Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế

[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
10


Người này đúng là ích kỷ đến hết thuốc chữa, Vương Nhất Bác không hiểu nổi trước kia tại sao hắn lại điên cuồng thích hắn ta.Vương Nhất Bác dựa vào tường, cũng không nghĩ đến việc nhìn hắn ta, càng không muốn thừa nhận mười lăm năm tâm huyết của hắn căn bản đều là làm điều vô nghĩa: "Tô Bạch, tôi không yêu cậu, cứ như vậy đi."

"Anh có ý gì?"

Đều đã qua tám năm, bây giờ mới nói là không yêu, chờ đến khi hắn ta trở về mới nói là không yêu, đây là đang nhục nhã hắn ta sao.Nói nhiều như vậy, căn bản hắn ta không hiểu, Vương Nhất Bác lắc đầu: "Tôi đi trước."

Hắn muốn đi tìm Tiêu Chiến, muốn nói cho cậu biết hắn thích cậu, cậu không phải là thế thân của ai cả, ha ha ha!Thấy Vương Nhất Bác muốn đi, Tô Bạch không vui, tiến lên giữ chặt tay hắn: "Anh muốn đi đâu?

Có phải anh muốn đi tìm cậu ta không?"

"Đúng vậy."

Vương Nhất Bác dứt khoát thừa nhận, không hề có một chút do dự, lúc trước hắn ngu ngốc mới không giữ người lại , trên thực tế lúc ấy hắn không nên đi đón Tô Bạch về."

Anh không được đi."

Tô Bạch hai tay giữ chặt người lại: "Anh không được đi, cậu ta có gì tốt?

Anh hẳn phải nên biết, anh cùng cậu ta ở bên nhau đơn giản chỉ vì hắn giống em!"

Mỗi lần nhắc đến chuyện này, Vương Nhất Bác đều tưởng như cho hắn một cái tát: "Trước kia thì đúng, nhưng bây giờ lại không phải, cậu buông ra chúng ta còn có thể nói chuyện, đừng ép tôi động thủ."

Hắn đang nói nghiêm túc, Tô Bạch có chút bị doạ, buông cách tay ra mở to mắt mà nhìn hắn rời đi, hắn ta căn bản không hiểu vì sao lại biến thành như vậy, đều là bởi vì Tiêu Chiến!Đúng, không sai tất cả đều là bởi vì cậu!

Là cậu hại hắn ta bị làm nhục như vậy, bị Vương Nhất Bác đẩy ra.Tiêu Chiến ngày hôm qua ăn bún xào ở chỗ phố xá đông đúc, hôm nay dậy sớm cảm thấy hơi đói, mới vừa rời giường liền nghĩ xem sáng nay nên ăn gì: Thịt dê non hay là mì chua cay?Kết quả lại nghe hệ thống nói: "Đừng nghĩ nên ăn cái gì nữa, Vương Nhất Bác ở trước cửa nhà cậu, mặc áo ngủ ngồi xổm cả nữa buổi tối, cậu không đi mở cửa?"

"Mẹ nó?

Tao không đi mở cửa, dù sao hôm nay tao cũng không có tiết học."

Nếu đã trốn lâu như vậy, bây giờ để hắn ngồi xổm một chút đi, dù sao một tầng này cũng chỉ có mình hắn ở, nằm lại trên giường một lần nữa.Mệt người, liền bắt đầu nghĩ: cậu muốn đối với hắn như thế nào đây?

Là ngược hay không ngược?

Nghĩ một hồi liền hết buồn ngủ.Cậu chính là đang báo thù riêng, muốn trả thù Vương Nhất Bác, trả thù cho việc phải ăn canh rau quả lâu như vậy, hệ thống hiểu rõ ký chủ này hơn ai hết.Nhưng cậu lại làm sao, cửa nên mở vẫn là muốn mở, cưỡng chế kéo dài đến 10 giờ, lúc này mới mặc áo ngủ cầm theo túi đựng rác chậm rì rì mà mở cửa.Vương Nhất Bác ngồi xổm trước cửa bảy tám tiếng đồng hồ, đột nhiên nghe được âm thanh mở cửa, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cậu đứng ở cửa.Một khắc nhìn thấy hắn, Tiêu Chiến rất phối hợp làm ra biểu tình khiếp sợ, sau đó đột nhiên lùi về lại trong phòng, bang một tiếng đem cửa đóng lại."

Chiến Chiến, em mau mở cửa!"

Vương Nhất Bác cho rằng cậu sẽ thật vui, sẽ thật phấn khích kết quả lại không nghĩ rằng sẽ là cục diện như thế này, vội đi gõ cửa: "Chiến Chiến mở cửa!"

Xưng hô đều đã thay đổi, đoán chừng là bị Tô Bạch nháo cho phiền.Tiêu Chiến ghé vào ván cửa: " Vương tiên sinh anh trở về đi, anh yên tâm, em sẽ không nói cho Tô tiên sinh chuyện này đâu, anh yên tâm đi."

"Không phải, em mở cửa cho anh vào được không?

Chiến Chiến!"

Hiện tại Vương Nhất Bác muốn bồi thường, nhưng nơi này không phải là chỗ để nói chuyện: "Em mở cửa cho anh được không?

Đến lúc quấy nhiễu đến hàng xóm, bọn họ ra ngoài xem, thì anh phải làm sao bây giờ?"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
11


Còn làm thế nào nữa, Tiêu Chiến ở trong lòng phun trào, có một số việc vẫn là nên để cậu tự đi làm, làm sao bạch liên hoa có thể nhìn người yêu ở bên ngoài chứ?Có lẽ là câu này đã làm cho người trong phòng động tâm, cửa được mở ra, Vương Nhất Bác thuận thế chen vào.Thấy người tiến vào, Tiêu Chiến có chút cười khổ, đang muốn lấy kỹ thuật diễn của ảnh đế Oscar ra: "Em, ngô...?"

Vương Nhất Bác căn bản không cho người ta nói, một phen đem mặt cậu giữ lại hôn lên.Mẹ nó!

Tên cẩu nam nhân này nhầm kịch bản à?Không phải là cậu nên khóc trước rồi giả vờ đáng thương một chút sao, mới ra liền gặm thế này......Tiêu Chiến cảm giác được độ ấm trên môi, nếu anh đã không làm theo kịch bản, như vậy liền không cần khách khí nữa, không phải anh chết thì chính là tôi sống!Trở tay liền ôm lấy cổ hắn, nghênh đón một trận mưa rền gió dữ.Từ phòng khách đến phòng ngủ, hai người giằng co đến không có cách nào tách ra.Vương Nhất Bác vào phòng ngủ, cẩu nam nhân này thực thuận thế mà dùng chân kéo cửa đem cửa đóng lại, động tác còn rất thành thạo.Tiêu Chiến bị đẩy ngã xuống giường, rõ ràng vừa mới rời giường, lại nhìn Vương Nhất Bác mặc một bộ ảo ngủ tơ lụa màu đen, sắc mặt tiều tụy nhưng lúc này đôi mắt lại rất có thần thái, vì thế cậu vươn tay vuốt ve gương mặt hắn, cười khổ nói: "Một lần cuối cùng nữa thôi, Nhất Bác."

Những lời này làm Vương Nhất Bác xúc động, nắm lấy bàn tay nhỏ đang vuốt ve mặt mình: "đời đời kiếp kiếp anh đều muốn cùng em ở bên nhau."

