Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bạch Đạo Sư

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,226
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMn7OWWdly71fttx2a6oF3HCit78wyvBHbIK90nKfH6DKe_jF5K2pPJ-HxKTPabJ1Z_vBiPIA9GgWmTBtfVDqbZoBAyEaWSCoFJw_bDO3RW2a569gIGu3MMdKciDR53RSP0d4K2RDpnumobMp8BhvVQ=w215-h322-s-no-gm

Bạch Đạo Sư
Tác giả: Vạn Vân Phong
Thể loại: Tiên Hiệp, Huyền Huyễn, Xuyên Không
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Vạn Vân Phong

Thể loại: Tiên Hiệp, Xuyên Không, Huyền Huyễn

Giới thiệu:

Vạn Vân Phong đến võ giới sinh sống. Giúp đỡ mọi người xung quanh, mở lớp dạy học. Vạn Vân Phong là một sự tồn tại bí ẩn. hắn xuất hiện trong miếu hoang một cách cũng bí ẩn không kém. Ban đầu chỉ là lời hứa dạy học cho anh em họ Trần, sau đó vì muốn siêu thoát cho linh hồn thiếu nữ mà bị cuốn vào việc trả thù. Nhận thấy Giao Chỉ đang trong ách cai trị của người phương bắc, cuộc sống vô cùng thống khổ. Thương xót người dân trong cảnh lầm than, hắn muốn khôi phục lại giang sơn của người Việt, đem lại cơm no áo ấm cho nhân dân. Để làm được việc lớn cần có người trợ giúp , hắn nhận và dạy dỗ một người học trò để cùng nhau đánh đuổi giặc phương bắc, giành lại độc lập tự chủ cho nước việt. Sau khi công thành danh toại, đánh đuổi giặc xâm lược thành công. Vạn Vân Phong trở về làng mở lớp dạy học, hoàn thành lời hứa khi xưa.​
 
Bạch Đạo Sư
Chương 1: 1: Võ Giới



Đồi núi trùng trùng, cây xanh phủ bóng.

Võ giới là một thế giới rộng lớn với lịch sử nhiều thăng trầm.

Võ giới lục địa từng tồn tại hơn trăm quốc gia lớn nhỏ.

Mấy trăm năm trước có một vị hoàng đế đem quân tiêu diệt phần lớn các quốc gia thành lập một đế chế rộng lớn.

Nhưng quy luật của tạo hóa đã định sẵn, vương triều nào cũng có lúc thịnh lúc suy.

Đế chế rộng lớn ấy tan vỡ, các thế lực cát cứ khắp nơi, đánh giết liên miên.

Thời gian chiến tranh kéo dài khiến dân chúng lầm than, từ đó mà các anh hùng đứng lên kiến quốc.

Sau thời gian dài thì đế chế đó hình thành ba quốc gia khác nhau là Đông Ngô, Tây Bắp, và Bắc Phật.

Dù là ba quốc gia tạm thời hình thành từ một đế chế nhưng xét về diện tích và dân số thì cả ba quốc gia này đều chiếm ba vị trí đầu của võ giới.

Hiện thời thì ba quốc gia này tạm thời án binh bất động, thế nhưng không biết khi nào binh đao lại bùng lên.Võ giới đúng như tên gọi của nó, nơi này thực lực vi tôn, dùng đấu khí để phân định địa vị.

Người ở giới này muốn cầu tiến đều phải luyện võ công với trọng điểm là tu luyện chân khí.

Đẳng cấp đấu khí ở võ giới chia thành 10 cấp bậc.1- võ sơ: đây là cảnh giới đầu tiên.

Người đạt cảnh giới này yêu cầu phải điều khiển được nhuần nhuyễn chân khí của mình.2- võ trung: đây là cảnh giới thứ hai của đấu khí.

Người đột phá được cảnh giới này sẽ có thể điều khiển chân khí để tấn công và phòng ngự.3- võ thượng: người đột phá cảnh giới này có thể dùng khinh công đạp trên cành cây tán lá mà lướt đi.

Tính cơ động rất cao.4- võ sư: cảnh giới võ sư cao thâm khó vươn tới.

Người đột phá cảnh giới này thì chỉ cần một cành cây ngọn cỏ cũng có thể đứng trên.

Tổ sư Đạt Ma đã từng đứng trên một cành cây nổi trên mặt nước mà qua sông, chính là cảnh giới này.

Võ sư có nghĩa là bậc thầy võ thuật.

Người ở cảnh giới này đã đủ sức để mở một võ đường, tông môn cấp 1.5- võ vương : cảnh giới càng cao thì càng ít người đạt tới.

Võ vương chính là một cảnh giới khỏi đầu ở cấp độ hiếm, có thể xưng hùng xưng bá một phương.

Người đột phá cảnh giới này có thể đi trên mặt nước như đi trên đất liền, phiêu diêu tự tại.

Một tông môn muốn vươn lên cấp 2 thì phải có ít nhất một võ vương.6- võ hoàng: đây là một sự tồn tại hiếm có mà chỉ những võ đường tông môn cấp 3 mới sở hữu.

Người ở cấp độ này có thể xuất đấu hồn hóa hình tấn công đối thủ.

Trận chiến của những võ hoàng vì thế mà vô cùng hoa mỹ.7 - võ tông: những võ tông cảnh giới chỉ có trong những võ đường tông môn cấp độ cao nhất: nhất đại tông môn.

Những võ đường tông môn hay gia tộc ở cấp độ này đều có ảnh hưởng to lớn đến cả đất nước.

Người đạt cấp độ này có thể sử dụng kiếm khí vô hình, không chỉ có thể truyền chân khí vào vũ khí tấn công mà còn có thể bắn kiếm khí ra ngoài.

Những người đạt cấp độ này thậm chí còn có thể dùng một cành cây ngọn cỏ làm kiếm, chiến đấu ung dung như dùng kiếm thật.8 - võ tôn: là cấp độ trên võ tông một bậc.

Người ở cảnh giới này có thể dùng kiếm khí hóa hình.

Đây là nâng cấp của kiếm khí vô hình, b*n r* kiếm khí hùng mạnh mang hình dáng của đấu hồn tấn công kẻ thù.

Uy lực vô cùng lớn.9- võ thánh: cấp độ này rất hiếm, người đạt cấp độ này có thể dùng ngự không thuật, bước đi trên không trung.10- võ đế: đây là cảnh giới đứng trên tất cả cảnh giới võ thuật.

