Tâm Linh Bà Đồng

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
260995735-256-k915778.jpg

Bà Đồng
Tác giả: ThyNguyn607635
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

mình thích mấy truyện đam linh dị nhưg mà ko tìm được mấy truyện cùng thể loại mà theo kiểu " cửa hàng nhang đèn Tử Đằng" nên tự viết 1 truyện....mn đọc ủng hộ mình nhe.❤ Tags: huyềnmỹđam​
 
Bà Đồng
Chap 1


Tôi là Triển Lung, năm nay vừa tròn 17 tuổi.

Tôi theo sư phụ học chuyện nhang khói này cũng được 10 năm rồi nhưng lại chẳng biết gì về y, chỉ biết tên y là Hạ Huyền.

Nhớ ngày đầu tiên tôi gặp y là lúc tôi 7 tuổi.

Ngày đó gia đình tôi làm tân gia, mời một người cúng kiếng.

Nghe người quen giới thiệu có một thầy bùa rất giỏi thì liền mời y về.

Xong việc, cha mẹ tôi mời y ở lại ăn một bữa.

Vừa nhìn thấy tôi, y đã thốt lên:" Thật mờ mịt."

Tôi không hiểu, à có lẽ cũng hiểu một chút.

Tôi vốn dĩ có chút ngốc, học hành cũng chẳng ra sao, nhận thức lại càng chậm chạp.

Lúc người khác gọi cũng phải ngơ ra một lúc mới phản ứng lại.

Có lẽ ông ta nói về điều ấy.

Thấy y nói như vậy, cha mẹ tôi rối rít gặng hỏi.

Rồi lại hỏi cách làm sao để giúp tôi.

Ông ta thở dài, mặt nhìn tôi như là đã quen biết từ trước:" Không phải, mệnh hắn vốn dĩ phải hơn người.

Chẳng biết vì sao thức thần lại bị che đi?

"Tỏ ra nghi hoặc một hồi y lại tiếp tục nói" Hắn bị ma quỷ vây quanh, sau này chỉ có thể theo nghiệp cúng kiếng mà sống."

Rồi y quay về phía cha mẹ tôi đang sốt sắng bên cạnh" Hay để hắn theo ta?

Vừa học nghề, vừa để ta giúp hắn giải nghiệp vạ thân."

Cha tôi nhăn mày một hồi.

Chắc vẫn chưa tin tưởng.

Mời thầy về chỉ là cho đủ quy trình.

Ông cũng không phải người mê tín, dựa vào mấy lời một tên thầy bùa mà giao con trai ra.

Có lẽ y cũng nhìn ra được suy nghĩ của cha tôi nên bèn tiếp lời."

Cũng không phải là đi luôn, thi thoảng cũng sẽ về thăm nhà mà nên hai người không phải lo.

Có lẽ người đó muốn che lại đường công danh của hắn nhưng do pháp lực quá mạnh nên lỡ che luôn cả thần thức gây ảnh hưởng đến việc nhận thức.

Tuy không thể giải nhưng ta có thể giúp hắn chắn được."

Mẹ của tôi vốn là người rất mê tín nên vừa lúc y nói tôi " mù mịt " thì đã nước mắt lưng tròng.

Giờ lại nghe có thể giúp tôi lại càng tin tưởng y.

Nhưng vì cái uy của cha tôi nên không dám ho he gì.

Cha tôi tuy rằng không tin tưởng, nhưng nhìn con trai đờ đẫn, ngây ngốc như vậy cũng xiêu lòng."

Để chúng ta suy nghĩ mấy ngày"" Tất nhiên là được.

Ta cũng không vội."

Nói xong y toan đi, nhưng vừa bước được vài bước lại quay đầu" Ta cho hắn một chiếc vòng, mấy bữa nay đừng để hắn ra ngoài, tránh việc không hay.

Hắn đã qua năm thứ 7, nạn kiếp càng rõ ràng.

Nếu đêm khuya có tiếng gọi cửa, nhất định không được ra mở."

Nghe thế, mẹ tôi mặt trắng bệch, định hỏi thêm nhưng y đã li khai.

Quả như y nói, mấy đêm sau liền có tiếng gõ cửa, dần già thì không chỉ gõ mà có thêm những tiếng xì xầm.

Mẹ tôi sợ hãi nên ngày nào cũng qua phòng tôi ngủ, tôi cũng không sợ hãi, vì tôi đã quen với những sự việc kì lạ như vậy..... tôi có một bí mật mà không ai biết, kể cả cha mẹ tôi.

Đó là tôi có thể nhìn thấy được linh hồn.

Tôi không chắc nữa bởi nó chỉ là những bóng đen không có hình dáng.

Mà việc gõ cửa thì không phải đến bây giờ mới có.

Từ khi tôi hiểu chuyện thì đã có rồi.

Khi còn nhỏ tôi cũng nghĩ sẽ mở cửa nhưng tôi quá thấp, không thể với đến.

Mà khi lớn lên thì bị nhồi vào đầu mấy bộ truyện tâm linh của ông anh họ nên tôi càng không dám mở.

