Ngôn Tình Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
AP1GczOVwyO_WLZ2eC79DkJ_2E0OhLvfYb7IBdjUR3EwATPDrMYl-kqDHLg5rBIvKxCdpV4MhavbDeqKkzAxGdqRzG9RvIICNgCmeChXiIRXpkzeIEaTiNhQAK1CkqxvduXcdjA-sxhpJLK498EJX7IkCjJU=w215-h322-s-no-gm

Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Tác giả: Vọng Ngôn
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cổ Đại
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Kiếp trước, ta từng cứu một nam nhân toàn thân đầy thương tích – Yến Bắc Lục.

Hắn trở thành tể tướng đương triều, cưới ta làm thê, nhưng lại chưa từng chân thật gần gũi.

Khi ấy, ta ngây ngô cho rằng hắn chỉ là người lãnh đạm, không giỏi biểu lộ tình cảm.

Mãi đến về sau, ta mới hiểu — hắn chưa từng yêu ta. Trong tim hắn, sớm đã khắc ghi một bóng hình không thể với tới, một ánh trăng sáng mà hắn hằng thương nhớ.

Hắn phụ tấm chân tình của ta, lại chẳng chịu buông tay. Ta bị nhốt trong lồng giam của ái tình giả tạo, lặng lẽ chết trong tuyệt vọng.

Sau khi sống lại, ta chỉ mong bản thân có thể tránh khỏi kiếp duyên nghiệt ngã ấy, không vướng bận, không lưu luyến, không dây dưa.

Thế nhưng, đêm hôm đó, khi trăng treo lơ lửng ngoài song cửa, có tiếng người nhẹ nhàng vang lên giữa tĩnh mịch:

— "Thanh Dao, nàng có muốn nam nhân không?"​
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 1


Ta nhất thời không biết nên phản ứng ra sao, chỉ khẽ đưa tay, nhẹ nhàng khép chặt cánh cửa.

Tựa người vào cánh gỗ lạnh lẽo, đầu ta chợt đau nhói. Một cơn choáng nhẹ dâng lên khiến bản thân phải nhắm mắt lại trong thoáng chốc.

Quái lạ.

Rõ ràng đã cẩn thận né tránh mọi khả năng chạm mặt hắn, cớ sao vẫn có thể gặp lại Nghiêm Bắc Lục?

Giữa màn đêm yên tĩnh, bên ngoài truyền vào tiếng gọi quen thuộc:

“Lâm đại phu, có nhà không?”

Là giọng của Trương thúc — hàng xóm thân thuộc nhất của ta. Nghe tiếng ông, ta đành mở hé cửa, chừa một khe nhỏ.

“Trương thúc, muộn thế này rồi còn tới tìm ta, có chuyện gì thế?”

Ông khẽ thở dài, vẻ mặt có chút sốt ruột:

“Thanh Dao, hôm nay ta và bà nhà lên núi, lúc về thì gặp một tiểu tử nằm bất tỉnh bên đường. Trông có vẻ thảm thương lắm. Ta đến gần sờ thử, thấy vẫn còn thở.”

“Bà ấy nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng bảo tháp. Ta thấy cũng có đạo lý, sợ để lâu không cứu được, vội vã đưa người tới cho chắc xem thử đây.”

Vừa nói, ông vừa chỉ về phía sau lưng. Dưới tán cây cạnh tường, một nam nhân trẻ tựa mình vào vách, cả người bùn đất lấm lem, khuôn mặt tuy nhếch nhác vẫn lờ mờ lộ ra vẻ tuấn tú.

“Cháu xem còn cứu được không?”

Ta đưa tay lên day nhẹ trán, thở ra một hơi:

“Thúc, thẩm, người ven đường không nên tuỳ tiện đưa về, đặc biệt là những kẻ không rõ thân phận lai lịch thế này.”

Trương thẩm cũng ghé lại gần, hạ giọng thì thầm:

liliii

“Thanh Dao à, bà thấy thằng nhỏ này trông cũng sáng sủa, cứ thế mà bỏ mặc thì uổng quá. Hơn nữa,cháu biết không, hồi trẻ bà mê mấy vị tài tử tuồng hát lắm, dáng dấp kiểu này là đúng gu của bà đấy.”

Ta chỉ biết cười khổ trong bụng.

“Thẩm à, người rất lương thiện, nhưng có những người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Dung mạo càng đẹp, đôi khi càng nguy hiểm.”

Ta liếc mắt nhìn kẻ đang nằm kia một lần nữa. Hắn nghiêng đầu tựa vách, dáng vẻ vô cùng tiều tuỵ. Nhưng không hiểu sao, trong khoảnh khắc ấy, ta lại rùng mình.

Quay đầu lại, ánh mắt ta dừng trên bức hoành phi treo trước cửa tiệm thuốc:

"Hành y tế thế."

Ta im lặng rất lâu.

Cuối cùng vẫn chỉ có thể lên tiếng:

“Thúc, người đưa hắn vào trong đi.”

--

Nghiêm Bắc Lục vốn là con trai của Thượng thư bộ Hộ — một người cương trực liêm khiết, nổi danh trong triều là thanh lưu chính trực, suốt đời không hề kết đảng lập phe.

Khi tiên đế còn tại vị, chưa định người kế vị, thế lực của tam hoàng tử và ngũ hoàng tử tranh nhau mạnh mẽ. Cả hai đều từng ra sức lôi kéo Nghiêm Thượng thư, nhưng ông nhất quyết từ chối.

Hai vị hoàng tử ôm hận trong lòng, liền cấu kết với bè đảng trong triều, bày mưu vu cáo ông nhận hối lộ. Cuối cùng, ông bị ban chết, cả gia tộc bị đày đến đất Thanh Châu xa xôi.

Không ai ngờ rằng, kẻ khi ấy trầm lặng nhất — lục hoàng tử — cuối cùng lại giành được thiên hạ.

Sau khi lên ngôi, tân đế lập tức minh oan cho Nghiêm gia. Nghiêm Bắc Lục được phóng thích khỏi đất lưu đày.

Những năm ở Thanh Châu, hắn nếm đủ khổ cực, thân mang trọng bệnh, gia quyến tứ tán, người thân lần lượt rời bỏ.

Một thân một mình, hắn từ Thanh Châu đi bộ suốt dặm dài về lại kinh thành, chỉ mang theo ý niệm duy nhất trong lòng:

Phải khôi phục danh dự đã mất của Nghiêm gia.

Kiếp trước, ta gặp được hắn khi đang lên núi hái thuốc. Hắn khi ấy đã gục ngã bên đường, một cánh tay gần như tàn phế. Ta đưa hắn về, tự tay nối lại xương gãy, miệt mài ngày ngày bôi thuốc, chăm sóc suốt một thời gian dài.

Hắn tuy rơi vào cảnh khốn cùng, nhưng dáng dấp vẫn nổi bật hơn người, dung mạo tuấn tú, khí chất thanh cao, khiến người ta vừa nhìn đã không nỡ rời mắt.

Lúc ấy ta còn nghĩ, mình thật may mắn — giữa đường lại nhặt được một vị công tử như bước ra từ trong mộng.

Hắn luôn mang dáng vẻ xa cách, chẳng mấy khi nói chuyện, ánh mắt lúc nào cũng lạnh nhạt, dường như không màng thế sự. Ấy vậy mà, ta lại thích cái cách lặng thinh của hắn, thích được ở bên cạnh hắn, dù chỉ để yên lặng ngắm nhìn.

Đôi khi, hắn sẽ giúp ta sắp xếp y thư, lúc ta bận rộn sẽ nhẹ nhàng cài lại tóc mai rủ xuống, lúc vườn xuân đơm hoa, còn chậm rãi bẻ một cành đào trao tay.

Hôm ấy, dưới tán hoa đào rơi lả tả, ta cùng hắn uống rượu trong sân. Khi rượu ngà ngà, hắn hỏi:

“Nếu được báo đáp, nàng muốn điều gì?”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 2


Dưới ánh trăng treo lơ lửng giữa trời xuân, hắn mặc y phục màu lam, gương mặt vốn luôn lạnh lẽo bỗng trở nên dịu dàng hiếm thấy. Ta nhìn hắn, nhất thời thất thần, rồi như có hơi men đẩy đưa, buột miệng nói:

“Hay là... lấy thân báo đáp?”

Nói xong câu ấy, ta lập tức hối hận, vội lén nhìn sắc mặt hắn.

Hắn im lặng rất lâu, lâu đến mức ta tưởng mình đã quá chén mà nói bừa, đang định thu lời, thì hắn mở miệng:

“Được.”

Khoảnh khắc ấy, ta ngỡ rằng trong tim hắn... thật sự có ta.

Ta sắp xếp cho hắn nằm tạm trên chiếc giường nhỏ trong phòng khách, rồi tự mình bắt mạch.

Nhịp mạch yếu đến mức gần như không cảm nhận được, toàn thân rét lạnh, khí huyết đình trệ, rõ ràng đã sốt cao nhiều ngày không hạ.

Đưa tay vén tay áo hắn lên, cánh tay gầy đến mức chỉ còn da bọc xương. Nhưng điều khiến ta chú ý hơn cả là vết sẹo chạy dài từ vai tới khuỷu — cũ kỹ, nhưng vết thương năm xưa rõ ràng là rất nặng.

Ta nhìn mà trong lòng trầm xuống.

Ở kiếp trước, chính ta là người chữa trị cánh tay này cho hắn.

Lúc ấy hắn vừa mới thoát khỏi lưu đày, chỉ còn nửa mạng sống, được ta cứu về, tự tay nối lại xương cốt, ngày đêm châm cứu, xoa bóp, bốc thuốc, ròng rã mấy tháng trời mới giữ được cánh tay ấy cho hắn.

Nay cánh tay kia vẫn còn, vết sẹo ấy vẫn còn,nhưng ta với hắn, đã không còn như xưa nữa.

Sau khi cho ăn hắn uống thuốc hạ sốt, ta lui ra, dặn dò Trương thúc trông hắn một đêm.

Ngày mai nếu không có gì bất thường, ta sẽ tiếp tục điều trị.

Trương thúc gật đầu, nói mấy câu cảm ơn rồi quay vào trong.

Trở về phòng mình, ta vừa định châm đèn thì nghe tiếng cửa khẽ động. Ngoái đầu lại, thấy Trương thẩm rón rén bước vào, tay ôm một bọc nhỏ.

Ta cười khẽ hỏi:

“Thẩm còn chưa ngủ sao?”

Bà đáp, giọng nhỏ như sợ người khác nghe thấy:

“Thanh Dao à, thẩm mang chút đồ tới cho tiểu tử kia. Quần áo cũ của con trai ta hồi còn trẻ, cũng sạch sẽ, chắc mặc vừa.”

Ta hơi khựng lại, rồi dịu giọng:

“Phiền thẩm quá rồi.”

Trương thẩm đặt gói đồ xuống, nhìn ta một chút, rồi đột nhiên hỏi:

“Cháu với hắn… từng quen biết sao?”

Tim ta khựng lại trong thoáng chốc.

Ta cười, lắc đầu: “Không ạ.”

Trương thẩm nhìn ta hồi lâu, như định nói gì, nhưng rồi lại thôi. Bà vỗ vỗ tay ta, ánh mắt hiền hậu.

“Chỉ mong lần này hắn biết quý người trước mắt.”

Sáng sớm hôm sau, trời còn mờ sương, ta đã dậy nhóm lò sắc thuốc.

Tiệm thuốc tuy nhỏ, nhưng mọi thứ đều do ta tự tay gây dựng, nên dù đơn sơ cũng sạch sẽ, gọn ghẽ. Khói thuốc bay lên lững lờ trong làn gió sớm, quyện cùng hương cỏ khô, khiến lòng người cũng nhẹ đi vài phần.

Ta bưng bát thuốc bước vào phòng ngoài, Trương thúc vừa thấy liền vội vàng tránh ra.

Hắn vẫn chưa tỉnh, sắc mặt hơi khá hơn đêm qua, nhưng trán vẫn còn nóng. Ta ngồi xuống mép giường, thử nhiệt độ một lúc rồi nâng hắn dậy, nghiêng người chậm rãi đổ từng ngụm thuốc vào miệng.

Động tác ấy, ở kiếp trước ta đã từng làm biết bao lần. Mỗi lần hắn bị cảm, hoặc khi vết thương trở chứng, đều là ta ngồi thế này, một tay đỡ lưng, một tay nâng bát thuốc.

liliii

Khi ấy, ta cứ nghĩ chỉ cần mình đối xử thật lòng, thì rồi cũng sẽ đổi được một chút chân tâm từ hắn.

Đến cuối cùng mới hiểu, lòng người, không phải cứ nhẫn nại là có thể chạm tới.

Ta đặt bát xuống, lau khóe miệng hắn bằng khăn ấm. Lúc cúi xuống, bỗng phát hiện tay hắn hơi động — hàng mi khẽ run, ánh mắt nặng nề mở ra.

Hắn tỉnh rồi.

Ánh mắt hắn chậm rãi chuyển động, cuối cùng dừng lại trên khuôn mặt ta. Một thoáng trống rỗng lướt qua đáy mắt, rồi dường như hắn muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô khốc, chỉ phát ra được một tiếng khàn đặc.

“Ngươi…”

Ta nhìn hắn, giọng vẫn bình thản:

“Ngươi sốt cao mấy ngày, còn chưa hạ hẳn. Đừng vội nói, nghỉ thêm một lát.”

Hắn nhìn ta, như muốn hỏi gì, nhưng lại thôi. Một lúc sau, chỉ khẽ nhắm mắt, dường như đã mệt mỏi tới cực điểm.

Ta đứng dậy, rời khỏi phòng.

Trương thẩm đứng chờ bên ngoài, thấy ta đi ra liền thấp giọng hỏi:

“Hắn tỉnh rồi à?”

Ta gật đầu, ánh mắt vẫn bình lặng như nước.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 3


Bà lại hỏi:

“Hắn… có nói gì không?”

“Không,” ta đáp, “Tạm thời chưa nhớ được gì đâu.”

Câu ấy, một nửa là thật, một nửa… ta cũng không rõ.

Dù hắn có nhớ hay không, kiếp này ta cũng không định bước lại con đường cũ nữa.

Ta vẫn nhớ rõ, kiếp trước, khi Nghiêm Bắc Lục tỉnh lại trong tiệm thuốc của ta, ánh mắt đầu tiên hắn dành cho ta là lãnh đạm, xa cách.

Mãi về sau, dù ta đã đối xử với hắn hết lòng, hắn cũng chỉ trao lại một cái gật đầu hờ hững, cùng mấy câu khách sáo lạnh lùng.

Nhưng kiếp này, khi ánh mắt ấy lại lần nữa nhìn về phía ta, ta lại không còn mong đợi điều gì nữa.

Không phải ta không muốn, chỉ là đã học được cách buông bỏ.

Mấy ngày sau, hắn vẫn không nói gì nhiều. Ăn ít, ngủ ít, ánh mắt thường xuyên ngơ ngẩn nhìn ra ngoài sân, như đang tìm kiếm điều gì trong mảnh ký ức vụn vỡ.

Hắn hỏi tên ta vào ngày thứ ba.

Ta đáp: “Thanh Dao.”

Hắn nghe xong, chỉ khẽ gật đầu.

Vài hôm sau, hắn đã có thể đứng dậy đi lại, nhưng dáng vẻ vẫn tiều tụy như người vừa từ cõi c.h.ế.t trở về.

Trương thẩm thấy hắn đi đứng ổn định, liền hớn hở nhét vào tay hắn hai bộ y phục sạch sẽ, lại dúi thêm gói bánh bao nóng vừa hấp, rồi thì thầm với ta:

“Ta nói thật, ánh mắt hắn nhìn cháu... không giống người xa lạ lắm.”

Ta không đáp.

Với Trương thẩm, mọi thứ chỉ là cảm giác nhất thời. Nhưng với ta, tất cả đã là chuyện cũ chôn sâu ba năm.

Nghiêm Bắc Lục là người ẩn nhẫn. Dù có khổ đến mấy cũng không nói, có đói cũng chẳng cầu, có mệt cũng không than. Hắn chỉ lặng lẽ sống, lặng lẽ tồn tại như thể chính mình chưa từng tồn tại.