Người đạt cảnh giới này có thể đằng vân, đạp trên đám mây ngọn gió mà bay đi.

Có thể hiểu cảnh giới võ thánh là chập chững biết đi thì võ đế chính là biết chạy.

Người đạt cảnh giới võ đế thì được xem ngang hàng với hoàng đế.

Những người này gặp hoàng đế có thể trò chuyện ngang hàng như bằng hữu.Ngoài 10 cảnh giới đó ra, võ giới vẫn còn tồn tại một hình thái đứng trên tất cả.

Những người đạt hình thái này không còn gọi là người thường nữa mà người ta gọi là bán tiên.

Hình thái này được gọi là "tiên nhân".

Những tiên nhân này khi hoàng đế gặp cũng phải cúi đầu cung kính thi lễ với họ.

Là điểm đến không phải ai cũng dám mơ ước.Ở phía nam của võ giới lục địa tồn tại một vùng đất xanh tươi thuộc quyền quản lý của Đông Ngô.

Tuy thuộc quyền quản lý nhưng lại nhận được đặc quyền tự trị.

Vùng đất này được gọi là Giao Chỉ.

Và câu chuyện của Vạn Vân Phong ở võ giới bắt đầu từ đây..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 2: 2: Đoàn Người Vào Miếu Hoang



Trong một khu rừng rậm thuộc Giao chỉ, một đoàn người lữ hành đang băng xuyên qua.

Đoàn người này có vẻ đang thực hiện một chuyến đi xa.

Họ vác mỗi người một túi hành lý trên lưng.

Tổng cộng mười người nhưng có chín người xếp hàng nối đuôi nhau.

một người cao to uy dũng đi lẻ đằng sau chừng mười bước.

Bọn họ lặng lẽ bước trên con đường mòn dưới những tán cây mà đi, vừa thực hiện hành trình vừa cảnh giới.Trong rừng rậm luôn tồn tại dã thú.

Một con hổ to gần đó đã để mắt đến đoàn người này, nó nhẹ nhàng tiếp cận." UỒM..."Con hổ gầm lên từ trong bụi rậm lao ra vồ lấy người đi lẻ đằng sau.

Người đàn ông đó không hề sợ hãi mà ung dung rút kiếm vận chân khí xử một đường kiếm nhẹ nhàng, đầu con hổ rớt xuống đất.

Đoàn người này đang di chuyển theo chiến thuật đội hình "đàn sói".

Con sói đầu đàn là con mạnh nhất sẽ đi lẻ ở đằng sau một chút để quan sát tất cả.

Người đàn ông này chính là sói đầu đàn, ông ta thuộc cảnh giới võ thượng có thể sử dụng khinh công lướt lên bảo vệ đội hình bất cứ lúc nào.

Chín người đi trước thì tám người là võ trung, sức chiến đấu này ở võ giới mà nói là một tổ đội mạnh, thiện chiến.

Chỉ duy nhất người ở giữa đội hình có vẻ nhỏ bé và không có sức chiến đấu, xem ra là đối tượng để bảo vệ.Trời đã chiều mộ , trên bầu trời mây đen bao phủ báo hiệu sắp có trận mưa lớn.

Người nhỏ bé vươn bàn tay trắng nõn ra hiệu, lập tức đội trưởng chạy lại cúi đầu thi lễ.- "Tiểu thư, có chuyện gì sai bảo?"Một giọng nói nhẹ nhàng phát ra.- "trời đã sắp tối rồi, lại sắp mưa to.

Ta cảm thấy hơi mệt, ông lo kiếm chỗ dừng chân đi "Đội trưởng nhìn vòng quanh một lượt, lại hướng mắt về phía ngôi miếu đằng xa.- "Tiểu thư ráng thêm chút nữa.

Ở đằng kia có một ngôi miếu hoang.

Bây giờ tất cả chúng ta tới đó nghỉ ngơi qua đêm"Tiểu thư kia vẫn ẩn mình dưới lớp áo trùm kín đầu, khẽ gật đầu.- "được rồi, cứ theo ý ông.

Chúng ta đi nhanh kẻo mắc mưa"Cả đoàn người lập tức tiến về phía ngôi miếu mà rảo bước.

Vượt qua những tán cây và hòn đá ven con đường mòn nhỏ bé.

Mây tích tụ càng lúc càng nhiều.

Khi họ tới ngôi miếu hoang thì cũng là lúc những hạt mưa bắt đầu rớt xuống.- "Hên quá, vừa kịp"Đoàn người nháo nhác bước vào trong.

Bọn họ nhìn quanh một vòng.

Ngôi miếu bỏ hoang này có vẻ lớn so với một đoàn mười người như họ.

Có thể yên tâm trú mưa qua đêm ở đây rồi.

Đội trưởng hạ lệnh.- "Lập tức sửa soạn đồ dùng nhóm lửa nấu nước"Cả đội bắt đầu sắp xếp mọi thứ từ hành lý của mình.

Trong miếu bóng tối bao phủ, bên ngoài thì mưa to , khi đống lửa được thắp lên thì lúc ấy mọi người mới ổn định lại.

Khi ánh sáng ngọn lửa chiếu sáng ngôi miếu, nữ nhân kia mới cởi lớp trùm đầu ra.

Một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp với mái tóc dài bạch kim và đôi mắt vàng hiếm thấy.

Một đội chuyên nghiệp thiện chiến đi theo bảo vệ chứng tỏ nữ nhân này thân phận không tầm thường.

Khi ánh sáng từ ngọn lửa tỏa ra sưởi ấm mọi người, lúc này có một người phát hiện ra điều gì đó, lập tức khều đội trưởng.- "Trưởng binh, hình như đằng kia có gì đó"Trưởng binh lập tức nhìn sang.

Trong ánh lửa mập mờ chiếu rọi lên một cơ thể khỏa thân hoàn toàn đầy tro bụi nằm một góc sát tường không tiếng động.

Hắn phất tay ra hiệu một cái, lập tức tất cả rút kiếm bao xung quanh bảo vệ tiểu thư xinh đẹp kia.

Tên đội trưởng nhẹ nhàng đi tới, chọc nhẹ kiếm vào cơ thể dang nằm dài đó.

Hắn thấy mái tóc bạc trắng đầy tro bụi, cùng với đó là ngực phập phồng đang hô hấp.

