Ngôn Tình Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất

[BOT] Dịch

Quản Trị Viên
Tham gia
24/9/25
Bài viết
285,237
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOAeQqEQqIG9LVo16_IAyhf2MFx6XE_zfMPsLSFGkc_MyX5MjVj5xD_9uxNCAhV3H2qKgVQEy_zit3MXKPBXIsxPCmG0MLKbg0sjSG2vRQ9lchQuPDHp6J39NouC-iR6Fi6YH9D19CrLnj7VQYnasvF=w215-h322-s-no-gm

Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Tác giả: Thất Thất
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Ngược, Khác, Sủng
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Thất Thất

Thể loại: Ngôn Tình, Vả Mặt, HE, Hiện Đại, Hành Động, Ngược, Hào Môn Thế Gia, Trả Thù, Ngọt

Team dịch: Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Giới thiệu

Ngày còn bé, để giành giật lại đồ của mình, Vũ Đình đã dùng miệng của mình cắn môi của một anh trai khác.

Cô cắn mạnh tới mức gãy cái răng cửa, cắn xong còn sảng khoái chơi vui với người ta.

Dần dần cô cũng quên đi đoạn kí ức đó, vui vẻ mà sống tiếp.

Cho đến tận lúc hiện tại, Vũ Đình cuối cùng cũng hiểu vì sao Lục tổng lại hay bắt bẻ cô như vậy.

Nam nữ chính yêu nhau khá nhanh, nữ phụ có bệnh, nam phụ báo thù ^^

Nam chính : Lục Tử Sâm

Nữ chính: Vũ Đình

Nữ phụ : Chu Phượng Vũ

Phối hợp diễn: các nhân vật khác…

Thể loại: ngôn tình, tiểu thuyết,1x1, hiện đại, báo thù, ngược sủng đan xen, …vv…​
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 1: Chương 1


Vũ Đình đang cặm cụi gõ văn bản, cô cần phải nhanh chóng gõ cho xong trước 3h chiều nay, nếu không cô sẽ lại bị ăn mắng cho mà xem.

“Đình Đình à, Lục tổng lại cho gọi em lên đó”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Chị Lưu cầm tài liệu đáng thương nhìn cô, cô dừng gõ phím ngơ ngác nhìn lên chị Lưu, lắp bắp nói.

“Nhưng, nhưng , nhưng em có làm gì sai đâu”

Chị Lưu thương cảm, vỗ nhẹ vai cô an ủi.

“Em đừng căng thẳng, chưa chắc là lên trách mắng em đâu, cứ lên xem anh ấy muốn gì”

Không trách mắng có mà cô đi đầu xuống đất, chắc lại làm sai gì rồi, mọi người xung quanh nhìn cô đứng dậy đi lên phòng, ai cũng ái ngại nhìn theo.

“Này chị Lưu, Lục tổng lại có chuyện gì hả, tháng này tiểu Đình đã lên văn phòng Lục tổng cỡ 90 lần rồi đó”

Chị Lưu thở dài, cũng không biết nên trả lời làm sao cả, ai bảo Lục tổng chỉ nhằm vào cô ấy thôi cơ chứ.

Vũ Đình run run nhấn thang máy lên tầng cao nhất, cô lo sợ vặn vẹo ngón tay, nhìn móng tay đã bị cô cắn đến sát cả da thịt, nhìn qua gương thang máy, cô thấy mình gầy hẳn đi.

Làm hết hợp đồng công ty này chắc cô không còn toàn mạng mất, tháng trước thử việc mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ từ khi bắt đầu ký hợp đồng chính thức, mọi thứ quay ngoắt 180 độ, cô liên tiếp bị Lục Tử Sâm gọi lên phòng làm việc trách mắng.

Khi thì gõ lệch chữ, khi thì số liệu đổi từ chữ số thành số, khi thì bấm kẹp ghim không thẳng hàng, có lúc lại là gõ sai phông chữ… toàn những việc nhỏ tí tẹo hoàn toàn có thể báo lên trưởng phòng , anh không trách mắng lặng lời mà nói rất nhẹ nhàng.

Nhưng mỗi câu nói của anh như kim đ.â.m vào người khác vậy, cô gặp anh như chuột thấy mèo, chỉ muốn chạy ngay lập tức, tiếng thang máy vang lên làm cô giật mình.

Cửa thang máy mở ra, hai cô thư ký ngồi bên ngoài thấy cô đến, họ nhìn cô thương cảm, thư ký Lâm và thư ký Vu đều đứng lên.

“Tiểu Đình tội nghiệp em, em cố gắng chịu khó, mỗi khi Lục tổng mắng em xong là tâm trạng tốt hơn hẳn, em cứ coi như là giúp Lục tổng xả xì trét”

Thư ký Lâm ôm vai cô an ủi, thư ký Vu nghe vậy cũng tiếp lời.

“Đúng đó tiểu Đình, Lục tổng gặp em xong cũng tốt với mọi người hơn nữa, như vậy em cũng tích được thêm phước lành cho bản thân”

Mấy người nói thì hay quá, sao mấy người không đi mà xả thân nghĩa hiệp đi chứ, cô đau khổ nuốt cục ức vào lòng, miệng cứng ngắc cô nói.

“Cảm ơn hai người, em cũng sẽ cố gắng”

Đúng lúc này cửa phòng giám đốc mở ra, anh thư ký Chương bước ra ngoài, nhìn thấy cô anh mỉm cười tươi rói.

“ ồ tiểu Đình đến rồi, nhanh vào đi Lục tổng đang đợi em đấy”

Anh cười vui gì chứ, cô bị mắng mọi người vui thế sao, đúng là lũ người m.á.u lạnh, cô phải âm thầm nghĩ cách nghỉ việc tại đây mới được.

Cúi gù lưng xuống, cô rón rén tiến vào văn phòng, khẽ mở cửa ra căn phòng toàn màu nâu trầm, bàn làm việc đối diện với cửa kính, ánh sáng tỏa khắp căn phòng, tiếng máy tính gõ lên đều đều.

Người đàn ông đang ngồi gõ máy tính lưng thẳng táp, áo vest vắt phía sau ghế, ngón tay dài gõ phím nhịp nhàng, sống mũi cao, mày rậm mắt sâu đen, gương mặt góc cạnh khí chất vương giả quyền quý.

Đúng là đẹp thì lắm độc, nhất là cái miệng của anh ta, mở ra là như d.a.o như kiếm vậy, cô thấy dù có đẹp hơn nữa với cô cũng rất đáng sợ, anh ta là người đẹp trai duy nhất mà cô không có ý định ngắm nhìn.

“Lục tổng, em nghe anh gọi em có việc ạ”

Cô nói xong nuốt nước bọt đếm ực một tiếng rõ to, cũng tại cái phòng này trầm âm quá đó, nó làm cho mọi âm thanh bị khuếch đại lên.

Anh hơi nhếch mắt lên nhìn cô, tay anh ngừng gõ phím, anh đứng lên ra khỏi chỗ ngồi, nhìn anh như một tảng núi trước mặt cô vậy, di chuyển đến cách cô tầm 2 bước chân anh ngừng lại.

Cô không dám nhìn vào anh, cô đứng đến cổ anh chưa gì mồ hôi trên lưng cô đã chảy ra ròng ròng, cô nghe tiếng anh hít vào một hơi, trên người anh có mùi gì đó rất kì lạ, thơm thơm man mát chắc nước hoa đắt lắm đây.

“Cô Vũ Đình trong giấy tờ cô nộp, có vết mực bút bi ở cuối trang, hãy cẩn thận chú ý làm việc, công ty trả lương là để nhân viên tập trung làm việc, chứ không phải để tôi đứng đây nhắc nhở từng người một về những thiếu sót nhỏ nhoi”

Tiếng nói của anh vừa trầm, vừa lạnh, vang lên đều đều khắp cả phòng, cô nghe mà tê lạnh cả tai.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 2: Chương 2


Chỉ có vậy mà cũng gọi cô lên tận văn phòng rồi nói thôi hả, cô khẽ ngẩng đầu lên nhìn phản ứng của anh, ai dè đúng lúc anh cũng đang nhìn mình.

Đáng sợ quá, cô vội cúi xuống, thấp giọng lí nhí nói.

“Xin lỗi, Lục tổng, em sẽ sửa lại ngay ạ”

Cô di di đôi chân, định bụng lấy lại tài liệu trên bàn làm việc của anh để cầm xuống sửa, anh thấy hành động của cô lại lên tiếng.

“Tôi cần gấp, cô sửa luôn ở đây cho tôi”

Anh xoay người lại đi đến bàn làm việc rồi ngồi tại ghế tựa, tay anh gõ gõ nhịp lên số tài liệu trên bàn.

“Tài liệu ở đây, cô ra bàn kia cầm bút xóa đi cho tôi”

Hả sửa ở đây á, cô c.h.ế.t mất, mà sao không thay vì ngồi xóa nó anh lại không để cô in bản mới nhỉ, nhanh hơn không, có lẽ cô nên nhắc nhở anh mới được.

“Lục tổng à, em thấy in thì nhanh hơn là ngồi lại lấy bút xóa, nó cũng đẹp hơn nữa”

Anh ngước mắt lên, cô vội đứng lưng thẳng tắp, chờ anh cho câu miễn lễ là cô chạy liền, môi mỏng anh khẽ nhếch.

“Cô thấy công ty thừa giấy rồi hả, in lại mất một khoản không nhỏ đấy, phải biết tiết kiệm chứ”

Gì vậy tài sản nhiều như vậy mà còn tiếc mấy tờ giấy hả, chẳng trách anh càng ngày càng giàu hơn, cô đúng là ngốc cần phải học hỏi cái tính tiết kiệm này của giới tinh anh.

“Sao cô còn đứng đó ngơ ngẩn, mau lấy tài liệu mà làm đi chứ”

Anh cất tiếng nhắc nhở, nghe khô khốc không chút nhiệt độ nào, Vũ Đình vội chạy lại chỗ anh, cầm tài liệu và bút xóa lên ngoan ngoãn ra bàn ngồi làm việc.

Cô cố gắng giảm tối thiểu sự tồn tại của bản thân, hiện tại trong phòng chỉ toàn nghe tiếng anh gõ trên bàn phím, cô thi thoảng liếc nhìn đồng hồ, mới trôi qua có 2 phút.

Vũ Đình nhanh chóng mở từng trang tài liệu, dùng bút xóa mấy vết mực nhỏ, cô cẩn thận đến mức xóa luôn cả mấy vết bút bi khi ký tên cô chấm thừa ra.

Soát lại thêm một lần nữa, cô thở một hơi, cầm tập tài liệu tiến về phía bàn làm việc của anh, anh vẫn đang cặm cụi gõ bàn phím, cô rón rén gọi nhỏ tiếng.

“Lục tổng, Lục tổng”

Tay anh vẫn không ngừng, các ngón tay dài rất đẹp mắt, dọc cổ tay là đường gân nổi lên, nhìn đúng chất đôi tay của những soái ca.

“Ngắm chán chưa”

Cô giật thót, thấy anh đang chiếu tướng , cô vội cười hì hì nịnh nọt anh.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Lục tổng em sửa xong rồi, anh xem đi ạ”

“ừm để đó”

Tay thon dài vẫn múa trên bàn phím, cô đứng đó chờ anh nói thêm, nhưng mãi không thấy anh nói gì, thế anh không tính thả cô hả.

“ Lục tổng nếu anh không còn việc gì khác, em xin phép về phòng để làm nốt công việc ạ”

“Sao lại không còn việc, tôi có một đống tài liệu cần người soạn thảo lại, cô ở lại làm giúp tôi đi”

Anh nhàn nhạt lên tiếng, cô há mồm khác nào anh phán cô tù chung thân, cô phải cứu lấy mình, đành liều một phen vậy.

Cũng may số tài liệu này toàn về cuộc họp và thời gian biểu của anh, cô có thể bẻ lái được.

“Em thấy số tài liệu này, thư kí Lâm và thư ký Vu làm sẽ thích hợp hơn em”

“Họ bận lắm, nên mấy việc vớ vẩn này cô làm hợp hơn, một tập này cô xếp đến tan làm là vừa”

Miệng cô co giật nhẹ, không nói được thêm câu nào, đành ôm đống tài liệu lên đi về phía bàn, cô khóc không ra nước mắt, còn tận 4 tiếng nữa mới tan sở.

Anh chê cô vô dụng còn chê cô chậm chạp nữa chứ, sao cô lại đen đủi như vậy, 4 tiếng tiếp theo sẽ là cực hình của cuộc đời Vũ Đình, cô đột nhiên nhớ mọi người tại phòng mình vô cùng, còn cả cái bánh cô đang ăn dở trong ngăn kéo nữa.

Không thoải mái chút nào, cô không biết nói chuyện cùng ai, chỉ âm thầm ngồi lục từng tờ giấy ra xếp lại theo thứ tự, cầm một tờ tài liệu ghi lịch ngày mai lên.

Mắt Vũ Đình sáng rực, theo như những thứ ghi trên tờ giấy này thì, mai anh ấy có cuộc họp ở nước ngoài và sẽ đi tận 5 ngày, cười thầm sung sướng, vậy là cô sẽ có những ngày thư giãn rồi.

Nghĩ đến đó tâm trạng cô tốt lên hẳn, thậm chí cô còn muốn ca hát đôi chút nữa, mai không còn bị tra tấn nữa rồi.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 3: Chương 3


Chương 3

“Năm, bốn, ba, hai, một”

Vũ Đình âm thầm đếm ngược từng giây để tan làm, khi vừa đếm đến giây cuối cô vụt đứng dậy, nhanh chóng ôm tập tài liệu đã hoàn thành, đến bên bàn của người đàn ông lạnh lùng kia.

Để cẩn thận không bị anh bắt bẻ, Vũ Đình đã về muộn thêm chục phút, thầm cầu ông trời cứu cô.

“Lục tổng em đã xếp xong rồi, anh đúng là đoán như thần, đúng giờ về thì em hoàn thành xong công việc”

Cô nhìn anh khéo léo nịnh nọt thêm vài câu, cô cảm thấy bản thân không khác gì một tên nịnh thần đang hót bên tai của vị đế vương, tay cô sắp chắp trước n.g.ự.c để cầu xin anh đến nơi rồi.

Anh đưa tay ra đón lấy tài liệu, lật từng trang một, vẻ mặt khá hài lòng, để xuống bàn anh nhìn cô cất giọng.

“ ừ hừm, tôi thấy ổn rồi, cô có thể đi”

Như nghe được lời phán khỏi án tử, cô cảm ơn ông trời đã giúp, không quên nói lời tạ ơn với vị ‘thiên tử’ này.

“Vậy em đi trước, Lục tổng làm việc tốt, chúc anh một tối vui vẻ”

Cô dứt lời vội vàng đi ra cửa, chân cô đi nhanh tới mức có thể xoắn vào nhau được, phía sau ánh mắt vẫn dõi theo từng bước chân của cô, Lục Tử Sâm khẽ cười.

“Đình Đình ra rồi sao, tụi chị cứ nghĩ em ngủ quên trong phòng Lục tổng luôn đấy”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Thư ký Vu lên tiếng hỏi thăm, cô vội giải thích, thời gian qua mọi người trong công ty đồn đại rất linh tinh về cô, không đính chính lại có chuyện cho coi.

“Không, không, Lục tổng nhờ em làm chút chuyện, không có việc gì khác”

Cô sợ nhất là hội chim lợn này, mai thế nào cũng có người bàn tán về việc, cô ở mấy tiếng đồng hồ trong phòng tổng tài, rồi đủ thứ văn án thêm thắt tình tiết vô trong, cô đang từ nhân viên quèn biến thành người tình của sếp tổng.

