Siêu Nhiên Ánh Sương Đen

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
391458746-256-k273334.jpg

Ánh Sương Đen
Tác giả: Skysin1010
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Một màn sương, vô số bí ẩn, đảo lộn thực tại, phá vỡ quy tắc, liệu ngươi có dám nắm lấy nó?

Lưu ý: đây là lần đầu tác giả viết thế loại này, văn phòng còn non nớt mong các vị góp ý nhẹ nhàng.​
 
Ánh Sương Đen
Micalke Yuuki


Tuyết rơi rồi... hạt tuyết đầu tiên trong năm, hạt tuyết nhẹ nhàng như lông vũ, mịn màn trắng trẻo từ từ rơi xuống đất báo hiệu cho việc mùa đông sắp đến."

Woa!

Tuyết rơi kìa!

".

Một đứa trẻ hồn nhiên đang tỏ ra thích thú vì lần đầu thấy tuyết, ánh mắt lấp lánh như những viên đá quý được trưng bày trong những cửa hàng xa xỉ."

Lần đầu nhóc thấy tuyết à?

".

Giọng nói thiếu niên dịu dàng vang giữa làn tuyết trắng, thanh âm nhẹ tựa bông tuyết rơi giữa không trung lại như chất chứa cả cái âm u lẫn lạnh lẽo của đêm đen.

Nhưng nó dường như chẳng làm đứa trẻ hoảng sợ, ngược lại còn vui vẻ đáp lời.

"Vâng!

Đây là lần đầu em được thấy tuyết gần như vậy, nó lạnh vậy sao anh?

"."

Đúng, tuyết rất lạnh đấy.

""Em không sợ anh sao?

" Ngập ngừng một hồi cậu vẫn là nói ra, từ nãy đến giờ trong đầu cậu cứ toàn những suy nghĩ vu vơ như là *tại sao nó không sợ mình? **tại sao đứa nhỏ này lại dễ dàng nghe lời người lạ như vậy? *."

Em không sợ!

Mẹ em từng nói người đẹp sẽ không lừa trẻ con, anh à anh rất đẹp nha!

"Đứa nhỏ trả lời với giọng điệu vui vẻ, thật là một đứa nhỏ hồn nhiên.

Vậy mà lũ người kia..."

Được rồi".

Nghe vậy cậu liền lấy chiếc áo khoác mình đang mặc choàng cho đứa nhỏ, giờ nhìn cậu nhóc ấy như một cục bông nhảy lon ton giữa đống tuyết vậy."

Anh đưa áo cho em vậy anh thì sao?

".

Đứa nhỏ chợt nhận ra người anh bí ẩn này nhường mình tận hai cái áo còn bản thân chỉ mặc chiếc áo sơ mi và chiếc quần đùi ngắn, trông có vẻ rất lạnh."

Anh đã quen với thời tiết này rồi, chúng ta mau đi thôi ".

Nói rồi, thiếu niên ấy nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé, hai hình bóng cứ mờ dần rồi bất chợt biến mất khi cả hai đến điểm cuối của con ngỏ cụt, ngay đến cả dấu vết để lại cũng chỉ còn dấu giày nhỏ đang bị tuyết trắng vùi lấp...

Tại một lâu đài khá cổ kín, người hầu tấp nập vội vã chuẩn bị cho một bữa tiệc lớn cho cả vương quốc, có lẽ đã lâu rồi Đế Vương của họ mới trở về, lúc này hoàng thất và quý tộc đều bận rộn với việc tổ chức tiệc mừng Đế Vương tìm được Vương Hậu, thậm chí cả hai đều đã kí Khế Ước Máu, khế ước có sức mạnh lớn nhất Huyết Tộc thề độc không phản bội đối phương, nếu không sẽ bị khế ước rút cạn máu và chìm trong biển lửa."

Người về rồi, đứa nhóc nào đây?

" Lại một thiếu niên nữa nhưng có vẻ cậu ta khá lùn so với người đang dắt tay đứa bé, hơn nữa giọng điệu lại rất cung kính với người đó."

Luka, sắp xếp cho nhóc này một phòng cạnh ta đi.

" Nói rồi cậu nở một nụ cười nhẹ nhàng nhìn người gọi là Luka ấy."

