Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
437,852
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOUdM7FkJWk1xQlGxU7A8_vmU_GN8mZKnrfI9yQrrcYwsgQ1Q5n8GPWppSueRA5OSb74h5vKnqbwQHF8RpDj7DiVfrXW2ReBZOv-U9uzdeMRPN3wLeQvMgG7Q-scZdezQ7_O5Arlm9W0WdIasH6vrUp=w215-h322-s-no-gm

Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Tác giả: Zhihu
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ánh trăng sáng của Cố tổng đã về nước.



Mẹ Cố tổng đưa chi phiếu đến trước mặt tôi.



“Chính chủ về nước rồi, đồ giả như cô cũng nên lui thôi.”



“Tôi cho cô một ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi.”



Tôi nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu, nhíu mày.



“Sao? Thấy ít quá à?”



“Hai ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi!”



Tôi hít một ngụm khí lạnh.



“Ba ngàn vạn, cô còn không đồng ý thì tôi…”



“Được! Cháu rời đi.”



Tôi cắt ngang lời mẹ Cố tổng.



Tôi đây chủ trương thấy đủ là được.



Thật ra một ngàn vạn tôi đã rất thỏa mãn rồi, ai ngờ mẹ Cố tổng lại tự tăng giá.



“Theo lời bác gái nói, hôm nay cháu có thể thu dọn đồ đạc rời đi!”



“Nhưng cháu có hai yêu cầu.”



Mẹ Cố tổng nhíu mày, lộ vẻ đã đoán trước, cho rằng tôi tham lam vô độ.



“Thứ nhất, cháu không cần chi phiếu, chỉ nhận chuyển khoản.”



“Thứ hai, về khoản chuyển khoản này, chúng ta cần ký một hợp đồng tặng cho và phải công chứng.”



Tôi vừa dứt lời, mẹ Cố tổng thở phào một tiếng, rồi lập tức gọi điện thoại.



Hai phút sau, quản gia Cố thị mang hợp đồng đến ngay.



Tôi làm theo lời luật sư dặn tối qua, xem kỹ nội dung hợp đồng tặng cho.



Xác nhận không vấn đề, tôi gật đầu ký tên. Để lo chuyện hôm nay, hôm qua mẹ của tổng tài hẹn tôi, tôi cố ý đặt ở quán cà phê cạnh phòng công chứng.



Vậy nên, việc công chứng cũng hoàn thành rất nhanh. Vừa làm xong mọi việc, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn báo có tiền.



Hiển thị tài khoản ngân hàng đã nhận ba ngàn vạn! Đây chính là tốc độ của Cố thị!​
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 1: Chương 1



Ánh trăng sáng của Cố tổng đã về nước.

Mẹ Cố tổng đưa chi phiếu đến trước mặt tôi.

“Chính chủ về nước rồi, đồ giả như cô cũng nên lui thôi.”

“Tôi cho cô một ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi.”

Tôi nhìn chằm chằm vào tờ chi phiếu, nhíu mày.

“Sao? Thấy ít quá à?”

“Hai ngàn vạn, rời khỏi con trai tôi!”

Tôi hít một ngụm khí lạnh.

“Ba ngàn vạn, cô còn không đồng ý thì tôi…”

“Được! Cháu rời đi.”

Tôi cắt ngang lời mẹ Cố tổng.

Tôi đây chủ trương thấy đủ là được.

Thật ra một ngàn vạn tôi đã rất thỏa mãn rồi, ai ngờ mẹ Cố tổng lại tự tăng giá.

“Theo lời bác gái nói, hôm nay cháu có thể thu dọn đồ đạc rời đi!”

“Nhưng cháu có hai yêu cầu.”

Mẹ Cố tổng nhíu mày, lộ vẻ đã đoán trước, cho rằng tôi tham lam vô độ.

“Thứ nhất, cháu không cần chi phiếu, chỉ nhận chuyển khoản.”

“Thứ hai, về khoản chuyển khoản này, chúng ta cần ký một hợp đồng tặng cho và phải công chứng.”

Tôi vừa dứt lời, mẹ Cố tổng thở phào một tiếng, rồi lập tức gọi điện thoại.

Hai phút sau, quản gia Cố thị mang hợp đồng đến ngay.

Tôi làm theo lời luật sư dặn tối qua, xem kỹ nội dung hợp đồng tặng cho.

Xác nhận không vấn đề, tôi gật đầu ký tên. Để lo chuyện hôm nay, hôm qua mẹ của tổng tài hẹn tôi, tôi cố ý đặt ở quán cà phê cạnh phòng công chứng.

Vậy nên, việc công chứng cũng hoàn thành rất nhanh. Vừa làm xong mọi việc, điện thoại vang lên tiếng tin nhắn báo có tiền.

Hiển thị tài khoản ngân hàng đã nhận ba ngàn vạn! Đây chính là tốc độ của Cố thị!

1

Tôi thân thiện vẫy tay chào tạm biệt mẹ tổng tài, dù cho bà ta chẳng thèm để ý đến tôi.

Nhìn theo bà ta rời đi, tôi ba chân bốn cẳng chạy đến cục thuế.

Nộp thuế theo pháp luật là nghĩa vụ của mỗi công dân! Tôi nộp thuế xong, nhìn số dư trong thẻ ngân hàng mà xót hết cả ruột.

Cái thuế này làm tôi đau cả lòng, nhưng cảm giác chiếc khăn quàng đỏ trước ngực càng thêm tươi thắm!

Tôi ngẩng cao đầu ưỡn ngực bước ra khỏi đại sảnh cục thuế, nhân viên còn vẫy tay tiễn biệt, như thể đang nói, hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.

Vừa bước chân trái ra khỏi đại sảnh cục thuế, điện thoại liền đúng lúc vang lên: “Chào cô Lê, tôi là…”

Ồ, xe đưa đón sân bay của hãng hàng không đã đến.

Lê Nhiễm tôi nói được làm được, đã hứa với mẹ tổng tài hôm nay rời đi thì nhất định không kéo dài đến ngày mai!

Từ lúc đặt vé hạng nhất, đến khi kiểm tra an ninh và lên máy bay, mọi thứ đều vô cùng suôn sẻ.

Việc này khiến tôi lấy điện thoại xem tin nhắn thì máy bay đã vào chế độ bay ổn định.

Tin nhắn của Cố Hoài hiện lên:

[Bảo dì dọn một phòng, tối Bạch Nguyệt đến ở.]

Tin này đã từ hai tiếng trước rồi.

Bên dưới còn hai tin, lần lượt gửi cách đây một tiếng và nửa tiếng:

[?]

[Lê Nhiễm, em lại giở trò gì đấy?]

Tôi: ?

Tôi còn bận ôm tiền của mẹ anh ta chạy trốn, có để ý đến điện thoại đâu.

Nhưng tôi lại thầm giật thót!

Cố Hoài muốn đưa Bạch Nguyệt về ở ư?

Thế chẳng phải sẽ phát hiện tôi không có nhà ư?

Còn cả hiện trạng “nhà trống trơn” nữa?

Từ khi biết tin người trong mộng Lục Bạch Nguyệt của Cố Hoài về nước tuần trước, tôi đã không rảnh rồi.

Cố Hoài ra sân bay đón Lục Bạch Nguyệt, tôi liên hệ chỗ đồ hiệu đã qua sử dụng đến thu mua.

Cố Hoài dẫn Lục Bạch Nguyệt đi sự kiện này nọ, tôi thì đi định giá bán trang sức.

Cố Hoài tuyên bố Lục Bạch Nguyệt nhậm chức ở tập đoàn Cố thị, tôi đã dọn sạch toàn bộ tài sản ở thành phố A.

Bao gồm cả việc mẹ Cố Hoài tìm tôi, ném tiền bảo tôi rời xa con trai bà ta.

Trước đó tôi đã đặc biệt hỏi luật sư, làm thế nào để có được khoản thu nhập này một cách hợp pháp và an toàn.

Dù sao, tôi biết Lục Bạch Nguyệt rời Cố Hoài năm xưa cũng là do mẹ Cố Hoài dùng tiền mà ra.

Nhưng mẹ Cố Hoài vạn lần không ngờ, sau Lục Bạch Nguyệt, Cố Hoài lại tìm một thế thân mà bà ta còn chướng mắt hơn.

Có tôi làm nền, bây giờ Lục Bạch Nguyệt về nước, mẹ Cố Hoài ngược lại có thể chấp nhận cô ta.

Khổ chỉ khổ tôi.

Cố Hoài không quan tâm đến tôi, mẹ anh ta lại dùng tiền để chèn ép.

Tôi chỉ có thể ôm khối tài sản “bình dân” mà ảm đạm rời đi.
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 2: Chương 2



2

Tôi vốn định lặng lẽ rời khỏi, để Cố Hoài và Lục Bạch Nguyệt thành đôi.

Nhưng bây giờ, tại sao Cố Hoài còn nhớ đến người như tôi chứ!

