Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ánh Trăng Vì Em Mà Đến

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMtFq43v-FZhfHQdGiTJM1oRqW1edz_pMdBTyF7M3ABEvZazfiEW6h-8PvepaNkxx5mFKBNsGr3QSqVNHhADu7j2maflzZmq5aQnYelmiLvouCn83kAXgfbCg15LoK2Ym3igYS7h8OkbuxU62BVYwlt=w215-h322-s-no-gm

Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Năm tôi gặp khó khăn nhất, tôi đã câu dẫn được một thiếu gia quyền quý bậc nhất ở Bắc Kinh qua mạng.



Ban ngày, tôi là một cô gái trí thức, đầy lạnh lùng.



Ban đêm, tôi hóa thân thành một tiểu yêu tinh với vòng một đầy đặn cùng một chiếc eo siêu thon.



"Em muốn ngắm cơ bụng của anh quá anh ơiiiii~..."



"Em nhớ anh lắm đấy, muốn được anh hôn lên cổ anh cơ."



"Em yêu anh nhất trần đời, mỗi đêm em đều rất nhớ anh đó."



"Anh ơi, sao anh không nhìn em~..."



Anh ấy thì lại không phản ứng gì, chỉ nhìn tôi với ánh mắt sâu thẳm, vẻ mặt thì đầy lạnh lùng.



Sau đó, khi tôi thấy chán nản và định rút lui.



Nhưng anh ấy lại dần trở nên đen tối, từ khi nào anh ấy đã biến thành một kẻ bệ/nh ho/ạn và cuối cùng anh tìm thấy và nhốt tôi lại.



"Tán tỉnh tôi rồi lại muốn chạy sao, em là lưu manh à? Không phải em nói yêu anh nhất trần đời hay sao?"



"Đừng chỉ nóng bỏng trên mạng, giờ gửi cho anh xem đi."



Tiêu rồi tôi sắp trở thành nhân vật trong tiểu thuyết này rồi:



[Bệnh hoạn chiếm hữu! Cô nàng trà xanh ngực to eo thon siêu biết tán tỉnh × Thiếu gia Bắc Kinh bị lừa tình qua mạng, sau đó trở nên đen tối và điên cuồng]

...​
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 1



Để làm quen với Chu Cận Lâu, tôi đã dốc hết tất cả tâm cơ.

Ban đầu chúng tôi chỉ đơn thuần là gặp nhau trong game. Anh ấy là cao thủ thuộc top server quốc gia, kỹ năng thì siêu đỉnh, đã vậy còn thần bí khó lường.

Tôi thì cũng khá thôi, cùng lắm có thể chơi ngang tầm với anh một chút.

Thời gian đó, ngày nào chúng tôi cũng phối hợp chơi cùng, chơi game cực kỳ ăn ý.

Lúc nào tôi cũng chạy sau lưng anh, giọng ngọt ngào:

“Anh ơi, anh giỏi quá trời luôn!”

“Anh ơi, combo của anh vừa nãy ngầu thiệt á! Chỉ em với nha?”

Ban đầu anh ấy không bật mic, có vẻ vẫn còn đề phòng người bạn qua mạng này. Nhưng không biết có phải sau này do thân hơn không, anh cũng bắt đầu thỉnh thoảng đáp lại vài câu.

“Ừm.”

“Cảm ơn.”

Chỉ vài chữ thôi, nhưng cái giọng trầm trầm của anh ấy nghe thật cuốn hút, đầy vẻ lười nhác mà lại rât dễ nghe.

Tôi cảm thấy mình bắt đầu rung động với người bạn qua mạng này rồi.

Buổi sáng hôm ấy tan học lúc 8 giờ, trời mưa như trút nước, trong lúc chơi game chung tôi liền lấy hết can đảm nhắn xin WeChat của anh.

Mấy tiếng sau, anh mới đồng ý.

Ảnh đại diện của anh là một hình nền màu đen lạnh lùng. Tôi mở trang cá nhân anh ra xem, thì chỉ có vài bài đăng, mỗi bài cũng chỉ là một bức ảnh đơn giản.

Dù vậy tôi cũng phát hiện ra anh từng đi rất nhiều nơi.

Thời điểm ấy, tôi cứ lật đi lật lại trang cá nhân của anh để nghiên cứu, mong tìm ra vài điểm chung để nói chuyện.

Vì vậy, hôm ấy khi anh tự giới thiệu là Chu Cận Lâu, tôi không hiểu sao lại buột miệng nói:

“Tôi là Thẩm Sơ Ảnh.”

Tôi còn nói: “Anh không cảm thấy tên chúng ta rất hợp sao?”

Sơ Ảnh hoành tà, thủy thanh thiển.

[Trích thơ: Sơn Viên Tiểu Mai - Bóng cành mai thưa thớt đ.â.m nghiêng trên dòng nước trong và cạn]

Anh đáp: “Tên em rất hay.”

Tôi bắt đầu tra cứu các địa điểm mà Chu Cận Lâu từng đến trên Xiaohongshu, tìm hiểu thêm về các mẹo du lịch để có thể cùng trò chuyện với anh.

Ban ngày, tôi giả vờ là một cô gái trí thức, lạnh lùng.

Chúng tôi nói về màu nước biển lam biếc của đảo San Andrés ở Colombia.

Nói về những chú hải âu bay ngang qua mặt hồ Baikal ở Siberia, bầu trời xanh trong vắt.

Nói về thác Skogafoss ở Iceland phát sáng dưới ánh nắng, những giọt nước b.ắ.n tung tóe, cực quang và tầng nham thạch hòa quyện như bản giao hưởng.

Lúc đang tâm sự cùng anh thì tôi đang ngồi trong phòng tự học ẩm thấp ở đại học A, vừa làm kế hoạch cuộc thi và viết báo cáo thí nghiệm, vừa mơ mộng về thế giới ngoài kia.

Cảm ơn cái năng lực ngôn từ và trí tưởng tượng đầy phong phú mà tôi đã tích lũy suốt từ nhỏ đến lớn.

Chu Cận Lâu thì không chút nghi ngờ, càng ngày anh càng nói chuyện nhiều hơn với tôi.

Chúng tôi bàn về quán cà phê nhỏ ở một hòn đảo xa lạ, cùng nhau đồng cảm vì cà phê ở đó tuy đắng nhưng lại thơm nồng khó tả.

Chúng tôi đang trò chuyện về những tác giả văn học nổi tiếng Haruki Murakami, Franz Kafka và cả cuốn nhật ký mang tính triết học của Albert Camus.

Tôi nói: “Chấm câu cuối cùng của mùa đông luôn là xuân về hoa nở.”

Tôi rất quen thuộc với văn học, bởi suốt 20 năm ngồi thu mình ở góc bàn học, văn học chính là cách duy nhất để tôi lén quan sát thế giới bên ngoài.

Chúng tôi nhắc đến chuyến bay bị hoãn ở một nước Bắc Âu, và cùng ngạc nhiên khi phát hiện cả hai từng ăn món Mexico cực ngon gần sân bay đó.

Chúng tôi chơi game cùng nhau, phối hợp cũng rất ăn ý.

Một buổi trưa nắng đẹp, tôi trang điểm xong, mặc một chiếc váy đỏ.

Nhìn vào gương, tôi cảm thấy nếu không để Chu Cận Lâu thấy vẻ ngoài xinh đẹp thế này thì thật là uổng phí.

Thế là tôi cố tình nhắn cho anh ấy:

[Anh ơi, em có một bài toán cao cấp mà em không hiểu, anh có thể gọi video chỉ em trực tiếp được không?]

Giọng tôi khi đó cố tình nhỏ nhẹ đến mức khiến bản thân cũng muốn c.h.ế.t vì xấu hổ.

Nhưng vì câu được cá mà, đành nhịn.

Cuối cùng, anh ấy cũng gọi video đến.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy mặt Chu Cận Lâu.

Tôi vốn tưởng, nghe cái tên anh, chắc là một người nho nhã, thư sinh.

Nhưng khoảnh khắc thấy rõ gương mặt anh, tôi lặng người, không nói nên lời.

Bởi vì anh ấy... thật sự thật sự rất rất đẹp trai.

Không phải kiểu đẹp cần thời gian cảm nhận, mà là đẹp đến mức gây chấn động thị giác ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Sống mũi cao, ngũ quan sắc nét, anh là một đại soái ca khiến người ta choáng váng.

Hoàn toàn khác với tên gọi nhẹ nhàng kia, anh mặc hoodie, cười có chút ngông nghênh, nhưng lúc im lặng lại toát ra vẻ lạnh lùng, xa cách.

Phải thừa nhận rằng, từng hành động, từng ánh mắt của con người này... đều khiến người ta không thể rời mắt.

Tôi cố làm ra vẻ bình tĩnh, lấy bài toán cao cấp ra, điều chỉnh lại cảm xúc.

