Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Bá Võ - Khai Hoang

Bá Võ - Khai Hoang
Chương 170: Giao phong (2)


Lưu Tinh Nhược cau mày, nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Sở sư đệ, đao ý thật là

lợi hại, nguyên thần thật mạnh. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục giằng co như vậy,

thì sẽ càng nguy hiểm hơn mà thôi. Không bằng chúng ta đồng thời thu lại đi,

chuyện lần này bỏ qua, thế nào?”

Lợi ích mà Lưu Tinh Nhược nhận được từ đám người kia, chỉ vẻn vẹn ba mươi

viên Tụ Nguyên Đan, không đáng để hắn hủy tiền đồ tươi đẹp của mình.

Hắn vừa nói xong, quá nửa người trong tám vị đệ tử nội môn ba lá ở trong trận

đều lộ vẻ chờ mong mà nhìn về phía Sở Hi Thanh.

Khóe môi Sở Hi Thanh lại cong lên, lộ ra ý trào phúng.

Trừ phi đầu hắn bị lừa đá, thì mới sẽ đồng ý dừng chiến vào lúc này.

Lưu Tinh Nhược lại là hạng người gì, hắn đã có thể biết một hai trong ngày hắn

đẩy tên này ra khỏi võ đài đá trong cuộc thi thực chiến rồi.

Lời nói của Lưu Tinh Nhược, hắn không tin một chữ nào!

Mặc dù tên này có thể tuân thủ lời hứa, nhưng ở đây vẫn còn bảy người khác.

Chỉ cần một người trong số đó không thu tay, thì nguyên thần của hắn sẽ bị

thương.

“Nếu như Sở sư đệ chịu kiềm chế đao ý, nhường một hai, thì chúng ta sẽ lấy

mười viên Tụ Nguyên Đan ra để bồi tội.” Lưu Tinh Nhược nghiến răng nghiến

lợi, cố gắng đè lệ ý trong ngực xuống: “Sư đệ cần phải biết thấy đủ thì dừng,

ngươi đừng ép chúng ta phải cá chết lưới rách.”

Sở Hi Thanh vẫn không hề lay động, hắn vẫn thản nhiên như không, toàn lực

ngưng tụ đao ý!

Lưu Tinh Nhược trông thấy tình cảnh này, đã biết chuyện hôm nay không dễ

dàng rồi.

Hắn hít sâu một hơi: “Chư vị sư huynh đệ, việc đã đến nước này, chúng ta đã

không còn đường lui nữa. Nên lựa chọn thế nào, các vị tự nghĩ đi.”

Hắn không do dự chút nào, cắn đầu lưỡi của mình một cái.

Máu trên đầu lưỡi chính là vật thuần dương nhất trên thân thể, mà máu trên đầu

lưỡi của người tu võ và tu thuật lại càng là tinh huyết của người.

Điều này làm cho sức mạnh thần niệm của hắn được kích phát lên trình độ cao

nhất.

Lưu Tinh Nhược biết, sau hôm nay nhất định sẽ bị võ quán trừng trị.

Tình huống nghiêm trọng nhất là bị võ quán thu hồi thân phận đệ tử nội môn.

Nhưng mà trước đó, hắn nhất định phải không tiếc giá nào mà hủy diệt thằng

con hoang Sở Hi Thanh này!

Cũng vào lúc này, Diệp Tri Thu đã bay đến đầu tiên.

Nàng nhìn đám người trong trận một chút, sau đó cười gằn một tiếng: “Rất tốt!

Tám người hợp sức ám hại đồng môn, đây là không coi quy củ của võ quán

chúng ta ra gì rồi!’

Nàng nhìn về phía võ sư giáo viên ở bên cạnh với ánh mắt lạnh lẽo: “Còn không

dừng trận pháp lại?”

“Không thể!” Thiệu Linh Sơn cũng chạy theo sau, sắc mặt hắn thay đổi: “Thần

niệm của đám đệ tự này đều dựa vào Tụ Nguyên Trận, một khi dừng trận pháp

lại, thì thần phách của bọn họ nhất định sẽ bị thương nặng.”

Giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện và giáo đầu Cao Dương của Nam viện ở

phía sau, cũng đều lộ ra vài phần chống cự.

Trong tám vị đệ tử nội môn ba lá ở trên trong, có bốn người xuất thân từ hai

viện Nam và Bắc bọn họ. Hơn nữa, đều là người nằm trong mười vị trí đầu của

viện, tương lai có hy vọng trở thành đệ tử chân truyền.

Diệp Tri Thu nghe vậy liền cười gằn, nàng rút trọng kiếm sau lưng ra: “Thật sự

là chuyện cười, không dừng trận pháp, cho phép bọn họ làm hỏng quy củ của võ

quán chúng ta? Một đám khi sư diệt tổ, trọng thương thì trọng thương đi!”

Thiệu Linh Sơn biết lý do của mình không đủ, hắn suy nghĩ thật nhanh, tìm lý

do: “Diệp giáo đầu, nếu dừng trận pháp thì Sở Hi Thanh cũng sẽ bị thương.”

“Nghịch chuyển nguyên khí, cùng lắm là chút vết thương da thịt mà thôi.”

Lúc này, quán chủ Lôi Nguyên cũng đã đi đến trước trận pháp.

Hắn nhìn về phía Sở Hi Thanh ở trong trận với ánh mắt vui mừng và thưởng

thức: “Dừng trận pháp. . .”

Mấy hôm trước, hắn đã nghe nói chuyện Sở Hi Thanh chém giết Trang Hồng

Phi, ép lui Chu Lương Thần ở Cổ Thị tập.

Khi đó Lôi Nguyên cảm thấy rất tò mò, thiếu niên từng dùng khoái đao chém

Long Thắng mấy tháng trước, đã trưởng thành đến mức này rồi sao!

Ngày hôm nay, không ngờ lại có thể tận mắt nhìn thấy Sở Hi Thanh dùng sức

một người đối kháng với thần niệm của tám tên đệ tử nội môn ba lá.

Hôm nay, hắn qua được cửa ải này, thì tương lai có hy vọng tiến vào Vô Tướng

Thần Tông! Chẳng lẽ không thiên vị Sở Hi Thanh tiền đồ vô lượng, mà lại đi

thiên vị đám bại hoại khi sư diệt tổ này hay sao?

Nhưng khi Lôi Nguyên nói ra câu đó, thì bỗng nhiên sững sờ: “Khoan đã! Chờ

một chút.”

Vẻ kinh ngạc trong mắt hắn càng nồng đậm hơn.

Mà lúc này, tất cả đệ tử trên thao trường đã không còn tâm tư thể dục buổi sáng

nữa, bọn họ đều dồn dập nhìn về phía tòa Tụ Nguyên Trận này, rồi bắt đầu châu

đầu ghé tai, nghị luận sôi nổi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 171: Tiền đồ rộng lớn


Sở Vân Vân là người đầu tiên trong đám đệ tử nội môn phát hiện ra chuyện

khác thường, lúc này nàng cau mày nhìn về phía tòa Tụ Nguyên Trận kia.

Hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai cũng theo sát phía sau, bọn họ dừng hô hấp

thổ nạp, đứng lên nhìn xung quanh.

“Chuyện gì thế? Bên kia có chuyện gì à?”

“Kha lắm, đây là đối kháng bằng ý niệm à?”

“Hít! Nguyên thần của Sở sư đệ thật là lợi hại, đao ý cũng rất mạnh, lại có thể

lấy một địch tám?”

Hai người đều là người kiến thức rộng rãi, chỉ liếc mắt nhìn qua một chút là đã

hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Lúc này, quán chủ Lôi Nguyên và bốn vị giáo đầu, lấy Diệp Tri Thu chạy đến

trước tòa Tụ Nguyên Trận kia, khiến cho cả đám đệ tử đều tò mò.

Bọn họ dồn dập kiễng chân nhìn về phương hướng bên kia, thậm chí còn có

người nhảy lên thật cao để nhìn xem, toàn bộ thao trường trở nên náo loạn tưng

bừng.

Có mấy người do chiều cao không tốt nên không nhìn thấy gì, trực tiếp hỏi thăm

tin tức từ hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai.

“Còn có thể là chuyện gì?” Đôi lông mày hình chữ bát của Hồ Khản hơi vặn

vẹo, như là đang nhảy múa: “Lưu Tinh Nhược liên thủ với bảy tên đệ tử nội

môn ba lá, muốn ám hại Sở sư đệ, kết quả là Sở sư đệ chống đỡ không ngã, hiện

giờ đến lượt bọn họ xong đời.”

Hồ Lai thì lại vuốt chòm râu của hắn, trong mắt ẩn chứa vẻ giải thích: “Đám võ

tu cửu phẩm như chúng ta, vốn không thể dùng thần thức ý niệm để cách không

đả thương người, nhưng mọi người đều biết, Tụ Nguyên Trận ngoại trừ có thể

tụ tập linh khí, còn có thể trợ giúp đệ tự ngưng tụ thần niệm, tu luyện thần

thức.”

