Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]

Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 20


Sáng hôm ấy, trong căn phòng lớn ngập ánh nắng
Chiếc nhẫn cũ lấp lánh dưới ánh sáng, như đang kể lại một câu chuyện đã ngủ quên từ rất lâu.Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra.

Prigkhing bước vào, trên tay là một tập hồ sơ được đóng kín cẩn thận."

Chị đã sẵn sàng chưa?"

Cô hỏi, ánh mắt sâu thẳm.Ling khẽ gật đầu.

Dù trái tim run rẩy, cô biết, mình không thể lùi bước thêm nữa.Prigkhing mở tập hồ sơ, giọng bình thản nhưng đầy chắc chắn:
"Chị là con gái của ông Kwong — người thừa kế chính thống của Kwong tộc."

Ling nắm chặt vạt váy, ngón tay trắng bệch vì siết mạnh."

Chiếc nhẫn đó," Prigkhing chỉ vào tay Ling, "là bằng chứng duy nhất còn sót lại.

Một biểu tượng mà chỉ dòng chính Kwong tộc mới được sở hữu."

Im lặng kéo dài."

Vậy... mẹ tôi..."

Giọng Ling nghẹn ngào.Prigkhing dịu dàng tiến lại, đặt tay lên vai cô."

Bà ấy vì muốn bảo vệ chị, đã chấp nhận từ bỏ tất cả vinh hoa.

Một mình nuôi chị lớn lên, chịu biết bao vất vả, chỉ để chị có thể sống."

Nước mắt nóng hổi lăn dài trên má Ling.Mẹ...

Người phụ nữ gầy gò, hiền hậu luôn cười hiền dù cuộc đời quá đỗi cay nghiệt.

Giờ đây, mọi mảnh ghép vụn vỡ trong ký ức bỗng ghép lại thành một bức tranh rõ ràng.---Prigkhing nhìn cô hồi lâu, rồi khẽ nói:"Hiện tại, một số gia tộc lớn đã chú ý đến chị.

Có người ủng hộ, cũng có kẻ sẽ tìm cách ngăn cản."

Ling ngẩng lên, đôi mắt ánh lên sự quyết tâm."

Cô nói đi, tôi phải làm gì?"

Prigkhing mỉm cười — một nụ cười sắc sảo và đầy tính toán."

Chúng ta sẽ tổ chức một buổi tiệc giới thiệu chị ra mắt giới quý tộc.

Tuyên bố thừa nhận thân phận của chị."

"Chỉ khi ấy, chị mới có đủ danh tiếng, địa vị để quay về cứu cô bé Orm của chị."

Tim Ling siết lại khi nghe tên Orm được thốt ra.Cô mím chặt môi."

Được.

Tôi đồng ý."

Prigkhing hài lòng gật đầu."

Nhưng," cô nhẹ nhàng nói tiếp, "chị phải chuẩn bị tinh thần.

Một khi bước chân vào thế giới này, sẽ không còn đường lui.

Mọi hành động của chị, mọi quyết định, đều sẽ ảnh hưởng đến cả một ván cờ lớn."

Ling đứng thẳng người, dù đôi chân run rẩy."

Vì Orm," cô thầm nhủ trong lòng, "vì mẹ, vì bản thân mình... tôi nhất định sẽ bước tiếp."

---Trong khi đó, tại phủ Sethratanapong, bầu không khí ngày càng trở nên ngột ngạt.Non nắm trong tay một tờ hôn ước.Hắn đứng trước ông, bà Sethratanapong giọng điệu lạnh lùng nhưng kiên quyết."

Nếu lão gia và phu nhân không muốn danh tiếng gia tộc bị ảnh hưởng bởi những lời đồn thổi không hay, xin hãy nhanh chóng tổ chức lễ đính hôn cho tôi và Orm."

Ông Sethratanapong mím chặt môi, gương mặt u ám.Bà Koy nghĩ về Orm — đứa con gái yêu thương — ngồi lặng lẽ bên góc phòng, gầy guộc, xanh xao như cái bóng.Một cuộc chiến nội tâm dữ dội giằng xé trái tim ông, bà.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 21


Một buổi sáng đầy nắng vàng trải khắp khu vườn phủ nhà Prigkhing.

Ling đứng trước tấm gương lớn, khoác trên người bộ váy dạ hội đơn giản nhưng thanh nhã, ánh mắt như chìm sâu vào chính mình.Prigkhing bước vào, tay cầm một phong thư đóng dấu sáp đỏ.

Ánh mắt cô gái quyền quý lấp lánh nét đùa cợt ẩn giấu:"Chúc mừng chị, Ling.

Tin tức đã chính thức xác nhận.

Ông Kwong — thân phụ của chị— đã gửi thư xác nhận huyết thống và nguyện ý nhận lại chị trước công chúng."

Ling sững sờ.Tựa như một giấc mơ... vậy mà lại chân thực đến vậy.Prigkhing mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời:"Tối mai, trong yến tiệc, ông ấy sẽ đích thân xuất hiện và tuyên bố chị là con gái hợp pháp của mình."

Ling nắm chặt vạt váy, ngón tay hơi run lên.

Niềm xúc động như một dòng nước lớn trào dâng, nhưng cô vẫn cố giữ vững biểu cảm bình tĩnh.Bởi vì cô biết, chỉ có vững vàng mới đủ sức cứu lấy Orm — người cô yêu hơn chính sinh mạng mình.---Cùng lúc ấy, ở phủ Sethratanapong.Không khí nặng nề bao trùm phòng khách lớn.Non đứng đó, bộ vest đen cắt may chỉnh tề, trên tay là một bản thảo hôn ước mới soạn.

Ánh mắt hắn đầy tham vọng, lẫn chút đắc ý ngầm.Đối diện hắn là ba mẹ Orm — ông và bà Sethratanapong — với gương mặt lạnh như băng.Orm thì ngồi lặng lẽ một bên, đôi mắt trống rỗng như đã đánh mất mọi hy vọng.Non cười lạnh:"Chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ quý gia còn muốn chối bỏ?

Tin đồn về Orm và người hầu đó đã bay khắp nơi, chẳng phải càng kéo dài, càng bất lợi cho danh tiếng quý gia sao?"

Lời lẽ sắc bén như lưỡi dao.