Một nụ cười mang theo sự bất đắc dĩ cùng bi thương, Tiêu Chiến đột nhiên chống đỡ thân thể, ôm chặt lấy cổ hắn, đưa người lên, cảm xúc đau thương từ đáy mắt tràn ra, truyền từ đầu lưỡi đến hắn.Bị cảm xúc của Chiến Chiến kích thích, Vương Nhất Bác động tác trở nên thô bạo, khoá trụ người lại, ôm lấy người cậu vuốt ve, tực tiếp đem áo ngủ của cậu xé."

Đừng!"

Tiêu Chiến sửng sốt một chút, xông vào nhà cậu còn đem áo cậu xé mất: "Áo ngủ của em!"

Kêu thì kêu như thế, nhưng loại cảm giác này....."

Ngoan, về sau anh mua cho em thêm vài bộ."

Vương Nhất Bác cuối người hôn xuống, cọ xát xương quai xanh tinh xảo xinh đẹp.Sự việc đã như vậy, cậu còn có thể làm gì được, Tiêu Chiến thuận nước đẩy thuyền mà hùa theo hắn, hai chân vòng quanh eo hắn, cắn chặt hàm răng, không chịu phát ra nửa điểm âm thanh nào.Thấy cậu còn ẩn nhẫn, Vương Nhất Bác dùng đôi môi ngậm lấy vành tai cậu: "Thực xin lỗi Chiến Chiến, thực xin lỗi, là do anh ích kỷ tự đại."

Làm thì mau làm, lắm lời như vậy làm gì?Tiêu Chiến không trả lời mà đem đầu của hắn ấn xuống hõm vai mình, nỗ lực đón ý hùa theo động tác nửa thân dưới.Sự tình hoang đường qua đi, hai người đều có chút mệt, đặc biệt là Vương Nhất Bác, ngày hôm qua suốt một đêm không ngủ, tắm rửa xong cho Chiến Chiến đã bị hắn làm ngất xỉu, một lúc sau đầu vừa dính gối liền ngủ.Tiêu Chiến không yếu đuối như vậy, thật ra cậu lười tắm rửa nên mới giả vờ bất tỉnh để hắn tắm giúp mình, nghỉ một lúc liền rời giường làm cho mình một chén dưa chua, ăn xong lại trở về.Vương Nhất Bác ngửi thấy mùi vị nhàn nhạt liền mở to mắt, trời đã tối nhưng trong phòng lại không có bật đèn, chỉ có thể nhìn thấy nữa bóng hình đang ngồi bên mép giường, khói bạc hà yên phiêu phiêu trong màng đêm.Tựa hồ biết hắn đã tỉnh, Tiêu Chiến gục đầu xuống, âm thanh trầm thấp: "Anh cần phải trở về."

Vương Nhất Bác ngửi được hương thuốc nhàn nhạt, ngồi thẳng người dậy: "Em muốn anh đi chỗ nào?"

"Tô tiên sinh hẳn là còn ở nhà, trở về đi."

Tiêu Chiến nói xong lại hung hăng hút một ngụm thuốc, cũng không biết tại sao lại bị khói làm sặc, ho khan dữ dội.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
12


Vương Nhất Bác ngẩn ngơ, mới nhớ đến hắn vừa thấy cậu liền cầm lòng không đậu, có chút ảo não mà vỗ vỗ đầu: "Không phải , Chiến Chiến....."

Không cho hắn cơ hội nói hết, Tiêu Chiến đứng dậy: "Hôm nay là lần cuối cùng, hai ngày sau em sẽ xin nghỉ việc ở trường học, sau đó rời khỏi nơi này, anh yên tâm em sẽ không để bất luận kẻ nào nhắc đến chuyện này, chúng ta coi như không quen biết."

"Chiến Chiến!"

Thấy cậu muốn rời đi, Vương Nhất Bác đột nhiên xốc chăn lên, một phen giữ chặt lấy cổ tay của cậu: "không phải, anh đến đây là muốn nói cho em biết, anh....."

Tiêu Chiến vẫn là không cho hắn cơ hội nói hết câu, cậu không muốn nghe hắn giải thích.Ném tay hắn ra: "Em cũng là con người, cũng có tình cảm!

Anh đem em xem như thế thân, em yêu anh cho nên mới chịu đựng, nhưng em cũng có tự tôn của mình, anh không đành lòng tổn thương Tô Bạch, nên tới tìm em phát tiết dục vọng, anh xem em như là một con người sao?"

Vương Nhất Bác khựng lại, không nghĩ tới do hắn cầm lòng không đậu, xem ra trong lòng cậu đã xác thật việc này.Đem sự đen tối trong lòng che giấu rất khá, Tiêu Chiến thở dài: "Anh đã đạt được điều anh muốn, Tô Bạch đã trở về, người gọi là thế thân như em cũng phải nên rời đi."

Từ rời đi kích thích đến Vương Nhất Bác, hắn tiến lên hai bước, từ phía sau ôm chặt lấy cậu, cánh tay bị tàn thuốc làm bỏng hắn cũng không buông người ra: "Em đi rồi thì anh phải làm sao?

Đời này của anh phải làm sao bây giờ?"

"Anh có Tô Bạch, có rất nhiều người, cũng không cần em."

Vừa nói xong những lời này, Tiêu Chiến cúi đầu nhìn thấy khuỷu tay hắn bị tàn thuốc của mình làm bỏng, cậu làm bộ như bị doạ nhảy dựng: "Nhất Bác, tay anh...!"

Này như một khúc nhạc đệm, làm Tiêu Chiến không có cơ hội nói thêm cái gì, vội đem người đẩy ra, bật đèn lên, quả nhiên nhìn thấy cánh tay hắn bị bỏng, đôi mắt có chút hồng lên: "Sao anh lại không kêu lên, đều đã bị thương thành như vậy."

Cẩn thận nâng cánh tay hắn lên, hướng miệng vết thương nhẹ nhàng thổi thổi: "Có đau không?

Anh chờ em một chút, em đi lấy hòm thuốc."

Nhưng cậu vừa đi ra ngoài, Thẩm Trường Lưu cúi đầu nhìn miệng vết thương trên tay hắn, cậu vẫn là để ý đến hắn, nếu không sẽ không vì miệng vết thương này liền khẩn trương thành như thế, hắn có thể hay không lợi dụng lòng thương của cậu để cậu cho hắn ở lại.Âm mưu quỷ kế cũng tốt, như thế nào đều tốt, nhưng hắn không thể mất đi Chiến Chiến.Tiêu Chiến cầm hòm thuốc đi vào, đem người ấn xuống giường, cậu ngồi bên cạnh giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, thật cẩn thận mà bôi thuốc, chóp mũi cậu hồng hồng: "Có đau không?

Sao anh lại không nói a!"

"Chiến Chiến, từ nhỏ anh đã bị cha mẹ quản nghiêm, bọn họ hy vọng anh học tập cho tốt để kế thừa sản nghiệp trong nhà, từ nhỏ đến lớn đều bị quản thúc thực nghiêm.Chính là con người khi bị áp lực càng lớn đến khi bùng nổ thì càng đáng sợ, lúc học cao trung, anh gặp được Tô Bạch, anh nhất kiến chung tình với cậu ta, thậm chí còn vì hắn ta mà cùng người nhà náo loạn, rồi bị đuổi ra khỏi nhà.Anh không nghĩ đến việc trở về nên chậm rãi ở bên ngoài làm công kiếm tiền đóng học phí, đến bây giờ đã trả giá mười lăm năm, kỳ thật hắn ta nói không sai, là anh một bên tình nguyện, anh không trách hắn anh chỉ trách chính mình, những đau khổ đó là do anh xứng đáng.Nhưng từ khi gặp được em, đã không còn giống nhau, em là ngọt, là anh muốn yêu thương em quý trọng em, lúc trước là do anh ngu ngốc mới làm những chuyện như vậy với em, Chiến Chiến nếu không có em, đời này anh cũng không biết còn ai quan tâm anh không."