Trước ống kính, tôi nghiêng đầu cười tươi như không có gì xảy ra, như thể đã quen với việc nhìn thấy trai đẹp như anh vậy.

“Anh ơi, anh thật sự đẹp trai ghê á.”

Giọng nói luyến láy như mèo con làm nũng, khiến vành tai Chu Cận Lâu dường như hơi đỏ lên một chút.

Nhưng vẻ ngoài của anh lại vẫn điềm tĩnh như thường.

“Để anh giảng cho em bài này.”

Tôi ngoan ngoãn gật đầu.

Khi giảng bài, anh đeo một cặp kính gọng vàng.

Đôi kính tuy che bớt đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh, nhưng nó lại khiến vẻ đẹp kia trở nên nho nhã hơn một chút.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 2



Ống kính lia ra ngoài cửa sổ phòng anh.

Tôi để ý thấy trời bên ngoài cửa sổ kính sát đất của anh đang tối đen.

Thấy tôi có vẻ phân tâm, anh nhìn thoáng qua rồi giải thích:

“Anh đang du học ở London, có chênh lệch múi giờ với em.”

Tôi gật đầu im lặng.

Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ anh là một du học sinh Anh có thực lực.

Giảng bài xong, tôi nhanh chóng nói đã hiểu, có thực lực thôi thì vẫn chưa đủ miêu tả trình độ của anh.

“Cảm ơn anh, anh giảng hay thật đó!”

Nói thật thì mấy bài này với tôi cũng dễ như ăn cháo, tôi chỉ đang tìm cớ để được nói chuyện với Chu Cận Lâu thôi.

Từ đó trở đi, tôi thường xuyên nhắn tin hỏi bài.

Anh dần quen với sự hiện diện của tôi trên mạng.

Tối đến, khi tôi bắt đầu gọi video cho anh, thì sẽ là tôi của một phiên bản hoàn toàn khác.

Tôi mặc áo dây mát mẻ, cười ngọt ngào trước camera, như vô tình lại như cố ý quyến rũ anh.

Tôi hay thì thầm những lời mập mờ, đẩy bầu không khí ngày càng nóng lên.

“Anh ơi, hôm nay em thấy một người giống anh lắm, nhưng không phải anh… tiếc ghê a~.”

“Anh ơi, hôm nay em có xinh không, thật ra… em… cũng hơi muốn để anh nhìn thấy.”

Giọng tôi ngọt như đường, ánh mắt thì đầy ẩn ý.

Còn anh, tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh.

Nhưng chỉ có đôi tai phản bội là đã lén đỏ lên.

Một buổi chiều buồn chán, khi trong trường vang lên tiếng loa phát nhạc, tôi nghĩ đã đến lúc tạo chút “cạnh tranh” rồi.

Tôi cố ý đăng một tấm ảnh selfie chụp chung với một đàn em lúc được giải thưởng.

Chế độ hiển thị: chỉ mình anh ấy có thể thấy.

Trong ảnh, tôi để tóc đen dài, nét mặt thanh tú, nụ cười rạng rỡ.

Bên cạnh là một nam sinh điển trai, trông rất tươi sáng, ấm áp.

Dòng trạng thái chỉ một câu:

“Niềm vui thành công và được những người đáng yêu đều ở bên cạnh.”

Tối hôm đó, tôi không tìm Chu Cận Lâu chơi game nữa.

Thói quen một khi đã hình thành thì rất đáng sợ.

Người luôn lạnh lùng, chưa từng like hay bình luận bài nào của tôi, lại đột nhiên… thả tim bài viết ấy.

Tôi làm như không thấy.

Tôi thừa nhận mình hơi xấu xa, tôi chỉ là đang đánh cược xem anh có quan tâm tôi đến mức chủ động tìm tôi không.

Và tôi đã thắng.

Tối đó, tôi thấy một người nào đó, người bình thường không mấy quan tâm những chuyện vặt này lại vào xem trang game của tôi… hơn chục lần.

Tôi nhận được video call từ anh.

Lần này khác hẳn bình thường.

Anh mặc áo sơ mi sáng màu, để lộ phần cơ bụng thoáng ẩn hiện… quyến rũ đến phát cuồng.

“Em bây giờ chơi game với anh, bạn trai em biết không?”

“Cậu ta có biết là mỗi ngày em nói với anh cả trăm lần là nhớ anh đến mất ngủ không?”

Giọng anh hơi khàn, ánh mắt của anh hiện giờ… rất nguy hiểm.

Nhìn tôi qua màn hình, ánh mắt đó chứa đầy sự chiếm hữu cực kỳ mạnh mẽ.

“Anh ta có biết là em vẫn đang quyến rũ anh mỗi đêm, nửa đêm tỉnh giấc còn gửi voice nũng nịu bảo muốn được ôm… được hôn không?”

Nói đến đây, Chu Cận Lâu dừng lại một nhịp, như đang hồi tưởng điều gì đó.

Gương mặt đẹp trai ấy đột ngột áp sát lại gần màn hình.

Lần đầu tiên tôi nhận ra… hàng mi của anh thật dài, thật quyến rũ.

Đôi mắt cụp xuống, không nhìn rõ cảm xúc.

Chỉ thấy tai anh đỏ bừng, như có chút ốm yếu nhưng lại vô cùng mê hoặc.

“Hay là… em chỉ đang muốn biến anh thành cái bóng thay thế ai kia trong mỗi đêm cô đơn của em?”

Rõ ràng trông anh đang cố ra vẻ hung hăng, nhưng lại giống hệt như một chú cún nhỏ vừa được chủ mang về, sợ lại bị bỏ rơi.

Tôi nghiêng đầu cười nhìn đôi mắt cong cong của anh, vẻ rạng rỡ trước ống kính này là thứ đã được tôi dày công thiết kế biết bao lần: vừa xinh đẹp, vừa cuốn hút.

“Anh ơi, tất nhiên anh không phải là người thay thế rồi.”

Giọng tôi dịu dàng, mang theo chút ngọt ngào dỗ dành, như đang an ủi một chú cún bị bỏ rơi.

Trước màn hình, tôi tiếp tục bình thản nói dối, giọng ngọt như mật, đầu hơi nghiêng, đôi mắt cong cong như cười.

“Anh là người duy nhất em muốn đến gần. Em thật sự… rất rất thích anh.”

“Nhưng mà, anh ơi… anh có phải là đang ghen rồi không?”

Cửa kính phản chiếu hình ảnh khóe môi tôi đang nhếch lên đầy ẩn ý.

Tôi đặt bút xuống, để lộ tờ giấy nháp bị vò nhàu, tay trắng ngần vô tình hiện ra nửa phần bên mép giấy như đang vô thức mời gọi.

Tựa như một yêu tinh đang dụ dỗ vị hiền nhân kia sa ngã.

Với một yêu tinh, việc kéo ai đó xuống bùn luôn là một chuyện thú vị.

Huống chi người đó lại là kiểu trai “ngoài lạnh trong nóng”.

Với kiểu người đó, sự tương phản luôn mang sức hút chí mạng.

Ban ngày, tôi là cô gái trí thức, điềm đạm, tâm đầu ý hợp với anh như một người bạn thân.

Tối đến, tôi lại hóa thành succubus, quyến rũ, mê hoặc.

Chắc chắn là… rất thú vị.

Có lẽ vì muốn né chủ đề tôi đưa ra, anh lại rút ra phần bài tôi từng hỏi anh.

Vẫn vẻ bình tĩnh ấy, đeo kính gọng vàng vào lại thêm một phần cấm dục.

Chỉ có nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt là đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở.

“Xem lại quy tắc L’Hospital hôm qua đi.”

Giọng anh lạnh, trầm thấp mà trong trẻo.

Tôi chống cằm nhìn màn hình, ngắm làn da trắng lạnh của anh dưới ánh đèn ấm lại ánh lên chút đỏ nhè nhẹ.

Lại giả vờ nghiêm túc đây rồi.

Tôi lại muốn phá rối, nhảy nhót trong vùng cấm của anh, từng bước đập nát lớp ngụy trang lạnh lùng đó.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 3



Đến khi anh nói đến khai triển Taylor, tôi đưa tay theo yết hầu của hình, vẻ mặt ngây thơ vô tội.

“Chu Cận Lâu, chỗ này của anh… đang động kìa.”

“Nếu em nói… em rất muốn hôn một cái, anh có giận không?”

Tôi nghiêng đầu, mái tóc đen xõa xuống bên hông, cười với ống kính.

Góc quay này là tôi đã chọn thử rất kỹ vào sáng nay đẹp nhất, quyến rũ nhất.

“Cạch—”

Âm thanh cây bút bị đánh rơi vang lên.

Đôi tai của thiếu niên kia lập tức đỏ ửng.

Màn hình phía sau anh là ánh trăng lúc 3 giờ sáng ở London.