Hắn quay sang nói.- "Chỉ là một lão già sắp chết mà thôi, không cần phải sợ"Mọi người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ cất kiếm vào vỏ rồi ngồi xuống.

Tên đội trưởng lúc này cũng bước lại gần tiểu thư kia.

Một câu hỏi đặt ra là lão già ấy là ai? Tại sao lại kh** th*n hoàn toàn nằm giữa ngôi miếu hoang này?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 3: 3: Thư Sinh Lỡ Bước



Nhóm mười người bu quanh đống lửa, lúc này có một người cảm thấy nghi ngờ liền nói.- " Ở vùng núi rừng hoang vu này tại sao lại có một lão già thoi thóp nằm ở đây, mà còn kh** th*n hoàn toàn nữa chứ.

Đội trưởng, điều này thật sự rất đáng nghi ngờ, sợ rằng trong này có ẩn tình"Một người khác nghe xong gật đầu đồng ý.- "Nói rất đúng, nhìn thế nào cũng thấy rất đáng ngờ.

Cẩn tắc vô ưu, chi bằng...!giết quách đi "Đội trưởng cảm thấy có lý, tay nâng kiếm lên định hành sự thì tiểu thư kia lại đưa tay ngăn lại.

Nàng khẽ lắc đầu.- "không được, lạm sát là đại tội.

Có câu cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ.

Lão già kia thoi thóp thì ta phải tìm cách cứu lão mới đúng.

Nước nóng nấu xong rồi thì đem cho ông ấy một bát "Nói xong thì lại từ hành lý lấy ra một cái chăn mà đưa cho đội trưởng.- "trưởng binh, ông lão kia chắc đang lạnh lẽo.

Phiền trưởng binh mang cái chăn này đắp cho ông ấy "Trưởng binh hốt hoảng xua tay.- "tiểu thư ơi, điều này không được.

Tiểu thư đưa chăn cho người khác rồi thì đêm nay tiểu thư đắp bằng cái gì?"Vị tiểu thư kia vẫn cương quyết, trừng mắt nhìn trưởng binh mà hạ lệnh.- "ý ta đã quyết, ngươi cứ việc thi hành đi "Xem ra vị tiểu thư này rất có địa vị.

Trưởng binh đành phải tuân lệnh, mang chăn đến đắp lên người lão già tóc bạc kia.

Lúc này bên ngoài có một bóng người bước vào với một cây dù trên tay, mở miệng chào hỏi.- "Xin lỗi mấy vị đại hiệp, tiểu sinh bị mắc mưa xin trú nhờ một chút được không ạ?"Mọi người nhìn về phía người vừa nói với tâm thế đề phòng.

Người mới vào dáng vẻ là một thư sinh mảnh mai yếu đuối, lời nói lại rất lịch sự lễ nghĩa.

Vị tiểu thư thấy vậy thì không đề phòng mà đồng ý.- "trời bên ngoài đã tối mà còn mưa rất to.

Công tử cứ vào đây sưởi ấm trước rồi nói "Vị tiểu thư này năm nay mới 16 tuổi, xem ra còn rất ngây thơ và dễ tin người.

Thư sinh kia được sự đồng ý thì từ từ bước tới cúi chào từng người, nhẹ nhàng ý tứ ngồi vào vòng.

Lúc này đội trưởng cảnh giác hỏi.- "Vị tiểu huynh đệ này đang đi đâu? Tại sao lại lỡ bước vào cái miếu hoang trong rừng thẳm này, có thể cho ta biết được không?"Xem ra rất cảnh giác.

Thư sinh kia nho nhã mỉm cười thi lễ.- "Không giấu gì các vị đại hiệp.

Tiểu sinh là học trò nhà ở bên kia khu rừng.

Vì muốn theo con đường học vấn nên băng qua rừng tới trấn Ba Bể bái sư tầm đạo.

Vì khoảng cách xa nên lần nào đi qua cũng ngừng ở miếu này nghỉ chân, sáng hôm sau lại tiếp tục lên đường"Mọi người nghe xong gật gù.

Đây là một lý do hợp lý.

Tiểu thư kia có vẻ có thiện cảm với người đọc sách, mỉm cười hỏi han.- "đi xa như vậy để tầm sư, chắc huynh cũng đọc nhiều sách thánh hiền lắm phải không?"Thư sinh đó một mỉm cười thi lễ.

Vẫn dáng vẻ lễ nghĩa mà khiêm tốn.- "Tiểu sinh không có tài năng, đến giờ chỉ học được tứ thư ngũ kinh cùng một ít sách thánh hiền khác.

Hổ thẹn không dám nói"Với sự khiêm nhường đó, thư sinh nhanh chóng tạo được thiện cảm với nhiều người.

Lúc mọi người đang vui vẻ, thư sinh lấy ra mấy viên đá vụn nhỏ tung hứng.

Việc tung hứng nghe có vẻ bình thường nhưng viên đá của thư sinh thì không bình thường chút nào.

Một người bên cạnh hỏi.- "Huynh đệ, cho ta mượn mấy viên đá nhỏ của ngươi được không?"Thư sinh nghe vậy bật cười.- "Được chứ, có gì đâu.

Chỉ là mấy viên đá lượm được thôi mà "Nói xong thì tung ba viên đá cho mỗi người một viên.

Những người nhận đá cầm lên xăm soi rất tỉ mỉ.

Có vẻ như họ vô cùng hứng thú với những viên đá này.

Vậy những viên đá này thật sự là gì mà khiến họ dành nhiều sự chú ý đến vậy?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 4: 4: Nam Nhân Tóc Bạc



Mấy người đó cầm viên đá xăm soi.

Viên đá này không giống đá chút nào mà lại có màu vàng óng.

Đội trưởng là một người được thẩy đá, hắn đưa lên miệng cắn một cái.

"Là vàng ròng" bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không cần nói cũng hiểu ý tứ.

Mấy cái nhìn như đá vụn này chính là vàng, và thư sinh kia nói là nhặt được vậy có thể khẳng định đây là một mỏ vàng trong rừng chưa ai biết tới.

Ánh mắt bọn họ thoáng có sát khí.

Tiểu thư kia ngây thơ không hiểu chuyện gì nhưng đám người hộ tống có vẻ muốn giết người bịt miệng để độc chiếm mỏ vàng lắm rồi.

Chỉ là trước khi hành sự phải biết mỏ vàng ở đâu cái đã.