Nói xong những lời này, Vương Nhất Bác vươn tay, vuốt ve gương mặt cậu, trong mắt tràn đầy chân thành cùng áy náy, tự làm cho mình thật đáng thương.'Chiến Chiến tha thứ cho anh lợi dụng tình yêu của em đối với anh để buộc em ở lại, là anh đê tiện, cho nên anh sẽ dùng cả đời này để đền bù cho em'.Nhưng, nếu bàn về ai đê tiện, còn chưa chắc đâu.--------------------

Ukm, nếu mọi người thấy sai chữ hoặc câu nào sai thì mọi người cứ bình luận để mình sửa nhé.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
13


Tiêu Chiến có chút dao động, cúi đầu rối rắm tự hỏi.Từ lúc Vương Nhất Bác bắt đầu tỉnh lại, cậu cũng đã cự tuyệt cùng đẩy ra, cũng đã chiếm thế thượng phong, không cho hắn cơ hội nói chuyện, nhớ đến những thương tổn trước kia của nguyên chủ, bây giờ xem như đòi lại cho nguyên chủ một cái công đạo, cũng là làm hắn áy náy.Lúc sau, thật ra cậu biết tàn thuốc làm Vương Nhất Bác bị bỏng, nhưng không lập tức nói, là vì cho cậu một cái bậc thang đi xuống, cũng là thâm tình thông báo cho Vương Nhất Bác một cơ hội.Chẳng qua hắn tự hạ thấp giá trị của mình để tỏ vẻ đáng thương dành lấy sự đồng tình, chuyện này Tiêu Chiến cũng không nghĩ tới, cũng chứng minh kế hoạch của cậu thực thành công.Phân tích xong, Tiêu Chiến chậm rãi ngẩng đầu, nhìn ảnh ngược của mình xuất hiện trong mắt hắn, cậu nghẹn ngào hỏi một câu: "Vậy Tô Bạch tiên sinh phải làm sao bây giờ?"

"Anh sẽ nói rõ ràng với hắn ta, nếu em cảm thấy nhìn thấy hắn ta liền nhớ đến những ký ức không vui, thì anh sẽ làm hắn ta không xuất hiện trước mặt em nữa, được không?"

Vương Nhất Bác cẩn thận hỏi, cậu có thái độ này nhất định là hắn đã có cơ hội.Nghe thấy câu này, trong lòng Tiêu Chiến cười nhạo: Quả nhiên Vương Nhất Bác chính là Vương Nhất Bác, khi yêu ngươi thì ngươi chính là bảo bối độc nhất vô nhị trên đời này, khi không yêu thì liền có kết cục như vậy.Cho nên, Vương Nhất Bác, em sẽ cố gắng làm anh cả đời đều chỉ yêu mình em nha!"

Cũng không cần thiết phải như vậy."

Tiêu Chiến gục đầu xuống, nhu nhược nói: "Có thể tận lực tránh đi là tốt nhất."

Nói nhỏ giọng như vậy là biểu hiện ghen, cũng không làm hắn chán ghét mà là gãi đúng chỗ ngứa, Vương Nhất Bác thật vui vẻ, một tay đem người kéo vào trong lòng ngực: "Chiến Chiến, anh yêu em."

"Ân."

Tiêu Chiến dúi đầu vào ngực hắn, tỏ vẻ mình đã biết.Chuyện này đã giải quyết xong, liền gặp phải vấn đề khác, chính là Vương Nhất Bác không có quần áo mặc, trên người hắn trống trơn, cũng chỉ mặc duy nhất một cái quần lót."

Anh...."

Tiêu Chiến xấu hổ liếc mắt đánh giá hắn, nhìn đến địa phương đặc thù, mặt liền đỏ bừng: "Em không có quần áo vừa người anh a!"

"Vậy anh trần trụi như thế này ra ngoài sao?"

Vương Nhất Bác thấy cậu đỏ mặt, liền cố ý trêu đùa, giọng điệu cũng có chút buồn rầu."

Không được, mới không cho người khác xem!"

Tiêu Chiến có chút gấp gáp, bộ dáng ghen của cậu phá lệ lại thật đáng yêu: "Em đi mua quần áo cho anh, anh chờ một chút."

Mua áo quần về, đưa cho hắn mặc vào, mang tốt mũ khẩu trang kính râm tinh tinh vào, lại thừa dịp không có người, nhanh chân trở về.Nếu bị những người khát phát hiện, ảnh đế Vương Nhất Bác lại ở chỗ này, còn không bị vây quanh mới lạ, đến lúc đó lại lên hot search, vậy thì thật phiền.Hai người cẩn thận trở về, Vương Nhất Bác đã sớm bảo trợ lý đợi ở dưới lầu, sau khi lên xe mới đem khẩu trang lấy xuống, ôm lấy người bên cạnh thân mật một chút: "Chúng ta về nhà thôi."

"A."

Tiêu Chiến mặt hồng lên liền quay đầu đi, nhìn ra ngoài xem cửa sổ xem phong cảch.Trở lý ở phía sau nhìn thấy, cũng không nói gì, làm gì cũng đều mặc kệ, không nên quản.Trở lại nhà Vương Nhất Bác , Tiêu Chiến nhìn đèn không sáng, đoán chừng Tô Bạch còn ở trong nhà, như vậy cũng tốt, hắn cũng muốn xem tình huống hiện tại như thế nào.Vương Nhất Bác mang theo người mở cửa đi vào, đèn phòng khách không có sáng, đi qua huyền quan lại thấy Tô Bạch còn ở đó chưa đi, đang ngồi ở trên sô pha.Vẻ mặt phấn nộ, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.Tô Bạch đợi một ngày một đêm, hắn ta còn không tin Vương Nhất Bác sẽ buông bỏ hắn, mà đi tìm Tiêu Chiến, cậu ta xứng sao?

Cậu ta là cái thứ gì, có thể so được với hắn ta sao.Nhưng sự thật trước mắt, lại hung hăng cho hắn ta một bạt tai, Vương Nhất Bác đã trở lại, còn mang theo Tiêu Chiến trở về.

_____________________Thấy lỗi bình luận để mình sửa nhé ❤️.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
14


Vương Nhất Bác không nghĩ tới Tô Bạch còn ở đây, theo bản năng đem người kéo ra sau lưng mà bảo vệ: "Sao cậu còn chưa đi?"

"Vương Nhất Bác, anh cứ như vậy mà nhục nhã em sao?"

Tô Bạch không làm hắn tức giận rời đi, chỉ là sinh khí, chẳng lẽ hắn ta không bằng Tiêu Chiến?Cậu ta bất quá cũng chỉ là thế thân của mình, diện mạo, thân phận đều không có chỗ nào hơn hắn ta, dựa vào đâu mà vức bỏ mình mà chọn cậu ta."

Tôi không biết nhục nhã cái gì, nhưng là cậu vì cái gì còn ở nhà tôi?"

Vương Nhất Bác thực sự rất không vui, còn tưởng đã nói rõ ràng với nhau rồi, kết quả còn ăn vạ không điTiêu Chiến được bảo vệ sau lưng, lẳng lặng ăn dưa, có chút lo lắng, lỡ như bọn họ đánh nhau, thì cậu nên làm thế nào bây giờ?Tính, trước tiên hút điếu thuốc bình tĩnh một chút.Lúc trước luôn miệng nói yêu mình, hiện tại lại ở trước mặt hắn ta quang minh chính đại mang theo người khác xuất hiện ở đây, thế này gọi là yêu?Tô Bạch cười lạnh: "Anh cho rằng mười lăm năm tình cảm, nói dứt là có thể dứt bỏ?"