Cố Hoài có nhiều bất động sản như vậy, thật không biết anh ta phát điên gì, lại cứ muốn sắp xếp Lục Bạch Nguyệt đến chỗ tôi ở!

Nhưng rất nhanh, nguyên nhân Cố Hoài phát điên đã được tìm thấy.

Là Lục Bạch Nguyệt!

Khi chuyến bay của tôi hạ cánh, trong lúc chờ đợi nhàm chán lướt Weibo.

Weibo đề xuất cho tôi một dòng trạng thái:

Nguyệt Lạc Hoài An: [Trở về vẫn quen thuộc như vậy, bức tranh tặng anh vẫn còn đây.]

Ảnh được đăng là phòng khách quen thuộc tôi đã ở hơn hai năm.

Tài khoản này theo dõi tôi từ tuần trước, trùng với thời điểm Lục Bạch Nguyệt về nước.

Kể từ đó, mọi chuyện lớn nhỏ về Cố Hoài và Lục Bạch Nguyệt đều được chia sẻ ở đây.

Tôi nhớ lại, sau đợt tôi đến tận nhà thu dọn đồ, phòng khách đã rất sạch sẽ và gọn gàng.

Ngoài sofa và bàn trà, chỉ còn lại bức tranh trên tường.

À, lúc đó tôi còn hỏi cả thợ thu mua.

Thợ bảo bức tranh không đáng tiền nên không lấy.

Hóa ra, bức tranh treo trong phòng khách bao năm lại là đồ mà ánh trăng sáng của Cố Hoài tặng.

Tôi cảm thấy đầu mình mọc sừng rồi.

Tôi không vui.

Muốn uống rượu, muốn gọi trai bao.

Khi tin nhắn của Cố Hoài gửi đến, tôi đã đứng trước cửa ‘Tiêu Hồn”, động bàn tơ của các phú bà nổi tiếng nhất thành phố G.

[Được đấy! Lê Nhiễm, em dám bỏ nhà đi đấy hả?]

[Xem ra hai năm nay tôi quá nuông chiều em rồi.]

Có lẽ Cố Hoài đã phát hiện tôi thu dọn hành lý bỏ trốn.

Dù sau khi thức tỉnh, mỗi món đồ Cố Hoài tặng, tôi đều bắt anh ta nói là tự nguyện cho.

Hơn nữa, mọi việc đều có ghi âm, mọi khoản đều có ghi chú rõ ràng.

Nhưng dù sao sau lưng Cố Hoài có cả một bộ phận pháp vụ của tập đoàn, tôi chỉ sợ anh ta phát hiện tôi ôm tiền bỏ trốn, giở trò xấu truy đòi lại.

Cho nên, tiêu được đồng nào hay đồng ấy.

Huống hồ, trước mặt tôi là một đám em trai vừa trẻ trung đẹp trai, vừa ngây thơ lại gợi cảm, còn biết dỗ dành người ta.

Gã đàn ông già tự cao như Cố Hoài bỗng chốc trở nên nhạt nhẽo vô vị.

[Được, tôi chỉ lạnh nhạt với em một tuần thôi sao? Vậy mà em đã chơi trò mất tích rồi hả!]

Vân Hiểu đúng chuẩn soái ca phong độ, vừa đẹp trai vừa lịch lãm, cứ nhất quyết bế bổng tôi lên rồi đặt xuống sofa.

[Ai cho em cái gan dám không trả lời tin nhắn của tôi?]

Thanh Nguyên lại là kiểu lãng tử phóng khoáng, ngoài mặt thì bất cần nhưng bên trong lại cực kỳ nhiệt tình. Cậu ta kéo tôi lại, còn hăng hái trổ tài kẹp hạt óc chó bằng cơ bụng.

[Nếu em nghĩ có thể dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi…]

Bắc Mịch là kiểu em trai phong cách nghệ sĩ, ngón tay linh hoạt lướt trên phím đàn. Cậu chơi cho tôi nghe bản “Fantaisie-Impromptu”.

[Lê Nhiễm, được lắm.]

Phiền thật.

Tay trái tôi chặn luôn số của Cố Hoài.

Tay phải cũng chẳng rảnh rỗi.

Thanh Nguyên hiếu thắng, khăng khăng rằng cơ bụng kẹp hạt óc chó trông còn hấp dẫn hơn đàn piano.

Cậu ta bắt tôi thử xem có rắn chắc không.

3

Tôi tỉnh dậy trong một căn phòng xa hoa lộng lẫy.

Tôi mơ màng ấn nút báo thức trên đầu giường, một đám người hầu ùa vào.

Đồ dùng từ rửa mặt đến thay quần áo đều đã chuẩn bị đầy đủ.

Có cảm giác như xuyên không về nhà một đại gia đình thời cổ đại.

“Chậc, cô bỏ nhà đi chơi trò này, Cố Hoài biết chưa?”

Người đàn ông dựa vào cửa, trêu chọc nói.

Người đàn ông có đôi mắt đào hoa, dưới sống mũi cao thẳng là đôi môi mỏng.

Nếu đánh giá người qua tướng mạo, ai cũng bảo đây là tướng đa tình bạc nghĩa.

Nhưng trớ trêu thay, Hoắc Yến Thâm lại là nam phụ si tình của cuốn tiểu thuyết này.

Theo cốt truyện, sau khi Lục Bạch Nguyệt về nước, những hành động mờ ám của cô ta và Cố Hoài khiến tôi đau lòng rời đi.

Sau đó, tôi đến thành phố G.

Tôi tìm nhà, tìm việc làm lại từ đầu. Lục Bạch Nguyệt ngấm ngầm giở trò khiến tôi liên tục vấp ngã.

Tôi gặp nam phụ trong hoàn cảnh chật vật nhất.

Hoắc Yến Thâm, cậu chủ giàu có nhất thành phố G, đồng thời cũng là tay chơi khét tiếng.

Nhưng trớ trêu thay, gã công tử ăn chơi này lại bị vẻ kiên cường bất khuất của tôi hấp dẫn.

Ban đầu, hắn chỉ giúp đỡ, sau dần dần nảy sinh tình cảm. Cuối cùng, dù biết rõ lòng tôi đã có người vẫn chìm đắm trong đó.

Ở những thời điểm quan trọng trong cốt truyện. Thậm chí, hắn còn vì tôi mà từ bỏ một mối làm ăn béo bở của công ty ở thành phố A và tác thành cho tôi và Cố Hoài.

Sau khi thức tỉnh, tôi quyết không để cốt truyện phát triển như vậy.

Từ mấy tháng trước, tôi đã chủ động tìm đến Hoắc Yến Thâm.

Ban đầu, chúng tôi là bạn trên game.

Tôi chiều theo sở thích của hắn, thành công trở thành đồng đội chơi game cố định.

Để tránh làm cho hắn thích tôi theo cốt truyện, ngay từ đầu tôi đã thể hiện một tính cách khác xa so với nguyên tác.

Trong nguyên tác, tôi dịu dàng kín đáo, nói chuyện với người khác giới cũng đỏ mặt.

Bây giờ, tôi bạo dạn phóng khoáng, liên tục buông lời trêu chọc trong game, hễ thấy trai đẹp là đòi cho người ta một mái nhà.

Trong nguyên tác, tôi hiểu chuyện, luôn nói “Tôi không sao”, “Không có gì”, “Xin lỗi”.

Bây giờ tôi sảnh cái là nói “Mắc mớ gì đến tôi”, “Mắc mớ gì đến anh”, “Đừng chọc bà đây”.

Đương nhiên, chỉ dựa vào game để phát triển thành bạn bè ngoài đời với Hoắc Yến Thâm vẫn hơi khó khăn.

Nhưng hắn là cậu ấm nhà giàu mà!

Thậm chí, trên hắn còn có một người anh trai cùng bố khác mẹ giỏi giang hơn.

Cậu ấm nhà giàu sợ gì chứ, cũng sợ so sánh, sợ bố không cho tiền thôi!

Hoắc Yến Thâm chính là như vậy.

Đương nhiên, bây giờ hắn không sợ nữa rồi.

Mấy tháng gần đây, Hoắc thị phát triển vô cùng thuận lợi ở khu vực Tây Nam, đặc biệt là nghiệp vụ tại thành phố A.

Trong đó, không thể thiếu công lao của Hoắc Yến Thâm và cả của tôi nữa.

Bố hắn vui vẻ, vung tay muốn giao mấy công ty cho hắn quản lý.

Hoắc Yến Thâm vội xua tay, nói không cần công ty, chỉ cần tiền là được.

Người hầu đã hầu hạ tôi rửa mặt xong, bày bữa sáng thịnh soạn rồi lui ra ngoài.

Lúc này, Hoắc Yến Thâm đang ngồi trong phòng khách ăn sáng. Hắn vô cùng hài lòng kể cho tôi nghe về thái độ tốt của bố hắn dạo gần đây.

Nhưng tôi thì không hài lòng chút nào.
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 3: Chương 3



4

“Anh bị ngốc à?”