Đó là điều khiến ta từng động lòng.

Nhưng cũng chính sự lặng lẽ ấy, về sau lại bóp nghẹt ta từng chút một.

Một tuần sau, hắn chủ động xin rời đi.

Hắn đứng giữa sân, bóng lưng mảnh khảnh, ánh nắng nhạt chiếu lên đôi vai gầy — dáng hình ấy, lạ thay, giống hệt lần đầu tiên ta nhìn hắn rời đi kiếp trước.

Ta đưa cho hắn một túi nhỏ: bên trong là mấy hoàn thuốc bổ, vài đồng bạc vụn, cùng một tờ giấy kê đơn phòng khi trái gió trở trời.

Hắn nhận lấy, ngước mắt nhìn ta một cái rất khẽ.

Ta mỉm cười, giọng nhẹ như gió thoảng:

“Bảo trọng.”

Hắn khựng lại một thoáng, như muốn nói gì đó. Nhưng rồi vẫn chỉ im lặng, gật đầu, quay lưng rời đi.

Không một lời tiễn biệt.

Không một lần ngoái đầu.

Giống như kiếp trước.

Chỉ là, lần này... ta không còn đau lòng nữa.

Từ sau khi Nghiêm Bắc Lục rời đi, tiệm thuốc lại trở về những ngày yên tĩnh ban đầu.

Ta bận rộn với đơn thuốc, khám bệnh cho người trong trấn, thỉnh thoảng lên núi hái cỏ, dần dần lòng cũng lắng xuống như mặt hồ không gợn sóng.

Chỉ là, có đôi lúc, trong những buổi chiều nắng nhạt, khi nhìn qua khe cửa, ta lại bất giác nhớ đến bóng lưng ấy — dáng người gầy, bước chân không nhanh không chậm, lặng lẽ đi khuất dưới tán cây cuối con đường.

Không lưu luyến. Không vướng bận.

Cũng chẳng có lời nào là tiễn biệt.

Giấc mộng kiếp trước giống như một tấm lụa cũ, ta đã đem gấp lại, cất vào hòm, không còn chạm tới nữa.

Cho đến một ngày, trong lúc ta đang cân thuốc sau quầy, có người bước vào, mang theo mùi gió bụi và tiếng vó ngựa dừng ngoài cửa.

Người đó mặc y phục quan binh, dáng người cao lớn, lưng đeo trường kiếm. Vừa bước vào, ánh mắt hắn đã đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên người ta.

“Xin hỏi, nơi này có phải là y quán của Lâm Thanh Dao?”

Ta ngẩng lên, gật đầu: “Phải.”

Người kia đưa ra một phong thư, giọng nói cung kính:

“Thuộc hạ được lệnh của <b>T</b><b>ể</b><b> t</b><b>ướ</b><b>ng </b><b>đạ</b><b>i nhân</b>, đặc biệt tới mời Lâm đại phu hồi kinh chữa bệnh.”

Tay ta khựng lại, tim cũng như ngừng đập một nhịp.

<b>Tể tướng…</b>

Trong triều, người đang giữ chức vị ấy chỉ có một. Mà người đó — chính là <b>Nghiêm B</b><b>ắ</b><b>c L</b><b>ụ</b><b>c</b>.

Ta cúi mắt, giọng điềm tĩnh:

“Thứ lỗi, ta không hành y cho quan phủ.”

Người kia có phần khó xử:

“Lệnh này là đích thân Tể tướng viết, nói rằng chỉ có Lâm đại phu mới có thể chữa được.”

Ta vẫn lắc đầu:

“Bệnh duyên đã đoạn, y duyên cũng chấm dứt từ lâu. Ngươi trở về nói với Tể tướng, ta không đi.”

liliii

Người đó nhìn ta hồi lâu, cuối cùng vẫn ôm quyền, nói:

“… Thuộc hạ hiểu rồi.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 4


Sau đó xoay người bước ra ngoài, vó ngựa nhanh chóng khuất dần nơi đầu ngõ.

Ta đứng lặng sau quầy thuốc rất lâu.

Ánh nắng bên ngoài rơi qua cửa sổ, chiếu lên mặt bàn phủ đầy thảo dược, tạo nên những vệt sáng mỏng như sợi chỉ. Mùi thuốc thoang thoảng trong không khí.

liliii

Ta cúi đầu, cẩn thận gấp lại tờ đơn dở dang.

Một lá thư, một câu mời.

Hắn vẫn nhớ tên ta.

Nhưng… ta đã không còn là người từng vì hắn mà chờ đợi.

Từ sau hôm ấy, ta không còn nghe tin tức gì về Nghiêm Bắc Lục.

Bức thư hắn gửi, ta không mở. Cũng không đốt.

Chỉ gấp lại, cất trong ngăn kéo nhỏ nơi đầu giường, giữa những đơn thuốc cũ và vài mảnh vải băng đã khô mực.

Mùa xuân ở trấn nhỏ đến rất chậm. Trời ấm rồi lại lạnh, mưa phùn dai dẳng suốt mấy ngày liền, hoa đào trong sân còn chưa nở đã bị gió thổi rụng đầy mặt đất.

Một hôm, ta lên núi hái thuốc, trở về trễ. Trời đã nhá nhem, mưa phùn vừa dứt, giày dính đầy bùn đất. Vừa đến cổng y quán, đã thấy một cỗ xe ngựa đỗ sẵn bên ngoài.

Người đứng dưới hiên không mang áo choàng, y phục thấm nước, vai áo ướt sũng một mảng.

Ánh sáng từ đèn lồ ng trong sân chiếu lên mặt hắn — gầy hơn trước, xanh xao hơn trước, nhưng đôi mắt ấy… vẫn là ánh nhìn ta không thể lẫn vào đâu được.

Ta đứng yên ngoài cổng rất lâu, mưa lạnh rơi xuống tóc, ngấm vào cổ áo.

Hắn cũng không tiến tới. Chỉ lặng lẽ nhìn ta, không nói lời nào.

Cuối cùng, ta lên tiếng trước:

“Ngươi tới đây làm gì?”

Giọng nói của ta vang lên giữa đêm tối, nghe rất bình thản. Nhưng tay ta giấu trong tay áo đã siết chặt từ lúc nào không hay.

Nghiêm Bắc Lục vẫn không bước lại gần, chỉ nhẹ nhàng đáp:

“Ta tới đón nàng.”

Ta khẽ bật cười.

“Đón ta?”

Hắn gật đầu.

“Trên triều có kẻ không muốn ta tiếp tục giữ vị trí này. Gần đây liên tiếp xảy ra chuyện, lòng người khó dò, thế cục chưa yên. Ta không yên tâm để nàng một mình ở đây.”

Tim ta chùng xuống một nhịp, nhưng rất nhanh đã cười nhạt.

“Nghiêm đại nhân nói vậy, chẳng phải quá khách sáo rồi sao?”

Ánh mắt hắn khẽ động.

“Thanh Dao, ta không muốn lặp lại sai lầm nữa.”

Gió từ dãy núi xa thổi qua con ngõ hẹp, khiến đèn lồ ng trong sân khẽ rung. Ta đứng trong gió, nghe tiếng hắn vang lên rất khẽ, như một lời hối lỗi chôn sâu dưới lớp tro tàn.

Ta nhìn hắn thật lâu, rồi khẽ lắc đầu:

“Muộn rồi.”

Nói xong, ta bước qua hắn, đẩy cửa vào trong.

Hắn không ngăn ta, chỉ đứng yên, ánh mắt nhìn theo đầy tĩnh lặng.

Đêm đó, ta mất ngủ.

Trong sân, hoa đào vẫn chưa kịp nở.

Từ sau đêm ấy, Nghiêm Bắc Lục không xuất hiện nữa.

Cỗ xe ngựa dưới hiên biến mất khi trời còn chưa sáng, giống như hắn chưa từng đến. Cũng không để lại lời nào, không gửi lại thêm thư từ, thậm chí cả tên hắn — từ đó về sau — cũng không còn vang lên giữa trấn nhỏ lặng lẽ này.

Chỉ có ta vẫn sống như cũ, khám bệnh, bốc thuốc, dậy sớm nhóm lò, tối muộn châm đèn.

Thỉnh thoảng, Trương thẩm lại nhắc đến hắn:

“Hôm ấy ta nhìn thấy hắn đứng ướt như chuột lột ngoài sân, thương quá trời ơi… Sao cháu không cho nó vào?”

Ta chỉ cười, không đáp.

Có những chuyện, không phải không nỡ, mà là không nên.

Nửa tháng sau, trong khi đang chẩn mạch cho một đứa bé bị ho dai, một tờ công văn từ huyện nha được người đưa đến.

Ta mở ra xem. Nét bút cứng cáp, rõ ràng là từ quan phủ.

Trên công văn viết: “Có người tố cáo y quán Lâm thị không có giấy phép hành nghề, hành y trái luật, yêu cầu lập tức dừng hoạt động chờ tra xét.”

Ta cười khẽ.

Thế gian này, chẳng có gì ngẫu nhiên. Nhất là khi thời điểm lại khéo đến vậy.

Trương thúc hốt hoảng chạy tới, hỏi ta phải làm sao. Ta chỉ nói:

“Dừng vài hôm, cũng chẳng sao.”

Cùng ngày hôm đó, một toán binh lính từ huyện nha đến, phong kín tiệm thuốc. Mọi người trong trấn đều xôn xao, có người bênh vực, có người nghi ngờ. Nhưng ta không nói gì.

Ta biết, những bàn tay trong bóng tối ấy... không nhắm vào một y quán nhỏ bé.

Chúng nhắm vào <b>h</b><b>ắ</b><b>n</b>.

Tối hôm đó, có người gõ cửa phòng ta.

Là một thư đồng trẻ tuổi, mặc áo vải lam, lưng đeo bao kiếm. Không nói họ tên, chỉ đặt xuống một bức thư, cúi đầu, rồi rời đi ngay.

Ta ngồi dưới ánh đèn, mở thư ra.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 5


Chỉ vỏn vẹn một hàng chữ:

<b>“Xin l</b><b>ỗ</b><b>i, ta v</b><b>ẫ</b><b>n không b</b><b>ả</b><b>o v</b><b>ệ</b><b> </b><b>đượ</b><b>c nàng.</b><b>”</b>

Mực chưa khô hẳn, nét chữ hơi run.

Ta lặng người rất lâu.

Bức thư ấy, ta gấp lại, lần này không cất nữa — mà đốt ngay trên ngọn đèn.

Từng tàn tro xoáy lên trong ánh sáng mờ, lặng lẽ bay ra khỏi khung cửa sổ.

Không ai có thể bảo vệ ai mãi mãi.

Chỉ có chính ta — phải học cách đứng vững giữa gió lạnh.

Sau khi tiệm thuốc bị niêm phong, ta tạm thời chuyển về nhà cũ ở cuối trấn.

Nơi ấy là căn viện nhỏ cha để lại, từ lâu không có người ở, cỏ dại mọc um tùm, mái ngói loang lổ, nhưng ít nhất là yên tĩnh. Ta dọn dẹp sơ qua, kê một chiếc bàn, trải giấy, mài mực — ngày vẫn châm cứu, đêm vẫn viết phương thuốc.

Sống lại một đời, những gì từng mất, ta đều không còn muốn đòi lại.

Chỉ mong giữ được chút thanh sạch của bản thân.

Thế nhưng, cõi đời này, không phải cứ muốn bình yên là được yên bình.

Một đêm cuối xuân, trời đổ mưa lớn. Ngoài sân, gió giật từng hồi, cây đào mới trổ nụ cũng bị quật nghiêng nghiêng.

Ta đang nhóm lò, định sắc thuốc cho một bà lão trong trấn thì có tiếng đập cửa dồn dập.

Lúc mở cửa ra, nước mưa tạt vào mặt lạnh buốt. Dưới mái hiên, có hai người bị thương nặng, một kẻ đã mê man, người còn lại th* d*c tựa vào cột gỗ.

“Lâm… Lâm đại phu…”

Hắn đưa tay ra, cố giữ tỉnh táo: “Xin… xin cứu người.”

Ta nhận ra người đó — là thuộc hạ từng đi theo Nghiêm Bắc Lục, tên là Hạ Du.

Không hỏi thêm, ta lập tức đỡ họ vào trong.

Người bị thương nặng nhất là một nam tử áo đen, lưng bị đ.â.m một nhát sâu đến tận xương, m.á.u đã nhuộm đỏ cả vạt áo.

Không kịp nghĩ gì, ta gọi Hạ Du phụ giúp, rồi lấy dao, cầm máu, bôi thuốc, khâu lại vết thương.

Từng mũi kim xuyên qua da thịt lạnh ngắt, ta không nói một lời. Hạ Du thì run lên vì sốt, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng mà không rời khỏi bên cạnh.

Cả đêm ấy, ta không ngủ.

Mưa dầm đến tận sáng mới ngớt, gió lạnh vẫn lùa vào khe cửa. Trong nhà chỉ có ánh đèn leo lét soi bóng ba người — hai kẻ mang thương tích, một người bận rộn vá lại sinh mệnh.

Đến khi trời rạng, người kia cuối cùng cũng tỉnh lại.

Ánh mắt hắn mở ra chậm rãi, nhìn quanh một lượt rồi dừng trên ta. Không ai nói gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, ta có thể cảm nhận được — đây không còn là một người dân thường.

Hắn không hỏi ta là ai, cũng không ngạc nhiên vì được cứu. Chỉ nhàn nhạt cười, nói khẽ:

“Quả nhiên là người trong lời đồn…”

Ta không đáp.

Đến khi Hạ Du nghỉ lại sức, ta mới hỏi:

“Các ngươi... là bị phục kích?”

Hạ Du gật đầu, sắc mặt tái nhợt.

“Có người gài bẫy. Là để g.i.ế.c Tể tướng.”

Trái tim ta khẽ run lên.

Hắn vẫn chưa an toàn. Dù đã là Tể tướng, đứng trên vạn người dưới một người, nhưng lại đang ở chính giữa tâm bão.

Ta hạ giọng, hỏi lại:

“Vậy... Nghiêm Bắc Lục bây giờ ở đâu?”

Hạ Du im lặng một lúc, rồi nói:

“Trên đường đến đây.”

Ta vừa thay xong băng cho người bị thương thì nghe tiếng vó ngựa dừng trước cổng.

Tiếng bước chân chậm rãi vang lên trên nền đá ướt, không vội vã, cũng không do dự.

Cửa vẫn khép hờ.

Hắn đứng ngoài cửa một lát, rồi mới đưa tay đẩy nhẹ.

Khi Nghiêm Bắc Lục bước vào, trời đã sáng, nhưng ánh sáng ấy không thể xua đi vẻ mỏi mệt nơi đáy mắt hắn.

Áo choàng sẫm màu thấm nước mưa, dính bùn đất. Mái tóc đen rối nhẹ, còn vướng vài hạt sương.

liliii

Ánh mắt hắn nhìn ta, yên tĩnh như mặt nước đầu đông, không gợn sóng, nhưng lại sâu đến mức khiến người đối diện không thể né tránh.

Ta không đứng dậy.

Chỉ cúi đầu, tiếp tục rửa sạch vết m.á.u trên dụng cụ bạc.

Hắn nhìn ta rất lâu, mới khẽ gọi:

“Thanh Dao.”

Tay ta khựng lại một chút, nhưng rất nhanh liền tiếp tục công việc đang dang dở.

“Ngươi không nên tới.”

Giọng ta nhẹ như gió, nhưng từng chữ lại nặng hơn đá.

Hắn bước thêm một bước, giọng vẫn trầm ổn:

“Ta biết, nhưng ta phải đến.”

Trong phòng, ánh đèn chưa tắt hẳn. Mùi thuốc sắc đêm qua vẫn còn vương trên vạt áo, hòa cùng mùi m.á.u khô và hơi lạnh của mưa sớm.

“Ngươi đến vì ta,” ta ngẩng đầu, “hay vì người của ngươi đang ở đây?”

Hắn im lặng.

Ta cười nhẹ, nhưng trong mắt không có lấy một tia vui vẻ:

“Người của Tể tướng đại nhân bị thương trước cửa nhà một dân nữ. Dân nữ ấy lại từng cứu ngươi....Đúng là cơ hội tuyệt vời để người đời viết nên một câu chuyện xưa, đúng không?”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 6


“Nếu nàng nghĩ vậy,” hắn khẽ nói, “ta cũng không có cách nào phản bác.”

