Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]

Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 10


Từ sau hôm cùng Ling Ling ngắm mưa dưới bờ sông, Orm dường như không còn cách nào buông lòng mình nữa.Chỉ cần thấy bóng dáng quen thuộc ấy ở đâu, ánh mắt nàng sẽ tự động tìm đến.

Chỉ cần Ling đứng bên cạnh, lòng nàng sẽ bình yên lạ lùng, như thể cả thế gian chẳng còn gì đáng sợ.Orm cũng không còn giấu nổi cảm xúc.

Nàng chăm chú dõi theo từng động tác vụng về của chị: cách Ling cài lại khuy áo cho mình, cách Ling kín đáo khom người khi dâng trà, cả dáng vẻ lúng túng mỗi khi lỡ chạm vào tay nàng.Mọi thứ về chị Ling, Orm đều thu hết vào trong lòng, như một kho báu bí mật.---Một chiều cuối hạ, khi ánh nắng cuối ngày như đổ mật lên sân gạch, Orm đang ngồi một mình dưới giàn hoa giấy.Trên tay nàng là quyển sách dày cộm, nhưng ánh mắt lại lơ đãng nhìn về phía khu nhà dành cho gia nhân.Ở đó, trong căn phòng nhỏ cuối dãy, là chỗ Ling Ling và mẹ chị ấy đang ở.Nơi đó khác hẳn khu vực dành cho chủ nhân – giản dị, cũ kỹ, và có phần lạnh lẽo.Mẹ của Ling, bà Kwong, từ khi tuổi già sức yếu, bà được cho phép sống yên ổn ở một gian phòng nhỏ, không phải làm việc nữa.

Bà Kwong ít khi ra ngoài, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong phòng hoặc ra sân phơi nắng.

Bà hiền lành, ít nói, gương mặt lúc nào cũng hiền hậu pha chút trầm buồn.Ling Ling – vì thế – mới chọn ở cùng mẹ.

Tuy vậy, căn phòng của hai mẹ con lại được ngăn ra làm hai gian nhỏ.Mỗi người một góc.

Một chiếc giường tre cũ cho bà Kwong.

Một góc kê tấm nệm mỏng cho Ling.Mỗi đêm, giữa hành lang dài vắng vẻ, ánh đèn le lói từ phòng họ vẫn cháy suốt đêm.

Một thứ ánh sáng nhỏ bé nhưng ấm áp lạ kỳ.---Chiều hôm đó, khi người trong phủ bận bịu chuẩn bị đón khách từ Bangkok, Orm cảm thấy trống trải lạ thường.Nàng không tìm thấy Ling đâu cả.Hỏi người này, hỏi người kia, đều nhận được cái lắc đầu.Nàng không biết mình đã đi lòng vòng bao nhiêu vòng quanh sân lớn, hành lang, vườn sau...Cuối cùng, dưới giàn hoa giấy, nàng dừng lại, tay ôm ngực thở dốc.Một cảm giác hoang mang, trống rỗng cứ thế cuộn trào lên."

Ling Ling..." nàng lẩm bẩm, gọi trong vô thức.---Đêm đến.Orm lật qua lật lại trên giường, mắt mở trừng trừng nhìn trần nhà.Bên ngoài cửa sổ, gió đêm thì thào qua vòm cây.

Tiếng côn trùng rả rích buồn bã.Nàng ngồi bật dậy.Không thể chịu được nữa.Phủ khoác một chiếc áo choàng mỏng, Orm rón rén đẩy cửa phòng mình ra, men theo hành lang dài tối mờ.Đi mãi...

đi mãi... cuối cùng nàng đứng trước căn phòng quen thuộc.Ánh đèn dầu bên trong hắt ra khe cửa.Orm siết chặt góc áo, chần chừ một lát.Nàng giơ tay định gõ cửa – nhưng rồi, bất ngờ, cửa phòng khẽ mở.---Ling bước ra, tay cầm một cái đèn dầu nhỏ.

Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt chị hằn lên vẻ mệt mỏi sau một ngày làm việc.Thấy Orm đứng đó, Ling sững lại."

Tiểu thư?"

Giọng cô khẽ vang lên, đầy ngạc nhiên.Orm bối rối, lắp bắp:
"Em...

Em không ngủ được."

Ling nhìn nàng một lúc, rồi dịu dàng kéo nàng vào phòng, tránh cho nàng nhiễm lạnh vì gió đêm.---Trong phòng nhỏ, mọi thứ đơn sơ nhưng rất ngăn nắp.Gian bên kia, bà Kwong đã ngủ, hơi thở đều đều.

Một tấm rèm mỏng ngăn cách nhẹ nhàng giữa hai mẹ con.Orm ngồi thụp xuống tấm đệm tre kê sát tường.

Ling châm lại ngọn đèn dầu, rồi im lặng ngồi cạnh nàng.Không khí im lặng một cách kỳ lạ.Chỉ có tiếng gió đêm len lỏi qua kẽ cửa.Orm siết chặt hai tay, lẩm bẩm:"Chị Ling...

Em sợ."

Ling quay sang, ánh mắt dịu dàng như thường lệ."

Sợ gì vậy, tiểu thư?"

Orm cúi đầu, giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu:"Sợ một ngày chị sẽ rời đi...

để lại em một mình."

Ling im lặng hồi lâu.Trong lòng cô như có một dòng nước ấm chảy qua.Cô đưa tay, rất chậm, rất nhẹ, nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Orm."

Tôi đã hứa rồi mà," Ling nói.

"Dù thế nào... tôi cũng không rời tiểu thư."

Orm ngẩng đầu nhìn chị, ánh mắt ươn ướt."

Thật không?"

Ling mỉm cười, nụ cười chỉ dành riêng cho nàng."

Thật."

---Orm dịch lại gần hơn, như con mèo nhỏ tìm kiếm hơi ấm.Nàng tựa nhẹ đầu vào vai Ling, nhắm mắt."

Vậy... chị đọc gì đó cho em nghe đi," nàng nài nỉ, giọng nghèn nghẹn.Ling lưỡng lự một chút rồi gật đầu.Cô lấy quyển sách cũ – là cuốn "Truyện cổ nước Xiêm" mà bà Kwong vẫn đọc lúc rảnh rỗi – mở ra, bắt đầu đọc từng câu chậm rãi.Giọng Ling trầm ấm, nhịp nhàng như tiếng ru con.Orm lim dim nghe.Từng chữ, từng câu như thấm vào da thịt, xoa dịu nỗi bất an trong lòng nàng.Giữa lúc nửa tỉnh nửa mê, Orm thì thầm:"Chị Ling...

Em thích chị."

Lời thì thầm ấy nhẹ như gió, như hơi thở.

Nhưng Ling nghe thấy.Cô sững lại, tay khẽ run.Orm không nhận ra.

Nàng đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều như một đứa trẻ.Ling nhìn nàng thật lâu.Ánh mắt cô nhuốm đầy dịu dàng và xót xa."

Tiểu thư ngốc..."

Ling thì thầm, như trả lời cho lời tỏ tình không trọn vẹn ấy.---Ngoài cửa sổ, gió đêm vẫn vi vu, cuốn bay hương hoa mẫu đơn trong không trung.Và trong căn phòng nhỏ, hai con người, hai trái tim – một lớn, một bé – đang rụt rè tiến gần nhau hơn một bước, trên con đường không lối về.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 11


Sáng hôm sau, ánh nắng sớm mỏng như tơ len qua khung cửa nhỏ, chiếu lên hai bóng người tựa vào nhau nơi góc phòng.Ling Ling giật mình tỉnh dậy đầu tiên.Cô nhìn xuống — Orm vẫn còn ngủ say như một chú mèo con.Hơi thở nàng đều đặn, khuôn mặt nhỏ nhắn ánh lên vẻ yên bình hiếm thấy.Ling nhẹ tay rút góc áo choàng lại đắp cho Orm, ngón tay khẽ chạm vào gương mặt ấm áp ấy.Trong lòng cô trào lên cảm giác dịu dàng lạ thường.Chưa bao giờ Ling dám nghĩ mình sẽ được gần gũi tiểu thư đến vậy.