Tôi giật phăng cái thìa trên tay hắn.

Lý do sau khi thức tỉnh tôi vẫn ở gần nam phụ, không phải vì áy náy chuộc tội, càng không phải vì muốn trả thù nam chính mà chọn nam phụ!

Những tin tức thương mại tôi nói với Hoắc Yến Thâm trước đây, cũng không phải để hắn lấy lòng ông cụ kia, kiếm thêm chút tiền tiêu vặt!

Mà là, nam phụ là lựa chọn tốt nhất để tôi có thể hợp tác trên thế giới này.

Hiện tại, tuy số tiền tôi lấy được từ Cố thị gần một trăm triệu.

Nhưng con số này trong mắt những tài phiệt như nhà họ Cố và nhà họ Hoắc, chẳng đáng là bao.

Tôi có số tiền này, nhưng lỡ Cố Hoài hoặc mẹ Cố Hoài đổi ý thì sao.

Nhỡ họ muốn tính toán lấy lại, tôi chưa chắc đã giữ được số tiền này khi đối đầu với thế lực của họ.

Tôi muốn tìm nhà họ Hoắc, làm chỗ dựa.

Tôi còn muốn mượn sức nhà họ Hoắc để phát triển.

Dù biết trước diễn biến cốt truyện sau khi thức tỉnh. Nhưng chỉ dựa vào một mình tôi, không có tài nguyên trong giới kinh doanh, bắt đầu từ con số không, tài sản gần trăm triệu thì cũng chỉ bị tư bản vùi dập trong phút chốc.

Tôi từ tốn dẫn dắt Hoắc Yến Thâm.

“Anh nghĩ mà xem, nếu anh chỉ cần tiền, chẳng phải tiền tiêu hết là hết sao?”

“Đến lúc đó, anh muốn lấy tiền thì lại phải nhìn sắc mặt của bố anh.”

“Hơn nữa, cái người anh trai kia của anh khôn ranh lắm đấy!”

“Anh không tranh, không có nghĩa là anh ta không cướp.”

“Hai năm nữa, nếu bố anh muốn về hưu hoàn toàn, giao hết công ty cho anh trai anh thì sao?”

“Vậy anh tính sao? Chẳng lẽ xòe tay ra ngày ngày xin tiền anh trai?”

Hoắc Yến Thâm nghe lọt tai, sắc mặt thay đổi liên tục.

“Vậy tôi phải làm sao? Nghe lời bố tiếp quản mấy công ty à?”

“Nhưng quản lý công ty khổ lắm! Tôi chỉ muốn làm một cậu chủ giàu có ăn chơi thôi!”

Vẻ mặt Hoắc Yến Thâm đau khổ.

Chậc!

Thảo nào trong nguyên tác tôi cũng chẳng ưa nổi hắn.

Không có chí tiến thủ, đầu óc chỉ toàn chuyện yêu đương.

Một khi bố mẹ ngã xuống, hắn sẽ trở thành miếng thịt trên thớt mặc người xâu xé ở trong gia tộc lớn.

Tuy Cố Hoài không có mắt nhìn, nhưng anh ta nắm quyền ở nhà họ Cố, ít ra cũng là một tổng tài bá đạo thật sự.

Nhưng tôi không lọt mắt cả hai người.

Tôi vẫn thích eo của Vân Hiểu, cơ bụng của Thanh Nguyên, tay của Bắc Mịch.

Tôi nghĩ ngợi lung tung, trong lòng liền rục rịch.

Chậc, vẫn nên giải quyết thằng nhóc này trước đã.

Tôi nói với Hoắc Yến Thâm rằng không sao cả, tôi sẽ giúp hắn. Trong vài tháng trao đổi trước đó, tôi cung cấp cho Hoắc Yến Thâm không chỉ tin tức thương mại, mà còn cả những kế hoạch thực thi khả thi.

Kết quả, đương nhiên hắn cũng thấy rõ.

Tôi bảo hắn yên tâm tiếp quản mấy công ty trong nhà, tôi làm thư ký cho hắn, đảm bảo hắn không phải lo lắng gì.

Tiền đẻ ra tiền, để sau này hắn ăn chơi trác táng cũng không còn bị bố và anh trai quản thúc. Điều kiện thì đương nhiên là phải chia lợi cho tôi.

Hoắc Yến Thâm không chút nghi ngờ, vui vẻ đồng ý với đề nghị của tôi.

“Được, được, Lê Nhiễm. Đúng là người của Cố Hoài có khác, cô rất thông minh!”

Tôi trợn mắt.

“Đúng rồi, hôm nay cô muốn đến chỗ nào chơi?”

Nói đến đây, tôi liền hào hứng.

“Không phải anh là chủ nhà sao? Không phải nên làm tròn trách nhiệm chủ nhà à? Anh hỏi tôi, tôi có biết gì đâu.”

“Được thôi! Hôm nay tôi sẽ dẫn cô đến một chỗ mới!”

“À phải rồi, tối qua có mấy em trai, cũng không tệ.”

“Hừ! Hôm nay tôi dẫn cô đi gặp những người còn ngon nghẻ hơn.”

5

Hình như tôi đã hiểu vì sao Hoắc Yến Thâm lại chẳng muốn tiến thủ gì cả.

Chúng tôi đến hội sở, người gác cửa là một anh chàng vệ binh đẹp trai với đôi chân dài một mét tám lăm.

Khung cảnh cũng không giống như những gì tôi tưởng tượng về một nơi đèn đuốc sáng choang.

Cứ như thể xuyên không đến một cung điện xa hoa cổ kính thời Trung Cổ, không khí còn thoang thoảng một mùi hương cao cấp.

Những giai điệu du dương vang vọng khắp cung điện.

Là người thật biểu diễn trực tiếp!

Nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn là, tôi còn gặp được một gương mặt quen thuộc ở đây!

“Cô quen à?”

Hoắc Yến Thâm thấy vẻ mặt của tôi thì hỏi.

Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu.

Má ơi! Đây chẳng phải là tiểu thịt tươi trong một bộ phim hot hit năm ngoái sao?

Thời gian đó tôi còn là fan của cậu một thời gian ngắn.

“Cậu ấy cũng đến đây chơi à?”

Tôi ngạc nhiên.

Đúng là người không thể nhìn mặt mà đoán lòng, trước đây tôi vẫn luôn nghĩ cậu thuộc kiểu em cún ngây thơ trong sáng.

“Không phải, họ đến đây làm việc.” Hoắc Yến Thâm nói ngắn gọn.

Hả?

“Nếu cô thấy cậu ấy được, lát nữa cứ để cậu ấy hầu hạ cô!”

Hoắc Yến Thâm ra vẻ thương xót tôi chưa từng trải sự đời.

“Nhưng tôi khuyên cô nên xem lại đã, vẫn còn người tốt hơn.”

Vừa nói xong, tiểu thịt tươi kia còn nháy mắt với tôi.

Chỉ thiếu điều nói thẳng: “Chị ơi, chọn em đi!”

Má ơi, má ơi, má ơi.

Tư bản xấu xa, tư bản đồi trụy, tư bản xa hoa…

Huhu, tôi thề phải trở thành tư bản!

“Lê Nhiễm, cô chọn xong chưa?”

“Chưa, đợi tí, tôi mới chọn được một người thôi!”

“Một người còn chưa đủ à?”

“Tôi chơi game còn cân năm được, đến hội sở anh lại bắt tôi solo một một?”

Hoắc Yến Thâm: “...”

Thảo nào người ta bảo không nên phất lên quá nhanh.

Tôi chìm trong trụy lạc xa hoa chưa được một tuần mà đã thấy người như bị rút cạn rồi.

Đương nhiên, tôi cũng không quên theo sát bên Hoắc Yến Thâm.

Hắn cũng không phụ lòng mong đợi của tôi.

Hoắc Yến Thâm vừa làm nũng vừa nghiêm túc với bố mình một hồi, nhẹ nhàng tiếp quản hai công ty.

Bố hắn bảo hắn tập làm quen.

Nhà tư bản đáng ghét và thằng con ngốc của nhà tư bản, á á á á!
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 4: Chương 4



6

Những ngày thuận lợi thỏa mãn trôi qua nhiều quá, tôi suýt quên mất Cố Hoài là ai.

Cho đến khi Cố Hoài gọi lại cho tôi.

“Lê Nhiễm, lâu như vậy rồi. Em đã biết sai chưa?”

Haizz, đúng là xui xẻo!

Tôi quên không chặn số của anh ta!

Tức đến mức véo mạnh cơ bụng của tên thư ký ở bên cạnh.

Tôi biết sai rồi!

Tôi sai rồi, sai quá đáng luôn ấy!

Nếu biết rời khỏi anh ta mà có cuộc sống phong lưu thế này, tôi đã đi từ lâu rồi.

Nhưng dạo này tôi rất bận.

Hoắc Yến Thâm tiếp quản công ty, làm bộ trước mặt bố được hai hôm rồi phủi tay luôn.

