớt xuống dưới đất một cách nhẹ nhàng, hắn liền tấm tắc khen .- "đao sắc, chặt đầu người không dính máu"Trần viện chứng kiến thì giật mình hoảng sợ , ông nhìn nhận lại vấn đề rằng con trai mình vẫn đang còn nằm trong tay bọn chúng, lưỡi đao đấy chính là đi chặt đầu con ông.

mụ tú bà vẫy tay một cái, tên mặt sẹo hùng hổ đi về hướng căn nhà.

Trần Viện hoảng hốt la lên .- "khoan đã , xin hãy nương tay "Tên mặt sẹo khựng lại, miệng hắn khẽ nở một nụ cười rất kín, mà mụ tú bà cũng nhếch mép mỉm cười nói.- "muốn nương tay, ông phải có tiền trả.

Không có tiền trả thì không ai nương tay cho ông"Lời nói chế giễu khiến Trần Viện nhục nhã đau xót.

Ông nhìn tờ bán mạng của con trai cùng hai kim nguyên bảo ấy mà lòng đau như cắt , mong muốn rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Phải, giá mà mọi chuyện chỉ là một cơn ác mộng , và khi tỉnh lại mọi thứ sẽ bình yên.

Ông không muốn tin vào những gì mình thấy, nhưng sự thật thì luôn phũ phàng.

Mụ tú bà nhìn khuôn mặt đau ấy không có một chút từ bi, nhưng mụ ta lại giả vờ tỏ ra dịu dàng, ra vẻ khuyên nhủ .- "ông già , gái lớn gả chồng đó là điều đương nhiên.

Gả con gái cho ta, ông vừa cứu được con trai ông lại có tiền để xây dựng tương lai cho nó.

Con trai thì dùng để nối dõi tông đường ,chứ con gái có nối dõi được đâu ? Đằng nào mà chẳng gả đi , ông tiếc nuối cái gì? Ta hứa sẽ chăm sóc tốt cho nó ,ông cứ yên tâm"Nói xong lại hất hàm ra lệnh , một tên gia nô phía sau liền bước tới lấy ra một tờ giấy khế ước đặt lên bàn.

Đây chính là khế ước bán con, trên tờ giấy đã ghi rõ mọi thứ, chỉ cần Trần Viện ấn vân tay điểm chỉ là xong.

Trần viện chết lặng nhìn vô tờ giấy ấy.

Ông là một thợ may, chữ nghĩa không biết nhiều, nhưng biết chút ít để có thể dùng trong nghề của mình.

Nhìn sơ qua tờ giấy cũng đọc được dăm ba chữ , hiểu được tờ giấy ấy là gì.

Ông đang trong một hoàn cảnh trớ trêu, phải lựa chọn giữa hai đứa con của mình, biết phải làm sao? Nhìn khuôn mặt lưỡng lự án binh bất động ấy của Trần Viện , mụ tú bà cảm thấy khó chịu, mụ ta liền quát lên .- "thôi...!không bán thì thôi, ta cũng chẳng thèm mua nữa.

"Vừa quát xong đã lập tức chỉ tay về tên mặt sẹo mà ra lệnh.- "Tên kia , ngươi ra ngoài chặt quách đầu thằng nhóc ấy đi cho khỏi phiền phức"Lời nói vừa dứt, tên mặt sẹo liền vung đao, đặt mũi đao xuống đất mà bước đi từ từ.

Mũi đao cà xuống đất cắt ngang qua đất đá nghe leng keng.

Trần Viện hoảng hồn la lên.- "ta ký, ta kí.

Ta kí là được rồi "Tên mặt sẹo dừng lại ,mà mụ tú bà nở một nụ cười đắc thắng.

Những hành động này đều là chủ ý hối thúc Trần Viện mà thôi.

Trần Viện nước mắt hai hàng chảy thành dòng, đưa tay vào điểm chỉ lên tờ giấy bán con của mình, tự tay bán đứa con gái đi làm đ* ,đau xót không thể nào diễn tả.

Vân tay vừa điểm xong , mụ tú bà cầm lên mà cười nói .- "vậy chứ , phải như vậy chứ.

Ông thật là rất biết điều "Nói xong nhẹ nhàng cất tờ giấy mua bán vào trong người , vui vẻ lắm .Trần viện lúc này bật khóc , miệng lẩm bẩm trong nước mắt.- "trời ơi ta đã làm gì thế này ? Ta phải đối diện với con ta như thế nào đây ? Ta phải nói với nó chuyện ngày hôm nay như thế nào ? Hu hu hu..."Tiếng khóc nỉ non của Trần Viện càng khiến bọn kia khoái chí.

