Tâm Linh Đây không phải trùng hợp

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
247123021-256-k568759.jpg

Đây Không Phải Trùng Hợp
Tác giả: yanjie1910
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Hoàn thành


Giới thiệu truyện:

Câu chuyện được chia sẻ có thật và mang yếu tố tâm linh.

Cũng là trải nghiệm của chính tôi.

Đã hoàn thành!!!​
 
Đây Không Phải Trùng Hợp
Đây không phải trùng hợp


13 tháng 7 nhằm ngày 23 tháng 5 âm lịch, ngày mà lớp chúng tôi đi Hà Tiên.

Đêm mịt mù, 2 giờ sáng tôi thức dậy, làm vệ sinh hết thảy, chuẩn bị đồ cho đi biển, xong xuôi cũng gần 2 giờ 30 phút sáng.

Mẹ tôi nghe tiếng cũng tỉnh, ra ngồi nói chuyện với tôi chốc lát, đợi bạn tôi qua cùng đi.

Lúc đó mẹ bảo rằng: "Thắp nhang đi rồi hẵng đi."

Tôi cũng vào đốt nén nhang cho ông bà, mong trên đường thuận lợi bình an.

Đến 3 giờ thì bạn tôi cũng qua tới, tôi chạy xe ra rồi đi lên kia đợi đông đủ bốn người cùng đi.

Lúc chạy xe, đường hơi trơn trượt nên tôi mất tay lái, chút nữa thôi đã té xe, cũng may tay lái ổn, an toàn lên tới nhà đứa bạn.

Ở chỗ chúng tôi bao gồm bốn đứa, tụ tập đủ thì chạy lên địa điểm đợi xe.

Qua một chuyến đò, chạy qua con đường đồng vắng vẻ, qua một cây cầu chạy lên trên khoảng dài thì đến nhà một người bạn, chúng tôi để xe ở đó.

Địa điểm này là địa điểm thứ hai, địa điểm đầu tiên là quảng trường, đến chúng tôi tầm 4 giờ 10 mấy phút sáng.

Cùng mọi người lần lượt lên xe, có hai dãy và tôi cùng bạn cùng bàn ngồi dãy bên trái, tôi ngồi kế cửa sổ.

Tất cả lên xe, tiếp tục đi rước những người khác, đợi đông đủ thì cũng đã qua 20 phút.

Bao gồm ba mươi người kể cả tôi, hai bạn nam của lớp khác cùng đi, thầy chủ nhiệm và cô dạy tiếng anh, hai đứa bé và mẹ của cô giáo, tổng cộng ba mươi bảy người tất cả.

Chúng tôi lên xe, ban đầu ai tất cả đều giữ im lặng, không khí chùng xuống, u ám và lạnh lẽo.

Cơn buồn ngủ và say xe cùng lúc ập đến, không lâu sau thì tiếng nôn càng lớn, người cầm bọc kẻ cầm bọc, đều xanh mặt mày, kể cả tôi cũng bị bao tử hành phải nôn ra.

Ai cũng khó chịu...!

Bên ngoài tờ mờ sáng, hẳn là 5 giờ mấy sáng rồi, mọi người cũng trở nên tươi tắn hơn, một vài sòng bạc nhỏ mở ra.

Hàng ghế chỗ tôi ngồi chơi bài ba lá ăn tiền, rộn ràng cả lên, phía hàng ghế dưới chơi bài tiến lên, kể cả thầy chủ nhiệm cũng vào chơi cho đủ tay, tiếng cười rộn vang cả hàng xe.

Tiếp tục thời gian trôi, xe dừng ở trạm xăng, lần lượt chúng tôi xuống xe, vệ sinh rồi đứng chờ, những người say xe thì biết rồi đấy, hẳn là gian nan lắm.

Không bao lâu lại tiếp tục đi, cuối cùng cũng trông mong được thấy biển, sóng theo những ngọn gió mà đánh ập vào bãi biển, làn bọt trắng mang theo niềm vui và sự phấn khởi.

Chúng tôi trước tiên ăn sáng ở một quán ăn, mỗi người tự do chụp hình một lúc.

Chia ra làm mấy nhóm chơi chung với nhau, cùng đi chung và chụp hình nhóm.

Tôi cũng vậy, có bốn đứa cùng chung, chụp mấy bức thì thầy kêu lại để đi chợ.

