Siêu Nhiên Ảo Mộng Chi Vô Kiếp

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
398170367-256-k731558.jpg

Ảo Mộng Chi Vô Kiếp
Tác giả: NguynHong732363
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bị giết.

Bị phản bội.

Bị tha hóa.

Hắn sống hàng ngàn lần trong những giấc mộng lặp đi lặp lại.

Trong mộng - hắn là thiếu gia, là kẻ điên, là anh hùng, là ma tôn...

Nhưng rốt cuộc, hắn là ai?

Bảy mảnh linh hồn tách rời.

Bảy phần đời đầy nước mắt và máu.

Và khi những mảnh đó bắt đầu nhớ lại nhau...

Một sự thật dần lộ diện.

Một kẻ đứng ngoài mọi quy luật.

Một "Thần" - kẻ tạo ra mộng giới.

Đây không phải truyện tu tiên thông thường.

Đây là "Ảo Mộng Chi Vô Kiếp" - nơi cảm xúc định hình sức mạnh, và ký ức là lưỡi dao sắc bén nhất.​
 
Ảo Mộng Chi Vô Kiếp
Tội niệm chi mộng


Những năm cuối cùng của Triều Đại Khang Long, Long Nam Vương bệnh tình ngày càng nguy kịch, đẩy bốn vị thái tử vào cuộc chiến vương quyền khốc liệt.

Bốn đại gia tộc lớn, Lâm, Tần, Đinh, Trần, cũng bị cuốn vào vòng xoáy tranh giành, đặt cược vận mệnh của mình vào mỗi vị thái tử.

Đại hoàng tử được gia tộc Lâm ủng hộ, nhị hoàng tử có gia tộc Tần, tam hoàng tử là gia tộc Đinh, còn tứ hoàng tử được gia tộc Trần hậu thuẫn.

Trong số đó, gia tộc Trần đang có vị thế vững chắc nhất nhờ Hoàng hậu là mẫu thân của Tứ hoàng tử.

Đây là một cuộc chiến sinh tử, nơi gia tộc nào đặt cược đúng sẽ vươn lên đỉnh cao, đứng trên vạn người.

Tiếng bàn ghế loảng xoảng va chạm.

–"Nhà ngươi dám bán đồ giả cho chúng ta sao!"

Một tên gia đinh cất tiếng, chân gác lên ghế đầy ngạo mạn.

Tên gia đinh thứ hai túm cổ áo kẻ lừa đảo, mặt đỏ bừng tức giận:

–"Ngươi biết người ngươi đang bán đồ giả là ai không?!"

Hắn gằn giọng

– "Người ngươi đang động vào là đại thiếu gia của Vương phủ Trần Thiên đó!!!"

Cả hai tên gia đinh đồng thanh.

–"Trói nó lại, giải vào ngục, phạt 50 roi cho ta!"

Trần Thiên lạnh lùng ra lệnh, ánh mắt sắc lạnh.

Xung quanh, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán:

–"Tên này xui thật, chọc ai không chọc lại chọc trúng thiếu gia Trần."

Bà Lưu góa phụ ghé tai nói nhỏ:

–"Tôi nghe nói có lần có người bán đồ ăn không vừa miệng thiếu gia Trần mà bị phạt đập nát quán, còn bị nhốt vào đại lao."

–"Tôi còn nghe nói chỉ vì có người lỡ động vào vạt áo của thiếu gia Trần mà bị đánh gãy tay chân dù đã van xin đó!"

Ông Vương chen vào.

Trần Thiên liếc mắt nhìn khắp lượt.

Lập tức, hiện trường im phăng phắc.

–"Còn không mau giải tán!"

Gia đinh hét lớn.

Tên lừa đảo nghe vậy, biết mình đã chọc vào nhầm "cây to", vội vàng quỳ xuống van xin:

– "X... xin thiếu gia tha... tội!"

Mặt hắn tái xanh, không còn chút vẻ hống hách tự mãn khi đi lừa gạt.