Tôi nhìn vào camera, bỗng nhẹ nhàng hỏi:

“Anh ơi, anh có biết bình Klein không?”

Yết hầu anh chuyển động trong bóng tối.

“Là hình chiếu của một không gian bốn chiều trong không gian ba chiều.”

Tôi co đầu gối lại, để váy ngủ trượt dần xuống theo đùi, đầu ngón tay lướt nhẹ qua hõm xương quai xanh, mắt lấp lánh nhìn vào ống kính.

“Không đúng. Bình Klein là vật chứa… mãi mãi không bao giờ đầy.”

“Chu Cận Lâu nó cũng giống như mỗi lần em nói ‘em nhớ anh’… thực ra đối với em như vậy là chưa bao giờ đủ.”

Từng chữ, từng câu, tôi nói rất rõ ràng vừa bạo gan, vừa nghiêm túc.

“Chu Cận Lâu… em rất muốn DNA của mình xoắn đôi với anh.”

Pặc.

Màn hình video đột nhiên tối đen, chỉ còn lại tiếng thở gấp khàn khàn của anh.

Phía bên kia đã tắt camera, có lẽ anh sợ tôi nhìn thấy bộ dạng mất kiểm soát vì d*c v*ng của anh lúc này.

Nhưng chỉ vài giây sau, tài khoản phụ của một người đàn ông lạnh lùng nào đó lại bất ngờ đăng tweet:

[Gặp phải một con cáo nhỏ… quá hư rồi.]

[Nhưng mà… cô ấy thật sự, thật sự rất đáng yêu.]

Cùng lúc đó, điện thoại tôi nhận được hai tin nhắn WeChat:

[Con nhỏ vô ơn đó cướp bạn trai mày thôi mà, chỉ như vậy mà mày hận nó tới vậy sao? Từ nhỏ tới lớn cái gì mày cũng nhường nó, mày không thể nhường nó thêm chuyện này nữa à?]

[Nếu năm nay mày không về nhà xem mắt, bệnh của bà nội mày khỏi cần chữa nữa.]

Chu Cận Lâu, nếu anh thấy những dòng tin này có thấy thật nực cười không?

Giống như dạ hội của Lọ Lem vậy, khoảnh khắc ánh hào quang và hiện thực chạm nhau, mọi thứ tôi xây dựng về “thơ ca và thế giới bên ngoài” lập tức sụp đổ.

Chỉ có tôi biết, tôi căn bản… không phải Thẩm Sơ Ảnh không phải là cô gái hợp với Chu Cận Lâu.

Cái tên đó… chỉ là tôi tiện miệng bịa ra.

Đúng vậy, tôi chính là kiểu con gái tồi tệ như vậy.

Rất tệ, cực kỳ tệ.

Vậy nên sau này khi nghe anh kể về tôi với người khác, rằng tôi cười lên rạng rỡ như ánh mặt trời…

Tôi chỉ biết im lặng.

Chu Cận Lâu, cái tên Thẩm Sơ Ảnh nghe rất hợp với anh.

Nhưng nó lại là một cái tên giả.

Tên thật của tôi là Thẩm Hoa Hoa.

Một cái tên… tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.

Anh chắc chắn không biết, ngay cả cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa chúng tôi… cũng là do tôi sắp đặt kỹ càng từ đầu rồi.

Đúng vậy việc kết bạn với Chu Cận Lâu, không hề là một sự bốc đồng nhất thời.

Ngay năm đầu bước vào đại học, tôi đã nghe danh anh rồi.

Chu Cận Lâu, đàn anh nổi bật nhất của Đại học A.

Chỉ một tấm ảnh anh vô tình xuất hiện trên “trang tỏ tình” cũng đủ để các công ty săn người mẫu ráo riết truy tìm tung tích.

Không chỉ đẹp trai, anh nghe đồn còn xuất thân trong một gia đình vừa bí ẩn vừa khiêm tốn.

Chẳng ai biết gia đình anh thật sự là làm gì.

Chỉ biết mỗi lần anh được đưa đến trường là một lần thay xe, mà tất cả toàn là siêu xe hàng đầu.

Tôi từng vô tình nhìn thấy anh một lần trước đó.

Hôm đó trời mưa rất to, dưới ánh đèn đường, chàng trai cầm ô, ngũ quan nổi bật nhưng ánh mắt mang nét u sầu.

Không xa là một chiếc xe đang chờ anh.

Tôi nhớ rõ ngày hôm đó, vì đó là sinh nhật tôi.

Và chỉ ba mươi phút trước đó, tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ.

Bà bảo tôi chuyển số tiền tôi dành dụm khi đi làm thêm cho em gái, vì nó muốn một đôi giày thể thao hàng hiệu.

Nghe thật nực cười đúng không?

Vào ngày sinh nhật tôi, người mẹ vài tháng chẳng hỏi han gì, đột nhiên gọi điện.

Tôi ngỡ là có điều gì đặc biệt cho mình, trong lòng tràn đầy chờ mong.

Vậy mà đổi lại, chỉ là…

Một khuôn mặt khó chịu, lời nói thì lạnh như băng:

“Chuyển cho em con hai triệu đi, nó muốn mua một đôi giày hiệu.”

“Đừng có lằng nhằng, chuyển liền luôn đi.”

Tôi nhìn số tiền mình vừa làm thêm được hiện trên điện thoại, c.h.ế.t lặng trong một lúc lâu.

Mỗi tháng, em gái tôi được chu cấp 2000 tệ.

Còn tôi thì chẳng có đồng nào gọi là tiền sinh hoạt.

Tôi còn phải tự lao động để tự trang trải học phí, ăn ở.

Vậy mà đến cả ngày sinh nhật, họ vẫn bắt tôi chuyển tiền… để em gái mua giày.

Cùng lúc đó, em gái tôi cũng gửi tới một tin nhắn:

“Hihi, chị ơi, lần này mẹ lại chọn em rồi~”

Hôm đó trời mưa xối xả.

Tôi khi đó cũng không phân biệt được đâu là nước mắt, đâu là nước mưa nữa.

Tôi chỉ nhớ mình lúc đó rất thảm hại. thảm hại đến mức muốn độn thổ, trốn tránh tất cả.

Tôi ngồi xổm xuống, chôn mặt trong đầu gối, không muốn để ai thấy mình như vậy.

Tôi cứ nghĩ mãi… vì sao?

Vì sao lại là tôi?

Ngay lúc đó, tôi bỗng có một khao khát mãnh liệt, mình phải… phải nhất định ngoi lên bằng được.

Tôi phải thoát khỏi cái gia đình đó.

Tôi cần tiền. Rất, rất nhiều tiền.

Tôi nói với số phận: Đừng để tôi nắm được cơ hội. Nếu tôi nắm được, tôi sẽ không bao giờ buông, tôi sẽ dùng mọi thủ đoạn để thoát khỏi cái số phận tàn nhẫn này.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 4



Và chính lúc ấy, Chu Cận Lâu xuất hiện.

Từ đằng xa, bên trong chiếc xe sang trọng, cửa xe từ từ mở ra.

Cậu thiếu niên ấy sai người đưa tôi một cây dù.

Tôi nhìn thấy đôi tay đẹp đẽ của anh qua kẽ tay mình.

Tiếp đến là khuôn mặt ấy.

Tôi không xa lạ gì Chu Cận Lâu.

Chỉ cần lướt diễn đàn trường thôi cũng thấy hàng đống ảnh chụp lén anh.

Lúc đó đã sắp đến mùa tốt nghiệp, anh rất hiếm khi về trường. Nghe nói anh sắp đi du học.

Giây phút ấy tôi như bị quỷ ám.

Tôi thầm nghĩ: mình vừa hỏi số phận… số phận liền đưa cho mình đáp án sao?

Tôi trở nên điên cường và hoang tưởng mà nghĩ…

Phải chăng số phận đã chọn anh ấy… để tôi đi chiếm đoạt lấy anh?

Mưa to như trút nước, còn tôi thì rơi vào vòng xoáy của mê muội và tham vọng.

Tôi muốn chạy trốn.

Nên tôi cần tiền.

Cần rất nhiều tiền.

Mà anh lại vừa hay, anh có tất cả những gì tôi cần.

Tối đó, tôi nằm mơ một giấc mơ rất dài.

Trong mơ, tôi trở về năm 5 tuổi khi mà em gái tôi, Thẩm Lam Lam, đã giành mất giải thưởng viết văn của tôi.

Ngoài cửa sổ, hoa trúc đào nở rộ rực rỡ.

Đáng lẽ đó phải là khoảnh khắc tươi đẹp nhất.

Tôi chạy về nhà, vui mừng muốn khoe giải với mẹ.

Thế nhưng em gái tôi lại bảo nó thích cái giải đó.

Mẹ nói: “Hoa Hoa là chị phải nhường cho em.”

Rồi mẹ ép tôi đưa tờ giấy khen đó cho em.