Tôi từng hỏi cha mẹ nhưng họ có vẻ không thấy gì.Cho đến giờ thì họ cũng chỉ nghe xì xà xì xầm chứ không rõ từng câu chữ như tôi.

Đến sau sinh nhật 7 tuổi của tôi, tiếng gọi lúc đêm xuống càng rõ ràng.

Không biết là thứ gì nhưng nó đang gọi tôi.

Tiếng gọi lúc gần lúc xa nhưng vẫn có thể nghe đó là giọng nam nhân "Triển Lung....

Triển Lung....sắp rồi...sắp rồi...đợi ta..."

Nghe nhiều thành quen, nên bây giờ dù nó hét lên bên tai hay nhảy nhạc disco thì tôi vẫn có thể ngủ ngon lành.

Chỉ tội cha mẹ tôi, bị nó hành mấy đêm không thể ngủ nên sáng dậy có thể thấy rõ hai quầng mắt.

Ba hôm sau, Hạ Huyền quay lại.

Lần này đón chờ y không phải sự nghi hoặc của cha mẹ tôi mà là sự mong chờ.

Vừa thấy y, họ cuống quít cả lên.

Ăn xong bữa cơm đã giao tôi cho y.

Tôi tạm biệt hai người rồi lên đường.

Vừa đi ra đến ngõ, sư phụ ngay lập tức kéo tôi lại.

Tôi trì độn không hiểu gì cho đến khi nghe tiếng "bộp" một cành cây rất to rơi xuống ngay trước mặt tôi.

Cha mẹ tôi cả kinh còn sư phụ thì nhăn mày, ngồi xổm xuống đưa tay tôi lên trước mặt y.

"Chiếc vòng ta đưa đâu rồi?

Không đeo?

"Nhìn ánh mắt y tôi hơi sợ.

Tôi cũng đã thử đeo nó, có lẽ thực sự giúp ích cho tôi vì không còn nhìn thấy những bóng đen chập chờn đó nữa nhưng trái ngược lại là tiếng gọi trong đêm ấy càng lớn, dường như "hắn" đang lo lắng và phẫn nộ."

Triển Lung???

Ta không thể nhìn thấy em...

"Tôi khá vui, đã đeo nó tận 2 ngày.

Cho đến đêm thứ 3, "hắn" xuất hiện trong mộng của tôi.

Trong mộng cảnh, tôi đang ở một không gian xa lạ nhưng cảm giác quen thuộc như thể tôi đã đến đây cả nghìn lần.

Tôi thấy một nam nhân mặc huyền y, vóc dáng cao lớn , tóc đen dài như suối buông thả tự nhiên.

Trong mộng tôi nhớ rằng hắn có khuôn mặt, nhưng tỉnh lại thì chẳng nhớ nổi nó trông thế nào, mỗi lần nghĩ đến đến chỉ là khoảng sương trắng xóa.

Hắn trông nhật chật vật, quay trái phải như thể đang tìm gì đó.

Tôi cứ nhìn chằm chằm hắn, tay thì chẳng biết để đâu nên vân vê chuỗi hạt.

Chiếc vòng ngoài mấy hạt tròn tròn, sắc màu ra thì còn có một cái mặt tượng nho nhỏ, dẹt màu vàng.

Tôi xoay xoay, nghịch nghịch, thế mà làm úp mặt phải của mặt tượng xuống.

Tự dưng không gian như trầm lại, hắn giữ nguyên một động tác cúi người phải đến 5 giây.

Điều đó làm nỗi sợ hãi và nghi hoặc trong lòng tôi dâng lên.

Từ từ chậm rãi, hắn ngẩng lên nhìn tôi.

Giật mình toan chạy thì đã bị bắt lại, tôi rơi vào vòng tay hắn.

Thật lạ lùng, rõ ràng tôi mới có 7 tuổi, hắn cũng cao lớn như vậy.

Vậy mà khi ở trong lòng hắn tôi lại cao đứng bằng ngực hắn.

Mà suy nghĩ của tôi cũng thoáng ra chứ không mịt mờ như trước.

Đến tận lúc này tôi mới nhìn lại bản thân.

Một bộ y phục trắng tinh, da trắng như ngọc, để ý mới thấy mái tóc tôi cũng dài chẳng kém hắn.

Thấy tôi lơ đãng, hắn có vẻ khó chịu.

Nhưng vẫn thấy rõ nét ôn nhu "Nhớ em."

Rồi hắn cầm lấy tay tôi, vô tình sờ phải chuổi hạt.

Ánh mắt hắn ngay lập tức trở nên sắc lạnh" Triển Lung a, em đây là đang muốn trốn ta sao?

Muốn thoát khỏi ta sao?"

Hắn bỗng dưng cười gằn, tôi biết hắn đang giận dữ"Em nghĩ thứ rác rưởi này khắc chế được ta sao?"

Ngay lập tức, hắn giật chuỗi hạt trên tay tôi.

Từng tiếng leng kenh khi hạt ngọc rơi xuống sàn nghe rõ mồn một.

