Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  [Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
358185076-256-k537949.jpg

[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
Tác giả: Jin_bozhan
Thể loại: Huyền ảo
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Truyện lén chuyển ver không có sự đồng ý của tác giả, cầu không bị báo cáo.

Đăng lên chỉ giữ lại truyện để đọc lại.

Vương Nhất Bác (công) X Tiêu Chiến (thụ)
Ảnh Đế x Bạch Liên Hoa
Hiện đại, ngọt sủng, niên thượng, thế thân.

 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
1


Do fic cũ bị đảo lộn chap lung tung hết sửa lại không được nên mình viết lại💚❤️💛🏍️🦐🐢

______________________________________
"Cậu chỉ là thế thân của Tô Bạch, cậu có hiểu không?"

"Cậu tốt nhất nên nhận thức rõ về thân phận của mình, cậu không có tư cách yêu cầu này nọ với tôi."

Tiêu Chiến mới vừa đạt được quyền khống chế cơ thể của nguyên chủ, vừa lúc nghe được hai câu này, sau một giây liền nhập diễn, ngước đầu lên, dùng cặp mắt đào hoa hàm chứa xuân thủy nhìn hắn.Sau đó quật cường gật đầu: "em biết rồi."

Vừa lúc đó một giọt thanh lệ từ trong hốc mắt rơi xuống, Tiêu Chiến lung tung lau sạch nước mắt: "Em đi nấu cơm trước."

Này ngược lại làm Vương Nhất Bác cảm thấy có điểm kỳ quái, trước kia mỗi lần nói đến chuyện này, cậu luôn cùng hắn nháo một trận, hận không thể phá hủy hết đồ vật trong nhà, làm sao có thể ngoan như lúc này.Đây là một căng biệt thự đơn lập, không lớn nhưng thực tinh xảo, trang trí theo phong cách Châu Âu đơn giản.Tiêu Chiến cúi đầu xoay người hướng phòng bếp đi vào, vén tay áo lên bắt đầu làm việc, một bên tiếp thu ký ức cùng nhiệm vụ hệ thống truyền vào.Nguyên chủ là fan não tàn của Vương Nhất Bác, trong lúc vô tình gặp mặt ở một buổi tiệc, ảnh đế Vương Nhất Bác phát hiện nguyên chủ cùng bạch nguyệt quang của hắn lớn lên rất giống nhau.Sau đó liền.....xảy ra một loạt sự tình thế thân.Nguyên chủ bị coi như là bạch nguyệt quang, nhưng mà ngay đến nắm tay Thẩm Trường Lưu cũng chưa từng được nắm, trong lòng cậu ấy có chút khó hiểu nên bắt đầu truy tìm nguyên nhân.Trước đây hai ngày nguyên chủ phát hiện trong di động của hắn có ảnh chụp của Tô Bạch mới biết được chính mình chỉ là thế thân, sau đó liền nháo lên, hai ngày nay nháo càng lúc càng dữ dội.Mới đầu, bởi vì gương mặt kia nên Thẩm Trường Lưu mới dỗ dành, về sau hắn cứ thế nói trực tiếp ra, liền phát sinh ra sự kiện vừa rồi.Dựa theo mạch truyện ban đầu, Tô Bạch bởi vì bị tin tức tình ái của Thẩm Trường Lưu kích thích nên mới trở về, sau khi gương vỡ lại lành với hắn cuối cùng bọn họ vẫn ở bên nhau.Mà nguyên chủ, bởi vì bị vứt bỏ, hơn nữa còn bị Tô Bạch chán ghét phỉ báng và hãm hại, nên đã nhảy xuống biển tự sát.Nguyên chủ chính là hòn đá kê chân trong chuyện tình cảm của bọn họ, không cần liền bị Tô Bạch đá ra biển.Nhiệm vụ của cậu chính là đoạt lại Vương Nhất Bác từ tay Tô Bạch, hay còn gọi là nhật ký thăng cấp của thế thân.

Chuyện này thực ra cũng chẳng có gì, có điều Tiêu Chiến lại không ưng lắm.Đã bị vứt bỏ còn nhớ đến người đàn ông này, chắc là có bệnh.

Có trách thì nên trách Vương Nhất Bác, ở bên ai cũng toàn tâm toàn ý yêu người đó, khiến cho nguyên chủ cũng bị hãm sau vào đó.Nhưng cậu chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ, những chuyện khác đều không liên quan đến cậu.Hệ thống đánh giá Tiêu Chiến: Siêu ngốc siêu thực dụng, EQ cực cao, đặt biệt là việc nắm bắt lòng người, cậu còn vô cùng kiên trì, cho cậu một vai diễn là cậu có thể diễn cả đời.Đây cũng là lí do vì sao người ta có thể trở thành đại lão.Tiêu Chiến làm xong 3 món mặn 1 món canh, còn lấy đủ bát đũa xong xuôi rồi mới tới phòng khách: "Có thể ăn cơm rồi."

Nói xong cậu xoay người trở lại phòng bếp.Cũng không biết vì sao, thấy cậu không nháo lại ngoan ngoãn như vậy, ngược lại làm cho trong lòng Vương Nhất Bác càng không thoải mái, cũng không biết nên làm như thế nào mới tốt.Sườn heo chua ngọt, rau trộn thanh dưa, canh cá hấp bí đao, mỗi loại đều có hương sắc đầy đủ.Nhưng Vương Nhất Bác lại cảm thấy nhạt như nước ốc, không biết làm thế nào để giải thích lời hắn nói vừa rồi, dùng chiếc đũa chọc vào cơm, thử lên tiếng: "Chuyện vừa rồi, thực xin lỗi."

"Không sao đâu."

Tiêu Chiến cười cười, nhưng đôi mắt đào hoa hiện lên vẻ khổ sở không thể lấn át được."

Anh nói đúng, nhanh ăn cơm đi, lát nữa nguội rồi không tốt cho dạ dày của anh đâu."

Cơm nước xong cậu đem tất cả đồ đạc đều dọn dẹp, dọn xong Tiêu Chiến cõng ba lô lên tính rời đi, mới vừa đi đến huyền quan, đã bị người gọi lại: "Đêm nay em không ở lại đây sao?"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
2


"Ngày mai em còn có tiết, đi trước đây, tạm biệt anh."