“Mấy người này nổi lòng xấu xa, muốn mượn năng lực ngưng tụ thần niệm của

Tụ Nguyên Trận, cùng nhau đối phó với Sở sư đệ, kết quả lại lật thuyền.”

“. . . Sở sư đệ thật lợi hại, có thể chống đỡ thần niệm của tám người. Lúc trước

ta đã nói Sở sư đệ là thủ tịch nội môn của võ quán, còn có người không phục,

bây giờ thì thế nào?”

“Đám người ngu ngốc các ngươi mới không biết sự lợi hại của Sở sư đệ. Sở sư

đệ có tích cách cao thượng, bình thường đều không thèm giải thích, cuối cùng

thì hôm nay cũng coi như là để cho các ngươi mở mang kiến thức về năng lực

của hắn.”

“Lại còn có người nói Sở sư đệ dùng thủ đoạn đê tiện, bỉ ổi vô liêm sỉ trong

cuộc thi thực chiến, ta thấy đám người này mới chính là kẻ đê tiện vô liêm sỉ!’

Khi hai người nói chuyện thì tinh thần phấn chấn, hưng phấn không thôi.

Mà giờ phút này, trong và ngoài thao trường, thậm chí cả đám võ sư giáo viên

kia cũng bắt đầu xì xào bàn tán, nhỏ giọng bàn luận.

Còn về phần hàng ngàn đệ tử nội môn và ngoại môn kia, thì đều có vẻ mặt khác

nhau.

Có người vui mừng khôn xiết, có người cảm thấy bội phục, có người trợn mắt

há hốc mồm vì cảm thấy khó tin, cũng có người ánh mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Mấy ngày gần đây, tất cả công tích vĩ đại của Sở Hi Thanh ở Miếu thị đã được

lưu truyền trong võ quán, tin tức bay đầy trời, có thể nói là người người đều

biết.

Nhưng cực kỳ ít người coi những tin đồn này thành chuyện to tát.

Bọn họ thật sự không có khái niệm gì với sinh tử lôi của Miếu thị, còn có một

số người thì không muốn tin tưởng chuyện này.

Dù bọn họ biết Trang Hồng Phi và Chu Lương Thần là nhân vật ở cấp bậc nào,

nhưng theo bản năng thì vẫn cho rằng lời đồn đại này không có thực, là hoang

đường.

Dù cho Sở Hi Thanh thật sự chiến thắng Trang Hồng Phi, thì nhất định là hắn đã

sử dụng thủ đoạn bỉ ổi nào đó.

Một người mới đi vào nội môn được hai tháng, lại có thể đánh bại Trang Hồng

Phi, há không phải là nằm mơ giữa ban ngày?

Nhưng mà cảnh tượng ở bên trong Tụ Nguyên Trận ngày hôm nay, lại hoàn toàn

đánh vỡ nhận thức của bọn họ với Sở Hi Thanh.

Tên này. . . thậm chí còn mạnh hơn cả Sở Hi Thanh ở trong lời đồn!

Đám nữ đệ tử ở trong võ quán thì lại là một mảnh lo lắng, cùng chung mối thù.

“Lẽ nào có lý đó! Những người này thật sự là bỉ ổi vô liêm sỉ!”

“Cái tên thủ tịch Tây viện Lưu Tinh Nhược kia chính là một tên tiểu nhân, thế

mà còn nhiều đệ tử Tây viện bất bình thay cho hắn.”

“Sở sư huynh có thể bị thương hay không? Nhìn dáng vẻ của hắn như là đang

rất vất vả.”

“Đây là lấy một địch tám, sao có thể không vất vả? Các ngươi xem mặt hắn đã

trắng rồi kia. Nhưng phong thái của Sở sư đệ quá anh tuấn, cái trạng thái ốm

yếu không chống đỡ nổi này, càng làm cho người ta nhịn không được mà

thương tiếc.”

“Ai có Hồi Linh Tán? Ta nguyện mua một bình với giá cao, sau đó giúp Sở sư

đệ chữa thương.”

Đám thiếu niên ở bên cạnh nghe thấy mấy lời xì xào bàn tán này của nàng nàng,

thì sắc mặt đều rất khó coi. Bọn họ hai mặt nhìn nhau, mắt đều hiện ra vẻ bất

đắc dĩ.

Mà ngay khi đám người trong và ngoài thao trường đang bàn tán xôn xào, thì

Sở Hi Thanh chỉ thấy trong tầm mắt có pháo hoa nổ tung tóe không ngừng.

Nhưng lúc này hắn không để ý đến chuyện này.

Chỉ vì đám đệ tử ba lá ở đối diện đều không hẹn mà cùng cắn đầu lưỡi, sức

mạnh thần thức liền tiến thêm một bước, bắt đầu vùi đầu vào trong trận đối

kháng thần niệm này!
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 172: Tiền đồ rộng lớn (2)


Sở Hi Thanh cảm giác nguyên thần của mình như bị núi đè, ngọn núi này phải

nặng hơn một nửa so với lúc trước.

Lúc này, tuy rằng trong đầu hắn rất đau đớn, trong nguyên thần cũng như bị kim

đâm.

Tuy nhiên, điều bất ngờ chính là, thế mà hắn lại chịu đựng được, không chỉ

chống lại được sức mạnh thần thức của đối phương, mà còn cảm thấy thần

phách của mình ung dung nhẹ nhàng hơn một chút.

Ngay sau đó, Sở Hi Thanh đã biết được là chuyện gì xảy ra.

Một đoạn tin tức xuất hiện ở trong đầu óc của hắn.

--- Nhai Tí đao ý của người tăng lên đến trình độ trung đẳng!

Chẳng biết vì sao, người mang ác ý với hắn ở trong và ngoài thao trường không

giảm mà còn tăng, khiến cho cường độ Nhai Tí đao ý của hắn lại tăng lên một

lần nữa.

Tuy nhiên, như vậy thì vẫn còn chưa đủ, chưa đủ để hắn đẩy lùi tám người này,

kết thúc trận chiến thần niệm này.

Thần sắc của Sở Hi Thanh nhất thời hơi động, nhớ lại cảnh tượng ở trong Hỏa

Cốt Quật hôm đó.

Khi hắn sử dụng thẻ nhân vật Tần Mộc Ca, hắn đã dùng Nhai Tí đao ý để chèn

ép hơn một trăm tên mã phỉ của Bạch Vân Trại.

Sở Hi Thanh hít một hơi thật sau, lại nhớ lại bức Chân Ý Đồ mà mình nhìn thấy

ở Tàng Kinh Lâu mấy hôm trước, còn có cảm giác khi thi triển Nhai Tí đao ý ở

Hỏa Cốt Quật.

Giờ phút này, khí tức toàn thân của hắn cũng bắt đầu biến hóa.

“Hả?”

Lục Loạn Ly là người đầu tiên cảm ứng được, nàng vô cùng giật mình mà

ngưng thần chú ý Sở Hi Thanh.

Cùng giờ phút đó, quán chủ Lôi Nguyên ở bên ngoài Tụ Nguyên Trận đã ngăn

cản võ sư giáo viên dừng trận pháp lại, vẻ vui mừng trong mắt hắn càng nhiều

hơn.

Cheng!

Sở Hi Thanh không có rút đao, nhưng trong vào ngoài Tụ Nguyên Trận đều

nghe thấy âm thanh bén nhọn của kim loại, âm thanh chấn động này làm cho

màng nhĩ của ngươi ta đau nhức.

Sau lưng Sở Hi Thanh xuất hiện một con cự thú hư ảo mà mơ hồ.

Nó có đầu rồng thân sài, miệng ngậm chiến đao!

Theo thân thể của con cự thú này hơi nằm rạp xuống, chiến đao ở trong miệng

nó lại phát ra một tiếng ‘cheng’ bén nhọn.

Tám người với Lưu Tinh Nhược cầm đầu, tất cả đều phun máu tươi.

Nguyên thần ý niệm mà bọn họ ngưng tụ, đã tan tác trong khoảnh khắc này!

“Đao ý hóa hình!” Con ngươi Diệp Tri Thu co rụt lại, vẻ mặt ngơ ngác: “Đây là

cảnh giới của đao ý tầng thứ năm là ít.”

Sở Hi Thanh tu luyện được đao ý mạnh mẽ như vậy từ bao giờ?

Tu vị của tên này chỉ vẻn vẹn là Dưỡng Nguyên Công tầng thứ ba.

Nàng không nằm mơ đấy chứ, vì sao tình cảnh ở trước mắt lại ly kỳ như vậy?

“Còn lâu mới đến tầng thứ năm.” Kiếm Tàng Phong lững thững đến muộn, hắn

mặc một bộ thanh sam, lăng không rơi xuống bên ngoài Tụ Nguyên Trận: “Đây

là Nhai Tí đao ý! Gặp mạnh càng mạnh. Nơi này có rất nhiều người mang ác ý

với hắn, mà thực lực của đối thủ càng mạnh, thì đao ý của hắn càng mạnh hơn.”

Trong mắt Kiếm Tàng Phong cũng hiện lên vẻ kinh ngạc và tán thưởng: “Tuy

nhiên, vẫn phải có trình độ tầng thứ ba. Tri Thu và Lôi sư đệ dạy học sinh rất

tốt. Ta sẽ báo chuyện này lên tông môn, sẽ ghi một công cho hai vị.”