Đột nhiên không gian xung quanh vặn vẹo, bóng hình hắn tan dần, sót lại chỉ còn tiếng cười đắc ý cùng câu nói"Nhanh thôi...ta sẽ mang em đi...đến lúc đấy cả ngọc hoàng đại đế cũng không thể cứu được em"Giật mình tỉnh giấc, mẹ tôi vẫn nằm bên cạnh, tôi sờ soạng tìm chuỗi hạt nhưng không thấy.

Lật đật ngồi dậy, tôi sững người khi thấy từng hạt vòng nằm trên đất, còn mặt tượng thì không thấy đâu nữa.Giải thích với sư phụ, y không nói gì, chỉ thở dài.

Quay qua chào hỏi cha mẹ tôi rồi cầm lấy tay tôi dẫn đi.

Lúc đó tôi thấy y thật cao lớn, xung quanh y không có những bóng đen tôi thường thấy.

Y mang cho tôi một cảm giác được bảo hộ ấm áp.Hết chap 1.Cảm ơn cậu đã ủng hộ.

Nhớ cmt để mình biết và sửa lỗi sai khi viết truyện nhé
 
Bà Đồng
Chap 2


Tôi đi theo sư phụ về nhà của y, căn nhà theo phong cách trung cổ xưa, chia thành nhiều gian, có hành lang dẫn đến từng phòng.

Ngôi nhà mang hương vị thanh nhã dễ chịu.

Ngoài sân còn phơi một chút nhanh trầm khô, mùi bay lên thoang thoảng.

Sau khi vào nhà, Hạ sư phụ dán lên cánh cổng gỗ hai lá bùa.

Tôi không hiểu, cũng chẳng muốn tìm hiểu.

Tôi nhớ rằng khi tôi mới về đây, y đã thu nhận một thiếu niên rồi.

Nhìn phong cách có vẻ ngỗ ngược nhưng lại rất nghe lời sư phụ.

Tôi hỏi y rằng anh ấy là sư huynh tôi sao?

Sư phụ nói rằng không phải, chỉ là anh ấy tá túc nơi này tránh nạn.

Tôi có suy nghĩ, thì ra là giống tôi.

Từ ngày tôi về đây, tôi chưa từng thấy anh ấy bước ra khỏi nhà.

Cả ngày chỉ quanh quẩn trong phòng rồi nhà bếp.

Sau khi đi theo sư phụ tôi cũng không mơ hay nghe thấy những tiếng gọi kì lạ nữa.

Tôi ngây thơ suy nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc nên dù rất chán nhưng vẫn vui vẻ ở lại đây.

Trong đêm nọ, vì trước khi ngủ đã uống quá nhiều trà cùng sư phụ nên đến quá nửa đêm tôi cũng không ngủ được.

Cảm giác buồn tiểu dấy lên trong bụng, tôi lật đật ngồi dậy ra khỏi phòng.

Nhà vệ sinh nơi đây không ở trong nhà, nhưng cũng không quá xa.

Tôi thầm hỏi sư phụ nhiều tiền vậy sao?

Đêm khuya cũng không thèm tắt điện nữa.

Muốn đến nhà vệ sinh, tôi phải đi qua phòng của sư huynh.

Tôi hay gọi anh ấy như vậy, anh ấy cũng chấp nhận cách gọi này.

Khi bước đến khúc quặt của hành lang qua phòng anh ấy, tôi bỗng giật thót tim mà "a" một tiếng.

Huynh ấy đang đứng lù lù ngay cửa phòng, đôi mắt vô thần nhìn lên không trung.

Giờ tôi mới để ý, bầu trời đêm nay thật âm u mờ mịt, mây đen che trăng chỉ còn chút ánh sáng mờ mịt.

Vì đèn ở dãy hành lang rất sáng nên tôi nhìn rõ khuôn mặt huynh ấy.

Nó vô thần đến đáng sợ, lại mang chút mong nhớ?

Như nghe thấy tiếng nói của tôi, huynh ấy từ từ quay lại nhìn, miệng nở nụ cười nhàn nhạt thật khác lạ.

Nhìn tôi một lúc, huynh ấy quay bước đi về hướng cổng, vừa đi vừa nói vọng lại..."

Ngươi nói với hắn ta mang y đi, khuyên hắn tốt nhất đừng xía vào chuyện người khác."

Giọng nói non nớt của thiếu niên mới vỡ giọng nghe vào thật êm tai mà trong tình cảnh như này lại có chút lạnh gáy.

Cứ thế huynh ấy li khai, trước khi đi hẳn còn không quên đóng cổng lớn lại.

Thật kì lạ, sư phụ ngủ mà quên khóa cổng sao?

Đèn phía cổng là lồng đèn nên khá tối, tôi cũng chả dám chạy theo.

Tuy đã quen từ nhỏ nhưng tôi vẫn sợ những thứ này nọ kia lắm.

Mà chuyện quan trọng lúc này là phải đi giải quyết nỗi buồn của mình đã.

Tôi cứ thế quên phăng đi cái biểu cảm lạ lùng kia của sư huynh mà không ngờ rằng đây là lần cuối tôi gặp huynh ấy.

Ngày hôm sau tôi thấy sư phụ sửa soạn từ rất sớm.

Tôi muốn theo đi nhưng y ngăn lại.