Vâng...

" Luka rời đi với dáng vẻ đầy nghi hoặc sau đó nói với một nữ hầu gần đó sắp xếp một phòng cho trẻ em.Lát sau, một người hầu khác chạy đến tìm nữ hầu khi nãy vì cô đã biến mất khá lâu làm trễ tiến độ chuẩn bị bữa tiệc đính hôn của Đế Vương, trông cô ta không mấy để tâm đến công việc mà là tìm nữ hầu khác để bàn chuyện phiếm thì đúng hơn, ít nhất như vậy thì dù có bị phát hiện cũng có thể đổ lỗi cho người khác."

Này Emily, cô nói xem có phải Đế Vương có vấn đề gì không chứ, tôi đẹp như này, ngực cũng thuộc cỡ to chân cũng dài mà Ngài ấy lại nhắm trúng một tên đàn ông kia!

""Lydia, cô rảnh lắm sao?

Bạn đời của Đế Vương mà còn dám nói xấu.

" Emily cười châm biếm Lydia sau đó lại tiếp tục chuẩn bị phòng cho trẻ em theo yêu cầu của Luka."

Ha, có gì phải sợ chứ?

Sự thật là tôi đẹp hơn tên đó nhiều, tất nhiên ở khoảng đó cũng...

" Cô ả không màng liêm sĩ mà ám chỉ đủ thứ chuyện nhằm tỏ ra việc mình xuất sắc hơn Vương Hậu tương lai, cô đồng nghiệp Emily cũng chỉ biết lắc đầu trước sự ngông cuồng của kẻ ngốc trước mặt."

Ồ?

"Một giọng nói quen thuộc cất lên, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sự u ám đó, không khí trong căn phòng đột nhiên trở nên ngột ngạt khi cánh cửa lớn dần mở ra, cậu thiếu niên với vẻ ngoài xinh đẹp nhưng mang lại cảm giác lạnh lẽo khiến ai cũng sợ hãi bước vào."

Cô bảo cô tốt hơn Luka nhà tôi?

""Ng...

Ngài Yuuki, tôi không có nói gì hết ạ!

" Bị bắt quả tang nói xấu Vương Hậu tại trận, cô ta liền mất đi hết sự tự tin vừa nãy mà ngay lập tức quỳ xuống tạ tội."

Emily, cô có nghe không?

"Cậu nhìn sang Emily, nữ hầu nãy giờ chỉ lo tập trung làm việc mà bỏ ngoài tai những gì cô đồng nghiệp ngốc của mình nói."

Vâng, cô ấy có nói xấu cậu Luka một chút ạ.

Nhưng cô ấy vẫn là mới đến không hiểu quy tắc, mong Ngài tha tội.

"Nói rồi cô cũng quỳ xuống trước mặt Yuuki, với kinh nghiệm làm việc lâu năm ở đây thì cô biết việc không nên làm nhất hiện tại là nói dối.

Bởi vì người trước mặt cô, Micalke Yuuki là một người vừa dịu dàng lại vừa đáng sợ, dịu dàng ở việc cậu rất dễ tha thứ cho người khác nhưng đáng sợ ở chỗ cậu có thể dễ dàng phát hiện ta những người xung quanh đang nghĩ gì.

Biết sao được, có lý do người ta mới được diện kiến Thần Linh như cơm bữa."

Được rồi, ta sẽ không nói với Đế Vương của các ngươi, nhưng chỉ lần này thôi đấy.

"Cậu thở dài một hơi rồi liền đi ra khỏi phòng kiểm tra xem đứa nhỏ kia đã dậy chưa."

C... cảm ơn cô Emily, nhưng khi nãy cô có thể bảo là tôi không nói gì hết mà?

"Lydia vội vã cảm ơn Emily rồi lập tức đứng lên và đỡ cô dậy."

Nói dối là bay đầu đấy, Ngài Yuuki có thể đọc được suy nghĩ, lại luôn biết được đối phương thật sự muốn gì.

""Đáng sợ thật...

""Ngài ấy được gọi là dịu dàng rồi, nếu người đến là Vương Hậu thì đầu cô đã ở trên cái đèn chùm đó rồi đấy.

