Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Đào Ngọt Vị Chua

Đào Ngọt Vị Chua
Chương 10



Bà tức đến mức định mắng, nhưng không nói nổi.

Chỉ lặng lẽ nhìn đám thí sinh đang ra vào phòng thi.

Cuối cùng chỉ nói:

"Y Y… sau này con lớn lên sẽ hiểu lòng mẹ. Đợi con thi xong, mẹ có chuyện muốn nói với con."

Ồ? Tôi lại lại lại tò mò rồi đó.

Không biết lần này là chuyện kỳ khôi nào khiến mẹ tôi phải nhẫn nhịn đến vậy?

Ba ngày thi nhanh chóng trôi qua.

Có lẽ tôi đã bị sang chấn tâm lý thật rồi, nên lần này dứt khoát thuê hẳn một nữ vệ sĩ theo sát suốt kỳ thi.

Tôi thật sự không muốn lại có biến cố gì… rồi phải học lại lớp 12 thêm lần nữa đâu!

Vừa mới bước ra khỏi phòng thi, một chị gái xinh đẹp cao ráo đã đưa cho tôi một cái túi.

Bên trong là một chiếc váy dài của hãng D và một chiếc vòng tay bằng vàng.

Bởi vì hôm nay ngày kết thúc kỳ thi đại học cũng là sinh nhật của mẹ Trần Khê.

Mẹ Trần Khê nấu ăn rất ngon, cả học kỳ cuối cùng ấy, ngày nào cô cũng làm hai suất cơm mang đến cho tôi và Trần Khê.

Tôi muốn trả tiền, cô ấy nhất quyết không nhận.

Thế nên tôi dẫn Trần Khê đi mua hai mã cổ phiếu. Tất nhiên để tránh cô ấy nghiện chơi cổ phiếu, tôi còn bịa đủ thứ lý do, ví dụ như “tôi nằm mơ thấy, mà mơ tận hai năm liền”... toàn là nói nhảm. Dù sao tôi cũng không thể nói với người ta là tôi đã trọng sinh, đúng không?

Hôm nay là sinh nhật của mẹ cô ấy, đương nhiên tôi phải có chút lòng thành.

Vừa thấy tôi xách túi đi ra, mẹ tôi liền giơ tay định giật lấy:

"Y Y, cuối cùng con cũng hiểu chuyện rồi! Chuyện trước đây, mẹ không trách con nữa đâu."

"Túi này đâu phải mua cho mẹ. Con đâu phải bé cưng Ninh Ninh đâu mà biết cách mua đúng thứ mẹ hài lòng? Đây là quà sinh nhật của mẹ bạn con."

"Mày mua cho mẹ bạn mày mà không mua cho mẹ ruột à? Sinh nhật năm ngoái của mẹ, mày có tỏ thái độ gì không?"

Năm ngoái?

Lúc đó tôi còn chưa trọng sinh, lấy đâu ra tiền?

Mà kể cả thế, chẳng lẽ tôi chưa từng mua quà cho bà?

Lúc tiểu học, tôi nhịn ăn sáng nhiều ngày, để dành tiền mua cho bà một bó hoa.

Kết quả, bà vung tay tát tôi một cái đến chảy m.á.u mũi, miệng chửi rằng tôi ăn cắp tiền.

Về sau xác minh là tiền tiêu vặt tôi dành dụm được, bà cũng không hề xin lỗi một lời.

Lên lớp 9, tôi đi làm thêm, tự mua cho bà một cái bánh kem sinh nhật.

Bà cầm lên đập thẳng xuống đất, mắng tôi là mua mấy thứ vớ vẩn, phí tiền.

Bởi vì lúc đó Kỷ Tang Ninh thi rớt cấp 3, chắc chắn phải nộp tiền chọn trường. Mặc dù lúc đó cô ta không sống trong nhà tôi, nhưng mẹ tôi vẫn luôn dõi theo cô ta sát sao.

Tôi vẫn còn nhớ rõ, sau khi bà nổi giận bỏ đi, tôi cầm cái muỗng lặng lẽ cạo lớp kem trên mặt bánh ăn nốt.

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được ăn bánh sinh nhật.

Bà nội tôi thì không hiểu mấy chuyện này, tôi cũng không tiện xin bà. Mỗi lần đến sinh nhật tôi, bà lại mua mấy cái bánh bông lan nhỏ bán theo ký ở chợ.

Tôi từng hối hận lẽ ra tôi nên mua cho bà nội một cái bánh sinh nhật.

Nhưng... bà nội đã không đợi được cái bánh đó. Bà mất ngay trước sinh nhật mình.

Nhìn người phụ nữ dữ tợn trước mặt, cảm xúc trong tôi dần bình tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi lạnh nhạt nói:

"Mẹ có bé cưng Ninh Ninh mà! Còn việc sao lại mua quà cho mẹ bạn con ư? Mẹ có lẽ không biết, cái loại con không cha không mẹ như con ấy, thiếu thốn tình thương lắm. Ra đường gặp ai cũng muốn gọi là ba mẹ hết đó."

Không khí giữa hai mẹ con tôi lập tức trở nên căng như dây đàn.

Bà ta giơ tay lên lần nữa.