Tôi bận tối mắt với công việc, chẳng có thời gian mà chơi bời.

May mà bận rộn cũng có thành quả.

Hoắc Yến Thâm ham chơi, bố hắn cũng biết tính nết nên công ty giao cho hắn không phải là nghiệp vụ chính của nhà họ Hoắc.

Thật ra, hai công ty này có bị Hoắc Yến Thâm phá sản cũng chẳng sao.

Nhưng công ty hoạt động bình thường, sau khi Hoắc Yến Thâm tiếp quản lại phất lên như diều gặp gió.

Đương nhiên, ông cụ Hoắc biết năng lực của Hoắc Yến Thâm.

Ông ấy cũng biết có tôi đứng sau Hoắc Yến Thâm.

Tôi còn nhớ tuần trước ông cụ Hoắc gọi tôi đến tổng bộ Hoắc thị.

Trên đường đi, trong lòng tôi vẫn thấp thỏm.

Tôi không biết ông ấy nghĩ gì về việc tôi thay Hoắc Yến Thâm quản lý công ty.

Nhưng tôi thật sự không ngờ rằng ông ấy lại coi tôi là người trong lòng của Hoắc Yến Thâm?

Mặc dù tôi đã giải thích không phải.

Nhưng ông ấy lại tỏ vẻ như đã nhìn thấu tất cả, vô cùng yên tâm.

Ông ấy nói với tôi rằng, từ sau khi mẹ mất thì Hoắc Yến Thâm thì cứ như người đang ngao du nhân gian.

Chưa từng đến công ty một ngày nào, chỉ biết ăn chơi trác táng ở bên ngoài.

Ông ấy mắng cũng đã mắng, khuyên nhủ đủ điều nhưng đều vô dụng.

Cho đến mấy tháng trước, khi tôi và Hoắc Yến Thâm bắt đầu có liên hệ.

Ông ấy thấy được sự thay đổi trên người Hoắc Yến Thâm, dù Hoắc Yến Thâm bây giờ vẫn còn cà lơ phất phơ, không hay đến công ty, nhưng ít ra hắn cũng đã để tâm hơn đến việc kinh doanh công ty.

Đó chính là một điềm tốt.

Ông cụ Hoắc nói đã điều tra về tôi, khi biết chuyện tôi từng là bạn gái của Cố Hoài, trong lòng tôi chợt thót lại.

Chết tiệt, cái lịch sử đen tối của Cố Hoài này!

Nhưng ông ấy lại nói, những chuyện đó không quan trọng.

Chỉ cần tôi dẫn dắt Hoắc Yến Thâm theo hướng tốt, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm.

Thì ông ấy sẽ làm ngơ cho qua.

Ý là có thể chia cho tôi một phần lợi ích.

Đến nước này, tôi đoán ra được, ông cụ Hoắc biết chuyện tôi bí mật mở công ty riêng.

Không sai, cầm một khoản tiền lớn vơ vét được từ chỗ Cố Hoài, đương nhiên tôi không thể chỉ ngoan ngoãn làm công cho Hoắc Yến Thâm.

Tuy nói công ty của Hoắc Yến Thâm thực tế do tôi nắm quyền, nhưng làm việc trong công ty, dù có thể lén lút thao túng để bỏ túi riêng, thì vẫn luôn phải lo lắng đề phòng và không thể lâu dài.

Hơn nữa, số tiền kiếm được cũng có hạn.

Vì vậy, tôi dùng số vốn hiện có, mở một công ty nhỏ.

Về phần nghiệp vụ, đương nhiên là xoay quanh các sản phẩm của công ty Hoắc Yến Thâm, cung cấp các sản phẩm và dịch vụ đi kèm.

Đương nhiên, về giá cả! So với các công ty khác, tôi tiết kiệm được chi phí quan hệ công chúng, giảm bớt rất nhiều chi phí, nên báo giá thậm chí còn thấp hơn.

Với chất lượng tương đương, Hoắc thị không có lý do gì để không chọn tôi.

Dù sao thì tôi cũng định gắn chặt lợi ích với Hoắc Yến Thâm, nên đã nói chuyện này với hắn.

Thằng nhóc đó cũng chẳng để ý, phất tay bảo tôi cứ làm, chỉ cần tôi thực hiện đúng những gì đã hứa với hắn là được.

Theo lời hắn, ai mà chẳng muốn kiếm tiền, tiền vào tay anh em mình thì càng tốt.

Cậu chủ Hoắc đã nói vậy, đương nhiên tôi phải ra tay làm thật lớn!

Ừm… Không sai, hiện tại ở chỗ Hoắc Yến Thâm, tôi chính là anh em của hắn. Cho nên đối với việc ông cụ Hoắc nhìn cái gì cũng chuẩn, nhưng lại khăng khăng cho rằng tôi là bạn gái Hoắc Yến Thâm, tôi cũng không hiểu nổi.

Bạn trai tốt nhà ai lại ngày ngày ra ngoài ăn chơi trác táng, để bạn gái khổ sở ở lại văn phòng quản lý công ty chứ?

Nhưng mặc kệ ông cụ Hoắc nghĩ thế nào, chỉ cần hoàn cảnh hiện tại có lợi cho tôi, cái gì cũng được hết.

7

Tôi nghe theo lời của ông Hoắc, từ đó, tôi cũng bắt đầu “chăm sóc đặc biệt” Hoắc Yến Thâm.

Ít nhất là ở thời điểm hiện tại, chỉ cần có Hoắc Yến Thâm, tôi mới có thể có một tương lai rực rỡ!

Thế nên—

Hoắc Yến Thâm đến quán bar, quán bar liền bị kiểm tra phòng cháy chữa cháy.

Hoắc Yến Thâm đến hộp đêm, hộp đêm lập tức bị cảnh sát ập vào kiểm tra các tệ nạn cờ bạc, m** d*m, m* t**.

Kỳ cục nhất là Hoắc Yến Thâm đi du thuyền mở tiệc, du thuyền bị cúp điện.

Hoắc Yến Thâm: “...”

“Mẹ kiếp, tôi sống hai mươi mấy năm chưa từng gặp nhiều chuyện vô lý vậy!”

Hoắc Yến Thâm ngồi trong xe thể thao, bực bội vò đầu.

Tôi mím môi nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh bạn à, thật ra có một chuyện, tôi không thể không nói.”

Hoắc Yến Thâm nghi ngờ nhìn tôi.
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 5: Chương 5



“Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy?”

“Huống chi, chỉ nói việc các bộ phận này ra quân kiểm tra thôi.”

“Anh nghĩ xem, trước đây cậu chủ Hoắc anh lui tới những nơi đó, đã bao giờ gặp phải tình huống này chưa?”

“Dù không nể mặt anh, cũng phải nể mặt bố anh chứ?”

“Họ đã bao giờ để anh phải phối hợp chưa?”

“Lúc nào chẳng là họ phối hợp với anh!”

Nghe đến đây, Hoắc Yến Thâm cũng thu lại vẻ mặt tùy tiện, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.

“Còn chuyện du thuyền nữa! Anh thử nghĩ mà xem, đó là con cưng của anh đấy!”

“Theo lý mà nói, ngày nào cũng có người bảo dưỡng cẩn thận.”

“Vậy mà lại có chuyện mất điện lố bịch như thế xảy ra được sao?”

Tôi vừa dứt lời, Hoắc Yến Thâm lập tức cảnh giác.

“Chẳng lẽ có kẻ muốn ám sát tôi?”

Tôi: “...”

Thôi vậy, ngốc nghếch cũng có cái tốt của ngốc nghếch.

Ít nhất thì dễ lừa.

Tôi nói với Hoắc Yến Thâm rằng hắn không quan tâm đến sự phát triển của Hoắc thị, nên không biết đó thôi.

Thực ra Hoắc thị bây giờ đang trên đà xuống dốc.

Hai công ty mà chúng tôi đang điều hành, dù sao cũng là công ty con liên kết với Hoắc thị, không tránh khỏi việc giao dịch qua lại.

Cho nên, tôi biết rất rõ.

Chính vì Hoắc thị đi xuống, nên đám người kia mới không coi cậu chủ Hoắc như hắn ra gì.

Bắt đầu lơ là du thuyền của hắn.

Rồi sau này thì sao?

Hoắc Yến Thâm hắn ra đường, sẽ thành kẻ bị người ta đá cho một phát, bị chó tè cho một bãi ấy!

Huống chi là…

“Chẳng lẽ anh không thấy, dạo này bố anh có thêm rất nhiều tóc bạc rồi sao?”

Hoắc Yến Thâm đang nhớ lại, chần chờ gật đầu.

“Đó là do ông ấy lo lắng đấy! Mệt mỏi.”

“Haizz, nghĩ mà xem tuổi đã cao thế này, con trai thì bất tài, công ty của mình còn có nguy cơ phá sản, là tôi tôi cũng lo đến mất ngủ!”

Trên mặt Hoắc Yến Thâm hiếm khi lộ ra vẻ áy náy.