Nói xong cũng không đợi hắn trả lời, Tiêu Chiến rụt bả vai lại rồi xoay người mở cửa rời đi.Nhìn bóng lưng của cậu, nội tâm Vương Nhất Bác càng thêm áy náy ,cũng không biết nên bày tỏ như thế nào, có lẽ là do bản thân hắn hơi quá đáng.Sau khi rời khỏi khu biệt thự, Tiêu Chiến mua một bao thuốc lá.

Cậu châm một điếu vừa hút vừa đi bên đường, thuận tiện phân tích tình hình một chút.Nguyên chủ trước kia tính tình trẻ con, thật ra Vương Nhất Bác có chút áy náy đối với cậu, nhưng cũng bởi vì cậu quậy banh nóc nhà, quậy đến độ không có sinh vật nào còn sống nổi.Với lại cái tên Vương Nhất Bác này, đa tình thì đa tình lắm đấy, nếu không cũng sẽ không đang lúc thương yêu thế thân đồng thời, còn nhớ mong bạch nguyệt quang Tô Bạch nhiều năm như vậy, rồi cuối cùng vẫn là chọn cùng hắn ta ở bên nhau.Có điều Tô Bạch người này, vừa cao ngạo lại tự phụ.

Trong chuyện tình cảm giữa hắn ta và Vương Nhất Bác, hắn ta là người được yêu, như vậy liền dễ xử lý rồi."

Tôi cảm thấy cậu chuẩn bị hành sự rồi đấy."

Có thể hệ thống đối với cậu hiểu biết rất rõ.Tiêu Chiến hít một hơi thật mạnh rồi phun ra một vòng khói, cậu nhìn làn khói đương tan trong không khí: "Mày nói gì thế, đây chẳng phải đang làm mẫu cho đám học sinh đó sao , đương nhiên phải tìm hiểu kĩ càng."

Có lẽ là bởi vì chuyện đêm qua, Vương Nhất Bác hơi áy náy nên tối nay hắn muốn tới đón cậu mà không báo trước?Tiêu Chiến vừa lên lớp thì nhận được tin nhắn của hắn: "Trường học của em ở chỗ nào?

Anh đến đón em."

Nếu là nguyên chủ nhận được tin nhắn này, chỉ sợ đã cao hứng muốn chết.

Lúc trước cậu ấy muốn Vương Nhất Bác tới đón nhưng hắn đều không tới, bây giờ lại chủ động như vậy, nhưng anh muốn nhưng chưa chắc tôi đã muốn.Vì thế Tiêu Chiến trả lời lại: "Không cần đâu, tối nay tụi em giao lưu với giáo viên ở trường, anh nghỉ ngơi sớm một chút."

Bị Tiêu Chiến từ chối, Vương Nhất Bác đột nhiên không kịp phòng bị, trước nay làm gì có chuyện như vậy, trước kia hắn chỉ qua loa quan tâm đôi câu thôi cậu đã rất vui vẻ."

Cậu không sợ người ta tức giận à?"

Hệ thống vui sướng khi người gặp họa.Tiêu Chiến không quan tâm: "Lúc trước tình yêu của nguyên chủ dành cho Vương Nhất Bác hèn mọn tới vậy, hắn đã quen đối xử với nguyên chủ theo kiểu gọi là đến đuổi là đi, bây giờ cũng nên thay đổi rồi."

Trong lòng Vương Nhất Bác còn nhiều nghi hoặc, hắn vẫn là tìm cách để tìm được địa chỉ trường học của Tiêu Chiến.

Hắn đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai rồi bảo trợ lý lái xe.

Lúc đến nơi, Vương Nhất Bác nhìn thấy Tiêu Chiến và một người đàn ông trẻ tuổi khác.Hai người vừa nói vừa cười lên xe, trong nháy mắt, Vương Nhất Bác cảm thấy trong lòng rất khó chịu.Đuôi mắt Tiêu Chiến liếc thấy chiếc Maybach màu đen cách đó không xa, cậu biết Vương Nhất Bác đã tới, còn cười rất vui vẻ với người đàn ông kia: "Làm phiền thầy rồi Trình lão sư."

"Nào có."

Trình lão sư có chút ngượng ngùng .Tiêu lão sư là người đẹp trai nhất cả cái cơ quan, lúc hắn cười lên thực sự trông rất đẹp, chân mày đuôi mắt đều ẩn chứa sự ngọt ngào có thể mê hoặc người khác.Vương Nhất Bác ngồi trong xe nhìn hai người kia rời đi, hắn lại không đuổi theo, chỉ ẩn nhẫn chịu đựng không vui mà rời đi, trong lòng có một loại cảm giác như bị cướp mất thứ gì đó.Suy cho cùng đã sống cùng nhau lâu như vậy, hắn cũng có cảm tình với Tiêu Chiến.Giao lưu xong xuôi trở về, giữa tiết trời tháng 10, Tiêu Chiến tắm nước lạnh nửa tiếng.

Đến khi cậu bước ra khỏi phòng tắm thì bắt đầu hắt xì."

Cậu là muốn làm gì?"

Hệ thống nghi hoặc, vị đại lão này sao làm việc chẳng theo lẽ thường gì hết vậy."

Ngươi thì biết cái gì!"

Tiêu Chiến chịu đựng cảm giác nghẹt mũi, bò lên trên giường ngủ, cứ như vậy chịu đựng cả một đêm.Hôm nay Vương Nhất Bác nghỉ làm, nhưng lại không vui vẻ chút nào.

Hắn ngồi nghiêm mặt trên sô pha trong phòng khách, đôi chân dài bắt chéo, nhìn ánh mặt trời trên sàn nhà đang từ từ chiếu đến chân.Đột nhiên nghe được thanh âm mở cửa, Vương Nhất Bác đứng lên theo phản xạ.

Đúng như dự đoán, hắn thấy người quen bước vào, mặt cậu đỏ bừng, trong tay xách một túi đồ ăn lớn.Tiêu Chiến xách đồ thở hổn hển, toàn thân mệt mỏi có chút chống đỡ không được.

Cậu thấy Vương Nhất Bác vẫn còn ở đây, cũng rất vui vẻ, từ huyền quan đi đến phòng khách: "Hôm nay anh không có việc gì sao?"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
3


"Người đàn ông kia là ai?"

Hỏi xong Vương Nhất Bác mới cảm thấy không ổn, vì sao hắn lại để ý chuyện này.Hình như Tiêu Chiến không nghĩ tới hắn lại hỏi chuyện này, cậu tránh né không nói, lắc đầu, hướng phòng bếp đi vào: "Anh đói bụng rồi phải không, em đi nấu cơm cho anh."