Đúng là xui xẻo, có tiếng mà không có miếng, cô còn chưa được sờ vào cái áo của anh, lấy đâu ra mà l.à.m t.ì.n.h nhân cho nổi.

Hội này đúng là không có mắt nhìn người, cỡ như thư ký Vu và thư ký Lâm đẹp như vậy, anh còn chẳng thèm để ý đến nữa là cô.

Cô tạm biệt hai người, đúng lúc thang máy vừa mở, Vũ Đình nhảy vào ấn nút điên cuồng xuống tầng dưới, cánh cửa đóng lại Vũ Đình thở phào một hơi, đặt tay lên n.g.ự.c sờ thử xem tim cô đã nổ chưa.

Đột nhiên cánh cửa mở ra lần nữa, có cánh tay thò vào, suýt chút nữa cô hét lên, một thân hình cao lớn bước vào trong, may mắn là thư kí Chương.

“Vũ Đình em đi nhanh quá, anh vừa được Lục tổng báo cần số liệu này gấp tối nay, em tối nay ở lại tăng ca nhé, do số tài liệu vừa gửi xuống ban của em, mà ban em đã tan sở hết còn mỗi em chưa về thôi”

Thư ký Chương nói một tràng dài, rồi nhét vào tay cô một đống giấy, vỗ vào vai cô rồi tiện tay đóng nút cửa thang máy, nhìn cô cười.

Vũ Đình ngỡ ngàng, cô còn chưa kịp phản ứng mà đã bị ép phải tăng ca rồi, cũng tại cô ngu quá đi, ở trong văn phòng của anh không dám đi về đúng giờ, đành ở lại thêm ít phút để ra vẻ nhân viên gương mẫu.

Đúng là ngu quá đi mà, cô thật muốn tự gõ vào đầu mình chục cái, thang máy từ từ đi xuống đến tầng cô làm việc, âm thanh mở cửa thang máy làm Vũ Đình tỉnh táo lại.

Ôm theo đống giấy tờ, cô ngồi vào chiếc ghế thân yêu của mình, đặt giấy tờ xuống bàn, Vũ Đình dùng tay ôm đầu gục xuống bàn, cô thở dài mệt mỏi.

Cô bùng lên khao khát muốn nghỉ việc, nhưng lại nghĩ còn 3 tháng nữa là hết năm rồi, ít ra cũng phải cố lấy tiền thưởng ít ỏi để sống sót qua dịp tết.

Mở máy tính lên, duỗi hai tay ra bẻ khớp và nghiêng đầu bẻ cổ, chuẩn bị sẵn sàng cho đống việc trước mắt, Vũ Đình vùi mặt vào bàn phím gõ như tên lửa, cô nhất định là sẽ về trước 9h tối nay.

Sau gần 2h múa trên máy tính, bụng Vũ Đình réo lên không ngớt, kêu gào đòi nạp thêm năng lượng, bỗng điện thoại đổ chuông, là mẹ cô gọi tới.

“Alô mẹ hả, dạ con ăn rồi, con hiện đang ở công ty, vâng hôm nay phải tăng ca, không sao đâu mẹ, có đồng nghiệp nữ về cùng con ạ, vâng khi nào về con sẽ báo mẹ ạ”

Cô trả lời mẹ cô một lèo, chợt nhớ ra còn cái bánh ăn dở để ngăn kéo, cô lôi chiếc bánh bao ra, cầm bánh lên nguội ngắt, đành đi hâm nóng lại, với cả cô cũng khát quá.

Vũ Đình đứng dậy cầm theo chiếc cốc và chiếc bánh bao, ra khu nghỉ ngơi của công ty, cô đặt chiếc bánh vào lò vi sóng ấn nút, tiện tay lấy một ít nước nóng ra cốc.

“Cô chưa ăn gì sao”

“ối mẹ ơi”

Cô hét lên giật mình, người vừa nói không ai khác là ác nghiệt họ Lục, anh thấy cô nhảy cẫng cả lên thì ngạc nhiên.

“Tôi làm cô giật mình vậy sao”

‘Anh đoán xem, có ai đi lù lù phía sau mà không có âm thanh như anh, rồi cất cái giọng nói như băng lên, mà không giật mình cho được’ Vũ Đình thầm nghĩ , tay cô ôm n.g.ự.c tim đập muốn nhảy ra ngoài, sao anh như âm binh không tan vậy, làm cô sợ hãi muốn chết.

“ À ờ anh không phát ra âm thanh, nên làm em tưởng có ma”

Gật nhẹ đầu, anh lại chỉ vào cái bánh trong lò vi sóng nói.

“Cô ăn mỗi thế thôi hả?”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 4: Chương 4


Chương 4

‘Anh còn dám hỏi tôi nữa, do ai mà tôi phải ăn mỗi thế này’ cô nghiến răng thầm hỏi thăm mấy đời nhà anh.

“Do em không kịp chuẩn bị, hôm nay tăng ca muộn quá nên em ăn tạm”

“ Ăn thế không đủ sức tăng ca đâu, cô không ngại cùng ăn với tôi, chỗ tôi khá nhiều đồ ăn, một mình tôi ăn không hết”

Cô nghe mà hoảng loạn, vội vàng từ chối.

“Tối em ăn ít lắm, Lục tổng cứ ăn đi ạ, anh là đầu não quan trọng của công ty, phải ăn cho thật nhiều mới có sức”

“ọc, ọc, ọc”

Bụng cô phản chủ vang lên ba tiếng rõ to, tai cô đỏ rực vì ngại, anh cười âm thanh nghe như nín lại.

“Được rồi, đi lên ăn với tôi, đây là mệnh lệnh”

Anh đứng chờ cô đi cùng, cô đành cắn răng đi cùng anh lên văn phòng lần nữa.

Thang máy mở ra anh bước vào nhấn nút, bước chân cô rầm rì lê bước vào trong, cô đứng cách anh một khoảng, nhưng cảm giác trong này chật hẹp lạ kỳ.

Thậm chí cô có thể nghe được tiếng anh thở, trán Vũ Đình bắt đầu nhỏ mồ hôi, sao cô cảm giác rất kỳ quái như kiểu anh vẫn đang nhìn cô vậy, chẳng lẽ mọi người đồn linh tinh lại thành thật, anh có gu phụ nữ lạ đời kiểu giống cô sao.

“Cô thích ăn gì, tôi có thể gọi người mang thêm đến đây”

Tay anh đút túi, cất tiếng hỏi cô, cô như nghe nhầm, ngơ mất mấy giây mới trả lời.

“Em dễ nuôi dễ ăn lắm, anh cho gì em ăn lấy, không dám đòi hỏi”

Anh đột nhiên quay người lại, tiến lại gần đến cô, Vũ Đình hoảng sợ lùi đến tận sát góc thang máy, tay nắm lại đặt trước ngực, mắt trợn tròn nhìn anh.

“Trên mí mắt cô dính gì đó”

Cánh tay anh đưa ra, nhặt một mảnh vụn giấy nhỏ dính trên mí mắt cô, chắc là do lúc vừa rồi cô gục mặt xuống bàn nên bị dính lên đây, ngại quá đi thôi mặt Vũ Đình lại đỏ rực.

Vừa rồi không hiểu sao Vũ Đình cảm thấy, anh như đòi hôn cô vậy, cũng may chỉ là do cô ảo tưởng ra thôi, khẽ thở phào một hơi thang máy mở ra.

Anh bước chân ra ngoài trước, cô lẽo đẽo theo phía sau, vào đến phòng ánh đèn sáng trưng, anh ra quầy bar cầm ly lên uống một ngụm rượu, Vũ Đình vẫn còn đang ngơ ngác nhìn xung quanh.

Bảo cô lên đây ăn cùng mà, thế đồ ăn đâu cả rồi, Lục Tử Sâm thấy cô đứng đó mới ra hiệu cô đi vào một gian phòng nữa.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Bên trong là một căn phòng khác gồm 1 phòng ngủ, 1 nhà vệ sinh, 1 khu phòng ăn, trên bàn ăn có khoảng năm đến sáu món ăn.

Cô nhìn thấy mà ứa nước miếng, anh kéo ghế chỗ bàn ra.

“Cô ngồi đi, chúng ta cùng nhau ăn”

Thôi thì cung kính không bằng tuân lệnh, Vũ Đình hăng hái hẳn lên ngồi xuống ghế, anh ngồi phía đối diện với cô.

“Em không khách sáo nữa, mời Lục tổng ăn”

“Ừm mau ăn đi”

Anh vừa nói động đũa gắp cho cô một miếng sườn xào, còn gắp thêm cả một miếng cánh gà coca, rồi mới bắt đầu gắp đồ ăn vào bát của anh.

Vũ Đình nhìn hai món trong bát, thật sự sợ không dám ăn, nhưng thấy ánh mắt anh nhìn mình, cô vội cầm đũa lên cho đồ ăn vào miệng.

Anh ăn rất chậm, nhai một lúc mới nuốt, ăn cũng rất có khí phách, từng miếng nhỏ, cô cũng phải uốn theo cách ăn của anh, trong lòng cô chỉ muốn ăn thật nhanh hết bữa tiệc hồng môn này.

Hai người cứ từ từ ăn, không một tiếng nói chuyện, thậm chí chỉ nghe thấy âm thanh gắp đồ ăn và tiếng va chạm bát đũa, cô ăn trong sự căng thẳng vô cùng.

Gần 40p mới xong bữa ăn, anh đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra hai đĩa hoa quả đặt xuống bàn, cô xếp lại bát đũa đã ăn tính đem vào bồn để rửa, rửa xong cô sẽ xin thoát khỏi đây.

“Cứ để tại đó, lát sẽ có người dọn, cô mau ngồi ăn chút hoa quả này đi”

Cô không còn muốn ăn thêm bất kỳ món gì nữa cả, đang cân nhắc xem định nói thế nào với anh cho hợp lý, bóng anh đã sát phía sau lưng cô.

Giật mình theo quán tính cô quay phắt lại, đúng lúc anh đang cúi xuống sát tai cô, và ‘ầm’ đó là âm thanh của tiếng nổ trong đầu Vũ Đình, môi cô và môi anh chạm nhẹ vào nhau.

Đơ ra mất khoảng 3 giây, cô đẩy mạnh anh ra, Lục Tử Sâm cũng sững sờ bối rối nhìn cô, Vũ Đình lấy tay bịt lấy miệng không biết nên nói gì.

“Xin lỗi em, do vừa rồi em quay lại đột ngột, tôi chỉ muốn lấy mấy cái dĩa ăn hoa quả để gần chỗ em thôi”

Anh ngập ngừng giải thích, mắt vẫn chằm chằm vào cô, thấy anh nói vậy Vũ Đình cũng bình tĩnh lại, cô đang định cất lời phá tan không khí thì anh lại nói.

“Nhưng môi em vẫn mềm như thế nhỉ, không khác hồi nhỏ là bao”

‘Cái gì thế này?Đây là quấy rối t.ì.n.h d.ụ.c tại công sở sao!?Mà hồi nhỏ là thế nào? Sao anh lại biết môi mình hồi nhỏ chứ?’

Cả đống câu hỏi nhảy ra trong đầu Vũ Đình , cô không biết nên nói gì trước, do cô chưa gặp việc này bao giờ, phản ứng thế nào đây, cô nên hỏi lảng sang chuyện khác hay bỏ chạy nhỉ.

“Hồi còn bé chắc em quên rồi, em từng cắn vào môi tôi, mạnh tới mức gãy cả cái răng cửa của em, tôi vẫn còn giữ cái răng cửa của em đó”

Giọng Lục Tử Sâm trở lên cợt nhả, trên miệng treo nụ cười hết sức tà mị, Vũ Đình hóa đá nhìn anh.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 5: Chương 5


Chương 5

‘Khoan đã, có khi nào anh nhầm mình không nhỉ, mình nhớ làm gì có gặp anh hồi bé khi nào đâu, nếu như gặp thì phải nhớ chứ. Anh ưu tú như vậy, chắc hồi bé cũng xinh trai lắm đây, mà xinh đẹp thì làm sao mà mình quên được’.

Cô phân tích trong đầu, tìm cách phá vỡ cục diện lúng túng trước mắt.

“Lục tổng việc kia là do vô ý thôi, chắc anh nhầm em với ai, em còn việc phải làm xin phép anh, em đi trước”

Cô vội vàng chào anh đi ra khỏi phòng, vừa bước được 2 bước chân, cô bị anh kéo giật lại, tay anh nắm lấy vai cô mắt hai người đối diện nhau.

“Em sao lại quên anh chứ, chúng ta còn lập cả lời thề hẹn với nhau nữa mà, anh đã tìm em rất lâu đó”

Cả người cô bị anh ghì chặt, Vũ Đình trợn mắt nhìn anh nghẹn lời, anh kéo cô đến sát mặt mình, cúi xuống lần nữa, lần này chính thức Lục Tử Sâm hôn cô.

Vũ Đình hóa đá, cô đã mất nụ hôn đầu, anh cắn nhẹ môi cô ra, miệng cô hé mở, lưỡi anh tiến vào khoang miệng cô, lưỡi anh quấn lấy đầu lưỡi của cô, môi cô tê dại.

Tỉnh táo lại cô vùng vẫy khỏi người anh, nhưng sức cô không đấu lại được, đành mặc kệ cho anh hôn, không biết bao lâu.

Nước mắt cô chảy xuống, cảm nhận được má mình ướt, Lục Tử Sâm ngừng lại buông cô ra, được thả Vũ Đình quay đầu chạy một mạch ra tháng máy.

Không nhớ vì sao mà cô về được nhà, chỉ nhớ là tài xế thấy cô khóc dữ quá, tưởng cô bị cướp nên định chở cô tới cảnh sát trình báo.

Nằm trên giường cô lén lau nước mắt, Vũ Đình nghĩ nhất định phải nghỉ việc, chưa bao giờ cô bị uất ức như vậy cả, nếu có kiện anh thì cô cũng thua, hoặc có khi tệ hơn cô sẽ bị chặn mọi đường sinh sống tại đây.

Thành phố biển này chưa bao giờ có chỗ cho người như cô, Vũ Đình cảm thấy bản thân vừa yếu đuối vừa vô dụng, những lúc như thế này cô chỉ biết khóc lóc.

Tiếng điện thoại vang lên, mẹ cô gọi tới, lau nước mắt, cô điều chỉnh lại giọng nói của mình, nhấn nút mở máy.

“Đình Đình à, về chưa con”

“Dạ con về rồi, quên mất không báo với mẹ”

“Hử ốm hả, sao giọng con nghẹt vậy”

“Không, con bị sặc nước nên thế đó mẹ”

“Thật thế sao con”

Ba cô lên tiếng chen vào.

“Đình Đình con phải cẩn thận, đang có dịch cúm đó con”

“Vâng ba yên tâm, con cẩn thận lắm”

“Con gái ngoan mau ngủ đi”

Điện thoại vừa ngắt, Vũ Đình lại vùi mặt vào chăn khóc lớn, cô thật sự không muốn ba mẹ biết cô lại thất nghiệp, nghĩ lại cô không dám nghỉ lúc này, nhưng bảo cô đi làm đối diện với kẻ quấy rối kia sao.

Khóc một hồi, điện thoại cô lại có tiếng đổ chuông đến, số máy rất lạ, chắc lại lừa đảo, cô không còn tâm trạng nào, ngắt máy, số đó lại gọi đến tiếp, đến lần thứ 3 cô mở máy lên nghe.

“Alo ai vậy ạ”

Người bên kia trầm lại một lúc, cất tiếng nói.

“Là tôi, em đừng ngắt máy”

Vũ Đình nín thở chờ anh nói tiếp.