Khi nước mắt làm mờ đi đôi mắt tôi, tôi lại tận mắt thấy cảnh…

Thẩm Lam Lam lấy tờ giấy chứng nhận giải nhì của tôi làm đồ lót tô canh nóng.

Nó đung đưa đôi giày nhỏ, cười toe toét:

“Chị ơi, cái gì chị thích thì em đều muốn giành hết.”

“Em sẽ dùng vinh quang của chị làm bệ đỡ cho mình.”

“Chị không bao giờ giành lại được đâu. VÀ mỗi lần… người chiến thắng sẽ luôn là em.”

Trong giấc mơ, ký ức vụt qua như chớp, đưa tôi trở lại những năm tháng cấp ba.

Lúc đó, mối tình đầu của tôi là Lý Dương, anh là một cậu thiếu gia có chút tiếng tăm.

Cậu ta theo đuổi tôi khá nồng nhiệt suốt một thời gian dài.

Nhưng mục đích của Lý Dương khi yêu đương hoàn toàn không trong sáng.

Chưa đến hai tháng quen nhau, cậu ta đã rủ tôi đi thuê phòng khách sạn.

Dĩ nhiên tôi không đồng ý, tôi không phải kẻ ngu ngốc dễ bị người khác dụ dỗ.

Tôi đủ thông minh để biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không đáng đánh đổi tương lai.

Lý Dương giận, chiến tranh lạnh với tôi, thậm chí còn buông lời dọa dẫm.

Đúng vào lúc đó, Thẩm Lam Lam em gái của tôi đã “vô tình” chủ động kết bạn với cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, nó luôn như vậy.

Luôn thích giành lấy mọi thứ thuộc về tôi.

Kể cả bạn trai tôi, nó cũng muốn cướp.

Hôm ấy, tôi bắt gặp cảnh tượng đó vào một buổi trưa.

Lý Dương trên cổ còn hằn dấu “dâu tây” do Lam Lam để lại, một tay ôm nó, một tay nhíu mày, sỉ nhục tôi:

“Xinh thì có ích gì, học giỏi thì sao,em lại ù lì chả hiểu phong tình gì cả.”

“Người như em chán lắm biết không hả?, chẳng có thằng đàn ông nào thích kiểu như em đâu.”

Thẩm Lam Lam đứng phía sau cười tươi rói, đắc ý lắm.

“Chị ơi, lần này em lại thắng chị rồi~”

“Ba thích em, mẹ cũng thích em, cả bạn trai chị cũng thích em. Chị đúng là đồ đáng thương.”

Trong mơ, hơi thở tôi như nghẹn lại, nước mắt cứ thế rơi như trút.

Tôi thì thầm:

Tôi phải sống như một đoá hoa, không vì ai mà nở, không vì ai mà tàn.

Tỉnh dậy, tôi bắt đầu hành động.

Những người có liên lạc với Chu Cận Lâu rất ít, chủ yếu chỉ là vài người bạn từng cùng phòng.

Nhưng vì tôn trọng hoặc sợ anh, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng tiết lộ thông tin gì.

Nhưng… tôi có thể tìm cách làm quen, dò hỏi gián tiếp.

Để tiếp cận bạn cùng phòng anh, tôi dốc sức tham gia một cuộc thi cấp quốc gia.

Tôi giành được giải thưởng lớn.

Mà trùng hợp, bạn cùng phòng anh ấy chính là người phụ trách cuộc thi ở trường tôi.

Tôi kết bạn với anh ta, nhanh chóng tạo mối quan hệ thân thiết.

Cuối cùng, trong một buổi ăn uống, tôi moi được chút tin tức về Chu Cận Lâu.

Anh ta nói gần đây Chu Cận Lâu đang chơi một tựa game nào đó.

Thậm chí là cao thủ đứng hạng 3 toàn server.

Trùng hợp là tôi cũng từng chơi trò đó.

Tuy không đầu tư nhiều, nhưng nhờ đầu óc nhanh nhạy, tôi chơi cũng không tệ.

Thế là ban ngày tôi lo luyện thi, ban đêm thì cày game leo hạng.

Sau một thời gian, tôi lọt vào top 10 server.

Hôm đó, trong một giải đấu nội bộ, tôi “vô tình” gửi lời mời tổ đội cho Chu Cận Lâu.

Có thể lúc đó với anh, tôi chỉ là một nhân vật tình cờ xuất hiện vào một buổi trưa tầm thường…

Nhưng anh không hề biết tất cả đó là kết quả của cả trăm lần tôi rèn luyện để tiếp cận anh.

Là lời giải chính xác sau hàng ngàn lần làm đề.

Chu Cận Lâu, anh không hiểu được…

Vì sao tôi lại theo đuổi anh như thể đang phấn đấu để giành vị trí thủ khoa.

Bởi vì… cuộc sống của tôi quá đỗi khắc nghiệt.

Tôi muốn đến gần anh, có thể là để tìm thấy chút ngọt ngào trong cuộc đời mặn chát này.

Xinh đẹp, rạng rỡ, tự tin.

Đó là hình ảnh của tôi… trong mắt anh.

Thực dụng, ích kỷ, yếu đuối.

Mới là con người thật của tôi Chu Cận Lâu à.

Khi tôi sắp bước được một bước nhỏ, thì mẹ lại xuất hiện.

Bà gửi cho tôi một đoạn video, trong đó bà nội đang nằm bệnh viện, yếu ớt đến mức khiến người ta nghẹn lòng.

“Mày thấy rồi đó tao nói được làm được.”
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 5



“Không phải mày thương con mụ già này nhất sao?”

“Về nhà xem mắt đi. Tiền sính lễ 18 vạn tệ. Em mày muốn dùng phần đó để mua túi và quần áo. Còn lại tao sẽ để chữa bệnh cho bà nội mày.”

Tôi sững sờ rất lâu như thể linh hồn mình bị đóng băng trong mùa đông kéo dài.

Lặng ngắt như tờ. Lạnh buốt và trống rỗng.

Chu Cận Lâu, anh có biết không…

Mỗi lần tôi tuyệt vọng nhất, tôi lại nhớ về buổi chiều mưa hôm đó.

Khi anh đưa tôi chiếc ô ấy.

Tôi thật sự muốn níu lấy nó.

Muốn nắm c.h.ặ.t t.a.y anh.

Và cũng chính vì thế, tôi bắt đầu mơ mộng viển vông.

Mong muốn được đến gần anh.

Từng bước tính toán, từng bước sắp đặt.

Nhưng đến giờ phút này… tôi lại bắt đầu hoài nghi bản thân.

Tôi chẳng qua chỉ là một đám rêu mọc trong góc tối ẩm ướt, không bao giờ thấy được ánh sáng mặt trời.

Liệu tôi thật sự có thể… đến gần được anh sao?

Tôi tiếp cận anh, rõ ràng là vì tiền.

Nhưng khi thật sự rơi vào đường cùng, cần tiền đến mức không thể chịu nổi… tôi lại không mở miệng được với anh.

Thật ra, người tôi muốn lợi dụng không nhất thiết phải là một ai cụ thể.

Nhưng không thể là anh.

Vì tôi luôn nhớ…

Buổi chiều mưa ấy.

Lúc anh xuất hiện đúng lúc, đưa tôi chiếc ô ấy.

Anh rực rỡ đến chói mắt…

Thế mà lại là người duy nhất, chìa tay về phía tôi.

Có lẽ chút tôn nghiêm cuối cùng trong tôi không cho phép mình cầu xin bất cứ điều gì từ anh.

Chu Cận Lâu, đến cả tôi cũng không chắc nữa.

Tôi đến gần anh, thật sự chỉ vì anh có nhiều tiền thôi sao?

Hay là… tôi giống con cá chuồn bên bờ vực cái chết, nhào tới anh như thiêu thân lao vào lửa?

Vậy nên tôi không dám lại gần anh bằng cái dáng vẻ tơi tả thật sự của mình.

Tôi chỉ dám khoác lên lớp mặt nạ của một cô Lọ Lem lấp lánh ánh hào quang, đầy dối trá.

Chu Cận Lâu, thứ mà tôi không dám nói ra thành lời…

Rốt cuộc là lời nói dối hay là… tình cảm chân thật chưa bao giờ với tới được?

Bệnh của bà không thể không chữa.

Sau hai năm, đây là lần đầu tiên tôi quay về nhà.

Từ tàu lửa đến xe khách, lắc lư mỏi mệt.

Cảnh vật ngoài cửa sổ dần đổi từ cao ốc san sát thành cỏ dại um tùm.

Đầu óc tôi tràn ngập những hồi ức.

Nhớ lại cuộc đời mình suốt hai mươi năm qua.

Lặp đi lặp lại tìm những ký ức ngọt ngào, hiếm hoi đến mức đếm trên đầu ngón tay.

Trong sự chao đảo mơ hồ ấy, tôi bất chợt nhớ lại chuyện năm mười tuổi.