Trốn tránh liền chứng minh trong lòng có quỷ, ngày hôm qua cả một đêm Vương Nhất Bác đều không ngủ được, cảm xúc dồn nén trong ngực đến bây giờ liền bộc phát: "Nếu như cậu đã có niềm vui mới thì cút mau!"

Những lời này làm Tiêu Chiến ngừng lại, cậu đột nhiên xoay người, biểu tình kinh ngạc trên mặt cậu lộ ra không sót tí nào, nhưng mới vừa mở miệng ra thì giống như bị rút hết không khí, dưới chân lại mềm nhũn, cả người đều ngã xuống.Rau quả trong túi đều lăn đầy trên đất.Vương Nhất Bác rất tức giận, nhưng đến khi nhìn thấy người trước mặt té xỉu , vẫn là doạ hắn nhảy dựng, hai bước đi đến đem cậu ôm vào trong lòng ngực, vừa chạm vào làn da mới cảm thấy không ổn.Hắn hoảng lên: "Sao người em lại nóng như vậy?!"

Phí lời, cả ngày hôm qua ông đây tắm nước lạnh lâu như vậy không nóng mới lạ!

Đây là suy nghĩ cuối cùng của Tiêu Chiến trước khi mất đi ý thức.Xúc cảm lạnh lẽo trên trán làm Tiêu Chiến mở bừng mắt, lúc này mới phát hiện bây giờ trời đã tối, cậu giãy giụa nhớ lại.Vừa lúc Vương Nhất Bác mở cửa tiến vào, nhìn thấy cậu muốn ngồi dậy hắn vội vàng đè lại: "Em muốn làm gì?"

"Em...."

Hắn thực sự không còn tí sức lực nào, Tiêu Chiến thuận thế nằm trở lại, thở hổn hển."

Em phát sốt đến 39°C, tại sao còn qua đây?"

Vương Nhất Bác có chút tức giận, hắn hướng mép giường ngồi xuống, cầm ly nước đưa qua: "Em là sợ mình sống quá lâu sao?"

Tiêu Chiến cũng không tức giận, suy yếu trả lời: "Em sợ anh lại không ăn cơm, dạ dày của anh lại không tốt, không ăn cơm sẽ đau dạ dày."

Những lời này, hoàn toàn làm Vương Nhất Bác nghẹn họng, người ta sinh bệnh lại còn nghĩ tới việc hắn không ăn cơm, cảm giác được người khác quý trọng này làm hắn hơi cảm động.Đại khái là bởi vì sự quan tâm này, Vương Nhất Bác mới tốt tính đem người nâng dậy, lại tự mình đút nước cho cậu, một ngụm lại một ngụm mà đút, lộ ra một chút ôn nhu khó thấy.Nước làm nhạt đi vị đắng trong miệng, vì nhiệm vụ này, Tiêu Chiến thật đúng là bất cứ thủ đoạn nào cũng dùng đến: "Người đàn ông kia là đồng nghiệp của em, ngày hôm qua giúp em thu dọn đồ đạc, cho nên mới nói nhiều hơn mấy câu."

Giải thích lúc này, hoàn toàn chọc trúng tim Vương Nhất Bác, đột nhiên cảm thấy lúc trước bản thân tức giận có chút không thể hiểu được:"Em nghỉ ngơi cho tốt."

"Anh ăn cơm không?"

Uống nước xong, Tiêu Chiến thật cẩn thận hỏi, sâu bên trong đôi mắt đào hoa hàm chứa xuân thủy của cậu tất cả đều là bóng hình hắn.Bị đôi mắt này nhìn, Vương Nhất Bác nhịn không được nói dối: "Ăn rồi".Tiêu Chiến thở phào nhẹ nhõm, yên tâm nằm xuống giường, làm nũng với hắn: "Nhất Bác có thể ôm em một cái không, em có chút mệt."

Lông mày Vương Nhất Bác thoáng buôn lỏng, hắn hơi do dự, vậy mà thật sự khom lưng đem người ôm lấy, dịu dàng dỗ dành:"Ngủ đi."

Tiêu Chiến ở trong lòng ngực hắn ngủ, cậu nở nụ cười đắc ý, từ lúc bắt đầu, cảm xúc của Vương Nhất Bác đều nằm trong sự khống chế của cậu.Ngày hôm sau, Tiêu Chiến đã khoẻ lên rất nhiều, chỉ là toàn thân có chút mệt mỏi, xốc chăn lên xuống giường nhìn đồ ngủ to rộng trên người mình, khịt mũi coi thường.Tự chủ trương mở tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo sơ-mi màu trắng của Vương Nhất Bác, một lát sau đứng ở trước gương mặc vào, nghiêng đầu cười.Bạch liên hoa mới không hề trắng, bên trong đều đen cả thôi.Vương Nhất Bác ngồi ở phòng khách mở cơm hộp ra, hắn sẽ không nấu cơm, càng sẽ không vì Tiêu Chiến mà nấu cơm, cho nên dứt khoát gọi cơm hộp, chờ đến khi nghe được tiếng bước chân, hắn vừa quay đầu lại cả người đều ngây ngẩn.Tiêu Chiến mặc chiếc áo sơ-mi của hắn, bởi vì dáng người nên thoạt nhìn áo sơ-mi phá lệ to rộng, hắn cao 1m87, cậu mới 1m76 thân hình lại nhỏ gầy.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
4


Tiêu Chiến so với Tô Bạch thì trẻ tuổi hơn một chút, mới 25 tuổi, cậu có làn da trắng nõn tinh tế, ngũ quan sắc xảo, đặt biệt là cặp mắt đào hoa kia phá lệ câu nhân, nhưng cố tình khí chất lại thoạt nhìn sạch sẽ, cùng Tô Bạch thanh cao hoàn toàn khác nhau.Giờ phút này Vương Nhất Bác có chút thanh tỉnh, tựa hồ biết người trước mặt là chính Tiêu Chiến."

Em vừa rửa mặt, không cẩn thận đem áo ngủ làm ướt."

Tiêu Chiến thoạt nhìn có chút có quắp bất an, tay lôi kéo vạt áo trên người, không biết làm thế nào cho đúng.Vương Nhất Bác hoàn hồn lại, lắc lắc đầu: "Không sao, lại đây ăn cơm đi."

Hai người cơm nước xong, Tiêu Chiến giống như một cái túi gấu khoá ngồi trên đùi hắn, chui vào trong lòng ngực hắn, lại yêu kiều lẩm bẩm: "Có chút mệt."