Cái Nhai Tí đao ý này rất khó tu hành, cũng cực kỳ hiếm thấy, dù tương lai

người này chỉ dừng lại ở trình độ tầng tám, thì cũng có thể chống đỡ một

phương, một ngựa đánh ngàn ở trên sa trường rồi, tiền đồ rộng lớn nha!”

Ngày xưa, khi Bá Võ Vương mới gia nhập quân ngũ, thì nàng cũng chỉ tu luyện

được Nhai Tí đao ý lên tầng thứ mười, nhưng đã có thế lấy một địch vạn, không

ai địch nổi ở trên chiến trường rồi.

Mà lúc này, Bá Võ Vương ở trong miệng của hắn, Sở Vân Vân đang híp mắt

nhìn về phía sân sau của võ quán.

Vừa rồi, khi ánh mắt của mọi người đều bị Sở Hi Thanh hấp dẫn ,thì nàng nhận

ra con Linh sát Nhai Tí sơ sinh kia đã chuyển động.

Nó và đao ý của Sở Hi Thanh đang cộng hưởng lẫn nhau, hấp dẫn lẫn nhau.

Khóe môi của Sở Hi Thanh đã vểnh lên rất cao.

Con Linh sát này, thế mà lại cảm thấy hứng thú với Sở Hi Thanh từ trước, đây

là chuyện làm cho nàng sung sướng nhất từ khi Sở Hi Thanh tu luyện đến nhập

phẩm đến giờ.

. . .

Khi mấy người Lưu Tinh Nhược bị đưa xuống dưới, tất cả đều là sắc mặt tuyệt

vọng, thất khiếu chảy máu.

Mấy vị võ sư giáo viên cũng không khách khí với bọn họ, một tay cầm cổ chân

hoặc cổ tay của bọn họ rồi kéo đi, tạo thành một vệt máu dài ở trên mặt đất.

“Đám người không biết tuân thủ quy củ này, đừng cho bọn chúng ở lại võ quán

nữa, trực tiếp hủy bỏ thân phận đệ tử rồi ném ra ngoài cửa đi.”

Kiếm Tàng Phong lạnh lùng nhìn mấy người bị kéo đi, lại cười híp mắt nhìn về

phía Sở Hi Thanh: “Tên nhóc, ngươi khá lắm, nếu như ngươi đã tu luyện Nhai

Tí đao ý, vậy thì phải tốn chút thời gian vào nó. Ta thấy ngươi có thiên phú

không tệ trên võ ý, nếu như người có thể tu luyện Nhai Tí đao ý đến tầng thứ

tám, vậy thì tiền đồ tương lai sẽ rất rộng lớn.”

Hắn cảm thấy tên đệ tử mà Diệp Tri Thu dạy dỗ ra vẫn rất xuất sắc.

Lời đồn đại mà hắn nghe thấy hơn một tháng trước ở võ quán Chính Dương

này, cũng không tính là quá bất hợp lý.

Nếu như người này thật sự có thể tu luyện Nhai Tí đao ý lên tầng thứ tám, vậy

thì chỉ cần cái công lao này là Diệp Tri Thu có thể thăng cấp đệ tử nội môn của

Vô Tướng Thần Tông rồi.

Khi đó hai sư huynh muội bọn họ lại có thể tụ tập ở tổng sơn của Thần Tông

rồi.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 173: Tiền đồ rộng lớn (3)


“Bảo người dưới nhà kho phát cho tiểu Sở một bình Hồi Linh Tán và một bình

Thuần Dương Cố Thần Đan.”

Quán chủ Lôi Nguyên thân thiết mà vỗ vỗ vai của Sở Hi Thanh: “Tu luyện cho

tốt đi, thiên phú của ngươi rất tốt, tiền đồ tương lai cũng rất rộng lớn. Nhưng mà

phải bớt nóng vội. Cuộc thi chân truyền lần này, ta rất coi trọng ngươi.”

Diệp Tri Thu thì không nói gì, nàng chỉ nhìn Sở Hi Thanh với vẻ vui mừng.

Nàng gãi gãi gò má, không hiểu vì sao tên này lại có tiến bộ nhanh chóng như

vậy?

Rõ ràng hai tháng trước nàng cố hết sức để tiến cử Sở Hi Thanh lên nội môn,

khi đó tu vị của tên này còn chưa nhập phẩm.

Kết quả sau khi Sở Hi Thanh tiến vào nội môn, thì đột nhiên tăng mạnh, chỉ hai

tháng ngắn ngủi mà danh tiếng đã lên cao, trở thành thủ tịch của nội môn.

Chẳng lẽ mình thật sự là Bá Nhạc?

Bằng không thì Đông viện có nhiều đệ tử ngoại môn như vậy, vì sao mình chỉ

thấy mỗi Sở Hi Thanh là vừa mắt?

Chỉ có Thiệu Linh Sơn và hai vị giáo đầu của hai viện Nam Bắc là sắc mặt hơi

khó coi.

Vấn đề là mấy người Lưu Tinh Nhược phạm phải tội tập kích đồng môn ở ngay

trước mắt Tuần sát sứ của Thần Tông và trước mấy ngàn cặp mặt của mấy ngàn

người trong thao trường, khiến cho bọn họ không có mặt mũi mà mở miệng cầu

xin.

Thiệu Linh Sơn thì càng tức giận không thôi.

Lưu Tinh Nhược là thủ tịch của Tây viện, hắn vốn kỳ vào rất cao vào người này.

Sức chiến đấu của Lưu Tinh Nhược không bằng Sở Hi Thanh, cũng không sánh

bằng đám con cháu thế gia ít khi lộ diện ở trong võ quán.

Nhưng mà với trình độ võ đạo của Lưu Tinh Nhược, tiến vào mười vị trí đầu

cuộc thi chân truyền là không có vấn đề.

Nhưng hết lần này đến lần khác, tên ngu xuẩn này lại tự hủy tiền đồ của bản

thân, cũng kéo dài thời gian để hắn thăng cấp nội môn của Thần Tông.

Thiệu Linh Sơn là đệ tử ngoại môn của Vô Tướng Thần Tông, mà muốn thăng

cấp từ ngoại môn lên nội môn của Vô Tướng Thần Tông, nhất định phải tích lũy

công huân.

Số lượng đệ tử chân truyền mà bọn họ đào tạo được, chính là công huân của

bọn họ.

“Nhìn cái gì?” Hai mắt Thiệu Linh Sơn bao hàm lửa giận, quay đầu quét mắt

nhìn mấy ngàn đệ tử trong thao trường: “Bây giờ là giờ thể dục buổi sáng, các

ngươi không cố gắng tu luyện mà tập trung lại đây làm gì?”

Trong và ngoài thao trường nhất thời yên tĩnh, mấy ngàn đệ tử đều tỏ vẻ nghiêm

túc.

Bọn họ đều dồn dập ngồi xuống, tiếp tục hô hấp thổ nạp ở dưới ánh mặt trời.

Sở Hi Thanh thì lại thấy hơi lúng túng, tòa Tụ Nguyên Trận này đã là ‘mười

thiếu tám’.

May mà ngay sau đó, võ sư giáo viên đã sắp xếp tám tên đệ tử ba lá khác đi vào,

lại bắt đầu khởi động Tụ Nguyên Trận một lần nữa.

Nhưng mà khi mấy vị đồng môn này đi vào, thì động tác lại cẩn thận từng li

từng tí một, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt của Sở Hi Thanh.

Trong mắt bọn họ bây giờ, không chỉ ngậm lấy kiêng kỵ, mà còn có vài phần

kính nể.

Sở Hi Thanh cũng không để ý, hắn nhìn về phía bảng nhân vật của mình, sau đó

mí mắt liền nhảy lên một cái.

Vừa rồi, trong tầm mắt hắn có rất nhiều pháo hoa bắn tung tóe, quả nhiên thu

hoạch được rất nhiều điểm võ đạo.

Lúc trước vẫn là 58 điểm, lúc này đã nhảy lên 89 điểm, tăng tận 31 điểm.

Tiếc là trong võ đạo bảo khố bây giờ không có thứ gì đáng giá để đổi cả.

Sở Hi Thanh không nỡ dùng điểm võ đạo để làm mới.

Hắn nghĩ mấy ngày nữa là cuối tháng rồi, là thời gian làm mới của võ đạo bảo

khố. Điểm võ đạo của mình lại khá vững chắc, không lo bị giảm xuống, nên chờ

đến sang tháng rồi dùng cũng không muộn.

Sau đó, Sở Hi Thanh cũng mặt hướng mặt trời, vận chuyển nguyên công, hô

hấp thổ nạp.

Theo thời gian trôi qua, trên mặt Sở Hi Thanh xuất hiện ý mừng.

Tốc độ chuyển hóa Dương nguyên trong Tụ Nguyên Trận phải nhanh hơn bên

ngoài gấp ba lần là ít.

Cộng thêm viên Bồi Nguyên Đan mà hắn vừa ăn, tốc độ chuyển hóa càng kinh

người hơn.