Càng chưa từng dám mơ — rằng một ngày, cô có thể trở thành nơi cho nàng tựa vào mỗi lúc yếu lòng.Ling lặng lẽ ngồi như thế, mặc cho thời gian trôi qua.Cô muốn giây phút này kéo dài mãi mãi.---Tiếng chuông nhà bếp vang lên từ phía xa, báo hiệu giờ làm việc buổi sáng.Ling khẽ nhíu mày.Nếu để người khác nhìn thấy tiểu thư nhà Sethratanapong ngủ trong phòng gia nhân — lời đàm tiếu sẽ không tránh khỏi.Cô cúi đầu, khẽ khàng gọi:"Tiểu thư... tiểu thư, dậy thôi."

Orm cựa mình, dụi dụi mắt như một đứa trẻ.Nhận ra mình đang dựa vào Ling, nàng đỏ bừng mặt, vội ngồi bật dậy."

Em...

Em..."

Orm lắp bắp, ngượng ngùng nhìn quanh căn phòng nhỏ.Ling mỉm cười hiền hậu, giúp nàng chỉnh lại tóc tai, áo quần."

Tiểu thư về phòng trước đi ạ.

Kẻo người khác thấy sẽ không hay."

Orm cắn môi dưới, không muốn rời đi chút nào.Nhưng cuối cùng nàng cũng gật đầu, ánh mắt lưu luyến không rời gương mặt chị.Trước khi bước ra khỏi ngưỡng cửa, Orm khẽ quay lại:"LingLing..."

Ling ngẩng lên, ánh mắt chạm vào ánh mắt trong veo ấy."

Chờ em tối nay nhé."

Ling hơi ngạc nhiên."

Tối nay?"

Orm cười khẽ, đôi má vẫn còn ửng hồng:"Em sẽ lại đến tìm chị."

Rồi nàng quay người, chạy vội đi, để lại sau lưng Ling Ling đứng ngẩn ngơ.Trái tim cô đập mạnh trong lồng ngực, như thiếu nữ tuổi mới lớn lần đầu biết đến mùi vị ngọt ngào của chờ mong.---Ngày hôm đó, Orm làm việc hăng hái lạ thường.Dù chỉ là những việc đơn giản như học đàn, thêu thùa hay tiếp khách, nàng đều chăm chú hơn hẳn thường ngày.Trong lòng nàng, ý nghĩ duy nhất là — tối nay, sẽ lại được gặp LingLing.Được tựa vào vai chị.

Được nghe chị đọc sách.Được cảm nhận hơi ấm yên bình ấy một lần nữa.---Còn Ling thì như ngồi trên đống lửa.Cô làm việc chăm chỉ, nhưng tâm trí lại liên tục lơ đãng.Thỉnh thoảng, ánh mắt cô lại vô thức hướng về phía phòng tiểu thư, hoặc bậu cửa nơi buổi sáng Orm đã mỉm cười quay đầu lại."

Chờ em tối nay nhé."

Lời hẹn ngập ngừng ấy như ngọn lửa âm ỉ, đốt cháy lòng Ling từng chút một.Cô biết — cô không nên.Khoảng cách giữa chủ nhân và người hầu, giữa một tiểu thư danh giá và một cô gia nhân mồ côi — quá xa, quá cao.Chỉ cần một bước lỡ lầm, cả cô và mẹ đều có thể bị đuổi khỏi phủ Sethratanapong.Nhưng... cô không nỡ từ chối.Không thể, và cũng không muốn.---Tối đến.Phủ Sethratanapong chìm trong ánh đèn vàng ấm áp.Các vị khách phương xa đã ra về.

Cả nhà lặng lẽ như đang thở bằng nhịp điệu rất riêng của ban đêm.Ling ngồi bên ngọn đèn dầu, tay ôm quyển sách cũ.Cô không dám hy vọng nhiều, chỉ ngồi đó, lặng thầm chờ đợi.Rồi — tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên ngoài hành lang.Cửa phòng khẽ mở.Orm ló đầu vào, đôi mắt sáng lấp lánh."

Chị Ling..." nàng thì thầm.Ling đặt quyển sách xuống, vội bước ra đón nàng.Orm cười rạng rỡ, như thể cả ngày dài chỉ vì phút giây này mà chịu đựng.---Đêm đó, Orm không đòi nghe đọc sách nữa.Nàng ngồi sát Ling hơn hôm qua, tay nhẹ đặt lên mu bàn tay chị.Ánh mắt nàng sáng long lanh dưới ánh đèn dầu."

Chị Ling," nàng thì thầm, "chị có ước mơ không?"

Ling hơi ngẩn ra.Ước mơ ư?Từ lâu rồi, cô đâu còn dám mơ ước.Nhưng đối diện với ánh mắt trong trẻo kia, Ling không nỡ nói ra sự thật phũ phàng.Cô chỉ cười nhè nhẹ, hỏi lại:"Ước mơ của tiểu thư là gì?"

Orm nghiêng đầu nghĩ ngợi."

Ước mơ của tôi..." nàng cười buồn, "là được tự do."

"Được sống theo cách mình muốn, không phải làm theo gia đình hay những lễ nghi vô nghĩa."

Ling im lặng.Cô biết, vị trí của Orm, cái gọi là "tự do" lại xa xỉ hơn bất kỳ điều gì khác.Orm ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt chị."

Nếu một ngày em muốn trốn khỏi phủ này, chị có đi cùng em không?"

Câu hỏi ấy nhẹ như một lời nói đùa.Nhưng đối với Ling, nó nặng tựa ngàn cân.Cô cắn nhẹ môi dưới, ánh mắt sâu lắng.Nếu tiểu thư cần, nếu tiểu thư gọi — dù có phải đi đến chân trời góc bể, cô cũng sẵn lòng.Ling siết chặt bàn tay nhỏ bé trong tay mình.Giọng cô khàn khàn:"Tôi sẽ đi."

Orm cười rạng rỡ, nụ cười như đóa hoa đầu hạ nở bừng.Nàng ngả người vào lòng Ling, vòng tay ôm lấy eo chị."

Chị Ling, hứa nhé."

Ling cúi đầu, nhẹ nhàng đặt môi lên mái tóc mềm mại của nàng."

Hứa."

Một lời hứa nhỏ nhoi, nhưng đối với họ, là sự bắt đầu cho một khúc quanh lớn lao của đời người.---Ngoài cửa, gió vẫn rì rào qua những tán cây.Trăng non treo lơ lửng, soi bóng hai con người đang ngồi tựa vào nhau, thề nguyện cho những ngày mai mịt mù trước mặt.Nhưng đêm nay — họ chỉ có nhau.Và thế giới, tạm thời, thật dịu dàng.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 12


Kể từ cái đêm Orm tìm đến phòng Ling Ling, giữa họ như đã ngầm có một sợi dây vô hình liên kết.Không còn những khoảng cách, không còn những câu khách sáo.

Orm cười nhiều hơn khi ở cạnh Ling.

Còn Ling, dù vẫn cứng nhắc bên ngoài, nhưng ánh mắt cô đã mềm mại đến độ chỉ cần Orm vô tình nhìn qua, cũng thấy tim mình nhói lên.Thế nhưng, cuộc đời không bao giờ để cho những khoảnh khắc bình yên kéo dài mãi.Sóng gió, bắt đầu từ cái tên: Non.---Non — Nonratanakul — là trưởng nam của gia tộc Nonratanakul, một trong những dòng họ giàu có bậc nhất miền Trung.Gia tộc họ sở hữu chuỗi khách sạn năm sao, nhà máy chế biến thực phẩm, và quỹ đầu tư trải rộng khắp Bangkok.Gia đình Orm — tuy tiếng tăm lâu đời — nhưng tài lực đã dần suy yếu.

Để duy trì danh tiếng và quyền lực, cha của Orm buộc phải tìm kiếm các đối tác hùng mạnh.