Không tính trên giường, lúc bình thường hai người ở chung chưa từng tiếp xúc thân mật như vậy, thế mà bây giờ Vương Nhất Bác lại không có đẩy người xuống, người trong lòng ngực dù sao cũng chính là bệnh nhân, hắn chậm rãi vỗ nhẹ sau lưng dỗ cậu ngủ.Sau một lúc, không khí xung quanh hai người bắt đầu trở nên vi diệu.Đến tối, Vương Nhất Bác ngồi trên sô pha ăn dâu tây mới mua, thuận miệng khen một câu: "Dâu tây này thực ngọt."

Nào ngờ Tiêu Chiến đột nhiên cười ra tiếng, cầm lấy một quả dâu tây nhét vào trong miệng, sau đó trực tiếp đẩy người xuống ghế sô pha: "Em cũng thực ngọt a!"

Vương Nhất Bác nghe được tiếng cười, lại bị quả dâu tây chua ngọt trong miệng cậu chế trụ, như thế nào còn có biện pháp gì, hắn ôm lấy eo nhỏ của cậu, tay tiến vào trong quần áo thăm dò, thở hổn hển khen cậu: "Em thực ngọt."

Tiêu Chiến cười đến thật vui vẻ: Ngươi phải cẩn thận, Vương Nhất Bác, tôi có thể ngọt đến chết anh.Cùng cậu ở bên nhau, Vương Nhất Bác cảm thấy mình giống như được ngâm trong hủ mật, từ lúc Tiêu Chiến bị bệnh đến giờ đối phương liền hoá thân thành mèo nhỏ quấn lấy hắn, nhưng Vương Nhất Bác lại không cảm thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy ngọt ngào.Nhưng mấy ngày nay hai người tựa hồ quá mức nồng nhiệt, Tiêu Chiến ra vào biệt thự lại bị paparazzi chụp được.Ảnh đế Vương Nhất Bác đột nhiên bị tuôn ra tin tức có người tình bí mật, bị paparazzi chụp lại, một nam hài tử ra vào nhà riêng của hắn.Tin tức này nhanh chóng chiếm lĩnh đầu đề của các APP lớn, chấn động toàn bộ giới giải trí, phải biết rằng Vương Nhất Bác nhiều năm như vậy chưa từng có tin đồn nào, như thế này vẫn là lần đầu tiên.Bóng dáng mơ hồ của nam hài tử bị đăng lên đầu đề của các nhà truyền thông lớn, các trang đầu APP hot search đều bị các bức ảnh đó chiếm lĩnh.Tô Bạch phát triển ở nước ngoài xa xôi, nhìn tới các tin tức đó, hắn ta có cảm giác đồ vật của mình bị đoạt mất, tâm tình không tốt hắn ta đẩy hết các buổi biểu diễn lui, trực tiếp bay trở về.Mà đối tượng bị hoài nghi lúc này đang ngồi trên ghế sô pha ở nhà Vương Nhất Bác, hắn chỉ mặc áo sơ mi trắng vui vẻ thoải mái hút thuốc lá."

Cậu cứ hút thuốc mãi, không sợ bị ung thư phổi à."

Hệ thống chịu không nổi nhất là khi ký chủ hút thuốc lá, tuy rằng nguy cơ nghiện thuốc lá không lớn, hai ba ngày một cây, nhưng chính là không tốt.Hút xong điếu này, Tiêu Chiến đem tàn thuốc ném vào buồn cầu xả nước, nhìn tàn thuốc bị dòng nước cuốn trôi: "Tô Bạch có phải hay không buổi tối hôm nay bay về?"

"Đúng!"

Tiêu Chiến đột nhiên có chút đáng tiếc, lắc đầu tấm tắc: "Đáng tiếc, hắn tới muộn rồi."

Ở trong phòng vệ sinh nghe được âm thanh mở khoá cửa, Tiêu Chiến vội vàng lao ra, trong một khắc nhìn thấy người kia, nước mắt ngăn không được rơi xuống, lại không dám tiến lên, cậu ngồi xổm xuống ôm lấy đầu gối: "Thực xin lỗi, em không nghĩ tới sẽ bị chụp lén."

Kỳ thật Vương Nhất Bác biết thật ra cũng không ngoài ý muốn, thường xuyên ra vào sớm hay muộn cũng sẽ bị chụp phải, chỉ là không nghĩ tới sẽ tới nhanh như vậy.Có thể thấy được cậu khẩn trương sợ hãi như vậy, trong lòng hắn vẫn là đau lòng, bước tới đem người nhẹ nhàng ôm vào lòng ngực: "Không có chuyện gì, công ty sẽ xử lý tốt chuyện này."
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
5


"Em có làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của anh không?

Anh có phải hay không sẽ bị công ty hắt hủi?"

Tiêu Chiến nói tới đây lại có chút khẩn trương ôm lấy hắn: "Anh có phải sẽ bồi thường tiền không?Vương Nhất Bác có chút dở khóc dở cười, hắn thành danh là bởi vì kỹ thuật diễn chứ không phải vì giá trị nhan sắc, còn phải nói đến những tác phẩm nổi tiếng nhiều năm qua của hắn, cái danh ảnh đế của hắn cũng không phải là giả, phần lớn fans cũng sẽ không bởi vì hắn có người yêu liền sẽ thoát fan.Khi đang dỗ người thì điện thoại đột nhiên vang lên, Vương Nhất Bác nhìn vào màn hình sắc mặt hắn trong nháy mắt đại biến, ánh mắt bắt đầu lập loè.Hắn đẩy Tiêu Chiến ra, đứng lên đi ra ngoài tiếp điện thoại, Vương Nhất Bác sau khi trở lại thần sắc có chút kích động: "Anh có việc, em sớm nghỉ ngơi cho tốt."

Nhìn theo bóng lưng người rời đi, Tiêu Chiến nhún nhún vai, phảng phất không có gì chuyển biến gì quá lớn, đi đến tủ lạnh cầm hủ kem vừa ăn vừa xem mèo và chuột.Nghe được hệ thống nói Vương Nhất Bác đi gặp Tô Bạch, cũng không phản ứng gì nhiều.Ngược lại không chút để ý đốt một điếu thuốc lá, vui vẻ thoải mái mà hít một hơi thật sâu, phòng khách lúc này không có bật đèn, nương theo ánh trăng mới có thể nhìn thấy sương khói mờ mịt."

Cho nên, cậu tính toán làm thế nào?"