Chắc mọi người không để ý đến, một nhóm đã đi bộ theo hướng rẽ khác với hướng xe đi vào chợ, cho nên lúc lên xe cũng không ai hay.

Tôi và bạn cùng bàn lo lắng, chẳng biết bọn họ có bị lạc hay không, sợ rằng tách ra sẽ xảy ra chuyện, nhưng vẫn giữ im lặng và quên lãng.

Đến chợ, lại có cảnh đẹp với sông nước nên mỗi người một dáng mà chụp không ngừng, trong đó có tôi.

Tiếp đến, thầy giao cho ba người đi vào chợ mua hải sản, hành trình chụp hình vẫn giữ nguyên và còn hăng say hơn.

Không biết bao nhiêu tấm, không biết bao nhiêu kiểu và không biết còn đủ dung lượng hay không, vẫn chụp là chụp.

Đợi đến khi nghe tin, nhóm đi ngã rẽ bên kia đã mua hải sản rồi thì mới biết, mua dư luôn rồi.

Lại thêm thầy đã đặt bàn ở nhà hàng cùng đồ ăn, dư lắm luôn, cuối cùng chúng tôi đem hải sản chia lại lớp khác cũng cùng đi chung ngày và đi Hà Tiên.

Họp mặt rồi lên xe, đến quán ăn cũng là địa điểm để tắm biển.

Lần lượt xuống xe, một ít người thở phào hít gió trời, rồi cùng đi vào quán ăn.

Lúc đi qua cổng chào đập vào mắt là khu trượt máng, những khúc cua uốn lượn, nhìn thôi đã thấy hơi sợ.

Đồ đạc them theo người để lên mấy bàn trong quán, sau đó túa ra tứ hướng mà chụp hình với cảnh biển, gốc cây to và cả xích đu.

Còn lại vài người, liền rủ nhau mua vé chơi trượt máng, tôi cũng bị kéo đi.

Cảm giác vừa lo sợ vừa hứng khởi, phải nói là bồn chồn lắm.

Mua vé xong thì từng người lên chỗ đợi xe trượt, từng cặp leo lên xe.

Xe được thiết kế cho hai người, người ngồi phía trước chỉ việc la còn người phía sau sẽ giữ thắng.

Và dĩ nhiên, đứa lần đầu tiên chơi như tôi phải ngồi phía trước, mà đứa ngồi phía sau cũng lần đầu tiên chơi nốt, nên mặc kệ phó mặc cho nó thôi.

Xe sau nối xe trước, lên một dốc cao tôi còn sợ rằng kéo chẳng nổi, bởi hai đứa chẳng đứa nào dưới bốn chục ký cả.

Cuối cùng lên được đến đỉnh cao nhất, tạm thời trượt xuống một chỗ soát vé, rồi tham quan một tòa nhà ba tầng.

Phía đằng xa là chi chít những con người bé nhỏ, cùng sóng sau vồ sóng trước ập vào bãi, thật khiến lòng người xuýt xoa.

Được chừng mười phút thì tiếp tục lên xe, con đường sắp tới khiến tôi khan cổ họng.

Lúc đổ dốc tôi sợ đến nỗi chỉ biết la lên, ước gì tôi đã không leo lên đây.

Đừng nghĩ rằng nó sẽ thẳng băng, không những qua những khúc cua gắt mà còn đổ dốc, vừa nghiêng bên này thì lại nghiêng bên kia, giả dụ mà tôi buông tay một cái là lật luôn xuống vách rừng rồi chẳng cần tác động nào cả.

Mà thêm đứa phía sau, phải nói là nó rất đáng đánh, tôi đã sợ đổ dốc qua cua nó còn chẳng thèm thắng, trời ơi nó băng một đường đi thiếu điều tôi bay được luôn.

Không chỉ sợ, mà còn có chút hồi hộp và mừng rỡ, nói chung là khan tiếng rồi.

Dừng xe, hồn vía gì đó mới nhập lại vào người, rồi đi xuống cùng đứa bạn trở về bàn ăn.

Sau đó thì cả đám kéo nhau đi thay đồ tắm biển, vừa lúc đợi dọn món ra bàn.

Lúc này mới biết than trời trách số phận, những món ăn tưởng chừng như xa lạ nào ngờ rất đỗi quen thuộc trên mâm cơm gia đình, chắc lạ hơn khi có hơi thở mặn mà của sóng biển.