Đội trưởng nhìn thư sinh mà hỏi.- "Tiểu huynh đệ, ngươi bảo cái này ngươi lượm dọc đường, vậy có thể chỉ cho bọn ta chổ mà ngươi nhặt được không? Bọn ta cảm thấy có chút hứng thú"Nam sinh kia có lẽ vẫn chưa hiểu chuyện.

Cứ tưởng mình chỉ nhặt được mấy viên đá màu vàng đẹp mắt.

Nghe đội trưởng hỏi vậy thì cũng không chút đề phòng mà thật tình nói.- "Không giấu làm gì, mấy viên đá này tiểu sinh lượm trên đoạn đường cách đây chưa tới nửa dặm.

Nếu đại hiệp hứng thú thì sáng mai tiểu sinh sẽ chỉ chỗ cho các vị "Mấy tên hộ tống mắt sáng rực lên.

Cũng không trách chúng được, cả một mỏ vàng chứ có ít ỏi gì đâu.

Phát hiện ra mỏ vàng có thể làm hưng thịnh cả một quốc gia.

Đội trưởng xem ra không chờ đợi được mà cười nhạt.- "Sáng mai bọn ta có việc phải đi sớm, không thể chậm trễ.

Bây giờ ngươi dẫn hai huynh đệ đi theo tới nơi đó cho bọn họ mở rộng tầm mắt là được rồi "Thư sinh kia nhìn ra ngoài trời mưa tầm tả.

Lúc này cười gượng.- "Các vị đại hiệp đừng đùa nữa mà.

Chỉ là mấy viên đá vô giá trị, không lẽ bắt tiểu sinh đội mưa đi trong đêm đó chứ?"Lòng tham làm mờ mắt, tên đội trưởng xem ra đã quyết, hắn liếc về phía cây dù.- "Không phải ngươi có đem theo dù đó sao? Từ đây đến đó cũng chưa tới nửa dặm.

Ngươi dẫn hai huynh đệ ta tới đó rồi trở về mấy hồi, có mất bao nhiêu thời gian đâu "Thư sinh lúc này khuôn mặt nhăn nhó tỏ ta khó chịu lắm.

Hắn tặc lưỡi một cái.- "Thôi được rồi, chỉ có mấy viên đá thôi mà làm khổ người khác.

Muốn đi thì ta dẫn đi "Tên đội trưởng nghe vậy thì hài lòng lắm.

Hắn liếc mắt ra hiệu cho hai tên đàn em hành sự, chính là sau khi xác định được mỏ vàng lập tức giết người diệt khẩu.

Thư sinh kia vẫn không biết gì, với tay lấy cây dù toan đứng dậy thì ngay lúc này một lời nói từ đâu đó phát ra khiến tất cả khựng lại.° " đừng có ngu xuẩn mà đi, đó là chỗ chết đấy"Tất cả khựng lại im lặng ngơ ngác nhìn nhau.

Giọng nói này rất lạ xem ra không phải người trong đoàn.

Ánh mắt của mọi người quét hết một lượt trong miếu mới phát hiện ra ông lão kh** th*n tóc bạc nằm ở góc đang lồm cồm bò dậy.

Lão nói giọng ồm ồm.° " ở lại thì sống, bỏ đi là chết"Tên đội trưởng nghe vậy thì tức giận lắm, "không lẽ lão già này phát hiện ra âm mưu của ta?".

Lúc này tiểu thư kia tò mò.- "ông lão, tại sao ông lại nói như vậy? Ông có căn cứ gì không?"Ông lão ấy toàn cơ thể dính đầy tro bụi, đen nhem nhuốc.

Lão ta đứng dậy lặng lẽ bước ra ngoài.

Khi hắn bước đi thì mọi người mới phát hiện ra đây là một cơ thể cường tráng không giống ông lão chút nào.

Nam nhân đó bước ra ngoài trời, nước mưa như trút xuống cơ thể của hắn.

Hắn chính là đang dùng nước mưa để tắm gội, thoáng chốc toàn bộ tro bụi bám trên người hắn đã được rửa trôi hết.Hắn rút đâu ra một sợi dây nhỏ rồi cột gọn tóc lên cao kiểu tóc thư sinh, sau đó bước vào trong miếu.

Lúc này dưới ánh lửa soi rọi, cơ thể hắn hiện lên rõ ràng một nam nhân tóc bạc trắng ( khác với tóc bạch kim, dù cùng trắng nhưng tóc bạch kim vẫn rất khác).

Dù rằng mái tóc cứ như của ông lão 90 tuổi nhưng khuôn mặt lại chỉ chừng 20 tuổi, và đặc biệt cơ thể vô cùng hoàn mỹ.

Đây không thể nào là một ông lão được.

Rốt cuộc mỹ nam tử này là ai? Và lời hắn nói có ý gì?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 5: 5: Hồn Ma Bóng Quế



Mỹ nam tử tóc bạc đứng trước mặt mọi người.

Hắn đưa tay vào trong miệng lấy ra một túi vải nhỏ màu đỏ, loại túi nhỏ đựng tiền xu.

Cái túi xẹp lép xem ra không có gì bên trong.

Có lẽ vì ngậm cái túi mà giọng hắn mới hơi ồm ồm.

Cái túi lấy ra rồi thì giọng nói cũng thanh thoát hơn.

Hắn nhìn vào vị tiểu thư kia mà nói.° "hãy nhìn cơ thể của ta, chắc các ngươi hiểu ta muốn nói gì rồi phải không?"Vị tiểu thư đang ngơ ngác trước vẻ đẹp ấy, lúc này nghe nam nhân tóc bạc nói vậy thì sực nhớ ra điều gì, vội vàng lấy tay che mặt mà la lên.- " Á á á...ghê tởm quá, đồ thô bỉ "Một nam nhân không mặc gì lại đứng khoe thân trước một vị tiểu thư đài các thì đúng là vô cùng thô thiển.

Bọn hộ vệ tuốt kiếm trừng mắt.- "Tên khả ố kia, dám khinh bạc tiểu thư nhà ta, muốn chết sao?"Nam nhân tóc bạc thở dài, mà vị tiểu thư kia tay che mặt nhẹ nhàng tách hai ngón tay.

Đôi mắt khẽ nhìn qua khe hở mà ngắm nhìn cơ thể tuyệt mỹ, "đây thực sự là một cơ thể nam nhân sao? Trên đời có nam nhân sở hữu một cơ thể tuyệt mỹ thế này ư?".

