Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bác Sĩ Cận - Zhihu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
415,688
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczM2AYq3L8ysvP7Q9SueoEAaTDvUTzTmcafUg34iKquRrM22zf77wO72EnN1QM_yo8dp8VaOJKHyRPdtcgjEtW_fSsN2FyA5Z87Ka5HHxK5_W_yK2_RJ5SOzDmzSvuOTiz2uqj2FdjURIaVJsZbEJTEh=w215-h322-s-no-gm

Bác Sĩ Cận - Zhihu
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Hài Hước, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tôi tán tỉnh bạn thân của anh trai tôi nửa tháng.

Anh chẳng hề hứng thú với tôi, còn đảm bảo với anh trai tôi rằng sẽ không động vào tôi.

Tôi cắn rách môi anh, hỏi: "Bác sĩ Cận người thì phẳng lì giống như con gái, em không thích anh nữa đâu."

Sau này, lúc tôi phải phẫu thuật, cậu bạn thân lại ngồi cạnh giường bệnh canh tôi suốt cả đêm.

Bác sĩ Cận cởi áo blouse trắng ra, khí thế hùng hổ ôm chặt tôi vào lòng rồi hôn, còn nắm tay tôi đặt lên phần bụng rắn chắc rồi kéo xuống dưới:

“Chọn anh, bảo cậu ta cút đi!”​
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 1: Chương 1



1

Trong phòng khám, bác sĩ nam mặc áo blouse trắng nhấc mí mắt nhìn tôi một cái: "Khó chịu ở đâu?"

Tôi cắn chặt môi, đỏ mặt đáp: "Em... em đau ngực, có khối cứng."

Đối diện là bác sĩ Cận bên khoa Tuyến vú, lạnh lùng, đẹp trai và là bạn của anh trai tôi.

Tôi giấu anh trai, âm thầm theo đuổi anh suốt nửa tháng, nhưng anh vẫn luôn lạnh nhạt với tôi.

Cứ hễ tôi sốt ruột là lại thành bệnh nhân của anh.

Bác sĩ Cận đặt bút ký xuống: "Em qua đây, anh khám một chút."

Mặt tôi càng lúc càng đỏ: "Muốn sờ ngực sao?"

"Không phải... ý em là anh muốn sờ sao?"

Nữ y tá đi cùng nín cười, kéo rèm vải ngăn cách ra: "Bác sĩ sờ nắn là quy trình bình thường thôi!"

Tôi theo bác sĩ Cận bước vào phòng ngăn, bên trong đặt một chiếc giường trải ga trắng.

Anh rửa tay ở bồn rửa: "Em kéo áo lên, nằm xuống đi."

Tôi ngồi trên giường, chăm chú nhìn những ngón tay rõ khớp xương của anh.

Bác sĩ Cận quay người lại, thong thả đeo găng tay cao su: "Cởi ra."

Tôi vòng hai tay ra sau lưng, cởi cúc áo, rồi chầm chậm vén áo lên, cố gắng che đi một nửa ngực.

Bác sĩ Cận ngồi bên cạnh, anh kéo áo tôi lên cao bằng một tay, tay còn lại đặt lên vị trí kiểm tra.

Tôi nhắm mắt s* s**ng tìm áo, muốn kéo lên che mặt, lại vô tình chạm vào tay Bác sĩ Cận.

Anh lạnh lùng nói: "Ngứa tay thì đi khám khoa da liễu."

Xong đời rồi!

Bác sĩ Cận chắc chắn nghĩ tôi đang cố tình trêu chọc anh.

Mí mắt tôi run run, để giảm bớt sự ngượng ngùng, tôi nói liên tục.

"Bác sĩ Cận, tối qua lúc tắm em sờ thấy ngực có một cục cứng nhỏ."

“Bạn cùng phòng em bảo có khi là u tuyến vú, vì em hay nhát cáy, lại còn dễ buồn bực."

"Em cũng thấy đúng, vì mỗi lần ai chọc giận em, em sẽ trả đũa bằng cách vào căng-tin không vén rèm cho người sau, lấy cơm xong cũng chẳng buồn nói cảm ơn với anh shipper."