Non cố tình nhắc đến Ling, xoáy sâu vào nỗi đau đang rỉ máu trong lòng Orm.Ông Oct, người luôn điềm đạm, hôm nay lại lạnh lùng trước áp lực.Ông trầm giọng, từng chữ rõ ràng:"Ngươi muốn dùng những lời đồn thất thiệt để uy hiếp Sethratanapong gia?

Quá ngây thơ."

Bà Koy cũng đứng dậy, giọng rắn rỏi:"Ta thà để danh tiếng gia tộc chịu tổn hại, cũng quyết không bán đứng hạnh phúc của con gái mình."

Orm ngẩng đầu, ánh mắt mờ mịt thoáng chấn động.Cô không tin vào tai mình.

Lần đầu tiên trong suốt quãng thời gian dài cô đơn, tuyệt vọng, Orm cảm thấy có một tia sáng le lói.Non siết chặt nắm tay, gương mặt biến sắc."

Quý phu nhân...

Đã nghĩ kỹ chưa?"

Ông Oct mỉm cười lạnh nhạt."

Rất rõ ràng.

Hôn sự với ngươi, Sethratanapong gia tuyệt đối không chấp nhận."

---Sau khi Non bị mời ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ba mẹ Orm và nàng.Orm run rẩy đứng dậy, môi mấp máy:"Ba... mẹ..."

Mẹ Kiy tiến lại, ôm chặt lấy cô, nước mắt nóng bỏng thấm ướt vai áo."

Con ngốc... chúng ta sao có thể trơ mắt nhìn con đau khổ được chứ?"

Orm bật khóc.Trong vòng tay gia đình, lần đầu tiên sau bao tháng ngày, cô mới có thể khóc vỡ òa như một đứa trẻ.---Ở bên kia, Ling cũng đang chuẩn bị từng bước cuối cùng cho buổi yến tiệc.Trong lòng cô thầm nhủ:
Orm, chờ tôi thêm một chút thôi.

Tôi nhất định sẽ đến đón em về.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 22


Đêm yến tiệc.Ánh đèn pha lê rực rỡ tỏa ra khắp sảnh lớn như những dải ngân hà chảy tràn.

Khách quý quyền thế tụ hội, từng tiếng cười nói, chạm ly vang lên hòa trong nền nhạc du dương.Từ cửa chính phủ đài, một bóng dáng mảnh khảnh khoác trên mình chiếc váy dạ hội trắng ngà thêu chỉ bạc chậm rãi bước vào.

Chiếc nhẫn trên tay Ling Ling Kwong lấp lánh ánh sáng lạ kỳ dưới ánh đèn.Ngay lập tức, không khí như khựng lại trong thoáng chốc.Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô gái ấy — thanh lịch, trầm tĩnh, khí chất cao quý không thể nào che giấu, dù bộ váy cô mặc không phải là hàng hiệu xa xỉ nhất.Prigkhing đứng ở một góc, lặng lẽ mỉm cười.

Đây chính là Ling — người mà cô tin tưởng và đặt cược vào.Tiếng xì xào bắt đầu vang lên khắp nơi:"Đó là ai vậy?"

"Chiếc nhẫn trên tay cô ta... hình như là đồ của gia tộc Kwong năm xưa?"

"Không thể nào!

Chẳng phải gia tộc đó đã tuyệt tích rồi sao?"

Mọi nghi ngờ, mọi ánh mắt dò xét dồn dập hướng về Ling.

Nhưng cô vẫn bước đi với dáng vẻ bình thản, đôi mắt đen sâu thẳm, không gợn chút hoảng loạn.---Đúng lúc đó, một đoàn người xuất hiện.Đi đầu là một người đàn ông trung niên cao lớn, mái tóc hoa râm nhưng dáng vẻ oai nghiêm lạ thường.

Chính là ông Kwong — thân phụ ruột thịt của Ling.Trong tay ông, cầm một tấm gia phả cũ kỹ và một bức thư pháp niêm phong.Ông dừng lại trước Ling, ánh mắt run rẩy lẫn xúc động tột cùng."

Con gái của ta... cuối cùng ta cũng tìm thấy con rồi."

Giọng nói trầm khàn vang lên giữa đại sảnh im phăng phắc.Ling siết chặt tay, trái tim run lên như sóng ngầm.

Cô quỳ xuống theo đúng lễ nghi, cúi đầu sâu sát mặt đất."

Thưa cha...."

Chỉ hai chữ, nhưng là kết tinh của bao năm tháng lưu lạc, cơ cực, và nỗi khát khao vô hình trong lòng Ling.Tiếng vỗ tay vang lên.Ông Kwong tiến tới đỡ Ling dậy, ánh mắt rưng rưng nhưng đầy kiêu hãnh, quay sang tuyên bố với toàn bộ quan khách:"Từ hôm nay, Ling Ling Kwong chính thức được ta nhận lại, trở thành hậu duệ hợp pháp duy nhất của Kwong tộc!"

---Giữa tiếng reo hò vang dội, giữa muôn ánh mắt vừa kinh ngạc vừa trầm trồ ngưỡng mộ, một bóng đen lặng lẽ rời khỏi sảnh tiệc — Non.Hắn ta nắm chặt ly rượu, ánh mắt âm u.

Nỗi phẫn nộ và đố kỵ thiêu đốt lòng hắn.Con tiện nhân đó...

Dám cướp lấy cơ hội của ta, giờ lại còn được Kwong tộc chống lưng...Hắn siết chặt ly rượu đến vỡ nát trong tay, máu nhỏ giọt không hay biết.Ánh mắt Non lóe lên tia hiểm độc.Nếu kế hoạch trước thất bại... thì chỉ còn cách dùng thủ đoạn hạ lưu nhất.---Đêm yến tiệc trôi qua trong ánh sáng lộng lẫy.

Ling chính thức bước vào vũ đài quyền lực, từ một kẻ không danh phận trở thành hậu duệ cao quý.

Chỉ cần thêm một chút thời gian nữa... cô sẽ đủ sức kéo Orm ra khỏi xiềng xích tuyệt vọng.Đêm đó, đứng trên ban công phủ Kwong, Ling lặng lẽ nhìn bầu trời đêm sâu thẳm.Trong tim cô chỉ có một mong ước duy nhất.Chờ tôi, Orm.Tôi sắp đến rồi.Sau yến tiệc, tại thư phòng phủ Kwong.Ling Ling đứng bên cửa sổ, ánh mắt lặng lẽ nhìn ra khu vườn rực sáng dưới trăng.