Bình thường mấy vụ cúng bái, giải phép này nọ y đều dẫn tôi đi.

Nhưng hôm nay lại không, tôi hơi bất ngờ nhưng cũng chẳng nói gì.

Dù sao người lớn mà ai cũng có việc riêng.

Trươc khi ra khỏi nhà, y còn dặn dò tôi"Ngoan ngoãn đợi ta trở về.

Nếu ai gọi cửa thì cứ mặc.

À buổi chiều sẽ có mưa, ngươi nhớ cất đám trầm hương lại.

Nhớ khẩu âm mở cửa"Tôi ngước lên trời, tuy đêm qua âm u nhưng sáng nay lại nắng như vậy, chiều có thể mưa được sao?

Sau khi y đi, tôi ở trong căn nhà rộng lớn đó một mình.

Lôi mấy thứ đồ chơi bằng gỗ y làm cho tôi ra, hầy mấy thứ nàu tôi đã chơi chán cả rồi, nhìn thôi cũng thấy buồn bực.

Lại quay về phòng lăn qua lật lại trên giường.

Tôi bỗng nhớ sư phụ có cho tôi mấy cuốn sách làm pháp- thứ mà y dạy mãi tôi chẳng hiểu.

Vừa mở ra, thấy đống chữ chằng chịt trên trang giấy, tôi lại im lặng đóng nó lại.

Một mình chán quá đi, tuy mỗi ngày cũng như vậy nhưng ít ra có sư phụ bầu bạn nói chuyện.

Tôi đi qua lại trên dãy hành lang dài thượt.

Thế nào mà lại đến chỗ sư phụ hay làm lễ mỗi ngày.

Không biết trong này thờ thần phương nào mà sư phụ mỗi lần nhắc đến đều thành kính vô cùng.

Tôi đẩy cửa bước vào, trong này thật rộng cũng thật sạch sẽ.

Bên góc phải của căn phòng có một thứ gì đó dẹt dẹt cao quá người tôi, chắc phải cao hơn cả sư phụ được che lại bằng tấm rèm đỏ túm.

Tôi thắc mắc đến gần mặc cho lời dặn của sư phụ là không được bước vào phòng của người là một và nơi thờ cúng là hai.

Nhưng tôi đã lỡ bước vào rồi nên giờ nhớ đến cũng chẳng thay đổi được gì.

Dù sao y cũng không ở nhà.

Chút nữa đi ra thì làm mọi thứ giống như lúc đầu là được rồi.

Căn phòng này rộng như vậy mà chỉ có mỗi 2 chiếc đèn cầy.

Ánh sáng đo đỏ mờ ảo.

Tôi tò mò kéo chiếc rèm ra...

à thì ra là một chiếc gương lớn.

Tôi soi mình trong gương, hmm có chút tối, không thể nhìn rõ vì chỗ đặt gương là nơi khuất trong phòng.

Ánh sáng chiếu không tới.

Tôi đi về phía bàn, cầm lấy một giá đèn cầy đi lại chỗ đặt gương.

Thật kì lạ, rõ ràng lúc nãy trong đó còn là bộ dạng tôi 7 tuổi lùn lùn bé bé.

Bây giờ đã là bộ dạng cao cao, bạch y phấp phới như tiên nhân, trên tay cũng không phải đèn cầy mà là một miếng ngọc bội.

Tôi hết nhìn trong gương rồi lại nhìn bản thân.

Tôi xác định trong gương không phải là tôi.

Mà xuất hiện trong đó không phải thứ gì kinh dị, trái ngược lại khuôn mặt người đó lại thật dễ nhìn, đẹp đến như vậy.

Chỉ tiếc đó là nam nhân.

Tôi nhìn chăm chú nam tử đó, bỗng nhiên từ phía sau y xuất hiện một nam tử huyền y cao lớn khuôn mặt thật soái khí, mang chút bá đạo từ từ ôm lấy thân bạch y."

Lung nhi lại nhớ ta sao?"

"Ngươi lâu như vậy..."

"Xin lỗi.... là minh đế bàn chuyện quá chậm, làm cho ngươi chờ ta lâu như vậy.

Ngươi muốn gì ta đền cho ngươi?

Hửm?"

Nam tử bạch y má đỏ lan đến tai giọng nói lí nhí"Vậy... vậy liền...liền hôn ta một ngụm...ta.."

Chưa kịp đợi hắn nói hết câu, nam tử huyền y đã ôm lấy mặt nhỏ của hăn hôn xuống.

Cái hôn thật lâu, đến tận khi bạch y nam tử thiếu khí đến đỏ bừng mặt mũi mới buông ra."

Lung nhi.. ta yêu ngươi chết được."

"Ta... ta cũng ... trong tâm có ngươi."

Từ lúc nam tử huyền y xuất hiện, tôi đã ngạc nhiên đến trợn tròn cả mắt.

Tuy không nhớ rõ gương mặt người gặp trong mơ nhưng tôi xác định đây chính là hắn.

Lại nhìn một màn môi lưỡi kịch liệt vừa rồi, tâm tư tuổi hồng như tôi làm sao chịu nổi.

Mặt đã sớm đỏ như trái hồng chín.