“Anh xin lỗi, vừa rồi là do anh không kiềm chế đã dọa em, anh mong em hãy bỏ qua coi như chưa có chuyện gì cả, anh muốn gửi em một chút coi như đền bù”

Cô nghe xong muốn bùng nổ, anh coi cô là gì chứ, hôn xong xin lỗi cho tiền để lấp l.i.ế.m sao, Vũ Đình đột nhiên không sợ anh nữa mà chuyển qua ghét anh, nhưng cô cần suy nghĩ kĩ lại thiệt hơn của bản thân.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Em chấp nhận lời xin lỗi từ anh, nhưng em còn đang sốc, muốn nghỉ ngơi một thời gian để hồi phục”

“Được em cứ nghỉ đi, khi nào cảm thấy ổn hãy đi làm”

Lục Tử Sâm đáp lại lời và đồng ý ngay lập tức, cô nhận được sự chấp thuận của anh thì dứt khoát ngắt máy, lúc sau điện thoại của cô nhận được một khoản tiền không nhỏ, cô nhìn mà lác mắt.

Dù vẫn còn tức giận vì bị cưỡng hôn, nhưng nhìn tài khoản rủng rỉnh tâm trạng cô cũng đỡ hơn đôi chút, cô ngồi dậy mở laptop lên để tạo cv mới.

Theo như thông tin cô biết được, thường những vụ như vậy xảy ra, bên phe bị hại sớm muộn cũng bị đuổi khỏi công ty để tránh lùm xùm, Vũ Đình phải tính đường lui cho bản thân.

Cô đoán chắc bản thân nên nộp đơn xin nghỉ trước, dù sao cô mới ký kết hợp đồng, theo điều khoản trong vòng 1 tháng chính thức, cô có thể xin nghỉ và mất 30% lương.

Nhanh tay tìm thêm mẫu đơn xin nghỉ nữa, cô cũng cần viết nó ngay mới được, trong một ngày xảy ra quá nhiều thứ, giờ tâm lý cô vẫn còn nặng nề, chắc đêm nay cô lại mất ngủ nữa cho xem.

Thở dài một hơi, Vũ Đình gập máy tính lại, cô nằm vật ra giường nằm vắt tay lên trán, lăn qua lăn lại, cô nhớ lại những điều anh nói, Vũ Đình nghĩ anh không phải kiểu người nói bừa, chắc là cô từng gặp anh thật.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 6: Chương 6


Chương 6

Khó khăn lắm Vũ Đình mới vào được giấc ngủ, trong mơ màng cô thấy mình trở về năm 6 tuổi, cô đang ở nhà ông ngoại.

“Tiểu Đình cháu có muốn đi thả diều với ông không”

Giọng ông ngoại cô vang lên, tay ông vẫn đang cầm con diều hình chú bướm màu vàng lắc qua lắc lại dụ cô, Vũ Đình nhảy bật dậy từ trên giường, vỗ tay đen đét hào hứng đòi đi.

“Có, có cháu muốn đi, ông ơi chúng ta mau đi thôi”

Ông cười cưng chiều xoa đầu cháu gái, nắm tay cháu đi ra phía sau quả đồi gần nhà, trời hôm đó gió rất lớn lại có nhiều mây, ông cô nhìn ra khu đất trống tay kéo dây diều cùng cô.

“Cháu xem bay cao chưa này”

Cô cười khúc khích vui vẻ, hai ông cháu chơi được một lúc có người từ xa tiến tới, vẫy tay chào ông cô, ông quay lại đi lên chào hỏi người nọ, cả hai người họ tập chung nói chuyện không để ý đến cô.

Vũ Đình nhìn theo cánh diều trên cao, nó đang có dấu hiệu hạ thấp dần, rồi rơi xuống phía gần một ngồi nhà, cô định chạy lên tìm ông cô để lấy, nhưng thấy ông cô đang bận nói chuyện, Vũ Đình tự ý đi lấy lại diều một mình.

Chân cô nhỏ xíu chạy lon ton đi về phía căn nhà to phía xa, gần đến nơi cô phát hiện nhà quá kín không thể chui vào lấy diều được, cô đi vòng ra xung quanh thấy một lỗ chó.

Vui mừng nhảy lên, cô chui qua lỗ đó vào căn nhà lớn, bên trong gian nhà rất lớn có cả một hồ cá to, rất nhiều hòn non bộ, quang cảnh như trong những căn thủ phủ ở phim cổ trang, mà cô hay xem với mẹ mình vậy.

Nhìn những chú cá bơi lại trong hồ, Vũ Đình thích thú ngắm chúng, cô quên mất luôn cả việc tìm chiếc diều của mình.

“Kia là ai, sao lại vào đây”

Một giọng nói khó chịu vang lên, giọng nói đó phát ra từ một cậu bé trai rất gầy gò, da trắng nhợt đang ngồi ở căn nhà giữa hồ, cậu bé nhìn cô nét mặt không vui.

Vũ Đình ngây thơ không biết rằng người ta đang ghét bỏ mình, cô vô tư chạy lại phía căn nhà nhỏ, thấy tay anh trai nhỏ đang cầm cây diều của mình, mắt cô sáng lên.

“A đây rồi, anh sao lại tìm được diều của em vậy”

Cậu bé khinh khỉnh nhìn cô, tay giơ cây diều lên nói.

“Ai nói của mày chứ, rơi tại nhà tao thì là của tao”

Cô giật mình anh này thật quá đáng, sao lại đòi thứ không phải của mình chứ, Vũ Đình nhớ lại lời ba dặn, những việc làm như vậy là sai trái cần phải lên án.

“Đây là diều của em, ông em tự làm trên đó còn có tên em nữa”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Cậu bé trai không chịu thua kém, lớn tiếng nạt nộ lại.

“Thì sao, giờ nó trong tay tao, mày tính làm gì hả thằng oắt con”

Vũ Đình ghét nhất bị gọi là thằng bé, do từ nhỏ mẹ cô hay cắt cho cô đầu đinh, để tránh cô bị lây chấy từ bạn học, mặt cô lại mũm mĩm nên toàn hay bị nhận nhầm là con trai.

Ngay từ lúc bị bạn bè lớp trêu chọc, cô đã ý thức được sự xấu đẹp, nên tỏ ra bài xích bất kỳ ai gọi nhầm giới tính của cô.

“Anh là đồ xấu xa, mau trả lại tôi đây”

“Không trả đó, mày làm gì được tao, đúng là đồ béo ú xấu xí”

Cậu bé đặt chiếc diều qua một bên, chiếc diều rơi dưới chân, còn bị cậu dẫm mạnh lên, mặc cô đang rưng rưng nước mặt.

Vũ Đình nhìn chiếc diều ông tặng bị vứt dưới đất, lại còn bị chê bai là xấu xí béo ú, cô nhảy lên chiếc ghế đứng lên ngang hàng cậu bé kia, dùng tay nắm tóc giật mạnh, tay còn lại liên tục đánh lên đầu cậu.

Cậu bé bị đau cố vùng vẫy, hất mạnh cô ngã xuống đất, cô ngồi dưới đất tay vẫn còn có một ít tóc vừa giật được, anh trai này yếu xìu, cô bò dậy thấy cậu bé kia vẫn đang dùng tay ôm đầu đau đớn.

Vũ Đình dùng sức nhảy bổ lên cao đè cậu bé xuống đất, cú va đập làm cả hai ngã ra, mặt hai người đập vào nhau, môi cô cũng đập mạnh vào môi cậu bé, thấy thời cơ đến cô cắn mạnh vào môi cậu ta cho bõ ghét.

Này thì dám nói lời chê bai người khác, cô cắn xong nha môi ra, thấy m.á.u chảy xuống, òa khóc lớn, cậu bé kia bị cắn cũng khóc, nhưng không có sức nên không hất cô xuống khỏi người được.

“Trời ơi cậu chủ Lục, cậu có sao không”

Một bà cô cứng tuổi nghe tiếng khóc vội chạy ra, thấy tình hình trước mắt bế cô bé bên trên qua một bên, đỡ cậu bé kia dậy.

“Sao thế này, sao lại bị như vậy”

Cả hai vẫn khóc lớn không chịu nói, không còn cách nào khác, bà cô đành dẫn cả hai đến cửa lớn gặp ông chủ Lục để giải quyết.

Vũ Đình bị dẫn đến một gian phòng khác, một người đàn ông trung niên đang ngồi uống trà, bên cạnh có một người phụ nữ rất xinh đẹp đang pha trà cho ông.

“Thưa ông chủ, vừa rồi cậu chủ và cô bé này xảy ra tranh chấp, dẫn đến đánh nhau chảy cả máu, ông xem”

Khi cả hai bước vào nhìn rất lôi thôi, đầu tóc thì bù xù, áo của cô còn dính cả máu, trông rõ thảm hơn cậu bé kia.

Người phụ nữ nhìn thấy vậy vội chạy lại ôm cậu bé x** n*n toàn thân, kiểm tra mọi thứ.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 7: Chương 7


Chương 7

Người đàn ông thì khác, ông nhìn chằm chằm Vũ Đình, đột nhiên ông bật cười lớn, đưa tay xoa đầu cô.

“Khá lắm, thế mà cháu đánh thắng, làm thằng bé nhà chú khóc được”

Người phụ nữ không vui hắng giọng, ông thấy vợ ra hiệu thì ngừng cười, cúi xuống hỏi han cô.

“Cháu sao lại vào được đây, mà có bị thương nặng không?”

Cô lau nước mắt, ánh mắt đáng thương, vừa khóc vừa nói.

“Cháu bị rơi diều vào đây, thấy anh kia cầm nên đòi lại, anh ý không trả còn dẫm hỏng đồ của cháu, còn mắng cháu là xấu béo, cháu tức quá mới đánh anh ý huhuhu”

Người đàn ông nghe cô kể lại thì dỗ dành an ủi cô, thấy con trai vẫn đang được mẹ ốm ấp bảo vệ, ông nghiêm mặt hỏi con trai.

“Cô bé nói đúng không con”

Cậu bé dụi mắt, vẫn kiên quyết cho mình đúng, mạnh miệng đáp lại.

“Con tìm được thì là của con, sao con phải đưa cho nó”

Mẹ cậu nghe vậy kéo tay con xoay lại phía mình, bà cất tiếng dạy bảo con.

“Lục Tử Sâm việc con làm là sai rồi, con phải xin lỗi em ấy, và đền cho em ấy chiếc diều mới”

Thấy mẹ cũng không đứng về phía mình, Lục Tử Sâm lại bật khóc dẫm chân ăn vạ.

“Con không biết, con không sai, con sắp c.h.ế.t rồi tại sao ba mẹ không đứng về phía con chứ”

Mẹ cậu nghe con trai vừa khóc vừa nói, đau lòng cũng rơi nước mắt ôm lấy con mà khóc theo.

Vũ Đình không hiểu chuyện gì cả, anh trai kia sắp c.h.ế.t sao, ông Lục cùng trầm mặt xuống, ông đặt tay lên đầu của cô nói.

“Chú thay mặt con trai xin lỗi cháu nhé, con trai chú bị bệnh nên tính khí rất khó chịu, thật ra thằng bé rất tốt không phải người như vậy đâu”

Vũ Đình nhìn người đàn ông trước mắt, cô tự cảm nhận được ông đang nói rất chân thật, cô gật mạnh đầu quyết định bỏ qua cho anh trai này.

Nhìn lại anh chắc bị bệnh nặng lắm, cả người gầy gò, má hóp cả lại, vừa rồi cô đẩy có chút là ngã lăn ra, cô nằm đè lên còn thấy toàn là xương xẩu.

Đúng là đáng thương thật đó, chắc ốm không ăn được thịt gà rồi nên mới gầy vậy, mai cô sẽ bảo với ông ngoại làm mấy con gà béo, mang sang cho anh trai này ăn tẩm bổ.

“Cháu chấp nhận lời xin lỗi, tặng luôn cho anh chiếc diều đó đấy, em sẽ bảo ông em làm cái mới”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Cô vừa nói với anh vừa cười hihi, bỗng chiếc răng cửa của cô rơi ‘tách’ một cái xuống đất, lăn đến chân anh đang đứng.

“Ôí rụng mất rồi”

Tiếng bà cô giúp việc vang lên, chắc do cú va đập vừa rồi, cô còn cắn vào môi anh nữa nên nó mới gãy mất, xấu hổ nên cô lấy tay lên che miệng mình lại.

“Ha ha ha”

Mọi người nhìn thấy răng cô lăn lốc thì bật cười, cả anh cũng ngừng khóc và cười theo.

Mặt Vũ Đình ngượng chín đỏ lại, cô được ông Lục báo về nhà ông ngoại, bên ngoài ông ngoại cô đang gấp tới mức vắt chân lên cổ, vội chạy đến đón cô về nhà.

Ông cô đã cuống cuồng tìm cô suốt 1 tiếng đồng hồ, đang tính báo cảnh sát cháu gái mất tích, thì nhận được cuộc gọi từ nhà họ Lục báo cô cháu quý hóa đang ở đây.

Thấy cháu gái bước ra cùng cậu lớn nhà họ Lục, còn được đích thân người ta xin lỗi, ông cô cũng giật mình.

Trước khi về Vũ Đình nhìn cậu chủ nhỏ nhà họ Lục, cô sảng khoái nói với anh.

“Mai em sẽ đến tặng anh một con diều mới, anh nhớ chờ em nhé”

Lục Tử Sâm nhìn cô, khẽ ngượng ngùng gật đầu đồng ý, cô vẫy tay anh đi về với ông.

Về nhà cô gọi điện khoe ba mẹ đã rụng răng cửa rồi, còn nói mai sẽ qua nhà giàu kết bạn, để có của cải gì xin về nhà dùng dần.

Mẹ cô nghe mà như chuyện tầm phào con nít, nên bà cũng không để ý lời cô nói, hẹn cô hết tháng sẽ đón cô lên để đi học lại.

Cô ậm ừ lời mẹ nói, cúp máy xong cô vòi vĩnh ông làm cho cái diều mới, để mai đem đi tặng chơi, ông cô đồng ý thế là hai ông cháu loay hoay cả tối để làm, cô còn cẩn thận bảo ông khắc tên Lục Tử Sâm lên đó.

Đúng sáng hôm sau, Vũ Đình được ông dắt qua cửa chính nhà họ Lục, cô vào trong chạy ngay đến chỗ đã hẹn, thấy anh ngồi đó với cây diều gẫy hôm qua, cô vui vẻ chạy đến khoe anh cây diều mới toanh.

“He he em vs ông em mất cả đêm đó, anh nhìn đi đẹp không, cái cũ này anh giữ làm gì vứt nó đi”

Cô chỉ chỉ vào cái diều hôm qua, đòi cầm lên vứt, anh nắm lại tay cô gỡ ra lấy lại nó.

“Anh sẽ tìm cách sửa nó lại cho em”

Xời có cái diều mà anh làm như vật báu gì vậy, cô thấy anh kiên quyết nên không để ý nữa, lôi anh dậy đòi đi thả diều, bà cô bên cạnh vội cản lại do anh còn yếu chỉ chơi ở đây thôi.

Cô không chịu bắt anh đi cho cá ăn với mình, cả hai đi chơi với nhau cả sáng, cô còn được mời ở lại ăn cơm cùng anh, rồi chiều đến cô ngồi với anh sửa diều hỏng, cô nói liên mồm kể mọi thứ cho anh, anh chỉ ngồi nghe cô nói.

Ông bà Lục thấy con trai đã có sức sống hơn, nên thường xuyên gọi cô ở lại cùng, tối đến Vũ Đình còn được ngủ lại nhà giàu, cô còn đang tính bữa nào gọi ba mẹ mình đến thăm quan nhà này.