Những lời này, thực hiển nhiên là nói cho Tiêu Chiến nghe, uy hiếp cậu.Quả nhiên, Tiêu Chiến phối hợp làm ra biểu tình kinh ngạc, ở phía sau lôi kéo góc áo Vương Nhất Bác: "Nhất Bác."

Vương Nhất Bác quay đầu nhìn cậu, trong ánh mắt đào hoa đều là hoảng sợ, vội vàng an ủi: "Em cùng hắn ta không giống nhau, Chiến Chiến!"

Tính tình Tô Bạch cao ngạo, không tiếp thu được tình huống như vậy, cười lạnh: " Tiêu Chiến, cậu có chỗ nào hơn tôi, tôi so với cậu thông minh, xinh đẹp, thân phận cao hơn cậu, cậu tính là thứ gì?

Các người bây giờ gọi là tình yêu, cũng là vì tôi, bất quá cậu cũng chỉ là thế thân của tôi mà thôi!"

"Câm miệng!"

Vương Nhất Bác thật sự sợ hãi, sợ Chiến Chiến lại nhớ tới sự tình lúc trước, rời khỏi hắn.Đây là lần đầu tiên Vương Nhất Bác rống với Tô Bạch, những năm gần đây cũng là lần đầu tiên lớn tiếng như vậy, hốc mắt Tô Bạch đỏ lên, nhưng lại cảm thấy bản thân không nên mềm yếu, nâng cằm lên cùng hắn giằng co: "Em nói sai sao?

Không phải lúc trước anh ở cùng cậu ta là vì cậu ta giống em sao?

Vương Nhất Bác, anh để tay lên ngực tự hỏi, tình cảm mười lăm năm của chúng ta, nói đoạn tuyệt liền thật sự có thể đoạn sao?"

"Tiêu Chiến, cậu ngẫm lại bộ dáng này của cậu xem có xứng không!"

Nhìn thấy cậu run rẩy, hốc mắt đỏ lên, Tô Bạch cảm thấy thuận khí hơn không ít, hắn ta không thể chịu đựng được chính mình lại bại bởi một người không bằng mình, không có được Vương Nhất Bác, hắn ta chẳng qua là thắng lợi tượng trưng.Không, hẳn là không phục.Tiêu Chiến há miệng thở dốc, lại không biết nên nói gì, muốn phản bác, lại không có lập trường, hốc mắt dần dần phiếm hồng, chậm rãi cúi đầu: "Tô tiên sinh nói đúng, em......em không xứng với anh Nhất Bác."

"Chiến Chiến, không phải!"

Vương Nhất Bác có chút hoảng hốt, bắt lấy bờ vai của cậu, nỗ lực cho cậu cảm giác an toàn: "Không phải Chiến Chiến, là anh không xứng với em mới đúng, là anh không tốt."

Hiện tại Vương Nhất Bác thực sợ hãi ở trước mặt cậu đề cập vấn đề cũ, hắn sợ hãi khó chịu.Thấy cảnh tượng này, Tô Bạch trở thành người ngoài cuộc, việc này làm cho hắn ta cảm thấy không vui: "Tiêu Chiến, cậu nếu là người thông minh, thì nên rời khỏi hắn, dùng nước tiểu soi lại chính mình, cậu không xứng!"

"Cậu câm miệng!"

Lúc trước Vương Nhất Bác nhẫn nhịn là cho hắn ta mặt mũi, nhưng nhìn thấy Chiến Chiến bởi vì lời nói của hắn ta, mà đôi mắt dần dần ướt át, liền nhịn không được, quát hắn ta: "Tô Bạch, vấn đề của tôi và cậu, không cần kéo Chiến Chiến vào, em ấy mới là người vô tội nhất."

"Anh quát em?

Anh vì tên thế thân này mà quát em?"

Tô Bạch lớn đến chừng này còn chưa bị nhục nhã qua như thế, liền khó thở, hướng Tiêu Chiến ngữ khí càng thêm ác độc: "Tôi nói không đúng sao?

Cậu cũng chỉ có thể tồn tại dưới bóng hình của tôi!"

Tưởng như luôn nhắc lại từ thế thân, là có thể làm trong lòng Tô Bạch tiêu biến một chút khuất nhục, hắn ta không tin chính mình so với cậu ta còn kém hơn.Kém một tên thế thân!
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
15


"Cậu đủ rồi!"

Vương Nhất Bác nhìn thấy bộ dạng thẹn quá hoá giận của Tô Bạch thì cảm thấy thật ghê tởm.Xoay người đem toàn thân đang run rẩy của Chiến Chiến ôm vào trong lòng ngực, dùng hai tay che lại hai lỗ tai cậu, không muốn để cậu nghe thấy những lời nói tiếp theo: "Tô Bạch, tôi cảnh cáo cậu, rời khỏi nhà tôi ngay, nếu không tôi không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đâu."

Tô Bạch bị doạ cho nhảy dựng, ánh mắt cùng ngữ khí kia hắn ta chưa bao giờ thấy qua, mang theo hàn ý làm người ta sợ hãi.Một khắc này, Tô Bạch mới ý thức được, sự ôn nhu kia của Vương Nhất Bác chỉ đối với một mình hắn ta bây giờ đã không thấy, là bởi vì trong lòng hắn đã có người khác, mà người kia lúc trước chính là thế thân của hắn ta.Tất cả đều tại cậu ta!"

Nhất Bác....."

Tô Bạch không hiểu, tại sao hắn lại tuyệt tình như vậy."

Tô Bạch, tôi hy vọng đây là lần cuối cùng gặp cậu, nếu không.....Cậu cho rằng tính tình tôi còn tốt như lúc trước sao?"

Trước kia Vương Nhất Bác bởi vì thích hắn ta nên mới chịu đựng, hiện tại không thích, vì sao lại muốn nhẫn nhịn chứ, tình yêu còn xót lại của hắn, đều đưa hết cho Chiến Chiến vẫn cảm thấy còn chưa đủ."

Tiêu Chiến, hiện tại hắn có thể đối xử với tôi như vậy, sau này có người khác giống như cậu xuất hiện, hắn cũng sẽ đối với cậu như thế."

Tô Bạch nói xong liền rời đi, cứ như vậy ra khỏi cửa.Hắn ta không phải là từ bỏ, hắn ta sẽ không có khả năng thừa nhận bản thân không bằng Tiêu Chiến.Tiêu Chiến thấy câu nói đó, ngẩng đầu lên nhìn Vương Nhất Bác, hi vọng mà nhìn vào mắt hắn, hỏi: "Anh sẽ như vậy sao?"

"Sẽ không."

Vương Nhất Bác cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của đối phương: "Đời này anh chỉ yêu em."

Nghe thấy câu nói đó, Tiêu Chiến không có vui vẻ lắm, hốc mắt cậu đột nhiên đỏ lên, đôi mắt đào hoa tựa như bị dính phấn hồng, hồng toàn bộ: "Lúc trước anh cũng nói với em, anh chỉ yêu Tô Bạch."