Và nhà Nonratanakul là một trong số đó.Một cuộc hôn nhân — giữa Orm và Non — sẽ là sự gắn kết hoàn hảo cho hai bên.---Non đã để mắt tới Orm từ lâu.Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng trong một buổi tiệc thương gia, với bộ váy trắng tinh khôi và ánh mắt lạnh lùng như trăng rằm, hắn đã thề rằng phải có được nàng bằng mọi giá.Non không phải kẻ đơn giản.Bề ngoài, hắn cư xử lịch thiệp, nhã nhặn, nói năng tao nhã, như một quý công tử điển hình.Nhưng sâu bên trong, hắn đầy tham vọng và chiếm hữu.Orm, với vẻ đẹp ngây thơ pha chút kiêu hãnh, như một món đồ quý giá hắn nhất định phải chiếm lấy.---Chiều hôm đó, trong đại sảnh nhà Sethratanapong, một buổi tiệc nhỏ được tổ chức.Orm chỉ nghe mẹ mình nói qua loa: “Gia đình Nonratanakul có chuyện muốn bàn cùng cha con.”

Nàng không mấy bận tâm.Mặc một bộ váy xanh nhạt giản dị, Orm cùng Ling bước ra sân sau hóng gió, chẳng để ý ánh mắt đầy ngụ ý của đám gia nhân trong phủ.Chỉ đến khi Non xuất hiện — trong bộ âu phục đen chỉnh tề, nụ cười tự mãn nửa miệng — Orm mới hiểu rằng hôm nay không đơn giản như thế.Non nhìn nàng chằm chằm, như thể nàng đã thuộc về hắn.---“Tiểu thư Orm.”

Non nhã nhặn cúi chào, đôi mắt nâu ánh lên tia sở hữu.Orm lịch sự gật đầu, nhưng lòng đầy cảnh giác.Ling đứng cách đó vai bước, lặng lẽ quan sát, ánh mắt tối dần.Bản năng mách bảo cô: người này… không đơn giản.---Buổi nói chuyện kéo dài đến tối.Non liên tục tìm cách tiếp cận Orm: mời nàng đi dạo trong vườn, kể những chuyện tiếu lâm thú vị, hứa hẹn những tương lai huy hoàng.Orm lịch sự đáp lời, nhưng ánh mắt nàng luôn thi thoảng liếc về phía Ling, như cầu cứu.Ling hiểu.Nhưng cô chỉ có thể đứng từ xa, như một cái bóng không thể chen vào thế giới hào nhoáng ấy.Trái tim cô siết lại từng nhịp.---Khi buổi tiệc kết thúc, cha Orm vui vẻ khoác vai Non:"Tiểu thư Orm nhà tôi vẫn còn nhỏ.

Phải nhờ cậu chăm sóc nhiều."

Non cười tươi, đáp lời:"Cháu nguyện suốt đời chăm sóc Orm."

Những lời nói đó như một nhát dao đâm thẳng vào tim Ling.Cô cúi đầu thấp hơn, giấu đi ánh mắt đau đớn.---Đêm hôm đó, trong phòng nhỏ Ling, Orm ngồi bó gối bên mép giường.Bên ngoài, gió thổi lùa qua khe cửa, lạnh buốt.Ling ngồi cạnh, im lặng.Một lúc lâu, Orm khẽ lên tiếng, giọng nghẹn lại:"Chị Ling… nếu một ngày em bị gả đi… chị có đến tìm em không?"

Ling giật mình.Cô siết chặt tay."

Tiểu thư…"

Orm ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước."

Em không muốn gả cho người em không yêu."

Ling cắn chặt môi, kìm nén những cảm xúc hỗn loạn.Cô đưa tay, dịu dàng lau đi giọt nước mắt trên má Orm."

Tôi sẽ tìm em," Ling khẽ thì thầm, lần đầu tiên gọi nàng bằng tiếng "em" đầy dịu dàng ấy.

"Dù em ở đâu… tôi cũng sẽ tìm."

Orm bật khóc, nhào vào lòng cô.Ling ôm chặt nàng, như ôm lấy cả thế giới mong manh đang chực vụn vỡ.---Nhưng ngoài kia, bầu trời đêm phủ kín mây đen.Cuộc chiến giành lấy tự do và tình yêu — với hai kẻ yếu ớt như họ — mới chỉ vừa bắt đầu.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 13


Kể từ hôm gia đình Nonratanakul đến phủ, mọi thứ như bị nhuộm một lớp sắc màu khác.Orm — người luôn tự do tung tăng như chú chim non trong khu vườn Sethratanapong — giờ đây bị buộc phải tham gia hàng loạt những buổi "giao lưu" được cha mẹ sắp đặt.Lần nào cũng vậy, Non đều có mặt.---Chiều hôm đó, trong khu vườn phía Đông, nơi hoa oải hương nở tím cả lối đi, Orm miễn cưỡng bước theo mẹ ra gặp khách.Non đứng đó, dựa nhàn nhã vào ghế đá, miệng cười nhạt."

Tiểu thư Orm," hắn lịch sự nghiêng mình, "Tôi đã chuẩn bị một món quà nhỏ."

Orm nhíu mày, muốn từ chối nhưng mẹ nàng đã khẽ siết tay con gái, nhỏ giọng:"Con đừng thất lễ."

Miễn cưỡng, Orm đón lấy.Đó là một chiếc vòng cổ tinh xảo, nạm kim cương, ánh lên những tia sáng lạnh lẽo dưới nắng chiều.Non tiến lên, định tự tay đeo lên cổ nàng.Orm lùi nửa bước, khéo léo tránh né, lấy cớ:" Tôi tự làm được."

Ánh mắt Non tối lại trong thoáng chốc, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ lịch thiệp.Đứng phía xa, Ling Ling lặng lẽ quan sát, bàn tay siết chặt bên vạt áo.Cô không thể can thiệp — không phải lúc này.Nhưng ánh mắt cô chưa từng rời khỏi Orm, từng giây từng phút.---Tối đến, trong phòng Orm gỡ chiếc vòng ra đặt lên bàn, nhìn nó như nhìn một gông cùm.Ling ở bên cạnh, nhẹ nhàng hỏi:"Tiểu thư... em không thích à?"

Orm mím môi, siết chặt tay."

Em ghét.

Rất ghét."

Giọng nàng đầy chán ghét chưa từng thấy.Ling lặng lẽ nghe Orm trút nỗi lòng, ánh mắt đau lòng nhưng dịu dàng.Orm vò tóc, gục đầu lên vai Ling, nghẹn ngào:"Họ đang ép em, chị biết không?

Họ muốn em lấy một người mà em chẳng có chút cảm tình nào."

Ling cảm thấy tim mình đau nhói.Cô nhẹ nhàng siết lấy bàn tay nhỏ bé của Orm, như truyền cho nàng chút hơi ấm:"Đừng sợ, chị ở đây."

Orm ngẩng đầu, đôi mắt hoe đỏ:"Nhưng chị có thể làm gì?

Em chỉ là một con cờ nhỏ trong tay họ…"

Ling nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm nước ấy, giọng trầm:"Chị sẽ không để ai làm tổn thương em."

Một lời hứa, không cần thề thốt, nhưng nặng tựa ngàn cân.---Ngày hôm sau, Ling âm thầm hành động.Cô nhờ những người thân thuộc trong phủ có được một số thông tin về Nonratanakul.Và không khó để tìm ra: đằng sau lớp vỏ công tử hoàn hảo ấy, Non nổi tiếng trong giới thượng lưu vì tính cách cục cằn, tàn nhẫn với người thân cận, cùng những bê bối ngầm bị che giấu bởi quyền lực gia tộc.Ling siết chặt tay, ánh mắt lạnh băng.---Buổi tối, khi mọi người đang mải mê trong bữa tiệc nhỏ ở đại sảnh, Ling tìm cơ hội lén gặp riêng bà Koy.Trong một góc yên tĩnh của khu vườn sau, dưới ánh trăng mờ nhạt, Ling cúi đầu cung kính:"Thưa bà, con có việc muốn nói."

Bà Koy, người phụ nữ thanh nhã, thoáng nhìn Ling, đôi mắt như đã sớm đoán được."

Chuyện liên quan đến Nonratanakul?"

Ling ngẩng lên, ánh mắt thẳng thắn:"Vâng.