" Nói rồi cô chỉ lên chiếc đèn chùm xa hoa trên trần nhà."

Được rồi, lần sau tôi sẽ không nói xấu ai nữa đâu huhu.

"Lydia bị dọa sợ liền chạy ra ngoài và quay về chỗ làm việc, tất nhiên là cô bị hầu gái trưởng chửi một trận vì lười biếng.Trong khuôn viên phía sau lâu đài, có hai cái bóng như thể của trẻ con chạy nhảy khắp nơi còn phía bàn trà ở giữa khuôn viên thì có hai người phụ nữ cười nói với nhau."

Ôi Merry à, thật sự là Alice đã ăn hết bánh trong kho của Luka luôn ư?

"Người phụ nữ trông có vẻ quyền lực tỏ ra thích thú và cười lớn với câu truyện mà Merry, người còn lại vừa kể."

Vâng thưa hoàng thái hậu, sau đó cậu Luka đã suýt đem hai đứa đi hỏa táng.

" Merry che miệng cười thầm trong lúc kể về chuyện quá khứ của Luka, người sắp làm dâu của người phụ nữ trước mặt mình."

Ôi hoàng thái hậu gì chứ, sau này cô với ta là chị em, có gì cứ gọi là chị Violet là được rồi.

""Vâng thưa chị Violet, nhưng hôm nay có lẽ đã trễ rồi, em cũng phải nạp năng lượng lại cho Alice nên xin phép rời đi trước.

" Cô đứng dậy hành lễ rồi gọi hai cái bóng kia lại rồi rời đi."

Một ma nhân, ba Con Rối Thần Tiên...

Micalke Yuuki này đúng là một kẻ thú vị đấy ~ "Violet cứ thế mà biến mất trong chớp mắt, không rõ bà đi đâu nhưng có lẽ bà đã ngầm thừa nhận mối hôn sự này rồi...

-------------------------------------------------------------Góc tâm sự: hiện tại chỉ là bối cảnh sơ lược, câu chuyện sẽ bắt đầu dưới góc nhìn của một nhân vật khác ngoài những nhân vật trên, hi vọng các bạn có một trải nghiệm thật tốt!
 
Ánh Sương Đen
Chút ân tình nhỏ


"Tít... tít... tít...

" Tiếng chuông báo thức ầm ĩ vang lên trong căn phòng nhỏ cũ kỹ, trên chiếc giường rách nát gần cửa sổ có một cậu thiếu niên nhỏ nhắn đang đấu tranh với lí trí và con tim là có nên dậy đi học không hay hôm nay bỏ tiết nhưng sau khi chuông reo mười phút thì có vẻ lí trí đã chiến thắng.

Cậu lật đật đi rửa mặt rồi chạy đến trường luôn, không phải sợ trễ học mà là sợ gặp lại những kẻ đó, những tên đã khiến cuộc sống học đường vốn tươi đẹp của cậu trở thành cơn ác mộng.

"Tốt, bọn chúng không ở đây.

" Thấp thỏm một hồi thì cậu cũng xác nhận rằng mối nguy hiểm không có ở gần nên thở phào nhẹ nhõm, nhưng đột nhiên một tấm vải đỏ đập vào mắt cậu khi đi ngang con hẻm gần cổng sau của trường.

Tuy rất tò mò nhưng vì sắp trễ học nên cậu cũng không nán lại lâu mà chạy vào trường với một cảm giác kì lạ, nhìn sơ qua là biết chất lượng của tấm vải đó cực kì tốt, nếu bán được nó thì chắc tiền sinh hoạt trong tháng tới cậu cũng sẽ không cần lo lắng nhiều nữa.

Một ngày học tập cứ thế lại trôi qua, sau khi tan học cậu liền chạy vào con hẻm khi sáng, may là tấm vải ấy vẫn còn ở đây.

Nhưng xui xẻo là những kẻ đó đã đứng chặn đầu cậu sau khi cậu nhặt tấm vải ấy lên.

"Này mèo con, mày đang cầm gì đấy?

" Một tên to xác trong nhóm bước đến gần, cậu vội vã giấu đi tấm vải rồi từ từ lùi lại phía sau.

"Đ...