Phía sau chị, ba Kwong — người đàn ông từng oai phong cả một vùng, giờ đây chỉ còn lại vẻ hiền từ và u uẩn.

"Ling,"
ông gọi nhẹ.Cô quay lại, ánh mắt có chút bối rối lẫn ngập tràn tình thân mới mẻ.

Ba Kwong ra hiệu mời Ling ngồi xuống bên bộ bàn trà, chính ông tự tay rót nước.Một lúc lâu, ông mới chậm rãi mở lời, giọng trầm đục bởi xúc động:"Con có muốn nghe... về mẹ của con và ta trước đây không?"

Ling Ling gật đầu.Ba Kwong mỉm cười buồn:"Mẹ con, bà ấy... từng là một người hầu trong phủ họ Kwong của ta.

Nhỏ bé, lặng lẽ, nhưng kiên cường hơn bất cứ ai ta từng gặp."

Giọng ông chùng xuống:"Khi ấy, ta là người thừa kế được chọn, gánh trên vai kỳ vọng và trách nhiệm nặng nề của gia tộc.

Nhưng ta đã yêu mẹ con, sâu đậm và bất chấp tất cả."

Ling Ling siết chặt vạt áo, lòng dâng lên thứ cảm xúc vừa xót xa vừa ấm áp."

Đáng tiếc, tình yêu đó không được chấp nhận."

Ánh mắt ba Kwong đượm nỗi đau: "Cha ta — ông nội con — đã kiên quyết phản đối.

Ông cho rằng xuất thân của bà ấy quá thấp hèn, sẽ làm ô uế dòng máu gia tộc.

Ta bị ép phải từ bỏ mẹ con và kết hôn với người phù hợp hơn."

Ling Ling im lặng, lòng đau như cắt.Ba Kwong thở dài nặng nề:"Ngay lúc ấy, mẹ con đã mang thai.

Bà ấy sợ... sợ đứa trẻ chưa ra đời sẽ trở thành công cụ tranh đoạt quyền lực, hoặc tệ hơn — bị gia tộc hủy bỏ.

Thế nên bà đã rời đi trong đêm, âm thầm và kiên quyết."

Nói đến đây, đôi mắt già nua của ông đỏ hoe."

Ta đã điên cuồng tìm kiếm.

Gửi người khắp nơi.

Nhưng bà ấy giấu tung tích quá kỹ.

Bị trói buộc bởi địa vị và trách nhiệm, ta chỉ còn cách đứng từ xa, vừa mong ngóng tìm kím, vừa day dứt."

Ling Ling khẽ lên tiếng, giọng run run:> "Còn... hôn nhân của người với người được cho là phù hợp kia..."

Ba Kwong gật đầu, ánh mắt trĩu nặng:> "Hôn nhân đó... chỉ là giao dịch.

Khi ấy, bà ấy đã mang thai với người đàn ông khác, nhưng vì mối lợi liên hôn, bà ấy buộc phải kết hôn với ta.

Ta và bà ấy chưa từng yêu nhau.

Chỉ là hai kẻ cô đơn trong cuộc chơi quyền lực."

Ông thở dài, lại tiếp tục nói: " bà ấy chính là mẹ của Prigkhing_ còn bé là người đã giúp con."

Ling Ling nắm chặt hai bàn tay, mơ hồ.Ba Kwong tiếp tục:
"Sau khi gia tộc ổn định, ta và mẹ Prigkhing thuận tình ly hôn.

Bà ấy đưa con bé trở về gia tộc của bà.

Còn ta... ta rút lui khỏi nhánh gia tộc chính của ông nội con, từ bỏ tất cả quyền lực, chỉ mong có thể lặng lẽ tìm lại mẹ con con."

" Mặc dù đã không còn liên quan, nhưng ta vẫn xem Prigkhing là con gái, con bé cũng rất quý ta, nó đã giúp ta tìm lại con"Ling Ling đã hiểu vì sao Prigkhing một người xa lạ lại có thể đối xử với cô tốt như thế, cô thật sự biết ơn cô ấy."

Dạo trước, khi có đoàn người từ Ayutthaya trở về từ Chang Mai, ta đã lơ mơ nghe được về chiếc nhẫn của Kwong gia khi xưa ta tặng mẹ con.

Ta đã cho người tìm đến nhưng họ lại nói mẹ con đã mất và con đã bỏ đi...haizzz..."

Ông thở dài day dứt.Không khí chùng xuống.

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dài đứt quãng của người cha già.Ling Ling tiến đến, quỳ gối trước mặt ba Kwong, ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông:"Cha... mẹ đã làm mọi thứ để bảo vệ con.

Và con tin, bà ở nơi xa ấy... cũng sẽ mỉm cười vì hôm nay gia đình mình lại được đoàn tụ."

Ba Kwong siết chặt bàn tay chị, ánh mắt ươn ướt nhưng tràn đầy sự mãn nguyện:"Ling...

Con là niềm tự hào lớn nhất của cha.

Từ giờ, con không phải đơn độc nữa.

Cả ta... cả phủ Kwong...

đều là nhà của con."

Ling Ling mím môi, nước mắt chực rơi, nhưng lần này không phải vì cô đơn — mà là vì hạnh phúc.Ánh trăng ngoài cửa sổ trải dài, bao bọc lấy hai bóng người ôm chặt nhau, như minh chứng cho sự tái ngộ sau bao năm chia lìa, những mất mát đau đớn cuối cùng cũng được xoa dịu bằng tình yêu và tha thứ.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 23


Tin tức về việc Ling Ling Kwong được nhận lại thân phận hậu duệ Kwong tộc nhanh chóng lan truyền khắp các tầng lớp quyền quý.

Cái tên từng chìm trong bóng tối, giờ đây bừng sáng dưới ánh hào quang.---Tại phủ Sethratanapong, không khí trở nên ngột ngạt khác thường.Bà Sethratanapong — mẹ Koy — ngồi trong phòng khách, ánh mắt lo âu nhìn ra ngoài sân vườn, nơi Orm đang lặng lẽ ngồi trên xích đu, khuôn mặt tiều tụy, hốc hác như một đóa hoa héo rũ.Bao ngày qua, Orm sống chỉ như một cái xác không hồn.Không ăn, không cười, không thiết tha gì cả.