Hôm đó mẹ dẫn em gái đi chợ huyện.

Khi về, nó cầm một cây kẹo hình nhân, cười thật tươi với tôi, nhưng trong ánh mắt lại là sự khiêu khích:

“Em có, còn chị thì không~”

Mẹ chỉ xoa đầu Thẩm Lam Lam, ánh mắt cưng chiều, dung túng.

Chỉ có bà nội lặng lẽ gọi tôi vào trong phòng tối nhỏ xíu của bà.

Dưới ánh đèn vàng mờ, bà lấy ra một viên kẹo từ túi áo viên kẹo ấy đã bị hơi ấm làm mềm đi từ lâu.

Bà mỉm cười:

“Hoa Hoa, của con nè.”

Khoảnh khắc tôi ngẩng đầu nhìn lên, sự ngọt ngào bà cho tôi không chỉ đến từ viên kẹo đó.

Bà không có sở thích gì khác, chỉ thích đeo kính đọc truyện cho tôi nghe dưới ánh nến yếu ớt.

Tôi nằm trong căn phòng nhỏ ấy, ăn kẹo đã gần tan chảy từ túi bà, đọc những cuốn sách bám đầy bụi…

Đó như là một vương quốc chỉ thuộc về một mình tôi.

Không có ánh mắt lạnh nhạt của cha, không có sự thiên vị của mẹ, cũng không có khiêu khích độc miệng từ em gái.

Tôi như một con cá đang hấp hối, cố gắng hút lấy từng chút nước, cố mà sống sót.

Tôi cố gắng học hành điên cuồng.

Tôi từng nghĩ nếu mình học thật giỏi, có khi nào ba mẹ sẽ nhìn tôi nhiều thêm một chút?

Chỉ một chút thôi…

Chia sẻ cho tôi một chút ánh nhìn mà họ luôn dành cho em gái.

Cũng giống như việc làm đi làm lại đề Toán, liên tục tìm đáp án, không ngừng hy vọng, rồi không ngừng thất vọng.

Nhưng sự thiên vị từ họ thì lại… vô nghiệm.

Dù tôi có đứng nhất bao nhiêu lần, cũng không bằng em gái, em ấy chỉ cần nhích lên vài bậc thì đã dành được mọi sự tán thưởng từ ba mẹ rồi.

Thậm chí ngay cả khi bạn trai tôi bị em gái cướp mất, tôi vẫn thầm mong ba mẹ sẽ nói giúp tôi một câu.

Nhưng họ chỉ nhìn tôi, thản nhiên như chuyện hiển nhiên:

“Em còn nhỏ, nhường nó chút đi.”

“Nó thích cái gì thì con cứ cho nó. Cả nhà hòa thuận là tốt nhất.”

“Sao mày nhỏ nhen vậy, giận em mình chỉ vì một thằng đàn ông?”

“Tao nuôi mày thành ra thế này đấy hả? Trách không được Lý Dương người ta giỏi như vậy lại chuyển sang thích em mày.”

Tôi ước gì chuyến tàu này không bao giờ tới ga cuối.

Ước gì tôi có thể mãi mãi ở trên con tàu quay về ấy, để tôi vẫn còn có thể nuôi một tia hy vọng.

Hy vọng rằng khi mở cửa nhà, ba mẹ sẽ mỉm cười đón tôi.

Nhưng chuyến tàu rồi cũng phải đến ga cuối.

Và điểm cuối của nó là… hiện thực.

Là sự thật rằng tôi chưa từng được ba mẹ yêu thương.

Khi tôi về đến nhà, Thẩm Lam Lam đang khoác tay Lý Dương, cười toe toét với tôi.

Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt Lý Dương đầy mỉa mai:

“Lâu rồi không gặp nha, bạn gái cũ này càng sống càng xuống dốc nhỉ?”

Thẩm Lam Lam đón lời ngay sau đó:

“Anh đừng nói thế. Chị bị anh đá chắc đau lòng lắm, nên bao năm nay vẫn độc thân. Với điều kiện thế này thì chị cũng chẳng kiếm được ai hơn anh đâu. Anh đừng đả kích chị quá.”
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 6



Nó quay sang tôi, làm bộ đáng thương:

“Chị à, nhiều năm vậy rồi, chị không phải vẫn còn giận em vì cướp bạn trai chị đấy chứ?”

Tôi nhìn vẻ đắc ý của nó mà chỉ thấy buồn cười.

Tôi chẳng buồn dây dưa thêm nữa.

Tôi chỉ muốn nhanh chóng đưa bà nội đi.

Thấy tôi im lặng, Thẩm Lam Lam hơi bối rối, quay sang ba mẹ nhăn nhó cầu cứu:

“Mày càng lúc càng to gan đấy Hoa Hoa, em gái nói chuyện mà không nghe à?”

“Lần này mày về là để xem mắt người này. Không phải mày muốn chữa bệnh cho bà nội mày sao? Tiền sính lễ mười tám vạn.”

Bà dí vào mặt tôi một tấm ảnh trong đó là một người đàn ông vừa béo vừa già, khoảng bốn, năm mươi tuổi, bụng phệ, răng vàng.

Thẩm Lam Lam ôm tay Lý Dương, nhìn tôi, ánh mắt đầy châm chọc:

“Chị à, chị cũng đừng có kén chọn quá. Người này có tiền lắm đó, nếu không nhờ em năn nỉ Lý Dương thì chị làm gì có cơ hội đổi đời tốt như thế này?”

Lý Dương cũng cười khẩy, ánh mắt lả lơi:

“Haha, giờ hối hận vì hồi đó không cho anh ăn trái cấm chưa? Nếu lúc đó biết giữ chân anh thì đã tốt rồi.”

“Giờ thì muộn rồi nha. Anh có Lam Lam rồi. Nhưng nể mặt em ấy, anh mới giới thiệu cho em một ông bạn nhà giàu. Em lo mà biết ơn anh đi.”

Nhìn những người này, tôi chợt thấy… tôi càng rơi xuống đáy vự, thì bọn họ lại càng vui mừng hả hê, càng nóng lòng bán tôi với một cái giá "tốt".

Nếu là tôi của năm xưa, chắc đã đau lòng đến phát khóc.

Nhưng tôi không còn là đứa trẻ yếu đuối nữa.

Tôi nở nụ cười nhẹ, mắt hơi nghiêng:

“Không phiền em gái và em rể lo đâu. Chị có bạn trai rồi.”

Tôi rút điện thoại ra, mở ảnh Chu Cận Lâu.

Tấm nào cũng đẹp mê hồn.

Thẩm Lam Lam nhìn xong thì rõ ràng khựng lại vài giây, ánh mắt từ sững sờ chuyển sang nghi ngờ rồi cười khẩy.

“Hahahaha, chị đừng đùa chứ Thẩm Hoa Hoa. Chị bị hoang tưởng à? Loại đàn ông đó làm bạn trai chị á? Một bộ quần áo của anh ta còn đắt hơn cả mạng chị nữa đấy.”

Lý Dương thì sa sầm mặt mày, giọng đầy châm biếm:

“Nếu cô nói là người khác thì còn gạt tôi được. Nhưng đó là thiếu gia top đầu Bắc Kinh, người nhà tôi còn không dám tiếp cận được. Cô lại dám lấy hình cậu ta ra bảo là bạn trai mình? Nực cười thật.”

Ồ, cái này thì tôi cũng không biết.

Tôi chỉ biết Chu Cận Lâu có tiền, không ngờ nhà anh… giàu đến mức ấy.

Lúc này, mẹ tôi ban đầu chỉ liếc xéo cũng bắt đầu gào lên:

“Mày ngày nào cũng nằm mơ giữa ban ngày à?”

“Không bằng em mày thì thôi, còn mặt dày ở đây mơ mộng vớ vẩn muốn bám được nhà giàu?”

“Một câu thật lòng cũng không có, người ta giới thiệu đối tượng tốt thế còn chê. Già, xấu thì sao? Cỡ mày mà cũng xứng đòi hỏi nữa hả?”

Thẩm Lam Lam vội chạy đến nắm tay mẹ, làm bộ quan tâm.

Từ bé, nó luôn tự hào vì được bố mẹ yêu chiều, luôn thích ra vẻ thân thiết với họ trước mặt tôi để chọc tức.

Chỉ cần tôi lộ ra chút buồn, nó sẽ vô cùng hả hê.

Nhưng thời gian là liều thuốc tốt nhất.

Tôi không biết từ lúc nào…

Tôi bắt đầu tê liệt.

Không còn để tâm nữa.

Thế nhưng, Thẩm Lam Lam vẫn thích diễn trò:

“Mẹ à, mẹ đừng giận. Chị con đó giờ vẫn thế mà, chị ấy duốt ngày sống trong mộng tưởng. Thực ra cũng vì chị tự ti, nên mới hoang tưởng để lừa gạt mọi người thôi.”