đâu có, mình chỉ nhặt được đồng 10 xu thôi...

" Nghe vậy hắn liền cười phá lên, lời nói dối rõ ràng như vậy thì lừa được ai?

Nhưng trong lúc đó cũng đủ để cậu tìm được một chút kẽ hở để trốn thoát.

Nghĩ xong cậu liền chạy về phía trước, lách qua thân hình to lớn ấy rồi nhặt lấy chai rượu còn gần nửa cạnh thùng rác mà vẫy vào mặt mấy tên còn lại sau đó chạy ra đường lớn.

"Chết tiệt mau bắt nó lại!

Hôm nay tao hết tiền mua thuốc rồi!

"Tuy đã chạy rất nhanh nhưng dù sao thì đây cũng là cổng sau, cách đường lớn khác xa nên cậu bị chúng đuổi kịp, vừa bắt được cậu chúng liền nhấn mạnh đầu cậu xuống đất rồi dùng chân đạp lên, sau đó một tên lấy ba lô của cậu mà trút hết những thứ bên trong ra.

"Gì chứ không có tiền à?

Ê mà tấm vải này đẹp phết, lấy nó làm khăn cũng ổn nhỉ?

""Không... trả đồ lại cho tôi...

" Đáng hận không?

Tại sao lại là mình, tại sao người chịu khổ luôn là mình?

Mình đâu làm chuyện ác, cũng đâu chọc ghẹo ai, cớ sao bọn chúng luôn nhắm vào mình?

Những suy nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu sau đó từng giọt nước mắt chảy từ khóe mắt lăn xuống má cậu.

Bọn chúng nhìn cảnh đó không những không thấy tội lỗi mà ngược lại còn thích thú.

"Này, tao có một ý tưởng.

Hay là mình lột đồ nó rồi chụp hình đăng lên mạng đi?

""Được đó được đó, sau này nó nổi tiếng chắc sẽ biết ơn bọn mình rồi trả ơn ấy!

"Nói rồi hai tên giữ chặt cậu lại rồi một tên từ từ cởi cúc áo ra và một tên khác quay phim.

"Đừng mà... xin các người...

""Hửm ~" Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên, sau đó chỉ thấy tên cởi áo cậu nằm bịch dưới đất còn điện thoại của tên đang quay đột nhiên bị lủng một lỗ to, sau đó đến lượt hai kẻ đang giữ cậu cũng ngất xỉu.

"Nhóc con, ổn chứ?

" Một dáng người mảnh khảnh đi đến đỡ cậu dậy sau đó mặc lại áo cho cậu nhưng vừa hoàn hồn thì cậu liền lùi về sau dè chừng người trước mặt bởi vì có thể xử lý bốn tên côn đồ to con nhanh vậy thì cũng chẳng phải người thường.

"A... anh là ai?

"Cậu hỏi với ánh mắt đầy nghi ngờ, nhưng trong lòng lại thật sự rất biết ơn người trước mặt vì đã đến cứu mình lúc nguy hiểm nhất.

"Tôi tên Yuuki, cậu tên gì?

" Người ấy nở một nụ cười dịu dàng nhìn cậu, vì trông có vẻ không phải người xấu nên độ cảnh giác của cậu cũng giảm xuống một bậc.

"T... tôi tên là Tsubaki.

""Hửm, tên đẹp đấy chứ?

Sao cậu lại bị đánh thành ra thế kia?

""Tôi không biết, tôi cũng chả đắc tội ai...

"Đột nhiên nụ cười trên gương mặt của Yuuki biết mất, sau đó là một ánh mắt lạnh lùng sắc như dao xuất hiện và nhìn thẳng về phía tên cầm đầu.

"Cậu muốn trả thù không?

Nếu cậu quyết tâm, tôi có thể giúp cậu xử lý tất cả mọi chuyện.

"Không chờ cậu mở miệng thì Yuuki đã nắm đầu tên côn đồ mà nhấn cào thùng rác, mùi thối đến tận xương tủy khiến hắn bừng tỉnh ngay lập tức.

"A thối chết tao rồi, thằng nào chơi chó vậy!

" Chửi bới một hồi thì hắn thấy Yuuki nhìn chằm chằm vào mình, lập tức hắn liền bị thu hút bởi vẻ đẹp của cậu... thâm chí cái đó còn dựng lên...