Hắn không biện giải. Chưa từng là kẻ nói nhiều. Kiếp trước như thế, kiếp này cũng chẳng khác.

Nhưng chính sự trầm mặc đó, từng khiến ta lầm tưởng rằng hắn có gì đó dành cho ta — chỉ là hắn không nói thành lời.

Đáng tiếc, ta từng chờ suốt ba năm… nhưng lời đó, cuối cùng vẫn không tới.

Ta đứng dậy, lấy áo khoác choàng lên vai.

“Ngươi đã tới rồi thì vào đi. Còn muốn tạ ơn, đợi người của ngươi tỉnh lại hẵng nói.”

Nói rồi, ta bước qua hắn, đi ra ngoài.

Gió sớm lạnh buốt, lướt qua cổ tay trần, khiến da thịt đau rát.

Nhưng lòng ta, đã không còn cảm giác nữa.

Ta trở về phòng bếp, nhóm lại bếp lò đã nguội lạnh, cho thêm vài nhánh củi khô.

Ngoài sân, tiếng bước chân của hắn vang lên rất nhẹ, nhưng ta biết hắn vẫn đứng đó — không tiến tới, cũng không rời đi.

Lửa dần cháy lên, hương thuốc từ nồi sành lan tỏa trong gian bếp nhỏ.

Bỗng có tiếng ho nhẹ từ trong phòng ngoài, rồi giọng Hạ Du vang lên yếu ớt:

“Đại nhân...?”

Một tiếng gọi, không lớn, nhưng vừa đủ khiến lòng ta khựng lại.

Hắn vẫn là Tể tướng.

Người đứng trên vạn người, giờ khắc này, lại đang ngồi trong căn nhà cũ kỹ, ẩm mốc và lạnh lẽo, chờ một nữ y dân dã kê thuốc cứu người.

Ta bưng bát thuốc nóng, bước trở vào. Hạ Du nằm trên giường tre, sắc mặt tái xanh, nhưng đôi mắt vẫn còn tỉnh táo.

Ta ngồi xuống, dùng muỗng múc từng ngụm thuốc, đỡ hắn uống.

Nghiêm Bắc Lục đứng bên, không nói gì. Ánh mắt hắn dừng lại ở tay ta — tay từng bôi thuốc cho hắn năm xưa, từng vì hắn mà đỏ rát qua bao đêm dài.

Nhưng hiện tại, bàn tay ấy lại chẳng còn run rẩy, chẳng còn bối rối.

Chỉ có bình thản. Lặng lẽ. Và xa cách.

Sau khi cho Hạ Du uống hết bát thuốc, ta đặt chén xuống, lấy khăn lau nhẹ miệng cho hắn.

“Ba ngày tới, không được để vết thương nhiễm lạnh. Nếu muốn giữ mạng, đừng rời giường.”

liliii

Hạ Du cố gật đầu, giọng nhỏ như gió thoảng:

“Tạ… đại phu.”

Ta không đáp, cũng không nhìn sang người đang đứng cạnh.

Nghiêm Bắc Lục rốt cuộc vẫn mở lời:

“Ta biết lần này đến đường đột. Nhưng....chuyện ở kinh thành đã không còn trong tầm kiểm soát.”

Ta vẫn nhìn thẳng vào bát thuốc trống rỗng.

“Vậy ngươi tới đây là muốn gì?”

Hắn im lặng rất lâu.

Sau cùng, chỉ nói:

“Muốn đưa nàng đi.”

Ta cười nhạt.

“Ngươi muốn đưa ta vào kinh?”

“Không,” hắn lắc đầu, “là đưa nàng rời khỏi đó.”

Ánh mắt hắn nghiêm túc. Giọng nói không lớn, nhưng từng chữ đều như rơi xuống đất lạnh.

“Bên trong triều đình hiện giờ, người nào thân cận với ta đều bị theo dõi. Có người đã nhắm đến nàng rồi..... Việc y quán bị tra xét chỉ là bước đầu.”

Ta siết c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo, rồi hỏi rất khẽ:

“Ngươi nghĩ, ta sợ sao?”

Hắn không trả lời.

Ta đứng dậy, chậm rãi đi về phía cửa. Sau lưng, giọng ta vang lên đều đều:

“Nếu số trời đã muốn ta vướng vào, vậy thì....cứ để ta tự gỡ ra.”

Sau câu nói đó, trong phòng lặng đi rất lâu.

Lâu đến mức ta gần như tưởng hắn đã rời đi.

Nhưng không — tiếng bước chân nhẹ vang lên sau lưng, chậm rãi tiến lại gần.

Ta đứng bất động, nghe giọng hắn vang lên phía sau, trầm thấp mà kiên nhẫn:

“Nếu có thể để nàng tự gỡ, ta đã không đến.”

Giọng hắn không cao, nhưng trong đó lại có thứ gì đó không thể lay chuyển.

Ta xoay người, ánh mắt đối diện ánh mắt.

“Nghiêm Bắc Lục,” ta gọi tên hắn, lần đầu tiên trong nhiều năm, không thêm một chữ tôn xưng nào, “ngươi nghĩ rằng cứ mở miệng nói ‘bảo vệ’, là có thể rửa sạch mọi chuyện sao?”

Hắn hơi khựng lại, nhưng không phản bác.

Ta không cho hắn cơ hội nói tiếp.

“Ta không cần ngươi bảo vệ. Trước kia không, bây giờ lại càng không.”

Giọng ta không lớn, nhưng từng câu từng chữ đều rõ ràng.

Ánh mắt hắn khẽ tối đi. Một lúc sau, hắn khẽ nói:

“Ta biết. Là ta đã sai.”

Ta không đáp.

Không phải ta không muốn tha thứ.

Chỉ là, sự tha thứ ấy....không thể dễ dàng như một câu “ta biết rồi”.

Trong lòng ta, những tháng ngày đã qua giống như một lớp tro phủ.

Chỉ cần khẽ chạm vào, tro sẽ bay lên, làm mờ mắt, làm nghẹn lòng — nhưng cũng chỉ là tro.

Không còn gì có thể cháy được nữa.

Ta nghiêng người, tránh khỏi ánh mắt hắn, rồi chậm rãi nói:

“Ngươi muốn ở lại cũng được. Ba ngày sau Hạ Du hồi phục, các ngươi có thể rời khỏi đây. Không tiễn.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 7


Nói xong, ta bước về phía gian phòng phía sau, không quay đầu lại.

Sau lưng không có tiếng chân người đuổi theo.

Hắn vẫn đứng đó, giữa ánh sáng mờ nhạt và tiếng gió thổi qua mái ngói.

Một đêm ấy, không ai nói thêm gì.

Nhưng giữa ta và hắn, thứ im lặng ấy còn nặng hơn ngàn vạn câu từ.

Ngày hôm sau, trời hửng nắng sau nhiều ngày mưa dầm.

Sân nhỏ hong khô vài bộ y phục giặt từ sớm, hương thuốc vẫn luẩn quẩn trong không khí. Cành đào ngoài hiên đã bung nụ, lác đác vài cánh hoa non e ấp dưới nắng nhẹ.

Ta thức dậy sớm, bốc thuốc, kiểm lại hộp kim bạc, đun một thang thuốc bổ cho Hạ Du.

Khi bước ra gian ngoài, Nghiêm Bắc Lục đang quỳ gối cạnh lò sưởi, tay áo xắn cao, nhóm lửa.

Ta hơi khựng lại.

Cảnh tượng này...thật xa lạ.

Hắn từng là người chỉ mặc triều phục ngồi trong thư phòng, từng quen với trướng gấm, ngọc bội, lụa quý. Cũng từng là người không bao giờ rửa tay nấu thuốc, càng chưa từng bước vào bếp lạnh giữa đêm đông.

Thế mà giờ đây, lại cẩn thận đỡ từng que củi nhỏ, nhóm lửa trong căn nhà cũ của ta.

Dường như cảm nhận được ánh mắt ta, hắn quay đầu lại, khẽ nói:

“Củi hơi ướt, khó cháy.”

Ta không đáp. Chỉ bước tới, đặt chén thuốc xuống bàn.

“Để ta làm.”

Hắn ngồi dịch sang một bên, nhường chỗ.

Lửa bén dần. Trong gian bếp nhỏ chỉ có tiếng củi lách tách cháy và tiếng hơi thở lặng lẽ.

Một lúc sau, hắn khẽ hỏi:

“Nàng vẫn sống một mình?”

Ta gật đầu.

“Không có đối tượng hả?”

Ta hơi ngạc nhiên nhìn hắn. Nhưng hắn không nhìn ta, ánh mắt vẫn dừng nơi ngọn lửa.

Ta đáp, giọng bình thản:

“Có.”

Hắn khựng lại.

Ta tiếp lời:

“Chỉ là ta không đồng ý.”

“Vì sao?”

Một câu hỏi ngắn, nhẹ, nhưng rơi xuống lại khiến tim ta khẽ se lại.

Vì sao?

Là vì năm đó có một người từng ở lại đây.

Người ấy từng ngủ trên chiếc giường gỗ kia, từng đứng dưới mái hiên này, từng hỏi ta muốn gì để báo đáp.

Người ấy đã đi rồi — mang theo cả thanh xuân của ta. Vậy nên sau này, bất kỳ ai đến... cũng không còn là người ta đợi nữa.

Ta cười nhạt.

“Không hợp.”

Hắn không hỏi gì thêm.

Lúc ta đứng dậy, chuẩn bị mang thuốc vào trong, hắn chợt gọi:

“Thanh Dao.”

liliii

Ta quay lại.

Hắn nhìn ta rất lâu. Trong ánh mắt ấy, có gì đó vừa là hối hận, vừa là nén nhịn, vừa là điều gì không thể nói ra.

Cuối cùng, hắn chỉ khẽ nói:

“Nếu năm đó....ta không bỏ đi, liệu mọi chuyện có khác không?”

Tim ta chùng xuống một thoáng. Nhưng rất nhanh, ta chỉ đáp:

“Không ai có thể quay lại năm đó nữa.”

Ngày thứ ba, trời nổi gió lớn.

Cả trấn bị bao phủ bởi một lớp mây xám u ám, như có điều chẳng lành sắp xảy đến. Gió lùa qua từng mái ngói, lạnh buốt đến tận xương.

Ta đang thu dọn đống thảo dược phơi dở trong sân thì nghe tiếng vó ngựa dừng trước cổng. Không đợi ta ra mở, người bên ngoài đã xô cửa bước vào — là một quan sai, theo sau là hai binh lính.

Người dẫn đầu giơ cao thẻ bài, không khách khí:

“Phụng chỉ huyện lệnh, mời Lâm đại phu theo chúng ta một chuyến.”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt bình thản:

“Chuyện gì?”

Quan sai cười nhạt, giọng mang theo vẻ thẩm vấn:

“Có người tố giác ngươi chứa chấp tội phạm triều đình, hành vi mờ ám, cần điều tra rõ ràng.”

Gió lướt qua gò má lạnh buốt.

Trong nhà, Nghiêm Bắc Lục bước ra, chưa kịp cất lời, ta đã giơ tay ngăn lại.

“Ta đi.”

Quan sai thoáng bất ngờ, nhưng nhanh chóng ra hiệu cho binh lính áp giải ta lên xe ngựa.

Trước khi lên xe, ta quay đầu, nhìn hắn.

Hắn đứng dưới mái hiên, áo choàng đen tung bay theo gió, mắt dán chặt vào ta, nhưng không tiến lên, cũng không ngăn cản.

Ta cười nhạt.

Đúng rồi.....đây mới là Nghiêm Bắc Lục mà ta từng quen.

Không làm điều gì sai, nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không đi quá giới hạn cho bất kỳ ai.

Trên xe ngựa, ta không nói một lời. Đường từ trấn đến huyện nha không xa, nhưng vì gió mạnh nên xe lắc lư dữ dội.

Khi đến nơi, ta bị đưa vào một phòng riêng, cửa khóa lại.

Không ai tra khảo, không ai hỏi han.

Chỉ là... bị giữ lại, không cho rời đi.

Ta ngồi xuống ghế, nhìn ra ô cửa sổ nhỏ. Ngoài kia, trời bắt đầu đổ mưa.

Giữa không gian ẩm thấp ấy, ta không thấy sợ, chỉ thấy mỏi.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 8


Năm xưa, ta từng nghĩ, chỉ cần mình tránh xa triều đình, tránh xa quyền lực và ân oán, thì sẽ sống được một đời bình an.

Nhưng đến cuối cùng, chỉ cần đứng cạnh người kia, thì dù là ai, cũng không tránh khỏi bị cuốn vào.

Dù cho người đó có nói rằng “muốn bảo vệ ta”.

Cửa mở ra một tiếng kẽo kẹt, một bóng áo đen bước vào.

Không phải quan sai, không phải binh lính.

Mà là một người mà ta.... không ngờ sẽ gặp lại ở nơi này.

Người vừa bước vào khoác áo gấm màu mực, giày đen thêu chỉ bạc, dáng người cao lớn, hành động không vội vàng nhưng mang theo uy nghi bẩm sinh.

Cửa phòng khép lại sau lưng hắn, tiếng động rất khẽ, nhưng trong không gian tù túng ấy lại vang lên như tiếng khóa chốt vận mệnh.

Ta ngẩng đầu nhìn, trong khoảnh khắc ấy, thời gian như lùi lại mấy năm.

“Lâm đại phu,” người kia cười nhẹ, “lâu rồi không gặp.”

Ta không đáp, ánh mắt vẫn bình tĩnh.

“Chẳng ngờ hôm nay gặp lại ngươi trong tình cảnh này.”

Người đứng trước mặt ta, là <b>Ng</b><b>ụ</b><b>y C</b><b>ẩ</b><b>m T</b><b>ư</b> — người từng là đồng môn y học với ta năm xưa, cũng là người.... từng muốn cưới ta làm chính thê.

Năm ấy ta từ chối, hắn chỉ nói một câu “nàng cứ đợi đấy,” rồi rời khỏi vùng sơn cốc, bước vào con đường quan trường.

Mấy năm không gặp, hắn giờ đã là tham tri bộ Hình — một vị quan chuyên xử án, nổi danh lạnh lùng, chính trực, chưa từng tha thứ cho bất kỳ ai đứng bên lằn ranh xám.

Ta chậm rãi nói:

“Là ngươi tố cáo ta?”

Hắn lắc đầu, ánh mắt hơi tối lại:

“Không, nhưng tên nàng đã nằm trên bàn công đường rồi. Nếu ta không tới, có lẽ hôm nay người tra hỏi sẽ không khách khí như vậy đâu.”

liliii

Ta im lặng.

“Nàng từng nói,” hắn chậm rãi bước đến gần, “chỉ cần rời xa quyền thế, nàng có thể sống yên ổn một đời. Nhưng Thanh Dao, người mà nàng chọn... lại là Nghiêm Bắc Lục.”

Hắn cúi xuống, nhìn ta rất sâu.

“Hắn là Tể tướng, là tâm điểm của gió xoáy. Nàng cho rằng ở bên hắn, nàng có thể đứng ngoài mọi chuyện sao?”

Ta khẽ siết tay trong tay áo.

“Ta không đứng về phía hắn,” ta đáp, giọng bình thản, “Chúng ta....đã không còn là gì của nhau.”

“Thật sao?” Hắn cười, nụ cười không rõ là tiếc nuối hay khinh miệt.

“Nếu các người không còn liên hệ, vì sao hắn lại tự mình đến cứu nàng khỏi vụ án này?”

Tim ta thoáng chùng xuống, nhưng vẫn không biểu lộ gì.

Hắn nhìn ta một lúc, rồi bỗng trầm giọng:

“Ta hỏi nàng một câu.”

“Nàng... có từng hối hận?”

Ta khẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Trong đôi mắt ấy có tức giận, có nuối tiếc, có đau thương— nhưng quan trọng hơn cả, là một nỗi không cam lòng chưa từng nguôi.

Rất lâu sau, ta đáp:

“Có. Nhưng không phải vì lựa chọn ngày đó, mà là vì từng tin rằng... có thể dùng chân tình đổi lấy lòng người.”