Có người nói Tụ Nguyên Trận còn có thể trợ giúp bài trừ độc của đan dược ra

khỏi cơ thể, không biết là thật hay là giả.

Cùng lúc đó, kinh mạch toàn thân của hắn cũng truyền ra từng trận đau đớn.

Điều này là bởi vì tốc độ chuyển hóa Dương nguyên quá nhanh, mà tố chất cơ

thể của hắn lại không cao, cho nên đã k*ch th*ch vào vách của kinh mạch.

Ngoài ra, hắn còn có thân thể Thuần Dương, tốc độ tu hành vốn đã vượt qua

người bình thường một đoạn dài.

Hai thứ cộng lại với nhau, không phải thứ mà thân thể hắn có thể chịu nổi.

Nếu như là trước khi Dưỡng Nguyên Công của Sở Hi Thanh lên tầng thứ ba, thì

đám kinh mạch này của hắn đã bị thương rồi.

Khoảng tầm bốn khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh cảm thấy cảm giác đau khói

trong cơ thể mình càng ngày càng mạnh hơn, còn có một loại cảm giác cháy

bỏng, thế là hắn dứt khoát dừng lại.

Lúc này, toàn thân hắn nóng bỏng như lửa, chân nguyên trong cơ thể đang dâng

trào.

Sở Hi Thanh nhìn về phía mấy chữ Dưỡng Nguyên Công (tầng ba) ở trong bảng

nhân vật của mình.

Một đoạn tin tức xuất hiện ở trong đầu óc của hắn.

---Có dùng 59 điểm võ đạo để tăng Dưỡng Nguyên Công lên tầng thứ ba viên

mãn không?

---Có dùng 150 điểm võ đạo để thay thế bí dược Dưỡng Nguyên Công tằng thứ

tư không?
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 174: Bệnh nghèo


Một điểm võ đạo này, tương đương với tầm 30 ngày tu hành của hắn.

Bởi vậy, theo lý thuyết thì nếu như hắn không dùng Tụ Nguyên Trận, không sử

dụng Bồi Nguyên Đan, không sử dụng bất kỳ phương pháp tăng tốc độ tu hành

nào, thì hắn phải dùng thời gian năm năm mới có thể tu luyện môn nguyên công

này lên viên mãn.

Đương nhiên, từ khi võ đạo truyền thừa đến nay, mọi người đã phát minh ra vô

số phương pháp để tăng tốc độ tu hành của mình lên.

Ví dụ như ngoài Tụ Nguyên Trận ra, thì còn có Tụ Linh Trận, Luyện Nguyên

Trận. . .vân vân.

Ngoài Bồi Nguyên Đan ra, thì cũng có Bồi Linh Đan, Huyết Nguyên Đan. . .

Luyện Nguyên Trận và Huyết Nguyên Đan đều rất rẻ và đơn giản, tài liệu của

Luyện Nguyên Trận chỉ tốn có ba lượng bạc, mà Huyết Nguyên Đan thì có thể

luyện chế từ máu của yêu thú, người bình thường không thể dùng được.

Có người nói tốc độ tu hành của hai thứ này rất nhanh, nhưng mà trong thuốc và

trận pháp có rất nhiều tạp chất, sẽ để lại hậu hoạn lớn, ảnh hưởng đến tiền đồ.

Sở Hi Thanh không thể sử dụng những thứ này để tự hủy tiền đồ của mình.

Chuyện này có nghĩa là hắn sẽ rất vất vả khi muốn tăng Dưỡng Nguyên Công

tầng ba lên viên mãn trước khi cuộc thi chân truyền diễn ra.

Bồi Nguyên Đan là không thành vấn đề, hiện giờ hắn cũng có chút tích góp.

Nhưng mà hắn chỉ có tư cách sử dụng Tụ Nguyên Trận hơn ba người ngày, vẫn

còn thiếu rất nhiều.

Thật ra thì Sở Hi Thanh có thể dùng tiền đổi lấy tư cách vào trận.

Võ quán thu phí hai mươi lượng bạc một ngày.

Tuy rằng giá vốn của một tòa Tụ Nguyên Trận chỉ có năm trăm, nhưng ngày

nào võ quán cũng phải đầu nhập một lượng bạc lớn để duy trì Tụ Nguyên Trận

vận chuyển, nên thu phí cũng không tính là đắt.

Nhưng mà vấn đề là, Sở Hi Thanh còn chưa chuẩn bị bí dược tầng thứ tư, mà

không lâu sau, Sở Vân Vân cũng cần phải sử dụng Tụ Nguyên Trận.

Trong tay hắn chỉ có 2800 lượng bạc, tính thế nào cũng không đủ tiêu.

Sở Hi Thanh không khỏi thờ dài trong lòng, lòng thầm nói thật sự không đủ

tiêu.

Hy vọng Tả nha nội kiếm mấy cái đối thủ nhanh một chút, để cho hắn kiếm

nhiều tiền một chút.

Bọn họ thật sự quá nghèo.

. . .

Sau khi thổ nạp kết thúc, Sở Hi Thanh và Lục Loạn Ly liền đi ra khỏi Tụ

Nguyên Trận.

Bọn họ lẫn vào trong hàng ngũ trên thao trường, bắt đầu luyện đao pháp.

Lục Loạn Ly vừa giả vờ giả vịt luyện đao, vừa cười trên sự đau khổ của người

khác: “Sở sư huynh đối với đám sư tỷ sư muội kia tốt thật, ai đến cũng không từ

chối, không sợ phiền phức nha.”

“Đáng tiếc là trên đầu chữ sắc có một cây đao, người khác biết tính cách của

ngươi rồi, liền có thể bố cục và tính toán ngươi. Nếu như ngươi không tu luyện

được cái Nhai Tí đao ý gì gì kia, thì hôm nay ngươi chết chắc rồi.”

Buồn cười nhất là, khi bọn họ đi ra khỏi Hỏa Cốt Quật ở vài ngày trước, thì cái

tên này còn cười nhạo nàng, nói đầu nàng bị lừa đá.

Kết quả mới vài ngày, Sở Hi Thanh liền đi theo gót chân của nàng.

“Cái gì mà trên đầu chữ sắc có một cây đao?” Sở Hi Thanh giận dữ mà trợn mắt

nhìn Lục Loạn Ly một chút: “Ta chỉ là có tấm lòng nhân hậu, hiền lành nhiệt

tình, hiệp nghĩa can đảm, không muốn làm lạnh tấm lòng muốn vươn lên của

đồng môn mà thôi. Chỉ là không ngờ đồng môn bên trong võ quán, cũng có

nhân tâm hiểm ác.”

Cái danh háo sắc này, hắn kiên quyết không nhận.

Hắn chỉ là quan tâm đồng môn thôi, thế mà lại bị Lục Loạn Ly nói thành như

vậy.

Lục Loạn Ly không khỏi ‘a’ một tiếng, cười gằn nói: “Vậy ngươi tiếp tục làm

người hiền lành nhân hậu, tiếp tục nhiệt tình đi, để ta xem xem ngươi chết thế

nào.”

Hai người đấu võ mồm đến không biết trời đất.

Mà khi luyện Truy Phong đao pháp đến vòng thứ ba, mấy ngàn tên đệ tử trên

thao trường lập tức chen nhau xông về phía nhà ăn.

Sở Hi Thanh cũng không rơi lại phía sau, hắn vẫn chạy nhanh về phía nhà ăn

như thường lệ.

Chỉ là hắn mới đi được vài bước thì đã cảm thấy không đúng.

Sở Hi Thanh phát hiện trong tầm mắt hắn là vô số nữ đệ tử trong thao trường,

trong ánh mắt của các nàng hàm chứa quan tâm, hoặc là hàm chứa sùng bái,

hoặc hàm chứa thương tiếc, thậm chí còn có cả mê luyến.

Sở Hi Thanh lại ngây người một trận, hắn cũng không hiểu ra sao.

Tuy nhiên, hắn vẫn vô thức dừng bước chân lại, bắt đầu ra vẻ lịch sự nho nhã,

bình tình thong dong như mọi lần.

Hình tượng của hắn bây giờ là phiêu diêu, nho nhã, ánh tuấn, vạn sự thong

dong, mà lại xuất trần thoát tục, không thể hủy hình tượng ở trước mặt mọi

người được.

Đặc biệt là trước mặt những nữ đệ tử này.

Dù sao thì bọn họ cũng là những người cống hiến rất nhiều điểm võ đạo cho

hắn.

Nhưng hắn vừa thể hiện sự ‘nho nhã’, ‘lịch sự’ của mình, thì đã bị kéo một

khoảng cách với đám đệ tử chạy trước.

Trình độ thân pháp của hắn chưa đến mức lấy tư thế đi bộ để đi với tốc độ như

chạy được.

Sở Hi Thanh nghĩ đến đùi gà, cánh gà và thịt kho ở nhà ăn thì trong miệng

không khỏi ứa nước miếng.

Khi Sở Hi Thanh đang do dự và giãy dụa giữa cánh và và phong độ, thì hắn

phát hiện mình bất tri bất giác đã rơi vào vòng vây của đám nữ đệ tử đồng môn

này.