Con có bằng chứng... cậu ta không xứng đáng với tiểu thư Orm."

Bà Koy im lặng hồi lâu.Cuối cùng, bà thở dài, làm sao bà không biết chứ, giọng bà mệt mỏi:"Ta biết."

Ling sững người."

Nhưng..." bà Koy khẽ lắc đầu, ánh mắt đượm buồn, "chuyện này không chỉ đơn giản là tình cảm cá nhân.

Gia tộc ta đang dựa vào nhà họ để cứu lấy bao nhiêu năm cơ nghiệp."

Ling siết chặt tay.Bà Koy nhìn cô, giọng trầm xuống:"Ta biết... người Orm thật sự yêu là ai."

Một câu nói khiến Ling chết sững.Orm yêu... và bà đã nhận ra từ lâu."

Ta không ngăn cản," bà tiếp tục, ánh mắt thoáng qua một tia xót xa, "nhưng cũng không thể chống lại tất cả vì con bé."

Ling cúi đầu thật sâu, giấu đi cảm xúc đang cuộn trào trong lòng."

Xin bà cho con thêm một chút thời gian," Ling khẽ nói.Bà Koy mỉm cười nhạt:"Chỉ cần con thật sự yêu thương nhau, nếu có thể tìm được đường đi... thì hãy đi."

Nói rồi, bà quay đi, để lại Ling đứng lặng dưới ánh trăng bạc.---Sáng hôm sau, lời đồn đã bay khắp phủ:
Nonratanakul đã xin phép chính thức đính hôn với tiểu thư Orm.Lễ đính hôn sẽ được tổ chức trước cuối năm.Orm chết sững khi nghe tin đó từ miệng mẹ.Không ai hỏi nàng.

Không ai cần nàng đồng ý.Nàng chỉ là một quân cờ — đúng như nàng từng lo sợ.---Tối hôm ấy, trong căn phòng nhỏ, Orm ngồi run rẩy bên cửa sổ.Ling bước vào, ngọn đèn dầu trên tay khẽ lung lay theo từng nhịp gió.Orm ngẩng lên, đôi mắt trống rỗng:"Chị Ling... em phải làm sao?"

Ling bước đến, quỳ xuống trước mặt nàng, ôm lấy cơ thể nhỏ bé đang run rẩy ấy.Giọng trầm nhưng chắc chắn:"Chúng ta sẽ bỏ trốn."

Orm mở to mắt."

Bỏ trốn?"

Nàng thốt lên, giọng run rẩy.Ling gật đầu, siết chặt tay nàng:"Vì em... chị có thể đánh đổi cả cuộc đời này."

Orm bật khóc, vùi mặt vào ngực Ling, tiếng nức nở nghẹn ngào.Bên ngoài, gió thổi qua những nhành oải hương, mang theo mùi hương nồng nàn và lời hứa âm thầm khắc sâu vào tận đáy lòng hai con người yêu nhau.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 14


Từ đêm hôm đó, sau khi Ling nhẹ nhàng ôm lấy Orm đang thiếp ngủ trong lòng, mọi thứ dường như không còn như trước nữa.Orm vẫn là tiểu thư của Sethratanapong.

Ling vẫn là người hầu tận tụy của nàng.Nhưng giữa hai người, đã có một sợi dây vô hình, dịu dàng và bền chặt hơn bất cứ lời hứa nào.---Mỗi sáng, khi ánh nắng còn chưa kịp tràn ngập hành lang phủ, Orm đã dậy sớm, rón rén bước xuống giường, khẽ đẩy cửa sổ phòng nhìn về phía khu nhà gia nhân.Ở đó, một căn phòng nhỏ giản dị, nơi có người chị dịu dàng đang yên giấc.Orm tự cười mình.Trước đây, nàng đâu có bao giờ để tâm đến nơi đó?Bây giờ, chỉ cần không nhìn thấy ánh đèn mờ ấm áp ấy, lòng nàng liền trống trải kỳ lạ."

Chị Ling..."

Orm thì thầm, giọng nhẹ như gió.Chị có biết không?

Từ bao giờ, em đã quen với sự hiện diện của chị như một phần cuộc sống này rồi.---Hôm nay phủ Sethratanapong có tiệc tiếp khách.Từ sáng sớm, gia nhân đã chạy tới chạy lui, người lau dọn, người bày biện, kẻ chuẩn bị phòng ốc đón người từ Bangkok xuống.Orm cũng không ngoại lệ.

Tuy thân là tiểu thư, nàng vẫn bị mẹ mình nhắc nhở phải ăn mặc chỉn chu, tỏ ra ngoan ngoãn lễ phép trước các vị khách quý.Orm uể oải ngồi trước gương, để mặc cho người hầu chải tóc.Tâm trí nàng bay đi đâu mất, chỉ mải nghĩ xem lát nữa có được gặp chị Ling không."

Tiểu thư, mời ra đại sảnh," người hầu nhắc.Orm gật đầu, cầm lấy váy bước đi.Nhưng vừa bước ra, tim nàng khựng lại một nhịp.Ở hành lang cuối kia, Ling đang đứng chỉnh lại mấy tấm màn treo.Ánh nắng sớm chiếu lên người chị, khiến đường nét hiền lành ấy như càng thêm mềm mại.Không hiểu sao, Orm muốn chạy đến ngay lập tức.Muốn gọi: "Chị Ling, chờ em với!"

Muốn nắm lấy tay chị.

Muốn...

được ở gần chị, dù chỉ một chút.---Nhưng nàng không kịp làm vậy.Một chiếc xe sang trọng vừa dừng ngay trước cổng phủ.Người làm ồn ào báo tin:"Thiếu gia Non đến rồi!"

Orm giật mình quay lại.Một chàng trai trẻ bước xuống xe, khoác trên mình bộ vest đen chỉnh tề, gương mặt sáng sủa, ngũ quan sắc sảo.Non — Nonratanakul một trong những gia đình giàu có và có thế lực bậc nhất.Gia đình Orm đã nhắc đến Non suốt mấy tháng nay.Non và Sethratanapong đang thương lượng hợp tác làm ăn lâu dài.Một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối — đó là mong muốn ngầm của người lớn.Orm nhíu mày.Nàng không thích kiểu sắp đặt này.Nhưng nàng không thể làm gì, ngoài việc mỉm cười nhã nhặn bước ra đón khách.---Buổi tiệc kéo dài đến tận trưa.Orm bị ép ngồi cạnh Non trong bữa ăn.Cậu ta lịch thiệp, ga lăng, nói chuyện hào hứng.Ánh mắt Non nhiều lần dừng lại trên gương mặt Orm, ánh nhìn không hề che giấu ý tứ yêu thích."

Tiểu thư Orm," Non cười nhẹ, "gặp em hôm nay, tôi càng tin rằng quyết định của tôi là đúng."

Orm nhíu mày, khẽ đáp cho có lệ:"Vậy sao?"

Non nhìn nàng đắm đuối:"Phải.

Tôi muốn cưới em."

Orm sững người.Xung quanh, tiếng trò chuyện rộn ràng, tiếng ly tách va chạm lách cách, nhưng trong lòng nàng, chỉ còn trống rỗng.Nàng lúng túng cầm lấy ly nước, che đi sự khó chịu trong ánh mắt.Bất giác, Orm liếc mắt tìm quanh.Ở góc xa kia, Ling đang đứng bên cây cột lớn, lặng lẽ quan sát.Ánh mắt chị vẫn như thường lệ: bình tĩnh, trầm lặng, như mặt hồ không gợn sóng.Nhưng Orm nhìn thấy — thấy được tia xót xa thoáng qua rất nhanh trong ánh mắt ấy.Trái tim Orm như bị ai bóp nghẹt.---Sau buổi tiệc, Orm viện cớ mệt, vội vã rời khỏi đại sảnh.Nàng chạy một mạch về khu nhà phía sau, đến tận hành lang nơi gia nhân sinh sống.Ling đang quét sân.Nghe tiếng chân dồn dập, chị quay lại.Vừa thấy Ling, Orm lao đến, ôm chầm lấy chị từ phía sau."

Chị Ling..." giọng Orm run run, "em ghét tất cả bọn họ!"