Hắn thoáng sững lại.

Một lúc sau, hắn cười, lùi ra sau một bước, chắp tay sau lưng.

“Được. Ta tôn trọng ý kiến của nàng.”

“Nàng tạm thời không cần ở lại nơi này nữa. Ta đã sắp xếp xong — người của huyện nha sẽ thả người ngay.”

Ta hơi nhíu mày: “Vì sao lại giúp ta?”

“Vì nàng là người ta từng muốn cưới,” hắn nói dứt khoát, “và cũng vì... ta không muốn để nàng c.h.ế.t không rõ ràng dưới tay người khác.”

Rồi hắn quay lưng bước ra cửa, giọng để lại phía sau lưng:

“Nhưng Thanh Dao, nhớ lấy — một khi đã quay về con đường này, thì dù có muốn rút lui, cũng không dễ nữa đâu.”

Khi bước ra khỏi huyện nha, trời đã ngả chiều.

Ánh nắng tàn cuối ngày rơi nghiêng xuống bậc đá rêu phong, gió vẫn lạnh, nhưng không còn buốt như sáng sớm.

Ngụy Cẩm Tư không tiễn ta, cũng không cần thiết.

Ta đi bộ trở về, đoạn đường vốn không xa, chỉ là mỗi bước chân đều nặng hơn thường ngày — như thể có điều gì đang chậm rãi trượt khỏi những gì ta từng cố giữ lấy.

Trấn nhỏ vẫn thế, người đi kẻ lại, không ai để ý đến một nữ y vừa được thả ra từ huyện đường. Tiệm thuốc vẫn còn bị niêm phong, tấm biển gỗ treo lệch dưới mái hiên, lắc lư theo gió.

Ta không về đó, mà quay thẳng về căn nhà cũ.

Cửa vừa mở ra, đã thấy Nghiêm Bắc Lục đứng trong sân.

Hắn mặc áo sẫm, tay cầm một cuốn sách y lý cũ, dường như đang chờ ta từ rất lâu.

Thấy ta trở về, hắn chỉ khẽ gật đầu.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 9


Ta không đáp.

Chỉ lặng lẽ đi vào bếp, nhóm lại bếp lò, sắc một ấm trà.

Lúc quay trở ra, hắn vẫn đứng đó, nhưng ánh mắt đã dõi theo ta từ lúc nào.

Ta đặt chén trà xuống bàn.

“Huynh muốn nói gì thì nói đi.”

Hắn ngồi xuống đối diện, tay đặt nhẹ lên bàn, như đang dò xét phản ứng của ta từng chút một.

“Người hôm nay gặp nàng,” hắn chậm rãi nói, “là Ngụy Cẩm Tư?”

Ta gật đầu, không che giấu.

“Hắn từng muốn cưới nàng.”

“Chuyện cũ rồi.”

Hắn nhìn ta, đáy mắt không gợn sóng, nhưng giọng đã thấp hơn một phần:

“Lần này hắn đến, không chỉ để cứu nàng. Hắn muốn kéo nàng về phe của hắn.”

Ta nhướn mày:

“Ta là thầy thuốc, không phải quan. Không có phe nào phải kéo cả.”

Hắn im lặng, một lúc sau mới nói:

“Nhưng nàng là người duy nhất có thể khiến ta nhượng bộ.”

Câu nói vang lên giữa khoảng sân lặng gió.

Ta khẽ cười, không rõ là mỉa mai hay bất lực.

“Vậy ra trong mắt người khác, ta vẫn chỉ là một con cờ.”

Hắn ngẩng lên, nhìn ta rất lâu.

“Không phải.”

Ta không nói nữa.

Trong lúc im lặng ấy, hắn đặt lên bàn một bức thư.

“Lệnh điều tra y quán, người tố cáo, và cả kẻ đứng sau sai binh lính mai phục Hạ Du... đều là cùng một người.”

Ta mở thư, đọc lướt qua.

Tên người kia, ta không xa lạ.

Một vị đại thần trong triều, thân phe Trung thư tỉnh, đối lập hoàn toàn với thế lực của Nghiêm Bắc Lục.

“Ý huynh là,” ta khẽ hỏi, “ta đã bị lôi vào cuộc chơi chính trị này…. chỉ vì huynh?”

Hắn không phủ nhận.

“Vì nàng từng cứu ta.”

Ta cười nhạt, lắc đầu:

“Lần đó, ta không cứu người vì thân phận. Càng không nghĩ sẽ có ngày mình được‘trả ơn’ như thế này.”

Hắn nhìn ta, giọng nhẹ hơn:

“Lần này, cầu xin nàng giúp đỡ, thật sự không còn ai đáng tin nữa cả.”

Ta ngẩng lên, ánh mắt bình thản:

“Huynh cần ta làm gì?”

Ta nhìn bức thư trước mặt, ngón tay khẽ miết lên mép giấy đã hơi sờn. Mực còn mới, nhưng từng chữ viết ra lại mang theo áp lực của triều cục. Không khí trong sân, dù không ai nói gì, cũng nặng đến mức khó thở.

Nghiêm Bắc Lục vẫn nhìn ta.

Ánh mắt hắn không mang theo van nài, cũng không lạnh lùng. Chỉ là chờ đợi — như thể cho dù ta nói gì, hắn cũng sẽ chấp nhận.

Ta đặt bức thư xuống, chậm rãi hỏi:

“Huynh cần ta làm gì?”

Hắn đáp: “Giúp ta cứu một người.”

Ta không nói, chờ hắn nói tiếp.

“Người đó là Thái y trong Thái y viện, tên là Trình Dụ. Năm xưa từng theo học cùng thầy với ta. Gần đây bị hãm hại, gán tội ngấm ngầm đầu độc một vị hoàng tử. Hiện đã bị giam ở Hình bộ.”

Ta nhíu mày.

“Chuyện y dược, chẳng phải nên do Thái y viện xét?”

“Phải,” hắn gật đầu, “nhưng khi thế lực phía sau muốn bức một người đến chết, thì lý lẽ không còn là lý lẽ nữa.”

Ta trầm mặc.

Trình Dụ, ta từng nghe tên. Là người nổi danh y thuật, tính tình cương trực, không kết bè phái. Chính vì vậy mới dễ thành cái gai trong mắt kẻ khác.

“Huynh muốn ta làm chứng?”

“Không,” Nghiêm Bắc Lục lắc đầu, “ta muốn nabgf kiểm lại phương thuốc mà Trình Dụ từng kê. Tìm điểm mấu chốt, rồi dùng thân phận của nàng để yêu cầu tái thẩm.”

Ta khẽ cau mày.

“Lấy thân phận gì?”

“Đệ tử chân truyền của Lão thái y Lâm Trạch.”

Hắn ngẩng nhìn ta, giọng bình thản nhưng rõ ràng:

“Và là người từng được mời vào cung bắt mạch cho hoàng hậu ba năm trước.”

Tay ta khựng lại.

Quá khứ ta đã cố giấu đi, cuối cùng vẫn bị lôi ra.

liliii

Ta nhớ rất rõ năm đó — ta được mời vào cung bắt mạch, chỉ một lần duy nhất. Không ai biết ta từng làm gì, cũng không ai nhắc lại. Nhưng Nghiêm Bắc Lục, rõ ràng chưa từng quên.

Ta siết nhẹ ngón tay. Hơi lạnh đầu xuân luồn qua kẽ áo, khiến lòng cũng lạnh theo.

Một lúc sau, ta hỏi:

“Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Hắn im lặng.

Rất lâu sau, mới chậm rãi đáp:

“Vậy thì... ta sẽ tự đi.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn không trốn tránh. Giọng nói không mang theo cứng ép, nhưng ánh mắt lại không hề có ý định quay đầu.

Cuối cùng, ta khẽ nói:

“Được. Ta đi.”

Hắn sững lại.

Ta đứng dậy, gấp bức thư, nói như tự nhủ:

“Không phải vì huynh, cũng không phải vì Trình Dụ.”

“Chỉ là, ta mệt rồi. Mệt vì cứ mãi lùi bước mà vẫn không yên.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 10


Trời vừa sáng, sương còn phủ mờ khắp lối, xe ngựa đã lặng lẽ rời khỏi trấn nhỏ, lăn bánh về phía kinh thành.

Ta ngồi bên trong, rèm kéo thấp, không nhìn ra ngoài, cũng không nói chuyện. Chỉ giữ chặt trong tay một túi hương đã cũ — vật duy nhất ta còn giữ lại từ năm đó, khi lần đầu tiên bước vào hoàng cung.

Nghiêm Bắc Lục không đi cùng ta.

Hắn nói sẽ đi đường khác, về trước một bước để sắp xếp. Cũng tốt, nhẹ nhàng hơn nhiều, không ai mang theo ơn nghĩa, cũng không còn ai mắc nợ ai.

liliii

Hộ vệ đi cùng là người của hắn, nhưng không can thiệp vào bất cứ điều gì. Họ gọi ta là “Lâm đại phu”, giữ lễ độ vừa phải, không hơn không kém.

Xe ngựa chạy suốt hai ngày hai đêm.

Khi cánh cổng thành kinh đô hiện ra trước mắt, lòng ta thoáng se lại.

Bao năm rồi, ta không quay lại nơi này.

Lần đầu đến, ta là một cô gái mang theo lệnh triệu của hoàng hậu, bước vào trong cung với lòng nhiệt thành và đôi chút ngây ngô.

Lần thứ hai, ta trở lại — chỉ là một nữ y mang danh cứu người, không chức vị, không thế lực, không hậu thuẫn.

Cũng tốt. Ít ra, lần này không còn ai có thể khiến ta ảo tưởng.

Người đến đón ta ở cổng thành là một thị vệ trẻ, dẫn theo ngựa và xe riêng.

“Lâm đại phu, Tể tướng đại nhân đã sắp xếp chỗ nghỉ cho người ở Tĩnh Phong viện. Tạm thời không vào phủ, tránh gây chú ý.”

Ta gật đầu.

Tĩnh Phong viện nằm ở phía tây kinh thành, vốn là một phủ cũ bị bỏ hoang, về sau được Tể tướng cải sửa lại để tiếp khách kín đáo. Người ngoài không biết, cũng không để ý.

Khi ta đến, trong viện đã chuẩn bị đủ y cụ, hòm thuốc, giường sạch, lò ấm. Mọi thứ đơn giản, nhưng không thiếu thứ gì.

Chỉ có một thứ không đổi — sự im lặng.

Trong viện không có nhiều người. Hộ vệ ở ngoài cổng, trong sân chỉ có một thiếu nữ trẻ tuổi dọn dẹp, thấy ta đến thì lễ phép chào, không hỏi thêm gì.

Ta không hỏi tên nàng, nàng cũng không hỏi chuyện ta.

Sự yên tĩnh ấy, khiến ta thấy lòng dễ chịu lạ thường.

Buổi chiều, khi ta đang sắp xếp lại hòm thuốc, thì một người gõ cửa viện.

Không phải Nghiêm Bắc Lục.

Mà là một vị công công trong nội đình.

Ông cúi người hành lễ, rồi đưa ra một thẻ bài bằng ngọc.

“Hoàng hậu nương nương truyền gọi Lâm đại phu, vào cung bắt mạch.”

Khi thẻ bài được trình lên, cánh cửa hậu cung mở ra lần nữa, ta biết — có những con đường, dù từng thề sẽ không quay lại, vẫn phải bước chân vào.

Lần gần nhất ta vào cung, là ba năm trước.

Khi ấy, hoàng hậu mới bị động thai, sắc mặt suy sụp, mà Thái y viện lại không đưa ra được kết luận gì rõ ràng. Lúc đó, người đề cử ta là một nữ quan từng học thuốc ở sơn cốc phía nam. Nàng tin ta, hoàng hậu thì không. Nhưng khi bắt mạch, ta chỉ nói đúng một câu: “Không phải động thai, là nhiễm lạnh.”

Một câu ấy, giữ lại mệnh hoàng tử chưa kịp thành hình.

Cũng vì vậy mà ta được giữ lại hậu cung vài ngày, chẩn thêm cho mấy phi tần khác — cho đến khi triều cục thay đổi, ta lặng lẽ rời đi, không ai tiễn, không ai giữ.

Lần này vào cung, đường đi vẫn như cũ: cổng phụ, hành lang nhỏ, không kèn không trống. Nhưng người đón ta… lại là chính hoàng hậu.

Nương nương vận y phục màu nguyệt bạch, ngồi giữa hành lang trúc, dáng vẻ như tuyết đầu xuân — cao quý mà lạnh lẽo.

Thấy ta, nàng chỉ nhẹ gật đầu, giọng không cao không thấp:

“Lâm đại phu, đã lâu không gặp.”

Ta hành lễ.

“Tham kiến nương nương.”

Nàng khẽ cười, tay đặt lên bụng, giờ đã hơi nhô lên — hóa ra lại có hỉ.

“Lần trước may có ngươi, lần này trẫm không dám để sai lầm lặp lại.”

Ta bước đến, đặt tay bắt mạch.

Mạch tượng ổn định, thai khí mạnh. Không có dấu hiệu nguy hiểm nào. Ta thầm thở ra trong lòng, rồi thu tay lại.

“Không có gì đáng lo. Chỉ nên dưỡng nhiều, tránh động khí, ít suy nghĩ.”

Hoàng hậu gật đầu, tay vẫn đặt lên bụng, ánh mắt khẽ dời sang ta.

“Ba năm rồi, ngươi sống tốt chứ?”

Một câu hỏi bình thường, nhưng khi xuất phát từ miệng người như nàng, lại khiến lòng ta thoáng dậy sóng.

Ta đáp:

“Đủ dùng, đủ sống.”

Nàng cười nhạt.

“Cũng là may. Nơi hậu cung này… ai sống đủ đều là phúc phần trời ban.”

Lúc ta sắp cáo lui, nàng bỗng nói một câu, không đầu không cuối:

“Nghiêm Tể tướng vẫn còn nhớ đến ngươi đấy.”

Tim ta thoáng khựng lại, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản.

“Chuyện đó...đã không còn liên quan đến vi thần.”

Hoàng hậu khẽ gật đầu. Nàng lấy một chiếc trâm ngọc trên bàn, đưa cho thị nữ mang ra.

“Thưởng cho ngươi, xem như trả lại ân tình năm ấy.”

Ta không từ chối. Chỉ khom người nhận lấy, rồi lui bước ra khỏi cung.

Đến khi bước qua cổng điện, trong lòng vẫn vương câu nói kia.

<b>“Nghiêm Tể tướng vẫn còn nhớ đến ngươi.”</b>

Ta từng nghĩ, một người như hắn, không dễ gì để tâm đ ến ai.

Giờ mới biết, có những điều hắn không nói, không phải vì quên… mà là vì không thể.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 11


Trời đã về chiều khi ta rời khỏi cung.

Xe ngựa chờ sẵn bên ngoài, gió nhẹ mang theo mùi hoa mận đầu mùa, thoảng lướt qua mái tóc rối.

Ta không vội lên xe, chỉ đứng đó một lát, mắt dõi về phía cổng cung khép hờ. Trong khoảnh khắc, ta chợt nhớ về mình năm ấy — cô gái trẻ tay ôm hộp thuốc, tim mang hy vọng, từng bước bước vào hậu cung, chỉ vì một lời triệu kiến.

Ba năm qua đi, cảnh vật vẫn cũ. Nhưng lòng người, đã khác.

Tối đó, khi về lại Tĩnh Phong viện, đèn trong phòng đã được thắp sáng. Người hầu vẫn là thiếu nữ hôm trước, dáng người nhỏ nhắn, ít nói.

Nàng đưa ta một bức thư, nói là do người của Tể tướng gửi đến.

Ta nhận lấy, mở ra đọc — chỉ vài dòng ngắn gọn:

<b>“Gi</b><b>ờ Mão n</b><b>gày mai, </b><b>đế</b><b>n ph</b><b>ủ</b><b> Hình b</b><b>ộ</b><b>. Có ng</b><b>ư</b><b>ời muốn gặp ngươi về</b><b> v</b><b>ụ</b><b> án Trình D</b><b>ụ</b><b>.</b><b>”</b>

Không ký tên. Nhưng ta biết là hắn.

