RẦM !ĐOÀNG !ĐOÀNG !Sấm vang trời , mưa đổ ào ào cứ như giông bão.Biệt phủ nhà họ Lê kẻ trên người dưới thay phiên nhau chạy ra chạy vào phòng của bà hai.Tay cầm thau nước trong thế nhưng bước ra thau nước đã nhuốm đỏ thẫm.Tiếng người phụ nữ gào lên theo từng hồi pha lẫn tiếng thúc giục của bà đỡ."
Ráng lên , sắp được rồi , sắp được rồi"" Á !
"Người phụ nữ siết chặt tay , tiếng rít qua từng kẻ răng , môi cắn chặt dồn hết lực vào phần thân dưới.Cơn đau quặn ngày càng khiến mắt mờ , mọi sự vật trước mắt nhòe đi.Tai ù , chỉ còn nghe loáng thoáng được vài câu thúc giục bị ngắt quãng.Sấm chớp bên ngoài ngày càng trở nên dữ dội.Gia chủ nhà họ Lê , ông Lê Kỳ Phước từ nãy đến giờ cứ đi đi lại lại trước cửa.Tay ông nắm chặt , mọi sự căng thẳng hay lo lắng đều được hiện rõ lên trên mặt.Nãy giờ chắc cũng gần 3 thau nước , thau nào cũng đỏ thẫm.Thế nhưng bên trong từ nãy đến giờ vẫn chưa có tiếng động gì.Người ngồi kế bên giường nắm chặt tay bà hai , vẻ mặt cũng lo lắng vô cùng."
Bà ơi..Bà ráng lên , ráng lên nghe bà"Bàn tay bị bấu chặt đến rướm máu , rách da thế nhưng vẻ mặt người kia như chẳng hề có chút đau đớn , trên gương mặt ấy chỉ toàn vẻ lo lắng.Khung cảnh bây giờ vô cùng hoảng loạn và rồi...ĐOÀNG !Sét đánh ngay giữa sân làm ai cũng phải sợ hãi.Đồng thời trong căn phòng lúc này cũng vang lên tiếng trẻ con khóc.Ai nấy cũng đều mừng rỡ , quên bén cả chuyện sét đánh vừa rồi.Người kia buông tay , bế bỗng đứa bé vừa mới sinh còn đỏ hỏn khóc oe oe đến trước mặt bà hai.Bà hai thở chẳng ra hơi , chỉ còn sức lia mắt lên nhìn con mình , giọng bà mệt mỏi."
L...Là con trai h-hay..Con gái ?
"Người kia cười hớn hở."
Dạ , là con trai "Trên gương mặt đầy sự lo lắng kia cuối cùng cũng có một nụ cười nhẹ nhõm."
Con trai..Tốt , c-con trai thì...Sẽ..Không phải chịu..Ấm ức nữa..."
Mặt bà trắng bệt , cố nói lắm mới ra tiếng."
Liên...Đ-Đặt tên cho nó là Kỳ Phong...Lê Kỳ Phong c-có nhớ chưa ?
"Người tên Liên kia gật đầu lia lịa."
Dạ , con nhớ rồi bà "Ánh mắt bà lưu luyến nhìn đứa trẻ trên tay Liên.Bà nắm chặt tay Liên mà dặn dò kĩ lưỡng."
Liên..Nghe bà dặn...Bây phải nhớ lời bà dặn , bây là con hầu thân cận của bà..Bây theo bà từ nhỏ , trong cái ngôi gia lạnh lẽo này bà chỉ còn có bây thôi Liên..
"Tay bà nắm chặt hơn nữa , giọng yếu ớt cố nói."
Bà..Bà giao nó cho bây..Bây nhớ là phải chăm sóc nó , bà không cần nó một đời vinh hoa..Chỉ cầu nó một đời bình an...Bây hứa với bà nghe ?
"Cô Liên nắm chặt tay bà càng nghe bà nói càng cảm thấy là lạ."
Dạ con hứa , con hứa mà bà "Bà cười , ánh mắt chan chứa yêu thương nhìn đứa con trai mình vừa dứt ruột sinh ra.Đây là giọt máu duy nhất của bà , người thân duy nhất của bà trong cái ngôi gia lạnh lẽo này.Nơi mà lòng người là một thứ gì đó rất xa xỉ."
Ẩm..Ẩm ra cho ông coi đi "Liên dạ vâng xong vừa dỗ vừa ẩm đứa trẻ đó ra ngoài.Phòng sanh nồng nặc mùi máu tanh , người có thân phận cao quý như Kỳ Phước thì đời nào mà ông chịu đặt chân vào.Cạch.Cửa phòng được mở ra , ông Phước đã đứng chờ đợi từ nãy đến giờ."
Dạ thưa ông , là con trai "Được báo tin con trai trên mặt ông Phước không thể nào giấu nổi vẻ sung sướng , ông cười tươi lắm.Cứ tưởng đến đây đã là một cái kết viên mãn cho hai mẹ con bà hai nhưng không !CỬA SINH LÀ CỬA TỬ !Đời người phụ nữ chắc chắn ai cũng phải trãi qua một lần bước vào cửa tử đó nhưng không phải ai cũng bước ra được.Ông Phước đưa tay định bế đứa trẻ trên tay Liên thì trong phòng bỗng vang lên tiếng kêu lớn của bà đỡ."
Băng huyết rồi !!!