Bỗng nhiên, nam tử huyền y ngước mắt lên nhìn tôi.

Thân thể tôi cứng đờ, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể "bộp" một tiếng ngã ra sàn.

Trước lúc thiếp đi hẳn tôi loáng thoáng nghe được tiếng thở dài...

"Ta vẫn phải chờ thôi...em hiện tại quá nhỏ..."

Sau đó... thật ra cũng không còn sau đó vì lúc tỉnh dậy tôi đã ở trong phòng mình, nằm trên chiếc giường ấm áp tưởng chừng chuyện xảy ra như giấc mơ, nếu không có sự ê ẩm ở đầu gối - khi ngã xuống nó đã đập xuống đất.

Tôi bị sư phụ mắng một chập, bị phạt ở trong phòng kiểm điểm và chép lại 100 lần quyển tâm pháp đó.

Tôi có hỏi sư huynh đâu, sư phụ cũng chỉ lắc đầu rồi bước đi.

Về sau cả hai cũng không nhắc lại nữa.

Đến bây giờ trong trí nhớ của một đứa 17 tuổi như tôi, huynh ấy cũng chỉ còn lại bóng dáng thiếu niên hư ảo.
 
Bà Đồng
Chap3


Tôi là Triển Lung, 17 tuổi theo sư phụ học pháp đã 10 năm.

Tuy nói là theo y học nhưng tất nhiên vẫn phải tới trường.

Ngôi trường tôi theo học không lớn nhưng cũng là một trường danh tiếng trong vùng đó.

Chỉ có một điều làm tôi khó chịu chính là trường có thật nhiều "bóng đen".

Sau nhiều năm theo Hạ Huyền như vậy dù có trì độn đến đâu tôi cũng luyện được một chút pháp thuật.

Dĩ nhiên chỉ là mấy chiêu mèo vờn chuột, một chút vong linh thông thường thì có thể trị nhưng lên đến quỷ hay ma vật gì đó tôi liền bó tay chịu trói thôi.

Từ 2 năm trước tôi đã có thể xác định được mặt mũi hình dáng của đám "bóng đen" đó.

Trong trường sẽ có lác đác vài cái nhưng chỗ chúng tụ tập nhiều nhất chính là chỗ sân vận động cũ của trường.

Tại chỗ đó sát khí nhiều nhất.Tuy giờ đã là nhà kho nhưng thi thoảng vẫn có đám học sinh đến hút thuốc hay đánh nhau đến đổ máu vì trong trường chỉ có nơi đó không gắn camera.

Gần đây, cái nhà vận động đó xảy ra một số chuyện.

Chính là có một học sinh nữ treo cổ trên cột bóng rổ.

Câu chuyện nhanh chóng được lan truyền, nhưng lại không có một vị cảnh sát nào đến điều tra.

Cũng vì muốn giữ danh tiếng cho trường nên nhà trường ỉm đi.

Sau đó học sinh trong trường truyền nhau những câu chuyện ma mị liên quan đến vụ tự sát....

Mọi chuyện có lẽ sẽ chỉ có vậy cho đến 1 tuần sau lại có thêm xác một nữ sinh bị tìm thấy trong hồ bơi của trường.

Nghe học sinh đầu tiên thấy cái xác kể thì trong lớp học bơi hôm đó cậu ta hăng hái nhất .

Khởi động qua loa vài cái rồi nhảy ùm xuống.

Vừa mở mắt ra thì thấy một khuôn mặt trương phồng, dính bê bết tóc, mắt trợn ngược toàn lòng trắng dọa cậu ta một phen hú hồn, có lẽ ám ảnh cả đời mất.

Lần này, đám học sinh bát quái còn hăng say hơn đầy những giả thuyết... gì mà học sinh thắt cổ vì bị học sinh đuối nước cướp người thương nên oán hận, nguyện chết thành quỷ để báo thù.... toàn những chuyện ba xàm.

Hai cái chết đó vốn không liên quan gì nhau nhưng lại bị đồn xa vạn dặm.

Ngôi trường còn bị dính những lời đồn bị ma ám hay những chuyện kì lạ như học sinh học buổi muộn đi qua sân vận động sẽ nghe thấy tiếng khóc, hay rửa tay bên bồn rửa trong khu bể bơi thứ tuôn ra không phải là nước mà là tóc con gái.

Hôm nay là ngày lớp tôi có tiết tự học buổi tối.

Thường những ngày như vậy thì chúng tôi đến 9 rưỡi mới được về.

Tôi vốn dĩ ít nói lại không giỏi trong giao tiếp nên chẳng nhiều bạn.

Đã thế chẳng ai biết được bí mật đôi mắt này nên khi tôi né tránh chúng vì khi chạm vào chúng sẽ gặp một chút chuyện đen đủi nhè nhẹ thì trong mắt mọi người lại là không đứng đắn, õng ẹo.

Mà tôi cũng không giải thích gì nên họ càng khẳng định rồi tránh xa tôi như tránh hủi.

Dần già tôi bị cô lập trong ngôi trường này luôn.

Cũng vì thế nên tôi luôn về một mình.