Ta gấp thư lại, đốt trong lò hương. Tàn giấy xoắn lại trong ngọn lửa xanh nhạt, cháy sạch, không để lại tro.

Sáng hôm sau, ta đến Hình bộ đúng hẹn.

Người tiếp ta là một thư lại trẻ tuổi, dẫn qua mấy hành lang u tối, cuối cùng dừng trước một gian phòng nhỏ phía sau.

Cửa mở, bên trong có người đã ngồi sẵn.

Khi ta bước vào, người kia chỉ khẽ ngẩng đầu nhìn.

Ánh mắt ấy — sâu không thấy đáy, lại vô cùng tỉnh táo.

Trình Dụ.

Hắn không giống người bị giam mấy ngày, không tiều tụy, không chán nản. Ngược lại, còn giữ được vẻ bình tĩnh đến lạnh lẽo.

Ta ngồi xuống đối diện.

“Lâm đại phu,” hắn cất giọng trước, “có lẽ ta nên cảm ơn ngươi.”

Ta lắc đầu:

“Ngươi nên cảm ơn Tể tướng.”

Hắn mỉm cười, rất nhạt:

“Ta không nợ hắn. Ta chỉ tin ngươi.”

Câu ấy khiến ta thoáng khựng lại.

Hắn không giải thích thêm, chỉ đẩy về phía ta một tập hồ sơ bằng vải.

“Đây là toàn bộ phương thuốc ta từng kê cho hoàng tử. Bao gồm cả loại dược liệu đặc biệt mà bọn họ lấy làm cớ để cáo tội ta.”

Ta lật ra xem.

Vừa nhìn thoáng qua, đã biết — đây không phải là ngụy thư. Nét chữ ngay ngắn, bố cục rõ ràng, từng loại thuốc đều được cân nhắc cẩn thận. Người kê đơn này, tuyệt không phải kẻ bất cẩn.

“Ngươi nghi ngờ ai?” Ta hỏi.

Hắn đáp rất nhanh:

“Không cần nghi. Ta biết.”

“Là ai?”

Trình Dụ nhìn ta, không chớp mắt:

“Là người trong Thái y viện. Nhưng sau lưng..là một tay của Trung thư tỉnh.”

Tim ta khẽ se lại.

Trung thư tỉnh — chính là phe đối địch với Nghiêm Bắc Lục. Mọi chuyện, đến giờ đã rõ.

Hắn bị vu oan, vì hắn trung lập. Mà ngươi trung lập trong triều, chính là cái gai trong mắt cả hai bên.

Trình Dụ hạ giọng:

“Nếu ngươi ra mặt, có thể sẽ bị kéo vào.”

Ta khẽ cười.

“Ta đã bị kéo vào từ lúc chạm tay vào bức thư đầu tiên.”

Hắn nhìn ta, rất lâu sau mới khẽ gật đầu.

“Vậy thì.. ta xin nhờ ngươi một lần.”

Ngày ta rời khỏi Hình bộ, trời đổ mưa.

Không to, nhưng lạnh. Lạnh đến thấu lòng.

Ta ôm chặt tập hồ sơ thuốc, bước lên xe ngựa trở về Tĩnh Phong viện. Dọc đường, lòng vẫn không yên — không vì vụ án Trình Dụ quá phức tạp, mà bởi ta biết..chỉ cần ta mở miệng, thì cũng đồng nghĩa đặt một chân thật sự vào triều cục.

liliii

Từ nay về sau, không còn đường lui.

Tối đó, Nghiêm Bắc Lục đến.

Hắn không mặc quan phục, chỉ áo dài đen đơn giản, tóc buộc sau đầu bằng dây lụa.

Thấy ta đang đốt hương, hắn không lên tiếng, chỉ lặng lẽ bước vào phòng.

Ta đưa cho hắn hồ sơ. Hắn đọc rất nhanh. Mặt không đổi sắc, nhưng ánh mắt dần trầm xuống.

“Mạch thuốc hoàn toàn hợp lý. Kẻ vu tội muốn bám vào một vị thuốc hiếm — Khúc Linh Thảo — để nói rằng có độc tính lâu dài.”

Ta gật đầu.

“Nhưng Khúc Linh Thảo chỉ độc khi dùng liều cao, hoặc kết hợp với Tô Hoàng. Trong đơn thuốc của Trình Dụ, không hề có.”

“Bọn họ bịa thêm Tô Hoàng vào đơn sao?”

“Không,” ta đáp, “bọn họ sửa sổ y án, rồi cất giấu bản gốc. Người khác không thể đối chứng.”

Hắn cười nhạt.

“Thủ đoạn quá quen thuộc.”

Ta châm trà, rồi chậm rãi hỏi:

“Huynh muốn ta làm chứng?”

Hắn đặt tập hồ sơ xuống bàn, nhìn ta rất lâu, rồi khẽ lắc đầu.

“Không.”

Ta ngẩng lên, hơi bất ngờ. Hắn nói tiếp:

“Nàng ra mặt sẽ nguy hiểm. Bọn chúng đã cảnh giác, nếu đưa một người ngoài triều như nàng lên công đường, bọn họ sẽ lập tức ra tay ngăn cản.”

Ta cười nhạt:

“Ta đã vào rồi. Có cản, cũng không còn kịp.”

Hắn im lặng.

Một lúc sau, giọng hắn dịu xuống:

“Nhưng lần này.. để ta gánh.”

Tim ta khựng lại.

Không phải vì câu nói ấy quá lớn lao, mà vì ta từng chờ một câu như thế… suốt ba năm, ở kiếp trước.

Ta đặt chén trà xuống bàn, nhìn hắn.

“Nếu để ta gánh, liệu có khác gì không?”

Hắn không đáp.

Ta tiếp lời:

“Nếu ta nói thật, kiểu gì bị coi là đứng về phe huynh. Còn nếu ta im lặng, lại để người khác c.h.ế.t thay.”

“Vậy,” ta hỏi rất khẽ, “ta phải làm thế nào mới đúng đây?”

Nghiêm Bắc Lục ngẩng đầu, nhìn ta rất lâu.

Cuối cùng, hắn khẽ nói:

“Ta không có đáp án.”

“Ta chỉ biết, nếu hôm nay ta để nàng một mình ra mặt, thì từ nay về sau..ta không còn mặt mũi nào gọi tên nàng nữa.”

Ba ngày sau, triều đình mở buổi thẩm vấn kín về vụ án Trình Dụ.

Người làm chứng — không phải Nghiêm Bắc Lục.

Mà là một nữ y bình thường, từng được triệu vào cung bắt mạch hoàng hậu, từng rời khỏi hoàng thành không một lời từ biệt, từng tưởng rằng cả đời này sẽ sống bình lặng trong trấn nhỏ.

Tên nàng là Lâm Thanh Dao.

Và hôm ấy, tiếng nói của nàng vang lên giữa đình nghị sử quan, như một nhát d.a.o xé toạc lớp màn che phủ sự thật.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 12


Lời khai hôm ấy không dài.

Ta chỉ đọc lại đơn thuốc nguyên bản, chỉ rõ từng vị dược liệu, từng liều lượng. Phân tích độc tính, dẫn chứng sách thuốc, trích dẫn từ chính sổ của Thái y viện — mọi thứ đều rõ ràng, không thể phản bác.

Quan chủ thẩm im lặng rất lâu, chỉ khẽ gật đầu, lệnh cho ghi chép.

Nhưng ta biết — trong buổi thẩm vấn ấy, <b>lý lẽ</b> chỉ là bề nổi. Còn <b>quyền lực</b> mới là thứ quyết định cuối cùng.

Ta rời khỏi điện khi mặt trời vừa lên cao.

Trước bậc đá, Nghiêm Bắc Lục đứng chờ. Hắn không mặc quan bào, tay áo thắt gọn, mặt nghiêng dưới nắng nhẹ.

“Xong rồi?” hắn hỏi.

Ta gật đầu.

Hắn đón lấy bọc giấy ta đưa, không xem, chỉ nói khẽ:

“Cảm ơn.”

Ta nhìn hắn một thoáng, rồi bước về xe ngựa.

Không ai nhắc đến chuyện vừa xảy ra. Nhưng trong ánh mắt hắn, ta phát hiện có điều gì đó vừa nứt ra, rất nhỏ, nhưng không thể lành lại được nữa.

Ba ngày sau, Hình bộ công bố kết quả: Trình Dụ được minh oan. Nhưng không được phục chức. Lý do: "không đủ thận trọng, sơ suất hành y".

Một lời nhẹ tựa lông hồng, đủ giữ mạng, nhưng cũng đủ để khiến hắn mãi mãi không thể bước chân vào Thái y viện nữa.

Trình Dụ rời khỏi kinh thành, không để lại lời từ biệt.

Ta đứng bên bậc đá phía sau Tĩnh Phong viện, nhìn cỗ xe ngựa khuất dần sau hàng cây.

Không ai nói gì. Nhưng ta biết — có những thứ ta cứu được một lần, nhưng <b>không cứu được lần hai</b>.

Tối hôm ấy, gió nổi lên từ rất sớm.

Ta đang ngồi viết lại đơn thuốc thì Nghiêm Bắc Lục đến. Không báo trước, không lễ nghi, cũng không giữ khoảng cách thường thấy.

Hắn đứng nơi cửa viện, gió thổi làm tà áo tung bay.

Khi ta ngẩng lên, hắn hỏi:

“Nếu hôm nay, người bị ép c.h.ế.t không phải Trình Dụ, mà là ta, nàng sẽ cứu chứ?”

Ta nhìn hắn thật lâu. Trong ánh mắt ấy, lần đầu nhìn thấy vết nứt mảnh như tơ, xuyên qua lớp lạnh lùng hắn luôn mang theo bên mình.

Ta khẽ đáp:

“Nếu là trước kia — ta sẽ không do dự.”

Hắn khựng lại.

“Còn bây giờ?”

“Bây giờ…” Ta nhẹ giọng, “Ta sẽ tự hỏi mình: có đáng không.”

Gió bỗng nổi lớn hơn. Cành liễu ngoài viện lay lắc, lá cuốn theo chiều xoáy.

Hắn không nói gì thêm, chỉ bước chậm đến bên bàn, lấy ra từ tay áo một hộp gấm nhỏ.

“Cái gì đây?” Ta hỏi.

“Lệnh bài,” hắn đáp, “Nàng cầm theo đi. Nếu có chuyện… cầm nó, rời khỏi kinh thành.”

Ta nhìn hộp gấm, không mở ra, chỉ nói:

“Nghiêm Bắc Lục, ngươi từng là người ta yêu suốt ba năm.”

“Giờ đây, ta không muốn trở thành người sống nhờ sự bảo vệ của ai khác.”

Hắn nhìn ta rất lâu, rồi khẽ cười — lần đầu tiên sau rất nhiều ngày.

Nụ cười đó không nhẹ nhõm, cũng chẳng đau lòng. Chỉ giống như cuối cùng, hắn đã hiểu — <b>nữ tử trước mặt hắn, đã không còn là người từng ngoảnh đầu chờ hắn trong lặng im năm ấy nữa.</b>

Sáng hôm sau, tin tức lan khắp kinh thành.

Trình Dụ được thả, Nghiêm Tể tướng đứng ra bảo đảm, nhưng người thật sự làm chứng… là một nữ y không danh phận, tên Lâm Thanh Dao.

Tĩnh Phong viện bỗng dưng đông vui hơn hẳn.

Không phải người đến thăm, mà là kẻ theo dõi.

Từ bên trong nhìn ra, đôi lúc có thể thấy bóng áo xanh đứng cách tường vài trượng, giả làm người qua đường, giả làm tiểu thương — nhưng ánh mắt thì không hề giấu giếm.

Ta vẫn sống như cũ, kê thuốc, viết đơn, dạy tiểu nha hoàn phân biệt dược liệu. Nhưng ta biết, <b>một khi đã bước lên công đường</b>, thì sự lặng yên chẳng qua cũng chỉ là <b>tạm yên trước bão giông</b>.

Đêm đó, có người gõ cửa.

Là Hạ Du.

Vẫn dáng người cao gầy, vẫn là người từng gục dưới chân tường phủ y quán ngày nào — nhưng ánh mắt hôm nay lại tràn đầy căng thẳng.

“Lâm cô nương,” hắn nói khẽ, “Tể tướng muốn gặp ngài.”

Ta hơi khựng lại.

Hắn nói tiếp, giọng hạ thấp hơn:

“Không phải trong phủ. Là... trong mật thất ngầm phía sau Thư Tường lâu.”

Tên ấy, ta chưa từng nghe qua. Nhưng ánh mắt Hạ Du không có vẻ đùa cợt.

“Chuyện gì?”

Hạ Du thoáng ngập ngừng, rồi thấp giọng:

“Có kẻ muốn ám sát Tể tướng.”

Ta đến Thư Tường lâu lúc trời đã tối.

Lầu cao ba tầng, ngoài mặt là nơi bán thư họa, nhưng tầng dưới cùng lại là nơi ẩn mật của những người chẳng bao giờ ghi tên trong sổ hộ tịch.

Hạ Du dẫn ta đi qua hành lang u tối, mở một cánh cửa hẹp.

Phía sau là một gian phòng nhỏ, ánh đèn mờ ấm, trong không khí có mùi hương trầm nhẹ. Nghiêm Bắc Lục ngồi bên án thư, tay lật một cuốn tấu chương, ngẩng đầu khi ta bước vào.

“Nàng đến rồi.”

Ta gật đầu.

Hắn chỉ vào chiếc ghế đối diện, không nói gì thêm, đợi ta ngồi xuống mới cất lời:

“Trong vòng bảy ngày tới, bọn họ sẽ ra tay.”

Ta không hỏi "ai".

Bởi trong triều, những người muốn hắn c.h.ế.t — không ít.

“Có phải vì ta lên tiếng?” Ta hỏi.

Hắn lắc đầu:

“Không. Bọn họ đã chuẩn bị từ trước.”

“Huynh tính làm gì?”

Hắn không trả lời ngay. Chỉ khẽ đẩy về phía ta một chiếc hộp nhỏ.

liliii

Mở ra — bên trong là <b>một bài thi y học cổ</b>, cùng dấu ấn của Thái y viện.

Ta nhìn hắn, chờ lời giải thích.

Hắn nói chậm rãi:

“Triều đình sắp mở lại kỳ tuyển đặc biệt cho Thái y viện, tuyển người ngoài vào làm chánh y phụ trách cung nội.”

“Ta muốn nàng dự tuyển.”

Ta sững người:

“Huynh muốn ta vào cung?”

“Không chỉ là vào,” hắn nhìn thẳng ta, “mà là bước vào giữa bàn cờ.”

Ngoài trời, gió đêm nổi mạnh, cuốn tung rèm trúc, chạm khẽ vào tim người.

Ta nhìn bài thi, lòng bình tĩnh đến lạ.

Ba năm trước, ta từng rời khỏi kinh thành không một lời, dặn lòng không bao giờ quay lại. Giờ đây, đứng trước một lần nữa lựa chọn, trong lòng ta lại chẳng còn sợ nữa.

Bởi có những lúc, <b>sự bình yên thật ra chính là một sự trốn tránh.</b>

Và ta — không muốn trốn nữa.
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 13


Kỳ tuyển Thái y viện ba năm mới mở một lần.

Lần này là tuyển gấp, không thông báo rộng rãi, chỉ mời đích danh vài người được giới thiệu — hoặc có danh tiếng, hoặc có liên hệ.

Tên ta, tất nhiên không nằm trong danh sách ấy. Nhưng <b>kỳ lạ thay, hôm nay lại có.</b>

Khi nhận được thiệp mời có dấu ngọc Thái y viện, ta chỉ yên lặng nhìn một hồi lâu, rồi gấp lại, cất vào tay áo.

liliii

Không kinh ngạc. Không hỏi han. Không phản đối.

Bởi ta biết — đây là <b>nước cờ của Nghiêm Bắc Lục</b>. Và cũng là cơ hội duy nhất để ta <b>không mãi là người đứng phía sau một lời bảo hộ.</b>

Ngày thi, mưa phùn lất phất.

Trước cổng Thái y viện, mười mấy người xếp hàng chờ gọi tên. Phần lớn là nam tử, ăn mặc gọn gàng, lưng thẳng, tay ôm sách thuốc. Thấy ta xuất hiện, không ít ánh mắt thoáng lướt qua đầy kinh ngạc.