"Em mua một cốc trà sữa, một hộp trái cây trộn và một phần gà om cay, rồi mặt mũi tơi tả xách về ký túc ăn hết sạch. Nếu vẫn chưa dỗ được bản thân, em chỉ dám xin cô cô giáo phụ đạo nghỉ một hôm, lén về nhà ngủ một đêm. Hôm sau, em lại ngoan ngoãn chạy về trường học tiết tám giờ sáng."

"Anh thấy em sống kiểu vậy, bị u tuyến vú chắc cũng hợp lý đúng không?"

"Sao anh không nói gì vậy bác sĩ?”

Bác sĩ Cận nheo mắt nhìn tôi: “Có phải ai không chọc giận em thì em mới lịch sự với người ta không?”

Tôi đơ ra, gật đầu.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 2: Chương 2



“Vậy tôi không chọc giận em, em có thể im lặng chút không?”

Tôi lẩm bẩm: "Nếu anh không chọc giận thì sao em lại nhớ anh đến mức không ngủ được."

Anh khựng lại, nhìn chằm chằm môi tôi, đôi mắt đen sâu thẳm như muốn hút tôi vào trong.

Cả người tôi nóng ran, căng thẳng đến mức không dám thở.

Bác sĩ Cận thấy tôi nghẹn đến đỏ bừng mặt, cười nhạt nói: "Có thể thở, tôi chỉ bảo em đừng nói nhiều thôi."

"Bác sĩ Cận, hình như em sắp ngạt thở rồi."

"Em tự điều chỉnh từ từ đi, bên tôi không cung cấp hô hấp nhân tạo."

Theo đuổi lâu như vậy mà anh vẫn lạnh lùng quá.

Không sao, ít nhất quan hệ đã tiến thêm một bước.

Bây giờ là quan hệ bác sĩ - bệnh nhân.

2

Kết quả kiểm tra đã có.

Tin tốt là lành tính cấp ba, có thể uống thuốc Đông y để tạm hoãn.

Tin xấu là cả ba khối u đều được crush sờ thấy.

Thật sự quá nhục nhã rồi.

Thời kỳ ngại ngùng vẫn chưa qua, tôi không tiện thể hiện sự tồn tại trước mặt bác sĩ Cận.

Tôi chỉ có thể nhân cơ hội mang cơm cho anh trai, nhìn trộm từ xa vài lần.

Nhưng liên tục mang gà kho vàng ba ngày, anh trai tôi càng ăn càng thấy đời này xong rồi. Anh ấy ném đũa xuống bảo tôi đừng mang nữa.

Anh ấy nói ăn nữa, đến Tết chồn vàng cũng phải bái anh ấy.

Không có cớ đến bệnh viện, tôi đành phải mặt dày gửi tin nhắn quấy rầy bác sĩ Cận.

[Em ăn rất nhiều dâu tây, cảm giác đều không ngọt bằng dâu tây bác sĩ Cận trồng.]

[Bác sĩ Cận ơi, từ nhỏ em đã không có chồng. Thật sự quá đáng thương rồi, anh thích em một chút đi mà!]

[Nghi ngờ ngược đãi bệnh nhân... Nếu bạo lực lạnh của bác sĩ Cận làm em đóng băng, em có thể quẹt bảo hiểm y tế của anh không?]

[Chồng cấp bậc như bác sĩ Cận có thể phân phối theo nhu cầu không ạ? Con gái của bố em một suất, con gái của mẹ em một suất.]

Gửi tin nhắn xong, tôi tắt màn hình bắt đầu giả vờ mình rất bận, ở nhà dọn dẹp vệ sinh.

Mệt muốn gãy cả lưng, cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn trả lời của bác sĩ Cận.

[Em mà còn như vậy thì tôi sẽ gửi cho Khương Thuật Chi xem đấy.]

Nếu anh trai tôi mà biết tôi vì theo đuổi bạn thân của anh ấy mà tự biến mình thành con chó nhỏ biết l**m, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi mất.

Tôi hoảng quá, vội gọi điện thoại thoại cầu xin: "Cầu xin anh đừng gửi cho anh ấy. Bác sĩ Cận ơi, tất cả là lỗi của em, tại em quá si tình với anh thôi mà."

"Cận Sùng, cây vạn tuế nhà cậu nở hoa rồi à?"
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 3: Chương 3



Anh trai tôi ở bên cạnh?

Tôi luống cuống tay chân cúp điện thoại.

Lúc này, cửa "cạch" một tiếng mở ra.