"Tay ông Phước khựng lại giữa không trung.Liên nghe tiếng thét mà lòng như chết lặng.Ai mà chẳng biết , băng huyết 10 phần thì hết 9 phần đã là tử...RẦM !Trời rầm làm Liên bừng tĩnh , cô xoay đầu quay vào bên trong , đứa trẻ trên tay lại khóc ré lên một lần nữa.Trong những âm vang của đất trời , tiếng guốc mộc cũng vang lên theo từng nhịp bước chân."
Sao rồi mình ?
Em hai...Sanh chưa ?"
Giọng phụ nữ.Là bà cả , trông mặt bà cũng lo lắng lắm nhưng chẳng phải lo cho tánh mạng của bà hai mà là lo về đứa bé mà bà chẳng biết là trai hay gái kia.Ông Phước lia mắt nhìn bà cả rồi gật đầu."
Sanh rồi , là con trai nhưng tình hình bây giờ vẫn chưa ổn "Chưa ổn ?Trong đầu bà cả vang lên từng dòng suy nghĩ."
À..Sao chưa- "Lời vẫn chưa nói hết câu thì một thau máu lớn lại được bưng ra.Bên trong chẳng lấy nổi một tiếng động nhỏ.Trời mưa như trút hết nước trên trời xuống nhưng rồi cũng dần nhỏ đi.Hòa theo đó là một khoảng lặng kéo dài.Cạch.Cửa phòng lại mở ra một lần nữa.Bà đỡ run rẩy , máu đầy trên tay vẫn chưa rửa sạch.Giọng bà đỡ run run."
D-Dạ thưa ông..Bà hai...Bà hai..
"" Bà hai làm sao ?
"Ông Phước túm lấy bà đỡ mà lớn tiếng , mắt long lên sồng sộc.Bà đỡ bị ông dọa sợ cũng chẳng dám chần chừ."
Dạ bà hai bị băng huyết...Ra nhiều máu quá nên..Không qua khỏi rồi ông"Trời tạnh mưa , chẳng còn sấm hay sét nhưng lỗ tai ông cứ ù đi.Niềm vui chưa kịp nở đã nhanh chóng lụi tàn.Bà cả đứng kế bên chẳng nói cũng chẳng phản ứng gì...Cái gai trong mắt coi như đã được rút ra một nửa.Chỉ còn cái gai nhỏ kia nữa thôi...ĐOÀNG !Tia sét xoẹt qua giữa trời quang mây tạnh.Lại đánh vào nơi giữa sân lúc này...Là trùng hợp ?Hay là...Một điềm báo về một điều gì đó ?Từ cái ngày định mệnh đó cả Lê gia trên dưới ai cũng truyền tai nhau rằng cậu hai là vận xui.Vừa chào đời đã khắc chết mẹ , đem lại điềm xấu cho cả Lê gia."..."
Phòng nhỏ cũ kĩ với ánh đèn dầu.Liên ngồi bồng đứa bé mới sanh còn đỏ hỏn trên tay.Theo đúng tâm nguyện của bà , ông Phước đã đặt tên cho đứa trẻ là Lê Kỳ Phong.Mang theo đó là một sự ghẻ lạnh và ghét bỏ đến từ chính người tạo ra mình và cho mình được sống.Chỉ tội mỗi cậu hai vừa mới lọt lòng đã mồ côi má , không được cha yêu thương lại bị người đời gắn cho mình hai từ " xui xẻo "Phải nói miệng đời nó cay nghiệt lắm...Kể bên cô Liên là đứa con trai vừa mới tròn 5 tuổi của cô.Coi bộ nó khoái cậu hai lắm mắt cứ nhìn miết mà chẳng dám động vào.Đứa nhỏ còn quấn tã mà chẳng có nổi một giọt sữa nào uống , chỉ có thể uống nước cơm pha đường thay cho những giọt sữa mẹ đầu đời.Lúc nãy còn khóc đến đỏ mặt tía tai mà giờ đã ngủ ngon lành.Cô Liên quay ra nhìn đứa con trai của mình , nó dựa vào cánh tay cô mắt sáng long lanh nhìn Kỳ Phong đang ngủ say sưa."
Nam "Nó ngước mắt lên nhìn cô cười tươi lắm."
Dạ má ?
"Cô Liên đưa tay xoa đầu Nam."
Con có thích em bé không ?
"Nam gật gật đầu."
Thích...Con thích em bé "" Vậy mơi mốt con không được ăn hiếp en nghen ?
Đời em khổ rồi...Má sợ "Nam vẫn cười tươi , giọng chắc nịch nói với má."
Dạ !
Dị để mơi mốt con bảo vệ em bé !
"Cô cười vuốt mấy lọn tóc lên cho Nam.Cô đi cũng được nửa đời người rồi , cô biết và biết rất rõ sau này Kỳ Phong không có khổ nhất chỉ có khổ hơn.Trước khi lìa xa trần thế bà hai đã ủy thác Kỳ Phong cho cô.Đây vừa là nhiệm vụ vừa là trách nhiệm.Cô đi theo bà từ bé , được bà cho cái ăn cái mặc , cho một chỗ nương tựa mà sống nhưng cô chưa bao giờ trả cho bà được thứ gì.Nhưng bây giờ cô biết điều mà cô có thể làm cho bà chính là chăm sóc , bảo vệ Kỳ Phong cho đến hết cuộc đời này.Chẳng cầu một đời vinh hoa , chỉ cầu một đời bình an mà sống.______________________________________*Chú thích :*Ách Vận : Vận xui , xui xẻo.*Nước cơm : này nhà ai còn nấu cơm củi là biết nghen , Sóc không biết giải thích cái này làm sao nữa =))