Nữ y dự thi?

Lại không mặc quan phục, chỉ khoác áo vải xanh, tóc búi đơn giản, không mang gì ngoài hộp kim bạc nhỏ.

Nhưng ta không giải thích gì cả.

Người gọi tên bước ra, nhìn bảng danh, hơi sửng sốt khi thấy họ “Lâm”, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ giọng:

“Lâm Thanh Dao, vào đi.”

Trường thi rất đơn sơ — ba gian nhà cũ phía sau viện, ngăn riêng, mỗi người một bàn.

Trước mặt là ba câu hỏi.

Một là chuẩn đoán mạch phức, viết phương thuốc.

Hai là luận về dược lý trong huyết hàn lâu năm.

Ba là đề mở: "Ngươi hành y vì điều gì?"

Ta đọc câu thứ ba, tay cầm bút hơi khựng lại một chút.

Năm mười lăm tuổi, ta theo cha học y, chỉ để hiểu vì sao mẹ mất sớm.

Năm mười tám tuổi, ta xuống núi, cứu người vô danh.

Năm hai mươi ba tuổi, ta cứu một người toàn thân đẫm m.á.u tên là Nghiêm Bắc Lục.

Mỗi một lần hành y, đều bắt đầu bằng một trái tim không toan tính.

Nhưng giờ đây — ta hành y, là vì <b>ta muốn tồn tại.</b>

Không phải để ai bảo vệ. Không phải để lấy lòng tin.

Chỉ để chính ta biết: ta không còn là bóng của ai khác.

Ta viết rất nhanh. Bút không run.

Tay không dừng.

Khi bước ra khỏi phòng thi, trời vẫn mưa lất phất. Ngoài cổng viện, không ai chờ ta.

Ta tự đi bộ về Tĩnh Phong viện, áo thấm nước, vạt váy lấm bùn.

Tiểu nha hoàn thấy vậy, hoảng hốt muốn thay khăn áo cho ta. Nhưng ta chỉ ngồi xuống, rót một chén trà, uống cạn.

Đó là chén trà đầu tiên sau ba năm, ta có thể uống <b>với </b><b>cảm giác </b><b>hoàn toàn yên </b><b>lòng.</b>

Không vì ai, không vì tình.

Chỉ vì… cuối cùng, ta đã bước ra khỏi cái bóng của chính mình.

Ba ngày sau kỳ thi, danh sách trúng tuyển được dán trước cổng Thái y viện.

Không chiêng, không trống. Không thông cáo lớn tiếng.

Chỉ là một tờ giấy được dán khi trời còn chưa sáng, trên đó lặng lẽ liệt kê mười cái tên.

Ta không đi xem.

Người trong Tĩnh Phong viện đi ngang về kể lại: “Có một nữ y đậu, đứng đầu.”

Ta đang phơi thảo dược ngoài sân, tay vẫn nhặt từng cành khô, giọng thản nhiên:

“Vậy sao?”

Người kia cười, tưởng ta khiêm tốn. Nhưng chỉ có ta biết — ta không ngạc nhiên.

Vì bài thi ấy, ta đã viết bằng chính cuộc đời mình.

Chiều hôm ấy, có người đến truyền khẩu dụ.

Hoàng thượng không trực tiếp triệu kiến. Nhưng cho phép người đứng đầu kỳ tuyển lần này nhập Thái y viện, giữ chức “Phó y lệnh”, tạm quyền quản lý việc trong viện ba tháng.

Chức vị không cao, nhưng đủ để khiến người trong triều phải ngẩng đầu nhìn.

Tên ghi trong khẩu dụ: <b>Lâm Thanh Dao</b>.

Ta nhận lệnh, không từ chối, không chúc mừng.

Chỉ về phòng, thay y phục sạch, cột gọn tóc, cất hộp kim bạc vào tay áo.

Trước gương đồng, ta khẽ nhìn mình. Người trong gương không còn là thiếu nữ ngơ ngác ba năm trước, cũng không còn là nữ y của một trấn nhỏ miền nam.

Ta đã không còn là cái bóng phía sau một người đàn ông quyền thế.

Mà là chính ta — Lâm Thanh Dao. Một y giả. Một nhân chứng. Một người được chọn.

Sáng sớm hôm sau, ta bước qua cổng Thái y viện.

Cổng viện xưa cũ, gạch đá rêu phong, hai bên khắc chữ “Trung – Tĩnh”. Năm ấy ta từng đi qua nơi này, chỉ là thân phận khi đó… là một người ngoài.

Còn hôm nay — ta bước qua với danh phận của chính mình.

Người trong viện đưa ta tới gặp viện chính. Lão y mặc áo xanh, mặt đầy nếp nhăn, nhìn ta từ đầu đến chân, không vui không giận.

“Lâm phó y lệnh,” ông ta chậm rãi nói, “nơi này không quen nữ tử lên chức cao.”

Ta cúi đầu:

“Ta không đến để tranh cao thấp. Chỉ vì muốn hành y trong sạch.”

Lão y lặng một lúc, rồi đưa cho ta một xấp hồ sơ:

“Vậy bắt đầu từ phòng dược. Tự xem sổ, tự kiểm kho.”

Ta nhận lấy. Gật đầu. Không than thở.

Bởi ta biết — <b>mọi uy tín đều phải bắt đầu từ những điều nhỏ nhất.</b>

Đêm đó, có một bóng người đứng ngoài cổng Tĩnh Phong viện.

Không bước vào. Không lên tiếng.

Chỉ đứng đó, rất lâu.

Sau cùng, khi tiểu nha hoàn ra quét sân, người ấy mới để lại một mảnh giấy gấp làm tư, rồi rời đi trong đêm tối.

Giấy không ký tên. Chỉ viết:

“Có người trong Thái y viện đã bán sổ dược ra ngoài. Nếu ngươi kiểm kho, sẽ chạm phải hắn. Cẩn thận.”

Ta đọc xong, không kinh ngạc.

Chỉ nhẹ giọng nói:

“Cuối cùng cũng tới rồi.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 14


Mẫu đơn bì trong kho ghi là hai cân rưỡi, thực tế chỉ còn chưa đầy hai cân. Nhưng điều đáng ngờ không phải ở lượng thiếu — mà là <b>mùi hương</b>.

Ta nhặt một nhúm nhỏ, đưa lên mũi ngửi.

Hương hơi đắng, đầu lưỡi tê nhẹ.

“Không đúng.” Ta khẽ nói.

Tiểu nha hoàn nghiêng đầu:

“Không đúng thế nào ạ?”

Ta đáp:

“Đây không phải mẫu đơn bì để dưỡng huyết, thanh nhiệt như ghi trong sổ. Mà là loại dùng trong thuốc điều kinh mạnh, nếu cho vào toa an thai... có thể gây đau bụng, thậm chí động thai.”

Nói đến đây, tay ta khẽ siết lại.

Không phải sai sót.

Không phải nhầm lẫn.

<b>Là cố ý.</b>

Buổi tối hôm đó, ta ngồi trong phòng, trải ba bản ghi chép của kho thuốc ra. Trên giấy, mực vẫn còn rõ nét — nhưng từng dòng từng chữ như mùi thuốc kia, ẩn chứa sát ý.

Người thay đổi dược liệu, đã làm việc này ít nhất <b>ba tháng</b>.

Mỗi tháng thay một ít, mỗi lần giảm vài lượng, đổi vài vị.

Không đủ để gây họa ngay, nhưng đủ để khiến bệnh không khỏi, thai không ổn, sức không hồi phục.

Nếu không phải ta từng vào cung bắt mạch, từng trực tiếp kê thuốc cho hoàng hậu… có lẽ ta cũng sẽ không phát hiện.

Ta chợt nhớ đến lời hoàng hậu hôm trước:

“Lần này trẫm không dám để sai lầm lặp lại.”

Có lẽ nàng… đã cảm nhận được gì đó từ trước.

Đêm ấy, có người gõ cửa Tĩnh Phong viện.

liliii

Không phải nha hoàn, cũng không phải người của Thái y viện.

Là một bóng người toàn thân áo đen, gương mặt giấu sau khăn mỏng.

Ta không kinh ngạc, chỉ đứng dậy, đẩy cửa.

Người kia đưa ra một phong thư. Không nói một lời, rồi biến mất vào đêm tối.

Ta mở thư. Chỉ có một dòng:

<b>“Đừng điều tra nữa. Nếu không, người tiếp theo sẽ không chỉ mất chức.”</b>

Bút mực thô, giấy thô, giọng văn cứng.

Nhưng ý tứ… rõ ràng đến rợn người.

Ta đốt thư, đứng trước ánh lửa rất lâu.

Không phải sợ.

Chỉ là ta biết — từ giờ trở đi, <b>mọi bước chân ta đặt trong Thái y viện… đều là đi trên lưỡi dao.</b>
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 15


Đêm ấy, trời không trăng.

Gió nổi từng cơn, thổi nghiêng đèn trong viện, lay động bóng cây hắt lên tường trắng. Mảnh giấy trong tay đã hóa tro, nhưng lời đe dọa bên trong… vẫn âm ỉ cháy trong lòng.

Ta ngồi một mình bên án, tay mài mực, viết lại từng loại dược liệu đã kiểm — đến đoạn ghi “mẫu đơn bì”, tay khựng lại.

Đầu bút ngưng trên giấy, để lại một vết chấm nhỏ như nốt ruồi, chẳng đáng gì… nhưng khiến trang giấy trở nên bất toàn.

Giống như ta lúc này.

Giống như sự thật ta vừa chạm đến.

Sáng hôm sau, ta xin phép viện chính kiểm lại <b>d</b><b>ượ</b><b>c th</b><b>ấ</b><b>t trung tâm</b> — nơi lưu trữ thuốc chuyên biệt dành cho cung phi và hoàng hậu.

Viện chính nhìn ta một lát, ánh mắt lạnh như nước.

“Lâm phó y lệnh,” ông ta nói chậm rãi, “ngươi vừa tới chưa đầy một tháng, đã muốn động đến kho dược trung tâm?”

“Thái y viện hành y dựa trên chuẩn mực. Nếu kho nhỏ còn sai, kho lớn sao có thể bỏ qua?”

Ông ta nhìn thẳng vào mắt ta. Rất lâu sau mới buông một tiếng “Tùy ngươi.”

Giọng bình thản, nhưng ta biết — từ giờ, mọi hành động của ta… sẽ không còn được xem là “chấp hành”, mà là “thăm dò”.

Và người trong bóng tối kia — sẽ không ngồi yên nữa.

Buổi chiều, lúc ta trở lại viện, hộp kim bạc trong phòng đã bị mở.

liliii

Không mất gì. Không xáo trộn rõ rệt. Nhưng mấy kim châm đã lệch khỏi vị trí cũ một chút, rất nhỏ… nhưng <b>không th</b><b>ể</b><b> là ng</b><b>ẫ</b><b>u nhiên.</b>

Tiểu nha hoàn mặt tái xanh, run giọng nói:

“Cô… cô không khóa cửa sao?”

“Có.” Ta đáp.

Nàng định nói gì đó, nhưng ta chỉ lắc đầu, rồi xoay người lấy hộp gỗ khác từ hòm dưới giường. Bên trong là một túi hương đã cũ, và một mảnh giấy được bọc kỹ trong lớp vải dầu.

Mảnh giấy ấy… là <b>đơ</b><b>n thu</b><b>ố</b><b>c ta t</b><b>ừ</b><b>ng kê cho hoàng h</b><b>ậ</b><b>u ba n</b><b>ă</b><b>m tr</b><b>ướ</b><b>c.</b>

Giấy đã ngả màu, nhưng mực vẫn chưa nhòe.

Ta không giữ nó vì kiêu ngạo.

Mà vì ta biết — <b>m</b><b>ộ</b><b>t khi b</b><b>ướ</b><b>c vào n</b><b>ơ</b><b>i nh</b><b>ư</b><b> h</b><b>ậ</b><b>u cung, s</b><b>ự</b><b> th</b><b>ậ</b><b>t n</b><b>ế</b><b>u không có ch</b><b>ứ</b><b>ng, thì ch</b><b>ỉ</b><b> là l</b><b>ờ</b><b>i nói suông.</b>

Đêm ấy, Nghiêm Bắc Lục đến.

Hắn đứng bên ngoài, không vào. Ánh trăng mờ chiếu lên áo choàng, khiến dáng người càng thêm lạnh lẽo.

“Có người theo dõi ngươi.”

“Ta biết.”

“Có người đang dọa ngươi.”

“Cái đó cũng biết.”

Hắn khẽ cười, không rõ là khổ hay giận:

“Vậy ngươi còn muốn tiếp tục?”

Ta đáp, không chút do dự:

“Có.”

Gió thổi mạnh, làm đèn trong viện chao nghiêng. Giọng ta theo gió mà bay đi, nhưng từng chữ vẫn sắc như lưỡi d.a.o nhỏ:

“Ta từng sống như một kẻ bị bảo vệ.”

“Bây giờ, ta không muốn sống như thế nữa.”

Kho dược trung tâm được canh giữ nghiêm ngặt hơn bất kỳ nơi nào khác trong Thái y viện.

Bốn góc đều có người gác, chìa khóa chia làm ba phần, giữ bởi viện chính, quan giám sát và người trông kho. Muốn mở được cửa, phải có cả ba cùng đồng ý.

Ta trình lệnh bài, đứng chờ dưới hiên đá. Trời sáng nhẹ, gió đầu hạ mang theo mùi thuốc khô và bụi cũ, khiến lòng có phần ngột ngạt.

Một lúc sau, viện chính tới. Cùng lúc đó, một người mặc y phục tím của Nội thị tiến tới — là người đại diện bên hậu cung, giữ quyền kiểm tra thuốc dùng cho phi tần.

Ba người. Ba chiếc chìa.

Cánh cửa đá chầm chậm mở ra, để lộ một căn phòng dài, tường dày, ánh sáng yếu ớt, mùi thuốc nồng đặc quện trong không khí.

Chúng ta bước vào.

Viện chính khoanh tay đứng một bên, không nói. Quan giám sát ngáp nhẹ, rõ ràng không mấy hứng thú. Người trông kho thì mặt lạnh như nước, ánh mắt dán sát theo từng bước chân của ta.

Ta không để tâm đ ến họ.

Chỉ tập trung kiểm.

Từng bao dược liệu được mở ra: hương phụ, ích mẫu, xuyên luyện tử, cam thảo, bán hạ... Tất cả đều được ghi chép cẩn thận. Nhưng rồi — ta dừng lại.

Trước mặt ta là một bao <b>tr</b><b>ạ</b><b>ch t</b><b>ả</b>.

Ghi trong sổ: “Trạch tả – điều thủy, lợi tiểu, thanh thấp nhiệt — dùng cho bài độc cơ thể cung phi.”

Nhưng khi ta mở ra, đưa tay chạm nhẹ vào... đầu ngón tay lập tức tê dại.

Ta nghiêng người, khẽ ngửi.

Mùi này — không phải trạch tả thường.

Mà là <b>T</b><b>ỳ</b><b> th</b><b>ủ</b><b>y tán</b> — một loại thuốc k1ch thích bài tiết cực mạnh, chỉ cần dùng quá liều… sẽ khiến người yếu mạch tử vong trong vòng ba ngày.

Ta không nói ngay. Chỉ rút ra một nhánh nhỏ, bỏ vào túi vải, rồi đứng dậy.

“Bao thuốc này... cần đem về phân tích lại. Có dấu hiệu lẫn lộn dược liệu.”

Viện chính hơi nhíu mày, còn quan giám sát thì đổi sắc mặt.

“Lẫn lộn? Trong kho dược trung tâm của Thái y viện? Lâm phó y lệnh, lời này... không nên nói bừa.”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt bình tĩnh:

“Ta không nói bừa. Nhưng nếu cần ta chứng minh, ta có thể.”

Câu nói như đổ xuống một tảng đá nặng giữa gian kho âm u.