Tôi vội nép sau lưng vệ sĩ:

"Ơ kìa! Thấy chưa? Mẹ lại định đánh con để trút giận thay bé cưng Ninh Ninh rồi! Con mới là đứa thiếu mẹ thật nè! Mẹ của bạn con tốt cực luôn, không đánh mắng, còn ngày nào cũng nấu cơm cho con ăn. Không ngờ con lại có phúc gặp được người mẹ tốt như vậy trong đời!"

"Bà ta là ai?"

"Vệ sĩ con thuê đó."

"Cái gì?! Mày! Mày lấy đâu ra tiền?"

"Gần đây có mấy 'ba mẹ' mới nhận nuôi con, họ cho."

Tôi chuyên trị nói nhảm một cách trơn tru.

"Mày phải đề phòng mẹ đến mức này sao? Tao là mẹ ruột của mày đó!"

"Phải đề phòng chứ! Nếu chứng minh được không phải mẹ ruột thì con sẽ kiện mẹ vì tội cố ý gây thương tích, tống mẹ vào tù luôn rồi."

"Mày... mày...!"

Bà ta định đánh mà đánh không được, định mắng mà mắng không xong, chỉ có thể hít sâu liên tục, cuối cùng đổi sang giọng điệu van xin:

"Trước kia là mẹ sai, mẹ sẽ sửa. Sau này tiền học đại học, sinh hoạt phí, mẹ sẽ lo hết. Mẹ chỉ cầu con một chuyện thôi, được không?"

"Chuyện gì?"

"Ninh Ninh bị suy thận rồi... cần ghép thận... mẹ xin con thương mẹ... đi xét nghiệm giúp một lần thôi... Cả đời này, mẹ chỉ cầu con đúng một chuyện này thôi..."

Đệt!!!

Kỷ Tang Ninh làm nhanh thật đấy!

Tôi cố làm vẻ sửng sốt:

"Trời ơi! Sao lại thế được! Nếu bé cưng Ninh Ninh mà có mệnh hệ gì, mẹ không còn người để hầu hạ thì biết làm sao!"

"Chu Chỉ Y! Lúc này mày còn gây chuyện? Còn tranh giành với nó? Tao hỏi mày một câu: mày giúp hay không?"

"Dĩ nhiên là…"

"Mẹ biết mà, mẹ biết con là đứa hiểu chuyện mà"

"…Không giúp đâu."

"Vậy từ giờ mày đừng nhận tao là mẹ nữa!"

"Ok luôn!"

"Mẹ đúng là sinh mày uổng công!"

"Đúng vậy!"

"Số tao đúng là khổ, sinh nhầm đứa con ác độc!"

"Dạ, chính xác!"

"Mày! Mày… đồ súc sinh! Đồ súc sinh! Mày không c.h.ế.t yên đâu! Trời sẽ trừng phạt mày!!!"

Tôi thản nhiên lấy điện thoại ra quay video, cười tươi rói:

"Mẹ chửi giỏi ghê! Mẹ muốn nổi tiếng như năm ngoái nữa hả? Nhưng lần này con sẽ đăng luôn hình bé cưng Ninh Ninh lên nhé! Còn post cả trong hội người Hoa bên đó nữa cơ. Không biết lần này nếu bé cưng lại tự tử tiếp, liệu có thành công không ha?"
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 11



Bà ta hét lên, giơ tay định giật điện thoại.

Nhưng vệ sĩ của tôi đã chặn lại.

Tôi bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt bà ta, nói:

"Mẹ à, mẹ mà ngưng kiếm chuyện với con nữa, là phúc lớn cho bé cưng Ninh Ninh rồi.”

“Nếu con là mẹ, thì hoặc là cố mà kiếm thật nhiều tiền để lo cho bé cưng sống sung sướng hơn chút, hoặc là chịu khó đi lễ cầu con, đẻ thêm một đứa nữa đi. Biết đâu lần này thật sự đẻ được con ruột siêu nghe lời mẹ, để nối tiếp nghiệt duyên thì sao. Sao cứ phải làm khó một đứa nô lệ phản bộ như con vậy?"

Lần này thì bà ta bị chọc điên thật sự. Bà ta cầm cốc trà sữa định ném thẳng vào tôi.

Tôi cầm điện thoại, vẫn cười.

Cuối cùng, cánh tay ấy khựng lại giữa không trung. Rồi bà ta xoay người, bỏ đi không ngoảnh lại.

Vừa có điểm thi đại học, điện thoại của Trình Nghiễn Xuyên đã gọi tới ngay.

“Thi sao rồi, Chu Chỉ Y?”

“Tớ… xin lỗi nha! Không đỗ Thanh Hoa, tớ đỗ Bắc…”

“Bắc Đại à? Bắc Đại cũng được mà! Cũng gần chỗ tớ…”

Đầu bên kia bỗng vui mừng lạ thường, làm tôi suýt tưởng mình nghe nhầm. Dù sao Trình Nghiễn Xuyên xưa nay nói chuyện đều rất điềm đạm, đôi khi tôi còn nghi ngờ cậu ấy là AI.

Để tránh cả hai bị lúng túng, tôi vội ngắt lời:

“Không phải ‘Bắc Đại’ đó đâu, là một trường đại học ở Bắc Kinh thôi.”

“Không sao, không sao, chỉ cần cậu đến Bắc Kinh là tốt rồi, thế là cùng thành phố, sẽ có nhiều cơ hội gặp nhau hơn.”

…Ơ? Học bá cũng biết tự mình tưởng tượng xa vậy sao?

Tôi đến thủ đô là để… kiếm tiền nhé!