Tôi sợ hãi trượt tay làm rơi điện thoại xuống đất.

Anh trai tôi khoác vai bác sĩ Cận: "Sao nghe giọng hơi giống em gái tôi nhỉ?

"Nhưng mà em gái tôi đâu có phát ra được cái giọng còn chua hơn cả bà Thạch Cơ Nương*."

(*) “石矶娘娘” (Thạch Cơ Nương Nương) là một nhân vật trong tiểu thuyết thần thoại cổ điển Trung Quốc Phong Thần Diễn Nghĩa. Thường dùng để ám chỉ người có giọng the thé, đanh đá, hơi chua ngoa.

"Khai mau đi, Cận Sùng, cậu đang ăn cỏ non đúng không? Còn lưu tên người ta là mèo con nữa cơ, haha!"

3

Bác sĩ Cận ghi chú cho tôi mập mờ như vậy sao?

Tôi ngồi trên ghế sofa, ôm gối tựa ngây người.

Anh trai tôi nhặt điện thoại lên cho tôi, theo thói quen xoa rối tóc tôi: "Quên mất thứ Sáu này nhà tôi có một người mới mãn hạn tù quay về."

"Cận Trùng, cậu lấy sách xong thì mau về đi! Em gái tôi bị dị ứng đàn ông, điện thoại cũng đập luôn rồi, đang nổi cáu đấy!"

Nói xong, anh ấy vỗ vai bác sĩ Cận một cái rồi lên tầng hai tắm.

Cận Sùng liếc tôi một cái:

“Không nhìn ra đấy.”

Cửa phòng sách mở toang, anh cứ thế đi vào lấy sách.

Tôi rót cho anh một cốc nước, vội vàng đi theo:

“Em ghét đàn ông là thật, nhưng bác sĩ Cận là chồng em mà! Chồng à, sao anh lại đặt biệt danh cho em như vậy? Miệng cứng thế, có cần em hôn mềm ra không?”

Cận Sùng đột nhiên dừng bước, tôi đâm sầm vào lưng anh, nước trong cốc b*n r* làm ướt lưng anh.

Tôi buột miệng: “Chán thật.”

Rõ ràng lời tôi định nói là xin lỗi...

Sao tôi lại nói nhịu đến mức này chứ?
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 4: Chương 4



Tôi bực bội nhìn chằm chằm rãnh lưng dưới lớp áo sơ mi ướt, nuốt nước bọt.

Trên đỉnh đầu, một giọng nói trầm thấp vang lên: “Vậy thế nào mới thú vị?”

Tôi rụt rè ngẩng đầu: “Anh c** q**n áo ra thì thú vị.”

Anh ép tôi lùi về phía bàn sách, hai tay chống hai bên: “Biết cởi không?”

Áo sơ mi Cận Sùng mặc là loại giấu cúc, tôi không nhìn thấy, đành đặt lòng bàn tay lên ngực anh: “Em chưa... chưa sờ thấy cúc, có thể xé thẳng ra không?”

Anh hơi nheo mắt: "Tôi đâu hỏi cái này?"

Nói rồi, anh nắm tay tôi kéo xuống.

Ngón tay dừng lại ở chiếc khóa kim loại lạnh lẽo, tôi nóng ran rụt người về sau.

Hai tay tôi như bị bỏng giấu sau lưng: "Có phải hơi nhanh quá không..."

Anh cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đôi môi đang cắn chặt của tôi: "Không phải là em muốn hôn tôi sao?"

"Không phải em đã gọi tôi là chồng rồi sao?"

"Trốn cái gì?"

Tôi chỉ giỏi nói suông, còn chưa nghĩ đến bước sâu hơn.

Khóe miệng Cận Sùng nở nụ cười đầy ẩn ý: "Vậy ra thích của em chỉ là nói mồm thôi à."

"Nếu em chỉ muốn chơi đùa với tôi, vậy có thể dừng lại ở đây."

Rốt cuộc anh đang thăm dò tôi, hay cố ý dọa tôi để tôi từ bỏ ý định yêu đương với anh vậy?

Mắt tôi cay xè: "Em không đùa giỡn tình cảm của anh, đây là lần đầu tiên em thích một người, em rất nghiêm túc."

Môi Cận Sùng áp sát vành tai tôi: "Lần sau thích người khác, đừng để người đó biết trước."

"Em còn nhỏ."