Sở Hi Thanh hơi do dự một chút, liền bị đám nữ đệ tử bao vây, hoàn toàn không

có đường ra.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 175: Thượng Quan


“Sở sư đệ, ngươi có bị thương không?”

“Đám người Lưu Tinh Nhược thật sự quá đê tiện. Có điều, Sở sư đệ vừa rồi quá

lợi hại, như vậy mà còn có thể thắng.”

“Sư đệ vừa mới dùng đao ý gì vậy? Học ở nơi nào?”

Ban đầu, Lục Loạn Ly còn đứng ở bên cạnh Sở Hi Thanh, kết quả bị các cô gái

này càng ngày càng đẩy ra xa.

Nàng nhìn Sở Hi Thanh mặt đầy bất đắc dĩ ở trong đám người này một chút, sau

đó giẫm mạnh chân một cái, rồi tự đi về phía nhà ăn một mình.

Nàng thầm nghĩ, sớm muộn gì thì tên khốn khiếp này cũng có ngày chết trong

tay nữ nhân.

Mãi đến tận hai khắc thời gian sau, Sở Hi Thanh mới thoát khỏi đống son phấn

này.

Khi hắn chạy đến nhà ăn, thì phát hiện mấy cái chậu to kia đã rỗng tuếch, đừng

nói cánh gà và đùi gà, đến bánh bao nhân thịt cũng không còn bao nhiêu.

Sở Hi Thanh hít một tiếng, lòng thầm nói vì cái gọi là ‘phong độ’ này mà mất

miếng ăn rồi.

Hắn chỉ có thể múc một bát bánh canh thật to, lại lấy sáu cái bánh bao lớn, rồi

đi tìm Lục Loạn Ly và Sở Vân Vân.

Kết quả là, khi Sở Hi Thanh vừa tìm thấy hai người, hắn vừa mới ngồi xuống

bên cạnh thì hai cô bé lại đứng dậy rời đi, thái độ hờ hững coi như không nhìn

thấy hắn.

Sở Hi Thanh thầm nói không ổn.

Nhưng hắn cũng không biết mình đắc tội với hai cô bé này ở đâu.

Hắn chỉ vội vàng nhét bánh canh và bánh bao chay vào trong miệng, sau đó vội

vã đuổi theo ra ngoài.

Tuy nhiên, khi hắn chạy ra khỏi nhà ăn, phòng tầm mắt nhìn chung quanh để

tìm bóng dáng của Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly. Thì một thiếu niên tóc ngắn

vừa lùn vừa lực lưỡng, ngũ quan cứng rắn, tuổi tầm mười lăm đi đến trước

người hắn.

“Tại hạ Thượng Quan Nguyên, gặp qua Sở sư đệ!”

Thiếu niên tóc ngắn cười khanh khách mà ôm quyền về phía Sở Hi Thanh:

“Không biết sư đệ của rảnh rỗi hay không? Chủ thượng nhà ta muốn mời ngươi

đi qua một chuyến, hắn muốn thương lượng với ngươi.”

Sở Hi Thanh kinh ngạc nhìn người này một chút, sau đó lắc đầu nói: “Xin lỗi, ta

còn có chuyện quan trọng cần làm, chủ thượng nhà ngươi có chuyện gì, thì để

sau hãy nói đi.”

Hắn đang vội vã đi dập lửa cho sân sau nhà mình đây.

Nhưng mà người này có hơi kỳ lạ, thân là đệ tử nội môn ba lá của võ quán, lại

tự xưng là người hầu.

Điều này làm cho hắn nhớ đến Long Hành và Hành Úy.

Chỉ sợ chủ thượng trong miệng người này cũng có lai lịch không nhỏ.

Sở Hi Thanh bước nhanh xuống bậc thềm, thiếu niên tóc ngắn lại lướt ngang,

chặn ở trước mặt Sở Hi Thanh một lần nữa, trên mặt hắn vẫn nở nụ cười như cũ,

nhưng lại không có một chút nhiệt độ nào: “Sở sư đệ, tại hạ xuất thân từ

Thượng Quan thị ở nội thành, chủ thượng nhà ta tên là Thượng Quan Long

Tiển.”

Sở Hi Thanh hơi nhếch mày kiếm lên, ngưng thần nhìn thiếu niên này một chút.

Theo hắn biết, Thượng Quan thị trong nội thành, chính là một trong những thế

gia mạnh mẽ nhất quận Tú Thủy.

Có người nói có ít nhất một phần bảy cửa hàng trong thành Tú Thủy này là

thuộc về Thượng Quan thị.

Long gia trong nội thành là hào môn mới nổi trong khoảng thời gian hai trăm

năm gần đây, thế lực mạnh mẽ, nhưng ở trước mặt Thượng Quan thị đã truyền

thừa ngàn năm thì lại như đứa bé so với người trưởng thành, không đỡ nổi một

đòn.

“Thiếu gia nhà ta đang chờ dưới tán cây hòe kia, mong sư đệ nể mặt một chút.”

Thiếu niên tóc ngắn giơ tay chỉ về phía bên trái của nhà ăn.

Bên kia đúng là có một cây hòe, dưới tàng cây còn có mười hai vị đệ tử nội môn

đeo trường kiếm ở bên eo.

Mắt của Sở Hi Thanh tinh như ưng, nhìn từ xa cũng có thể thấy đám người này

đều đeo lệnh bài ba lá ở bên eo.

Bọn họ như chúng tinh củng nguyệt, quay chung quanh một vị thiếu niên có

khuôn mặt trắng nõn như ngọc.

(chúng tinh củng nguyện = đám sao vây quanh mặt trăng)

Đệ tử của võ quán Chính Dương, tất cả đều mặc quần áo đệ tử màu xanh.

Nhưng mà thiếu niên này này mặc một bộ trang phục nhà nho màu trắng thuần,

có vẻ khá đặc biệt.

Sở Hi Thanh hơi híp mắt lại, hắn ý thức được là ‘kẻ đến không thiện’.

Hắn bỗng nhiên nghĩ đến chuyện Lưu Tinh Nhược cầm đầu tám tên đệ tử nội

môn ba lá liên thủ đối phó hắn ở trong Tụ Nguyên Trận lúc sáng.

Mấy người kia sẽ không thể vô duyên vô cớ mà ra tay với hắn.

Lẽ nào là do mình hắn không vừa mắt?

Tại cổ địa, mười bốn tuổi đã coi như người trưởng thành, sẽ không có lý do trẻ

con như vậy.

Bọn họ cũng không có năng lực bố trí ván cờ này, cũng không thể sai khiến

những cô bé kia kéo dài thời gian, không cho hắn chạy đến thao trường sớm.

Hiển nhiên là có một người khác đứng sau sai khiến đám người Lưu Tinh

Nhược làm như vậy.

Sở Hi Thanh nghĩ đến đây, lúc này tay phải đè đao bên eo, trong mặt lộ ra một

tia lạnh lẽo.

Sau đó, hắn liền cười đắc ý, rồi cất bước đi về phía dưới tàng cây hòe kia.

Hăn tự nghĩ mình đang có 89 điểm võ đạo, mà trong võ đạo bảo khố còn có thẻ

nhân vật Tần Mộc Ca, lúc này có thể ứng phó với bất cứ tình huống bất ngờ

nào.

Mà hắn cũng muốn nghe xem bị công tử Thượng Quan thị này sẽ nói cái gì,

nhân tiện thăm dò thực hư của kẻ này luôn.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 176: Chiến đồ


Khi Sở Hi Thanh đi đến dưới tàng cây hòe, mười hai thiếu niên đeo trường

kiếm kia đồng loạt đưa mắt nhìn về phía hắn.

Mười hai đạo ánh mắt này cực kỳ ác liệt, tựa như đao như kiếm.

Sở Hi Thanh phát hiện cường độ Nhai Tí đao ý của mình lại tăng lên một chút.

Những người này có địch ý rất lớn với hắn, làm cho đao ý của hắn bị kích phát

lên, càng mạnh mẽ hơn.

Vị thiếu niên mặt trắng như ngọc kia có vầng trán cao, khí vũ hiên ngang, hắn

chắp tay sau lưng, dùng ánh mắt nghiền ngẫm để quan sát Sở Hi Thanh.

Sở Hi Thanh lòng thầm nói người này thật là tự đại, đây là đang chờ hắn mở

miệng thi lễ trước à!

Sở Hi Thanh càng xác định, chính là đám người trước mặt này đã mượn tay

mấy người Lưu Tinh Nhược để tính toán hắn.

Hắn tay đè đao bên eo, nhìn thẳng vào thiếu niên mặt trắng: “Thượng Quan

công tử, vào thẳng vấn đề đi, rốt cuộc thì các ngươi muốn thương lượng với ta

chuyện gì? Sở mỗ lại đắc tội với Thượng Quan công tử ở đâu, mà để cho các

người tính toán ta?”

Không phải hắn không biết Thượng Quan gia trong nội thành có thế lực to lớn,

cũng không phải hắn không biết lễ phép.