Vũ Đinh kết bạn với anh đã được tận hai tuần liền, ngày nào cũng qua bày đủ thứ cho anh chơi, cô nhớ tới mấy món đồ hay ho ở nhà ông Ngoại, cô tính hôm sau sẽ đem sang cho anh ngắm.

“Em còn có mấy món hay lắm, mai sẽ mang thêm tới đây cho anh xem”

“Cũng được, anh muốn xem hết tất cả, mai em nhớ mang qua nhé”

Đến gần lúc về anh nhìn cô đầy buồn bã, cô thấy anh u sầu vậy đành hứa, mai sáng sớm sẽ qua chơi với anh.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 8: Chương 8


Chương 8

Đúng 5h sáng, Vũ Đình đòi ông dắt mình qua nhà Lục Tử Sâm chơi, ông cô bảo mãi cô mới chịu đi vào lúc 6h, cô vác theo balo to trên vai, bên trong có một đống đồ chơi mà cô yêu thích.

Đến nơi, cô thấy hôm nay không khí rất kì lạ, mọi người chạy ra chạy vào, còn có cả bác sỹ nữa, cáng xe cứu thương chạy vào nhà, trên xe là Lục Tử Sâm.

Anh nhìn vô cùng yếu đuối, mẹ anh chạy theo xe khóc không ngừng, ba anh đang nói chuyện cùng bác sỹ, mọi người hối hả theo cáng cứu thương lên xe rời đi.

Cô chạy theo xe nhìn anh bị đưa lên xe, cô bật khóc tu tu, anh khẽ hở mắt ra nhìn cô, anh nở một nụ cười, đó là thứ cuối cùng cô nhìn thấy.

Nhà họ Lục rời đi chữa bệnh cho con trai, nghe nói cậu chủ nhỏ bị bệnh tim nên phải mổ gấp, từ đó đến tận lúc Vũ Đình trở lại thành phố đi học, cô không còn nghe tin gì về anh nữa.

Thời gian trôi qua cô cũng quên luôn đoạn ký ức hồi bé đó, khi tỉnh lại Vũ Đình ôm mặt khóc, sao đột nhiên cô lại nhớ ra nhỉ, từ trước đến nay cô chưa bao giờ nhớ đến cậu bé đó.

Nay nhớ lại tất cả, cô lại muốn gặp anh, cô chần chừ cầm điện thoại lên, suy nghĩ một lát Vũ Đình quyết định, tạm thời chưa gặp lại vội, cô xác nhận lại chút đã.

Nhìn đồng hồ là 10h sáng, cô quyết định ngồi dậy kiếm gì đó ăn, bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt qua, Vũ Đình nhìn gương mặt mình trong gương, cô trông có nét đáng yêu ưa nhìn, không phải kiểu quốc sắc thiên hương.

Nếu đứng cạnh anh, đúng là nhìn không được đẹp đôi lắm, hất thêm nước lên mặt, sao tự nhiên lại nghĩ đến việc đó chứ, rõ ràng là cô đã nghĩ hơi nhiều rồi.

Anh của hiện tại đâu phải anh của ngày xưa, biết đâu anh đã trở thành tay chơi khét tiếng, hoặc đã có hôn thê đâu đó rồi cũng nên.

“Tỉnh táo lại đi nào Vũ Đình, mày phải biết mày ở đâu”

Cô vỗ vỗ lên mặt mấy cái, ra ngoài cầm theo ví đi xuống dưới lầu mua gì đó ăn, đi ngang qua cô nhận ra có một chiếc xe đắt tiền đậu ở dưới, sáng rực cả góc phố.

Tò mò cô cũng lại gần ngắm nhìn, đúng là xe sang nhìn thôi cũng thích con mắt rồi, ghé mắt lại sát cửa kính thì cửa xe hạ xuống, người bên trong cùng cô đối mặt.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Không ngờ đó lại là Lục Tử Sâm anh đang ngồi trong xe, cô sợ hãi vội quay đầu bỏ chạy, anh mở cửa xe chạy xuống đuổi theo cô.

Vũ Đình chưa chạy được 5 bước đã bị anh tóm được, anh lôi cô lại tay nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không buông, cô vội gỡ tay anh ra mà không được, Lục Tử Sâm thấy cô vùng vẫy thì lên tiếng.

“Anh chỉ muốn nói chuyện, em đừng bỏ chạy như vậy”

“Em giờ không muốn nói chuyện với anh, anh mau buông em ra”

“Đình Đình em không muốn nhớ lại sao, chúng ta từng quen biết nhau từ nhỏ, còn từng hẹn nhau nữa em quên thật sao”

Cô nghe thấy vậy thì ngừng lại nhìn anh, anh nắm lấy cơ hội lôi cô vào trong xe, Vũ Đình để mặc anh kéo vào trong xe, cô ngồi xuống ghế phụ bên cạnh, anh kéo dây an toàn cho cô, anh nổ máy rời khỏi khu cô sinh sống.

Trong xe cô im lặng không lên tiếng, anh phá vỡ bầu không khí bằng cách mở nhạc lên, cô lại đưa tay tắt đi.

“Anh tính đưa em đi đâu vậy?”

Lục Tử Sâm ngập ngừng nói.

“Trước hết đi ăn đã, sáng anh chưa ăn gì cả”

Cô ngạc nhiên, đột nhiên nhớ ra gì đó, cô hỏi anh.

“Chẳng phải hôm nay anh ra nước ngoài hay sao, sao tự nhiên lại ở chỗ em”

“Anh đã nhờ người khác đi, anh có việc quan trọng hơn cần làm”

Việc gì quan trọng hơn cả việc đi ký hợp đồng cơ chứ, cô thấy khó hiểu thật sự, chẳng lẽ là vì cô sao.

“Em đừng nghỉ việc, anh biết hôm qua là anh sai, em có thể giận dỗi anh nhưng đừng vì vậy mà bỏ công việc”

“Em không nghỉ việc đâu, với cả nghỉ việc phải mất tận 30% lương, em tiếc tiền lắm”

Anh gật đầu hài lòng, anh bẻ lái xe đến một nhà hàng cao cấp, cô sửng sốt vội giữ tay anh lại, nhìn lại bản thân hiện tại của cô, cô đang mặc một bộ đồ ngủ thú đáng yêu, sao vào nơi như thế này được.

“Chúng ta đi chỗ khác ăn, em không muốn vào những nơi thế này”

“Đây là nhà hàng của anh, anh đã đặt sẵn đồ ở đây rồi, có phòng riêng không có ai vào trong phòng đâu, em đừng lo”

Ngập ngừng một lát, anh giúp cô tháo dây an toàn bước ra ngoài, anh nắm tay cô đi thẳng vào thang máy nhà hàng, cô để ý tên nhà hàng này rất buồn cười.

Tên nhà hàng ‘Những Chú Gà Vàng’ cô suýt chút phì cười, sao đặt tên hài vậy chứ,anh thấy cô cười thì giải thích.

“Năm anh 10 tuổi, có cô bé nói với anh, sau này cô ấy sẽ mở một nhà hàng, chuyên về các món gà, đặt tên là những chú gà vàng, cô ấy còn bắt anh thề phải mở cho cô ấy”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 9: Chương 9


Chương 9

Vũ Đình nhớ lại, ngày bé cô rất thích ăn đùi gà chiên giòn, nên lúc nào cũng mơ mình ở trong nhà hàng, để thích ăn thì ăn không mất tiền mua nữa.

Ý anh đang nói về cô đó hả, lời nói vu vơ của một đứa nhỏ mà anh cũng tin sao, cô nhìn anh có chút cảm động, cô không nghĩ anh để tâm đến mấy thứ trẻ con của cô như vậy.

Lên đến phòng, đủ các món ngon bày ra trên bàn, anh kéo ghế cho cô ngồi xuống, anh ngồi lại ngay bên cạnh cô, giờ này thì nên ăn trưa chứ không phải ăn sáng nữa rồi.

Cầm chiếc bát anh múc một bát canh gà, đặt thìa vào bát rồi đem đặt trước mặt cô.

“Em ăn thử đi, ngày bé em ăn với anh luôn miệng nói, mê món canh gà mà người nhà anh làm”

Cô cầm bát lên, đưa thìa vào miệng nếm thử, rất ngon và ngọt, cô cảm thấy anh rất cố gắng gợi nhớ lại kí ức cho cô, Vũ Đình thật muốn trừng phạt anh thêm một chút, ai bảo anh hành hạ cô suốt một tháng qua chứ.

“Ngon lắm, anh sao biết mọi thứ về hồi nhỏ của em vậy?”

Ánh mắt anh hơi buồn, có vẻ cô đã khiến anh thất vọng rồi đấy, dám bắt nạt cô sao, cô ăn miếng là phải trả miếng.

“Em thật không nhớ gì hả”

“Không, em không nhớ có quen anh, nhưng em có nhớ bản thân có cắn vào môi một cậu bé”

“Đúng, đó chính là anh”

“Vậy tại sao anh lại bỏ đi, không thèm quay lại gặp em, đã hứa với nhau hôm sau em mang đồ cho anh xem rồi”

Cô giận dỗi nói, anh thấy nét mặt cô đã dịu lại, mới bắt đầu giải thích.

“Anh mổ tim xong, dưỡng bệnh mất 1 năm ở bên nước ngoài, sau đó về tìm em thì em đã lên lại thành phố, ông em cũng theo gia đình em đi, anh đã cố tìm thêm tin tức mà không có”

Anh dừng lại đôi chút, thấy cô vẫn đang chăm chú lắng nghe, anh mới tiếp tục.

“Anh chỉ là mới gần đây điều tra ra em, biết em vào công ty làm anh rất vui, muốn gặp lại em để nói chuyện”

Cô vội đưa tay và cản anh nói tiếp, cô nghi ngờ nhìn anh.

“Anh nói là đã nhận ra em gần đây, cụ thể là khi nào”

Anh đưa tay lên đầu gãi nhẹ, ngại ngùng nói.

“Một tháng trước”

Vũ Đình đứng vụt dậy, giận giữ bước về phía cửa, Lục Tử Sâm đuổi theo ôm cô từ phía sau.

“Bỏ ra, anh đã nhận ra em 1 tháng trước, mà còn mỗi ngày trêu chọc em, anh khiến em bị trầm cảm đó, bỏ em ra mau”

Ôm ghì lấy cô, không để cô bỏ đi, anh mới nói.

“Anh chỉ là đang giận em thôi, vì em không nhận ra anh, anh mỗi lần gọi em lên văn phòng, đều cố ý để một món đồ chơi em yêu thích hồi nhỏ lên bàn. Vậy mà em cũng chẳng phản ứng gì, anh đã rất cố gắng đó, anh kiếm chuyện là cũng chỉ để gặp riêng em”

“Anh gọi ra ngoài gặp riêng em cũng được mà, đâu cần phải kiếm chuyện chứ”

“Anh đòi hẹn gặp riêng, có chắc em chịu gặp anh không?”

Được rồi anh nói đúng, cô chắc chắn sẽ tìm cách từ chối, hoặc nếu anh có nhắn gọi cô sẽ nghĩ là anh gạ tình.

Cô đúng là không cãi được, vì đó chính là tính cách của cô.

“Anh cũng đâu muốn khiến em bị trầm cảm chứ, nhưng lần nào em cũng nhìn qua món đồ, rồi không có thêm biểu hiện gì khác, anh hôm qua mới liều một phen muốn nói với em, chỉ là chẳng may sự việc kia…”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Nhắc đến sự việc tối qua, đúng là có chút ngại ngùng, anh với cô đã hôn nhau, khoan anh cưỡng hôn cô chứ nhỉ.

“Nhưng hôm qua rõ ràng là anh đã cưỡng hôn em, em đâu có tình nguyện chứ”

“Anh biết là do anh không kiềm chế, anh nói là vì anh có tình cảm với em, em có tin anh không?”

Hả, anh đang tỏ tình với cô hả, cô nên làm gì bây giờ, cái này cũng nhanh quá đi, cô chưa có chuẩn bị gì cả, cô luống cuống không biết làm gì.

“Em không cần trả lời anh ngay, nhưng anh muốn chúng ta từ từ bồi dưỡng”

Vũ Đình gật đầu đồng ý với anh, cả hai quay lại bàn ăn, lần này với một tư cách mới, cô tự tin hơn đôi chút, dù sao cả hai cũng đồng ý tìm hiểu nhau, cô nghĩ mình nên nói rõ với anh một số điều kiện.

“Em muốn trong thời gian này, anh không được bắt nạt em nữa, cũng không được thể hiện quá nhiều về việc hai chúng ta có gì đó, còn nữa anh không được cưỡng hôn em như hôm qua”

“Anh đồng ý với em”

Anh vội tán thành, còn không quên múc thêm cho cô một bát canh nữa, cô vui vẻ đỡ lấy ăn ngon lành, nhớ lại anh đang giữ mấy món đồ chơi hồi bé của cô, hôm nào cô phải lấy hết về mới được.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 10: Chương 10


Chương 10

Gần 11h30 vừa nói chuyện vừa ăn, mãi anh mới chịu đưa cô về, lúc chuẩn bị lên phòng, anh còn nói sẽ nhắn lại với cô sau khi đi ký kết hợp đồng về.

Cô vẫy tay chào anh, vui vẻ chạy lên trên phòng, cô thả người xuống giường cười khúc khích, không thể tin được vậy mà anh lại có ý với mình, cô cảm thấy như mơ vậy.

Cậu bé gầy gò ốm yếu từ khi nào mà đã trổ mã, đẹp trai quá trời vậy chứ, số cô đúng là hên quá mà.

Cơn buồn ngủ ập đến, Vũ Đình lăn ra ngủ ngon lành, cô sẽ ngủ bù cho một đêm hôm qua.

Lục Tử Sâm ngồi trên xe, tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại, tâm trạng anh rất tốt, đột nhiên điện thoại có người gọi đến, anh không để ý ai gọi tiện tay gắn tai phone lên nghe.

“Alo tôi Lục Tử Sâm đây”

“Anh Lục Tử Sâm là em Vũ Vũ của anh đây”

Giọng ngọt ngào của một cô gái vang lên, anh trầm lại nhìn điện thoại, anh đoán mẹ anh đã cho cô số khác.

“Ừ em về nước rồi hả”

“Em về rồi, anh à tối nay về ăn ở nhà đi mà, em nhớ anh lắm”

Lục Tử Sâm chần chừ một lúc, anh không muốn về tối nay, nhưng có lẽ nên về vì dù sao cô ấy cũng vừa từ nước ngoài trở lại.

“Được rồi, anh sẽ về nhà ăn tối”

Gần 6h tối khuôn viên nhà họ Lục, Chu Phượng Vũ đang ngồi nói chuyện rôm rả với ông bà Lục, cô ngồi kể ríu rít mọi việc còn không quên, đem theo đống quà ra khoe với hai người.

“Đây là chiếc cà vạt cháu đã cất công chọn, bác trai xem có vừa ý không ạ? còn đây là chiếc khăn cháu nhớ rất hợp với phong thủy của bác gái, bác xem có đẹp không ạ”

Bà Bạch Mẫn Hoa cầm khăn lên xem xét, cười hiền lành còn nhìn về phía chồng mình, là ông Lục Minh Thành đang ngắm nghía chiếc cà vạt.

“Đẹp, đẹp lắm, cháu xem cháu mua nhiều quá làm gì”

“Cháu cũng muốn mang về chút gì cho hai bác”

Bạch Mẫn Hoa kéo tay cô lại, nắm lấy vỗ nhẹ lên, bà thì thầm vào tai cô.

“Hai đứa sắp lấy nhau rồi, gọi mẹ dần đi là vừa”

Cô cúi mặt ngại ngùng không đáp lại lời bà nói, bà thấy cô đỏ mặt thì hài lòng, cứ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô rồi xoa xoa.