Vương Nhất Bác ngạc nhiên, thì ra lời hắn nói trước đây lại giống như dao nhỏ mà khắc sau vào trong lòng cậu, sao hắn lại có thể khốn nạn như vậy, lúc trước thì luôn tổn thương cậu, bây giờ lại luôn miệng nói yêu cậu.Đem người gắt gao ôm chặt lấy, Vương Nhất Bác trịnh trọng nói: "Chiến Chiến, anh hi vọng em sẽ cho anh một cơ hội, anh sẽ dùng kiếp này chứng minh sự trung thành của mình.Tiêu Chiến bị hắn ôm chặt, mặt chôn trong ngực hắn, nhu nhược đáp ứng: "Vâng a"Hôm nay làm ầm ĩ một phen, cũng có chút mệt, ngày mai hắn còn phải đi thu âm, hai người rửa mặt xong, một lúc sau Tiêu Chiến muốn đến phòng cho khách ngủ, lại bị giữ chặt lại."

Em đi đâu?"

Vương Nhất Bác một phen giữ chặt cánh tay cậu, không hiểu nguyên nhân.Tiêu Chiến có chút kỳ quái, đôi mắt đào hoa chớp chớp, không thể hiểu nổi nhìn hắn: "Em đi về phòng cho khách để nghỉ ngơi a."

Lúc trước tuy rằng bọn họ vẫn luôn làm, nhưng Vương Nhất Bác lại chưa từng để Tiêu Chiến ngủ ở phòng của hắn quá một đêm, làm xong liền đi về phòng cho khách mà ngủ.Vương Nhất Bác cười khổ, trước kia hắn đúng thật là khốn nạn, hắn đột nhiên khom lưng đem người chặn ngang bế lên, hướng phòng ngủ đi vào: "Sao có thể ngủ ở phòng cho khách được, anh muốn thời thời khắc khắc đều dính em."

"Anh cẩn thận một chút!"

Tiêu Chiến bị bế lên, kinh hoảng thất thố vội vàng ôm lấy cổ hắn.Đêm nay, Tiêu Chiến ngủ thật sự không thoải mái, thứ kia của Vương Nhất Bác thật là.....Dường như cả đêm hắn đều đem cậu ôm vào trong ngực, xoay người một cái hắn liền tỉnh lại, sau đó liền đem cậu ôm càng chặt hơn, sợ cậu mọc cánh bay đi mất.Rốt cuộc đã đến hừng đông, cậu bò dậy thật nhanh lấy lý do là làm bữa sáng, mới có thể rời khỏi cái ôm ấp chặt chẽ của nam nhân."

Vương Nhất Bác thực không có cảm giác an toàn."

Tiêu Chiến suy nghĩ.Mấy ngày nay đều nhắc đến sự tình trước kia, kích thích lòng áy náy của hắn, làm cho hắn đối với phần tình cảm này khắc cốt ghi tâm một chút, kết quả hắn lại càng ngày càng không có cảm giác an toàn._________________________Sai chỗ nào cứ bình luận để mình sửa nha💚.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
16+17


Vương Nhất Bác mơ màn phát hiện không thấy người đâu, đột nhiên ngồi thẳng dậy, lúc này mới nhớ tới cậu nói muốn đi làm bữa sáng, thở phào nhẹ nhõm xốc chăn lên đi rửa mặt.Rửa mặt xong, phát hiện miệng vết thương trên cánh tay, ngày hôm qua đã xử lý tốt, hiện tại đã khôi phục rất tốt, Vương Nhất Bác nheo đôi mắt lại, lộ ra một tia nguy hiểm, đột nhiên dùng ngón trỏ ấn mạnh vào miệng vết thương bị phỏng kia.Ấn đến khi thoạt nhìn càng nghiêm trọng hơn, lúc này mới buông tay ra, chẳng hề để ý mà xoay người rời khỏi phòng vệ sinh.Mới mở cửa đã ngửi thấy mùi hương của cháo, Vương Nhất Bác đi theo mùi hương đến phòng bếp, thấy một thân hình nhỏ xinh đang mặc áo sơ mi của hắn nếm thử cháo.Đi tới từ phía sau ôm lấy eo cậu, đem người vây lại trong ngực, Vương Nhất Bác dùng chóp mũi cọ đi cọ lại phần cổ bị lộ ra, hít sâu một hơi, dùng giọng nói trầm thấp: "Thơm quá."

"Mau ăn, ăn xong còn đi làm đi."

Tiêu Chiến nói một câu, lại không có suy nghĩ nhiều.Nghe được cậu nói, Vương Nhất Bác khẽ cười ra tiếng, há mồm ngậm lấy vành tai của cậu, tay để bên hông cậu ngày càng gấp, càng ngày càng gấp.Nghe tiếng cười kia, đều là tài xế già còn không hiểu rõ cái gì, mặt Tiêu Chiến đỏ hết lên, mắt đào hoa nghiêng qua nhìn hắn một chút: "Chuẩn bị ăn cơm nhanh lên."

Vương Nhất Bác không nghe, tay phải từ eo cậu chậm rãi hướng lên trên, lướt qua cổ, đem cằm cậu đẩy lên, hắn từ phía trên hôn xuống, không cho cậu cơ hội phản kháng."

Ưm~" tư thế này có chút mệt, Tiêu Chiến ngưỡng cổ lên có chút mệt, đến khi hô hấp có chút không thuận hắn mới buông cậu ra, thở hổn hển, đôi mắt mê mang nhìn hắn.Đôi mắt cậu thật đẹp, đơn thuần chỉ có hình bóng hắn, Vương Nhất Bác nhìn đến mê mẩn: "Chiến Chiến em xinh đẹp thuần khiết chỉ thuộc về anh, anh cũ nát xấu xí lại yêu em."

Lúc trước Tô Bạch nói Chiến Chiến không xứng với hắn, kỳ thật chỉ có hắn biết, là hắn không xứng với Chiến Chiến."

Được rồi, mau chuẩn bị ăn cơm."

Tiêu Chiến đỏ mặt đẩy hắn ra, để hắn hỗ trợ dọn chén đũa.Lúc ăn cơm, lại suy nghĩ, Vương Nhất Bác lúc trước như là hài tử chết đuối, tình yêu mười lăm năm tìm không thấy điểm đến, hiện tại bắt được tấm gỗ, cũng giống như bắt đầu thay đổi.Liếc hắn một cái, hắn cũng vừa lúc ngẩng đầu nhìn cậu, cười đến có chút ngốc, lại như thế nào liên tưởng đến bộ dáng cộc lốc của nam nhân kia."

Buổi trưa anh muốn ăn gì?"

Tiêu Chiến ăn xong chén cháo, thuận miệng hỏi một câu.Ánh mắt Vương Nhất Bác sáng lên, vội vàng nói: "Em đưa cơm cho anh sao?

Anh muốn ăn dưa lạnh hầm xương sườn, còn có thịt hầm."

"Em?"

Tiêu Chiến khự lại, lúc trước không phải là hắn trực tiếp về ăn cơm sao?

Dù sao địa điểm thu âm cách nơi này không xa, tại sao lại đột nhiên muốn cậu đến đưa cơm?Còn có, vì sao người nam nhân này lại cười đến ngu ngốc như vậy: "Vậy lại thêm món rau xanh."

"Được!"

Vương Nhất Bác cười cười: "Đúng rồi, buổi tối anh đến trường đón em."

Đưa hắn ra cửa, Tiêu Chiến đi mua đồ ăn về, lại cảm thấy hình tượng Vương Nhất Bác có chút vấn đề, cũng giống như không có gì không đúng, nên cảnh giác một chút.Làm cơm xong lại nhìn đồng hồ thời gian không sai biệt lắm, bỏ vào thùng giữ ấm, Tiêu Chiến ra cửa lái xe đi đến hiện trường thu âm.Kết quả vừa định đi vào, đã bị ngăn ngoài cửa, không có cách nào đành phải gọi điện cho Vương Nhất Bác, đem điện thoại cho bảo an nghe, lúc này mới đi vàoTiêu Chiến đi đến phòng nghỉ ở hậu trường, nơi này có không ít nhân viên công tác còn có một số đại minh tinh lúc trước từng thấy qua, cùng một ít tiểu minh tinh quen mắt."