Lúc này mà không đầu tư chứng khoán, không mua bất động sản thì đợi đến khi nào?

Nhưng mấy chuyện này không tiện nói ra.

Cứ để mọi chuyện thành một hiểu lầm đẹp đẽ vậy đi!

Mà dù tôi không đỗ Bắc Đại, nhưng Trần Khê thì đỗ rồi!

Há há! Đây cũng là tin mừng lớn, vậy là tôi có bạn học ở cả Thanh Hoa lẫn Bắc Đại.

Sau này tôi kẻ mang theo hai mươi triệu tài sản sẽ dẫn dắt nhóm học bá thành doanh nhân và nhà khoa học tương lai!

Năm nay, tổng thu nhập của tôi đã vượt mốc hai mươi triệu.

Nhưng Trần Khê lại không vui lắm.

Cô ấy khá thắc mắc, rõ ràng trước khi thi lại tôi học rất giỏi, sao mấy lần thi sau lại kết quả kém như thế, thậm chí còn nghi ngờ tôi bị đập vào đầu lúc ngã cầu thang nên “mất năng lực học tập”.

Tôi thì đang hí hửng xem bảng điểm, dù gì tôi cũng đỗ được một trường 211, quá đỉnh!

Trần Khê lại đè vai tôi xuống, nghiêm túc nói:

“Y Y à, cậu không nên chỉ thi được mức này đâu, cũng có người thi lại lần hai điểm cao hơn đó. Cậu có muốn cố thêm chút nữa không? Như vậy tụi mình có thể học Bắc Đại cùng nhau rồi.”

Tôi: “…”

Tôi đâu có ăn nhầm kẹo lú đâu mà lại muốn hành hạ bản thân lần nữa?

Tôi rất cảm động, nhưng từ chối luôn.

Cười c.h.ế.t mất, biết đâu thi lại lần nữa còn tệ hơn, rớt luôn cả trường top.

Tôi bây giờ chẳng có gì ngoài việc tự biết mình là ai.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thành tích thế này, chắc là bà nội dưới suối vàng gồng gánh giúp tôi vận đen thành vận đỏ đấy.

Vừa nghĩ đến bà, lòng tôi lại thấy chua xót.

Tôi lập tức nhờ người sửa sang cho bà một ngôi mộ thật đẹp, rồi đốt cho bà hai mươi ký tiền vàng mã.

Trước kia tôi luôn sợ người ta nghi ngờ tôi có tiền nên chỉ dám đốt vàng mã lén lút.

Giờ có vệ sĩ rồi, cảm giác an toàn tăng hẳn.

Người trong thôn rất nhiệt tình, mang cho tôi một đống trái cây rau củ, còn hỏi tiền ở đâu ra.

Tôi bịa đại là do thành tích học tốt, được trường thưởng.

Rồi tiện tay gán cho chị vệ sĩ thân phận “giáo viên kèm riêng”.

Chủ trương: đi ra ngoài xã hội, thân phận là do mình tự định nghĩa.

Lúc về, đi ngang con đường làng lầy lội, tôi suýt lỡ lời nói sẽ nghỉ học để đi buôn nhà đất, may mà kịp kìm lại thôi thì học đại học thêm hai năm nữa rồi hãy nghĩ lý do khác.

Của cải không nên để lộ. Của cải không nên để lộ.

Tôi không cố ý đi tìm hiểu chuyện của Tạ Yến Lễ và Kỷ Tang Ninh nữa.

Nhưng họ quá nổi tiếng, dù tôi không muốn biết thì cũng thường xuyên nghe bạn bè kể mấy tin tức giật gân về họ.

Tạ Yến Lễ lần này đi thi đại học.

Cuối cùng cũng vớt vát được một trường hạng hai.

Nhưng cậu ta không nhập học.

Cũng chẳng phải định thi lại lần nữa.

Mà là… ra nước ngoài hiến thận cho Kỷ Tang Ninh.

Quả là một chuyện tình lay động trời xanh.

Tôi cứ tưởng họ sẽ định cư luôn ở Mỹ, cả đời không gặp lại.

Ai ngờ đến năm hai đại học của tôi, họ lại về nước rồi.

Lúc ấy, chân của Tạ Yến Lễ đã bị tật, nghe nói cuộc sống ở Mỹ vô cùng khổ sở.

Không bằng cấp, không nghề nghiệp.

Tiền mang theo tiêu sạch rồi, cậu ta chỉ còn cách rửa bát, bưng bê sống qua ngày.

Còn Kỷ Tang Ninh thì đã quen tiêu xài vung tay từ lâu.

Mất một quả thận, lại còn phải lao động tay chân cực nhọc, sức khỏe Tạ Yến Lễ sụp đổ nhanh chóng.

Chưa đến một năm ở Mỹ đã bắt đầu phải dùng thuốc.

Mẹ của Kỷ Tang Ninh cũng “biến mất không dấu vết”.

Không còn cách nào khác, sau khi cầm cự thêm một năm, họ đành về nước.

Sau khi về, Tạ Yến Lễ định xin gia đình giúp đỡ.

Nhưng mẹ cậu ta đã sinh thêm một đứa con, rồi tuyên bố thẳng:

“Tất cả những gì của nhà này đều để lại cho em trai con. Con giờ chẳng liên quan gì đến nữa.”