Ling đứng sững, cả người căng thẳng."

Tiểu thư..."

Orm ngẩng mặt lên, đôi mắt hoe đỏ:"Chị đừng bỏ em, được không?

Em chỉ cần chị thôi."

Ling run tay, khẽ quay lại, nhẹ nhàng ôm lấy nàng."

Em còn nhỏ..."

Ling thì thầm, "mọi chuyện sau này sẽ khác."

Orm lắc đầu:"Không!

Dù sau này ra sao, em cũng chỉ muốn có chị bên cạnh."

Ling không trả lời.Chỉ siết chặt nàng hơn vào lòng, để Orm không nghe thấy tiếng tim mình đập cuồng loạn.---Nhưng sóng gió chưa dừng lại ở đó.Vài ngày sau, mẹ của Ling — bà Kwong — bất ngờ bệnh tình trở nặng.Bà vốn đã yếu, nên bệnh tình trở nên nguy kịch nhanh chóng.Ling túc trực bên giường mẹ ngày đêm, gương mặt hốc hác đi trông thấy.Orm biết tin, cũng âm thầm lén lút đến thăm.Nàng ngồi bên giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà Kwong, nước mắt rưng rưng.Bà Kwong yếu ớt nhìn hai cô gái, ánh mắt mờ đục bỗng bừng lên tia sáng kỳ lạ.Bằng chút sức lực cuối cùng, bà nắm lấy tay của cả 2 đứa trẻ, siết chặt như thầm cầu nguyện, như lời chúc phúc cuối cùng của một người mẹ, bàn tay bà khẽ buông lơi.Ling òa khóc trong thinh lặng.Orm cũng nức nở ôm lấy Ling, lòng đau như cắt.---Ngày mẹ Kwong mất, bà để lại cho Ling 1 chiếc nhẫn với hoạ tiết đặc biệt.

Ling không biết nó ở đâu từ khi nào nhưng cô biết mẹ đã cất giữ nó rất cẩn trọng.

Bây giờ nó là vật duy nhất mà mẹ cô để lại, cô sẽ thay bà trân quý nó .Hôm ấy trời mưa như biết được nỗi niềm, sự mất mát lớn lao của người con mất mẹ.

Một lễ tang nho nhỏ, chỉ có vài người gia nhân thân thiết lặng lẽ tiễn đưa.Orm đứng dưới mưa, nắm chặt lấy tay Ling.Lần đầu tiên, nàng thấy chị khóc như một đứa trẻ.Từ khoảnh khắc đó, Ling biết — thế giới này với cô, chỉ còn mỗi Orm mà thôi.Không còn mẹ để lo lắng.

Không còn ai để níu chân cô lại.Ling siết chặt vai Orm, ghé sát tai nàng thì thầm:"Chúng ta sẽ đi.

Tôi sẽ đưa em rời khỏi nơi này."

Orm nhìn chị, đôi mắt đẫm nước nhưng ánh lên tia sáng mãnh liệt.Nàng gật đầu.Dù đi đâu, chỉ cần có chị — em không sợ.---Chiều hôm đó, ánh hoàng hôn rực đỏ trùm kín cả bầu trời.Trong khoảnh khắc đó, giữa những hối hả đổi thay của thế giới, có hai con người nhỏ bé, đang gắng giữ lấy nhau –
Như bám vào chút bình yên cuối cùng còn sót lại.Orm biết, kể từ hôm nay, em không còn đơn thuần là "cô chủ nhỏ" nữa.Em đã yêu rồi.

Yêu chị – yêu đến chẳng màng bất cứ điều gì khác trên đời.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 15


Đã một tuần trôi qua kể từ ngày mẹ Kwong rời xa thế gian này.Phủ Sethratanapong nhanh chóng trở lại nhịp sống thường nhật.

Những cuộc tiệc tùng, thương lượng, những toan tính hôn nhân vẫn lặng lẽ diễn ra sau những cánh cửa lớn, nơi mà số phận con người bị mặc cả như những món hàng.Chỉ có một điều không còn như trước:
Ling và Orm đã thay đổi.Không ai hay biết, đằng sau những ánh mắt bình thản và nụ cười lễ phép của tiểu thư út, là cả một kế hoạch đang âm thầm thành hình.Một kế hoạch bỏ trốn.---Orm không còn hỏi Ling: "Chúng ta có nên đi không?"

Nàng chỉ nắm tay chị mỗi tối, trong những lần lén lút gặp nhau nơi hành lang tối, khẽ thì thầm:"Em tin chị.

Chúng ta sẽ cùng đi, phải không?"

Ling cũng không do dự nữa.Sau khi mẹ ra đi, Ling đã không còn bất kỳ ràng buộc nào ở nơi này.

Cuộc đời chị, giờ đây, chỉ có Orm là tất cả.---Đêm nay, chính là đêm định mệnh.Mọi thứ đã chuẩn bị xong.Trong chiếc túi vải nhỏ giấu dưới gầm giường, chỉ có vài bộ quần áo đơn sơ, chút tiền tích góp, và mộ chiếc nhẫn mà mẹ Kwong để lại.Orm cũng lặng lẽ thu gọn những vật quý giá nhất – một chiếc khăn tay chị Ling từng tặng, vài bức thư giấu kín trong hộp gỗ, và một sợi dây chuyền nhỏ xíu có mặt đá xanh nhạt mà nàng luôn đeo dưới cổ áo.---Khi phủ Sethratanapong chìm vào tĩnh lặng, khi tiếng bước chân tuần tra của đám gia nhân xa dần, Ling khoác chiếc áo mỏng, lặng lẽ mở cánh cửa gỗ cũ kỹ.Orm đã đợi sẵn nơi khúc cua hành lang, tim đập thình thịch.Trong bóng tối, chỉ có tiếng thở gấp gáp và ánh mắt tìm nhau như tín hiệu âm thầm.Ling khẽ gật đầu.Orm nắm chặt tay chị, không nói một lời, kéo nhau lao nhanh ra phía sau phủ.---Đêm nay trời không trăng.Một lớp sương mỏng giăng khắp khu vườn sau, che lấp những bước chân vội vã.Họ băng qua dãy nhà bếp, vòng qua chuồng ngựa, men theo con đường mòn dẫn ra cổng phụ – nơi người hầu dùng để ra vào vận chuyển hàng hóa.Ling đã bí mật mở lỏng then cổng từ ban chiều.Chỉ cần chạm nhẹ, cánh cửa gỗ cọt kẹt mở ra, để lộ ra con đường đất đỏ mờ mịt dưới ánh sao lấp lánh.Thoát ra rồi.Orm quay đầu lại, nhìn về phía phủ Sethratanapong, nơi ánh đèn vẫn leo lét lập lòe như những con đom đóm chết.Nơi đó, nàng đã sống suốt bao năm.Nhưng từ hôm nay, nàng sẽ không còn thuộc về nơi đó nữa.Orm siết chặt tay Ling."

Đi thôi, chị."

Ling mím môi, gật đầu.Họ nắm tay nhau, lao vào bóng tối.Không ngoảnh lại.---Đến khi ánh đèn phủ khuất hẳn sau rặng cây, Ling mới dừng lại.Orm cũng thở hổn hển, ôm lấy cánh tay chị."

Chúng ta... thật sự đi rồi…" nàng thì thào, gần như không tin nổi.Ling cúi xuống, áp trán mình lên trán nàng, giọng khàn đặc:"Ừ.

Từ giờ trở đi, chị sẽ không rời em nữa."

Orm cười qua làn nước mắt.Trong khoảnh khắc ấy, giữa đêm đen dày đặc, một tia sáng bừng lên trong lòng họ — rực rỡ và ấm áp hơn bất cứ vì sao nào trên trời.---Nhưng đêm yên tĩnh không kéo dài lâu.Khi họ đang chạy nhanh qua con đường mòn vắng vẻ, một tiếng gọi lớn vang lên từ đằng xa:"Đứng lại!"

Là một nhóm gia nhân của phủ Sethratanapong đang đuổi theo họ.Chúng đã phát hiện ra sự biến mất của Ling và Orm, và giờ đang lao vội tới với những cây đuốc sáng rực trong đêm.Orm hét lên: "Chạy nhanh lên, chị!"