Cô chỉ ngóng về nơi xa xăm — nơi cô tin rằng Ling vẫn còn tồn tại.Bà siết chặt tay, lòng dạ rối như tơ vò.Không thể tiếp tục thế này được.Bà đã bàn bạc với ông Sethratanapong, hai người thống nhất: lần này, bất chấp mọi sức ép từ gia tộc Non, họ sẽ bảo vệ con gái mình.Không một ai có quyền ép Orm lấy người cô không yêu.

Dù cái giá có phải trả là sự lạnh nhạt từ những mối quan hệ chính trị, họ cũng chấp nhận.---Thế nhưng, Non không phải kẻ dễ từ bỏ.Ngay trong đêm hôm đó, hắn bí mật ra tay.Hắn cho người lan truyền tin đồn:
Ling Ling Kwong từng là người hầu thấp hèn, từng vì vươn lên mà bán đứng lòng tự trọng, lợi dụng thân phận để quyến rũ người quyền quý.

Rằng việc cô được nhận lại chỉ là một trò thương hại, không xứng đáng đứng ngang hàng với những kẻ sinh ra đã ở vạch đích.Lời đồn lan nhanh như lửa cháy đồng.Tại các buổi trà chiều, dạ hội, những lời xì xào nham hiểm bắt đầu vang lên:"Chỉ là một kẻ xuất thân thấp hèn, dù mang họ Kwong cũng chẳng thay đổi được gì."

"Chậc, thật đáng thương.

Nghĩ rằng đội vương miện rồi sẽ thành công chúa chắc?"

"Con gái Sethratanapong sao có thể xứng đôi với loại người như vậy?"

---Prigkhing, khi nghe tin, sắc mặt trầm xuống.

Cô lập tức cho người đi thu thập bằng chứng, nhưng đồng thời cũng cảnh báo Ling:"Ling, phải cẩn thận.

Đây chỉ mới là khởi đầu."

Ling đứng im lặng thật lâu sau khi nghe hết mọi chuyện.

Gương mặt cô lạnh như băng tuyết.Cô biết, Non sẽ không dừng lại.

Và càng biết, nếu muốn cứu được Orm, cô phải mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.---Ngày hôm sau, Ling xuất hiện trước công chúng, tham dự một buổi đấu giá gây quỹ lớn với tư cách là "Con gái chính thức của Kwong tộc".Cô đi thẳng tới trước mặt mọi người, ánh mắt thản nhiên, giọng nói vang lên dõng dạc:"Tôi là Ling Ling Kwong.

Nếu ai đó có thắc mắc về xuất thân, xin mời đối chứng cùng gia phả và người đứng đầu Kwong tộc — cha tôi.

Còn nếu chỉ biết núp trong bóng tối bôi nhọ người khác, thì tôi e rằng không xứng để tôi phải bận tâm."

Cả hội trường im phăng phắc.Một lời tuyên chiến lạnh lùng, nhưng dứt khoát.Ling đã cho thấy: cô không phải một đóa hoa yếu ớt chỉ biết chờ người khác cứu vớt.Cô sẽ tự mình giành lấy tất cả — để xứng đáng với người cô yêu, để cứu lấy Orm ra khỏi bóng tối.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 24


Sau buổi hôm đó, danh tiếng của Ling Ling Kwong không những không bị lung lay, mà ngược lại, còn trở thành đề tài được ngưỡng mộ khắp nơi.Những lời xì xào, gièm pha dần lắng xuống.Người ta bắt đầu nhớ lại: Kwong tộc là dòng họ từng nắm quyền sinh sát trong triều đình, quyền quý không thua kém bất kỳ gia tộc nào.Và nay, họ đã chính thức công nhận Ling — đứa con thất lạc — như một người thừa kế xứng đáng.---Prigkhing tìm đến Ling trong thư phòng, mang theo những tin tức không mấy tốt lành:"Non đang chuẩn bị đẩy nhanh hôn sự."

"Gia đình hắn gây áp lực khắp nơi, kể cả với các nhân vật đứng sau nhà Sethratanapong."

Ling ngẩng lên, ánh mắt sắc như dao."

Tôi không cho phép điều đó xảy ra."

Prigkhing mỉm cười, đặt một tấm bản đồ trải ra trước mặt Ling."

Đây là sơ đồ phủ Sethratanapong.

Tôi có người bên trong.

Nếu chị đồng ý, chúng ta sẽ hành động trong hai ngày tới."

Ling nhìn chằm chằm vào bản đồ, lòng dậy sóng.Cuối cùng, cô gật đầu."

Điều kiện của tôi chỉ có một: phải đưa Orm ra an toàn."

Prigkhing nhìn người trước mặt, trong lòng thoáng dâng lên một tia cảm phục sâu sắc."

Chị thật sự rất yêu cô ấy."

Ling không trả lời.

Cô chỉ siết chặt nắm tay, trong lòng thầm thề:
Dù có phải đối đầu với cả thế giới, cô cũng phải đưa Orm về bên mình.---Ở một nơi khác trong phủ Sethratanapong, Orm như ngọn đèn cạn dầu.Bao ngày qua nàng sống mà như chết, chỉ có niềm tin vào Ling là ngọn lửa nhỏ nhoi còn sót lại.Mẹ Koy thường ngồi cạnh giường nàng, lặng lẽ lau nước mắt.Họ đã chính thức từ chối hôn sự với Non, nhưng điều đó không ngăn được những mưu mô thâm độc đang bủa vây.Bà hiểu, nếu Ling không xuất hiện kịp thời, nếu họ không mạnh tay bảo vệ, Orm sẽ không tránh khỏi bị ép buộc thêm một lần nữa.---
Một buổi chiều mưa, khi Ling đang âm tầm tính toán từng bước đi, cô nhận được 1 một mảnh giấy nhỏ từ 1 người lạ mặt.

Không kịp hỏi gì thêm, người đó đã nhanh chóng biến mất vào dòng người.Ling Ling căng thẳng mở mảnh giấy ra.