Hệ thống nhìn ký chủ không nhanh không chậm , đoán chừng là đã suy nghĩ được biện pháp tốt.Tiêu Chiến ngồi xếp bằng trên sô pha, một tay kẹp điếu thuốc bạc hà yên: "Vương Nhất Bác đã bị tôi chăm thành như vậy, Tô Bạch về cũng đã muộn rồi.

Tôi đã đến chẳng những không làm hai người nối lại tình xưa, ngược lại sẽ phá hủy hình tượng bạch nguyệt quan trong lòng Vương Nhất Bác, trước phá sau xây lại, không phá thì làm thế nào để tôi đứng lên được chứ?

Tôi tuyệt đối không thể làm thế thân của người khác."

Thật ra đêm qua Tiêu Chiến đã nhạy bén phát hiện có người chụp lén, nhưng hắn không ngăn cản, ngược lại còn lưu lại bóng hình, chính là vì muốn dụ Tô Bạch về nước.Tô Bạch không trở về, làm thế nào để Vương Nhất Bác sáng tỏ lòng mình chứ?Ở sân bay lúc này, Vương Nhất Bác cũng đến đón Tô Bạch, hắn cho rằng bản thân sẽ thực kích động, sẽ gấp không chờ nổi, cầm lòng không đậu mà đem người ôm vào trong lòng ngực, kể ra đã hắn đã chịu đựng nỗi khổ tương tư tám năm trời.Nhưng đến khi nhìn thấy thân hình vừa xa lạ vừa quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt, hắn lại đột nhiên bình tĩnh, hoả nhiệt cực nóng trong lòng đột nhiên tắt."

Nhất Bác" Tô Bạch mặt chiếc áo gió màu trắng, khí chất cao quý thanh lãnh, so với thời thiếu niên mảnh khảnh, bây giờ hắn ta lại càng thêm thành thục quý khí.Vương Nhất Bác cười cười, hắn hướng nhà xe bên trong đi vào, nhường ra một vị trí: "Anh làm trợ lý đưa em đến khách sạn."

Không khí trong xe cực kì xấu hổ, hai người cách biệt bây giờ gặp lại đều cảm giác không thân thiết, có lẽ là tám năm quá lâu, thời giạn đem cảm giác quen thuộc của bọn họ đều tiêu biến hết."

Đây là cái gì?"

Tô Bạch nhìn đến ghế điều khiển có đặt một cái bình thuốc nhỏ, mới phát hiện là thuốc dạ dày.Nhìn đến bình thuốc dạ dày này, kì thực làm Vương Nhất Bác nhớ đến Tiêu Chiến: Em để bình thuốc dạ dày của anh trong xe, anh phải nhớ ăn cơm đó."

Anh có bệnh bao tử, cho nên phải chuẩn bị thuốc dạ dày cho tốt."

Vương Nhất Bác sở dĩ bị bệnh bao tử là do tám năm trước, Tô Bạch không nói một tiếng nào với hắn đã đi ra nước ngoài.

Sau ngày hôm đó, tinh thần hắn sa sút rất lâu, hắn vẫn luôn uống rượu cũng đem dạ dày uống đến hỏng, sau này một chút hắn cũng không thể đụng vào.Tô Bạch cũng không hỏi nhiều, nhàn nhạt nói một câu: "Ừm" Sau đó liền đem thuốc bỏ lại, cũng không còn quan tâm đến, không có chuyện gì để nói.Đi đường dài cũng không làm cho lửa giận của hắn ta tiêu giảm, hắn ta vẫn luôn cho rằng Vương Nhất Bác phản bội mình, cho nên cũng không biểu hiện quá nhiệt tình.Một lúc sau đem người đưa đến khách sạn, đã là rạng sáng hơn 1 giờ, Vương Nhất Bác vừa định cởi bỏ đai an toàn.Tô Bạch liền ngăn lại: "Em muốn đến nhà anh ở"
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
6


"A?"

Vương Nhất Bác không phản ứng lại, Tô Bạch đưa ra yêu cầu này, hắn theo bản năng có điểm lo lắng, Tiêu Chiến còn ở nhà."

Sao thế?

Không tiện sao?

Em chỉ là rất lâu không gặp anh, nên muốn tưởng niệm một chút."

Tô Bạch hơi hơi nhíu mày, xem ra người kia đang ở nhà hắn.Vương Nhất Bác đột nhiên trầm mặc, hắn cùng Tô Bạch quen biết mười lăm năm, từ lần đầu tiên thấy thiếu niên này hắn liền điên cuồng si mê, ái mộ.Đối với hắn ta, trước nay nói gì đều nghe nấy, chỉ cần một câu, hắn hận không thể hái ngôi sao trên trời tặng cho cậu ta, hận không thể đem tim đào ra cho hắn ta, chẳng sợ bảy năm không đáp lại hắn cũng đều không oán không hối hận.Nhưng cuối cùng là vì cái gì mà biến thành như vậy?

Vương Nhất Bác chính hắn cũng không rõ."

Nhà anh có ai sao?"

Tô Bạch rốt cuộc vẫn hỏi ra.Vương Nhất Bác cả người căng thẳng, theo bản năng lắc đầu: "không có, bất quá chúng ta đi ăn một chút gì đó đi.

Em hẳn là đói bụng rồi."

Nói xong một câu thật dài, hắn liền làm tài xế khởi động xe.Xe chạy đến một cửa hàng bán sữa đậu nành, Vương Nhất Bác cười hỏi: "Em còn nhớ rõ chỗ này không?"

"Không có ấn tượng gì."

Nhìn cửa hàng nhỏ rách nát trước mặt, Tô Bạch lắc đầu.Đôi mắt Vương Nhất Bác đột nhiên ảm đạm đi, giống như ngọn nến tắt, vô cớ lộ ra một tia thương cảm, đáng tiếc Tô Bạch không phát hiện.Dây dưa một lúc đến khi về đến nhà, đã qua 5 giờ chiều, Vương Nhất Bác thấp thỏm mở cửa phòng ra, đẩy cửa phát hiện trong nhà không một bóng người, thở phào nhẹ nhõm.Nhưng hắn biết, nên đến vẫn sẽ đến."

Bày trí cũng thật tinh xảo."

Bày trí theo phong cách Châu Âu giản lược, màu sắc chủ đạo là màu xám trắng, còn có một chút màu xanh làm nền, Tô Bạch thực thích.Kéo hành lý đi vào, Vương Nhất Bác nhớ rõ, Tiêu Chiến hôm nay hẳn là muốn đi học, cho nên đã sớm đi rồi, cũng không biết vì sao hắn lại thở phào nhẹ nhõm."