Một ít bia, một ít nước ngọt và nhiều dĩa trái cây trên bàn, rơm rã tiếng hô cùng những ly sành chạm vào nhau.Một hồi mưa rền gió dữ cuốn qua bàn ăn qua đi, cả đám nắm tay cùng hướng biển mà chạy, trên mặt đều là nét tươi cười hớn hở, kèm theo là tiếng la hoảng sợ chạy trối chết, cuối cùng vẫn bị bưng thảy xuống biển.

Tôi vẫn ở bàn ăn, đợi mấy đứa bạn cùng đi, cùng lúc mấy đứa khác đánh mấy ván bài.

Tất cả xong xuôi thì ra bãi biển, từng đợt sóng cứ theo gió cuốn mạnh mẽ ập đến, tôi thì không biết bơi, thế nên cứ quanh quẫn ở chỗ nước nông ngang hông.

Yên lành chưa lâu, thì nhận thấy một toán quân chuẩn bị phục kích, thế là tốc lên chạy hụt cả hơi, vẫn bị bê lên nhấn xuống biển.

Muốn rớt nước mắt, uống đâu mấy ngụm nước biển, mặn chết tôi rồi.

Quân tập kích quá mạnh, lần nữa bị bưng đi trong ngập tràn nước biển.

Lúc sau thì yên bình rồi, cũng phải mất mấy phút đàm phán khô cả cổ mới thoát được giặc, ngồi trên bãi đón bọt biển.

Bên cạnh tắm biển, còn có hoạt động đi thuyền chuối, và đám bạn vừa chơi bài xong ra tắm biển cùng mua vé đi chơi.

Đi chơi gồm năm đứa, rất chi là phấn khởi lên thuyền chuối du ngoạn, ra tới giữa biển thì lật thuyền, ở trong đây cười muốn nội thương.

Vừa tắm vừa quẩy, còn có thầy chủ nhiệm, cả đám họp lực kéo thầy xuống biển, rồi xong, thầy không té mà bọn nó lũ lượt ngã ầm ầm.

Còn thầy, thầy lượn một đường như tiên cá dưới nước, bơi mấy vòng thì lại trở thành Đen Vâu 2 triệu năm.

Đến gần 3 giờ chiều thì chúng tôi rời bãi biển để thay đồ.

Mỗi người mỗi tấn cát trên mình, tắm kiểu gì cũng chẳng sạch nổi, thay đồ rồi ra bàn ngồi hóng mát.

Đảo qua đảo lại thì lục tục hai ba nhóm nhỏ đi chơi trượt máng, có người chơi lại hai ba lần, đều rất vui.

Có điều ít người say xe, còn thêm say sóng nên cũng ít phấn khởi, nhưng đều một mực vui vẻ cùng chuyến đi.

Tôi và vài người bạn đi chụp ảnh, tôi làm nhiếp ảnh cũng được lắm chứ.

Đợi tất cả tụ tập, bàn xem sẽ đi đâu để về nhà, một điều tiếc nuối chính là đi biển mà chẳng ăn được hải sản, đã vậy còn chẳng có món nào ra hồn.

Tiếc nuối ngập trời đâu ai thấu!

Lên xe, đem cả thùng loa và bia, tất cả trở về một dạng là im lặng.

Bàn chuyện sẽ đi tiếp chỗ nào, cuối cùng quyết định dừng hai tiếng ở Châu Đốc để cùng ăn mỳ cay.

Bàn xong thì ai cũng ngủ, chắc là chơi mệt rồi.

Tôi thì chẳng ngủ được, để yên cho đứa bạn bên cạnh dựa vào.

Được tầm nửa tiếng thì cũng có người uống bia, tất cả chen nhau ở ghế cuối mà vừa uống vừa hát, lớp tôi toàn những ca sĩ hát hay không bằng hay hát, mỗi người ít nhiều hát một bài, náo động cả xe cùng thức.

Tôi cùng hai người bạn uống ly bia, nó mặt mày đỏ chót cười cười nói nói, cứ loạng choạng đi trên xe, xe có sốc kiểu gì nó vẫn đi, đã chơi thì chơi tới bến.

Hát hò đủ rồi, xe cũng tới Châu Đốc, tầm đến chỗ dừng xe thì chúng tôi xuống xe đi bộ, ba mươi mấy đứa rời rạc nối bước nhau băng qua mấy đường lộ, áng chừng người đi đường đua nhau nhìn chúng tôi như trẻ lạc.