Hạ Huyền khi tôi lên cấp 3 có mua cho tôi một cái xe đạp.

Tôi thì cảm thấy thật rách việc vì như vậy tôi lại phải tốn thời gian đi đến nhà xe.

Trong thời gian ấy có khi tôi đã sắp về đến nhà rồi ấy vì cũng gần thôi mà.

Thực ra đó không phải lí do chính, mà lí do thật sự là tôi sợ "chúng".

Trước đây vì đã quen cùng việc bóng đen nào cũng không rõ hình dáng nên tôi cảm thấy khá bình thường.

Nhưng giờ hiện diện trong mắt tôi chính là hình dáng khi chết của họ.

Mỗi người một vẻ kinh dị dạng nào cũng có.

Mỗi lần nhìn vào cũng khiến tôi một phen thót tim.

Chúng cũng có thể khôi phục lại bộ dáng bình thường- cái này là sư phụ nói với tôi nhưng ai thấy đâu mà khôi phục.

Để đến được nhà xe tôi phải đi qua nhà vận động.

Tôi ổn định tâm tình định một mạch bước đi đầu không ngoảnh lại.

Nhưng đột nhiên có một giọng nữ gọi tôi.

Nhớ lại mấy lời đồn kì quái gì đó tôi quyết định giả vờ như không thấy gì.

Rồi cô ấy phát ra tiếng lầm bầm khó chịu.."

Con trai gì mà không ga lăng gì vậy?

Chỉ định nhờ tìm giúp chiếc cặp thôi mà.

Không giúp thì thôi cần gì tỏ thái độ như vậy chứ.... hừ!

Đồ tra nam!"

Hầy... theo kiểu nói này thì chắc không phải ma quỷ gì đó đi.

Cũng không ma nào rảnh để làm vậy mà.

Tôi đành quay lại."

Có việc gì?"

"Cặp sách bị đám con gái vứt lên phía trên của nhà vận động rồi...tôi có chuẩn bị thang nhưng lại không thấy nó."

Vừa nói cô ấy vừa khóc lóc chít chít, nhìn đáng thương vô cùng."

Tôi phải làm gì?"

"Không thì tôi soi đèn pin, còn cậu tìm hộ tôi"Tôi cứ vậy tin tưởng mà bước vào bên trong.

Nhà vận động này thật rộng, không còn dùng nên chẳng có đèn đuốc gì cả.

Tôi suy nghĩ trong đầu cảm thấy nản thật mà..mái rộng như vậy tìm đến bao giờ đây.

Mà chẳng biết rằng cô nữ sinh phía sau từ lúc tôi bước vào đây ánh mắt nhìn tôi thật quỷ dị."

Cậu tìm những chỗ nào rồi""Chính là tìm được khu bên kia nhưng đèn pin quá chói nên chẳng thấy gì cả""Vậy cậu soi khu bên này cho tôi""Được nha."

Tôi ngẩng đầu, cố gắng tìm kiếm cái cặp sách cho cô ta.

Cố rướn người thật cao để nhìn rõ hơn phía trên nhưng chẳng thấy gì.

Càng khó chịu là tôi rõ ràng đang tìm phía này, cô ta lại soi đèn chệp về một bên.

Là con gái nên tôi không trách móc gì mà cứ tìm theo tia đèn, bước dần dần về phía cô ta.

Bỗng cô ta thét lên...

"Aaaaa"Tôi giật mình nhìn về phía đó, chỉ thấy cô ta lao về phía tôi mà không biết ở đâu ra một cái thòng lọng buộc như vậy là để thắt cổ đi.

Nó ở ngay trước mặt tôi, nếu tôi bước thêm 2 bước nữa là vừa vận tròng đầu vào đó đi.

Tôi rùng mình sững sờ.....

Cô ta cứ lao như vậy đến trước mặt tôi, đến khi chỉ còn cách khoảng 5cm thì tự dưng bị một lực gì đó kéo về phía sau rồi nhấc bổng lên.

À... là cái thòng lọng đó.

Cô ta ra sức dãy dụa, mặt mũi giờ trở nên xanh mét miệng há rộng thè cái lưỡi đỏ lòm thật dài ra ngoài.

Cô ta vừa bị kéo lên, tôi phát hiện có một thiếu niên cao lớn ở phía đối diện tôi, tư thế đưa chân lên đá vẫn giữ nguyên như vậy, chưa kịp thu về.

Như này nhìn cậu ta thật khốc.

Ngẩng lên nhìn người nữ sinh kia, lúc này cô ta bị dây thòng lọng kéo lên thật cao.

Nhìn đau đớn lắm, dần dần cô ta tan biến vào bóng đêm....

Còn thiếu niên kia thu lại dáng vẻ, tay đút vào túi quần bước dần về phía tôi...."

Tin người như vậy mà có thể sống đến tận bây giờ....cậu giỏi thật đấy."

Này là đang chê tôi ngu đi?

Ban nãy còn cảm thấy thật biết ơn thì bây giờ khuôn mặt tôi hiện lên sự đề phòng dễ thấy.

Thấy tôi như vậy, cậu ta nhíu mày thật sâu."

Sao?

Tôi vừa cứu cậu một mạng đấy!