Mọi thứ thay đổi quá nhanh, dù Tạ Yến Lễ cầu xin ra sao, đáp lại cũng chỉ là:

“Con đã trưởng thành, đây là con đường con chọn, đừng trách ai cả.”

Kỷ Tang Ninh từng muốn về nhà tôi ở nhờ, nhưng bố mẹ tôi đã bán nhà lo tiền chữa bệnh cho cô ta rồi.

Không còn cách nào, Tạ Yến Lễ chỉ đành vừa đi làm thêm, vừa thuê nhà, vừa nuôi cô ta.
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 12



Bố mẹ tôi thì già rồi, sức lực chẳng còn bao nhiêu, mẹ tôi thỉnh thoảng gửi chút tiền hỗ trợ cũng chẳng đủ.

Mỗi ngày trôi qua, tâm trạng của Kỷ Tang Ninh càng tệ.

Cô ta càng lúc càng hay tự làm đau mình, thường xuyên hỏi Tạ Yến Lễ có phải đang hận cô ta, có trách móc gì không.

Dù Tạ Yến Lễ cố giải thích thế nào, cô ta vẫn không tin.

Mà Tạ Yến Lễ mỗi ngày đều phải chạy vạy làm đủ việc nặng nhọc, sức lực cạn kiệt, đầu óc rối tung, đã chẳng còn cách nào gánh thêm nữa.

Anh ta càng ngày càng mất kiên nhẫn với Kỷ Tang Ninh.

Mâu thuẫn bùng nổ là khi Tạ Yến Lễ cuối cùng cũng tìm được một công việc làm thêm trong quán bar.

Vậy mà ở đó, anh ta lại bắt gặp Kỷ Tang Ninh đang hôn một người đàn ông khác.

Anh lao tới đ.ấ.m gã kia một cú, lập tức bị đám đàn em của hắn đè xuống.

Trong lúc hỗn loạn, không biết ai đã vung ghế đập thẳng vào người anh ta.

Chân trái gãy ngay tại chỗ.

Sau đó, gã đàn ông kia có bồi thường chút tiền.

Còn Kỷ Tang Ninh thì dứt khoát dọn khỏi căn phòng thuê của họ.

Trước khi đi, cô ta chỉ trích anh ta:

“Tạ Yến Lễ, em thật sự không còn cách nào khác nữa. Em chỉ cảm thấy mình sắp kéo anh c.h.ế.t chìm rồi… Em chỉ còn cách này thôi. Kiếp này em có lỗi với anh, kiếp sau em sẽ trả.”

Cô ta ra đi mà không một chút lưu luyến.

Chỉ để lại căn phòng ẩm thấp bừa bộn, ngập mùi mốc meo.

Tạ Yến Lễ nhìn bản thân trong gương phòng tắm, thấy mình xa lạ đến mức kinh hãi.

Anh ta tự hỏi, mình sao lại thành ra thế này?

Đêm đó, anh uống rất nhiều, rất nhiều rượu.

Trong men say, anh gọi cho Kỷ Tang Ninh, nói muốn gặp lần cuối.

Nói rằng anh vẫn không buông bỏ được cô ta, muốn tặng cô ta một món quà “đáng nhớ cả đời”.

Có lẽ Kỷ Tang Ninh quá tự tin, nghĩ rằng Tạ Yến Lễ thật sự vẫn còn yêu mình.

Nên cô ta hớn hở đi gặp anh.

Kết quả là, ngay khi vừa đến, cô ta bị anh tạt nguyên một chai axit vào mặt.

Gương mặt gần như bị hủy hoại hoàn toàn.

Tạt xong, Tạ Yến Lễ phóng xe máy bỏ chạy.

Trớ trêu thay, tiền mua chiếc xe máy đó lại chính là tiền bồi thường từ gã đàn ông trong quán bar.

Anh ta không có kế hoạch gì cụ thể, lang thang ngủ một đêm dưới một chiếc cầu vượt vắng người.

Đêm ấy, anh nằm mơ.

Một giấc mơ rất đẹp.

Anh mơ mình chưa từng đi tiễn Kỷ Tang Ninh, đã dứt khoát cắt đứt quan hệ với cô ta.

Anh còn mơ thấy… mình ở bên một người con gái khác Chu Chỉ Y.

Trong mơ, cô không còn sắc sảo, cay nghiệt như hiện tại nữa.

Cô dịu dàng, cô an ủi anh, cô cố gắng hết sức để giúp đỡ anh.

Anh nhận ra, có lẽ cô đã hiểu lầm chuyện anh nạp tiền vào thẻ cơm cho cô.

Nhưng chẳng hiểu vì sao, anh lại không thể mở miệng giải thích.

Vì người trong giấc mơ ấy Chu Chỉ Y ấy quá dịu dàng, quá tốt đẹp.

Tận đến trước hôn lễ, Trình Nghiễn Xuyên đến tìm anh.

Đưa cho họ một món quà cưới một cặp đồng hồ đôi vô cùng đắt tiền.

Cậu ta rõ ràng thấy rất giận, nhưng lại không thể tìm ra lời nào để trách cứ.

Trong đầu chỉ nghĩ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cậu ta chắc chắn không thật lòng chúc phúc.

Cậu ta nhất định vẫn còn nhớ đến Chu Chỉ Y.

Vậy còn Chu Chỉ Y thì sao?

Cô ấy thật sự thích mình ư?

Hay chỉ vì cảm động vì chuyện anh từng âm thầm nạp tiền thẻ cơm?