Đến một quán mỳ cay, lúc này mới thật sự chứng kiến được ánh mắt sợ hãi và lan man của nhân viên phục vụ, một lần mấy mươi đứa thì chỉ còn biết lắc đầu.

Được sắp xếp vào một căn phòng kín, không gian cũng vừa đủ chưa mấy mươi người.

Tôi ngồi xuống bàn, đối diện là bạn cùng bàn, còn đang cầm menu chuẩn bị gọi mỳ cay.

Bên kia cũng có bạn đang chụp menu, thì rầm một cái, tôi cữ ngỡ là vật gì bị rớt, lúc nhìn qua thì thấy chị nhân viên lùi về sau ánh mắt hoảng sợ.

Tôi cũng tự hỏi, tại sao không nhặt đồ lên lại lùi ra?

Ở đó bị chắn, không thấy rõ là cái gì cả.

Bắt đầu có tiếng la hét, cục diện hoảng loạn đến thảng thốt, lúc tôi nghe rõ thì chính là có người bị ngất.

Tình trạng lúc đó thật sự gây ám ảnh, chúng tôi tản ra khỏi phòng, một số ít ở lại lo cho người bạn kia.

Cậu ta thân thể co giật từng hồi, mắt trợn trắng, mặt mày tím ngắt, bạn nam nọ sợ cậu ta cắn vào lưỡi liền đưa ngón tay vào, tiếng than đau đớn nghe mà xót tim.

Một mảnh hỗn độn, có người kêu lên gọi điện cho thầy, cô và xe cấp cứu, đồng thời còn kêu lấy chanh, ồ ạt đến nỗi tôi còn chưa kịp hoàn hồn.

Bản thân tôi đã sợ đến không còn biết đây là mơ hay thật, những người bạn thân của cậu ta đều khóc cả rồi, hoàn cảnh lúc đó thật sự quá loạn, nếu không phải bạn nam kia nhanh nhẹn, sợ là đã xảy ta tình tiết khác.

Cậu ta cuối cùng cũng tỉnh, chỉ là hoảng sợ quá mà mắt ai cũng đỏ hoe, bạn nam đỡ cậu ta dậy, hỏi cậu ta đủ thứ nhưng cậu ta chẳng nhớ được gì, làm mọi người cười một phen.

Ai cũng lo lắng, cậu ta tỉnh dậy lại hỏi mọi người xảy ra chuyện gì, tỉnh hơn cả chữ tỉnh, thở được rồi.

Xe cấp cứu đã được gọi đến, một bạn nữ liên lạc với gia đình cậu ta, còn bạn nam bị cắn vào tay có chút chảy máu cũng đã bình tĩnh, mọi người trấn tĩnh bản thân, vượt qua một hố sâu tâm lý tất cả đều như giảm mười năm tuổi thọ.

Ồn ào qua đi, nhân viên vào hỏi mọi người gọi món, tôi nghe được tổng cộng mười ba tô mỳ cay, cũng chỉ thấy kỳ lạ mà không nghĩ được gì hơn.

Thoáng chốc thầy chủ nhiệm tới, xe cấp cứu cũng đến nơi, thầy cùng cậu bạn nọ được đưa đi bệnh viện.

Tôi cùng những người có mặt ở đây tựa như vừa kéo mình qua một ngõ chết, lục tục các tô mỳ cay được bưng lên, vừa ăn mọi người vừa bần thần về vụ việc xảy ra, diễn ra quá nhanh và quá trùng hợp, trùng hợp lại ngay hôm nay.

Mỳ cay ăn xuống cũng không còn ngon nữa, tâm trạng hiện giờ đều rất nặng nề, đều muốn bỏ qua chuyện vừa rồi, nhưng mới đó thì sao có thể quên, chỉ là không ai nhắc đến.

Mỗi người đều có sợ hãi riêng, tính tiền rồi đi bộ về chỗ xe đậu.

Tôi cùng cô bạn bàn trên đi cách xa nhóm phía trước, đột nhiên lúc tôi quay đầu nhìn phía sau, hình ảnh qua đường của người bạn nọ, hiện lên chính là cảnh máu me chẳng thể tưởng tượng được, tôi ngay lập tức loại bỏ ý nghĩ đó, sợ rằng bản thân quá hãi rồi.