Không ai lên tiếng. Nhưng ta biết — kể từ hôm nay, <b>ta </b><b>đ</b><b>ã không c</b><b>òn là ng</b><b>ườ</b><b>i ki</b><b>ể</b><b>m thu</b><b>ố</b><b>c.</b>

Mà là người... <b>độ</b><b>ng vào sinh m</b><b>ạ</b><b>ng c</b><b>ủ</b><b>a nh</b><b>ữ</b><b>ng k</b><b>ẻ</b><b> </b><b>đ</b><b>ang </b><b>ẩ</b><b>n mình trong h</b><b>ậ</b><b>u cung.</b>
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 16


Ta trở về Tĩnh Phong viện ngay trong đêm, mang theo một nhánh nhỏ thứ dược liệu lẫn tạp kia.

Lò thuốc được nhóm lên, ánh lửa bập bùng chiếu lên mặt gốm sứ và kim bạc.

Mùi thảo dược dần tỏa ra, ban đầu thoang thoảng như trạch tả, nhưng chưa đến nửa canh giờ sau, ta đã thấy sự khác thường — <b>h</b><b>ơ</b><b>i n</b><b>ướ</b><b>c bay lên t</b><b>ừ</b><b> n</b><b>ồ</b><b>i </b><b>đ</b><b>en </b><b>đặ</b><b>c, và v</b><b>ị</b><b> </b><b>đắ</b><b>ng tr</b><b>ở</b><b> nên chát g</b><b>ắ</b><b>t n</b><b>ơ</b><b>i </b><b>đầ</b><b>u l</b><b>ưỡ</b><b>i.</b>

Đây không phải trạch tả. Mà là <b>t</b><b>ỳ</b><b> th</b><b>ủ</b><b>y tán </b><b>đ</b><b>ã </b><b>đượ</b><b>c tinh chi</b><b>ế</b><b>t, hòa l</b><b>ẫ</b><b>n theo t</b><b>ỉ</b><b> l</b><b>ệ</b><b> th</b><b>ấ</b><b>p </b><b>để</b><b> tránh b</b><b>ị</b><b> phát hi</b><b>ệ</b><b>n.</b>

Ta lấy kim bạc thử độc — đầu kim chuyển màu xám.

Không cần chờ thêm nữa.

Thuốc trong kho dược trung tâm… <b>đ</b><b>ã b</b><b>ị</b><b> </b><b>đ</b><b>ánh tráo.</b>

liliii

Sáng hôm sau, ta trình bản phân tích lên viện chính.

Lão nhận lấy, đọc xong, gương mặt vốn như gỗ đá cũng khẽ biến sắc.

“Ngươi chắc chắn chứ?”

“Ta dám lấy tính mạng ra mà đảm bảo.”

“Việc này…” Lão ngập ngừng, rồi hạ giọng: “Phải bẩm báo lên cung.”

“Phải.” Ta đáp, giọng không lớn, nhưng dứt khoát. “Và phải bẩm báo <b>ngay hôm nay</b>.”

Lão nhìn ta rất lâu. Trong mắt có chút gì đó phức tạp, như ngạc nhiên, như dè chừng… và một phần không rõ là kính trọng hay sợ hãi.

Cuối cùng, lão không nói gì thêm, chỉ sai người trình sớ.

Buổi chiều hôm đó, ta được gọi vào cung.

Không phải gặp hoàng hậu. Mà là <b>Chiêu nghi Tr</b><b>ầ</b><b>m th</b><b>ị</b> — một phi tử đã thất sủng nhiều năm, nhưng vẫn giữ danh vị nhờ thế tộc ngoại thích.

Ta chưa từng gặp nàng. Nhưng vừa bước qua cửa điện, đã thấy người phụ nữ ấy đang ngồi dưới bóng màn lụa tím nhạt, mặt che nửa bởi quạt tròn, ánh mắt soi thẳng về phía ta.

“Lâm đại phu.” Nàng lên tiếng trước. “Ngươi tìm ta sao?”

Ta thoáng sững lại.

“Thần… chưa từng gửi tin.”

Nàng cười khẽ:

“Không, nhưng thuốc là từ viện của ta. Dược liệu sai, cũng là dược liệu dùng cho cung nhân của ta. Ngươi kiểm ra, thì đương nhiên… ta phải biết trước.”

Ta im lặng. Trầm thị gấp quạt lại, đặt lên bàn đá bên cạnh.

“Có điều,” nàng tiếp lời, “dù là ai sai, cũng không nên vội vàng quy tội. Trong cung, sai một bước… mất mạng là thường.”

Lời nói nhẹ như gió xuân, nhưng câu cuối lại sắc như lưỡi dao.

Ta khẽ cúi đầu, giọng bình tĩnh:

“Thần chỉ muốn tra cho rõ. Không vì ai. Cũng không nhắm vào ai.”

Trầm thị nhìn ta. Rất lâu sau, nàng mới cười dịu:

“Ngươi khác những người khác.”

Ta không trả lời.

Nhưng từ câu nói ấy, ta đã hiểu — nàng không giận. Cũng không muốn cản. Chỉ là đang thử ta, để xem… <b>ta là quân c</b><b>ờ</b><b> c</b><b>ủ</b><b>a ai.</b>

Khi trở về Tĩnh Phong viện, trời đã nhá nhem.

Trên bàn trà có một mảnh giấy nhỏ — không đề tên người gửi, cũng không ghi địa điểm. Chỉ một câu vắn tắt:

“Người sửa kho dược… từng là y đồng dưới tay Trình Dụ.”

Tay ta khựng lại.

Trình Dụ — người từng bị vu oan. Người mà ta đã cứu khỏi vòng lao lý.

Nhưng nếu y đồng cũ của hắn là mắt xích trong chuyện này, thì câu hỏi đáng sợ hơn là:

<b>K</b><b>ẻ</b><b> </b><b>đứ</b><b>ng sau — mu</b><b>ố</b><b>n vu h</b><b>ạ</b><b>i Trình D</b><b>ụ</b><b>, hay m</b><b>ượ</b><b>n tay Trình D</b><b>ụ</b><b> </b><b>để</b><b> </b><b>đ</b><b>ánh </b><b>đ</b><b>òn t</b><b>ừ</b><b> bên trong?</b>

Ta gặp lại Trình Dụ trong một tiệm thuốc nhỏ ở ngoại thành, cách kinh đô hai dặm.

Nơi đó có biển hiệu gỗ mộc, chỉ vỏn vẹn hai chữ: “Tĩnh An”.

Hắn không bất ngờ khi thấy ta.

Chỉ nhìn một lát, rồi nói:

“Cuối cùng… cũng đến lượt ngươi nghi ngờ ta.”

Ta không đáp, đặt hộp thuốc xuống bàn, gạt nhẹ nắp ra, để lộ một nhánh khô nâu nhạt.

“Tỳ thủy tán. Đã được tinh luyện. Trộn vào trạch tả. Xuất từ kho dược trung tâm.”

Trình Dụ không thay đổi sắc mặt. Chỉ lặng lẽ nhìn.

Ta tiếp:

“Người sửa kho dược… là y đồng từng theo ngươi. Cũng là người năm xưa bị trục xuất khỏi Thái y viện, vì làm sai đơn thuốc. Ngươi còn nhớ tên hắn không?”

“… Đỗ Lương.”

Giọng Trình Dụ khàn khàn, lần đầu mang theo chút d.a.o động thật sự.

Ta nhìn hắn rất lâu, rồi chậm rãi hỏi:

“Ngươi biết hắn không rời kinh. Biết hắn vẫn còn trong viện với danh nghĩa người khác. Biết hắn từng tiếp xúc kho thuốc. Vậy tại sao… ngươi không nói?”

Trình Dụ cụp mắt, ngón tay khẽ siết quanh chén trà lạnh.

“Vì nếu ta nói… sẽ có người chết.”

“Là ai?”

Hắn im lặng.

Ta khẽ nhắm mắt. Một lúc sau mới nói:

“Ngươi im lặng — người suýt c.h.ế.t là hoàng hậu.”

“Ngươi nhắm mắt — là bao cung nhân bị đau không rõ nguyên nhân, thai hỏng không rõ lý do.”

Trình Dụ ngẩng lên, ánh mắt đỏ lên dưới lớp sáng yếu ớt:

“Nhưng nếu ta không im lặng… thì người c.h.ế.t có thể là một đứa bé chưa đầy hai tuổi.”

Câu nói ấy rơi xuống như một nhát búa.

Ta khựng lại.

Trình Dụ hít sâu, giọng như thì thầm:

“Đỗ Lương bị khai trừ vì sai đơn, đúng. Nhưng ngươi biết không — hắn từng chữa sống một cung nữ mang thai ngoài ý muốn.

Hắn không giao nộp đứa trẻ ấy theo quy định… mà giấu nó đi.

Bây giờ, đứa bé ấy sống nhờ vào hắn, sống bằng cái tên khác.”

“Ngươi tưởng ta sợ bị gán tội? Không. Ta sợ đứa bé ấy sẽ không kịp lớn lên.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 17


Ba ngày sau, ta nộp bản chứng thực lên Hình bộ.

Không thông qua Thái y viện.

Không gửi qua Tể tướng.

Không mượn ai làm trung gian.

Chỉ một bản viết tay, ký tên “Lâm Thanh Dao”, đóng dấu m.á.u lên góc cuối cùng.

Kèm theo đó là <b>m</b><b>ộ</b><b>t m</b><b>ẫ</b><b>u d</b><b>ượ</b><b>c li</b><b>ệ</b><b>u </b><b>đ</b><b>ã </b><b>đượ</b><b>c Vi</b><b>ệ</b><b>n Giám d</b><b>ượ</b><b>c xác nh</b><b>ậ</b><b>n là có </b><b>độ</b><b>c tính cao</b>, trích từ kho trung tâm.

Và một cái tên.

<b>“Ng</b><b>ụ</b><b>y giám y — </b><b>Đỗ</b><b> L</b><b>ươ</b><b>ng, t</b><b>ừ</b><b>ng </b><b>đổ</b><b>i danh, hi</b><b>ệ</b><b>n gi</b><b>ữ</b><b> kho ph</b><b>ụ</b><b> trách d</b><b>ượ</b><b>c n</b><b>ộ</b><b>i cung.”</b>

Tin tức lan đi rất nhanh.

Ngay trong chiều, Hình bộ ra lệnh tạm phong kho thuốc.

Đỗ Lương bị bắt giữ để điều tra.

Viện chính Thái y viện — người từng ngầm bảo vệ hắn — bị mời lên điện thẩm tra nội bộ.

Triều đình chấn động.

Buổi tối, ta được mời đến phủ Tể tướng.

Lần đầu tiên, không phải để xin lời khuyên, cũng không vì sợ hãi điều gì sắp tới.

Mà là một lời hẹn bình đẳng.

Nghiêm Bắc Lục ngồi chờ trong thư phòng, tay đặt nhẹ lên một quyển tấu chương chưa mở.

Thấy ta, hắn ngẩng đầu, ánh mắt không giấu được chút mỏi mệt sau mấy ngày căng thẳng.

“Nàng làm hết rồi.”

Ta gật đầu.

“Không ai cản được nàng nữa,” hắn nói.

Ta đáp:

“Không nên cản.”

Hắn nhìn ta, một lúc sau mới nói:

“Nàng biết không, ta từng nghĩ… chỉ cần giữ nàng tránh xa ván cờ này, thìnàng sẽ được yên ổn.”

Ta khẽ cười, ánh mắt không còn nhu hòa như năm xưa, nhưng cũng không cứng lạnh:

“Đó là thứ huynh nghĩ. Còn ta… chưa từng cần ai bảo vệ cả.”

Khi ta rời phủ, trời đổ mưa nhẹ.

Gió mang theo hơi lạnh đầu hạ, tạt vào cổ áo.

Trên đường quay về, ta không ngồi kiệu, chỉ đi bộ.

Từng bước chạm lên nền đá ướt, ta như nghe thấy rõ tiếng gió rít ngoài tường thành.

Ta từng sợ gió.

Sợ mình nhỏ bé đến mức bị cuốn đi.

Nhưng hôm nay, ta đứng giữa gió, lại thấy bình thản lạ thường.

Bởi ta biết, dù trời có nổi bao nhiêu phong vũ…

<b>ta c</b><b>ũ</b><b>ng không c</b><b>òn là ng</b><b>ườ</b><b>i c</b><b>ầ</b><b>n ph</b><b>ả</b><b>i tr</b><b>ố</b><b>n.</b>

Ngày Đỗ Lương bị bắt, trời vẫn còn nắng nhẹ.

Nhưng chỉ ba ngày sau, <b>đ</b><b>ã c</b><b>ó ng</b><b>ườ</b><b>i ch</b><b>ế</b><b>t.</b>

Không phải hắn.

Mà là <b>m</b><b>ộ</b><b>t ti</b><b>ể</b><b>u y </b><b>đồ</b><b>ng trong Thái y vi</b><b>ệ</b><b>n</b>, tên là Lý Bình — người từng làm chung kho với hắn, cũng từng được chuyển lên cung nội cách đây ba tháng.

Người ta tìm thấy hắn treo cổ sau kho thuốc phụ, để lại một dòng chữ nguệch ngoạc:

“Lỗi là ở ta, không liên quan đến người khác.”

Một lời thú tội vội vã, như muốn bịt kín miệng kẻ khác bằng <b>cái ch</b><b>ế</b><b>t nh</b><b>ẹ</b><b> t</b><b>ự</b><b>a bút lông.</b>

Nhưng ta biết — <b>cái ch</b><b>ế</b><b>t này không s</b><b>ạ</b><b>ch.</b>

Lý Bình vốn sợ bóng tối, chưa bao giờ dám bước một mình vào kho sau giờ Ngọ.

Thế mà lại chọn treo cổ… trong đêm mưa, ngay tại nơi mình sợ nhất?

Không phải thú tội. Là <b>thanh tr</b><b>ừ</b><b>ng.</b>

Ai đó đang cố chôn vùi đầu mối.

Mà người đang giữ đầu mối lớn nhất — chính là ta.

Tin đến tai ta khi đang so sánh lại bản sao của ba tháng đơn thuốc trong kho dược.

Hạ Du là người đưa tin. Nét mặt căng như dây cung.

“Người ra lệnh phong tỏa hiện trường là Hình bộ,” hắn nói nhỏ, “nhưng… lệnh đến trễ. Khi tới nơi, t.h.i t.h.ể đã được dọn sạch.”

Ta ngẩng đầu, ánh mắt thoáng tối:

“Có ai thấy ai ra tay không?”

“Không.” Hắn lắc đầu. “Và… người bên Hình bộ nói có người ngăn cản tra xét.”

Ta siết tay, hạ giọng:

“Là ai?”

Hạ Du cắn răng, rất lâu mới thốt ra một cái tên.

“Ngụy Thượng thư.”

Tim ta như bị gõ mạnh một nhịp.

Ngụy Tể — người đứng đầu Trung thư tỉnh, cũng là người từng nhiều lần chống đối Nghiêm Bắc Lục trên triều.

Người <b>không ch</b><b>ỉ</b><b> có quy</b><b>ề</b><b>n</b>, mà còn có mạng lưới ẩn sâu trong cả hậu cung lẫn quan trường.

Lần này, kẻ mà ta chạm vào… chính là <b>m</b><b>ộ</b><b>t m</b><b>ạ</b><b>ch m.á.u c</b><b>ủ</b><b>a ông ta.</b>

Tối đó, ta đến phủ Tể tướng lần nữa. Không báo trước.

Khi vào đến thư phòng, Nghiêm Bắc Lục vẫn đang họp với hai mưu sĩ.

Thấy ta, hắn chỉ khẽ phất tay cho họ lui ra.

Ta ngồi xuống, đưa thẳng một tờ ghi chú. Chữ ngắn, nhưng đủ:

“Có người chết, không phải vì ta. Nhưng vì lời khai ta đã nộp, người đứng sau là Ngụy Tể.”

Hắn đọc xong, ngẩng lên.

Ánh mắt hắn khi ấy… không có kinh ngạc, không có phẫn nộ.

Chỉ có một thứ — <b>s</b><b>ự</b><b> yên l</b><b>ặ</b><b>ng c</b><b>ủ</b><b>a ng</b><b>ườ</b><b>i </b><b>đ</b><b>ã </b><b>đ</b><b>o</b><b>án tr</b><b>ướ</b><b>c, nh</b><b>ư</b><b>ng v</b><b>ẫ</b><b>n không mu</b><b>ố</b><b>n tin.</b>

Hắn khẽ nói:

“Ta vốn nghĩ, nàng chỉ muốn cứu một vụ án oan.”