Trong lòng cảm thán, khuôn mặt đỏ ửng, cảm thấy bụng nóng ran.

Thực ra con người dù nam hay nữ đều giống nhau cả thôi.

Một người đàn ông khi nhìn thấy mỹ nữ khỏa thân trước mặt mình thì cảm giác cũng giống như người phụ nữ chiêm ngưỡng vẻ đẹp cơ thể nam nhân.

Nhưng võ giới hiện tại còn trong thời phong kiến.

Trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên một chồng.

Người phụ nữ trong thời phong kiến bị biết bao nhiêu gông cùm xiềng xích của nho giáo tam tòng tứ đức.

Không riêng tiểu thư đó mà tất cả nữ tử khác đều phải bịt mắt kêu la như vậy mà thôi.Nam nhân tóc trắng chẳng thèm nói gì, lặng lẽ đi thẳng về chiếc chăn của mình mà ngồi xuống.

Thư sinh đang cầm dù lúc này để xóa tan bầu không khí căng thẳng liền cười gượng.- "Vị huynh đệ đằng kia.

Ta với hai vị đại hiệp này chỉ đi ra ngoài một lát rồi về, tại sao lại bảo ta sẽ chết?"Nam nhân ngồi bệt xuống, trừng mắt nhìn thư sinh.° "ta không nói ngươi, ta nói bọn chúng "Thư sinh kia nghe vậy thì giật mình, mà nhóm mười người thì tròn mắt ngạc nhiên.

Vị tiểu thư kia lúc này không che mắt nữa mà quay sang hỏi.- "tai sao ngươi nói vậy? Chúng ta đi theo hắn thì làm sao mà chết được?"Nam nhân tóc bạc vẻ mặt chán nản, hắn ngáp một cái.° "ta nói các ngươi nhìn cơ thể của ta mà các ngươi vẫn chưa hiểu vấn đề sao? Bên ngoài mưa rất to, ta chỉ ra ngoài chút xíu mà ướt hết tất cả.

Trong khi tên thư sinh kia không hề bị ướt.

Dẫu rằng hắn mang theo dù nhưng không thể tránh khỏi bị ướt vài chỗ, đằng này hắn khô ráo hoàn toàn, thậm chí cả cây dù của hắn cũng không hề ướt "Nói đến đây thì lập tức cả mười người quay phắt lại nhìn thư sinh.

Quả thật không sai, hắn khô ráo hoàn toàn.

Cả bọn lắp bắp.- "Không thể nào, làm sao có thể...?"Thư sinh kia không nói gì mà chỉ lặng lẽ nhìn về phía nam nhân.

Nam nhân tóc trắng nhìn thẳng vào mắt thư sinh mà nói.° "không cần vòng vo , để ta chỉ thẳng ra luôn.

Ngươi không ướt bởi vì ngươi không thể bị ướt.

Nói cho vuông thì ngươi chỉ là một hồn ma bóng quế vào đây dụ dỗ bắt cóc người sống mà thôi "Vừa dứt lời, thư sinh kia trợn tròn mắt, cây dù hắn cầm rớt xuống đất rồi dần tan biến.

Hắn đứng dậy rồi bay lên cách mặt đất một thước, là là bay ra ngoài biến mất trong cơn mưa.

Cả bọn nhìn thấy hoảng hồn nép sát vào nhau r*n r*.- "A.a.a...!có ma..."Cả đám run bần bật.

Nam nhân tóc trắng lúc này ngáp một cái.° "tên thư sinh này xem ra lúc còn sống là học trò thật sự.

Không biết vì lý do gì bị yêu quái ăn thịt rồi khống chế linh hồn.

Hắn chính là bị yêu quái thao túng tới đây dụ dỗ các ngươi đi theo hắn để yêu quái dễ dàng ăn thịt.

Cũng may có ta ở đây xem ra số các ngươi chưa tận "Nói xong thì phẩy tay một cái.° "hắn đi rồi, các ngươi không cần phải sợ nữa "Đoạn lập tức nằm xuống quay mặt vào trong ngủ tiếp như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vô cùng bình tĩnh, vô cùng bản lĩnh..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 6: 6: Kẻ Thao Túng Hồn Ma



Hồn ma kia rời đi, hắn là là trên mặt đất bay đến một cái hang động cách đó không xa, khoảng chừng chưa tới nửa dặm.

Bên trong hang xuất hiện một đôi mắt đỏ rực nhìn ra, giọng nói the thé phát lên.- " sao lại trở về có một mình? Người ta kêu ngươi dẫn dụ đâu?"Hồn ma lơ lửng lắc đầu.- " Bẩm Bạch vương.

Đã tưởng rằng có thể bắt được hai tên, thế nhưng giữa chừng xuất hiện một cao nhân cứu chúng rồi"Trong hang phát ra tiếng phì phò đe doạ, ánh mắt yêu quái như trợn to hơn.- " thật sự là cao nhân sao? Không phải là ngươi bất tài sơ xuất không lừa được chúng?"Hồn ma lại lắc đầu, hắn khẽ run lên.- "Là cao nhân, thật sự là cao nhân.

Người này không cần nhìn cũng đoán biết được huyền cơ, xem ra là một vị đại năng nào đó ẩn mình.

Nhìn bên ngoài thì hoàn toàn không có chân khí..."Mới nói đến đây thì đã bị ngắt lời, đôi mắt đỏ rực trong đêm tối kia rời khỏi hang áp sát hồn ma.- "ngươi nói là không có chân khí? Điều này không thể nào.

Khí là máu của linh hồn, không có khí đồng nghĩa linh hồn không tồn tại.

Chẳng lẽ hắn là một thây ma?"Hồn ma lúc này lại lắc đầu, linh hồn lại khẽ run lên.- "Hắn thật sự là người sống, có máu có thịt có hơi thở, nhưng lại không thể nhìn thấy chút chân khí nào"Tồn tại được gọi là bạch vương kia phì phì mấy tiếng, yêu khí nồng đậm tỏa ra đầy giận dữ.

Hồn ma lúc này khẽ lắc lư.- "Kẻ đó có rất nhiều điều bất thường.

Mái tóc hắn bạc trắng như cụ già 90 tuổi nhưng cơ thể lại cường tráng, nhìn vào không khác gì nam tử 20 tuổi.