"Không phân biệt được đối phương là con mồi hay thợ săn."

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh: "Vậy em sẽ là con mồi của anh sao? Anh có thích em không?"

Anh cầm cuốn sách y học dày cộp lên, lùi lại: "Xin lỗi, câu trả lời của tôi chắc sẽ hủy hoại cuối tuần của em."

4

Cận Sùng từ chối tôi rất khéo léo.

Tôi buồn bã suốt cả cuối tuần.

Thứ Hai đi bệnh viện cùng thanh mai trúc mã khám khoa xương khớp, mắt tôi vẫn còn sưng đỏ.

Thẩm Xuyên khoác vai tôi, chân khập khiễng nhảy lò cò.

Cửa phòng khám xương khớp không đóng.

Giọng anh trai tôi truyền ra một cách rõ ràng: "Cậu nói thật đi, cậu thật sự không có ý gì khác với em gái tôi sao?"

"Em ấy mới bao tuổi chứ? Tôi có thể có ý gì với em ấy được?"

"Cậu thật sự nghĩ tôi không phải người nữa à?"

"Cậu yên tâm, tôi sẽ không động vào em gái cậu."

Giọng Cận Sùng thờ ơ, nhưng mấy câu nói này của anh lại như tảng đá nặng đè lên tim tôi.

Tâm trạng vừa mới tốt hơn một chút của tôi đã dễ dàng bị khuấy động thành sóng lớn.

Mũi tôi cay xè, nước mắt lập tức trào ra.

"Mẹ đừng đến, Vi Vi đang ở cùng con rồi!"
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 5: Chương 5



Thẩm Xuyên liếc thấy tôi đang khóc, lập tức cúp điện thoại và tháo tai nghe Bluetooth ra.

"Đừng khóc nữa, chân ông đây không gãy được đâu."

Ngón tay cậu ấy chạm lên mặt tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt.

Tôi vừa định giải thích rằng tôi thất tình, khóc không kiểm soát là chuyện bình thường thì anh trai tôi đã sải bước đi tới. Anh ấy hất tay Thẩm Xuyên đang lau nước mắt cho tôi ra: "Thằng nhóc này, đừng động đậy lung tung, tay chân không sạch sẽ."

Thẩm Xuyên nghe lời nói của anh trai tôi thành ý khác, cười gọi một tiếng: "Anh Thuật Chi, hồi nhỏ không hiểu chuyện, bây giờ em thật sự không dám dụ Vi Vi đi nữa đâu!"

Lúc học lớp hai tiểu học, Thẩm Xuyên đã dụ tôi về nhà cậu ấy chơi Subway Surfers cả buổi chiều.

Anh trai tôi cảm thấy bảy tuổi sẽ nhìn ra tính cách lúc lớn, nên vẫn luôn đề phòng Thẩm Xuyên.

Anh trai tôi không tin lời của Thẩm Xuyên chút nào, anh ấy khinh bỉ đỡ Thẩm Xuyên vào: "Sao lại ngã vậy? Tuổi trẻ còn mà đã loãng xương à?"

Thẩm Xuyên bị ấn ngồi xuống ghế, hơi bối rối nhìn tôi một cái: "Lúc em chơi bóng bị mất tập trung."

"Ý gì đây? Chơi bóng mà còn tơ tưởng đến em gái tôi à?"

Lời anh trai tôi vừa dứt, Cận Sùng đang ngồi trên ghế làm việc, trông có vẻ không liên quan, anh đã đặt cuốn sách y học xuống.

Lúc tôi ngẩng đầu nhìn qua, vừa vặn thấy anh nheo mắt nhìn chằm chằm Thẩm Xuyên, dường như ánh mắt có tính công kích.

Anh trai tôi liếc thấy tôi đang nhìn Cận Sùng, nhíu mày đề nghị: "Em gái, đừng yêu đồ mít ướt, cũng đừng yêu bác sĩ."

Từ "mít ướt" trong miệng anh trai tôi rất thâm thúy.

Vì hồi nhỏ, lần nào Thẩm Xuyên cũng cười hì hì đến tìm tôi chơi, rồi khóc lóc từ nhà tôi về.

Lần duy nhất cậu ấy cười về nhà là vì anh trai tôi đi học thêm.

Còn về bác sĩ...