Nhưng đối phương đã trắng trợn ra tay, không thèm kiêng dè gì, vậy thì hắn cần

gì phải cung kính lễ phép?

Sở Hi Thanh biết, dù mình có ăn nói ngon ngọt đến đâu đi chăng nữa, thì cũng

không lấy được thiện cảm của đối phương, vì thế hắn cũng lười lá mặt lá trái

với đối phương.

Hắn vừa mới nói xong, thiếu niên tóc ngắn Thượng Quan Nguyên kia liền tức

giận mà hừ một tiếng: “To gan! Ngươi dám vô lễ ở trước mặt chủ thượng?”

Mười hai vị thiếu niên đeo kiếm kia đồng thời rút kiếm bên hông ra nửa thước,

phát ra một tiếng ‘sặc’.

Trên mặt bọn họ đều hiện lên vẻ oán giận.

“Dừng tay!”

Thượng Quan Long Tiển đưa tay cản bọn họ lại, ra hiệu cho thuộc hạ đừng

nóng.

Hắn nhìn Sở Hi Thanh, trong mắt hàm chứa một tia bất ngờ, trên mặt thì hiện

lên ý cười ôn hòa: “Sử sư đệ nóng tính thật, nhưng mà ta có thể hiểu được, nếu

đổi thành là ta, thì ta cũng sẽ không vui vẻ gì. Chuyện lúc thể dục buổi sáng

hôm nay, là do thuộc hạ của ta tự tiện chủ trương, làm chuyện sai trái, ta thay

hắn xin lỗi ngươi.”

Hắn đột nhiên vung tay lên, không hề báo trước mà tất hai cái lên mặt thiếu niên

tóc ngắn kia, phát ra những âm thanh ‘đùng đùng’ lanh lảnh.

Thượng Quan Long Tiển ra tay rất nặng, làm cho khóe môi của thiếu niên tóc

ngắn tràn máu.

Thiếu niên tóc ngắn lại không nhúc nhích, trên mặt cũng không có biểu cảm gì,

giống như là người bị tát không phải là mình vậy.

Lúc này, Thượng Quan Long Tiển lấy một cái khăn mùi xoa ra, ung dung thong

thả lau vết máu trên tay mình: “Sư đệ, ngươi nói muốn vào thẳng vấn đề, cái

này rất tốt. Vậy ta liền trực tiếp nói thẳng với ngươi, ta nhất định phải giành

ngôi vị đầu bảng trong cuộc thi chân truyền cuối năm, mong sư đệ nhường cho

một hai.”

Con ngươi Sở Hi Thanh thu nhỏ lại, lòng thầm nói hóa ra đối phương là vì

chuyện này.

Tay của hắn nắm chặt đao ở bên hông, khóe môi thì hơi vểnh lên: “Theo như ta

biết, mỗi một đệ tử giành ngôi vị đầu bảng của cuộc thi chân truyền, đều sẽ

được Vô Tướng Thần Tông ban cho một bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên

Công.”

Cái gọi là ‘chiến đồ’, cũng là một thứ tương tự như đồ đằng Bí Chiêu.

Dưỡng Nguyên Công là công pháp tu hành, không có bất kỳ chiêu thức nào, vì

vậy hình xăm đồ đằng của nó được gọi là chiến đồ.

Nó chẳng những có thể gia tăng tốc độ tu luyện, tinh luyện và cường hóa chân

nguyên, còn tăng cường giới hạn của chân nguyên lên một mảng lớn, cuối cùng

còn có thể cường hóa kinh mạch trong thân thể, có thể nói là lợi ích vô cùng.

Mà người khắc chiến đồ này càng sớm, thì lợi ích lại càng lớn hơn.

Nếu như bây giờ Sở Hi Thanh có thể xăm chiến đồ này lên người, vậy thì khi

hắn tăng lên ngũ phẩm, cường độ chân nguyên của hắn sẽ vượt qua người khác

năm phần mười, giới hạn chân nguyên thì lại có thể gấp đôi người bình thường.

Khi tu vị của hắn tăng lên nhất phẩm, vậy thì lợi ích của bức chiến đồ này càng

mạnh mẽ, càng khuếch đại hơn.

Tương lai, tu vị của hắn càng cao, tấm chiến đồ này càng mang lại nhiều lợi ích

hơn.

Tuy nhiên, chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công rất đắt đỏ, phải đắt hơn đồ đằng

Bí Chiêu bình thường gấp mấy lần, mà chỉ có Đồ Đằng Sư của Vô Tướng Thần

Tông mới có thể làm ra.

Trước mắt, có rất ít chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công được lưu truyền trên thị

trường, có thể nói là có tiền cũng không mua được.

Nếu mọi người muốn nhận được loại chiến đồ này, thì chỉ có thể trở thành đệ tử

chân truyền của các võ quán dưới trướng Vô Tướng Thần Tông.

Chỉ cần đứng đầu cuộc thi chân truyền, thì sẽ được Vô Tướng Thần Tông ban

tặng một bức chiến đồ.

Dưới cờ Vô Tướng Thần Tông có bảy mươi hai cái võ quán, hàng năm chỉ lấy

ra 144 bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công.

“Đâu chỉ là chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công? Còn được hỗ trợ năm trăm

lượng bạc để mua bí dược, ba mươi viên Dưỡng Tâm Đan, một binh khí phù

văn cấp độ thất phẩm hạ. Từ xưa đến nay, Vô Tướng Thần Tông rất tận tâm

trong chuyện bồi dưỡng đệ tử xuất sắc.”

Vẻ mặt Thượng Quan Long Tiển thản nhiên, giọng nói lạnh nhạt: “Sở sư đệ, chỉ

là người phải biết tự hiểu lấy mình. Thứ không nên lấy, thì tốt nhất đừng có ảo

tưởng. . .”
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 177: Chiến đồ (2)


Sở Hi Thanh không chờ hắn nói xong, liền không khách khí mà hỏi ngược lại:

“Thượng Quan công tử, nếu ta không chịu nhường thì sao?”

Huynh muội bọn họ vốn không muốn tranh cái đứng đầu chân truyền gì cả, chỉ

cầu mau chóng tiến vào nội môn là được.

Nhưng hôm nay, thời thế đã thay đổi, thực lực của Sở Hi Thanh đang đứng hàng

đầu trong nội môn, tất nhiên sẽ không bỏ qua thứ này.

Thượng Quan Long Tiển lại thấy buồn cười, ánh mắt của hắn từ từ trở nên ác

liệt hơn: “Ngươi rất can đảm, ta rất ít khi nhìn thấy người can đảm như ngươi.

Tuy nhiên, ngươi có biết thủ tịch nội môn trước kia lại ở nơi nào không?”

“Vị thủ tịch nội môn kia bi người phế Dưỡng Nguyên Công, lại đánh gãy một

chân, bây giờ đang làm c* li ở bến tàu.” Thiếu niên tóc ngắn Thượng Quan

Nguyên kia lại nói tiếp, hắn cười lạnh một tiếng, giọng nói lạnh lùng như băng:

“Còn có năm ngoái, có một tên vô địch nội môn gọi là Trương Thanh, cũng

không biết vì sao mà bị người ta băm xác rồi thả sông cho cá ăn. Đây chính là

kết cục của việc không biết tự lượng sức mình và lòng tham không đáy!”

Tâm thần Sở Hi Thanh hơi lạnh lẽo, sau đó hắn liền mỉm cười, thần sắc bình

tĩnh mà nhìn nhau với Thượng Quan Long Tiển: “Thật sự là trùng hợp, ta chính

là một người cực kỳ tham lam. Đối với bức chiến đồ của Dưỡng Nguyên Công

này, Sở mỗ cũng nhất định phải lấy được. Thượng Quan công tử, nếu như ngươi

có năng lực, thì cứ đến đánh gãy chân của ta, hoặc là mang ta đi nuôi cá thử

xem.”

Thật ra thì đối phương đã làm như vậy rồi.

Nếu như hôm nay hắn không có Nhai Tí đao ý, bất ngờ đánh bại đám người

Lưu Tinh Nhược kia, thì chỉ sợ họ Thượng Quan này còn không có hứng thú

thương lượng với hắn.

Sắc mặt Thượng Quan Long Tiển hơi sững sờ, hiển nhiên là không ngờ Sở Hi

Thanh sẽ nói như vậy.

Sau đó, hắn liền cười một cái, phất ống tay áo rồi bước đi về phía đông của thao

trường: “Vậy thì thử một lần đi! Làm thịt hắn, sau đó mang ra sông nuôi cá. Sau

đó, sẽ do Thượng Quan Hàn đến gánh trách nhiệm.”

Ra tay với Sở Hi Thanh ở bên trong võ quán, nhất định là làm quán chủ Lôi

Nguyên tức giận, còn cả vị Kiếm tuần sát sứ kia nữa, nhưng mà hắn càng không

thể chịu đựng chuyện Sở Hi Thanh vô lẽ làm càn.

Mà hôm nay, giết người là Thượng Quan Hàn, liên quan gì đến Thượng Quan

Long Tiển hắn?