Thật sự rất kỳ lạ "Đôi mắt đỏ rực lượn vòng quanh hồn ma, nhìn chằm chằm vào hắn.- "ngươi chắc chắn là tóc bạc? Không phải tóc bạch kim đó chứ?"Hồn ma lại lắc đầu, oán khí lắc lư.- " Là tóc bạc trắng, không phải bạch kim, chắc chắn không phải bạch kim"Đôi mắt đỏ trong đêm mưa tầm tã lại hướng về phía ngôi miếu đằng xa kia.

Xem ra quá nhiều điều kỳ lạ.

Tiếng phì phì lại phát ra.- "được rồi, ngươi theo ta đến đó.

Ta muốn tận mắt thấy vị cao nhân mà ngươi nói"Vừa dứt lời, đôi mắt đỏ rực lướt đi dưới đêm mưa.

Hồn ma cũng lẳng lặng lướt theo.

Cả hai nhanh chóng đến được ngôi miếu.

Chúng núp ở bóng tối bên ngoài mà nhìn vào.

Bên trong nhóm mười người vẫn đang thức mà ngồi tụ lại với nhau trong lo sợ.

Chỉ có một tên tóc trắng nằm ngủ ngon lành , xem ra chẳng quan tâm sự tình.

Hồn ma khẽ nói.- "Bẩm Bạch vương, chính là người đang nằm ngủ ấy"Đôi mắt đỏ rực quan sát thật kỹ từng chi tiết, quả nhiên không nhìn thấy chút đấu khí nào.

Lại quan sát cơ thể, đôi mắt đỏ ấy có thể nhìn thấy hơi thở và độ ấm từ trong bóng tối bên ngoài.

Hắn khẽ phì lên một tiếng.- "đúng là người sống, lại không có đấu khí, làm sao có thể?"Bạch vương lại quan sát nhóm mười người, nhanh chóng nhận định.- " một tên võ thượng, tám tên võ trung, và một nữ tử không có võ công.

Một đám nhãi nhép"Xem ra Bạch vương không cho đám hộ tống kia vào mắt, có lẽ thực lực cách biệt lắm.

Bản tính cẩn thận, đôi mắt đỏ nhẹ nhàng lướt đi vòng quanh một lượt ngôi miếu hoang.

Hắn muốn biết xung quanh còn người nào hay điều gì đó có thể ảnh hưởng đến việc của hắn.

Khi đã an tâm rằng sẽ không có yếu tố bất ngờ nào khác xuất hiện.

Hắn quay sang dặn dò hồn ma.- "ngươi đứng ở đây quan sát, để ta thử vào đó dò xét xem thế nào"Nói xong thì lướt đi về hướng cửa miếu.

Hồn ma đứng lại nhìn theo.

Bên trong nhóm mười người vẫn đang không biết bên ngoài có đôi mắt đỏ rực theo dõi họ từ nãy đến giờ.Trời mặc dù mưa rất to, tiếng mưa áp đảo tất cả, thế nhưng những người bên trong lại cảm thấy xung quanh yên tĩnh đến rợn người.

Tựa như cái chết sẽ đến bất cứ lúc nào vậy..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 7: 7: Bạch Xà Chi Vương



Lại nói chuyện nhóm người lúc hồn ma rời đi, bọn họ bu lại với nhau run rẩy.

Một người bất chợt hỏi.- "Cái con ma ấy đi rồi, có khi nào nó quay lại và dẫn theo chủ nó tới không nhỉ?"Vừa dứt lời thì cả đám trừng mắt nhìn hắn, không ai nói với ai câu nào, không khí căng thẳng vô cùng.

Thật ra trong lòng ai cũng nghĩ đến điều đó, chỉ là không dám nói ra mà thôi.

Giờ một tên nói ra làm cả đám bấn loạn.

Nếu thực sự như vậy thì nguy to, bởi kiếm pháp của họ không dùng để đánh nhau với ma.

Rồi chẳng ai nói với ai câu gì, tất cả nhìn sang phía cái tên tóc bạc đang nằm ngủ kia.

Xem ra đó là chỗ dựa duy nhất của bọn họ.

Tên đội trưởng giọng run run.- "Tên...tiểu tử...!tóc trắng kia, dậy đi ta...!muốn hỏi"Tiểu thư nghe vậy thì nhíu mày.- "đây là cách nói chuyện nhờ vả ư?"Tên đội trưởng giật mình khựng lại, mà vị tiểu thư kia chạy đến bên cạnh, ngồi khép chân đặt tay lên vai mà lay nhẹ.- "tiên sinh, xin tiên sinh đừng ngủ nữa.

Tiểu nữ có chuyện muốn nhờ vả"Trong lúc sợ hãi, cả bọn quên mất là nam nhân kia vẫn đang tr*n tr**ng.

Việc đầu tiên không phải là lấy cho hắn ta một bộ quần áo sao? Việc này mà họ cũng quên mất.Nam nhân đó vẫn quay mặt vào trong nằm yên bất động, mặc cho tiểu thư gọi thế nào cũng không dậy.

Tiểu thư kia bí thế liền vươn người ngồi lên phía trước mặt mà gọi.- " tiên sinh, đừng ngủ nữa, xin hãy dậy đi"Nam nhân đó không những không dậy mà còn tranh thủ cơ hội nhoài người lên gối đầu vào đùi tiểu thư kia, úp mặt vào bụng nàng ta mà ngủ tiếp.

Tiểu thư kia bí thế chỉ biết cười khổ, mà bọn hộ vệ nhìn thấy đều nhăn nhó.

Bình thường thì bọn chúng đã kéo tên đó ra rồi, nhưng lúc này cả bọn đang còn trông cậy vào cái tên ấy nên đành nhẫn nhịn.

Tên đội trưởng nói với các huynh đệ.- "Chuyện ngày hôm nay không được tiết lộ nửa lời.

Nếu lão gia biết chúng ta để một tên kh** th*n ngủ gối đầu lên đùi tiểu thư thì cái đầu của chúng ta rớt hết"Cả bọn cười gượng." PHÌ...."Bất ngờ lúc này một tiếng động vang lên, cả bọn nhìn ra ngoài thì thấy đôi mắt đỏ rực nhìn vào.

Cả đám run lên bần bật tuốt kiếm.- "Yêu quái...!có yêu quái"Đôi mắt đỏ rực bên ngoài trừng mắt nhìn bọn hộ vệ mà phát ra yêu khí cuồn cuộn áp đảo.