Bên ngoài có tiếng xe vào cổng, đoán là con trai về, bà đứng dậy ra gần cửa lớn, Chu Phượng Vũ cũng đi theo bà đứng chờ anh.

Ông Lục Minh Thành vẫn ngồi yên tại chỗ, cầm chén trà lên nhấp nhẹ, mặt ông nghiêm lại dần.

Cửa lớn mở ra đem theo luồng khí lạnh, Lục Tử Sâm sải bước vào nhà, thấy mẹ mình cùng Chu Phượng Vũ cùng lên đón, anh cười nhẹ với hai người.

“Con về muộn vậy, cả nhà chờ mãi, mau mau rửa tay ăn cơm thôi”

Anh gật đầu với mẹ, cũng lên tiếng chào ba mình, ông chỉ ừ một tiếng rồi đọc báo tiếp, Chu Phượng Vũ lên tiếng cười nói với anh.

“Anh xem em cao lên rồi này, tóc cũng dài ra nữa”

Anh đặt tay lên đầu cô vỗ nhẹ hai cái.

“ừ có cao lên một chút, học hành tốt chứ em”

“Em đã tốt nghiệp thành công, giờ chỉ muốn mau mau đi vào công ty của anh thôi”

Cô nhào lên ôm lấy anh, Lục Tử Sâm giật mình, theo bản năng anh khẽ gỡ nhẹ tay cô ra.

“Anh đói rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi”

Chu Phượng Vũ nhận ra anh có sự né tránh, cố tỏ ra bình thường đi theo ông bà Lục vào bàn ăn.

Trong bàn ăn, mẹ anh liên tiếp gắp cho anh mấy món, còn không quên khen ngợi khéo tài nấu ăn của Chu Phượng Vũ, anh chỉ ở bên tiếp lời vài câu.

“Con xem con bé khéo quá, nấu món nào cũng ngon cả, không khác gì đầu bếp”

“Còn cả canh gà nữa, mau ăn thử đi, con thích canh gà lắm mà”

“Mẹ à con no rồi, không ăn thêm nổi nữa đâu”

Anh lên tiếng cảm thán, ba anh ngồi bên nhắc nhở.

“Mau ăn đi, công sức của mẹ con với em nữa đó, no cũng phải ăn một ít”

Lục Tử Sâm đành ngậm ngùi ăn thêm một bát canh, mày anh hơi nhăn lên khó chịu, mẹ anh thấy con trai có vẻ thật sự không ăn nổi, mới kéo tay anh đang cầm bát xuống.

“Rồi, không ăn được thì thôi, con đúng là chưa ăn được 3 bát mà đã no là sao”

“Con no thật mà, tại mẹ cứ ép con đấy chứ, đồ ăn ngon lắm”

Anh như được giải thoát, vui vẻ đặt bát xuống, nét mặt của Chu Phượng Vũ hơi trầm lại, cô biết biểu cảm vừa rồi của anh là gì, đó là anh ghét món đó.

Bạch Mẫn Hoa thấy tất cả mọi người đã ăn xong, bà nhìn qua ông Lục Minh Thành khẽ ra tín hiệu với chồng, ông như không thấy đứng dậy ngồi ra bàn trà.

Bà đứng lên bước theo sau, lôi kéo tay con trai cùng Chu Phượng Vũ ra ngồi cùng, anh không hiểu ý mẹ mình, ngồi xuống bên cạnh ba, tay anh đan vào nhau.

“Mẹ thấy thế này, con trai, con cũng đã 30 tuổi rồi, cũng tính chuyện kết hôn đi, ba mẹ ngóng cháu lắm rồi”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Mẹ, con mới ngồi ghế chưa được mấy năm, muốn công ty ổn định đã rồi lập gia đình”

Lục Tử Sâm thẳng thừng từ chối, anh biết về ăn sẽ xảy ra chuyện này.

“Con cứ ngồi ghế của con, vợ con ở nhà chứ theo con đến làm đâu mà sợ ảnh hưởng”

Chu Phượng Vũ ngồi cạnh bà, mặt cô đã không còn cảm xúc, tay giấu dưới váy đã nắm chặt lại.

“Mẹ thấy bé Chu Phượng Vũ cũng quen với con từ bé, lại có thêm giao tình, hai đứa nên đôi thì thân càng thêm thân”.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 11: Chương 11


Chương 11

Tiếng mẹ anh vừa dứt, Lục Tử Sâm đã không bình tĩnh nổi, anh ngồi thẳng lưng dậy, nghiêm túc nói với mẹ mình.

“Mẹ à, thứ nhất, mẹ cần hỏi tâm ý của cả con và em ấy, xem hai người đối với nhau là tình cảm như thế nào. Thứ hai, con không muốn bị ép buộc, hôn nhân của con phải do con tự quyết định”

Bạch Mẫn Hoa gườm mắt nhìn con trai, không nghĩ con trai mình lại phản ứng mạnh như vậy, bà đánh mắt qua chồng muốn ông lên tiếng.

Nhận được ánh mắt từ vợ mình, Lục Minh Thành hắng giọng lên tiếng.

“Mẹ con nói không sai, con lớn tuổi rồi cần kết hôn, nhưng con nói cũng đúng. Chuyện hôn nhân không thể ép buộc được, có ép thì cũng sẽ sượng thôi, ta cho con thời hạn trong năm sau không thì con khỏi cần về”

Nói xong một tràng dài, ông đứng lên đi thẳng vào phòng đọc sách, mặc vợ đang tức đến dậm chân.

“Bác gái à, cháu thấy cả anh và cháu có lẽ không thích hợp, cháu cũng không muốn phá vỡ tình cảm anh em này, về chuyện ân tình bác không cần để ý đâu”

Chu Phượng Vũ nhẹ giọng nói với mẹ anh, cô quay qua anh mỉm cười, anh gật đầu hài lòng, bà nhìn hai đứa thở dài một hơi, đưa tay gõ lên đầu anh một cái.

“Con cứ liệu hồn với mẹ đấy”

Lục Tử Sâm xoa đầu kêu đau, đứng lên ôm lấy mẹ nịnh nọt, theo bà vào phòng đọc sách với ba, Chu Phượng Vũ nhìn theo bóng lưng hai người, cô tắt nụ cười giả tạo, móng bấm vào lòng bàn tay ghì lên những vết hằn.

Cô nhìn thái độ của anh, trong lòng đã có tính toán riêng, anh rõ ràng không muốn kết hôn với cô, coi cô như em gái, còn bản thân cô thì khác, cô sẽ dùng chính ân tình này, trói buộc anh cả đời bên cô.

Như đã có kế hoạch sẵn sàng, cô bước ra ngoài gọi một cuộc đến số lạ, người bên kia bắt máy, là giọng một người đàn ông.

“Alo, cô có chuyện gì không thưa cô Chu”

“Có chuyện cần hỏi anh đây, anh điều tra giúp tôi dạo gần đây, Lục Tử Sâm có gần gũi với cô gái nào không, sáng mai tôi muốn biết hết tất cả”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Được, mai cô sẽ có tất cả thông tin”

Cô hài lòng ngắt máy, cầm chiếc điện thoại trên tay, hồi hộp chờ đến ngày mai.

Trong phòng làm việc cá nhân của mình, Lục Tử Sâm đang ngồi ngắm nghĩ lại những món đồ chơi nhỏ xinh của Vũ Đình, nhớ lại năm đó khi quay lại tìm cô, cô đã dọn đi sớm không để lại thông tin liên lạc gì.

Anh buồn bã đi loanh quanh quả đồi, bất ngờ gặp ông chú quen với ông ngoại cô, ông ấy đưa cho anh một ba lô lớn, nói là cô gửi tặng cho anh.

Cảm ơn ông chú xong, anh cầm balo chạy về nhà, vào phòng anh mở balo ra xem, bên trong toàn bộ là đồ chơi cô tặng anh.

Anh nhìn từng món một, nào là châu chấu tre, giỏ tre, hình người gỗ, … còn có cả một lá thư nhỏ, bên ngoài ghi ‘Gửi Sâm Sâm’ anh mở ra đọc.

Nét chữ nguệch ngoạc như gà bới, anh dịch mãi mới ra cô viết gì, cô nói hẹn gặp lại anh, cô gửi đồ cho anh chơi tạm, khi nào gặp lại sẽ tịch thu lại sau, anh đọc lá thư mà cười vui vẻ.

“Cốc cốc cốc, anh à, em vào được không”

Là Chu Phượng Vũ cô cầm theo ly sữa ấm, mà Bạch Mẫn Hoa bảo cô đem cho anh, anh ngồi thẳng lưng lại cất món đồ vào ngăn kéo.

“Em vào đi”

Anh cất tiếng gọi cô vào, cô cười ngọt ngào cầm theo cái khay, đặt trên bàn anh.

“Bác gái dặn anh phải uống hết, em phải ở đây trông anh”

Anh khẽ nhếch môi, cầm ly lên uống sạch, còn dốc ngược cốc xuống đất.

“Sao hài lòng chưa cô nương”

Cô nhìn hành động của anh, cười khúc khích, ngồi xuống ghế bên cạnh, cô nũng nịu xin anh.

“Anh à, em tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh, anh xem có chỗ nào cho em vào làm được không”

“Công ty không cho đi chui đâu, em phải phỏng vấn đầy đủ, thử việc đạt mới được vào, hiện tại đang có vài vị trí bên ban kinh doanh, em có thể ứng thử”

Ngồi đối diện cô, anh thoải mái nói, cô tự tin nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.

“Em sẽ cố gắng hết mình, cảm ơn giám đốc Lục”

“Ừ phải thế chứ, không uổng công mọi người tin tưởng em”

“Nếu vậy em sẽ về soạn cv đây, anh mau nghỉ sớm đi nhé”

“Em cũng nghỉ đi”

Cô cầm khay và cốc lên ra ngoài đóng cửa lại, anh nhìn cánh cửa đóng lại, gương mặt trở lại nét lạnh lùng, tay anh gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt vẫn nhìn vào điện thoại.

Tính ra Vũ Đình của anh rất thông minh, cô cũng mới ra trường 1 năm mà đã được vào công ty, làm việc cũng rất nhanh nhẹn, cũng chịu áp lực tốt, rất quyết tâm không nản lòng, tiếp thu cũng nhanh không ngại tăng ca nữa chứ.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 12: Chương 12


Chương 12

Nghĩ về cô, nét mặt anh giãn ra, cô đúng là chưa bao giờ thay đổi, tính cách từ xưa đến nay vẫn vậy, anh vẫn chờ cô nhắn tin lại cho mình, rõ ràng đã báo là anh sẽ nhắn với cô mà.

Anh u sầu cầm máy lên ngắm nghía chờ đợi, cô đúng là vô tâm, lúc nào cũng bắt anh là người phải chờ cô.

Vũ Đình vừa tắm xong, đang sấy tóc cô nhận ra Lục Tử Sâm nhắn tin đến, cầm điện thoại lên thấy anh gửi một tấm ảnh, hình một con châu chấu được đan từ nan tre.

Cô cười tươi nhận ra đây chính là con mà ông ngoại cô đan, cô nhắn lại muốn đòi hết đồ chơi về, anh trả lời ngay lập tức nói, hẹn cô mấy hôm nữa sẽ đem qua.

Hai người nhắn qua nhắn lại gần 1h đồng hồ sau, cô ngáp to một tiếng, tiếc nuối kết thúc cuộc nói chuyện với anh.

Mai cô phải đi làm sớm, dù sao sự việc với anh đã được giải quyết rồi, cô vẫn cần kiếm cơm chứ.

Sáng hôm sau, cô dậy rất sớm hào hứng chuẩn bị đi làm, cô nấu bữa sáng xong còn chụp lại một tấm gửi cho anh.

Anh hiện tại chắc đang ở sân bay, nên chưa thấy nhắn lại, cô ăn một nhoáng là xong, vui vẻ cắp đồ lên đi làm.

Thấy cô vui vẻ hơn mọi hôm, mọi người trong công ty cũng nhìn ra được, chắc chắn là do hôm nay Lục tổng bận đi công tác, không có ai gọi cô lên văn phòng bắt bẻ nữa.

“Chị nói em nè, tiểu Đình hôm nay nhìn vui quá nha, em sẽ được vui như thế này tận 3 ngày đó”

Chị Lưu vỗ vai cô sảng khoái nói, bên đối diện Vũ Đình ngồi là Bùi Vĩ Trí, lớn hơn cô 1 tuổi nghiêng đầu nhìn cô hỏi.

“Vũ Đình này, đã khỏe hơn chưa, anh nghe nói em bị ốm hả”

“Em khỏe rồi, cảm ơn anh”

“Anh nghe nói em phải nghỉ do ốm, rất lo cho em, tính qua thăm em mà nay em lại đi làm mất rồi”

Bùi Vĩ Trí nhìn khá điển trai lại cao ráo, công việc anh cũng đang có tiến triển tốt, tương lai có khả năng sẽ được đề bạt lên chức vị cao hơn.

“Em có thể hồi phục sức lực chỉ trong 12h ngủ đó anh”

Bùi Vĩ Trí bật cười nghe cô nói, ánh mắt nhìn cô cũng sáng hơn chút, cô cúi xuống làm việc né ánh mắt của anh, cô biết anh có ý với cô, nhưng cô lại chưa bao giờ có ý gì với chàng trai nào trong công ty cả.

Cô không muốn người yêu cùng nhau cạnh tranh trong công việc, nó sẽ gây ra nhiều tình huống không hay, nếu có thể cô phải yêu một người thì chắc chỉ tầm trưởng phòng với giám đốc thôi, vì cô không cạnh tranh được.

Nhưng Vũ Đình biết lượng sức mình, cô chưa bao giờ mơ tưởng đến thứ gì cao xa trong mối quan hệ tình cảm, biết thân biết phận là điều mà ông ngoại cô hồi còn sống luôn dặn cô.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Như đối với Lục Tử Sâm hiện tại, cô có thích anh nhưng cô vẫn cảm thấy mờ mịt, mối quan hệ này có lẽ sẽ không có kết quả như cô mong muốn, cô luôn tự dặn lòng mình rằng, cô sẽ không chìm sâu vào đó.

Anh yêu cô đến đâu cô sẽ đáp lại đến đó, không nhiều hơn những gì anh cho cô, và cũng không đem hết trái tim mình cho anh.

Biết là khó có kết quả nhưng cô vẫn muốn trải nghiệm, dù sao hai người còn mới bắt đầu, vẫn đang trong giai đoạn ngọt ngào, cô muốn tận hưởng nó khi còn có thể.

Sau một ngày nghỉ ngơi, số tài liệu đổ về với cô nhiều vô số, Vũ Đình vùi đầu vào làm việc, đến gần trưa chị Lưu vỗ vai cô ra hiệu đi ăn, cô vươn vai đứng dậy đi cùng mọi người.

“Này có đợt phỏng vấn mới đó, cậu nghe chưa”

“Có nghe rồi, lần này tuyển thực tập sinh tiếp, nghe bảo cho mấy phòng ban lận”

“Thật sao, cạnh tranh lại càng gắt hơn rồi”

“Chứ còn gì, toàn người mới tài năng, con đường thăng tiến của tớ lại xa dần rồi”

Vũ Đình nghe mọi người nói chuyện mà ngạc nhiên, mới đó mà đã có đợt tuyển thứ hai sao, chắc lần này sẽ nhộn nhịp lắm đây, công ty ngày càng phát triển lớn mạnh, nên càng có nhiều thực tập sinh vào hơn.

“Tiểu Đình này, chị nghe nói sắp có đợt cất nhắc vị trí cho nhân viên mới đó, em cứ cố lên có khi điểm em được thăng hạng đó, lại được thưởng thêm hoặc may mắn hơn được lên vị trí phó phòng thì sao”

Chị Lưu nháy mắt với cô, cô đẩy khẽ vai chị nói.