Ling không cần nhắc nhở, kéo Orm chạy thẳng vào một con dốc nhỏ dẫn lên đồi.Chạy, chạy thật nhanh.

Họ không thể để bị bắt lại.Nhưng ngay khi chạy gần đến đỉnh đồi, một điều không may đã xảy ra.

Ling, do một bước chân không vững, bị trượt chân ngã khỏi bờ dốc, lao xuống vách đá cheo leo."

Ling!"

Orm hét lên, chạy vội tới nhưng không thể với tay ra kịp.Ling lăn xuống đồi, mất dạng trong bóng tối.Orm hoảng hốt, khuỵu xuống gối, đôi tay run rẩy tìm kiếm trong bóng tối.

"Ling Ling!

Chị ấy đâu rồi?

Ling!"

Nhưng mọi thứ chỉ có im lặng.

Không có câu trả lời.---Trong lúc đó, nhóm gia nhân của Sethratanapong đã kịp đến gần Orm.Một người trong số đó, nhìn thấy tình hình, tiến đến kéo Orm dậy, bắt nàng đứng lên.

"Tiểu thư, theo chúng tôi về phủ ngay."

Orm không thể nào chấp nhận được.

Nàng quẫy mạnh, vùng vẫy khỏi tay người gia nhân.

"Không!

Tôi phải đi tìm chị Ling!"

Nhưng không ai chịu nghe nàng.

Họ kéo Orm lên ngựa và bắt đầu cưỡng chế đưa về phủ.---Lúc này, ông Oct, người đứng đầu gia đình Sethratanapong, đã cử người tìm kiếm Ling.

Dù đã kiểm tra khắp nơi xung quanh khu đất phủ, không một dấu vết nào của Ling được tìm thấy.---Trong khi đó, Ling, vẫn đang bất tỉnh dưới chân đồi, nhưng thật may mắn, một chiếc xe ngựa sang trọng đang đi qua.Người trên xe ngựa là Prigkhing, tiểu thư của gia đình Yakares– một gia tộc giàu có và có ảnh hưởng không kém gì Sethratanapong.

Cô ta đang trên đường công tác và tình cờ đi ngang qua nơi Ling bị ngã.Prigkhing, sau khi nghe thấy tiếng động và thấy Ling nằm dưới đất, lập tức ra lệnh cho người hầu dừng xe và cứu lấy Ling."

Tiểu thư, cô ấy cần được chăm sóc ngay,"
" Mang cô ấy về dinh thự."

Prigkhing ra lệnh.Cô ta cùng người hầu nhanh chóng mang Ling lên xe ngựa và chở đến nhà mình.

Prigkhing lo lắng dõi theo Ling, kiểm tra hơi thở của chị và tìm cách ổn định tình trạng của Ling.---Khi Orm trở về phủ Sethratanapong, nàng như mất hết hy vọng.

Nàng bị giam giữ trong phòng, không được phép ra ngoài.

Cảm giác tuyệt vọng tràn ngập trong lòng nàng khi nghĩ về Ling.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 16


Ling tỉnh dậy trong bóng tối mờ mịt, đầu đau như búa bổ.

Mắt cô mở từ từ, nhưng chỉ nhìn thấy mờ mịt một màu đen, đôi tay lạnh ngắt vươn ra tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Cơn đau khủng khiếp khiến cô phải rên lên khẽ, đầu gối bị thương nghiêm trọng, bàn tay đẫm máu và những vết thương khác khiến cơ thể cô như không còn sức sống.Ling nhắm mắt lại, cố hít thở đều, nhưng tâm trí cô không thể ngừng quay cuồng.

Chị đã ngã xuống đồi, trong lúc chạy trốn, không biết có ai thấy không.

Nhưng khi mở mắt ra, cô nhận thấy mình không còn ở đó nữa.“Cô ấy đâu rồi?”

Ling nghĩ.

“Orm... em đâu rồi?”

Ling cố ngồi dậy, nhưng cơn đau như xé rách cơ thể cô.

Cô thở hổn hển, vội vã đẩy mình lên khỏi chiếc giường mềm mại.

Mỗi cử động đều đau đớn.Cánh cửa phòng mở ra, một tiếng gọi nhẹ vang lên.

Prigkhing, tiểu thư danh tiếng giàu có, xuất hiện trong khung cửa, đôi mắt đầy quan tâm.

"Cô tỉnh rồi sao?" cô nhẹ nhàng nói, nhìn Ling với ánh mắt lo lắng.Ling không thể phản ứng nhiều, cô chỉ gật đầu yếu ớt.

Mắt cô dán vào tiểu thư ấy, tự hỏi mình đang ở đâu, tại sao lại ở đây, và cái tên "Orm" cứ lặp đi lặp lại trong đầu."

Em ấy... em ấy đâu rồi?"

Ling hỏi, giọng yếu ớt nhưng đầy đau đớn.Prigkhing nở một nụ cười dịu dàng, nhưng rõ ràng, có gì đó không ổn.

"Tiểu thư Orm...

Cô ấy đã bị bắt lại," cô trả lời.

"Tôi đã tìm được cô ngay khi cô ngã xuống.

Nhưng... họ đã tìm thấy tiểu thư Orm và mang cô ấy về phủ."

Ling cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt, một cảm giác tuyệt vọng bao trùm.

" Cô ấy bị bắt lại sao?" cô hỏi, giọng run rẩy."

Đúng vậy," Prigkhing thở dài, "Gia đình Sethratanapong cử người tìm kiếm khắp nơi.

Họ đã đưa tiểu thư Orm về phủ, cô ấy không thể chạy trốn nữa."

Ling cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau khiến cô không thể tiếp tục.

Cô lùi lại, mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Tôi phải đi cứu em ấy..." cô thì thầm.Prigkhing tiến lại gần, dịu dàng giữ cô lại.

"Cô không thể đi được đâu" cô khuyên.

"Cô bị thương nặng, không thể tự đi.

Cần phải có thời gian để hồi phục."

Ling không trả lời, nhưng ánh mắt của cô bây giờ trống rỗng, như thể đã mất hết hy vọng.

Cô hiểu rằng mình không thể làm gì trong tình trạng này.

Mặc dù cô không còn là người hầu, không còn vướng bận gia đình Sethratanapong, nhưng cô vẫn cảm thấy như mình không thể chống lại những quyết định đã được đặt ra.---Trong khi đó, Orm vẫn không ngừng mong tin tức tìm kiếm Ling suốt đêm.Cả đêm hôm đó, và cả ngày hôm sau, nàng đã đi khắp nơi, hỏi từng người trong phủ, nhưng không một ai biết tin tức gì về Ling.

Nàng cảm thấy như thế giới đang sụp đổ.

Trái tim nàng như bị nhấn chìm trong biển cả nỗi lo lắng, và ánh mắt nàng tối sầm lại, mỗi khi nghĩ về tình cảnh của Ling.Ngày qua ngày, Orm gần như mất hết sức lực.

Nàng không thể ăn uống, không thể ngủ.

Chỉ một ý nghĩ duy nhất trong đầu nàng: “Làm sao để tìm được chị?

Chị có an toàn không?”

Nàng đã quỳ trước cánh cửa lớn phủ Sethratanapong, mong chờ mòn mỏi, cầu xin những gia nhân, những người hầu, bất cứ ai, chỉ cần một manh mối về Ling.

Nhưng họ không thể giúp gì cho nàng.Orm không biết mình có thể chịu đựng bao lâu nữa.

Nàng không còn thiết tha gì, không còn quan tâm đến bất cứ điều gì, chỉ muốn gặp Ling, chỉ muốn được bên cạnh chị.Đêm đến, Orm ngồi trên giường, gối đầu lên tay, lòng trống rỗng.

Cảm giác bất lực bao trùm lấy nàng, như thể nàng đã đánh mất tất cả.Chưa bao giờ Orm cảm thấy cô độc như lúc này.Nàng không còn là tiểu thư của Sethratanapong, nhưng vẫn bị ràng buộc trong sự kiềm chế của chính mình, trong những quyền lực mà nàng không thể chống lại.