Môi mỏng của hắn mím chặt.

Rồi hắn hỏi tôi: “Ơ, sao cô biết bố tôi có tóc bạc?”

Tôi mở mắt nói dối, nhìn thấy trên TV.

Đùa thôi, tuy rằng ngày nào tôi cũng gọi bố của Hoắc Yến Thâm là ông cụ, nhưng trông ông ấy chẳng già chút nào.

Dù sao cũng là người cầm lái tập đoàn Hoắc thị, phía sau có cả một đội ngũ chăm sóc sức khỏe.

Nên dù đã hơn sáu mươi, ông ấy vẫn còn mái tóc xanh đen.

Để “cải tạo” Hoắc Yến Thâm, ông cụ Hoắc thậm chí còn đặc biệt phối hợp với tôi, cùng đi chọn màu nhuộm xám khói.

Hiếm thấy thật, vào đúng ngày phát hiện bố mình đã có tóc bạc, Hoắc Yến Thâm không ra ngoài ăn chơi mà về biệt thự nhà họ Hoắc, cùng ông ấy ăn một bữa cơm.

Không biết hai người họ đã trò chuyện gì, nhưng chắc chắn ông ấy đã được an ủi rất nhiều.

Bởi vì ngay tối hôm đó, thư ký của ông ấy liền báo cho tôi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cùng với Hoắc Yến Thâm đến trụ sở chính của tập đoàn Hoắc thị làm việc.

Còn về cái công ty nhỏ bé lèo tèo của tôi, để tránh tôi phân tâm quá nhiều mà lơ là chăm sóc Hoắc tổng nhỏ, ông cụ Hoắc quyết định đầu tư vào đó.

Điều này có nghĩa là từ nay về sau, tập đoàn Hoắc thị cùng các công ty con trong đó sẽ công khai hợp tác, ủng hộ công ty tôi.

Việc Hoắc thị rót vốn vào không khác gì một lời tuyên bố với giới kinh doanh—

Công ty nhỏ này, từ giờ đã có Hoắc thị chống lưng.

Hì hì, lại tiến thêm một bước nữa!

Công ty của tôi ngày càng phát triển, tôi nhờ ông cụ Hoắc giúp tôi tìm hai nhà quản lý chuyên nghiệp.

Cũng coi như là không còn gì phải lo lắng nữa.

Hoắc Yến Thâm ở nhà, trong nỗi lo phá sản, hắn càng học càng giỏi. Điều này khiến ông cụ Hoắc vô cùng hài lòng.

Tài sản trong thẻ không ngừng tăng lên chính là động lực của tôi.

Mỗi ngày đều tràn đầy năng lượng!

8

Người bận rộn như tôi đã hoàn toàn quên béng chuyện của Cố Hoài.

Sau khi tôi chặn số điện thoại của anh ta, anh ta quả thực đã im hơi lặng tiếng một thời gian.

Nhưng sau đó, anh ta lại như ngọn lửa tàn bùng cháy, dùng đủ mọi cách, thay số liên tục để quấy rối tôi.

Dù gì tôi cũng là một ông chủ nhỏ kiêm cấp cao của tập đoàn, số lượng cuộc gọi công việc rất nhiều.

Tuy rằng số điện thoại có cài đặt danh sách trắng, điện thoại lạ không gọi vào được, điện thoại khác của tôi cũng có thư ký nam cơ bụng sáu múi quản lý nghiêm ngặt.

Nhưng không địch nổi tên Cố Hoài chó má này, anh ta dùng điện thoại của Trương tổng, Lý tổng, Từ tổng gọi cho tôi…

Gọi xong lại không nói gì.

Tôi “a lô, a lô” nửa ngày, cuối cùng chỉ nghe được Trương tổng, Lý tổng, Từ tổng ngượng ngùng xin lỗi tôi.

“Xin lỗi Lê tổng, vừa rồi là Cố tổng mượn điện thoại của tôi, hình như gọi nhầm…”

Khốn nạn thật, đúng là thần kinh!

Nhưng tôi vẫn không muốn trở mặt hoàn toàn với Cố Hoài.

Dù sao thương trường là chiến trường, tập đoàn Cố Thị có tầm ảnh hưởng rất lớn ở khu vực Tây Nam. Nếu tôi muốn mở rộng hoạt động kinh doanh ở Tây Nam thì không thể bỏ qua anh ta.

Dù không có anh ta thì tôi vẫn xoay xở được, nhưng nếu anh ta cảm thấy có một ít áy náy với tôi, mọi chuyện sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Thế nên cứ để anh ta phát điên đi!

Thậm chí, về sau thấy anh ta thả tim bài đăng trên Weibo của tôi, tôi cũng chẳng buồn chặn nữa.

Lúc rảnh rỗi, tôi còn vừa ôm em trai nhỏ vừa tùy ý đăng mấy câu cảm thán buồn bã lên Weibo.

Cố Hoài lập tức nhắn tin riêng cho tôi.

Tôi chỉ đọc mà không trả lời.

Chủ yếu là chơi đùa với cảm xúc, cứ để anh ta miên man suy nghĩ, để anh ta áy náy, để anh ta đoán già đoán non đi.
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 6: Chương 6



9

Nhưng tôi cứ tưởng Cố Hoài đã điên thần rồi.

Không ngờ Lục Bạch Nguyệt còn điên hơn.

Cô ta đăng lên Weibo một tấm ảnh đầy gợi mở.

Trong ảnh, cô ta mặc váy ngủ lụa hai dây, hờ hững khoe ngực, tự chụp ảnh trước gương.

Nhưng điểm nhấn lại nằm ở chiếc giường phía sau, Cố Hoài đang tựa người vào giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Kèm theo dòng trạng thái: [Là ánh trăng sáng của anh, cũng là nốt chu sa của anh.]

Tôi chụp màn hình, rồi vội vàng thoát ra.

Chỉ chậm một giây thôi là tôi đã muốn rửa mắt và cảm thán sao trên đời này lại có loại người ngu xuẩn đến thế.

Nhưng tôi đoán được mục đích của cô ta khi làm vậy.

Dù sao thì theo cốt truyện gốc, sau khi Lục Bạch Nguyệt về nước. Cô ta đã dùng đủ thủ đoạn trà xanh để Cố Hoài đuổi tôi đi, nhưng cô ta vẫn chưa chịu buông tha.

Ngày nào cô ta cũng đăng những bài viết chỉ mình tôi thấy, nội dung lặp đi lặp lại về những hoạt động thường ngày với Cố Hoài.

Ngày nào cũng đăng sáng, trưa, tối, còn chăm chỉ hơn cả blogger điểm danh.

Sở dĩ tôi biết cô ta cài đặt chế độ chỉ mình tôi thấy là vì sau khi tôi và Cố Hoài làm lành theo cốt truyện, có lần tôi dùng điện thoại của anh ta lướt Weibo mới phát hiện ra.

Nhưng dù trong cốt truyện cô ta có quá đáng đến đâu, cũng chưa từng đăng những nội dung như thế này.

Tôi nghĩ có lẽ do đối chiếu với cốt truyện, thái độ của Cố Hoài đối với tôi đã thay đổi và điều đó cũng gây ảnh hưởng đến cô ta.

Nghĩ lại cái đầu ngu ngốc bị thế giới trong truyện điều khiển, trước kia mỗi lần thấy mấy chuyện này đều tự dằn vặt bản thân.

Bây giờ thì khác rồi.

Tôi dùng ảnh chụp màn hình đăng một bài lên Weibo, tag Cố Hoài vào:

[Cố tổng à, tôi thành thật khuyên anh. Vì giá cổ phiếu của Cố thị, hãy quản lý tốt người phụ nữ của anh đi.]

10

Tôi cũng không ngờ, chỉ một bài đăng vu vơ lại tạo nên một làn sóng lớn trên mạng.

Lúc đó tôi đang bận họp.

Trợ lý nói với tôi, chủ đề #Cố tổng, hãy quản lý người phụ nữ của anh đi# đang hot trên mạng.

Cậu ta nhắc tôi lên Weibo xem.

Ôi trời, Weibo của tôi nổ tung rồi?

Để tôi xem kỹ xem sao.

À, thì ra Lục Bạch Nguyệt ra mặt để vớt vát danh dự cho bản thân.

Cô ta đăng một bài Weibo đầy ẩn ý, đại ý là nói tôi ghen tị với cô ta.

Buồn cười hơn nữa là, cư dân mạng chia thành hai phe.

Một phe thì: [Oa! Chị gái xinh quá, đúng là trai tài gái sắc! Chắc chắn là mấy bà già ghen ăn tức ở nên mới tag lung tung đó!]

Còn phe kìa thì: [Nói đi cũng phải nói lại, chị này nhắc nhở đúng đấy chứ! Ảnh kiểu này mà bị lộ ra, không bàn đến việc Cố tổng có phong lưu hay không, nhưng ít nhất cho thấy thậm chí còn anh ta không quản được người bên cạnh. Nếu tôi là nhà đầu tư thì khó mà yên tâm bỏ tiền vào công ty của anh ta.]