Cậu là ai a?

Nơi này không cho nhân viên giao cơm không biết sao?"

Mới vừa đi lên cầu thang, liền nghe được có người quát lớn, Tiêu Chiến vừa ngẩn đầu lên liền thấy một cô gái xinh đẹp, là một đại minh tinh, nhưng gọi...gọi là gì nhỉ?Nhìn quen mắt, nhưng thật sự không có ấn tượng.

17Vừa mới bị cự tuyệt, trong lòng Tiêu Nhàn tích một bụng khí, lại không thể phát giận với nhân viên công tác, nhìn người đụng trúng họng súng vừa lúc để ả trút giận.Với kinh nghiệm của Tiêu Chiến, biết cô gái này muốn gây sự, vì thế có chút khẩn trương lắc đầu: "Tôi không phải nhân viên giao đồ ăn!"

"Sao lại như thế này?

Nơi này như thế nào lại để cho nhân viên giao đồ ăn tiến vào?"

Bắt được nhược điểm, Tiêu Nhàn không muốn buông tha, trực tiếp gọi nhân viên công tác đến: "Quy định này cũng không biết sao?"

"Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn!"

Tiêu Chiến biết ả ta muốn gây sự, vậy không thành vấn đề, tôi liền an tâm làm một tiểu bạch hoa.Gấp đến nỗi đôi mắt đều đỏ, cũng không biết giải thích như thế nào: "Tôi thật sự không phải nhân viên giao đồ ăn, tôi chỉ là....."

"Mỗi ngày người giả làm nhân viên giao hàng trà trộn vào cũng không ít, nhanh đưa cậu ta đi, miễn cho lại bị account marketing viết loạn."

Tiêu Nhàn liếc nhân viên công tác một cái, mắt hạnh xinh đẹp đều là ý vị cảnh cáoNhân viên công tác không muốn vì một người lạ mặt mà đắc tội Tiêu Nhàn, thậm chí còn muốn lấy lòng, duỗi tay đẩy Tiêu Chiến một cái: "Nhanh đi ra ngoài đi."

Tiêu Chiến vốn dĩ đang đứng trên cầu thang, bị đẩy về sau một bước nhỏ, vừa lúc đạp hụt một chút, xém chút nữa đã ngã xuống, còn kịp thời bắt lấy tay vịn, giữ lại cho cả người không bị ngã xuống.Vương Nhất Bác ở lầu hai trên hành lang tận cùng bên trong phòng nghỉ, vừa mới thay quần áo muốn đi ra ngoài đón người, liền nhìn thấy một màn mạo hiểm này, sợ tới mức hô hấp đình chỉ.Bước chân dài ra ngoài, đẩy người đang xem náo nhiệt ra, tiến lên một tay đem người đang đứng ở lầu thang bên cạnh ôm lấy, ấn người vào trong lòng ngực: "Chiến Chiến!"

Lúc nãy làm Vương Nhất Bác sợ hãi, nhìn người thiếu chút nữa đã ngã xuống, trái tim hắn liền quặn đau.Tiêu Chiến thực nể tình mà gắt gao ôm chặt eo hắn, thanh âm run rẩy, như sắp khóc tới nơi: "Em không phải nhân viên giao đồ ăn."

Chuyện phát triển thế này, tất cả mọi người đều không nghĩ tới, tiểu nam nhân lạ mặt này một giây sau liền biến thành bảo bối trong lòng ngực Vương tiên sinh."

Chiến Chiến đừng sợ."

Vương Nhất Bác gắt gao ôm cậu, nhiệt độ cơ thể quen thuộc nói cho hắn biết cậu không có bị gì, trái tim đang treo lơ lửng mới được hạ xuống.Dựa vào trong lòng ngực hắn, ở hướng không ai nhìn thấy, Tiêu Chiến khoé miệng hơi nhếch lên nào còn có bộ dáng nhu nhược vừa rồi."

Vương tiên sinh, chúng tôi....."

Nhân viên công tác đột nhiên xấu hổ, chuyện này nên làm thế nào mới tốt.Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn nhân viên đó một cái, còn có ả ta, kỳ thật lúc Chiến Chiến gọi điện hắn liền muốn đi đón, kết quả ở hành lang, ả ta còn cố ý lấy ly nước trái cây đụng vào hắn, mượn chuyện này muốn vào phòng nghỉ của hắn, đương nhiên là bị cự tuyệt."

Chiến Chiến đừng sợ, chúng ta đi trước."

Vương Nhất Bác nữa ôm người lướt qua những người đó đi đến phòng nghỉ của mình, hiện tại phát tác, sợ doạ đến người trong lòng ngực, vẫn là nên ngăn chặn trước.Mọi người ở đây đều không ai quen biết tiểu nam nhân, đều dùng một loại ánh mắt hoài nghi nhìn theo hướng bọn họ đi.Chiến Chiến quay đầu nhìn hành lang, hành lang này một bên là phòng, một bên là lan can, thật nhiều người đang nhìn cậu, một đám ánh mắt kỳ kỳ quái quái.Vương Nhất Bác ôm người tiến vào, một phen ôm lấy eo, thực ôn nhu hôn lên trán cậu, đem thùng giữ ấm trên tay cậu cầm lấy: "Có mệt không?"

"Còn tốt."

Tiêu Chiến rất phối hợp ôm cổ hắn: "Nhanh ăn cơm đi."

Hai người cứ như vậy mà công khai ôm ấp đi vào, trong đó có một người kinh ngạc kêu ra tiếng: "Cậu ấy không phải là người bị đám paparazzi săn tin trước đây sao?"

Bóng dáng tuy rằng mơ hồ, nhưng hiện tại thoạt nhìn lại rất giống.Tiêu Chiến cười nhìn hắn ăn cơm, bạch liên hoa không cần phải tự mình động thủ, chuyện này giao cho Vương Nhất Bác, hắn sẽ làm tốt.Bạch liên hoa chính là thuần khiết.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
18


Chờ hắn cơm nước xong, Tiêu Chiến đem thùng giữ ấm đều cầm đi.Lúc sắp đi Vương Nhất Bác cố ý dặn dò: "Tan học gọi cho anh, anh đi đón em."

"Được."

Tiêu Chiến đồng ý, lại không hiểu vì sao hắn lại kiên trì muốn tới đón mình.Tiêu Chiến ở một khu nhà huấn luyện cơ cấu làm lão sư dạy dương cầm, đều là khoá chiều nay.Hơn 7 giờ, Vương Nhất Bác liền đến đây, bởi vì quan hệ thân phận nên hắn đã chuẩn bị khẩu trang kính râm.Tiêu Chiến tiễn một thiếu niên cuối cùng về, thu dọn đồ đạc tốt đang muốn đi xuống, liền nhìn thấy hắn đang chờ cậu ở lầu thang: "Sao anh lại lên đây làm gì?"

"Anh muốn đến nhìn em xem."

Bởi vì tầng lầu này đã không có ai, Vương Nhất Bác tháo kính râm cùng khẩu trang xuống.Tiêu Chiến đỏ mặt, cúi đầu, dùng ngữ khí yêu kiều trách cứ, phá lệ không có sức thuyết phục: "Nếu như anh bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?"