Tôi bĩu môi: "Em cứ muốn yêu bác sĩ đấy."

Nghe vậy, Cận Sùng nhếch khóe miệng, thong thả nhìn tôi.

Tôi hậm hực nói: "Yêu bác sĩ tốt chứ sao! Bác sĩ bận rộn không có thời gian yêu đương với em, lại có thừa thời gian cho em ngoại tình.

"Bác sĩ còn có thể mặc áo blouse trắng chơi cosplay với em, thú vị biết bao."

Anh trai tôi bật cười: "Em nghĩ hay thật đấy! Tay nghề bác sĩ tốt lắm đấy."

Thẩm Xuyên tưởng tôi đùa, cũng cong khóe môi cười.

Anh trai tôi "chậc" một tiếng: "Cậu cười cái gì? Đi chụp X-quang đi."

Thẩm Xuyên đứng dậy, tôi tự giác đứng cạnh đỡ cậu ấy.

Nhưng tay Thẩm Xuyên còn chưa đặt lên vai tôi đã bị anh trai tôi chặn lại: "Tôi đưa cậu đi, đừng để em gái tôi bị lệch vai."

5

Anh trai và Thẩm Xuyên đi rồi, Cận Sùng cũng đứng dậy muốn đi.

Lúc lướt qua nhau, tôi không nhịn được kéo cổ tay anh lại.

Cận Sùng cụp mắt xuống: "Xin lỗi, tôi không mặc áo blouse trắng, không thể chơi cosplay với em."

Ánh mắt tôi dời từ mặt anh xuống dưới: "Bác sĩ Cận không cần tránh em như tránh tà đâu, dáng người anh phẳng lì như con gái ấy, em không thích anh nữa rồi."

Không biết có phải bị tôi chọc tức không, ánh mắt anh đầy vẻ xâm lược: "Phẳng?"

Là anh thờ ơ với tôi trước, nên tôi mới nói năng không kiêng nể.

Tôi bĩu môi, cúi đầu nhìn thêm lần nữa.

Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn rõ, cằm đã bị Cận Sùng nâng lên.

"Em chắc không?"

Đôi mắt sâu thẳm của anh ẩn chứa sự sắc bén.

Tôi cẩn thận dời ánh mắt đi.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 6: Chương 6



Ngược lại, anh nắm lấy cổ tay tôi, dùng sức kéo một cái, tôi theo quán tính ngã vào người anh.

Giọng Cận Sùng hơi khàn, hơi thở nóng bỏng phả vào sau tai tôi: "Nếu người trước mặt không khiến tôi hứng thú, thì đó là hiện tượng bình thường."

Trong đầu tôi cứ vang vọng câu nói anh đã đảm bảo với anh trai tôi.

Bây giờ còn nói tôi không có mị lực.

Tính cách không chịu thua của tôi phát tác, tôi ôm lấy cổ anh, rồi há miệng cắn rách môi anh.

Mùi máu tanh lan tràn trong khoang miệng.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân lạch cạch.

Tôi chột dạ, lập tức ngồi xổm xuống trốn dưới bàn làm việc.

Nữ y tá đứng ở cửa gọi: "Bác sĩ Cận, có bệnh nhân tìm anh."

Vết thương trên miệng Cận Sùng nhìn là biết không phải do anh tự gây ra, cô ấy lại tò mò hỏi thêm: "Bác sĩ Cận... ai cắn anh vậy?"

Tôi căng thẳng kéo kéo ống quần anh, sợ anh lôi tôi - kẻ chủ mưu này ra.

Môi dưới Cận Sùng vẫn còn rỉ máu, anh mặt không đổi sắc cúi mắt nhìn tôi: "Em bé đang trong thời kỳ m*t tay."

Hình như nữ y tá hiểu ra điều gì đó, nén cười bỏ đi.

Cận Sùng vừa đeo khẩu trang vừa cảnh cáo tôi: "Đừng hòng chuồn, lát nữa tìm em tính sổ."

6

Sao tôi có thể ngoan ngoãn chờ Cận Sùng đến tính sổ chứ.

Thẩm Xuyên bó bột xong, tôi đỡ tay cậu ấy và khuyến khích cậu ấy tự nhảy đi xa một chút.

Như vậy có thể chạy trốn nhanh hơn.

Lúc đợi thang máy, tôi nghe thấy các nữ y tá đang tán gẫu ở trạm y tá.