Bước nhanh đến ngã rẽ chỗ xe đậu, thì thấy cậu bạn bị ngất cũng đang đứng ở đó, còn có cả phụ huynh của cậu ấy, nghe nói chỉ bị hạ canxi thôi, thở phào thêm lần nữa.

Cậu ấy cùng phụ huynh trở về trước, chúng tôi cũng lên xe để về nhà, tôi đoán chừng đã lên xe cả rồi, cô cũng hỏi một lượt nên tài xế bắt đầu đoạn đường.

Bồi hồi cũng kinh sợ vẫn còn đó, mỗi người mỗi tâm trạng im lặng dõi theo đoạn đường tối mịt mà chờ được về nhà.

Bất chợt, tôi lại nghĩ, lẽ nào nơi tôi ngồi, những người bên cạnh tôi, tất cả đều không phải người!

Đúng lúc này, lại có tiếng la lên: "Còn hai đứa chưa lên xe!!!"

Phải biết lúc đó, lần nữa tất cả phòng bị tâm lý đều đổ vỡ, tất cả dường như bị bịt mắt cả rồi, như kẻ mù bị ai đó nắm tay đi vậy.

Lo sợ và bất an, vài người lấy điện thoại điện cho hai người nọ, an bài xong thì mới qua được kinh hãi.

Vốn mọi người không một ai nhớ, đường cũng đã đi được một khoảng khá lâu, có bạn nữ đi trả dây sạc cho cô bạn bị bỏ lại, mới biết được đã bỏ quên họ.

Tôi sợ, rất sợ, tôi cảm thấy lạnh, hơn nữa những gì tôi có thể nghĩ chính là có ma quỷ chơi đùa.

Bị dọa chưa xong, tôi quay qua nhìn cửa sổ, đột ngột đập vào mắt là một người đàn ông, xung quanh là bóng cây um tùm, ông ta ngồi ở băng ghế, phía sau là căn nhà cũ kĩ tối đen, điện thoại ông ta cầm phát sáng xanh hắt từ dưới cằm lên, tôi hét lên, bạn cùng bàn cũng bị hù dọa một trận.

Tinh thần lẫn thể xác đều vô cùng mệt mỏi, uể oải cùng cực.

Xe dừng lại, chuyến đi kết thúc.

Thế nhưng, mọi chuyện vẫn còn tiếp diễn.

Có thể quá mệt mỏi nên không ai nhận ra, tất cả đều quá kỳ lạ.

Ban đầu trước giờ xuất phát, lớp chúng tôi đi ba mươi hai người đã chốt, vậy mà hai người có sự cố chẳng thể đi.

Chưa hết, câu chuyện tại quán mỳ cay rất liên tiếp, kỳ lạ tại sao sau khi cậu bạn kia ngất, con số 13 lại xuất hiện, chính xác là 13 tô mỳ cay, còn không ngừng lặp đi lặp lại.

Cùng lúc, khi người bạn tôi đã nhắc đến chụp menu, đầu tiên khi chụp ảnh rất nét, nhìn rất rõ ràng nhưng sau khi cậu bạn ngất xỉu, ảnh bị nhòe đi như bị rung lắc.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng ai biết cũng không muốn biết, bạn nữ nọ cũng vì sợ hãi mà xóa đi.

Đoán chừng nếu còn để, sợ là về đến nhà bức ảnh còn biến dạng hơn.

Tiếp đến, lúc lên xe cô bạn kia cũng dự định trả đồ cho bạn bị bỏ lại, thế mà khi không thấy họ, cô ấy chẳng nói được gì, im lặng cho đến khi người kia lên trả dây sạc.

Có phải là bị ai đó bịt miệng?

Chính là...!

Tiến một bước nữa, trò chơi thuyền chuối, như trên đã nói vừa lúc có năm người chơi thì bị té giữa biển, đây không còn là trùng hợp nữa rồi, chính là sắp đặt.

Hai người không đi được, một người bị ngất, hai người bị bỏ lại, vừa đúng năm người!

Là điềm báo?

Hay chính là sự trừng phạt?

Rất có thể, bốn mươi lăm chỗ ngồi đó, chẳng còn dư ghế nào cả!

Cũng có thể, tất cả chúng ta, chính là ma quỷ!

Cre: Mai Xuân
 
Back
Top Bottom