Bọn họ bị yêu áp hù dọa làm rớt hết kiếm, cả bọn ôm sát vào nhau run rẩy.- "Yêu khí kh*ng b* quá, chúng ta không có chút cơ hội chiến thắng nào"" ĐOÀNG..."Một tia sét đánh ngang làm sáng rực bầu trời, trong khoảng khắc đó bọn họ nhìn thấy bên ngoài là một con rắn trắng khổng lồ dài hơn mười trượng (40 m).

Cả bọn run bắn người.- "A .a.a...!là bạch xà chi vương..."Đẳng cấp quá chênh lệnh, chỉ kích cỡ đã làm bọn họ khiếp sợ, chỉ yêu áp cũng đủ khiến bọn hộ vệ cứng người.

Cả bọn liếc nhìn về phía nam nhân kia mà hy vọng.

Nam nhân tóc trắng vẫn gối đầu ngủ ngon lành, mặc vị tiểu thư nọ run rẩy van xin.- "tiên...sinh...!dậy đi, có...!có...!khách..."Mặc kệ tất cả, hắn vẫn không nhúc nhích.

"không phải sợ quá mà không dám dậy đó chứ?" Trong đầu bọn hộ vệ đã thoáng suy nghĩ như thế.

Bạch xà chi vương ở bên ngoài quan sát tất cả, thấy ai nấy cũng run sợ, chỉ riêng nam nhân tóc trắng kia vẫn nằm yên đó không phản ứng.

Đôi mắt rắn của bạch xà nhìn rất tỉ mỉ.

Hơi thở nhẹ nhàng, nhịp tim bình thường, chứng tỏ nam nhân này chẳng một chút sợ hãi.

Dù rằng bạch xà đã dùng yêu khí phóng yêu áp nhiều như vậy mà không lay động một chút cảm giác nào.

Không lẽ tâm cảnh của nam nhân kia đã đạt cảnh giới vững như núi, hoặc có thể đó là một sinh mệnh quá cường đại đến nỗi không để bạch xà chi vương vào mắt?.
 
Bạch Đạo Sư
Chương 8: 8: Đạo Lý Sinh Tồn



Bạch xà chi vương là một loại rắn hổ mang trắng cực độc và cực kỳ hiếm có, đây được gọi là vua của các loại rắn nên người ta đặt cho nó cái tên "bạch xà chi vương".

Loại rắn cực hiếm này khá to lớn, có con dài mười thước, thậm chí dài hơn cũng có.

Nhưng đó là rắn thường, còn hiện tại là một yêu quái dài hơn mười trượng, vô cùng cường đại.( 1 trượng= 10 thước.

Thước là đơn vị đo vải ngày xưa, tùy mỗi loại thước đo khác nhau mà kích cỡ khác nhau.

Đến thời Pháp thuộc, Pháp quy định cây thước đo vải phải dài đúng 0,4m.

Từ đó đơn vị thước được thống nhất.)Bạch xà liên tục phát yêu áp khiến người bên trong vô cùng sợ hãi.

Bọn hộ vệ kia dù là chiến binh dày dặn kinh nghiệm xem cái chết tựa như lông hồng, nhưng bản chất con người đều giống nhau cả thôi.

Khi gặp một yêu thú cường đại như vậy thì cũng như một con mèo đối diện với một con sư tử, không thể không khiếp đảm.Đôi mắt bạch xà vẫn nhìn về phía nam nhân tóc trắng, xem ra hắn ta chẳng có chút dao động nào.

Cảm thấy gặp cao nhân thật, bạch xà mở lời.- "vị cao nhân trong kia.

Ta đi đằng đông ông đi đằng tây, nước giếng không phạm nước sông, cớ sao lại phá hỏng chuyện tốt của ta?"Cả đám người run rẩy nhìn về phía nam nhân đó, và hắn thì cứ nằm yên ngủ ngon chẳng đoái hoài gì.

Bạch xà đợi một hồi không thấy trả lời thì nói tiếp.- "cao nhân, ta là Bạch vương, là vua của ngọn núi này.

Ta trước giờ có ăn thịt người nhưng đều là ăn lúc đói.

No ta không ăn, cũng không lạm sát người bừa bãi.

Ta chỉ đi săn người và ăn thịt khi đói.

Đem so sánh với việc con người săn bắt ăn thịt rắn thì cũng không khác gì nhau.

Cao nhân cớ sao lại ngăn cản bữa ăn của ta?"Quả nhiên là dụ người sống để ăn thịt, suýt chút nữa đã vào bụng rắn rồi.

Đám người hộ vệ nghe vậy thì run rẩy, bất ngờ có chút phản kháng.- "Yêu quái ăn thịt người, tội ác tày trời mà còn dám nói như vậy sao...?"Chưa nói xong thì bạch xà quay phắt lại trừng mắt, cả đám im bặt ôm chặt lấy nhau run rẩy.

Lúc này nam nhân tóc trắng lại bật cười.° "ha ha ha, hay cho con yêu thú cũng hiểu biết đạo lý.

Không sai, ta hoàn toàn đồng ý với ngươi.

Chuyện ngươi ăn thịt người với chuyện con người ăn thịt rắn bản chất đều giống nhau, không có gì gọi là tội lỗi cả"Vị tiểu thư kia nghe vậy thì run lên, hắn đang gối đầu lên đùi nàng mà có thể nói những lời như vậy sao? Lại nói đám hộ vệ nghe vậy thì vừa hoảng sợ vừa tức giận chỉ tay về phía hắn mà run run.- "Ngươi...!tên tiểu tử tóc bạc nhà ngươi..."Cái này không phải là ủng hộ yêu thú ăn thịt người à? Nam nhân kia lúc này lại nói tiếp.° " dù rằng ngươi ăn thịt người là chuyện bình thường trong thế giới này, lẽ ra ta không nên can thiệp.

Thế nhưng xét cho cùng thì ta cũng là nhân tộc, bảo vệ đồng tộc không phải là chuyện đương nhiên của nhân tộc đó sao? Lại nói lúc bọn người này mới vào đây, nữ nhân này đã ngăn cản không cho thuộc hạ giết ta, lại nấu nước nóng cho ta uống, nhường chăn cho ta đắp , tính ra cũng có ơn với ta.

Có câu "nhận ơn một ngụm nước phải trả một dòng sông ".

Ta đương nhiên phải bảo vệ nàng ta và hộ vệ của nàng, đó là điều phải làm mà thôi"Cả đám người nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, cứ tưởng bị bỏ rơi rồi.