Nàng là người thừa kế, nhưng giờ đây, mọi thứ trở nên vô nghĩa khi không có Ling bên cạnh.“Chị Ling… em không thể sống thiếu chị…”

Orm thì thầm, mắt nhắm lại trong bóng tối.---Và khi cả Ling và Orm đều chìm trong sự đau khổ và lo lắng, Prigkhing vẫn ở bên Ling, theo dõi từng cử động của cô,biết rằng trong tương lai của Ling, cô có thể như một người bạn, và có thể là nhiều hơn thế nữa.---Cảm giác cô đơn vẫn còn đó, đeo bám Ling và Orm trong những ngày dài phía trước.

Nhưng một điều chắc chắn: họ sẽ không dễ dàng từ bỏ nhau, dù có thế nào đi chăng nữa.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 17


Những ngày sau đó, Ling dần hồi phục dưới sự chăm sóc của Prigkhing.

Cô tiểu thư này không chỉ là ân nhân cứu mạng mà còn là người hiểu rõ hoàn cảnh khó khăn mà Ling đang đối mặt.

Trong ánh mắt dịu dàng nhưng kiên định của Prigkhing, Ling cảm nhận được một tia hy vọng, nhỏ thôi, nhưng đủ để cô gắng gượng mỗi ngày.Prigkhing đã cho người âm thầm thu thập tin tức về tình hình trong phủ Sethratanapong.

Những gì Ling nghe được khiến lòng cô nặng trĩu: Orm bị giam lỏng trong phủ, bị buộc phải chấp nhận cuộc hôn nhân với Non để bảo vệ danh tiếng gia đình.

Non ngày càng lộ rõ bộ mặt thật, hắn dùng mọi thủ đoạn để khống chế Orm, biến sự mềm yếu của ba, mẹ nàng thành một cái cớ để thao túng cả phủ.Ling siết chặt tay lại, đôi mắt ánh lên một nỗi đau không nói thành lời.

Cô biết, một khi Orm bị ép buộc kết hôn, mọi thứ sẽ chấm dứt.

Cô sẽ mãi mãi mất nàng.“ Cô cần mạnh hơn,” Prigkhing nói, nhẹ nhàng nhưng cương quyết.

“Nếu muốn cứu cô ấy, không thể chỉ dựa vào lòng quyết tâm.”

Ling ngẩng lên nhìn người thiếu nữ trước mặt.

Ánh mắt Prigkhing vừa giống như một người bạn, vừa giống như một người chỉ lối.

Trong lòng Ling lóe lên một tia sáng.

Đúng vậy.

Cô không thể chỉ chạy đến trong bộ dạng tàn tạ này và hy vọng mọi thứ sẽ tự nhiên tốt đẹp.

Cô cần có sức mạnh, cần có chỗ dựa, và cần một kế hoạch.“Dạy tôi,” Ling nói, giọng khàn đặc nhưng đầy cương quyết.

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì để cứu Orm.”

Prigkhing mỉm cười.

Cô biết, từ giây phút này, Ling đã thực sự sẵn sàng chiến đấu.Ở phủ Sethratanapong, Orm như chiếc bóng không hồn.

Mỗi sáng thức dậy, nàng đều ngóng ra ngoài khung cửa, hy vọng một bóng dáng quen thuộc sẽ xuất hiện.

Nhưng ngoài kia chỉ có ánh nắng chói chang và sự im lặng đáng sợ.Non thì ngày càng không kiên nhẫn.

Hắn ép buộc gia đình Orm phải định sẵn ngày cưới, dùng danh tiếng và áp lực xã hội để bức bách.

Hắn không cần biết Orm có yêu hắn hay không.

Với hắn, cưới được Orm cũng đồng nghĩa với việc củng cố quyền lực và danh tiếng gia đình.Orm nhìn chiếc váy cưới treo trong phòng mà lòng tan nát.

Mỗi lần mẹ Koy bước vào, gương mặt đầy lo lắng và bất lực, Orm lại chỉ muốn gào lên, muốn chạy trốn lần nữa.

Nhưng nàng không thể.

Lần này, không còn Ling bên cạnh để cùng nắm tay nàng chạy về phía tự do.“Ling...”

Orm thầm gọi tên trong đêm.

Giữa những giấc ngủ chập chờn và cơn mơ hỗn loạn, nàng luôn mơ thấy Ling: dáng người cao gầy, ánh mắt trầm lặng, bàn tay ấm áp đã từng nắm lấy tay nàng bằng tất cả sự dịu dàng và kiên định.Dù bị nhấn chìm trong tuyệt vọng, một góc nhỏ trong trái tim Orm vẫn chưa tắt hy vọng.

Nàng tin Ling vẫn còn sống.

Và nàng tin rằng Ling sẽ quay trở lại.Ở một góc khác, Ling bắt đầu những ngày tháng rèn luyện cùng Prigkhing.

Cô học cách cư xử, học cách đọc hiểu những quy tắc ngầm của giới thượng lưu — những thứ sẽ trở thành vũ khí sắc bén cho cô khi đối mặt với cuộc chiến giành lại tự do cho Orm.Chiếc nhẫn mà mẹ Ling để lại, giờ đây dưới sự giúp đỡ của Prigkhing, cũng bắt đầu hé lộ những bí mật.

Đó không chỉ là vật kỷ niệm đơn thuần.

Trên chiếc nhẫn khắc một họa văn đặc biệt— dấu hiệu của một điều gì đó chẳng thể biết được.

Nếu Ling có đủ mạnh mẽ, có thể có được một vị trí, một quyền lực đủ lớn để thách thức cả gia đình Sethratanapong và Nonratanakul.Con đường trước mặt vẫn mịt mờ, nhưng trong tim Ling, một ngọn lửa nhỏ đã được thắp lên.

Cô sẽ không dừng lại.

Không khi Orm vẫn đang chờ cô.

Không khi tình yêu trong lòng cô vẫn còn cháy bỏng như vậy.Ling siết chặt chiếc nhẫn trong tay.

Trong lòng cô, chỉ còn một lời thề:
"Orm, hãy chờ tôi.

Dù có phải qua bao nhiêu gian nan, tôi cũng sẽ quay về bên em."
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 18


Thời gian trôi qua, dưới sự bảo trợ của Prigkhing, Ling dần thích nghi với cuộc sống mới trong phủ.

Cô học cách giao tiếp, cách giữ lễ, thậm chí cả cách ẩn mình trong môi trường xa hoa mà trước kia cô chưa từng dám mơ đến.

Dù trái tim cô luôn hướng về Orm, Ling biết mình phải nhẫn nhịn, phải mạnh mẽ hơn từng chút một.Một hôm, Prigkhing đích thân đến tìm cô.

“Ling,” cô gái tiểu thư quyền quý mỉm cười, ánh mắt chứa đựng điều gì đó phức tạp.

“Tối nay có một buổi yến tiệc quan trọng.

Ta muốn chị đi cùng.”

Ling thoáng chần chừ.

Những buổi tiệc xa hoa không thuộc về cô.

Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tin tưởng của Prigkhing, cô gật đầu.“Tôi hiểu.”

Buổi tối hôm đó, Ling khoác trên mình một chiếc váy đơn giản nhưng tinh tế, tóc vấn gọn sau gáy.

Trước khi rời khỏi phòng, như một thói quen, cô đeo vào tay chiếc nhẫn kỷ vật — thứ duy nhất còn sót lại từ người mẹ đã khuất.Chiếc nhẫn cùng với hoạ tiết đặc biệt, tuy đã mờ cũ theo năm tháng, nhưng đối với Ling, nó quý giá hơn bất cứ món trang sức nào.---Yến tiệc tổ chức trong một đại sảnh lộng lẫy, ánh đèn pha lê tỏa sáng khắp nơi, tiếng nhạc du dương trộn lẫn với tiếng cười nói rộn rã.

Ling không chút rụt rè đi bên cạnh Prigkhing, bước chân vững vàng, kiên định.Ngay khi cô vừa bước vào, một vài ánh mắt tò mò lập tức đổ dồn về phía cô.