Thượng Quan Long Tiển cũng có tự tin, Thượng Quan gia có thể dập tắt lửa

giận của Lôi Nguyên và Kiếm Tàng Phong.

Chỉ là hắn thấy hơi đáng tiếc khi phải từ bỏ một đệ tử nội môn ba lá như

Thượng Quan Hàn.

Thượng Quan Long Tiển vừa nói xong, mười hai thiếu niên đeo kiếm kia đều

không do dự, tất cả đều rút kiếm ra.

Sở Hi Thanh thì lại ánh mắt lăng lệ, sau lưng hiện lên bóng của một con cự thú

hư ảo.

Đầu rồng thân sài, miệng ngậm trường đao, chính là thần thú Nhai Tí do đao ý

biến thành.

Trải qua chuyện bên trong Tụ Nguyên Trận, hắn đã bắt đầu khống chế được

môn đao ý này.

Mà theo đao ý xung kích, động tác rút kiếm của mười hai thiếu niên này cũng

hơi cứng lại, tay của bọn họ đều cứng tại chỗ, nhất thời không thể động đậy.

Thiếu niên tóc ngắn Thượng Quan Nguyên kia thì lại không bị ảnh hưởng quá

nhiều, hắn đè đao bên hông mình.

Nhưng mà tầm mắt của Sở Hi Thanh đã tập trung vào cổ của hắn.

Chỉ cần người này dám rút đao trước, vậy Sở Hi Thanh sẽ chém đầu của hắn

xuống.

“Đao ý hóa hình!” Vô Tướng Thần Tông quay đầu lại, hắn lại nhìn Sở Hi Thanh

với ánh mắt kinh ngạc lần nữa: “Lại là một chiêu này, ta cũng muốn xem xem

sức mạnh thần thức ở cửu phẩm của ngươi có thể chống đỡ đến lúc nào?”

Cái tên khốn khiếp này, sau khi dùng đao ý trọng thương đám người Lưu Tinh

Nhược, thế mà vẫn còn sức lực để thi triển đao ý mạnh như này?

Sở Hi Thanh nghe thấy thế thì buồn cười: “Lâu hơn so với ngươi tưởng tượng

đấy!”

Hắn rút thanh Huyết luyện Khinh cương đao của mình ra một tấc, làm cho đao ý

càng mạnh mẽ hơn.

Sắc mặt của mười hai vị thiếu niên kia nhất thời thay đổi, lỗ mũi bọn họ đã có

một tia máu.

Giờ phút này, đã có một số người ăn xong thì đi ra khỏi nhà ăn.

Bọn họ nhìn thấy tình cảnh ở bên dưới tàng cây hòe, phần lớn người đều biến

sắc, dồn dập bước nhanh rời khỏi nơi này, ngay cả đứng xa để xem cũng không

dám.

Chỉ có một ít cô bé là ở lại, mặt bọn họ hàm chứa vẻ lo lắng, ánh mắt thân thiết

mà nhìn vào Sở Hi Thanh.

Chung quanh nhà ăn cũng có mười mấy vị võ sư giáo viên, bọn họ phát hiện

biến cố nơi này thì bắt đầu nhíu chặt lông mày.

Những người này đều nhận ra Thượng Quan Long Tiển, nên cũng không dám

tùy tiện tham dự. Nhưng cũng có người đã chạy như bay đi tìm quán chủ Lôi

Nguyên.

Khi song phương đang giằng co, giáo đầu Khâu Phong của Bắc viện cùng một

đại hán mặc một bộ đồ lụa màu đen sải bước đi đến từ cửa phía nam.

Khâu Phong nhìn thấy tình hình ở bên dưới tàng cây hòe, sắc mặt hắn không

khỏi sững sờ, ánh mắt hơi khó hiểu.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 178: Giống cái cây đó


Mà ánh mắt của đại hán kia lại khóa chặt vào Sở Hi Thanh.

Con ngươi của hắn sáng lên, hiện ra vài phần ý cười, nhẹ nhàng ôm quyền từ

cách đó vài chục trượng, giọng nói như chuông đồng: “Phía trước chính là Sở

Hi Thanh Sở thiếu hiệp? Tại hạ Lâm Hải Chu Tượng Sơn, phụng mệnh gia chủ

Chu thị chúng ta, đến đây thăm hỏi thiếu hiệp.”

Sau khi Chu Tượng Sơn đến gần, vẻ mặt hắn liền sững sờ, hắn cũng đã phát

hiện tình nơi này không đúng.

Sau đó, hắn nhíu chặt lông mày, quay đầu hỏi Khâu Phong: “Khâu huynh,

chuyện gì thế này?”

Khâu Phong thì lại thấy vừa kinh ngạc vừa tức giận, lại còn có chút lúng túng.

Hắn không ngờ sẽ bị bạn cũ của mình nhìn thấy cảnh tượng không chịu nổi như

vậy ở ngay trong võ quán Chính Dương này.

Cùng lúc đó, Khâu Phong cũng có vài suy đoán về chuyện xảy ra trong buổi thể

dục buổi sáng hôm nay.

Bắc viện của bọn họ có hai tên đệ tử làm trái môn quy ở trong Tụ Nguyên Trận,

ra tay với Sở Hi Thanh, quá nửa là có quan hệ với Thượng Quan Long Tiển này.

Sắc mặt hắn tái nhợt, không khách khi mà quét mắt nhìn đám người ở dưới tàng

cây hòe: “Thượng Quan Long Tiển, ngươi quá to gan, trong mắt ngươi còn có

môn quy của võ quán không?”

Thượng Quan gia có thế lực rất lớn ở quận Tú Thủy, Khâu Phong lại chỉ là một

võ tu lục phẩm thượng, không đáng nhắc đến.

Có điều, Khâu Phong cũng không phải người địa phương, hắn thân là đệ tử

ngoại môn của Vô Tướng Thần Tông, cho nên cũng không kiêng kị Thượng

Quan gia chút nào.

Trong mắt của Thượng Quan Long Tiển nhất thời hiện lên một tia xấu hổ,

nhưng trên mặt hắn vẫn tươi cười thản nhiên, phong độ nhẹ nhàng thong dong

mà chắp tay: “Giáo đầu nói quá lời, chúng đệ tử chỉ đùa với Sở sư đệ thôi, sao

dám không nhìn môn quy?”

Trong khi hắn nói chuyện, đám đệ tử nội môn ba lá dưới trướng hắn đều dồn

dập thả chuôi kiếm ra.

“Tốt nhất là như vậy!”

Khâu Phong nghĩ thầm, giờ phút này không thể để bạn cũ chê cười, mà những

người này cũng chưa trực tiếp rút đao rút kiếm động thủ, nên không dễ lấy môn

quy ra để kỷ luật và trách phạt.

Chờ đến khi Chu Tượng Sơn rời đi, thì mình từ từ dạy dỗ đám người này cũng

chưa muộn.

Hắn dạy dỗ được hai tên đệ tử, hôm nay lại bị đám người này c**ng b*c lợi dụ,

cho nên mới làm ra chuyện trái với môn quy.

Thượng Quan Long Tiển này thực sự quá càn rỡ.

Những năm gần đây, cuộc thi chân truyền của võ quán Chính Dương đã khiến

cho mấy vị thiên tài bình dân mới quật khởi chết thảm, làm cho Vô Tướng Thần

Tông rất tức giận. Sau khi Lôi Nguyên tiếp nhận võ quán thì đã đuổi rất nhiều

người, ngay cả con cháu thế gia vọng tộc trong thành cũng có mười mấy người

bị làm thịt, cái tên Thượng Quan Long Tiển này không biết sợ à?

Hắn cho rằng Thượng Quan gia bọn họ có cái gì khác với những thế gia vọng

tộc ở trong thành sao?

Khâu Phong hừ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Sở Hi Thanh: “Tiểu Sở, người

bạn này của ta đến từ quận Lâm Hải, là chấp sự của Lâm Hải Chu thị, hắn

phụng mệnh gia chủ Chu thị đến đây thăm hỏi ngươi. Không biết tiểu Sở ngươi

có rảnh rỗi hay không? Nơi này khá bất tiện, chúng ta đi ra tửu lâu ở bên ngoài

nói chuyện đi.”

Thật ra thì Khâu Phong cũng không hiểu, đường đường là Lâm Hải Chu thị, vì

sao lại trịnh trọng với Sở Hi Thanh như vậy?

Chu Tượng Sơn đường đường là một võ tu lục phẩm thượng, cũng là một nhân

vật ở quận Lâm Hải, thế mà lại đích thân đến thăm hỏi Sở Hi Thanh.

Chu Tượng Sơn thì lại cười và chắp tay với Sở Hi Thanh: “Trước khi đến đây,

gia chủ đã bảo ta mang theo một chút lễ mọn, kinh xin thiếu hiêp vui lòng nhận

cho.”

Hắn giơ tay áo lên, chỉ thấy có hai tráng hán khiêng một cái hòm lên, đặt trước

mặt Sở Hi Thanh rồi có người đưa cho hắn một tờ danh sách quà tặng.

Sở Hi Thanh quét mắt nhìn tờ danh sách kia, mí mắt nhất thời nhảy lên.