Nhất Bác, em trở về là muốn cùng anh ở bên nhau."

Nào ngờ Tô Bạch đột nhiên nhào qua lại đây, ôm chặt lấy Vương Nhất Bác Đúng lúc này cửa bị mở ra, Tiêu Chiến đẩy cửa ra, một tay sách theo một túi lớn rau dưa, vừa lúc thấy một màn này, bọn họ ôm nhau.Ba người đồng thời ngẩn ra, tựa hồ đều không có đoán trước được tình huống này, đặt biệt là Vương Nhất Bác, hắn theo bản năng đẩy người trên người ra.Ánh sáng trong mắt Tiêu Chiến ảm đạm, chưa đến vài giây liền biết được tình huống thế nào, cậu không khóc cũng không nháo, mà là thật an tĩnh đem đồ vật trong tay để xuống đất.Phi thường săn sóc mà xoay người đóng cửa lại giùm bọn họ.Vương Nhất Bác trơ mắt nhìn cậu lẳng lặng rời đi không một tiếng động, tại sao tim hắn đau như vậy, người này không phải là thế thân sao?Tiểu tam thực ra rất thông minh đấy, Tô Bạch mày dãn ra, nói đến cùng Vương Nhất Bác vẫn là thích mình, nếu không tại sao không đuổi theo chứ.Cửa vừa đóng lại, Tiêu Chiến xoay người giơ chân lên liền chạy: "Chạy mau, ông đây muốn đi ăn gà rán, muốn ăn mào huyết vượng mì chua cay, cam!

Mấy ngày nay bồi hắn ăn cháo rau xanh thèm chết tao rồi!"

"Cậu không sợ ngã chết sao!"

Hệ thống coa chút buồn cười."

Ăn quan trọng hơn!"

Tiêu Chiến đầu cũng không xoay, chạy trốn tặc mau, mấy ngày nay đều ăn rau hại hắn gầy đến bốn năm cân, nhưng Vương Nhất Bác có bệnh bao tử, không ăn được đồ ăn cay kích thích.Đồ vật được Tiêu Chiến mua, Vương Nhất Bác cũng không có ném, nhắc đến lại cảm thấy cái túi thật buồn, tâm cũng thật buồn, đem rau dưa trong túi bỏ hết vào trong tủ lạnh."

Nhất Bác anh nấu cơm a?"

Tô Bạch đi tới, nhìn đến bộ dạng phòng bếp giống như được thường xuyên sử dụng, vì thế đưa ra yêu cầu: "Anh làm cho em ăn được không?"

"Anh sẽ không nấu cơm."

Thẩm Trường Lưu đem đồ ăn bỏ hết vào, một lúc cũng không làm cái gì, lúc trước đồ ăn đều là Tiêu Chiến làm.
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
7


Vừa nghe hắn nói, Tô Bạch có chút không cao hứng, nhưng cũng không nói gì: "Vậy chúng ta gọi cơm hộp a, em muốn ăn cá hầm cải chua."

"Anh không muốn ăn lắm."

Vương Nhất Bác cũng không nói thẳng ra, mấy ngày nay dạ dày hắn được dưỡng không tệ lắm, nhưng muốn hắn ăn cay thật sự không tốt.Tô Bạch cũng không để ý đến hắn cũng không quá thỉnh cầu, dù sao cũng chỉ cần thứ hắn ta mới nói, hắn nhất định sẽ đồng ý: "Em chính là muốn ăn a!"

Cuối cùng vẫn là gọi cá hầm cải chua, Vương Nhất Bác nhìn một mâm đỏ rực lại không cách nào hạ miệng, cố tình Tô Bạch lại vẫn luôn gắp đồ ăn cho hắn, dặn hắn ăn nhiều một chút.Một chén này, Vương Nhất Bác thật sự không biết làm thế nào để nuốt xuống, giả vờ ăn vài miếng liền buông đũa: "Hôm nay anh còn có mấy cái thông báo thúc giục, đi trước đây."

Tô Bạch cũng không hỏi gì, tiếp tục ăn cơm của mình, vẫn là dựa theo thái độ lúc trước đối đãi với Vương Nhất Bác.Vương Nhất Bác ăn đồ cay, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng dạ dày lại ẩn ẩn đau như bị lửa đốt, cố gắng chống đỡ gọi trợ lý lái xe đến đón hắn.Lúc này Tiêu Chiến xem như là được tự do, tới quán nhỏ phía trước, kêu một chén mỳ chua cay, mua một cái bánh trứng, ăn đến no nê rồi mới đến trường học.Buổi tối đi ngủ Vương Nhất Bác nằm trên giường, trên trán hắn đều là mồ hôi lạnh, người cao to 1m8 nằm cuộn tròn trên giường, dạ dày hắn đau đến co rút.Hắn mở miệng thở hổn hển, trời đã bắt đầu tối, ánh đèn cũng dần mơ hồ, hắn hoảng hốt khi đột nhiên nghe được thanh âm ngọt ngào của một người."

Em để thuốc dạ dày ở trên tủ đầu giường, nếu nữa đêm anh lại đau dạ dày thì lấy uống!"

Đúng là những lời này, Vương Nhất Bác lấy lại tinh thần, duỗi tay kéo ngăn tủ ra, quả nhiên có một lọ thuốc dạ dày còn có một chai nước lọc.Vương Nhất Bác chịu đựng cơn đau lâu như vậy, hốc mắt hắn đột nhiên ướt át, duỗi tay lấy thuốc cùng nước, cố gắng uống xong mới cảm thấy cơn đau giảm đi không ít.Hiện tại Tiêu Chiến không cần phải xen vào chuyện người khác, cao hứng đến ngồi không yên, liền ở dưới lầu trong nhà tìm một chai bia uống sảng khoái."

Cậu thật sự không để ý đến Vương Nhất Bác?

Nếu hắn cùng Tô Bạch nối lại tình xưa thì phải làm sao bây giờ?"

"Nếu thật sự có thể bốc cháy lại thì thật kì quái, tôi chăm sóc hắn tỉ mỉ như vậy, hắn đã sớm quen với sự tồn tại của tôi rồi, Tô Bạch lại thanh cao, hơn nữa trước kia vẫn là Vương Nhất Bác trả giá, còn cậu ta lại thoải mái yên tâm mà tiếp nhận.Với lại bọn họ đều không phải là người của trước kia, lại trãi qua nhiều chuyện cùng nhau.Tôi chính là vị dâu tây, Vương Nhất Bác đã nếm qua dâu tây, tại sao lại còn muốn đi uống nước đắng chứ?