"Bác sĩ Cận bị cắn trong phòng khám của bác sĩ Khương, môi rách cả da, còn chảy máu nữa!"

"Cái gì? Đừng nói là bác sĩ Cận bị bác sĩ Khương cắn rách miệng đấy nha? Bác sĩ Khương dữ dội thế à?"

"Cụ thể ai cắn thì không rõ, nhưng chắc chắn là rất kịch liệt."

"Tính tôi đa nghi, sớm đã thấy hai người họ không bình thường rồi, lớn tướng rồi mà không yêu đương, chắc chắn là tự tiêu hóa nội bộ rồi."

Chết rồi! Danh tiếng anh trai tôi và bạn thân của anh ấy bị hại rồi.

Thẩm Xuyên nhìn tôi với vẻ mặt hóng hớt: "Không phải người họ nói là anh Thuật Chi đấy chứ?"

Sao lúc này cậu ấy lại không đeo tai nghe!

Lúc tôi căng thẳng đan tay vào nhau, cậu ấy lại mờ ám cúi đầu ghé tai tôi nói nhỏ: "Tôi nhớ hồi nhỏ anh Thuật Chi từng nhồi nhét vào đầu tôi tư tưởng không được thích con gái."

Cậu ấy hiểu lầm rồi, anh ta tôi làm thế là sợ Thẩm Xuyên yêu đương với tôi, phòng bệnh hơn chữa bệnh thôi.

Tôi cười khổ, muốn nói gì đó để minh oan cho anh trai tôi.

Đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng lạnh lùng: "Khương Túc Vi, lại đây."

Tôi nhíu mày, cả người dựng tóc gáy.

Thẩm Xuyên nắm lấy cánh tay tôi: "Nếu lời đồn là thật, vậy anh Thuật Chi cắn bác sĩ Cận... Lẽ nào anh ấy đến tìm cậu mách lẻo?"

Lời đồn là giả, nhưng sau này bác sĩ Cận tìm tôi tính sổ là thật.

Cận Sùng khí thế hùng hổ đi tới, gạt tay Thẩm Xuyên đang kéo cánh tay tôi ra.

Thẩm Xuyên không hiểu gì: "Chuyện gì vậy? Anh tìm nhầm người rồi, không liên quan đến Vi Vi."

Cận Sùng tháo khẩu trang, để lộ đôi môi bị tôi cắn rách da.

Ánh mắt anh hơi ai oán: "Em sao thế?"

"Đã bảo cắn nhẹ thôi mà."

"Giờ sưng rồi thì em định đền thế nào?"

Cô y tá bên cạnh há hốc mồm, ngây người nhìn.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 7: Chương 7



Mặt tôi đỏ bừng: "Đền bao nhiêu? Em bồi thường cho anh."

"Em có hôn mạnh thế đâu, không biết sẽ nghiêm trọng vậy."

"Giữa thanh thiên bạch nhật, anh đừng tìm em tính sổ nữa... Em sẽ khóc cho người khác xem đấy."

Cận Sùng nhét một tuýp thuốc mỡ vào tay tôi: "Bôi thuốc cho tôi hay đi với cậu ta?"

Thì ra anh nói tính sổ, ý là muốn tôi bôi thuốc cho anh?

Cửa thang máy mở ra, Thẩm Xuyên nhảy lùi lại với vẻ mặt hóng được chuyện lớn: “Không cần chọn đâu, không cần! Tôi tự loại mình khỏi cuộc chơi luôn!”

Mẹ Thẩm chạy tới, nhìn cậu ấy với vẻ mặt lo lắng:

“Con trai, con chụp X-quang não chưa đấy? Sao cứ cười hì hì thế? Không lẽ ngã đến lú rồi à?”

“Con tỉnh táo lắm, hiểu hết rồi.”

Thang máy đi xuống, giọng Thẩm Xuyên vừa bất lực vừa buồn cười cũng dần tan đi.

“Còn nhìn nữa à? Không nỡ rời cậu ta sao?”

Giọng Cận Sùng lạnh lùng.

Tôi cúi đầu đi theo sau anh.

Y tá trưởng đang xem kịch không nhịn được hỏi một câu: “Bác sĩ Cận... bạn gái à?”

Anh rũ mắt nhìn tôi, đáy mắt chứa ý cười: “Đừng nói bừa, còn chưa theo đuổi được.”