“Em còn đầy thiếu sót đây này, chỉ sợ cũng chẳng đến lượt em đâu”

Bữa trưa vô cùng nhộn nhịp, mọi người thi nhau chia sẻ mọi thông tin thu thập được, hào hứng với các thông báo mới, ai cũng sẵn sàng cho đợt thưởng quý 4 của công ty.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 13: Chương 13


Chương 13

Sau tận 3 ngày chờ đợi mỏi mòn, cuối cùng thì cũng đến ngày anh về, anh có nhắn tin hẹn cô đi chơi.

Vũ Đình vui vẻ mặc đồ sửa soạn lại, cô trang điểm nhẹ nhàng, mặc chiếc đầm màu trắng, nhìn vừa thoải mái lại khá dễ thương.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô chộp lấy cầm lên nghe.

“Anh đang ở dưới, em mau xuống đi”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Được, anh chờ em chút nhé”

Cô như con sóc nhỏ, nhảy chân sáo xuống dưới, nhìn chiếc xe đỗ ở góc, cô tiến lại.

Lục Tử Sâm trên xe nhìn thấy cô xuống, mắt anh sáng lên mở cửa xe, anh đứng cạnh xe chờ cô đến.

Cả hai đối diện nhau, cô đến gần anh, tim cô đập liên hồi, anh nắm lấy tay cô.

“Có nhớ anh không đấy?”

“Em không”

Ai lại đi nhận nhớ chứ, mất hết cả phẩm giá, anh hơi ỉu xìu, cô nói thêm.

“Nhưng hay nghĩ về anh”

Anh nhẹ nhếch môi, mở cửa xe cho cô, cả hai đi đến một nhà hàng, kiểu châu âu khá sang trọng.

Sau ăn xong cô đòi anh đi xem phim, rồi cả hai đi đến một rạp ngoài trời, vừa ngồi trên xe vừa xem phim, nói chuyện cùng nhau.

Đến tận 10h tối mới về, anh luyến tiếc nhìn cô rời xe về phòng, cô khuất bóng anh mới khởi động xe rời đi.

Vũ Đình về nhà nằm vật lên giường cười hạnh phúc, cô thấy mình như được hồi sinh lại vậy, đây là lần đầu tiên cô được hẹn hò đúng nghĩa.

Anh nhắn tin đến hỏi cô lần nữa về mối quan hệ của cả hai, lần này có lẽ Vũ Đình nên trả lời anh. Nhắn tin xác nhận quan hệ tình cảm xong, cả người cô như ngâm vào hũ mật.

Quá xấu hổ, cô không dám nhìn tin nhắn anh đáp lại, đứng dậy tẩy trang và chuẩn bị đi ngủ, ra khỏi nhà vệ sinh cô thấy chục tin nhắn và cuộc gọi nhỡ từ anh.

Cô ngượng ngùng cầm máy lên gọi lại cho anh.

“Em đồng ý rồi hả”

“ừ, em đồng ý”

“Vậy chúng ta là người yêu chính thức”

“Đúng vậy”

“Cảm ơn em”

“Anh đúng là đồ ngốc”

Cô đáp lại anh vụng về rồi ngắt máy, anh nhắn mấy tin nhắn nữa rồi dặn cô đi ngủ, cô mỉm cười nhìn điện thoại, lòng vẫn còn rung rinh.

Trên bàn cô là một đống món quà anh tặng, toàn bộ là áo váy, nước hoa, đồ trang điểm còn có cả một vài món trang sức, toàn bộ anh mua trong đợt công tác vừa rồi.

Sao tặng cô đắt tiền vậy chứ, cô lưỡng lự đôi chút, anh tặng như thế này làm cô cảm thấy hơi kỳ lạ.

Nhưng thôi kệ, người yêu tặng mà, cô nghĩ rồi cô cũng sẽ tặng anh thứ gì đó lại là được.

Vũ Đình hận bản thân nghèo quá, mua gì thì anh cũng có mất rồi, vậy cô sẽ thử hỏi anh thích ăn gì, cô sẽ tìm cách học nấu cho anh, thế cũng ý nghĩa.

Âm thầm quyết định, Vũ Đình nhanh chóng đi ngủ, mọi thứ xảy ra đột ngột, làm cô vẫn nghĩ mình đang mơ vậy.

Thơi gian dần trôi qua, đã tròn gần 2 tháng kể từ khi hai người yêu nhau, ngày nào với cô cũng ngọt ngào như là một hũ đường vậy.

Cả hai vẫn giữ kín mối quan hệ, cô không muốn bị bàn tán, anh thì mỗi khi đòi công khai là cô lại giận dỗi anh.

Mọi người cũng dần nhận ra thay đổi của cô, cô vui vẻ hơn không còn u buồn, không còn bị gọi lên văn phòng mắng nữa, ai cũng mừng cho cô.

“Này em nghe chưa tiểu Đình”

“Gì vậy chị Lưu?”

“Hôm nay chúng ta chính thức có thực tập sinh vào ban chúng ta đó”

“Thật sao, thế thì may quá, sắp có người đỡ đần rồi”

Cô cười với chị Lưu, may có đợt thực tập sinh này, chứ gần cuối năm mọi thứ rất bận rộn, cô sắp bị việc đè c.h.ế.t mất.

“Nào mọi người tập chung”

Tiếng trưởng phòng Cao vang lên, anh đứng vỗ tay yêu cầu mọi người chú ý.

“Các bạn vào đây”

Theo sau anh là 1 nữ 2 nam, cô gái nhìn rất xinh xắn đáng yêu, hai nam có ngoại hình khá điển trai, một người đeo kính một người không, chung quy cả 3 đứng bừng cả một góc phòng.

“Mọi người đây là 3 thực tập sinh tại phòng tài chính của chúng ta, các bạn mau giới thiệu đi”

Cô gái lên tiếng trước, cúi đầu chào mọi người trong phòng.

“ Xin chào mọi người, em tên là Chu Phượng Vũ, năm nay tròn 22 tuổi, mong mọi người giúp đỡ em”

“Còn em tên Tống Từ Sơn, năm nay 24 tuổi, mong mọi người giúp đỡ”

“Em là Vương Lâm , em 23 tuổi, xin hãy giúp đỡ em”

Tống Từ Sơn là người đeo kính, cậu trông có vẻ trưởng thành hơn hẳn hai người còn lại, mọi người vỗ tay mừng các thành viên mới.

“Được rồi, chúng ta bắt đầu vào việc luôn, nhóm này sẽ do hai người phụ trách là Bùi Vĩ Trí và Vũ Đình, chị Vũ Đình mới ký hợp đồng 1 tháng trước, còn anh Bùi Vĩ Trí thì làm được một thời gian rồi, các em không hiểu gì thì hỏi 2 anh chị đó”

Nói xong trưởng phòng Cao lập tức rời đi luôn, vậy là từ nay cô có thêm nhiệm vụ mới là dạy dỗ các em mới đây.

Bùi Vĩ Trí quyết định sắp xếp giúp cô, anh sẽ nhận Tống Từ Sơn và Vương Lâm, còn Chu Phượng Vũ sẽ do cô hướng dẫn.

Cô đồng ý với anh, lập tức Chu Phượng Vũ được xếp một chỗ ngay gần cô, cả hai bắt đầu làm quen nhau.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 14: Chương 14


Chương 14

Vũ Đình cảm thấy cô bé này khá ổn, học rất nhanh, cũng rất nhiệt tình, không hổ là đã từng được du học bên nước ngoài.

Chỉ có điều, cô có đôi khi cảm nhận được, ánh mắt cô gái này nhìn cô rất kì lạ, như kiểu dò xét, và cái tôi cô bé này khá cao.

“Chị ơi, em đã hoàn thành xong tài liệu này rồi, chị xem giúp em nhé”

“Đâu để chị kiểm tra”

Cô cầm tài liệu nên, lật qua kiểm tra, không sai sót rất tỉ mỉ.

“Em làm đúng rồi, giờ em đem cho trưởng phòng ký và đem nộp lên cho thư ký Lâm hoặc thư ký Vu, họ ở trên văn phòng sếp tổng nhé”

“A thế là em sắp được gặp Lục Tử Sâm rồi”

Vũ Đình nghe đến tên anh bị gọi thẳng thì giật mình, chỉnh ngay lại giúp cô.

“Em không nên gọi thẳng tên sếp tổng như vậy, em nên gọi là Lục tổng”

“Nhưng em gọi tên anh ý quen rồi, giờ gọi là Lục tổng rất ngượng miệng”

Chu Phượng Vũ chắp hai tay vào, nói với giọng ngọt ngào, chị Lưu bên cạnh thấy vậy, cười nói lại.

“Thêm một cô gái xi mê Lục tổng nữa rồi, chắc em gái không biết, tiểu Đình mới là người sợ hãi anh ấy hơn ai hết”

“Sao lại vậy ạ? chị sợ ấy, sao lại sợ anh ấy”

“Thời gian trước, cô ấy bị gọi liên tục lên phòng sếp tổng, cỡ bao nhiêu lần ý nhỉ tiểu Chu”

Tiểu Chu bên cạnh góp vui. “Cỡ 90 lần đó em, hiện chưa ai phá kỷ lục này đâu đấy”

Chu Phượng Vũ cố giữ nét mặt tự nhiên, hỏi cô. “Thật sao chị, anh ấy gặp chị làm gì vậy?”

“Làm gì chị được chứ, anh ấy mắng chị chứ sao”

Cô trả lời qua loa, rồi tiếp tục làm việc, bên cạnh Chu Phượng Vũ cầm tài liệu lên, đi vào phòng trưởng phòng xin chữ ký.

Nhìn theo bóng lưng cô gái vừa đi, Vũ Đình đột nhiên rơi vào trầm tư, điều cô ấy vừa nói là ý gì, quen gọi ở nhà là sao, chẳng lẽ cô ấy quen anh thật.

Lắc lắc đầu một lát, cô thấy bản thân mình đúng vớ vẩn, gì mà đã nghĩ sâu xa như vậy, biết đâu người ta ngưỡng mộ nên hay gọi vui ở nhà.

Đúng là cô đã bắt đầu ghen bóng ghen gió mất rồi, cô cần điều chỉnh lại mới được.

Chu Phượng Vũ bước tới thang máy, cửa thang máy mở ra, tay cầm tài liệu cô ôm trước ngực, ánh mắt cô nhìn chăm chú vào hình ảnh bóng lưng của Vũ Đình.

Cửa thang máy mở ra lần nữa, chỉnh lại tóc tai và váy áo, cô bước đến gần bàn của 2 người thư ký.

“Chào chị Lâm và chị Vu, em tới đưa tài liệu cho anh Lục Tử Sâm”

Hai thư ký khẽ liếc nhìn nhau, thư ký Lâm lên tiếng trước.

“Lục tổng đang bận họp trực tuyến rồi, hay em cứ để đây lát chị đem vào cho”

“Anh bận thật hả, hay anh ý dặn các chị là không để em vào”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Chu Phượng Vũ mặt vẫn cười, nửa đùa nửa thật nói với hai người trước mặt.

Thư kí Lâm đang khó xử thì đúng lúc này cửa mở ra, là thư ký Chương bước ra, mắt cô liếc một đường nhìn anh, vẫy tay chào anh.

“A thư ký Chương, anh ấy họp xong rồi hả”

“ Lục tổng đúng là vừa họp xong nhưng Chu tiểu thư, tôi nghĩ cô không nên vào đâu, anh ấy vừa rất căng thẳng”

“Không sao, em có thể giúp anh ấy hạ bớt được mà”

Thư ký Chương chưa kịp cản, cô đã bước vào tiện tay đóng luôn cửa lại, bên trong Lục Tử Sâm vẫn đang ôm trán, lưng anh tựa vào ghế, mặt ngửa ra sau lộ ra đường nét góc cạnh.

Chu Phượng Vũ tiến lại gần, cô hồi hộp ngắm nhìn người đàn ông trước mắt, đã thầm yêu anh từ lâu, luôn khao khát sẽ được trở thành người phụ nữ của anh.

Lục Tử Sâm vẫn không biết có người trong phòng, anh bóp trán để đầu thoải mái hơn đôi chút, tối nay anh muốn gặp Vũ Đình, cả ngày hôm nay không được nhắn tin với cô ấy câu nào rồi.

“Anh mệt quá ha”

Anh giật mình mở mắt, đối diện anh là Chu Phượng Vũ, đang đứng rất gần với anh, cô sát đến mức mũi hai người sắp chạm vào nhau.

Theo phản ứng, anh dùng tay nắm vào vai cô đẩy ra, mặc dù đã kiềm chế lực đẩy, những vẫn khiến Chu Phượng Vũ lung lay người.

“Sao em lại vào đây?”

Mày anh cau lại, ánh mắt hơi khó chịu, anh đã dặn kĩ là không được cho ai vào rồi, lúc này anh cần thoải mái đầu óc.

“Em xin lỗi, do em đem tài liệu vào cho anh, không nghĩ lại làm phiền anh”

Cô đáng thương nói, còn giơ tài liệu cho anh xem.

“Lần sau em chỉ cần đưa cho thư ký của anh là được, không cần vào tận nơi”

Tài liệu trên tay cô đúng là thật, anh mới nói thêm, cô nũng nịu đáp lại.

“Còn không phải vì muốn gặp mặt anh, nên em mới như vậy hay sao”

“Tiểu Vũ đây là công ty, em cần nghiêm túc, đừng để người khác trông thấy, sẽ không hay”

Lục Tử Sâm nghiêm túc đáp lại cô, cảm giác anh đang không vui lắm, cô biết ý liền xin lỗi anh.

“Em xin lỗi, sau này không dám nữa, anh xem em đói quá chúng ta đi ăn gì nhé”

“Ngày đầu em tới làm, nên đi ăn cùng đồng nghiệp, tạo mối quan hệ như thế tốt hơn, cơm căng tin cũng rất ổn em nếm thử đi”

Mặt cô cứng ngắt bị anh từ chối, cô chỉnh lại gương mặt, cười với anh.

“Anh nói đúng, em đúng là ngây thơ quá, cảm ơn anh nhé, em đi ăn đây”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 15: Chương 15


Chương 15

Bóng Chu Phượng Vũ lùi dần sau cánh cửa, Lục Tử Sâm trầm tĩnh lại, anh biết cô gái này có tình cảm với anh, nhưng từ bé đến giờ anh chỉ coi cô như em gái.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Mẹ anh luôn tìm cách gán ghép hai người, anh thì không muốn làm cô tổn thương, vì ân tình đó anh sẽ cho cô mọi thứ có thể, chỉ trừ tình cảm này.

Trong tim anh có duy nhất một hình bóng, đó là người duy nhất anh muốn kết hôn, ai cản thì mặc kệ họ, anh chỉ cần Vũ Đình.

Chu Phượng Vũ ra khỏi phòng, tâm trạng xấu cực điểm, cô ta quyết định đứng là góc cầu thang thoát hiểm, để ổn định lại một chút.

“Tiểu thư Chu, cô đã nhận được hết hình ảnh hôm qua tôi gửi chưa”

Người đàn ông đứng dựa lưng vào cầu thang, đứng trên cô ta vài bậc, anh ta tay cầm một ly cafe, ánh mắt không an phận liếc nhìn cô.

“Sao anh lại đứng ở đây, nhỡ có người nhìn thấy thì sao”

Cô ta lo lắng nhìn ngó xung quanh, Bùi Vĩ Trí không quan tâm, anh ta tiến đến ôm eo cô ta, môi kề sát môi Chu Phượng Vũ.