Nét chữ mềm mại hiện lên:
_"Ta biết thân phận thật sự của con.

Nếu con còn muốn cứu Orm, hãy đến khu vườn sau dinh thự cũ lúc trăng lên.

Một người bạn."

Tim cô đập mạnh.

Cô nhận ra nét chữ quen thuộc — đó là chữ của bà Koy.

Bà ấy đã nhận ra mọi chuyện và biết được thân phận thật của cô.Ling Ling siết chặt mảnh giấy trong tay.

Một niềm xúc động xen lẫn lo lắng dâng trào.

Cô hiểu, bà Koy đang âm thầm chống lại sức ép từ Non để giúp cô và Orm.Đêm đó, khi ánh trăng phủ xuống khu vườn, Ling lặng lẽ bước đến điểm hẹn.

Dưới tán cây cổ thụ, một người hầu tin cậy của bà Koy — người mà Ling từng gặp qua trước đây — đang đứng đợi.Người ấy khẽ trao cho cô một bức thư ngắn.

Trong thư, bà mẹ Koy viết:"Con hãy giữ vững niềm tin.

Chúng ta sẽ âm thầm thu xếp.

Khi thời cơ đến, hãy mang Orm rời khỏi nơi này.

Nếu cần giúp đỡ, bọn ta luôn ở đây"
____Một đêm sau đó, dưới ánh trăng mờ ảo, Ling đứng trước dinh thự, mặc một bộ đồ đen gọn gàng.Cạnh cô là vài người thân tín do Prigkhing sắp xếp — những kỵ sĩ tinh nhuệ để hỗ trợ cô nếu có bất kỳ đều gì xảy ra.Ling nhìn lên bầu trời, nơi những vì sao lấp lánh như ánh mắt Orm trong những ngày hạnh phúc.Chờ tôi, Orm.Lần này, tôi nhất định sẽ đưa em ra khỏi nơi đó.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 25


Tin tức được đưa về phủ Sethratanapong.

Mẹ của Orm, dù vẫn còn ràng buộc trách nhiệm gia tộc, nhưng trái tim người mẹ không thể nhắm mắt làm ngơ.

Bà lặng lẽ gửi thư cho ông Kwong và Ling Ling bày tỏ mong muốn bảo vệ con gái mình, cũng như ngầm đồng ý với kế hoạch giải cứu Orm.Một đêm nọ, trong phủ Kwong, ba Kwong, Prigkhing và Ling cùng ngồi lại với nhau.

Ngọn đèn hắt ánh sáng vàng dịu, phản chiếu sự quyết tâm trong mắt họ."

Chị đã chờ quá lâu rồi."

Ling khẽ nói, ánh mắt kiên định.

"Em ấy đã chịu quá nhiều đau khổ rồi."

Ba Kwong siết chặt bàn tay con gái, trầm giọng:
"Cha sẽ bảo vệ con và cả con bé.

Gia đình chúng ta sẽ không để ai phải chịu thêm bất công nào nữa."

Prigkhing mỉm cười nhẹ:
"Chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ rồi.

Đêm mai, trong lúc Non mải lo tiếp kiến đoàn sứ giả, chúng ta sẽ đưa cô ấy ra ngoài."

Ling cúi đầu cảm tạ, đôi mắt ngân ngấn nước.

Lần này, chị sẽ không thất bại nữa.____Đêm nay, gió thổi lạnh buốt.

Ánh trăng ngời như dẫn lối cho Ling, ánh trăng nhuốm cả đất trời trong một màu sáng bạc lạnh lẽo.Ling cùng nhóm người của Prigkhing lặng lẽ băng qua những con hẻm nhỏ, tiến về phía phủ Sethratanapong.Cô đã thuộc lòng từng đường đi lối lại, từng vị trí gác, từng cánh cửa phụ dễ bề xâm nhập.

Mỗi bước chân đều vô cùng chắc chắn, nhưng trong lòng, Ling không thể ngăn được sự lo lắng nôn nóng.Orm...

Không biết em còn ổn không.---Ở phía trong, Orm ngồi tựa bên cửa sổ, đôi mắt ngơ ngác nhìn ra màn đêm sâu thẳm.Tâm trí em đã trở nên chai sạn với mọi đau khổ, chỉ còn lại một mong ước mong manh — được gặp lại chị, dù chỉ một lần.Một tiếng động rất khẽ vang lên ngoài sân.

Orm giật mình, hồi hộp nhìn xuống.Bóng một người mặc áo đen thoáng lướt qua tầm mắt.Trong một khoảnh khắc, trái tim em đập loạn nhịp.Chị... là chị phải không?Orm không dám tin vào mắt mình.---Ling luồn mình qua các bụi cây, áp sát toà nhà nơi Orm bị giam giữ.Những người đi cùng cô phân tán ra, tạo ra các điểm đánh lạc hướng.Chỉ còn một mình Ling, lặng lẽ như một cái bóng, trèo lên bệ cửa sổ.Bàn tay cô nắm chặt.

Trái tim cô, dù bình tĩnh đến đâu, cũng đập thình thịch trong lồng ngực.Orm nghe tiếng gõ nhẹ ba lần nơi khung cửa.

Em run rẩy mở cửa sổ.Và khi cánh cửa bật ra, Orm gần như nghẹn ngào bật khóc."

Chị..."

Giọng em nấc lên.Ling lao vào ôm chặt lấy em, ghì em vào lòng, vùi mặt vào mái tóc mềm mại đã sớm thấm đẫm nước mắt."

Em đừng sợ," Ling thì thầm bên tai Orm, giọng khản đặc vì xúc động.

"Chị đến rồi."

Orm siết chặt tay quanh Ling, như thể chỉ cần buông ra một chút thôi, em sẽ lại mất đi chị mãi mãi."

Chị ơi..."

"Ừ, chị đây."

"Em nhớ chị... em nhớ chị lắm..."

"Chị biết, chị biết mà..."

Cả hai lặng lẽ ôm nhau giữa đêm lạnh.

Không cần nhiều lời.

Chỉ cần cảm nhận được hơi ấm của nhau, cũng đủ để xoa dịu mọi vết thương đã khoét sâu suốt bao ngày tháng ly biệt.Ling siết chặt cô bé trong vòng tay, trái tim như nghẹn lại."

Chị xin lỗi...