Ta nhìn hắn.

Hắn tiếp:

“Không ngờ, nàng lại… kéo cả chính ta vào ván cờ này.”

Ta đáp, giọng nhẹ:

“Không phải ta kéo huynh vào.”

“Mà là huynh… từ đầu đã ở trong đó.

liliii

Chỉ là huynh không nhận ra — hoặc không chịu nhận.”

Đêm ấy, hắn không giữ ta ở lại.

Ta bước ra khỏi phủ Tể tướng, gió quất qua áo, mang theo hơi sương tháng sáu lạnh bất thường.

Trước cổng, có người lặng lẽ đứng chờ — là một nữ tử mặc áo xanh nhạt, mặt che mạng, chỉ để lộ đôi mắt quen thuộc.

Thấy ta, nàng khẽ gật đầu.

Không nói gì, chỉ đưa ra một mảnh lụa. Trên đó, có một cái tên — cùng ngày giờ hẹn gặp.

Tên người ấy, ta từng nghe hoàng hậu nhắc đến.

Một người không ai dám động vào, không ai dám nghi ngờ.

<b>Ng</b><b>ườ</b><b>i gi</b><b>ữ</b><b> kho thu</b><b>ố</b><b>c hoàng th</b><b>ấ</b><b>t — tr</b><b>ự</b><b>c thu</b><b>ộ</b><b>c N</b><b>ộ</b><b>i th</b><b>ị</b><b> ph</b><b>ủ</b><b>.</b>
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 18


Nơi hẹn là một ngôi miếu cũ ở ngoại thành, đã bỏ hoang từ lâu.

Người đưa ta đến không để lại tên, cũng không quay đầu lại lần nào. Khi ta đến nơi, cửa miếu đã hé mở, ánh đèn lờ mờ hắt ra từ bên trong.

Một nam nhân đang đứng đó.

Mặc áo xám bạc màu, tóc đã điểm bạc, dáng người cao gầy, tay ôm chặt một hộp gỗ đen.

Thấy ta, ông ta khẽ gật đầu.

“Lâm đại phu.”

Ta khẽ khom người.

“Ngươi biết ta là ai không?” ông ta hỏi.

“Người giữ kho thuốc hoàng thất. Trực thuộc Nội thị phủ, người từng quản toàn bộ dược liệu chuyển vào cung của hoàng hậu ba năm trước.”

Ông ta im lặng một lúc, rồi mở hộp gỗ.

Bên trong là <b>m</b><b>ộ</b><b>t b</b><b>ả</b><b>n kê thu</b><b>ố</b><b>c</b>, không nằm trong bất kỳ sổ sách chính thức nào của Thái y viện.

Một đơn thuốc dùng cho <b>hoàng h</b><b>ậ</b><b>u n</b><b>ă</b><b>m </b><b>đ</b><b>ó — ngay sau khi nàng </b><b>độ</b><b>ng thai l</b><b>ầ</b><b>n </b><b>đầ</b><b>u.</b>

Ta lật xem.

Từng vị thuốc… đều quen. Nhưng có một vị khiến lòng ta khựng lại.

<b>M</b><b>ạ</b><b>ch hoa — loài d</b><b>ượ</b><b>c v</b><b>ố</b><b>n b</b><b>ị</b><b> c</b><b>ấ</b><b>m dùng cho thai ph</b><b>ụ</b><b>.</b>

“Vị này... không phải ta kê.” Ta nói chậm rãi.

Người này gật đầu:

“Ta biết. Nhưng có lệnh từ trên đưa xuống, bảo ta thêm vào."

“Lệnh từ đâu?”

Ông ta im lặng rất lâu. Cuối cùng, mới nói ra một cái tên:

“Trực tiếp từ Ngụy Tể — lấy danh hoàng hậu phu nhân truyền xuống.”

Ta thấy tim mình lạnh đi một nửa.

“Ngụy Tể… muốn g.i.ế.c thai nhi của hoàng hậu?”

“Không,” ông ta lắc đầu, “hắn không cần đứa bé đó chết.

Hắn chỉ cần hoàng hậu <b>mãi mãi y</b><b>ế</b><b>u </b><b>ớ</b><b>t</b>, cần thuốc dưỡng mãi không ngừng.”

“Chỉ cần thân thể nàng không lành, thì chức vị hoàng hậu… sẽ không có hậu duệ vững chắc. Và khi đó, ngôi vị đó dễ bị thay thế hơn bao giờ hết.”

Ta không nói gì nữa.

Trong đầu hiện lên gương mặt của hoàng hậu năm ấy — trắng xanh, mắt trũng sâu, tay run nhẹ khi cầm chén thuốc.

Ta từng ngỡ đó là vì thai động.

Giờ mới biết — là vì thuốc sai.

Là vì <b>ai </b><b>đ</b><b>ó không mu</b><b>ố</b><b>n nàng có m</b><b>ộ</b><b>t </b><b>đứ</b><b>a con s</b><b>ố</b><b>ng sót.</b>

Nam nhân đóng hộp lại, tay hơi run.

“Ta từng nghĩ, chỉ cần im lặng, chờ ngày về già, sẽ được an ổn. Nhưng hôm nay… ta thấy tiểu y Lý Bình bị người ta dựng lên treo cổ.

Hắn mới mười bảy. Còn chưa từng thật sự ra tay với ai.”

“Ta hiểu rồi. Nếu không nói, rồi sẽ đến lượt ta.

Và sau ta… là ai nữa?”

Ta nhìn ông ta.

Không thương hại, không trách mắng.

Chỉ khẽ hỏi:

“Ông muốn ta làm gì?”

Ông tga đáp:

“Lật ra. Lật hết.

Cho dù là Ngụy Tể, hay là ai đứng sau hắn… chỉ cần còn dùng thuốc để kiểm soát mệnh người, thì phải bị lôi ra ánh sáng.”

Khi ta rời khỏi ngôi miếu cũ, trời vừa rạng sáng.

Trong tay là hộp thuốc, trong lòng là một tội lỗi chưa từng có tên.

Bởi ba năm trước, ta đã kê đơn cứu hoàng hậu — nhưng không biết trong đơn ấy, đã bị thêm gì sau lưng mình.

Ta từng tin mình đã cứu được người.

Hóa ra, ta chỉ <b>là ng</b><b>ườ</b><b>i che </b><b>đ</b><b>i m</b><b>ộ</b><b>t ph</b><b>ầ</b><b>n c</b><b>ủ</b><b>a s</b><b>ự</b><b> th</b><b>ậ</b><b>t.</b>

Và bây giờ… ta sẽ chính tay gỡ nó xuống.

Ta vào cung khi trời chưa quá ngọ.

Thẻ bài được trình lên rất nhanh, không ai ngăn, cũng không hỏi thêm lời nào.

Có lẽ, hoàng hậu… đã chờ.

Người đưa ta đến chính là cung nữ năm xưa từng hầu cạnh nàng. Nét mặt không đổi, nhưng khi tay nàng cầm lấy cổ tay áo ta, lại khẽ run.

Ta nhẹ giọng:

“Ngươi biết ta đến vì chuyện gì?”

Nàng gật đầu, khẽ thì thầm:

“Người không còn muốn im lặng nữa.”

Ta được dẫn vào một tiểu điện tĩnh mịch, cửa khép hờ, rèm che hạ thấp.

Hoàng hậu ngồi trong góc phòng, tay cầm một quyển sách chưa mở. Ánh sáng chiếu nghiêng, khiến dung nhan nàng như phủ một lớp sương nhạt.

Ta quỳ một gối, hành lễ.

“Thần, Lâm Thanh Dao, tham kiến nương nương.”

Nàng không bảo đứng dậy ngay.

liliii

Chỉ nhìn ta, rất lâu, rồi khẽ hỏi:

“Ba năm trước, ngươi có từng hoài nghi?”

Ta ngẩng đầu.

Đối diện là đôi mắt sâu như nước, không oán, không trách — chỉ có một lớp mỏi mệt mờ nhạt khiến người không đành lòng.

“Thần từng nghĩ,” ta đáp khẽ, “nhưng không có chứng.”

“Giờ đã có?”

“Có.” Ta đặt hộp gỗ trước mặt nàng, mở nắp, lấy ra bản sao đơn thuốc và chứng nhận của Viện Giám dược.

“Người giữ kho thuốc đã xác nhận — có chỉ thị thêm mạch hoa vào toa thuốc của người.

Dưới danh nghĩa là ‘điều dưỡng t* c*ng’, nhưng thực chất… là cắt đứt huyết dưỡng thai.”

Tay hoàng hậu khẽ siết góc áo, ngón tay run lên rất khẽ.

Ta ngừng một lúc, rồi tiếp lời:

“Người đưa lệnh… là Ngụy Tể.”

Một tiếng “keng” khẽ vang lên.

Là cây trâm trên tóc nàng rơi xuống đất.

Nàng cúi đầu thật thấp, thật lâu sau mới cất giọng:

“Ta từng cho rằng, chỉ cần nhẫn nhịn, triều đình sẽ yên, người sẽ an.

Ta từng tin hắn… là vì đại cục.”

Giọng nàng không lớn. Nhưng từng chữ, từng hơi thở, đều lạnh như băng.

“Vậy mà…” nàng ngẩng đầu, cười rất nhẹ, “hóa ra, thứ bị cắt bỏ… lại là huyết mạch của chính ta.”
 
Ánh Trăng Treo Ngoài Cửa Sổ
Chương 19


Ta không nói gì.

Chỉ yên lặng đứng bên, chờ nàng bình tâm lại.

Một lúc sau, nàng bảo cung nữ lui xuống, rồi quay sang ta:

“Ngươi có biết, người cứu mạng ta ba năm trước… là ngươi.”

“Nhưng cũng là ngươi, khiến ta tin rằng mình yếu, mình cần thuốc, cần sự phụ thuộc.”

“Ta không trách.” Nàng nhìn ta rất sâu.

“Vì ta biết, ngươi… cũng là người bị dùng mà không hay.”

Ta cắn chặt môi dưới.

Bỗng thấy tất cả những gì ta từng làm — kiên định, dứt khoát, lý trí — trong khoảnh khắc ấy… như tan chảy thành một cơn gió mùa cũ, thổi qua lòng mà lạnh đến tận xương.

Trước khi ta rời đi, nàng gọi ta lại:

“Lâm Thanh Dao.”

Ta dừng bước.

“Ngươi có muốn… trở thành nữ y đầu tiên được giữ lệnh bài Nội cung?”

liliii

Ta sững người. Lệnh bài Nội cung — là biểu tượng cho quyền ra vào cung bất kể ngày đêm, được tiếp xúc trực tiếp với hậu phi, đôi khi… cả hoàng thượng.

Ta chậm rãi quay lại, nhìn nàng.

“Ta không muốn lệnh bài.”

“Ta chỉ muốn, lần này nếu vào…

là để <b>b</b><b>ả</b><b>o v</b><b>ệ</b><b> th</b><b>ậ</b><b>t s</b><b>ự</b>, không phải che mắt giúp ai nữa.”

Nàng gật đầu, mỉm cười:

“Vậy thì ngươi ở lại.

Lần này, cùng ta… <b>vén màn ánh sáng c*</b><b>ố</b><b>i cùng.</b>”

Trở lại Tĩnh Phong viện, ta lập tức viết lại bản sao đơn thuốc năm xưa, đính kèm lời xác nhận của người giữ kho dược hoàng thất. Giấy không mộc đỏ, nhưng có chữ ký và dấu chỉ riêng của Nội thị phủ — đủ để đưa vào hồ sơ mật.

Ta không mang nó đến Hình bộ.

Không chuyển cho Tể tướng.

Mà gửi thẳng về cung — qua tay một cung nữ của hoàng hậu, người từng lặng lẽ thay nàng uống thuốc suốt hai tháng năm đó.

Chiều hôm sau, hoàng hậu triệu ta đến.

Lần này không ở tĩnh điện hẻo lánh, mà ngay giữa <b>Diên Th</b><b>ọ</b><b> cung</b> — chính điện của Trung cung Hoàng hậu.

Khi ta đến, đã có ba người đang chờ:

Một là thái y trưởng của Thái y viện.

Một là nội quan của Nội thị phủ.

Và một người mặc áo đen — không danh, không vị, nhưng khí chất lạnh lùng, chỉ cần liếc một lần là biết… đây là người chuyên xử những chuyện <b>không ghi trong sách s</b><b>ử</b><b>.</b>

Hoàng hậu nâng chén trà, ánh mắt không còn dịu nữa.

“Ta đã xem hết những gì ngươi gửi.”

“Ta không muốn nương tay nữa.”

Ta quỳ xuống, trán chạm đất, giọng không run:

“Thần nguyện làm đầu mũi kiếm.”

Nàng gật đầu, đưa tay chỉ vào người áo đen:

“Đây là Lộ Dẫn, người của Vô Cung Ti.

Từ nay về sau, ngươi và hắn cùng tra lại những gì đã bị xóa khỏi hồ sơ ba năm trước.”

“Bắt đầu từ vụ sảy thai… ở Điện Tố Nghi.”

Ta thoáng giật mình. Tố Nghi — là nơi ở của <b>Tr</b><b>ầ</b><b>m chiêu nghi</b>, phi tần từng được sủng ái suốt ba năm, sau đó bỗng nhiên thất sủng không lý do.

Ta từng nghe đồn, nàng ấy có thai — nhưng thai hỏng.

Không truy cứu. Không tuyên bố. Không ai bị phạt.

Chuyện ấy, đến giờ vẫn là một vùng tối.

Và nay… hoàng hậu muốn thắp đèn lên vùng tối đó.

Khi rời Diên Thọ cung, trời vừa đổ mưa.

Lộ Dẫn không nói nhiều, chỉ đi sát bên ta như chiếc bóng.

“Ngươi từng điều tra trong Thái y viện rồi,” hắn nói nhỏ, “vậy giờ… học cách điều tra trong cung đi.”

“Ở đó, thuốc không phải để chữa bệnh.

Mà là để che giấu tội ác bằng một cái cớ hợp lý nhất.”

Ta không nhìn hắn.

Chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y trong tay áo.

Lần này, ta không còn là y nữ cứu người.

Mà là <b>ng</b><b>ườ</b><b>i </b><b>đ</b><b>i l</b><b>ậ</b><b>t l</b><b>ạ</b><b>i t</b><b>ừ</b><b>ng trang s</b><b>ổ</b><b> </b><b>đ</b><b>ã b</b><b>ị</b><b> c</b><b>ố</b><b> tình vi</b><b>ế</b><b>t sai.</b>

Tố Nghi điện nằm ở phía nam hậu cung, vị trí không đẹp, không gần chính điện, cũng không sát hồ thủy đình.

Ba năm trước, nơi này từng náo nhiệt một thời.

Còn giờ… chỉ còn lại <b>m</b><b>ộ</b><b>t s</b><b>ự</b><b> yên </b><b>ắ</b><b>ng </b><b>đế</b><b>n l</b><b>ạ</b><b>nh ng</b><b>ườ</b><b>i.</b>

Lộ Dẫn đi trước, ta theo sau.

Thị vệ Diên Thọ cung đã đưa mật lệnh cho người trông điện. Cánh cửa vốn hiếm khi mở, hôm nay không kèn không trống, âm thầm hé ra, như mở lại một giấc mộng bị bỏ quên.

Trong điện, vật dụng vẫn được bảo quản tốt, nhưng bụi mỏng phủ lên bàn trà, chén ngọc và cả hộp thuốc nhỏ đặt trong góc.

Một cung nữ lớn tuổi cúi chào, tự xưng là Từ ma ma — người duy nhất còn ở lại trông coi.

Khi nghe chúng ta nhắc đến chuyện <b>ba n</b><b>ă</b><b>m tr</b><b>ướ</b><b>c</b>, tay bà run khẽ, mắt tránh né:

“Hồi ấy… chỉ là sảy thai bình thường. Người không khỏe, không giữ được, các vị đại nhân cũng bảo không cần truy cứu…”

“Người là ai?” Lộ Dẫn ngắt lời. “Người cho lệnh không truy cứu, là ai?”
 
Back
Top Bottom