Tôi nhìn chằm chằm màn hình, cái gì? Bà già?

“Thiệu Hiên, tôi già lắm sao?” Tôi hỏi trợ lý.

“Chị? Chị đang nói đùa gì vậy?”

“Trong bữa tiệc lần trước, Hoắc tổng dẫn đạo diễn lớn đến. Đạo diễn còn mời chị đóng vai nữ sinh học giỏi trong phim của ông ta, chị quên rồi sao?”

Tôi sờ mặt, cũng phải.

Mỗi năm, tôi tốn cả triệu tệ cho việc làm đẹp và giữ dáng, đâu phải vô ích.

“Có phải do chứng nhận trên mạng xã hội của chị khiến cư dân mạng đoán mò như vậy không?”

Thiệu Hiên đoán ra vì sao tôi hỏi vậy, cậu ta mở trang chủ của tôi ra——

Trợ lý tổng tài Công ty Cổ phần tập đoàn Hoắc thị.

À, tôi chợt nhớ ra thời gian trước bộ phận quan hệ công chúng đề nghị phương án tiếp thị thương hiệu của công ty có thể học theo Mễ thị.

Hai năm nay, các lãnh đạo cấp cao của Mễ thị lần lượt mở tài khoản mạng xã hội để làm việc, giúp thương hiệu tăng độ nhận diện và tầm ảnh hưởng.

Lúc đó, tôi rất ủng hộ đề nghị này.

Thế là bộ phận quan hệ công chúng dùng tài khoản của tôi đi chứng nhận.

Cũng chỉ là cái chứng nhận thôi mà.

Đến cả ảnh đại diện cũng chưa tải lên.

Nhưng tôi bận quá nên quên béng mất!

Trời ạ.

Chỉ vì một cái danh hiệu mà bị người ta đoán là bà già?

Tôi còn nhỏ hơn Lục Bạch Nguyệt vài tuổi đấy! Hơn nữa, chị em càng có nhiều trải nghiệm thì càng được việc đấy!

Nhưng mà, độ hot lần này, chỉ cần biết tận dụng thì sẽ là cơ hội tốt để xây dựng hình ảnh cá nhân, tung ra con át chủ bài đầu tiên cho vị trí quản lý marketing cấp cao của Hoắc thị!

Tôi lập tức triệu tập cuộc họp của bộ phận marketing và bộ phận quan hệ công chúng.

Trong một đêm, chúng tôi đã vạch ra phương án đối phó ổn thỏa.

Bộ phận quan hệ công chúng thức đêm mời một nhiếp ảnh gia nổi tiếng chụp cho tôi bộ ảnh mới, đến tôi còn thấy mình đẹp xuất sắc.

Theo kế hoạch, tài khoản cá nhân của tôi chỉ đăng một dòng trạng thái:

[Chuyện cũ đã qua không thể níu kéo, tương lai còn nhiều điều để chờ đợi.]

Trong đó ẩn chứa một tầng ý nghĩa sâu xa.

Tôi từng là bạn gái của Cố Hoài, tôi nghĩ nếu có ai đó đào sâu, những thông tin này sớm muộn gì cũng sẽ bị phanh phui.

Thay vì bị người khác khui ra, chi bằng mình chủ động tấn công trước.

Thế là tôi chỉ đăng dòng trạng thái này, đám tài khoản marketing mà công ty liên hệ liền thừa cơ tung tin tôi là bạn gái cũ của Cố Hoài. Đồng thời, bóng gió ám chỉ Lục Bạch Nguyệt có vẻ là tiểu tam chen chân vào.

Còn tài khoản của tập đoàn thì phối hợp đăng tải những hình ảnh tôi tham gia các dự án hội nghị gần đây. Thậm chí, còn chia sẻ lại một số tin tức liên quan.

Nhằm mục đích làm nổi bật hình ảnh nghiệp vụ chuyên nghiệp và tận tâm của tôi.
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 7: Chương 7



11

Nếu như trước kia, dư luận còn phân hóa.

Thì bây giờ, ý kiến trên mạng đã hoàn toàn nghiêng về một phía:

[Ghen tị cái gì chứ? Mấy người bảo chị này ghen với con Lục trà xanh kia đâu, ra đây ăn đòn này!]

[A! Không ai được phép chưa ngắm ảnh visual của chị Lê Nhiễm, vẻ đẹp kiểu trí tuệ! Yêu chết đi được!]

[Hoắc thị hồ đồ quá! Bảo bối thế này mà giờ mới khoe! Chị này đích thị là bộ mặt của công ty mấy người đó!]

[Khuyên mấy đứa chỉ biết nhìn mặt, ngó lại lý lịch làm việc của Lê Nhiễm đi! Rồi mấy người sẽ còn yêu hơn nữa!]

[Ủa khoan, sao chị gái xuất sắc như thế lại thành người yêu cũ? Mà còn bị tiểu tam cướp vị trí nữa chớ?]

[Hầy! Bản chất đàn ông là thế, của lạ bao giờ cũng hơn cơm nhà.]

[Vương Hữu Mai, bớt gõ mõ khua chiêng ở khu bình luận Hoắc thị đi, lo mà hóng hớt Cố thị kìa!]

[Hừ! Cố tra nam! Chị em ơi, sáng mai mở mắt ra phải thấy Cố thị phá sản!]

[Không biết so với cô ả họ Lục nào đó thì Cố Hoài đang trốn ở xó nào mà hối hận nhỉ, trong khi có chị Lê Nhiễm xuất sắc thế này.]

Tôi không biết Cố Hoài Hậu có hối hận không, nhưng đến giờ tài khoản chính thức của Cố thị vẫn chưa có động tĩnh gì, tôi thấy hơi lạ.

Dù sao bên tôi cũng đã chuẩn bị sẵn phương án đối phó với chiến dịch marketing của Cố thị rồi.

12

Phương án dự phòng không dùng đến.

Nhưng ngày hôm sau, tôi và Cố Hoài gặp nhau tại một buổi tiệc tối thương mại.

Là tiệc riêng do một đại gia có máu mặt ở thành phố G tổ chức, tôi khá bất ngờ khi Cố Hoài xuất hiện ở đây.

Hoắc Yến Thâm đi cùng tôi, hắn thấy Cố Hoài thì nhướng mày trêu chọc:

“Hôm nay cổ phiếu Cố thị rớt xanh lè như đồng cỏ, thế mà cậu ta còn có tâm trạng đến tìm cô à?”

Tôi nhíu mày: “Tôi cũng không biết nữa!”

Nhưng nếu nói anh ta đến chỉ để tham gia tiệc tối thì thành phố A cách thành phố G cả ngàn cây số, hơn nữa tính chất công việc của buổi tiệc này cũng không liên quan nhiều đến Cố thị.

Nhưng Cố Hoài cũng không để chúng tôi nghi ngờ lâu.

Vì anh ta thực sự đến tìm tôi.

Vừa mở miệng đã giải thích với tôi rằng tấm ảnh Lục Bạch Nguyệt đăng là do cô ta chụp lúc anh ta say.

Giữa anh ta và Lục Bạch Nguyệt không có gì cả, càng không phải là quan hệ yêu đương như trên mạng đồn.

Hả?

Anh ta và Lục Bạch Nguyệt có quan hệ thì liên quan gì đến tôi chứ?

“Lê Nhiễm, quay lại đi. Anh biết em giận anh và Lục Bạch Nguyệt.”

“Anh thừa nhận, trước đây là anh không biết chừng mực.”

“Anh còn không biết Lục Bạch Nguyệt đã giở bao nhiêu trò sau lưng để chọc tức em nữa.”

“Nhưng anh đã đuổi việc Lục Bạch Nguyệt khỏi Cố thị rồi, em yên tâm.”

“Ngoài ra, nếu em vẫn muốn tiếp tục làm việc, thì ở Cố thị cũng vậy thôi, anh có thể cho em vị trí phó tổng giám đốc Cố thị.”

“Khụ khụ khụ!”

Tôi đang uống nước thì bị sặc.

Không phải chứ?

Tôi, Lê Nhiễm, là cái trạm thu gom rác rưởi rẻ mạt gì sao?

Huống chi, phó tổng giám đốc Cố thị là thứ gì ghê gớm lắm à?

Trong nguyên tác, Cố thị đúng là không tệ.

Nhưng đó là dựa vào hào quang nam chính của Cố Hoài và tài nguyên là tôi, nữ chính hồ đồ, hút máu từ nam phụ mà có.

Còn bây giờ thì sao?

Việc cổ phiếu Cố thị hôm nay chuyển màu xanh lá cây chỉ mới là khởi đầu thôi.

Tôi không cho rằng một ông chủ ngay cả cuộc sống cá nhân cũng không xử lý được, lại còn không biết nhìn người, sẽ dẫn dắt công ty ngày càng đi lên thế nào?