7

Bước vào phòng nghỉ y tá, Cận Sùng cởi áo blouse trắng.

Tôi nắm tuýp thuốc mỡ, bất giác nhớ lại đêm làm ướt áo sơ mi của anh, nhìn thấy những đường cơ bắp, chỉ cảm thấy khô miệng khát lưỡi.

Cận Sùng ngồi trên ghế, lúc tôi đi tới, mắt liếc ngang liếc dọc.

Anh chỉ vết thương ở môi dưới: “Nhìn đi, dấu vết em để lại cho tôi đó.”

Tôi rút một cây tăm bông trong hộp tăm bông trên bàn ra, chấm thuốc mỡ.

Anh khẽ gọi một tiếng: “Khương Túc Vi.”

“Hả?”

Đáy mắt Cận Sùng có đôi chút tình cảm không rõ, đôi mắt đen nhánh khóa chặt lấy tôi.

“Khoảng cách này chẳng phải cũng nghe rõ sao? Có cần thiết để cậu ta dán vào tai em nói chuyện không?”

“Anh có ý gì?”

“Không có gì, lại gần chút.”

"Ồ."

Tôi dịch bước chân, đứng g*** h** ch*n anh, cúi người bôi thuốc cho anh.

Hơi thở ấm nóng phả vào chóp mũi tôi.

Tôi nhìn chằm chằm môi anh, càng nhìn càng thấy đôi môi mỏng này rất thích hợp để hôn.

Nhận ra suy nghĩ của mình không đứng đắn, tai tôi nóng bừng lên.
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 8: Chương 8



Cận Sùng đột nhiên cười một tiếng: "Em lại muốn cắn tôi à?"

"Em không có..."

"Vậy là muốn hôn tôi."

"Em cắn còn dám cắn, còn không thể..."

"Muốn hôn..."

Tôi nghi ngờ Cận Sùng đã từng học tâm lý học.

Nếu không sao anh lại có thể đoán trúng tâm lý tôi như vậy.

May mà bây giờ là giờ tan làm, tiếng ồn bên ngoài rất lớn, che lấp tiếng "muốn hôn" không suy nghĩ nhưng nhỏ như muỗi kêu của tôi.

Bôi thuốc xong, tôi vội vàng lùi lại: "Bác sĩ Cận... không phải, Cận Sùng. Em nói không thích anh không phải lời nói giận dỗi, em đã suy nghĩ kỹ rồi mới quyết định."

"Anh không phải cần nể mặt em mà nói lời như vậy."

"Tôi nói gì rồi?"

"Anh nói... anh chưa theo đuổi được em."

"Tôi có ý đó à?"

"À? Vậy cũng có thể là do em hiểu nhầm, ý anh là em vẫn chưa theo đuổi được anh sao? Nếu là vậy, quả thật anh nói không sai."

"Nhưng em thấy anh cần chú ý một chút về cách dùng từ, vừa nãy có người khác ở đó, anh nói cắn nhẹ thôi. Điều này rất dễ khiến người ta nghĩ lung tung, không tốt."

Cận Sùng ngẩng đầu: "Khương Túc Vi, em làm đọc hiểu đến nghiện rồi à?"

"Em sợ ai nghĩ lung tung? Cái thằng nhóc mà ngay cả anh trai em nhìn còn thấy phiền đấy à?"

"Sao, quyết định không thích anh nữa à? Rồi đi thích cái thằng học sinh thể thao què kia?"

"Thẩm Xuyên là bạn chơi từ nhỏ đến lớn với em, sao anh lại nói em thích cậu ấy?"

"Thế cậu ta ngã, em khóc làm gì?"

"Đau lòng hay thương hại?"

Thật là khó hiểu.

Người từ chối tôi là anh, bây giờ người cho tôi cái ảo giác anh đang ghen cũng là anh.

Tôi cúi đầu, nhìn mũi giày của mình: "Chẳng lẽ anh không biết em đang khóc vì điều gì sao?"

"Anh nói nếu có ý khác với em thì anh không phải là người."

"Vì anh và anh trai em là anh em chí cốt, nên em chỉ có thể là em gái."

"Em muốn giả vờ không biết, nhưng em thật sự đã nghe thấy."

Tôi vừa nói xong, nước mắt đã rơi xuống đất.