Càng nghĩ, anh càng bứt rứt khó chịu.

Anh thường xuyên cáu gắt vì những chuyện vụn vặt như danh sách khách mời, sắp xếp chỗ ngồi…

Liên tục hỏi cô: “Rốt cuộc vì sao em lại thích anh?”

Mỗi khi cô nhắc đến thời cấp ba, anh lại lập tức nổi giận ngắt lời.

Cho đến khi Kỷ Tang Ninh xuất hiện.

Anh hoàn toàn bùng nổ.

Anh đạo đức giả đến mức khủng khiếp, cố tình đổ hết mọi tội lỗi lên đầu Chu Chỉ Y.

Chỉ có như vậy, anh mới có thể lừa chính mình rằng: không chỉ anh lừa cô, mà cô cũng đang lừa anh.

Cả hai đều là những kẻ đê tiện như nhau.

Anh thật sự không nghĩ sẽ g.i.ế.c cô.

Đó… chỉ là một tai nạn.

Sau khi tỉnh mộng, anh đã hiểu hết mọi chuyện.

Trong mơ, hẳn là sự thật Chu Chỉ Y đã trọng sinh.

Nhưng vì sao?

Tại sao cô lại hại anh đến thế?

Tại sao cô lại phải tính toán như vậy?

Anh nhất định phải tìm cô, hỏi cho rõ ràng.

Sau khi Kỷ Tang Ninh bị hủy dung, Tạ Yến Lễ biến mất.

Trình Nghiễn Xuyên lo lắng đến mức mỗi ngày đều đến đón tôi đi học, tối lại đưa tôi về nhà.

Tôi không biết phải xử lý mối quan hệ giữa mình và anh ấy ra sao.

Tôi thực sự có chút chán ghét bản thân của kiếp trước cái dáng vẻ thấp hèn trước mặt Tạ Yến Lễ.

Tôi cứ tự hỏi mãi: Mình còn có thể thích một người nữa không? Hay chỉ vì lòng biết ơn?

Tôi không muốn lãng phí thời gian và tình cảm của Trình Nghiễn Xuyên, nên đã quyết định nói rõ ràng mọi chuyện.

Tôi đưa anh ấy một chiếc thẻ, thể hiện sự cảm ơn.

Hôm ấy trời Bắc Kinh mưa thu rả rích, đường phố vắng vẻ tiêu điều.

Trình Nghiễn Xuyên trông gầy hơn trước rất nhiều. Sau khi tôi nói hết những lời khách sáo, anh chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Thời gian như dừng lại.

Mãi đến khi anh đẩy thẻ trở lại, nhẹ giọng nói:

"Chu Chỉ Y, cậu nghĩ nhiều rồi. Tôi không cần sự báo đáp của cậu."

Sau đó anh đứng dậy rời đi.

Tôi ngồi nguyên trên ghế, nhìn bóng lưng anh xa dần, tim nhói lên một chút... nhưng chẳng rõ vì sao.

Tôi thấy cuộc sống hiện tại đã quá đủ, không muốn thay đổi gì nữa.

Thời gian trôi qua, mọi người gần như đều đã quên Tạ Yến Lễ.

Cho đến đêm Giáng Sinh năm ấy.

Bắc Kinh tuyết rơi dày đặc.

Tôi đang xuống tầng hầm tìm xe.

Bỗng một bàn tay thô bạo kéo tôi vào chỗ tối, kèm theo một chiếc khăn tẩm thuốc mê chụp lên mũi miệng tôi.
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 13



Tôi lập tức nín thở. Tuy không hoàn toàn mất ý thức nhưng toàn thân vô lực, đầu óc choáng váng.

Tôi nhắm mắt, không dám phản kháng mạnh.

Lợi dụng lúc hắn không để ý, tôi cố gắng bấm nút âm lượng trên điện thoại hy vọng vô tình sẽ chạm được để thực hiện cuộc gọi.

Tôi thử đi thử lại nhưng chẳng hiệu quả.

Mãi đến khi Tạ Yến Lễ lái xe sơ suất, màn hình đột nhiên sáng lên.

Tôi lập tức kết nối cuộc gọi, giả vờ mới tỉnh:

“Tạ Yến Lễ… anh muốn đưa tôi đi đâu?”

"À, tỉnh rồi à? Tỉnh là tốt rồi, tỉnh mới thú vị chứ.”

Hắn không nói gì thêm.

Tôi cố cắn lưỡi giữ tỉnh táo, cho đến khi bị hắn đưa đến một nhà máy dệt bỏ hoang.

Tôi liền hét lớn:

“Đây là nhà máy dệt Vân ở Yên Giao! Nhà máy này bỏ hoang lâu rồi! Anh định đưa tôi đến đây làm gì?!”

Tôi nghiêng người, che màn hình điện thoại đang sáng.

“Chỉ Y, anh còn biết làm sao nữa? Đám cưới của chúng ta chẳng phải chưa hoàn thành sao? Trước đây em từng nói… muốn bên anh cả đời cơ mà… Sao em lại nhẫn tâm thế?”

“Anh bị thần kinh à?! Anh đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!”

“Em không hiểu? Vậy sao em cố tình khiến anh bỏ thi đại học để tiễn Kỷ Tang Ninh đi?”