Không định trả ơn à?"

"Cảm ơn!"

Tôi máy móc thành kính nói lời chân thành từ tận trái tym."

Hửm?

Thế thôi?"

"Vậy cậu muốn gì?"

"Đi với tôi đến chỗ này...."

Chưa kịp để cậu ta nói hết câu, tôi đã nhanh cắt lời"Không thể!

Về muộn nữa sư phụ sẽ mắng"Ngần ngại một chút, tôi ngước mắt lên"Không thì cậu cho tôi số liên lạc, khi nào rảnh sẽ dẫn cậu đi ăn?"

".......Tốt"

Tôi lấy điện thoại ra, cái này lúc lên cao trung sư phụ tặng cho tôi, trao đổi cách liên lạc với cậu ta."

Cậu tên là gì?"

"Cứ gọi Doanh là được rồi""Tốt.

Tạm biệt" tôi chạy thật nhanh về nhà để sư phụ bớt lo lắng.

Nhưng không để ý tới cậu thiếu niên đằng sau nở nụ cười đắc ý...."

Tốt nhất là em nên nhớ kĩ.

Để tôi tìm được rồi thì không thoát được đâu."

__________________________________Mình đang bị bí tên bạn công í ...mn nghĩ hộ mình với ạ.

Chứ kêu là Doanh nó cứ yểu điệu kiểu j í.
 
Bà Đồng
Chap4


Sau lần bị hù đến suýt chết đó, tôi bị sư phụ mắng cho một chập về tội không chịu tìm hiểu về các loại ma quỷ.

Nếu không phải được người ta cứu thì có lẽ giờ này y phải đi lượm xác cho tôi rồi.

Tôi quả thật rút kinh nghiệm!Trong cuốn "bách quỷ" của sư phụ quả thật nhắc đến loại quỷ treo cổ này.

Kì thật tự sát rồi chết đi cũng không phải kết thúc hay thoát khỏi thống khổ.

Trong đây có viết, cứ đến đúng thời điểm mà linh hồn đó tự sát, rời khỏi trần gian thì sẽ phải chịu đau đớn bị siết chặt cổ như lúc chết.

Đó là sự trừng phạt của minh hoàng cho những kẻ không biết quý trọng sinh mạng.Cũng chính vì phải chịu dày vò thống khổ như vậy nên đám quỷ này oán khí thật nặng.

Bọn chúng sẽ đánh vào tâm trí của những người dễ sa ngã, đau khổ, thất vọng với cuộc sống để thế thân cho chúng.

Vậy nạn nhân có hối hận không?

Có chứ!

Nhưng không kịp nữa.

Nếu có người đến cứu kịp thời thì không sao.

Nhưng nếu một mình ngay lúc đó, nạn nhân không muốn tự tử nữa, tương truyền dưới chân nạn nhân ngoài bóng của người đí còn có thêm thật nhiều cái bóng nữa.

Chúng sẽ đẩy họ về phía thòng lọng và đến lúc đó, chẳng ai cứu nổi nữa.Tôi đọc xong mà rợn hết da gà da vịt lên.

Sự khó chịu với tên Đằng gì đó cũng bớt đi.

May mà có hắn.

Lơ ngơ trong đầu, thấy hắn thật quen mắt nhưng chẳng biết đã từng gặp ở đâu.

Ôi bộ não cá vàng này.Chớp mắt cái đã sắp phải vào năm học chính khóa rồi.

Trường tôi vẫn vậy, sau đợt nghỉ hè ngắn ngủi - đối với tôi là như vậy thì phải học thêm từ 2 đến 3 tuần để lấy lại kiến thức.

Từ bây giờ tôi cũng chẳng còn rảnh rang gì nữa.

Học cả tuần, có lẽ có nhiều bạn sẽ vui, được nói chuyện với bạn bè nhiều hơn hay được tiếp xúc với những bài học thực tế....ôi nhưng với một đứa vừa học tra vừa không bạn bè như tôi thì chắc mấy thành phần chăm ngoan kia sẽ chừa tôi ra.Buổi sáng óng ánh nắng vàng chim ca ríu rít mà vào tai tôi chỉ là đống tạp âm của một đám linh hồn kêu oan kêu đói này nọ.

Nhưng hôm nay cũng thật lạ nha.

Chúng không còn tụ tập đông ở trường như những ngày khác mà như sợ sệt, né tránh.

Thật tò mò....cảnh sát đến sao?

Kì thật tôi nghĩ như vậy là do sư phụ đã nói rằng cảnh sát hay lính gì đó trên người luôn chứa một loại sát khí uy nghiêm này nọ.

Mà đám ma quỷ thì thật sự kị mấy thứ này.Lững thững đi vào trong trường, đám học sinh vẫn như vậy chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, né hết ra như kiểu tôi bị hủi vậy.

Có vẻ tôi trong mắt họ hơi lập dị nhưng cũng không đến nỗi phải như vậy đi?

Không phải khen nhưng tôi lớn lên cũng dễ nhìn mà, da trắng môi đỏ, dáng người cũng cân đối, cao tận mét 7 đó.