Một cô gái lạ mặt đi cùng tiểu thư Prigkhing — không thể không gây chú ý.Trong số những ánh mắt ấy, có một đôi mắt già dặn, sắc bén, chợt dừng lại trên bàn tay Ling.Chiếc nhẫn, dưới ánh đèn pha lê, ánh lên một tia sáng mờ nhạt.

Không phải ai cũng để ý.

Nhưng với những người am hiểu dòng dõi quý tộc, biểu tượng nhỏ khắc trên chiếc nhẫn lại giống như một tiếng chuông cảnh báo vang lên trong tâm trí.Một người đàn ông trung niên, khoác áo choàng đen kín đáo, lặng lẽ lui về phía hậu trường.

Hắn thì thầm với thuộc hạ bên cạnh:
“Đi điều tra.

Cô gái đi cùng tiểu thư Prigkhing... cô ta có thể không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

---Ling không hề hay biết bản thân đã trở thành mục tiêu.

Cô chỉ tập trung vào việc giữ dáng vẻ chỉnh tề, đáp lễ những lời chào xã giao ngắn ngủi, theo sát bên Prigkhing.Prigkhing liếc nhìn Ling, nhận ra một chút căng thẳng trong cử động nhỏ của cô.

"Đừng sợ," cô nghiêng đầu thì thầm, giọng dịu dàng như cơn gió mát.

"Chỉ cần là chính mình."

Ling ngước lên nhìn Prigkhing, trong lòng thầm cảm kích.

Nếu không có cô ấy... có lẽ giờ này bản thân vẫn còn lạc lõng ngoài kia, đơn độc, tuyệt vọng.---Khi đêm đã khuya, bữa tiệc tàn dần, những bóng người lần lượt rời đi, thì ở một góc khuất, những kế hoạch âm thầm được sắp đặt.Thông tin về "cô gái mang chiếc nhẫn" đã nhanh chóng lan tới tai những kẻ quyền lực, và chỉ trong vài ngày tới, quá khứ của Ling — cùng những bí mật liên quan đến chiếc nhẫn kia — sẽ dần được lật mở.Một cơn sóng ngầm đang trỗi dậy.

Một sự thật lớn lao hơn cả những gì Ling từng tưởng tượng...

đang đợi cô phía trước.
 
Ánh Trăng Dẫn Lối [Lingorm]
chương 19


Tiếng giày lạo xạo vang vọng hành lang rộng lớn.

Một người đàn ông bước nhanh, bộ âu phục đen chỉn chu, đôi mắt sáng dưới cặp kính mỏng.Ông là quản gia thân tín của một gia tộc lớn, và hiện tại, ông đang cầm trên tay một bản báo cáo dày cộp — tất cả đều xoay quanh cái tên: Ling Ling Kwong.Bên ngoài, trời đã nhá nhem tối.

Bên trong phòng, những người đàn ông và đàn bà quyền quý đang ngồi, gương mặt trầm mặc."

Không ngờ..."

Một người đàn ông lớn tuổi khẽ lẩm bẩm, mắt chăm chú vào bức ảnh cũ của chiếc nhẫn— món đồ quý giá của một nhánh hoàng tộc thất lạc nhiều năm."

Là con gái của người đó..."

Người khác thì thầm.Một làn sóng rúng động lan ra trong im lặng.Họ biết, nếu sự thật này được phơi bày, trật tự hiện tại sẽ bị ảnh hưởng sâu sắc.---Về phía Ling, những ngày này, cô cảm nhận rõ ràng bầu không khí lạ lùng bao quanh mình.Thỉnh thoảng, người trong dinh thự Prigkhing nhìn cô lâu hơn thường lệ.

Thỉnh thoảng, các quản gia, người hầu khẽ cúi đầu trước cô như với một tiểu thư thực thụ.Prigkhing cũng trở nên trầm ngâm hơn.Một tối, khi Ling đang ngồi ngoài vườn, ôm đầu gối lặng lẽ, Prigkhing bước đến, tay cầm một chiếc khăn choàng nhẹ."

Nhiều chuyện sắp thay đổi, Ling," Prigkhing khẽ nói, giọng dịu dàng."

Thay đổi?"

Ling ngẩng lên, ánh mắt lo lắng."

Ừ."

Prigkhing cười nhẹ.

"Nhưng cô đừng sợ.

Chúng ta sẽ biến thay đổi ấy thành cơ hội."

Ling siết chặt tay.Cơ hội.Để trở về cứu Orm.Cơ hội, để được đứng trước mặt em ấy, đưa tay ra và nói:
"Đừng sợ.

Chị đến rồi."

---Ánh đèn leo lét hắt bóng hai người trên nền nhà trầm lặng.

Prigkhing đứng nghiêm chỉnh trước bàn, ánh mắt sáng ngời vẻ nghiêm túc.Người đàn ông, với gương mặt đã nhuốm màu tháng năm, chậm rãi ngẩng đầu lên, chờ đợi cô mở lời.Prigkhing hít một hơi sâu, rồi nói:"Ba... con đã nhìn thấy một vật rất đặc biệt."

Ông hơi nhíu mày, chờ đợi.Prigkhing từ tốn tiếp:"Một chiếc nhẫn cũ.

Trên tay một cô gái còn đã cứu được.

Hoa văn của nó... gần như giống hệt chiếc nhẫn người vẫn luôn mang theo suốt bao năm qua — chiếc nhẫn người luôn tìm kiếm."

Ông sững người, đôi mắt lóe lên tia sáng."

Con chắc chứ?"

Giọng ông trầm thấp, xen lẫn hy vọng mơ hồ.Prigkhing gật đầu chắc nịch:"Con không dám chắc một trăm phần trăm...

Nhưng linh cảm của con mách bảo, đó không thể là trùng hợp.

Khuôn mặt cô ấy... khí chất ấy...

đều rất giống."

Người đàn ông siết nhẹ bàn tay, ánh mắt như đang chìm đắm giữa vô vàn ký ức cũ.

Một lúc lâu sau, ông ngẩng đầu, giọng run run:"Nếu thực sự là con bé... thì ta không thể để lỡ thêm một lần nào nữa."

Prigkhing mỉm cười dịu dàng, trong đáy mắt ánh lên sự chân thành:"Người đừng lo.

Con sẽ âm thầm hỗ trợ.

Con tin rằng... sắp đến lúc rồi."

Người đàn ông nhìn cô bằng ánh mắt đầy biết ơn.

Dù Prigkhing không phải ruột thịt, nhưng tình cảm giữa họ lại bền chặt như những sợi dây vô hình mà năm tháng chẳng thể bào mòn."

Cảm ơn con, Prigkhing...

Không có con, có lẽ ta đã đánh mất hết hy vọng rồi."

Prigkhing chỉ nhẹ lắc đầu:"Đây là điều con nên làm... người cũng là gia đình của con."

Ngoài khung cửa sổ, gió đêm vi vu, thổi bay những phiền muộn cũ kỹ.

Một khởi đầu mới đang âm thầm chờ đợi phía trước.---Ở một nơi khác.Trong căn phòng rộng lớn phủ rèm tối ở dinh thự Sethratanapong, Orm ngồi co ro bên cửa sổ.Gương mặt cô tiều tụy, đôi mắt thâm quầng vì nhiều đêm mất ngủ.Orm vẫn lén hỏi dò, tìm kiếm tin tức về Ling.Nhưng không có gì.

Không một manh mối, không một hy vọng.Mỗi lần Non bước vào, nụ cười giả tạo của hắn khiến Orm thấy buồn nôn.Gã luôn lấy cớ "quan tâm", nhưng cô biết rõ đó chỉ là cái bẫy được giăng ra, từng chút siết chặt lấy cô.Orm không khóc nữa.Cô đã cạn nước mắt.Giờ đây chỉ còn lại một thứ duy nhất níu giữ Orm lại trên đời —
Một niềm tin mong manh: Ling còn sống.Và chị ấy sẽ quay về.Dù chờ bao lâu đi nữa, dù có phải chịu bao nhiêu đau khổ, cô vẫn tin.
 
Back
Top Bottom