Sau khi lau nước mắt một cách bừa bãi, tôi nghẹn ngào nói: "Cận Sùng, em không muốn thích anh nữa, em sẽ chỉ coi anh là anh trai thôi."

Tay Cận Sùng duỗi ra lơ lửng giữa không trung, nửa ngày lại rụt về: "Được."
 
Bác Sĩ Cận - Zhihu
Chương 9: Chương 9



8

Tôi mất nửa tháng để chấp nhận việc tôi và Cận Sùng hoàn toàn không có cơ hội.

Mặc dù tôi biết rất rõ, tôi sẽ không còn nhiệt liệt thích ai khác ngoài anh nữa.

Vì sợ đau nên tôi luôn không dám phẫu thuật.

Nhưng sau khi trải qua cú sốc tình cảm lớn này, tôi cảm thấy thực ra nỗi đau thể xác chẳng là gì cả, nên tôi dứt khoát đặt lịch phẫu thuật.

Trước cửa phòng bệnh, tôi thò đầu ra nhìn Cận Sùng bị bệnh nhân nữ quấy rầy.

"Bác sĩ, anh làm ơn thêm bạn đi mà, tôi lo cục u sẽ chuyển biến xấu thành khối u."

Cận Sùng mặt không cảm xúc: "Nếu thật sự là như vậy, cô đăng ký khoa Nội Ung bướu còn hiệu quả hơn tìm tôi."

Đôi khi tôi thực sự nghi ngờ Cận Sùng từ chối tôi là vì anh không thích giới tính của tôi.

Nhưng rõ ràng anh cũng không thích anh trai tôi.

Có lẽ anh và gia đình chúng tôi đơn giản là không có duyên phận.

Anh không thích cả nam lẫn nữ.

Lúc Cận Sùng ngẩng đầu, đầu tôi còn chưa kịp rụt lại, đành phải nặn ra một nụ cười gượng gạo nhưng không kém phần lịch sự: "Anh Cận Sùng, em nghĩ anh có thể mặc quần ông già, đeo chìa khóa ở thắt lưng. Không những trông già đi, mà càng thể hiện y thuật cao siêu của anh, còn có thể giảm bớt rất nhiều phiền phức cho anh nữa."

Tôi nói được làm được, đổi giọng gọi anh rồi.

Cận Sùng nhìn chằm chằm tôi không nói gì.

Không khí đông cứng lại hơn mười giây.

Vai tôi bị anh trai vỗ: "Em gái đừng bày trò bừa bãi, Cận Sùng mà mặc thế, mèo con si tình của cậu ấy sẽ quay đầu yêu người khác ngay."

"Không phải tôi nói chứ, sao Cận Sùng cậu phế vật thế, môi hôn rách cả rồi mà vẫn không có bản lĩnh đưa cô em có giọng nũng nịu đến bệnh viện. Hai người nắm tay nhau từ bãi đỗ xe ngầm, đi một vòng mỗi tầng bệnh viện để dẹp tin đồn đi, cậu có biết trong bệnh viện đang đồn chúng ta hẹn hò không? Hai đứa mình còn có fan CP rồi đấy, đúng là tạo nghiệt mà."

Anh trai tôi xả xong cục tức, chợt thấy không đúng: "Khoan đã, cô em có giọng nũng nịu kia còn chủ động cắn cả môi cậu rồi. Không lẽ vẫn chưa yêu đương với cậu, có phải cậu từ chối người ta rồi không?"

9

Ánh mắt Cận Sùng rơi trên người tôi:

“Ừ, nhưng tôi hối hận rồi, đang nghĩ cách dỗ em ấy quay lại.”

“Tự tìm khổ à?”

“Đúng vậy, còn hơi cầm thú nữa, lát nữa cậu sẽ rõ.”

“Tôi đã biết cậu không chỉ ‘hơi’ cầm thú mà. Cái cô bé có giọng nũng nịu kia vừa tròn mười tám là cậu hôn à?”

“Ừ, đúng là còn nhỏ, bằng tuổi em gái cậu. Ban đầu, tôi cũng không dám ra tay đâu, nhưng hôn thử một lần, thấy làm cầm thú cũng không tệ lắm.”

Ai hôn anh chứ! Rõ ràng là tôi cắn!

Những lời anh nói là có ý gì?

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh.
 
Back
Top Bottom