Rồi nó quay sang tôi, cười dịu dàng kiểu "con gái ngoan", nhưng trong mắt là sự đắc ý không che giấu:

“Chị à, bị Lý Dương bỏ xong chị bị sốc quá rồi hả? Hay là yêu không được nên phát điên rồi?”

Lý Dương cũng phá lên cười:

“Chắc là ăn nhiều cơm từ thiện nên hoang tưởng chứ gì?”

“Đứa như cô mà thiếu gia Bắc Kinh chịu mê cô à? Cười c.h.ế.t mất. Nếu mà thật, tôi livestream ăn cứ*t liền cho cô xem.”

Ngay lúc đó tôi híp mắt lại.

Bởi vì điện thoại tôi rung lên: Cuộc gọi video từ Chu Cận Lâu… đang đến.

Chu Cận Lâu à, chỉ ông trời mới biết...

Khoảng khắc anh gọi đến, cảm xúc trong tôi là hoảng loạn nhiều hơn vui sướng.

Nếu anh là người nhận cuộc gọi, có thể bọn họ vẫn sẽ biết tôi không nói dối.

Nhưng tôi quá hiểu Thẩm Lam Lam.

Nó nhất định sẽ moi móc đến tận cùng, phơi bày toàn bộ lớp vỏ ngoài tôi dựng nên, bóc trần tất cả những lời nói dối tôi tỉ mỉ chuẩn bị, l*t s*ch mọi lớp ngụy trang trước mặt anh.

Giống như bị l*t tr*n trước đám đông bao nhiêu hào nhoáng, bao nhiêu dối trá… đều bị vạch trần hết.

Cho nên, khoảnh khắc ấy… tôi đã né tránh.

Thẩm Lam Lam thấy tôi chột dạ thì càng đắc ý, lập tức nháy mắt với Lý Dương rồi cướp lấy điện thoại.

Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nó vênh váo bắt máy, giọng đầy trào phúng:

“Hahaha, để xem là thằng đàn ông rác rưởi nào gọi cho chị. Chị cũng sắp xem mắt cho rồi, để xem người gọi tới này có tiền hơn người mà em sắp xếp cho chị không nha~.”

Nhưng giây tiếp theo…

Cả Thẩm Lam Lam và Lý Dương đều c.h.ế.t lặng.

“Chu Cận Lâu…? Đùa đấy à? Anh là bạn trai của chị tôi?”

Như tôi đã đoán trước.

Anh xuất hiện giữa ánh trăng London lạnh lẽo, sau lưng là căn hộ trang nhã đầy khí chất.

Chỉ cần nhìn sơ cũng đủ hiểu mọi vật trong đó với tôi đều là những con số trên trời.

Đàn piano Steinway khảm xà cừ bằng gỗ hồng mộc châu Phi.

Bức tranh Jackson Pollock “Số 5” treo dưới rèm cửa một món đấu giá nổi tiếng.

Nguyên bức tường trưng bày whisky Macallan bản giới hạn 72 năm.

Chưa kể… anh còn có khuôn mặt đẹp như tượng tạc.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 7



Tất cả mọi thứ, đều không thuộc về thế giới tôi đang sống.

Tôi từng nhiều lần chụp màn hình lúc gọi video với anh, cố soi từng góc nhỏ nhất trong nền

Hi vọng tìm được chút gì đó dễ gần, bình thường.

Nhưng từng chi tiết, từng món đồ… đều là thứ mà tôi lúc này chẳng thể nào chạm đến.

Lúc đó, tôi chỉ biết giả vờ.

Giả vờ mình quen thuộc với những thứ đó, giả vờ bình thản.

Tôi giả bộ bàn luận về danh mục đấu giá của Sotheby’s, về sự khác biệt hương vị whisky theo từng độ ấm.

Không phải tôi giỏi nói dối, mà là tôi đã luyện tập như thể đang học thuộc công thức Toán.

Ban đêm miệt mài tra cứu, nhồi nhét những thứ chẳng liên quan gì đến cuộc đời tôi.

Sau đó “vô tình” nhắc đến trong các cuộc trò chuyện với anh.

Tôi từng tự hào vì mình làm được điều đó thật trơn tru.

Nhưng lúc này, khi đứng trước bức tường bong tróc, mốc meo nhà mình sự tương phản ấy như tát vào mặt tôi.

Chu Cận Lâu, dù anh bình tĩnh đến đâu, tôi vẫn bắt được sự ngạc nhiên trong khoảnh khắc ấy.

Dù rất nhanh, nhưng vẫn là thật.

Anh thông minh như vậy, chỉ cần một giây cũng đủ hiểu tôi đã lừa dối anh.

Làm sao anh lại không biết cơ chứ?

Tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Một giây ấy dài đến mức như cả một đời.

Tôi nghĩ… Anh sẽ thất vọng, sẽ giận dữ.

Sẽ lắc đầu, nhìn tôi qua màn hình với ánh mắt khinh thường.

Nhưng Chu Cận Lâu à…

Anh chỉ khẽ cong môi, cười nhẹ như thể thật sự là bạn trai tôi, đôi mắt sáng rực như sao.

Anh nói:

“Phải. Cô ấy là bạn gái quý giá nhất của tôi.”

Từng chữ, từng câu… đều nghiêm túc đến lạ thường.

Cảm giác khi đó là gì nhỉ?

Giống như một mặt trăng bị vùi sâu trong hồ băng giá, bỗng được anh nhẹ nhàng nâng lên, lau khô, đặt dưới ánh sáng.

Trân quý. Dịu dàng.

Như một giấc mơ đẹp.

Không khí đột ngột lặng đi.

Thẩm Lam Lam ban đầu định khiến tôi mất mặt, vạch trần tôi trước mặt mọi người.

Tốt nhất là đẩy tôi đến đường cùng ép tôi ngoan ngoãn đi xem mắt.

Nhưng lúc này, nó lại lúng túng không biết phải làm sao.

Rồi như sực nhớ điều gì, nó cười gượng, cố làm ra vẻ đáng yêu:

“Anh đẹp trai à, điều kiện của anh tốt vậy, có phải bị chị tôi lừa không đó? Chứ sao anh lại thích chị ấy được…”

Nó kéo Lý Dương lại gần, càng cười khoái trá:

“Chắc anh không biết chị ấy thế nào đâu. Hồi cấp ba yêu sớm, không biết giữ mình, bị người ta đá đấy.”

Lý Dương đang tức vì bị mất mặt, thấy ám hiệu liền tiếp lời ngay:

“Đúng rồi đấy. Tôi với cô ta từng quen nhau. Kết cục à? Tôi đá đấy. Loại tôi không cần, tôi tốt bụng mới khuyên anh đừng nhận đấy.”

Một đòn công khai nhục mạ.

Nếu là trước kia, tôi đã giật lại điện thoại, ngẩng đầu ngạo nghễ phản bác.

Bởi vì dù họ có nói gì, tôi cũng không thẹn với lòng mình.

Nhưng giờ đây… Tôi lại không thể động đậy.

Tôi biết, chỉ cần tôi cố gắng một chút là có thể nở một nụ cười đẹp, khéo léo hóa giải tình thế.

Nhưng tôi… không làm được.

Chu Cận Lâu, tôi chỉ biết lặng lẽ chờ anh…

Chờ bản án từ số phận nặng nề giáng xuống.

Và rồi tôi thấy anh, ở đầu bên kia màn hình.

Ánh trăng London bị mây mưa che khuất, nhưng anh lại nhìn tôi như thể đang ngắm một vì sao quý giá nhất trong vũ trụ này.

Anh nói:

“Là tôi theo đuổi cô ấy trước.”

“Tôi rất thích cô ấy.”

“Cô ấy là người rất, rất tốt.”

“Chỉ cần cô ấy thích tôi… dù chỉ một chút thôi… tôi cũng đã vui rồi.”

Chu Cận Lâu, người luôn lạnh lùng như anh… Vậy mà giờ lại nói ra những lời như rút từ tiểu thuyết ngôn tình, giọng dịu dàng đến không ngờ.

Như thể… đã bên tôi rất lâu.

Cảm giác lúc ấy là gì ư?

Gương mặt anh vẫn ngông nghênh, bất cần như mọi khi, nhưng ánh mắt ấy… chỉ nhìn tôi.

Tim tôi như bị điện giật… Tê rần, mềm nhũn.

Tôi bỗng nhớ đến ngày xưa, trong căn phòng nhỏ tối om, bà nội run rẩy đưa tôi một viên kẹo.

Tôi bóc lớp vỏ nhăn nheo, ăn vào.

Còn bà thì ngồi cười hiền lành nhìn tôi.

Cái ngọt ấy nổ tung trong miệng, nổ tung cả một mùa xuân.



Chu Cận Lâu à, Khi em nhận ra mình đã yêu anh… Em thật sự rất sợ.