Bạch xà bên ngoài cảm thấy không hài lòng mà phì phì, phát ra yêu áp cuồn cuộn.- "cao nhân, không lẽ cao nhân nhất định muốn đối đầu với ta ?"Yêu áp ấy khiến bọn hộ vệ vừa trấn tĩnh thì lại trở về trạng thái kinh hãi.

Nam nhân tóc trắng vẫn gối đầu lên đùi mỹ nữ xinh đẹp, trông rất biết hưởng thụ.

Hắn xì một tiếng.° " nói tóm lại cho vuông.

Ngày mai bọn người này đi ra ngoài tiếp tục cuộc hành trình.

Lúc ấy ngươi muốn giết thịt ai thì cứ việc, ta tuyệt đối không quan tâm.

Nhưng bây giờ trong cái miếu này thì họ được sự bảo hộ của ta, sinh mệnh của họ do ta quản.

Còn ngươi...!CÚT..."Cả đám người giật mình chết lặng.

Trước mặt yêu quái cường đại mà dám to tiếng đuổi như vậy sao? Xem ra sắp có biến rồi..
 
Bạch Đạo Sư
Chương 9: 9: Thử Lòng



" PHÌ...."Một âm thanh đe doạ, bạch xà lao vút đầu vào trong miếu bành mang trợn mắt há mồm nhe cặp răng nanh sắc bén dài như hai cây trường kiếm về phía trước." Á.A A...."Cả đám hộ vệ hoảng sợ, theo bản năng bọn chúng lao vút ra sau lưng vị tiểu thư kia mà núp cả.

Vị tiểu thư vẫn đang ngồi đó run rẩy.- " tiên...!sinh...!cái...!đó...!đút đầu vào...!bên trong cửa rồi..."Đường đường là vua của ngọn núi lại bị khinh bạc xua đuổi thẳng mặt.

Bạch xà tức giận không kìm chế được trong vô thức lao vào nhe nanh.

Cái đầu rắn khổng lồ ngóc lên nhìn thật khủng khiếp.

Tiểu thư kia hoảng loạn lay nam nhân.- "tiên sinh...!làm cái gì đi, đừng có nằm yên như vậy nữa..."Bạch xà trong lúc tức giận nhe nanh há miệng thì thoáng chốc khựng lại, cơn nóng giận được kìm chế.

Có câu " ngu thì chết chứ bệnh tật gì" , những kẻ ngu dốt thường không sống lâu.

Bạch xà chi vương dù là vua ngọn núi này nhưng trước khi làm sơn vương thì cũng từ một con rắn nhỏ mà trưởng thành.

Kẻ sống lâu lên lão làng, muốn mạnh thì cứ phải sống sót trước đã.

Bản năng sinh tồn của bạch xà mách bảo nó phải cẩn thận.

Một sự tồn tại đầy bí ẩn kia nếu lỡ như là một đại cường giả thì sao? Nó chết chắc.

Bạch xà trấn tĩnh nhìn kỹ lại.

Đôi mắt rắn quan sát nhịp tim hơi thở.

Nếu giả vờ bình tĩnh thì chỉ ở vẻ ngoài, còn nhịp tim và hơi thở chắc chắn sẽ gấp gáp.

Nam nhân tóc trắng này thậm chí không có một chút thay đổi nhỏ, vậy nếu không phải đại cường giả không xem bạch vương vào mắt thì cũng là một tên ngáo ngơ chán sống không còn biết sợ là gì.Trốn tránh kẻ mạnh và săn đuổi kẻ yếu là nguyên tắc sinh tồn cơ bản của rừng rậm.

Bản thân bạch xà đã sống qua nhiều năm để trưởng thành thì phải giỏi kỹ năng sinh tồn này, thế nên chưa xác định được sức mạnh thật sự của nam nhân kia thì nó sẽ không tấn công.

Bạch xà lặng lẽ rút đầu ra ngoài trườn đi.

Vị tiểu thư kia thở phào nhẹ nhõm.- "ra rồi, rút ra rồi.

Thoát chết rồi"Thế nhưng đám hộ vệ sau lưng vẫn run rẩy.- "Chưa xong đâu, yêu khí bên ngoài còn nồng đậm lắm, nó vẫn đang ở bên ngoài đó"Đúng như vậy, bạch xà không đi mà chỉ trườn tới chỗ của hồn ma.

Trầm ngâm một chút rồi nói.- "tên bạch mao trong kia dám khing thường ta.

Nếu hắn thật sự là cao nhân thì ta đương nhiên chấp nhận, nhưng nếu hắn chỉ diễn để lừa ta thì ta thật sự muốn lấy mạng hắn.

Ngươi có cách nào thử xem hắn là cao nhân thật hay chỉ giả vờ? Có thể hiến kế cho ta được không?"Hồn ma lúc này khẽ lắc lư, suy nghĩ một hồi, bất chợt nghĩ ra điều gì đó liền nói.- "Bẩm Bạch vương, điều này khá đơn giản.

Nếu hắn thực sự là cao nhân thì hiểu biết phải sâu rộng.

Không phải bạch vương tu luyện gần đây bị đứng lại, không thể thăng tiến dù một chút.

Bây giờ mượn cớ vào hỏi thử, nếu hắn thật sự là cao nhân thì biết đâu chỉ điểm cho bạch vương.

Còn không phải cao nhân thì bạch vương làm thịt hắn.

Đúng là nhất cử lưỡng tiện, vừa dò xét được đối thủ, vừa thu được lợi ích cho mình "Bạch xà nghe vậy thì cảm thấy có lý lắm, khẽ lắc lư.- "ý kiến rất hay, để ta vào hỏi hắn "Nói xong lập tức quay trở lại.

Bên trong miếu đang yên ổn, bất ngờ cái đầu rắn thò vào." Á.A.A..."Vị tiểu thư kia giật mình hét to, bàn tay run rẩy khẽ lay nam nhân.- "tiên sinh...!lại...!đút đầu vào rồi..."Cả đám hộ vệ cũng run rẩy, nhưng tên nam nhân tóc trắng đó vẫn ngủ ngon như chẳng có chuyện gì.Lần này bạch xà đưa đầu vào không nhe nanh há miệng nữa mà có vẻ rất nhã nhặn.

Nhưng một cái đầu rắn có nhã nhặn thế nào thì cũng trông rất đáng sợ..
 
Back
Top Bottom