“Tạ Yến Lễ! Anh điên thật rồi! Là tôi khiến anh bỏ thi à? Chính anh gọi cho tôi hàng chục cuộc điện thoại đấy nhé! Mà hình như tôi đâu có nói rõ địa điểm hay chuyến bay nhỉ?”

“Nếu không phải em đăng cái status đó, thì sao anh lại…”

“Tôi đăng gì là quyền của tôi! Anh sao không trách tổ tiên khai thiên lập địa để rồi sinh ra một người như anh cơ chứ?”

“Ha… Chỉ Y, bây giờ anh không cãi lại em được, nhưng em bây giờ càng khiến người ta mê mẩn hơn đấy! Hay là chúng ta… làm nốt lễ cưới chưa hoàn tất nhé?”

Hắn vừa nói vừa bóp cổ tôi, lại lấy khăn mê thuốc trùm lên lần nữa.

Tôi tỉnh lại khi cảm nhận được một cú cắn đau nhói ở cổ.

Toàn thân tôi bị hắn mặc cho một chiếc váy cưới màu trắng.

Hắn kéo tôi lên cầu thang.

Tôi giãy giụa kịch liệt, ký ức về cái c.h.ế.t ở kiếp trước ùa về như sóng dữ.

Tôi hoảng loạn đến cực điểm, thậm chí có ý nghĩ muốn cùng hắn đồng quy vu tận.

Tay tôi bị trói, nhưng lúc hắn mất kiểm soát, tôi bất ngờ lao tới đẩy hắn.

Không ngờ hắn may mắn giữ được thăng bằng, còn nắm lấy tay tôi.

Tôi nghe thấy một tiếng rắc giòn vang lên từ mắt cá chân hắn.

Hắn ôm chân r*n r*.

Tôi tranh thủ bỏ chạy, nhưng lại bị hắn kéo ngược trở lại.

Một cú tát trời giáng khiến tai tôi ù đi, mắt tối sầm.

“Chỉ Y, sao em lại không ngoan thế? Đau lắm à? Anh thật sự rất đau lòng đấy…”

Hắn giả vờ dịu dàng, lau m.á.u nơi khóe miệng tôi.

Tôi gào lên, cắn mạnh ngón tay hắn, mùi m.á.u tanh xộc lên đầy miệng.

Hắn vùng vẫy, tôi vẫn cắn chặt không buông.

Hắn bắt đầu thúc cùi chỏ vào đầu tôi, nhưng tôi vẫn không thả.

Cho đến khi hắn đạp mạnh vào bụng tôi.

Tôi co quắp lại vì đau, miệng buông ra, nhổ ra một mảnh da tay của hắn.

Hắn đau đến nghiến răng, mặt vặn vẹo.

Nhưng vẫn chưa đủ, hắn túm tóc tôi, liên tục tát vào mặt tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi dần choáng váng, không còn sức phản kháng.

Hắn lôi tôi lên nóc tòa nhà.

“Chỉ Y, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi, đừng tổn thương nhau nữa, được không?”

Tôi không đáp, chỉ cố vùng vẫy.

Hắn dần kéo tôi ra sát mép tòa nhà.

Tôi bỗng hiểu hắn muốn cùng tôi nhảy lầu tự tử.

Đúng là kẻ điên!

Giá mà có thể làm lại từ đầu, tôi sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t hắn ngay từ đầu.

Đúng lúc tôi tuyệt vọng…

Giọng Trình Nghiễn Xuyên vang lên:

“Tạ Yến Lễ, thả cô ấy ra. Mọi điều kiện khác đều có thể bàn bạc.”

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt lo lắng.

“Ha! Cậu cũng tới à? Trình Nghiễn Xuyên! Tôi hối hận nhất đời là từng coi cậu là bạn! Nếu cậu không đến tặng cái đồng hồ đó, tôi sao lại mất kiểm soát, sao tôi và cô ấy lại thành ra thế này?”

Tạ Yến Lễ và Kỷ Tang Ninh thật đúng là trời sinh một cặp luôn đổ lỗi cho người khác!

Trình Nghiễn Xuyên không hiểu hắn nói gì, nhưng vẫn nhẫn nhịn:

“Cậu hận tôi đúng không? Vậy nhắm vào tôi đi. Thả cô ấy ra, tôi để cậu báo thù.”

“Tạ Yến Lễ! Không liên quan đến anh ấy! Anh không được làm hại anh ấy!” – tôi hét lên.

“Ha ha ha! Hai người thật sự yêu nhau rồi sao? Hay ho đấy!”

Hắn kéo tôi bằng một tay, rồi ném một con d.a.o qua cho Trình Nghiễn Xuyên:

“Vậy thì cậu đ.â.m mình hai nhát, tôi sẽ cân nhắc. Nếu không, tôi đẩy cô ấy xuống ngay bây giờ.”

Trình Nghiễn Xuyên nhặt d.a.o lên, chỉ liếc tôi một cái, rồi… không hề do dự đ.â.m thẳng vào bụng mình.

Tôi c.h.ế.t lặng.

Máu loang đỏ chiếc áo len màu be của anh.

“Tiếp đi!” – Tạ Yến Lễ hét lên đầy kích động.

Nhát d.a.o thứ hai hạ xuống.

Anh đứng không vững, khụy xuống đất.