Nếu như em không yêu anh, em có thể thoải mái mang theo hàng trăm lời nói dối mà tiếp cận anh, lừa gạt anh mà không thấy day dứt.

Nhưng một khi đã yêu rồi…

Em lại không còn đủ can đảm để tiếp tục tính toán, tiếp tục giả vờ.

Vì vậy, khi em cảm thấy em cần cho anh một lời giải thích. Em chỉ nói:

“Xin lỗi. Về sau… đừng liên lạc nữa.”

Khi đó, anh trước màn hình vẻ mặt của anh khiến em chẳng thể đoán được.

Em cứ nghĩ anh sẽ thấy nhẹ nhõm.

Nhưng không.

Anh nhìn em.

Lần đầu tiên ánh mắt ấy như cuộn trào cảm xúc mãnh liệt mà em không thể đọc thấu.

Giống như dưới mặt nước yên ả là sóng ngầm dữ dội không cách nào chế ngự.

Nó giống cái cách ánh mắt anh tối lại lúc dây áo em lỡ trượt xuống bờ vai…

Nhưng lần này lại không giống chút nào.

Em không muốn suy nghĩ thêm nữa.

Chỉ biết rằng… Em là Thẩm Hoa Hoa, không phải Thẩm Sơ Ảnh.

Khi anh bảy tuổi đã đặt chân ra khắp thế giới, lấy bàn chân mình đo đạc đường xích đạo.

Thì em đang khóc trong căn phòng ẩm mốc chỉ vì không được mẹ cho một viên kẹo.

Khi anh mười bảy tuổi là thiên tài hiếm có, chơi bản hòa tấu bằng cây đàn Steinway đắt như một căn nhà, trình diễn tại khán phòng Vàng Vienna.

Thì em đang phải làm hai công việc bán thời gian ở tiệm trà sữa, vì không có tiền ăn cơm.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 8



Chu Cận Lâu, nếu như em không yêu anh…

Em sẽ không thấy tự ti chỉ vì khoảng cách giữa anh và em.

Vì em thật sự hài lòng với bản thân.

Em đã từng rất kiêu hãnh.

Em cố gắng sống tốt từng chút một.

Em từng nói với chính mình: Phải nở hoa. Nhất định phải nở hoa.

Em từng rất yêu bản thân mình.

Thế nhưng khi em yêu anh rồi…

Và chúng ta lại bị ngăn cách bởi hiện thực và quá nhiều lời dối trá…

Em chỉ muốn chạy trốn.

Chu Cận Lâu.

Chuyện yêu, chuyện hận.

Chuyện trời cao biển rộng.

Chuyện thiên đường nhân gian.

Đều không dành cho một người như em.

Cuộc sống của em, chỉ riêng sống thôi… đã đủ mệt mỏi rồi.

Yêu hay hận… đều quá khó. Quá đau đớn.

Em mệt mỏi lắm rồi, Chu Cận Lâu.

Tôi đứng trước giường bệnh của bà nội.

Ánh nắng ngoài cửa sổ nhợt nhạt, rõ ràng đang cố soi sáng khắp nơi, nhưng lại chẳng thể sưởi ấm lòng người.

Bà cụ nhỏ bé ấy nhắm chặt đôi mắt.

Bà đã trở thành một người thực vật.

Tôi sẽ không còn được thấy ánh mắt nhăn nheo đầy yêu thương của bà mỗi khi bà mở mắt nhìn tôi nữa.

Cũng không còn ngửi thấy mùi đọt hương nhu quen thuộc từ bàn tay bà mỗi lần bà xoa đầu tôi.

Ba mẹ đứng bên giường bệnh, ánh mắt nhìn tôi chỉ sự có tính toán, không có chút tình thân.

Dường như cho dù tôi có cố gắng đến mấy, cũng không bằng một câu nũng nịu của Thẩm Lam Lam.

Nhưng khi biết tôi có bạn trai là "thiếu gia siêu cấp", họ lập tức thay đổi thái độ:

“Hoa Hoa à, bệnh của bà nội… ba mẹ không có tiền chữa. Con tìm bạn trai con xin tiền đi. Nó mà không cho thì khỏi chữa luôn.”

Thật vậy sao?

Nhưng mới mấy ngày trước, họ còn gom tiền mua cho Thẩm Lam Lam một chiếc túi Chanel đắt tiền mà.

Chỉ vì nó bảo:

“Chỉ có như vậy mới xứng với nhà Lý Dương, ảnh mới để ý đến con.”

Tôi nhìn họ.

Giọng bình tĩnh:

“Con sẽ không xin tiền anh ấy .”

Tôi rút điện thoại ra.

Bên trong là ba vạn, đó là tất cả tiền học bổng và làm thêm mấy năm đại học tôi dành dụm từng đồng.

“Số này lo cho bà nội trước, phần còn lại… con sẽ từ từ lo tiếp.”

Lúc này, Thẩm Lam Lam khoác tay Lý Dương từ ngoài lao vào, giọng ngạo nghễ:

“Haha, chị không dám xin tiền bạn trai à? Chắc bị người ta đá rồi chứ gì!”

“Tôi biết mà, loại như chị kiểu ‘nhặt được cơ hội’ mới quen được người như vậy. Làm gì có chuyện người ta thật sự thích chị. Chị mau đi xem mắt đi, lấy tiền sính lễ mười tám vạn kia đi chữa bệnh là được rồi.”

Mẹ tôi nắm lấy cơ hội, lập tức trở mặt:

“Cái đồ sao chổi này! Nếu vậy thì mày gả cho tổng giám đốc Vương đi, ông ta bốn mươi rồi, đang muốn có con. Mày mà đẻ được con trai thì sướng cả đời con à!”

Ba tôi cũng gật đầu:

“Bà nội mày đang chờ số tiền đó để chữa bệnh. Mày không đưa ra được, thì khỏi cứu chữa gì nữa!”

Tôi đứng đó nhìn những con người trước mắt.

Cười đến mức nước mắt cũng đau.

“Người mà tôi đã gọi là mẹ suốt nửa cuộc đời… thật ra chỉ muốn bán tôi cho được giá tốt nhất.”

“Còn ông cái người tôi gọi là cha… Làm cha bao nhiêu năm nay, ông từng che chở cho tôi lấy một ngày nào chưa?”

“…À quên, ông ngay cả mẹ ruột mình nằm liệt giường cũng không thèm quan tâm nữa mà.”

“Từ lúc tôi một tuổi đến năm tôi hai mươi tuổi, ông học lại ba lần, Bà nội đã đi khắp nơi vay tiền cho ông đi học.”

“Ông bị bệnh nặng, bà lặn lội cả mấy cây số tìm bác sĩ, vì ông mà bà ngã gãy chân trong mưa, khập khiễng cả đời, đến giờ gặp mưa vẫn còn đau…”

Tôi nhìn thẳng vào mắt người đàn ông tên Thẩm Bình, từng chữ như d.a.o cứa:

“Thẩm Bình là cái tên mà bà nội đã đặt cho ông.”

“Bà từng vì ông mà làm tất cả, nhưng giờ bà già rồi. Ông ngay cả một đồng cũng không chịu bỏ ra.”

“Thẩm Bình, lương tâm của ông bị chó gặm rồi sao?”

“Từ nay về sau, mọi chuyện của bà do tôi lo. Còn mấy người… sẽ không bao giờ liên quan đến tôi nữa.”

Từng chữ, từng lời, như đánh mạnh vào mặt ông ta.

Người đàn ông trước mắt khựng lại vài giây, ánh mắt thoáng mơ hồ…

Có thể trong giây phút đó, ông ta nhớ về… đôi tay đầy chai sạn kia, ánh mắt từng dịu dàng biết bao.

Nhưng sự ích kỷ cuối cùng vẫn thắng.

Ông ta đỏ mặt, giận dữ lao lên, vung tay định tát tôi thật mạnh:

“Con khốn, hôm nay tao đánh c.h.ế.t cái đứa bất hiếu như mày!”

Chỉ là ở giây kế tiếp…

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, sẽ có người đứng chắn trước mặt tôi.

Một người luôn lạnh lùng, ít biểu lộ cảm xúc như Chu Cận Lâu.

Lại đột ngột xông tới, nện một cú đ.ấ.m mạnh mẽ vào mặt Thẩm Bình.

“Bốp!”

Không biết từ khi nào, mưa nhỏ đã rơi.

Áo khoác đen của Chu Cận Lâu lấm tấm nước, mang theo hơi lạnh buốt của cuối đông.

Tôi không phân biệt nổi…

Là mưa trên sông Thames ở London, hay là mưa nơi quê nhà tôi.

Tôi chỉ biết rằng, người trước mặt tôi đã băng qua gió mưa, vượt chín ngàn cây số, để đến bên tôi.

Tôi chưa từng nghĩ Chu Cận Lâu sẽ thật sự đến…

Lại càng không ngờ anh lại đứng trước tôi, che chở tôi khỏi tất cả sự bẩn thỉu, tàn nhẫn của thế giới này.