để em phải chờ lâu đến vậy."

Ling thì thầm, giọng run run.Orm níu lấy áo chị, vừa khóc vừa nói:
"Em biết chị sẽ đến mà... em luôn tin chị..."

Không khí chỉ thoáng dịu đi trong chốc lát.

Ngoài hành lang, tiếng bước chân gấp gáp vang lên.

Ling nhanh chóng trấn an:
"Chúng ta phải đi ngay.

Có người đợi bên ngoài rồi."

Vẫn giữ chặt lấy Orm, Ling dẫn em men theo lối nhỏ trong phủ — những hành lang tối tăm mà trước đó Prigkhing đã bí mật sắp xếp người canh gác.

Nhờ có sự hậu thuẫn mà có thể dễ dàng thoát ra được.Ra tới khu vườn phía sau, hai người thấy một chiếc xe ngựa đã đợi sẵn.

Người đánh xe là cận vệ thân tín của Prigkhing.Ling bế bổng Orm lên xe, trong lòng đau xót khi cảm nhận thân thể em gầy gò, yếu ớt đến mức nào.

Orm vòng tay qua cổ chị, khẽ thì thầm:
"Đừng rời xa em nữa nhé...

Ling Ling..."

Ling ghì chặt em vào lòng, cam kết bằng cả sinh mạng:
"Chị sẽ không bao giờ rời xa em nữa.

Dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ bảo vệ em."

Xe ngựa lao đi trong màn đêm, cuốn theo những khúc ca hy vọng mỏng manh nhưng mãnh liệt.Ở một nơi nào đó, Non khi phát hiện Orm biến mất đã nổi giận điên cuồng, nhưng lần này — cơn thịnh nộ của hắn đã muộn.

Bởi vì phía sau Ling giờ đây không chỉ có tình yêu của một mình cô, mà còn có gia tộc Kwong, có sự hậu thuẫn của Prigkhing và cả ba mẹ của Orm.Một trang mới đã bắt đầu, nơi những trái tim yêu thương dám đứng lên chống lại số phận.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 26


Xe ngựa chạy bon bon trong đêm, xuyên qua những con đường nhỏ vắng vẻ.

Gió đêm thấm lạnh, nhưng bên trong khoang xe, có hai con người đang sưởi ấm cho nhau bằng hơi thở và nhịp tim cùng nhịp đập.Orm tựa đầu vào ngực Ling, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên tia sáng lấp lánh.

Sau bao ngày chìm trong tuyệt vọng, giờ phút này với nàng, chỉ cần được bên cạnh Ling là đủ.Ling khẽ vuốt tóc em, từng động tác nhẹ nhàng như thể sợ đánh thức một giấc mộng quý giá.

“Em mệt không?”

Giọng chị dịu dàng vang lên giữa không gian tĩnh lặng.Orm lắc đầu, giọng khàn khàn vì khóc:
“ Em không mệt...

Em chỉ sợ... tỉnh dậy sẽ không thấy chị.”

Ling mỉm cười chua xót, cúi xuống đặt lên trán em một nụ hôn thật nhẹ:
“Chị ở đây.

Chị sẽ luôn ở bên em, cho đến khi nào em không cần chị nữa.”

“Em sẽ luôn cần chị!”

Orm ngẩng đầu lên, ánh mắt chân thành đến mức khiến trái tim Ling run rẩy.Ling không đáp, chỉ siết em chặt hơn vào lòng.

Ngoài kia, ánh trăng soi sáng len lỏi qua rặng cây, nhuộm vàng cả con đường phía trước.Khi trời sáng, xe ngựa dừng lại, trước mắt họ là một dinh thự rộng lớn nhưng ấm cúng — nơi Ling đã chuẩn bị sẵn cho họ.

Không phải lâu đài xa hoa tráng lệ, cũng không phải căn nhà quá đơn sơ, mà là một ngôi biệt viện yên bình giữa rừng cây.Ling bế Orm xuống xe.

Cô bé đã gầy đi rất nhiều, chỉ còn lại một thân thể nhỏ bé, yếu ớt.

Trong từng bước chân, Ling đều thấy đau lòng đến tột cùng.Sau khi được đưa vào phòng, Orm ngồi dựa vào lòng Ling trên chiếc ghế dài cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khu vườn nhỏ rực rỡ ánh nắng.

Ánh mắt nàng đầy bình yên, nhưng đôi vai vẫn khẽ run lên từng chập.Ling biết, cơn ác mộng chưa thể nguôi ngoai trong một sớm một chiều.

Cô nhẹ nhàng luồn tay qua eo em, thì thầm:“Em ngủ một giấc đi.

Chị sẽ ở đây, đừng lo gì cả.”

Orm nhắm mắt lại, hàng mi dài khẽ rung động.

Giọng nàng nhỏ như tiếng muỗi:
“Em sợ... nếu ngủ rồi tỉnh dậy... chị...”

Ling khẽ cười, cúi xuống sát bên tai em:
“Em có thể trói chị lại, nếu em muốn.”

Nghe vậy, Orm bật ra một tiếng cười nho nhỏ, vùi mặt vào lòng Ling, khẽ đáp:
“Em chỉ cần chị tự nguyện ở bên em thôi.”

Ling ôm em chặt hơn, trái tim như muốn hòa tan trong nhịp thở dịu dàng ấy.

Ngoài kia, chim chóc cất tiếng hót vang trời, như báo hiệu một khởi đầu mới — khởi đầu của những ngày bình yên, ngọt ngào.-----Những ngày sau đó, cuộc sống của họ trôi qua chậm rãi như dòng suối trong veo.

Orm dành phần lớn thời gian bên Ling, thỉnh thoảng cùng chị tản bộ trong khu vườn hoa đầy hương sắc, hoặc ngồi đọc sách dưới tán cây cổ thụ.Ling cẩn thận chăm sóc Orm từng bữa ăn giấc ngủ.

Mỗi khi Orm ho nhẹ hay hơi chau mày, cô đều lo lắng đến mức đứng ngồi không yên.“Chị đừng lo... em không sao đâu.”

Orm thường trấn an, nhưng trong lòng lại ngập tràn ngọt ngào.Đối với nàng, chỉ cần được thấy ánh mắt quan tâm của chị đã đủ để quên hết mọi khổ đau trước đây.Một buổi chiều nọ, Orm ngồi bên cửa sổ, ngắm hoàng hôn đỏ rực trải dài tận chân trời.