Phía trên này có viết một đống chữ: Mười thỏi bạc ròng, mười thỏi vàng ròng,

một thanh Huyết luyện đao phù văn thượng phẩm, một bộ nội giáp phù văn sợi

vàng.

Tại cổ đại, thỏi bạc ròng bình thường là năm mươi lượng, thỏi vàng ròng thì là

năm lượng.

Huyết luyện đao phù văn thượng phẩm, chính là bản cường hóa của Huyết

luyện Khinh cương đao. Phía trên có khắc phù văn, uy lực đã tiếp cận thất

phẩm.

Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy được yêu mà sợ.

Hắn thầm nói khá lắm, một cái lễ ra mắt của Lâm Hải Chu thị này, trực tiếp lấy

ra hai ngàn lượng bạc, rốt cuộc là phải cầu thứ gì chứ?

Ánh mắt của hắn hơi nghi ngờ, thi lễ đáp lại: “Đúng lúc đệ tử đang rảnh rỗi,

nhưng đệ tử cũng không dám thu lễ vật này. Cái gọi là vô công bất thụ lộc, lễ

nặng như vậy, đệ tử nhận thì chỉ bất an.”

Sở Hi Thanh có hơi lo lắng về Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly, hắn sợ lửa ở sân

sau nhà mình càng cháy càng to.

Nhưng giờ phút này, chỉ có thể để giải quyết sau.

Lâm Hải Chu thị là một thế gia đại tộc có tiếng ở toàn bộ Đông Châu, Chu

Tượng Sơn lại mang theo thiện ý mà tìm hắn, hơn nữa còn tặng lễ nặng như

vậy, Sở Hi Thanh không thể không lấy lễ để tiếp đón.
 
Bá Võ - Khai Hoang
Chương 179: Giống cái cây đó (2)


Chu Tượng Sơn nghe thấy vậy thì nở nụ cười, mở miệng nói với giọng sảng

khoái: “Vậy thì mời Sở thiếu hiệp dời bước, ta đã bảo người đặt một bàn tiệc

rượu ở Tuy Hương Các rồi.”

Hắn chợt nghĩ đến võ đạo của người này rất cao minh, có thể dùng một đao để

đánh bại Chu Lương Thần ở cấp độ cửu phẩm, chứng tỏ thiên phú rất cao, tiền

đồ rộng lớn.

Nghe ý của gia chủ, thì nhất định phải cố gắng kết giao với người này, sau này

sẽ có rất nhiều chỗ nhờ.

Vậy thì mình cũng không ngại bán thêm một chút ơn huệ, l*m t*nh cảm của

song phương sâu sắc hơn.

Hắn liền lạnh lùng quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Long Tiển: “Ngươi là

người của Thượng Quan gia?”

Xem cách ăn mặc và tư thế của người này, giống như là con cháu dòng chính

của Thượng Quan gia.

Lúc này, sắc mặt Thượng Quan Long Tiển hơi động, đang muốn mở miệng trả

lời, thì Chu Tượng Sơn đã tỏ vẻ xem thường, rồi lạnh lùng nói: “Ngươi nghe

cho rõ đây, Sở thiếu hiệp chính là bạn của Lâm Hải Chu thị chúng ta. Mặc kệ

ngươi muốn làm gì với hắn, tốt nhất là thu hồi ý nghĩ của ngươi lại đi. Nếu như

ta nghe thấy bạn của Chu gia chúng ta có bất trắc gì ở quận Tú Thủy này, vậy

thì các hạ sẽ giống như cái cây đó.”

Hắn tiện tay vung lên, một luồng chưởng lực âm nhu nhẹ nhàng đánh ra.

Một chớp mắt tiếp theo, cái cây hòe cao tầm năm trượng kia bỗng nhiên tan rã,

hóa thành một đống gỗ vụn nát bấy, rồi bay đầy trời.

Thượng Quan Long Tiển đứng ở ngay dưới đám gỗ vụn, sắc mặt của hắn đã

trắng bệch, không còn chút máu nào.

Hắn bình tĩnh nhìn bóng lưng rời đi của mấy người Sở Hi Thanh và Chu Tượng

Sơn, song quyền nắm chặt, ánh mắt âm lãnh như đao.

“Chủ thượng.” Thượng Quan Nguyên đi đến bên cạnh Thượng Quan Long

Tiển, sắc mặt của hắn cũng cực kỳ khó coi: “Không ngờ hắn lại có quan hệ với

Lâm Hải Chu thị, chuyện này hơi vướng tay rồi.”

Quận Lâm Hải là quận lớn nhất của Đông Châu, tài phú và nhân khẩu đều xếp

hàng đầu Đại Ninh.

Mà Lâm Hải Chu thị là võ đạo thế gia nằm trong top ba của quận Lâm Hải.

Có người nói, ngàn năm trước Lâm Hải Chu thị từng có hai vị cao thủ nhị

phẩm, khi đó Chu thị là một thế gia mà cả thiên hạ biết đến.

Gia chủ bây giờ là Tam Chỉ Kinh Thần – Chu Hùng Bá, tu vị đặt đến tứ phẩm

thượng, uy chấn một phương.

Còn có một người đệ đệ đảm nhiệm trưởng lão của Tinh Tú Tiên Tông, một

trong lục đại tiên tông, võ đạo càng cao minh hơn, có thể nói là quyền cao chức

trọng.

“Có cái gì mà vướng chân vướng tay.” Thượng Quan Long Tiển cười khẽ một

tiếng, sắc mặt hắn đã khôi phục bình thường: “Lâm Hải Chu thị là cường long,

nhưng mà bọn họ không thò tay được đến nơi này. Bức chiến đồ của Dưỡng

Nguyên Công kia, ta nhất định phải có được, há có thể vì một lời của người này

mà chắp tay nhường cho kẻ khác? Chỉ cần để lại cho hắn một mạng, cho Chu

gia chút mặt mũi là được.”

Trong lòng Thượng Quan Long Tiển cảm thấy cực kỳ khó chịu, chỉ hận không

có chỗ để phát tiết.

Hắn thở dài một hơi, cố gắng kiềm chế cơn tức giận này.

“Chúng ta đi thôi!”

Động tĩnh nơi này sẽ kinh động đến quán chủ Lôi Nguyên.

Nếu bọn họ tiếp tục ở lại chỗ này, thì chỉ có thêm rắc rối thôi.

Hắn cũng không biết là Sở Hi Thanh đang đi ra đến cổng của võ quán cũng

đang lặng lẽ nhìn hắn.

Sở Hi Thanh hơi suy tư.

Chỉ cần tên Thượng Quan Long Tiển này không từ bỏ chuyện đừng đầu chân

truyền, vậy thì bọn họ vẫn sẽ tiếp tục xung đột.

Sớm muộn gì thì người này cũng mang lại rắc rối lớn cho hắn.

Chờ chuyện kho hàng Long gia qua đi, liền nghĩ cách làm thịt người này, chém

sạch hậu hoạn.

. . .

Trong một gian phòng riêng của Túy Hương Các bên ngoài cổng nam của võ

quán, đám người Sở Hi Thanh đã qua vài vòng rượu.

Sở Hi Thanh cầm chén rượu trong tay, ngưng thần lắng nghe lời nói của Chu

Tượng Sơn.

“. . .Thần Ngao Tán Nhân tuy xuất thân tán tu, lại có huyết bán yêu, lại là thuật

võ song tuyệt, leo lên nhất phẩm thọ đạt ngàn năm. Vị này từng lấy tu vị vô

thượng mở bí cảnh ở trên đảo Kim Ngân, dừng thành Vân Hải Tiên Cung. Mà

lần này, bí cảnh cửu phẩm xuất hiện ở quận chúng ta, cũng có quan hệ với Vân

Hải Tiên Cung, nó là bí cảnh mở trước Vân Hải Tiên Cung.”

Chu Tượng Sơn vừa gắp thức ăn cho Sở Hi Thanh, vừa giải thích cặn kẽ: “Có

người nói, nguyên công của Thần Ngao Tán Nhân cực kỳ đặc dị, cần thiên phú

đặc thù mới có thể tu luyện. Đương thời hắn tìm khắp toàn bộ thiên hạ, cũng

không tìm được người kế thừa y bát. Thần Ngao Tán Nhân không thể làm gì

khác, chỉ có thể trả một cái giá lớn trước khi hết tuổi thọ để thi triển Tử Vi Đấu

Sổ.”

“Hắn thôi diễn và biết được, khoảng tầm 3700 năm sau sẽ có người có thể kế

thừa y bát, cho nên đã bố trí ba mươi sáu tòa bí cảnh cửu phẩm ở ba mươi sáu

châu trong thiên hạ, dùng để lựa chọn người hữu duyên, kế thừa y bát của hắn,

còn có cả của cải mà cả hắn tích lũy cả đời, và cả tòa bí cảnh tiên cung kia. Lần

này, ta nhận mệnh lệnh của gia chủ đến thăm hỏi Sở thiếu hiệp, chính là muốn

mời thiếu hiệp ra tay, trợ giúp chúng ta lấy được một chiếc chìa khóa của Tiên

cung.”
 
Back
Top Bottom