13

Nếu tôi nhớ không nhầm, Cố Hoài trong nguyên tác chủ động tìm tôi là sau khi tôi về thành phố A.

Sau khi rời khỏi anh ta, tôi đã rất vất vả mới có thể đứng vững ở thành phố G.

Một mình tôi ở thành phố G tìm việc, một mình tìm nhà chuyển nhà, một mình ốm đau đi bệnh viện.

Lục Bạch Nguyệt ngày qua ngày được Cố Hoài dẫn đi, ra vào những nơi cao cấp khác nhau. Anh ta tặng cô ta những món quà đắt giá, đi du lịch cùng cô ta.

Dường như Cố Hoài muốn dồn hết sức lực để bù đắp cho những năm tháng họ xa cách.

Cũng như thể muốn thông qua việc đối xử tốt với Lục Bạch Nguyệt gấp bội, để che lấp những dấu vết tôi đã để lại bên cạnh anh ta trong những năm đó.

Mà Cố Hoài chủ động tìm tôi, đều là sau khi tôi trở về thành phố A.

Lúc đó, tôi đã quen biết Hoắc Yến Thâm và mối quan hệ khá tốt.

Nhà họ Hoắc phát triển hoạt động kinh doanh đến thành phố A. Hắn nói không quen thuộc nơi này, mời tôi đi cùng.

Tôi gặp lại Cố Hoài, ngay khi đã rũ bỏ hết vẻ lúng túng và chật vật, xoay người trở nên ung dung và khéo léo.

Nhưng khi gặp lại, chúng tôi lại vướng vào những rắc rối, Lục Bạch Nguyệt lại giở trò.

Dường như anh ta vẫn không nhận ra những hành động trà xanh của Lục Bạch Nguyệt.

Mang danh yêu tôi, nhưng hết lần này đến lần khác đứng về phía Lục Bạch Nguyệt.

Còn tôi trong nguyên tác giống như bị trúng tà, cứ mãi dây dưa với Cố Hoài, không thể thoát ra khỏi cái lưới này.

Thậm chí, tôi còn tranh thủ lợi ích cho Cố Hoài trước mặt Hoắc Yến Thâm.



Thôi vậy.

Đến mức chính mình còn muốn chửi mình.

Chỉ có thể giải thích bằng việc tác giả mắc bệnh “não yêu đương” thích ngược đã xâm nhập vào đầu tôi.

Nhưng sau khi thức tỉnh, tôi đã thay đổi.

Quyền lựa chọn bạn đời của tôi cuối cùng không còn bị trói buộc bởi cốt truyện, tôi cũng không cần phải gượng ép tìm ngược nữa.

Tôi lại một lần nữa dứt khoát từ chối Cố Hoài, nhưng lựa lời nói rất dễ nghe.

Tôi quen làm việc gì cũng chừa ba phần đường lui.

Chừa đường lui không phải để sau này dễ quay đầu, mà là để sau này bản thân làm việc được thuận tiện.
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 8: Chương 8



14

Lục Bạch Nguyệt đến vào lúc buổi tiệc tối kết thúc.

Cố Hoài nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt hơi không biết phải làm sao.

Nhưng sau khi anh ta tắt máy, đối phương liên tục gọi lại.

Cuối cùng, anh ta tắt nguồn.

Sau khi tan tiệc, mọi người đi về phía cửa.

Lúc này, tôi nhìn thấy Lục Bạch Nguyệt.

Cô ta bị nhân viên gác cửa chặn lại bên ngoài.

Khi thấy Cố Hoài, trên mặt cô ta lộ vẻ lúng túng và ngượng ngùng.

“A Hoài, anh làm sao vậy, không nghe điện thoại, họ còn ngăn em…”

Lục Bạch Nguyệt nhìn thấy tôi thì im bặt.

Khuôn mặt bừng bừng lửa giận.

“Thảo nào! Thì ra cô ta cũng ở đây!”

“Lê Nhiễm, cô đúng là đồ vô liêm sỉ, bên cạnh có đàn ông rồi mà còn tơ tưởng đến A Hoài!”

“Tôi cứ tưởng cô bây giờ rất giỏi giang, hóa ra cũng chỉ dựa vào đàn ông!”

“Đủ rồi! Câm miệng!”

Lúc này, đã có người lục tục đi ra, không ít người liếc nhìn về phía này.

Cố Hoài nhìn Lục Bạch Nguyệt, chỉ thấy mất mặt.

Anh ta áy náy nhìn tôi, muốn mở lời.

Tôi mỉm cười, chặn lời anh ta:

“Cố tổng, vẫn là lời khuyên chân thành đó. Hãy quản tốt người phụ nữ của anh, đừng để cô ta khiến anh mất mặt ở nơi công cộng.”

Lúc đi ngang qua Lục Bạch Nguyệt, đối diện với ánh mắt giận dữ của cô ta, tôi sửa lại:

“Cô Lục, đừng lấy hoàn cảnh của mình mà đo lòng người.”

“Tôi không có hứng thú với Cố Hoài.”

“Hơn nữa, cho dù cô có vào được buổi tiệc tối nay, cũng chỉ là nữ bạn do Cố tổng dẫn đến.”

“Chúng ta khác nhau, tôi được chủ nhà mời đến để bàn chuyện hợp tác.”

“Hơn nữa, Cố Hoài thậm chí còn không muốn dẫn cô theo.”

“Tôi khuyên cô, đừng chĩa mũi nhọn vào người cùng giới.”

“Nếu là tôi, tôi sẽ hoặc là đá gã đàn ông trước mặt, hoặc là mượn sức anh ta để nâng cao giá trị bản thân.”

Vừa dứt lời, người gác cửa đã lái xe của tôi đến.

Tôi dùng ánh mắt dò hỏi Hoắc Yến Thâm.

Hoắc Yến Thâm vẫn còn đắm chìm trong màn náo kịch vừa rồi, đáy mắt nén ý cười.

“Cô đi trước đi, xe của tôi ở ngay phía sau.”

15

Lúc đợi đèn đỏ, tôi chợt nhớ lại một tình tiết trong nguyên tác.

Sau khi tôi và Cố Hoài tái hợp, Lục Bạch Nguyệt làm nũng yếu đuối, từng bảo Cố Hoài dẫn cô ta đi dự một buổi tiệc.

Đó là lễ kỷ niệm kết hôn của một tiền bối đức cao vọng trọng trong giới.

Những dịp như vậy, cơ bản đều dẫn theo bạn đời.

Con gái của tiền bối ấy quen biết tôi.

Cô ấy gửi lời mời, nói muốn gửi thiệp mời cho tôi.

Lúc đó, tôi biết Cố Hoài có quan hệ không tầm thường với vị tiền bối kia, cũng biết anh ta sẽ tham dự buổi lễ đó.

Nên tôi đã nói có thiệp mời rồi, không cần làm phiền cô ấy nữa.

Nhưng cuối cùng, tôi không đợi được Cố Hoài ngỏ lời mời tôi cùng đi.

Mà là thấy trên truyền thông giải trí hình ảnh anh ta và Lục Bạch Nguyệt sóng đôi, cười ngọt ngào.

Tôi không nên đánh mất bản thân mình.

So với dáng vẻ nhu nhược trong nguyên tác, tôi thích bây giờ hơn.

Thích cái cảm giác làm chủ tay lái.

Tôi nên ăn mừng sự tự do hiện tại mới phải.

Thế là, khi về đến nửa đường, tôi nhắn tin bảo trợ lý đặt chỗ.

[Chị, tìm mấy người uống cùng thêd?]

[Bảy tám người, cứ chọn theo gu của chị nhé.]

16

Tôi nghĩ, việc tôi luôn giữ Thiệu Hiên bên cạnh làm trợ lý, ngoài việc cậu ta đẹp trai, dáng vóc chuẩn, còn vì cậu ta làm việc không bao giờ qua loa.

Nhưng tôi không ngờ, cậu ta lại quá ư là nghiêm túc, thậm chí không hề nghi ngờ mệnh lệnh tôi đưa ra.

Thế nên đến nơi, tôi ngớ người.

Một đám người đen nghìn nghịt đứng chật cả sảnh.

Quản lý marketing hớn hở ra vẻ lấy công nói với tôi, hàng tuyển của cả thành phố đều ở đây cả rồi.

Đúng lúc tôi định gọi điện chất vấn Thiệu Hiên, mới phát hiện ra, dòng tin nhắn vội vàng tôi gửi khi chờ đèn đỏ có vấn đề——

[Bảy tám chục người, cứ chọn theo gu của chị nhé.]



“Bảy tám” và “bảy tám chục”, nhìn qua đúng là rất giống nhau ha.

Tôi nhìn cảnh tượng náo nhiệt như cái chợ người trong đại sảnh.

Tôi lặng lẽ tính toán, mỗi người một ly thôi cũng đủ hạ gục tôi rồi.

Thôi vậy, làm người tốt một phen vậy!

Tôi bắt đầu gọi điện thoại.