Tạ Yến Lễ điên cuồng lao tới, bóp cổ anh:

“Cậu không phải rất giỏi sao? Giờ cũng như con ch.ó c.h.ế.t rồi đúng không? Đời tôi đã nát, các người cũng sẽ sống sống tốt?! Cùng nhau c.h.ế.t đi…”

Lời chưa dứt, tôi đã nhặt một vật nhọn gần nhất lên, đ.â.m thẳng vào lưng hắn.

Hắn quay lại, ánh mắt đầy kinh hãi.

Tôi đã gỡ được dây trói, phải đánh đổi bằng cách tự bẻ gãy ngón cái tay trái.

Tiếng còi cảnh sát vang lên.

Tôi không quan tâm nữa, vội lao tới chỗ Trình Nghiễn Xuyên.

Tôi đỡ lấy anh, m.á.u chảy xối xả làm tay tôi đỏ rực.

Anh sắp ngất đi rồi…

Tôi khóc òa lên, gào thét:

“Trình Nghiễn Xuyên! Cầu xin anh! Đừng nhắm mắt! Cầu xin anh… Em sợ lắm rồi…”

Trình Nghiễn Xuyên được đưa vào phòng cấp cứu suốt sáu tiếng đồng hồ mới được đẩy ra ngoài.

Lần gần nhất tôi sợ đến thế... là khi bà nội qua đời.

May mắn thay, cuối cùng anh cũng vượt qua nguy hiểm.

Trần Khê đến thăm mấy lần, khóc đến đỏ cả mắt.
 
Đào Ngọt Vị Chua
Chương 14



Tôi thì không sao, chỉ bị bầm tím vài chỗ, đau nhất là ngón cái tay trái không có chút sức nào.

Đến ngày thứ ba nằm viện, anh có thể ăn được cháo loãng.

Tôi nhờ người nấu cháo thanh đạm rồi tự tay đút cho anh ăn.

Trình Nghiễn Xuyên nhìn tôi lóng ngóng bón từng muỗng, không nhịn được cười:

“Chủ tịch Chu có tiền như vậy, cần gì phải tự tay làm, thuê người là được rồi mà.”

…Không ngờ người này lại còn so đo vụ bị tôi từ chối trước đó.

Nhìn đôi môi tái nhợt của anh, tôi không nỡ buông lời châm chọc. Chỉ đành nhẹ nhàng dỗ dành:

“Người khác làm sao tôi yên tâm được?”

“Có gì mà không yên tâm, đừng nhầm lẫn giữa ân nghĩa và tình cảm. Em còn chưa có bạn trai, coi chừng bạn trai tương lai không thích cho đấy.”

“Ừ ha…”

“Em!”

Anh quay đầu đi, không thèm nhìn tôi nữa.

Tôi đặt thìa xuống, đưa tay nhéo tai anh:

“Chính vì vậy, em đã hỏi kỹ bản thân rồi. Không thể chỉ là biết ơn… Chính vì quá thích, nên mới không dám tùy tiện quyết định.”

Chiếc tai nằm giữa đầu ngón tay tôi dần dần đỏ lên, nóng bừng.

Anh vẫn chưa quay đầu lại.

Tôi cúi người sát hơn, hôn lên tai anh một cái, rồi hôn tiếp cằm anh.

Anh kinh ngạc quay lại nhìn tôi, tôi lại hôn lên môi anh.

“Trình Nghiễn Xuyên, cảm ơn anh.”

“Cảm ơn anh vì đã sống sót.”

“Cảm ơn anh vì đã luôn luôn bước về phía em.”

Tạ Yến Lễ bị xử tù tổng cộng hai mươi năm, tội chồng tội.

Ngoại trừ Kỷ Tang Ninh từng trùm khăn che mặt đến thăm hắn, chẳng còn ai bận tâm đến số phận hắn nữa.

Hắn có luật pháp trừng trị. Còn chúng tôi, phải sống tiếp.

Đời người không nên tự nhốt mình trong những nhà tù do chính mình dựng nên.

Tôi cắt đứt toàn bộ với quá khứ, không còn muốn nhớ về những điều tồi tệ hay cố khiến bản thân sắc bén, điên loạn thêm nữa.

Về chuyện của bố mẹ, tôi giao hết cho các tổ chức chuyên trách.

Mỗi tháng có người gửi tiền sinh hoạt cho họ, tôi không còn tiếp xúc trực tiếp.

Không ngờ rằng, đời này, tôi lần đầu tiên nhận được lời xin lỗi từ mẹ.

Bà ấy điên cuồng tìm tôi, tốn rất nhiều thời gian mới biết tôi học đại học ở đâu.

Bà sốt ruột muốn gặp, nhưng khi đến nơi thì tôi và Trình Nghiễn Xuyên đã rời Bắc Kinh.

Anh ra nước ngoài học tiếp, tôi cũng nhân tiện sang đó xử lý việc kinh doanh và thay đổi môi trường.

Mẹ tôi tìm hết mọi cách, thậm chí liên lạc cả Trần Khê.

Nghe Trần Khê kể, mẹ tôi trở nên rất kỳ lạ, cứ lặp đi lặp lại một câu hỏi:

“Chỉ Y… vẫn còn sống chứ?”

Bà ấy nói, chỉ muốn nhìn tôi một lần, chỉ một lần thôi.

Tôi không đồng ý gặp.

Chỉ nhờ người chuyển lời:

“Mạng của mẹ, kiếp trước con đã trả. Kiếp này, không cần gặp lại nữa.”

Tôi không rõ chuyện sau đó như thế nào, chỉ biết bà đã đuổi Kỷ Tang Ninh ra khỏi nhà.