Vừa thấy cảnh đó thì Tsubaki vừa thấy hoảng loạn vừa thấy ghét bỏ, không ngờ có ngày cái tên chuyên trêu cậu vì trông cậu yếu đuối như con gái lại cương với một người con trai khác.

"Tôi hiểu vấn đề rồi Tsubaki, cậu bị bắt nạt vì cậu thường ở gần người mà kẻ này thích.

" Yuuki cười nhẹ rồi đứng dậy mà đi về phía cậu, mặc cho tên to xác phía sau đang có ý đồ bất chính với mình.

"H... hả?

Cậu ta thích Himeko ư?

" Ánh mắt của cậu ngày càng kì thị hơn khi biết kẻ to xác bắt nạt mình vì mình là bạn thân của người hắn thích vừa "lên" với một người lạ mới gặp...

"Vậy, câu hỏi của tôi cậu định trả lời thế nào?

""Cẩn thận phía sau!

"Sau khi cậu hét lên thì hắn liền ôm lấy Yuuki từ phía sau đè xuống đất, tay liên tục đụng chạm đến những chỗ như ngực và phía dưới.

"Yuuki!

A phải làm sao đây!

"Trông dáng vẻ hoảng hốt của cậu khiến Yuuki cười phì một phen, nhưng có vẻ việc đó đã làm cho ai đó tưởng bở nên hắn càng được nước lấn tới.

Chỉ thấy Yuuki luồn tay ra sau ôm lấy cổ của hắn bằng bắp tay rồi bóp mạnh, vì đột nhiên thiếu hụt oxi nên hắn lại ngất đi lần nữa.

"Woa, sao cậu luồn tay được kiểu đó vậy?

"Tsubaki vừa cầm nửa chai thủy tinh vỡ chạy lại thì thấy tên khốn động dục kia bị Yuuki xử gọn.

"Báo cảnh sát đi.

""Hả?"

"Báo cảnh sát bắt mấy tên này vì tội đánh người có tổ chức và quấy rối thôi ~""Nhưng không đủ bằng chứng...

""Cậu nói gì vậy? dấu răng trên cổ, dấu vân tay trên áo và quần tôi chính với những vết bầm trên người cậu chính là bằng chứng.

"Nói rồi Yuuki liền lấy điện thoại ra gọi cảnh sát, khi họ đến thì cậu đã được mở mang tầm mắt với trình độ diễn xuất của Yuuki, nếu không phải đã chứng kiến anh ấy xử lý bốn tên một lượt thì chắc Tsubaki cũng tin rằng anh là một người yếu đuối không giết nổi gà rồi!

"Cái đó... cảm ơn cậu...

" Thì ra trên thế giới này vẫn có người tốt, vẫn có người chịu giúp đỡ kẻ không yếu đuối như mình.

Thế giới quan của Tsubaki dường như đã được cứu rỗi bởi hành động của Yuuki, nếu Yuuki không xuất hiện thì không biết chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nữa...

"Cậu muốn đến chỗ tôi làm việc không?

"H... hả tôi sao?

" Cậu chỉ vào mình với gương mặt đầy sự nghi hoặc.

"Yên tâm, tôi không buôn người ~"Như nhìn thấy sợ lo lắng của cậu, Yuuki liền trêu cậu một câu rồi lấy danh thiếp ra.

"Công ty đào tạo siêu sao Viris!

" Vừa nhìn thấy tấm danh thiếp cậu liền há hốc mồm vì bất ngờ, không nghĩ có ngày một đứa phải sống nhờ làm thêm bốn công việc và tiền bảo hiểm của cha mẹ lại được quản lý của một công ty lớn nhìn trúng.

"Nếu cậu đồng ý thì có thể liên lạc với tôi bất cứ lúc nào, tuy phải nghỉ học nhưng cậu sẽ được cung cấp chỗ ăn và chỗ ở cùng sự giáo dục tốt nhất ~"Nói rồi Yuuki đứng dậy mà bỏ đi, để cậu ở lại cùng với vô vàn suy nghĩ và lo âu.

-------------------------------------------------------------
 
Back
Top Bottom