Diêu tổng, Tiêu tổng, Âu Dương tổng, cô chủ Lý, cô chủ Hà, cô chủ Mã, ai nấy đều mời chào.

Chẳng phải các ông chồng luôn thích nhâm nhi chút rượu để bàn chuyện làm ăn hay sao?

Câu này cũng đúng với phụ nữ chúng tôi thôi.

Toàn bộ người mẫu nam hàng đầu của thành phố G tụ tập lại, khiến các chị em của tôi vui vẻ hết cỡ.

Tháng tiếp theo, tôi thay phiên nhau ký hợp đồng với đủ loại tổng tài.

Chỉ là, “chiến tích” tôi cuồng tay chọn tận tám mươi người mẫu nam đêm đó cũng bị đồn ra ngoài.
 
Ánh Trăng Sáng Của Cố Tổng Đã Về Nước
Chương 9: Chương 9



17

Không ngờ, người đầu tiên tìm đến tôi lại là ông cụ Hoắc.

Dù hai quý gần đây tôi đều trình lên cho ông cụ Hoắc một bản báo cáo tài chính đẹp mắt, nhưng dường như ông ấy vẫn chưa hài lòng.

“Cô Lê, cô nên biết lý do quan trọng nhất mà tôi để cô vào Hoắc thị.”

“Nhưng rõ ràng, những hành động gần đây của cô đã đi quá giới hạn rồi.”

Lý do gì chứ?

“Chẳng phải vì tôi rất giỏi sao?”

Tôi nghiêm túc suy nghĩ: “Tôi còn có thể giúp Hoắc Yến Thâm ngày càng tốt hơn.”

“Nhưng cô có biết, vì sao con trai tôi lại nghe lời cô như vậy không?”

“Chẳng phải vì chúng ta thông đồng diễn kịch, dọa anh ta tin rằng nhà mình sắp phá sản hay sao?”

Ông cụ Hoắc rõ ràng không còn hứng thú tiếp tục trò chuyện với tôi nữa.

Ông ấy ra hiệu cho thư ký bên cạnh mang tài liệu đến.

Nếu như tôi cho rằng sau khi thức tỉnh, bản thân mình có thể làm được mọi thứ, đánh đâu thắng đó, thuận buồm xuôi gió. Tất cả những thứ đó đều nhờ vào năng lực của mình, thì tập tài liệu này chính là để vả vào mặt cái suy nghĩ đó của tôi.

Hóa ra, tất cả những gì tôi tự cho là đã tính toán kỹ lưỡng, cuộc gặp gỡ với Hoắc Yến Thâm trong game, kết nghĩa anh em, thuận lợi thành lập công ty nhỏ… đều không thiếu sự nhúng tay của hắn.

“Yến Thâm nó thật sự thích cô.”

“Cũng chính nó đã cùng cô đi đến vị trí ngày hôm nay, tôi nghĩ cô cần phải hiểu rõ điều này.”

“Cô Lê, mỗi người đều có một cách sống mà mình yêu thích, nhưng rõ ràng, tôi không chấp nhận cuộc sống hiện tại của cô.”

“Tôi không muốn cô làm tổn thương con trai tôi.”

“Chúng ta hãy nói thẳng ra, cô có hai lựa chọn.”

“Thứ nhất, là gả cho Yến Thâm, sau này cô sẽ là con dâu của nhà họ Hoắc. Nếu cô muốn tiếp tục làm việc ở Hoắc thị, tôi sẽ giữ một vị trí trong hội đồng quản trị cho cô, nhưng có một yêu cầu duy nhất, là khi đã gả vào nhà họ Hoắc, cô phải tuân thủ quy tắc của nhà họ Hoắc.”

“Điều thứ hai, là rời khỏi Hoắc Yến Thâm, tôi cũng sẽ thu hồi tất cả những gì đã cho cô.”

Bố của Hoắc Yến Thâm đang ép tôi gả cho hắn.

Trong nguyên tác, tôi đã biết, ông cụ Hoắc có hai người con trai.

Dù con trai cả ưu tú hơn, nhưng ông ấy thương nhất vẫn là con trai út.

Nếu không, trong nguyên tác, Hoắc Yến Thâm cũng không có quyền lực lớn đến mức hiến cả nghiệp vụ gia đình ra để dỗ tôi.

Nhưng tôi không ngờ, ông cụ Hoắc lại dùng thủ đoạn ép buộc để tôi gả cho con trai ông ấy.

Cả một và hai, tôi đều không chọn.

Nếu chọn một, vậy tôi nỗ lực giãy khỏi cốt truyện để làm gì?

Chẳng phải là trăm sông đổ về một biển sao.

Nếu chọn hai, vậy những nỗ lực thực sự của tôi tính là gì?

Ông cụ Hoắc đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm, việc ông ấy nói thu hồi, đương nhiên không chỉ là chút lợi lộc tôi có được ở Hoắc thị.

“Ông Hoắc, tôi sẽ không chọn cái nào cả.”

“Làm khó một cô gái nhỏ thì có ý nghĩa gì?”

“Ông có ý kiến gì thì nên trực tiếp nói với con trai mình.”

Người đàn ông ở vị trí cao lâu ngày có lẽ cảm thấy uy quyền của mình bị thách thức.

Ngay khi tôi quay người, tiếng đồ sứ vỡ tan vang lên.

Tôi ưỡn thẳng lưng, rời khỏi nhà họ Hoắc.

18

Hoắc Yến Thâm đến tìm tôi.

Tôi và hắn im lặng nhìn nhau rất lâu.

Hắn thừa nhận với tôi mọi chuyện.

Những gì hắn nói không khác mấy so với tài liệu của bố hắn.

Thật nực cười, tất cả những gì tôi luôn cho rằng mình nỗ lực đạt được, lại là sự ban tặng ngầm của kẻ bề trên.

Nhưng không sao, mục đích của tôi đã đạt được.

Ít nhất, tôi đã bước đến một vị trí cao hơn và tự do hơn so với nguyên tác.

“Hoắc Yến Thâm, anh không cần phải làm đến mức này vì tôi.”

Nếu nói Hoắc Yến Thâm trong nguyên tác chỉ là một nam phụ si tình.

Thì từ những gì đã trải qua, Hoắc Yến Thâm quả thực là một kẻ chó l**m đến mức khiến người ta phẫn nộ.

Hỏi thế gian, ai tin được một người đàn ông vừa nhìn người mình thích tay ôm ấp những kẻ khác, vừa lặng lẽ ủng hộ sự nghiệp của cô gái?

“Nếu tôi nói, tôi từng trải qua một kiếp. Khi đó anh và Cố Hoài khó xử lựa chọn, anh vì Cố Hoài mà mất đi tự do, thậm chí cả sinh mạng…”

Hoắc Yến Thâm ngước mắt nhìn tôi: “A Lê, so với việc hoàn toàn mất cô, tôi thà để cô chọn cách mình thích và sống tự do còn hơn.”

A Lê –

Là cách Hoắc Yến Thâm gọi tôi trong nguyên tác.

Rõ ràng, hắn chỉ gọi tôi là “Lê Nhiễm”, “Lê tổng” hoặc “người anh em” thôi mà.

“Ha ha ha, đùa thôi! Nhìn cô sợ chưa kìa!”

Hoắc Yến Thâm cười lớn, phá vỡ bầu không khí im lặng.

“Ối! Người anh em, anh làm tôi hết hồn!”

Tôi đấm hụt vào người hắn một cái.

19

Tin tức Cố thị bán tháo nghiệp vụ truyền đến sau nửa năm.

Mặc dù Cố thị giải thích rằng việc này là để tập trung vào các hoạt động kinh doanh cốt lõi, nhưng giới trong nghề đều hiểu rõ nguyên do.

Trong một hai năm trở lại đây, Cố thị đã mạnh tay đầu tư phát triển các mảng kinh doanh mới, nhưng công nghệ cốt lõi cần thiết lại bị Hoắc thị bất ngờ mua lại.

Thêm vào đó, hoạt động kinh doanh chính tăng trưởng yếu ớt, khiến cho việc vận hành của Cố thị ngày càng trở nên khó khăn.

Thực tế, lạc đà gầy còn hơn ngựa béo. Với cơ ngơi mà nhà họ Cố tích lũy được bao năm nay, Cố Hoài cũng không đến mức phải bán đi các mảng kinh doanh.

Nhưng tôi lại có lợi thế về thông tin!

Trong nguyên tác, tôi là nữ chính tốn công tốn sức giúp Cố Hoài rất nhiều, đương nhiên nắm rõ những điểm yếu của Cố thị.

Hơn nữa, ngoài thông tin, tôi còn có tài nguyên.

Có Hoắc Yến Thâm phối hợp với tôi, việc Cố thị phá sản chỉ là chuyện sớm muộn.

Tôi và Hoắc Yến Thâm hẹn nhau uống rượu ở Lâm Hà Thanh Bar để ăn mừng.

Tôi đã rời khỏi Hoắc thị.
 
Back
Top Bottom