Trần Thiên lạnh lùng liếc nhìn, khóe môi khẽ nở một nụ cười quái dị, vẻ mặt khinh khỉnh nói:

–"Tha cho ngươi á?

Được thôi!"

Khuôn mặt tên lừa đảo hiện lên nét vui mừng, trong lòng thầm nghĩ: Đúng là trẻ con dễ lừa thật!

Đợi ta ra ngoài xong xem ta sẽ trả thù tên nhóc nhà ngươi thế nào!

Nụ cười trên môi Trần Thiên càng rộng hơn:

–"Ngươi liếm chân ta và ăn cục phân chó này đi, ta sẽ suy nghĩ!"

Mặt tên lừa đảo bắt đầu tái nhợt, hắn lắp bắp hỏi lại để chắc chắn: "D... dạ...

đại... nhân...?"

Vẻ mặt Trần Thiên lạnh hẳn đi, nụ cười trên môi dần tắt.

Hắn mất kiên nhẫn nhắc lại lần nữa:

–"Vậy ngươi liếm chân ta và ăn cục phân chó này đi!!!"

Không khí im lặng như tờ.

Mặt tên gia đinh thứ nhất tối sầm lại, quát to:

–"Thiếu gia nhà ta đã cho ngươi cơ hội mà không biết trân trọng!

Lôi nó đi cho ta!"

Tên lừa đảo hoảng sợ, thân hình hắn run rẩy, lắp bắp: –"Ta... ta làm liền... ta làm liền!

Đại nhân xin tha mạng tiểu nhân!"

Hắn cúi mặt xuống gần bãi phân chó, cố nhịn cơn buồn nôn đang dâng lên.

Bụng hắn cồn cào như đang phản đối kịch liệt.

Hắn nhắm mắt lại, nín chặt, nuốt thẳng cục phân đó.

Vẻ mặt hắn đau khổ đến cực điểm, mặt nhăn nhó, tay bịt mũi, cố gắng nuốt trôi xuống.

Nước mắt bắt đầu chảy ra.

Mấy người đang xem "kịch hay" trong nhà thì xì xào bàn tán, có người không nhịn nổi cảnh tượng đó mà suýt nôn.

Tên đó nuốt xong, mặt mũi xanh xao, không còn dáng vẻ lanh lợi như khi đi lừa gạt nữa, mà thay vào đó là vẻ sợ sệt, nhút nhát, hèn hạ đến tột cùng.

Nhìn dáng vẻ đó, Trần Thiên không khỏi vênh váo nhếch mép cười.

Chống lại cơn buồn nôn trong người, tên lừa đảo lại quỳ xuống định liếm chân Trần Thiên thì bị một cú đá mạnh hất bay hắn ra, khiến hắn ngã lăn ra đất.

Trần Thiên rụt chân lại, vẻ mặt tức giận:

–"Mồm ăn phân mà đòi liếm chân cho ta, ngươi xứng sao!"

Rồi hắn lại quát lớn:

–"Giải nó vào ngục cho ta!"

Nói xong, các hộ vệ xung quanh áp giải tên lừa đảo vào ngục.

Làm xong những việc đó, vẻ mặt Trần Thiên lại trở về vẻ thơ ngây của một đứa trẻ năm tuổi.

Hắn nở một nụ cười tự nhiên nói với gia đinh:

–"Ta thèm kẹo hồ lô rồi, ngươi dẫn ta đi mua đi!"

Gia đinh nghiêm trang vội đáp: "Vâng, đại thiếu gia, mời người lên xe ngựa để thần dẫn đi."

Đi dạo trên phố, thời tiết bắt đầu lạnh hơn thường ngày.

Những chiếc lá rụng đầy trong thành cũng báo hiệu sắc trời đang chuyển dần sang đông.

Các tiệm bán vải vì vậy mà tích cực rao bán.

Không còn những tiếng chim hót thường ngày, có vẻ bọn chúng cũng đang vội vã đi tránh đông.

Bước vào lòng khu chợ, không khí cũng bắt đầu náo nhiệt lên, tiếng rao bán có ở khắp nơi.