Ling từ ngoài bước vào, tay cầm một bát cháo nóng hổi.“Lại đây ăn chút đi, em gầy quá rồi.”

Giọng chị dịu dàng như dòng suối.Orm quay lại, ánh mắt lấp lánh như ngọc:
“Nếu em ăn hết... chị thưởng gì cho em?”

Ling bật cười khẽ, tiến lại gần, cúi xuống sát mặt em:
“Em muốn gì, chị đều cho.”

Orm cắn môi, ngập ngừng một lát rồi lí nhí:
“Em muốn...

được chị hôn.”

Ling thoáng ngẩn ra, rồi gương mặt đỏ ửng.

Dù vậy, cô vẫn cúi xuống, đặt lên trán em một nụ hôn nhẹ như cánh bướm.Orm nhắm mắt, mỉm cười hạnh phúc:
“Em thích chị... lắm lắm.”

Ling khẽ thở dài, ôm em vào lòng, thì thầm:
“Chị cũng vậy...

Em là tất cả của chị.”

Ở một nơi nào đó, phía thành phố xa hoa, sóng ngầm vẫn đang cuộn trào.

Non chưa từ bỏ, những âm mưu thâm độc vẫn đang âm thầm lên kế hoạch.

Nhưng giờ đây, Ling không còn đơn độc nữa.Phía sau cô là Prigkhing — người đồng minh kiên cường, là ba Kwong — gia đình của cô.

Và quan trọng hơn hết, bên cạnh cô, lúc nào cũng có Orm — người con gái nhỏ bé nhưng mạnh mẽ, luôn tin tưởng vào chị vô điều kiện.Họ đã cùng nhau vượt qua những ngày tăm tối nhất.

Từ bây giờ, cho dù tương lai có thế nào, họ cũng sẽ nắm chặt tay nhau mà bước tiếp.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 27


Cuộc sống trong biệt viện nhỏ dần trở nên bình lặng.

Những ngày tháng nặng nề đã lùi xa, nhường chỗ cho ánh sáng của hạnh phúc.Orm ngày càng hồi phục.

Nàng không còn những cơn ác mộng giật mình trong đêm, không còn đôi mắt thâm quầng vì nỗi sợ hãi.

Thay vào đó là tiếng cười nhẹ nhàng mỗi sáng thức dậy, là ánh mắt ngời sáng khi Ling Ling dắt tay em dạo bước dưới khu vườn tràn ngập sắc hoa.Ling kiên nhẫn chăm sóc từng chút một cho em.

Bữa ăn đơn giản, giấc ngủ yên bình, những cái ôm siết chặt, những nụ hôn an ủi.Mỗi tối, khi trăng lên cao, Orm lại tựa vào ngực chị, thì thầm kể những câu chuyện nhỏ.

Có khi chỉ là về một chú chim non mới nở ngoài vườn, hay một cơn mưa rào bất chợt.

Ling kiên nhẫn lắng nghe, mỉm cười xoa đầu em như thể thế giới này chỉ có hai người họ.Nhưng trong lòng Ling, cô biết bình yên này chưa thể kéo dài mãi mãi.

Non — bóng ma đen tối ấy — vẫn còn đó.Vì vậy, trong những lúc Orm ngủ say, Ling âm thầm cùng Prigkhing và ba Kwong lên kế hoạch.Prigkhing, với mạng lưới của mình, đã cài người thu thập chứng cứ phạm tội của Non.

Ba Kwong, bằng kinh nghiệm lão luyện, điều động nguồn lực hỗ trợ trong âm thầm.

Ba mẹ của Orm cũng phối hợp, dù đang phải quản thúc chặt chẽ Sethratanapong gia, họ vẫn tìm cách đưa tin ra giúp đỡ.Những mảnh ghép từ từ hoàn thiện.

Ling kiên nhẫn, cẩn trọng chờ đợi ngày lưới trời khép lại.Orm vẫn chưa hay biết.

Em chỉ biết mỗi lần nhìn Ling, trong tim em tràn ngập thứ cảm xúc bình yên đến ngọt ngào."

Chị," Orm nắm tay Ling thật chặt một chiều hoàng hôn, "chúng ta sẽ luôn như thế này, phải không?"

Ling cúi xuống hôn nhẹ lên trán em, dịu dàng đáp:
"Phải.

Chị sẽ bảo vệ em, dù phải trả bất kỳ giá nào."

Ngoài kia, gió thổi qua những tán cây, mang theo hương thơm dịu dàng của mùa xuân mới đang về.---Nhưng ngay đêm đó, tin báo từ Prigkhing đã đến.

"Đã đến lúc rồi, Ling Ling."

Ling siết chặt bức thư trong tay, ánh mắt như lưỡi kiếm giấu trong vỏ.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 28


Ngày hôm ấy, bầu trời như nhuốm một màu xám u ám.Tại đại sảnh Sethratanapong gia, lính ập vào như vũ bão.

Non, đang ung dung ngồi trên tại sảnh như đây là nơi của chính hắn, mặt hắn biến sắc khi nhìn thấy những tấm lệnh bắt đỏ rực được đọc lớn giữa sảnh.Bằng chứng về những tội danh tày trời của hắn — tham nhũng, lạm quyền, giam lỏng người, âm mưu chiếm đoạt tài sản — được bày ra trước toàn bộ mọi người.Những ánh mắt khinh miệt, những lời thì thầm giận dữ vang lên khắp nơi.Non cố vùng vẫy, nhưng mọi thứ đã muộn.

Hắn bị trói chặt, kéo lê ra khỏi dinh thự, như một kẻ tội đồ nhục nhã.Sethratanapong gia, dưới sự hỗ trợ từ hoàng gia và nhà Kwong, nhanh chóng được khôi phục.

Ba của Orm cũng tiếp tục điều hành gia tộc, đem lại những ngày tháng yên bình cho tất cả mọi người.Tin tức nhanh chóng được gửi đến biệt viện nơi Ling và Orm đang sống.Hôm đó, Ling bế Orm ra vườn, dưới những cành hoa rực rỡ sắc màu.