Đến khi tôi lấy lại tinh thần, điều tôi thấy chính là một Chu Cận Lâu như vậy.

Khuôn mặt ấy… còn đẹp hơn khi thấy qua video.

Ngũ quan sắc nét, đôi mắt kinh diễm như tranh vẽ.

Phía sau anh là cả một nhóm người áo đen, đội hình không nhỏ vừa đủ vây kín xung quanh.

Gương mặt anh ngơ ngác ấy nhìn tôi, vài giây sau liền bước đến nắm tay tôi.
 
Ánh Trăng Vì Em Mà Đến
Chương 9



Thẩm Lam Lam thấy vậy liền nhào đến, cười ngọt ngào:

“Chào anh đẹp trai, em là em gái của Thẩm Hoa Hoa, em tên là Thẩm Lam Lam~”

“Em thật lòng nhắc nhở anh là đừng để chị ấy lừa anh nha. Người không được ba mẹ yêu thương đều có vấn đề tính cách hết á~”

Lý Dương cũng xông tới:

“Cậu là dân thượng lưu mà lại nhặt thứ tôi không cần à? Không thấy xấu hổ sao? Nói thật cho cậu biết, cô ta là loại lẳng lơ, là kẻ chuyên thay lòng đổi dạ đấy.”

Nghe đến đó, Chu Cận Lâu dừng tay lại.

Anh quay người, nhìn thẳng vào họ, rồi kéo tôi ôm vào lòng.

Hơi ấm vây lấy tôi, mùi hương thông non như từ rừng Đại Hưng An Lĩnh ùa đến, tiếng anh vang lên trầm thấp nhưng sắc lạnh:

“Hai người nên lo cho bản thân đi. Một tên thiếu gia phá sản nợ nần chồng chất, lo sống cho nổi trước đã.”

“Còn bạn gái tôi không phiền các người bận tâm.”

“Nếu cô ấy là loại thay lòng đổi dạ… tôi cũng tình nguyện làm người dự bị cho cô ấy.”

“Nếu cô ấy thủy chung… tôi sẽ lên chùa thắp hương tạ ơn trời đất.”

Khoảnh khắc đó, tôi thật sự cảm thấy… Mình đang được yêu thương.

Khóe mắt nóng lên.

Rõ ràng mùa đông vẫn chưa qua.

Vậy mà … Trên lớp băng lạnh giá kia, tôi lại nhìn thấy… hình bóng mùa xuân.

Giống như đang mơ vậy.

Cơn mưa giữa mùa đông đổ xuống vừa bất ngờ, vừa lạnh buốt.

Phía xa, tài xế của Chu Cận Lâu đang sắp xếp để đưa bà nội tôi chuyển đến bệnh viện ở thủ đô.

Còn ngay bên tôi, Chu Cận Lâu giương một chiếc ô, lặng lẽ đứng cạnh.

Tôi khẽ liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tim bỗng đập mạnh đến nghẹt thở.

Không giống lúc nói chuyện qua màn hình khi tôi vẫn còn tự tin và chủ động.

Lúc này, anh mặc áo măng tô đen, cao hơn tôi hẳn một cái đầu.

Chiều cao 1m87 mang lại cảm giác áp lực quá lớn.

Tôi phải ngẩng đầu mới nhìn thấy được phần cằm sắc nét của anh.

Lúc này tôi mới để ý trên cổ anh có một nốt ruồi nhỏ.

Tôi nhớ tới một đêm nào đó, khi anh áp sát lại gần…

Tôi l.i.ế.m môi, những lời ám muội từng nói ngày đó lại hiện về.

“Anh ơi, cái nốt ruồi này quyến rũ quá… Em muốn ‘ăn’ nó luôn.”

Lúc đó tai anh đỏ bừng, nhưng vẫn kiên nhẫn giảng đề toán cho tôi, vừa chiều chuộng vừa nhịn cười:

“Khi gặp rồi anh cho em ‘ăn’, được không?”

Nhưng hiện tại, khi anh thực sự xuất hiện bên cạnh tôi.

Tôi lại không dám nữa rồi.

Lên xe, tôi cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc.

Muốn nói lời cảm ơn.

Muốn nói lời xin lỗi.

Muốn nói rằng… có lẽ, chúng ta không nên liên lạc nữa.

Nhưng chưa kịp nói, thứ ngăn lại tôi lại là… Một nụ hôn cuồng loạn.

Giống như là dồn nén quá lâu, cuối cùng không thể kìm nén thêm.

Không rõ ai bắt đầu trước.

Nhưng khoảnh khắc ấy tôi chỉ biết…

Phải như vậy.

Mãnh liệt. Điên cuồng. Dồn dập.

Hôn xong, lại càng hôn sâu hơn.

Tôi chưa từng nghĩ, những lời tôi từng buông lơi khi tán tỉnh qua màn hình lại có một ngày hóa thành thực thể, trở thành vòng dây siết chặt lấy tôi.

Khi anh nắm lấy mắt cá chân tôi, kéo tôi trở lại giường tôi vẫn còn đang run rẩy.

Không còn là Chu Cận Lâu lạnh lùng, nhã nhặn như thường ngày.

Không còn là người ngượng ngùng, quay mặt đỏ tai.

Mà là…

b*nh h**n.

Chiếm hữu.

Điên cuồng.

Yết hầu anh chuyển động.

Đôi mắt u tối như vực sâu.

Như ngọn lửa rực cháy bên dưới một tảng băng đang vỡ vụn.

Anh dùng ngón tay dài nhẹ vuốt lên vết hôn đỏ ửng nơi xương quai xanh tôi, vết hôn vẫn còn rất mới.

“Nói lại đi. Nói cái câu ‘sau này đừng liên lạc nữa’ ấy.”

“Dùng hết tâm cơ lừa tình cảm của tôi, giờ lại muốn kết thúc?”

“Không thể nào đâu, bé cưng.”

“Bé cưng à…”

“Bé cưng à…”

“Anh đã muốn gọi em như thế từ lâu rồi.”

“Em là của anh.”

“Bé cưng không được rời xa anh… trừ khi anh chết.”

Anh áp sát tai tôi, dùng giọng nói thấm vào xương tủy thì thầm.

Giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u tôi, ánh mắt tràn ngập h*m m**n chiếm hữu.

“Giờ thì biết sợ rồi đúng không?”

“Lúc trước nói muốn anh hôn lên cổ, không phải rất to gan sao?”

“Tán tỉnh xong rồi định chạy? Không phải em nói, em thích anh… Thích nhất… thích đến phát điên luôn sao?”

Cơ thể anh nóng đến đáng sợ.

Anh bắt tôi nhìn thẳng vào mắt mình.

Gương mặt kia so với trong video còn quyến rũ hơn gấp nhiều lần.

“Bé cưng không được trốn. Nhìn anh này.”

Có chút đe dọa, cũng như chút khẩn cầu.

“Đừng chỉ nóng bỏng trên mạng… Giờ thì cho anh thấy em ‘nóng’ thế nào đi.”

Tôi ngẩng đầu, mặt đỏ bừng.

Dứt khoát không né tránh nữa như hàng trăm lần tôi đã nói trước camera.

“Anh ơi, hôn em có được không? Em nhớ anh lắm, nhớ đến phát điên rồi.”

“Dỗ em một chút đi… Em không nói chia tay nữa đâu.”

“Những lời em nói đều là thật. Em thật sự… thật sự thích anh nhất trên đời.”

Chưa đợi tôi nói xong, Chu Cận Lâu đã đỏ rần cả tai, cả mắt cũng đỏ hoe.

Anh như đang giận dữ, lại như đang xấu hổ.

Cắn nhẹ lên vai tôi một cái như hung hăng, nhưng cũng như đang đau lòng.

Sau đó anh cúi đầu, khẽ đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Nhẹ nhàng, gần như khẩn thiết.

“Đừng nói nữa, bé con hay nói dối.”

“Chuyện không rời xa anh…”

“Em phải dùng cả đời để chứng minh lận đấy.”

Tôi nâng khuôn mặt anh lên, nhìn thật kỹ.

Cuối cùng, tôi đặt một nụ hôn lên môi anh. Mỉm cười, thì thầm:

“Chu Cận Lâu… Em muốn DNA của mình xoắn vào anh. Được không?”

Chu Cận Lâu.

Em từng hỏi anh về chiếc bình Klein.

Anh nói, đó là hình chiếu của không gian bốn chiều lên không gian ba chiều.

Nhưng anh biết không…

Bình Klein dù nó có thể chứa đưng mọi thứ nhưng nó cũng không thể chứa hết tình yêu.

Chu Cận Lâu. Ý em là…

Tình yêu em dành cho anh mãi mãi không bao giờ là có điểm cuối.
 
Back
Top Bottom