Đây chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."

Tiêu Chiến căn bản không để bụng, ngược lại cảm thấy thời gian càng lâu càng tốt.Tưởng có thể nhàn nhã lâu hơn vài ngày, kết quả ngày hôm sau Vương Nhất Bác đã không nhịn được mà chủ động gọi điện thoại đến cho cậu, muốn gặp mặt ở quán cà phê.Tiêu Chiến tới giờ tan học, đã hơn 7 giờ tối, chỗ này cũng không có người, cậu đi vào trong tiệm nhìn một lượt liền thấy một bóng dáng trong góc, cậu chủ động đi đến.Rõ ràng chỉ mới có hai ba ngày không gặp, không biết vì sao Vương Nhất Bác lại cảm thấy đã trôi qua rất lâu, lâu đến khó chịu trong lòng: "Ngồi đi."

Ngồi vào phía đối diện, Tiêu Chiến nhìn thấy hắn uống cà phê đen, theo bản năng khuyên bảo: "Dạ dày anh không tốt, không thể uống cà phê đen, vẫn nên uống ca cao nóng đi."

Nói xong một lúc sau mới cảm thấy không ổn, cậu cúi đầu: "Thực xin lỗi, em không nên xen vào chuyện của người khác."

Một tiếng xin lỗi này giống như một thanh kiếm trực tiếp đâm xuyên tim Vương Nhất Bác, rõ ràng đối phương không làm chuyện gì sai, rõ ràng là chính hắn ích kỷ mà đem người cuốn vào."

Không, người nên nói xin lỗi là anh."
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
8


"Anh không cần nói xin lỗi, kỳ thật trong lòng em hiểu rõ, những vui vẻ kia đều là do em trộm được, sớm hay muộn đều phải trả lại cho Tô tiên sinh."

Tiêu Chiến vươn tay, cầm lấy ly nước trước mặt."

Không phải....anh...."

Vương Nhất Bác há mồm nhưng lại không biết nên nói như thế nào, cảm thấy giống như tất cả đều đã thay đổi.Rõ ràng hắn vì cậu lớn lên giống Tô Bạch nên mới ở cùng nhau, nhưng vì sao lại biến thành như vậy, hắn thích Tô Bạch từ thời thiếu niên, nhiều năm như vậy đều không thể dứt bỏ, biến thành bạch nguyệt quan trong lòng hắn.Nhưng hắn thật sự không thích Tiêu Chiến?

Thật sự không thích sao?"

Anh yên tâm, em sẽ không nói chuyện này cho anh Tô, nếu không có chuyện gì nữa, em đi trước."

Tiêu Chiến đứng dậy, hơi hơi cong người: "Cảm ơn anh."

Sau đó cúi đầu xoay người rời đi, đầu cũng không dám quay lại, tận tâm tận lực sắm vai một bạch liên hoa tỏ vẻ kiên cường, an tĩnh rời đi.Vương Nhất Bác nhìn thấy cậu khóc, vì sao lại muốn gặp cậu? là bởi vì có việc, hay chỉ đơn giản muốn nhìn thấy cậu?Trên đường trở về, Tiêu Chiến bưng một chén đậu hủ thối: "Tôi còn tưởng mấy ngày nữa hắn mới tìm đến, bây giờ xem ra Tô Bạch thực sự không xong."

"Cậu ăn uống nhiều không tốt đâu."

Hệ thống tuy rằng biết ký chủ là cái dạng gì, nhưng vẫn không thể không khuyên bảo.Tiêu Chiến thích những đồ vật có khẩu vị nặng: "Mấy ngày nữa hắn sẽ đến tìm tôi, mi cho tôi ăn cho đủ đi."

Bởi vì nguyên nhân thân thể Vương Nhất Bác, cho nên nữa năm nay công ty đều không cho hắn diễn tiếp, hắn cũng không cần chứng minh kỹ thuật diễn của mình, kịch bản tới ngàn chọn vạn tuyển, mới có thể đưa tới.Bất quá ngay lúc này, Vương Nhất Bác lại chủ động nhận một gameshow《 diễn viên tu dưỡng 》, ở bên trong đương đạo sư, mấy ngày nay hắn đều ở lại công ty, căn bản không về nhà.Hắn cũng không biết đến cùng hắn trốn cái gì, chỉ là về nhà liền cảm thấy áp lực, nhưng trong nhà rõ ràng có người thiếu niên hắn thích a.Chính hắn muốn cái gì đây?

Vương Nhất Bác vẫn luôn tự hỏi vấn đề này.Nhiều năm mong nhớ rốt cuộc cũng đạt được, Tô Bạch đã trở về, muốn cùng hắn ở bên nhau, hắn còn chuyện gì không cao hứng chứ?Nhưng không vui chính là không vui, hắn không vui đến nỗi không muốn về nhà, trong nhà hắn chỉ có một mãn lạnh như băng.Năm ngày sau, Tô Bạch chịu không nổi trước, gọi điện thoại giục hắn về, nhưng lúc này Vương Nhất Bác lại thoả hiệp, thói quen nhiều năm vẫn là không sửa được.Về đến nhà, vừa vào cửa đã bắt gặp biểu tình không cao hứng của Tô Bạch, Vương Nhất Bác nhẫn nhịn không vui:"Làm sao vậy?

Thân thể không thoải mái sao?"

"Mấy ngày nay anh đều rất bận sao?"

Tô Bạch hơi ngước đầu lên nhìn người trước mắt, kiêu căng giống như đang thẩm vấn, trước kia đều báo cáo hành tung với hắn ta, chẳng sợ hắn ta có hứng thú muốn biết hay không."

Có việc, tiếp nhận một công việc lớn."

Vương Nhất Bác lướt ngang qua, lập tức đi vào trong phòng khách: "Anh hơi mệt, đi tắm rửa trước."

Tắm rửa xong đi ra ngoài, lại nhìn Tô Bạch ở trong phòng mình, có chút kỳ quái: "Em làm sao vậy?"

Tô Bạch chỉ mặt chiếc áo ngủ, cười đi đến trước mặt hắn, vươn tay ôm cổ hắn: "Em biết mấy năm nay để anh lại một mình rất khổ sở, nhưng bây giờ chúng ta có thể ở bên nhau như lúc trước vậy a."