Bà viết rất nhiều thư gửi cho tôi, nhưng không có địa chỉ.

Muộn rồi. Không còn quan trọng nữa.

Tôi sẽ không bao giờ ngoái đầu nhìn lại nữa.

Có lẽ vì tâm trạng dạo gần đây thay đổi quá nhanh, tôi mơ một giấc mơ rất dài vào một đêm nọ.

Tôi mơ thấy, ở kiếp trước sau khi tôi c.h.ế.t Trình Nghiễn Xuyên phát điên.

Anh bắt cóc và giam giữ Tạ Yến Lễ.

Một thư sinh ôn hòa, từng bước trở thành ác quỷ, từng nhát, từng nhát… tra tấn nhưng không g.i.ế.c anh ta.

Cho đến khi cảnh sát tìm được họ.

Cuối cùng, Tạ Yến Lễ bị kết án ngộ sát, vào tù.

Còn Trình Nghiễn Xuyên thì bị phạt tù vì cố ý gây thương tích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Trong tù, anh đã nhiều lần cố tự tử.

Cho đến khi thầy hướng dẫn của anh tìm được một cách: chế tạo cỗ máy thời gian.

Lúc đó anh mới có ý chí sống lại.

Trong mơ, tôi như ở bên anh suốt một khoảng thời gian rất dài.

Trình Nghiễn Xuyên mất hai mươi năm mà vẫn không thành công.

Khi về già, anh bắt đầu tin vào thần linh, hy vọng có phép màu cho chúng tôi một cơ hội.

Anh bất lực.

Cho đến một lần đi công tác, anh gặp một ông đạo sĩ.

Người đó bảo:

“Muốn tích phúc, phải hành thiện. Hãy làm những việc có công đức nhân danh người con yêu.”

Từ đó, anh không nghiên cứu cỗ máy thời gian nữa, mà dồn hết tâm huyết vào sáng chế khác.

Anh dùng tiền từ bản quyền các phát minh ấy, đem quyên góp từ thiện bằng tên tôi.

Trước khi chết, anh dường như thấy tôi, nhẹ giọng nói:

“Chu Chỉ Y… Anh đã làm tất cả những gì anh có thể. Nhưng trên đời… dường như không có thuốc hối hận.”

Tôi bừng tỉnh.

Quay đầu lại nhìn người bên cạnh đang ngủ say.

Chỉ thấy lòng mình trống rỗng…

Anh thật sự cố chấp đến thế sao?

Tôi… có gì tốt đâu chứ?

Trình Nghiễn Xuyên vĩnh viễn sẽ không nói cho Chu Chỉ Y biết thật ra anh thích cô còn sớm hơn cả những gì cô tưởng.

Hồi đó, ba anh vừa mới mất.

Gia cảnh sa sút, anh theo mẹ về quê ngoại ở một làng khác chơi.

Lúc đi ngang qua nhà cô, thấy cây đào trong sân trĩu quả, từng trái đỏ au, to tròn.

Anh đứng đó thêm chút nữa thì sợ người ta chê cười, đành vội vã rảo bước.

Không ngờ bị một giọng con gái gọi lại:

“Ê! Cậu là cháu ngoại bà Hoa đúng không? Mình là Chu Chỉ Y. Cậu có thể giúp mình hái vài quả đào được không? Mình mời cậu ăn đào!”

Anh nghe vậy, lòng vui như mở hội, lập tức trèo lên cây, hái cho cô cả đống đào.

Cô vào nhà, mang ra mấy cái túi nilon, nhét cho anh đầy cả một túi to.

Lúc rời đi, anh vô tình liếc vào gian chính nhà cô thấy một chậu đầy những trái đào đỏ au.

Quả đào hôm đó, là đào ngon nhất anh từng ăn trong đời.



Sau này, bà ngoại bị bệnh nặng.

Anh và mẹ biết tin thì đã muộn.

Vừa vào nhà, trên bàn còn bày mâm cơm nóng toàn là thức ăn cô bé ấy nấu và mang sang mỗi ngày.

Cô không hề thấy việc đó có gì to tát.

Cô luôn cười tươi như nắng, như một mặt trời nhỏ.

Mãi sau này, anh mới biết: cuộc sống của cô không hề tươi sáng như vẻ bề ngoài.

Lên cấp ba, mẹ anh có việc làm ổn định hơn, anh đi dạy thêm để đỡ đần gia đình.

Một phần khác là vì… suốt một học kỳ, anh chưa từng thấy trong khay cơm của cô có thịt.

Anh muốn hỏi lý do, nhưng lại sợ làm phiền.

Cuối cùng, chỉ biết dùng cách dùng tiền để giúp cô.

Anh tưởng bản thân mình không cầu gì cả.

Thế mà, đến khi Tạ Yến Lễ lợi dụng điều đó để theo đuổi cô.

Chưa bao giờ anh cảm thấy giận dữ đến thế.

Nhưng… thích, có thể cưỡng cầu được sao?

Chẳng lẽ, anh lại lấy lòng tốt đổi lấy tình cảm?

Cô luôn rạch ròi như thế.

Giải mấy bài toán thôi, cũng gửi cả túi đào để cảm ơn.

Anh bổng nhớ đến:

Những quả đào cô đưa cho anh ấy sao lại chua xót đến thế.

(Toàn văn hoàn)
 
Back
Top Bottom