Chỉ là đôi mắt tôi là kiểu mắt phượng, hơi nhếch lên về phía đôi mắt, khi cười lên sẽ có chút yêu mị.

Nhưng với phong cách hiện tại của tôi thì hơi lệch pha rồi.

Sư phụ cũng nói nên ít để người khác nhìn vào mắt tôi một chút, không hiểu vì sao nhưng tôi thực nghe lời và tin tưởng y nên răm rắp nghe theo.Và tôi trở thành 1 thằng lập dị trong mắt mọi người.

Vừa ít nói, đi đứng lượn lờ, lại còn để tóc mái quá mắt...Hầy!

Thôi bỏ đi.

Bước về phía bàn học của mình, trên đó là cả một đống giấy rác linh tinh rồi vỏ kẹo.

Tôi máy móc đi về cuối lớp lấy xô rác rồi đổ đám giấy đó vào.

Khi mang xô rác lại vị trí cũ, tôi có nghe loáng thoáng mấy bạn nữ bàn tán cái gì đó bạn mới.Bạn mới...... cũng chỉ là thêm 1 tên hùa vào bắt nạt tôi thôi...Rất nhanh tiếng chuông vào học đã điểm.

Mấy đứa ngồi đu trên bàn giáo viên cũng lật đật về vị trí.

Cô chủ nhiệm lớp tôi - cô Nhã bước vào lớp theo sau là một bạn nam mặc đồng phục khác chúng tôi cũng bước vào theo.

Kèm theo đó là tiếng reo hò của đám con gái."

Oa...thật soái!!!"

"Cao thật đó~ Này phải gần mét 9 đi?"........Cô Nhã ra hiệu cho cả lớp im lặng rồi bước về phía bục giảng."

Hôm nay lớp ta sẽ đón chào thêm một bạn mới."

Rồi quay rs nói với cậu bạn "Em giới thiệu với mọi người đi"Cậu ta gật đầu một cái rồi quay ra đối diện với cả lớp.Ôi!

Đây không phải là cái cậu tên Doanh gì đó sao?"

Chào mọi người.

Tôi tên Thần Đằng, trước đây học tại trường XX tỉnh Y.

Từ nay sẽ bắt đầu theo học tại trường mình.

Mong mọi người giúp đỡ"Sau câu nói, cả lớp như ong vò vẽ mà bàn luận về cậu bạn mới.

"Trường XX sao?

Nghe nói nó rất nổi tiếng nha?"

"Tớ cũng nghe.

Phải là gia đình có điều kiện mới có thể vào học đó""Woa..vừa đẹp trai lại nhà giàu!

Cậu ta nhất định phải là của tớ""......"

Mặc kệ đám con gái xì xào "bé tẹo" chỉ đủ để cả lớp nghe thấy, cậu ta quay về phía tôi ra hiệu.

Thấy tôi chú ý, cậu nở nụ cười thật lớn.

Tự dưng cảm thấy cậu ta cười lên thật đẹp."

Rồi rồi.

Cả lớp trật tự.

Bây giờ em muốn ngồi chỗ nào?"

Sáng nay, tự dưng mấy chú bảo vệ của trường khênh vào lớp tôi một chiếc bàn mới.

Chắc là để cho cậu ta ngồi rồi.

Nhưng cô giáo vẫn rất có tư thái mà hỏi ý kiến.

Tôi cũng rất thích cô Nhã.

Tuy mọi người đều né tranh tôi nhưng cô thì khác.

Cô còn ở lại thêm giờ để giảng bài cho tôi kia.

Rồi kể cho tôi nghe cả chuyện nhà của cô nữa."

Bên cạnh bạn nam kia có chỗ trống.

Em ngồi đó cũng được."

Bạn nam trong câu nói đó chính là tôi.

Lần lượt từng đoạn ánh mắt sắc lẹm ném về phía tôi.

Tôi chợt rùng mình.

Bên cạnh không ai ngồi cũng đâu phải lỗi của tôi.

Tại họ chê mà?

Cô giáo có chút ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười hài lòng.

Nhắc nhở lớp một vài điều rồi ra khỏi lớp để giáo viên bộ môn tiết 1 vào dạy.

Nãy giờ tôi để ý đến vầng sáng đỏ nhàn nhạt sau đầu cậu ta.

Sư phụ có dạy là nếu như một người tích nhiều đức, hay thần tiên xuống trần lịch kiếp thì sẽ có vầng sáng nhưng đó là màu vàng chứ không phải đỏ.

Điều đó làm tôi càng tò mò mà nhìn cậu ta thêm vài lần.

Cậu ta như phát hiện ra tôi, quay sang cười.

Tôi muốn quay ngay sang phía khác để tránh phát hiện, nhưng chẳng hiểu sao chẳng quay đi nổi, mơ màng nhìn cậu ta càng say đắm, như bị thôi miên vậy.

Ý cười trên môi càng sâu, đưa tay lên xoa xoa cái đầu phồng phồng của tôi, vạch đám tóc mái lòa xòa che đi đôi mắt sang một bên.

Cậu ta nói chỉ đủ để cả hai nghe thấy.

"Thật ngoan."
 
Back
Top Bottom