Có lẽ là bị tâm tình quấy phá, Vương Nhất Bác tới gần ôm lấy cái eo mảnh khảnh, chậm rãi tiến lại gần, hai người hô hấp đang xen, cũng không biết vì sao, lại cảm thấy có chút không thích hợp.Không phải mùi hương mang theo hương vị bạc hà yên nhàn nhạt, Vương Nhất Bác bỗng nhiên mở to mắt, thấy rõ người trong lòng ngực mình, đột nhiên tỉnh ngộ đem người đẩy ra: " Tô Bạch, không đúng, như thế này không đúng!"

"Có cái gì không đúng?"

Tô Bạch bị đẩy ra, cảm thấy mình giống như bị khuất nhục, mặt đỏ lên vì tức giận.-------
 
[Bác Chiến] Tình Nhân Thế Thân Của Ảnh Đế
9


"Em vừa mới nói giống như trước kia, thật ra không còn giống nhau."

Bây giờ Vương Nhất Bác đã biết rõ, tại sao lại có người nói: Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ.Tô Bạch tất nhiên không hiểu những lời này: "Anh có ý gì?"

Vương Nhất Bác bình tĩnh lại, không chế sự kích động muốn đi tìm Tiêu Chiến, hắn muốn cùng Tô Bạch nói cho rõ ràng, nói rõ ràng hết tất cả: "Em thích anh sao?"

"Thích a."

Tô Bạch cơ hồ không nghĩ ngợi liền trả lời."

Anh thích ăn gì?

Thích màu gì?

Thích làm cái gì?"

Những vấn đề này, một chữ Tô Bạch cũng không nghĩ đến: "Tuy rằng em không biết, nhưng chúng ta có thể chậm rãi tìm hiểu về nhau a."

"Chúng ta quen biết mười lăm năm, mười lăm năm em chưa bao giờ tìm hiểu anh, hiện tại có thể tìm hiểu sao?"

Vương Nhất Bác thở dài, không biết vì sao lại không khổ sở mà chỉ cảm thấy thoải mái: "Đêm trước, anh mang em đi đến một cửa hàng bán sữa đậu nành, anh hỏi em có ấn tượng không?

Em nói không có."

Tô Bạch suy tư, nhưng thật sự không thể hiểu được có ý nghĩa gì."

Một năm trước khi chúng ta vào đại học, đều không có tiền, nhưng em rất muốn đi Charlie dương cầm biểu diễn tấu hội, đoạn thời gian kia, anh mỗi ngày đều ra cửa làm công kiếm tiền, làm người mẫu, suốt nửa tháng cho đến khi mua được một phiếu VIP cho em, ở cửa hàng kia tặng cho em, em rất vui, nhưng cũng chỉ vui."

Chuyện này, Tô Bạch giống như nhớ rõ nhưng lại không biết xảy ra ở đây, vô lực phản bác cho mình: "Thời gian lâu như vậy thật ra quên cũng thật bình thường."

"Từ lúc quen biết em, anh trước này đều suy cho em, nhún nhường em, làm chuyện gì cũng đều suy nghĩ: Tô Bạch có thích hay không?

Hắn có phải hay không sẽ không thích?Em thích xem diễn tấu hội, anh liền đi làm thêm kiếm tiền mua vé cho em, em thích ăn bánh kem ở cửa hàng kia, tuyết rơi đầy trời anh cũng đều vì em mà xếp hàng, anh cho rằng anh đối tốt với em, em sẽ thích anh.Nhưng thật ra không phải, anh đối tốt với em bảy năm, từ cao trung đến đại học năm 4, nhưng em tốt nghiệp xong không nói một tiếng đã rời đi, thông báo một tiếng cũng không có là vì sao?"

Đối mặt với những câu hỏi của hắn, Tô Bạch có chút chột dạ: "Em có thể giải thích."

"Sau khi em đi, anh uống rượu say, anh sa đoạ, anh đem dạ dày uống đến hư, ít nhiều là người mẫu kiêm chức người đại diện kia, cô ấy không rời bỏ anh đem anh cứu trở về, mang anh nhập hành, lúc anh sụp đổ, em ở nơi nào?"

Vương Nhất Bác nói đến đây, đột nhiên cười ra tiếng, lúc trước sao hắn lại ngu xuẩn như vậy."

Chúng ta có thể bắt đầu lại một lần nữa a."

Trong lòng Tô Bạch có chút áy náy khi rời bỏ hắn."

Em vẫn không hiểu."

Vì sao hắn ta cho rằng bản thân trở về liền có thể bắt đầu lại một lần nữa?

Ích kỷ đến mức chỉ nghĩ đến bản thân hắn ta: "Nhiều năm như vậy, chúng ta đã trãi qua rất nhiều chuyện, gặp được rất nhiều người, và chúng ta cũng không còn như trước."

Chuyện này Tô Bạch hiểu, nói nhiều như vậy cũng bởi vì hắn ta, hai tay ôm ngực, chất vấn hắn: "Anh có phải hay không muốn công khai?

Anh thích người kia?"

"Chuyện của chúng ta không liên quan đến vấn đề công khai hay không."

Vương Nhất Bác không thể tiếp thu từ này, nếu đem chuyện bọn họ công khai vậy Tiêu Chiến chính là tiểu tam, nhưng em ấy lại không phải."

Anh yêu em, nhưng nhiều năm như vậy em chưa bao giờ đáp lại, tất cả đều là anh đơn phương tình nguyện mà thôi, làm sao có thể công khai?

Tám năm, anh chờ em tám năm, vì em anh cùng người trong nhà náo loạn đến mức đoạn tuyệt quan hệ, ba mẹ anh đều không chấp nhận, đều xem như anh đã chết, từ sống trong nhung lụa đến khi tiền học phí cũng đóng không nổi."

Tô Bạch theo bản năng phản bác: "Đó là do anh tự nguyện, có liên quan gì đến em?"

"Đúng vậy, không có liên quan, tám năm anh đều vì em mà suy nghĩ, thế thì sao đâu?

Anh gửi vô số tin cho em, cũng như là đá chìm đáy biển."

Phía Tô Bạch xem ra, hắn ta cũng có nổi khổ riêng: "Đoạn thời gian đó em cũng rất bận, mỗi ngày em đều vội vàng phát triển sự nghiệp diễn xuất, một mình em ở nước ngoài cũng sống không dễ dàng gì!"
 
Back
Top Bottom