"Chiến Chiến."

Nghe thấy âm thanh ôn nhu của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn: "A?"

Nào ngờ, Vương Nhất Bác đột nhiên giữ mặt cậu lại, hướng người lên một chút.Vương Nhất Bác hai tay trụ mặt cậu lại, ngậm lấy bờ môi của cậu, giây tiếp theo đầu lười liền tiếng vào, hắn đè hơi nặng, khiến Tiêu Chiến bị đẩy lùi hai bước, lưng dựa trên lan can ở ngã rẽ lầu thang.Mắt phượng hẹp dài hơi hơi nheo lại, khoé mắt nhìn thấy Trình lão sư ở ngã rẽ lầu thang dại ra, Trình lão sư ngẩng đầu, liền nhìn thấy một màn hoang đường này.Nhưng Vương Nhất Bác còn ngại chưa đủ, tay phải một phen chế trụ sau cổ cậu, làm cậu không thể động đậy, tay trái bắt lấy tay cậu, hai người mười ngón đan xen.Không thể không nói, nam nhân cộc lốc này kỹ thuật hôn đã tiến bộ vượt bậc, Tiêu Chiến không có kinh nghiệm gì, chống đỡ không nổi, môi răng cậu gian nan trở thành con rối bị hắn chinh phục.Trình lão sư nguyên bản muốn hỏi một chút có muốn cùng nhau về không, kết quả lại nhìn thấy một màn này, Tiêu lão sư cùng một nam nhân khác hôn môi, hơn nữa không khí thực tốt, không giống như là bị cưỡng ép.Bừng tỉnh, xoay người vội vàng chạy xuống lầu, tim đập thật nhanh.Tiêu Chiến nghe được tiếng bước chân, bắt đầu giãy giụa.Nhưng Vương Nhất Bác lại không như mong muốn của cậu, ngược lại ôm đến càng chặt, ôm cậu từ lầu thang gian nan đi đén vách thang máy, tay trái ấn thang máy, từ đầu đến cuối đều không buông môi cậu ra.Chờ đến khi thang máy đến, đem người đẩy vào thang máy, lúc này mới nhân từ buông môi cậu ra.Ngoài miệng thì buông ra, nhưng Tiêu Chiến vẫn là bị Vương Nhất Bác vây trong góc thang máy.Tiêu Chiến oán giận chỏ hắn một cái, dùng tay lau đôi môi nhiễm hồng: "Nếu như bị người khác thấy thì phải làm sao bây giờ."

"Em không nghĩ muốn cho người khác biết chúng ta đang ở bên nhau?"

Vương Nhất Bác cười, nhưng cảm xúc ở đáy mắt lại bắt đầu sóng gió mãnh liệt, tay nắm chặt thành quyền."

Em thì không sao, chỉ là một người bình thường, nhưng anh thì không được, nếu bị paparazzi chụp lại, vậy anh phải làm sao bây giờ?"

Hệ thống vừa mới nói người vừa mới chạy trốn kia là Trình lão sư, Tiêu Chiến liền biết, Vương Nhất Bác căn bản là nhớ đến lần trước cậu nói chuyện cùng Trình lão sư, cho nên hắn nháo như vậy là đang biểu thị công khai chủ quyền.Vương Nhất Bác cười, buông tay đang nắm chặt ra, lòng bàn tay đều là hình dạng trăng khuyết bị móng tay bấm, cúi người hôn một chút lên đôi môi đỏ tươi, ôn ôn nhu nhu.Chiến Chiến rất thích công việc này, cho nên hắn luyến tiếc để cậu từ chức, chính là muốn cảnh một số người, cậu là thuộc về hắn.Đến buổi tối, Tiêu Chiến dựa vào đầu giường đọc sách, Vương Nhất Bác tắm rửa xong đi ra ngoài: "Chiến Chiến, lỗ tai anh bị vào nước."

"Được."

Vương Nhất Bác bệnh cũ, lúc gội đầu đều bị nước dễ dàng vào lỗ tai, lấy tăm bông ra: "Anh nói anh lớn như vậy, lúc trước bị vô nước thì phải làm sao đây?

Tô Bạch giúp anh sao?"

_____________________

Có gì sai mn cứ bình luận để mình sửa
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
19


Tiêu Chiến nói những lời này thật chất chỉ là đang phun tào, kết quả Vương Nhất Bác ngơ ngẩn đứng dại ra tại chỗ, đột nhiên biến sắc mặt.Lúc này cậu mới ý thức được mình nói sai, vốn dĩ chỉ là đơn thuần đùa một chút mà thôi, không nghĩ tới lại là lanh mồm lanh miệng."

Em vẫn còn để ý chuyện đó sao?"

Tim Vương Nhất Bác như bị nhéo vào, cơ hồ không dám đi đến bên cạnh cậu, sắc mặt trắng bệch mà đứng tại chỗ.Nhìn bộ dáng này, Tiêu Chiến cảm thấy sự tình không ổn, nếu không dỗ cho tốt xem chừng lại thành chuyện lớn, cố ý làm bộ tức giận, chu miệng lên: "Đúng vậy, để ý!

Cho nên tại sao anh lại còn chưa đến hôn em!"

Lúc này thật ra đã làm Vương Nhất Bác bật cười ra tiếng, nơi nào còn không cao hứng chứ, đi đến mép giường cúi người hôn lấy đôi môi cậu, trằn trọc một lúc lâu mới buông ra: "Anh theo đuổi Tô Bạch mười lăm năm, nhưng đến tay anh cũng chưa từng nắm qua, đương nhiên cũng chưa cùng những người khác nắm qua."

"Vâng a."

Tiêu Chiến tiết đột nhiên cảm thấy tên gia hỏa này thật thảm, theo đuổi mười lăm năm, người ta đến tay cũng không cho anh nắm, anh còn theo đuổi cái rắm.Ông đây thân thể kiều nhuyễn, không thơm sao?Để hắn gối lên đùi mình, cho tăm vào lỗ tai, một bên nói với hắn: "Cô gái hồi trưa là ai a?

Thật hung dữ, còn mắng em."

"Cô ta?"

Vương Nhất Bác hơi nheo đôi mắt lại, không biết đang hưởng thụ hay là gì: "Không sao đâu, về sau cô ta không có cơ hội mắng em, đừng sợ."

Vì sao những lời này nghe nguy hiểm như vậy?Tiêu Chiến nhạy bén cảm thấy có chút không thích hợp, Vương Nhất Bác như thế nào còn có loại dấu hiệu bệnh kiều hắn hoá này?

Không đúng a, không phải hắn phải thật ôn nhu sao?Nhưng cậu cũng đã việc lớn đời người, cho nên vẫn thực trấn định, ngoáy xong tai kia, lại đổi tai khác: "Em không gây thêm phiền phức cho anh chứ?

Công việc có sao không?"

"Không sao."

Vương Nhất Bác cảm thấy không sai biệt lắm, ngồi dậy, nghiêm túc nói: "Nhưng mà, em làm cho sinh hoạt của anh thêm không ít phiền toái."

Tiêu Chiến trừng lớn đôi mắt, cảm thấy có chút kỳ quái, lão tử đối với anh tận tâm tận lực, làm cho anh thêm phiền toái?

Là làm hại anh không thể gánh vác sinh hoạt, hay là đứt tay đứt chân?Mắt đào hoa mở to, nước mắt chực trào giống như giây tiếp theo liền khóc ra."

Em quá ngọt, làm anh không cách nào rời đi, làm hại anh làm cái gì cũng đều nhớ đến em."