“Em chưa nghe câu, tình cũ không rủ cũng đến hả, huống hồ là em liên hệ nhờ anh giúp điều tra về Lục tổng cơ mà”

Cô ta đẩy anh ta ra, chỉnh lại quần áo, lạnh lùng cảnh báo.

“Anh đừng có vượt quá giới hạn, nếu không tôi sẽ tìm cách khiến anh rời khỏi công ty đó”

“Em cũng đừng thách thức anh, anh có thể gửi cho Lục tổng vài thứ hay ho, mà anh ta chưa biết rõ về cô em gái này”

“ý anh là gì chứ”

“À thì chỉ là vài tấm ảnh, vài đoạn phim, còn có một ít giấy tờ nữa”

Mặt Chu Phượng Vũ trắng bệch, có một vài bí mật cô ta không muốn ai biết cả, sao Bùi Vĩ Trí vẫn còn giữ những thứ đó.

“Anh chẳng nói đã hủy rồi sao, tại sao còn lấy nó uy h.i.ế.p tôi”

“Cũng tại em thôi, tại em xinh đẹp quá, tôi yêu em nên muốn giữ em bên mình”

Anh ta lại tiến lại gần, muốn ôm lấy Chu Phượng Vũ, cô ta vội lùi lại cảnh giác.

“Anh yêu tôi sao, năm đó hãm hại tôi như vậy, anh đã khiến tôi không còn sự nguyên vẹn để dâng hiến cho người tôi yêu nữa”

Bùi Vĩ Trí bật cười nhìn cô ta đắm đuối, liếc toàn thân cô ta từ trên xuống dưới.

“Em nghĩ lại đi chứ nhỉ, là em tự bổ nhào vào anh đấy, em còn nhận anh thành Lục tổng, người tổn thương là anh đây này, anh còn cử người giúp em tìm kiếm thông tin về Lục tổng em quên rồi sao”

“Đừng nói nhảm nữa, tôi với anh kết thúc rồi, giờ anh đừng xuất hiện cùng tôi tại công ty, tôi không muốn bị nghi ngờ”

Dứt lời Chu Phượng Vũ quay người rời đi , bỏ mặc Bùi Vĩ Trí ở lại, anh ta đứng tại chỗ, uống cạn ly cafe, bóp nát chiếc ly rỗng ném vào thùng rác.

Chu Phượng Vũ bình tĩnh lại, bước vào phòng căng tin, cô ta thấy Vũ Đình đang cười nói rôm rả cùng đồng nghiệp, trong lòng cô ta bùng lên ngọn lửa căm hận.

Vũ Đình đóng nốt bộ tài liệu lại, đây là tâm huyết của cô cho chương trình mới, mong là sẽ được xét duyệt thông qua, như vậy thì con đường lên chức phó phòng của cô sẽ ngắn hơn.

Nhìn công sức suốt một tháng trời, cô thật muốn rơi nước mắt, vào lần họp tới cô sẽ đưa phương án này ra, hi vọng mọi thứ ổn thỏa.

“Vũ Đình, chị chưa về sao?muộn rồi đó chị”

Là giọng của Vương Lâm, cậu em thực tập đang ôm nốt giấy tờ dọn dẹp lại bàn.

“Chị sắp về rồi đây, em cũng về muộn thế nhỉ”

“Em đem nộp nốt giấy tờ này là về luôn, em chào chị trước nhé”

“Ok bye em”

Cất tài liệu vào ngăn kéo cô khóa lại, điện thoại có tin nhắn, là Lục Tử Sâm nhắn tới, anh hẹn cô tối nay đi ăn, cô đặt tạm chìa xuống ngồi lại ghế nhắn tin cho anh, đang nhắn hăng say, người phía sau đặt đồ lên bàn cô.

“Chị Vũ Đình, em quên mất không giao nộp chỗ này, chị xem mai em gửi có được không chị”

Là Vương Lâm cậu ấy bất ngờ quay lại, cô nhìn qua chỗ hồ sơ đó, thấy không có gì quá quan trọng cả.

“Không sao đâu, em hãy để lại mai làm cũng được, chỗ này chưa cần nộp gấp đâu”

“Ôi thế may quá, em được về rồi”

“ừ, mau mau về đi”

Cô cười đáp lại cậu ta, thu dọn cất đồ vào túi, cô vẫy tay chào Vương Lâm, vào thang máy xuống đến hầm gửi xe, lúc ra cô vô tình va phải một người đang vào và làm rơi đồ trong túi ra.

“Em xin lỗi, chị không sao chứ”

“Tống Từ Sơn, sao em lại quay lại công ty vậy?”

Tống Từ Sơn vừa nhặt đồ giúp cô vừa đáp.

“Em để quên thẻ gửi xe, giờ lại phải đi lên lấy”

“Xui cho em, mau lấy đi kẻo muộn”

“Vâng, chị về cẩn thận nhé”

Cậu ta nói xong thì nhấn nút để đi lên, cô nhìn bóng vội vàng của cậu vào thang máy, quay lại mở điện thoại thấy anh gọi tới, đang đợi cô ở phía quán cafe.

Kéo túi lên vai, Vũ Đình nhanh chóng rời đi, đến gần quán cafe cô thấy anh đang ngồi tại ghế, bên cạnh có một ly cacao đã gọi sẵn cho cô.

Đẩy cửa đi vào, cô tiến lại phía anh ngồi, anh ngay lập tức kéo ghế bên cạnh ra.

“Sao muộn vậy, anh đợi mất 15p rồi”

Cô bĩu môi “Em còn phải làm nốt vài thứ nữa, đâu ai bắt anh đến sớm vậy”

“Còn không phải vì nhớ em sao, đói chưa mình đi ăn luôn nhé”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 16: Chương 16


Chương 16

Tay anh đan vào tay cô, đẩy ly cacao nóng về phía cô, cô cúi xuống vừa uống vừa gật đầu với anh.

Ở phía xa trong một chiếc xe hơi, Chu Phượng Vũ quan sát tất cả, nước mắt cô ta rơi xuống từng giọt, cúi đầu chạm trán trên vô lăng, một lúc sau cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt sáng lên như đã quyết định điều gì đó.

Lên đến xe, Lục Tử Sâm muốn nhân ngày kỉ niệm 2 tháng yêu nhau, tạo cho cô một chút bất ngờ, sáng mai dù sao cũng là ngày nghỉ của cả hai.

“Hôm nay đi ăn ở nhà hàng nào vậy anh?”

Cô vừa nói vừa nhìn qua gương chỉnh lại đầu tóc, anh kéo ngăn để đồ ra đưa cho cô một chiếc lược.

“Chúng ta đi ăn đồ tây nhé”

Chải qua mái tóc, cô nhận ra cái lược này là của cô, đó là cái lược gỗ hình con cá chép.

“Anh giữ đồ tốt quá, chiếc lược này như mới vậy”

“Em bảo tặng anh mà, anh vẫn lấy nó để chải đầu mỗi ngày đấy”

Cô phì cười, ngẫm lại cô để anh giữ đồ vẫn hợp hơn, dù sao thì cô giữ sớm muộn gì nó cũng nát cả.

Đến khách sạn cao cấp, cô giật mình, cũng may lúc ở quán cafe cô có xin nhờ thay bộ váy, còn tranh thủ trang điểm lại, không nghĩ anh đưa cô đến nơi sang trọng vậy.

Sao hôm nay anh có vẻ gấp gáp thế nhỉ, cô cảm giác hơi lạ, xuống xe anh nắm tay cô vào trong, nhân viên ra tiếp đón, nhanh chóng dẫn cả hai vào một khu riêng tư.

Nhìn từ trên cao, bao phủ toàn thành phố, ánh đèn lấp lánh khắp nơi, xe cộ đi lại nhộn nhịp, khung cảnh xa hoa đến mức Vũ Đình cảm thấy hơi choáng ngợp.

Anh kéo cô đến chỗ bàn, để cô ngồi xuống ghế, thực đơn đặt vào tay cô.

“Em muốn ăn gì cứ gọi, anh theo em”

Cầm thực đơn trên tay, cô cũng không khách khí nữa, lật từng trang cô ngẫm nghĩ, anh dù sao không thích mấy món về gà, cũng không thích cà rốt và đậu hà lan.

Gần hai tháng qua, cô nắm được cơ số khẩu vị của anh, do hồi nhỏ anh đặc biệt phải ăn nhiều canh gà, đ.â.m ra rất ghét.

Còn cô thì mê canh gà hầm nhà anh, nên anh thường nói dối mẹ của mình là thích ăn để cô được ăn ké.

Chọn một hồi, cô lấy ra vài món cả hai đều thích, anh vẫn nhìn cô chằm chằm, Vũ Đình thấy anh hôm nay hơi lạ.

“Anh sao vậy, có chuyện gì hả?”

“Hử em không nhớ nay ngày gì sao?”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

Vũ Đình lục lại trí nhớ, nay ngày gì sao, sinh nhật anh không phải, của cô cũng không, lễ tình nhân chưa tới, mấy ngày lễ khác thì đã qua.

Anh biết cô không nhớ, tỏ vẻ buồn rầu, kéo một hộp quà nhỏ đẩy ra giữa mặt bàn.

“Hôm nay là tròn hai tháng chúng ta yêu nhau đó”

Phải kỉ niệm cả ngày này nữa hả, cô mới biết vụ này thôi đấy, cô thật chưa chuẩn bị gì cho anh cả, lúng túng cô nói.

“Em thật không biết có cả ngày này, chưa có cầm quà gì cho anh, anh nói đi thích gì em tặng nhé”

“Anh muốn chúng ta tiến thêm một bước xa hơn nữa”

Kéo tay cô, anh nắm chặt lấy, Vũ Đình cảm thấy không khí nóng lên, nhân viên trong phòng không còn ai cả, cô biết ý anh là gì.

“Lát nữa đi cùng anh đến nơi này, anh muốn trao cho em một thứ”

Má cô khẽ ửng hồng, cô gật đầu nhẹ, cả bữa ăn anh vẫn chăm sóc cô như mọi khi, chỉ là cô đặc biệt ngại ngùng không dám nhìn thẳng mắt anh.

Lục Tử Sâm vẫn chưa hiểu là cô bị làm sao, anh nghĩ là do anh đường đột quá làm cô sợ.

Ăn xong, anh lại lôi kéo cô lên phòng khác của khách sạn, nơi này là phòng tổng thống, nhìn từ trên xuống thành phố càng đẹp hơn, cô hồi hộp đi vào cùng anh.

Cửa vừa đóng lại, Vũ Đình đã tự đưa ra quyết định cho bản thân mình, cô ôm chầm lấy anh từ phía sau, Lục Tử Sâm giật mình với hành động của cô.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 17: Chương 17


Chương 17

Anh gỡ tay cô ra, xoay người lại đối diện nhìn cô, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt cô long lanh ngập nước, cô từ từ nhắm mắt lại.

Như bắt được tín hiệu, Lục Tử Sâm cúi xuống chạm môi cô, cả hai hôn nhau nồng cháy, có cảm giác kéo dài cả đến 5p đồng hồ.

Môi của Vũ Đình tê cứng cả, sắp không thở nổi cô mới đẩy khẽ anh ra.

“Thật ra anh…”

Chưa kịp để anh hết câu, cô lập tức nói.

“Em đồng ý, nhưng anh phải nhẹ thôi đấy, em sợ đau”

Đầu Lục Tử Sâm nổ đoàng đoàng hai tiếng, anh hên vậy sao, cô định trao thân cho anh hả.

Lục Tử Sâm chỉ định bước thêm một bước với cô là ôm hôn, sợ làm cô hoảng sợ, không nghĩ cô lại bạo dạn vậy.

Cảm thấy không nên bỏ lỡ cơ hội tốt đẹp này, anh lập tức hành động, đè môi xuống môi cô, từ từ tiến tới chiếc giường lớn, cả hai ngã lên giường.

Cảnh đẹp đêm nay xin quý bạn đọc hãy tự tưởng tượng, tác giả không có kinh nghiệm viết H ^^

Sau một đêm cật lực, Vũ Đình ngủ vùi trong chăn, mãnh thú bên cạnh đã rời giường, tâm trạng còn rất tốt, khẽ dặn cô hãy ngủ tiếp, còn bản thân đi gọi món ăn phục hồi sức lực cho cả hai.

Cô đúng là không nên tự mình dâng mỡ đến miệng cọp, anh trên giường đúng là khác biệt, cầu xin anh chỉ khiến anh càng hứng thú hơn thôi.

Đưa tay xuống x** n*n vòng eo, cô thầm nghĩ sau này sẽ còn phải mệt mỏi hơn nữa đây, chắc là phải đăng ký mấy lớp học gym để còn chiến đấu được với anh.

Tiếng mở cửa vang lên, Lục Tử Sâm bước vào phòng, tay anh đang đẩy một chiếc xe đồ ăn.

“Đình Đình em tỉnh chưa, mau dậy ăn sáng”

Cô hơi trùm chăn kín đầu, anh lên giường kéo chăn xuống.

“Che kín quá ngạt thở đó”

“Em không đói, em muốn ngủ thôi”

“Vậy anh bế em vào phòng tắm nhé”

“Không muốn đâu”

Giọng cô nhỏ xíu nghe ấm ức, anh khẽ dỗ dành.

“Mau dậy đi, em định ngủ đây không về nhà sao”

Cô sực nhớ ra, đây đâu phải phòng mình, phải dậy thôi.

“Mà nếu em thích ở đây cũng được, anh bao cho em ở”

Anh ghé sát vào người cô, ngửi mùi nguy hiểm, Vũ Đình đẩy anh ra.

“Mau tránh khỏi em, em cần đi tắm, mai đi làm nữa”

Lấy chăn bọc người lại, Lục Tử Sâm bế cô đi vào phòng tắm, thả cô vào bồn tắm.

“Có cần anh giúp không”

“Không, anh mau ra ngoài cho em”

Biết cô vẫn còn thẹn, anh liền ra ngoài đóng cửa phòng tắm lại.

“Quần áo anh treo đây nhé, tắm nhanh chút anh chờ”

Cô khẽ gật đầu, anh yên tâm đóng cửa lại, cô trong phòng tắm nghĩ lại đêm qua đỏ hết cả mặt, thả chăn xuống trên người toàn bộ là chấm xanh tím, lát nữa phải che kỹ mới được.

Lục Tử Sâm ở bên ngoài cho gọi nữ nhân viên vào dọn dẹp, anh ra phòng khách ngồi chờ cô, mất một lúc sau mới thấy Vũ Đình bước ra.

Nhân viên dọn phòng biết ý, cúi đầu chào hai người rời khỏi phòng, tóc cô vẫn còn ẩm, anh vẫy tay cô lại phía mình, tay cầm máy sấy bật sẵn.

Vũ Đình ngồi xuống ghế, thoải mái hưởng thụ sự chăm sóc của anh.

“Em có bị thương ở đâu không, hôm qua anh hơi mất kiềm chế, sợ là em bị thương”

Tai cô ửng đỏ, nhưng vẫn coi như bình thường.

“Em không bị sao cả, em đói quá, ăn gì thôi anh”

Tóc cô đã khô lại, cùng cô ngồi xuống bàn, chiếc xe ban nãy lại được đẩy ra, anh đúng là lắm trò vừa rồi đẩy vào phòng ngủ là để dụ cô dậy.

Cả hai ăn uống ngọt ngào hết sức, cô than oai oái muốn về ngủ thêm, anh thì cứ muốn ở lại, cô nhất quyết đòi về, ở lại quá nguy hiểm đi.

Không còn cách nào khác, sau bữa trưa anh đành đưa cô về, đến gần khu nhà cô ở, anh lưu luyến gợi ý.

“Em có nghĩ đến việc sẽ chung sống với nhau chưa?”