Mụ tú bà muốn giải quyết việc này cho gọn nhẹ, bà ta lúc này lại bày mưu kế nói .- "lão già yên tâm , ta đã mua bán với lão thì tự khắc sẽ sắp xếp chu toàn cho lão.

Ngươi về dặn con gái mình chuẩn bị một ngày nào đó đi viếng mộ gia đình, hoặc là đi đâu đó tới nơi hoang vắng.

Chúng ta sẽ dàn dựng một vụ bắt cóc , con gái lão sẽ không biết lão bán nó, sẽ không hận lão đâu.

Như vậy là được rồi, lão cảm thấy tốt không? HA HA HA...."Vừa nói vừa bật cười vô cùng khoái chí, đoạn quay lưng bước đi.

Mụ tú bà bước đi nhanh thoăn thoắt, tên mặt sẹo và hai tên gia nô cũng bỏ đi theo mất, để lại Trần Viện bơ vơ.

Trần Viện khóc hu hu , hai tay cầm lấy tờ giấy bán mạng của Trần Đú Cần mà xé nát.

Ông lượm lấy hai kim nguyên bảo ôm vào lòng , đây chính là tiền bán con của ông ,là tiền ông bán đi hạnh phúc cuộc đời của con gái mình , bán đi thân xác của đứa con gái thương yêu.

Ông ôm hai kim nguyên bảo vào lòng như ôm đứa con gái của mình vậy , quay lưng bước đi về phía ngôi nhà.

Dù gì ông cũng phải đón con trai trở về nhà, tâm trạng dù có đau khổ đến đâu thì việc giải cứu con trai mới là việc cần phải làm ngay.

Bước từng bước chân nặng trĩu , ông lẩm bẩm trong nước mắt, tự nói một mình.- " Thu nhi, tha thứ cho cha.

Trần gia ta chỉ có một mình em trai con là để nối dõi tông đường.

Nếu phải lựa chọn giữa con và nó, cha không có lựa chọn nào khác ngoài việc giữ nó lại.

Hôm nay cha bán con đi lấy tiền chuộc em , thật sự có lỗi với con, nhưng đó là cách duy nhất để Trần gia không bị tuyệt hậu.

Con yêu ơi, cha đành để con phải chịu khổ "Từng bước chân là từng giọt nước mắt rơi xuống, ông vào trong nhà đã thấy thằng con ông được cởi trói rồi.

Ông vội kéo thằng nghịch tử của mình đi , bước ra thật nhanh khỏi căn nhà ấy, không muốn ở lại cái quán này thêm một chút nào nữa.......Ba tên Bắt cóc kể tới đây thì bật cười khoái chí , vẻ mặt dương dương tự đắc lắm.

Thì ra đây là mưu kế để bắt người của bọn chúng ư? Vạn Vân Phong vẫn giữ nét mặt bình thản , miệng khẽ mỉm cười tán thưởng ,nhưng trong lòng dậy sóng.

Thì ra không có đường dây bắt cóc buôn người nào cả , mà chính lão già Trần Viện kia đã nhẫn tâm bán con gái mình đi ? Quả thật là một điều hết sức bất ngờ , và là cú sốc lớn đối với đứa con của ông ta.

Hắn khẽ liếc sang bên cạnh nhìn Thu nhi, nàng lúc này hai hàng nước mắt ròng ròng đau khổ.

Cảm giác khi người cha mà nàng yêu thương hết mực nhẫn tâm bán nàng vào kỹ viện, người cha mà nàng hết mực yêu quý lại đi lừa nàng, dẫn nàng vào nghĩa địa để người ta bắt cóc nàng.

Chuyện này sao có thể xảy ra được cơ chứ ? Chuyện này thật sự là khủng khiếp đối với một thiếu nữ 18 tuổi.

Bao năm qua nàng đã làm gì nên tội mà ông nỡ đối xử với nàng như vậy ? Trái tim của đứa con gái như vụn vỡ , đất trời tự nhiên sụp đổ trước mắt nàng .Thu nhi siết chặt nắm tay , cắn môi như muốn phọt máu.

Trong tận cùng của cay đắng, đó là sự phản bội của người cha.

Vạn Vân Phong nhìn thấy thì đau xót lắm, muốn ôm nàng vào lòng dỗ dành nhưng không được.

Hắn đang ngồi nhậu với ba tên bắt cóc kia, cho nên không thể làm những điều gì đó kỳ cục được.

Mặc dù vẫn giữ vẻ mặt bình thường, nhưng con tim hắn cũng quặn đau vì thương xót cho một thân phận hiếu nữ, một lòng một dạ hiếu thảo với cha mẹ lại bị cha mình bán đứng.

đau xót vô cùng, đáng thương làm sao..
 
Back
Top Bottom