Orm nhìn vào mắt chị, giọng run run:"Chị... chúng ta thật sự tự do rồi sao?"

Ling gật đầu, mỉm cười:
"Tự do rồi, em yêu."

Không kìm được nữa, Orm ôm chầm lấy Ling, nước mắt hạnh phúc trào ra.Ling thì thầm bên tai em:
"Em có muốn mãi mãi ở bên chị không?"

Orm ngẩng lên, ánh mắt long lanh:
"Em muốn.

Em luôn muốn."

Ling khẽ hôn em, lần này không còn ngập ngừng, không còn dè dặt.

Nụ hôn ấy tràn đầy yêu thương và khao khát.Orm vòng tay siết chặt cổ chị, đáp lại bằng tất cả tình yêu trong trái tim mình.Ling nhẹ nhàng ôm lấy eo em, từng cử chỉ đều trân trọng như đang nâng niu một báu vật quý giá.

Họ không còn cần che giấu nữa.

Không còn sợ hãi, không còn bóng tối.Bàn tay Ling trượt nhẹ xuống, cảm nhận từng hơi thở run rẩy của em.

Orm rên khẽ, bám chặt lấy vai chị, đôi má đỏ hồng như cánh đào trong gió xuân.Ling bế em lên, đưa vào phòng, đặt em nằm lên tấm đệm mềm mại giữa muôn vàn ánh nắng lấp lánh.Những bộ quần áo lần lượt trượt khỏi làn da trắng muốt.Orm khẽ gọi:
"Chị... nhẹ thôi..."

Ling cười khẽ, cúi xuống âu yếm vuốt ve em bằng nụ hôn nồng nàn.Ánh chiều tà tràn ngập khắp căn phòng, vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp trên cơ thể hai người đang hòa vào nhau.Trong từng nụ hôn, từng cái vuốt ve, từng tiếng gọi khẽ, tình yêu của họ dâng lên như sóng vỗ, cuộn trào rồi vỡ òa.Đêm đó, Orm thuộc về Ling, và Ling cũng thuộc về em — trọn vẹn, không ràng buộc, không chia xa.Dưới bầu trời đầy sao, hai người nắm tay nhau thì thầm:"Từ giờ đến mãi mãi... chỉ có em và chị."

Ngoài kia, thế giới ồn ào.

Nhưng trong căn phòng nhỏ ấy, chỉ có tiếng tim đập, và tình yêu vĩnh cửu.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
Chương 29


Mùa hè năm ấy, khu vườn nhỏ phía sau dinh thự Kwong ngập tràn hương hoa.

Những bụi hoa hồng trắng nở rộ, hòa cùng tiếng chim hót líu lo trên tán cây.Ling Ling Kwong đứng dưới giàn hoa giấy, tay áo xắn cao, đang cặm cụi chăm sóc những luống rau mới trồng.

Mái tóc dài mềm mại buộc gọn sau gáy, những giọt mồ hôi lấp lánh nơi trán.

Dáng vẻ nàng lúc này khiến người khác chỉ muốn ôm chầm lấy, che chở mãi mãi.Từ phía xa, Orm khẽ tựa mình bên khung cửa sổ, tay chống cằm, đôi mắt cong cong vì cười.“Chị Ling à…” — Orm gọi khẽ.Ling ngẩng đầu lên, nụ cười dịu dàng nở trên môi khi nhìn thấy em.“Em làm gì mà đứng đó, không ra đây với chị?”

Orm bĩu môi, rời khỏi cửa sổ, tung tăng chạy đến như một chú chim nhỏ.

Nàng vòng tay ôm lấy Ling từ phía sau, gương mặt dụi dụi vào lưng người kia như mèo con đòi cưng chiều.“Em muốn ăn dưa chị trồng…” — Giọng Orm nũng nịu.Ling phì cười, quay người lại, đưa tay véo nhẹ má em.“Dưa còn chưa chín mà đã đòi ăn rồi hả?”

Orm chun mũi, làm bộ mặt đáng thương khiến Ling không đành lòng trách mắng.

Nàng lắc đầu, dắt tay em vào nhà.“Được rồi, chị đã chuẩn bị trái cây cho em rồi đây.”

Hai người ngồi xuống bên bàn gỗ ngoài hiên, ánh nắng vàng rải nhẹ trên mái tóc nâu mềm của Orm, khiến nàng trông như một tiểu công chúa rực rỡ giữa đời thường.Ling cẩn thận đút cho Orm từng miếng xoài chín mọng, thỉnh thoảng lại lau khóe miệng lấm lem nước trái cây cho em.

Orm ngồi yên hưởng thụ, ánh mắt long lanh nhìn chị mình bằng cả trái tim tràn đầy yêu thương.Bỗng nhiên, Orm chống cằm, nghiêm túc hỏi:“Chị Ling này… mình … sống như thế này mãi mãi không?”

Ling khựng lại, đôi mắt ánh lên thứ cảm xúc sâu sắc.

Nàng đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Orm, siết chặt.“Chị hứa…” — Ling nói, giọng trầm ấm.

“Dù bao lâu đi nữa, chị cũng sẽ nắm tay em, không buông.”

Orm bật cười, đôi má đỏ hồng, trong ánh mắt như có cả một bầu trời xanh thẳm.“Vậy… chúng ta tổ chức lễ cưới đi!” — Orm reo lên, đôi mắt sáng rỡ.Ling hơi sững người, rồi cũng bật cười theo.

Nàng cúi xuống, áp trán mình vào trán em, khẽ thì thầm:“Ừ, chúng ta kết hôn.”

Không cần sự chấp nhận của bất kỳ ai, không cần phô trương.

Chỉ cần có nhau, đã là thế giới trọn vẹn.---Một tháng sau, trong khu vườn tràn ngập ánh nắng, Ling Ling Kwong và Orm Kornnaphat trao nhau lời thề nguyện giản đơn mà thiêng liêng.Dưới vòm hoa giấy trắng, trước sự chứng kiến của gia đình và bạn bè thân thiết, họ siết chặt tay nhau — như đã từng, và sẽ mãi mãi như thế.Hạnh phúc thật sự đôi khi chỉ đơn giản là vậy: một người để yêu thương, một nơi để trở về.Và với Ling và Orm, thế giới này đã đủ viên mãn.
 
Back
Top Bottom