Cô ngạc nhiên, chưa biết trả lời anh thế nào, như vậy có hơi nhanh quá không.

“Em về suy nghĩ đi, khi nào có câu trả lời thì cho anh biết”

Hôn nhau xong, cô gật đầu ‘ừ’ một cái rõ to với anh, xoa đầu cô xong anh đứng gần cửa xe, chờ cô chạy khuất bóng mới nổ máy rời đi.

Ngày hôm qua là bước tiến mới trong mối quan hệ của cả hai, Vũ Đình nằm trên giường vẫn nhớ về anh, lòng cô vừa hạnh phúc vừa có đôi chút lo lắng, dù sao cô thấy tình cảm tiến triển nhanh quá.

Thôi kệ đi, cô đã nói là sẽ tận hưởng mà, suy nghĩ nữa chỉ tổ đau đầu mà thôi, nhìn đồng hồ cô quyết định đánh thêm một giấc nữa.

Lục Tử Sâm ngồi xe lái thẳng về nhà, tâm trạng anh rất tốt, bà Bạch Mẫn Hoa cũng phải há hốc miệng thấy con trai về, ông Lục Minh Thành vẫn mải đọc sách không để ý, Chu Phượng Vũ đang pha trà bên cạnh, ánh mắt cô ta sáng lên khi thấy anh.

“Sao hôm nay con về sớm vậy, có chuyện gì sao?”

“Chào ba, mẹ, chào tiểu Vũ. Con đúng là có chuyện muốn nói với ba mẹ đây”

Mẹ anh dừng tay đang thêu, ba anh đặt sách xuống, Chu Phượng Vũ đang cầm chén trà cũng ngừng lại. Cả ba người nghiêm túc nghe anh nói.

“Con có bạn gái rồi, cô ấy…”

Anh chưa nói hết câu, Chu Phượng Vũ làm rơi chén trà đang cầm xuống đất, chén trà vỡ tan.

“ối con có sao không”

“Tiểu Vũ có bị bỏng không”

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Dạ con không sao bác trai bác gái, tại con bất cẩn quá”
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 18: Chương 18


Chương 18

Cô ta xoa xoa đôi tay, cười cười nhìn ông bà Lục, Lục Tử Sâm cũng đứng lên kéo tay cô kiểm tra, chỉ bị ửng đỏ một chút.

“Lát em lấy thuốc mỡ bôi nhé, kẻo lại bị phồng rộp”

“Vâng em đi bôi luôn”

Cô ta đứng dậy, đi vào phía bếp, bà Bạch Mẫn Hoa đập một cái lên vai con trai, tức tối nói khẽ.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Em nó vẫn còn ở đây, sao con lại nói thẳng như vậy, nói riêng với ba mẹ trước không được hả”

“Đằng nào em ấy cũng phải biết, con cũng không muốn giấu giếm gì cả, chặt đứt đoạn tình cảm này là tốt cho em ấy”

“Sao con lạnh lùng vậy, con thừa biết là con bé nó…, nói ra con bé đau khổ c.h.ế.t mất”

“Đau một lần rồi thôi, em ấy sẽ tìm được người yêu em ấy, còn hơn níu lấy một kẻ chẳng hề yêu mình”

“Con nó nói đúng, bà sao cứ phải ép hai đứa nó làm gì, với cả con trai mình có người yêu, bà không vui sao?”

Bất ngờ ông Lục Minh Thành lên tiếng bênh con trai, thật lòng ông không hề cảm thấy ổn với việc gán ghép của vợ mình.

Nghe chồng nói, bà mới nhớ ra, vội hỏi con trai.

“Sao bạn gái con là ai? Trông như thế nào? Tuổi tác ra sao? Bao giờ thì cưới?”

“Mẹ à mẹ hỏi dồn thế, cô ấy tên là Vũ Đình, năm nay 26 tuổi, hiện đang làm tại phòng kinh doanh, cô ấy rất giỏi, khéo léo, ngoan hiền. Mẹ chắc chắn thích cô ấy. À ba mẹ, cô ấy chính là cô bé chơi với con hồi còn bé đó”

Ba mẹ anh nghe vậy thì sửng sốt, cô bé ngày xưa cắn con trai mình đến mức rụng răng đó, giờ đây lại là bạn gái của thằng bé.

“Duyên phận đúng là kì lạ, thế này nhé con hôm nào sắp xếp một bữa, ba mẹ muốn gặp mặt con bé, ba vẫn còn nhớ ông ngoại con bé có nét thư pháp rất đẹp”

Lục Minh Thành dường như rất hài lòng, ông vỗ vỗ vai con trai, ở trong bếp Chu Phương Vũ đã nghe hết tất cả, cô ta nhìn vết bỏng để lại tuýp thuốc mỡ vào tủ thuốc.

Chú Ngô đi qua thấy cô ta cất thuốc đi, thì ông ngừng lại nhìn chăm chú vào tay cô ta, giật mình cô ta làm động tác giả như đã bôi, rồi đóng cửa tủ lại.

“Mọi người nói chuyện gì vui quá, cho con nghe với”

Cô ta đi ra với chiếc tay đã bó lại, bà Bạch Mẫn Hoa kéo tay cô, thấy đã được cô ta băng cẩn thận, bà xoa nhẹ hai cái, cô ta ngoan ngoãn ngồi cạnh chỗ bà.

“Có đau lắm không, chuyện là anh con có bạn gái”

“Thật sao, em chúc mừng anh, khi nào chúng ta được gặp chị dâu ạ”

“Cảm ơn em, anh đang sắp xếp, cứ từ từ nhé”

Lục Tử Sâm vỗ nhẹ đầu cô ta, mọi người lại rôm rả bàn về Vũ Đình, hăng say kể chuyện hồi còn bé của cô, ông Lục còn nhớ mãi về cái răng cửa đó mà cười lớn.

Chu Phượng Vũ ngồi nghe bên cạnh mà lòng lạnh ngắt, không ngờ Vũ Đình lại chiếm được tình cảm từ họ như vậy, cô ta phải hành động nhanh hơn thôi.

Cả tối hôm qua, Vũ Đình hắt xì liên tục, không rõ là ai đã nói về cô, sáng này đến công ty cô cứ sợ Lục Tử Sâm sẽ đòi công khai, đỗ xe ngay tại cửa, cũng may anh đã tiết chế lại.

Anh lại hẹn tối nay rủ cô đi hẹn hò, đồng ý với anh xong, cô khoan khoái bước vào công ty, hôm nay chính là ngày quan trọng, cô nộp dự án cho trưởng phòng.

Ngồi vào bàn làm việc, cô phát hiện ra chìa khóa tủ mình không thấy đâu, tìm một hồi mới thấy để trên bàn phím máy tính, trầm ngâm lại một lát, Vũ Đình nhớ là cô đã cầm bỏ vào túi.

“Tiểu Đình, lát em có nộp báo cáo không, cầm giúp chị luôn nhé”

Chị Lưu vang lên, cô cầm lấy đồ chị Lưu đưa, cũng quên luôn chuyện vừa rồi.

“Được lát em gửi luôn”

“Cảm ơn em nhé”

Vũ Đình mở tủ ra cầm bản kế hoạch lên, cô ôm theo đống tài liệu của chị Lưu vào phòng trưởng phòng Cao.

“Trưởng phòng Cao, em gửi bản kế hoạch của em, còn đây là báo cáo của chị Lưu ạ”

“ừ em cứ để đó đi, trùng hợp thật, sáng sớm nay Bùi Vĩ Trí cũng gửi anh bản của cậu ấy”

“Thật sao ạ, thế thì khó cho em rồi, anh ấy giỏi lắm, chắc là làm tốt hơn em rồi”

“Cũng chưa hẳn, anh đánh giá em khá cao đó, em cứ chờ đến chiều nay đi, chúng ta sẽ biết kết quả nhé”

Cô chào trưởng phòng Cao xong, về chỗ làm việc cô vẫn nghĩ, lần trước Bùi Vĩ Trí nói với cô, anh ta bận đến mức chưa kịp làm một chút nào cả, sao mà mới sau có mấy ngày là xong rồi.

Vũ Đình chợt cảm thấy tuyệt vọng, cô mất gần 1 tháng, truy xét số liệu, chắt lọc các thông tin, vừa làm kế hoạch vừa làm báo cao, tăng ca để hoàn thành mục tiêu.

Vậy mà cũng không bằng Bùi Vĩ Trí, người như anh ta mất có mấy ngày là làm xong, năng lực của cô cũng kém quá rồi.

Bản kế hoạch này sẽ được thực thi trong quý tiếp theo, nó quyết định cái ghế phó phòng ban thuộc về ai, hay còn được đề bạt xa hơn nữa cũng không biết được.
 
Anh Thật Đáng Sợ Mà - Thất Thất
Chương 19: Chương 19


Chương 19

“Chị Vũ Đình sao thế, nhìn mặt chị có vẻ buồn”

Chu Phượng Vũ ngồi cạnh cô, quan tâm hỏi thăm, cô nở nụ cười gượng đáp lại.

“Không sao, hôm nay chị thấy hơi mệt, chắc triệu chứng ngày thứ 2 đó”

“Đúng vậy, thứ 2 làm ai cũng chán nản chị nhỉ”

Cô ta cười nhí nhảnh, quay lại bàn làm việc, miệng còn khẽ ngâm nga vài câu hát, Vũ Đình để ý có vẻ cô ta đang có chuyện vui.

Đến chiều đến, đang ngồi gõ nốt báo cáo, trưởng phòng Cao mặt nghiêm nghị bước vào.

“Vũ Đình và Bùi Vĩ Trí đi theo tôi gấp”

Cô không hiểu chuyện gì, nhưng có vẻ nghiêm trọng, vội đứng dậy theo Bùi Vĩ Trí đi vào phòng họp.

Trong phòng còn có hai ba người trưởng ban khác, họ đang ngồi nghiêm túc nhìn cả hai, trưởng phòng Cao bảo cả hai ngồi xuống, cô vẫn mù mờ không rõ việc gì.

“Tôi gọi hai người vào đây là có chuyện quan trọng, một trong hai người đã có hành vi ăn cắp kế hoạch của người còn lại, đây là điều không thể chấp nhận được. Tôi cho gọi hai người vào là muốn cho người còn lại một cơ hội, chỉ cần đứng ra xin lỗi hứa không tái phạm nữa là được”

Vũ Đình nghe xong thì kinh ngạc vô cùng, cô quay qua nhìn Bùi Vĩ Trí, anh ta không thèm nhìn lại cô, anh ta đứng lên dõng dạc tuyên bố.

“Trưởng phòng Cao, tôi có thể khẳng định, đây là bản kế hoạch của tôi, như anh thấy tôi nộp lúc sáng nay, tối qua tôi còn gửi cho anh thêm một email tệp đính kèm về nó. Tôi đoán anh cũng đọc rồi, tôi hoàn toàn trong sạch”

Cô thấy bản thân mình quay cuồng, tên này đã lấy bản kế hoạch của cô, giờ anh ta định vu oan cho cô nữa sao, tay nắm chặt lại, hít một hơi thật sâu, Vũ Đình đứng dậy nói.

Gác Xép Của Tiếu Tiếu

“Tôi cũng xin khẳng định bản này do chính tay tôi viết, tôi đã mất 1 tháng để hoàn thành, tài liệu vẫn còn lưu trong máy, mặc dù tôi không có gửi email cho anh, nhưng tôi cũng có bằng chứng về số tài liệu tôi đã thu thập được”

‘Được lắm Bùi Vĩ Trí, anh chơi tới bến với tôi phải không, tôi liều với anh, xem ai mới thắng’ Vũ Đình thầm nghĩ.

“Cả hai đều nhận của mình, được rồi đối với cậu thì đúng tối qua tôi đã xem. Còn của cô thì chưa gửi tôi xem trước, nhưng cô Vũ Đình lại khẳng định có tài liệu trong máy, vậy chúng ta đi kiểm tra nhé”

Cô thoải mái đứng lên về máy của mình, đi theo sau cô là trưởng phòng Cao cùng vài người lãnh đạo khác, mọi người trong phòng được yêu cầu tạm ra ngoài 15p.

Ai cũng xì xào bàn tán, không hiểu có chuyện gì, Vũ Đình mở file ra, cô ngẩn người phát hiện, toàn bộ số liệu cô đã bị xóa sạch.

Cô nhấn vào tìm lần nữa cũng không thấy, có kẻ đã hack vào máy tính của cô, đúng là cẩn thận mà một chút tài liệu cũng không còn.

“Sao rồi, cô có thấy không, tài liệu đó ở đâu”

“Tôi đã bị mất sạch, chắc chắn có kẻ đã xóa mất”

“Vũ Đình cô nói vậy rất khó cho mọi người, chúng ta nói chuyện cần chứng cứ, nếu cô làm thật thì hãy xin lỗi, chúng tôi đã thống nhất sẽ cho một cơ hội”

Cô đứng phắt dậy, khẳng định một lần nữa là bản thân không sao chép, ánh mắt cô nhìn thẳng Bùi Vĩ Trí, anh ta cũng đưa ánh mắt là nghênh đón.

“Tôi chắc chắn là tự tay tôi làm kế hoạch đó, người này đã trắng trợn cướp của tôi, chỉ tiếc là họ làm không kỹ”

“ý cô là gì, nói rõ chút đi”

Trưởng phòng Cao khó hiểu nhìn cô, cô đi đến trước mặt Bùi Vĩ Trí nói.

“Tôi cho anh cơ hội nhận tội”

“Là cô phải nhận mới đúng”

“Được, là anh nói đây nhé, đừng trách tôi không khách khí, tôi còn một cách chứng minh khác, lần này thì mọi người có thể biết ai là kẻ trộm cắp”

Nói dứt lời, cô ngồi lại ghế, tay đăng nhập vào một tài khoản email khác, cô mở ra một loạt thư gửi đến một tài khoản khác, tài liệu đều là số liệu và bản thảo kế hoạch, nó được gửi vào những ngày cách đây tận 3 tuần trước.

Các lãnh đạo và trưởng phòng Cao xem xét rất kĩ, họ đều kinh ngạc nhìn cô, tay trưởng phòng Cao như không tin vào mắt mình, di di con chuột nhấn vào email mà Vũ Đình gửi đến, đây chẳng phải là email cá nhân của Lục Tổng hay sao.

Email của Lục Tổng chỉ có tầm chục người trong ban lãnh đạo là biết, sao Vũ Đình lại có thế này, mọi người như vỡ lẽ ra điều gì đó, lúc này Bùi Vĩ Trí đã trắng bạch mặt ra.

Sao lại thế chứ, rõ ràng đã xóa sạch rồi mà, kể cả email cá nhân tại đây, anh ta cũng lục tung cả nên để xóa, sao cô ta có email khác nữa.

“Cậu Bùi, cậu còn bằng chứng nào nữa không?”

“Tôi… tôi…”

Thấy cậu ta ngập ngừng như vậy, mọi người tự hiểu, tất cả cùng quay lại phòng họp.

Mọi người vừa rời khỏi, nhân viên trong phòng đã ùa vào bàn tán không rõ chuyện gì.

Chu Phượng Vũ nhìn nét mặt của Bùi Vĩ Trí đoán là chuyện đã đổ bể, cô ta nhanh chóng nhắn anh ta một tin nhắn.

Trong phòng họp lúc này, do lúc trước chỉ cần nói xin lỗi là được, nhưng sự việc đã phát triển đến mức thành vu oan, không đơn giản là sao chép nữa.
 

Thành viên trực tuyến

Không có thành viên trực tuyến.

Thống kê diễn đàn

Chủ đề
39,938
Bài viết
1,075,527
Thành viên
9
Mới tham gia
Jony fang
Back
Top Bottom