–"Ai mua kẹo hồ lô không!"

Người bán kẹo hồ lô rao to.

–"Ta muốn ăn kẹo hồ lô, nhà ngươi mua hết cho ta!"

Tiếng nói từ trong xe ngựa vọng ra.

Gia đinh vội đáp: "Vâng!"

–"Thiếu gia nhà ta bao trọn hết kẹo hồ lô này, bao nhiêu tiền?"

Tên gia đinh hỏi, giọng đầy vẻ uy quyền.

Cụ ông bán kẹo hồ lô hoảng sợ, vội vàng cúi người đáp:

–"Dạ... thần... xin tặng hết cho thiếu gia Trần ạ!"

Gia đinh cười hả hê nói:

–"Coi như ngươi biết điều!"

Hắn cầm hết những que hồ lô tới xe ngựa, vội đáp: –"Thưa thiếu gia, kẹo hồ lô đây ạ!"

Trần Thiên nghe được hết cuộc trò chuyện vừa rồi, có vẻ hài lòng.

Hắn nói:

–"Thưởng ngươi một lạng bạc, đưa ta hai xiên hồ lô, còn lại thì giẫm nát đi!"

Trong lòng hắn thầm nghĩ: Nếu lúc nãy ông lão này mà không biết điều thì xem ta sẽ trị ông ta thế nào.

Tên gia đinh kia vội đáp: "Vâng, thiếu gia."

Nói xong, hắn quăng tất cả những cây kẹo hồ lô còn lại trên tay xuống đất mà giẫm nát bét, dưới ánh mắt tiếc nuối và thất thần của ông lão.

Điều đó khiến mọi người xung quanh xì xào bàn tán:

–"Tên đó giống như ác quỷ!

Tuổi còn nhỏ mà độc ác như vậy."

–"Không biết sau này lớn lên còn tàn nhẫn đến mức nào."

Mặc kệ tiếng bàn tán nói xấu về hắn từ đám đông, Trần Thiên thúc ngựa cho xe đi tiếp và nói:

–"Nếu các ngươi còn choáng đường ta thì ta sẽ cán nát tất cả các ngươi đó!"

Vẻ mặt hắn bắt đầu lại nở nụ cười độc ác đó.

Tất cả sợ hãi mà dạt ra hai bên cho hắn đi.

Hắn đi xe ngựa, định trở về nhà để kể cho mẫu thân và phụ thân nghe về "chiến tích" ngày hôm nay thì bỗng tiếng ngựa hí chói tai vang lên:

–"Hí...!"

Trần Thiên mất thăng bằng, ngã nhào về phía trước một đoạn.

Hắn tức giận nói to:

–"Nhà ngươi còn cần mạng không!"

Người đánh ngựa sợ hãi đáp:

– "Dạ... thần không dám ạ, tại phía... trước thần có cô bé chặn đường ạ, thiếu gia!"

Trần Thiên ngăn gia đinh lại, bước xuống xe ngựa, nhíu mày nhìn cô bé đang chắn ngang đường về phủ của hắn.

Hắn bước tới, nở một nụ cười rồi đá mạnh vào bụng cô bé, khiến cô bé đập vào tường.

Hắn nói: "Thứ phiền phức, làm mất thời gian của ta!"

Cô bé không kìm được đau đớn mà rên rỉ nhỏ tiếng, gần như không còn sức lực để rên rỉ vì cơn đau, tiếp đó là vì đã nhịn đói quá lâu.

Bước lên xe ngựa, hắn nhìn lại cô bé đó: tóc đen nhánh, nhưng bù xù rối lại với nhau như tơ nhện, môi khô, thân hình gầy gò đến mức chỉ thấy da bọc xương.

Không biết là do lương tâm chợt trỗi dậy hay chỉ là sở thích trêu đùa, hắn ném hai miếng bạc ra ngoài rồi thúc giục người đánh xe chạy nhanh về phía phủ ở cuối con đường.

Và hắn không hề biết rằng nơi đó...

Đã không còn là nhà.
 
Back
Top Bottom