Vương Nhất Bác giả bộ làm ra vẻ buồn rầu, cầm tay cậu kéo vào lòng ngực: "Chiến Chiến."

Nam nhân ngốc này, tại sao lại đột nhiên nói ra những lời âu yếm đó, Tiêu Chiến đỏ mặt không dám nhìn hắn: "Anh....anh làm gì?"

"Chiến Chiến, em không thể rời bỏ anh."

Vương Nhất Bác đã chịu không nổi cái loại sinh hoạt này, đột nhiên bổ nhào vào người, dùng mặt cọ vai cậu: "Chiến Chiến."

Nhìn như thế nào cũng giống con chó bự, Tiêu Chiến vươn tay, vỗ vỗ sau lưng hắn, trấn an hắn cho tốt: "Vâng, sẽ không rời đi."

Kết quả, tên gia hỏa này cọ cọ liền có chút vấn đề, Tiêu Chiến cảm thấy được điểm khác thường, đem người đẩy ra: "Hừ, không biết xấu hổ!"

Thấy cậu muốn ngồi dậy, Vương Nhất Bác không cho cậu cơ hội, đem người đẩy ngã, áp toàn bộ người lên: "Chiến Chiến~""Anh!"

Tiêu Chiến giãy giụa không được, liền mặc kệ hắn, nhỏ giọng nói với hắn: "Ngày mai buổi sáng em có tiết, nên dậy sớm."

"Vậy làm hai lần?"

Vương Nhất Bác nói, tay đã nhanh nhẹn thăm dò tiến vào trong áo, nhìn da thịt dưới thân, giống như bánh kem dâu tây bơ, làm người ta cảm thấy sung sướng.Vương Nhất Bác cảm thấy, lúc trước chịu khổ, đại khái đều là vì hôm nay mới ngọt, nếu thật là như vậy thì cũng không tồi."

Ưm~~ Nhất Bác, anh......"

_____________________

Có gì sai mn cứ bình luận để mình sửa💛.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
20


Vương Nhất Bác thế này thật sự là sọ não có bao, hai lần, một lần một giờ phải không?Đỡ eo làm xong bữa sáng, Tiêu Chiến liền lái xe đi làm, hôm nay có một khoá, không sai biệt lắm bây giờ phải đi về, kết quả mới vừa xuống lầu đã bị người ngăn lại."

Có thể nói chuyện không?"

Tô Bạch nhìn người trước mặt, có chút khinh thường, hắn ta cao ngạo, đến bây giờ đều khinh thường cái tên thế thân này.Tiêu Chiến gục đầu xuống, lộ ra vẻ tự ti, gật gật đầu: "Được."

Hai người đi đến quán cà phê gần đây, ngồi đối diện nhau, Tô Bạch gọi một ly Cappuccino, Tiêu Chiến gọi ly cà phê đá, lại từ trong bao thuốc lá lấy ra một điếu bạc hà yên.Làm trò trước mặt Tô Bạch, hút một hơi, thổi ra một vòng khói bạc hà yên, đem hai người vây quanh, làm Tô Bạch không hiểu rõ ý đồ cậu."

Tôi hi vọng cậu có thể tự giác rời khỏi Nhất Bác."

Tô Bạch hơi ngưỡng cổ ra sau, muốn tránh đi khói thuốc, hắn ta không thích những người hút thuốc, cũng không biết vì sao Vương Nhất Bác có thể cho phép người bên cạnh hắn hút thuốc.Tô Bạch đều nhìn không hiểu, Vương Nhất Bác này bị mù mắt hay sao mới coi trọng người như Tiêu Chiến?Tiêu Chiến gục đầu xuống, nhìn điếu thuốc bạc hà yên chậm rãi tàn dần: "Chính là, Nhất Bác anh ấy yêu tôi, tôi cũng yêu anh ấy, tôi cũng không nghĩ sẽ rời bỏ anh ấy."

Tình yêu là cái thứ gì?Tô Bạch thực khinh thường, từ trong túi lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, tùy tay ném lên bàn: "Trong này có 500 vạn, cầm lấy rồi rời khỏi Vương Nhất Bác, thế nào?"

Kịch bản kinh điển tới rồi!Tiêu Chiến nóng lòng muốn thử, nhìn thẻ ngân hàng lại mang theo một bộ dáng đáng thương nhu nhược: "Không phải, cậu hiểu lầm rồi Tô tiên sinh, tôi là vì yêu Nhất Bác nên mới có thể cùng anh ấy ở bên nhau, thật sự không phải vì tiền!"

"Thật sự như thế sao?

Cậu không yêu tiền sao?"

Tô Bạch ngồi thẳng lên, dùng tay đẩy sương khói quanh quẩn trước mặt ra: "Cầm 500 vạn này, cậu muốn làm gì với nó thì tùy, dù sao cậu cũng không xứng với Nhất Bác, chờ đến tương lai hắn chán ghét cậu, còn không bằng hiện tại liền rời đi, cũng còn một chút thể diện."

"Anh ấy?

Chán ghét tôi?"

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn hắn ta, nhìn người trước mặt tương tự mình, hốc mắt dần dần phiếm hồng.Thấy cậu dao động, Tô Bạch thừa thắng xông lên, tiếp tục khuyên bảo: "Không phải sao?

Hắn yêu tôi mười lăm năm, nói vứt bỏ liền vứt bỏ, cậu sao?

Mới mấy tháng?

Nói không chừng ngày mai liền chán ghét, cậu hẳn là nên vì chính mình mà tính toán một chút."

Tiêu Chiến trầm mặc, có lẽ là đang tự hỏi, đột nhiên đứng lên: "Không, Nhất Bác sẽ không như vậy."

Nói xong xoay người đi nhanh ra ngoài, để một mình Tô Bạch ở lại trong quán cà phê, Tô Bạch nhíu mày, từ trong túi lấy ra bút ghi âm, có chút tức giận, không nghĩ tới gia hỏa này miệng lại nghiêm như vậy, đều không có nửa điểm sai lầm.Ra khỏi quán cà phê, Tiêu Chiến có chút khinh thường: "A, thủ đoạn bút ghi âm này, mấy trăm năm trước tôi đều không cần dùng đến, sao có thể để cậu bắt được nhược điểm."

Hút một ngụm lớn thuốc, hít mây nhả khói thập phần vui vẻ, bất quá, trình diễn bên này xong, bên Vương Nhất Bác cũng không thể bỏ, đã làm thì phải làm nguyên bộ.Lái xe trở về, đã hơn 9 giờ, Vương Nhất Bác biết cậu hôm nay bận, liền tự mình gọi cơm hộp, nghe được âm thanh mở cửa, liền đứng dậy nghênh đón: "Trở về rồi?"

Tiêu Chiến thất hồn lạc phách, một lúc sau mới thấy hắn, hốc mắt có chút hồng hồng, đôi mắt đào hoa ướt dầm dề có phần đáng kể: "Nhất Bác, anh....."

"Đây là làm sao?"

Vương Nhất Bác cảm thấy không ổn, đang yên lành làm sao hốc mắt lại đỏ lên: "Chiến Chiến, em không thoải mái chỗ nào?"

"Không phải."

Tiêu Chiến vội vàng cúi đầu phủ nhận, ngăn chặn tiếng khóc nức nở: "Có chút mệt, em đi tắm rửa trước."

Không đúng, tuyệt đối có vấn đề!Cậu không nói, trong lòng Vương Nhất Bác càng lo lắng, trước kia Chiến Chiến sẽ không như vậy, nhưng không biết nên nói gì, chỉ có thể để cậu đi tắm trước.
 
Back
Top Bottom